Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 108
< id="divcontent">Ba người thừa dịp thời gian chọn lễ phục còn sớm, liền tiện thể tìm kiếm trong khu thương mại có lễ vật gì không.
Tại cửa hàng.
Lê An An yêu thích không buông với thỏ Peter trong tay, hỏi: “KhuynhThành, cậu nói xem sao Văn Tư Tư cứ luôn cắn người không rời vậy?”
Mặc Khuynh Thành nhìn một đống gấu bông trước mặt, tùy ý lấy một con, “Mình sao biết được, có lẽ kiếp trước có cừu hận đi.”
Cũng không phải là kiếp trước có cừu oán, cho nên đời này vẫn số chết vướng phải.
Lê An An buông gấu bông trong tay ra, chỉ sang một bên, “Nếu không thì đưa cái này đi, bớt lãng phí tiền bạc.”
Mặc Khuynh Thành nhìn theo hướng chỉ của cô, đó là một đôi gấu bông côdâu chú rể, tạo hình Q bản, trên tay mỗi con còn cầm một hình trái tim,nhìn rất đáng yêu lại tình cảm.
Mặc Khuynh Thành hơi nhíu mi, hỏi: “An An, thủ công của cậu thế nào?”
“... A?”
Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành đứng ở cửa trung tâm thương mại, Lê An An cất bước rời khỏi.
Mặc Dận nói: “Cục cưng, chúng ta làm gì?”
“Đương nhiên là tiếp tục dạo phố.”
“Được.”
Mặc Dận đưa Mặc Khuynh Thành tới một quán cà phê.
“Hai tách Cappuccino, thêm một phấn Đề Lạp Mễ Tô.”
Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Dận gọi đồ xong, hỏi: “Không phải anh không thích Cappuccino sao?”
“Khẩu vị của em, chính là khẩu vị của anh.”
Mặc Khuynh Thành cười sáng lạn, lại vẫn chưa kịp nói gì, liền bị một đám người vây quanh.
“Công tử, có thể kí tên cho tôi không?”
“Công tử, tôi rất yêu mến người, có thể chụp một tấm hình không?”
“Công tử...”
Đối với yêu cầu của fan, cô vẫn sẽ không cự tuyệt.
Mặc Dận nhìn vô, không tiếng động nói: “Anh đi vệ sinh chút.”
Sau khi Mặc Khuynh Thành tạm biệt đoàn fan, cô buồn bực nhìn vị trí đối diện không còn người.
Anh rốt cuộc là đi đâu vậy?
“Xì xào...”
Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một túi đồ.
“Mở ra nhìn xem, có thích hay không?”
Mặc Khuynh Thành nhận lấy túi đồ, nhìn đồ bên trong Sư tử từ nhỏ đến lớn, có chút trong dự kiến, lại có chút ngoài ý liệu.
Cô đoán được Mặc Dận ra ngoài là đi mua đồ cho cô, nhưng mà không nghĩ tới không phải là quần áo mà là gấu bông.
Lúc tính tiền ở Duy Khắc Đa Lợi, anh vẫn không ngừng nói với mình làkhông thích bộ lễ phục kia, mà cô là ai, cô chính là Mặc Khuynh Thành,Mặc Dận không có cách nào với cô, với thái độ cô tuyên bố xuống, anhcũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh.
“Sao lại mua Sư tử cho em?”
Mặt ngoài không nhìn ra cô có bất kì yêu thích nào, tay lại không tự chủ được vuốt ve con Sư tử.
Cảm xúc kia, nho nhỏ, mềm mại, hai cái tai bên ngoài, ưm, tuy cái mũithiết kế có chút cứng rắn, chỉ một bàn tay có thể cầm được.
Mặc Dận đem động tác của cô ở trong tầm mắt, cảm thấy hiểu rõ, lại lấy túi đồ lại.
“Dận, anh làm gì vậy?”
Mặc Dận vô tội nói: “Cục cưng, không phải em không thích con gấu bông này sao?”
“...”
Mặc Khuynh Thành không nói lời nào, hung hăng nhìn anh, sau đó cười, không sao cả nói: “Vậy anh trả lại đi.”
Mặc Dận: “Anh chưa nói muốn trả lại.”
Mặc Khuynh Thành không nói lời nào, anh cũng không mở miệng thêm.
Sau một lát, Mặc Khuynh Thành để cái chén trong tay xuống, “Đi thôi.”
Mặc Dận đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, chuẩn bị kéo tay cô.
“Ưm.”
Mặc Khuynh Thành cười đắc ý, cho anh làm!
Mặc Dận cố nén đau đớn trên chân, ôm eo của cô, nói: “Nghịch ngợm.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng lên, cao ngạo hừ một tiếng.
“After the moment, with you...”
“Alo.”
“Cô ở đâu?”
“Đi dạo phố, làm sao vậy?”
“Cô nhàn rỗi nha, tôi tới tìm cô.”
Mặc Khuynh Thành cười nói: “Vô sự không đến Tam Bảo Điện, có thể để cô tìm tôi, cũng chỉ có vì cô ta thôi.”
Tắt điện thoại di động xong, cô vuốt tay, bất đắc dĩ nói: “Dận, anh nói sao bọn họ không thể để cho em một buổi hẹn hò hoi sao?”
Hẹn hò sao?
Trong mắt Mặc Dận lóe lên ánh sáng, giọng nói khàn khàn hùng hậu, “Cụccưng, anh nhất định khiến cho bọn họ không thể quấy rầy chúng ta hẹn hònữa.”
Mặc Khuynh Thành quay đầu nhìn về phía anh, “Em có nói là chúng ta sao?”
Nói xong, liền chạy thẳng tới quán cà phê.
“Ầm.”
“Cục cưng!”
Mặc Khuynh Thành xoa xoa cái mũi có chút đau đau, trong lòng thầm mắng, quả nhiên không thể nhanh vội được!
“Khuynh Thành?” Lục Cửu nhìn Mặc Dận đỡ Mặc Khuynh Thành, kinh ngạc nói.
Mặc Khuynh Thành cũng có chút kinh ngạc nói: “Anh Lục, sao anh lại ở đây?”
Lục Cửu cười nói: “Khó có được ngày nghỉ, phát hiện quần áo trong tủ cần thay đổi, mới đi mua vài bộ, đúng rồi, Khuynh Thành, vừa rồi va phảikhông làm cho em bị làm sao chứ?”
Anh nhìn cái mũi của Mặc Khuynh Thành có chút hồng hồng, có chút đau lòng, đều đã tự trách bản thân không nhìn đường.
Mặc Khuynh Thành không sao cả nói: “Không sao, anh Lục, vừa đúng lúc bọn em cũng cần phải mua quần áo, cùng đi đi.”
Lục Cửu nhìn về phía cô, lại nhìn thoáng qua Mặc Dận, mang theo ý cườikhông rõ ý tứ, “Hay là thôi đi, hai người đang hẹn hò, anh không thể làm bóng đèn được.”
Mặc Khuynh Thành giữ chặt góc áo của anh, trực tiếp đẩy Mặc Dận ra.
“Anh Lục, chúng ta lâu rồi không gặp nhau, anh phải bồi em thật tốt, gia hỏa kia, anh ấy mới là bóng đèn, được rồi, chúng ta đi nhanh đi.”
“Ai.”
Lục Cửu cứ như vậy bị Mặc Khuynh Thành lôi đi.
“Hoan nghênh ghé thăm.”
Bọn họ đi vào một tiệm quần áo đồ tây.
Mặc Khuynh Thành chỉ chỉ bộ trên giá, “Cái này, cái này, còn có cái này, lấy size M cho anh ấy.”
“Được.”
“Anh Lục, nhanh đi thử đi.”
Lục Cửu ôm một đống quần áo, cố gắng tươi cười, “Anh đi thử vậy.”
Xoay người chạy đến phòng thay quần áo, rất có cảm giác sẽ chạy mất dép.
Trong mắt Mặc Khuynh Thành hiện lên một tia giảo hoạt, một giây sau lại biến mất không tung tích.
Cô buồn rầu kéo cằm, nỉ non: “Dáng người anh Lục đẹp như vậy, mặc cái gì cũng được, nhưng mà bình thường ở bệnh viện cũng chỉ mặc blue trắng,xem ra phải chọn đồ có màu sáng một chút.”
Lời này vừa nói ra, vị nào đó sau lưng tản ra tức giận càng thêm trầm trọng.
Đôi mắt Mặc Dận càng sâu thêm, tràn ngập sương mù. Lục Cửu có tư cáchgì, vậy mà có thể khiến cho cục cưng tự mình chọn quần áo cho anh ta,bản thân mình còn chưa có bộ nào, làm sao bây giờ, rất muốn bắt Lục Cửulại, sau đó đánh từng roi một.
Anh yên lặng theo sát cước bộ của Mặc Khuynh Thành, lại xác định thờiđiểm xung quanh không có người, một tay túm cô vào trong lòng.
“Dận, anh làm sao vậy? Em còn phải chọn quần áo nữa?”
Mặc Dận rầu rĩ nói: “Tất cả đều là chọn cho Lục Cửu?”
“À không, còn có ông nội, cha với anh hai, em cẩm thấy năm nay giốngnhư chưa mua quần áo cho bọn họ, thừa dịp hiện tại đang rảnh, chọn chobọn họ chút.”
Mặc Dận: “Không có người khác nữa sao?”
Mặc Khuynh Thành trầm tư, lắc lắc đầu, “Không còn.”
Trong lòng Mặc Dận cảm thấy vị chua không ngừng tăng thêm theo từng cáitên một cô nói ra, sau cùng trực tiếp biến thành hũ dấm chua, vị chuađến bản thân đều có thể ngửi được.
Chết tiệt, sao lại có nhiều người đàn ông khác như vậy, vì sao phải muaquần áo cho mấy người Mặc Tuyển Thần, hàng năm trung tâm nhà mình đềuđưa tới quần áo từng quý một, căn bản không cần cô chuẩn bị.
Như vậy so ra, quần áo của mình mới thiếu. Anh vốn không thèm để ý đếnnhững thứ này, quần áo mặc đủ liền được, nhưng mà anh cũng muốn được cục cưng tự mình chọn quần áo cho mình.
Anh áp lực nội tâm ác ma, “Thật sự không còn?”
Mặc Khuynh Thành cực kì thật lòng gật đầu, khóe miệng cười xấu xa lạithêm giảo hoạt trong ánh mắt, lại biểu hiện ý tứ “Bản thân không nói,anh có thể thế nào”.
Được lắm, tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn biến thành tiểu hồ ly giảo hoạt, Công Thủy thật sự là trong một năm dạy cô không ít thứ nha.
“Ưm.”
Mặc Khuynh Thành mở to mắt, khuôn mặt gần trong gang tấc kia, trần truồng nói cho cô, cô bị cưỡng hôn!
Một giây sau, cô nổi giận.
Đẩy Mặc Dận ra, cười tà mị, “Dận, anh thô bạo như vậy sẽ làm cho em đau đó.”
“Đau ở đâu?”
Mặc Dận nhìn đôi môi đỏ son có phần sưng đỏ, lửa nóng trong lòng không ngừng thiêu đốt bản thân.
Mặc Khuynh Thành nhìn ra phản ứng của anh, đưa ngón tay đặt lên cánh môi của anh, “Thân là phu nhân của bản công tử, ngươi như vậy sẽ bị đày vào lãnh cung.”
“A...? Chẳng lẽ em còn có tiểu tình nhân?” Trong mắt Mặc Dận đầy rẫy nguy hiểm.
“Đại trang viên nhiều bảo bối chờ Bản công tử sủng hạnh như vậy, ai ngờ công tử ta lại nhìn trúng gia hỏa thâm trầm này.”
Khóe miệng Mặc Dận ôm lấy cười, trong thanh âm mang theo hấp dẫn, “Cục cưng, có thể được em yêu quý là vinh hạnh của anh.”
“Ngoan, bản công tử sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
Nói xong, trực tiếp kéo áo của anh, môi đối môi, mắt đối mắt.
Thời gian giống như dừng lại ở thời khắc này, đáy mắt thâm tình không đổi, mãi đến thiên hoang địa lão.
“Rắc rắc, rắc rắc.”
Sau khi Lục Cửu thay quần áo hỏi hướng dẫn viên mua xong, tìm được bọn họ.
Nhưng mà hình ảnh này có phần...
Đáy mắt hiện lên ánh sáng, không tiếng động liền lấy điện thoại ra, liên tục chụp lấy mấy tấm hình.
Mặc Khuynh Thành bị âm thanh liên tiếp này khiến cho không có tình thú,buông Mặc Dận ra, hai tay ôm ngực, khóe miệng mang theo ý cười.
“Anh Lục, chụp thoải mái không?”
Lục Cửu bình tĩnh thu hồi điện thoại di động lại, “Không tồi, muốn haingười có thể thể hiện tình cảm mãnh liệt thêm chút, có thể sẽ càng hàilòng hơn.”
Mặc Khuynh Thành: “Dận, xem ra anh Lục có phần đói khát khó nhịn rồi.”
“Anh cũng hiểu được.”
“Hôm nào chúng ta đi tìm mẹ Lục uống trà, giúp anh Lục giải quyết vấn đề này.”
“Được.”
Lục Cửu nhìn hai người nói chuyện, cẩm thấy căng lên, ngoài miệng cònnói: “Khuynh Thành, anh cảm thấy được nếu là em gả cho anh, mẹ anh sẽcàng vui vẻ hơn.”
“Oanh.”
MD! Sát khí!
Mặc Khuynh Thành trấn an, sau đó nói với Lục Cửu: “Anh Lục, em muốn gả, anh cũng có dám cưới không.”
Trong mắt Lục Cửu hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Được rồi, chỉ biết trêu chọc anh.”
“Đây không phải là trêu chọc, cái này gọi là gia tăng thêm điểm lạc thú.”
Mặc Khuynh Thành là vui vẻ tiếp tục chọn quần áo, Lục Cửu còn lại là bất đắc dĩ nhìn về phía Mặc Dận.
[Sao cậu có thể chịu được vợ cậu vậy?]
[Cục cưng thật đáng yêu.]
[Ông anh à, cô ấy hiện tại cũng không đáng yêu.]
[Đó là mắt anh mù.]
[...]
Lục Cửu thầm than một tiếng, quả nhiên là một người nguyện đánh mộtngười nguyện đau, Mặc Khuynh Thành biến thành như vậy, trong đó có không ít công lao của Mặc Dận đâu.
“Dận, anh lại xem đi, bộ này thế nào?”
Mặc Khuynh Thành cầm một chiếc áo sơ mi màu rượu đỏ, áo tây trang khoácngoài là màu đen nhánh, sau đó lại tìm một chiếc cà vạt cùng màu.
“Đi thử đi.”
Mặc Dận đem túi đồ mua nhét vào trong tay Lục Cửu, tiếp nhận quần áo, xoay người tiến vào phòng thay quần áo.
Lục Cửu đứng ở ngoài bên cạnh Mặc Khuynh Thành còn đang chọn quần áo.
“Khuynh Thành, em đây là đang phân biệt đối xử nha.”
“Anh Lục, anh cảm thấy phân biệt đối xử, vậy nhanh cởi quần áo ra.”
“Vẫn là không được, anh cảm thấy được bộ này rất đẹp mắt, Khuynh Thành, nếu không...”
“Sao anh cũng ở chỗ này!”
Văn Tư Tư cảm giác được bản thân luống cuống, lập tức bình tĩnh lại, hỏi: “Tiên sinh, thật khéo.”
Lục Cửu thu hồi nụ cười rực rỡ, khách khí nói: “Xin chào.”
Văn Sương nói: “Thật sự là thật khéo, Tư Tư, người bạn này của con thậtlà có sức quyến rũ, vừa rồi là một người đàn ông, giờ người đi cùng côta lại là người khác, vị tiên sinh này, anh cũng phải cẩn thận một chút, lỡ đâu đến lúc đó lại đội nón xanh.”
Lục Cửu mày không mặt nhăn, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng, “Dìnày, không nên không làm rõ tình hình mà tùy tiện nói lung tung, như vậy sẽ tạo thành quấy rầy tôi.”
Dì?
Văn Sương quả thật muốn điên rồi, hôm nay đã có hai người nói với bà từnhư vậy rồi, mấu chốt nhất là, lại có liên quan với Mặc Khuynh Thànhkia.
“Vị tiên sinh này, chắc là độ mắt lại cao rồi, tôi khuyên cậu vẫn nên đi đo lại mắt đi.”
Nếu là bình thường Văn Tư Tư sẽ cùng châm chọc, nhưng mà hiện tại nộitâm cô ta đang rất loạn, cô ta hoàn toàn không ngờ tại thời điểm cô tayếu ớt nhất Lục Cửu lại cô ta ấm áp, mà lại là bạn của Mặc Khuynh Thành.
“Mẹ, chúng ta vẫn nên nhanh chọn đồ đi, nếu không không kịp về nhà ăn cơm rồi.”
Văn Sương không hờn giận nhìn Văn Tư Tư, nha đầu này từ khi nhìn thấyLục Cửu liền thấy không thích hợp, chẳng lẽ cô ta léng phéng với anh ta?
“Văn Tư Tư, cô lại sợ hãi cái gì, có phải là làm chuyện gì có lỗi với Thụy nhi nhà chúng tôi không.”
Văn Tư Tư vừa nghe xong, thiếu chút nữa chửi ầm lên, chính người mẹchồng tương lai này không có tác dụng gì, trừ bỏ nhìn mình không vừamắt, hiện tại lại thêm đần độn nữa, quả thực là đầu heo!
Cô ta dằn lại tính tình nói: “Mẹ, hôm nay là ngày quan trọng, chúng ta không cần tranh cãi nữa.”
Cô ta cầu xin nhìn Văn Sương, vẫn còn không ngừng chớp chớp mắt.
Đáng tiếc Văn Sương căn bản không biết là cô ta có ý gì.
Mắt cô ta có gì sao? Lại không ngừng chớp chớp mắt làm gì, bà cố gắngnhớ lại, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn đến người không ngừng dừng lại ở cửa tiệm.
Trời ạ, khi nào thì người đến đây lại nhiều như vậy! Không được, bà lúcnày không thể rối rắm được, hôm nay đã một lần mất mặt rồi, Văn Tư Tưnói không sai, ngày quan trọng như vậy, sao phải vì chuyện nhỏ mà khiếncho chính mình trở thành trò cười cho toàn Đế Đô, vậy thì mất nhiều hơnđược.
Nghĩ như vậy, bà liền bày ra tư thái nữ chủ nhân Tô gia, thu liễm hung hãn kiêu ngạo lại, biến thành ôn hòa.
“Thật là hồ đồ, thật có lỗi, chuyện vừa rồi là lỗi của chúng tôi, đúngrồi, tiệc đính hôn đêm nay đừng đến muộn, tám giờ tối nay, cáo từ.”
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dáng ra vẻ của hai người, lại nghĩ tới Lê An An luôn luôn thích nói mình làm, nhất thời có chút buồn nôn, buổi tối gặpmặt nhất định phải nói cho bọn họ, cái từ làm này, không hợp với mình.
“Khuynh Thành, em quen bọn họ?”
Mặc Khuynh Thành: “Văn Tư Tư là bạn học trung học, quan hệ có vẻ sâu xa, nhưng mà, sao anh lại biết?”
Lục Cửu thuận miệng nói: “Trước có gặp qua một lần ở cửa bệnh viện.”
“A...”
Lục Cửu: “Khuynh Thành, em có biết cô ta đi làm cái gì không?”
Mặc Khuynh Thành: “Anh Lục, đi bệnh viện đơn giản là bị bệnh, cũng không thể là lại mang thai rồi.”
“Lại?”
Mặc Khuynh Thành có chút kinh ngạc, “Sẽ không phải bị em nói trúng chứ?”
“Bingo, chúc mừng em đã trả lời đúng rồi.”
Mặc Khuynh Thành đột nhiên có chút nghi hoặc, Văn Tư Tư làm sao có thể nhanh như vậy lại có thai rồi?
“Cục cưng, em làm sao vậy?”
Mặc Dận từ phòng thay đồ đi ra, nhìn đến Mặc Khuynh Thành vẫn ngu ngơ,hỏi Lục Cửu, anh ta cũng cho mình một ánh mắt “Không biết”.
Mặc Khuynh Thành đem quần áo nhét vào trong lòng anh, có chút vội vàngnói: “Dận, hiện tại em có chút chuyện cần xử lý, mấy bộ quần áo này đềulà cho anh, chính anh trả tiền đi.”
Nói xong, cô liền chạy khỏi cửa tiệm.
Mặc Dận trực tiếp bị vứt bỏ sâu thẳm nhìn Lục Cửu.
“Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Cửu vội vàng đem việc gặp Văn Tư Tư kể lại một lần.
“Anh nói anh ở bệnh viện gặp qua một lần, lại còn biết cô ta mang thai rồi hả?”
“Không sai, bởi vì cô ta, làm hại tôi đến muộn, sau đó xong việc đặc biệt qua khoa phụ sản hỏi một phen.”
Khí tức Mặc Dận bình tĩnh, “Tôi biết rồi.”
Lục Cửu nhìn thấy vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra, vị đại gia này bản thân mình không hầu hạ nổi.
Đột nhiên, trong lòng mình hơn một chồng quần áo.
“Đi trả tiền.”
Nói xong, anh đến quần áo cũng không thay liền ra khỏi cửa tiệm.
“Ai!”
“Tiên sinh, xin hỏi muốn đưa đến tận nhà sao?”
“Ừ, trực tiếp đưa đến...”
Bên này, Mặc Khuynh Thành trở lại quán cà phê, thần tốc tìm đến Văn Cẩm ngồi ở vị trí khuất trong quán.
“Cô đến đây từ lúc nào?”
Văn Cẩm trực tiếp cho cô một ly nước lọc, nói: “Đến đây được một lúc rồi.”
Mặc Khuynh Thành bình phục nhịp tim hỗn loạn, bình tĩnh nói: “Cô tới tìm tôi là vì chuyện Văn Tư Tư mang thai đi.”
Văn Cẩm kinh ngạc nói: “Cô biết rồi hả?”
“Mới biết được, cô ta đi đến bệnh viện có anh tôi làm ở trong đó, ngày đó vừa lúc đụng phải.”
Hai tay Văn Cẩm bưng tách cà phê, nói: “Như vậy a...”
“Cô có tính toán gì không?”
Văn Cẩm: “Cô cảm thấy được Văn Tư Tư mang thai đứa con của Tô Thụy à?”
“Tuy khả năng này rất nhỏ, có thể là trực giác nói cho tôi biết, cô ta không mang thai đứa con của Tô Thụy.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, trước đó không lâu mới sinh non, không bao lâusau lại mang thai, Tô Thụy rốt cuộc có bao nhiêu đói khát mới có thểkhông để ý thân thể của cô ta đây.”
Cô mang theo quét xuống trêu chọc, tiếp tục nói: “Trước đây cô cực kìthích Tô Thụy phải không, hiện tại nghe đến mấy chuyện này không khóchịu sao?”
“Cục cưng hiện tại là người có chủ.”
Một âm thanh nồng đậm như rượu vang lên bên cạnh Mặc Khuynh Thành.
“Dận?”
Mặc Dận đi đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành ngồi xuống, nhìn đến Văn Cẩm ở đối diện, nói: “Cục cưng là của tôi.”
Văn Cẩm không nghĩ tới một câu nói đùa, lại bị chính chủ nghe được, rất xấu hổ.
Mặc Khuynh Thành nắm tay Mặc Dận, thưởng thức.
“Dận, em biết anh sẽ đến tìm em.”
Tình huống như vậy, cho dù cô không nói, Mặc Dận cũng phải hỏi Lục Cửu.
“Em đều đã vội vàng như vậy, anh có thể không hỏi rõ ràng sao.”
Văn Cẩm nhìn Mặc Dận vừa đến liền trực tiếp bỏ mình sang một bên, tronglòng châm chọc, muốn ân ái cũng không cần như vậy đi, tuy nhiên bản thân cũng không được xem là bạn của cô, nhưng ít nhất cũng là đồng minh, như vậy ngược lại là anh, lại là xem nhẹ cô.
“Khụ khụ, Mặc Khuynh Thành, cô nói đêm nay quan trọng như vậy có thể có đặc sắc gì không?”
Mặc Khuynh Thành không cần suy nghĩ nói: “Cô vẫn không cần ôm ấp suynghĩ như vậy, không có chứng cứ suy đoán, cũng chỉ là suy đoán, hiện tại quan trọng nhất là, chứng cứ.”
Văn Cẩm: “Tôi cũng biết rõ, nhưng mà tôi điều tra hơn một tuần lễ, cũngkhông tra ra rốt cuộc là người nào, có một lực lượng thần bí đem toàn bộ chuyện của cô ta trong thời gian này xóa đi sạch sẽ.”
Mặc Khuynh Thành lại không cho là đúng, “Chỉ cần chuyện đã xảy ra, cho dù dọn sạch rồi, cũng sẽ có tung tích có thể tìm ra.”
“Cô nói đích thị không sai, nhưng đêm nay đã là đêm đính hôn, thời gian ngắn như vậy thì tìm chứng cứ ở đâu.”
Mặc Khuynh Thành cười thần bí, “Tôi có người.”
Bảy rưỡi tối, Khách sạn quốc tế.
Từng chiếc xe xa hoa dừng ở trước cửa, mấy người bảo vệ nhao nhao tiếnlên hỗ trợ mở cửa xe, mọi người bước xuống đều mặc lễ phục tây trang,đặc biệt trang trọng.
Cam Triết nhìn những người bình thường không bao giờ gặp được này, thán phục một tiếng, “Thật là người đến đây nhiều quá!”
Tống Tiểu Bảo: “Đúng vậy.”
Lê An An còn lại nói: “Các cậu nhìn mấy người đó làm gì, còn không phảilà hai mắt một mũi, có cái gì không giống nhau sao, nhanh đi tìm KhuynhThành, đã mấy giờ rồi, như thế nào còn chưa tới.”
Tô Nhạc Thiên: “An An, cậu đừng có gấp, còn nửa tiếng nữa, vẫn có thể đến đúng lúc.”
Lê An An dậm chân, nắm chặt túi nhỏ trên tay, bọn họ làm sao có thể mình rốt cuộc là gấp cái gì được, nghĩ tới sáng nay Mặc Khuynh Thành phânphó cho cô làm lễ vật, cô liền cảm thấy mấy ngón tay đều đau, cô cũngkhông biết thêu thùa gì, vậy mà đem tác phẩm đầu tay của mình tặng choBạch liên hoa Văn Tư Tư này, thật sự là tiện nghi cho cô ta rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy còn 10 phút nữa tiệcđính hôn liền bắt đầu, đám người Lê An An rốt cuộc cũng chờ không nổinữa.
“Không được, điện thoại Khuynh Thành sao không gọi được, thật sự là gấp chết người rồi!”
Cam Triết đề nghị nói: “Nếu không chúng ta vào trước đi, mồi hồi bọn họ đến chúng ta cũng có thể nhìn thấy.”
Tô Nhạc Thiên: “Chủ ý này không tệ, hiện tại người ở bên ngoài nhiều như vậy, bọn họ cũng có khả năng vào trước rồi, cho dù không có tới, Khuynh Thành cũng nhất định sẽ đến.”
Lê An An suy nghĩ, nói: “Được rồi, chúng ta vào trước đi.”
Vốn tưởng rằng bên ngoài đã đầy đủ hoa lệ, không nghĩ bên trong lại càng tráng lệ hơn.
Trên tường trang trí bằng giấy màu vàng, tung ra kim tuyến, ngọn đèn chiếu xuống, tỏa sáng lấp lánh, lọt vào ánh mắt mọi người.
Lê An An miệng chậc chậc rung động, “Ai, các cậu xác định Văn gia với Tô gia đều làm chính trị hả, đây quả thực là hành vi của nhà giàu mớinổi.”
Cam Triết cũng xem thế là đủ rồi, “Đúng vậy, nếu không biết bọn họ làchính đạo, mình cũng thấy bọn họ vẫn còn cường hào hơn với Mặc gia.”
Tô Nhạc Thiên nói: “Chẳng qua là bên ngoài tỏa sáng bên trong thối rữathôi, bọn họ long trọng như vậy, chỉ là mượn cớ đính hôn, mời mấy ngườinhân viên chính trị quan trọng trao đổi tình cảm mà thôi.”
Tống Tiểu Bảo: “Không sai.”
Lê An An châm chọc liếc cậu ta một cái, “Cậu không sai cái gì, cậu có biết ý tứ Nhạc Thiên nói là ý gì không?”
“Với cậu mình ngu ngốc như vậy sao.”
“MD! Nếu không phải tối nay quan trọng, mình cảm thấy mình sẽ đem cậu!”
“Hiện tại cậu đánh không lại mình.”
“Phập.”
Lê An An cảm giác giữa ngực mình trúng một mũi tên.
Đầu năm nay thật sự là tất cả đều mạnh hơn cô! Thời gian tốt đẹp một năm trước đã không còn nữa rồi.
Cam Triết giữ chặt cô, “Được rồi, các cậu cứ thích đấu võ mồm, cũngkhông nhìn xem đây là trường hợp nào, để cho người khác chế giễu đó.”
Anh vừa nói, Lê An An cùng Tống Tiểu Bảo nháy mắt gắng gượng ưỡn lưng,trên mặt mang theo tươi cười tiêu chuẩn, rất giống là nhân vật bước ratừ sách giáo khoa ra.
10 phút nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, ngay sau nửa phút sau cùng, Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành rốt cục cũng tới.
“Xì xào.”
Trang phục giống nhau, kim đồng ngọc nữ ở chung một chỗ, người nào dám nói họ không phải một đôi.
“Là công tử?”
“Người đàn ông bên cạnh công tử là ai? Đứng chung với cô ấy thật xứng đôi.”
“Vốn cho rằng mấy nam minh tinh ở Làng giải trí đã đủ đẹp trai rồi, cũng cho rằng đời này công tử khó có khả năng tìm được người tương xứng vớicô ấy, không nghĩ tới, đây chỉ là tôi cho rằng.”
“Đúng vậy, đẹp trai đến độ thiên thần phẫn nộ, mấu chốt là khí thế củacông tử không có ngăn chặn được khí thế của anh ta, hai người bọn họ quả thực là tồn tại vì đối phương.”
...
Rất nhiều lời nói truyền đến tai Mặc Dận và Mặc Khuynh Thành, Mặc Dận không nói
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Tại cửa hàng.
Lê An An yêu thích không buông với thỏ Peter trong tay, hỏi: “KhuynhThành, cậu nói xem sao Văn Tư Tư cứ luôn cắn người không rời vậy?”
Mặc Khuynh Thành nhìn một đống gấu bông trước mặt, tùy ý lấy một con, “Mình sao biết được, có lẽ kiếp trước có cừu hận đi.”
Cũng không phải là kiếp trước có cừu oán, cho nên đời này vẫn số chết vướng phải.
Lê An An buông gấu bông trong tay ra, chỉ sang một bên, “Nếu không thì đưa cái này đi, bớt lãng phí tiền bạc.”
Mặc Khuynh Thành nhìn theo hướng chỉ của cô, đó là một đôi gấu bông côdâu chú rể, tạo hình Q bản, trên tay mỗi con còn cầm một hình trái tim,nhìn rất đáng yêu lại tình cảm.
Mặc Khuynh Thành hơi nhíu mi, hỏi: “An An, thủ công của cậu thế nào?”
“... A?”
Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành đứng ở cửa trung tâm thương mại, Lê An An cất bước rời khỏi.
Mặc Dận nói: “Cục cưng, chúng ta làm gì?”
“Đương nhiên là tiếp tục dạo phố.”
“Được.”
Mặc Dận đưa Mặc Khuynh Thành tới một quán cà phê.
“Hai tách Cappuccino, thêm một phấn Đề Lạp Mễ Tô.”
Mặc Khuynh Thành nhìn Mặc Dận gọi đồ xong, hỏi: “Không phải anh không thích Cappuccino sao?”
“Khẩu vị của em, chính là khẩu vị của anh.”
Mặc Khuynh Thành cười sáng lạn, lại vẫn chưa kịp nói gì, liền bị một đám người vây quanh.
“Công tử, có thể kí tên cho tôi không?”
“Công tử, tôi rất yêu mến người, có thể chụp một tấm hình không?”
“Công tử...”
Đối với yêu cầu của fan, cô vẫn sẽ không cự tuyệt.
Mặc Dận nhìn vô, không tiếng động nói: “Anh đi vệ sinh chút.”
Sau khi Mặc Khuynh Thành tạm biệt đoàn fan, cô buồn bực nhìn vị trí đối diện không còn người.
Anh rốt cuộc là đi đâu vậy?
“Xì xào...”
Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một túi đồ.
“Mở ra nhìn xem, có thích hay không?”
Mặc Khuynh Thành nhận lấy túi đồ, nhìn đồ bên trong Sư tử từ nhỏ đến lớn, có chút trong dự kiến, lại có chút ngoài ý liệu.
Cô đoán được Mặc Dận ra ngoài là đi mua đồ cho cô, nhưng mà không nghĩ tới không phải là quần áo mà là gấu bông.
Lúc tính tiền ở Duy Khắc Đa Lợi, anh vẫn không ngừng nói với mình làkhông thích bộ lễ phục kia, mà cô là ai, cô chính là Mặc Khuynh Thành,Mặc Dận không có cách nào với cô, với thái độ cô tuyên bố xuống, anhcũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhận mệnh.
“Sao lại mua Sư tử cho em?”
Mặt ngoài không nhìn ra cô có bất kì yêu thích nào, tay lại không tự chủ được vuốt ve con Sư tử.
Cảm xúc kia, nho nhỏ, mềm mại, hai cái tai bên ngoài, ưm, tuy cái mũithiết kế có chút cứng rắn, chỉ một bàn tay có thể cầm được.
Mặc Dận đem động tác của cô ở trong tầm mắt, cảm thấy hiểu rõ, lại lấy túi đồ lại.
“Dận, anh làm gì vậy?”
Mặc Dận vô tội nói: “Cục cưng, không phải em không thích con gấu bông này sao?”
“...”
Mặc Khuynh Thành không nói lời nào, hung hăng nhìn anh, sau đó cười, không sao cả nói: “Vậy anh trả lại đi.”
Mặc Dận: “Anh chưa nói muốn trả lại.”
Mặc Khuynh Thành không nói lời nào, anh cũng không mở miệng thêm.
Sau một lát, Mặc Khuynh Thành để cái chén trong tay xuống, “Đi thôi.”
Mặc Dận đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, chuẩn bị kéo tay cô.
“Ưm.”
Mặc Khuynh Thành cười đắc ý, cho anh làm!
Mặc Dận cố nén đau đớn trên chân, ôm eo của cô, nói: “Nghịch ngợm.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng lên, cao ngạo hừ một tiếng.
“After the moment, with you...”
“Alo.”
“Cô ở đâu?”
“Đi dạo phố, làm sao vậy?”
“Cô nhàn rỗi nha, tôi tới tìm cô.”
Mặc Khuynh Thành cười nói: “Vô sự không đến Tam Bảo Điện, có thể để cô tìm tôi, cũng chỉ có vì cô ta thôi.”
Tắt điện thoại di động xong, cô vuốt tay, bất đắc dĩ nói: “Dận, anh nói sao bọn họ không thể để cho em một buổi hẹn hò hoi sao?”
Hẹn hò sao?
Trong mắt Mặc Dận lóe lên ánh sáng, giọng nói khàn khàn hùng hậu, “Cụccưng, anh nhất định khiến cho bọn họ không thể quấy rầy chúng ta hẹn hònữa.”
Mặc Khuynh Thành quay đầu nhìn về phía anh, “Em có nói là chúng ta sao?”
Nói xong, liền chạy thẳng tới quán cà phê.
“Ầm.”
“Cục cưng!”
Mặc Khuynh Thành xoa xoa cái mũi có chút đau đau, trong lòng thầm mắng, quả nhiên không thể nhanh vội được!
“Khuynh Thành?” Lục Cửu nhìn Mặc Dận đỡ Mặc Khuynh Thành, kinh ngạc nói.
Mặc Khuynh Thành cũng có chút kinh ngạc nói: “Anh Lục, sao anh lại ở đây?”
Lục Cửu cười nói: “Khó có được ngày nghỉ, phát hiện quần áo trong tủ cần thay đổi, mới đi mua vài bộ, đúng rồi, Khuynh Thành, vừa rồi va phảikhông làm cho em bị làm sao chứ?”
Anh nhìn cái mũi của Mặc Khuynh Thành có chút hồng hồng, có chút đau lòng, đều đã tự trách bản thân không nhìn đường.
Mặc Khuynh Thành không sao cả nói: “Không sao, anh Lục, vừa đúng lúc bọn em cũng cần phải mua quần áo, cùng đi đi.”
Lục Cửu nhìn về phía cô, lại nhìn thoáng qua Mặc Dận, mang theo ý cườikhông rõ ý tứ, “Hay là thôi đi, hai người đang hẹn hò, anh không thể làm bóng đèn được.”
Mặc Khuynh Thành giữ chặt góc áo của anh, trực tiếp đẩy Mặc Dận ra.
“Anh Lục, chúng ta lâu rồi không gặp nhau, anh phải bồi em thật tốt, gia hỏa kia, anh ấy mới là bóng đèn, được rồi, chúng ta đi nhanh đi.”
“Ai.”
Lục Cửu cứ như vậy bị Mặc Khuynh Thành lôi đi.
“Hoan nghênh ghé thăm.”
Bọn họ đi vào một tiệm quần áo đồ tây.
Mặc Khuynh Thành chỉ chỉ bộ trên giá, “Cái này, cái này, còn có cái này, lấy size M cho anh ấy.”
“Được.”
“Anh Lục, nhanh đi thử đi.”
Lục Cửu ôm một đống quần áo, cố gắng tươi cười, “Anh đi thử vậy.”
Xoay người chạy đến phòng thay quần áo, rất có cảm giác sẽ chạy mất dép.
Trong mắt Mặc Khuynh Thành hiện lên một tia giảo hoạt, một giây sau lại biến mất không tung tích.
Cô buồn rầu kéo cằm, nỉ non: “Dáng người anh Lục đẹp như vậy, mặc cái gì cũng được, nhưng mà bình thường ở bệnh viện cũng chỉ mặc blue trắng,xem ra phải chọn đồ có màu sáng một chút.”
Lời này vừa nói ra, vị nào đó sau lưng tản ra tức giận càng thêm trầm trọng.
Đôi mắt Mặc Dận càng sâu thêm, tràn ngập sương mù. Lục Cửu có tư cáchgì, vậy mà có thể khiến cho cục cưng tự mình chọn quần áo cho anh ta,bản thân mình còn chưa có bộ nào, làm sao bây giờ, rất muốn bắt Lục Cửulại, sau đó đánh từng roi một.
Anh yên lặng theo sát cước bộ của Mặc Khuynh Thành, lại xác định thờiđiểm xung quanh không có người, một tay túm cô vào trong lòng.
“Dận, anh làm sao vậy? Em còn phải chọn quần áo nữa?”
Mặc Dận rầu rĩ nói: “Tất cả đều là chọn cho Lục Cửu?”
“À không, còn có ông nội, cha với anh hai, em cẩm thấy năm nay giốngnhư chưa mua quần áo cho bọn họ, thừa dịp hiện tại đang rảnh, chọn chobọn họ chút.”
Mặc Dận: “Không có người khác nữa sao?”
Mặc Khuynh Thành trầm tư, lắc lắc đầu, “Không còn.”
Trong lòng Mặc Dận cảm thấy vị chua không ngừng tăng thêm theo từng cáitên một cô nói ra, sau cùng trực tiếp biến thành hũ dấm chua, vị chuađến bản thân đều có thể ngửi được.
Chết tiệt, sao lại có nhiều người đàn ông khác như vậy, vì sao phải muaquần áo cho mấy người Mặc Tuyển Thần, hàng năm trung tâm nhà mình đềuđưa tới quần áo từng quý một, căn bản không cần cô chuẩn bị.
Như vậy so ra, quần áo của mình mới thiếu. Anh vốn không thèm để ý đếnnhững thứ này, quần áo mặc đủ liền được, nhưng mà anh cũng muốn được cục cưng tự mình chọn quần áo cho mình.
Anh áp lực nội tâm ác ma, “Thật sự không còn?”
Mặc Khuynh Thành cực kì thật lòng gật đầu, khóe miệng cười xấu xa lạithêm giảo hoạt trong ánh mắt, lại biểu hiện ý tứ “Bản thân không nói,anh có thể thế nào”.
Được lắm, tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn biến thành tiểu hồ ly giảo hoạt, Công Thủy thật sự là trong một năm dạy cô không ít thứ nha.
“Ưm.”
Mặc Khuynh Thành mở to mắt, khuôn mặt gần trong gang tấc kia, trần truồng nói cho cô, cô bị cưỡng hôn!
Một giây sau, cô nổi giận.
Đẩy Mặc Dận ra, cười tà mị, “Dận, anh thô bạo như vậy sẽ làm cho em đau đó.”
“Đau ở đâu?”
Mặc Dận nhìn đôi môi đỏ son có phần sưng đỏ, lửa nóng trong lòng không ngừng thiêu đốt bản thân.
Mặc Khuynh Thành nhìn ra phản ứng của anh, đưa ngón tay đặt lên cánh môi của anh, “Thân là phu nhân của bản công tử, ngươi như vậy sẽ bị đày vào lãnh cung.”
“A...? Chẳng lẽ em còn có tiểu tình nhân?” Trong mắt Mặc Dận đầy rẫy nguy hiểm.
“Đại trang viên nhiều bảo bối chờ Bản công tử sủng hạnh như vậy, ai ngờ công tử ta lại nhìn trúng gia hỏa thâm trầm này.”
Khóe miệng Mặc Dận ôm lấy cười, trong thanh âm mang theo hấp dẫn, “Cục cưng, có thể được em yêu quý là vinh hạnh của anh.”
“Ngoan, bản công tử sẽ đối xử với ngươi thật tốt.”
Nói xong, trực tiếp kéo áo của anh, môi đối môi, mắt đối mắt.
Thời gian giống như dừng lại ở thời khắc này, đáy mắt thâm tình không đổi, mãi đến thiên hoang địa lão.
“Rắc rắc, rắc rắc.”
Sau khi Lục Cửu thay quần áo hỏi hướng dẫn viên mua xong, tìm được bọn họ.
Nhưng mà hình ảnh này có phần...
Đáy mắt hiện lên ánh sáng, không tiếng động liền lấy điện thoại ra, liên tục chụp lấy mấy tấm hình.
Mặc Khuynh Thành bị âm thanh liên tiếp này khiến cho không có tình thú,buông Mặc Dận ra, hai tay ôm ngực, khóe miệng mang theo ý cười.
“Anh Lục, chụp thoải mái không?”
Lục Cửu bình tĩnh thu hồi điện thoại di động lại, “Không tồi, muốn haingười có thể thể hiện tình cảm mãnh liệt thêm chút, có thể sẽ càng hàilòng hơn.”
Mặc Khuynh Thành: “Dận, xem ra anh Lục có phần đói khát khó nhịn rồi.”
“Anh cũng hiểu được.”
“Hôm nào chúng ta đi tìm mẹ Lục uống trà, giúp anh Lục giải quyết vấn đề này.”
“Được.”
Lục Cửu nhìn hai người nói chuyện, cẩm thấy căng lên, ngoài miệng cònnói: “Khuynh Thành, anh cảm thấy được nếu là em gả cho anh, mẹ anh sẽcàng vui vẻ hơn.”
“Oanh.”
MD! Sát khí!
Mặc Khuynh Thành trấn an, sau đó nói với Lục Cửu: “Anh Lục, em muốn gả, anh cũng có dám cưới không.”
Trong mắt Lục Cửu hiện lên vẻ bất đắc dĩ, “Được rồi, chỉ biết trêu chọc anh.”
“Đây không phải là trêu chọc, cái này gọi là gia tăng thêm điểm lạc thú.”
Mặc Khuynh Thành là vui vẻ tiếp tục chọn quần áo, Lục Cửu còn lại là bất đắc dĩ nhìn về phía Mặc Dận.
[Sao cậu có thể chịu được vợ cậu vậy?]
[Cục cưng thật đáng yêu.]
[Ông anh à, cô ấy hiện tại cũng không đáng yêu.]
[Đó là mắt anh mù.]
[...]
Lục Cửu thầm than một tiếng, quả nhiên là một người nguyện đánh mộtngười nguyện đau, Mặc Khuynh Thành biến thành như vậy, trong đó có không ít công lao của Mặc Dận đâu.
“Dận, anh lại xem đi, bộ này thế nào?”
Mặc Khuynh Thành cầm một chiếc áo sơ mi màu rượu đỏ, áo tây trang khoácngoài là màu đen nhánh, sau đó lại tìm một chiếc cà vạt cùng màu.
“Đi thử đi.”
Mặc Dận đem túi đồ mua nhét vào trong tay Lục Cửu, tiếp nhận quần áo, xoay người tiến vào phòng thay quần áo.
Lục Cửu đứng ở ngoài bên cạnh Mặc Khuynh Thành còn đang chọn quần áo.
“Khuynh Thành, em đây là đang phân biệt đối xử nha.”
“Anh Lục, anh cảm thấy phân biệt đối xử, vậy nhanh cởi quần áo ra.”
“Vẫn là không được, anh cảm thấy được bộ này rất đẹp mắt, Khuynh Thành, nếu không...”
“Sao anh cũng ở chỗ này!”
Văn Tư Tư cảm giác được bản thân luống cuống, lập tức bình tĩnh lại, hỏi: “Tiên sinh, thật khéo.”
Lục Cửu thu hồi nụ cười rực rỡ, khách khí nói: “Xin chào.”
Văn Sương nói: “Thật sự là thật khéo, Tư Tư, người bạn này của con thậtlà có sức quyến rũ, vừa rồi là một người đàn ông, giờ người đi cùng côta lại là người khác, vị tiên sinh này, anh cũng phải cẩn thận một chút, lỡ đâu đến lúc đó lại đội nón xanh.”
Lục Cửu mày không mặt nhăn, khóe miệng mang theo nụ cười lạnh lùng, “Dìnày, không nên không làm rõ tình hình mà tùy tiện nói lung tung, như vậy sẽ tạo thành quấy rầy tôi.”
Dì?
Văn Sương quả thật muốn điên rồi, hôm nay đã có hai người nói với bà từnhư vậy rồi, mấu chốt nhất là, lại có liên quan với Mặc Khuynh Thànhkia.
“Vị tiên sinh này, chắc là độ mắt lại cao rồi, tôi khuyên cậu vẫn nên đi đo lại mắt đi.”
Nếu là bình thường Văn Tư Tư sẽ cùng châm chọc, nhưng mà hiện tại nộitâm cô ta đang rất loạn, cô ta hoàn toàn không ngờ tại thời điểm cô tayếu ớt nhất Lục Cửu lại cô ta ấm áp, mà lại là bạn của Mặc Khuynh Thành.
“Mẹ, chúng ta vẫn nên nhanh chọn đồ đi, nếu không không kịp về nhà ăn cơm rồi.”
Văn Sương không hờn giận nhìn Văn Tư Tư, nha đầu này từ khi nhìn thấyLục Cửu liền thấy không thích hợp, chẳng lẽ cô ta léng phéng với anh ta?
“Văn Tư Tư, cô lại sợ hãi cái gì, có phải là làm chuyện gì có lỗi với Thụy nhi nhà chúng tôi không.”
Văn Tư Tư vừa nghe xong, thiếu chút nữa chửi ầm lên, chính người mẹchồng tương lai này không có tác dụng gì, trừ bỏ nhìn mình không vừamắt, hiện tại lại thêm đần độn nữa, quả thực là đầu heo!
Cô ta dằn lại tính tình nói: “Mẹ, hôm nay là ngày quan trọng, chúng ta không cần tranh cãi nữa.”
Cô ta cầu xin nhìn Văn Sương, vẫn còn không ngừng chớp chớp mắt.
Đáng tiếc Văn Sương căn bản không biết là cô ta có ý gì.
Mắt cô ta có gì sao? Lại không ngừng chớp chớp mắt làm gì, bà cố gắngnhớ lại, ánh mắt trong lúc vô tình nhìn đến người không ngừng dừng lại ở cửa tiệm.
Trời ạ, khi nào thì người đến đây lại nhiều như vậy! Không được, bà lúcnày không thể rối rắm được, hôm nay đã một lần mất mặt rồi, Văn Tư Tưnói không sai, ngày quan trọng như vậy, sao phải vì chuyện nhỏ mà khiếncho chính mình trở thành trò cười cho toàn Đế Đô, vậy thì mất nhiều hơnđược.
Nghĩ như vậy, bà liền bày ra tư thái nữ chủ nhân Tô gia, thu liễm hung hãn kiêu ngạo lại, biến thành ôn hòa.
“Thật là hồ đồ, thật có lỗi, chuyện vừa rồi là lỗi của chúng tôi, đúngrồi, tiệc đính hôn đêm nay đừng đến muộn, tám giờ tối nay, cáo từ.”
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dáng ra vẻ của hai người, lại nghĩ tới Lê An An luôn luôn thích nói mình làm, nhất thời có chút buồn nôn, buổi tối gặpmặt nhất định phải nói cho bọn họ, cái từ làm này, không hợp với mình.
“Khuynh Thành, em quen bọn họ?”
Mặc Khuynh Thành: “Văn Tư Tư là bạn học trung học, quan hệ có vẻ sâu xa, nhưng mà, sao anh lại biết?”
Lục Cửu thuận miệng nói: “Trước có gặp qua một lần ở cửa bệnh viện.”
“A...”
Lục Cửu: “Khuynh Thành, em có biết cô ta đi làm cái gì không?”
Mặc Khuynh Thành: “Anh Lục, đi bệnh viện đơn giản là bị bệnh, cũng không thể là lại mang thai rồi.”
“Lại?”
Mặc Khuynh Thành có chút kinh ngạc, “Sẽ không phải bị em nói trúng chứ?”
“Bingo, chúc mừng em đã trả lời đúng rồi.”
Mặc Khuynh Thành đột nhiên có chút nghi hoặc, Văn Tư Tư làm sao có thể nhanh như vậy lại có thai rồi?
“Cục cưng, em làm sao vậy?”
Mặc Dận từ phòng thay đồ đi ra, nhìn đến Mặc Khuynh Thành vẫn ngu ngơ,hỏi Lục Cửu, anh ta cũng cho mình một ánh mắt “Không biết”.
Mặc Khuynh Thành đem quần áo nhét vào trong lòng anh, có chút vội vàngnói: “Dận, hiện tại em có chút chuyện cần xử lý, mấy bộ quần áo này đềulà cho anh, chính anh trả tiền đi.”
Nói xong, cô liền chạy khỏi cửa tiệm.
Mặc Dận trực tiếp bị vứt bỏ sâu thẳm nhìn Lục Cửu.
“Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Cửu vội vàng đem việc gặp Văn Tư Tư kể lại một lần.
“Anh nói anh ở bệnh viện gặp qua một lần, lại còn biết cô ta mang thai rồi hả?”
“Không sai, bởi vì cô ta, làm hại tôi đến muộn, sau đó xong việc đặc biệt qua khoa phụ sản hỏi một phen.”
Khí tức Mặc Dận bình tĩnh, “Tôi biết rồi.”
Lục Cửu nhìn thấy vậy, cũng nhẹ nhàng thở ra, vị đại gia này bản thân mình không hầu hạ nổi.
Đột nhiên, trong lòng mình hơn một chồng quần áo.
“Đi trả tiền.”
Nói xong, anh đến quần áo cũng không thay liền ra khỏi cửa tiệm.
“Ai!”
“Tiên sinh, xin hỏi muốn đưa đến tận nhà sao?”
“Ừ, trực tiếp đưa đến...”
Bên này, Mặc Khuynh Thành trở lại quán cà phê, thần tốc tìm đến Văn Cẩm ngồi ở vị trí khuất trong quán.
“Cô đến đây từ lúc nào?”
Văn Cẩm trực tiếp cho cô một ly nước lọc, nói: “Đến đây được một lúc rồi.”
Mặc Khuynh Thành bình phục nhịp tim hỗn loạn, bình tĩnh nói: “Cô tới tìm tôi là vì chuyện Văn Tư Tư mang thai đi.”
Văn Cẩm kinh ngạc nói: “Cô biết rồi hả?”
“Mới biết được, cô ta đi đến bệnh viện có anh tôi làm ở trong đó, ngày đó vừa lúc đụng phải.”
Hai tay Văn Cẩm bưng tách cà phê, nói: “Như vậy a...”
“Cô có tính toán gì không?”
Văn Cẩm: “Cô cảm thấy được Văn Tư Tư mang thai đứa con của Tô Thụy à?”
“Tuy khả năng này rất nhỏ, có thể là trực giác nói cho tôi biết, cô ta không mang thai đứa con của Tô Thụy.”
“Tôi cũng nghĩ như vậy, trước đó không lâu mới sinh non, không bao lâusau lại mang thai, Tô Thụy rốt cuộc có bao nhiêu đói khát mới có thểkhông để ý thân thể của cô ta đây.”
Cô mang theo quét xuống trêu chọc, tiếp tục nói: “Trước đây cô cực kìthích Tô Thụy phải không, hiện tại nghe đến mấy chuyện này không khóchịu sao?”
“Cục cưng hiện tại là người có chủ.”
Một âm thanh nồng đậm như rượu vang lên bên cạnh Mặc Khuynh Thành.
“Dận?”
Mặc Dận đi đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành ngồi xuống, nhìn đến Văn Cẩm ở đối diện, nói: “Cục cưng là của tôi.”
Văn Cẩm không nghĩ tới một câu nói đùa, lại bị chính chủ nghe được, rất xấu hổ.
Mặc Khuynh Thành nắm tay Mặc Dận, thưởng thức.
“Dận, em biết anh sẽ đến tìm em.”
Tình huống như vậy, cho dù cô không nói, Mặc Dận cũng phải hỏi Lục Cửu.
“Em đều đã vội vàng như vậy, anh có thể không hỏi rõ ràng sao.”
Văn Cẩm nhìn Mặc Dận vừa đến liền trực tiếp bỏ mình sang một bên, tronglòng châm chọc, muốn ân ái cũng không cần như vậy đi, tuy nhiên bản thân cũng không được xem là bạn của cô, nhưng ít nhất cũng là đồng minh, như vậy ngược lại là anh, lại là xem nhẹ cô.
“Khụ khụ, Mặc Khuynh Thành, cô nói đêm nay quan trọng như vậy có thể có đặc sắc gì không?”
Mặc Khuynh Thành không cần suy nghĩ nói: “Cô vẫn không cần ôm ấp suynghĩ như vậy, không có chứng cứ suy đoán, cũng chỉ là suy đoán, hiện tại quan trọng nhất là, chứng cứ.”
Văn Cẩm: “Tôi cũng biết rõ, nhưng mà tôi điều tra hơn một tuần lễ, cũngkhông tra ra rốt cuộc là người nào, có một lực lượng thần bí đem toàn bộ chuyện của cô ta trong thời gian này xóa đi sạch sẽ.”
Mặc Khuynh Thành lại không cho là đúng, “Chỉ cần chuyện đã xảy ra, cho dù dọn sạch rồi, cũng sẽ có tung tích có thể tìm ra.”
“Cô nói đích thị không sai, nhưng đêm nay đã là đêm đính hôn, thời gian ngắn như vậy thì tìm chứng cứ ở đâu.”
Mặc Khuynh Thành cười thần bí, “Tôi có người.”
Bảy rưỡi tối, Khách sạn quốc tế.
Từng chiếc xe xa hoa dừng ở trước cửa, mấy người bảo vệ nhao nhao tiếnlên hỗ trợ mở cửa xe, mọi người bước xuống đều mặc lễ phục tây trang,đặc biệt trang trọng.
Cam Triết nhìn những người bình thường không bao giờ gặp được này, thán phục một tiếng, “Thật là người đến đây nhiều quá!”
Tống Tiểu Bảo: “Đúng vậy.”
Lê An An còn lại nói: “Các cậu nhìn mấy người đó làm gì, còn không phảilà hai mắt một mũi, có cái gì không giống nhau sao, nhanh đi tìm KhuynhThành, đã mấy giờ rồi, như thế nào còn chưa tới.”
Tô Nhạc Thiên: “An An, cậu đừng có gấp, còn nửa tiếng nữa, vẫn có thể đến đúng lúc.”
Lê An An dậm chân, nắm chặt túi nhỏ trên tay, bọn họ làm sao có thể mình rốt cuộc là gấp cái gì được, nghĩ tới sáng nay Mặc Khuynh Thành phânphó cho cô làm lễ vật, cô liền cảm thấy mấy ngón tay đều đau, cô cũngkhông biết thêu thùa gì, vậy mà đem tác phẩm đầu tay của mình tặng choBạch liên hoa Văn Tư Tư này, thật sự là tiện nghi cho cô ta rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mắt thấy còn 10 phút nữa tiệcđính hôn liền bắt đầu, đám người Lê An An rốt cuộc cũng chờ không nổinữa.
“Không được, điện thoại Khuynh Thành sao không gọi được, thật sự là gấp chết người rồi!”
Cam Triết đề nghị nói: “Nếu không chúng ta vào trước đi, mồi hồi bọn họ đến chúng ta cũng có thể nhìn thấy.”
Tô Nhạc Thiên: “Chủ ý này không tệ, hiện tại người ở bên ngoài nhiều như vậy, bọn họ cũng có khả năng vào trước rồi, cho dù không có tới, Khuynh Thành cũng nhất định sẽ đến.”
Lê An An suy nghĩ, nói: “Được rồi, chúng ta vào trước đi.”
Vốn tưởng rằng bên ngoài đã đầy đủ hoa lệ, không nghĩ bên trong lại càng tráng lệ hơn.
Trên tường trang trí bằng giấy màu vàng, tung ra kim tuyến, ngọn đèn chiếu xuống, tỏa sáng lấp lánh, lọt vào ánh mắt mọi người.
Lê An An miệng chậc chậc rung động, “Ai, các cậu xác định Văn gia với Tô gia đều làm chính trị hả, đây quả thực là hành vi của nhà giàu mớinổi.”
Cam Triết cũng xem thế là đủ rồi, “Đúng vậy, nếu không biết bọn họ làchính đạo, mình cũng thấy bọn họ vẫn còn cường hào hơn với Mặc gia.”
Tô Nhạc Thiên nói: “Chẳng qua là bên ngoài tỏa sáng bên trong thối rữathôi, bọn họ long trọng như vậy, chỉ là mượn cớ đính hôn, mời mấy ngườinhân viên chính trị quan trọng trao đổi tình cảm mà thôi.”
Tống Tiểu Bảo: “Không sai.”
Lê An An châm chọc liếc cậu ta một cái, “Cậu không sai cái gì, cậu có biết ý tứ Nhạc Thiên nói là ý gì không?”
“Với cậu mình ngu ngốc như vậy sao.”
“MD! Nếu không phải tối nay quan trọng, mình cảm thấy mình sẽ đem cậu!”
“Hiện tại cậu đánh không lại mình.”
“Phập.”
Lê An An cảm giác giữa ngực mình trúng một mũi tên.
Đầu năm nay thật sự là tất cả đều mạnh hơn cô! Thời gian tốt đẹp một năm trước đã không còn nữa rồi.
Cam Triết giữ chặt cô, “Được rồi, các cậu cứ thích đấu võ mồm, cũngkhông nhìn xem đây là trường hợp nào, để cho người khác chế giễu đó.”
Anh vừa nói, Lê An An cùng Tống Tiểu Bảo nháy mắt gắng gượng ưỡn lưng,trên mặt mang theo tươi cười tiêu chuẩn, rất giống là nhân vật bước ratừ sách giáo khoa ra.
10 phút nói nhanh cũng nhanh, nói chậm cũng chậm, ngay sau nửa phút sau cùng, Mặc Dận cùng Mặc Khuynh Thành rốt cục cũng tới.
“Xì xào.”
Trang phục giống nhau, kim đồng ngọc nữ ở chung một chỗ, người nào dám nói họ không phải một đôi.
“Là công tử?”
“Người đàn ông bên cạnh công tử là ai? Đứng chung với cô ấy thật xứng đôi.”
“Vốn cho rằng mấy nam minh tinh ở Làng giải trí đã đủ đẹp trai rồi, cũng cho rằng đời này công tử khó có khả năng tìm được người tương xứng vớicô ấy, không nghĩ tới, đây chỉ là tôi cho rằng.”
“Đúng vậy, đẹp trai đến độ thiên thần phẫn nộ, mấu chốt là khí thế củacông tử không có ngăn chặn được khí thế của anh ta, hai người bọn họ quả thực là tồn tại vì đối phương.”
...
Rất nhiều lời nói truyền đến tai Mặc Dận và Mặc Khuynh Thành, Mặc Dận không nói
Bình luận facebook