Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 92
Thời gian trôi cực nhanh, lá cây trên cây đã mọc đầy, cỏ non xanh biếc kiên cường đứng thẳng, trăm hoa tranh nhau đua nở, ánh mặt trời càng thêm ấm áp, chiếu sáng cả vùng đất, làm cho người ta cũng cảm thấy ấm áp.
“A, a a a a...”
“A a a a...”
“A, a a a a...”
...
Nghe trong phòng luyện giọng, không ngừng truyền ra tiếng đàn Piano cùng với tiếng người, tất cả mọi người trong Mặc gia đều đã trải qua.
“Anh, anh nói xem em gái muốn luyện đến khi nào vậy?”
Mặc Giác nhìn cửa phòng đóng chặt, tình huống như thế đã kéo dài một tuần, kể từ khi cô bị Phàn Trần chỉ bảo xong, cô liền mỗi sáng sớm sáu giờ rời giường bắt đầu luyện cổ họng, luyện cổ họng xong liền bắt đầu luyện hát, vốn nghĩ ngày nay đến đây là kết thúc, ai ngờ đến tối còn phải luyện cổ họng!
Anh khó có được thời gian trở lại nhà một chuyến, chẳng lẽ muốn anh ngày nào cũng phải nghe những tiếng này sao!
Mặc Dận bình tĩnh nhìn anh một cái, anh trong nháy mắt liền nhụt chí.
Được rồi được rồi, ai bảo cô là em gái anh yêu quý nhất đây.
Lúc này, cửa lớn mở ra, Mặc Khuynh Thành mồ hôi đầm đìa đi từ trong phòng ra.
Mặc Khuynh Thành dùng khăn lông lau mồ hôi cho cô, quan tâm hỏi: “Cục cưng, nghỉ ngơi một chút đi.”
Mặc Khuynh Thành như đưa đám lắc đầu một cái, “Phàn Trần nói em không lên được nốt cao, nhưng mà em luyện lâu như vậy, hiệu quả cũng không lớn lắm.”
Mặc Dận xoa xoa đầu của cô, an ủi: “Từ từ đi, không nên gấp gáp.”
Mặc Giác cũng đi ra cho thấy cảm giác tồn tại.
“Em gái, hiện tại em đã không tìm được cảm giác, nếu không chúng ta ra ngoài giải sầu, có thể linh cảm sẽ tới.”
Lúc này, Mặc Tuyển Thần cùng Lan Tuyết Mai cùng nhau đến.
“Mấy đứa muốn ra ngoài?”
Lan Tuyết Mai thấy bộ mặt như đưa đám của Mặc Khuynh Thành, quan tâm hỏi: “Cục cưng làm sao vậy?”
Mặc Dận nói: “Cục cưng không lên được nốt cao, đến bây giờ cũng không tìm được cảm giác.”
Lan Tuyết Mai hiểu rõ, buông tay đang nắm của Mặc Tuyển Thần ra, đi tới bên cạnh Mặc Khuynh Thành, âm thanh dịu dàng.
“Cục cưng, mẹ biết con rất gấp, nhưng gấp gáp cũng không giải quyết được vấn đề gì, con muốn học sẽ phải tĩnh tâm lại, cẩn thận cảm nhận thế giới này, âm nhạc, luôn ở bên cạnh con.”
Âm nhạc, đang ở bên cạnh cô?
Mặc Khuynh Thành giống như nghĩ tới điều gì đó, lại không bắt được.
Lan Tuyết Mai nói tiếp: “Không nên gấp gáp, chúng ta đi sang bên nhà ông nội nói chuyện giải sầu đi, vừa đúng bọn họ cũng đều nhớ con.”
Nhắc tới Mặc Ngật và Mạc Thúy Tư, Mặc Khuynh Thành dâng lên chút áy náy.
“Được rồi, bà xã, cục cưng cũng không phải cố ý, hiện giờ nó bận rộn như vậy, chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, bọn họ nhớ cục cưng, sẽ tự tới.”
Lan Tuyết Mai buồn cười nói: “Anh đấy, cưng chiều con.”
Mặc Tuyển Thần kiêu ngạo nói: “Không cưng chiều con gái bảo bối, chẳng lẽ lại cưng chiều hai tiểu tử thối này!”
Núi Ngọc Tuyền.
Mạc Thúy Tư ngồi ở trên ghế, nhìn Mặc Ngật đang nghiêm túc chăm sóc vườn rau, bực bội đánh tới một chỗ.
“Lão già, ông cả ngày chỉ biết chăm sóc cái vườn rau rách này, đồ chơi này có quan trọng hơn cháu gái bảo bối của ông không!”
Mặc Ngật không nói tiếng nào tiếp tục xử lý vườn rau, nhìn bà hỏa khí càng ngày càng nhiều.
“Mặc Ngật, ông can đảm mà mập đúng không, còn không quay lại nói chuyện với lão nương, ông không nhớ cháu gái, lão nương nhớ, tự tôi đi thăm nó!’
Mặc Ngật thả dao nhọn trong tay xuống, nói: “Bà già, tính tình nôn nóng của bà lúc nào thì mới có thể thay đổi đây, cháu gái có chuyện của nó chắc chắn sẽ bận rộn, chúng ta bây giờ cũng già rồi, cũng không cần kéo chân sau của nó.”
Mạc Thúy Tư lại không đồng ý với lời của ông, “Lão già, ông là sợ bọn nó không chịu gặp ông đi, ban đầu không cho phép con trai và con dâu bên nhau chính là ông, lúc kết hôn ông cũng không đi, hiện tại thì hay chưa, đáng đời ông.”
Mặt Mặc Ngật đỏ lên, hắng giọng nói: “Thằng nhóc hư đốn kia làm chuyện khốn nạn, một mình bỏ chạy, còn lâu lão tử mớ chùi đít cho nó, làm gì có chuyện tốt đẹp như thế!”
Mạc Thúy Tư cầm bình nước lên, trực tiếp ném về phía ông.
“Mặc Ngật, ban đầu tôi đã nói, là trò đùa của trẻ con, trò đùa của trẻ con, ông ngược lại, thật sự cho là đúng, nếu là thích lẫn nhau thì coi như xong, hiện giờ hai nhà lại huyên náo đến chết giá cũng không gặp nhau, ông vui vẻ đi!”
“Cũng đã sáu tuổi, còn trò đùa trẻ con! Chính nó ầm ĩ muốn con gái Quảng gia mà, khuyên cũng không khuyên được.”
“Đó cũng là ông vô năng!”
“Nếu là bà có khả năng, sao ban đầu không khuyên đi.”
“Tại ông nói, con cái có phúc của con cái, tôi đi xem náo nhiệt làm gì.”
Mặc Ngật nhìn bà một cái, “Bây giờ bà ngược lại biết con cái có phúc của con cái, vậy sao còn muốn quấy rầy cháu gái bảo bối hả.”
Mạc Thúy Tư ế một tiếng, bất mãn quát: “Mặc Ngật, có phải ông muốn tức chết tôi mới vui vẻ đúng không!”
“Ai muốn tức chết bà nội con vậy?”
Mạc Thúy Tư nghe được âm thanh quen thuộc của Mặc Khuynh Thành, noi đó còn có hỏa khí, vui vẻ hắng giọng, “Cháu gái bảo bổi của bà đã về rồi!”
Mặc Khuynh Thành như bươm bướm nhào vào trong ngực của bà.
“Bà nội, có nhớ con hay không?”
Mạc Thúy Tư ôm cô rất chặt, “Nhớ! Bà nội nhớ muốn chết! Bà muốn đi thăm cháu, lão già lại không cho bà đi.”
Mặc Khuynh Thành làm bộ giả vờ cả giận nói: “Ông cũng quá kì cục, có phải không bỏ được mấy mẫu rau kia không!”
Mặc Ngật vội vàng nói: “Cục cưng à, cháu đừng nghe bà nội cháu nói vớ vẩn, cháu bận rộn như vậy, chúng ta đến không phải là sẽ quấy rầy cháu sao.”
Mặc Khuynh Thành một tay kéo kéo, “Làm sao lại vậy được! Hai người là ông bà nội con quý nhất nha!”
Mạc Thúy Tư vui vẻ, còn đắc ý nói với Mặc Ngật: “Ông xem đi, tôi đã nói ông suy nghĩ nhiều rồi mà.”
Mặc gia ở núi Ngọc Tuyền.
“Cục cưng à, mau ăn đi, ăn nhiều một chút, cháu xem, gầy như vậy.”
“Cục cưng à, miếng cá này rất ngon, ông nhặt xương cho con rồi đó.”
“Cục cưng à, uống chút cháo gà đi, bà nội làm từ trưa đó.”
“Cục cưng à, cái này...”
“Cục cưng à...”
Mặc Khuynh Thành nhìn chén cơm hoàn toàn không thấy cơm đâu nữa, khóe miệng giật giật, bọn họ đây là thi gắp thức ăn sao?
Mặc Tuyển Thần là người đầu tiên nhịn không được, “Ai ai ai, cha mẹ mau dừng lại, không thấy cục cưng không ăn nổi cơm sao?”
Mặc Dận không nói gì, trực tiếp cầm chén của Mặc Khuynh Thành lên, đem một nửa thức ăn gạt vào trong bát của mình.
Hai người thấy vậy, cũng không gắp thức ăn thêm cho cô.
“Ba ba...”
Mặc Khuynh Thành hung hăng hôn hai người một cái, vui vẻ nói: “Ông nội bà nội, hai người đối xử với con thật tốt.”
Đến tai của Mạc Thúy Tư cũng nóng lên, mà Mặc Ngật lại ngây ngốc vuốt chỗ bị hôn, bên tai cũng nóng lên.
Sau khi ăn xong, mọi người đi lên trên núi giải sầu.
Trong rừng cây dày đặc, lá cây che giữa bầu trời, ánh mặt trời ngoan cường từ khe hở len lỏi xuống khắp mặt đất, trên cây đại thụ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót líu lo.
Mặc Khuynh Thành nhắm mắt lại, cảm thụ tất cả thiên nhiên.
Không khí xen lẫn mùi cỏ xanh, gió nhẹ thoảng qua cùng ánh sáng mặt trời chiếu xuống, phảng phất qua gương mặt, cực kì ấm áp.
Lá cây xào xạc cùng tiếng chim xen lẫn vào nhau, xa xăm còn loáng thoáng truyền đến tiếng vang “Ùng ùng”, đây là khúc nhạc nhiên nhiên tặng mọi người.
Mặc Khuynh Thành cảm giác mình mở ra được cánh cửa thần bí, âm nhạc trước đây, mình cũng chỉ là bởi vì từ nhỏ đã nhạy cảm với âm nhạc, mà mình hôm nay, dĩ nhiên là âm nhạc.
“Hừ, nói lầm bầm gì vậy...”
Cô theo tự nhiên cảm động tiếng nhạc, đi theo tiết tấu.
Biến hóa của Mặc Khuynh Thành mọi người đều nhìn thấy, bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, lẳng lặng chờ đợi cục cưng trong lòng chính là nơi tốt đẹp.
**
Vốn cho là chúng ta sẽ luôn luôn cùng nhau
Chưa từng nghĩ là ta sẽ tình nguyện cùng nhà
Chính người rời đi chưa từng quay đầu lại
Ta yêu người không hối hạn
Cho nên xin mang đi tất cả nhớ mong
Miễn cưỡng cuộc sống một người
Miễn cưỡng nhớ người không dậy nổi
Người vẫn muốn hạnh phúc cùng cô ấy
Cho dù ta yêu người như thế nào
...
Âm nhạc dừng lại, Mặc Khuynh Thành mở mắt, nhìn Phàn Trần ngoài cửa kính cho mình ngón cái, cười nhạt một tiếng.
Đi ra khỏi phòng thu, Phàn Trần nói: “Không nghĩ tới mấy ngày ngắn ngủ như vậy mà cô tiến bộ lớn như vậy.”
Mặc Khuynh Thành nhớ tới ngày đó ở Ngọc Tuyền, nụ cười càng thêm ngọt, “Bởi vì tôi có người nhà.”
Phàn Trần hiểu rõ gật đầu một cái, tùy ý bỏ tai nghe xuống, “Bài cuối cùng này hay lắm.”
Mặc Khuynh Thành nghe được câu này, cục đá trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống được.
Đôi mắt Phàn Trần sau cặp kính thoáng qua một tia vui vẻ, “Trước cô rất khẩn trương?”
Mặc Khuynh Thành khoa trương, “Rất khẩn trương, không ngủ được, ăn không ngon, anh xem, sắc mặt tôi cũng rất kém.”
Phàn Trần vừa nhìn, quả nhiên, dưới ánh mắt thâm trầm có chút sâu xa.
“Ba.”
“Đã như vậy, tôi dẫn cô đến một nơi.”
Bãi đậu xe.
Maserati dáng thuôn xuất hiện trước mắt.
Mặc Khuynh Thành chỉ vào xe trước mắt, không xác định hỏi: “Đây là của anh?”
Phàn Trần lắc lắc chìa khóa xe trên tay, sau đó mở cửa xe ra ngồi xuống.
Rõ ràng, đây là xe của anh.
Mặc Khuynh Thành ngồi vào vị trí cạnh tài xế, hoàn toàn không tưởng tượng ra, Phàn Trần là một người thật nhàm chán!
“Thế nào, có ý kiến gì.”
Mặc Khuynh Thành ngượng ngùng cười nói: “Không có, không có ý kiến.”
Không phải là xe thể thao màu đỏ, cho dù anh dát vàng, cô cũng sẽ không ý kiến.
Phàn Trần thuần phục mở cửa xe ra, Maserati rất nhanh xông ra ngoài.
Qua nửa giờ, Phàn Trần đem xe dừng ở cửa sân chơi.
“Phàn Trần, chúng ta đến nơi này làm gì?”
“Chơi.”
Bởi vì hôm nay không phải là nghỉ lễ, người bên trong khu vui chơi cũng không nhiều.
“Muốn chơi cái gì?”
Mặc Khuynh Thành nhìn nhiều đến hoa cả mắt, quét một phen, sau đó chỉ hướng cách đó không xa: “Chơi cái này.”
Phàn Trần nhìn theo, đôi mắt rụt lại, cố làm bình tĩnh nói: “Cô muốn chơi cái này?”
Mặc Khuynh Thành kiên định gật đầu, “Ừ.”
Phàn Trần mua vé, hơi do dự ngồi lên xe.
Mặc Khuynh Thành nhìn phản ứng của anh, thầm nói, chẳng lẽ anh sợ sao?
“Phàn Trần, anh sao lại khẩn trương như vậy?”
Phàn Trần cúi đầu, mặc cho tóc ngắn che kín ánh mẳ của anh, “Không có.”
Mặc Khuynh Thành không nói thêm gì nữa, chẳng qua là trong mắt tràn đấy hứng thú.
Khi một khắc máy khởi động lên, cô kích động kêu lên một tiếng.
“A...”
Cả tàu siêu tốc dài mười hai giây, chờ tới lúc xuống, Mặc Khuynh Thành cón có chút thoải mái.
“Phàn Trần, chúng ta chơi một lần nữa đi.”
Lời của Mặc Khuynh Thành vốn là sắc mặt anh có chút tái nhợt trong nháy mắt liền biến thành trắng xanh.
“Tôi không chơi.”
Giờ phút này anh vô cùng hối hận mang cô đến đây, đây là tự chịu tội!
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dáng của anh, bĩu môi, “Được rồi, vậy chúng ta chơi những thứ khác.”
Sau đó, hai người tựa như chơi hết một lượt trò chơi trong khu vui chơi.
Mặc trời dần dần lặn xuống, áng mây nhiễm đỏ cả chân trời.
“Phàn Trần, hôm nay cảm ơn anh dẫn tôi tới đây chơi.”
Mặc Khuynh Thành có thể nói là vô cùng sung sướng, về phần cảm nhận của Phàn Trần, cô không cố nhớ tới.
Phàn Trần cứng ngắc gật đầu một cái, lần nữa xác định, vĩnh viễn cũng sẽ mang Mặc Khuynh Thành tới nữa, tuyệt đối không!
“Đúng rồi, tôi muốn chụp mấy bức ảnh.”
Mặc Khuynh Thành giống như nhớ được gì đó, lấy điện thoại di động ra “Tách tách” mấy cái.
Sau đó đi lên Weibo, viết: Hôm nay có một vị đại nhân vật mời khách đi đến khu vui chơi chơi, chơi rất vui vẻ, mong chờ lần sau cùng mọi người đến!
“Đại nhân vật?”
Mặc Khuynh Thanh le lưỡi, “Không thể nói là anh được, đến lúc đó còn không biết báo chí sẽ nói như thế nào đây.”
“Tùy cô.” Anh đối với những chuyện này không có để ý.
Mặc Khuynh Thành tuyệt không để ý, tay bé nhỏ quàng lên bả vai Phàn Trần, nói: “Phàn Trần, chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ.”
Mặc Khuynh Thành nhìn mặt trời lặn xuống, thấp giọng một câu: “Ngày mai, tươi đẹp sẽ đến.”
Sáng sớm, sương mù bao phủ cả Đế Đô, phía chân trời mặt trời chậm rãi mọc lên, trên cành cây mang theo giọt sương, trong suốt long lanh.
Mặc Khuynh Thành mặc quần áo thể thao chậm rãi chạy xung quanh.
“Khuynh Thành.”
Mặc Khuynh Thành quay đầu, thấy Tô Nhạc Thiên xuất hiện ở bên cạnh, cười nói: “Nhạc Thiên, đã lâu không gặp.”
Tô Nhạc Thiên ý vị thâm trường nhìn cô một cái, đúng là đã lâu không gặp, không biết vì sao, kể từ khi sau khi cô không đến trường học, chỉ liên lạc với bọn Lê An An, tới gặp mình, giống như cố ý xa lánh, cảm giác như thyế, còn không phải là không giống nhau.
Hai người dọc đường đi không nói lời nào.
Hai người từ từ trở về.
Tô Nhạc Thiên giống như tùy ý hỏi: “Gần đây sao rồi, bận rộn tới đâu rồi?”
Mặc Khuynh Thành cũng tùy ý trả lời: “Hoàn hảo.”
Tô Nhạc Thiên nói: “Cảm thấy cậu mạnh khỏe bận rộn, cũng không có thời gian tìm mình.”
Mặc Khuynh Thành ngượng ngùng cười một tiếng, “Ai kêu cậu là học sinh giỏi đây.”
Tô Nhạc Thiên cười trừ, nhìn về phía bóng dáng cách đó không xa, trong mắt thoáng qua một ý nghĩ sâu xa, một giây tiếp theo lại khôi phục bình thường.
“Anh cậu đối với cậu thật tốt, còn ra đón cậu kìa.”
Mặc Khuynh Thành thấy bóng dáng của Mặc Dận, nụ cười trên mặt chân thật mấy phần, trong giọng nói mang theo cao hứng làm người khác không thể coi thường.
“Dận đương nhiên đối với tớ rất tốt.”
Tô Nhạc Thiên thấy vậy, thầm nói, hôm nay là không hỏi được gì rồi.
Sau đó nói: “Nếu anh Mặc đã tới đón cậu, tớ liền về nhà trước.”
“Được, tạm biệt.”
Tô Nhạc Thiên rời đi cước bộ hơi chậm lại, sau đó khôi phục bình thường.
“Cục cưng.”
Mặc Dận rất nhanh đi tới bên cạnh Mặc Khuynh Thành, sau đó liếc nhìn phía Tô Nhạc Thiên, thuận miệng hỏi câu: “Các em hẹn nhau?”
Mặc Khuynh Thành lắc đầu một cái, “Lúc sáng sớm chạy bộ gặp phải.”
Mặc Dận “A” một tiếng, sau đó nói: “Cục cưng, chúng ta về nhà đi.”
“Vâng.”
Hai người cùng nhau rời đi, người nào cũng không chú ý tới Tô Nhạc Thiên vốn rời khỏi chỗ bọn họ ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Trở lại Mặc gia, Mặc Khuynh Thành đổi một bộ quần áo liền chậm chạp đi vào phòng bếp.
“Mẹ...” Cô từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Lan Tuyết Mai, đầu tựa vào cần cổ của bà, thỉnh thoảng lại cọ cọ mấy cái.
Lan Tuyết Mai buồn cười nhìn con gái đang làm nũng, vươn tay vỗ cô.
“Bao nhiêu tuổi rồi, còn làm nũng, cẩn thận dì Trương cười con.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn sang một bên dì Trương tủm tỉm cười, nói: “Dì Trương hiểu con nhất, mới sẽ không cười con!”
“Dạ dạ dạ, con là tiểu tổ tông của nhà chúng ta, ai không thương con đây.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, hất càm lên, đắc ý nói: “Đây còn không phải là bởi vì dáng dấp con xinh đẹp sao, khả ái, người gặp người thích, hoa gặp hoa mở, xe thấy xe nổ tung!”
“Ha ha.”
Mặc Khuynh Thành men theo âm thanh phía sau lưng nhìn lại, giả vờ giận, “Mặc Giác, anh cười cái gì!”
Mặc Giác nửa đứng nửa tựa lên cửa, cười đến không kiềm chế được.
“Em gái, chưa từng thấy em tự luyến như vậy bao giờ!”
Mặc Khuynh Thành nói: “Đây không phải là tự luyến, là tự tin.”
“Quá tự tin chính là tự luyến.”
Mặc Giác nhìn Mặc Khuynh Thành trước mặt. Gương mặt em gái với dáng người đều là không cần phải nói, chỉ là quần áo không có gì thưởng thức, đáng tiếc đáng tiếc nha, thật là phí của trời.
Mặc Khuynh Thành nhìn anh lát gật đầu, một lát lại lắc đầu, biết rõ đây là anh lại đang suy nghĩ, không nói lời gì, tay bé nhỏ trực tiếp giơ lên.
“Ba.”
Mặc Giác che ót, chịu đựng đau rát, ấm ức nói: “Em gái, sao lại đánh anh!”
Mặc Khuynh Thành cũng cảm thấy lòng bàn tay có chút đau, nhìn chằm chằm trán của Mặc Giác, đầu người này làm bằng thép sao, lại đâu như vậy.
Lúc này, một cái tay lớn trực tiếp đánh về phía ót của Mặc Giác.
“Ba.”
Tiếng nổ vang vọng trong phòng bếp.
Mặc Giác nhìn về phía “Thủ phạm” Mặc Dận, ai ngờ mặt anh lại vô cảm đi qua mình, đi tới chỗ Mặc Khuynh Thành, dùng âm thanh dịu dàng hỏi: “Cục cưng, tay có đau hay không?”
Miệng Mặc Khuynh Thành nhúc nhích, nhìn bộ dạng mặt bứt rứt của Mặc Giác, cười ra tiếng.
“Anh, rõ ràng em mới là người bị hại!”
Mặc Dận xoa tay Mặc Khuynh Thành, ánh mắt một chút cũng không dành cho anh, “Đem toàn bộ những thứ bỉ ổi trong đầu em vứt hết ngay.”
Bỉ ổi, suy nghĩ?
Mặc Giác hóa đá nhìn Mặc Dận, đây tuyệt đối không phải là anh cả, thật là quá đáng, tư tưởng của anh không phải là quá thuần khiết!
Lan Tuyết Mai vỗ tay một cái, nói, “Được rồi, đừng làm rộn nữa, vội vàng đem điểm tâm ra đi.”
Nhìn về phía bàn, thì ra là, lúc ba người Mặc Khuynh Thành đang đánh nhau, Lan Tuyết Mai cùng dì Trương đã nhanh chóng làm xong điểm tâm.
“Tuân lệnh!”
Ba người cùng nhau nói.
Ăn xong bữa sáng, Lan Tuyết Mai liền kéo Mặc Khuynh Thành lên lầu.
“Cục cưng, mau đến xem hôm nay mặc gì thì được nào?”
Lan Tuyết Mai vừa nói, vừa lấy ra một đống lễ phục.
Miệng Mặc Khuynh Thành hé ra, không xác định tiếng: “Mẹ, cần long trọng như vậy sao? Con cảm thấy bình thường con ăn mặc cũng rất tốt.”
Lan Tuyết Mai một bộ không đồng ý, “Bình thường con mặc quá đơn giản, hôm nay quan trọng như vậy, nhất định phải ăn mặc thật lộng lẫy.”
Bà không nói lời nào kéo Mặc Khuynh Thành qua, “Cái này không tệ, cái này giống như cũng được, ừ, cái đó màu đỏ tươi...”
Quần áo trên tay Mặc Khuynh Thành càng ngày càng nhiều, tầm mắt cũng sắp bị ngăn cản.
A, ai tới cứu cô đi, tại sao mỗi lần cô đều phải trải qua chuyện này như vậy một lần.
Đột nhiên, một đôi bàn tay dùng lực mạnh ôm toàn bộ quần áo trong tay đi.
“Ô.”
“Mẹ, mấy bộ này đủ rồi.”
Lan Tuyết Mai nghe được tiếng của Mặc Dận, mới lưu luyến không rời ngẩng đầu lên, “Những thứ này đủ rồi?”
Mặc Khuynh Thành vội vàng nói: “Đủ rồi đủ rồi, mẹ, thật ra chỉ cần một bộ, không cần nhiều như vậy.”
Lan Tuyết Mai cũng cảm thấy mình phản ứng hơi lớn, ngượng ngùng cười nói: “Thử nhiều bộ, lần đầu tiên ra album, không thể không thể hiện được.”
Mặc Khuynh Thành thầm nghĩ, ban đầu cô cũng tính toán làm đẹp.
Mặc Dận từ trong chọn ra ba bộ đưa cho cô, “Cục cưng, em thử ba bộ này đi.”
Lan Tuyết Mai thấy ba bộ được chọn ra ngoài kia, ánh mắt sáng lên, “Đây là ba bộ đẹp nhất, Dận nhi ánh mắt rất là tốt, cục cưng mau thử một chút xem.”
Mặc Khuynh Thành ôm ba bộ kia, tiến vào phòng vệ sinh.
“Chi nha.”
Một lát sau, Mặc Khuynh Thành đi ra.
“Như thế nào?”
Mặc Khuynh Thành lôi kéo làn váy, có chút không tự nhiên đứng ở trước mặt bọn họ.
Váy dài màu tím nhạt, trước ngực thiết kế, một đóa Tulip trước ngực, bên hông là miếng lụa mỏng bao quanh, như ẩn như hiện.
Lan Tuyết Mai xoa cằm, hỏi: “Có phải có chút thành thục hay không?”
Mặc Dận gật đầu một cái, nói: “Đổi.”
Mặc Khuynh Thành xoay người bước vào phòng vệ sinh, không quá mấy phút, lại đi ra.
Đây là bộ lễ phục hở vai màu bạc, làn váy đến một nửa bắp đùi, váy trên không có cổ, toàn bộ đều bao trùm lấy vai.
Mặc Khuynh Thành xoay người, lộ ra phía sau lưng.
Ánh mắt Mặc Dận trầm xuống, lập tức nói: “Đổi.”
“Phanh.”
Lan Tuyết Mai nhìn đống lễ phục trên giường một chút, nỉ non một câu: “Cần phải thử toàn bộ một chút.”
Mặc Dận vừa nghe, có phải muốn cả mệnh của cục cưng sao, tuyệt đối không được.
“Mẹ, nhìn bộ cuối cùng xem như nào.”
Lan Tuyết Mai hỏi: “Nếu còn không được thì làm sao bây giờ?”
Mặc đồ bình thường!
Lời Mặc Dận chuẩn bị thốt lên trong nháy mắt bị nuốt trở lại trong bụng, nếu là anh nói như vậy, một giây tiếp theo Mặc Tuyển Thần sẽ phi đuổi anh ra biển mất.
Lúc này, cửa phòng mở ra, trước mắt hai người trong nháy mắt sáng lên.
Cuối cùng là một bộ lễ phục màu đỏ tươi, cổ áo là dùng nút cài của áo dài sườn xám, từ ngực trở lên là hồng sa trong suốt, họa tiết phía trên giống với họa tiết vẽ bên ngoài làn váy, hơn nữa ống tay áo phồng phồng, tinh nhã cũng không mất đi vẻ khả ái.
Lan Tuyết Mai vui vẻ, bộ lễ phục này đơn giản chính là làm theo dáng người của Mặc Khuynh Thành mà!
“Cục cưng, bộ lễ phục này quá hợp với con!”
Mặc Khuynh Thành có chút mong đợi nhìn về phía Mặc Dận, lấy được cái gật đầu của anh, mới nhếch miệng nở nụ cười.
Lan Tuyết Mai lôi kéo cô ngồi vào bàn trang điểm, cầm lược trên bàn lên, cẩn thận vẽ loạn.
“Được rồi.”
Mặc Khunh Thành nhìn mình trong gương, tóc dài bị Lan Tuyết Mai lới lỏng ra, phía trên kẹp mấy viên ngọc trai.
Lễ phục đỏ tươi kết hợp với da thịt trắng nõn tạo thành tươi sáng, vốn là bởi vì một thời gian trước luyện tập nhiều mà xuất hiện quầng thâm dưới mắt, hoàn toàn đã bị che mất, mắt đánh màu hồng nhạt chớp chớp theo mắt, chợt lóe chợt lóe, miệng anh đào nhỏ được thoa son lên, cực kì xinh đẹp.
Mặc Khuynh Thành có chút kinh ngạc, thì ra là trang điểm có thể làm như vậy? Trước kia mình vì lấy lòng Tô Thụy mà hóa thành cái quỷ gì nhỉ, khủng long thì phải!
Mặc Dận ngây ngốc nhìn Mặc Khuynh Thành, anh nhìn cô đủ kiểu, nhưng không biết, thì ra chỉ cần cô hơi ăn mặc một cái, sẽ thu hút người khác như vậy, anh chợt có chút hối hận, cô như vậy, sẽ hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt đây.
“A!”
Mặc Dận bắt được bàn tay nhỏ bé không ngừng quơ quơ trước mắt.
Mặc Khuynh Thành cong môi, đôi mắt mở to, “Dận, buông tay!”
Mặc Dận thuận thế kéo cô vào trong ngực, hương thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan.
“Cục cưng, em thật đẹp.”
Mặc Khuynh Thành cúi đầu, không để cho anh thấy mừng rỡ trong mắt mình, có lẽ anh không biết, mỗi lời nói cử động của anh, cũng làm động tâm của mình, dù vui hay buồn, tất cả đều bởi vì anh.
Mạnh mẽ giấu đi nội tâm sung sướng, giả vờ cả giận nói: “Ý anh là bình thường em không đẹp sao?”
Lời nói cụ non, cứ như vậy mà nói ra.
Mặc Dận cười khẽ, mặt mày cong cong, đôi mắt thâm trầm nhìn, như động sâu không đáy, sặc sỡ lóe mắt, làm cho người khác muốn ngừng nhìn mà không được.
“Cục cưng, em lúc nào cũng đẹp, đều là đẹp nhất.”
Lời nói đơn giản, so với nghe lời cảm động còn kích thích tâm trí của cô hơn, cô nghĩ, cô yêu người này mất rồi.
“Này, hai người xong chưa, a...”
Mặc Giác không chờ được trực tiếp đẩy cửa vào, ai ngờ lại một lần nữa gặp phải cảnh tình cảm như thế.
Mặc Giác vỗ vỗ gương mặt, để cho nụ cười của mình tự nhiên một chút, “Ba mẹ cũng đang chờ, nếu hai người xong rồi thì xuống ngay đi.”
“Phanh.”
Mặc Khuynh Thành còn chưa kịp nói, cửa liền đóng lại.
Mặc Dận đem sợi tóc rơi loạn của cô ra phía sau tai, “Chúng ta đi xuống đi.”
Ngoài cửa, Mặc Giác vỗ vỗ lồng ngực của mình, may mà mình nhanh tay nhanh chân, nếu không quấy rầy chuyện tốt của Mặc Dận liền bị treo trên người anh, a, mới vừa rồi anh không có đi lên, không có mở cửa, không nhìn thấy...
“Anh hai, anh đứng ở cửa làm gì vậy?”
Mặc Giác xoay người, nhìn hai người mở cửa phòng đi ra, cứng ngắc cười trừ, hỏi: “Em gái, em xong rồi?”
“Có thể đi được rồi.”
Mặc Giác nhìn về phía Mặc Dận phía sau Mặc Khuynh Thành, ánh mắt không có bất kì gợn sóng nào, lại làm cho anh cảm thấy lạnh người.
“Vậy anh đi xuống trước báo cho mọi người biết.”
Mặc Khuynh Thành liếc nhìn Mặc Dận, giấu vui vẻ trong mắt đi, “Chúng ta đi xuống thôi.”
“Đát đát đát.”
Mọi người ngồi ở trên ghế sa lon chờ thấy Mặc Giác chạy xuống, không khỏi nghi ngờ, anh bị sao vậy?
“Hai người bọn họ đang xuống.”
Mặc Tuyển Thần “Hừ” một tiếng, khoảng cách gần như vậy, lại vẫn thở dốc, xem ra
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
“A, a a a a...”
“A a a a...”
“A, a a a a...”
...
Nghe trong phòng luyện giọng, không ngừng truyền ra tiếng đàn Piano cùng với tiếng người, tất cả mọi người trong Mặc gia đều đã trải qua.
“Anh, anh nói xem em gái muốn luyện đến khi nào vậy?”
Mặc Giác nhìn cửa phòng đóng chặt, tình huống như thế đã kéo dài một tuần, kể từ khi cô bị Phàn Trần chỉ bảo xong, cô liền mỗi sáng sớm sáu giờ rời giường bắt đầu luyện cổ họng, luyện cổ họng xong liền bắt đầu luyện hát, vốn nghĩ ngày nay đến đây là kết thúc, ai ngờ đến tối còn phải luyện cổ họng!
Anh khó có được thời gian trở lại nhà một chuyến, chẳng lẽ muốn anh ngày nào cũng phải nghe những tiếng này sao!
Mặc Dận bình tĩnh nhìn anh một cái, anh trong nháy mắt liền nhụt chí.
Được rồi được rồi, ai bảo cô là em gái anh yêu quý nhất đây.
Lúc này, cửa lớn mở ra, Mặc Khuynh Thành mồ hôi đầm đìa đi từ trong phòng ra.
Mặc Khuynh Thành dùng khăn lông lau mồ hôi cho cô, quan tâm hỏi: “Cục cưng, nghỉ ngơi một chút đi.”
Mặc Khuynh Thành như đưa đám lắc đầu một cái, “Phàn Trần nói em không lên được nốt cao, nhưng mà em luyện lâu như vậy, hiệu quả cũng không lớn lắm.”
Mặc Dận xoa xoa đầu của cô, an ủi: “Từ từ đi, không nên gấp gáp.”
Mặc Giác cũng đi ra cho thấy cảm giác tồn tại.
“Em gái, hiện tại em đã không tìm được cảm giác, nếu không chúng ta ra ngoài giải sầu, có thể linh cảm sẽ tới.”
Lúc này, Mặc Tuyển Thần cùng Lan Tuyết Mai cùng nhau đến.
“Mấy đứa muốn ra ngoài?”
Lan Tuyết Mai thấy bộ mặt như đưa đám của Mặc Khuynh Thành, quan tâm hỏi: “Cục cưng làm sao vậy?”
Mặc Dận nói: “Cục cưng không lên được nốt cao, đến bây giờ cũng không tìm được cảm giác.”
Lan Tuyết Mai hiểu rõ, buông tay đang nắm của Mặc Tuyển Thần ra, đi tới bên cạnh Mặc Khuynh Thành, âm thanh dịu dàng.
“Cục cưng, mẹ biết con rất gấp, nhưng gấp gáp cũng không giải quyết được vấn đề gì, con muốn học sẽ phải tĩnh tâm lại, cẩn thận cảm nhận thế giới này, âm nhạc, luôn ở bên cạnh con.”
Âm nhạc, đang ở bên cạnh cô?
Mặc Khuynh Thành giống như nghĩ tới điều gì đó, lại không bắt được.
Lan Tuyết Mai nói tiếp: “Không nên gấp gáp, chúng ta đi sang bên nhà ông nội nói chuyện giải sầu đi, vừa đúng bọn họ cũng đều nhớ con.”
Nhắc tới Mặc Ngật và Mạc Thúy Tư, Mặc Khuynh Thành dâng lên chút áy náy.
“Được rồi, bà xã, cục cưng cũng không phải cố ý, hiện giờ nó bận rộn như vậy, chút thời gian nghỉ ngơi cũng không có, bọn họ nhớ cục cưng, sẽ tự tới.”
Lan Tuyết Mai buồn cười nói: “Anh đấy, cưng chiều con.”
Mặc Tuyển Thần kiêu ngạo nói: “Không cưng chiều con gái bảo bối, chẳng lẽ lại cưng chiều hai tiểu tử thối này!”
Núi Ngọc Tuyền.
Mạc Thúy Tư ngồi ở trên ghế, nhìn Mặc Ngật đang nghiêm túc chăm sóc vườn rau, bực bội đánh tới một chỗ.
“Lão già, ông cả ngày chỉ biết chăm sóc cái vườn rau rách này, đồ chơi này có quan trọng hơn cháu gái bảo bối của ông không!”
Mặc Ngật không nói tiếng nào tiếp tục xử lý vườn rau, nhìn bà hỏa khí càng ngày càng nhiều.
“Mặc Ngật, ông can đảm mà mập đúng không, còn không quay lại nói chuyện với lão nương, ông không nhớ cháu gái, lão nương nhớ, tự tôi đi thăm nó!’
Mặc Ngật thả dao nhọn trong tay xuống, nói: “Bà già, tính tình nôn nóng của bà lúc nào thì mới có thể thay đổi đây, cháu gái có chuyện của nó chắc chắn sẽ bận rộn, chúng ta bây giờ cũng già rồi, cũng không cần kéo chân sau của nó.”
Mạc Thúy Tư lại không đồng ý với lời của ông, “Lão già, ông là sợ bọn nó không chịu gặp ông đi, ban đầu không cho phép con trai và con dâu bên nhau chính là ông, lúc kết hôn ông cũng không đi, hiện tại thì hay chưa, đáng đời ông.”
Mặt Mặc Ngật đỏ lên, hắng giọng nói: “Thằng nhóc hư đốn kia làm chuyện khốn nạn, một mình bỏ chạy, còn lâu lão tử mớ chùi đít cho nó, làm gì có chuyện tốt đẹp như thế!”
Mạc Thúy Tư cầm bình nước lên, trực tiếp ném về phía ông.
“Mặc Ngật, ban đầu tôi đã nói, là trò đùa của trẻ con, trò đùa của trẻ con, ông ngược lại, thật sự cho là đúng, nếu là thích lẫn nhau thì coi như xong, hiện giờ hai nhà lại huyên náo đến chết giá cũng không gặp nhau, ông vui vẻ đi!”
“Cũng đã sáu tuổi, còn trò đùa trẻ con! Chính nó ầm ĩ muốn con gái Quảng gia mà, khuyên cũng không khuyên được.”
“Đó cũng là ông vô năng!”
“Nếu là bà có khả năng, sao ban đầu không khuyên đi.”
“Tại ông nói, con cái có phúc của con cái, tôi đi xem náo nhiệt làm gì.”
Mặc Ngật nhìn bà một cái, “Bây giờ bà ngược lại biết con cái có phúc của con cái, vậy sao còn muốn quấy rầy cháu gái bảo bối hả.”
Mạc Thúy Tư ế một tiếng, bất mãn quát: “Mặc Ngật, có phải ông muốn tức chết tôi mới vui vẻ đúng không!”
“Ai muốn tức chết bà nội con vậy?”
Mạc Thúy Tư nghe được âm thanh quen thuộc của Mặc Khuynh Thành, noi đó còn có hỏa khí, vui vẻ hắng giọng, “Cháu gái bảo bổi của bà đã về rồi!”
Mặc Khuynh Thành như bươm bướm nhào vào trong ngực của bà.
“Bà nội, có nhớ con hay không?”
Mạc Thúy Tư ôm cô rất chặt, “Nhớ! Bà nội nhớ muốn chết! Bà muốn đi thăm cháu, lão già lại không cho bà đi.”
Mặc Khuynh Thành làm bộ giả vờ cả giận nói: “Ông cũng quá kì cục, có phải không bỏ được mấy mẫu rau kia không!”
Mặc Ngật vội vàng nói: “Cục cưng à, cháu đừng nghe bà nội cháu nói vớ vẩn, cháu bận rộn như vậy, chúng ta đến không phải là sẽ quấy rầy cháu sao.”
Mặc Khuynh Thành một tay kéo kéo, “Làm sao lại vậy được! Hai người là ông bà nội con quý nhất nha!”
Mạc Thúy Tư vui vẻ, còn đắc ý nói với Mặc Ngật: “Ông xem đi, tôi đã nói ông suy nghĩ nhiều rồi mà.”
Mặc gia ở núi Ngọc Tuyền.
“Cục cưng à, mau ăn đi, ăn nhiều một chút, cháu xem, gầy như vậy.”
“Cục cưng à, miếng cá này rất ngon, ông nhặt xương cho con rồi đó.”
“Cục cưng à, uống chút cháo gà đi, bà nội làm từ trưa đó.”
“Cục cưng à, cái này...”
“Cục cưng à...”
Mặc Khuynh Thành nhìn chén cơm hoàn toàn không thấy cơm đâu nữa, khóe miệng giật giật, bọn họ đây là thi gắp thức ăn sao?
Mặc Tuyển Thần là người đầu tiên nhịn không được, “Ai ai ai, cha mẹ mau dừng lại, không thấy cục cưng không ăn nổi cơm sao?”
Mặc Dận không nói gì, trực tiếp cầm chén của Mặc Khuynh Thành lên, đem một nửa thức ăn gạt vào trong bát của mình.
Hai người thấy vậy, cũng không gắp thức ăn thêm cho cô.
“Ba ba...”
Mặc Khuynh Thành hung hăng hôn hai người một cái, vui vẻ nói: “Ông nội bà nội, hai người đối xử với con thật tốt.”
Đến tai của Mạc Thúy Tư cũng nóng lên, mà Mặc Ngật lại ngây ngốc vuốt chỗ bị hôn, bên tai cũng nóng lên.
Sau khi ăn xong, mọi người đi lên trên núi giải sầu.
Trong rừng cây dày đặc, lá cây che giữa bầu trời, ánh mặt trời ngoan cường từ khe hở len lỏi xuống khắp mặt đất, trên cây đại thụ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chim hót líu lo.
Mặc Khuynh Thành nhắm mắt lại, cảm thụ tất cả thiên nhiên.
Không khí xen lẫn mùi cỏ xanh, gió nhẹ thoảng qua cùng ánh sáng mặt trời chiếu xuống, phảng phất qua gương mặt, cực kì ấm áp.
Lá cây xào xạc cùng tiếng chim xen lẫn vào nhau, xa xăm còn loáng thoáng truyền đến tiếng vang “Ùng ùng”, đây là khúc nhạc nhiên nhiên tặng mọi người.
Mặc Khuynh Thành cảm giác mình mở ra được cánh cửa thần bí, âm nhạc trước đây, mình cũng chỉ là bởi vì từ nhỏ đã nhạy cảm với âm nhạc, mà mình hôm nay, dĩ nhiên là âm nhạc.
“Hừ, nói lầm bầm gì vậy...”
Cô theo tự nhiên cảm động tiếng nhạc, đi theo tiết tấu.
Biến hóa của Mặc Khuynh Thành mọi người đều nhìn thấy, bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, lẳng lặng chờ đợi cục cưng trong lòng chính là nơi tốt đẹp.
**
Vốn cho là chúng ta sẽ luôn luôn cùng nhau
Chưa từng nghĩ là ta sẽ tình nguyện cùng nhà
Chính người rời đi chưa từng quay đầu lại
Ta yêu người không hối hạn
Cho nên xin mang đi tất cả nhớ mong
Miễn cưỡng cuộc sống một người
Miễn cưỡng nhớ người không dậy nổi
Người vẫn muốn hạnh phúc cùng cô ấy
Cho dù ta yêu người như thế nào
...
Âm nhạc dừng lại, Mặc Khuynh Thành mở mắt, nhìn Phàn Trần ngoài cửa kính cho mình ngón cái, cười nhạt một tiếng.
Đi ra khỏi phòng thu, Phàn Trần nói: “Không nghĩ tới mấy ngày ngắn ngủ như vậy mà cô tiến bộ lớn như vậy.”
Mặc Khuynh Thành nhớ tới ngày đó ở Ngọc Tuyền, nụ cười càng thêm ngọt, “Bởi vì tôi có người nhà.”
Phàn Trần hiểu rõ gật đầu một cái, tùy ý bỏ tai nghe xuống, “Bài cuối cùng này hay lắm.”
Mặc Khuynh Thành nghe được câu này, cục đá trong lòng cuối cùng cũng đặt xuống được.
Đôi mắt Phàn Trần sau cặp kính thoáng qua một tia vui vẻ, “Trước cô rất khẩn trương?”
Mặc Khuynh Thành khoa trương, “Rất khẩn trương, không ngủ được, ăn không ngon, anh xem, sắc mặt tôi cũng rất kém.”
Phàn Trần vừa nhìn, quả nhiên, dưới ánh mắt thâm trầm có chút sâu xa.
“Ba.”
“Đã như vậy, tôi dẫn cô đến một nơi.”
Bãi đậu xe.
Maserati dáng thuôn xuất hiện trước mắt.
Mặc Khuynh Thành chỉ vào xe trước mắt, không xác định hỏi: “Đây là của anh?”
Phàn Trần lắc lắc chìa khóa xe trên tay, sau đó mở cửa xe ra ngồi xuống.
Rõ ràng, đây là xe của anh.
Mặc Khuynh Thành ngồi vào vị trí cạnh tài xế, hoàn toàn không tưởng tượng ra, Phàn Trần là một người thật nhàm chán!
“Thế nào, có ý kiến gì.”
Mặc Khuynh Thành ngượng ngùng cười nói: “Không có, không có ý kiến.”
Không phải là xe thể thao màu đỏ, cho dù anh dát vàng, cô cũng sẽ không ý kiến.
Phàn Trần thuần phục mở cửa xe ra, Maserati rất nhanh xông ra ngoài.
Qua nửa giờ, Phàn Trần đem xe dừng ở cửa sân chơi.
“Phàn Trần, chúng ta đến nơi này làm gì?”
“Chơi.”
Bởi vì hôm nay không phải là nghỉ lễ, người bên trong khu vui chơi cũng không nhiều.
“Muốn chơi cái gì?”
Mặc Khuynh Thành nhìn nhiều đến hoa cả mắt, quét một phen, sau đó chỉ hướng cách đó không xa: “Chơi cái này.”
Phàn Trần nhìn theo, đôi mắt rụt lại, cố làm bình tĩnh nói: “Cô muốn chơi cái này?”
Mặc Khuynh Thành kiên định gật đầu, “Ừ.”
Phàn Trần mua vé, hơi do dự ngồi lên xe.
Mặc Khuynh Thành nhìn phản ứng của anh, thầm nói, chẳng lẽ anh sợ sao?
“Phàn Trần, anh sao lại khẩn trương như vậy?”
Phàn Trần cúi đầu, mặc cho tóc ngắn che kín ánh mẳ của anh, “Không có.”
Mặc Khuynh Thành không nói thêm gì nữa, chẳng qua là trong mắt tràn đấy hứng thú.
Khi một khắc máy khởi động lên, cô kích động kêu lên một tiếng.
“A...”
Cả tàu siêu tốc dài mười hai giây, chờ tới lúc xuống, Mặc Khuynh Thành cón có chút thoải mái.
“Phàn Trần, chúng ta chơi một lần nữa đi.”
Lời của Mặc Khuynh Thành vốn là sắc mặt anh có chút tái nhợt trong nháy mắt liền biến thành trắng xanh.
“Tôi không chơi.”
Giờ phút này anh vô cùng hối hận mang cô đến đây, đây là tự chịu tội!
Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dáng của anh, bĩu môi, “Được rồi, vậy chúng ta chơi những thứ khác.”
Sau đó, hai người tựa như chơi hết một lượt trò chơi trong khu vui chơi.
Mặc trời dần dần lặn xuống, áng mây nhiễm đỏ cả chân trời.
“Phàn Trần, hôm nay cảm ơn anh dẫn tôi tới đây chơi.”
Mặc Khuynh Thành có thể nói là vô cùng sung sướng, về phần cảm nhận của Phàn Trần, cô không cố nhớ tới.
Phàn Trần cứng ngắc gật đầu một cái, lần nữa xác định, vĩnh viễn cũng sẽ mang Mặc Khuynh Thành tới nữa, tuyệt đối không!
“Đúng rồi, tôi muốn chụp mấy bức ảnh.”
Mặc Khuynh Thành giống như nhớ được gì đó, lấy điện thoại di động ra “Tách tách” mấy cái.
Sau đó đi lên Weibo, viết: Hôm nay có một vị đại nhân vật mời khách đi đến khu vui chơi chơi, chơi rất vui vẻ, mong chờ lần sau cùng mọi người đến!
“Đại nhân vật?”
Mặc Khuynh Thanh le lưỡi, “Không thể nói là anh được, đến lúc đó còn không biết báo chí sẽ nói như thế nào đây.”
“Tùy cô.” Anh đối với những chuyện này không có để ý.
Mặc Khuynh Thành tuyệt không để ý, tay bé nhỏ quàng lên bả vai Phàn Trần, nói: “Phàn Trần, chuẩn bị xong chưa?”
“Ừ.”
Mặc Khuynh Thành nhìn mặt trời lặn xuống, thấp giọng một câu: “Ngày mai, tươi đẹp sẽ đến.”
Sáng sớm, sương mù bao phủ cả Đế Đô, phía chân trời mặt trời chậm rãi mọc lên, trên cành cây mang theo giọt sương, trong suốt long lanh.
Mặc Khuynh Thành mặc quần áo thể thao chậm rãi chạy xung quanh.
“Khuynh Thành.”
Mặc Khuynh Thành quay đầu, thấy Tô Nhạc Thiên xuất hiện ở bên cạnh, cười nói: “Nhạc Thiên, đã lâu không gặp.”
Tô Nhạc Thiên ý vị thâm trường nhìn cô một cái, đúng là đã lâu không gặp, không biết vì sao, kể từ khi sau khi cô không đến trường học, chỉ liên lạc với bọn Lê An An, tới gặp mình, giống như cố ý xa lánh, cảm giác như thyế, còn không phải là không giống nhau.
Hai người dọc đường đi không nói lời nào.
Hai người từ từ trở về.
Tô Nhạc Thiên giống như tùy ý hỏi: “Gần đây sao rồi, bận rộn tới đâu rồi?”
Mặc Khuynh Thành cũng tùy ý trả lời: “Hoàn hảo.”
Tô Nhạc Thiên nói: “Cảm thấy cậu mạnh khỏe bận rộn, cũng không có thời gian tìm mình.”
Mặc Khuynh Thành ngượng ngùng cười một tiếng, “Ai kêu cậu là học sinh giỏi đây.”
Tô Nhạc Thiên cười trừ, nhìn về phía bóng dáng cách đó không xa, trong mắt thoáng qua một ý nghĩ sâu xa, một giây tiếp theo lại khôi phục bình thường.
“Anh cậu đối với cậu thật tốt, còn ra đón cậu kìa.”
Mặc Khuynh Thành thấy bóng dáng của Mặc Dận, nụ cười trên mặt chân thật mấy phần, trong giọng nói mang theo cao hứng làm người khác không thể coi thường.
“Dận đương nhiên đối với tớ rất tốt.”
Tô Nhạc Thiên thấy vậy, thầm nói, hôm nay là không hỏi được gì rồi.
Sau đó nói: “Nếu anh Mặc đã tới đón cậu, tớ liền về nhà trước.”
“Được, tạm biệt.”
Tô Nhạc Thiên rời đi cước bộ hơi chậm lại, sau đó khôi phục bình thường.
“Cục cưng.”
Mặc Dận rất nhanh đi tới bên cạnh Mặc Khuynh Thành, sau đó liếc nhìn phía Tô Nhạc Thiên, thuận miệng hỏi câu: “Các em hẹn nhau?”
Mặc Khuynh Thành lắc đầu một cái, “Lúc sáng sớm chạy bộ gặp phải.”
Mặc Dận “A” một tiếng, sau đó nói: “Cục cưng, chúng ta về nhà đi.”
“Vâng.”
Hai người cùng nhau rời đi, người nào cũng không chú ý tới Tô Nhạc Thiên vốn rời khỏi chỗ bọn họ ở cách đó không xa, lẳng lặng nhìn bọn họ.
Trở lại Mặc gia, Mặc Khuynh Thành đổi một bộ quần áo liền chậm chạp đi vào phòng bếp.
“Mẹ...” Cô từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Lan Tuyết Mai, đầu tựa vào cần cổ của bà, thỉnh thoảng lại cọ cọ mấy cái.
Lan Tuyết Mai buồn cười nhìn con gái đang làm nũng, vươn tay vỗ cô.
“Bao nhiêu tuổi rồi, còn làm nũng, cẩn thận dì Trương cười con.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn sang một bên dì Trương tủm tỉm cười, nói: “Dì Trương hiểu con nhất, mới sẽ không cười con!”
“Dạ dạ dạ, con là tiểu tổ tông của nhà chúng ta, ai không thương con đây.”
Mặc Khuynh Thành ngẩng đầu lên, hất càm lên, đắc ý nói: “Đây còn không phải là bởi vì dáng dấp con xinh đẹp sao, khả ái, người gặp người thích, hoa gặp hoa mở, xe thấy xe nổ tung!”
“Ha ha.”
Mặc Khuynh Thành men theo âm thanh phía sau lưng nhìn lại, giả vờ giận, “Mặc Giác, anh cười cái gì!”
Mặc Giác nửa đứng nửa tựa lên cửa, cười đến không kiềm chế được.
“Em gái, chưa từng thấy em tự luyến như vậy bao giờ!”
Mặc Khuynh Thành nói: “Đây không phải là tự luyến, là tự tin.”
“Quá tự tin chính là tự luyến.”
Mặc Giác nhìn Mặc Khuynh Thành trước mặt. Gương mặt em gái với dáng người đều là không cần phải nói, chỉ là quần áo không có gì thưởng thức, đáng tiếc đáng tiếc nha, thật là phí của trời.
Mặc Khuynh Thành nhìn anh lát gật đầu, một lát lại lắc đầu, biết rõ đây là anh lại đang suy nghĩ, không nói lời gì, tay bé nhỏ trực tiếp giơ lên.
“Ba.”
Mặc Giác che ót, chịu đựng đau rát, ấm ức nói: “Em gái, sao lại đánh anh!”
Mặc Khuynh Thành cũng cảm thấy lòng bàn tay có chút đau, nhìn chằm chằm trán của Mặc Giác, đầu người này làm bằng thép sao, lại đâu như vậy.
Lúc này, một cái tay lớn trực tiếp đánh về phía ót của Mặc Giác.
“Ba.”
Tiếng nổ vang vọng trong phòng bếp.
Mặc Giác nhìn về phía “Thủ phạm” Mặc Dận, ai ngờ mặt anh lại vô cảm đi qua mình, đi tới chỗ Mặc Khuynh Thành, dùng âm thanh dịu dàng hỏi: “Cục cưng, tay có đau hay không?”
Miệng Mặc Khuynh Thành nhúc nhích, nhìn bộ dạng mặt bứt rứt của Mặc Giác, cười ra tiếng.
“Anh, rõ ràng em mới là người bị hại!”
Mặc Dận xoa tay Mặc Khuynh Thành, ánh mắt một chút cũng không dành cho anh, “Đem toàn bộ những thứ bỉ ổi trong đầu em vứt hết ngay.”
Bỉ ổi, suy nghĩ?
Mặc Giác hóa đá nhìn Mặc Dận, đây tuyệt đối không phải là anh cả, thật là quá đáng, tư tưởng của anh không phải là quá thuần khiết!
Lan Tuyết Mai vỗ tay một cái, nói, “Được rồi, đừng làm rộn nữa, vội vàng đem điểm tâm ra đi.”
Nhìn về phía bàn, thì ra là, lúc ba người Mặc Khuynh Thành đang đánh nhau, Lan Tuyết Mai cùng dì Trương đã nhanh chóng làm xong điểm tâm.
“Tuân lệnh!”
Ba người cùng nhau nói.
Ăn xong bữa sáng, Lan Tuyết Mai liền kéo Mặc Khuynh Thành lên lầu.
“Cục cưng, mau đến xem hôm nay mặc gì thì được nào?”
Lan Tuyết Mai vừa nói, vừa lấy ra một đống lễ phục.
Miệng Mặc Khuynh Thành hé ra, không xác định tiếng: “Mẹ, cần long trọng như vậy sao? Con cảm thấy bình thường con ăn mặc cũng rất tốt.”
Lan Tuyết Mai một bộ không đồng ý, “Bình thường con mặc quá đơn giản, hôm nay quan trọng như vậy, nhất định phải ăn mặc thật lộng lẫy.”
Bà không nói lời nào kéo Mặc Khuynh Thành qua, “Cái này không tệ, cái này giống như cũng được, ừ, cái đó màu đỏ tươi...”
Quần áo trên tay Mặc Khuynh Thành càng ngày càng nhiều, tầm mắt cũng sắp bị ngăn cản.
A, ai tới cứu cô đi, tại sao mỗi lần cô đều phải trải qua chuyện này như vậy một lần.
Đột nhiên, một đôi bàn tay dùng lực mạnh ôm toàn bộ quần áo trong tay đi.
“Ô.”
“Mẹ, mấy bộ này đủ rồi.”
Lan Tuyết Mai nghe được tiếng của Mặc Dận, mới lưu luyến không rời ngẩng đầu lên, “Những thứ này đủ rồi?”
Mặc Khuynh Thành vội vàng nói: “Đủ rồi đủ rồi, mẹ, thật ra chỉ cần một bộ, không cần nhiều như vậy.”
Lan Tuyết Mai cũng cảm thấy mình phản ứng hơi lớn, ngượng ngùng cười nói: “Thử nhiều bộ, lần đầu tiên ra album, không thể không thể hiện được.”
Mặc Khuynh Thành thầm nghĩ, ban đầu cô cũng tính toán làm đẹp.
Mặc Dận từ trong chọn ra ba bộ đưa cho cô, “Cục cưng, em thử ba bộ này đi.”
Lan Tuyết Mai thấy ba bộ được chọn ra ngoài kia, ánh mắt sáng lên, “Đây là ba bộ đẹp nhất, Dận nhi ánh mắt rất là tốt, cục cưng mau thử một chút xem.”
Mặc Khuynh Thành ôm ba bộ kia, tiến vào phòng vệ sinh.
“Chi nha.”
Một lát sau, Mặc Khuynh Thành đi ra.
“Như thế nào?”
Mặc Khuynh Thành lôi kéo làn váy, có chút không tự nhiên đứng ở trước mặt bọn họ.
Váy dài màu tím nhạt, trước ngực thiết kế, một đóa Tulip trước ngực, bên hông là miếng lụa mỏng bao quanh, như ẩn như hiện.
Lan Tuyết Mai xoa cằm, hỏi: “Có phải có chút thành thục hay không?”
Mặc Dận gật đầu một cái, nói: “Đổi.”
Mặc Khuynh Thành xoay người bước vào phòng vệ sinh, không quá mấy phút, lại đi ra.
Đây là bộ lễ phục hở vai màu bạc, làn váy đến một nửa bắp đùi, váy trên không có cổ, toàn bộ đều bao trùm lấy vai.
Mặc Khuynh Thành xoay người, lộ ra phía sau lưng.
Ánh mắt Mặc Dận trầm xuống, lập tức nói: “Đổi.”
“Phanh.”
Lan Tuyết Mai nhìn đống lễ phục trên giường một chút, nỉ non một câu: “Cần phải thử toàn bộ một chút.”
Mặc Dận vừa nghe, có phải muốn cả mệnh của cục cưng sao, tuyệt đối không được.
“Mẹ, nhìn bộ cuối cùng xem như nào.”
Lan Tuyết Mai hỏi: “Nếu còn không được thì làm sao bây giờ?”
Mặc đồ bình thường!
Lời Mặc Dận chuẩn bị thốt lên trong nháy mắt bị nuốt trở lại trong bụng, nếu là anh nói như vậy, một giây tiếp theo Mặc Tuyển Thần sẽ phi đuổi anh ra biển mất.
Lúc này, cửa phòng mở ra, trước mắt hai người trong nháy mắt sáng lên.
Cuối cùng là một bộ lễ phục màu đỏ tươi, cổ áo là dùng nút cài của áo dài sườn xám, từ ngực trở lên là hồng sa trong suốt, họa tiết phía trên giống với họa tiết vẽ bên ngoài làn váy, hơn nữa ống tay áo phồng phồng, tinh nhã cũng không mất đi vẻ khả ái.
Lan Tuyết Mai vui vẻ, bộ lễ phục này đơn giản chính là làm theo dáng người của Mặc Khuynh Thành mà!
“Cục cưng, bộ lễ phục này quá hợp với con!”
Mặc Khuynh Thành có chút mong đợi nhìn về phía Mặc Dận, lấy được cái gật đầu của anh, mới nhếch miệng nở nụ cười.
Lan Tuyết Mai lôi kéo cô ngồi vào bàn trang điểm, cầm lược trên bàn lên, cẩn thận vẽ loạn.
“Được rồi.”
Mặc Khunh Thành nhìn mình trong gương, tóc dài bị Lan Tuyết Mai lới lỏng ra, phía trên kẹp mấy viên ngọc trai.
Lễ phục đỏ tươi kết hợp với da thịt trắng nõn tạo thành tươi sáng, vốn là bởi vì một thời gian trước luyện tập nhiều mà xuất hiện quầng thâm dưới mắt, hoàn toàn đã bị che mất, mắt đánh màu hồng nhạt chớp chớp theo mắt, chợt lóe chợt lóe, miệng anh đào nhỏ được thoa son lên, cực kì xinh đẹp.
Mặc Khuynh Thành có chút kinh ngạc, thì ra là trang điểm có thể làm như vậy? Trước kia mình vì lấy lòng Tô Thụy mà hóa thành cái quỷ gì nhỉ, khủng long thì phải!
Mặc Dận ngây ngốc nhìn Mặc Khuynh Thành, anh nhìn cô đủ kiểu, nhưng không biết, thì ra chỉ cần cô hơi ăn mặc một cái, sẽ thu hút người khác như vậy, anh chợt có chút hối hận, cô như vậy, sẽ hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt đây.
“A!”
Mặc Dận bắt được bàn tay nhỏ bé không ngừng quơ quơ trước mắt.
Mặc Khuynh Thành cong môi, đôi mắt mở to, “Dận, buông tay!”
Mặc Dận thuận thế kéo cô vào trong ngực, hương thơm nhàn nhạt thấm vào ruột gan.
“Cục cưng, em thật đẹp.”
Mặc Khuynh Thành cúi đầu, không để cho anh thấy mừng rỡ trong mắt mình, có lẽ anh không biết, mỗi lời nói cử động của anh, cũng làm động tâm của mình, dù vui hay buồn, tất cả đều bởi vì anh.
Mạnh mẽ giấu đi nội tâm sung sướng, giả vờ cả giận nói: “Ý anh là bình thường em không đẹp sao?”
Lời nói cụ non, cứ như vậy mà nói ra.
Mặc Dận cười khẽ, mặt mày cong cong, đôi mắt thâm trầm nhìn, như động sâu không đáy, sặc sỡ lóe mắt, làm cho người khác muốn ngừng nhìn mà không được.
“Cục cưng, em lúc nào cũng đẹp, đều là đẹp nhất.”
Lời nói đơn giản, so với nghe lời cảm động còn kích thích tâm trí của cô hơn, cô nghĩ, cô yêu người này mất rồi.
“Này, hai người xong chưa, a...”
Mặc Giác không chờ được trực tiếp đẩy cửa vào, ai ngờ lại một lần nữa gặp phải cảnh tình cảm như thế.
Mặc Giác vỗ vỗ gương mặt, để cho nụ cười của mình tự nhiên một chút, “Ba mẹ cũng đang chờ, nếu hai người xong rồi thì xuống ngay đi.”
“Phanh.”
Mặc Khuynh Thành còn chưa kịp nói, cửa liền đóng lại.
Mặc Dận đem sợi tóc rơi loạn của cô ra phía sau tai, “Chúng ta đi xuống đi.”
Ngoài cửa, Mặc Giác vỗ vỗ lồng ngực của mình, may mà mình nhanh tay nhanh chân, nếu không quấy rầy chuyện tốt của Mặc Dận liền bị treo trên người anh, a, mới vừa rồi anh không có đi lên, không có mở cửa, không nhìn thấy...
“Anh hai, anh đứng ở cửa làm gì vậy?”
Mặc Giác xoay người, nhìn hai người mở cửa phòng đi ra, cứng ngắc cười trừ, hỏi: “Em gái, em xong rồi?”
“Có thể đi được rồi.”
Mặc Giác nhìn về phía Mặc Dận phía sau Mặc Khuynh Thành, ánh mắt không có bất kì gợn sóng nào, lại làm cho anh cảm thấy lạnh người.
“Vậy anh đi xuống trước báo cho mọi người biết.”
Mặc Khuynh Thành liếc nhìn Mặc Dận, giấu vui vẻ trong mắt đi, “Chúng ta đi xuống thôi.”
“Đát đát đát.”
Mọi người ngồi ở trên ghế sa lon chờ thấy Mặc Giác chạy xuống, không khỏi nghi ngờ, anh bị sao vậy?
“Hai người bọn họ đang xuống.”
Mặc Tuyển Thần “Hừ” một tiếng, khoảng cách gần như vậy, lại vẫn thở dốc, xem ra
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook