Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 100
Minh tinh điện ảnh Tiêu Đồng cùng minh tinh Hồng Kông không thể không nói chuyện.
Một phú nhị đại công khai gặp người mẫu.
Khách sạn nước R ngạc nhiên trước thần tượng nước H.
Nghệ thuật gia họ Lý hư hư thực thực bên ngoài...
...
Không biết vì sao, trên mạng đột nhiên xuất hiện một đống tin tức nóng hổi, nháy mắt tin tức của Văn Tư Tư bị đè xuống.
Mặc Khuynh Thành không cần nhìn cũng biết đây là biện pháp đám người Văn Tư áp dụng.
Tin tức làng giải trí tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ cần xuất hiện một tin tức mới, tin trước sẽ bị giảm nhiệt, bọn người Văn Tư Tư liền lợi dụng điểm này, đem chuyện sinh non với chuyện hãm hại kéo xuống.
Lê An An thở hổn hển, “Khuynh Thành, Văn Tư Tư suy nghĩ thật sự quá giảo hoạt rồi!”
Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, “Cô ta không có năng lực này, có năng lực chính là Văn Xương.”
“Văn Xương? Là phó lãnh đạo cơ quan hành chính, con trai của Văn Chấn Văn gia sao?”
Mặc Khuynh Thành: “Vậy mà cậu cũng biết sao?”
Lê An An cười ha ha một tiếng, nói: “Tuy gia thế của mình không có đặc biệt tốt, nhưng cũng ở Đế Đô lâu như vậy rồi, cho nên biết rõ hết rồi.”
Mặc Khuynh Thành suy nghĩ, cũng đúng, tuy Lê An An chưa bao giờ nói chuyện trong nhà mình, nhưng nhìn cách ăn mặc mọi ngày của cô, cũng sẽ không sai.
“Được, không nói mình, Khuynh Thành, cậu cứ thế mà tha cho Văn Tư Tư sao?”
“Không thế thì sao?”
Lê An An có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô, sau đó nói: “Cậu muốn tha, còn mình thì không nha!”
Mặc Khuynh Thành tuy có hưng trí hỏi: “Vậy xin hỏi An ma ma, ngài nghĩ thế nào sao mà không tha?”
“Tiền vô hậu sát, sau đó cắt thành tám khúc, cuối cùng vứt cho chó!”
Lê An An vừa nói, một bên khoa tay múa chân, một bên lại làm bộ, giống như đây là thân thể của Văn Tư Tư.
“Nhưng mình muốn giúp Văn Tư Tư ở bên Tô Thụy?”
“Cái gì?”
Lê An An gắt gao nhìn chằm chằm, trong lòng châm chọc. Không thể nào, chẳng lẽ Mặc Khuynh Thành vẫn còn thích Tô Thụy? Không có khả năng! Anh cả Mặc còn tốt hơn nhiều so với Tô Thụy, nhìn cảnh hai người ở chung với nhau, cô ấy không thể nào không có cảm giác với anh ấy, làm sao có thể còn chưa dứt tình với tên cặn bã Tô Thụy đây!
Cô có ý thăm dò hỏi: “Khuynh Thành, cậu vẫn còn thích Tô Thụy?”
Mặc Khuynh Thành buồn cười gõ xuống trán của cô ấy một cái, “An An, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Lê An An trực tiếp đem suy nghĩ của chính mình nói ra, “Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không còn chưa dứt tình với Tô Thụy, vì sao lại muốn tha cho Văn Tư TƯ, mà còn không biết Văn Tư Tư có buông tha cho Tô Thụy hay không nữa.”
Mặc Khuynh Thành nói: “Cho nên mình đã làm một vụ giao dịch với Văn Cẩm.”
Lê An An không hiểu nỏi ý của Mặc Khuynh Thành, nói: “Giao dịch?”
“Sau này cậu sẽ biết, hiện tại mau lại đây xử lý văn kiện đi.”
Lê An An buồn bực nhìn văn kiện trên bàn, trong đó đa số là tìm Mặc Khuynh Thành đóng quảng cáo, quay phim, đúng là không nghĩ tới cô ấy cứ như vậy mà buông tha rồi.
“Khuynh Thành, những thứ này thật sự đều từ chối hết?”
“Ừ.” Mặc Khuynh Thành tiếp tục nhìn văn kiện trong tay.
“Đúng là mình cảm thấy bên trong này không hề sai nha.”
“Quảng cáo sản phẩm bảo vệ sức khỏe này, quảng cáo đồ ăn vặt, còn có quảng cáo nội y, An An, những thứ này cậu còn nói không sai?”
Lê An An xấu hổ ném tập kia xuống, sau đó chỉ chỉ vào một đống khác, nói: “Vậy những thứ này thì sao, mình thấy có kịch bản không tệ.”
“Kịch bản không sao, mình cũng không có lịch trình.”
Lê An An nghe nói như thế, lúc này mới hết hy vọng đem toàn bộ đi, ôm tập văn kiện thật dày, nội tâm của cô đang khóc, 5555, toàn bộ đều là tiền nha!
Văn gia.
Cửa nhẹ nhàng chuyển động, sau đó bị đẩy ra.
“Anh còn biết trở về?”
Thân thể Văn Xương cứng đờ, sau đó nói: “Cha, sao người không ra ngoài?”
Văn Chấn nhìn bộ dạng không thoải mái của Văn Xương, không kiềm được tức giận nói: “Tôi xem xem cái người phá của như anh bao giờ thì trở về nhà!”
Văn Xương xấu hổ sờ sờ sống mũi, nói: “Không phải con đã về rồi sao.”
“Tôi thà để anh không trở về!”
Văn Chấn trực tiếp cầm lấy chén trà trên bàn, ném về chỗ ông ta.
“Choang.”
Văn Xương vội vàng né tránh nhìn chén trà vỡ vụn, lòng còn sợ hãi nói: “Cha, con đâu có chọc giận người đâu?”
“Có phải anh lợi dụng quan hệ của mình để xử lý chuyện của đứa tạo chủng kia không?”
Văn Xương nghe được hai chữ kia, trong lòng có chút không vui. Sắc mặt nhất thời kém đi rất nhiều.
“Cha, Tư Tư là cháu gái của người, người đừng gọi tạp chủng tạp chủng như vậy, rất khó nghe.”
“Anh cũng biết rất khó nghe sao? Vậy sao anh còn làm ra loại chuyện như này! Anh có biết việc này có thể làm cho anh nghỉ hưu sớm hay không!”
Văn Xương không sao cả tiêu sái ngồi xuống bên cạnh Văn Chấn, nói: “Không phải còn có Mục Lệ, để cho cô ta giải quyết không được sao.” (Ngu thế không biết, ăn ốc bắt người khác dọn dẹp!)
Văn Chấn tức giận đến nở nụ cười, “Anh cho là Mục Lệ là thánh nhân sao, anh đã là đến mức này rồi, nó chưa trực tiếp ly hôn với anh là không đúng rồi, anh còn muốn nó tiếp tục giúp anh? Sao anh không đi đầu thai thêm một lần nữa đi!”
Văn Xương đương nhiên nói: “Cha, cô ta có tư cách gì mà không giúp con, con cưới cô ta về chính là vì chức vị của con, nếu cô ta không thể giúp con, ly hôn thì đã làm sao.”
“Rầm.”
Văn Chấn một cước đá bàn trà trước mặt, lồng ngực mãnh liệt lên xuống biểu hiện rõ tâm tình giờ phút này của ông.
“Văn Xương, anh thật sự giỏi lắm!”
“Cha, người tức giận như vậy làm gì, Mục Lệ vốn là không hướng về chúng ta, Văn Cẩm lại càng không, đâu giống như Văn Tư Tư hai người, đều suy nghĩ cho con.”
“Anh cảm thấy như vậy là được, vậy chúng ta ly hôn đi.”
Tiếng của Mục Lệ từ trên cầu thang vang lên.
Văn Chấn nháy mắt phản ứng kịp, khuyên nhủ: “A Lệ, con đừng nghe xú tiểu tử này nói lung tung, Văn gia chúng ta chỉ có mình con là Văn phu nhân.”
Mục Lệ thờ ơ nhìn Văn Chấn, “Cha, người không cần phải nói như thế, đã nhiều năm như vậy, ông ta cũng không thích con, cho dù con đã từng yêu, nhưng mà con mệt mỏi rồi, chỉ là con có một yêu cầu, Cẩm nhi theo con.”
“Được.”
“Không được!”
Lần này Văn Xương đâu thèm nghe Văn Chấn nói, ông ta vội vã nói: “Tôi đồng ý, khi nào đi làm?”
Mục Lệ lạnh lùng như cũ nói: “Ngày mai.”
Nói xong, bà liền xoay người lên lầu, trong nháy mắt bà quay đầu đó, trong mắt hiện lên một chút trào phúng.
Văn Cẩm nói không sai, hôn nhân như vậy, không chỉ trói buộc con bé, cũng trói buộc chính mình. Bản thân vẫn cảm thấy Văn Cẩm chính là Văn đại tiểu thư, đúng như bọn họ nói, con bé không cần, không phải là Văn đại tiểu thư, thì vẫn là Mục đại tiểu thư.
Con bé còn nói, giằng co nhau như vậy, còn không bằng lui về sau một bước, cho bản thân tự do, đã nhiều năm như vậy, biết rõ ông ta bên ngoài có phụ nữ, lại thờ ờ lạnh nhạt.
Không sai, bà mệt mỏi rồi, lại cố chấp cho rằng thứ thuộc về mình, cho dù mình không cần, thì vẫn là của mình, nhưng không có nghĩ tới, nếu là đồ không cần, vì cái gì còn chấp nhất, chấp nhất đến cuối, có thể có được gì.
Chỉ là, dù có ly hôn, bà cũng sẽ không để cho mấy người này dễ chịu, Mục Lệ bà không phải là người dễ bắt nạt, nếu bọn họ dám làm, thì phải sẵn sàng nhận toàn bộ hậu quả.
Văn Xương cực kỳ cao hứng, ông ta vốn định trở về để khuyên Văn Chấn chấp nhận Văn Tư Tư, lại không nghĩ tới người đầu tiên nhả ra, lại là người vợ nhiều năm vẫn như người lạ, ông ta không khỏi nhìn Mục Lệ với ánh mắt khác, nhìn lại, mười mấy năm chung sống, cho dù bà ta biết mình bên ngoài có người khác, nhưng lại chưa bao giờ theo dõi mình giống như kẻ điên.
Từ khi kết hôn đến giờ, bọn họ đều ở riêng, lại không nghĩ tới một đêm kia, liền có Văn Cẩm, đến lúc biết được, là phẫn nộ, ông một chút cũng không thích Mục Lệ, cho dù kết hôn, cùng giường, đều đã chỉ là nhiệm vụ cần phải hoàn thành. Đối với tồn tại của Văn Cẩm, ông từng nghĩ dùng mọi cách để xóa sạch đứa nhỏ, nhưng bà ấy lại bảo vệ rất chu toàn, thậm chí trực tiếp chạy về Mục gia, mãi tới khi bà ấy quay lại, mang theo một đứa trẻ sơ sinh, nói với ông, đây là con gái của ông, châm chọc cỡ nào!
Đây là chỗ dơ cả đời của ông, lái đi không được, vốn tưởng rằng, ông nghĩ vẫn chịu được tồn tại của Văn Cẩm, đúng là hạnh phúc tới nhanh như vậy, Mục Lệ nhả ra, bà ấy đồng ý ly hôn, kinh hỉ như vậy nghĩa là ông có thể lấy được người phụ nữ ông yêu về nhà, không cần quỳ gối dưới chân Mục Lệ nhận hết khuất nhục.
Ông cảm giác hiện tại bản thân muốn cười thật to, ông nghĩ tới, liền làm vậy.
“Ha ha ha.”
Văn Chấn nhìn Văn Xương sắp ly hôn vẫn còn có thể cười ra tiếng, nháy mắt già đi vài tuổi, đây là ông trời muốn diệt Văn gia bọn ông sao, ông thậm chí có thể tưởng tượng ra, không có Mục Lệ duy trì Văn gia, sẽ từng bước từng bước một hướng tới diệt vong, từ nay về sau, trở thành chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
Kết quả như vậy đả kích ông khiến ông không thể không làm thịt Văn Xương, nhưng ông lại không thể, đây là huyết mạch duy nhất của Văn gia, nếu nó chết, ông xuống dưới sao có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông Văn gia.
“Đi đi đi, sau này không xen vào chuyện của anh nữa, ngày mai sau khi anh ly hôn A Lệ, tôi liền về chỗ ông bà anh, từ nay về sau, không được đến quấy rầy tôi.”
Văn Xương có chút kinh ngạc nhìn Văn Chấn rời đi, nhưng không có chút ý định muốn giữ lại.
Nhiều năm bị quản giáo như vậy, ông ta luôn bị đặt ở dưới cùng, hiện tại Mục Lệ đã không còn, Văn Chấn cũng về chỗ ông bà, Văn gia này, một mình ông chính là chủ nhà, nháy mắt ông liền có cảm giác có dũng khí và có thể ngẩng cao đầu.
“Đinh.”
Mặc Khuynh Thành nhìn tin tức mới nhất trên điện thoại di động, đáy mắt không rõ cảm xúc, Văn Tư Tư, cô chuẩn bị thật tốt để nhận đại lễ tôi tặng cho cô chưa?
***
Văn gia.
Văn Tư Tư nằm ở trên giường, nắm di động thật chặt, lại không đợi được tin nhắn của người trong lòng.
Lưu Tinh bưng canh gà vào phòng, xem bộ dạng này của cô ta, không khỏi than thầm, si tình như vậy, tới cùng là giống ai?
“Tư Tư, uống canh gà đi.”
Văn Tư Tư thu hồi điện thoại di động lại, đem bát canh gà không còn nóng kia một hơi uống sạch.
Lưu Tinh hơi nhíu mày, “Uống nhanh như vậy làm gì, uống chậm một chút.”
Văn Tư Tư đột nhiên ngẩng đầu, cực kì bình tĩnh hỏi: “Mẹ, Tô Thụy có phải không cần con nữa hay không?”
Trong lòng Lưu Tinh không đành lòng, nhưng vẫn tàn nhẫn nói: “Ừ.”
“A.”
Trong lòng Lưu Tinh dâng lên xin lỗi, nếu không phải bởi vì bản thân là tiểu tam, nếu là Văn phu nhân chính quy, Tư Tư của mình, sẽ được hưởng thụ hai tầng biệt thự, có gia đình hạnh phúc cùng một đám người sai vặt hầu hạ.
“Leng keng, leng keng.”
Lưu Tinh không lập tức đi mở cửa, không biết có phải là phóng viên tìm tới cửa hay không, bà có chút tức giận, Văn Xương đã tìm nhiều tin tức của nhiều minh tinh như vậy rồi, vì sao phóng viên vẫn không buông tha cho bọn bà.
“Mẹ, không đi mở cửa sao?”
Lưu Tinh nói: “Có lẽ là gõ nhầm nhà rồi.”
“Leng keng, leng keng.”
“Tinh nhi, là tôi.”
Văn Xương!
Lưu Tinh không nghĩ tới Văn Xương sẽ tới vào lúc này, vội vàng ra mở cửa.
“Sao ông lại tới đây?”
Trên mặt Văn Xương mang theo nụ cười, nói: “Tinh nhi, tôi mang cho bà một tin tốt.”
Lưu Tinh để cho ông đi vào, sau đó hỏi: “Ông xã, là lão gia tử đồng ý nhận Tư Tư sao?”
Văn Xương lắc lắc đầu.
Kết quả như vậy trong dự định của Lưu Tinh, Văn Chấn là người như thế nào, lúc trước bà đã sớm lĩnh giáo, vì chặt đứt đường lui của Văn Xương, ông tìm tất cả các người tình, đương nhiên cũng có chính mình, cũng chính bởi vì vậy, bà biết trong lòng Văn Chấn chỉ có Văn gia.
Trên mặt bà lộ ra nụ cười khổ, lại vẫn an ủi Văn Xương, “Không có việc gì, tôi hiểu lão gia tử, chỉ trách tôi sinh ra nghèo khổ, không thể giúp cho ông được việc gì.”
Văn Xương nhìn bà khéo hiểu lòng người như vậy, cũng không nguyện ý gạt, “Nhưng là Mục Lệ nhả ra, chỉ cần qua ngày mai, tôi có thể cưới bà làm vợ rồi.”
Kinh hỉ vĩ đại trực tiếp rơi xuống.
Lưu Tinh hoàn toàn không nghĩ tới Mục Lệ sẽ nhả ra, bộ dạng trước kia của bà ta ở bệnh viện, hoàn toàn để nói cho chính mình, cho dù bà vì Văn Xương mà sinh con đẻ cái, chỉ cần bà không mở miệng, toàn bộ Văn gia đều không có quan hệ tới mẹ con bọn họ.
“Ông xã, ông không gạt tôi chứ?”
Văn Xương ôm bà vào lòng, “Sao tôi có thể lừa bà được, hôm nay chính mồm Mục Lệ nói ra, tuy bà ta cực kì cao ngạo, nhưng mà nói ra mà nói, chưa bao giờ nói dối, cho nên bà ta nói ly hôn, thì sẽ không thay đổi.”
“Két...”
Văn Tư Tư mở cửa phòng, hai mắt rưng rưng, có phần không kìm lòng nổi nói: “Cha, thật sự là vậy sao, về sau chúng ta là người một nhà cùng nhau chung sống rồi hả?”
Văn Xương buông Lưu Tinh ra, đi đến bên người cô ta, sờ sờ mái tóc dài của cô ta, nói: “Là thật, sau này một nhà ba người chúng ta sẽ chung sống với nhau.”
“Thật tốt quá, cuối cùng con cũng có gia đình rồi!”
Văn Tư Tư thấy được, sau này cô không cần tự ti mình là người không có cha nữa, cô sẽ vinh dự mà xuất hiện trước mắt mọi người, hơn nữa còn kiêu ngạo nói: “Tôi là đại tiểu thư Văn gia.”
Nghĩ như vậy, cô ta liền hận Mục Lệ không lập tức tới cục dân chính là thủ tục ly hôn đi, như vậy cô có thể lập tức trở thành Văn gia đại tiểu thư, Lưu Tinh sẽ là nữ chủ nhân của Văn gia rồi.
Văn Xương nghe nói như thế, có chút thương nói: “Mấy năm nay, thật sự thiệt thòi cho hai người rồi.”
Khóe mắt Lưu Tinh rưng rưng, bà lại cười nói: “Ông xã, đã nhiều năm như vậy, nói những thứ này làm gì, huống hồ tôi không thấy ấm ức, chỉ tội cho Tư Tư đi theo tôi chịu tội.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, con đâu có làm sao đâu, tuy cha không thể thường xuyên tới thăm, nhưng hai người cũng dành cho con rất nhiều tình cảm, con cũng không biết là chính mình có gì khác với những đứa trẻ khác.”
“Đứa trẻ ngoan.”
Văn Xương nói: “Đúng rồi, Tinh nhi, bà đưa hộ khẩu đây cho tôi, ngày mai tôi làm xong thủ tục liền trực tiếp cho hai người vào hộ khẩu.”
Lưu Tinh che đi nội tâm kích động, mặt ngoài có chút lo lắng: “Có phải có quá nhanh hay không, phía bên lão gia tử...”
“Bên đó bà không cần lo lắng, cha nói sau khi tôi ly hôn với Mục Lệ xong sẽ về bên ông bà, hiện tại Văn gia, là tôi là chủ.”
Lưu Tinh vừa nghe, càng thêm cao hứng, ban đầu vẫn còn lo lắng vào Văn gia, Văn Chấn sẽ không hòa nhã, không nghĩ ông ấy vậy mà cũng đi rồi, kinh hỉ quá lớn như vậy, bà có phần mông lung.
“Ba ba, tuy là không chiếm được thừa nhận của ông nội, mẹ...”
Văn Xương không chút để ý nói: “Ngày trước tôi đã từng, ông ấy đâu có sức quản nhiều như vậy.”
Trong lòng Lưu Tinh đồng ý, mặt ngoài lại tỏ vẻ không đồng ý, “Ông xã, chúng ta không thể nghĩ như vậy, cha cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, vốn là con cháu thành đàn, thời điểm hưởng phúc, là chuyện chúng ta nên can tâm tình nguyện, về sau chúng ta cần phải thường xuyên đi thăm cha.”
Văn Xương nói: “Ừ, đúng là bà hiểu chuyện, nếu cha biết được tấm lòng của bà, khẳng định sẽ rất hài lòng.”
Bên này, Mặc Khuynh Thành dẫn Mặc Dận tới Đại học Khoa học kỹ thuật Đế Đô tra tin.
Đại học Khoa học kỹ thuật là đại học khoa học tự nhiên nổi tiếng của Hoa Hạ, bên trong tụ tập tất cả tinh anh khoa tự nhiên, khoa kỹ thuật là một trong bộ phận trọng yếu của Hoa Hạ.
Mặc Khuynh Thành muốn tìm, chính là Đồng Ôn Luân quái tài bên trong.
Đồng Ôn Luân, quái tài ban kỹ thuật.
Sinh viên ban kỹ thuật bình thường, đều là chế tạo một chút đồ chơi nhỏ, nhưng anh ta thì không giống, anh thích phim khoa học viễn tưởng, càng thích đem thứ mình thích vật, ma thú, cương thi gì gì đó biến thành máy móc thật sự, hơn nữa anh làm còn có da có thịt, như là đi tới phim khoa học viễn tưởng.
Nhưng anh ta có một khuyết điểm, không thích nói chuyện. Bởi vì tiếp xúc với máy tính nhiều, anh ta mang một cặp kính rất dày, như một đầu trái dưa hấu, hoàn toàn không giống với thời điểm anh ta chăm chỉ làm việc.
Mặc Khuynh Thành cực kỳ chuẩn xác tìm được phòng học máy móc.
Cửa đóng chặt, không nghe được bất cứ âm thanh gì, Mặc Khuynh Thành chỉ có thể tới gõ cửa.
Một phút đồng hồ trôi qua...
Mặc Khuynh Thành nhìn cửa vẫn đóng chặt như cũ, khóe miệng hơi cong, lại gõ cửa tiếp.
Năm phút trôi qua...
Cửa vẫn không mở.
Cô không thấy vấn đề, cô nhịn xuống muốn đá cửa để gọi, lại gõ cửa một lần nữa.
10 phút trôi qua...
Không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa.
“Ầm.”
Mặc Khuynh Thành nhìn phía giữa phòng máy móc vĩ đại, đặt một cái bàn thật dài, trên bàn đặt một khung xương vẫn chưa xong, Đồng Ôn Luân mang theo kính mắt đang ở phía trước làm các thao tác.
“Xin chào, tôi là Mặc Khuynh Thành, xin hỏi anh là Đồng Ôn Luân sao?”
“...” Tiếng gió thổi qua.
“Xin chào, anh là Đồng Ôn Luân sao?”
“...” Tiếng lá cây rơi xuống đất.
Mặc Khuynh Thành trực tiếp tiến lên, một chưởng đập trên bàn.
“Rầm.”
“A?”
Công cụ trên tay Đồng Ôn Luân rớt xuống, kính mắt lệch đi, vẻ mặt vô tội nhìn Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành hít sâu một hơi, bình tĩnh, không muốn so đo với anh ta.
“Xin chào, anh là Đồng Ôn Luân sao?”
“...”
Gì vậy!
Mặc Khuynh Thành trực tiếp túm cổ áo anh ta, giọng điệu ác liệt, “Đồng Ôn Luân, có phải anh câm điếc hay không?”
“... Không a.”
Mặc Khuynh Thành nhìn mặt anh ta từ từ ửng đỏ, vẻ mặt không nói gì, cảm thấy người này xấu hổ rồi.
Cô buông cổ áo anh ta ra, nói: “Đồng Ôn Luân, hiện tại anh đang làm gì?”
“Làm mô hình.”
“...” Được rồi, đương nhiên cô không có hỏi.
Trên mặt Mặc Khuynh Thành lần thứ hai nở nụ cười, hỏi: “Đồng Ôn Luân, anh có đồng ý gia nhập đoàn đội của tôi không?”
“Có ăn không?”
“A?” Hiện tại đến phiên Mặc Khuynh Thành không hiểu.
“Tôi đói bụng.”
Mặc Khuynh Thành cảm thấy chính mình đã thổ huyết, “Nếu không tôi đưa anh đi ăn cơm?”
“Mô hình không có làm tốt.”
“Có thể trở về làm sau.”
“Trở về làm không xong.”
“Làm sao có thể?”
“Bọn họ chỉ cho tôi một ngày vào nơi này một lần, nói tôi phải ăn cơm xong lại bước vào, sẽ đem hết vật tư đi.”
“...” Những người này tới cùng thiếu bao nhiêu vật tư?
“Không có chuyện gì, anh sẽ đến chỗ tôi làm việc, muốn ở trong bao lâu thì ở.”
“Thật không?”
“Thật sự.”
Đồng Ôn Luân thất thần nói: “A...”
“...” Anh à, ít nhất cũng cho tôi một đáp án chính xác đi.
Sau cùng, Mặc Khuynh Thành mang theo Đồng Ôn Luân tới quán cơm gần đó.
“Ông chủ, hai tô mì.”
“Được rồi.”
Sau khi ông chủ nhìn thấy Đồng Ôn Luân, còn nói: “Cô ơi, hai tô khả năng là không đủ.”
“Vậy cần bao nhiêu?”
“Mười tô.”
Mặc Khuynh Thành có phần không tin nhìn về phía Đồng Ôn Luân, người nhỏ con như anh ta sao có thể ăn mười tô được?
“Cô ơi, cô nhất định phải tin tôi, mỗi lần Ôn Luân tới chỗ tôi, liền ăn tới mười tô, ít đi cậu ta vẫn không vừa ý.”
Mặc Khuynh Thành nhìn về phía anh ta, mãi đến khi anh cúi đều nhẹ nhàng gật một cái, cô mới nói: “Vậy thì mười một tô đi.”
“Được rồi, xin chờ một lát.”
Đừng nhớ, trước cứ gọi hai tô lên trước.
Sợi mì thủ công tinh tế, rắc một tầng rau xanh cùng với thịt bò, nước canh màu trắng ngà rắc lên thêm một chút rau thơm, cho dù không ăn, bọn họ cũng có thể khẳng định hương vị của bát mì này không tệ.
“Sột.”
Mặc Khuynh Thành đang chuẩn bị ăn, đã bị tiếng ăn mì rất to gây chú ý.
Ngẩng đầu lên, nhìn Đồng Ôn Luân không kêu một tiếng cúi đầu ăn, anh ta như không cảm giác được độ nóng, một giây cũng không dừng lại chỉ cắm cúi ăn.
Không quá mười phút, bát đã sạch bong, không còn lại gì.
Đồng Ôn Luân lúc này mới khẽ ngẩng đầu, nghĩ muốn tiếp tục lấy một tô khác trên bàn.
Đáng tiếc hôm nay ông chủ rất bận, đến giờ cũng chưa đem tô khác lên, anh có chút mất mát, giống như con chuột nhỏ chưa được thỏa mãn.
Lúc này, một tô mì đưa đến trước mặt.
“Này, anh ăn trước đi.”
Đồng Ôn Luân hơi kích động nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, bên trong tràn đầy vẻ vui sướng.
Mặc Khuynh Thành có chút xấu hổ nói: “Anh đừng ăn vội, cứ thong thả, hương vị không có ngay đâu.”
Đồng Ôn Luân cầm lấy đôi đũa, lúc đang định ăn, dừng lại một chút, “Cảm ơn.”
Qua một lúc lâu sau, ông chủ mang theo xin lỗi bưng hai tô lên.
“Ôn Luân, thật xin lỗi, trong quán có chút hơi bận, oa, vị tiểu thư này nhường cho cậu trước sao, thật là xấu hổ.”
Mặc Khuynh Thành cười nói: “Không sao, hiện tại tôi cũng không đói, anh ấy đói bụng, để anh ấy ăn trước cũng không sao.”
“Tiểu thư thật tốt, cô là bạn gái của Ôn Luân sao?”
“Không phải.”
“Không phải.”
Hai người đồng thời mở miệng.
Ông chủ có chút xấu hổ cười, “Hóa ra là không phải, tôi còn tưởng cô là bạn gái Ôn Luân, mới tốt với cậu ta như vậy.”
“Cô ấy là bà chủ của tôi.”
Ông chủ kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành, mà Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn về phía Đồng Ôn Luân.
Đồng Ôn Luân nghi hoặc hỏi: “Không phải sao?”
Mặc Khuynh Thành nói: “Đương nhiên được.”
Đồng Ôn Luân tiếp tục ăn mì, mà ông chủ thật sự cho rằng bọn họ là người yêu của nhau, chỉ là muốn làm một chút gọi không giống bình thường thôi.
“Tôi biết rồi, hóa là cô là bà chủ của Ôn Luân, vậy cô phải đối xử với cậu ta thật tốt, không thể chơi mấy cái roi gì gì đó.”
“Không phải, ông chủ, ông hiểu lầm rồi...” Mặc Khuynh Thành nghĩ muốn giải thích, cô thật sự chỉ đơn thuần là bà chủ thôi!
Ai ngờ ông chủ vẫy vẫy tay, làm bộ “Tôi hiểu mà”.
“Tôi hiểu, người trẻ tuổi các người, đều rất thích kiểu này, tôi cũng không thể cổ hủ như thế, được rồi, tôi sẽ bưng đồ lên cho hai người nhanh thôi.”
“Ai!”
Mặc Khuynh Thành nhìn ông chủ bước đi xa, trong lòng tan vỡ, ông chủ, thật sự không giống như ông nghĩ đâu, ông nghe tôi giải thích đã!
Mấy tô mì sau bưng lên rất nhanh, mà ông chủ luôn dùng ánh mắt “Ái muội” để nhìn cô với Ôn Luân.
Mặc Khuynh Thành lần đầu tiên cảm thấy người giống như Ôn Luân rất tốt, ít nhất anh ta không quan tâm tới ánh mắt của người bên ngoài.
“Nấc.”
Tới tô mì cuối cùng, Đồng Ôn Luân hài lòng ợ một cái no nê.
“Ăn no rồi hả?”
Đồng Ôn Luân gật gật đầu.
“Ông chủ, tính tiền.”
Rời khỏi quán mì, Mặc Khuynh Thành mang theo Đồng Ôn Luân về trường học.
Người trong phòng nhìn hai người đến, kinh ngạc một phen, sau đó nói: “Đồng Ôn Luân, hôm nay cậu không thể vào phòng máy nữa.”
Vốn tưởng sẽ gặp mọi vướng mắc, ai ngờ anh ta lại nói: “A.”
Sau đó, anh đưa Mặc Khuynh Thành đi Đồ Thư Quán.
Người kia nhìn bóng dáng rời đi của Đồng Ôn Luân, không khỏi thắc mắc: “Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?”
“Ài, cậu nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần cậu ta không quấn quít làm phiền là được, nhưng mà may là cậu ta vẫn biết đói, không thế thì ngày đêm đều ở trong này, vật tư bên trong đâu có chia cho bọn mình đâu.”
“Đúng vậy, không nói nữa, chúng ta nhanh hoàn thành máy móc trước đi.”
“Ừ.”
Mặc Khuynh Thành nhìn Đồng Ôn Luân đi ở phía trước, hỏi: “Chẳng lẽ anh không tức giận?”
“Vì sao phải tức giận?” Đồng Ôn Luân ăn no nói nhiều hơn so với bình thường.
“Mô hình của anh không phải còn chưa xong sao?”
“Không phải có cô rồi sao.”
Mặc Khuynh Thành nghe anh nói đương nhiên như vậy, sửng sốt một giây, sau đó bật cười.
Đúng vậy nha, trước không phải đáp ứng chỉ cần anh gia nhập đoàn đội của mình, cô liền đưa cho anh đầy đủ tài liệu sao? Chỉ là trường học cũng chân thực, vật tư vẫn còn hạn chế.
Mãi đến về sau Mặc Khuynh Thành mới biết được, lúc đó bản thân
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Một phú nhị đại công khai gặp người mẫu.
Khách sạn nước R ngạc nhiên trước thần tượng nước H.
Nghệ thuật gia họ Lý hư hư thực thực bên ngoài...
...
Không biết vì sao, trên mạng đột nhiên xuất hiện một đống tin tức nóng hổi, nháy mắt tin tức của Văn Tư Tư bị đè xuống.
Mặc Khuynh Thành không cần nhìn cũng biết đây là biện pháp đám người Văn Tư áp dụng.
Tin tức làng giải trí tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, chỉ cần xuất hiện một tin tức mới, tin trước sẽ bị giảm nhiệt, bọn người Văn Tư Tư liền lợi dụng điểm này, đem chuyện sinh non với chuyện hãm hại kéo xuống.
Lê An An thở hổn hển, “Khuynh Thành, Văn Tư Tư suy nghĩ thật sự quá giảo hoạt rồi!”
Mặc Khuynh Thành lắc lắc đầu, “Cô ta không có năng lực này, có năng lực chính là Văn Xương.”
“Văn Xương? Là phó lãnh đạo cơ quan hành chính, con trai của Văn Chấn Văn gia sao?”
Mặc Khuynh Thành: “Vậy mà cậu cũng biết sao?”
Lê An An cười ha ha một tiếng, nói: “Tuy gia thế của mình không có đặc biệt tốt, nhưng cũng ở Đế Đô lâu như vậy rồi, cho nên biết rõ hết rồi.”
Mặc Khuynh Thành suy nghĩ, cũng đúng, tuy Lê An An chưa bao giờ nói chuyện trong nhà mình, nhưng nhìn cách ăn mặc mọi ngày của cô, cũng sẽ không sai.
“Được, không nói mình, Khuynh Thành, cậu cứ thế mà tha cho Văn Tư Tư sao?”
“Không thế thì sao?”
Lê An An có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô, sau đó nói: “Cậu muốn tha, còn mình thì không nha!”
Mặc Khuynh Thành tuy có hưng trí hỏi: “Vậy xin hỏi An ma ma, ngài nghĩ thế nào sao mà không tha?”
“Tiền vô hậu sát, sau đó cắt thành tám khúc, cuối cùng vứt cho chó!”
Lê An An vừa nói, một bên khoa tay múa chân, một bên lại làm bộ, giống như đây là thân thể của Văn Tư Tư.
“Nhưng mình muốn giúp Văn Tư Tư ở bên Tô Thụy?”
“Cái gì?”
Lê An An gắt gao nhìn chằm chằm, trong lòng châm chọc. Không thể nào, chẳng lẽ Mặc Khuynh Thành vẫn còn thích Tô Thụy? Không có khả năng! Anh cả Mặc còn tốt hơn nhiều so với Tô Thụy, nhìn cảnh hai người ở chung với nhau, cô ấy không thể nào không có cảm giác với anh ấy, làm sao có thể còn chưa dứt tình với tên cặn bã Tô Thụy đây!
Cô có ý thăm dò hỏi: “Khuynh Thành, cậu vẫn còn thích Tô Thụy?”
Mặc Khuynh Thành buồn cười gõ xuống trán của cô ấy một cái, “An An, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy?”
Lê An An trực tiếp đem suy nghĩ của chính mình nói ra, “Chẳng lẽ không đúng sao? Nếu không còn chưa dứt tình với Tô Thụy, vì sao lại muốn tha cho Văn Tư TƯ, mà còn không biết Văn Tư Tư có buông tha cho Tô Thụy hay không nữa.”
Mặc Khuynh Thành nói: “Cho nên mình đã làm một vụ giao dịch với Văn Cẩm.”
Lê An An không hiểu nỏi ý của Mặc Khuynh Thành, nói: “Giao dịch?”
“Sau này cậu sẽ biết, hiện tại mau lại đây xử lý văn kiện đi.”
Lê An An buồn bực nhìn văn kiện trên bàn, trong đó đa số là tìm Mặc Khuynh Thành đóng quảng cáo, quay phim, đúng là không nghĩ tới cô ấy cứ như vậy mà buông tha rồi.
“Khuynh Thành, những thứ này thật sự đều từ chối hết?”
“Ừ.” Mặc Khuynh Thành tiếp tục nhìn văn kiện trong tay.
“Đúng là mình cảm thấy bên trong này không hề sai nha.”
“Quảng cáo sản phẩm bảo vệ sức khỏe này, quảng cáo đồ ăn vặt, còn có quảng cáo nội y, An An, những thứ này cậu còn nói không sai?”
Lê An An xấu hổ ném tập kia xuống, sau đó chỉ chỉ vào một đống khác, nói: “Vậy những thứ này thì sao, mình thấy có kịch bản không tệ.”
“Kịch bản không sao, mình cũng không có lịch trình.”
Lê An An nghe nói như thế, lúc này mới hết hy vọng đem toàn bộ đi, ôm tập văn kiện thật dày, nội tâm của cô đang khóc, 5555, toàn bộ đều là tiền nha!
Văn gia.
Cửa nhẹ nhàng chuyển động, sau đó bị đẩy ra.
“Anh còn biết trở về?”
Thân thể Văn Xương cứng đờ, sau đó nói: “Cha, sao người không ra ngoài?”
Văn Chấn nhìn bộ dạng không thoải mái của Văn Xương, không kiềm được tức giận nói: “Tôi xem xem cái người phá của như anh bao giờ thì trở về nhà!”
Văn Xương xấu hổ sờ sờ sống mũi, nói: “Không phải con đã về rồi sao.”
“Tôi thà để anh không trở về!”
Văn Chấn trực tiếp cầm lấy chén trà trên bàn, ném về chỗ ông ta.
“Choang.”
Văn Xương vội vàng né tránh nhìn chén trà vỡ vụn, lòng còn sợ hãi nói: “Cha, con đâu có chọc giận người đâu?”
“Có phải anh lợi dụng quan hệ của mình để xử lý chuyện của đứa tạo chủng kia không?”
Văn Xương nghe được hai chữ kia, trong lòng có chút không vui. Sắc mặt nhất thời kém đi rất nhiều.
“Cha, Tư Tư là cháu gái của người, người đừng gọi tạp chủng tạp chủng như vậy, rất khó nghe.”
“Anh cũng biết rất khó nghe sao? Vậy sao anh còn làm ra loại chuyện như này! Anh có biết việc này có thể làm cho anh nghỉ hưu sớm hay không!”
Văn Xương không sao cả tiêu sái ngồi xuống bên cạnh Văn Chấn, nói: “Không phải còn có Mục Lệ, để cho cô ta giải quyết không được sao.” (Ngu thế không biết, ăn ốc bắt người khác dọn dẹp!)
Văn Chấn tức giận đến nở nụ cười, “Anh cho là Mục Lệ là thánh nhân sao, anh đã là đến mức này rồi, nó chưa trực tiếp ly hôn với anh là không đúng rồi, anh còn muốn nó tiếp tục giúp anh? Sao anh không đi đầu thai thêm một lần nữa đi!”
Văn Xương đương nhiên nói: “Cha, cô ta có tư cách gì mà không giúp con, con cưới cô ta về chính là vì chức vị của con, nếu cô ta không thể giúp con, ly hôn thì đã làm sao.”
“Rầm.”
Văn Chấn một cước đá bàn trà trước mặt, lồng ngực mãnh liệt lên xuống biểu hiện rõ tâm tình giờ phút này của ông.
“Văn Xương, anh thật sự giỏi lắm!”
“Cha, người tức giận như vậy làm gì, Mục Lệ vốn là không hướng về chúng ta, Văn Cẩm lại càng không, đâu giống như Văn Tư Tư hai người, đều suy nghĩ cho con.”
“Anh cảm thấy như vậy là được, vậy chúng ta ly hôn đi.”
Tiếng của Mục Lệ từ trên cầu thang vang lên.
Văn Chấn nháy mắt phản ứng kịp, khuyên nhủ: “A Lệ, con đừng nghe xú tiểu tử này nói lung tung, Văn gia chúng ta chỉ có mình con là Văn phu nhân.”
Mục Lệ thờ ơ nhìn Văn Chấn, “Cha, người không cần phải nói như thế, đã nhiều năm như vậy, ông ta cũng không thích con, cho dù con đã từng yêu, nhưng mà con mệt mỏi rồi, chỉ là con có một yêu cầu, Cẩm nhi theo con.”
“Được.”
“Không được!”
Lần này Văn Xương đâu thèm nghe Văn Chấn nói, ông ta vội vã nói: “Tôi đồng ý, khi nào đi làm?”
Mục Lệ lạnh lùng như cũ nói: “Ngày mai.”
Nói xong, bà liền xoay người lên lầu, trong nháy mắt bà quay đầu đó, trong mắt hiện lên một chút trào phúng.
Văn Cẩm nói không sai, hôn nhân như vậy, không chỉ trói buộc con bé, cũng trói buộc chính mình. Bản thân vẫn cảm thấy Văn Cẩm chính là Văn đại tiểu thư, đúng như bọn họ nói, con bé không cần, không phải là Văn đại tiểu thư, thì vẫn là Mục đại tiểu thư.
Con bé còn nói, giằng co nhau như vậy, còn không bằng lui về sau một bước, cho bản thân tự do, đã nhiều năm như vậy, biết rõ ông ta bên ngoài có phụ nữ, lại thờ ờ lạnh nhạt.
Không sai, bà mệt mỏi rồi, lại cố chấp cho rằng thứ thuộc về mình, cho dù mình không cần, thì vẫn là của mình, nhưng không có nghĩ tới, nếu là đồ không cần, vì cái gì còn chấp nhất, chấp nhất đến cuối, có thể có được gì.
Chỉ là, dù có ly hôn, bà cũng sẽ không để cho mấy người này dễ chịu, Mục Lệ bà không phải là người dễ bắt nạt, nếu bọn họ dám làm, thì phải sẵn sàng nhận toàn bộ hậu quả.
Văn Xương cực kỳ cao hứng, ông ta vốn định trở về để khuyên Văn Chấn chấp nhận Văn Tư Tư, lại không nghĩ tới người đầu tiên nhả ra, lại là người vợ nhiều năm vẫn như người lạ, ông ta không khỏi nhìn Mục Lệ với ánh mắt khác, nhìn lại, mười mấy năm chung sống, cho dù bà ta biết mình bên ngoài có người khác, nhưng lại chưa bao giờ theo dõi mình giống như kẻ điên.
Từ khi kết hôn đến giờ, bọn họ đều ở riêng, lại không nghĩ tới một đêm kia, liền có Văn Cẩm, đến lúc biết được, là phẫn nộ, ông một chút cũng không thích Mục Lệ, cho dù kết hôn, cùng giường, đều đã chỉ là nhiệm vụ cần phải hoàn thành. Đối với tồn tại của Văn Cẩm, ông từng nghĩ dùng mọi cách để xóa sạch đứa nhỏ, nhưng bà ấy lại bảo vệ rất chu toàn, thậm chí trực tiếp chạy về Mục gia, mãi tới khi bà ấy quay lại, mang theo một đứa trẻ sơ sinh, nói với ông, đây là con gái của ông, châm chọc cỡ nào!
Đây là chỗ dơ cả đời của ông, lái đi không được, vốn tưởng rằng, ông nghĩ vẫn chịu được tồn tại của Văn Cẩm, đúng là hạnh phúc tới nhanh như vậy, Mục Lệ nhả ra, bà ấy đồng ý ly hôn, kinh hỉ như vậy nghĩa là ông có thể lấy được người phụ nữ ông yêu về nhà, không cần quỳ gối dưới chân Mục Lệ nhận hết khuất nhục.
Ông cảm giác hiện tại bản thân muốn cười thật to, ông nghĩ tới, liền làm vậy.
“Ha ha ha.”
Văn Chấn nhìn Văn Xương sắp ly hôn vẫn còn có thể cười ra tiếng, nháy mắt già đi vài tuổi, đây là ông trời muốn diệt Văn gia bọn ông sao, ông thậm chí có thể tưởng tượng ra, không có Mục Lệ duy trì Văn gia, sẽ từng bước từng bước một hướng tới diệt vong, từ nay về sau, trở thành chuột chạy qua đường, người người hô đánh.
Kết quả như vậy đả kích ông khiến ông không thể không làm thịt Văn Xương, nhưng ông lại không thể, đây là huyết mạch duy nhất của Văn gia, nếu nó chết, ông xuống dưới sao có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông Văn gia.
“Đi đi đi, sau này không xen vào chuyện của anh nữa, ngày mai sau khi anh ly hôn A Lệ, tôi liền về chỗ ông bà anh, từ nay về sau, không được đến quấy rầy tôi.”
Văn Xương có chút kinh ngạc nhìn Văn Chấn rời đi, nhưng không có chút ý định muốn giữ lại.
Nhiều năm bị quản giáo như vậy, ông ta luôn bị đặt ở dưới cùng, hiện tại Mục Lệ đã không còn, Văn Chấn cũng về chỗ ông bà, Văn gia này, một mình ông chính là chủ nhà, nháy mắt ông liền có cảm giác có dũng khí và có thể ngẩng cao đầu.
“Đinh.”
Mặc Khuynh Thành nhìn tin tức mới nhất trên điện thoại di động, đáy mắt không rõ cảm xúc, Văn Tư Tư, cô chuẩn bị thật tốt để nhận đại lễ tôi tặng cho cô chưa?
***
Văn gia.
Văn Tư Tư nằm ở trên giường, nắm di động thật chặt, lại không đợi được tin nhắn của người trong lòng.
Lưu Tinh bưng canh gà vào phòng, xem bộ dạng này của cô ta, không khỏi than thầm, si tình như vậy, tới cùng là giống ai?
“Tư Tư, uống canh gà đi.”
Văn Tư Tư thu hồi điện thoại di động lại, đem bát canh gà không còn nóng kia một hơi uống sạch.
Lưu Tinh hơi nhíu mày, “Uống nhanh như vậy làm gì, uống chậm một chút.”
Văn Tư Tư đột nhiên ngẩng đầu, cực kì bình tĩnh hỏi: “Mẹ, Tô Thụy có phải không cần con nữa hay không?”
Trong lòng Lưu Tinh không đành lòng, nhưng vẫn tàn nhẫn nói: “Ừ.”
“A.”
Trong lòng Lưu Tinh dâng lên xin lỗi, nếu không phải bởi vì bản thân là tiểu tam, nếu là Văn phu nhân chính quy, Tư Tư của mình, sẽ được hưởng thụ hai tầng biệt thự, có gia đình hạnh phúc cùng một đám người sai vặt hầu hạ.
“Leng keng, leng keng.”
Lưu Tinh không lập tức đi mở cửa, không biết có phải là phóng viên tìm tới cửa hay không, bà có chút tức giận, Văn Xương đã tìm nhiều tin tức của nhiều minh tinh như vậy rồi, vì sao phóng viên vẫn không buông tha cho bọn bà.
“Mẹ, không đi mở cửa sao?”
Lưu Tinh nói: “Có lẽ là gõ nhầm nhà rồi.”
“Leng keng, leng keng.”
“Tinh nhi, là tôi.”
Văn Xương!
Lưu Tinh không nghĩ tới Văn Xương sẽ tới vào lúc này, vội vàng ra mở cửa.
“Sao ông lại tới đây?”
Trên mặt Văn Xương mang theo nụ cười, nói: “Tinh nhi, tôi mang cho bà một tin tốt.”
Lưu Tinh để cho ông đi vào, sau đó hỏi: “Ông xã, là lão gia tử đồng ý nhận Tư Tư sao?”
Văn Xương lắc lắc đầu.
Kết quả như vậy trong dự định của Lưu Tinh, Văn Chấn là người như thế nào, lúc trước bà đã sớm lĩnh giáo, vì chặt đứt đường lui của Văn Xương, ông tìm tất cả các người tình, đương nhiên cũng có chính mình, cũng chính bởi vì vậy, bà biết trong lòng Văn Chấn chỉ có Văn gia.
Trên mặt bà lộ ra nụ cười khổ, lại vẫn an ủi Văn Xương, “Không có việc gì, tôi hiểu lão gia tử, chỉ trách tôi sinh ra nghèo khổ, không thể giúp cho ông được việc gì.”
Văn Xương nhìn bà khéo hiểu lòng người như vậy, cũng không nguyện ý gạt, “Nhưng là Mục Lệ nhả ra, chỉ cần qua ngày mai, tôi có thể cưới bà làm vợ rồi.”
Kinh hỉ vĩ đại trực tiếp rơi xuống.
Lưu Tinh hoàn toàn không nghĩ tới Mục Lệ sẽ nhả ra, bộ dạng trước kia của bà ta ở bệnh viện, hoàn toàn để nói cho chính mình, cho dù bà vì Văn Xương mà sinh con đẻ cái, chỉ cần bà không mở miệng, toàn bộ Văn gia đều không có quan hệ tới mẹ con bọn họ.
“Ông xã, ông không gạt tôi chứ?”
Văn Xương ôm bà vào lòng, “Sao tôi có thể lừa bà được, hôm nay chính mồm Mục Lệ nói ra, tuy bà ta cực kì cao ngạo, nhưng mà nói ra mà nói, chưa bao giờ nói dối, cho nên bà ta nói ly hôn, thì sẽ không thay đổi.”
“Két...”
Văn Tư Tư mở cửa phòng, hai mắt rưng rưng, có phần không kìm lòng nổi nói: “Cha, thật sự là vậy sao, về sau chúng ta là người một nhà cùng nhau chung sống rồi hả?”
Văn Xương buông Lưu Tinh ra, đi đến bên người cô ta, sờ sờ mái tóc dài của cô ta, nói: “Là thật, sau này một nhà ba người chúng ta sẽ chung sống với nhau.”
“Thật tốt quá, cuối cùng con cũng có gia đình rồi!”
Văn Tư Tư thấy được, sau này cô không cần tự ti mình là người không có cha nữa, cô sẽ vinh dự mà xuất hiện trước mắt mọi người, hơn nữa còn kiêu ngạo nói: “Tôi là đại tiểu thư Văn gia.”
Nghĩ như vậy, cô ta liền hận Mục Lệ không lập tức tới cục dân chính là thủ tục ly hôn đi, như vậy cô có thể lập tức trở thành Văn gia đại tiểu thư, Lưu Tinh sẽ là nữ chủ nhân của Văn gia rồi.
Văn Xương nghe nói như thế, có chút thương nói: “Mấy năm nay, thật sự thiệt thòi cho hai người rồi.”
Khóe mắt Lưu Tinh rưng rưng, bà lại cười nói: “Ông xã, đã nhiều năm như vậy, nói những thứ này làm gì, huống hồ tôi không thấy ấm ức, chỉ tội cho Tư Tư đi theo tôi chịu tội.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, con đâu có làm sao đâu, tuy cha không thể thường xuyên tới thăm, nhưng hai người cũng dành cho con rất nhiều tình cảm, con cũng không biết là chính mình có gì khác với những đứa trẻ khác.”
“Đứa trẻ ngoan.”
Văn Xương nói: “Đúng rồi, Tinh nhi, bà đưa hộ khẩu đây cho tôi, ngày mai tôi làm xong thủ tục liền trực tiếp cho hai người vào hộ khẩu.”
Lưu Tinh che đi nội tâm kích động, mặt ngoài có chút lo lắng: “Có phải có quá nhanh hay không, phía bên lão gia tử...”
“Bên đó bà không cần lo lắng, cha nói sau khi tôi ly hôn với Mục Lệ xong sẽ về bên ông bà, hiện tại Văn gia, là tôi là chủ.”
Lưu Tinh vừa nghe, càng thêm cao hứng, ban đầu vẫn còn lo lắng vào Văn gia, Văn Chấn sẽ không hòa nhã, không nghĩ ông ấy vậy mà cũng đi rồi, kinh hỉ quá lớn như vậy, bà có phần mông lung.
“Ba ba, tuy là không chiếm được thừa nhận của ông nội, mẹ...”
Văn Xương không chút để ý nói: “Ngày trước tôi đã từng, ông ấy đâu có sức quản nhiều như vậy.”
Trong lòng Lưu Tinh đồng ý, mặt ngoài lại tỏ vẻ không đồng ý, “Ông xã, chúng ta không thể nghĩ như vậy, cha cũng đã lớn tuổi như vậy rồi, vốn là con cháu thành đàn, thời điểm hưởng phúc, là chuyện chúng ta nên can tâm tình nguyện, về sau chúng ta cần phải thường xuyên đi thăm cha.”
Văn Xương nói: “Ừ, đúng là bà hiểu chuyện, nếu cha biết được tấm lòng của bà, khẳng định sẽ rất hài lòng.”
Bên này, Mặc Khuynh Thành dẫn Mặc Dận tới Đại học Khoa học kỹ thuật Đế Đô tra tin.
Đại học Khoa học kỹ thuật là đại học khoa học tự nhiên nổi tiếng của Hoa Hạ, bên trong tụ tập tất cả tinh anh khoa tự nhiên, khoa kỹ thuật là một trong bộ phận trọng yếu của Hoa Hạ.
Mặc Khuynh Thành muốn tìm, chính là Đồng Ôn Luân quái tài bên trong.
Đồng Ôn Luân, quái tài ban kỹ thuật.
Sinh viên ban kỹ thuật bình thường, đều là chế tạo một chút đồ chơi nhỏ, nhưng anh ta thì không giống, anh thích phim khoa học viễn tưởng, càng thích đem thứ mình thích vật, ma thú, cương thi gì gì đó biến thành máy móc thật sự, hơn nữa anh làm còn có da có thịt, như là đi tới phim khoa học viễn tưởng.
Nhưng anh ta có một khuyết điểm, không thích nói chuyện. Bởi vì tiếp xúc với máy tính nhiều, anh ta mang một cặp kính rất dày, như một đầu trái dưa hấu, hoàn toàn không giống với thời điểm anh ta chăm chỉ làm việc.
Mặc Khuynh Thành cực kỳ chuẩn xác tìm được phòng học máy móc.
Cửa đóng chặt, không nghe được bất cứ âm thanh gì, Mặc Khuynh Thành chỉ có thể tới gõ cửa.
Một phút đồng hồ trôi qua...
Mặc Khuynh Thành nhìn cửa vẫn đóng chặt như cũ, khóe miệng hơi cong, lại gõ cửa tiếp.
Năm phút trôi qua...
Cửa vẫn không mở.
Cô không thấy vấn đề, cô nhịn xuống muốn đá cửa để gọi, lại gõ cửa một lần nữa.
10 phút trôi qua...
Không thể nhịn nữa, không cần nhịn nữa.
“Ầm.”
Mặc Khuynh Thành nhìn phía giữa phòng máy móc vĩ đại, đặt một cái bàn thật dài, trên bàn đặt một khung xương vẫn chưa xong, Đồng Ôn Luân mang theo kính mắt đang ở phía trước làm các thao tác.
“Xin chào, tôi là Mặc Khuynh Thành, xin hỏi anh là Đồng Ôn Luân sao?”
“...” Tiếng gió thổi qua.
“Xin chào, anh là Đồng Ôn Luân sao?”
“...” Tiếng lá cây rơi xuống đất.
Mặc Khuynh Thành trực tiếp tiến lên, một chưởng đập trên bàn.
“Rầm.”
“A?”
Công cụ trên tay Đồng Ôn Luân rớt xuống, kính mắt lệch đi, vẻ mặt vô tội nhìn Mặc Khuynh Thành.
Mặc Khuynh Thành hít sâu một hơi, bình tĩnh, không muốn so đo với anh ta.
“Xin chào, anh là Đồng Ôn Luân sao?”
“...”
Gì vậy!
Mặc Khuynh Thành trực tiếp túm cổ áo anh ta, giọng điệu ác liệt, “Đồng Ôn Luân, có phải anh câm điếc hay không?”
“... Không a.”
Mặc Khuynh Thành nhìn mặt anh ta từ từ ửng đỏ, vẻ mặt không nói gì, cảm thấy người này xấu hổ rồi.
Cô buông cổ áo anh ta ra, nói: “Đồng Ôn Luân, hiện tại anh đang làm gì?”
“Làm mô hình.”
“...” Được rồi, đương nhiên cô không có hỏi.
Trên mặt Mặc Khuynh Thành lần thứ hai nở nụ cười, hỏi: “Đồng Ôn Luân, anh có đồng ý gia nhập đoàn đội của tôi không?”
“Có ăn không?”
“A?” Hiện tại đến phiên Mặc Khuynh Thành không hiểu.
“Tôi đói bụng.”
Mặc Khuynh Thành cảm thấy chính mình đã thổ huyết, “Nếu không tôi đưa anh đi ăn cơm?”
“Mô hình không có làm tốt.”
“Có thể trở về làm sau.”
“Trở về làm không xong.”
“Làm sao có thể?”
“Bọn họ chỉ cho tôi một ngày vào nơi này một lần, nói tôi phải ăn cơm xong lại bước vào, sẽ đem hết vật tư đi.”
“...” Những người này tới cùng thiếu bao nhiêu vật tư?
“Không có chuyện gì, anh sẽ đến chỗ tôi làm việc, muốn ở trong bao lâu thì ở.”
“Thật không?”
“Thật sự.”
Đồng Ôn Luân thất thần nói: “A...”
“...” Anh à, ít nhất cũng cho tôi một đáp án chính xác đi.
Sau cùng, Mặc Khuynh Thành mang theo Đồng Ôn Luân tới quán cơm gần đó.
“Ông chủ, hai tô mì.”
“Được rồi.”
Sau khi ông chủ nhìn thấy Đồng Ôn Luân, còn nói: “Cô ơi, hai tô khả năng là không đủ.”
“Vậy cần bao nhiêu?”
“Mười tô.”
Mặc Khuynh Thành có phần không tin nhìn về phía Đồng Ôn Luân, người nhỏ con như anh ta sao có thể ăn mười tô được?
“Cô ơi, cô nhất định phải tin tôi, mỗi lần Ôn Luân tới chỗ tôi, liền ăn tới mười tô, ít đi cậu ta vẫn không vừa ý.”
Mặc Khuynh Thành nhìn về phía anh ta, mãi đến khi anh cúi đều nhẹ nhàng gật một cái, cô mới nói: “Vậy thì mười một tô đi.”
“Được rồi, xin chờ một lát.”
Đừng nhớ, trước cứ gọi hai tô lên trước.
Sợi mì thủ công tinh tế, rắc một tầng rau xanh cùng với thịt bò, nước canh màu trắng ngà rắc lên thêm một chút rau thơm, cho dù không ăn, bọn họ cũng có thể khẳng định hương vị của bát mì này không tệ.
“Sột.”
Mặc Khuynh Thành đang chuẩn bị ăn, đã bị tiếng ăn mì rất to gây chú ý.
Ngẩng đầu lên, nhìn Đồng Ôn Luân không kêu một tiếng cúi đầu ăn, anh ta như không cảm giác được độ nóng, một giây cũng không dừng lại chỉ cắm cúi ăn.
Không quá mười phút, bát đã sạch bong, không còn lại gì.
Đồng Ôn Luân lúc này mới khẽ ngẩng đầu, nghĩ muốn tiếp tục lấy một tô khác trên bàn.
Đáng tiếc hôm nay ông chủ rất bận, đến giờ cũng chưa đem tô khác lên, anh có chút mất mát, giống như con chuột nhỏ chưa được thỏa mãn.
Lúc này, một tô mì đưa đến trước mặt.
“Này, anh ăn trước đi.”
Đồng Ôn Luân hơi kích động nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, bên trong tràn đầy vẻ vui sướng.
Mặc Khuynh Thành có chút xấu hổ nói: “Anh đừng ăn vội, cứ thong thả, hương vị không có ngay đâu.”
Đồng Ôn Luân cầm lấy đôi đũa, lúc đang định ăn, dừng lại một chút, “Cảm ơn.”
Qua một lúc lâu sau, ông chủ mang theo xin lỗi bưng hai tô lên.
“Ôn Luân, thật xin lỗi, trong quán có chút hơi bận, oa, vị tiểu thư này nhường cho cậu trước sao, thật là xấu hổ.”
Mặc Khuynh Thành cười nói: “Không sao, hiện tại tôi cũng không đói, anh ấy đói bụng, để anh ấy ăn trước cũng không sao.”
“Tiểu thư thật tốt, cô là bạn gái của Ôn Luân sao?”
“Không phải.”
“Không phải.”
Hai người đồng thời mở miệng.
Ông chủ có chút xấu hổ cười, “Hóa ra là không phải, tôi còn tưởng cô là bạn gái Ôn Luân, mới tốt với cậu ta như vậy.”
“Cô ấy là bà chủ của tôi.”
Ông chủ kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh Thành, mà Mặc Khuynh Thành kinh ngạc nhìn về phía Đồng Ôn Luân.
Đồng Ôn Luân nghi hoặc hỏi: “Không phải sao?”
Mặc Khuynh Thành nói: “Đương nhiên được.”
Đồng Ôn Luân tiếp tục ăn mì, mà ông chủ thật sự cho rằng bọn họ là người yêu của nhau, chỉ là muốn làm một chút gọi không giống bình thường thôi.
“Tôi biết rồi, hóa là cô là bà chủ của Ôn Luân, vậy cô phải đối xử với cậu ta thật tốt, không thể chơi mấy cái roi gì gì đó.”
“Không phải, ông chủ, ông hiểu lầm rồi...” Mặc Khuynh Thành nghĩ muốn giải thích, cô thật sự chỉ đơn thuần là bà chủ thôi!
Ai ngờ ông chủ vẫy vẫy tay, làm bộ “Tôi hiểu mà”.
“Tôi hiểu, người trẻ tuổi các người, đều rất thích kiểu này, tôi cũng không thể cổ hủ như thế, được rồi, tôi sẽ bưng đồ lên cho hai người nhanh thôi.”
“Ai!”
Mặc Khuynh Thành nhìn ông chủ bước đi xa, trong lòng tan vỡ, ông chủ, thật sự không giống như ông nghĩ đâu, ông nghe tôi giải thích đã!
Mấy tô mì sau bưng lên rất nhanh, mà ông chủ luôn dùng ánh mắt “Ái muội” để nhìn cô với Ôn Luân.
Mặc Khuynh Thành lần đầu tiên cảm thấy người giống như Ôn Luân rất tốt, ít nhất anh ta không quan tâm tới ánh mắt của người bên ngoài.
“Nấc.”
Tới tô mì cuối cùng, Đồng Ôn Luân hài lòng ợ một cái no nê.
“Ăn no rồi hả?”
Đồng Ôn Luân gật gật đầu.
“Ông chủ, tính tiền.”
Rời khỏi quán mì, Mặc Khuynh Thành mang theo Đồng Ôn Luân về trường học.
Người trong phòng nhìn hai người đến, kinh ngạc một phen, sau đó nói: “Đồng Ôn Luân, hôm nay cậu không thể vào phòng máy nữa.”
Vốn tưởng sẽ gặp mọi vướng mắc, ai ngờ anh ta lại nói: “A.”
Sau đó, anh đưa Mặc Khuynh Thành đi Đồ Thư Quán.
Người kia nhìn bóng dáng rời đi của Đồng Ôn Luân, không khỏi thắc mắc: “Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao?”
“Ài, cậu nghĩ nhiều làm gì, chỉ cần cậu ta không quấn quít làm phiền là được, nhưng mà may là cậu ta vẫn biết đói, không thế thì ngày đêm đều ở trong này, vật tư bên trong đâu có chia cho bọn mình đâu.”
“Đúng vậy, không nói nữa, chúng ta nhanh hoàn thành máy móc trước đi.”
“Ừ.”
Mặc Khuynh Thành nhìn Đồng Ôn Luân đi ở phía trước, hỏi: “Chẳng lẽ anh không tức giận?”
“Vì sao phải tức giận?” Đồng Ôn Luân ăn no nói nhiều hơn so với bình thường.
“Mô hình của anh không phải còn chưa xong sao?”
“Không phải có cô rồi sao.”
Mặc Khuynh Thành nghe anh nói đương nhiên như vậy, sửng sốt một giây, sau đó bật cười.
Đúng vậy nha, trước không phải đáp ứng chỉ cần anh gia nhập đoàn đội của mình, cô liền đưa cho anh đầy đủ tài liệu sao? Chỉ là trường học cũng chân thực, vật tư vẫn còn hạn chế.
Mãi đến về sau Mặc Khuynh Thành mới biết được, lúc đó bản thân
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook