-
Chương 60
Oán giận trong lòng cũng tiêu hơn một nửa, Thần phi dẫn đám tâm phúc quay về Chiêu thuần cung.
Thấy chủ tử phiêu phiêu dật dật bước tới, một thái giám bước nhanh đến, sốt ruột mở miệng, “Khởi bẩm nương nương, Bát hoàng tử đột nhiên phát sốt, khóc hoài không nghỉ, xin ngài nhanh chóng đến thăm.”
Tốc độ bước chân của Thần phi vẫn không nhanh không chậm như trước, đặt chân vào tẩm điện, cởi áo khoác, sưởi tay dăm mười phút mới bình thản hỏi, “Mời thái y chưa?”
“Đã mời, bây giờ thái y đang chẩn trị bên trong.” Thái giám cung kính hồi bẩm.
“Ừ.” Thần phi khẽ đáp, cầm tách trà cung nữ dâng cho chậm rãi nhấp một ngụm, chẳng hề có cái vẻ tính toán như dạo trước. Đứa trẻ này cũng vốn ba ngày mắc bệnh hai lần đã khiến y thị vừa mệt mỏi vừa bất an, sợ không thể nuôi lớn. Bây giờ biết thằng nhỏ trúng độc từ lâu, sớm hay muộn gì cũng phải chết, căn bản đã không còn cơ hội đăng cơ, tất thảy mọi nhẫn nại cùng tính toán mưu kế y thị bày ra cũng tan thành mây khói. Bấy giờ nó đã trở thành sợi dây trói buộc, ép y thị phải tính một nước cờ khác.
Sau một lúc lâu thái y mới quay ra báo cáo, cơn sốt đã lui, vị tiểu hoàng tử uống thuốc xong đã mê man ngủ.
Thần phi bày ra gương mặt cảm kích tiễn thái y đến tận cửa, nhìn bóng người kia vừa khuất xa, nụ cười ấm áp trên mặt chợt lạnh tanh, ra lệnh với cung nữ bên cạnh, “Đi Càn Thanh Cung cầu kiến Hoàng thượng, nói Bát hoàng tử bệnh nặng, mời ngài đến thăm!”
“Vâng.” Cung nữ vâng mệnh, vội vàng đến Càn Thanh Cung.
“Đi trang điểm đi, lần này phải xem biểu hiện của ngươi thế nào.” Quay đầu lại, Thần phi nói với một vị cung nữ dung mạo xinh đẹp, dáng người mảnh mai thướt tha.
Lần trước đưa canh cho Hoàng thượng, ngay cả nửa con mắt Hoàng thượng cũng không nhìn, cô cung nữ tên Tuyết Sơ cũng thấp tha thấp thỏm. Chung quy lại vì bởi còn quá trẻ, cảm xúc luôn hiện rõ trên mặt.
“Đeo túi hương này vào, có lợi cho ngươi.” Thần phi mỉm cười, lấy một chiếc túi hương màu hồng đào từ trong tay vị ma ma tâm phúc bên cạnh đưa cho Tuyết Sơ.
Mùi hương của chiếc túi nồng nàn an tỏa, dường như bên trong là muôn vàn loài hoa, thoang thoảng khiến người ta mê say, nhưng chỉ cần ngửi lâu lại cảm thấy thần hồn điên đảo. Sắc mặt Tuyết Sơ đứng bên cạnh đã hồng rực, ánh mắt mê ly đưa tình, thân thể mềm nhũn. Vị ma ma có tuổi phải nhéo mạnh cánh tay mới khiến cô ta giật mình hồi hồn, ý thức được sự kỳ diệu của chiếc túi hương kia.
“Trước mắt đặt trên bệ cửa át đi, chờ lúc Hoàng thượng tới thì đeo vào, túi hương này gặp nhiệt độ ùi hương càng nồng, sẽ giúp ngươi một tay.” Thần phi liếc mắt qua gương mặt xuân tình dào dạt của Tuyết Sơ tỏ ý hài lòng.
“Hôm nay đã uống thuốc chưa?” Thong thả bước về điện, y thị lo lắng truy hỏi.
“Hồi nương nương, Tuyết Sơ đã uống.” Tuyết Sơ cung kính trả lời.
“Tốt lắm, tranh thủ một lần được con trai, sau này bản cung nhất định không bạc đãi ngươi. Đi xuống trang điểm đi.” Thần phi phất tay, Tuyết Sơ ngượng ngùng lui xuống, bước chân như đi trên mây.
“Ngu xuẩn!” Thần phi nhìn bóng lưng cô ta cười nhạt, thản nhiên thưởng thức bộ móng tay vàng xa hoa của mình. Uống vị thuốc hổ lang kia, dầu rằng đúng là có thể được con trai ngay lần đầu tiên, nhưng thai nhi trong cơ thể trưởng thành cũng sẽ rút kiệt sức lực người mẹ, rơi vào kết cục rong huyết mà chết. Đến cuối cùng y thị không cần thiết phải hao tốn nhiều sức lực mà sẽ có được một Hoàng tử.
Ây da ~ nghĩ đến đây, Thần phi dùng tú khăn che miệng cười khẽ, sự đắc ý dâng đầy trong mắt.
Càn Thanh Cung, vừa nghe Thường Hỉ bẩm báo, Chu Vũ Đế vốn định gọi Đỗ thái y đi qua, vốn hắn không định đi, nhưng lại nghĩ đến chuyện gì lại thay đổi chủ ý.
“Cầm theo bình Thần tiên thủy hôm trước.” Hắn nhếch môi, nghiền ngẫm cười, khoác thêm áo khoác khoanh tay đi đến Chiêu thuần cung. Thường Hỉ vâng một tiếng, không cam lòng lấy một chiếc bình sứ nhỏ màu đen giữa ngăn bí mật nơi đặt bức vẽ bác cổ cất vào trong. Y còn chơi chưa đã cơ mà!
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!” Thấy người đàn ông bước đến, viền mắt Thần phi vốn đang trông đang ngóng chợt ửng đỏ, hai hàng lệ nóng chảy xuống, khắc họa hình tượng người mẹ từ ái yêu con như mạng vô cùng xuất sắc.
Đàn bà trong cung cấm, kỹ thuật diễn người nào người nấy không thể tầm thượng, bao gồm cả Tang Du! Chẳng qua Tang Du lúc nào cũng thích bày ra vẻ phô trương ương ngạch, mưu kế độc ác để che giấu trái tim yếu đuối của mình, mà đám đàn bà còn lại chỉ thích dùng vẻ yếu đuối để khuất giấu lòng dạ mình. Người trước làm người ta yêu thương, kẻ sau chỉ khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Ánh mắt sắc bén của Chu Vũ Đế đảo qua gương mặt Thần phi, cũng không cho phép y thị đứng dậy, lập tức bước vào trong nội điện.
Thần phi xấu hổ, nhanh tay lau nước mắt, đứng thẳng dậy đuổi theo.
Trong nội điện đã đốt sẵn lò sưởi, hơi ấm gần như đã chuyển thành nóng, chỉ cần mặc một chiếc áo khoác mỏng cũng đã cảm thấy khó chịu. Gò má Bát hoàng tử đỏ ửng, hơi thở dồn không đều, coi như cũng đã ngủ yên, cũng không phải khóc lóc ồn ào như mấy cung nữ miêu tả. Một cung nữ mặc cung trang màu hồng phấn ngồi chăm sóc bên cạnh giường, đôi mi thanh tú nhíu lại, môi khẽ mím, khuôn mặt đượm sầu lo.
Thấy Hoàng thượng tiến vào, cô vội vã quỳ gối bên giường khẽ giọng thỉnh an, âm giọng dịu dàng mềm mại rất êm tai.
“Thái y đã đến?” Chu Vũ Đế ngồi vào mép giường, tay đặt lên trán Bát hoàng tử. Hắn trầm giọng hỏi, không hề đếm xỉa gì đến nàng cung nữ gần bên.
Tuyết Sơ đã có phần cảm thấy thất vọng, cô ta kéo lại tinh thần, nhỏ nhẹ đáp lời, “Khởi bẩm Hoàng thượng, trong lòng nương nương như có lửa đốt, lập tức đã gọi Thái y đến chẩn trị, sau khi uống thuốc xong Bát hoàng tử liền ngủ say.”
“Tại sao lại đột nhiên phát sốt?” Đôi mắt lạnh của Chu Vũ Đế liếc xuống, giọng nói càng lúc càng trầm. Ánh mắt hắn dừng ở túi hương màu hồng đào đeo bên hông y thị, rồi chớp một cái. Lúc vừa bước vào Chu Vũ Đế đã ngửi thấy mùi hương đầy tà mị độc thuật này, hệt một giống hoa tươi lại tỏa ra mùi thi thể hư thối. Một loại vẻ đẹp khiến người ta buồn nôn.
“Nô tì cũng không biết, mong Hoàng thượng thứ tội.” Tuyết Sơ dập đầu, tiếng khóc nấc bi thương, biểu cảm đặc sắc khiến khuôn mặt y thị càng thêm phần cảm sầu đau đớn.
“Ngay cả chủ tử của mình cũng chăm sóc không tốt thì làm sao trẫm thứ tội cho ngươi? Người đâu, kéo xuống đánh tám mươi trượng.” Chu Vũ Đế bình thản lên tiếng, nhưng lời vừa nói ra lại khiến người khác sợ dựng tóc gáy. Lúc trước Đức phi trừng phạt Cấm vệ quân, tám mươi côn trượng đánh xuống dập lên còn khiến hơn mười nam tử hán đại trượng phu bỏ mạng, huống gì là một cô gái chân yếu tay mềm? Cho dù là không chết thì cũng thương tật cả đời!
Thần phi vừa đặt bước chân vào nội điện đã kinh hãi nhìn người đàn ông đứng phía trước. Sao Hoàng thượng lại có thể đổi khác đến như vậy? Lúc trước chỉ cần mình nhíu mày hắn cũng đã đau lòng suốt buổi, chỉ cần kích thích một chút đã cuồng nhiệt như lửa, sao đột ngột lại tàn nhẫn lạnh lùng đến mức độ này?
“Hoàng thượng tha mạng!” Tuyết Sơ thảng thốt kêu lên, đầu gối đập mạnh xuống sàn.
“Bịt miệng kéo ra ngoài!”
Mùi hương kia càng lúc càng đậm, cảm giác khô nóng từ tim đã bắt đầu đốt xuống dưới bụng. Con đang bệnh nặng nằm trên giường, đám đàn bà kia lại dùng thủ đoạn lôi kéo quyến rũ mình. Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt Chu Vũ Đế càng lúc càng lạnh lẽo, đá thẳng Tuyết Sơ bay ra ngoài, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao đảo qua Thần Phi.
Hô hấp y thị cứng sựng, cố gắng giữ nụ cười trên môi bước lên, giọng nói đã run rẩy, “Xin Hoàng thượng thương tình thần thiếp tha cho cô ta một lần này. Hoàng nhi bệnh nặng, không thể nhìn thấy máu.”
“Ngươi, không ngửi thấy mùi gì khác lạ trong điện? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Bát Hoàng tử ngửi được? Hay, rất hay! Không thể nhìn thấy máu, quả là một người mẹ nhân từ!” Chu Vũ Đế cười lạnh, phất tay với Thường Hỉ, “Mở hết cửa sổ ra, đi gọi Đỗ thái y đến đây, ra lệnh cho thị vệ đánh mạnh tay vào cho trẫm!”
Trước đây Hoàng thượng cũng thường xuyên ngửi thấy mùi hương này, hết lần này đến lần khác cũng đều mượn nước đẩy thuyền, số lần diễn cảnh ái ân nồng say trước giường bệnh của Hoàng nhi cũng không thể đếm được, sao đến ngày hôm nay lại có thể giận dữ tới mức này? Trong lòng Thần phi sợ hãi, lắp ba lắp bắp, “Hoàng thượng, Thái y đã khám cho Hoàng nhi rồi. Hoàng nhi đã ngủ say, hôm khác Đỗ thái y có thể chẩn trị sau.” Đỗ thái y mà đến thì tất cả trò mèo mình bày ra sẽ lộ tẩy.
Chu Vũ Đế liếc nhìn qua y thị, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bát hoàng tử, không hề nói chuyện. Bầu không khí đè nặng chèn ép phủ kín trong điện, máu toàn thân Thần phi đều đông cứng, trái tim kinh hoàng như sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Chỉ trong một lát, Đỗ thái y đã vội vã đến nơi. Vừa ngửi thấy mùi hương bên trong ông đã nhíu nhíu mày, nhưng vẫn giữ miệng không nói một câu, bước lên xem mạch cho Bát hoàng tử.
Chu Vũ Đế thong thả bước ra ngoài điện chờ, Thần phi lập tức nhắm mắt đuổi theo. Vốn y thị hoàn toàn tin tưởng bản thân có thể đoạt lại sự sủng ái yêu thương của Hoàng thượng, nhưng tình hình trước mắt lại thay đổi như thế này, y thị cảm thấy mình chưa bao giờ rơi vào cảnh mông lung đến thế. Người đàn ông đầy khí thế uy nghi khiếp người trước mặt và Hoàng thượng tình nồng trước đây cùng là một người sao?
“Thần phi, ngươi nói xem trên đời này có người nào khiến cây bồ đề này nở hoa?” Bước chân đến chậu hoa bồ đề, Chu Vũ Đế mỉm cười hỏi.
Hơi thở Thần phi dồn dập, run rẩy đáp lời, “Làm sao có thể?”
“Trừ phi Bồ tát hạ phàm, đúng không?” Nụ cười Chu Vũ Đế càng sâu, ngón tay dài khẽ chạm trên búp nụ chậu bồ đề, chỉ trong một phần ngàn khắc, những cánh hoa vốn cuộn chặt mình bên trong dần dần nở rộ, từng tầng từng lớp, đẹp không sao tả xiết.
Cung nhân trong điện đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, chỉ duy Thần phi cùng ma ma đứng bên y thị là sắc mặt trắng bệch.
“Bồ tát hàng thế, thiên tôn quý chu, ngươi có cảm thấy những lời này quen tai?” Chu Vũ Đế xoay người, đi đến trước mặt Thần phi, chầm chậm hỏi từng tiếng.
Tim Thần phi ngừng đập, khuôn mặt hoảng sợ ngửng lên nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng chỉ còn vang vọng một câu nói duy nhất: Hắn đã biết! Cái gì hắn cũng đã biết!
Y thị không biết mình phải khổ sở bao nhiêu để sở hữu chậu hoa bồ đề này, cũng đã dâng tặng cho Thái hậu ở Từ Ninh Cung vài chậu. Cùng lúc đó, y thị lấy một loại thuốc bí mật từ tay cha mình, cũng là Vĩnh An hầu giúp hoa có thể nở. Y thị vốn định mời một đại sư thông tuệ phật pháp tiến cung cho Thái hậu nghe chuyện thiện lý, dùng tích Hoa bồ để nở cùng danh vọng của vị đại sư kia bức ép Đức phi xuất gia, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại nhìn thấu tất cả mọi chuyện, ngay cả bí dược kia cũng nắm trọn trong lòng bàn tay! Đáng sợ!
Cả người Thần phi run bần bật, không thể khống chế được.
Chu Vũ Đế lạnh nhạt nhìn thoáng qua y thị, ngồi xuống ở ghế chủ vị, thần sắc trên khuôn mặt tuấn tú đều thật khó lường. Nhưng chính vì hắn không có bất cứ hành động hay chất vấn nào mới khiến người ta sợ hãi.
Dưới sự giúp đỡ của vị ma ma, Thần phi cố gắng đứng vững, trán rịn đầy mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, Đỗ thái y bước ra, khom người trả lời, “Khởi bẩm Hoàng thượng, phong tà nhập vào cơ thể Bát hoàng tử, sau khi uống thuốc đã không còn gì đáng ngại, chỉ là những ngày điều dưỡng vừa qua đã đổ xuống sông xuống bể, sau này cần phải chăm sóc kỹ lưỡng hơn.”
“Đang yên đang lành sao lại phong tà nhập thể?” Chu Vũ Đế trầm giọng hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, có thể là do Bát hoàng tử tiếp xúc hàn khí trong một thời gian dài, hoặc lượng thuốc mỗi ngày cần uống đã bị giảm bớt. Gần đây tiết trời giá rét, vi thần sẽ điều chỉnh phương thuốc, thêm vài vị dự phòng phong tà dược liệu. Nếu như đúng giờ đúng định lượng uống thuốc, cho dù tiếp xúc một chút với hàn khí cũng không ngại, cũng không đổ bệnh nặng đến mức này.” Đỗ thái y chắc chắn đáp lời. Ông là Thái y ngự dụng của Thái hậu, nhiều năm sống ở Thiên phật sơn, không cần thiết phải coi sắc mặt tần phi mà làm việc, tất nhiên là có gì nói nấy, không hề che giấu.
“Lấy thuốc đi, mấy ngày nay còn nhờ Đỗ thái y để tâm nhiều hơn.” Chu Vũ Đế dứt lời, ánh mắt trầm lạnh nhìn thoáng qua Thần phi, y thị run rẩy như sắp ngã xuống.
Đỗ thái y cân nhắc một lát rồi viết một phương thuốc giao cho cung nhân Chiêu thuần cung. Chu Vũ Đế không nói thêm tiếng nào, lướt qua Thần phi mặt cắt không còn hột máu, lập tức bước về Kiền thanh điện.
“Nương nương, Hoàng thượng có ý gì?” Tất cả vừa rời đi, vị ma ma tâm phúc dìu chủ tử ngồi xuống ghế chủ vị, bất an lên tiếng.
“Không biết, cứ bình tĩnh chờ xem thế nào!” Hàm răng Thần phi vẫn còn va vào nhau, sau một lúc lâu mới nói nên lời.
Trong Kiền thanh điện, Chu Vũ Đế khép hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi cân nhắc một hai. Dùng thủ đoạn tàn độc với ngay cả đứa con duy nhất của mình, lòng dạ độc ác của đám đàn bà trong hậu cung thật khiến hắn mở mang tầm mắt. Dù sao hắn cũng là một Đế vương, ngoại trừ Tang Du, hắn chưa từng dồn lòng dụng tâm suy nghĩ về trái tim một người phụ nữ nào, trên đường trở về Càn Thanh Cung mới hiểu ra suy nghĩ của phi tần hậu cung. Bọn họ vốn định lợi dụng những cung nữ hoặc tần phi có địa vị thấp mượn phúc sinh con, có được một đứa con khỏe mạnh thì đứa con bệnh tật ốm yếu sẽ trở nên vô dụng, vứt bỏ, hay thậm chí dụng độc cũng không do dự.
“Ha ha, quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà.” Hắn trầm giọng cười lạnh, cầm lấy ngự bút, nhanh chóng viết một thành chỉ: Thần phi không làm trọn trách nhiệm chăm sóc Hoàng tự, đày xuống hàng phi vì tần, rời khỏi thiên đường Chiêu thuần cung, ngày đêm chăm sóc Bát hoàng tử lập công chuộc tội. Ngày sau, nếu như Bát hoàng tử lâm bệnh nặng, phạt đánh mười trượng côn, đày thành cung nữ hạ đẳng sung xuống Hoán Y Cục.
“Ban Thánh chỉ xong đi những cung khác thông báo cho những mẫu phi Hoàng tử, nếu như không thể chăm sóc con cái chu toàn cũng sẽ chiếu theo thánh chỉ này mà xử lý.” Đặt bút xuống, Chu Vũ Đế ấn ấn chân mày bổ sung thêm, “Bắt đầu từ ngày hôm nay sắp xếp người bên cạnh Hoàng tử công chúa trong cung, báo cáo tình hình cho trẫm. Đi đi.”
Thường Hỉ lĩnh mệnh, vô cùng thông cảm với Thần phi. Phẩm cấp cũng chưa là vấn đề gì lớn, thảm thương nhất chỉ có câu cuối cùng. Bát hoàng tử trúng độc, ba ngày một bệnh nhẹ năm ngày một bệnh nặng là chuyện thường. Hơn nữa hôm nay lại đổ bệnh nặng đến như vậy, cơ thể xương cốt càng lúc càng yếu đi. Cho dù là sau này Thần phi chăm sóc điều dưỡng cẩn thận đến đâu thì cái chết đón chờ là điều không thể trốn thoát! Có khi Thần phi đợi không được cái ngày Bát hoàng tử từ giã cuộc đời đã xuống mồ, mà cho dù không chết thì cũng thành cung nữ Hoán Y cục. Thủ đoạn thật mềm dẻo biết bao, đây chính là giết người không thấy máu đó Hoàng thượng!
Trong Chiêu thuần cung, Thần phi tiếp nhận thánh chỉ, xụi lơ trên mặt đất, cho dù cung nữ bên cạnh gọi như thế nào cũng không tỉnh lại. Những mẫu phi có Hoàng tử khác vừa nhận được tin cũng không còn tâm trí đi bày mưu tính kế, toàn tâm toàn ý chăm sóc con cái. Trong lúc đó, công việc cũng ùn ùn đổ lên đầu Thái y.
Thấy chủ tử phiêu phiêu dật dật bước tới, một thái giám bước nhanh đến, sốt ruột mở miệng, “Khởi bẩm nương nương, Bát hoàng tử đột nhiên phát sốt, khóc hoài không nghỉ, xin ngài nhanh chóng đến thăm.”
Tốc độ bước chân của Thần phi vẫn không nhanh không chậm như trước, đặt chân vào tẩm điện, cởi áo khoác, sưởi tay dăm mười phút mới bình thản hỏi, “Mời thái y chưa?”
“Đã mời, bây giờ thái y đang chẩn trị bên trong.” Thái giám cung kính hồi bẩm.
“Ừ.” Thần phi khẽ đáp, cầm tách trà cung nữ dâng cho chậm rãi nhấp một ngụm, chẳng hề có cái vẻ tính toán như dạo trước. Đứa trẻ này cũng vốn ba ngày mắc bệnh hai lần đã khiến y thị vừa mệt mỏi vừa bất an, sợ không thể nuôi lớn. Bây giờ biết thằng nhỏ trúng độc từ lâu, sớm hay muộn gì cũng phải chết, căn bản đã không còn cơ hội đăng cơ, tất thảy mọi nhẫn nại cùng tính toán mưu kế y thị bày ra cũng tan thành mây khói. Bấy giờ nó đã trở thành sợi dây trói buộc, ép y thị phải tính một nước cờ khác.
Sau một lúc lâu thái y mới quay ra báo cáo, cơn sốt đã lui, vị tiểu hoàng tử uống thuốc xong đã mê man ngủ.
Thần phi bày ra gương mặt cảm kích tiễn thái y đến tận cửa, nhìn bóng người kia vừa khuất xa, nụ cười ấm áp trên mặt chợt lạnh tanh, ra lệnh với cung nữ bên cạnh, “Đi Càn Thanh Cung cầu kiến Hoàng thượng, nói Bát hoàng tử bệnh nặng, mời ngài đến thăm!”
“Vâng.” Cung nữ vâng mệnh, vội vàng đến Càn Thanh Cung.
“Đi trang điểm đi, lần này phải xem biểu hiện của ngươi thế nào.” Quay đầu lại, Thần phi nói với một vị cung nữ dung mạo xinh đẹp, dáng người mảnh mai thướt tha.
Lần trước đưa canh cho Hoàng thượng, ngay cả nửa con mắt Hoàng thượng cũng không nhìn, cô cung nữ tên Tuyết Sơ cũng thấp tha thấp thỏm. Chung quy lại vì bởi còn quá trẻ, cảm xúc luôn hiện rõ trên mặt.
“Đeo túi hương này vào, có lợi cho ngươi.” Thần phi mỉm cười, lấy một chiếc túi hương màu hồng đào từ trong tay vị ma ma tâm phúc bên cạnh đưa cho Tuyết Sơ.
Mùi hương của chiếc túi nồng nàn an tỏa, dường như bên trong là muôn vàn loài hoa, thoang thoảng khiến người ta mê say, nhưng chỉ cần ngửi lâu lại cảm thấy thần hồn điên đảo. Sắc mặt Tuyết Sơ đứng bên cạnh đã hồng rực, ánh mắt mê ly đưa tình, thân thể mềm nhũn. Vị ma ma có tuổi phải nhéo mạnh cánh tay mới khiến cô ta giật mình hồi hồn, ý thức được sự kỳ diệu của chiếc túi hương kia.
“Trước mắt đặt trên bệ cửa át đi, chờ lúc Hoàng thượng tới thì đeo vào, túi hương này gặp nhiệt độ ùi hương càng nồng, sẽ giúp ngươi một tay.” Thần phi liếc mắt qua gương mặt xuân tình dào dạt của Tuyết Sơ tỏ ý hài lòng.
“Hôm nay đã uống thuốc chưa?” Thong thả bước về điện, y thị lo lắng truy hỏi.
“Hồi nương nương, Tuyết Sơ đã uống.” Tuyết Sơ cung kính trả lời.
“Tốt lắm, tranh thủ một lần được con trai, sau này bản cung nhất định không bạc đãi ngươi. Đi xuống trang điểm đi.” Thần phi phất tay, Tuyết Sơ ngượng ngùng lui xuống, bước chân như đi trên mây.
“Ngu xuẩn!” Thần phi nhìn bóng lưng cô ta cười nhạt, thản nhiên thưởng thức bộ móng tay vàng xa hoa của mình. Uống vị thuốc hổ lang kia, dầu rằng đúng là có thể được con trai ngay lần đầu tiên, nhưng thai nhi trong cơ thể trưởng thành cũng sẽ rút kiệt sức lực người mẹ, rơi vào kết cục rong huyết mà chết. Đến cuối cùng y thị không cần thiết phải hao tốn nhiều sức lực mà sẽ có được một Hoàng tử.
Ây da ~ nghĩ đến đây, Thần phi dùng tú khăn che miệng cười khẽ, sự đắc ý dâng đầy trong mắt.
Càn Thanh Cung, vừa nghe Thường Hỉ bẩm báo, Chu Vũ Đế vốn định gọi Đỗ thái y đi qua, vốn hắn không định đi, nhưng lại nghĩ đến chuyện gì lại thay đổi chủ ý.
“Cầm theo bình Thần tiên thủy hôm trước.” Hắn nhếch môi, nghiền ngẫm cười, khoác thêm áo khoác khoanh tay đi đến Chiêu thuần cung. Thường Hỉ vâng một tiếng, không cam lòng lấy một chiếc bình sứ nhỏ màu đen giữa ngăn bí mật nơi đặt bức vẽ bác cổ cất vào trong. Y còn chơi chưa đã cơ mà!
“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!” Thấy người đàn ông bước đến, viền mắt Thần phi vốn đang trông đang ngóng chợt ửng đỏ, hai hàng lệ nóng chảy xuống, khắc họa hình tượng người mẹ từ ái yêu con như mạng vô cùng xuất sắc.
Đàn bà trong cung cấm, kỹ thuật diễn người nào người nấy không thể tầm thượng, bao gồm cả Tang Du! Chẳng qua Tang Du lúc nào cũng thích bày ra vẻ phô trương ương ngạch, mưu kế độc ác để che giấu trái tim yếu đuối của mình, mà đám đàn bà còn lại chỉ thích dùng vẻ yếu đuối để khuất giấu lòng dạ mình. Người trước làm người ta yêu thương, kẻ sau chỉ khiến người ta ghét cay ghét đắng.
Ánh mắt sắc bén của Chu Vũ Đế đảo qua gương mặt Thần phi, cũng không cho phép y thị đứng dậy, lập tức bước vào trong nội điện.
Thần phi xấu hổ, nhanh tay lau nước mắt, đứng thẳng dậy đuổi theo.
Trong nội điện đã đốt sẵn lò sưởi, hơi ấm gần như đã chuyển thành nóng, chỉ cần mặc một chiếc áo khoác mỏng cũng đã cảm thấy khó chịu. Gò má Bát hoàng tử đỏ ửng, hơi thở dồn không đều, coi như cũng đã ngủ yên, cũng không phải khóc lóc ồn ào như mấy cung nữ miêu tả. Một cung nữ mặc cung trang màu hồng phấn ngồi chăm sóc bên cạnh giường, đôi mi thanh tú nhíu lại, môi khẽ mím, khuôn mặt đượm sầu lo.
Thấy Hoàng thượng tiến vào, cô vội vã quỳ gối bên giường khẽ giọng thỉnh an, âm giọng dịu dàng mềm mại rất êm tai.
“Thái y đã đến?” Chu Vũ Đế ngồi vào mép giường, tay đặt lên trán Bát hoàng tử. Hắn trầm giọng hỏi, không hề đếm xỉa gì đến nàng cung nữ gần bên.
Tuyết Sơ đã có phần cảm thấy thất vọng, cô ta kéo lại tinh thần, nhỏ nhẹ đáp lời, “Khởi bẩm Hoàng thượng, trong lòng nương nương như có lửa đốt, lập tức đã gọi Thái y đến chẩn trị, sau khi uống thuốc xong Bát hoàng tử liền ngủ say.”
“Tại sao lại đột nhiên phát sốt?” Đôi mắt lạnh của Chu Vũ Đế liếc xuống, giọng nói càng lúc càng trầm. Ánh mắt hắn dừng ở túi hương màu hồng đào đeo bên hông y thị, rồi chớp một cái. Lúc vừa bước vào Chu Vũ Đế đã ngửi thấy mùi hương đầy tà mị độc thuật này, hệt một giống hoa tươi lại tỏa ra mùi thi thể hư thối. Một loại vẻ đẹp khiến người ta buồn nôn.
“Nô tì cũng không biết, mong Hoàng thượng thứ tội.” Tuyết Sơ dập đầu, tiếng khóc nấc bi thương, biểu cảm đặc sắc khiến khuôn mặt y thị càng thêm phần cảm sầu đau đớn.
“Ngay cả chủ tử của mình cũng chăm sóc không tốt thì làm sao trẫm thứ tội cho ngươi? Người đâu, kéo xuống đánh tám mươi trượng.” Chu Vũ Đế bình thản lên tiếng, nhưng lời vừa nói ra lại khiến người khác sợ dựng tóc gáy. Lúc trước Đức phi trừng phạt Cấm vệ quân, tám mươi côn trượng đánh xuống dập lên còn khiến hơn mười nam tử hán đại trượng phu bỏ mạng, huống gì là một cô gái chân yếu tay mềm? Cho dù là không chết thì cũng thương tật cả đời!
Thần phi vừa đặt bước chân vào nội điện đã kinh hãi nhìn người đàn ông đứng phía trước. Sao Hoàng thượng lại có thể đổi khác đến như vậy? Lúc trước chỉ cần mình nhíu mày hắn cũng đã đau lòng suốt buổi, chỉ cần kích thích một chút đã cuồng nhiệt như lửa, sao đột ngột lại tàn nhẫn lạnh lùng đến mức độ này?
“Hoàng thượng tha mạng!” Tuyết Sơ thảng thốt kêu lên, đầu gối đập mạnh xuống sàn.
“Bịt miệng kéo ra ngoài!”
Mùi hương kia càng lúc càng đậm, cảm giác khô nóng từ tim đã bắt đầu đốt xuống dưới bụng. Con đang bệnh nặng nằm trên giường, đám đàn bà kia lại dùng thủ đoạn lôi kéo quyến rũ mình. Nghĩ đến đây, biểu cảm trên mặt Chu Vũ Đế càng lúc càng lạnh lẽo, đá thẳng Tuyết Sơ bay ra ngoài, đôi mắt sắc bén như lưỡi dao đảo qua Thần Phi.
Hô hấp y thị cứng sựng, cố gắng giữ nụ cười trên môi bước lên, giọng nói đã run rẩy, “Xin Hoàng thượng thương tình thần thiếp tha cho cô ta một lần này. Hoàng nhi bệnh nặng, không thể nhìn thấy máu.”
“Ngươi, không ngửi thấy mùi gì khác lạ trong điện? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Bát Hoàng tử ngửi được? Hay, rất hay! Không thể nhìn thấy máu, quả là một người mẹ nhân từ!” Chu Vũ Đế cười lạnh, phất tay với Thường Hỉ, “Mở hết cửa sổ ra, đi gọi Đỗ thái y đến đây, ra lệnh cho thị vệ đánh mạnh tay vào cho trẫm!”
Trước đây Hoàng thượng cũng thường xuyên ngửi thấy mùi hương này, hết lần này đến lần khác cũng đều mượn nước đẩy thuyền, số lần diễn cảnh ái ân nồng say trước giường bệnh của Hoàng nhi cũng không thể đếm được, sao đến ngày hôm nay lại có thể giận dữ tới mức này? Trong lòng Thần phi sợ hãi, lắp ba lắp bắp, “Hoàng thượng, Thái y đã khám cho Hoàng nhi rồi. Hoàng nhi đã ngủ say, hôm khác Đỗ thái y có thể chẩn trị sau.” Đỗ thái y mà đến thì tất cả trò mèo mình bày ra sẽ lộ tẩy.
Chu Vũ Đế liếc nhìn qua y thị, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bát hoàng tử, không hề nói chuyện. Bầu không khí đè nặng chèn ép phủ kín trong điện, máu toàn thân Thần phi đều đông cứng, trái tim kinh hoàng như sắp bật ra khỏi lồng ngực.
Chỉ trong một lát, Đỗ thái y đã vội vã đến nơi. Vừa ngửi thấy mùi hương bên trong ông đã nhíu nhíu mày, nhưng vẫn giữ miệng không nói một câu, bước lên xem mạch cho Bát hoàng tử.
Chu Vũ Đế thong thả bước ra ngoài điện chờ, Thần phi lập tức nhắm mắt đuổi theo. Vốn y thị hoàn toàn tin tưởng bản thân có thể đoạt lại sự sủng ái yêu thương của Hoàng thượng, nhưng tình hình trước mắt lại thay đổi như thế này, y thị cảm thấy mình chưa bao giờ rơi vào cảnh mông lung đến thế. Người đàn ông đầy khí thế uy nghi khiếp người trước mặt và Hoàng thượng tình nồng trước đây cùng là một người sao?
“Thần phi, ngươi nói xem trên đời này có người nào khiến cây bồ đề này nở hoa?” Bước chân đến chậu hoa bồ đề, Chu Vũ Đế mỉm cười hỏi.
Hơi thở Thần phi dồn dập, run rẩy đáp lời, “Làm sao có thể?”
“Trừ phi Bồ tát hạ phàm, đúng không?” Nụ cười Chu Vũ Đế càng sâu, ngón tay dài khẽ chạm trên búp nụ chậu bồ đề, chỉ trong một phần ngàn khắc, những cánh hoa vốn cuộn chặt mình bên trong dần dần nở rộ, từng tầng từng lớp, đẹp không sao tả xiết.
Cung nhân trong điện đều trợn mắt há hốc mồm nhìn, chỉ duy Thần phi cùng ma ma đứng bên y thị là sắc mặt trắng bệch.
“Bồ tát hàng thế, thiên tôn quý chu, ngươi có cảm thấy những lời này quen tai?” Chu Vũ Đế xoay người, đi đến trước mặt Thần phi, chầm chậm hỏi từng tiếng.
Tim Thần phi ngừng đập, khuôn mặt hoảng sợ ngửng lên nhìn người đàn ông trước mặt, trong lòng chỉ còn vang vọng một câu nói duy nhất: Hắn đã biết! Cái gì hắn cũng đã biết!
Y thị không biết mình phải khổ sở bao nhiêu để sở hữu chậu hoa bồ đề này, cũng đã dâng tặng cho Thái hậu ở Từ Ninh Cung vài chậu. Cùng lúc đó, y thị lấy một loại thuốc bí mật từ tay cha mình, cũng là Vĩnh An hầu giúp hoa có thể nở. Y thị vốn định mời một đại sư thông tuệ phật pháp tiến cung cho Thái hậu nghe chuyện thiện lý, dùng tích Hoa bồ để nở cùng danh vọng của vị đại sư kia bức ép Đức phi xuất gia, nhưng không ngờ Hoàng thượng lại nhìn thấu tất cả mọi chuyện, ngay cả bí dược kia cũng nắm trọn trong lòng bàn tay! Đáng sợ!
Cả người Thần phi run bần bật, không thể khống chế được.
Chu Vũ Đế lạnh nhạt nhìn thoáng qua y thị, ngồi xuống ở ghế chủ vị, thần sắc trên khuôn mặt tuấn tú đều thật khó lường. Nhưng chính vì hắn không có bất cứ hành động hay chất vấn nào mới khiến người ta sợ hãi.
Dưới sự giúp đỡ của vị ma ma, Thần phi cố gắng đứng vững, trán rịn đầy mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, Đỗ thái y bước ra, khom người trả lời, “Khởi bẩm Hoàng thượng, phong tà nhập vào cơ thể Bát hoàng tử, sau khi uống thuốc đã không còn gì đáng ngại, chỉ là những ngày điều dưỡng vừa qua đã đổ xuống sông xuống bể, sau này cần phải chăm sóc kỹ lưỡng hơn.”
“Đang yên đang lành sao lại phong tà nhập thể?” Chu Vũ Đế trầm giọng hỏi.
“Hồi bẩm Hoàng thượng, có thể là do Bát hoàng tử tiếp xúc hàn khí trong một thời gian dài, hoặc lượng thuốc mỗi ngày cần uống đã bị giảm bớt. Gần đây tiết trời giá rét, vi thần sẽ điều chỉnh phương thuốc, thêm vài vị dự phòng phong tà dược liệu. Nếu như đúng giờ đúng định lượng uống thuốc, cho dù tiếp xúc một chút với hàn khí cũng không ngại, cũng không đổ bệnh nặng đến mức này.” Đỗ thái y chắc chắn đáp lời. Ông là Thái y ngự dụng của Thái hậu, nhiều năm sống ở Thiên phật sơn, không cần thiết phải coi sắc mặt tần phi mà làm việc, tất nhiên là có gì nói nấy, không hề che giấu.
“Lấy thuốc đi, mấy ngày nay còn nhờ Đỗ thái y để tâm nhiều hơn.” Chu Vũ Đế dứt lời, ánh mắt trầm lạnh nhìn thoáng qua Thần phi, y thị run rẩy như sắp ngã xuống.
Đỗ thái y cân nhắc một lát rồi viết một phương thuốc giao cho cung nhân Chiêu thuần cung. Chu Vũ Đế không nói thêm tiếng nào, lướt qua Thần phi mặt cắt không còn hột máu, lập tức bước về Kiền thanh điện.
“Nương nương, Hoàng thượng có ý gì?” Tất cả vừa rời đi, vị ma ma tâm phúc dìu chủ tử ngồi xuống ghế chủ vị, bất an lên tiếng.
“Không biết, cứ bình tĩnh chờ xem thế nào!” Hàm răng Thần phi vẫn còn va vào nhau, sau một lúc lâu mới nói nên lời.
Trong Kiền thanh điện, Chu Vũ Đế khép hai mắt tựa lưng vào ghế ngồi cân nhắc một hai. Dùng thủ đoạn tàn độc với ngay cả đứa con duy nhất của mình, lòng dạ độc ác của đám đàn bà trong hậu cung thật khiến hắn mở mang tầm mắt. Dù sao hắn cũng là một Đế vương, ngoại trừ Tang Du, hắn chưa từng dồn lòng dụng tâm suy nghĩ về trái tim một người phụ nữ nào, trên đường trở về Càn Thanh Cung mới hiểu ra suy nghĩ của phi tần hậu cung. Bọn họ vốn định lợi dụng những cung nữ hoặc tần phi có địa vị thấp mượn phúc sinh con, có được một đứa con khỏe mạnh thì đứa con bệnh tật ốm yếu sẽ trở nên vô dụng, vứt bỏ, hay thậm chí dụng độc cũng không do dự.
“Ha ha, quả nhiên độc nhất lòng dạ đàn bà.” Hắn trầm giọng cười lạnh, cầm lấy ngự bút, nhanh chóng viết một thành chỉ: Thần phi không làm trọn trách nhiệm chăm sóc Hoàng tự, đày xuống hàng phi vì tần, rời khỏi thiên đường Chiêu thuần cung, ngày đêm chăm sóc Bát hoàng tử lập công chuộc tội. Ngày sau, nếu như Bát hoàng tử lâm bệnh nặng, phạt đánh mười trượng côn, đày thành cung nữ hạ đẳng sung xuống Hoán Y Cục.
“Ban Thánh chỉ xong đi những cung khác thông báo cho những mẫu phi Hoàng tử, nếu như không thể chăm sóc con cái chu toàn cũng sẽ chiếu theo thánh chỉ này mà xử lý.” Đặt bút xuống, Chu Vũ Đế ấn ấn chân mày bổ sung thêm, “Bắt đầu từ ngày hôm nay sắp xếp người bên cạnh Hoàng tử công chúa trong cung, báo cáo tình hình cho trẫm. Đi đi.”
Thường Hỉ lĩnh mệnh, vô cùng thông cảm với Thần phi. Phẩm cấp cũng chưa là vấn đề gì lớn, thảm thương nhất chỉ có câu cuối cùng. Bát hoàng tử trúng độc, ba ngày một bệnh nhẹ năm ngày một bệnh nặng là chuyện thường. Hơn nữa hôm nay lại đổ bệnh nặng đến như vậy, cơ thể xương cốt càng lúc càng yếu đi. Cho dù là sau này Thần phi chăm sóc điều dưỡng cẩn thận đến đâu thì cái chết đón chờ là điều không thể trốn thoát! Có khi Thần phi đợi không được cái ngày Bát hoàng tử từ giã cuộc đời đã xuống mồ, mà cho dù không chết thì cũng thành cung nữ Hoán Y cục. Thủ đoạn thật mềm dẻo biết bao, đây chính là giết người không thấy máu đó Hoàng thượng!
Trong Chiêu thuần cung, Thần phi tiếp nhận thánh chỉ, xụi lơ trên mặt đất, cho dù cung nữ bên cạnh gọi như thế nào cũng không tỉnh lại. Những mẫu phi có Hoàng tử khác vừa nhận được tin cũng không còn tâm trí đi bày mưu tính kế, toàn tâm toàn ý chăm sóc con cái. Trong lúc đó, công việc cũng ùn ùn đổ lên đầu Thái y.
Bình luận facebook