Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1-10
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Mạc Thiên An cô bé 4 tuổi bị cha mẹ mình bỏ rơi trong rừng. Cô bé sợ hãi khóc khàn cổ nhưng không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô. Trong lúc đôi mắt chuẩn bị nhắm lại, thì dường như cô bé cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể một người khác đang ôm lấy mình, cứ thế cô dần chìm vào giấc ngủ sâu..
Mở mắt tỉnh dậy, cô thấy mình đang trong một căn phòng to, rộng rãi, xung quanh được sơn bằng màu trắng tinh khiết. Cách trang trí rất đơn giản đã nói lên sở thích của chủ nhân căn nhà này. Một lúc sau có một người phụ nữ mở cửa dần dần tiến lại chỗ giường cô nằm.
"Tỉnh rồi sao, đứa bé nhỏ tuổi như vậy mà đã bị bỏ rơi trong rừng. Thật đáng thương" Người phụ nữ này nghe giọng như người đã rơi vào tuổi trung niên, nhưng nước da trắng hồng đi kèm với mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ khiến người này trông như còn rất trẻ. Những món đồ trang sức lấp lánh cao cấp như đã nói ra được thân phận cao quý của bà.
-------------------------------------------------------------------------------
10 năm sau, lúc này cô đã trở thành một cô bé 14 tuổi. Vì không phải làm gì nên nước da cô bé trắng bóc, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt to tròn nhìn vào trông rất đáng yêu kèm theo tính tình nhí nhảnh vui tươi của mình nên người trong nhà ai cũng yêu quý.
Ngày đó cô được Nam Cung phu nhân nhặt được ở trong rừng sâu, bà ấy đã tốt bụng chăm sóc cho cô trong vòng 10 năm qua như con ruột của mình. Lại phải nói đến gia đình Nam Cung, hào môn nổi tiếng nhất cả thành phố F. Không ai là không biết đến gia đình này, công ty của họ không chỉ hoạt động trên lĩnh vực bất động sản ngoài ra còn có chứng khoán, đá quý và nhiều dịch vụ cao cấp khác. Và còn có tin đồn bát quái trong thành phố rằng, Nam Cung gia còn có một lực lựng hắc bang đằng sau đó, có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết được chân tướng sự việc này, bọn họ những người bình thường chỉ biết suy đoán thôi.
"Lục Thiên ca ca, em đi học về rồi đây" Mạc Thiên An chạy lại ôm vào người cậu thanh niên khoảng chừng 19 tuổi, dù thân hình cô bé bây giờ tương đối trưởng thành nhưng so với chiều cao của anh thì vẫn trở nên nhỏ xíu.
Nam Cung Lục Thiên, đứa con duy nhất của Nam Cung gia, anh năm nay 19 tuổi đã bắt đầu đến công ty học hỏi mà không cần đi học đại học. Ai cũng nói cậu ta còn trẻ nhưng máu lạnh vô tình, không ai là không sợ khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng ấy. Có lẽ, đây chính là dòng máu nhà Nam Cung từ khi sinh ra. Tuy chỉ là một thiếu niên 19 tuổi nhưng cơ thể của cậu đã trở nên rất trưởng thành.
Đối với người em gái không chung dòng máu này thì cậu lại vô cùng cưng chiều cô, trong nhà có khi cậu còn yêu thương đối xử với cô còn hơn anh em ruột thịt. Từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô bé, đôi mắt cô ngập nước hai má phúng phính khóc dưới sân nhà một mình khiến trong lòng anh nổi lên một cảm xúc lạ thường không biết từ đâu đến. Anh chỉ biết mình sẽ phải bảo vệ cô bé cả đời, thế giới của anh từ đây không còn nhàm chán nữa mà đã có thêm một người con gái chính là cô.
"Chưa thay đồ gì cả đã đến ôm anh rồi sao' Lục Thiên khuôn mặt dãn ra vài phần ôm lấy cô bé trên người mình. Miệng không tự chủ nhếch lên cười nhẹ với cô. Người hầu bên cạnh nhìn thấy rùng mình một cái, hóa ra cậu chủ cũng biết cười nha.
Mạc Thiên An cười toe toét hai tay vòng lấy ôm cổ anh:
" Không muốn đâu, An An không muốn xa Lục Thiên ca ca. Không muốn đi học nữa" Cô nhóc ra vẻ làm nũng với anh. Trong nhà này cô yêu mến Lục Thiên ca ca nhất. Anh bảo vệ cô từ bé đến lớn không cho ai bắt nạt cô, không ai được chêu chọc cô. Điều này đã khiến cô dính tới anh suốt từ nhỏ đến lớn.
Lục Thiên đưa tay ra xoa đầu cô nhóc, hai tay không tự chủ nhéo má cô bé:
"Dính anh thế này ai dám cưới anh chứ, An An có chịu trách nhiệm không đó"
Mạc Thiên An bĩu môi nhìn Lục Thiên, đôi mắt giận dỗi thoát ra khỏi người anh, chạy thẳng vào trong phòng ngủ của mình. Để lại khuôn mặt thẩn thờ chưa hiểu chuyện gì của Nam Cung Lục Thiên. Anh chưa kịp nghĩ nhiều đã đi vội vàng đi theo cô, đứa nhóc này không phải anh chỉ nói đùa thôi sao. Sao lại giận dỗi anh mất rồi?Phải mau chóng dỗ dành cô mới được.
"An Nhi mở cửa cho anh vào, anh chỉ nói đùa với em thôi anh biết lỗi rồi, tha thứ cho anh nhé" Khi Lục Thiên chưa kịp phản ứng thì đã bị chặn lại goài cửa phòng cô. Anh sợ cô nhóc khóc lóc nên đành đứng ngoài kiên nhẫn giải thích.
1 phút 2 phút rồi 3 phút trôi qua nhưng chưa nghe tiếng đáp lại Lục Thiên hồi hộp đứng bên ngoài lo lắng bên trong xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau anh mới nghe thấy một giọng nói nỉ non đáp lại:
"Lục Thiên, anh cút đi, anh cút đi lấy vợ của anh đi. Em không cần tới anh nữa"
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Anh thẫn thờ một lúc lâu, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện như vậy với anh trong suốt 10 năm qua. Cô nhóc này lại dám bảo anh cút. Từ đó cứ hằn sâu vào trong trái tim anh làm thế nào cũng không dứt ra được. Nhưng anh biết cô còn đang khóc, ngay từ nhỏ trái tim cô đã yếu đuối như vậy. Vậy nên, anh mới không muốn ai làm cho cô bé khóc, vì khi nghĩ đến cô đang tổn thương trái tim anh không chủ động được lại rỉ máu.
"An An, em biết mà anh đời này chắc chắn sẽ không lấy ai khác. Dù có nguy hiểm , sóng gió như nào đi chăng nữa. Anh chắc chắn sẽ là người đầu tiên đến, che chở bao bọc cho em suốt cuộc đời " Lục Thiên lặng lẽ ở bên ngoài dỗ dành cô, vì chỉ có anh biết khi cô khóc, thì anh mới chính là người đau khổ nhất.
Được một lúc không thấy động tĩnh gì anh lại nói vào bên trong:
"An Nhi ngoan, mở cửa cho anh vào trong được chứ" Mạc Thiên An như nghe được lời của anh lẳng lặng ra mở cửa cho anh rồi nhanh chóng trùm chăn vào vì vẫn còn giận dỗi anh đã nói với cô như vậy. Có trời mới biết cô thương anh Lục Thiên nhất, nghĩ đến anh sẽ cùng một người con gái khác kết hôn, sau đó anh Lục Thiên không còn cưng chiều cô nữa, ai mà chịu đựng được cơ chứ. Trái tim nhỏ bé của thiếu nữ chưa trưởng thành cứ thế tiếp nhận những lời đùa giỡn mà tổn thương
Lục Thiên tiến lại gần chiếc giường màu hồng nhỏ xinh của cô, bộ dạng chốn tránh của cô cũng thực sự đáng yêu, mái tóc dài đen nhánh còn vương lại ngoài chăn. Anh biết cô đang giận dỗi, nhưng bộ dạng giận dỗi lại đáng yêu như vậy. Anh khẽ mỉm cười nhìn cô. Được một lúc anh ngồi xuống giường, nhẹ nhàng cởi chiếc chăn đắp trên người cô ra. Anh xoa xoa đầu cô bé một cách dịu dàng yêu chiều. Mạc Thiên An thấy vậy ngã nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh
"Lục Thiên ca ca.....huhu em không muốn anh cưới người khác đâu" Nước mắt cô dần dần thấm sâu vào áo anh, đôi bờ mi cứ chớp qua chớp lại. Hai má lúc này đã đỏ ửng vì khóc lóc.
"Ngoan nào, sao anh dám lấy người khác chứ. Không phải vợ anh đang ở ngay trước mặt anh đây sao" Ánh mắt anh dịu hiền nhìn cô, chỉ khi ở bên cô anh mới có loại cảm giác ấm áp như vậy. Cô chính là ánh mặt trời chiếu rọi vào tim anh, mà khi không có ánh mặt trời ấy, trái tim anh sẽ không có oxi cứ từ từ mà hao mòn dần.
Khuôn mặt Mạc Thiên An lúc này mới dãn ra vài phần, cô nhẹ nhàng lau phần tóc vương trên má. Mĩu bôi nhìn anh:
"Hừ ai thèm làm vợ anh cơ chứ. Em mới không có"
Lục Thiên lúc này mới lộ ra khuôn mặt đáng thương, dở khóc dở cười nhìn cô gái nhỏ này. Sao nào nửa phút trước vừa trách móc anh vì dám lấy người khác. Nữa phút sau đã rũ bỏ quan hệ không muốn nhận người chồng này rồi:
"An Nhi, em nói lí lẽ một chút. Em nỡ bỏ anh neo đơn đến già hay sao chứ. Con nhóc xấu xa này, nuôi em từ nhỏ đến lớn giờ lại bỏ mặc anh rồi. Haizzz"
Mạc Thiên An lúc này bị anh chọc như vậy, khuôn mặt đỏ ửng đến tận mang tai. Lục Thiên ca ca đúng là tên biến thái, anh không cho người khác chêu ô nhưng lúc nào anh cũng thích chọc cô như vậy. Nhưng.... sao cô lại cảm thấy hạnh phúc cơ chứ. Trái tim nhỏ nhắn của thiếu nữ rung động không ngừng. ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh:
"Em... em mới có 14 tuổi anh đừng nói bậy bạ nha" Nói xong không nhịn được không khí ngại ngùng như vậy. Cô tự giác bỏ mặc anh chạy vào nhà tắm. Bỏ lại anh ngồi cười không ngừng trên giường.
--------------------------------------------------------------------------------
Tan học hôm sau, cô chuẩn bị ra cổng trường đợi bác tài xế tới đón như mọi ngày. Hôm nay trời nóng nực khiến cơ thể cô gái như mệt lả đi. Học xong tiết Toán nữa khiến cô không còn chút sức lực nào chỉ mong nhanh chóng về đến nhà. Không biết giờ này anh Lục Thiên đã về tới nhà chưa. Anh lúc nào cũng bận rộn chuyện ở công ti, nhưng chỉ cần là một phút rảnh rỗi là anh luôn luôn ở bên cô.
Tại Nam Cung gia giờ đây chỉ còn mình anh và cô. Đôi tình nhân già nhà Nam Cung đã bỏ mặc lại hết việc ở công ty giao cho con trai rồi cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Khiến cho cô ở nhà cũng rất buồn chán a, chỉ mong có thể giống như bác trai bác gái cùng anh Lục Thiên đi du lịch. Nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi haha..
Trời nắng nóng khiến khuôn mặt trắng nõn nà của cô bé đỏ ửng. Bím tóc đuôi ngựa được cô búi gọn cao ở đằng sau lộ ra chiếc gáy đẹp tuyệt trần toát nên khí chất của tiểu thư nhà giàu vốn có. 5 phút sau có một nhóm con gái mặc đồng phục cao trung đứng trước mặt cô. Người đi đầu là Dương San San con gái tập đoàn Dương Thị, vốn được anh Lục Thiên cho đi dự tiệc rất nhiều lần nên cô cũng biết qua qua cô gái này, cô gái khoảng trừng 1m72 cao hơn cô một cái đầu hiện đang học trường bên cạnh, cô ta được coi là hoa khôi nổi tiếng của trường nam sinh xếp hàng dài không đếm xuể. Tin đồn về Dương San San thì nhiều vô kể, đến học sinh cấp 2 như Mạc Thiên An cũng nghe bạn học đồn đại vô số lần.
Cô ta đứng trước mặt Mạc Thiên An, khí chất cao ngạo rút ra một lá thư đỏ nhìn qua cũng biết là thư tình đưa về trước mặt cô:
"Nhóc là em gái anh Lục Thiên sao? Có thể nhờ nhóc đem lá thư này của chị đưa cho anh có được không. Chị gái sẽ cho em kẹo nha"
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Dương San San ánh mắt tràn ngập ý cười, tâm trạng của Mạc Thiên An lúc này rất rối bời. Nhưng cô thực sự không muốn giúp người khác đưa thư tình cho anh như thế này, mà lúc này nếu không làm theo bọn họ đông người như vậy, liệu cô có bị họ đánh không nhỉ... Suy nghĩ ngây thơ liên tục hiện trong đầu cô.Trong lúc do dự không biết làm sao, một chiếc Maybach đã đỗ ngay bên cạnh cô đang đứng, ánh mắt theo phản xả của cô liền quay xang. Trong xe ô tô sang trọng kia một người đàn ông vẫn đang mặc trên mình bộ vest tối màu, cà vạt thắt chỉnh tề, ngũ quan sắc xảo, đôi chân dài bước ra khỏi xe. Mái tóc màu đen dưới nắng lại nổi bật lạ thường. Trên người anh liên tục tỏa ra khí chất có một không hai. Mọi người đi đường không kiềm chế được quay đầu lại nhìn về phía này
Anh di chuyển đến bên cạnh cô, hương Hoắc Hương quen thuộc ngập tràn xung quanh cô bé. Trời đang nóng rực như vậy nhưng lại có một ngọn gió từ anh lướt qua cô. Anh tiến đến xoa đầu cô nhóc như mọi ngày, ánh mắt đang lạnh lùng lãnh khốc khi đứng trước mặt cô lại trở nên cưng chiều.
"Cô nhóc, đợi anh lâu rồi chứ" Trong lúc Mạc Thiên An đang thất thần nhìn người con trai trước mắt nhìn. Thì Dương San San lúc này cũng không kìm được mà nhìn vào người con trai ấy. Khuôn mặt đẹp trai, khí chất ngời ngời gia thế lại giàu có số 1 như thế. Hỏi xem ai mà không thích cơ chứ, mấy lần trong bữa tiệc cô muốn đến làm quen với anh nhưng Nam Cung Lục Thiên này lại chẳng mảy may dòm ngó tới. Giờ đây đúng là cơ hội tốt cho cô.
Dương San San đưa tay ra định bắt tay vớt anh, tay còn lại vuốt nhẹ tóc lên tai mình tỏ ra mình đáng yêu ngây thơ.
"Trùng hợp quá anh Lục Thiên.... Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi" Dương San San nghĩ gia thế nhà cô không thua kém ai cả trong thành phố, có lẽ Nam Cung Lục Thiên cũng biết qua mình. Ai ngờ thứ cô nhận lại, lại là ánh mắt thờ ơ của anh:
"Xin lỗi tôi không quen cô, tôi không muốn em gái tôi đứng dưới nắng lâu như vậy. Mời cô nhường đường chúng tôi về trước.
"Anh...." Chưa kịp nghe cô ta nói xong gì, Nam Cung Lục Thiên đã nắm tay cô gái nhỏ bên cạnh mình đi vào trong xe ô tô rồi bảo tài xế phóng thẳng về nhà. Để lại Dương San San vẫn thẫn thờ, ánh mắt không phục giận giữ nắm chặt lá thư trong tay. Cô còn tưởng với nhan sắc này của mình, ít nhất anh cũng phải rung động một chút, ai ngờ là do cô ảo. Ngay cả nhìn cô một cái anh cũng không thèm liếc đến , trong đôi mắt kia chỉ chứa toàn bộ hình ảnh người em gái Mạc Thiên An kia của mình.
