Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21-28
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Vì quán ăn tương đối gần nên chỉ khoảng 15 phút họ đã đến nơi rồi. Cửa hàng này từ món ăn đến cách thiết kế đều là theo phong cách Nhật Bản.
Ngay khi vừa bước vào quán sẽ được chào đón bằng tiếng nhật, tuy mới mở nhưng quán chia làm hai tầng. tầng 1 cho những người đến ăn bình thường còn lại tầng 2 lại dành cho những người trong giới kinh doanh đến đây làm ăn.
Nhanh chóng chọn cho mình một chỗ thoáng mát, sau đó phục vụ liền đưa cho họ một tấm menu. Nhìn qua một chút rồi cô cũng gọi được vài món mình hay ăn Dương Kha cũng ăn đơn giản chỉ 2-3 món tương tự.
Họ vừa ăn vừa cười đùa rất vui vẻ, Dương Kha kể cho cô nghe những khó khăn khi cậu mới chuyển sang môi trường khác học tập. Còn Mạc Thiên An kể cho cậu nghe những thứ mình thích thú khi đi du lịch trong những năm vừa qua.
Mãi nói chuyện đến nỗi không ai trong số họ để ý đấn người đàn ông mặc tây trang đang đi xuống cầu thang kia. Vừa xuống đến nơi ánh mắt đã nhìn sang bàn bên này, sắc mặt xấu đi trông thấy. Không nhanh không chậm bước về phía này, làm cho người ta rét run.
"Không nghĩ đến em lại có hẹn riêng như vậy, thảo nào anh gọi cho em không được"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô giật quay mình ra đằng sau "Anh...anh Lục Thiên, sao anh lại ở đây"
"Anh có hẹn với bạn, sao không nghe máy của anh"
"máy em hết pin nên không nghe được điện thoại, em mời Dương Kha đi ăn một bữa cơm"
Lúc này anh mới quay sang nhìn người thanh niên kia một lượt nhìn Dương Kha
'Đúng vậy bọn em lâu lắm không gặp nhau nên chúng em hẹn nhau đi ăn, anh Lục Thiên có thể ngồi ăn cùng"
Nam Cung Lục Thiên sao có thể không nhìn ra cậu ta thích Mạc Thiên An nhà anh chứ, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta như kẻ thù "Tôi sợ làm phiền hai người, đi trước, dành thời gian cho hai người tiếp tục hẹn hò"
"Anh Lục Thiên, anh quá đáng rồi đó, em hẹn bạn đi ăn thì làm sao chứ, chưa gì anh đã đoán già đoán non bọn em như vậy"
"Tôi chỉ đoán như vậy thôi thì làm sao chứ, thậm chí em còn tắt điện thoại đi để không ai làm phiền đến hai người mà. Tôi sẽ tác thành cho em, tôi có việc tôi đi trước"
"Anh..." Thiên An nói không lên lời, Nam Cung Lục Thiên sao lại đối xử với cô như thế chứ
Dương Kha bên này như đã thành công đánh đuổi được anh nên không giải thích gì nhiều, chỉ âm thầm vui mừng trong lòng. Càng tốt để cho anh ta hiểu lầm như vậy, sau này anh và Thiên An có thể dễ dàng hơn
"Thôi được rồi, dù sao thì anh ấy cũng không nghe cậu nói. Giải thích như nào đi chăng nữa cũng vô tác dụng thôi, chúng ta tiếp tục ăn đi"
Tuy nói như vậy nhưng bữa cơm này lại không được vui vẻ như trước nữa. Hôm nay anh Lục Thiên bị làm sao vậy đột nhiên nổi tính khí bất thường. Tí có lẽ về cô sẽ gọi điện dỗ dành anh một chút vậy
Nam Cung Lục Thiên sau khi vừa lên xe riêng thì trên người lập tức tỏa ra sát khí, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận trên mặt. Cô lại dám hẹn hò riêng với người đàn ông khác, đây là lí do cô không trả lời câu nói của anh lúc ở trên biển sao. Uổng công anh lo lắng cho cô, thậm chí còn cố ý mua đồ ăn đem đế trường cho cô, sợ cô đói
Vậy mà c thực sự thích người đàn ông khác.
Mạc Thiên An sao em dám !!!!!!!
--------------------
Sau khi trở về kí túc xá, việc đầu tin Mạc Thiên An làm chính là gọi điện giải thích với anh. Một lúc lâu sau khi cô gọi đến mới có người bắt máy
"Alo" Giọng anh khàn khàn
"Anh Lục Thiên chuyện hôm nay...Dương Kha là bạn học cũ của em, bọn em thực sự chỉ là quan hệ bạn bè"
"Ồ bạn bè có cần phải thân thiết như vậy không, cảnh hai người cười nói ở trong nhà hàng đó ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là đôi tình nhân hạnh phúc đấy"
"Lục Thiên, anh nói rõ một chút, sao anh lại không tin tưởng em cơ chứ. Em trưởng thành rồi những mối quan hệ bạn bè của em đều sẽ bị anh kiểm soát sao. Em đã lên đại học rồi đau phải vẫn là một đứa trẻ con chứ"
"À.. em trưởng thành rồi, đủ lông đủ cánh nên muốn bay khỏi anh chứ gì. Tốt lắm vậy em cứ tiếp tục sự nghiệp của mình đi, anh cũng không muốn xem vào nữa"
"Được, không có anh em căn bản vẫn sống tốt, còn sống tốt hơn nữa. Anh chờ xem" Nói xong cô nhanh chóng tắt máy luôn.
Anh ở đầu dây bên kia nghe thấy thì cũng không khỏi sửng sốt, anh đúng thật là không quản nổi cô nữa rồi. Ném chiếc điện thoại đi thật xa, anh cũng muốn xem xem trong khoảng thời gian này cô sống như nào.
---------------
Mấy ngày liên tục hai người không gọi điện cho nhau, anh và cô không ai chủ động liên lạc với ai cả. Vì dường như trong cuộc chiến này ai mất kiên nhẫn trước thì người đó thua.
Cô không nghĩ đến được anh thực sự lại không gọi điện cho cô thật, mấy ngày nay không nhận được bất kể tin nhắn nào cô cảm thấy như bản thân bị bỏ rơi.
Nhưng cô không thể gọi điện cho anh trước được cô đã hứa sống tốt hơn cơ mà.
Đôi mắt cô lúc này đã rơm rớm nước mắt, nhân lúc đang có gió cô bước ra ngoài ban công lén lút lau gạt đi những giọt lệ trên mặt mình. Gió mạnh từng chút, từng chút tạt vào mắt cô, mái tóc dài cũng theo đó mà bay bổng tự do giữa không trung.
Từ nhỏ đã được anh nuông chiều, có việc gì đều là anh dỗ dành cô trước bây giờ anh quay mặt lạnh lùng như này, ai mà chịu đựng nổi chứ. Nhưng cô sẽ không nhận thua trước anh đâu, cuộc sống của cô, cô tự có quyền quyết định chúng.
Thẩm Hi đã nhận ra cô gái nhà mình có tâm sự, nhẹ nhàng chui ra cửa tiến đến ôm coovaof lòng:
"Đêm khuya thanh vắng như này ra đây đứng chắc chắn có tâm sự. Em gái nhỏ lại vướng mắc về chuyện tình cảm phải không. Mạnh mẽ lên chút nào EXO còn đang đợi chúng ta tới rước đó. Đừng khóc lóc để bản thân xấu xí đi như vậy, em không muốn dọa sợ các oppa đâu phải không"
Thiên An nghe vậy thì bụp miệng cười, vừa cười vừa khóc trong lòng Thẩm Hi. Bạn cùng phòng thật tốt, tốt hơn anh Lục Thiên, cô không cần anh nữa. Cô ôm chặt lấy Thẩm Hi như vậy mãi không chịu buông. Đến khi trời se lạnh một chút, Thẩm Hi mới khuyên cô đi vào.
Thẩm Hi cảm thấy bản thân mình như lớn hơn Mạc Thiên An vài tuổi a, lớn như vậy rồi mà tính tình vẫn như trẻ con vậy. Thôi được rồi cô cũng sẽ cố gắng làm một người chị tốt chăm sóc đứa em này. Coi như là làm việc thiện tích công đức để có cơ hội sang Hàn Quốc gặp các oppa a~~.
------------------------------
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
------------------------------
Nam Cung Lục Thiên ở bên này cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
Anh nhớ giọng nói gọi 'anh Lục Thiên" của cô.
Nhớ giọng nói, nhớ cách cô cười với anh.
Nhớ những đêm mà cô sợ sấm sét bèn lần mò sang giường anh ngủ.
Ngoài trời đã bắt đầu nổi cơn giông tố, Mạc Thiên An em có sợ không?
Cả hai người đều quan tâm đến nhau như vậy, đều nhớ đến nhau, nhớ từng cử chỉ giọng nói của nhau nhưng thật đáng tiếc họ lại không dám mở lời với đối phương trước.
Ngồi trên chiếc ghế ấm cúng trong phòng nhưng cô thể của Lục Thiên lại cô đơn lãnh lẽo tới mới cực hạn. Anh ôm đầu một cách đầy đau đớn, trong hình ảnh liên tục là hình ảnh của cô. Nếu cô thích tên Dương Kha kia được anh sẽ tác thành cho hai người, không làm phiền cô nữa
-----------------
Sáng hôm sau là chủ nhật, nếu như bình thường đây sẽ là lúc cô trở lại nhà của mình. Nhưng, giờ đây cô không dám đối diện với anh Lục Thiên nữa. Lòng tự tôn quá cao không chịu nhún nhường trước anh một bước đầu.
Thẩm Hi đã về nhà, hai người bạn của cô biết cô sống ở thành phố F thì nằng nặng rủ cô đi dạo phố. Cô cũng muốn đi chơi để giải tỏa tâm trạng nên đành đồng ý luôn.
Địa điểm cô đưa họ đến chính là đường Tam Khanh, nơi đây nổi tiếng với đủ thứ đồ ăn vặt. Cô còn nhớ rõ năm 10 tuổi cô được bạn cho ăn thứ cây hồ lô ở đây, về nhà cô liền nằng nạc đòi anh Lục Thiên trở cô ra đây. Tuy anh chưa bao giờ đến những nơi bình dân như vậy, nhưng khi thấy cô háo hức như vậy anh cũng không nỡ lòng mà từ chối.
Cô muốn ăn hết những món ăn ở đây từng cái từng cái một anh đều không ngần ngại mà mua cho cô.
"Anh Lục Thiên, Thiên An đút cho anh nè anh ăn thử một miếng đi"
Nét mặt Nam Cung Lục Thiên tuy không thích ăn những món này lắm nhưng khi nhìn nụ cười vui tươi quả cô thì lại không do dự mở miệng ra.
Mạc Thiên An cẩn thận đút cho anh trai, xong còn tận tâm hỏi "Ngon không anh"
"Ngon lắm, Thiên An đút cho cái gì cũng ngon"
Những kí ức như vậy dường như mới hôm qua vừa xảy ra, hôm nay đã không còn nữa rồi.
"Thiên An, Thiên an..sao vậy sao đờ đẫn ra như vậy chứ. Chúng ta mau đi ăn món gì ngon thôi nào" Khang Mộc ôm lấy cánh tay cô
"Được thôi, chúng ta đi"
Hôm nay, họ ăn hết món này đến món kia ăn đến no căng bụng. Quả thật đây đúng là con đường danh bất hư truyền món nào món đấy đều ngon hết.
Đang định trên đường về thì thấy nhóm họ gặp lại Dương Kha, cậu ta hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi kẻ bên ngoài đi kèm với chiếc quần bò rách:
"Thiên An, cậu cũng đến đây sao đúng là có duyên quá, tớ đến mua đồ giúp bạn. Tiện đường chúng ta về cùng luôn nhé"
Cô định từ chối vì làm phiền đến cậu nhưng hai người bạn ở bên cạnh vừa thấy trai đẹp là lập tức sáng mắt lên. Đằng này anh ấy còn rủ họ đi về chung nữa chứ, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được:
"Vậy bọn tớ thay mặt Thiên An cảm ơn cậu nha thật ngại quá"
Mạc Thiên An lúc này -.-
Thôi đành phiền cậu một đoạn vậy, Khang mộc và Tô Lan chắc chắn có thể nhận ra được Dương Kha thích Thiên An nên hai người chủ động ngồi ghế sau, để cho Thiên An ngồi ghế phụ.
"Thiên An, chuyện với anh cậu sao rồi..."
"Không có gì đâu cậu đừng lo" Mạc Thiên An cố nặn ra một nụ cười, nhưng ai nhìn vào cũng biết trong thâm tâm cô đang đau khổ, người ngốc cũng có thể nhìn ra được
Về đến nơi cũng là khoảng 7h tối bọn họ chơi cả ngày đã mệt lừ ra rồi, nên nhanh chóng cảm ơn Dương Kha rồi chạy về phòng.
Trên đường về, Khang Mộc huých nhẹ tay Thiên An một cái "Thiên An, cậu với Dương Kha là quan hệ như thế nào vây"
Cô nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Dương Kha, anh vẫn đứng dưới bóng cây đó ánh mắt vẫn dõi theo cô, Dương Kha với cô chính là một người bạn tốt, là người mà hồi nhỏ đã không ngừng giúp đỡ cô trong lớp, trực nhật phạt nào Dương Kha cũng lấy lí do ở lại giúp cô. Người con trai như vậy, ai được cậu ấy yêu quả thực rất hạnh phúc a
"Bọn tớ chính là bạn của nhau a~'
Tô Lan gõ lên đầu cô một cái "Bạn...Bạn cái đầu cậu, cậu không thấy người ta có ý rõ với cậu sao. Bọn tớ là người ngoài cuộc còn nhận ra đó. Chỉ có mỗi cậu ngây thơ không biết gì thôi"
"Thi...Thích mình ư" Mạc Thiên An không ngờ được lại có sự việc như vậy xảy ra, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Dương Kha thích mình, thực sự sao?
Mình có thích cậu ấy không? Tình cảm của mình đối với cậu ấy là gì chứ?
Vậy còn tình cảm của mình với anh Lục Thiên là gì đây.
Đã 1 tuần trôi qua, họ không gọi điện, không nói chuyện. Không biết anh ở kia có nhớ tới mình không.
Gió lạnh luồn vào cơ thể cô khiến cô rét run cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Thôi không nghĩ nhiều nữa.. mình sống tốt cho bản thân mình đi đã.
Mùa thu đang đến gần, trời bắt đầu se lạnh vào lúc này, không ít những đôi trên trường mượn cớ này để ôm ấp nhau. Đúng là hơi thở của sinh viên quả thực tươi mát.
Chiều hôm nay chính là buổi liên hoan văn nghệ giữa các chuyên ngành, nhà trường đặc biệt mời các lãnh đạo cấp cao cũng như những người đầu tư lớn số tiền cho trường đến tham dự đợt biểu diễn văn nghệ lần này.
Vốn không có sở thích với xem văn nghệ nhưng Dương Kha đứng dưới kí túc xá nữ nằng nặc 1 2 đòi cô đi xem cùng mình. Không chịu được sự kiên trì của cậu như vậy, Mạc Thiên AN đành chấp nhận đi xem với cậu.
Dương Kha đương nhiên rất vui mừng, đây chính là cơ hội giúp thăng tiến tình cảm giữa cậu và cô.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Cô thay quần áo một chút rồi cũng nhanh chóng đi xuống lầu. Cô hôm nay chỉ mặc một chiếc váy dài qua đầu gối một chút, kết hợp cùng với chiếc áo dài mỏng tóc tết dài hai bên. Đây là do các bạn cùng phòng chuẩn bị cho cô.
Dương Kha nhìn thấy cô như vậy không tự chủ mà nhìn chăm chú một lúc lâu, nhìn đến ngây người, cho đến khi Mạc Thiên An dần đến trước mặt cậu mới hoàn hồn lại.
"Được rồi, chúng ta đi thôi. Tớ đã cố ý bảo bạn nhường chỗ cho hai chúng ta chỗ gần nhất rồi"
Thiên An cứ thế bị cậu cầm tay kéo đi. Như này có chút không hợp cho lắm... bị cầm tay như vậy cô cũng có chút ngại ngùng:
"Dương Kha.. không cần thiết phải cầm tay như vậy chứ"
"Không được.. Hội trường hôm nay rất đông nếu không cầm tay lỡ chúng ta lạc nhau biết sao được chứ" Dương Kha miệng nói vậy nhưng trong bụng lại chứa đựng nhiều tầng sâu xa.
"Dù sao thì cũng không được... Người qua đường chắc chắn sẽ hiểm lầm về chúng ta nha" Mạc Thiên An ngại ngùng, đáng sợ hơn là nếu để anh Lục Thiên thấy, quả thật rắc rối mà.
Tên Dương Kha một chữ hắn cũng không để vào đâu, cứ nắm lấy tay cô một mực không buông, vì ở đây mấy đôi yêu nhau cũng chiếm đa số nên không ai để ý đến cô và cậu ta cả.
Đúng như Dương Kha nói, thực sự bọn họ đã được để cho 2 ghế ngay gần hàng đầu nhất. Bên cạnh họ chính là ghế khách mời của trường. Chính tỏ là Dương Kha quan hệ cũng không tồi, phải biết được ngồi đầu như này khó khăn đến nhường nào.
Họ vừa ngồi xuống không bao lâu thì khách mời của trường đã đến gần hết, MC chương trình đang chuẩn bị tuyên bố khai mạc cuộc thi thì đột nhiên hiệu trưởng nhận được tin tức nào đó. liền nhanh chóng ra ngoài hội trường. Mọi người nhìn thấy vậy cũng nhao nháo nhìn theo, nhân vật tầm cỡ như nào có thể khiến hiệu trưởng trực tiếp ra đón vậy chứ.
Một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, chiếc quần âu vừa vặn với đôi chân dài bên dưới là một đôi giày da chị giá lên đến hàng trăm triệu. Trên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời khiến ai nhìn vào cũng bị thu hút đặc biệt là chiếc nốt ruồi nổi bật dưới cằm. Từ trên xuống dưới tất cả đều là màu đen nói lên khí chất vương giả của người này.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp trai trời phú, hai bên chính là những người vệ sinh riêng của anh ta. Người này không ai khác đích thị là Nam Cung Lục Thiên, chủ tịch tập đoàn Nam Cung thị.
"Hôm nay trường tôi thật sự may mắn được đón tiếp giám đốc của tập đoàn Nam Cung thị, xin cậu thứ lỗi cho tôi vì đón tiếp không được chu đáo"
"'Không có gì, tôi cũng nổi hứng thú muốn đến đây một chút thôi" Giọng nói bình tĩnh không nhanh không chậm mà đáp lại.
Cả hội trường như được một trận bùng nổ
Đây thực sự là chủ tịch tập đoàn Nam Cung thị sao.
Trời ơi!!!! Người này chính là vị tổng giám đốc trong truyền thuyết điều hành Nam Cung thị. Có không ít tờ báo viết về anh ta nhưng để mà lộ ra ảnh mặt thật thì chưa ai từng thấy. Lí do đơn giản là anh ta không thích tiếp xúc nhiều.
Thật sự kinh ngạc, hỏi cả thành phố F rộng lớn này đâu đâu không phải sản nghiệp nhà anh ta chứ.
"Vị tổng giám đốc này thật sự con mẹ nó đẹp trai mà!"
"Tôi không nghĩ được là một người trẻ tuổi như vậy. Có khi nhà tôi phải tích góp ba đời mới mua được một căn hộ của Nam Cung thị đó"
"Đắt đến như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, cậu không biết nó xa hoa đến mức nào đâu. Tất cả công nghệ đều sử dụng theo phong cách hiện đại tiên tiến bậc nhất trên thế giới. Những người sống ở đó không những phải giàu có mà còn rất giàu có. Người có tiền chưa chắc đã mua được nha"
"Tôi có một chút tâm cơ muốn gả vào hào môn rồi"
Xung quanh mọi người bàn tán xôn xao về nhân vật phong vân này, chỉ có Mạc Thiên An là không để ý chỉ chăm chú nói chuyện thảo luận với Dương Kha về bộ phim điện ảnh mới ra. Cô chỉ giới thiệu cho Dương Kha như vậy thôi, ai ngờ cậu ta lại thích thú đến nghiện như vậy chứ.
Cho đến khi một bóng người cao lớn đi qua trước ghế ngồi của cô, cô mới chú ý mà quay sang bên cạnh. Không thấy anh thì thôi, thấy rồi thì cơ thể bỗng chốc run lên nhẹ như có một nguồn điện từ đâu chạy xẹt qua từ đầu đến chân cô. Đã khoảng hơn 1 tháng rồi cô chưa được gặp anh, vẻ ngoài anh vẫn như vậy chỉ là giờ đây con người này cô lại cảm giác có chút không quen thuộc. Hoắc hương từ trên người anh xâm nhập thẳng vào trái tim cô, khiến nó không chủ động mà rung động liên hồi
Sự lạnh lùng của anh lần đầu đối diện với cô khiến cô có chút không thích ứng kịp lúc, hai hàng lông mày của anh hai nhíu lại, khí chất vẫn không có chút nào thay đổi.
Anh như cũng nhận ra cô từ đằng xa chỉ là khug cảnh ấy lại khiến anh nhớ tớ cô ở nhà hàng hôm trước. Cô cũng cười đùa như này chẳng qua người bên cạnh cô không phải là mình. Cả hội trường náo loạn như vậy, thế mà cô vẫn không để ý đến bên này.
Ánh mắt cô run run nhìn anh, hàng lông mi dài theo đó mà va chạm vào nhau "A....Anh"
Dương Kha bên này cũng hốt hoảng khi nhìn thấy Nam Cung Lục Thiên tới, tâm tư náo động không yên. Thú thật anh cũng rất sợ hãi người đàn ông này, chỉ có người hiểu biết trong giới kinh doanh mới hiểu rõ được sự độc ác của anh ta.
"Anh Lục Thiên trùng hợp quá anh cũng đến đây sao, em cũng đưa Thiên An đến đây.
Cô run sợ do dự không nói được câu nào khi đối diện trước mắt anh trực tiếp như vậy, bàn tay nắm chặt vào nhau. Cố gắng ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Anh thấy thế khóe miệng cong lên nhẹ chỉ nói một câu "Ừm" rồi xoay người rời đi ngay. Mạc Thiên An vẻ mặt hốt hoảng, như vậy là xong rồi sao. Anh không ôm cô, hôn cô như mọi ngày nữa, mà trực tiếp rời đi như vậy luôn sao.
Cô nghĩ trong đầu có lẽ đây sẽ là lúc anh chủ động làm hòa với cô trước nhưng thực tế lại không phải như vậy. Anh lập tức quay người rời đi, cô sững sờ bất động mấy phút.
Nam Cung Lục Thiên cũng không thoải mái gì lắm, anh đã cố ý đến đây để gặp cô vậy mà cô đến cả nói chuyện cũng không muốn nói với anh, chủ nhật những tuần vừa qua cô thậm chí không trở về nhà. Còn hẹn hò riêng cùng Dương Kha cùng nhau hẹn hò ở nơi này. Anh đích thị là nuông chiều cô quá đến nỗi cô sinh hư luôn rồi.
Trong buổi trình diễn hôm nay, Dương Kha cố ý bắt chuyện với cô bằng những câu chuyện tưởng chừng như câu chuyện riêng giữa hai người họ, chỗ ngồi của Lục Thiên là ngồi bên trên cô một hàng, vị trí tốt nhất nhưng cũng vì thế mà những lời nói của Dương Kha anh đều nghe thấy rõ ràng hết.
Gân xanh trên trán từng chút một xuất hiện, hay tay đã vò chặt khăn trải bàn thành cái dạng gì. Hai người ngồi bên cạnh không chủ động mà rét run, vị quý nhân này đến có thực sự là thích xem văn nghệ không cơ chứ.
Tâm trạng Mạc Thiên An lúc này bối rối không sao kể xiết được, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt. Nãy gì Dương Kha nói gì cô cũng không bỏ vào tai nửa chữ chỉ trả lời trong vô thức.
Cuối cùng vẫn là Dương Kha thấy tình hình trong này không ổn, dẫn cô ra ngoài trước. Cô cũng đồng ý mà đi theo sau cậu.
"Cậu với anh trai cãi nhau sao"
Mạc Thiên An cúi gằm mặt không trả lời. Nhưng cũng làm cho Dương Kha đoán ra được vài phần.
Dương Kha biết cô chắc chắn có tâm tư gì đó bèn trực tiếp hỏi thẳng cô "Nam Cung Lục Thien thực sự có tình cảm đó với cậu sao, cậu thấy thế nào Thiên An. Đừng sợ, hãy cứ nói cho tớ biết"
"Tớ...hình như anh Lục Thiên thích tớ thật"Thiên An cũng dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn cậu. Không phải cậu cũng nhìn ra được chứ.
"Vậy còn cậu? Cậu đối với anh ấy như nào?"
"Tớ không biết, anh ấy đối xử với tớ rất tốt nhưng đôi lúc cũng rất bá đạo. Anh ấy kiểm soát mọi thứ của tớ, khiến tớ không biết làm sao để thoát khỏi sự bao bọc quá mức này của anh ấy"
"Mạc Thiên An đã đến lúc cậu phải trưởng thành. Phải nghiêm túc đối mặt với chính sự thật này, cậu hãy suy nghĩ thật cẩn trọng xem trái tim mình muốn gì. Không ai trên thế giới này có thể ép cậu làm bất cứ điều gì, kể cả tình yêu" Bàn tay lớn của Dương Kha phủ lên đỉnh đẩu của cô nhóc.
"Còn nữa....tớ muốn nói cho cậu biết một điều. Tớ thích cậu, Mạc Thiên An" Anh tự tin đối diện với cô. Anh không phải là một con người nhút nhát, anh không muốn bản thân phải anh bối rối trước tình cảm anh dành cho cô, ngay cả khi cô không đồng ý lời tỏ tình này thì anh sẽ cố gắng theo đuổi cô đến cùng.
Tiếng lá rơi xào xạc trên nền đất, cơn gió se lạnh vào thu thỉnh thoảng lại thổi lướt qua. Những cây lớn đã bắt đầu rụng hết lá, cảm xúc của con người lại bồi hồi khó diễn tả thành lời.
Cô dường như đã nghe Khang Mộc và Tô Lan nói qua về chuyện này nhưng giờ đây khi nghe anh nói trực tiếp ra thì vẫn kinh ngạc không biết nói gì khác: "Dương...Dương Kha, trước giờ tớ chỉ coi cậu là người bạn của mình. Về vấn đề nam nữ, tớ chưa lúc nào nghĩ về điều đấy"
Thiên An do dự "Có phải là quá vội vàng rồi không"
Ngay lúc cô đang gặp rắc rối với anh trai mình thì bạn cô lại tỏ tình trực tiếp với cô như này. Hại cô trước mắt không biết phải giải quyết thế nào được đây.
Nhưng Dương Kha bên kia không nghĩ tiêu cực như vậy cậu như thấy được mình có thể có cơ hội với cô, vui mừng nói "Không sao Thiên An, tớ có thể đợi được" Nói xong nhanh chóng lập tức ôm lấy cô
Nam Cung Lục Thiên bên này không bao lâu cô đi ra cũng theo sau ngay lập tức thấy được màn ôm ôm ấp ấp này. Sự nóng giận trong người lúc này mới bộc phát ra, anh tiến thẳng đến đẩy người Dương Kha ra dùng tay đấm trực tiếp lên mặt cậu ta, giọng hung dữ
"Con mẹ cậu, muốn chết phải không" Nói xong không đợi bên kia phản ứng gì anh lập tực chuốc giận thêm mấy cái nữa, phải biết Lục Thiên anh đã chịu đựng lâu lắm rồi, không thể kiếm chế thêm một lúc nào nữa.
Ánh mắt như lập tức muốn giết chết Dương Kha ngay tại đó.
Mạc Thiên An ngơ ngác nhìn anh cảnh tượng năm 14 tuổi lại tràn ngập vào trong kí ức cô. Anh có thể giết người, cô biết anh có thể, nhanh chóng tiến lên ngăn cản lại hành động của anh
"Anh Lục Thiên, dừng lại đi, anh đừng đánh người như vậy"
Nam Cung Lục Thiên lúc này không còn chú ý gì đến bên cạnh, hất tay cô ra còn anh thì đè Dương Kha xuống đất nện vài cái lên khuôn mặt. Ánh mắt sắc bén đến nỗi như có thể đâm chết người.
Cô lập tức đứng dậy nắm lấy tay anh "Lục Thiên anh nghe em nói đã đừng như vậy, em rất sợ..." Vài giọt nước mắt cô rơi trên má anh. Lúc này anh mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Nhanh chóng ôm cô vào lòng, nhưng cô thể cô gái lại lạnh toát, anh vội vàng lau nước mắt cho cô "Ngoan, An Nhi đừng sợ anh không đánh hắn nữa. Anh không làm An Nhi sợ nữa"
"Tại sao? anh Lục Thiên , anh nói đi tại sao anh phải làm như vậy" Cô gào lên đau đớn, anh đánh bạn của cô thành ra như thế này, anh muốn kiểm soát cả cuộc đời cô luôn sao?
Anh lắc đầu đã không cần dáng vẻ đáng sợ như lúc trước nữa " Anh không chịu được hắn ta ôm em, em có hiểu không. An Nhi em một chút có từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa" Nói xong anh áp sát môi mình vào cô, miệng tàn bạo mà cắn mút lấy nó khiến môi cô sưng tấy. Thiên An khó thở cố gắng buông anh ra.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Miệng cô cười lạnh "Cảm nhận của anh là ép buộc là cấm đoán em qua lại với bạn bè sao? Vậy anh có từng nghĩ một chút đến cảm nhận của em? Em cũng muốn được tự do, em cũng muốn được có bạn của riêng mình. Anh có hiểu không !!!!"
Nói xong cô dứt khoát quay đầu quay người bỏ chạy. Anh vẫn chưa nhận ra, anh thực sự vẫn chưa nhận ra, những hàng cây dần dần che khuất thân ảnh của cô hoàn toàn. Thứ còn lưu lại quay đây chỉ còn là hương vị của cô.
Sau 1 tháng không gặp nhau bọn họ lại tiếp tục cãi nhau sao. Nam Cung Lục Thiên lắc đầu cười một cách khó hiểu, bỏ mặt lại Dương Kha nằm lăn lộn trên đất. Ánh mắt vô tội:
"Có cảm giác tôi mới chính là người bị bỏ rơi" .------------------------------
Từ đường về kí túc xá không biết Mạc Thiên An đã khóc bao nhiêu lâu, may mắn trên đường có ít người không ai để ý cô cả. Cô tự trách cái tính dễ khóc này của mình, lần nào cũng vậy. Nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân mình mỗi khi đối diện trước mặt anh.
Vừa bước vào phòng cô liền lau sạch nước mắt mình đi nhưng mắt cô sưng đỏ lên như vậy rồi ai mà không nhận ra cơ chứ.
Thẩm Hi hét toáng lên "AAAAAAAAAAAA, con mẹ nó tên Dương Kha khiến em gái bé nhỏ của tôi mắt sưng đỏ lên như này sao"\
Nghe tiếng động lớn như vậy Khang Mộc với Tô Lan mới bồ trên giường xuống xem tình hình, tay sờ sờ mặt cô nói "Đệt, thật là khóc thành ra dạng này luôn. Chúng ta đi tìm hắn ta tính sổ"
Mạc Thiên An đỏ mặt, không biết giải thích như thế nào. Dù gì cũng không dấu được lâu cô ngồi xuống kể câu chuyện rắc rối của mình với Lục Thiên cho mọi người biết. Nhưng trong đó cô không hề nhắc đến gia cảnh nhà mình, chỉ là thứ tình cảm rắc rối kia thôi.
Ba cô gái ngồi nghe rất chăm chú, tựa như một bộ tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết nhưng nam chính là ai còn phải xem xét đã nha.
"Con mẹ nó, quả thực quá lằng nhằng rồi"
"Tôi ước mình mất khả năng nghe vào lúc này"
Thẩm Hi ngẫm nghĩ một chút rồi cũng nói ra "Tớ đoán anh cậu đã thích cậu từ lâu rồi, nhưng với cái đầu óc của câu không đoán ra cũng phải thôi. Cậu nên suy nghĩ kĩ về đoạn tình cảm này một chút. Xem xem cậu với anh cậu là loại tình cảm như nào, haizza cái này thì chỉ dựa hoàn toàn được vào bản thân cậu thôi nha. Bọn tớ cũng không thể giúp được gì"
Tuy nói rằng trong khoảng thời gian này cô luôn suy nghĩ về mình và anh Lục Thiên nhưng mãi mãi không thể tìm ra đáp án cuối cùng được.
Nghĩ đến thái độ của anh ngày hôm nay mắt cô lại rơm rớm nước, cổ họng đã khóc đến nấc nghẹn liên tục rồi. Ba người bạn cô cũng chỉ biết an ủi cô suốt một đếm.
Chuyện tình cảm mà...thứ phức tạp nhất thế gian
Tin tức sáng hôm sau còn làm cô kinh ngạc hơn. Vốn dĩ đang hỏi thăm tình hình của Dương Kha:
"Dương Kha, thuốc tớ đem qua cậu đã dùng rồi chứ"
"_ đều dùng cả rồi, cậu cũng đừng tự trách bản thân mình quá tớ không sao đâu"
"Sao có thể không trách tớ chứ, tất cả lại tại tớ cậu mới bị đánh vô tội như vậy"
"Chúng ta là bạn bè tốt mà, tớ không sao đâu ^^"
Đang định wechat đi thì đột nhiên Dương Kha gửi một tin nhắn đính kèm link đến
"Thiên An, mau chóng đọc báo, có chuyện lớn rồi"
Mạc Thiên An trái tim như ngừng đập một nhịp như có dự cảm không lành với điều sắp xảy ra đây, miệng không tự động mà nuốt nước bọt liên tục.
Vì tiêu đề bài báo chính là "PHÁT HIỆN TỔNG GIÁM ĐỐC NAM CUNG THỊ QUA LẠI VỚI ẢNH HẬU PHẠM LIÊN LAN" hình ảnh đính kèm chính là cảnh Nam Cung Lục Thiên đang hôn ảnh hậu !!! Con mẹ nó quá động trời rồi
Cô lập tức đánh rơi chiếc điện thoại trong tay xuống dưới đất, hô hấp khó thở như đang dần dần nghiền nát phổi cô. Mái tóc rối tung hết lên, đôi mắt vô thức nhìn lên không trung, bàn tay đã nắm chặt vào nhau đến nỗi đã hằn đỏ lên dấu vết.
Miệng mấp máy run run liên tục một hồi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng rối bời không từ nào diễn tả được
Tức giận sao? Không cô đâu có quyền để tức giận chứ?
Chúc mừng cho anh sao? Không được trái tim cô giờ đây lại không cho phép, như có một bàn tay bóp trặt lấy trái tim cô buộc nó phải vỡ ra. Cô biết mình thực sự không vui khi biết được tin tức này.
Thôi được rồi anh cùng với ảnh hậu hai người họ thực sự rất xứng đôi. Nghĩ xong cô không cầm được mà chôn mặt mình xuống dưới gối khóc, ban đầu là run run xong đó đến òa khóc lên.
Con ngốc! Mày chính là một con ngốc! Chính mày đã phủ nhận tình cảm kia! Mày không có tư cách khóc!!!!
---------------
Nam Cung Lục Thiên sắc mặt lộ rõ sự tức giận nhưng trong phòng làm việc của mình, ánh mắt tràn ngập sát khí. Rèm cửa màu đen bị anh kéo xuống như muốn rách toang ra. Một lúc sau thư kí tiến vào phòng anh đập một xấp tài liệu xuống đất
"Đây là chuyện gì! Cậu không giải thích được mai đừng đi làm cho tôi. Một lũ vô dụng"
"Tổng...tổng giám đốc tôi cũng không biết từ đâu mà có được bức ảnh như vậy. Ảnh hậu gì đó ngài xác định chưa từng gặp qua chứ"
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Sự chú ý đều tập chung vào thư ký, anh ta hình như vừa phát ngôn ra điều gì đó thực sự ngu ngốc, vội vàng sửa lời của mình:
"Tôi...tôi sẽ lập tức yêu cầu tất cả các trang xóa bài ngay"
Ánh mắt anh hiện lên một tia máu "Chỉ như vậy thôi sao? Thế thì đơn giản quá rồi, tôi muốn cả đời này của cô ta không ngóc đầu lên được. Dám tính kế lên người tôi, thật là ngây thơ"
"Nhưng...nhưng cô ta là ảnh hậu có chút khó khăn"
Nam Cung Lục Thiên khuôn mặt lạnh băng không chút xao động "Ảnh hậu thì sao chứ? Không biết điều như vậy tôi muốn cô ta biến mất ngay lập tức. Trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền, chỉ trừ khi con người ta không có đủ tiền. Nhưng thật tiếc quá, tôi lại có rất nhiều tiền"
Mà Phạm Liên Lan bên này lại đang rất hả dạ đọc từng cái bình luận một, phải biết cô ta đã phải leo lên giường biết bao nhiêu người để đạt được vị trí này. Nhưng cô ta lại tham lam hướng chủ ý lên người tập đoàn Nam Cung thị to lớn kia.
Kế hoạch ban đầu của cô ta chính là ghép ảnh cô ta và giám đốc tập đoàn Nam Cung Lục Thiên thuê mấy nhà báo có tiếng chút rồi đăng bài lên. Chỉ cần sự bùng nổ của cộng đồng mạng thôi cũng đủ khiến danh tiếng của cô tăng tăng cao lên gấp nghìn lần rồi, còn chưa kể tập đoàn Nam Cung thị là ai chứ. Chính là người có tiếng tăm nhất ở đây anh ta chính là người vừa có tiền vừa có quyền.
Sau đó cô ta sẽ mở một buổi họp báo mà chuyện này muốn giải quyết xong thì nhất định phải chính Nam Cung Lục Thiên ra mặt phủ nhận mới giải quyết xong xuôi. Cô ta lúc đó sẽ làm ra bộ mặt cô không biết gì cả, tôi không ngờ lại có chuyện này xảy ra đến như vậy. Dù không hoàn toàn trở thành bạn gái thực sự của Nam Cung Lục Thiên nhưng danh tiếng của cô ta cũng đã tăng cao, mà may mắn hơn biết đâu Nam Cung Lục Thiên lại đột nhiên có hứng thú với cô ta.
Nghĩ xong cô ta vui vẻ mà thầm cười trong lòng.
_-----------------------
Mạc Thiên An cố tỏ ra là mình rất vui vẻ hạnh phúc nhưng bản thân bên trong cô lại chống đối lại những suy nghĩ ấy.
Đi trên đường thì không để ý mà vấp phải đá
Rót nước nóng lại không cẩn thẩn bị phỏng.
Ăn cơm thì mất hơn một tiếng trời mới ăn xong.
Cô nghĩ bản thân mình thực sự điên rồi, nếu không sao lại làm những điều diên rồ vậy chứ. Cô với Nam Cung Lục Thiên dường như cũng cắt đứt liên lạc hoàn toàn, ngay hôm qua cô lại nhìn thấy anh và ảnh hậu Phạm Liên Lan đang hôn nhau say đắm như vậy
Thật tốt, anh cuối cùng cũng được người mà mình yêu thực sự, nhưng người này lại không phải cô.
Cô như một cái xác khô không có linh hồn, cả ngày không chút sức lực nào cả.
Bản thân cô đang nghĩ gì vậy chứ, Phạm Liên Lan là ảnh hậu cô ấy vừa xinh đẹp lại nổi tiếng. Tình tình hiền dịu thùy mị như vậy quả thật rất xứng đôi với anh. Cô cũng sớm có chị dâu trong nhà rồi, không lâu nữa cũng sẽ có cháu..Điều này thực sự...
Dương Kha đến tìm cô, trên người cậu ta vẫn còn chi chít vết thương. Nhìn khuôn mặt cô như này cậu ta cũng đoán ra được hết tất cả chắc chắn là về truyện anh cô hẹn hò kia.
Cậu mang đến cho cô một cốc trà sữa to đùng ấm đặt vào lòng bàn tay cô "Sao lại thành ra như này chứ, cậu soi gương nhìn lại mình xem chỉ qua một đêm thôi cậu đã trông như một bà cụ 80 tuổi rồi đó. Vui lên chút nào"
Anh trai có tin đồn hẹn hò mà em gái rầu rĩ thế này chắc chắn chỉ có một khả năng rồi
"Thiên An, cậu thực sự thích anh cậu rồi"
Cốc trà sữa ấm nóng trong tay cô không cẩn thận làm rơi xuống đất, như vừa nghe câu nói kia xong thời gian như ngừng lại vài phút:
"Không...không thể được. Tớ thực sự thích anh tớ thật sao"
Sao có thể chứ.
Ánh mắt Dương Kha ôn nhu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, vốn dĩ ban đầu là vậy rồi. Chỉ là cậu nhìn ra quá muộn màng thôi "Thiên An, cậu hãy nhìn thật kĩ bản thân mình xem, trái tim cậu nghĩ gì chỉ có mình cậu là rõ ràng nhất. Cậu không thể cố gắng gạt bỏ nó đi được vì nó đã ăn sâu vào trong cậu rồi"
Câu nói này cứ quanh quẩn xung quanh cô mãi đến tận khi về phòng, cô như hiểu ra một chút gì đó rồi. Cuộc sống vốn là như vậy, những thứ chúng ta muốn trốn tránh nhất thì điều đó xác định sẽ đến với chúng ta.
Tối nay các bạn cùng phòng đều có việc ra ngoài hết, chỉ còn mỗi cô ở trong kí túc xá chơi máy tính. Trên màn hình đang chiếu concert nhưng tâm tư cô lại không đặt hoàn toàn ở trong máy tính.
Cô nghĩ lại những đoạn kí ức từ lúc bé đến bây giờ, lần đầu tiên cô và anh Lục Thiên gặp nhau. Năm 14 tuổi cô đã phải trải qua những điều kinh khủng gì thì giờ đây dòng chảy thời gian như chạy qua một lượt hết vào trong đầu cô.
Ban đầu vì không phải người trong gia tộc nhà Nam Cung nên cô không thể đổi họ là Nam Cung và cũng không được tham gia vào buổi tiệc riêng khác. Đây là quy định có từ đời ông cụ của Nam Cung gia.
Chính vì thế mà mỗi năm, Lục Thiên bất chấp tự mình ăn tết ở nhà cùng với cô. Bỏ mặc ngoài tai sự trách móc của ba mẹ anh, lời qua tiếng lại của dòng họ mình. Anh vẫn cứng đầu chăm sóc cho cô.
Anh nói với cô rằng "Nếu anh đi rồi, em ở nhà phải làm sao chứ. Giao thừa là của tất cả mọi người ai cũng có quyền được ở bên cạnh gia đình của mình. Em chính là gia đình của anh"
Nghĩ lại cô lại cảm thấy trái tim ấm áp.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Không kịp suy nghĩ nhiều, tiếng chuông điện thoại vang lên đã ngắt hết suy nghĩ của cô. Cô chậm rãi với lên đầu giường cầm lấy điện thoại, không để ý gì mà cứ như vậy ấn nút nghe.
"Alo"
Đầu bên kia không có động tĩnh gì, xung quanh chỉ có tiếng hít thở sâu. Nhưng tiếng thở thân quen này lại có thể khiến cô thổn thức không ngừng.
"Là anh..anh đang ở dưới lầu"
Tiếng điện thoại rơi xuống đất
Âm thanh kia như đánh thức cô dậy, giọng nói của anh truyền vào tai cô như một tia sét đánh ngang qua đến quá nhanh và đột nhột, nó khiến cô không kịp suy nghĩ gì trong vô thức cô chạy như bay ra ngoài, đến dép cũng chẳng thèm để ý mà đeo.
Cô đã thông suốt rồi, cô thực sự rất yêu anh. Cô đã bỏ lỡ quá nhiều lần, khiến anh phải đau khổ, cô luôn nghĩ theo hướng tiêu cực nhất với bản thân mình. Tất cả hành động anh làm tất cả chung quy lại chỉ vì nghĩ đến cô.
Tất cả sự che chở và bao bọc quá mức ấy khiến cô dần dần không tiếp nhận được điều đấy làm anh thấy lo lắng nên mới tìm mọi cách để níu kéo lấy cô.
Cô rất muốn quay lại những ngày tháng như xưa ấy, những khoảnh khắc mà anh cưng chiều dành cho cô.
Anh không muốn tiếp xúc với ai khác chỉ mình cô anh cũng đã từng nói rằng ước mơ lớn nhất cả đời anh cũng chính là cô không ai khác.
Từ khi Dương Kha nói những lời kia cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô không lựa chọn trốn tránh nữa trực tiếp đối diện với anh.
Nam Cung Lục Thiên thấy cô vội vàng như vậy, có chút hoảng hốt. Anh giờ đây như thiếu vắng cô mất ngủ mấy ngày trời, râu trên mặt cũng hiện rõ. Khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, anh thua rồi, anh chấp nhận thua trước cô. Anh không thể giữ im lặng được nữa, anh biết mình cần đến gặp cô, ôm cô vào lòng như thời cô còn bé.
Nhưng khi đến đây anh lại có chút do dự, trong tim cô nếu đã có người khác. Liệu anh có thể chấp nhận được không?
Tuy có đôi chút miễn cưỡng nhưng anh biết mình sẽ chấp nhận được sự thật này. Chỉ cần cô hạnh phúc, anh có thể hi sinh tất cả. Là chính anh đã nói vậy.
Cô nhanh chóng đi chân trần trên nền đất, âm thanh gió thổi qua như gửi đến anh hương thơm của cô.
"Em.." không kịp nói gì thì một cảm giác ấm áp lại bao trùm lấy toàn bộ cơ thể anh như thế, anh không nghĩ gì nhiều khác nhanh chóng đáp lại cô bằng vòng tay của mình. Anh đã mong như này từ rất lâu rồi. Hương thơm từ tóc cô, sự ngọt ngào trong cô cứ như viên thuốc phiện khiến anh mê mệt.
Anh biết mình không thể sống thiếu cô, ngay từ khi nghe được lại giọng nói của cô mà tim anh quặn thắt lại.
Nhìn cô đi chân trần vội vã ra gặp anh gấp gáp như thế, anh biết anh sai rồi. Không nên để cô đau khổ thế này.
Nhẹ nhàng cúi đầu xuống áp sát vào môi cô. Cô chủ động đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào của anh, chân còn nhún lên một chút. Bộ râu li ti của anh chạm vào da mặt mỏng của cô làm cho cô có chút thương xót.
Không phải đau cho bản thân mà đau lòng cho anh. Hai người cứ đứng như vậy triền miên một lúc lâu, mặc kệ dòng người qua lại, mặc kệ âm thanh ồn ào. Trong thể giới của họ bây giờ chỉ có nhau là đủ.
Nhiệt độ cơ thể hai người dần dần truyền cho nhau, anh cảm nhận được sự ngọt ngào từ miệng cô, chưa bao giờ anh thấy cả cơ thể thỏa mãn đến như vậy, như có một nguồn nước ấm chảy xuống tim anh.
Họ cứ như vậy mãi, không ai nói với ai câu này. Nhưng trong lòng họ đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Cô thích anh, anh cũng thích cô.
Như thế là đủ rồi.
Bầu trời càng trở lạnh, tình yêu càng ấm hơn.
Lại nhớ đến lời nói cô năm đấy khi anh nằm viện cô ôm eo anh khóc nức "Lục Thiên ca ca, huhu...em sẽ không bao giờ giận dỗi anh nữa...Sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh như vậy"
Hoàn
Tác giả: Vậy là hết truyện rồi trong lòng Tần Mặc Sênh ta cũng có cảm giác buồn buồn, do thời gian gấp rút nên ta chỉ viết truyện ra rồi đăng luôn chỉnh sửa 1 lần cũng không có. Mong mọi người bỏ qua cho ta. Mặc dù biết truyện mình không hay cũng không nhiều lượt xem nhưng mình trân trọng từng lượt đọc của mọi người. từ đó đưa ra cho mình những lời nhận xét cảm ơn tất cả.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Bức thư gửi con Nam Cung Ngôn.
Có lẽ khi con đọc được bức thư này ba và mẹ con đã không còn sống trên đời nữa.
Đời này của ba chỉ có 2 điều hạnh phúc làm ba hạnh phúc.
Thứ nhất là ba được ở cùng mẹ con
Thứ hai là có con.
Ba viết bức thư này trong khi mẹ con sắp rời xa thế giới, và ba không muốn để bà ấy cô đơn một mình như vậy, ba muốn được nắm tay mẹ con cùng nhau đi qua thế giới bên kia. Đừng trách ba nhé vì sau này nếu con có yêu một ai đó ba nghĩ lúc đó con sẽ hiểu được cho ba. Con thừa hưởng tính cách của ba hồi còn trẻ, nhưng ba muốn khi con gặp được người con gái mình yêu con hãy chịu nhún nhường cô gái ấy một chút. Chấp nhận thay đổi yêu thương cô ấy để có thể tiến tới được hạnh phúc như ba và mẹ. Chăm sóc cho em gái Nam Cung Liên của con thật tốt, nhất định phải che chở bao vệ em như vậy ba và mẹ mới có thể yên tâm ra đi được. Ba mong con và em có thể tìm được người mình yêu thương thật lòng nhất cùng nhau nắm tay đối phương đến răng long đầu bạc.
------------------------------
Câu chuyện này mình viết không tranh đấu gia tộc không đánh nhau không quá nói về giới hắc đạo cũng như quá khứ của nữ chính. Chắc chắn các bạn cũng sẽ có nhiều thắc mắc về điều này nhưng tâm trạng mình viết truyện chỉ là muốn nói về quá trình phát triển tình cảm, sau đó là mạch truyện thay đổi rất nhanh.
Mình dạo này bị đau lưng trầm trọng cũng không thể viết được quá nhiều Ngày hôm nay chương cuối này cũng chính là ngày kết thúc kì thi đại học của 2k3. Và qua câu chuyện này mình mong các bạn có thể tìm được tình yêu chính nghĩa trong cuộc đời.
Không nhất thiết là tổng tài hay quân nhân gì đó Nhưng cũng đừng lấy một người con trai không có gì. Ít nhất họ cũng phải có trí tiến thủ trong cuộc sống như vậy ta mới có thể an tâm giao trái tim cho họ được. Châm ngôn thực tế chứ không phải thực dụng nữa.
Mình năm nay cũng hơn 2 chục tuổi nhưng vẫn chưa có mối tình nào vắt vai cả, có lẽ vì duyên chưa đến nhưng mình cũng không vội vã. Trong khoảng thời gian chờ đợi tình yêu đến mình cũng cảm thấy cô đơn, từ đó mình ao ước một người như nam chính.
Có chút ảo tưởng nhỉ nhưng ai đọc ngôn tình cũng sẽ có ít lần ao ước như vậy thôi. Sắp tới mình sẽ làm một list truyện đoản ngọt do mình tự viết mong mọi người sẽ ủng hộ tiếp.
------------------
Câu chuyện giữa Mạc Thiên An và Nam Cung Lục Thiên kết thúc có lẽ sẽ để lại nhiều tiếc nuối cho các bạn khi kết thúc bằng cảnh hôn nhau như vậy
Không lễ cưới, không ngoại truyện nhưng câu chuyện từ đầu đến cuối đã quá ngọt ngào rồi nên mình nghĩ kết như vậy là đủ. Đủ để có đủ gia vị trong câu chuyện.
Ai thắc mắc kết của Dương San San và Ảnh hậu không nhỉ?Chính bản thân mình cũng tò mò nhưng mình chưa biết tìm ra lí do gì thích hợp mới được nên chưa biết được. Dưới đây sẽ là một số đoản ngắn cuộc sống mà những trang cuối truyện mình muốn viết.
-------------------
Năm cuối đại học có một buổi lễ tôn vinh những học sinh cũ, Nam Cung Lục Thiên là nhà tài trợ lớn của trường nên anh cũng được lên phát biểu một chút.
"Tôi rất yêu thích khát vọng trong ánh mắt mỗi bạn trẻ nơi đây, tôi mong một ngày nào đó các bạn có thể trưởng thảnh hơn thế nữa khi thực sự bước vào đời. Và điều quan trọng nhất tôi muốn nhận mạnh rằng, những cậu con trai nào trong 4 năm vừa qua để ý đến vợ của tôi thì mong họ biết điều một chút, tôi đã có hết tư liệu của họ trong tay rồi"
Mạc Thiên An bên dưới " -.- "
Hiệu trưởng bên dưới " -.- "
Bạn học bên dưới bên dưới " -.- "
Vệ sĩ bên dưới " -.- "
Thư kí của anh bên dưới " -.- "
---------------------------
Cô chỉ đùa giỡn nói rằng thích anh để râu vậy mà anh thực sự để thật.
Không những thế còn hay thích đi cọ cọ vào cổ người ta, thực sự quá nhột a.
Cô cũng không biết sau khi chính thức làm vợ anh thì anh lại càng vô liêm sỉ hơn trước.
Có hôm Dương Kha đến nhà chúc mừng sinh nhật con trai. Anh lại thế mà canh trừng cậu ta cả buổi, hại cậu ta khóc không ra nước mắt
"Anh Lục Thiên, có nhất thiết phải như này không chứ . Dù sao thì em cũng là bạn tốt của Thiên An nhà anh. Anh không phải đề phòng quá mức như này chứ"
"Chính là vì cậu là Dương Kha nên tôi mới phải cảnh giác cao độ. Tôi thấy cậu với thư kí của mình cũng hợp nhau lắm. Chi bằng hai người thành đôi luôn đi"
Thư kí của Dương Kha là Diệp Khan là một người con trai.
Vậy mà anh cũng có thể gán ghép được hả!!!
Nhưng suy nghĩ sâu xa một chút Dương Kha thấy Diệp Khan đôi lúc cũng đáng yêu đó chứ.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Bức thư gửi con Nam Cung Ngôn.
Có lẽ khi con đọc được bức thư này ba và mẹ con đã không còn sống trên đời nữa.
Đời này của ba chỉ có 2 điều hạnh phúc làm ba hạnh phúc.
Thứ nhất là ba được ở cùng mẹ con
Thứ hai là có con.
Ba viết bức thư này trong khi mẹ con sắp rời xa thế giới, và ba không muốn để bà ấy cô đơn một mình như vậy, ba muốn được nắm tay mẹ con cùng nhau đi qua thế giới bên kia. Đừng trách ba nhé vì sau này nếu con có yêu một ai đó ba nghĩ lúc đó con sẽ hiểu được cho ba. Con thừa hưởng tính cách của ba hồi còn trẻ, nhưng ba muốn khi con gặp được người con gái mình yêu con hãy chịu nhún nhường cô gái ấy một chút. Chấp nhận thay đổi yêu thương cô ấy để có thể tiến tới được hạnh phúc như ba và mẹ. Chăm sóc cho em gái Nam Cung Liên của con thật tốt, nhất định phải che chở bao vệ em như vậy ba và mẹ mới có thể yên tâm ra đi được. Ba mong con và em có thể tìm được người mình yêu thương thật lòng nhất cùng nhau nắm tay đối phương đến răng long đầu bạc.
------------------------------
Câu chuyện này mình viết không tranh đấu gia tộc không đánh nhau không quá nói về giới hắc đạo cũng như quá khứ của nữ chính. Chắc chắn các bạn cũng sẽ có nhiều thắc mắc về điều này nhưng tâm trạng mình viết truyện chỉ là muốn nói về quá trình phát triển tình cảm, sau đó là mạch truyện thay đổi rất nhanh.
Mình dạo này bị đau lưng trầm trọng cũng không thể viết được quá nhiều Ngày hôm nay chương cuối này cũng chính là ngày kết thúc kì thi đại học của 2k3. Và qua câu chuyện này mình mong các bạn có thể tìm được tình yêu chính nghĩa trong cuộc đời.
Không nhất thiết là tổng tài hay quân nhân gì đó Nhưng cũng đừng lấy một người con trai không có gì. Ít nhất họ cũng phải có trí tiến thủ trong cuộc sống như vậy ta mới có thể an tâm giao trái tim cho họ được. Châm ngôn thực tế chứ không phải thực dụng nữa.
Mình năm nay cũng hơn 2 chục tuổi nhưng vẫn chưa có mối tình nào vắt vai cả, có lẽ vì duyên chưa đến nhưng mình cũng không vội vã. Trong khoảng thời gian chờ đợi tình yêu đến mình cũng cảm thấy cô đơn, từ đó mình ao ước một người như nam chính.
Có chút ảo tưởng nhỉ nhưng ai đọc ngôn tình cũng sẽ có ít lần ao ước như vậy thôi. Sắp tới mình sẽ làm một list truyện đoản ngọt do mình tự viết mong mọi người sẽ ủng hộ tiếp.
------------------
Câu chuyện giữa Mạc Thiên An và Nam Cung Lục Thiên kết thúc có lẽ sẽ để lại nhiều tiếc nuối cho các bạn khi kết thúc bằng cảnh hôn nhau như vậy
Không lễ cưới, không ngoại truyện nhưng câu chuyện từ đầu đến cuối đã quá ngọt ngào rồi nên mình nghĩ kết như vậy là đủ. Đủ để có đủ gia vị trong câu chuyện.
Ai thắc mắc kết của Dương San San và Ảnh hậu không nhỉ?Chính bản thân mình cũng tò mò nhưng mình chưa biết tìm ra lí do gì thích hợp mới được nên chưa biết được. Dưới đây sẽ là một số đoản ngắn cuộc sống mà những trang cuối truyện mình muốn viết.
-------------------
Năm cuối đại học có một buổi lễ tôn vinh những học sinh cũ, Nam Cung Lục Thiên là nhà tài trợ lớn của trường nên anh cũng được lên phát biểu một chút.
"Tôi rất yêu thích khát vọng trong ánh mắt mỗi bạn trẻ nơi đây, tôi mong một ngày nào đó các bạn có thể trưởng thảnh hơn thế nữa khi thực sự bước vào đời. Và điều quan trọng nhất tôi muốn nhận mạnh rằng, những cậu con trai nào trong 4 năm vừa qua để ý đến vợ của tôi thì mong họ biết điều một chút, tôi đã có hết tư liệu của họ trong tay rồi"
Mạc Thiên An bên dưới " -.- "
Hiệu trưởng bên dưới " -.- "
Bạn học bên dưới bên dưới " -.- "
Vệ sĩ bên dưới " -.- "
Thư kí của anh bên dưới " -.- "
---------------------------
Cô chỉ đùa giỡn nói rằng thích anh để râu vậy mà anh thực sự để thật.
Không những thế còn hay thích đi cọ cọ vào cổ người ta, thực sự quá nhột a.
Cô cũng không biết sau khi chính thức làm vợ anh thì anh lại càng vô liêm sỉ hơn trước.
Có hôm Dương Kha đến nhà chúc mừng sinh nhật con trai. Anh lại thế mà canh trừng cậu ta cả buổi, hại cậu ta khóc không ra nước mắt
"Anh Lục Thiên, có nhất thiết phải như này không chứ . Dù sao thì em cũng là bạn tốt của Thiên An nhà anh. Anh không phải đề phòng quá mức như này chứ"
"Chính là vì cậu là Dương Kha nên tôi mới phải cảnh giác cao độ. Tôi thấy cậu với thư kí của mình cũng hợp nhau lắm. Chi bằng hai người thành đôi luôn đi"
Thư kí của Dương Kha là Diệp Khan là một người con trai.
Vậy mà anh cũng có thể gán ghép được hả!!!
Nhưng suy nghĩ sâu xa một chút Dương Kha thấy Diệp Khan đôi lúc cũng đáng yêu đó chứ.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Bức thư gửi con Nam Cung Ngôn.
Có lẽ khi con đọc được bức thư này ba và mẹ con đã không còn sống trên đời nữa.
Đời này của ba chỉ có 2 điều hạnh phúc làm ba hạnh phúc.
Thứ nhất là ba được ở cùng mẹ con
Thứ hai là có con.
Ba viết bức thư này trong khi mẹ con sắp rời xa thế giới, và ba không muốn để bà ấy cô đơn một mình như vậy, ba muốn được nắm tay mẹ con cùng nhau đi qua thế giới bên kia. Đừng trách ba nhé vì sau này nếu con có yêu một ai đó ba nghĩ lúc đó con sẽ hiểu được cho ba. Con thừa hưởng tính cách của ba hồi còn trẻ, nhưng ba muốn khi con gặp được người con gái mình yêu con hãy chịu nhún nhường cô gái ấy một chút. Chấp nhận thay đổi yêu thương cô ấy để có thể tiến tới được hạnh phúc như ba và mẹ. Chăm sóc cho em gái Nam Cung Liên của con thật tốt, nhất định phải che chở bao vệ em như vậy ba và mẹ mới có thể yên tâm ra đi được. Ba mong con và em có thể tìm được người mình yêu thương thật lòng nhất cùng nhau nắm tay đối phương đến răng long đầu bạc.
------------------------------
Câu chuyện này mình viết không tranh đấu gia tộc không đánh nhau không quá nói về giới hắc đạo cũng như quá khứ của nữ chính. Chắc chắn các bạn cũng sẽ có nhiều thắc mắc về điều này nhưng tâm trạng mình viết truyện chỉ là muốn nói về quá trình phát triển tình cảm, sau đó là mạch truyện thay đổi rất nhanh.
Mình dạo này bị đau lưng trầm trọng cũng không thể viết được quá nhiều Ngày hôm nay chương cuối này cũng chính là ngày kết thúc kì thi đại học của 2k3. Và qua câu chuyện này mình mong các bạn có thể tìm được tình yêu chính nghĩa trong cuộc đời.
Không nhất thiết là tổng tài hay quân nhân gì đó Nhưng cũng đừng lấy một người con trai không có gì. Ít nhất họ cũng phải có trí tiến thủ trong cuộc sống như vậy ta mới có thể an tâm giao trái tim cho họ được. Châm ngôn thực tế chứ không phải thực dụng nữa.
Mình năm nay cũng hơn 2 chục tuổi nhưng vẫn chưa có mối tình nào vắt vai cả, có lẽ vì duyên chưa đến nhưng mình cũng không vội vã. Trong khoảng thời gian chờ đợi tình yêu đến mình cũng cảm thấy cô đơn, từ đó mình ao ước một người như nam chính.
Có chút ảo tưởng nhỉ nhưng ai đọc ngôn tình cũng sẽ có ít lần ao ước như vậy thôi. Sắp tới mình sẽ làm một list truyện đoản ngọt do mình tự viết mong mọi người sẽ ủng hộ tiếp.
------------------
Câu chuyện giữa Mạc Thiên An và Nam Cung Lục Thiên kết thúc có lẽ sẽ để lại nhiều tiếc nuối cho các bạn khi kết thúc bằng cảnh hôn nhau như vậy
Không lễ cưới, không ngoại truyện nhưng câu chuyện từ đầu đến cuối đã quá ngọt ngào rồi nên mình nghĩ kết như vậy là đủ. Đủ để có đủ gia vị trong câu chuyện.
Ai thắc mắc kết của Dương San San và Ảnh hậu không nhỉ?Chính bản thân mình cũng tò mò nhưng mình chưa biết tìm ra lí do gì thích hợp mới được nên chưa biết được. Dưới đây sẽ là một số đoản ngắn cuộc sống mà những trang cuối truyện mình muốn viết.
-------------------
Năm cuối đại học có một buổi lễ tôn vinh những học sinh cũ, Nam Cung Lục Thiên là nhà tài trợ lớn của trường nên anh cũng được lên phát biểu một chút.
"Tôi rất yêu thích khát vọng trong ánh mắt mỗi bạn trẻ nơi đây, tôi mong một ngày nào đó các bạn có thể trưởng thảnh hơn thế nữa khi thực sự bước vào đời. Và điều quan trọng nhất tôi muốn nhận mạnh rằng, những cậu con trai nào trong 4 năm vừa qua để ý đến vợ của tôi thì mong họ biết điều một chút, tôi đã có hết tư liệu của họ trong tay rồi"
Mạc Thiên An bên dưới " -.- "
Hiệu trưởng bên dưới " -.- "
Bạn học bên dưới bên dưới " -.- "
Vệ sĩ bên dưới " -.- "
Thư kí của anh bên dưới " -.- "
---------------------------
Cô chỉ đùa giỡn nói rằng thích anh để râu vậy mà anh thực sự để thật.
Không những thế còn hay thích đi cọ cọ vào cổ người ta, thực sự quá nhột a.
Cô cũng không biết sau khi chính thức làm vợ anh thì anh lại càng vô liêm sỉ hơn trước.
Có hôm Dương Kha đến nhà chúc mừng sinh nhật con trai. Anh lại thế mà canh trừng cậu ta cả buổi, hại cậu ta khóc không ra nước mắt
"Anh Lục Thiên, có nhất thiết phải như này không chứ . Dù sao thì em cũng là bạn tốt của Thiên An nhà anh. Anh không phải đề phòng quá mức như này chứ"
"Chính là vì cậu là Dương Kha nên tôi mới phải cảnh giác cao độ. Tôi thấy cậu với thư kí của mình cũng hợp nhau lắm. Chi bằng hai người thành đôi luôn đi"
Thư kí của Dương Kha là Diệp Khan là một người con trai.
Vậy mà anh cũng có thể gán ghép được hả!!!
Nhưng suy nghĩ sâu xa một chút Dương Kha thấy Diệp Khan đôi lúc cũng đáng yêu đó chứ.
Vì quán ăn tương đối gần nên chỉ khoảng 15 phút họ đã đến nơi rồi. Cửa hàng này từ món ăn đến cách thiết kế đều là theo phong cách Nhật Bản.
Ngay khi vừa bước vào quán sẽ được chào đón bằng tiếng nhật, tuy mới mở nhưng quán chia làm hai tầng. tầng 1 cho những người đến ăn bình thường còn lại tầng 2 lại dành cho những người trong giới kinh doanh đến đây làm ăn.
Nhanh chóng chọn cho mình một chỗ thoáng mát, sau đó phục vụ liền đưa cho họ một tấm menu. Nhìn qua một chút rồi cô cũng gọi được vài món mình hay ăn Dương Kha cũng ăn đơn giản chỉ 2-3 món tương tự.
Họ vừa ăn vừa cười đùa rất vui vẻ, Dương Kha kể cho cô nghe những khó khăn khi cậu mới chuyển sang môi trường khác học tập. Còn Mạc Thiên An kể cho cậu nghe những thứ mình thích thú khi đi du lịch trong những năm vừa qua.
Mãi nói chuyện đến nỗi không ai trong số họ để ý đấn người đàn ông mặc tây trang đang đi xuống cầu thang kia. Vừa xuống đến nơi ánh mắt đã nhìn sang bàn bên này, sắc mặt xấu đi trông thấy. Không nhanh không chậm bước về phía này, làm cho người ta rét run.
"Không nghĩ đến em lại có hẹn riêng như vậy, thảo nào anh gọi cho em không được"
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, cô giật quay mình ra đằng sau "Anh...anh Lục Thiên, sao anh lại ở đây"
"Anh có hẹn với bạn, sao không nghe máy của anh"
"máy em hết pin nên không nghe được điện thoại, em mời Dương Kha đi ăn một bữa cơm"
Lúc này anh mới quay sang nhìn người thanh niên kia một lượt nhìn Dương Kha
'Đúng vậy bọn em lâu lắm không gặp nhau nên chúng em hẹn nhau đi ăn, anh Lục Thiên có thể ngồi ăn cùng"
Nam Cung Lục Thiên sao có thể không nhìn ra cậu ta thích Mạc Thiên An nhà anh chứ, ánh mắt sắc bén nhìn cậu ta như kẻ thù "Tôi sợ làm phiền hai người, đi trước, dành thời gian cho hai người tiếp tục hẹn hò"
"Anh Lục Thiên, anh quá đáng rồi đó, em hẹn bạn đi ăn thì làm sao chứ, chưa gì anh đã đoán già đoán non bọn em như vậy"
"Tôi chỉ đoán như vậy thôi thì làm sao chứ, thậm chí em còn tắt điện thoại đi để không ai làm phiền đến hai người mà. Tôi sẽ tác thành cho em, tôi có việc tôi đi trước"
"Anh..." Thiên An nói không lên lời, Nam Cung Lục Thiên sao lại đối xử với cô như thế chứ
Dương Kha bên này như đã thành công đánh đuổi được anh nên không giải thích gì nhiều, chỉ âm thầm vui mừng trong lòng. Càng tốt để cho anh ta hiểu lầm như vậy, sau này anh và Thiên An có thể dễ dàng hơn
"Thôi được rồi, dù sao thì anh ấy cũng không nghe cậu nói. Giải thích như nào đi chăng nữa cũng vô tác dụng thôi, chúng ta tiếp tục ăn đi"
Tuy nói như vậy nhưng bữa cơm này lại không được vui vẻ như trước nữa. Hôm nay anh Lục Thiên bị làm sao vậy đột nhiên nổi tính khí bất thường. Tí có lẽ về cô sẽ gọi điện dỗ dành anh một chút vậy
Nam Cung Lục Thiên sau khi vừa lên xe riêng thì trên người lập tức tỏa ra sát khí, vẻ mặt lộ rõ sự tức giận trên mặt. Cô lại dám hẹn hò riêng với người đàn ông khác, đây là lí do cô không trả lời câu nói của anh lúc ở trên biển sao. Uổng công anh lo lắng cho cô, thậm chí còn cố ý mua đồ ăn đem đế trường cho cô, sợ cô đói
Vậy mà c thực sự thích người đàn ông khác.
Mạc Thiên An sao em dám !!!!!!!
--------------------
Sau khi trở về kí túc xá, việc đầu tin Mạc Thiên An làm chính là gọi điện giải thích với anh. Một lúc lâu sau khi cô gọi đến mới có người bắt máy
"Alo" Giọng anh khàn khàn
"Anh Lục Thiên chuyện hôm nay...Dương Kha là bạn học cũ của em, bọn em thực sự chỉ là quan hệ bạn bè"
"Ồ bạn bè có cần phải thân thiết như vậy không, cảnh hai người cười nói ở trong nhà hàng đó ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là đôi tình nhân hạnh phúc đấy"
"Lục Thiên, anh nói rõ một chút, sao anh lại không tin tưởng em cơ chứ. Em trưởng thành rồi những mối quan hệ bạn bè của em đều sẽ bị anh kiểm soát sao. Em đã lên đại học rồi đau phải vẫn là một đứa trẻ con chứ"
"À.. em trưởng thành rồi, đủ lông đủ cánh nên muốn bay khỏi anh chứ gì. Tốt lắm vậy em cứ tiếp tục sự nghiệp của mình đi, anh cũng không muốn xem vào nữa"
"Được, không có anh em căn bản vẫn sống tốt, còn sống tốt hơn nữa. Anh chờ xem" Nói xong cô nhanh chóng tắt máy luôn.
Anh ở đầu dây bên kia nghe thấy thì cũng không khỏi sửng sốt, anh đúng thật là không quản nổi cô nữa rồi. Ném chiếc điện thoại đi thật xa, anh cũng muốn xem xem trong khoảng thời gian này cô sống như nào.
---------------
Mấy ngày liên tục hai người không gọi điện cho nhau, anh và cô không ai chủ động liên lạc với ai cả. Vì dường như trong cuộc chiến này ai mất kiên nhẫn trước thì người đó thua.
Cô không nghĩ đến được anh thực sự lại không gọi điện cho cô thật, mấy ngày nay không nhận được bất kể tin nhắn nào cô cảm thấy như bản thân bị bỏ rơi.
Nhưng cô không thể gọi điện cho anh trước được cô đã hứa sống tốt hơn cơ mà.
Đôi mắt cô lúc này đã rơm rớm nước mắt, nhân lúc đang có gió cô bước ra ngoài ban công lén lút lau gạt đi những giọt lệ trên mặt mình. Gió mạnh từng chút, từng chút tạt vào mắt cô, mái tóc dài cũng theo đó mà bay bổng tự do giữa không trung.
Từ nhỏ đã được anh nuông chiều, có việc gì đều là anh dỗ dành cô trước bây giờ anh quay mặt lạnh lùng như này, ai mà chịu đựng nổi chứ. Nhưng cô sẽ không nhận thua trước anh đâu, cuộc sống của cô, cô tự có quyền quyết định chúng.
Thẩm Hi đã nhận ra cô gái nhà mình có tâm sự, nhẹ nhàng chui ra cửa tiến đến ôm coovaof lòng:
"Đêm khuya thanh vắng như này ra đây đứng chắc chắn có tâm sự. Em gái nhỏ lại vướng mắc về chuyện tình cảm phải không. Mạnh mẽ lên chút nào EXO còn đang đợi chúng ta tới rước đó. Đừng khóc lóc để bản thân xấu xí đi như vậy, em không muốn dọa sợ các oppa đâu phải không"
Thiên An nghe vậy thì bụp miệng cười, vừa cười vừa khóc trong lòng Thẩm Hi. Bạn cùng phòng thật tốt, tốt hơn anh Lục Thiên, cô không cần anh nữa. Cô ôm chặt lấy Thẩm Hi như vậy mãi không chịu buông. Đến khi trời se lạnh một chút, Thẩm Hi mới khuyên cô đi vào.
Thẩm Hi cảm thấy bản thân mình như lớn hơn Mạc Thiên An vài tuổi a, lớn như vậy rồi mà tính tình vẫn như trẻ con vậy. Thôi được rồi cô cũng sẽ cố gắng làm một người chị tốt chăm sóc đứa em này. Coi như là làm việc thiện tích công đức để có cơ hội sang Hàn Quốc gặp các oppa a~~.
------------------------------
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
------------------------------
Nam Cung Lục Thiên ở bên này cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu.
Anh nhớ giọng nói gọi 'anh Lục Thiên" của cô.
Nhớ giọng nói, nhớ cách cô cười với anh.
Nhớ những đêm mà cô sợ sấm sét bèn lần mò sang giường anh ngủ.
Ngoài trời đã bắt đầu nổi cơn giông tố, Mạc Thiên An em có sợ không?
Cả hai người đều quan tâm đến nhau như vậy, đều nhớ đến nhau, nhớ từng cử chỉ giọng nói của nhau nhưng thật đáng tiếc họ lại không dám mở lời với đối phương trước.
Ngồi trên chiếc ghế ấm cúng trong phòng nhưng cô thể của Lục Thiên lại cô đơn lãnh lẽo tới mới cực hạn. Anh ôm đầu một cách đầy đau đớn, trong hình ảnh liên tục là hình ảnh của cô. Nếu cô thích tên Dương Kha kia được anh sẽ tác thành cho hai người, không làm phiền cô nữa
-----------------
Sáng hôm sau là chủ nhật, nếu như bình thường đây sẽ là lúc cô trở lại nhà của mình. Nhưng, giờ đây cô không dám đối diện với anh Lục Thiên nữa. Lòng tự tôn quá cao không chịu nhún nhường trước anh một bước đầu.
Thẩm Hi đã về nhà, hai người bạn của cô biết cô sống ở thành phố F thì nằng nặng rủ cô đi dạo phố. Cô cũng muốn đi chơi để giải tỏa tâm trạng nên đành đồng ý luôn.
Địa điểm cô đưa họ đến chính là đường Tam Khanh, nơi đây nổi tiếng với đủ thứ đồ ăn vặt. Cô còn nhớ rõ năm 10 tuổi cô được bạn cho ăn thứ cây hồ lô ở đây, về nhà cô liền nằng nạc đòi anh Lục Thiên trở cô ra đây. Tuy anh chưa bao giờ đến những nơi bình dân như vậy, nhưng khi thấy cô háo hức như vậy anh cũng không nỡ lòng mà từ chối.
Cô muốn ăn hết những món ăn ở đây từng cái từng cái một anh đều không ngần ngại mà mua cho cô.
"Anh Lục Thiên, Thiên An đút cho anh nè anh ăn thử một miếng đi"
Nét mặt Nam Cung Lục Thiên tuy không thích ăn những món này lắm nhưng khi nhìn nụ cười vui tươi quả cô thì lại không do dự mở miệng ra.
Mạc Thiên An cẩn thận đút cho anh trai, xong còn tận tâm hỏi "Ngon không anh"
"Ngon lắm, Thiên An đút cho cái gì cũng ngon"
Những kí ức như vậy dường như mới hôm qua vừa xảy ra, hôm nay đã không còn nữa rồi.
"Thiên An, Thiên an..sao vậy sao đờ đẫn ra như vậy chứ. Chúng ta mau đi ăn món gì ngon thôi nào" Khang Mộc ôm lấy cánh tay cô
"Được thôi, chúng ta đi"
Hôm nay, họ ăn hết món này đến món kia ăn đến no căng bụng. Quả thật đây đúng là con đường danh bất hư truyền món nào món đấy đều ngon hết.
Đang định trên đường về thì thấy nhóm họ gặp lại Dương Kha, cậu ta hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi kẻ bên ngoài đi kèm với chiếc quần bò rách:
"Thiên An, cậu cũng đến đây sao đúng là có duyên quá, tớ đến mua đồ giúp bạn. Tiện đường chúng ta về cùng luôn nhé"
Cô định từ chối vì làm phiền đến cậu nhưng hai người bạn ở bên cạnh vừa thấy trai đẹp là lập tức sáng mắt lên. Đằng này anh ấy còn rủ họ đi về chung nữa chứ, sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy được:
"Vậy bọn tớ thay mặt Thiên An cảm ơn cậu nha thật ngại quá"
Mạc Thiên An lúc này -.-
Thôi đành phiền cậu một đoạn vậy, Khang mộc và Tô Lan chắc chắn có thể nhận ra được Dương Kha thích Thiên An nên hai người chủ động ngồi ghế sau, để cho Thiên An ngồi ghế phụ.
"Thiên An, chuyện với anh cậu sao rồi..."
"Không có gì đâu cậu đừng lo" Mạc Thiên An cố nặn ra một nụ cười, nhưng ai nhìn vào cũng biết trong thâm tâm cô đang đau khổ, người ngốc cũng có thể nhìn ra được
Về đến nơi cũng là khoảng 7h tối bọn họ chơi cả ngày đã mệt lừ ra rồi, nên nhanh chóng cảm ơn Dương Kha rồi chạy về phòng.
Trên đường về, Khang Mộc huých nhẹ tay Thiên An một cái "Thiên An, cậu với Dương Kha là quan hệ như thế nào vây"
Cô nghe vậy thì quay đầu lại nhìn Dương Kha, anh vẫn đứng dưới bóng cây đó ánh mắt vẫn dõi theo cô, Dương Kha với cô chính là một người bạn tốt, là người mà hồi nhỏ đã không ngừng giúp đỡ cô trong lớp, trực nhật phạt nào Dương Kha cũng lấy lí do ở lại giúp cô. Người con trai như vậy, ai được cậu ấy yêu quả thực rất hạnh phúc a
"Bọn tớ chính là bạn của nhau a~'
Tô Lan gõ lên đầu cô một cái "Bạn...Bạn cái đầu cậu, cậu không thấy người ta có ý rõ với cậu sao. Bọn tớ là người ngoài cuộc còn nhận ra đó. Chỉ có mỗi cậu ngây thơ không biết gì thôi"
"Thi...Thích mình ư" Mạc Thiên An không ngờ được lại có sự việc như vậy xảy ra, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Dương Kha thích mình, thực sự sao?
Mình có thích cậu ấy không? Tình cảm của mình đối với cậu ấy là gì chứ?
Vậy còn tình cảm của mình với anh Lục Thiên là gì đây.
Đã 1 tuần trôi qua, họ không gọi điện, không nói chuyện. Không biết anh ở kia có nhớ tới mình không.
Gió lạnh luồn vào cơ thể cô khiến cô rét run cắt đứt mạch suy nghĩ của cô. Thôi không nghĩ nhiều nữa.. mình sống tốt cho bản thân mình đi đã.
Mùa thu đang đến gần, trời bắt đầu se lạnh vào lúc này, không ít những đôi trên trường mượn cớ này để ôm ấp nhau. Đúng là hơi thở của sinh viên quả thực tươi mát.
Chiều hôm nay chính là buổi liên hoan văn nghệ giữa các chuyên ngành, nhà trường đặc biệt mời các lãnh đạo cấp cao cũng như những người đầu tư lớn số tiền cho trường đến tham dự đợt biểu diễn văn nghệ lần này.
Vốn không có sở thích với xem văn nghệ nhưng Dương Kha đứng dưới kí túc xá nữ nằng nặc 1 2 đòi cô đi xem cùng mình. Không chịu được sự kiên trì của cậu như vậy, Mạc Thiên AN đành chấp nhận đi xem với cậu.
Dương Kha đương nhiên rất vui mừng, đây chính là cơ hội giúp thăng tiến tình cảm giữa cậu và cô.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Cô thay quần áo một chút rồi cũng nhanh chóng đi xuống lầu. Cô hôm nay chỉ mặc một chiếc váy dài qua đầu gối một chút, kết hợp cùng với chiếc áo dài mỏng tóc tết dài hai bên. Đây là do các bạn cùng phòng chuẩn bị cho cô.
Dương Kha nhìn thấy cô như vậy không tự chủ mà nhìn chăm chú một lúc lâu, nhìn đến ngây người, cho đến khi Mạc Thiên An dần đến trước mặt cậu mới hoàn hồn lại.
"Được rồi, chúng ta đi thôi. Tớ đã cố ý bảo bạn nhường chỗ cho hai chúng ta chỗ gần nhất rồi"
Thiên An cứ thế bị cậu cầm tay kéo đi. Như này có chút không hợp cho lắm... bị cầm tay như vậy cô cũng có chút ngại ngùng:
"Dương Kha.. không cần thiết phải cầm tay như vậy chứ"
"Không được.. Hội trường hôm nay rất đông nếu không cầm tay lỡ chúng ta lạc nhau biết sao được chứ" Dương Kha miệng nói vậy nhưng trong bụng lại chứa đựng nhiều tầng sâu xa.
"Dù sao thì cũng không được... Người qua đường chắc chắn sẽ hiểm lầm về chúng ta nha" Mạc Thiên An ngại ngùng, đáng sợ hơn là nếu để anh Lục Thiên thấy, quả thật rắc rối mà.
Tên Dương Kha một chữ hắn cũng không để vào đâu, cứ nắm lấy tay cô một mực không buông, vì ở đây mấy đôi yêu nhau cũng chiếm đa số nên không ai để ý đến cô và cậu ta cả.
Đúng như Dương Kha nói, thực sự bọn họ đã được để cho 2 ghế ngay gần hàng đầu nhất. Bên cạnh họ chính là ghế khách mời của trường. Chính tỏ là Dương Kha quan hệ cũng không tồi, phải biết được ngồi đầu như này khó khăn đến nhường nào.
Họ vừa ngồi xuống không bao lâu thì khách mời của trường đã đến gần hết, MC chương trình đang chuẩn bị tuyên bố khai mạc cuộc thi thì đột nhiên hiệu trưởng nhận được tin tức nào đó. liền nhanh chóng ra ngoài hội trường. Mọi người nhìn thấy vậy cũng nhao nháo nhìn theo, nhân vật tầm cỡ như nào có thể khiến hiệu trưởng trực tiếp ra đón vậy chứ.
Một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, chiếc quần âu vừa vặn với đôi chân dài bên dưới là một đôi giày da chị giá lên đến hàng trăm triệu. Trên khuôn mặt đẹp trai ngời ngời khiến ai nhìn vào cũng bị thu hút đặc biệt là chiếc nốt ruồi nổi bật dưới cằm. Từ trên xuống dưới tất cả đều là màu đen nói lên khí chất vương giả của người này.
Ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhưng lại càng tôn lên vẻ đẹp trai trời phú, hai bên chính là những người vệ sinh riêng của anh ta. Người này không ai khác đích thị là Nam Cung Lục Thiên, chủ tịch tập đoàn Nam Cung thị.
"Hôm nay trường tôi thật sự may mắn được đón tiếp giám đốc của tập đoàn Nam Cung thị, xin cậu thứ lỗi cho tôi vì đón tiếp không được chu đáo"
"'Không có gì, tôi cũng nổi hứng thú muốn đến đây một chút thôi" Giọng nói bình tĩnh không nhanh không chậm mà đáp lại.
Cả hội trường như được một trận bùng nổ
Đây thực sự là chủ tịch tập đoàn Nam Cung thị sao.
Trời ơi!!!! Người này chính là vị tổng giám đốc trong truyền thuyết điều hành Nam Cung thị. Có không ít tờ báo viết về anh ta nhưng để mà lộ ra ảnh mặt thật thì chưa ai từng thấy. Lí do đơn giản là anh ta không thích tiếp xúc nhiều.
Thật sự kinh ngạc, hỏi cả thành phố F rộng lớn này đâu đâu không phải sản nghiệp nhà anh ta chứ.
"Vị tổng giám đốc này thật sự con mẹ nó đẹp trai mà!"
"Tôi không nghĩ được là một người trẻ tuổi như vậy. Có khi nhà tôi phải tích góp ba đời mới mua được một căn hộ của Nam Cung thị đó"
"Đắt đến như vậy sao?"
"Đương nhiên rồi, cậu không biết nó xa hoa đến mức nào đâu. Tất cả công nghệ đều sử dụng theo phong cách hiện đại tiên tiến bậc nhất trên thế giới. Những người sống ở đó không những phải giàu có mà còn rất giàu có. Người có tiền chưa chắc đã mua được nha"
"Tôi có một chút tâm cơ muốn gả vào hào môn rồi"
Xung quanh mọi người bàn tán xôn xao về nhân vật phong vân này, chỉ có Mạc Thiên An là không để ý chỉ chăm chú nói chuyện thảo luận với Dương Kha về bộ phim điện ảnh mới ra. Cô chỉ giới thiệu cho Dương Kha như vậy thôi, ai ngờ cậu ta lại thích thú đến nghiện như vậy chứ.
Cho đến khi một bóng người cao lớn đi qua trước ghế ngồi của cô, cô mới chú ý mà quay sang bên cạnh. Không thấy anh thì thôi, thấy rồi thì cơ thể bỗng chốc run lên nhẹ như có một nguồn điện từ đâu chạy xẹt qua từ đầu đến chân cô. Đã khoảng hơn 1 tháng rồi cô chưa được gặp anh, vẻ ngoài anh vẫn như vậy chỉ là giờ đây con người này cô lại cảm giác có chút không quen thuộc. Hoắc hương từ trên người anh xâm nhập thẳng vào trái tim cô, khiến nó không chủ động mà rung động liên hồi
Sự lạnh lùng của anh lần đầu đối diện với cô khiến cô có chút không thích ứng kịp lúc, hai hàng lông mày của anh hai nhíu lại, khí chất vẫn không có chút nào thay đổi.
Anh như cũng nhận ra cô từ đằng xa chỉ là khug cảnh ấy lại khiến anh nhớ tớ cô ở nhà hàng hôm trước. Cô cũng cười đùa như này chẳng qua người bên cạnh cô không phải là mình. Cả hội trường náo loạn như vậy, thế mà cô vẫn không để ý đến bên này.
Ánh mắt cô run run nhìn anh, hàng lông mi dài theo đó mà va chạm vào nhau "A....Anh"
Dương Kha bên này cũng hốt hoảng khi nhìn thấy Nam Cung Lục Thiên tới, tâm tư náo động không yên. Thú thật anh cũng rất sợ hãi người đàn ông này, chỉ có người hiểu biết trong giới kinh doanh mới hiểu rõ được sự độc ác của anh ta.
"Anh Lục Thiên trùng hợp quá anh cũng đến đây sao, em cũng đưa Thiên An đến đây.
Cô run sợ do dự không nói được câu nào khi đối diện trước mắt anh trực tiếp như vậy, bàn tay nắm chặt vào nhau. Cố gắng ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Anh thấy thế khóe miệng cong lên nhẹ chỉ nói một câu "Ừm" rồi xoay người rời đi ngay. Mạc Thiên An vẻ mặt hốt hoảng, như vậy là xong rồi sao. Anh không ôm cô, hôn cô như mọi ngày nữa, mà trực tiếp rời đi như vậy luôn sao.
Cô nghĩ trong đầu có lẽ đây sẽ là lúc anh chủ động làm hòa với cô trước nhưng thực tế lại không phải như vậy. Anh lập tức quay người rời đi, cô sững sờ bất động mấy phút.
Nam Cung Lục Thiên cũng không thoải mái gì lắm, anh đã cố ý đến đây để gặp cô vậy mà cô đến cả nói chuyện cũng không muốn nói với anh, chủ nhật những tuần vừa qua cô thậm chí không trở về nhà. Còn hẹn hò riêng cùng Dương Kha cùng nhau hẹn hò ở nơi này. Anh đích thị là nuông chiều cô quá đến nỗi cô sinh hư luôn rồi.
Trong buổi trình diễn hôm nay, Dương Kha cố ý bắt chuyện với cô bằng những câu chuyện tưởng chừng như câu chuyện riêng giữa hai người họ, chỗ ngồi của Lục Thiên là ngồi bên trên cô một hàng, vị trí tốt nhất nhưng cũng vì thế mà những lời nói của Dương Kha anh đều nghe thấy rõ ràng hết.
Gân xanh trên trán từng chút một xuất hiện, hay tay đã vò chặt khăn trải bàn thành cái dạng gì. Hai người ngồi bên cạnh không chủ động mà rét run, vị quý nhân này đến có thực sự là thích xem văn nghệ không cơ chứ.
Tâm trạng Mạc Thiên An lúc này bối rối không sao kể xiết được, khuôn mặt nhỏ của cô tái nhợt. Nãy gì Dương Kha nói gì cô cũng không bỏ vào tai nửa chữ chỉ trả lời trong vô thức.
Cuối cùng vẫn là Dương Kha thấy tình hình trong này không ổn, dẫn cô ra ngoài trước. Cô cũng đồng ý mà đi theo sau cậu.
"Cậu với anh trai cãi nhau sao"
Mạc Thiên An cúi gằm mặt không trả lời. Nhưng cũng làm cho Dương Kha đoán ra được vài phần.
Dương Kha biết cô chắc chắn có tâm tư gì đó bèn trực tiếp hỏi thẳng cô "Nam Cung Lục Thien thực sự có tình cảm đó với cậu sao, cậu thấy thế nào Thiên An. Đừng sợ, hãy cứ nói cho tớ biết"
"Tớ...hình như anh Lục Thiên thích tớ thật"Thiên An cũng dùng ánh mắt kinh ngạc mà nhìn cậu. Không phải cậu cũng nhìn ra được chứ.
"Vậy còn cậu? Cậu đối với anh ấy như nào?"
"Tớ không biết, anh ấy đối xử với tớ rất tốt nhưng đôi lúc cũng rất bá đạo. Anh ấy kiểm soát mọi thứ của tớ, khiến tớ không biết làm sao để thoát khỏi sự bao bọc quá mức này của anh ấy"
"Mạc Thiên An đã đến lúc cậu phải trưởng thành. Phải nghiêm túc đối mặt với chính sự thật này, cậu hãy suy nghĩ thật cẩn trọng xem trái tim mình muốn gì. Không ai trên thế giới này có thể ép cậu làm bất cứ điều gì, kể cả tình yêu" Bàn tay lớn của Dương Kha phủ lên đỉnh đẩu của cô nhóc.
"Còn nữa....tớ muốn nói cho cậu biết một điều. Tớ thích cậu, Mạc Thiên An" Anh tự tin đối diện với cô. Anh không phải là một con người nhút nhát, anh không muốn bản thân phải anh bối rối trước tình cảm anh dành cho cô, ngay cả khi cô không đồng ý lời tỏ tình này thì anh sẽ cố gắng theo đuổi cô đến cùng.
Tiếng lá rơi xào xạc trên nền đất, cơn gió se lạnh vào thu thỉnh thoảng lại thổi lướt qua. Những cây lớn đã bắt đầu rụng hết lá, cảm xúc của con người lại bồi hồi khó diễn tả thành lời.
Cô dường như đã nghe Khang Mộc và Tô Lan nói qua về chuyện này nhưng giờ đây khi nghe anh nói trực tiếp ra thì vẫn kinh ngạc không biết nói gì khác: "Dương...Dương Kha, trước giờ tớ chỉ coi cậu là người bạn của mình. Về vấn đề nam nữ, tớ chưa lúc nào nghĩ về điều đấy"
Thiên An do dự "Có phải là quá vội vàng rồi không"
Ngay lúc cô đang gặp rắc rối với anh trai mình thì bạn cô lại tỏ tình trực tiếp với cô như này. Hại cô trước mắt không biết phải giải quyết thế nào được đây.
Nhưng Dương Kha bên kia không nghĩ tiêu cực như vậy cậu như thấy được mình có thể có cơ hội với cô, vui mừng nói "Không sao Thiên An, tớ có thể đợi được" Nói xong nhanh chóng lập tức ôm lấy cô
Nam Cung Lục Thiên bên này không bao lâu cô đi ra cũng theo sau ngay lập tức thấy được màn ôm ôm ấp ấp này. Sự nóng giận trong người lúc này mới bộc phát ra, anh tiến thẳng đến đẩy người Dương Kha ra dùng tay đấm trực tiếp lên mặt cậu ta, giọng hung dữ
"Con mẹ cậu, muốn chết phải không" Nói xong không đợi bên kia phản ứng gì anh lập tực chuốc giận thêm mấy cái nữa, phải biết Lục Thiên anh đã chịu đựng lâu lắm rồi, không thể kiếm chế thêm một lúc nào nữa.
Ánh mắt như lập tức muốn giết chết Dương Kha ngay tại đó.
Mạc Thiên An ngơ ngác nhìn anh cảnh tượng năm 14 tuổi lại tràn ngập vào trong kí ức cô. Anh có thể giết người, cô biết anh có thể, nhanh chóng tiến lên ngăn cản lại hành động của anh
"Anh Lục Thiên, dừng lại đi, anh đừng đánh người như vậy"
Nam Cung Lục Thiên lúc này không còn chú ý gì đến bên cạnh, hất tay cô ra còn anh thì đè Dương Kha xuống đất nện vài cái lên khuôn mặt. Ánh mắt sắc bén đến nỗi như có thể đâm chết người.
Cô lập tức đứng dậy nắm lấy tay anh "Lục Thiên anh nghe em nói đã đừng như vậy, em rất sợ..." Vài giọt nước mắt cô rơi trên má anh. Lúc này anh mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Nhanh chóng ôm cô vào lòng, nhưng cô thể cô gái lại lạnh toát, anh vội vàng lau nước mắt cho cô "Ngoan, An Nhi đừng sợ anh không đánh hắn nữa. Anh không làm An Nhi sợ nữa"
"Tại sao? anh Lục Thiên , anh nói đi tại sao anh phải làm như vậy" Cô gào lên đau đớn, anh đánh bạn của cô thành ra như thế này, anh muốn kiểm soát cả cuộc đời cô luôn sao?
Anh lắc đầu đã không cần dáng vẻ đáng sợ như lúc trước nữa " Anh không chịu được hắn ta ôm em, em có hiểu không. An Nhi em một chút có từng nghĩ đến cảm nhận của anh chưa" Nói xong anh áp sát môi mình vào cô, miệng tàn bạo mà cắn mút lấy nó khiến môi cô sưng tấy. Thiên An khó thở cố gắng buông anh ra.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Miệng cô cười lạnh "Cảm nhận của anh là ép buộc là cấm đoán em qua lại với bạn bè sao? Vậy anh có từng nghĩ một chút đến cảm nhận của em? Em cũng muốn được tự do, em cũng muốn được có bạn của riêng mình. Anh có hiểu không !!!!"
Nói xong cô dứt khoát quay đầu quay người bỏ chạy. Anh vẫn chưa nhận ra, anh thực sự vẫn chưa nhận ra, những hàng cây dần dần che khuất thân ảnh của cô hoàn toàn. Thứ còn lưu lại quay đây chỉ còn là hương vị của cô.
Sau 1 tháng không gặp nhau bọn họ lại tiếp tục cãi nhau sao. Nam Cung Lục Thiên lắc đầu cười một cách khó hiểu, bỏ mặt lại Dương Kha nằm lăn lộn trên đất. Ánh mắt vô tội:
"Có cảm giác tôi mới chính là người bị bỏ rơi" .------------------------------
Từ đường về kí túc xá không biết Mạc Thiên An đã khóc bao nhiêu lâu, may mắn trên đường có ít người không ai để ý cô cả. Cô tự trách cái tính dễ khóc này của mình, lần nào cũng vậy. Nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân mình mỗi khi đối diện trước mặt anh.
Vừa bước vào phòng cô liền lau sạch nước mắt mình đi nhưng mắt cô sưng đỏ lên như vậy rồi ai mà không nhận ra cơ chứ.
Thẩm Hi hét toáng lên "AAAAAAAAAAAA, con mẹ nó tên Dương Kha khiến em gái bé nhỏ của tôi mắt sưng đỏ lên như này sao"\
Nghe tiếng động lớn như vậy Khang Mộc với Tô Lan mới bồ trên giường xuống xem tình hình, tay sờ sờ mặt cô nói "Đệt, thật là khóc thành ra dạng này luôn. Chúng ta đi tìm hắn ta tính sổ"
Mạc Thiên An đỏ mặt, không biết giải thích như thế nào. Dù gì cũng không dấu được lâu cô ngồi xuống kể câu chuyện rắc rối của mình với Lục Thiên cho mọi người biết. Nhưng trong đó cô không hề nhắc đến gia cảnh nhà mình, chỉ là thứ tình cảm rắc rối kia thôi.
Ba cô gái ngồi nghe rất chăm chú, tựa như một bộ tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết nhưng nam chính là ai còn phải xem xét đã nha.
"Con mẹ nó, quả thực quá lằng nhằng rồi"
"Tôi ước mình mất khả năng nghe vào lúc này"
Thẩm Hi ngẫm nghĩ một chút rồi cũng nói ra "Tớ đoán anh cậu đã thích cậu từ lâu rồi, nhưng với cái đầu óc của câu không đoán ra cũng phải thôi. Cậu nên suy nghĩ kĩ về đoạn tình cảm này một chút. Xem xem cậu với anh cậu là loại tình cảm như nào, haizza cái này thì chỉ dựa hoàn toàn được vào bản thân cậu thôi nha. Bọn tớ cũng không thể giúp được gì"
Tuy nói rằng trong khoảng thời gian này cô luôn suy nghĩ về mình và anh Lục Thiên nhưng mãi mãi không thể tìm ra đáp án cuối cùng được.
Nghĩ đến thái độ của anh ngày hôm nay mắt cô lại rơm rớm nước, cổ họng đã khóc đến nấc nghẹn liên tục rồi. Ba người bạn cô cũng chỉ biết an ủi cô suốt một đếm.
Chuyện tình cảm mà...thứ phức tạp nhất thế gian
Tin tức sáng hôm sau còn làm cô kinh ngạc hơn. Vốn dĩ đang hỏi thăm tình hình của Dương Kha:
"Dương Kha, thuốc tớ đem qua cậu đã dùng rồi chứ"
"_ đều dùng cả rồi, cậu cũng đừng tự trách bản thân mình quá tớ không sao đâu"
"Sao có thể không trách tớ chứ, tất cả lại tại tớ cậu mới bị đánh vô tội như vậy"
"Chúng ta là bạn bè tốt mà, tớ không sao đâu ^^"
Đang định wechat đi thì đột nhiên Dương Kha gửi một tin nhắn đính kèm link đến
"Thiên An, mau chóng đọc báo, có chuyện lớn rồi"
Mạc Thiên An trái tim như ngừng đập một nhịp như có dự cảm không lành với điều sắp xảy ra đây, miệng không tự động mà nuốt nước bọt liên tục.
Vì tiêu đề bài báo chính là "PHÁT HIỆN TỔNG GIÁM ĐỐC NAM CUNG THỊ QUA LẠI VỚI ẢNH HẬU PHẠM LIÊN LAN" hình ảnh đính kèm chính là cảnh Nam Cung Lục Thiên đang hôn ảnh hậu !!! Con mẹ nó quá động trời rồi
Cô lập tức đánh rơi chiếc điện thoại trong tay xuống dưới đất, hô hấp khó thở như đang dần dần nghiền nát phổi cô. Mái tóc rối tung hết lên, đôi mắt vô thức nhìn lên không trung, bàn tay đã nắm chặt vào nhau đến nỗi đã hằn đỏ lên dấu vết.
Miệng mấp máy run run liên tục một hồi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng rối bời không từ nào diễn tả được
Tức giận sao? Không cô đâu có quyền để tức giận chứ?
Chúc mừng cho anh sao? Không được trái tim cô giờ đây lại không cho phép, như có một bàn tay bóp trặt lấy trái tim cô buộc nó phải vỡ ra. Cô biết mình thực sự không vui khi biết được tin tức này.
Thôi được rồi anh cùng với ảnh hậu hai người họ thực sự rất xứng đôi. Nghĩ xong cô không cầm được mà chôn mặt mình xuống dưới gối khóc, ban đầu là run run xong đó đến òa khóc lên.
Con ngốc! Mày chính là một con ngốc! Chính mày đã phủ nhận tình cảm kia! Mày không có tư cách khóc!!!!
---------------
Nam Cung Lục Thiên sắc mặt lộ rõ sự tức giận nhưng trong phòng làm việc của mình, ánh mắt tràn ngập sát khí. Rèm cửa màu đen bị anh kéo xuống như muốn rách toang ra. Một lúc sau thư kí tiến vào phòng anh đập một xấp tài liệu xuống đất
"Đây là chuyện gì! Cậu không giải thích được mai đừng đi làm cho tôi. Một lũ vô dụng"
"Tổng...tổng giám đốc tôi cũng không biết từ đâu mà có được bức ảnh như vậy. Ảnh hậu gì đó ngài xác định chưa từng gặp qua chứ"
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Sự chú ý đều tập chung vào thư ký, anh ta hình như vừa phát ngôn ra điều gì đó thực sự ngu ngốc, vội vàng sửa lời của mình:
"Tôi...tôi sẽ lập tức yêu cầu tất cả các trang xóa bài ngay"
Ánh mắt anh hiện lên một tia máu "Chỉ như vậy thôi sao? Thế thì đơn giản quá rồi, tôi muốn cả đời này của cô ta không ngóc đầu lên được. Dám tính kế lên người tôi, thật là ngây thơ"
"Nhưng...nhưng cô ta là ảnh hậu có chút khó khăn"
Nam Cung Lục Thiên khuôn mặt lạnh băng không chút xao động "Ảnh hậu thì sao chứ? Không biết điều như vậy tôi muốn cô ta biến mất ngay lập tức. Trên đời này tất cả mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền, chỉ trừ khi con người ta không có đủ tiền. Nhưng thật tiếc quá, tôi lại có rất nhiều tiền"
Mà Phạm Liên Lan bên này lại đang rất hả dạ đọc từng cái bình luận một, phải biết cô ta đã phải leo lên giường biết bao nhiêu người để đạt được vị trí này. Nhưng cô ta lại tham lam hướng chủ ý lên người tập đoàn Nam Cung thị to lớn kia.
Kế hoạch ban đầu của cô ta chính là ghép ảnh cô ta và giám đốc tập đoàn Nam Cung Lục Thiên thuê mấy nhà báo có tiếng chút rồi đăng bài lên. Chỉ cần sự bùng nổ của cộng đồng mạng thôi cũng đủ khiến danh tiếng của cô tăng tăng cao lên gấp nghìn lần rồi, còn chưa kể tập đoàn Nam Cung thị là ai chứ. Chính là người có tiếng tăm nhất ở đây anh ta chính là người vừa có tiền vừa có quyền.
Sau đó cô ta sẽ mở một buổi họp báo mà chuyện này muốn giải quyết xong thì nhất định phải chính Nam Cung Lục Thiên ra mặt phủ nhận mới giải quyết xong xuôi. Cô ta lúc đó sẽ làm ra bộ mặt cô không biết gì cả, tôi không ngờ lại có chuyện này xảy ra đến như vậy. Dù không hoàn toàn trở thành bạn gái thực sự của Nam Cung Lục Thiên nhưng danh tiếng của cô ta cũng đã tăng cao, mà may mắn hơn biết đâu Nam Cung Lục Thiên lại đột nhiên có hứng thú với cô ta.
Nghĩ xong cô ta vui vẻ mà thầm cười trong lòng.
_-----------------------
Mạc Thiên An cố tỏ ra là mình rất vui vẻ hạnh phúc nhưng bản thân bên trong cô lại chống đối lại những suy nghĩ ấy.
Đi trên đường thì không để ý mà vấp phải đá
Rót nước nóng lại không cẩn thẩn bị phỏng.
Ăn cơm thì mất hơn một tiếng trời mới ăn xong.
Cô nghĩ bản thân mình thực sự điên rồi, nếu không sao lại làm những điều diên rồ vậy chứ. Cô với Nam Cung Lục Thiên dường như cũng cắt đứt liên lạc hoàn toàn, ngay hôm qua cô lại nhìn thấy anh và ảnh hậu Phạm Liên Lan đang hôn nhau say đắm như vậy
Thật tốt, anh cuối cùng cũng được người mà mình yêu thực sự, nhưng người này lại không phải cô.
Cô như một cái xác khô không có linh hồn, cả ngày không chút sức lực nào cả.
Bản thân cô đang nghĩ gì vậy chứ, Phạm Liên Lan là ảnh hậu cô ấy vừa xinh đẹp lại nổi tiếng. Tình tình hiền dịu thùy mị như vậy quả thật rất xứng đôi với anh. Cô cũng sớm có chị dâu trong nhà rồi, không lâu nữa cũng sẽ có cháu..Điều này thực sự...
Dương Kha đến tìm cô, trên người cậu ta vẫn còn chi chít vết thương. Nhìn khuôn mặt cô như này cậu ta cũng đoán ra được hết tất cả chắc chắn là về truyện anh cô hẹn hò kia.
Cậu mang đến cho cô một cốc trà sữa to đùng ấm đặt vào lòng bàn tay cô "Sao lại thành ra như này chứ, cậu soi gương nhìn lại mình xem chỉ qua một đêm thôi cậu đã trông như một bà cụ 80 tuổi rồi đó. Vui lên chút nào"
Anh trai có tin đồn hẹn hò mà em gái rầu rĩ thế này chắc chắn chỉ có một khả năng rồi
"Thiên An, cậu thực sự thích anh cậu rồi"
Cốc trà sữa ấm nóng trong tay cô không cẩn thận làm rơi xuống đất, như vừa nghe câu nói kia xong thời gian như ngừng lại vài phút:
"Không...không thể được. Tớ thực sự thích anh tớ thật sao"
Sao có thể chứ.
Ánh mắt Dương Kha ôn nhu nhìn cô gái nhỏ trước mặt, vốn dĩ ban đầu là vậy rồi. Chỉ là cậu nhìn ra quá muộn màng thôi "Thiên An, cậu hãy nhìn thật kĩ bản thân mình xem, trái tim cậu nghĩ gì chỉ có mình cậu là rõ ràng nhất. Cậu không thể cố gắng gạt bỏ nó đi được vì nó đã ăn sâu vào trong cậu rồi"
Câu nói này cứ quanh quẩn xung quanh cô mãi đến tận khi về phòng, cô như hiểu ra một chút gì đó rồi. Cuộc sống vốn là như vậy, những thứ chúng ta muốn trốn tránh nhất thì điều đó xác định sẽ đến với chúng ta.
Tối nay các bạn cùng phòng đều có việc ra ngoài hết, chỉ còn mỗi cô ở trong kí túc xá chơi máy tính. Trên màn hình đang chiếu concert nhưng tâm tư cô lại không đặt hoàn toàn ở trong máy tính.
Cô nghĩ lại những đoạn kí ức từ lúc bé đến bây giờ, lần đầu tiên cô và anh Lục Thiên gặp nhau. Năm 14 tuổi cô đã phải trải qua những điều kinh khủng gì thì giờ đây dòng chảy thời gian như chạy qua một lượt hết vào trong đầu cô.
Ban đầu vì không phải người trong gia tộc nhà Nam Cung nên cô không thể đổi họ là Nam Cung và cũng không được tham gia vào buổi tiệc riêng khác. Đây là quy định có từ đời ông cụ của Nam Cung gia.
Chính vì thế mà mỗi năm, Lục Thiên bất chấp tự mình ăn tết ở nhà cùng với cô. Bỏ mặc ngoài tai sự trách móc của ba mẹ anh, lời qua tiếng lại của dòng họ mình. Anh vẫn cứng đầu chăm sóc cho cô.
Anh nói với cô rằng "Nếu anh đi rồi, em ở nhà phải làm sao chứ. Giao thừa là của tất cả mọi người ai cũng có quyền được ở bên cạnh gia đình của mình. Em chính là gia đình của anh"
Nghĩ lại cô lại cảm thấy trái tim ấm áp.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Không kịp suy nghĩ nhiều, tiếng chuông điện thoại vang lên đã ngắt hết suy nghĩ của cô. Cô chậm rãi với lên đầu giường cầm lấy điện thoại, không để ý gì mà cứ như vậy ấn nút nghe.
"Alo"
Đầu bên kia không có động tĩnh gì, xung quanh chỉ có tiếng hít thở sâu. Nhưng tiếng thở thân quen này lại có thể khiến cô thổn thức không ngừng.
"Là anh..anh đang ở dưới lầu"
Tiếng điện thoại rơi xuống đất
Âm thanh kia như đánh thức cô dậy, giọng nói của anh truyền vào tai cô như một tia sét đánh ngang qua đến quá nhanh và đột nhột, nó khiến cô không kịp suy nghĩ gì trong vô thức cô chạy như bay ra ngoài, đến dép cũng chẳng thèm để ý mà đeo.
Cô đã thông suốt rồi, cô thực sự rất yêu anh. Cô đã bỏ lỡ quá nhiều lần, khiến anh phải đau khổ, cô luôn nghĩ theo hướng tiêu cực nhất với bản thân mình. Tất cả hành động anh làm tất cả chung quy lại chỉ vì nghĩ đến cô.
Tất cả sự che chở và bao bọc quá mức ấy khiến cô dần dần không tiếp nhận được điều đấy làm anh thấy lo lắng nên mới tìm mọi cách để níu kéo lấy cô.
Cô rất muốn quay lại những ngày tháng như xưa ấy, những khoảnh khắc mà anh cưng chiều dành cho cô.
Anh không muốn tiếp xúc với ai khác chỉ mình cô anh cũng đã từng nói rằng ước mơ lớn nhất cả đời anh cũng chính là cô không ai khác.
Từ khi Dương Kha nói những lời kia cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cô không lựa chọn trốn tránh nữa trực tiếp đối diện với anh.
Nam Cung Lục Thiên thấy cô vội vàng như vậy, có chút hoảng hốt. Anh giờ đây như thiếu vắng cô mất ngủ mấy ngày trời, râu trên mặt cũng hiện rõ. Khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, anh thua rồi, anh chấp nhận thua trước cô. Anh không thể giữ im lặng được nữa, anh biết mình cần đến gặp cô, ôm cô vào lòng như thời cô còn bé.
Nhưng khi đến đây anh lại có chút do dự, trong tim cô nếu đã có người khác. Liệu anh có thể chấp nhận được không?
Tuy có đôi chút miễn cưỡng nhưng anh biết mình sẽ chấp nhận được sự thật này. Chỉ cần cô hạnh phúc, anh có thể hi sinh tất cả. Là chính anh đã nói vậy.
Cô nhanh chóng đi chân trần trên nền đất, âm thanh gió thổi qua như gửi đến anh hương thơm của cô.
"Em.." không kịp nói gì thì một cảm giác ấm áp lại bao trùm lấy toàn bộ cơ thể anh như thế, anh không nghĩ gì nhiều khác nhanh chóng đáp lại cô bằng vòng tay của mình. Anh đã mong như này từ rất lâu rồi. Hương thơm từ tóc cô, sự ngọt ngào trong cô cứ như viên thuốc phiện khiến anh mê mệt.
Anh biết mình không thể sống thiếu cô, ngay từ khi nghe được lại giọng nói của cô mà tim anh quặn thắt lại.
Nhìn cô đi chân trần vội vã ra gặp anh gấp gáp như thế, anh biết anh sai rồi. Không nên để cô đau khổ thế này.
Nhẹ nhàng cúi đầu xuống áp sát vào môi cô. Cô chủ động đáp trả lại nụ hôn ngọt ngào của anh, chân còn nhún lên một chút. Bộ râu li ti của anh chạm vào da mặt mỏng của cô làm cho cô có chút thương xót.
Không phải đau cho bản thân mà đau lòng cho anh. Hai người cứ đứng như vậy triền miên một lúc lâu, mặc kệ dòng người qua lại, mặc kệ âm thanh ồn ào. Trong thể giới của họ bây giờ chỉ có nhau là đủ.
Nhiệt độ cơ thể hai người dần dần truyền cho nhau, anh cảm nhận được sự ngọt ngào từ miệng cô, chưa bao giờ anh thấy cả cơ thể thỏa mãn đến như vậy, như có một nguồn nước ấm chảy xuống tim anh.
Họ cứ như vậy mãi, không ai nói với ai câu này. Nhưng trong lòng họ đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Cô thích anh, anh cũng thích cô.
Như thế là đủ rồi.
Bầu trời càng trở lạnh, tình yêu càng ấm hơn.
Lại nhớ đến lời nói cô năm đấy khi anh nằm viện cô ôm eo anh khóc nức "Lục Thiên ca ca, huhu...em sẽ không bao giờ giận dỗi anh nữa...Sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh như vậy"
Hoàn
Tác giả: Vậy là hết truyện rồi trong lòng Tần Mặc Sênh ta cũng có cảm giác buồn buồn, do thời gian gấp rút nên ta chỉ viết truyện ra rồi đăng luôn chỉnh sửa 1 lần cũng không có. Mong mọi người bỏ qua cho ta. Mặc dù biết truyện mình không hay cũng không nhiều lượt xem nhưng mình trân trọng từng lượt đọc của mọi người. từ đó đưa ra cho mình những lời nhận xét cảm ơn tất cả.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Bức thư gửi con Nam Cung Ngôn.
Có lẽ khi con đọc được bức thư này ba và mẹ con đã không còn sống trên đời nữa.
Đời này của ba chỉ có 2 điều hạnh phúc làm ba hạnh phúc.
Thứ nhất là ba được ở cùng mẹ con
Thứ hai là có con.
Ba viết bức thư này trong khi mẹ con sắp rời xa thế giới, và ba không muốn để bà ấy cô đơn một mình như vậy, ba muốn được nắm tay mẹ con cùng nhau đi qua thế giới bên kia. Đừng trách ba nhé vì sau này nếu con có yêu một ai đó ba nghĩ lúc đó con sẽ hiểu được cho ba. Con thừa hưởng tính cách của ba hồi còn trẻ, nhưng ba muốn khi con gặp được người con gái mình yêu con hãy chịu nhún nhường cô gái ấy một chút. Chấp nhận thay đổi yêu thương cô ấy để có thể tiến tới được hạnh phúc như ba và mẹ. Chăm sóc cho em gái Nam Cung Liên của con thật tốt, nhất định phải che chở bao vệ em như vậy ba và mẹ mới có thể yên tâm ra đi được. Ba mong con và em có thể tìm được người mình yêu thương thật lòng nhất cùng nhau nắm tay đối phương đến răng long đầu bạc.
------------------------------
Câu chuyện này mình viết không tranh đấu gia tộc không đánh nhau không quá nói về giới hắc đạo cũng như quá khứ của nữ chính. Chắc chắn các bạn cũng sẽ có nhiều thắc mắc về điều này nhưng tâm trạng mình viết truyện chỉ là muốn nói về quá trình phát triển tình cảm, sau đó là mạch truyện thay đổi rất nhanh.
Mình dạo này bị đau lưng trầm trọng cũng không thể viết được quá nhiều Ngày hôm nay chương cuối này cũng chính là ngày kết thúc kì thi đại học của 2k3. Và qua câu chuyện này mình mong các bạn có thể tìm được tình yêu chính nghĩa trong cuộc đời.
Không nhất thiết là tổng tài hay quân nhân gì đó Nhưng cũng đừng lấy một người con trai không có gì. Ít nhất họ cũng phải có trí tiến thủ trong cuộc sống như vậy ta mới có thể an tâm giao trái tim cho họ được. Châm ngôn thực tế chứ không phải thực dụng nữa.
Mình năm nay cũng hơn 2 chục tuổi nhưng vẫn chưa có mối tình nào vắt vai cả, có lẽ vì duyên chưa đến nhưng mình cũng không vội vã. Trong khoảng thời gian chờ đợi tình yêu đến mình cũng cảm thấy cô đơn, từ đó mình ao ước một người như nam chính.
Có chút ảo tưởng nhỉ nhưng ai đọc ngôn tình cũng sẽ có ít lần ao ước như vậy thôi. Sắp tới mình sẽ làm một list truyện đoản ngọt do mình tự viết mong mọi người sẽ ủng hộ tiếp.
------------------
Câu chuyện giữa Mạc Thiên An và Nam Cung Lục Thiên kết thúc có lẽ sẽ để lại nhiều tiếc nuối cho các bạn khi kết thúc bằng cảnh hôn nhau như vậy
Không lễ cưới, không ngoại truyện nhưng câu chuyện từ đầu đến cuối đã quá ngọt ngào rồi nên mình nghĩ kết như vậy là đủ. Đủ để có đủ gia vị trong câu chuyện.
Ai thắc mắc kết của Dương San San và Ảnh hậu không nhỉ?Chính bản thân mình cũng tò mò nhưng mình chưa biết tìm ra lí do gì thích hợp mới được nên chưa biết được. Dưới đây sẽ là một số đoản ngắn cuộc sống mà những trang cuối truyện mình muốn viết.
-------------------
Năm cuối đại học có một buổi lễ tôn vinh những học sinh cũ, Nam Cung Lục Thiên là nhà tài trợ lớn của trường nên anh cũng được lên phát biểu một chút.
"Tôi rất yêu thích khát vọng trong ánh mắt mỗi bạn trẻ nơi đây, tôi mong một ngày nào đó các bạn có thể trưởng thảnh hơn thế nữa khi thực sự bước vào đời. Và điều quan trọng nhất tôi muốn nhận mạnh rằng, những cậu con trai nào trong 4 năm vừa qua để ý đến vợ của tôi thì mong họ biết điều một chút, tôi đã có hết tư liệu của họ trong tay rồi"
Mạc Thiên An bên dưới " -.- "
Hiệu trưởng bên dưới " -.- "
Bạn học bên dưới bên dưới " -.- "
Vệ sĩ bên dưới " -.- "
Thư kí của anh bên dưới " -.- "
---------------------------
Cô chỉ đùa giỡn nói rằng thích anh để râu vậy mà anh thực sự để thật.
Không những thế còn hay thích đi cọ cọ vào cổ người ta, thực sự quá nhột a.
Cô cũng không biết sau khi chính thức làm vợ anh thì anh lại càng vô liêm sỉ hơn trước.
Có hôm Dương Kha đến nhà chúc mừng sinh nhật con trai. Anh lại thế mà canh trừng cậu ta cả buổi, hại cậu ta khóc không ra nước mắt
"Anh Lục Thiên, có nhất thiết phải như này không chứ . Dù sao thì em cũng là bạn tốt của Thiên An nhà anh. Anh không phải đề phòng quá mức như này chứ"
"Chính là vì cậu là Dương Kha nên tôi mới phải cảnh giác cao độ. Tôi thấy cậu với thư kí của mình cũng hợp nhau lắm. Chi bằng hai người thành đôi luôn đi"
Thư kí của Dương Kha là Diệp Khan là một người con trai.
Vậy mà anh cũng có thể gán ghép được hả!!!
Nhưng suy nghĩ sâu xa một chút Dương Kha thấy Diệp Khan đôi lúc cũng đáng yêu đó chứ.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Bức thư gửi con Nam Cung Ngôn.
Có lẽ khi con đọc được bức thư này ba và mẹ con đã không còn sống trên đời nữa.
Đời này của ba chỉ có 2 điều hạnh phúc làm ba hạnh phúc.
Thứ nhất là ba được ở cùng mẹ con
Thứ hai là có con.
Ba viết bức thư này trong khi mẹ con sắp rời xa thế giới, và ba không muốn để bà ấy cô đơn một mình như vậy, ba muốn được nắm tay mẹ con cùng nhau đi qua thế giới bên kia. Đừng trách ba nhé vì sau này nếu con có yêu một ai đó ba nghĩ lúc đó con sẽ hiểu được cho ba. Con thừa hưởng tính cách của ba hồi còn trẻ, nhưng ba muốn khi con gặp được người con gái mình yêu con hãy chịu nhún nhường cô gái ấy một chút. Chấp nhận thay đổi yêu thương cô ấy để có thể tiến tới được hạnh phúc như ba và mẹ. Chăm sóc cho em gái Nam Cung Liên của con thật tốt, nhất định phải che chở bao vệ em như vậy ba và mẹ mới có thể yên tâm ra đi được. Ba mong con và em có thể tìm được người mình yêu thương thật lòng nhất cùng nhau nắm tay đối phương đến răng long đầu bạc.
------------------------------
Câu chuyện này mình viết không tranh đấu gia tộc không đánh nhau không quá nói về giới hắc đạo cũng như quá khứ của nữ chính. Chắc chắn các bạn cũng sẽ có nhiều thắc mắc về điều này nhưng tâm trạng mình viết truyện chỉ là muốn nói về quá trình phát triển tình cảm, sau đó là mạch truyện thay đổi rất nhanh.
Mình dạo này bị đau lưng trầm trọng cũng không thể viết được quá nhiều Ngày hôm nay chương cuối này cũng chính là ngày kết thúc kì thi đại học của 2k3. Và qua câu chuyện này mình mong các bạn có thể tìm được tình yêu chính nghĩa trong cuộc đời.
Không nhất thiết là tổng tài hay quân nhân gì đó Nhưng cũng đừng lấy một người con trai không có gì. Ít nhất họ cũng phải có trí tiến thủ trong cuộc sống như vậy ta mới có thể an tâm giao trái tim cho họ được. Châm ngôn thực tế chứ không phải thực dụng nữa.
Mình năm nay cũng hơn 2 chục tuổi nhưng vẫn chưa có mối tình nào vắt vai cả, có lẽ vì duyên chưa đến nhưng mình cũng không vội vã. Trong khoảng thời gian chờ đợi tình yêu đến mình cũng cảm thấy cô đơn, từ đó mình ao ước một người như nam chính.
Có chút ảo tưởng nhỉ nhưng ai đọc ngôn tình cũng sẽ có ít lần ao ước như vậy thôi. Sắp tới mình sẽ làm một list truyện đoản ngọt do mình tự viết mong mọi người sẽ ủng hộ tiếp.
------------------
Câu chuyện giữa Mạc Thiên An và Nam Cung Lục Thiên kết thúc có lẽ sẽ để lại nhiều tiếc nuối cho các bạn khi kết thúc bằng cảnh hôn nhau như vậy
Không lễ cưới, không ngoại truyện nhưng câu chuyện từ đầu đến cuối đã quá ngọt ngào rồi nên mình nghĩ kết như vậy là đủ. Đủ để có đủ gia vị trong câu chuyện.
Ai thắc mắc kết của Dương San San và Ảnh hậu không nhỉ?Chính bản thân mình cũng tò mò nhưng mình chưa biết tìm ra lí do gì thích hợp mới được nên chưa biết được. Dưới đây sẽ là một số đoản ngắn cuộc sống mà những trang cuối truyện mình muốn viết.
-------------------
Năm cuối đại học có một buổi lễ tôn vinh những học sinh cũ, Nam Cung Lục Thiên là nhà tài trợ lớn của trường nên anh cũng được lên phát biểu một chút.
"Tôi rất yêu thích khát vọng trong ánh mắt mỗi bạn trẻ nơi đây, tôi mong một ngày nào đó các bạn có thể trưởng thảnh hơn thế nữa khi thực sự bước vào đời. Và điều quan trọng nhất tôi muốn nhận mạnh rằng, những cậu con trai nào trong 4 năm vừa qua để ý đến vợ của tôi thì mong họ biết điều một chút, tôi đã có hết tư liệu của họ trong tay rồi"
Mạc Thiên An bên dưới " -.- "
Hiệu trưởng bên dưới " -.- "
Bạn học bên dưới bên dưới " -.- "
Vệ sĩ bên dưới " -.- "
Thư kí của anh bên dưới " -.- "
---------------------------
Cô chỉ đùa giỡn nói rằng thích anh để râu vậy mà anh thực sự để thật.
Không những thế còn hay thích đi cọ cọ vào cổ người ta, thực sự quá nhột a.
Cô cũng không biết sau khi chính thức làm vợ anh thì anh lại càng vô liêm sỉ hơn trước.
Có hôm Dương Kha đến nhà chúc mừng sinh nhật con trai. Anh lại thế mà canh trừng cậu ta cả buổi, hại cậu ta khóc không ra nước mắt
"Anh Lục Thiên, có nhất thiết phải như này không chứ . Dù sao thì em cũng là bạn tốt của Thiên An nhà anh. Anh không phải đề phòng quá mức như này chứ"
"Chính là vì cậu là Dương Kha nên tôi mới phải cảnh giác cao độ. Tôi thấy cậu với thư kí của mình cũng hợp nhau lắm. Chi bằng hai người thành đôi luôn đi"
Thư kí của Dương Kha là Diệp Khan là một người con trai.
Vậy mà anh cũng có thể gán ghép được hả!!!
Nhưng suy nghĩ sâu xa một chút Dương Kha thấy Diệp Khan đôi lúc cũng đáng yêu đó chứ.
Cưng chiều vợ ngốc- Boss anh tha cho em
Bức thư gửi con Nam Cung Ngôn.
Có lẽ khi con đọc được bức thư này ba và mẹ con đã không còn sống trên đời nữa.
Đời này của ba chỉ có 2 điều hạnh phúc làm ba hạnh phúc.
Thứ nhất là ba được ở cùng mẹ con
Thứ hai là có con.
Ba viết bức thư này trong khi mẹ con sắp rời xa thế giới, và ba không muốn để bà ấy cô đơn một mình như vậy, ba muốn được nắm tay mẹ con cùng nhau đi qua thế giới bên kia. Đừng trách ba nhé vì sau này nếu con có yêu một ai đó ba nghĩ lúc đó con sẽ hiểu được cho ba. Con thừa hưởng tính cách của ba hồi còn trẻ, nhưng ba muốn khi con gặp được người con gái mình yêu con hãy chịu nhún nhường cô gái ấy một chút. Chấp nhận thay đổi yêu thương cô ấy để có thể tiến tới được hạnh phúc như ba và mẹ. Chăm sóc cho em gái Nam Cung Liên của con thật tốt, nhất định phải che chở bao vệ em như vậy ba và mẹ mới có thể yên tâm ra đi được. Ba mong con và em có thể tìm được người mình yêu thương thật lòng nhất cùng nhau nắm tay đối phương đến răng long đầu bạc.
------------------------------
Câu chuyện này mình viết không tranh đấu gia tộc không đánh nhau không quá nói về giới hắc đạo cũng như quá khứ của nữ chính. Chắc chắn các bạn cũng sẽ có nhiều thắc mắc về điều này nhưng tâm trạng mình viết truyện chỉ là muốn nói về quá trình phát triển tình cảm, sau đó là mạch truyện thay đổi rất nhanh.
Mình dạo này bị đau lưng trầm trọng cũng không thể viết được quá nhiều Ngày hôm nay chương cuối này cũng chính là ngày kết thúc kì thi đại học của 2k3. Và qua câu chuyện này mình mong các bạn có thể tìm được tình yêu chính nghĩa trong cuộc đời.
Không nhất thiết là tổng tài hay quân nhân gì đó Nhưng cũng đừng lấy một người con trai không có gì. Ít nhất họ cũng phải có trí tiến thủ trong cuộc sống như vậy ta mới có thể an tâm giao trái tim cho họ được. Châm ngôn thực tế chứ không phải thực dụng nữa.
Mình năm nay cũng hơn 2 chục tuổi nhưng vẫn chưa có mối tình nào vắt vai cả, có lẽ vì duyên chưa đến nhưng mình cũng không vội vã. Trong khoảng thời gian chờ đợi tình yêu đến mình cũng cảm thấy cô đơn, từ đó mình ao ước một người như nam chính.
Có chút ảo tưởng nhỉ nhưng ai đọc ngôn tình cũng sẽ có ít lần ao ước như vậy thôi. Sắp tới mình sẽ làm một list truyện đoản ngọt do mình tự viết mong mọi người sẽ ủng hộ tiếp.
------------------
Câu chuyện giữa Mạc Thiên An và Nam Cung Lục Thiên kết thúc có lẽ sẽ để lại nhiều tiếc nuối cho các bạn khi kết thúc bằng cảnh hôn nhau như vậy
Không lễ cưới, không ngoại truyện nhưng câu chuyện từ đầu đến cuối đã quá ngọt ngào rồi nên mình nghĩ kết như vậy là đủ. Đủ để có đủ gia vị trong câu chuyện.
Ai thắc mắc kết của Dương San San và Ảnh hậu không nhỉ?Chính bản thân mình cũng tò mò nhưng mình chưa biết tìm ra lí do gì thích hợp mới được nên chưa biết được. Dưới đây sẽ là một số đoản ngắn cuộc sống mà những trang cuối truyện mình muốn viết.
-------------------
Năm cuối đại học có một buổi lễ tôn vinh những học sinh cũ, Nam Cung Lục Thiên là nhà tài trợ lớn của trường nên anh cũng được lên phát biểu một chút.
"Tôi rất yêu thích khát vọng trong ánh mắt mỗi bạn trẻ nơi đây, tôi mong một ngày nào đó các bạn có thể trưởng thảnh hơn thế nữa khi thực sự bước vào đời. Và điều quan trọng nhất tôi muốn nhận mạnh rằng, những cậu con trai nào trong 4 năm vừa qua để ý đến vợ của tôi thì mong họ biết điều một chút, tôi đã có hết tư liệu của họ trong tay rồi"
Mạc Thiên An bên dưới " -.- "
Hiệu trưởng bên dưới " -.- "
Bạn học bên dưới bên dưới " -.- "
Vệ sĩ bên dưới " -.- "
Thư kí của anh bên dưới " -.- "
---------------------------
Cô chỉ đùa giỡn nói rằng thích anh để râu vậy mà anh thực sự để thật.
Không những thế còn hay thích đi cọ cọ vào cổ người ta, thực sự quá nhột a.
Cô cũng không biết sau khi chính thức làm vợ anh thì anh lại càng vô liêm sỉ hơn trước.
Có hôm Dương Kha đến nhà chúc mừng sinh nhật con trai. Anh lại thế mà canh trừng cậu ta cả buổi, hại cậu ta khóc không ra nước mắt
"Anh Lục Thiên, có nhất thiết phải như này không chứ . Dù sao thì em cũng là bạn tốt của Thiên An nhà anh. Anh không phải đề phòng quá mức như này chứ"
"Chính là vì cậu là Dương Kha nên tôi mới phải cảnh giác cao độ. Tôi thấy cậu với thư kí của mình cũng hợp nhau lắm. Chi bằng hai người thành đôi luôn đi"
Thư kí của Dương Kha là Diệp Khan là một người con trai.
Vậy mà anh cũng có thể gán ghép được hả!!!
Nhưng suy nghĩ sâu xa một chút Dương Kha thấy Diệp Khan đôi lúc cũng đáng yêu đó chứ.
Bình luận facebook