Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-930
Chương 930
Nhiếp Nhiên cau mày, lạnh lùng nhìn Lâm Hoài đang cất bước đi về phía mình.
“Ai cho phép cô tự tiện hành động! Bây giờ chỉ là bộ đàm tạm thời không liên lạc được mà thôi, không có nghĩa là bọn họ có chuyện! Cho dù có vấn đề gì cũng không tới lượt cô xông pha chiến đấu!” Lâm Hoài khiển trách
Vừa rồi anh ta bị Nhiếp Nhiên túm cổ áo ở trước mặt nhiều binh lính như vậy, thậm chí còn bất giác phải trả lời khi bị cô đe dọa, thật sự là quá mất mặt!
Hà Giai Ngọc nghe thấy thế, lập tức không vui.
“Này, anh làm sĩ quan huấn luyện mà buồn cười thật đấy, chị Nhiên tìm người giúp mọi người, anh không cảm ơn cũng thôi đi, còn nói như vậy. Cái gì gọi là không tới lượt chị ấy xông pha chiến đấu?”
Lâm Hoài nghiêm túc nói: “Cô ấy chỉ là một lính giữ kho, không có kinh nghiệm tác chiến, cũng không có mệnh lệnh của cấp trên, cô ấy không thể đi!”
“Tai anh không có vấn đề chứ, không có kinh nghiệm tác chiến? Lời anh ta vừa nói anh không nghe được à?” Hà Giai Ngọc chỉ Kha Lỗ đứng ở bên cạnh, sau đó lại nói: “So với mọi người, kinh nghiệm đối phó với cướp biển của chị Nhiên nhiều hơn! Chị ấy là người đánh thắng trận!”
“Không sai, không sai!” Kha Lỗ liên tục gật đầu tán thành.
Nhưng Lâm Hoài không hề thay đổi quyết định của mình, “Lần này chưa chắc, cô ấy không biết kế hoạch tác chiến của chúng tôi, xông vào rất dễ bị ngộ thương!” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Kha Lỗ thấy anh ta cái này không được, cái kia cũng không được, lập tức nóng nảy, “Này cái anh sĩ quan huấn luyện kia, anh làm sao thế hả? Đơn vị các anh trì hoãn không chịu cứu người, bây giờ còn ngăn cản người khác? Rốt cuộc các người muốn thế nào!”
“Chúng tôi không nói không đi cứu người, mà là phải phục tùng sắp xếp của cấp trên. Nếu như binh lính nào cũng không kỷ luật như cô ấy thì không phải là quân đội nữa rồi.”
“Sắp xếp, sắp xếp, sắp xếp, đợi các người sắp xếp xong thì người ta chết hết rồi! Còn không bằng để Nhiếp Nhiên xông vào cứu người!”
“Anh tưởng cô ấy xông vào cứu đám người kia là xong à? Anh có biết cô ấy đi như vậy rất dễ làm loạn tất cả kế hoạch tác chiến không? Một khi bọn cướp biển trốn thoát, đến lúc đó sẽ có nhiều người vô tội bị giết hại giống mọi người hơn!”
Nhiếp Nhiên thấy phiền, đứng ra nói: “Được, tôi có thể không đi, nhưng tôi nói cho anh biết, chỉ có cơ hội lần này thôi, nếu như đến lúc đó toàn bộ binh lính của các người bị lạc ở trong núi thì đừng có quỳ xuống cầu xin tôi giống như anh ta!”
Giọng cô giống như đang trần thuật một sự thật, nhưng như vậy lại khiến Lâm Hoài cảm thấy nữ binh này quá kiêu căng.
Rốt cuộc làm sao kiểu lính này lại tồn tại được ở đơn vị dự bị?
“Dù cô đã từng đánh cướp biển thì đã sao? Tình hình mỗi lần tác chiến đều khác nhau, cô có gì để chắc chắn là mình có thể cứu được người ra.” Lâm Hoài lớn tiếng chất vấn.
Nhiếp Nhiên cau mày, lạnh lùng nhìn Lâm Hoài đang cất bước đi về phía mình.
“Ai cho phép cô tự tiện hành động! Bây giờ chỉ là bộ đàm tạm thời không liên lạc được mà thôi, không có nghĩa là bọn họ có chuyện! Cho dù có vấn đề gì cũng không tới lượt cô xông pha chiến đấu!” Lâm Hoài khiển trách
Vừa rồi anh ta bị Nhiếp Nhiên túm cổ áo ở trước mặt nhiều binh lính như vậy, thậm chí còn bất giác phải trả lời khi bị cô đe dọa, thật sự là quá mất mặt!
Hà Giai Ngọc nghe thấy thế, lập tức không vui.
“Này, anh làm sĩ quan huấn luyện mà buồn cười thật đấy, chị Nhiên tìm người giúp mọi người, anh không cảm ơn cũng thôi đi, còn nói như vậy. Cái gì gọi là không tới lượt chị ấy xông pha chiến đấu?”
Lâm Hoài nghiêm túc nói: “Cô ấy chỉ là một lính giữ kho, không có kinh nghiệm tác chiến, cũng không có mệnh lệnh của cấp trên, cô ấy không thể đi!”
“Tai anh không có vấn đề chứ, không có kinh nghiệm tác chiến? Lời anh ta vừa nói anh không nghe được à?” Hà Giai Ngọc chỉ Kha Lỗ đứng ở bên cạnh, sau đó lại nói: “So với mọi người, kinh nghiệm đối phó với cướp biển của chị Nhiên nhiều hơn! Chị ấy là người đánh thắng trận!”
“Không sai, không sai!” Kha Lỗ liên tục gật đầu tán thành.
Nhưng Lâm Hoài không hề thay đổi quyết định của mình, “Lần này chưa chắc, cô ấy không biết kế hoạch tác chiến của chúng tôi, xông vào rất dễ bị ngộ thương!” w๖ebtruy๖enonlin๖e
Kha Lỗ thấy anh ta cái này không được, cái kia cũng không được, lập tức nóng nảy, “Này cái anh sĩ quan huấn luyện kia, anh làm sao thế hả? Đơn vị các anh trì hoãn không chịu cứu người, bây giờ còn ngăn cản người khác? Rốt cuộc các người muốn thế nào!”
“Chúng tôi không nói không đi cứu người, mà là phải phục tùng sắp xếp của cấp trên. Nếu như binh lính nào cũng không kỷ luật như cô ấy thì không phải là quân đội nữa rồi.”
“Sắp xếp, sắp xếp, sắp xếp, đợi các người sắp xếp xong thì người ta chết hết rồi! Còn không bằng để Nhiếp Nhiên xông vào cứu người!”
“Anh tưởng cô ấy xông vào cứu đám người kia là xong à? Anh có biết cô ấy đi như vậy rất dễ làm loạn tất cả kế hoạch tác chiến không? Một khi bọn cướp biển trốn thoát, đến lúc đó sẽ có nhiều người vô tội bị giết hại giống mọi người hơn!”
Nhiếp Nhiên thấy phiền, đứng ra nói: “Được, tôi có thể không đi, nhưng tôi nói cho anh biết, chỉ có cơ hội lần này thôi, nếu như đến lúc đó toàn bộ binh lính của các người bị lạc ở trong núi thì đừng có quỳ xuống cầu xin tôi giống như anh ta!”
Giọng cô giống như đang trần thuật một sự thật, nhưng như vậy lại khiến Lâm Hoài cảm thấy nữ binh này quá kiêu căng.
Rốt cuộc làm sao kiểu lính này lại tồn tại được ở đơn vị dự bị?
“Dù cô đã từng đánh cướp biển thì đã sao? Tình hình mỗi lần tác chiến đều khác nhau, cô có gì để chắc chắn là mình có thể cứu được người ra.” Lâm Hoài lớn tiếng chất vấn.
Bình luận facebook