• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot CƯNG CHIỀU VỢ TỐI CAO: CỤC CƯNG CỦA ÁC MA, EM DÁM BỎ TRỐN Full (2 Viewers)

  • Chương 268: Cưỡng hôn trước mặt mọi người

Editor: Trâm Trần



Chiêm Mỗ Tư đi rồi, Lãnh Khinh Cuồng cùng với con gái đi vườn thú, Lạc Tích Tuyết bây giờ không có tâm tình ra cửa, một người núp ở trong phòng nghỉ ngơi.



Một cơn gió lạnh thổi qua, thổi lên mái tóc có chút rối của cô, tâm cô giờ phút này thật sự quá mệt mỏi.



Trong tay kẹp một điếu thuốc, nhẹ nhàng gõ khói cháy vụ tràn ngập bên trong, cô nhớ lại giây phút ở cùng với Chiêm Mỗ Tư, vui vẻ có, bi thương có, mọi thứ như chạy xẹt qua bộ não.



Mấy năm không gặp, hắn đối với cô tâm vẫn nóng bỏng như vậy, nhưng cô không thể đối với hắn như chưa có chuyện gì xảy ra được.



Nhất là khi chính mắt cô thấy hắn đang Tống Khuynh Vũ mây mưa trên giường, hai người ôm nhau triền miên, đoạn ký ức này là cơn ác mộng mà cả đời này cô không thể nào quên được.



Cô tình nguyện chọn Lãnh Khinh Cuồng, cùng anh bắt đầu lần nữa, có lẽ cô bây giờ đối với anh chưa có tình cảm sâu đậm, nhưng ở lâu sinh tình, cô tin tưởng một ngày nào đó cô sẽ hoàn toàn yêu anh.



Nhưng với Chiêm Mỗ Tư không giống nhau, cô cùng hắn quá khứ có quá nhiều vết thương, hai người cũng đối với đối phương hoàn toàn thất vọng, đau lòng, mặc dù đã từng khắc cốt ghi tâm, nhưng vết thương chồng chất trong quá khứ làm cô đối với hắn mất đi lòng tin.



Cô chỉ nghĩ bắt đầu lần nữa, không có tổn thương mà chỉ có tình yêu cùng hôn nhân đầy sự tin tưởng lẫn nhau.



Chiêm Mỗ Tư, chỉ có thể là chuyện trước kia mà thôi.



Đợi đến khi điếu thuốc cháy gần hết, Lạc Tích Tuyết mệt mỏi ngã xuống trên ghế sa lon, từ từ ngủ thật say



Không biết là từ khi nào cô đã biết hút thuốc, có lẽ là sau khi rời khỏi Chiêm Mỗ Tư, cô luôn ở trong khói ảnh mà tìm hắn.



Sáng sớm ngày thứ hai, Lãnh Khinh Cuồng liền thức dậy dọn dẹp hành lý.



"Cuồng, anh phải đi sao?" Lạc Tích Tuyết vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ, từ trên giường lười biếng bò dậy.



Lãnh Khinh Cuồng hạ xuống môi cô một nụ hôn: "Ngoan, ngủ them một lát! Anh vừa nhận được tin tức, hang bên châu Úc có vấn đề nên anh muốn mau chóng qua đó giải quyết tình hình.



"



"Phải đi mấy ngày?" Lạc Tích Tuyết có chút lưu luyến không rời, cô vừa mới quyết định muốn cùng anh hảo hảo ở cùng nhau, không muốn nhanh như vậy liền tách ra.



"Anh sẽ tận lực trong vòng ba ngày trở về, chỉ là mấy ngày nay công ty trong nước làm phiền em chăm lo một chút!" Lãnh Khinh Cuồng dịu dàng vuốt ve cái trán của cô, lưu luyến nói.



Lạc Tích Tuyết chui vào trong ngực của anh: "Ừm, anh yên tâm đi đi.



"



Lãnh Khinh Cuồng hôn lên trán cô, nhẹ nhàng nâng tay của cô lên: "Tích Tuyết, ta lần này sau khi trở về, chúng ta liền kết hôn đi, có được hay không?"



"Ừ.



"



Lạc Tích Tuyết mắt đẹp cụp xuống, xấu hổ gật đầu.



Trong long Lãnh Khinh Cuồng mừng như điên, thiết tha ôm cô, hôn cô thật lâu mới buông tay.



"Đi đường cẩn thận!" Cô tiễn anh tới cửa lớn.



Chỉ cần chờ anh trở về, cả nhà bọn họ ba người có thể danh chính ngôn thuận ở cùng một chỗ, đến lúc đó cho dù là Chiêm Mỗ Tư cũng không thể tách bọn họ ra.



Lại qua một ngày, trên bầu trời bắt đầu những cơn mưa nhỏ, Lạc Tích Tuyết bắt đầu cảm thấy nhớ anh.



Nhớ tới Lãnh Khinh Cuồng lúc gần đi có giao phó, cô lo cho công ty ở đây một chút.



Tình huống coi như bình thường, cô giúp một tay xử lý mấy vụ án, đã đến lúc tan việc.



Đi ra khỏi cửa chính công ty, một hồi hơi lạnh thổi qua, Lạc Tích Tuyết không khỏi kéo chặt cổ áo, buổi sáng thời tiết dự báo nói sẽ có gió lớn, đoán chừng là chuẩn bị sẽ có!



Chỉ là cô đã đồng ý với con gái, hôm nay sẽ cho cô bé ăn bánh ngọt, Lạc Tích Tuyết không có trực tiếp đi đến bãi đổ xe, mà đi xuyên qua quốc lộ, đi tới tiệm bánh mì ở đối diện.



Đang tỉ mỉ chọn loại bánh hợp với khẩu vị của con gái, sau lưng đột nhiên truyền đến một cỗ hơi thở đàn ông quen thuộc, trong lòng cô run lên, đột nhiên quay đầu lại, quả nhiên, cô nhìn thấy tuấn nhan vô cùng lãnh ngạo của người đàn ông trước mắt.



"Chiêm Mỗ Tư? Tại sao anh ở đây?" Lạc Tích Tuyết kinh ngạc mở miệng, cô cho là lần trước đã nói với hắn rất rõ ràng.



"Tại sao tôi lại không thể ở đây? Chẳng lẽ en đang đợi người khác?" gương mặt tuấn tú của Chiêm Mỗ Tư lập tức đông lạnh thành một lớp băng mỏng, trong giọng nói nồng đậm mùi thuốc súng.



Lạc Tích Tuyết nhíu nhíu mày, tận lực để cho mình bình tĩnh lại: "Anh tìm tôi có việc sao?"



Chiêm Mỗ Tư một tay nhấc cánh tay của cô lên, không để ý ý nguyện của cô: "Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói!"



"Đau!" Lạc Tích Tuyết đau đến nước mắt cũng muốn chảy xuống, lần trước ở cửa nhà cô, hắn bởi vì quá đáng kích động, làm cho cánh tay của cô vẫn còn máu ứ đọng chưa tan, lần này lại bị hắn nắm cùng một chỗ, cô không khỏi đau đến hít thật sâu một hơi lãnh khí.



Chiêm Mỗ Tư nghe cô kêu đau, cảm thấy lo lắng, lập tức buông tay cô ra, dung giọng điệu không cho cự tuyệt ra lệnh:



"Đưa tay cho tôi ——"



"Không cần!!" Lạc Tích Tuyết không cảm kích chút nào đem tay giấu ở phía sau, cô mới không cần trừ Lãnh Khinh Cuồng ra còn phải tiếp xúc với người đàn ông khác, cho dù người này là chồng trước của cô cũng không được.



Chiêm Mỗ Tư nổi nóng, thô bạo vươn tay, từ phía sau nắm lấy cánh tay Lạc Tích Tuyế, khi hắn thấy rõ ràng trên cổ tay mảnh khảnh, có vết thương màu tím sậm, làm hắn nhíu chặt long mày.



"Là tôi làm em bị thương?" Hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết thương, sắc mặt nặng nề.



Lạc Tích Tuyết quay mặt qua chỗ khác, không để ý tới hắn.



Cô biết Chiêm Mỗ Tư là người dễ kích động, cô không muốn ở tại nơi công cộng cùng hắn gây gổ.



Chiêm Mỗ Tư thật sâu thở dài, chấp nhất nâng cánh tay của cô lên, từ trên vết thương còn ứ máu nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn ấm áp nhưng cũng vô cùng cẩn thận như sợ làm đau cô vậy.



"Anh" Lạc Tích Tuyết cứng người lại, không nghĩ tới hắn thế nhưng to gan ở trước mặt bao nhiêu người làm như vậy với cô.



"Thật xin lỗi!!" Chiêm Mỗ Tư đau lòng tự mình lẩm bẩm, lần nữa giương đôi mắt tĩnh mịch khổ sở, trong con ngươi tràn đầy đau thương cùng bi thống.



Lạc Tích Tuyết kinh hãi, trong nhân viên phục vụ trong tiệm cũng kinh hãi, họ chưa từng gặp qua người đàn ông nào tuấn mỹ thâm tình như vậy.



Nhưng lạc Tích Tuyết vẫn lạnh lùng hất cánh tay của anh ra: "Chiêm Mỗ Tư, tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, không cần dây dưa với tôi nữa, giữa chúng ta đã kết thúc!"



Nói xong, cô sợ mình lại bị hắn đầu độc, tâm hoảng ý loạn đẩy cửa tiệm chạy ra ngoài.



Ai biết bởi vì đi quá mau, dưới chân không biết bị cái gì vấp phải, thân thể không tự chủ được ngửa về phía sau.



Chiêm Mỗ Tư tay mắt lanh lẹ kéo cổ tay cô lại.



"Tích Tuyết, em có sao không?" Chiêm Mỗ Tư khẩn trương lại lo lắng hỏi, ở trên người Lạc Tích Tuyết kiểm tra khắp nơi.



Lạc Tích Tuyết kinh hoảng hô to, không muốn bị Chiêm Mỗ Tư chiếm tiện nghi: "Lạc Thiên Uy, anh mau buông tôi ra!”



Lại không nghĩ rằng Chiêm Mỗ Tư chẳng những không có buông cô ra, ngược lại ôm cô chặt hơn, ánh mắt si mê.



"Tích Tuyết, anh rất nhớ em ——" hắn nhỏ giọng nỉ non, ánh mắt mê ly.



Mấy năm không thấy, mặc dù cô gầy đi, nhưng vì đã sanh con nên cô càng them hương vị của người phụ nữ trưởng thành, vóc người càng thêm hoàn mỹ.



Cô ưu nhã cao quý, thành thục mà không mất xinh đẹp, thanh thuần mà không mất kiều diễm, người đẹp như thế, nên bị giấu ở trong phòng để thương yêu, hắn bỏ lỡ mấy năm này, để cho tên Lãnh Khinh Cuồng kia chiếm tiện nghi, hôm nay thừa dịp hắn đi công tác, hắn len lén đến gần Tích Tuyết, làm sao có thể dễ dàng buông tay?



Lạc Tích Tuyết thấy Chiêm Mỗ Tư si mê như thế nhìn mình chằm chằm, trong tròng mắt còn có ngọn lửa khát vọng cùng ánh sáng mãnh liệt đoạt lấy, cô khiếp sợ lập tức đẩy anh ra.



Trước mặt mọi người, anh còn muốn dùng mưu ma chước quỷ gì?



Chỉ là anh căn bản không tính buông cô ra, cô vừa mới chạy trốn, anh lại đuổi sát theo, trước mặt mọi người nâng mặt của cô lên.



Lòng Lạc Tích Tuyết trở nên vô cùng kinh hoảng, trời ạ, anh không phải muốn ở chỗ này hôn cô chứ? Cô tuyệt đối tin tưởng Chiêm Mỗ Tư ấy là người loại chuyện nào cũng có thể làm được.



Mắt thấy anh càng ngày càng đến gần khuôn mặt mình, sợ hãi thật sâu bao phủ cô, Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy nhịp tim của mình sắp không thể chịu nổi nữa rồi.



"Chờ một chút!" Rốt cuộc, cô bị hắn bức vội vã ngăn cản,thời điểm môi của anh gần chạm vào môi của cô, cô không nhịn được mở miệng: "Lạc Thiên Uy, anh không phải là muốn cùng tôi nói chuyện một chút sao? Được rồi, tôi đồng ý với anh, chúng ta bây giờ phải đi tìm một chỗ ngồi một chút!"



Mặc dù cô không muốn đối mặt với anh, nhưng so với bị anh cưỡng hôn ở nơi công cộng như thế này, cô thà chọn nói chuyện!



"Làm? Làm cái gì?" Chiêm Mỗ Tư trong lỗ mũi phát ra một tiếng khinh thường hừ lạnh, người đẹp tới tay rồi mà còn muốn anh bỏ qua sao: "Tôi muốn làm cái gì, em còn không biết sao!"



Đại não Lạc Tích Tuyết dừng lại trong một vài giây, cô ngạc nhiên nhìn anh, tâm hoảng ý loạn hiểu rõ nói: "Lạc Thiên Uy, tại nơi công cộng này, anh đừng hòng là loạn——"



Chiêm Mỗ Tư híp híp mắt, xấu bụng lại gần gương mặt của cô: "Vậy chúng ta, liền đổi địa phương —— tôi lại tiếp tục làm loạn, như thế nào?"



Lạc Tích Tuyết thiếu chút nữa nói không ra lời: "Anh Lạc Thiên Uy, anh đừng quá phận!! Buông tôi ra"



Cô kháng cự nói, đã bị Chiêm Mỗ Tư cường ngạnh chặn miệng lại!



Anh khó kìm lòng nổi hôn cô, đầu lưỡi tinh xảo, cường thế xông vào trong miệng của cô.



Lạc Tích Tuyết thân thể từng trận run rẩy, cô thiếu chút nữa cũng nhanh muốn hít thở không thông, tên đàn ông đáng chết này cư nhiên ở trước mặt mọi người hôn cô?



Quá mất mặt a!



Những người đi ngang đường hiểu chuyện dung ánh mắt cười trộm, trong mắt người ngoài xem ra, đây căn bản là một đôi tình nhân đang giận hờn nhau.



Gò má Lạc Tích Tuyết đỏ hơn, nụ hôn nóng bỏng lần nữa sâu hơn, đầu óc của cô trở nên dần dần mất đi ý thức, giống như tất cả chung quanh đều không tồn tại nữa, trong trời đất này cũng chỉ có hai người bọn họ, thân thể cũng theo đó nóng lên.



Cô đối với phản ứng của mình mà giật mình, cô làm sao còn đối với anh có phản ứng, ngày hôm qua cô đã đồng ý gả cho Lãnh Khinh Cuồng rồi, cô không thể cùng Lạc Thiên Uy có bất kỳ dính dấp nào nữa.



Ý thức hơi chậm lại, Lạc Tích Tuyết bắt đầu dung đại lực giằng co.



Nhưng Chiêm Mỗ Tư lại đem hai tay nhỏ bé lộn xộn của cô bắt ở phía sau, anh chặn ngang ôm lấy cô, đem cô trực tiếp đưa vào xe của mình.



Lạc Tích Tuyết vô lực nhúc nhích, một đầu tóc đen dài óng ả phiêu tán ở trên ghế xe càng them phong tình quyến rũ.



Chiêm Mỗ Tư không nhịn được cúi đầu tiếp tục hôn cô, đối với tài xế ra lệnh: "Lái xe!!"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

MẠC TỔNG CƯNG CHIỀU CÔ VỢ SÁT THỦ
  • 4.00 star(s)
  • Lee Min Hu - Dịch giả: Nhất cầu lông vũ
Chương 20
CƯNG CHIỀU VỢ NHỎ TRỜI BAN
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Tổng Giám Đốc Cưng Chiều Vợ Cũ
Cưng chiều vợ yêu: Sủng ái em cả đời

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom