-
Chương 59
Một lúc lâu sau, buổi chầu kết thúc, vô số kẻ như xác không hồn lê thân ra ngoài, cũng rất nhiều người mừng vui khôn xiết. Lần lâm triều này Hoàng thượng mạnh mẽ quyết đoán, gió cuốn sấm rền, hoàn toàn tương phản với vẻ yếu đuối bất tài trầm mê nữ sắc lúc trước, quả là chuyện vui khắp nơi ăn mừng. Chỉ có đế vương tài năng như vậy mới có thể dẫn dắt Đại Chu phát triển thịnh vượng.
Mạnh Viêm Châu giãy khỏi mấy vị đại thần vừa ào đến bắt chuyện, đuổi theo Diêm Tuấn Vĩ, nhỏ giọng hỏi dò, “Vị Hàn Hải kia là…”
“À, là tỷ phu của cậu đó.” Diêm Tuấn Vĩ vỗ vỗ vai gã trêu tức, “Tỷ phu cậu đã mở cửa sau cho rồi, cần phải cố gắng đấy nha, tuyệt đối đừng làm ngài thất vọng.”
Mạnh Viêm Châu líu lưỡi, chỉ thầm nghĩ tỷ phu cũng đâu có đến nỗi tệ mạt như tỷ tỷ nói đâu!
Hạ triều, Chu Vũ Đế còn chưa kịp thay triều phục ra đã chạy thẳng đến Từ Ninh cung. Bước vào đại điện hương khói lượn lờ, nghe tiếng gõ mõ nặng nề đơn điệu, hơi thở của hắn tự dưng sượng lại, bất giác xốc tấm rèm châu lên, nhìn vào bóng lưng đang gõ mõ.
Cô gái mặc quần áo tu hành màu lam nhạt, đầu đội mũ tu, miệng lầm rầm tụng kinh, âm thanh bình thản lại chất chứa thành kính, khung cảnh này chẳng khác chút nào cơn ác mộng tối qua. Hắn cố nén hoảng loạn trong lòng, hấp tấp sải bước đến bên cạnh cô, dùng sức chụp lấy đôi vai mảnh khảnh.
“Hoàng thượng? Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.” Cô gái bị đau, khẽ kêu một tiếng, quay lại thấy khuôn mặt xanh mét của hắn, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Là ngươi!” Hai chữ khó khăn thoát ra từ cổ họng, vừa như đôi phần sửng sốt vừa như trút được gánh nặng.
“Từ hôm nay thần thiếp bắt đầu giúp thái hậu tụng kinh, thái hậu vừa rồi mới kết thúc buổi trì tụng, đang ở hậu điện dạy Đức phi nương nương cách quản lý cung vụ.” Lý chiêu nghi cung kính đáp lời, trong giọng nói phảng phất đau đớn. Hoàng thượng làm sao vậy? Sắp bóp nát vai cô!
“Được rồi.” Chu Vũ Đế khẽ ừm, âm thầm siết chặt bàn tay đang nhè nhẹ run rẩy giấu vào cổ tay áo.
“Thần thiếp đi gọi người pha trà cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng chờ một chút.” Thấy sắc mặt khác thường của hắn, Lý chiêu nghi không dám nán lại lâu, vội vàng tìm cớ rời khỏi.
Chờ cô đi xa, Chu Vũ Đế mới chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, trái tim hốt hoảng co rút đến đau đớn mới buông lỏng. Bầu không khí tịch tĩnh ảo mờ trong Từ Ninh cung, mùi hương trầm lảng bảng trong không trung, tất thảy đều khiến hắn cảm thấy căng thẳng căm ghét, hận không thể mang Tang Du về Bích tiêu cung ngay lập tức.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Lúc trước hắn làm sao có thể đồng ý để Tang Du đi theo bên cạnh mẫu hậu, người một lòng hướng Phật xuất gia? Thực là thất sách!
Ngay lúc hắn vẫn còn đang hối hận khôn nguôi, Thái hậu dẫn theo Mạnh Tang Du chầm chậm bước vào điện.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Chu Vũ Đế đứng dậy, tiến lên đỡ Thái hậu, ánh mắt lưu luyến trên gò má Tang Du, thấy sắc mặt cô hồng hào, mặt mày thoải mái dễ chịu, sắc xanh trắng đã biến mất, cảm thấy rất vừa ý.
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.” Mạnh Tang Du nhún gối hành lễ, nụ cười trên mặt chân thực mà rạng rỡ. Dù thế nào, đối phương cũng đã cứu vớt phụ thân cùng cả gia tộc của cô, ân tình này cô ghi nhớ.
“Miễn lễ, ngồi đi.” Chu Vũ Đế vỗ vào chỗ trống bên cạnh, trái tim ngập trong vui mừng khôn tả. Nụ cười tươi đẹp như ánh dương này, ngoài A Bảo ra, thân là đế vương, hắn cuối cùng đã chiếm được. Quả nhiên Tang Du vẫn mềm lòng, chỉ cần đối tốt với cô, cô sẽ báo đáp hệt như vậy.
“Mẫu hậu, Đức phi học tập cung vụ như thế nào?” Vô cùng thân thiết xoa bóp lòng bàn tay mềm mại của Tang Du, Chu Vũ Đế xoay người nhìn Thái hậu. Tuy rằng trước kia Tang Du cũng từng giải quyết qua một vài chuyện hậu cung, nhưng bởi vì kiêng kỵ Mạnh gia, hắn cũng không cho cô quyền lực quá lớn, nếu muốn chấp chưởng lục cung, còn cần mẫu hậu bên cạnh chỉ bày từng chút.
“Đức phi thông minh nhanh nhạy, lĩnh ngộ vô song, ít ngày nữa có thể tự mình giữ phượng ấn được rồi.” Biểu cảm Thái hậu dửng dưng, trong mắt lại đầy khen ngợi. Trải qua một hồi đại nạn, ánh mắt con mình cuối cùng đã có tiến bộ, Đức phi chính là mẫu nghi thiên hạ có một không hai, trong khắp đám phi tần hậu cung, dù không bị nhuốm bẩn thân mình đi nữa, bà cũng chỉ hợp ý được cô bé này.
“Bây giờ hậu vị vẫn bỏ trống, lục cung rối rắm hỗn loạn, con đang rất cần một hiền thê giúp đỡ quản lý. Đức phi đã có năng lực xuất chúng, chi bằng để nàng tiếp nhận ngay hôm nay đi. Chép kinh tụng kinh đã có Lý chiêu nghi giúp đỡ, mẫu hậu không luyến tiếc chứ?” Chu Vũ Đế mỉm cười, ngữ khí ẩn chút trêu chọc.
Tốt, thì ra ở đây chờ ai gia là vì vậy! Mới có nửa ngày đã đổi ý, định lực quá kém! Thái hậu mím môi, xua tay nói, “Đừng vội, thân thể Đức phi còn yếu, để cô bé ở lại điều dưỡng vài ngày. Ai gia sẽ giúp con quản lý cung vụ trước, Đức phi đi theo cạnh ai gia có thể vừa nhìn vừa học, sau này sẽ ít mắc lỗi.”
Ngươi mắt Chu Vũ Đế hơi trầm xuống, đang muốn mở miệng, Thái hậu đã cướp lời trước, “Đức phi, con thấy thế nào?”
“Dạ?” Mạnh Tang Du đang nhàn nhã uống trà, bất ngờ bị Thái hậu dụ dỗ, ngẩn ra trong một chớp mắt, lập tức buông chén trà kiên quyết đáp, “Tất nhiên là phải ở cạnh Thái hậu học tập một thời gian dài mới được ạ!”
“Làm việc phải cẩn trọng chặt chẽ, kiên trì từng bước. Con ngoan, con là đứa thông minh, không uổng công ai gia hao tâm dạy dỗ.” Thái hậu mỉm cười lần phật châu, trong lòng một nửa khen ngợi Đức phi, một nửa khoái chí vì vẻ mặt đưa đám của con mình.
Chu Vũ Đế cong môi, mỉm cười liếc mẹ mình một cái, “Nhờ công lao mẫu hậu.” Lại nhìn Tang Du bên cạnh, hờ hững nói, “À, hôm nay trẫm thượng triều có thấy ca ca của ái phi.”
Mạnh Tang Du siết chặt tú khăn trong tay, mắt phượng sáng lòe lòe nhìn lại hắn.
Chu Vũ Đế cười thầm trong lòng, hàng mày rậm lại khẽ nhíu lại, “Trước kia trẫm có nghe nói con trai trưởng của Mạnh Quốc công nóng nảy lỗ mãng, lời này quả nhiên không sai. Hôm nay trên triều không có ai dám đáp lời trẫm, chỉ duy Mạnh phó thống lĩnh gan dạ đứng ra nói thẳng, bách quan đều ghé mắt nhìn.”
Mạnh Tang Du chuyển mắt một giây, một nụ cười lấy lòng nở trên mặt, dịu dàng nói, “Tính tình của ca ca quả là thẳng thắn quá mức, không hiểu được vòng vèo uẩn khúc trên quan trường, xin Hoàng thượng để ý đến ca ca một chút. Thần thiếp tất nhiên dốc lòng học tập, không quá năm ngày sẽ có thể tiếp quản cung vụ, xin Hoàng thượng yên tâm!”
Mới vừa rồi còn nói muốn từ từ học cho kỹ, đảo mắt đã thành “không quá năm ngày”, trình độ đổi gió thực cao siêu! Bàn tay lần phật châu của Thái hậu khựng lại một chút.
“Ừ.” Chu Vũ Đế ừm một tiếng, mày giãn ra, đầu tiên mỉm cười, sau đó sang sảng cười, cuối cùng cười đến ngã nghiêng ngã ngửa. Vậy mà trước kia hắn không phát hiện ra Tang Du là loại ba phải, nhìn mắt người khác làm việc đến thế, thực sự…Thực đáng yêu không nói nên lời!
Nghĩ đến đó, Chu Vũ Đế lại bắt đầu cười to, khiến Thái hậu vốn bình thản cũng khẽ nheo mắt.
Súc sinh ~ bà đây nói gì kinh thiên động địa thần quỷ chê cười sao? Cười không thèm hạ giọng! Mạnh Tang Du nâng chén trà lên che khuất khóe môi run run của mình, thầm nghĩ.
Ở lại Từ Ninh cung hàn huyên vài lời cùng mẹ và vợ, thấy thời gian không còn sớm, phải trở về xử lý chính vụ, Chu Vũ Đế lưu luyến không rời bước đi. Quay đầu lại nhìn đại điện sương khói lượn lờ, tiếng tụng kinh gõ mõ không dứt bên tai, mắt hắn hơi tối lại. Để Tang Du ở đây, dù là năm ngày hắn cũng không thể yên tâm.
“Con cún kia đã được trị liệu ổn thỏa chưa?” Gió tuyết đã lặng, đường cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, Chu Vũ Đế phẩy tay cho ngự liễn lui đi, chậm rãi bước đến Càn Thanh cung.
Thường Hỉ ngẩn ra, một lúc lâu mới có phản ứng, vội đáp lời, “Bẩm hoàng thượng, đã gần như hồi phục.”
“Trị xong đưa đến Càn Thanh cung.” Hắn trầm giọng thúc giục. Để phòng việc Tang Du thực nổi lòng tránh đời, tốt nhất vẫn để nàng tìm chút gì đặt lòng lưu luyến đi. Nàng thích gì đều đưa đến tay nàng thứ đó, xem nàng còn bỏ đi được hay không.
“Dạ.” Thường Hỉ vâng mệnh, âm thầm nhớ kỹ chuyện này trong đầu.
Đoàn người vừa đi được năm sáu trăm mét đã đụng phải một đám phi tần, bên cạnh đều có vài cung nữ trẻ trung xinh đẹp hoặc địa vị thấp nhưng dung mạo nổi bật, hành lễ chào hỏi.
“Thần thiếp” bái kiến Hoàng thượng.” Thấy người đàn ông tuấn tú “long hành hổ bộ” bước đến, đám phi tần đồng loạt quỳ xuống thỉnh an, ngự hoa viên lập tức tràn đầy tiếng oanh trong trẻo, tiếng yến nỉ non, phong cảnh kiều diễm vô cùng.
“Đứng lên đi.” Sắc mặt lạnh lùng, mắt không hề chớp, hắn khoanh tay trước ngực sải chân qua thẳng bụi hoa, không một khoảnh khắc do dự.
Gió lạnh hẩy tung đám lá khô ủ rũ trên đất, liệng vòng trong không trung. Các phi tần khẽ giật mình, ngơ ngác đứng dậy, dõi mắt theo hướng Càn Thanh cung. Bóng lưng cao lớn màu vàng kim đã hoàn toàn khuất mất, vị Hoàng thượng uống rượu trong đình, ngắm hoa cạnh ao, hằng đêm triền miên thân mật với họ, đã thay đổi rồi.
Sắc mặt Thần phi hơi chuyển, cuối cùng nở thành một nụ cười hiểm độc, phẩy tay nói, “Đi, đến Lãnh cung thăm Lương phi nương nương.” Nếu không phải vì Lương phi, cô ta cũng sẽ không rơi xuống mức này!
Những phi tử có địa vị cao nghe thấy vậy, khuôn mặt méo mó đi trong một chớp mắt, đuổi cung nữ cùng tần phi địa vị thấp đi, dẫn theo tâm phúc của mình hướng về lãnh cung.
Tuyết dữ cuồn cuộn, lãnh cung càng lộ rõ vẻ điêu tàn, nhưng nhìn qua lại sạch sẽ hơn hẳn, hết thảy ô uế đều đã bị che đi dưới lớp tuyết dày trắng xóa. Hoàng thượng chưa chính thức ra tay với Thẩm gia, chỉ biếm Lương phi vào lãnh cung, cũng không phế truất phi vị của ả. Nhưng nhìn thủ đoạn sấm sét trên triều của hoàng thượng hôm nay, Thẩm gia đã vô vọng cựa quẫy, mọi người cứ mặc sức có oán báo oán, có thù trả thù.
Vì thường xuyên có các nương nương đến “thăm hỏi”, nên tẩm điện nơi Lương phi ở đã được quét tước dọn dẹp, vật dụng lau chùi sáng loáng, còn có người hầu phục dịch, là đãi ngộ đặc biệt trong lãnh cung.
Lúc Thần phi đến đó, Thẩm Tuệ Như đang bị một ma ma khỏe mạnh ấn xuống giường rót thuốc vào họng. Cô ta cố sức lắc đầu giãy dụa, nước thuốc đen óng nương theo gò má chảy xuống giường, làm chăn đệm ướt mất một mảng lớn. Chuyện này hẳn là thường xuyên xảy ra, vì giường chiếu cùng quần áo cô ta đã sũng sĩnh không ít vũng nước thuốc, không nhìn ra màu sắc ban đầu, khi đến gần còn ngửi thấy một mùi khắm gay mũi.
Toàn bộ cung điện đều sạch sẽ, chỉ có Lương phi cùng giường của cô ta là thứ dơ bẩn nhất, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng cảm thấy căm ghét. Đóa sen trắng thanh khiết cao ngạo ngày xưa đã rữa nát thành một đống nước bùn.
Niệm Từ đang chặn hai chân của Lương phi, thấy các nương nương đi đến, vội vàng tiến lên hành lễ. Hai chân Thẩm Tuệ Như được thả ra, lập tức dốc sức đá ma ma kia, không ngờ làm tay bà ta chệch đi, bát sứ đựng thuốc theo quán tính va vào miệng cô ta, văng một chiếc răng cửa ra ngoài, máu phun như trút.
Thẩm Tuệ Như đau không nén nổi, che miệng cuộn mình trên giường. Ma ma kia thả chén xuống, hành lễ với các chủ tử.
“Đứng lên đi, ngươi thực tận tâm, bản cung rất vừa lòng. Nhất định phải bắt ả uống thuốc đúng giờ, cũng không được để ả chết.” Thần phi ngồi xuống chiếc ghế dựa chạm trổ, lười biếng phẩy tú khăn trong tay, thấy máu rỉ ra từ các khe ngón tay Thẩm Tuệ Như cùng chiếc răng cửa lăn lóc trên đất, nở nụ cười thích thú.
Hiền phi bịt mũi bước lên, đảo mắt thấy một ngấn hồng trên cổ Thẩm Tuệ Như, lạnh giọng nói, “Muốn treo cổ tự sát? Tưởng dễ như vậy sao? Buổi tối các ngươi đi ngủ nếu không muốn canh cô ta, cứ việc trói cô ta lại, nhét vải vào miệng, xem ả tự tìm cái chết kiểu nào!”
Ma ma cùng Niệm Từ vâng dạ, hớn hở nhận lấy tiền thưởng các nương nương ban tặng.
Hiền phi vốn định đến hành hạ Lương phi thêm một chút, nhưng thấy nhớp nhúa tanh tưởi trên người cô ta, thấy ánh mắt u ám như chó sắp chết của cô ta, lại do dự. Mấy ngày này tra tấn quá mức, suýt chút nữa giết chết con tiện nhân này, chi bằng bây giờ để ả nghỉ ngơi một thời gian. Không để ả sống thật dài thật lâu, chịu tra tấn vô cùng vô hạn, nỗi hận này của cô không nguôi được!
Ma ma kia nhận bạc thưởng xong, lại hâm một chén thuốc khác, bóp miệng Thẩm Tuệ Như ra trút vào. Đám phi tần ngắm nghía tình trạng thê thảm tột cùng của Thẩm Tuệ Như xong, chắc chắn rằng thân thể cô ta còn có thể chịu đựng thật lâu nữa, mới thỏa mãn rời đi.
Đám kia đi rồi, đôi mắt đen mịt của Thẩm Tuệ Như mới từ từ hiện lại một chút ánh sáng, ôm chặt hai đầu gối, cuộn mình vào mặt giường bề bộn bẩn thỉu. Hai hàng nước mắt chậm chạp ứa ra, men theo gò má im lặng rơi xuống chăn đệm bốc mùi hôi tanh.
Mạnh Viêm Châu giãy khỏi mấy vị đại thần vừa ào đến bắt chuyện, đuổi theo Diêm Tuấn Vĩ, nhỏ giọng hỏi dò, “Vị Hàn Hải kia là…”
“À, là tỷ phu của cậu đó.” Diêm Tuấn Vĩ vỗ vỗ vai gã trêu tức, “Tỷ phu cậu đã mở cửa sau cho rồi, cần phải cố gắng đấy nha, tuyệt đối đừng làm ngài thất vọng.”
Mạnh Viêm Châu líu lưỡi, chỉ thầm nghĩ tỷ phu cũng đâu có đến nỗi tệ mạt như tỷ tỷ nói đâu!
Hạ triều, Chu Vũ Đế còn chưa kịp thay triều phục ra đã chạy thẳng đến Từ Ninh cung. Bước vào đại điện hương khói lượn lờ, nghe tiếng gõ mõ nặng nề đơn điệu, hơi thở của hắn tự dưng sượng lại, bất giác xốc tấm rèm châu lên, nhìn vào bóng lưng đang gõ mõ.
Cô gái mặc quần áo tu hành màu lam nhạt, đầu đội mũ tu, miệng lầm rầm tụng kinh, âm thanh bình thản lại chất chứa thành kính, khung cảnh này chẳng khác chút nào cơn ác mộng tối qua. Hắn cố nén hoảng loạn trong lòng, hấp tấp sải bước đến bên cạnh cô, dùng sức chụp lấy đôi vai mảnh khảnh.
“Hoàng thượng? Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.” Cô gái bị đau, khẽ kêu một tiếng, quay lại thấy khuôn mặt xanh mét của hắn, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Là ngươi!” Hai chữ khó khăn thoát ra từ cổ họng, vừa như đôi phần sửng sốt vừa như trút được gánh nặng.
“Từ hôm nay thần thiếp bắt đầu giúp thái hậu tụng kinh, thái hậu vừa rồi mới kết thúc buổi trì tụng, đang ở hậu điện dạy Đức phi nương nương cách quản lý cung vụ.” Lý chiêu nghi cung kính đáp lời, trong giọng nói phảng phất đau đớn. Hoàng thượng làm sao vậy? Sắp bóp nát vai cô!
“Được rồi.” Chu Vũ Đế khẽ ừm, âm thầm siết chặt bàn tay đang nhè nhẹ run rẩy giấu vào cổ tay áo.
“Thần thiếp đi gọi người pha trà cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng chờ một chút.” Thấy sắc mặt khác thường của hắn, Lý chiêu nghi không dám nán lại lâu, vội vàng tìm cớ rời khỏi.
Chờ cô đi xa, Chu Vũ Đế mới chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, trái tim hốt hoảng co rút đến đau đớn mới buông lỏng. Bầu không khí tịch tĩnh ảo mờ trong Từ Ninh cung, mùi hương trầm lảng bảng trong không trung, tất thảy đều khiến hắn cảm thấy căng thẳng căm ghét, hận không thể mang Tang Du về Bích tiêu cung ngay lập tức.
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Lúc trước hắn làm sao có thể đồng ý để Tang Du đi theo bên cạnh mẫu hậu, người một lòng hướng Phật xuất gia? Thực là thất sách!
Ngay lúc hắn vẫn còn đang hối hận khôn nguôi, Thái hậu dẫn theo Mạnh Tang Du chầm chậm bước vào điện.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Chu Vũ Đế đứng dậy, tiến lên đỡ Thái hậu, ánh mắt lưu luyến trên gò má Tang Du, thấy sắc mặt cô hồng hào, mặt mày thoải mái dễ chịu, sắc xanh trắng đã biến mất, cảm thấy rất vừa ý.
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng.” Mạnh Tang Du nhún gối hành lễ, nụ cười trên mặt chân thực mà rạng rỡ. Dù thế nào, đối phương cũng đã cứu vớt phụ thân cùng cả gia tộc của cô, ân tình này cô ghi nhớ.
“Miễn lễ, ngồi đi.” Chu Vũ Đế vỗ vào chỗ trống bên cạnh, trái tim ngập trong vui mừng khôn tả. Nụ cười tươi đẹp như ánh dương này, ngoài A Bảo ra, thân là đế vương, hắn cuối cùng đã chiếm được. Quả nhiên Tang Du vẫn mềm lòng, chỉ cần đối tốt với cô, cô sẽ báo đáp hệt như vậy.
“Mẫu hậu, Đức phi học tập cung vụ như thế nào?” Vô cùng thân thiết xoa bóp lòng bàn tay mềm mại của Tang Du, Chu Vũ Đế xoay người nhìn Thái hậu. Tuy rằng trước kia Tang Du cũng từng giải quyết qua một vài chuyện hậu cung, nhưng bởi vì kiêng kỵ Mạnh gia, hắn cũng không cho cô quyền lực quá lớn, nếu muốn chấp chưởng lục cung, còn cần mẫu hậu bên cạnh chỉ bày từng chút.
“Đức phi thông minh nhanh nhạy, lĩnh ngộ vô song, ít ngày nữa có thể tự mình giữ phượng ấn được rồi.” Biểu cảm Thái hậu dửng dưng, trong mắt lại đầy khen ngợi. Trải qua một hồi đại nạn, ánh mắt con mình cuối cùng đã có tiến bộ, Đức phi chính là mẫu nghi thiên hạ có một không hai, trong khắp đám phi tần hậu cung, dù không bị nhuốm bẩn thân mình đi nữa, bà cũng chỉ hợp ý được cô bé này.
“Bây giờ hậu vị vẫn bỏ trống, lục cung rối rắm hỗn loạn, con đang rất cần một hiền thê giúp đỡ quản lý. Đức phi đã có năng lực xuất chúng, chi bằng để nàng tiếp nhận ngay hôm nay đi. Chép kinh tụng kinh đã có Lý chiêu nghi giúp đỡ, mẫu hậu không luyến tiếc chứ?” Chu Vũ Đế mỉm cười, ngữ khí ẩn chút trêu chọc.
Tốt, thì ra ở đây chờ ai gia là vì vậy! Mới có nửa ngày đã đổi ý, định lực quá kém! Thái hậu mím môi, xua tay nói, “Đừng vội, thân thể Đức phi còn yếu, để cô bé ở lại điều dưỡng vài ngày. Ai gia sẽ giúp con quản lý cung vụ trước, Đức phi đi theo cạnh ai gia có thể vừa nhìn vừa học, sau này sẽ ít mắc lỗi.”
Ngươi mắt Chu Vũ Đế hơi trầm xuống, đang muốn mở miệng, Thái hậu đã cướp lời trước, “Đức phi, con thấy thế nào?”
“Dạ?” Mạnh Tang Du đang nhàn nhã uống trà, bất ngờ bị Thái hậu dụ dỗ, ngẩn ra trong một chớp mắt, lập tức buông chén trà kiên quyết đáp, “Tất nhiên là phải ở cạnh Thái hậu học tập một thời gian dài mới được ạ!”
“Làm việc phải cẩn trọng chặt chẽ, kiên trì từng bước. Con ngoan, con là đứa thông minh, không uổng công ai gia hao tâm dạy dỗ.” Thái hậu mỉm cười lần phật châu, trong lòng một nửa khen ngợi Đức phi, một nửa khoái chí vì vẻ mặt đưa đám của con mình.
Chu Vũ Đế cong môi, mỉm cười liếc mẹ mình một cái, “Nhờ công lao mẫu hậu.” Lại nhìn Tang Du bên cạnh, hờ hững nói, “À, hôm nay trẫm thượng triều có thấy ca ca của ái phi.”
Mạnh Tang Du siết chặt tú khăn trong tay, mắt phượng sáng lòe lòe nhìn lại hắn.
Chu Vũ Đế cười thầm trong lòng, hàng mày rậm lại khẽ nhíu lại, “Trước kia trẫm có nghe nói con trai trưởng của Mạnh Quốc công nóng nảy lỗ mãng, lời này quả nhiên không sai. Hôm nay trên triều không có ai dám đáp lời trẫm, chỉ duy Mạnh phó thống lĩnh gan dạ đứng ra nói thẳng, bách quan đều ghé mắt nhìn.”
Mạnh Tang Du chuyển mắt một giây, một nụ cười lấy lòng nở trên mặt, dịu dàng nói, “Tính tình của ca ca quả là thẳng thắn quá mức, không hiểu được vòng vèo uẩn khúc trên quan trường, xin Hoàng thượng để ý đến ca ca một chút. Thần thiếp tất nhiên dốc lòng học tập, không quá năm ngày sẽ có thể tiếp quản cung vụ, xin Hoàng thượng yên tâm!”
Mới vừa rồi còn nói muốn từ từ học cho kỹ, đảo mắt đã thành “không quá năm ngày”, trình độ đổi gió thực cao siêu! Bàn tay lần phật châu của Thái hậu khựng lại một chút.
“Ừ.” Chu Vũ Đế ừm một tiếng, mày giãn ra, đầu tiên mỉm cười, sau đó sang sảng cười, cuối cùng cười đến ngã nghiêng ngã ngửa. Vậy mà trước kia hắn không phát hiện ra Tang Du là loại ba phải, nhìn mắt người khác làm việc đến thế, thực sự…Thực đáng yêu không nói nên lời!
Nghĩ đến đó, Chu Vũ Đế lại bắt đầu cười to, khiến Thái hậu vốn bình thản cũng khẽ nheo mắt.
Súc sinh ~ bà đây nói gì kinh thiên động địa thần quỷ chê cười sao? Cười không thèm hạ giọng! Mạnh Tang Du nâng chén trà lên che khuất khóe môi run run của mình, thầm nghĩ.
Ở lại Từ Ninh cung hàn huyên vài lời cùng mẹ và vợ, thấy thời gian không còn sớm, phải trở về xử lý chính vụ, Chu Vũ Đế lưu luyến không rời bước đi. Quay đầu lại nhìn đại điện sương khói lượn lờ, tiếng tụng kinh gõ mõ không dứt bên tai, mắt hắn hơi tối lại. Để Tang Du ở đây, dù là năm ngày hắn cũng không thể yên tâm.
“Con cún kia đã được trị liệu ổn thỏa chưa?” Gió tuyết đã lặng, đường cũng đã dọn dẹp sạch sẽ, Chu Vũ Đế phẩy tay cho ngự liễn lui đi, chậm rãi bước đến Càn Thanh cung.
Thường Hỉ ngẩn ra, một lúc lâu mới có phản ứng, vội đáp lời, “Bẩm hoàng thượng, đã gần như hồi phục.”
“Trị xong đưa đến Càn Thanh cung.” Hắn trầm giọng thúc giục. Để phòng việc Tang Du thực nổi lòng tránh đời, tốt nhất vẫn để nàng tìm chút gì đặt lòng lưu luyến đi. Nàng thích gì đều đưa đến tay nàng thứ đó, xem nàng còn bỏ đi được hay không.
“Dạ.” Thường Hỉ vâng mệnh, âm thầm nhớ kỹ chuyện này trong đầu.
Đoàn người vừa đi được năm sáu trăm mét đã đụng phải một đám phi tần, bên cạnh đều có vài cung nữ trẻ trung xinh đẹp hoặc địa vị thấp nhưng dung mạo nổi bật, hành lễ chào hỏi.
“Thần thiếp” bái kiến Hoàng thượng.” Thấy người đàn ông tuấn tú “long hành hổ bộ” bước đến, đám phi tần đồng loạt quỳ xuống thỉnh an, ngự hoa viên lập tức tràn đầy tiếng oanh trong trẻo, tiếng yến nỉ non, phong cảnh kiều diễm vô cùng.
“Đứng lên đi.” Sắc mặt lạnh lùng, mắt không hề chớp, hắn khoanh tay trước ngực sải chân qua thẳng bụi hoa, không một khoảnh khắc do dự.
Gió lạnh hẩy tung đám lá khô ủ rũ trên đất, liệng vòng trong không trung. Các phi tần khẽ giật mình, ngơ ngác đứng dậy, dõi mắt theo hướng Càn Thanh cung. Bóng lưng cao lớn màu vàng kim đã hoàn toàn khuất mất, vị Hoàng thượng uống rượu trong đình, ngắm hoa cạnh ao, hằng đêm triền miên thân mật với họ, đã thay đổi rồi.
Sắc mặt Thần phi hơi chuyển, cuối cùng nở thành một nụ cười hiểm độc, phẩy tay nói, “Đi, đến Lãnh cung thăm Lương phi nương nương.” Nếu không phải vì Lương phi, cô ta cũng sẽ không rơi xuống mức này!
Những phi tử có địa vị cao nghe thấy vậy, khuôn mặt méo mó đi trong một chớp mắt, đuổi cung nữ cùng tần phi địa vị thấp đi, dẫn theo tâm phúc của mình hướng về lãnh cung.
Tuyết dữ cuồn cuộn, lãnh cung càng lộ rõ vẻ điêu tàn, nhưng nhìn qua lại sạch sẽ hơn hẳn, hết thảy ô uế đều đã bị che đi dưới lớp tuyết dày trắng xóa. Hoàng thượng chưa chính thức ra tay với Thẩm gia, chỉ biếm Lương phi vào lãnh cung, cũng không phế truất phi vị của ả. Nhưng nhìn thủ đoạn sấm sét trên triều của hoàng thượng hôm nay, Thẩm gia đã vô vọng cựa quẫy, mọi người cứ mặc sức có oán báo oán, có thù trả thù.
Vì thường xuyên có các nương nương đến “thăm hỏi”, nên tẩm điện nơi Lương phi ở đã được quét tước dọn dẹp, vật dụng lau chùi sáng loáng, còn có người hầu phục dịch, là đãi ngộ đặc biệt trong lãnh cung.
Lúc Thần phi đến đó, Thẩm Tuệ Như đang bị một ma ma khỏe mạnh ấn xuống giường rót thuốc vào họng. Cô ta cố sức lắc đầu giãy dụa, nước thuốc đen óng nương theo gò má chảy xuống giường, làm chăn đệm ướt mất một mảng lớn. Chuyện này hẳn là thường xuyên xảy ra, vì giường chiếu cùng quần áo cô ta đã sũng sĩnh không ít vũng nước thuốc, không nhìn ra màu sắc ban đầu, khi đến gần còn ngửi thấy một mùi khắm gay mũi.
Toàn bộ cung điện đều sạch sẽ, chỉ có Lương phi cùng giường của cô ta là thứ dơ bẩn nhất, khiến người ta chỉ cần liếc mắt một cái cũng cảm thấy căm ghét. Đóa sen trắng thanh khiết cao ngạo ngày xưa đã rữa nát thành một đống nước bùn.
Niệm Từ đang chặn hai chân của Lương phi, thấy các nương nương đi đến, vội vàng tiến lên hành lễ. Hai chân Thẩm Tuệ Như được thả ra, lập tức dốc sức đá ma ma kia, không ngờ làm tay bà ta chệch đi, bát sứ đựng thuốc theo quán tính va vào miệng cô ta, văng một chiếc răng cửa ra ngoài, máu phun như trút.
Thẩm Tuệ Như đau không nén nổi, che miệng cuộn mình trên giường. Ma ma kia thả chén xuống, hành lễ với các chủ tử.
“Đứng lên đi, ngươi thực tận tâm, bản cung rất vừa lòng. Nhất định phải bắt ả uống thuốc đúng giờ, cũng không được để ả chết.” Thần phi ngồi xuống chiếc ghế dựa chạm trổ, lười biếng phẩy tú khăn trong tay, thấy máu rỉ ra từ các khe ngón tay Thẩm Tuệ Như cùng chiếc răng cửa lăn lóc trên đất, nở nụ cười thích thú.
Hiền phi bịt mũi bước lên, đảo mắt thấy một ngấn hồng trên cổ Thẩm Tuệ Như, lạnh giọng nói, “Muốn treo cổ tự sát? Tưởng dễ như vậy sao? Buổi tối các ngươi đi ngủ nếu không muốn canh cô ta, cứ việc trói cô ta lại, nhét vải vào miệng, xem ả tự tìm cái chết kiểu nào!”
Ma ma cùng Niệm Từ vâng dạ, hớn hở nhận lấy tiền thưởng các nương nương ban tặng.
Hiền phi vốn định đến hành hạ Lương phi thêm một chút, nhưng thấy nhớp nhúa tanh tưởi trên người cô ta, thấy ánh mắt u ám như chó sắp chết của cô ta, lại do dự. Mấy ngày này tra tấn quá mức, suýt chút nữa giết chết con tiện nhân này, chi bằng bây giờ để ả nghỉ ngơi một thời gian. Không để ả sống thật dài thật lâu, chịu tra tấn vô cùng vô hạn, nỗi hận này của cô không nguôi được!
Ma ma kia nhận bạc thưởng xong, lại hâm một chén thuốc khác, bóp miệng Thẩm Tuệ Như ra trút vào. Đám phi tần ngắm nghía tình trạng thê thảm tột cùng của Thẩm Tuệ Như xong, chắc chắn rằng thân thể cô ta còn có thể chịu đựng thật lâu nữa, mới thỏa mãn rời đi.
Đám kia đi rồi, đôi mắt đen mịt của Thẩm Tuệ Như mới từ từ hiện lại một chút ánh sáng, ôm chặt hai đầu gối, cuộn mình vào mặt giường bề bộn bẩn thỉu. Hai hàng nước mắt chậm chạp ứa ra, men theo gò má im lặng rơi xuống chăn đệm bốc mùi hôi tanh.
Bình luận facebook