Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-932
Chương 932
TRANH CHẤP KHÔNG NGỪNG - DẪN ĐỘI CỨU VIỆN (3)
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Rốt cuộc anh có tư cách gì khiển trách tôi, đề xuất lên núi lần này là anh nộp lên, nếu như đám người này chết hết ở trên ngọn núi kia, anh tưởng là anh còn có thể làm sĩ quan huấn luyện nữa à?”
Cô nói xong, Nhiếp Thành Thắng đã hơi lảo đảo.
Đợt tác chiến này mặc dù có đề nghị của Lâm Hoài, nhưng không có sự đồng ý của ông ta, phần kế hoạch tác chiến cũng sẽ không được thực hiện.
Nếu như đám người kia thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì chức sư đoàn trưởng của ông ta cũng chấm dứt!
Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng tái đi, lòng bàn tay vì căng thẳng mà toát mồ hôi.
Nhiếp Nhiên hờ hững quét mắt qua ông ta.
Hừ! Kế hoạch này mặc dù thất bại, nhưng cũng không thể bỏ qua tất cả cơ hội khiến Nhiếp Thành Thắng sợ hãi.
Tốt nhất có thể dọa chết ông ta!
Lâm Hoài vẫn bình tĩnh, nói năng mạnh mẽ: “Cô yên tâm, chuyện này nếu là do tôi làm, tôi sẽ chủ động yêu cầu sư đoàn trưởng để tôi đi cứu. Nhưng cô không thể đi. Binh lính Quân khu 2 chúng tôi không cần được cứu bởi một nữ binh không dám cầm súng.”
Nhiếp Nhiên cười chế giễu, “Yên tâm, cho dù tôi không cầm súng cũng có thể cứu bọn họ.”
“Cuồng vọng!” Lâm Hoài hiển nhiên không tin lời cô.
“Tôi chỉ đưa đám binh lính kia xuống núi, còn những điều khác tôi sẽ không quan tâm.”
“Cô tưởng cô mặc kệ là được à? Một khi bị cướp biển phát hiện, đến lúc đó cô sẽ không thể không bị cuốn vào trong đó! Cô không thể cầm súng, cô lấy cái gì bảo đảm an toàn tính mạng của mình!”
“Được rồi, mọi người cứ cãi nhau như vậy cũng không phải là cách.” Lý Tông Dũng xem kịch đủ lâu rồi mới lên tiếng.
“Cô muốn đi cứu à?” Lý Tông Dũng đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, nghiêm túc hỏi, trong ánh mắt ông dường như có ý tứ khác.
Nhiếp Nhiên biết chuyện cầm súng không thể lừa ông ta được. Nhưng biết rõ mà ông ta không vạch trần, hơn nữa còn có thể hỏi cô như vậy, hiển nhiên là ông ta hi vọng cô có thể suy nghĩ kĩ càng, ngộ nhỡ bị Nhiếp Thành Thắng phát hiện, cô có thể không chống đỡ được hậu quả.
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Được, tôi đồng ý để cô đi. Nhưng ba người Uông Tư Minh, Lý Kiêu và Phương Lượng phải đi cùng cô.”
TRANH CHẤP KHÔNG NGỪNG - DẪN ĐỘI CỨU VIỆN (3)
Nhiếp Nhiên cười lạnh, “Rốt cuộc anh có tư cách gì khiển trách tôi, đề xuất lên núi lần này là anh nộp lên, nếu như đám người này chết hết ở trên ngọn núi kia, anh tưởng là anh còn có thể làm sĩ quan huấn luyện nữa à?”
Cô nói xong, Nhiếp Thành Thắng đã hơi lảo đảo.
Đợt tác chiến này mặc dù có đề nghị của Lâm Hoài, nhưng không có sự đồng ý của ông ta, phần kế hoạch tác chiến cũng sẽ không được thực hiện.
Nếu như đám người kia thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, vậy thì chức sư đoàn trưởng của ông ta cũng chấm dứt!
Sắc mặt Nhiếp Thành Thắng tái đi, lòng bàn tay vì căng thẳng mà toát mồ hôi.
Nhiếp Nhiên hờ hững quét mắt qua ông ta.
Hừ! Kế hoạch này mặc dù thất bại, nhưng cũng không thể bỏ qua tất cả cơ hội khiến Nhiếp Thành Thắng sợ hãi.
Tốt nhất có thể dọa chết ông ta!
Lâm Hoài vẫn bình tĩnh, nói năng mạnh mẽ: “Cô yên tâm, chuyện này nếu là do tôi làm, tôi sẽ chủ động yêu cầu sư đoàn trưởng để tôi đi cứu. Nhưng cô không thể đi. Binh lính Quân khu 2 chúng tôi không cần được cứu bởi một nữ binh không dám cầm súng.”
Nhiếp Nhiên cười chế giễu, “Yên tâm, cho dù tôi không cầm súng cũng có thể cứu bọn họ.”
“Cuồng vọng!” Lâm Hoài hiển nhiên không tin lời cô.
“Tôi chỉ đưa đám binh lính kia xuống núi, còn những điều khác tôi sẽ không quan tâm.”
“Cô tưởng cô mặc kệ là được à? Một khi bị cướp biển phát hiện, đến lúc đó cô sẽ không thể không bị cuốn vào trong đó! Cô không thể cầm súng, cô lấy cái gì bảo đảm an toàn tính mạng của mình!”
“Được rồi, mọi người cứ cãi nhau như vậy cũng không phải là cách.” Lý Tông Dũng xem kịch đủ lâu rồi mới lên tiếng.
“Cô muốn đi cứu à?” Lý Tông Dũng đi tới trước mặt Nhiếp Nhiên, nghiêm túc hỏi, trong ánh mắt ông dường như có ý tứ khác.
Nhiếp Nhiên biết chuyện cầm súng không thể lừa ông ta được. Nhưng biết rõ mà ông ta không vạch trần, hơn nữa còn có thể hỏi cô như vậy, hiển nhiên là ông ta hi vọng cô có thể suy nghĩ kĩ càng, ngộ nhỡ bị Nhiếp Thành Thắng phát hiện, cô có thể không chống đỡ được hậu quả.
“Vâng.” Cô gật đầu.
“Được, tôi đồng ý để cô đi. Nhưng ba người Uông Tư Minh, Lý Kiêu và Phương Lượng phải đi cùng cô.”
Bình luận facebook