"Nam Cung Lục Thiên.... anh cứ chờ xem tôi nhất định sẽ khiến anh phải thích tôi" Cô ta thề như vậy.
-----------------------------------------------------
Lên xe cô một mực ngồi im không nói gì, khác hẳn với tính cách hoạt bát của cô thường ngày. Không khí trong xe đột nhiên trầm mặc đi, cô không nói chuyện lại khiến anh ngờ vực.
"An Nhi có chuyện gì? Sao lại không nói chuyện với anh hả" Anh nghiêng đầu ra nhìn cô. Hôm nay anh đã cố ý tan làm sớm đến đón cô muốn tạo cho cô một bất ngờ. Ai dè cô ngược lại không tỏ ra bất ngờ và vui mừng như anh suy nghĩ, mà ngược lại còn không thèm nói chuyện và nhìn mặt anh.
Cô lúc này mới lúng túng đưa mắt lên nhìn anh. Ánh mắt chớp qua chớp lại liên hồi, như vừa làm gì sai:
"Anh Lục Thiên, em xin lỗi...vừa nãy chị kia đưa thư tình nhờ em đưa cho anh... Nhưng em đã không nhận lấy nó. Có phải anh sẽ trách em không? Lục thiên ca ca đừng giận em nhé, em thực sự biết lỗi rồi mà.. Chỉ tại em không muốn anh có ý với người khác thôi. Chị ấy cũng không tốt lành gì..." Giọng nói cô nỉ non từng lời từng lời một đi vào tai anh.
Anh dang hai tay ôm lấy cô vào lòng, cọ cọ vào người cô. Anh tưởng cô giận anh chuyện gì chứ, ai ngờ lại là chuyện này.. Anh nên khóc hay nên cười đây, cô nhóc này đáng yêu quá nhỏ như vậy mà đã có tính chiếm hữu cao rồi, miệng anh cuời lên tạo thành một đường trên khuôn mặt, giọng nói nhẹ nhàng hướng về phía cô:
"An Nhi làm tốt lắm nha~ bảo vệ chồng mình như vậy là rất tốt, anh ngược lại còn phải cảm ơn em nữa chứ. Giúp anh tránh đi một ít phiền phức"
Mạc Thiên An đưa đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn chằm chằm lấy anh. Tâm trạng cô bé giờ đây đã thả lỏng không ít. Khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu bỗng chốc hiện lên ý cười. Khiến anh cứ thế đắm chìm vào nhìn mãi không dứt, cô đáng yêu như vậy chỉ mong có thể trói cô lại bỏ vào túi mà mang đi khắp nơi.
"Anh Lục Thiên nói thật chứ? Em thực sự không khiến anh tức giận sao..."
Anh cắn nhẹ tai cô một cái, giọng nói ngọt ngào sát vào tai Mạc Thiên An:
"Sao anh giận em được chứ, anh thương em còn không kịp hận không thể nhét em vào trong tim kìa"
Mạc Thiên An cười khúc khích vì nhột, Anh Lục Thiên lúc nào cũng nói những lời như vậy, cái lưỡi dẻo này thật đáng ghét a..
"Anh Lục Thiên biến thái lại đi cắn tai em a~~. Em không cho anh động vào em nữa"Cô bé xấu hổ bĩu môi đẩy nhẹ anh ra. Nhưng nào có dễ dàng vậy chứ, bàn tay anh càng ôm cô chặt eo cô hơn nữa.
"Sao em nỡ chứ...con nhóc này"
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Hôm nay không khí trong nhà Nam Cung gia trở nên ấm áp hơn mọi ngày, trong căn biệt thự Mạc Thiên An đang ngồi trên đùi của Nam Cung Lục Thiên mà xem ti vi. Nhưng cô không biết bên cạnh mình, anh lại không chăm chú xem như cô mà trong ánh mắt chỉ nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của cô bé. Hai hàng mi cô dài thỉnh thoảng lại chớp chớp vào nhau, đôi môi đỏ thỉnh thoảng lại chu ra, đôi mắt to tròn chỉ chằm chằm vào chiếc ti vi đối diện. Anh không kiềm nổi lòng mình mà đưa tay véo hai má của cô. Cô khẽ cười khúc khích như cảm nhận được bàn tay ấm áp của người đàn ông bên cạnh, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình véo mạnh vào anh một cái. Nhưng đối với Lục Thiên, anh ngoài không cảm nhận được đau đớn ra mà ngược lại trong lòng lại thấy ngọt ngào lạ thường.
Qua một lúc như nhớ ra điều gì đó, Mạc Thiên An ngẩng đầu lên nhìn Lục Thiên, giọng nói nỉ non "Anh Lục Thiên, anh thực sự không biết chị Dương San San sao anh?" Dừng một lúc rồi cô mới nói tiếp "Chị ấy cũng rất xinh đẹp, em cũng gặp qua chị ấy trong rất nhiều bữa tiệc đó"
Anh như đã nhìn thấu tâm tư nhỏ này của cô nhóc, miệng chỉ nhếch lên, cười nhàn nhạt rồi đáp "Xinh đẹp thì sao chứ, cũng không bằng một phần của An Nhi a, nếu được anh muốn mình chỉ có thể mãi mãi quen biết một mình An Nhi. Khi nhìn người con gái khác, trái tim anh không ngừng đau nhói lên. Em nói xem như vậy là làm khổ anh mà không phải sao?" Nam Cung Lục Thiên tỏ vẻ đáng thương.
Mạc An Nhi nghe được anh chêu chọc mình như vậy, cười hì hì ôm lấy cổ anh mãi không buông. Anh dịu dàng yêu chiều cô đến nỗi khiến cô mãi mãi không biết anh là người máu lạnh vô tình đến mức nào. Anh bao dung cho mọi điều cô làm, kể cả khi cô làm sai bất kể thứ gì, anh Lục Thiên cũng không nỡ trách phạt anh chỉ nhẹ nhàng an ủi nói không sao với cô. Ở trong mắt người khác ánh mắt anh tỏa ra sát khí không ai dám đến gần, nhưng khi trở về bên cạnh cô anh lại như ánh mặt trời, che chở, sưởi ấm được cho An Nhi mọi lúc mọi nơi. Ở bên cạnh cô đến cuối đời.
Có một ngày An Nhi được học trên lớp nói về ước mơ của bản thân. Ngay khi tan học hôm đó, An Nhi đã hỏi anh Lục Thiên về ước mơ của mình. Cô thầm nghĩ có lẽ anh cũng không thực sự thích làm kinh doanh, có thể anh thích làm cảnh sát hay phi công chẳng hạn. Nhưng kết quả là lại khiến cô thất vọng rồi. Lục Thiên người anh trên danh nghĩa của cô lại điều khiến cô thực sự kinh ngạc:
"Thật ngại quá bảo bối, trên đời này niềm ham muốn duy nhất của anh là em, ngoài em ra thì chẳng còn gì khác cả. Nếu mà để nói về nghề nghiệp thì ừm... Anh sẽ không từ mọi thủ đoạn kiếm nhiều tiền nhất, để Mạc Thiên An nhà em tiêu sài hoang phí đến cuối đời. Anh muốn trên mỗi bước đường em đi, sẽ được rải bằng tiền của anh kiếm ra nha" Anh bỏ nhiều tâm tư như vậy, nhưng cô nhóc 14 tuổi có thể hiểu nhiều được gì cơ chứ. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng Lục Thiên anh muốn che chở cho cô vậy thôi. Thật là hao tổn tâm tư của anh dành cho cô mà. Nhưng anh chỉ cười nhàn nhạt trước vẻ mặt ngây ngốc của cô.
Trong công ty, ngoài thư kí hay tiếp xúc với anh ra không một ai dám đến gần để lấy lòng tổng giám đốc cả. Có một lần, nhân viên mới không an phận chưa hiểu biết gì, lại dám dùng tâm cơ để quyến rũ tổng giám đốc. Cô ta lại muốn một bước khiến cho bản thân một bước chim sẻ hóa phượng hoàng. Nhưng đâu có dễ dàng cho cô như vậy, anh thậm chí không để tâm một chút, mà ngược lại còn chê cô ta ti tiện nói nếu cô không nhanh chóng cút, thì anh sẽ không đảm bảo cho cô ta giữ được cái mạng nhỏ của mình. Ai mà không sợ cơ chứ... kết quả cũng rõ, cô bị dọa thảm đến mức nộp đơn xin thôi việc, về sau không ai biết được tung tích cô ở đâu. Kể từ lúc đó không ai dám có ý đồ khác với ngài giám đốc trẻ Nam Cung Lục Thiên này. Anh tuy còn ít tuổi so với nhiều người nhưng tâm cơ lại không non nớt như vậy, đã sớm vượt qua những lão già đầu hói tóc bạc từ lâu rồi.
Có lẽ điều khiến anh lo sợ chỉ có một.... Là anh sẽ mất cô......
-------------------------------------------------------------------
Đêm xuống tại khu vườn nhà Nam Cung gia.
Người con trai cầm khẩu súng, ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn vào người đàn ông đang quỳ rạp xuống đất. Anh đang ngồi trên chiếc ghế mà anh cùng An Nhi hay ngắm sao. Khung cảnh mọi ngày nơi đây mọi ngày ấm áp nhưng giờ đây lại trở nên khác biệt vô cùng. Anh nhàn hạ thưởng thức từng thiết kế của khẩu súng trong tay mình, ánh mắt như từng thanh kiếm có thể xuyên qua cơ thể của người khác bất cứ ai mỗi khi nhìn vào.
Từng chiếc lá xào xạc rơi xuống cũng không thể che đi được không khí quỷ dị này, ánh trăng sáng hắt lên người con trai 19 tuổi kia. Do lăn lộn nhiều nên giờ cơ thể anh không còn là của một thiếu niên 19 tuổi nữa mà giờ đây đã giống với người đàn ông trưởng thành hơn, cơ thể săn chắc đi kèm với bờ vai rộng rãi ấy không khỏi thu hút ánh mắt những người phụ nữ ham sắc khi nhìn vào. Nhưng nhìn được rồi thì sao? Họ mãi mãi không thể chạm tới người đàn ông này. Trong tâm trí anh, họ chỉ biết anh mãi mãi chỉ coi trọng người em gái bên cạnh mình chính là cô Mạc Thiên An.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Ánh mắt anh lạnh như băng không cảm xúc mà nhìn con mồi trước mặt mình, anh chĩa thẳng đầu súng vào người đàn ông kia, giọng khàn khàn "Muốn giết tôi sao, có nằm mơ cũng không thành. Anh cứ an tâm đi xuống dưới kia, không sớm thì muộn tôi cũng đem kẻ đứng sau anh đi cùng" Nói xong khóe miệng anh nhếch lên mụ nụ cười lạnh lùng, anh nhắm thẳng súng vào anh ta, mặc cho người kia vẫn không ngừng dãy dụa, không ngừng kêu cứu anh vẫn quyết định bóp cò không chút suy nghĩ
*Đoàng*
Tiếng súng vang lên không quá to, nếu là người bình thường sẽ kinh sợ đôi chút nhưng dường như anh đã quá quen thuộc với việc này nên ánh mắt vẫn giữ nguyên như cũ. Không chút xao động, lặng yên như mặt nước.
Nhưng ở phía đằng sau kia, anh không để ý Mạc Thiên An ở ngay cạnh đã chứng kiến hết thảy tất cả. Đây là anh sao, là người con trai mà Thiên An nghĩ là ấm áp, là hiền hậu nhất mà cô từng gặp đây sao? Đây chắc chắc không phải anh Lục Thiên, chắc chắn không...Anh ấy không thể làm ra chuyện này được. Anh ấy dùng khẩu súng kia giết người sao....Không không thể được.. Đây không phải sự thật, nhưng khuôn mặt kia lại giống anh Lục Thiên như đúc. Cô ôm lấy đầu đau như búa đổ của mình, vô tình nhẫm vào một cành cây khô mà phát ra tiếng *Cạch*.
Anh giường như theo phản xạ quay đầu lại, cơ thể của cô bé 14 tuổi đứng trước mắt anh mà run lẩy bẩy, anh lo lắng nhanh chóng tiến về phía cô. Đang định chạm vào thì cô bé thì dường như Mạc Thiên An cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ ấy. Thu người về sau, dứt khoát thoát khỏi vòng tay rộng lớn của anh.
"An Nhi, em....." Nam Cung Lục Thiên lo lắng nhìn cô. An An đã chứng kiến hết sự việc rồi sao...không thể nào trùng hợp như vậy... Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, thì dường như nó đã trở thành sự thật rồi...Đáng lẽ, anh không nên bồng bột như vậy, xử lí tên kia ở ngay đây khiến cho cô vô tình nhìn thấy được.
Trong đầu Mạc Thiên An bây giờ ong ong liên hồi. Liên tục phát ra âm thanh từ tiếng súng anh giết người. Làm ơn, ai đó hãy nói cho cô biết là đây không phải sự thật đi. Cô thực sự không dám tin vào mắt mình, người con trai cùng cô lớn trong nhiều năm như thế vậy mà anh ấy thực sự nổ súng giết người. Không phải anh Lục Thiên rất hiền lành hay sao, anh luôn đối xử với cô rất tốt mà.. Anh ấy....anh ấy đang lừa dối An Nhi điều gì đó sao.. Còn người kia nữa, đã làm gì mà khiến anh phải ra tay tàn độc như vậy....
Mặc cho Nam Cung Lục Thiên có gọi tên cô ngay bên cạnh liên tục, nhưng cô vẫn không hề nghe thấy hay cảm nhận được giọng nói ấy, dù chỉ là một chút. Vậy là bản thân cô đã bị bộ mặt giả tạo của anh Lục thiên lừa dối suốt nhiều năm qua như vậy. Thì ra, đây mới chính là tính cách thật của anh ấy "LÃNH KHỐC VÔ TÌNH- GIẾT NGƯỜI KHÔNG CHÚT XAO ĐỘNG".
Nam Cung Lục Thiên bên cạnh lo lắng trong lòng không dứt, anh hung hãn ôm Mạc Thiên An vào lòng, sợ cô sẽ vì vậy mà bỏ rơi anh. Trước mặt cô, anh tỏ ra bao dung yêu chiều cô nhất có thể, anh không muốn cô vì mình mà bị vấy bẩn tâm hồn trẻ thơ, trong sáng thuần khiết như vậy. Khoảng mấy phút sau, cô ngất đi trong lồng ngực rộng lớn của anh. Ánh mắt anh lúc này mơ hồ, giận dữ nhanh chóng đưa cô vào trong phòng. Cổ họng hét ra âm thanh lớn nhất có thể.
"Mau gọi bác sĩ Phong đến, nhanh cho tôiiii"
---------------------------------------------------------------------------------
Tỉnh dậy, trời bên ngoài âm u như sắp mưa lớn, tiếng gió xào xạc thổi bên ngoài căn biệt thư. Những loài chim bình thường đến ngôi nhà này ngắm hoa nhưng giờ đây có thể do không khí cô quặn bên từ trong căn nhà tỏa ra khiến cả động vật không dám đến lại gần nữa. Cả căn biệt thự rơi vào trong không khí tịch mịch bao trùm. Cho đến khi cô gái trên giường mở mắt tỉnh dậy.
Nam Cung Lục Thiên ngồi bên cạnh lo lắng cho cô suốt cả một đêm, trong cơn mê cô liên tục run lẩy bẩy làm anh không khỏi sốt ruột, rất lâu rồi anh chưa thấy bộ dạng cô như vậy. Ánh mắt nhắm lại nhưng vẫn run run, sợ hãi ấy như những thanh hàn kiếm từng chút từng chút một khắc vào trái tim anh để rồi tạo thành những vết xước mà không ngừng rỉ máu.
Mồ hôi trên mặt cô cứ từng từng từng hạt một rơi xuống, bác sĩ nói cô bé không sao. Chỉ do chịu cú sốc quá lớn. Chỉ sợ, khi tỉnh dậy sẽ ảnh hưởng đến tâm lí cô bé sau này, khuyên Nam Cung Lục Thiên nên chuẩn bị tinh thần trước.
Mạc Thiên An nhíu chặt mi mắt nặng trịch, nhưng cô vẫn gắng gượng mở ra, toàn thân cô nóng bức như có luồng điện chạy qua chạy lại không ngừng. Cảm nhận được hơi ấm như mọi ngày cô cố gắng dơ tay ra định chạm vào anh. Nhưng toàn bộ sự việc cô chứng kiến đêm qua cứ thế lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô bé. Lục Thiên lo lắng ôm trầm lấy cô trên giường, hơi thở anh dồn dập tới tấp lồng ngực phập phồng không dễ gì hít thở đã chứng tỏ rằng anh đã lo lắng cho cô đến nhường nào...
'Aaaaa....... Anh cút đi! Anh không phải anh Lục Thiên!Anh là ác quỷ chứ không phải anh trai tôi" Mạc Thiên An hét lên một tiếng đau đớn rồi dùng vùng vẫy hết sức mình đẩy toàn bộ cơ thể người con trai đang ôm lấy mình ra.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Nam Cung Lục Thiên nhìn vẻ mắt hốt hoảng sợ hãi của cô, trong lòng bỗng dưng dấy lên một đợt sóng cảm xúc. Cô sợ anh sao? Cô sợ hãi đôi bàn tay giết người nhuốm đầy máu của anh sao? Có lẽ nào cô sẽ rời xa anh? Không được! Anh không cho phép cô như vậy.
Hai tay anh vòng lại sau vai cô, bám chắt vào nó như muốn bóp nát xương của Mạc Thiên An
"An Nhi, không được em đừng sợ, anh không làm gì em cả, anh sẽ đối đãi với An Nhi thật tốt như trước đây. Nhé em, đừng giận anh được không. Anh cầu xin em"
Mạc Thiên An ánh mắt run sợ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia của anh. Từng đường nét sắc xảo của khuôn mặt anh khiến cô như gợi lại hình dáng hôm qua của Nam Cung Lục Thiên khiến cô không tài nào chấp nhận được sự thật. Cô sợ hãi mọi thứ của anh, sợ một ngày nào đó anh cũng sẽ dùng khẩu súng kia kết liễu cô như vậy: "Lục Thiên, anh đừng động vào em, đừng động...em..xin..anh" Nói xong nước mắt cô lã chã rơi trên khuôn mặt. Cô hét đến khàn cả cổ. Nhưng Nam Cung Lục Thiên vẫn không buông tha cho cô.
Ngay giờ phút này, cô chỉ muốn thoát khỏi anh càng xa càng tốt. Cô mãi mãi không muốn ở bên cạnh người đàn ông này một giây, một phút nào nữa. Bản năng sinh tồn của cô trỗi dậy lên một cách mạnh mẽ, nội tâm Nam Cung Lục Thiên như chết lặng, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn lặp đi lặp lại những khoảnh khắc, lúc mà cô sẽ rời xa anh. Anh lắc đầu, anh không thể cho phép điều đó xảy ra. Giọng anh lắp bắp" Không...không thể..em không được rời xa anh. Anh không cho phép em rời xa anh! không phải em thương anh nhất sao " Anh vuốt nhẹ mái tóc cô "An Nhi, An Nhi của anh em ngoan nào, đừng phá nữa. Cứ coi đó là cơn ác mộng, nhé em"
Làm sao có thể, làm sao có thể quên đi được cơ chứ. Trái tim cô vốn mỏng manh và yêu đuối, chứng kiến cảnh tượng anh làm điều đó như vậy, làm sao cô có thể quên đi hết được. Thì ra, mọi người trong gia đình này đều biết hết tất cả sự việc. Biết rằng anh lãnh khốc vô tình, anh lạnh lẽo sắc nhọn như cây gai vậy. Chỉ trừ cô, trừ cô như con ngốc vẫn nghĩ anh là nhất, là anh hiền lành là ấm áp nhất. Cô nghĩ đến mỗi buổi tối anh chui vào trong chăn cười đến vui mừng rồi nghĩ "Con bé này ngốc quá, bị tao lừa gạt đến mê muội rồi".
Cứ như vậy khiến cô đau khổ không nói lên lời...
Năm 4 tuổi cô bị cha mẹ lừa gạt bỏ rơi trong rừng..
Năm 14 tuổi cô bị người mà mình coi trọng nhất lừa gạt.
Cuộc sống của một đứa bé như cô vừa nếm được mật ngọt một chút vậy mà đã ăn phải quả gai rồi sao?
Cô mệt mỏi vùng vẫy trong sự tuyệt vọng đến từ cái ôm của anh, nước mắt đã khóc đến cạn. Cổ cũng không còn có thể phát ra âm thanh nữa. Cơ thể như mệt lả đi nhưng anh vẫn cố chấp ôm lấy cô trong lòng. Cái ôm này không còn cảm giác ấm áp ngọt ngào như hôm nào nữa, nụ cười của anh cũng không còn sáng như sao trên trời nữa. Tất cả đều đã tan biến đi hết rồi.
Giờ đây cô như một bộ xương chết lặng, cố gắng dùng hết sức lực trong cơ thể mình phát ra tiếng nói:
"Lục Thiên, buông tha cho em đi. Em không muốn bị lừa gạt nữa, mọi chuyện vậy là quá đủ rồi"
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại giống như móng vuốt sắc nhọn xé nát tim anh. cô không cuồng loạn, giọng bình thản như vậy khiến anh không thể nào hít thở, lồng ngực giống như bị cự đỉnh ngàn cân gắt gao đè ép áp bách anh dưới nền đất, không thể động đậy, không thể né tránh, chỉ có thể mặc cho khổ sở trong lòng không ngừng khuếch đại, không ngừng khuếch đại
Nam Cung Lục Thiên giận dữ bóp chặt lấy cằm cô mạnh mẽ, hằn giọng lên từng chữ từng chữ một mà gào thét "Mạc Thiên An, tôi cho em biết, đời này em mãi mãi sẽ không dời xa tôi được nửa bước. Tôi giết người thì sao chứ, tôi không có lừa gạt em, tất cả những việc tôi làm tất cả đều nghĩ cho em hết. " Anh đau đớn đến nỗi không còn kiếm chế được cảm xúc phát sinh trong lòng mình nữa. Xung quanh anh tràn ngập ngọn lửa giận dữ bao bọc khắp nơi.
Cho tới bây giờ, khi tất cả sự thật đã được bộc lộ rõ dưới ánh mặt trời ấy, anh vẫn có thể nói với cô rằng anh không có lừa dối cô. Cô bé chỉ vẻn vẹn 14 tuổi nên anh nghĩ mình có thể lừa được cô dễ dàng sao. Tất cả kí ức của quá khứ và hiện tại chồng hất trong cô như thanh hàn kiếm nhẫn tâm xuyên thấu lòng cô, đâm cô máu tươi đầm đìa.
Cô đau đớn như muốn gãy nát xương, dãy dụa trong lòng anh một lúc lâu rồi ngất đi.
Tác giả: Đủ ngược chưa nhỉ hehe, vốn không biết viết ngược lắm... Có gì các vị bỏ qua cho bình luận cho mình biết bạn đang theo dõi truyện nhé, lấy động lực xíu nè
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Sáng sớm hôm sau, cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ chỉ là... Hoa hồng không còn nở rộ như trước nữa. Chim chóc không còn đến hót như mọi ngày nữa. tâm trạng của những người hầu trong nhà cũng không vui vẻ như thường lệ. Vì hai anh em nhà Nam Cung thực sự đang chiến tranh lạnh. Không khí tịch mịch u ám bao phủ xung quanh ngôi biệt thự.
Nam Cung Lục Thiên cố gắng tìm đủ mọi cách để dỗ dành cô nhưng không lần nào thành công. Cô như một người câm điếc không để ý đến anh. Thậm chí cô không còn ngồi xuống ăn cơm với anh như những ngày trước.
"An Nhi xuống ăn cơm cùng anh nhé được không"
"An Nhi, anh đưa em đi học nhé"
"An Nhi, em thích ăn gì anh có thể bảo nhà bếp làm cho em"
"An Nhi, em..."
"Lục Thiên, anh đi ra ngoài đi. Em thực sự không muốn thấy anh nữa"
Nam Cung Lục Thiên sắc mặt đã xấu đến thậm tệ, anh có thể giải quyết hàng trăm nghìn thứ rắc rối trên thương trường nhưng giờ đây, khi đứng trước một người con gái như cô anh lại chẳng biết làm gì cả. Mọi thứ anh làm cho cô tất cả dường như trở nên vô ích
"An Nhi, rốt cuộc anh làm sao mới có thể làm em hết giận anh đây. Em nói xem"
À, thà ra anh vẫn còn nhớ rõ là anh lừa dối cô. Anh lừa cô được một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Cô làm sao chấp nhận được:
"Lục Thiên, anh không sai gì cả, tất cả là do em, do em quá tin tưởng anh để càng hi vọng bao nhiêu em lại thấy thất vọng bấy nhiêu"
Cô nghĩ lại những tháng ngày vui đùa cùng anh, cách mà anh chêu chọc cô, các anh làm cô vui vẻ hay anh bảo vệ cô, nếu tất cả những thứ anh làm đều là giả dối. Anh.... không chấp nhận cô là em của anh, anh chỉ đang đem cô ra làm con búp bê mua vui riêng của bản thân mình. Nghĩ thế thôi mà tim cô liên tục đập lên đau nhói. Cô bé lựa chọn trốn tránh anh để có thể từ từ chấp nhận sự thật đau lòng này.
Trái tim Nam Cung Lục Thiên lúc này như có một ngọn lửa thiêu đốt trong anh, anh khó chịu muốn tiến đến ép buộc cô phải tha lỗi cho mình, nhưng lí trí của anh vẫn còn một chút ý thức, anh vẫn cố kiềm nén lại tất cả tính chiếm hữu bá đạo của mình dành cho cô. Từng chút từng chút một đem dấu đi. Anh không muốn cô phải sợ hãi bản thân mình thêm một điều gì nữa.
Nam Cung Lục Thiên trực tiếp đi ra ngoài anh đóng sập cửa phòng cô lại một tiếng thật to. Anh nhanh chóng khoác áo rồi đi xuống nhà xe tiện tay hút một điếu thuốc. Từ trước tới nay anh chưa hút thuốc bao giờ, nguyên nhân chính là vì An Nhi không thích ngửi mùi này. Anh chọn bừa một chiếc xe sang trọng phóng thẳng ra ngoài cổng. Cô bên này cũng đã nghe thấy ánh sáng đèn xe của anh rời đi. Đây là đêm đầu tiên anh không có ở nhà, càng tốt cô cũng không muốn bản thân mình phải tiếp xúc với anh quá nhiều.
--------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, chiếc xe màu đen chậm rãi quay lại khu biệt thư. Hôm này là ngày nghỉ lễ nên cô cũng không phải đi học, cô vẫn chưa chịu ăn thêm chút cơm nào cứ dần dần hành hạ bản thân mình như thế. Nhưng cô vẫn như thường lệ xuống ngắm những bông hoa trong vườn mà cô đã tự chăm sóc chúng. Giờ đây cô bé chỉ còn chúng là chỗ dựa tinh thần duy nhất cho mình.
Nam Cung Lục Thiên say khướt quay trở về nhà, trên người đâu đâu cũng thấy toàn là mùi rượu. Mạc Thiên An đã nhận ra anh nhưng cô cố gắng lờ đi như không thấy gì. Anh giờ đây không còn tỉnh táo gì nữa, đi thẳng hướng tới bên cạnh Mạc Thiên An. Đưa tay xoa đầu cô:
"An Nhi ngoan của anh, sao em trông gầy gò như vậy rồi"
Mạc Thiên An đã nhận ra sự tồn tại của anh, nhanh chóng chuẩn bị chốn lên lầu thì bị anh bắt lấy cánh tay: "Lục Thiên, anh say rồi buông em ra"
Nam Cung Lục Thiên ôm cô thật chặt trong lòng mình, mặc kệ cô quấy nhiễu đến mức nào: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi An Nhi đừng bỏ mặc anh mà, được không"
Cô bé vùng vẫy muốn thoát ra nhưng anh lại ôm mình quá chặt, cô như muốn tắt thở ngay tức khắc "Lục Thiên, nếu anh không buông em ra. Em sẽ rời khỏi nhà ngay lập tức cho anh xem"
Anh cười nhếch miệng nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh mình, cô còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có ý định bỏ nhà đi rồi. Nhưng cô có thể đi đâu được chứ, dù cô có đi đến tận đâu đi chăng nữa anh cũng nhất định sẽ tìm thấy cô. Bắt cô quay trở về bên cạnh anh. Anh cố gắng nuôi dưỡng cô vợ nhỏ nhiều năm như thế há có thể cho cô như ý nguyện.
Thiên An trong miệng liên tục gào thét, vốn sức cô không còn nhiều cơ thể yếu đi rất nhiều, cứ thế một lần nữa tiếp tục khóc trong lòng anh. Anh lại làm như không có gì cả tiếp tục ôm lấy cô.
Mạc Thiên An chạy nhanh cắn mạnh vào tay anh một cái, anh cũng biết đau mà cuối cùng cũng buông cô ra. Mặc cô như con chuột nhỏ chạy chốn anh lên phòng mình. Anh thất vọng đến nỗi cũng thở dài mà trở về phòng mình nghỉ ngơi. Khuôn mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi và thất vọng.
-------------------------------------------------------------------------
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Mọi ngày cứ dần trôi qua như vậy, cuộc sống lại trở về theo quỹ đạo riêng của nó. Trước đây cuộc sống trong căn nhà sẽ tràn ngập tiếng cười và tiếng nói chuyện vui đùa của hai người họ. Nhưng giờ đây căn nhà lại trở nên tịch mịch lạ thường, chiếc xích đu cũng đã mọc đầy rêu xanh.
Cũng lâu lắm rồi anh không được nhìn thấy cô cười, anh cố gắng thuyết phục cô ngồi xuống ăn cơm với mình nhưng cô chỉ ăn vài miếng rồi cũng nhanh chóng chạy lên phòng, sau đó đóng cửa lại. Cô vẫn ngoan ngoãn như một con búp bê, nhưng dường như búp bê này giờ đây không còn biết nói, biết cười. Thậm chí cô ngày càng xanh xao, gầy gò và ốm yếu. Có lần, chủ nhiệm lớp còn thông báo với anh rằng cô không còn hoạt bát, nói chuyện với bạn bè trong lớp như trước nữa mà ngày càng kín đáo,thu mình, không muốn tiếp xúc với bạn bè. Anh chỉ lắc đầu không biết mình có thể làm gì được.
Anh dần dần nhận ra rằng cú sốc đêm hôm đó ảnh hưởng rất lớn đến cô.Nhìn cô như vậy anh lại càng đau lòng, đến cơm cũng chẳng muốn ăn, ngủ cũng trằn trọc không ngủ được. Anh lại lén lút sang phòng cô. Anh lúc nào cũng ra sức dỗ dành cô như trước, nhưng cô lại sợ hãi cự tuyệt anh.
"An Nhi, chúng ta cùng nhau đi mua kẹo cho em nhé" Anh nhẹ nhàng nói
"Em không đi, anh tự đi một mình được rồi" Giọng nói của cô vẫn như vậy, không lạnh, không nhạt với anh.
Anh chỉ biết thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của cô đi xa. Anh và cô thực sự sẽ phải sống như thế này mãi sao, anh nhanh chóng tiến đến ôm chặt, va chạm thật lớn khiến cơ thể cô bé không chủ động mà ngã về phía trước, thật may là có anh ôm chặt lấy cô. Anh không biết mình làm như vậy có mục đích gì, không biết tại sao mình làm như vậy. Lục Thiên đưa tay xoa đi đôi mắt mơ hồ, cô là tất cả của anh. Cho dù anh có hi sinh cả thế giới đi nữa anh cũng không thể nào mất đi cô được
Cô sợ hãi ra sức buông bỏ bàn tay anh ra, giọng nói nỉ non run sợ "Anh mau buông em ra....Em sợ, em ghê tởm một con người như anh. Em không muốn có liên quan gì tới anh hết" Nói xong cô vội vàng chạy ra khỏi nhà, băng thẳng qua đoạn đường rộng lớn, xe cộ đi lại liên tục. Lúc này cô không còn một chút ý thức gì cả, cô chỉ mong bản thân mình tránh xa anh càng xa càng tốt. Trái tim cô cứ liên tục đau đớn không ngớt, bảo cô hãy tha thứ cho anh rồi cô sẽ được trở về như ngày xưa. Nhưng lí trí cô lại chiếm trọn cơ thể bảo cô hãy tránh xa tên ác quỷ giết người đáng sợ đó đi.
Hai ý kiến cứ luẩn quẩn trong đầu cô mãi khiến cô không còn chút ý thức gì, đột nhiên một chiếc xe thể thao đi với tốc độ rất nhanh lao tới. Hướng thẳng vào cô mà chạy, người lái xe là một người rất quen mắt. Cô ta chính là Dương San San, cô ta phóng xe nhanh như vậy đây là muốn đâm chết người.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc như vậy, giây phút cô tưởng chừng như mình sắp chết thì lại anh sáng chói mắt rọi tới, Mạc Thiên An nhìn thấy một thấy bóng người chớp nhoáng đi đến đẩy mạnh cô ra khỏi vùng nguy hiểm . Còn anh thì bất tỉnh ngay dưới đất, máu chảy cả một vùng lớn. Cô hốt hoảng quay đầu lại phía sau, ôm chặt lấy cơ thể nằm dưới đất kia:
"Lục Thiên ca ca, anh tỉnh dậy đi. Anh chảy nhiều máu quá, anh đừng như vậy em sợ lắm huhu"
Không thể nhìn ra một chút dấu vết đau lòng nào trên khuôn mặt anh, thậm chí đến cuối cùng anh vẫn giữ nguyên nụ cười với cô, con người trong trẻo tĩnh lặng trước sau như một, tựa như không có chuyện gì xảy ra vậy.Anh không nói gì cả chỉ cố níu lấy chút kí ức cuối cùng còn sót lại lau đi những giọt nước mắt trên má cô "Ngoan nào, em có bị thương gì không?"
Cô liên tục lắc đầu, cô sai rồi, cô đã làm sai rồi., cô không nên bướng bỉnh cứng đầu như vậy mà giận dỗi anh. Chính cô đã hại anh thành ra như vậy. Lúc này cô như phát điên gào khóc đau đớn
Anh nhẹ nhàng lấy ra chiếc hộp màu hồng xinh xắn được gói rất kĩ càng trong túi mình đưa ra đặt vào lòng bàn tay cô . Anh cố gắng gượng nói ra mấy chữ "Ch...chúc...mưn...g sinh nhật em" ý thức được một chút gì đó đang mất đi, anh chỉ chớp mắt một cái, máu tươi trên trán chảy đầm đìa, chảy dọc vào mắt anh... cả thế giới rơi của anh dần vào một mảnh tối đen...
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Trong bệnh viện tư hoàng gia của thành phố F.
Bên ngoài hành lang, chỉ có mấy người vệ sĩ cùng cô gái nhỏ Thiên An đang ngồi trên băng ghế dài, Mạc Thiên An đã liên tục khóc thút thít suốt mấy tiếng trời ai dỗ dành cũng không xong. Thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng vẫn không có động tĩnh gì từ bên trong phòng phẫu thuật, tâm trạng cô lần này đã phải hứng chịu đả kích rất lớn, lớn hơn cả những gì xảy ra trong đêm hôm đó. Lần này, anh lại vì tính cách ích kỷ của cô mà mới xảy ra chuyện như vậy. Anh thậm chí vẫn luôn luôn nhớ hôm nay là sinh nhật của cô. Anh còn cất công chuẩn bị quà tặng cho cô như vậy, mà cô thì sao chứ? Một chút cũng không nghĩ cho tâm trạng của anh.
Lúc cô bị bắt nạt ai là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô?
Là ai sẵn sàng bỏ những công việc quan trọng ở công ty về nhà ăn cơm cùng với cô?
Ai là người kiên nhẫn sẵn sàng dỗ dành cô mỗi khi cô giận dỗi?
Hàng tỉ chuyện, hàng tỉ lần anh làm vì cô như thế. Bây giờ cô mới nhận ra mình đã trở nên lệ thuộc tất cả vào anh... Tất cả....
Cô sợ, sợ một ngày, anh sẽ đi mất, bỏ mặc cô một mình tồn tại trên thế giới cô đơn này.
Ngay giờ phút này, cô đã không để tâm tới việc anh giết người nữa. Giờ cô mới hiểu ra rằng nếu anh không tiêu giệt người đó, thì có thể anh sẽ chính là người bị giết.
Anh đối xử tàn bạo, vô tâm với mọi người thì sao chứ? Anh bá đạo, lãnh khốc thì sao chứ? Miễn là trái tim anh đối với cô mãi mãi không đổi, mãi mãi cưng chiều cô thế là được rồi. Anh che dấu đi mặt trái của mình với cô bao nhiêu năm nay, ngay từ lúc anh đẩy cô khỏi chiếc xe ô tô nguy hiểm kia, cô cũng đã không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Cô nguyện đánh đổi mọi thứ để anh bình bình an an trải qua kiếp nạn này.
5 tiếng trong phòng phẫu thuật trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật mới từ từ mở ra. Tuy không còn chút sức lực nào trong người nữa nhưng cô vẫn cô gắng gượng dậy. Tiến đến chỗ bác sĩ, vẻ mặt lo lắng không thôi "Bác sĩ ơi, anh Lục Thiên thế nào rồi ạ"
Bác sĩ vỗ vỗ lên vai cô bé nhẹ giọng an ủi "Đã qua cơn nguy kịch rồi, bị thương tương đối nặng nhưng may sao sức khỏe anh cháu bình thường khỏe mạnh nên chắc qua mấy tháng là bình phục lại thôi. Cháu có thể đến phòng bệnh thăm anh ấy rồi, nhưng đừng quấy nhiễu quá hãy để cho anh cháu nghỉ ngơi nhé"
Sau khi nghe xong lời này, Mạc Thiên An mới thở nhẹ ra một hơi dài an tâm. Vệ sĩ xung quanh cũng chuốc đi được phần nào gánh nặng trong lòng, phải biết rằng nếu giờ đây Nam Cung Lục Thiên mà xảy ra chuyện gì. Những thế lực ở hắc đạo và bạch đạo sẽ rục rịch dậy sóng lên. Không biết thành phố F này, có phải hứng chịu một trận mưa máu tranh giành quyền lực hay không. Cuối cùng bọn họ cũng gạt bỏ được suy nghĩ đen đủi này đi trong đầu, họ liền nhanh chóng báo tin cho ông bà Nam Cung biết Lục Thiên đã an toàn. Họ hiện tại ở rất xa nên mất rất nhiều thời gian để quay trở về thành phố F, báo cho họ một tin để họ an lòng là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.
Còn cô tiểu thư Mạc Thiên An này, ngay lúc họ chứng kiến cảnh tượng này họ chỉ muốn ngay tức khắc xử lí cô tại chỗ. Nhưng họ biết Nam Cung Lục Thiên coi trọng người em gái trên danh nghĩa này nhất, nên họ không thể làm gì cô được. Một sợi tóc cô cũng không dám đụng đến tránh liên lụy đến bản thân.
Trong phòng bệnh cao cấp, được bài trí rất đơn giản, căn phòng đã ngập tràn mùi Hoắc Hương đặc trưng riêng của anh, người con trai đang nằm yên ổn trên giường, xung quanh là chi chít băng gạc nhìn như một cái xác ướp. Anh ngủ rất sâu, như rất mệt mỏi khi dành lại mạng sống từ quỷ môn quan trở về.
Cô đã khóc cạn nước mắt, nên giờ chỉ liên tục nấc ợ lên, không khống chế được bản thân mình , cô tiến đến ngồi một mình bên cạnh giường bệnh của anh, nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay to lớn chai sạn của anh. Đã một khoảng thời gian trôi qua rồi, cô chưa từng cảm nhận được hương thơm ấp áp của anh như vậy.
"Nam Cung Lục Thiên, em xin lỗi"
"Em hứa sau này sẽ không giận dỗi anh vô lý nữa"
"Sẽ không bỏ cơm, không chạy lung tung ra ngoài để anh phải đau khổ như vậy"
Cô cứ ngồi bên cạnh mà hứa hết điều này đến điều khác với anh. Anh nghe thấy hết tất cả, giờ đây anh chỉ muốn mở mắt dậy, dỗ dành lấy cô, nói với cô đừng khóc nữa anh không sao cả. Cả cuộc đời của Nam Cung Lục Thiên này nguyện vì cô mà đi qua những nẻo đường trông gai. Nhưng ngay khi anh muốn làm điều đó nhất, thì cơ thể anh lại không làm được như vậy, anh chỉ lặng lẽ thiếp đi tiếp để chìm vào giấc ngủ sâu. Cô cũng mệt lả người cũng ngồi bên cạnh anh dần dần nằm xuống như vậy.
Hôm nay là một ngày dài, nhưng ánh sáng ấm áp của hương vị tình yêu đã dần dần xuất hiện quay trở lại...
Ngày mai, tất cả mọi giông tố sẽ qua đi, mặt trời một lần nữa chiếm lĩnh mọi thứ, sưởi ấm muôn loài. Cô và anh có thể sẽ tiếp tục sống những ngày tháng ngọt ngào cùng nhau. Anh sẽ tiếp tục cho cô nằm trên đùi xem ti vi. Thậm chí còn bóc hẳn mấy đĩa tôm cho cô ăn mà chẳng chút mảy may than phiền. Anh sẽ cùng cô chơi xích đu rồi sau đó nói lời chêu chọc cô. Sẽ thỉnh thoảng cắn nhẹ vào tai cô rồi gọi cô là 'Cô vợ nhỏ'
Trước khi nhắm mắt cô vẫn nắm chặt hộp quà màu hồng trong lòng bàn tay, cô muốn anh cùng mở hộp quà này với mình. Không muốn một mình hưởng thụ hạnh phúc này muốn chia sẻ tất cả mọi thứ cùng anh.
"Ngủ ngon, anh Lục Thiên"
Tác giả: hehe ấm áp quá, tự viết tự cảm thấy ấm lòng luôn nè
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Khi anh tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, tất cả chuyện đã xảy ra với anh ngày hôm qua như cơn ác mộng vậy. Anh không hề để tâm đến việc mình bị thương.
Chỉ là anh sợ......
Nếu anh không đến kịp trong lúc đó..
Có phải cô sẽ bỏ mạng ngay trước mắt anh hay không..
Anh ngược lại cảm thấy may mắn khi mình đã đến kịp lúc. Tất cả mọi chuyện đều đã qua hết rồi.
Lại nhìn cô gái nhỏ trên giường này, mặt cô đã gầy gò đến nỗi mất đi cái má phúng phính của ngày trước. Cơ thể đã trở nên xanh xao đi rất nhiều. Tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh không buông làm anh cảm thấy thực sự rất hạnh phúc. Khóe miệng anh giờ đây đã nở nụ cười nhàn nhạt. Đã mấy ngày trôi qua cô không chủ động cầm tay anh như vậy, giờ đây nhìn bộ dạng cô ngủ an giấc như này tâm trạng anh đã thoải mái đi rất nhiều.
Một lúc nữa cô tỉnh dậy anh nên giải thích rõ ràng với cô chuyện hôm đó là như thế nào đây... Tất cả đã rõ rành rành như vậy ngay trước mắt cô. Chưa kịp suy nghĩ xong được lâu, thì cô gái đăng nằm kia có chút động đậy lim dim mở mắt.
Thấy anh đã tỉnh, ánh mắt cô không dấu được cảm xúc vui mừng "Lục Thiên ca ca, anh tỉnh rồi sao, anh có thấy khó chịu ở đâu không. Để em đi gọi bác sĩ nhé"
Nam Cung Lục Thiên vuốt nhẹ tay cô mỉm cười "Quả thật có chút khó chịu đó"
Bộ mặt Mạc Thiên An giờ đây trở nên vô cùng hốt hoảng mà chuẩn bị quay người đi"Oa thế là không được rồi, em sẽ đi tìm bác sĩ ngay"
Tuy không còn nhiều sức nữa nhưng anh vẫn bám lấy tay cô bé lại "Anh khó chịu vì em trông đã thảm hại như này rồi. Nhìn lại em xem hai má hốc hác như vậy là muốn làm đầu trâu mặt ngựa tới lấy mạng anh sao" Anh khẽ cười, không nghĩ cô vợ nhỏ này lại lo lắng cho anh tới như vậy. Trong lòng nổi lên một đợt sóng ấm áp.
Mặt cô thoáng chốc đỏ ứng đến tận mang tai, ngại ngùng khi bị anh chêu chọc. Tuy có chút xấu hổ nhưng giờ đây tâm trạng của cô cũng đã tốt lên nhiều rồi. Cô chợt nhớ ra một truyện quan trọng.
"Anh Lục Thiên...em xin lỗi..."
Nam Cung Lục Thiên như nhìn thấu được tâm trạng của cô, nội tâm xao động mà xoa đầu cô gái nhỏ "Em không cần phải xin lỗi anh gì cả, anh mới chính là người có lỗi với em" Anh mỉm cười "Anh nguyện vì em mà đánh đổi mọi thứ"
Khóe mắt của Mạc Thiên An đã đỏ lừ, anh lúc nào cũng vậy..Lúc nào cũng quên đi chính bản thân mình sẵn sàng làm mọi thứ cho cô. Sao anh phải làm như vậy chứ, tính mạng của anh cũng rất quan trọng mà. Cô ôm eo anh khóc nức "Lục Thiên ca ca, huhu...em sẽ không bao giờ giận dỗi anh nữa được không...Sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh như vậy, không làm điều ngu ngốc nữa"
Nam Cung Lục Thiên đưa tay lên má cô, lau nhẹ đi từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô bé ngốc này, cô là vợ anh, anh không bảo vệ cô thì bảo vệ ai cơ chứ. Anh không muốn làm quả phụ suốt đời đâu....Hai người cứ vậy mà ôm nhau đến lúc chiều tà. Không ai nói gì cả, cứ như vậy mà ôm chặt nhau. Từng tháng ngày trôi qua anh và cô chỉ cần như vậy là đủ rồi
-----------------------------------------------------------------------------
Mấy ngày sau, vì không tiện ở lại bệnh viện giải quyết chuyện của công ti nên anh đã đề ra chủ ý về nhà điều trị. ban đầu Mạc Thiên An phản đối nhất quyết không cho anh đi, phải ở lại bệnh viện dưỡng thương cho lành đã nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Nhìn cô bé cố chấp như vậy, nhưng anh cũng không thể vứt bỏ chuyện công ti cho người khác. Anh chỉ đành thề thốt với cô rằng thời gian sinh hoạt của anh nhất định sẽ cho cô quản lí,tuyệt đối sẽ không vì làm việc quá sức mà ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Hơn nữa vê nhà cô sẽ tiện chăm sóc anh hơn.. Khuyên ngăn mãi cuối cùng cô cũng miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng khi trở về nhà cô đích thị là quản anh rất chặt chẽ. Giờ ăn giờ ngủ hay giờ thay băng gạc cuả anh cô cũng đều làm rất đúng giờ, đúng là bà xã nhỏ rất quan tâm đến anh mà.
"Anh Lục Thiên đã đến giờ phải thay băng gạc rồi. An Nhi giúp anh thay nhé" Mặc dù hôm nay cô đi học về hơi muộn nhưng vẫn chưa kịp thay quần áo gì đã vội vàng đi thẳng tới thư phòng anh. Cô không để cho bất kì ai làm công việc này cả vì cô sợ người khác sẽ làm anh đau. Cô không nỡ nhìn anh như vậy, nên tất tần tật cô đều muốn giúp anh làm hết.
Nam Cung Lục Thiên đang họp online, nhưng từ khi thấy cô bước vào phòng thì anh cũng gạt hết tất cả sang một bên, ngắm nhìn cô bé đang cầm hộp thuốc tiến tới khuôn mặt lộ rõ một nụ cười tươi.
----------------------------------------------------
Mạc Thiên An cô bé 4 tuổi bị cha mẹ mình bỏ rơi trong rừng. Cô bé sợ hãi khóc khàn cổ nhưng không một ai nghe thấy tiếng kêu cứu của cô. Trong lúc đôi mắt chuẩn bị nhắm lại, thì dường như cô bé cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể một người khác đang ôm lấy mình, cứ thế cô dần chìm vào giấc ngủ sâu..
Mở mắt tỉnh dậy, cô thấy mình đang trong một căn phòng to, rộng rãi, xung quanh được sơn bằng màu trắng tinh khiết. Cách trang trí rất đơn giản đã nói lên sở thích của chủ nhân căn nhà này. Một lúc sau có một người phụ nữ mở cửa dần dần tiến lại chỗ giường cô nằm.
"Tỉnh rồi sao, đứa bé nhỏ tuổi như vậy mà đã bị bỏ rơi trong rừng. Thật đáng thương" Người phụ nữ này nghe giọng như người đã rơi vào tuổi trung niên, nhưng nước da trắng hồng đi kèm với mái tóc dài xoăn màu hạt dẻ khiến người này trông như còn rất trẻ. Những món đồ trang sức lấp lánh cao cấp như đã nói ra được thân phận cao quý của bà.
-------------------------------------------------------------------------------
10 năm sau, lúc này cô đã trở thành một cô bé 14 tuổi. Vì không phải làm gì nên nước da cô bé trắng bóc, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt to tròn nhìn vào trông rất đáng yêu kèm theo tính tình nhí nhảnh vui tươi của mình nên người trong nhà ai cũng yêu quý.
Ngày đó cô được Nam Cung phu nhân nhặt được ở trong rừng sâu, bà ấy đã tốt bụng chăm sóc cho cô trong vòng 10 năm qua như con ruột của mình. Lại phải nói đến gia đình Nam Cung, hào môn nổi tiếng nhất cả thành phố F. Không ai là không biết đến gia đình này, công ty của họ không chỉ hoạt động trên lĩnh vực bất động sản ngoài ra còn có chứng khoán, đá quý và nhiều dịch vụ cao cấp khác. Và còn có tin đồn bát quái trong thành phố rằng, Nam Cung gia còn có một lực lựng hắc bang đằng sau đó, có lẽ chỉ người trong cuộc mới biết được chân tướng sự việc này, bọn họ những người bình thường chỉ biết suy đoán thôi.
"Lục Thiên ca ca, em đi học về rồi đây" Mạc Thiên An chạy lại ôm vào người cậu thanh niên khoảng chừng 19 tuổi, dù thân hình cô bé bây giờ tương đối trưởng thành nhưng so với chiều cao của anh thì vẫn trở nên nhỏ xíu.
Nam Cung Lục Thiên, đứa con duy nhất của Nam Cung gia, anh năm nay 19 tuổi đã bắt đầu đến công ty học hỏi mà không cần đi học đại học. Ai cũng nói cậu ta còn trẻ nhưng máu lạnh vô tình, không ai là không sợ khi nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng ấy. Có lẽ, đây chính là dòng máu nhà Nam Cung từ khi sinh ra. Tuy chỉ là một thiếu niên 19 tuổi nhưng cơ thể của cậu đã trở nên rất trưởng thành.
Đối với người em gái không chung dòng máu này thì cậu lại vô cùng cưng chiều cô, trong nhà có khi cậu còn yêu thương đối xử với cô còn hơn anh em ruột thịt. Từ lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô bé, đôi mắt cô ngập nước hai má phúng phính khóc dưới sân nhà một mình khiến trong lòng anh nổi lên một cảm xúc lạ thường không biết từ đâu đến. Anh chỉ biết mình sẽ phải bảo vệ cô bé cả đời, thế giới của anh từ đây không còn nhàm chán nữa mà đã có thêm một người con gái chính là cô.
"Chưa thay đồ gì cả đã đến ôm anh rồi sao' Lục Thiên khuôn mặt dãn ra vài phần ôm lấy cô bé trên người mình. Miệng không tự chủ nhếch lên cười nhẹ với cô. Người hầu bên cạnh nhìn thấy rùng mình một cái, hóa ra cậu chủ cũng biết cười nha.
Mạc Thiên An cười toe toét hai tay vòng lấy ôm cổ anh:
" Không muốn đâu, An An không muốn xa Lục Thiên ca ca. Không muốn đi học nữa" Cô nhóc ra vẻ làm nũng với anh. Trong nhà này cô yêu mến Lục Thiên ca ca nhất. Anh bảo vệ cô từ bé đến lớn không cho ai bắt nạt cô, không ai được chêu chọc cô. Điều này đã khiến cô dính tới anh suốt từ nhỏ đến lớn.
Lục Thiên đưa tay ra xoa đầu cô nhóc, hai tay không tự chủ nhéo má cô bé:
"Dính anh thế này ai dám cưới anh chứ, An An có chịu trách nhiệm không đó"
Mạc Thiên An bĩu môi nhìn Lục Thiên, đôi mắt giận dỗi thoát ra khỏi người anh, chạy thẳng vào trong phòng ngủ của mình. Để lại khuôn mặt thẩn thờ chưa hiểu chuyện gì của Nam Cung Lục Thiên. Anh chưa kịp nghĩ nhiều đã đi vội vàng đi theo cô, đứa nhóc này không phải anh chỉ nói đùa thôi sao. Sao lại giận dỗi anh mất rồi?Phải mau chóng dỗ dành cô mới được.
"An Nhi mở cửa cho anh vào, anh chỉ nói đùa với em thôi anh biết lỗi rồi, tha thứ cho anh nhé" Khi Lục Thiên chưa kịp phản ứng thì đã bị chặn lại goài cửa phòng cô. Anh sợ cô nhóc khóc lóc nên đành đứng ngoài kiên nhẫn giải thích.
1 phút 2 phút rồi 3 phút trôi qua nhưng chưa nghe tiếng đáp lại Lục Thiên hồi hộp đứng bên ngoài lo lắng bên trong xảy ra chuyện gì.
Một lúc sau anh mới nghe thấy một giọng nói nỉ non đáp lại:
"Lục Thiên, anh cút đi, anh cút đi lấy vợ của anh đi. Em không cần tới anh nữa"
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Anh thẫn thờ một lúc lâu, đây là lần đầu tiên cô nói chuyện như vậy với anh trong suốt 10 năm qua. Cô nhóc này lại dám bảo anh cút. Từ đó cứ hằn sâu vào trong trái tim anh làm thế nào cũng không dứt ra được. Nhưng anh biết cô còn đang khóc, ngay từ nhỏ trái tim cô đã yếu đuối như vậy. Vậy nên, anh mới không muốn ai làm cho cô bé khóc, vì khi nghĩ đến cô đang tổn thương trái tim anh không chủ động được lại rỉ máu.
"An An, em biết mà anh đời này chắc chắn sẽ không lấy ai khác. Dù có nguy hiểm , sóng gió như nào đi chăng nữa. Anh chắc chắn sẽ là người đầu tiên đến, che chở bao bọc cho em suốt cuộc đời " Lục Thiên lặng lẽ ở bên ngoài dỗ dành cô, vì chỉ có anh biết khi cô khóc, thì anh mới chính là người đau khổ nhất.
Được một lúc không thấy động tĩnh gì anh lại nói vào bên trong:
"An Nhi ngoan, mở cửa cho anh vào trong được chứ" Mạc Thiên An như nghe được lời của anh lẳng lặng ra mở cửa cho anh rồi nhanh chóng trùm chăn vào vì vẫn còn giận dỗi anh đã nói với cô như vậy. Có trời mới biết cô thương anh Lục Thiên nhất, nghĩ đến anh sẽ cùng một người con gái khác kết hôn, sau đó anh Lục Thiên không còn cưng chiều cô nữa, ai mà chịu đựng được cơ chứ. Trái tim nhỏ bé của thiếu nữ chưa trưởng thành cứ thế tiếp nhận những lời đùa giỡn mà tổn thương
Lục Thiên tiến lại gần chiếc giường màu hồng nhỏ xinh của cô, bộ dạng chốn tránh của cô cũng thực sự đáng yêu, mái tóc dài đen nhánh còn vương lại ngoài chăn. Anh biết cô đang giận dỗi, nhưng bộ dạng giận dỗi lại đáng yêu như vậy. Anh khẽ mỉm cười nhìn cô. Được một lúc anh ngồi xuống giường, nhẹ nhàng cởi chiếc chăn đắp trên người cô ra. Anh xoa xoa đầu cô bé một cách dịu dàng yêu chiều. Mạc Thiên An thấy vậy ngã nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy eo anh
"Lục Thiên ca ca.....huhu em không muốn anh cưới người khác đâu" Nước mắt cô dần dần thấm sâu vào áo anh, đôi bờ mi cứ chớp qua chớp lại. Hai má lúc này đã đỏ ửng vì khóc lóc.
"Ngoan nào, sao anh dám lấy người khác chứ. Không phải vợ anh đang ở ngay trước mặt anh đây sao" Ánh mắt anh dịu hiền nhìn cô, chỉ khi ở bên cô anh mới có loại cảm giác ấm áp như vậy. Cô chính là ánh mặt trời chiếu rọi vào tim anh, mà khi không có ánh mặt trời ấy, trái tim anh sẽ không có oxi cứ từ từ mà hao mòn dần.
Khuôn mặt Mạc Thiên An lúc này mới dãn ra vài phần, cô nhẹ nhàng lau phần tóc vương trên má. Mĩu bôi nhìn anh:
"Hừ ai thèm làm vợ anh cơ chứ. Em mới không có"
Lục Thiên lúc này mới lộ ra khuôn mặt đáng thương, dở khóc dở cười nhìn cô gái nhỏ này. Sao nào nửa phút trước vừa trách móc anh vì dám lấy người khác. Nữa phút sau đã rũ bỏ quan hệ không muốn nhận người chồng này rồi:
"An Nhi, em nói lí lẽ một chút. Em nỡ bỏ anh neo đơn đến già hay sao chứ. Con nhóc xấu xa này, nuôi em từ nhỏ đến lớn giờ lại bỏ mặc anh rồi. Haizzz"
Mạc Thiên An lúc này bị anh chọc như vậy, khuôn mặt đỏ ửng đến tận mang tai. Lục Thiên ca ca đúng là tên biến thái, anh không cho người khác chêu ô nhưng lúc nào anh cũng thích chọc cô như vậy. Nhưng.... sao cô lại cảm thấy hạnh phúc cơ chứ. Trái tim nhỏ nhắn của thiếu nữ rung động không ngừng. ánh mắt ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh:
"Em... em mới có 14 tuổi anh đừng nói bậy bạ nha" Nói xong không nhịn được không khí ngại ngùng như vậy. Cô tự giác bỏ mặc anh chạy vào nhà tắm. Bỏ lại anh ngồi cười không ngừng trên giường.
--------------------------------------------------------------------------------
Tan học hôm sau, cô chuẩn bị ra cổng trường đợi bác tài xế tới đón như mọi ngày. Hôm nay trời nóng nực khiến cơ thể cô gái như mệt lả đi. Học xong tiết Toán nữa khiến cô không còn chút sức lực nào chỉ mong nhanh chóng về đến nhà. Không biết giờ này anh Lục Thiên đã về tới nhà chưa. Anh lúc nào cũng bận rộn chuyện ở công ti, nhưng chỉ cần là một phút rảnh rỗi là anh luôn luôn ở bên cô.
Tại Nam Cung gia giờ đây chỉ còn mình anh và cô. Đôi tình nhân già nhà Nam Cung đã bỏ mặc lại hết việc ở công ty giao cho con trai rồi cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Khiến cho cô ở nhà cũng rất buồn chán a, chỉ mong có thể giống như bác trai bác gái cùng anh Lục Thiên đi du lịch. Nghĩ thôi cũng đã thấy vui rồi haha..
Trời nắng nóng khiến khuôn mặt trắng nõn nà của cô bé đỏ ửng. Bím tóc đuôi ngựa được cô búi gọn cao ở đằng sau lộ ra chiếc gáy đẹp tuyệt trần toát nên khí chất của tiểu thư nhà giàu vốn có. 5 phút sau có một nhóm con gái mặc đồng phục cao trung đứng trước mặt cô. Người đi đầu là Dương San San con gái tập đoàn Dương Thị, vốn được anh Lục Thiên cho đi dự tiệc rất nhiều lần nên cô cũng biết qua qua cô gái này, cô gái khoảng trừng 1m72 cao hơn cô một cái đầu hiện đang học trường bên cạnh, cô ta được coi là hoa khôi nổi tiếng của trường nam sinh xếp hàng dài không đếm xuể. Tin đồn về Dương San San thì nhiều vô kể, đến học sinh cấp 2 như Mạc Thiên An cũng nghe bạn học đồn đại vô số lần.
Cô ta đứng trước mặt Mạc Thiên An, khí chất cao ngạo rút ra một lá thư đỏ nhìn qua cũng biết là thư tình đưa về trước mặt cô:
"Nhóc là em gái anh Lục Thiên sao? Có thể nhờ nhóc đem lá thư này của chị đưa cho anh có được không. Chị gái sẽ cho em kẹo nha"
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Dương San San ánh mắt tràn ngập ý cười, tâm trạng của Mạc Thiên An lúc này rất rối bời. Nhưng cô thực sự không muốn giúp người khác đưa thư tình cho anh như thế này, mà lúc này nếu không làm theo bọn họ đông người như vậy, liệu cô có bị họ đánh không nhỉ... Suy nghĩ ngây thơ liên tục hiện trong đầu cô.Trong lúc do dự không biết làm sao, một chiếc Maybach đã đỗ ngay bên cạnh cô đang đứng, ánh mắt theo phản xả của cô liền quay xang. Trong xe ô tô sang trọng kia một người đàn ông vẫn đang mặc trên mình bộ vest tối màu, cà vạt thắt chỉnh tề, ngũ quan sắc xảo, đôi chân dài bước ra khỏi xe. Mái tóc màu đen dưới nắng lại nổi bật lạ thường. Trên người anh liên tục tỏa ra khí chất có một không hai. Mọi người đi đường không kiềm chế được quay đầu lại nhìn về phía này
Anh di chuyển đến bên cạnh cô, hương Hoắc Hương quen thuộc ngập tràn xung quanh cô bé. Trời đang nóng rực như vậy nhưng lại có một ngọn gió từ anh lướt qua cô. Anh tiến đến xoa đầu cô nhóc như mọi ngày, ánh mắt đang lạnh lùng lãnh khốc khi đứng trước mặt cô lại trở nên cưng chiều.
"Cô nhóc, đợi anh lâu rồi chứ" Trong lúc Mạc Thiên An đang thất thần nhìn người con trai trước mắt nhìn. Thì Dương San San lúc này cũng không kìm được mà nhìn vào người con trai ấy. Khuôn mặt đẹp trai, khí chất ngời ngời gia thế lại giàu có số 1 như thế. Hỏi xem ai mà không thích cơ chứ, mấy lần trong bữa tiệc cô muốn đến làm quen với anh nhưng Nam Cung Lục Thiên này lại chẳng mảy may dòm ngó tới. Giờ đây đúng là cơ hội tốt cho cô.
Dương San San đưa tay ra định bắt tay vớt anh, tay còn lại vuốt nhẹ tóc lên tai mình tỏ ra mình đáng yêu ngây thơ.
"Trùng hợp quá anh Lục Thiên.... Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi" Dương San San nghĩ gia thế nhà cô không thua kém ai cả trong thành phố, có lẽ Nam Cung Lục Thiên cũng biết qua mình. Ai ngờ thứ cô nhận lại, lại là ánh mắt thờ ơ của anh:
"Xin lỗi tôi không quen cô, tôi không muốn em gái tôi đứng dưới nắng lâu như vậy. Mời cô nhường đường chúng tôi về trước.
"Anh...." Chưa kịp nghe cô ta nói xong gì, Nam Cung Lục Thiên đã nắm tay cô gái nhỏ bên cạnh mình đi vào trong xe ô tô rồi bảo tài xế phóng thẳng về nhà. Để lại Dương San San vẫn thẫn thờ, ánh mắt không phục giận giữ nắm chặt lá thư trong tay. Cô còn tưởng với nhan sắc này của mình, ít nhất anh cũng phải rung động một chút, ai ngờ là do cô ảo. Ngay cả nhìn cô một cái anh cũng không thèm liếc đến , trong đôi mắt kia chỉ chứa toàn bộ hình ảnh người em gái Mạc Thiên An kia của mình.
"Nam Cung Lục Thiên.... anh cứ chờ xem tôi nhất định sẽ khiến anh phải thích tôi" Cô ta thề như vậy.
-----------------------------------------------------
Lên xe cô một mực ngồi im không nói gì, khác hẳn với tính cách hoạt bát của cô thường ngày. Không khí trong xe đột nhiên trầm mặc đi, cô không nói chuyện lại khiến anh ngờ vực.
"An Nhi có chuyện gì? Sao lại không nói chuyện với anh hả" Anh nghiêng đầu ra nhìn cô. Hôm nay anh đã cố ý tan làm sớm đến đón cô muốn tạo cho cô một bất ngờ. Ai dè cô ngược lại không tỏ ra bất ngờ và vui mừng như anh suy nghĩ, mà ngược lại còn không thèm nói chuyện và nhìn mặt anh.
Cô lúc này mới lúng túng đưa mắt lên nhìn anh. Ánh mắt chớp qua chớp lại liên hồi, như vừa làm gì sai:
"Anh Lục Thiên, em xin lỗi...vừa nãy chị kia đưa thư tình nhờ em đưa cho anh... Nhưng em đã không nhận lấy nó. Có phải anh sẽ trách em không? Lục thiên ca ca đừng giận em nhé, em thực sự biết lỗi rồi mà.. Chỉ tại em không muốn anh có ý với người khác thôi. Chị ấy cũng không tốt lành gì..." Giọng nói cô nỉ non từng lời từng lời một đi vào tai anh.
Anh dang hai tay ôm lấy cô vào lòng, cọ cọ vào người cô. Anh tưởng cô giận anh chuyện gì chứ, ai ngờ lại là chuyện này.. Anh nên khóc hay nên cười đây, cô nhóc này đáng yêu quá nhỏ như vậy mà đã có tính chiếm hữu cao rồi, miệng anh cuời lên tạo thành một đường trên khuôn mặt, giọng nói nhẹ nhàng hướng về phía cô:
"An Nhi làm tốt lắm nha~ bảo vệ chồng mình như vậy là rất tốt, anh ngược lại còn phải cảm ơn em nữa chứ. Giúp anh tránh đi một ít phiền phức"
Mạc Thiên An đưa đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn chằm chằm lấy anh. Tâm trạng cô bé giờ đây đã thả lỏng không ít. Khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu bỗng chốc hiện lên ý cười. Khiến anh cứ thế đắm chìm vào nhìn mãi không dứt, cô đáng yêu như vậy chỉ mong có thể trói cô lại bỏ vào túi mà mang đi khắp nơi.
"Anh Lục Thiên nói thật chứ? Em thực sự không khiến anh tức giận sao..."
Anh cắn nhẹ tai cô một cái, giọng nói ngọt ngào sát vào tai Mạc Thiên An:
"Sao anh giận em được chứ, anh thương em còn không kịp hận không thể nhét em vào trong tim kìa"
Mạc Thiên An cười khúc khích vì nhột, Anh Lục Thiên lúc nào cũng nói những lời như vậy, cái lưỡi dẻo này thật đáng ghét a..
"Anh Lục Thiên biến thái lại đi cắn tai em a~~. Em không cho anh động vào em nữa"Cô bé xấu hổ bĩu môi đẩy nhẹ anh ra. Nhưng nào có dễ dàng vậy chứ, bàn tay anh càng ôm cô chặt eo cô hơn nữa.
"Sao em nỡ chứ...con nhóc này"
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Hôm nay không khí trong nhà Nam Cung gia trở nên ấm áp hơn mọi ngày, trong căn biệt thự Mạc Thiên An đang ngồi trên đùi của Nam Cung Lục Thiên mà xem ti vi. Nhưng cô không biết bên cạnh mình, anh lại không chăm chú xem như cô mà trong ánh mắt chỉ nhìn vào khuôn mặt đáng yêu của cô bé. Hai hàng mi cô dài thỉnh thoảng lại chớp chớp vào nhau, đôi môi đỏ thỉnh thoảng lại chu ra, đôi mắt to tròn chỉ chằm chằm vào chiếc ti vi đối diện. Anh không kiềm nổi lòng mình mà đưa tay véo hai má của cô. Cô khẽ cười khúc khích như cảm nhận được bàn tay ấm áp của người đàn ông bên cạnh, dùng bàn tay nhỏ nhắn của mình véo mạnh vào anh một cái. Nhưng đối với Lục Thiên, anh ngoài không cảm nhận được đau đớn ra mà ngược lại trong lòng lại thấy ngọt ngào lạ thường.
Qua một lúc như nhớ ra điều gì đó, Mạc Thiên An ngẩng đầu lên nhìn Lục Thiên, giọng nói nỉ non "Anh Lục Thiên, anh thực sự không biết chị Dương San San sao anh?" Dừng một lúc rồi cô mới nói tiếp "Chị ấy cũng rất xinh đẹp, em cũng gặp qua chị ấy trong rất nhiều bữa tiệc đó"
Anh như đã nhìn thấu tâm tư nhỏ này của cô nhóc, miệng chỉ nhếch lên, cười nhàn nhạt rồi đáp "Xinh đẹp thì sao chứ, cũng không bằng một phần của An Nhi a, nếu được anh muốn mình chỉ có thể mãi mãi quen biết một mình An Nhi. Khi nhìn người con gái khác, trái tim anh không ngừng đau nhói lên. Em nói xem như vậy là làm khổ anh mà không phải sao?" Nam Cung Lục Thiên tỏ vẻ đáng thương.
Mạc An Nhi nghe được anh chêu chọc mình như vậy, cười hì hì ôm lấy cổ anh mãi không buông. Anh dịu dàng yêu chiều cô đến nỗi khiến cô mãi mãi không biết anh là người máu lạnh vô tình đến mức nào. Anh bao dung cho mọi điều cô làm, kể cả khi cô làm sai bất kể thứ gì, anh Lục Thiên cũng không nỡ trách phạt anh chỉ nhẹ nhàng an ủi nói không sao với cô. Ở trong mắt người khác ánh mắt anh tỏa ra sát khí không ai dám đến gần, nhưng khi trở về bên cạnh cô anh lại như ánh mặt trời, che chở, sưởi ấm được cho An Nhi mọi lúc mọi nơi. Ở bên cạnh cô đến cuối đời.
Có một ngày An Nhi được học trên lớp nói về ước mơ của bản thân. Ngay khi tan học hôm đó, An Nhi đã hỏi anh Lục Thiên về ước mơ của mình. Cô thầm nghĩ có lẽ anh cũng không thực sự thích làm kinh doanh, có thể anh thích làm cảnh sát hay phi công chẳng hạn. Nhưng kết quả là lại khiến cô thất vọng rồi. Lục Thiên người anh trên danh nghĩa của cô lại điều khiến cô thực sự kinh ngạc:
"Thật ngại quá bảo bối, trên đời này niềm ham muốn duy nhất của anh là em, ngoài em ra thì chẳng còn gì khác cả. Nếu mà để nói về nghề nghiệp thì ừm... Anh sẽ không từ mọi thủ đoạn kiếm nhiều tiền nhất, để Mạc Thiên An nhà em tiêu sài hoang phí đến cuối đời. Anh muốn trên mỗi bước đường em đi, sẽ được rải bằng tiền của anh kiếm ra nha" Anh bỏ nhiều tâm tư như vậy, nhưng cô nhóc 14 tuổi có thể hiểu nhiều được gì cơ chứ. Cô chỉ nghĩ đơn giản rằng Lục Thiên anh muốn che chở cho cô vậy thôi. Thật là hao tổn tâm tư của anh dành cho cô mà. Nhưng anh chỉ cười nhàn nhạt trước vẻ mặt ngây ngốc của cô.
Trong công ty, ngoài thư kí hay tiếp xúc với anh ra không một ai dám đến gần để lấy lòng tổng giám đốc cả. Có một lần, nhân viên mới không an phận chưa hiểu biết gì, lại dám dùng tâm cơ để quyến rũ tổng giám đốc. Cô ta lại muốn một bước khiến cho bản thân một bước chim sẻ hóa phượng hoàng. Nhưng đâu có dễ dàng cho cô như vậy, anh thậm chí không để tâm một chút, mà ngược lại còn chê cô ta ti tiện nói nếu cô không nhanh chóng cút, thì anh sẽ không đảm bảo cho cô ta giữ được cái mạng nhỏ của mình. Ai mà không sợ cơ chứ... kết quả cũng rõ, cô bị dọa thảm đến mức nộp đơn xin thôi việc, về sau không ai biết được tung tích cô ở đâu. Kể từ lúc đó không ai dám có ý đồ khác với ngài giám đốc trẻ Nam Cung Lục Thiên này. Anh tuy còn ít tuổi so với nhiều người nhưng tâm cơ lại không non nớt như vậy, đã sớm vượt qua những lão già đầu hói tóc bạc từ lâu rồi.
Có lẽ điều khiến anh lo sợ chỉ có một.... Là anh sẽ mất cô......
-------------------------------------------------------------------
Đêm xuống tại khu vườn nhà Nam Cung gia.
Người con trai cầm khẩu súng, ánh mắt lạnh lẽo vô tình nhìn vào người đàn ông đang quỳ rạp xuống đất. Anh đang ngồi trên chiếc ghế mà anh cùng An Nhi hay ngắm sao. Khung cảnh mọi ngày nơi đây mọi ngày ấm áp nhưng giờ đây lại trở nên khác biệt vô cùng. Anh nhàn hạ thưởng thức từng thiết kế của khẩu súng trong tay mình, ánh mắt như từng thanh kiếm có thể xuyên qua cơ thể của người khác bất cứ ai mỗi khi nhìn vào.
Từng chiếc lá xào xạc rơi xuống cũng không thể che đi được không khí quỷ dị này, ánh trăng sáng hắt lên người con trai 19 tuổi kia. Do lăn lộn nhiều nên giờ cơ thể anh không còn là của một thiếu niên 19 tuổi nữa mà giờ đây đã giống với người đàn ông trưởng thành hơn, cơ thể săn chắc đi kèm với bờ vai rộng rãi ấy không khỏi thu hút ánh mắt những người phụ nữ ham sắc khi nhìn vào. Nhưng nhìn được rồi thì sao? Họ mãi mãi không thể chạm tới người đàn ông này. Trong tâm trí anh, họ chỉ biết anh mãi mãi chỉ coi trọng người em gái bên cạnh mình chính là cô Mạc Thiên An.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Ánh mắt anh lạnh như băng không cảm xúc mà nhìn con mồi trước mặt mình, anh chĩa thẳng đầu súng vào người đàn ông kia, giọng khàn khàn "Muốn giết tôi sao, có nằm mơ cũng không thành. Anh cứ an tâm đi xuống dưới kia, không sớm thì muộn tôi cũng đem kẻ đứng sau anh đi cùng" Nói xong khóe miệng anh nhếch lên mụ nụ cười lạnh lùng, anh nhắm thẳng súng vào anh ta, mặc cho người kia vẫn không ngừng dãy dụa, không ngừng kêu cứu anh vẫn quyết định bóp cò không chút suy nghĩ
*Đoàng*
Tiếng súng vang lên không quá to, nếu là người bình thường sẽ kinh sợ đôi chút nhưng dường như anh đã quá quen thuộc với việc này nên ánh mắt vẫn giữ nguyên như cũ. Không chút xao động, lặng yên như mặt nước.
Nhưng ở phía đằng sau kia, anh không để ý Mạc Thiên An ở ngay cạnh đã chứng kiến hết thảy tất cả. Đây là anh sao, là người con trai mà Thiên An nghĩ là ấm áp, là hiền hậu nhất mà cô từng gặp đây sao? Đây chắc chắc không phải anh Lục Thiên, chắc chắn không...Anh ấy không thể làm ra chuyện này được. Anh ấy dùng khẩu súng kia giết người sao....Không không thể được.. Đây không phải sự thật, nhưng khuôn mặt kia lại giống anh Lục Thiên như đúc. Cô ôm lấy đầu đau như búa đổ của mình, vô tình nhẫm vào một cành cây khô mà phát ra tiếng *Cạch*.
Anh giường như theo phản xạ quay đầu lại, cơ thể của cô bé 14 tuổi đứng trước mắt anh mà run lẩy bẩy, anh lo lắng nhanh chóng tiến về phía cô. Đang định chạm vào thì cô bé thì dường như Mạc Thiên An cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ ấy. Thu người về sau, dứt khoát thoát khỏi vòng tay rộng lớn của anh.
"An Nhi, em....." Nam Cung Lục Thiên lo lắng nhìn cô. An An đã chứng kiến hết sự việc rồi sao...không thể nào trùng hợp như vậy... Nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, thì dường như nó đã trở thành sự thật rồi...Đáng lẽ, anh không nên bồng bột như vậy, xử lí tên kia ở ngay đây khiến cho cô vô tình nhìn thấy được.
Trong đầu Mạc Thiên An bây giờ ong ong liên hồi. Liên tục phát ra âm thanh từ tiếng súng anh giết người. Làm ơn, ai đó hãy nói cho cô biết là đây không phải sự thật đi. Cô thực sự không dám tin vào mắt mình, người con trai cùng cô lớn trong nhiều năm như thế vậy mà anh ấy thực sự nổ súng giết người. Không phải anh Lục Thiên rất hiền lành hay sao, anh luôn đối xử với cô rất tốt mà.. Anh ấy....anh ấy đang lừa dối An Nhi điều gì đó sao.. Còn người kia nữa, đã làm gì mà khiến anh phải ra tay tàn độc như vậy....
Mặc cho Nam Cung Lục Thiên có gọi tên cô ngay bên cạnh liên tục, nhưng cô vẫn không hề nghe thấy hay cảm nhận được giọng nói ấy, dù chỉ là một chút. Vậy là bản thân cô đã bị bộ mặt giả tạo của anh Lục thiên lừa dối suốt nhiều năm qua như vậy. Thì ra, đây mới chính là tính cách thật của anh ấy "LÃNH KHỐC VÔ TÌNH- GIẾT NGƯỜI KHÔNG CHÚT XAO ĐỘNG".
Nam Cung Lục Thiên bên cạnh lo lắng trong lòng không dứt, anh hung hãn ôm Mạc Thiên An vào lòng, sợ cô sẽ vì vậy mà bỏ rơi anh. Trước mặt cô, anh tỏ ra bao dung yêu chiều cô nhất có thể, anh không muốn cô vì mình mà bị vấy bẩn tâm hồn trẻ thơ, trong sáng thuần khiết như vậy. Khoảng mấy phút sau, cô ngất đi trong lồng ngực rộng lớn của anh. Ánh mắt anh lúc này mơ hồ, giận dữ nhanh chóng đưa cô vào trong phòng. Cổ họng hét ra âm thanh lớn nhất có thể.
"Mau gọi bác sĩ Phong đến, nhanh cho tôiiii"
---------------------------------------------------------------------------------
Tỉnh dậy, trời bên ngoài âm u như sắp mưa lớn, tiếng gió xào xạc thổi bên ngoài căn biệt thư. Những loài chim bình thường đến ngôi nhà này ngắm hoa nhưng giờ đây có thể do không khí cô quặn bên từ trong căn nhà tỏa ra khiến cả động vật không dám đến lại gần nữa. Cả căn biệt thự rơi vào trong không khí tịch mịch bao trùm. Cho đến khi cô gái trên giường mở mắt tỉnh dậy.
Nam Cung Lục Thiên ngồi bên cạnh lo lắng cho cô suốt cả một đêm, trong cơn mê cô liên tục run lẩy bẩy làm anh không khỏi sốt ruột, rất lâu rồi anh chưa thấy bộ dạng cô như vậy. Ánh mắt nhắm lại nhưng vẫn run run, sợ hãi ấy như những thanh hàn kiếm từng chút từng chút một khắc vào trái tim anh để rồi tạo thành những vết xước mà không ngừng rỉ máu.
Mồ hôi trên mặt cô cứ từng từng từng hạt một rơi xuống, bác sĩ nói cô bé không sao. Chỉ do chịu cú sốc quá lớn. Chỉ sợ, khi tỉnh dậy sẽ ảnh hưởng đến tâm lí cô bé sau này, khuyên Nam Cung Lục Thiên nên chuẩn bị tinh thần trước.
Mạc Thiên An nhíu chặt mi mắt nặng trịch, nhưng cô vẫn gắng gượng mở ra, toàn thân cô nóng bức như có luồng điện chạy qua chạy lại không ngừng. Cảm nhận được hơi ấm như mọi ngày cô cố gắng dơ tay ra định chạm vào anh. Nhưng toàn bộ sự việc cô chứng kiến đêm qua cứ thế lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô bé. Lục Thiên lo lắng ôm trầm lấy cô trên giường, hơi thở anh dồn dập tới tấp lồng ngực phập phồng không dễ gì hít thở đã chứng tỏ rằng anh đã lo lắng cho cô đến nhường nào...
'Aaaaa....... Anh cút đi! Anh không phải anh Lục Thiên!Anh là ác quỷ chứ không phải anh trai tôi" Mạc Thiên An hét lên một tiếng đau đớn rồi dùng vùng vẫy hết sức mình đẩy toàn bộ cơ thể người con trai đang ôm lấy mình ra.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Nam Cung Lục Thiên nhìn vẻ mắt hốt hoảng sợ hãi của cô, trong lòng bỗng dưng dấy lên một đợt sóng cảm xúc. Cô sợ anh sao? Cô sợ hãi đôi bàn tay giết người nhuốm đầy máu của anh sao? Có lẽ nào cô sẽ rời xa anh? Không được! Anh không cho phép cô như vậy.
Hai tay anh vòng lại sau vai cô, bám chắt vào nó như muốn bóp nát xương của Mạc Thiên An
"An Nhi, không được em đừng sợ, anh không làm gì em cả, anh sẽ đối đãi với An Nhi thật tốt như trước đây. Nhé em, đừng giận anh được không. Anh cầu xin em"
Mạc Thiên An ánh mắt run sợ nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia của anh. Từng đường nét sắc xảo của khuôn mặt anh khiến cô như gợi lại hình dáng hôm qua của Nam Cung Lục Thiên khiến cô không tài nào chấp nhận được sự thật. Cô sợ hãi mọi thứ của anh, sợ một ngày nào đó anh cũng sẽ dùng khẩu súng kia kết liễu cô như vậy: "Lục Thiên, anh đừng động vào em, đừng động...em..xin..anh" Nói xong nước mắt cô lã chã rơi trên khuôn mặt. Cô hét đến khàn cả cổ. Nhưng Nam Cung Lục Thiên vẫn không buông tha cho cô.
Ngay giờ phút này, cô chỉ muốn thoát khỏi anh càng xa càng tốt. Cô mãi mãi không muốn ở bên cạnh người đàn ông này một giây, một phút nào nữa. Bản năng sinh tồn của cô trỗi dậy lên một cách mạnh mẽ, nội tâm Nam Cung Lục Thiên như chết lặng, trong đầu anh bây giờ chỉ toàn lặp đi lặp lại những khoảnh khắc, lúc mà cô sẽ rời xa anh. Anh lắc đầu, anh không thể cho phép điều đó xảy ra. Giọng anh lắp bắp" Không...không thể..em không được rời xa anh. Anh không cho phép em rời xa anh! không phải em thương anh nhất sao " Anh vuốt nhẹ mái tóc cô "An Nhi, An Nhi của anh em ngoan nào, đừng phá nữa. Cứ coi đó là cơn ác mộng, nhé em"
Làm sao có thể, làm sao có thể quên đi được cơ chứ. Trái tim cô vốn mỏng manh và yêu đuối, chứng kiến cảnh tượng anh làm điều đó như vậy, làm sao cô có thể quên đi hết được. Thì ra, mọi người trong gia đình này đều biết hết tất cả sự việc. Biết rằng anh lãnh khốc vô tình, anh lạnh lẽo sắc nhọn như cây gai vậy. Chỉ trừ cô, trừ cô như con ngốc vẫn nghĩ anh là nhất, là anh hiền lành là ấm áp nhất. Cô nghĩ đến mỗi buổi tối anh chui vào trong chăn cười đến vui mừng rồi nghĩ "Con bé này ngốc quá, bị tao lừa gạt đến mê muội rồi".
Cứ như vậy khiến cô đau khổ không nói lên lời...
Năm 4 tuổi cô bị cha mẹ lừa gạt bỏ rơi trong rừng..
Năm 14 tuổi cô bị người mà mình coi trọng nhất lừa gạt.
Cuộc sống của một đứa bé như cô vừa nếm được mật ngọt một chút vậy mà đã ăn phải quả gai rồi sao?
Cô mệt mỏi vùng vẫy trong sự tuyệt vọng đến từ cái ôm của anh, nước mắt đã khóc đến cạn. Cổ cũng không còn có thể phát ra âm thanh nữa. Cơ thể như mệt lả đi nhưng anh vẫn cố chấp ôm lấy cô trong lòng. Cái ôm này không còn cảm giác ấm áp ngọt ngào như hôm nào nữa, nụ cười của anh cũng không còn sáng như sao trên trời nữa. Tất cả đều đã tan biến đi hết rồi.
Giờ đây cô như một bộ xương chết lặng, cố gắng dùng hết sức lực trong cơ thể mình phát ra tiếng nói:
"Lục Thiên, buông tha cho em đi. Em không muốn bị lừa gạt nữa, mọi chuyện vậy là quá đủ rồi"
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại giống như móng vuốt sắc nhọn xé nát tim anh. cô không cuồng loạn, giọng bình thản như vậy khiến anh không thể nào hít thở, lồng ngực giống như bị cự đỉnh ngàn cân gắt gao đè ép áp bách anh dưới nền đất, không thể động đậy, không thể né tránh, chỉ có thể mặc cho khổ sở trong lòng không ngừng khuếch đại, không ngừng khuếch đại
Nam Cung Lục Thiên giận dữ bóp chặt lấy cằm cô mạnh mẽ, hằn giọng lên từng chữ từng chữ một mà gào thét "Mạc Thiên An, tôi cho em biết, đời này em mãi mãi sẽ không dời xa tôi được nửa bước. Tôi giết người thì sao chứ, tôi không có lừa gạt em, tất cả những việc tôi làm tất cả đều nghĩ cho em hết. " Anh đau đớn đến nỗi không còn kiếm chế được cảm xúc phát sinh trong lòng mình nữa. Xung quanh anh tràn ngập ngọn lửa giận dữ bao bọc khắp nơi.
Cho tới bây giờ, khi tất cả sự thật đã được bộc lộ rõ dưới ánh mặt trời ấy, anh vẫn có thể nói với cô rằng anh không có lừa dối cô. Cô bé chỉ vẻn vẹn 14 tuổi nên anh nghĩ mình có thể lừa được cô dễ dàng sao. Tất cả kí ức của quá khứ và hiện tại chồng hất trong cô như thanh hàn kiếm nhẫn tâm xuyên thấu lòng cô, đâm cô máu tươi đầm đìa.
Cô đau đớn như muốn gãy nát xương, dãy dụa trong lòng anh một lúc lâu rồi ngất đi.
Tác giả: Đủ ngược chưa nhỉ hehe, vốn không biết viết ngược lắm... Có gì các vị bỏ qua cho bình luận cho mình biết bạn đang theo dõi truyện nhé, lấy động lực xíu nè
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Sáng sớm hôm sau, cuộc sống vẫn diễn ra như thường lệ chỉ là... Hoa hồng không còn nở rộ như trước nữa. Chim chóc không còn đến hót như mọi ngày nữa. tâm trạng của những người hầu trong nhà cũng không vui vẻ như thường lệ. Vì hai anh em nhà Nam Cung thực sự đang chiến tranh lạnh. Không khí tịch mịch u ám bao phủ xung quanh ngôi biệt thự.
Nam Cung Lục Thiên cố gắng tìm đủ mọi cách để dỗ dành cô nhưng không lần nào thành công. Cô như một người câm điếc không để ý đến anh. Thậm chí cô không còn ngồi xuống ăn cơm với anh như những ngày trước.
"An Nhi xuống ăn cơm cùng anh nhé được không"
"An Nhi, anh đưa em đi học nhé"
"An Nhi, em thích ăn gì anh có thể bảo nhà bếp làm cho em"
"An Nhi, em..."
"Lục Thiên, anh đi ra ngoài đi. Em thực sự không muốn thấy anh nữa"
Nam Cung Lục Thiên sắc mặt đã xấu đến thậm tệ, anh có thể giải quyết hàng trăm nghìn thứ rắc rối trên thương trường nhưng giờ đây, khi đứng trước một người con gái như cô anh lại chẳng biết làm gì cả. Mọi thứ anh làm cho cô tất cả dường như trở nên vô ích
"An Nhi, rốt cuộc anh làm sao mới có thể làm em hết giận anh đây. Em nói xem"
À, thà ra anh vẫn còn nhớ rõ là anh lừa dối cô. Anh lừa cô được một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, thứ ba. Cô làm sao chấp nhận được:
"Lục Thiên, anh không sai gì cả, tất cả là do em, do em quá tin tưởng anh để càng hi vọng bao nhiêu em lại thấy thất vọng bấy nhiêu"
Cô nghĩ lại những tháng ngày vui đùa cùng anh, cách mà anh chêu chọc cô, các anh làm cô vui vẻ hay anh bảo vệ cô, nếu tất cả những thứ anh làm đều là giả dối. Anh.... không chấp nhận cô là em của anh, anh chỉ đang đem cô ra làm con búp bê mua vui riêng của bản thân mình. Nghĩ thế thôi mà tim cô liên tục đập lên đau nhói. Cô bé lựa chọn trốn tránh anh để có thể từ từ chấp nhận sự thật đau lòng này.
Trái tim Nam Cung Lục Thiên lúc này như có một ngọn lửa thiêu đốt trong anh, anh khó chịu muốn tiến đến ép buộc cô phải tha lỗi cho mình, nhưng lí trí của anh vẫn còn một chút ý thức, anh vẫn cố kiềm nén lại tất cả tính chiếm hữu bá đạo của mình dành cho cô. Từng chút từng chút một đem dấu đi. Anh không muốn cô phải sợ hãi bản thân mình thêm một điều gì nữa.
Nam Cung Lục Thiên trực tiếp đi ra ngoài anh đóng sập cửa phòng cô lại một tiếng thật to. Anh nhanh chóng khoác áo rồi đi xuống nhà xe tiện tay hút một điếu thuốc. Từ trước tới nay anh chưa hút thuốc bao giờ, nguyên nhân chính là vì An Nhi không thích ngửi mùi này. Anh chọn bừa một chiếc xe sang trọng phóng thẳng ra ngoài cổng. Cô bên này cũng đã nghe thấy ánh sáng đèn xe của anh rời đi. Đây là đêm đầu tiên anh không có ở nhà, càng tốt cô cũng không muốn bản thân mình phải tiếp xúc với anh quá nhiều.
--------------------------------------------------
Sáng sớm hôm sau, chiếc xe màu đen chậm rãi quay lại khu biệt thư. Hôm này là ngày nghỉ lễ nên cô cũng không phải đi học, cô vẫn chưa chịu ăn thêm chút cơm nào cứ dần dần hành hạ bản thân mình như thế. Nhưng cô vẫn như thường lệ xuống ngắm những bông hoa trong vườn mà cô đã tự chăm sóc chúng. Giờ đây cô bé chỉ còn chúng là chỗ dựa tinh thần duy nhất cho mình.
Nam Cung Lục Thiên say khướt quay trở về nhà, trên người đâu đâu cũng thấy toàn là mùi rượu. Mạc Thiên An đã nhận ra anh nhưng cô cố gắng lờ đi như không thấy gì. Anh giờ đây không còn tỉnh táo gì nữa, đi thẳng hướng tới bên cạnh Mạc Thiên An. Đưa tay xoa đầu cô:
"An Nhi ngoan của anh, sao em trông gầy gò như vậy rồi"
Mạc Thiên An đã nhận ra sự tồn tại của anh, nhanh chóng chuẩn bị chốn lên lầu thì bị anh bắt lấy cánh tay: "Lục Thiên, anh say rồi buông em ra"
Nam Cung Lục Thiên ôm cô thật chặt trong lòng mình, mặc kệ cô quấy nhiễu đến mức nào: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi An Nhi đừng bỏ mặc anh mà, được không"
Cô bé vùng vẫy muốn thoát ra nhưng anh lại ôm mình quá chặt, cô như muốn tắt thở ngay tức khắc "Lục Thiên, nếu anh không buông em ra. Em sẽ rời khỏi nhà ngay lập tức cho anh xem"
Anh cười nhếch miệng nhìn cô gái nhỏ nhắn bên cạnh mình, cô còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có ý định bỏ nhà đi rồi. Nhưng cô có thể đi đâu được chứ, dù cô có đi đến tận đâu đi chăng nữa anh cũng nhất định sẽ tìm thấy cô. Bắt cô quay trở về bên cạnh anh. Anh cố gắng nuôi dưỡng cô vợ nhỏ nhiều năm như thế há có thể cho cô như ý nguyện.
Thiên An trong miệng liên tục gào thét, vốn sức cô không còn nhiều cơ thể yếu đi rất nhiều, cứ thế một lần nữa tiếp tục khóc trong lòng anh. Anh lại làm như không có gì cả tiếp tục ôm lấy cô.
Mạc Thiên An chạy nhanh cắn mạnh vào tay anh một cái, anh cũng biết đau mà cuối cùng cũng buông cô ra. Mặc cô như con chuột nhỏ chạy chốn anh lên phòng mình. Anh thất vọng đến nỗi cũng thở dài mà trở về phòng mình nghỉ ngơi. Khuôn mặt anh lộ rõ sự mệt mỏi và thất vọng.
-------------------------------------------------------------------------
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Mọi ngày cứ dần trôi qua như vậy, cuộc sống lại trở về theo quỹ đạo riêng của nó. Trước đây cuộc sống trong căn nhà sẽ tràn ngập tiếng cười và tiếng nói chuyện vui đùa của hai người họ. Nhưng giờ đây căn nhà lại trở nên tịch mịch lạ thường, chiếc xích đu cũng đã mọc đầy rêu xanh.
Cũng lâu lắm rồi anh không được nhìn thấy cô cười, anh cố gắng thuyết phục cô ngồi xuống ăn cơm với mình nhưng cô chỉ ăn vài miếng rồi cũng nhanh chóng chạy lên phòng, sau đó đóng cửa lại. Cô vẫn ngoan ngoãn như một con búp bê, nhưng dường như búp bê này giờ đây không còn biết nói, biết cười. Thậm chí cô ngày càng xanh xao, gầy gò và ốm yếu. Có lần, chủ nhiệm lớp còn thông báo với anh rằng cô không còn hoạt bát, nói chuyện với bạn bè trong lớp như trước nữa mà ngày càng kín đáo,thu mình, không muốn tiếp xúc với bạn bè. Anh chỉ lắc đầu không biết mình có thể làm gì được.
Anh dần dần nhận ra rằng cú sốc đêm hôm đó ảnh hưởng rất lớn đến cô.Nhìn cô như vậy anh lại càng đau lòng, đến cơm cũng chẳng muốn ăn, ngủ cũng trằn trọc không ngủ được. Anh lại lén lút sang phòng cô. Anh lúc nào cũng ra sức dỗ dành cô như trước, nhưng cô lại sợ hãi cự tuyệt anh.
"An Nhi, chúng ta cùng nhau đi mua kẹo cho em nhé" Anh nhẹ nhàng nói
"Em không đi, anh tự đi một mình được rồi" Giọng nói của cô vẫn như vậy, không lạnh, không nhạt với anh.
Anh chỉ biết thẫn thờ nhìn theo bóng lưng của cô đi xa. Anh và cô thực sự sẽ phải sống như thế này mãi sao, anh nhanh chóng tiến đến ôm chặt, va chạm thật lớn khiến cơ thể cô bé không chủ động mà ngã về phía trước, thật may là có anh ôm chặt lấy cô. Anh không biết mình làm như vậy có mục đích gì, không biết tại sao mình làm như vậy. Lục Thiên đưa tay xoa đi đôi mắt mơ hồ, cô là tất cả của anh. Cho dù anh có hi sinh cả thế giới đi nữa anh cũng không thể nào mất đi cô được
Cô sợ hãi ra sức buông bỏ bàn tay anh ra, giọng nói nỉ non run sợ "Anh mau buông em ra....Em sợ, em ghê tởm một con người như anh. Em không muốn có liên quan gì tới anh hết" Nói xong cô vội vàng chạy ra khỏi nhà, băng thẳng qua đoạn đường rộng lớn, xe cộ đi lại liên tục. Lúc này cô không còn một chút ý thức gì cả, cô chỉ mong bản thân mình tránh xa anh càng xa càng tốt. Trái tim cô cứ liên tục đau đớn không ngớt, bảo cô hãy tha thứ cho anh rồi cô sẽ được trở về như ngày xưa. Nhưng lí trí cô lại chiếm trọn cơ thể bảo cô hãy tránh xa tên ác quỷ giết người đáng sợ đó đi.
Hai ý kiến cứ luẩn quẩn trong đầu cô mãi khiến cô không còn chút ý thức gì, đột nhiên một chiếc xe thể thao đi với tốc độ rất nhanh lao tới. Hướng thẳng vào cô mà chạy, người lái xe là một người rất quen mắt. Cô ta chính là Dương San San, cô ta phóng xe nhanh như vậy đây là muốn đâm chết người.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc như vậy, giây phút cô tưởng chừng như mình sắp chết thì lại anh sáng chói mắt rọi tới, Mạc Thiên An nhìn thấy một thấy bóng người chớp nhoáng đi đến đẩy mạnh cô ra khỏi vùng nguy hiểm . Còn anh thì bất tỉnh ngay dưới đất, máu chảy cả một vùng lớn. Cô hốt hoảng quay đầu lại phía sau, ôm chặt lấy cơ thể nằm dưới đất kia:
"Lục Thiên ca ca, anh tỉnh dậy đi. Anh chảy nhiều máu quá, anh đừng như vậy em sợ lắm huhu"
Không thể nhìn ra một chút dấu vết đau lòng nào trên khuôn mặt anh, thậm chí đến cuối cùng anh vẫn giữ nguyên nụ cười với cô, con người trong trẻo tĩnh lặng trước sau như một, tựa như không có chuyện gì xảy ra vậy.Anh không nói gì cả chỉ cố níu lấy chút kí ức cuối cùng còn sót lại lau đi những giọt nước mắt trên má cô "Ngoan nào, em có bị thương gì không?"
Cô liên tục lắc đầu, cô sai rồi, cô đã làm sai rồi., cô không nên bướng bỉnh cứng đầu như vậy mà giận dỗi anh. Chính cô đã hại anh thành ra như vậy. Lúc này cô như phát điên gào khóc đau đớn
Anh nhẹ nhàng lấy ra chiếc hộp màu hồng xinh xắn được gói rất kĩ càng trong túi mình đưa ra đặt vào lòng bàn tay cô . Anh cố gắng gượng nói ra mấy chữ "Ch...chúc...mưn...g sinh nhật em" ý thức được một chút gì đó đang mất đi, anh chỉ chớp mắt một cái, máu tươi trên trán chảy đầm đìa, chảy dọc vào mắt anh... cả thế giới rơi của anh dần vào một mảnh tối đen...
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Trong bệnh viện tư hoàng gia của thành phố F.
Bên ngoài hành lang, chỉ có mấy người vệ sĩ cùng cô gái nhỏ Thiên An đang ngồi trên băng ghế dài, Mạc Thiên An đã liên tục khóc thút thít suốt mấy tiếng trời ai dỗ dành cũng không xong. Thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng vẫn không có động tĩnh gì từ bên trong phòng phẫu thuật, tâm trạng cô lần này đã phải hứng chịu đả kích rất lớn, lớn hơn cả những gì xảy ra trong đêm hôm đó. Lần này, anh lại vì tính cách ích kỷ của cô mà mới xảy ra chuyện như vậy. Anh thậm chí vẫn luôn luôn nhớ hôm nay là sinh nhật của cô. Anh còn cất công chuẩn bị quà tặng cho cô như vậy, mà cô thì sao chứ? Một chút cũng không nghĩ cho tâm trạng của anh.
Lúc cô bị bắt nạt ai là người đầu tiên đứng ra bảo vệ cô?
Là ai sẵn sàng bỏ những công việc quan trọng ở công ty về nhà ăn cơm cùng với cô?
Ai là người kiên nhẫn sẵn sàng dỗ dành cô mỗi khi cô giận dỗi?
Hàng tỉ chuyện, hàng tỉ lần anh làm vì cô như thế. Bây giờ cô mới nhận ra mình đã trở nên lệ thuộc tất cả vào anh... Tất cả....
Cô sợ, sợ một ngày, anh sẽ đi mất, bỏ mặc cô một mình tồn tại trên thế giới cô đơn này.
Ngay giờ phút này, cô đã không để tâm tới việc anh giết người nữa. Giờ cô mới hiểu ra rằng nếu anh không tiêu giệt người đó, thì có thể anh sẽ chính là người bị giết.
Anh đối xử tàn bạo, vô tâm với mọi người thì sao chứ? Anh bá đạo, lãnh khốc thì sao chứ? Miễn là trái tim anh đối với cô mãi mãi không đổi, mãi mãi cưng chiều cô thế là được rồi. Anh che dấu đi mặt trái của mình với cô bao nhiêu năm nay, ngay từ lúc anh đẩy cô khỏi chiếc xe ô tô nguy hiểm kia, cô cũng đã không còn suy nghĩ nhiều về chuyện đó. Cô nguyện đánh đổi mọi thứ để anh bình bình an an trải qua kiếp nạn này.
5 tiếng trong phòng phẫu thuật trôi qua, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật mới từ từ mở ra. Tuy không còn chút sức lực nào trong người nữa nhưng cô vẫn cô gắng gượng dậy. Tiến đến chỗ bác sĩ, vẻ mặt lo lắng không thôi "Bác sĩ ơi, anh Lục Thiên thế nào rồi ạ"
Bác sĩ vỗ vỗ lên vai cô bé nhẹ giọng an ủi "Đã qua cơn nguy kịch rồi, bị thương tương đối nặng nhưng may sao sức khỏe anh cháu bình thường khỏe mạnh nên chắc qua mấy tháng là bình phục lại thôi. Cháu có thể đến phòng bệnh thăm anh ấy rồi, nhưng đừng quấy nhiễu quá hãy để cho anh cháu nghỉ ngơi nhé"
Sau khi nghe xong lời này, Mạc Thiên An mới thở nhẹ ra một hơi dài an tâm. Vệ sĩ xung quanh cũng chuốc đi được phần nào gánh nặng trong lòng, phải biết rằng nếu giờ đây Nam Cung Lục Thiên mà xảy ra chuyện gì. Những thế lực ở hắc đạo và bạch đạo sẽ rục rịch dậy sóng lên. Không biết thành phố F này, có phải hứng chịu một trận mưa máu tranh giành quyền lực hay không. Cuối cùng bọn họ cũng gạt bỏ được suy nghĩ đen đủi này đi trong đầu, họ liền nhanh chóng báo tin cho ông bà Nam Cung biết Lục Thiên đã an toàn. Họ hiện tại ở rất xa nên mất rất nhiều thời gian để quay trở về thành phố F, báo cho họ một tin để họ an lòng là đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi.
Còn cô tiểu thư Mạc Thiên An này, ngay lúc họ chứng kiến cảnh tượng này họ chỉ muốn ngay tức khắc xử lí cô tại chỗ. Nhưng họ biết Nam Cung Lục Thiên coi trọng người em gái trên danh nghĩa này nhất, nên họ không thể làm gì cô được. Một sợi tóc cô cũng không dám đụng đến tránh liên lụy đến bản thân.
Trong phòng bệnh cao cấp, được bài trí rất đơn giản, căn phòng đã ngập tràn mùi Hoắc Hương đặc trưng riêng của anh, người con trai đang nằm yên ổn trên giường, xung quanh là chi chít băng gạc nhìn như một cái xác ướp. Anh ngủ rất sâu, như rất mệt mỏi khi dành lại mạng sống từ quỷ môn quan trở về.
Cô đã khóc cạn nước mắt, nên giờ chỉ liên tục nấc ợ lên, không khống chế được bản thân mình , cô tiến đến ngồi một mình bên cạnh giường bệnh của anh, nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay to lớn chai sạn của anh. Đã một khoảng thời gian trôi qua rồi, cô chưa từng cảm nhận được hương thơm ấp áp của anh như vậy.
"Nam Cung Lục Thiên, em xin lỗi"
"Em hứa sau này sẽ không giận dỗi anh vô lý nữa"
"Sẽ không bỏ cơm, không chạy lung tung ra ngoài để anh phải đau khổ như vậy"
Cô cứ ngồi bên cạnh mà hứa hết điều này đến điều khác với anh. Anh nghe thấy hết tất cả, giờ đây anh chỉ muốn mở mắt dậy, dỗ dành lấy cô, nói với cô đừng khóc nữa anh không sao cả. Cả cuộc đời của Nam Cung Lục Thiên này nguyện vì cô mà đi qua những nẻo đường trông gai. Nhưng ngay khi anh muốn làm điều đó nhất, thì cơ thể anh lại không làm được như vậy, anh chỉ lặng lẽ thiếp đi tiếp để chìm vào giấc ngủ sâu. Cô cũng mệt lả người cũng ngồi bên cạnh anh dần dần nằm xuống như vậy.
Hôm nay là một ngày dài, nhưng ánh sáng ấm áp của hương vị tình yêu đã dần dần xuất hiện quay trở lại...
Ngày mai, tất cả mọi giông tố sẽ qua đi, mặt trời một lần nữa chiếm lĩnh mọi thứ, sưởi ấm muôn loài. Cô và anh có thể sẽ tiếp tục sống những ngày tháng ngọt ngào cùng nhau. Anh sẽ tiếp tục cho cô nằm trên đùi xem ti vi. Thậm chí còn bóc hẳn mấy đĩa tôm cho cô ăn mà chẳng chút mảy may than phiền. Anh sẽ cùng cô chơi xích đu rồi sau đó nói lời chêu chọc cô. Sẽ thỉnh thoảng cắn nhẹ vào tai cô rồi gọi cô là 'Cô vợ nhỏ'
Trước khi nhắm mắt cô vẫn nắm chặt hộp quà màu hồng trong lòng bàn tay, cô muốn anh cùng mở hộp quà này với mình. Không muốn một mình hưởng thụ hạnh phúc này muốn chia sẻ tất cả mọi thứ cùng anh.
"Ngủ ngon, anh Lục Thiên"
Tác giả: hehe ấm áp quá, tự viết tự cảm thấy ấm lòng luôn nè
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Khi anh tỉnh dậy đã là trưa hôm sau, tất cả chuyện đã xảy ra với anh ngày hôm qua như cơn ác mộng vậy. Anh không hề để tâm đến việc mình bị thương.
Chỉ là anh sợ......
Nếu anh không đến kịp trong lúc đó..
Có phải cô sẽ bỏ mạng ngay trước mắt anh hay không..
Anh ngược lại cảm thấy may mắn khi mình đã đến kịp lúc. Tất cả mọi chuyện đều đã qua hết rồi.
Lại nhìn cô gái nhỏ trên giường này, mặt cô đã gầy gò đến nỗi mất đi cái má phúng phính của ngày trước. Cơ thể đã trở nên xanh xao đi rất nhiều. Tay cô vẫn nắm chặt lấy tay anh không buông làm anh cảm thấy thực sự rất hạnh phúc. Khóe miệng anh giờ đây đã nở nụ cười nhàn nhạt. Đã mấy ngày trôi qua cô không chủ động cầm tay anh như vậy, giờ đây nhìn bộ dạng cô ngủ an giấc như này tâm trạng anh đã thoải mái đi rất nhiều.
Một lúc nữa cô tỉnh dậy anh nên giải thích rõ ràng với cô chuyện hôm đó là như thế nào đây... Tất cả đã rõ rành rành như vậy ngay trước mắt cô. Chưa kịp suy nghĩ xong được lâu, thì cô gái đăng nằm kia có chút động đậy lim dim mở mắt.
Thấy anh đã tỉnh, ánh mắt cô không dấu được cảm xúc vui mừng "Lục Thiên ca ca, anh tỉnh rồi sao, anh có thấy khó chịu ở đâu không. Để em đi gọi bác sĩ nhé"
Nam Cung Lục Thiên vuốt nhẹ tay cô mỉm cười "Quả thật có chút khó chịu đó"
Bộ mặt Mạc Thiên An giờ đây trở nên vô cùng hốt hoảng mà chuẩn bị quay người đi"Oa thế là không được rồi, em sẽ đi tìm bác sĩ ngay"
Tuy không còn nhiều sức nữa nhưng anh vẫn bám lấy tay cô bé lại "Anh khó chịu vì em trông đã thảm hại như này rồi. Nhìn lại em xem hai má hốc hác như vậy là muốn làm đầu trâu mặt ngựa tới lấy mạng anh sao" Anh khẽ cười, không nghĩ cô vợ nhỏ này lại lo lắng cho anh tới như vậy. Trong lòng nổi lên một đợt sóng ấm áp.
Mặt cô thoáng chốc đỏ ứng đến tận mang tai, ngại ngùng khi bị anh chêu chọc. Tuy có chút xấu hổ nhưng giờ đây tâm trạng của cô cũng đã tốt lên nhiều rồi. Cô chợt nhớ ra một truyện quan trọng.
"Anh Lục Thiên...em xin lỗi..."
Nam Cung Lục Thiên như nhìn thấu được tâm trạng của cô, nội tâm xao động mà xoa đầu cô gái nhỏ "Em không cần phải xin lỗi anh gì cả, anh mới chính là người có lỗi với em" Anh mỉm cười "Anh nguyện vì em mà đánh đổi mọi thứ"
Khóe mắt của Mạc Thiên An đã đỏ lừ, anh lúc nào cũng vậy..Lúc nào cũng quên đi chính bản thân mình sẵn sàng làm mọi thứ cho cô. Sao anh phải làm như vậy chứ, tính mạng của anh cũng rất quan trọng mà. Cô ôm eo anh khóc nức "Lục Thiên ca ca, huhu...em sẽ không bao giờ giận dỗi anh nữa được không...Sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh như vậy, không làm điều ngu ngốc nữa"
Nam Cung Lục Thiên đưa tay lên má cô, lau nhẹ đi từng giọt nước mắt rơi xuống. Cô bé ngốc này, cô là vợ anh, anh không bảo vệ cô thì bảo vệ ai cơ chứ. Anh không muốn làm quả phụ suốt đời đâu....Hai người cứ vậy mà ôm nhau đến lúc chiều tà. Không ai nói gì cả, cứ như vậy mà ôm chặt nhau. Từng tháng ngày trôi qua anh và cô chỉ cần như vậy là đủ rồi
-----------------------------------------------------------------------------
Mấy ngày sau, vì không tiện ở lại bệnh viện giải quyết chuyện của công ti nên anh đã đề ra chủ ý về nhà điều trị. ban đầu Mạc Thiên An phản đối nhất quyết không cho anh đi, phải ở lại bệnh viện dưỡng thương cho lành đã nếu không chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Nhìn cô bé cố chấp như vậy, nhưng anh cũng không thể vứt bỏ chuyện công ti cho người khác. Anh chỉ đành thề thốt với cô rằng thời gian sinh hoạt của anh nhất định sẽ cho cô quản lí,tuyệt đối sẽ không vì làm việc quá sức mà ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Hơn nữa vê nhà cô sẽ tiện chăm sóc anh hơn.. Khuyên ngăn mãi cuối cùng cô cũng miễn cưỡng đồng ý.
Nhưng khi trở về nhà cô đích thị là quản anh rất chặt chẽ. Giờ ăn giờ ngủ hay giờ thay băng gạc cuả anh cô cũng đều làm rất đúng giờ, đúng là bà xã nhỏ rất quan tâm đến anh mà.
"Anh Lục Thiên đã đến giờ phải thay băng gạc rồi. An Nhi giúp anh thay nhé" Mặc dù hôm nay cô đi học về hơi muộn nhưng vẫn chưa kịp thay quần áo gì đã vội vàng đi thẳng tới thư phòng anh. Cô không để cho bất kì ai làm công việc này cả vì cô sợ người khác sẽ làm anh đau. Cô không nỡ nhìn anh như vậy, nên tất tần tật cô đều muốn giúp anh làm hết.
Nam Cung Lục Thiên đang họp online, nhưng từ khi thấy cô bước vào phòng thì anh cũng gạt hết tất cả sang một bên, ngắm nhìn cô bé đang cầm hộp thuốc tiến tới khuôn mặt lộ rõ một nụ cười tươi.
----------------------------------------------------
Bình luận facebook