Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33-34
Chương 33
Trịnh Cẩn Dư chưa tình nghĩ có thể được nhìn thấy ngôi sao Tử Vi lần nữa.
Cho dù có thể thấy, cô cũng cho là nó đang đeo trên cổ chủ nhân.
Ai mà ngờ hôm đó nhà họ Lê lấy chí bảo nhà họ ra làm phần thưởng, lại không thể hiểu nổi mà chạy tới ngăn kéo của cô.
Thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.
Cô cẩn thận lấy dây chuyền ra, hai tay nâng niu, rất sợ không cẩn thận làm rớt từ trên ghế xuống.
Đứng trước gương, cô đeo ngôi sao Tử Vi lên.
Một miếng ngọc màu lam xinh đẹp được kim cương chói mắt vây quanh, toát ra một loại ánh sáng đẹp tuyệt trần, đeo trên cổ cô, miếng ngọc màu lam vừa vặn rơi vào vị trí ngực, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, xinh đẹp lộng lẫy.
Thật là đẹp quá!
Trịnh Cẩn Dư yêu thích không buông sờ rồi lại sờ, còn đặt lên miệng hôn một cái.
Chợt nghe tiếng xe lăn chuyển động, chắc chắn là Lục Tư Sâm trở lại.
Trịnh Cẩn Dư vội lấy chiếc vòng xuống giấu sau lưng, đợi lát nữa hỏi anh xem anh nói như thế nào?
Cô vừa mới giấu tay ra sau thì xe lăn của Lục Tư Sâm cũng vào phòng. Cô gái nở nụ cười xinh đẹp đứng trước gương, hai tay giấu sau lưng, nụ cười trên mặt rạng rỡ, nhìn một cái đã biết rất vui vẻ.
Lục Tư Sâm chăm chú nhìn cô mấy giây, khóe mắt liếc nhìn ghế nhỏ trước tủ, ánh mắt lại trở về trên người cô gái một lần nữa.
Gương sau lưng đúng lúc có thể phản chiếu vật trong tay cô.
Mặc dù cô giấu đá quý vào lòng bàn tay, nhưng mà dây chuyền màu trắng vẫn lòi ra ngoài, đang lắc lư giữa không trung trong tay cô.
“Giấu cái gì sau lưng đó?” Lục Tư Sâm biết rồi còn hỏi,
Trịnh Cẩn Dư chớp mắt, cảm thấy không đúng rồi lại giả vờ như không nhìn thấy gì, lấy đá quý từ phía sau ra, cười híp mắt hỏi Lục Tư Sâm: “Đây là cái gì?”
Lục Tư Sâm nhướng mày, hỏi ngược lại: “Cô biết không?”
Trịnh Cẩn Dư: “… Có vẻ như không biết.”
Cô không nhìn thấy, ngôi sao Tử Vi này chỉ xuất hiện một lần ở lễ mừng thọ nhà họ Lê, tất nhiên cô không thể nói biết.
Dù sao thì cô biết thứ gì cũng phải thông qua hai tay sờ sờ.
“Dù sao thì đây cũng không phải đồ của tôi, chẳng lẽ không phải anh bỏ vào?”
Lục Tư Sâm cong môi, nhàn nhạt nói: “Nếu không biết thì hỏi làm gì.”
“Sao lại không thể hỏi?” Hai tay Trịnh Cẩn Dư vuốt ve ngôi sao Tử Vi, không phục nói: “Thứ này đặt trong hộp trang sức của tôi, sao lại không thể hỏi?”
“Nhỡ đâu anh bỏ hung khí gây án vào, chẳng lẽ tôi cũng không thể hỏi?”
Lục Tư Sâm giơ tay lên ấn xuống vùng giữa hai lông mày, anh cảm thấy nói chuyện phiếm với Trịnh Cẩn Dư tốt nhất nên khống chế lời nói trong khoảng ba cậu.
Nếu không cô luôn có một nghìn cách chọc bạn tức giận.
“Có thể hỏi.” Lục Tư Sâm cũng không định nói thật: “Tùy tiện mua ở tiệm Lưỡng Nguyên trên đường phố, nhìn đẹp thôi.”
Tiệm Lưỡng Nguyên?
Tưởng cô ngu à?
“Anh dẫn tôi tới tiệm Lưỡng Nguyên mua thêm một cái đi, tôi nhìn một chút.” Rõ ràng bắt nạt cô “người mù không nhìn thấy”, đúng là quá đáng.
Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói: “Cô cho là tôi rất rảnh rỗi à? Vì mua món đồ hai đồng bạc mà tới tiệm Lưỡng Nguyên?”
“Anh còn biết anh rất rảnh rỗi à?” Trịnh Cẩn Dư sờ soạng đi tới, đỡ xe lăn của anh: “Thật sự là hai đồng bạc?”
Lục Tư Sâm: “Nếu không thì sao?”
Trịnh Cẩn Dư hù dọa anh: “Vậy tôi ném.”
Tiểu nha đầu mặt cười đầy gian trá, rõ ràng cho thấy đang uy hiếp anh. Lục Tư Sâm chẳng mắc lừa chút nào: “Tùy cô.”
Trịnh Cẩn Dư cắn răng, mắng thầm trong lòng: Tên què chết tiệt tưởng tôi không trị được anh đúng không?
Cô nhìn ngôi sao Tử Vi, càng nhìn càng thích, tất nhiên không nỡ vứt bỏ, cầm ở trong tay nói: “Hôm nay chưa đã ném, chờ hôm nào tâm trạng không tốt thì nói sau.”
Nhưng trong lòng lại bất mãn lầm bầm, thừa nhận là đưa cô thì chết à?
Âm thầm lén thẻ vào trong hộp trang sức của cô, bây giờ còn lừa cô là tới tiệm Lưỡng Nguyên, cô mới không tin đường đường Lục thiếu nhà họ Lục lại tới tiệm Lưỡng Nguyên đâu.
Nhưng mà tại sao Lục Tư Sâm phải bỏ ngôi sao Tử Vi vào trong hộp trang sức của cô chứ?
Phải chăng là… thích cô ư?
Không thể nào, không thể nào.
Trịnh Cẩn Dư vội vàng lắc đầu, hôn nhân của hai người chỉ là gì, nói gì tới chuyện thích.
Chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng mà cô quả thật không cầm lấy ngôi sao Tử Vi, ngày mai đi tìm Triệu Lỵ Lỵ nhìn rồi xác định xem rốt cuộc có phải hay không.
Nhìn cô gái lúc thì vui vẻ, lúc lại mờ mịt, lúc thì xoắn xuýt, lúc lại rơi vào trầm tư, vẻ mặt phong phú như thế khiến Lục Tư Sâm nhếch môi.
Quả nhiên lúc không có gì làm trêu chọc tiểu nha đầu này một chút có thể khiến lòng người vui thích.
Mấy ngày nay không biết người nhà họ Tôn trúng gió gì, tự nhiên đặc biệt quan tâm tới Trịnh Cẩn Dư, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy bọn họ cứ như trúng tà hết một lượt.
Thậm chí còn nói đưa cô tới bệnh viện xem tình hình mắt, còn chủ động thúc giục việc quyên tặng liên quan.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Phải biết khi nguyên chủ mười bảy tuổi vốn có thể thấy được ánh sáng, cũng là bởi vì người nhà họ Tôn cản trở, phá rối từ bên trong, nguyên chủ mấy đi cơ hội tốt lớn lần đó mới mù nhiều năm như thế.
Nếu không cô cũng là một thiên sứ nhỏ mắt sáng lòng rộng mở.
Lúc ăn cơm tối, vẻ mặt Dương Lan Hoa đầy nịnh hót: “Cẩn Dư, chú cháu vẫn luôn lo lắng cho đôi mắt của cháu, mấy ngày nay cố ý hẹn riêng một chuyên gia nước ngoài cho cháu, ngày mai đi xem một chút, nhỡ đâu có thể khôi phục thị lực.”
Đây là kết quả bà ta và bà nội Tôn, Tôn Đại Sơn cùng nhau nghiên cứu.
Trước giả bộ đối tốt với Trịnh Cẩn Dư, sau đó ly gián cô và Lục Tư Sâm.
Chờ sau khi kế hoạch thành công, Trịnh Cẩn Dư mắt không nhìn thấy vẫn phải mặc cho người nhà họ Tôn bọn họ định đoạt.
Còn đôi mắt này chính là tâm bệnh của Trịnh Cẩn Dư, lấy điều này để dẫn dắt, nhất định có thể khiến cô động lòng.
Chẳng biết có thể chữa khỏi hay không, không nằm trong phạm vi hiểu biết của họ.
Cho nên hôm nay Dương Lan Hoa mới nói một chút thế này.
Trịnh Cẩn Dư nghe vậy nghiêm túc suy nghĩ một chút, có chút khổ sở nói: “Aiz, trước kia có nhiều lần tràn đầy hy vọng, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, bây giờ…”
Cô vươn tay nắm cổ tay Lục Tư Sâm, dùng sức nhéo một cái, tiếp tục nói: “Thà lần lượt thất vọng, còn không bằng dứt khoát buông tha đi, hu hu hu…”
Lục Tư Sâm ngồi bên cạnh cô.
Ngón tay vô cùng mềm mại của cô gái nhỏ đặt trên cổ tay anh, mặc dù cô chưa trao anh bất kỳ ánh nhìn nào nhưng anh cảm thấy chắc chắn cô đang truyền ý tưởng gì đó cho anh.
Cô gái không muốn tới bệnh viện, đây là điều chắc chắn.
Mặc dù tới bây giờ anh cũng không xác định rốt cuộc cô có thể nhìn thấy hay không, cho dù có thể thấy nhưng thị lực khôi phục bao nhiêu thì anh vẫn luôn không biết.
Nhưng mà điều duy nhất anh có thể khẳng định là bây giờ cô đang có kế hoạch gì đó.
Hơn nữa còn đang thực hiện.
Bây giờ cứ như đang phát tín hiệu cầu cứu cho anh.
Nếu như anh đoán không sai thì mục đích cầu cứu chắc là không muốn tới bệnh viện.
Dương Lan Hoa thấy cô không muốn đi, chỉ cho là cô sợ bệnh viện, khuyên: “Như vậy sao được, bà nội cháu và chú cháu cả ngày vì đôi mắt của cháu mà ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào còn nhìn thấy mắt cháu không tốt thì ngày đó bọn họ ngủ không yên ổn.”
Trịnh Cẩn Dư thút tha thút thít nói: “Trời sinh không thấy, tới bệnh viện cũng chỉ là nhận tội thôi.”
Dương Lan Hoa nhìn cô bất động, lại ra hiệu với Tôn Đại Sơn, Tôn Đại Sơn lập tức nói: “Đúng thế đó Cẩn Dư, năm đó lúc anh cả đi chú đã đồng ý với anh ấy rằng nhất định phải trị lành mắt cho cháu, sau này để cho cháu sống thật tốt. nếu cháu mà không tới bệnh viện, vậy thì sao chú dám đi gặp anh cả đã chết của mình chứ.”
Trịnh Cẩn Dư vẫn kiên trì: “Đều là mấy tên lang băm, kẻ gian giở trò lừa bịp người khác, một chút bản lĩnh thật sự cũng không có, vẫn là không đi.”
Tôn Đại Sơn thấy ông ta không lay chuyển được, lại kéo bà nội theo: “Mẹ, bình thường Cẩn Dư nghe lời mẹ nhất, mẹ nói con bé một chút đi.”
Bà cụ nhìn một cái cũng không quá để ý, chẳng qua là con trai lên tiếng, bà ta mới nói qua loa: “Đúng thế đó Cẩn Dư, bộ dạng như thế này của cháu không thể được, sau này bà nội không có ở đây.” Bà ta nhìn lướt qua Lục Tư Sâm, có chút giận dữ bất bình: “Cháu sẽ bị người ta bắt nạt.”
Trước kia mọi người đều cảm thấy Lục Tư Sâm chỉ là một tên què vô tích sự, nhưng ai biết từ khi anh tới nhà họ Tôn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mấy người thay nhau ra trận, Trịnh Cẩn Dư ứng phó có chút mất sức, đúng lúc nói: “Vậy ngày mai cháu để Lục Tư Sâm đưa cháu đi.”
Sau khi nói xong còn cố ý nhéo cổ tay Lục Tư Sâm một cái.
Lục Tư Sâm nhận được tín hiệu, phối hợp mới: “Bà nội yên tâm đi, ngày mai cháu sẽ đưa em ấy tới bệnh viện.”
Bà cụ nhìn Dương Lan Hoa một cái, hai người trao đổi ánh mắt một phen, Dương Lan Hoa không quá đồng ý nói: “Sao lại có thể không biết xấu hổ làm phiền tới cháu chứ.”
Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói: “Em ấy là vợ cháu, có gì mà phiền chứ?”
Dương Lan Hoa còn muốn nói gì đó, Lục Tư Sâm lại ném ánh mắt lạnh như dao qua, dù gì cũng là thái tử gia nhà họ Lục, vốn đã ngang ngược. Trong lòng bà ta run lên, không nói được gì nữa.
Nhưng mà bà ta không cam lòng, chỉ có thể không ngừng nháy mắt với Tôn Đại Sơn.
Tôn Đại Sơn nhấp một ngụm trà, nói: “Tư Sâm, chú là chú của con bé, có nghĩa vụ và trách nhiệm nuôi dưỡng con bé, chuyện đôi mắt lớn như thế, nhờ người khác làm hộ thì sao chú có thể yên tâm?”
Lo rằng Lục Tư Sâm sẽ buông bỏ, Trịnh Cẩn Dư lại nhéo cổ tay anh.
Cũng không biết Lục Tư Sâm đang nghĩ gì, bỗng nhiên nâng cánh tay lên, trở tay đè tới, dùng ngón út của anh móc vào ngón út của cô.
Tiếp xúc rõ ràng như thế, đầu tim Trịnh Cẩn Dư như bị cái gì chọt một cái run rẩy, nhưng mà cũng chỉ có thể nhịn.
Lục Tư Sâm hừ lạnh một tiếng, nhẹ bẫng hỏi ngược lại: “Thật không?”
“Nếu như cháu nhớ không lần, lần trước Cẩn Dư tới bệnh viện là một năm trước, chú thật sự làm tròn trách nhiệm ư?”
Một cô gái có vấn đề về mắt, người nhà cô luôn mồm liến thoắng nói chữa khỏi cho cô, nhưng cách một năm hết tết đến cũng không tới bệnh viện, đây là thái độ quan tâm người khác à?
Tôn Đại Sơn bị hỏi á khẩu không trả lời được, mấu chốt là Lục Tư Sâm vốn không cho mặt mũi.
Thẹn quá thành giận, ông ta hạ giọng nói: “Tư Sâm, dù gì chú cũng là chú của cháu, nói chuyện như vậy có phải không hay hay không?”
Lục Tư Sâm nhếch môi: “Đối với trưởng bối thật lòng yêu thương Cẩn Dư nhà cháu tất nhiên sẽ tôn trọng, nếu là thuần tâm lừa bịp, cũng đừng trách cháu không khách sáo.”
“Phản rồi!” Tôn Đại Sơn bỗng nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy rời đi.
Dương Lan Hoa mắt thấy bầy không khí căng thẳng, vẫn có chút không cam lòng, hòa hoãn nói: “Tư sâm, chú của cháu chỉ là quá quan tâm Cẩn Dư mà thôi, cháu cũng đừng để trong lòng.”
Ngay sau đó lại nói với Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, nói thế nào thì chú cháu cũng chảy chung dòng máu với cháu, nếu chú đối xử với cháu không tốt, vậy cũng sẽ không còn ai đối xử với cháu tốt hơn chú nữa.”
Trịnh Cẩn Dư không lên tiếng.
Nếu cô mà tiện thì nhất định sẽ cho bọn họ một cái liếc mắt.
Cuối cùng nguyên chủ rơi vào kết quả gì, không phải cô không biết.
Ai còn dám tin những lời quỷ này của bọn họ nữa.
Bởi vì hồi tối Lục Tư Sâm hỗ trợ giải vây, Trịnh Cẩn Dư tạm thời thay đổi cái nhìn với anh.
Buổi tối trước kia lên giường, Trịnh Cẩn Dư cố ý nói với anh một câu: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
Lục Tư Sâm: “Thật sự muốn để tôi mơ đẹp?”
Trịnh Cẩn Dư cười mi mắt cong cong: “Tất nhiên rồi.”
Lục Tư Sâm chỉ chỉ vào mặt mình: “Vậy hôn chỗ này một cái đi.”
Chương 34:
Không biết xấu hổ, lại còn quay ngược lại dụ mình hôn anh.
Trịnh Cẩn Dư không mới không làm loại chuyện ngu ngốc này, cô vươn tay qua loa sờ soạng trong không khí một cái, giọng nói vô cùng khổ sở: “Làm sao đây, tôi chẳng nhìn thấy anh ở đâu hết.”
Đôi mắt của cô gái sáng ngời như trăng sáng trên bầu trời.
Bình thường khi giả vờ sẽ thay đổi dáng vẻ, có chút mờ mịt.
Nhưng nếu lúc quên giả vờ, một đôi mắt đen láy sáng ngời tràn đầy linh khí khiến lòng người ngứa ngáy.
Mới lúc nãy còn chớp mấy cái, gian xảo lại tràn đầy tinh thần phấn chấn, giờ phút này liền giả bộ không nhìn thấy gì hết.
Trong lòng Lục Tư Sâm xì một tiếng, cố ý nắm tay cô đặt lên mặt mình: “Không sao, tôi sẽ nắm tay nói cho em biết.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư sờ mặt Lục Tư Sâm.
Da dẻ người đàn ông cũng quá tốt, còn có tính đàn hồi hơn cô với Triệu Lỵ Lỵ đi thẩm mỹ.
Nhưng lại không mịn màng như phụ nữ, hơi mang theo chút cảm giác góc cạnh khi vuốt ve trong lòng bàn tay, lúc nãy còn mang theo hơi lạnh, rất nhanh đã nóng lên.
Đến cuối cùng nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấy qua lòng bàn tay, từ cánh tay đánh thẳng tới bả vai cô.
Vừa dễ chịu vừa tê dại.
Lục Tư Sâm cười giễu cợt, cong môi: “Có thể tìm được chứ?”
“Thực sự tôi không thể tự đưa mặt mình tới?”
“Đừng.” Trịnh Cẩn Dư bỗng nhiên rút tay trở về cứ như chạm phải dòng điện. Một bên cô xoa cái tai đã nóng lên, một bên trở mình nằm xuống, dùng sức kéo chăn đắp lên đầu.
“À ờm, không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn phải dậy sớm.”
Tôi tin gì lời quỷ của cô!
Mỗi ngày cô chẳng có chuyện gì làm, không đúng, là mỗi ngày ngoài bận giả mù thì cô gái còn có thể có chuyện gì?
Bỏ đi, không hôn thì không hôn.
Đợi ngày nào đó để cô ấy cầu xin mình lại tính sổ vụ này.
Trịnh Cẩn Dư cũng không biết Lục Tư Sâm đang nghĩ cái gì, nếu biết anh tính toán để cô cầu xin cô hôn anh, chắc chắn sẽ xù lông.
Cũng biết trêu ghẹo cô.
Cô gái với đôi môi thắm nhuận, Lục Tư Sâm đã sớm muốn nếm thử một chút xem có mùi vị gì rồi.
Nhưng mà nếu chuyện này Trịnh Cẩn Dư không có ý thì anh cũng không muốn làm người khác khó chịu.
Dù sao thì dưa hái xanh không ngọt.
Cho nên anh liền thử thăm dò từng bước một, hy vọng có thể được bù đắp như mong muốn.
Tất nhiên, hôm nay lại là một ngày không hôn được.
Trong lòng Lục Tư Sâm có chút không quá vui vẻ. Anh nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà một hồi, bên cạnh nhanh chóng truyền tới tiếng hít thở đều đều, trong lòng lại không vui mấy giây, muốn mau chóng ngủ sớm nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Không ngủ được liền muốn tìm một vài chuyện để làm.
Anh từ từ trở mình, một tay chống nằm nửa ngồi dậy, mắt nhìn cô gái đang ngủ say.
Ban đêm tắt đèn, chỉ có ánh trăng sáng nhàn nhạt chiếu tới, trái lại vẫn có thế thấy rõ vẻ mặt của cô gái.
Cô gái chu cái miệng nhỏ nhắn, ngủ rất an tĩnh.
Cũng không biết là mơ thấy cái gì mà cái miệng nhỏ nhắn bỗng nhiên động hai cái.
Vốn là da thịt mềm mại trắng nõn, động như một một cái, mang theo sự mê hoặc mười phần, Lục Tư Sâm cảm thấy yết hầu căng thẳng, dòng máu chảy trong cơ thể bắt đầu rục rịch không an phận.
Da cô gái trắng như tuyết, da thịt nõn nà, cứ như thịt quả vải mới lột vỏ, nhìn một cái liền rất thèm ăn.
Lý lại vươn nửa người lên một chút, vượt qua người Trịnh Cẩn Dư, cúi đầu muốn hôn lên môi cô một cái.
Sự đầy đặn kia, nếu hôn một cái mà chết thì cũng không đáng tiếc.
Mắt thấy miệng mình sắp sát tới môi cô gái, nhưng mà đúng lúc đó cô gái bỗng nhiên trở mình, mơ màng mắng một câu mơ ngủ gì đó: “Lục Tư Sâm xấu xa, còn dám trêu chọc tôi liền đá phế chân anh…”
Chỉ cảm thấy hai chân chợt lạnh, Lục Tư Sâm lập tức lui về chỗ của mình, thành thực nằm xuống cũng không dám nhúc nhích chút nào.
Buổi sáng ngày hôm sau, hiếm khi thấy lần đầu tiên khi Trịnh Cẩn Dư tỉnh lại mà Lục Tư Sâm vẫn còn đang ngủ.
Đây đúng là kỳ tích.
Thời gian của Lục Tư Sâm quy củ hơn cô rất nhiều, mỗi ngày buổi tối đi ngủ đúng giờ, buổi sáng thức dậy đúng giờ, cho tới giờ chưa bao giờ dính giường.
Cho nên mỗi ngày khi cô tỉnh lại, Lục Tư Sâm đều đã sửa soạn xong đi ra ngoài.
Hôm nay rất lạ, vẫn đang ngủ.
Trịnh Cẩn Dư lặng lẽ bò dậy, thấy trên người người đàn ông đắp chăn hè, trong lòng thầm nói, trời nóng như thế cũng không sợ bị nổi rôm sảy à.
Giúp anh mát mẻ một chút.
Khóe môi Trịnh Cẩn Dư cười đểu nhếch lên, lặng lẽ vén góc chăn ra một chút.
Mỗi ngày giả bộ bị liệt ngồi trên xe lăn, không biết hai chân này rốt cuộc như thế nào?
Hôm nay cô phải thăm dò kết quả.
Cũng không biết là do động tĩnh của cô quá lớn hay là người đàn ông ngay cả khi ngủ cũng rất nhạy bén, cô mới kéo được một bên chăn, tay người đàn ông chợt bắt lấy tay cô, lực rất lớn, liền đè người dưới cánh tay anh.
Khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi trà mộc nhàn nhạt trên người anh.
Còn có cây gậy nóng rực của người đàn ông.
Tim bỗng nhiên bắt đầu cuồng loạn, cô chỉ có thể không nhúc nhích giả chết.
Xem ra tiểu nha đầu cảm thấy rất hứng thú đối với thân thể của anh, Lục Tư Sâm cong môi, anh suy tư nhìn Trịnh Cẩn Dư giả chết, giọng đầy vẻ cười nhạo: “Em không sợ tôi không mặc quần áo à?”
“Không mặc quần áo là ý gì?” Trịnh Cẩn Dư từ từ mở mắt, có chút không dám tin hỏi.
Giọng nói của người đàn ông lúc sáng sớm nồng đậm khàn khàn, khiến trái tim người nghe run rẩy.
Trịnh Cẩn Dư không tự chủ đỏ mặt.
Lục Tư Sâm nhướng mày: “Chính là ngủ khỏa thân ấy.”
Trịnh Cẩn Dư theo bản năng nhìn về phía người đàn ông.
Cho tới khi nhìn thấy Lục Tư Sâm mặc một cái quần đùi trắng rộng thùng thình, tâm tình căng thẳng của cô mới chậm rãi buông xuống: “Anh bớt lừa gạt tôi đi, không phải anh đang mặc quần đùi trắng hay sao?”
“Em có thể nhìn thấy?” Khóe miệng Lục Tư Sâm cong lên nụ cười đểu, nụ cười tràn lan ra đáy mắt, giống như một chó sói đuôi to thành thạo chạy như bay trên thảo nguyên.
Trịnh Cẩn Dư lập tức che mắt lại: “Anh nói bậy, tôi nhìn thấy lúc nào?”
“Rõ ràng là sờ được.”
Âm thanh của Lục Tư Sâm lười biếng: “Ngay cả màu sắc quần áo em cũng có thể sờ ra?”
Được rồi, mới nãy chính là cô làm lộ miệng.
Nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không thừa nhận.
Dù sao thì ngựa của cô cũng phải phi lâu hơn anh một chút.
Cắn răng nói: “Chính là có thể sờ ra đó thì sao?”
“Anh cũng không phải người mù, sao anh biết sờ không ra?”
Lục Tư Sâm từ chối cho ý kiến, kéo tay cô nói: “Tới đây, em sờ sờ thử xem tôi mặc áo lót bên trong màu gì?”
“Lục Tư Sâm…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Cẩn Dư đỏ như chu sa, giận dữ lại xấu hổ: “Anh đừng có quá đáng!”
Cô nói xong liền lăn một vòng chạy xuống đất, không thể ở trên cái giường này nữa.
Cho tới khi cô chạy xuống đất đi dép vào mới ôm eo thở phì phì nói với Lục Tư Sâm: “Tối nay anh ngủ ghế sô pha.”
Lục Tư Sâm cong môi: “Em chịu được thì ok.”
“Ai không chịu được chứ?” Trịnh Cẩn Dư cảm thấy da mặt của Lục Tư Sâm quá dày rồi.
Dựa vào cái gì mà cảm thấy cô không bỏ được?
Hôm nay tâm trạng của Lục Tư Sâm rõ ràng rất tốt, ngay cả khi cãi nhau với cô cũng mang theo sự đặc biệt: “Dù gì thì chân tôi cũng không tiện, nếu em nhẫn tâm để anh chồng chân không tiện ngủ trên ghế sô pha thì tôi không còn gì để nói.”
Giả vờ!
Trịnh Cẩn Dư lườm anh trắng mắt, cắn răng nói: “Có gì đâu chứ, tôi vẫn ngủ ngon.”
Sau bữa sáng, Tôn Đại Sơn chưa từ bỏ ý định lại nói chuyện phải dẫn Trịnh Cẩn Dư tới bệnh viện, Trịnh Cẩn Dư liền vội vàng nói: “Không cần, Tư Sâm đã hẹn bác sĩ giúp cháu rồi, chúng cháu cũng phải đi rồi.”
Dứt lời, cô không muốn nghe người nhà họ Tôn lằng nhằng nữa, vội vàng đẩy xe lăn của Lục Tư Sâm ra ngoài.
Sau khi lên xe, Trịnh Cẩn Dư nói với Lục Tư Sâm: “Để tôi ở phía trước là được.”
Lục Tư Sâm cau mày: “Em muốn đi đâu?”
Trịnh Cẩn Dư: “Đương nhiên là tìm bạn chơi rồi, chẳng lẽ thật sự tới bệnh viện?”
Lục Tư Sâm: “Chẳng lẽ không tới bệnh viện?”
Mắt cũng chẳng có bệnh gì, tới bệnh viện mới là có vấn đề.
Hơn nữa Trịnh Cẩn Dư cực kỳ ghét những dụng cụ lạnh như băng kia đảo tới đảo lui trên người cô, cảm giác có chút mặc người ức hiếp.
“Không đi, tôi sợ tới bệnh viện.”
Mặc dù lý do này đã từng nói rồi nhưng mà Lục Tư Sâm tuyệt đối không tin đây là lý do thật sự.
Anh dịch lại gần mặt Trịnh Cẩn Dư một chút, cẩn thận quan sát mắt cô: “Thật sự không đi?”
Người đàn ông bỗng nhiên phóng đại trước mặt mình, Trịnh Cẩn Dư theo bản năng lùi về sau một bước: “Thật sự không đi.”
Lục Tư Sâm quay đầu nhìn một cái: “Nhưng mà người nhà họ Tôn sẽ đi theo, nếu như không đi, bọn họ chẳng những sẽ nói tôi không đối xử tốt với cô Trịnh mà còn suy đoán có phải cô Trịnh có thể nhìn thấy hay không?”
Đây là Lục Tư Sâm đang thử thăm dò cô?
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư căng thẳng, cô quay đầu nhìn một cái, quả nhiên một chiếc xe của nhà họ Tôn đi theo phía sau.
Do dự một chút, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, bỏ đi, vậy thì tới bệnh viện.”
Dừng lại: “Anh bận cái gì thì đi ngay đi, tự tôi cũng được.”
Lục Tư Sâm lắc đầu một cái: “Không được, vợ mình đi khám bệnh, chồng không đi cùng thì sao được?”
Lại phải đi gặp bác sĩ dưới sự giám thị của anh, trong lòng Trịnh Cẩn Dư vô cùng không thoải mái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Lục Tư Sâm nhìn bộ dáng cô gái chu cái miệng nhỏ nhắn, dễ thương muốn chết, luôn muốn trêu chọc cô một chút.
Nhưng mà lại nghĩ tới tối hôm qua không được hôn, anh một đêm bị lửa đốt, bây giờ cũng không có tinh thần gì, tâm trạng cũng đi xuống.
Nghĩ như thế, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình phải nghĩ cách gì đó.
Cô suy tính một hồi, trái lại có thể nhờ Triệu Lỵ Lỵ giúp đỡ, nhưng mà Lục Tư Sâm đang ngồi ngay bên cạnh, cô không tiện.
Vậy thì chỉ có thể nhờ giúp đỡ…
Mắt Trịnh Cẩn Dư rơi vào trên người Lục Tư Sâm, chần chừ nói: “Lục thiếu…’
Lục Tư Sâm dựa lưng vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Một giọng nữ mềm mại mang theo mùi thơm truyền tới, lông mày anh giật giật, làm bộ không nghe thấy.
Trịnh Cẩn Dư thấy anh không nhận, nhích tới gần anh một chút, giờ phút này cách mặt người đàn ông chưa tới ba mươi centimet, tiếp tục dò xét: “Lục thiếu…”
Vẫn là không có phản ứng.
“Tư Sâm…”
“Lục Tư Sâm…”
Cho dù cô gọi thế nào người đàn ông cũng vẫn không phản ứng.
Trịnh Cẩn Dư cắn môi, một bộ bằng bất cứ giá nào: “Anh Sâm.”
Giọng nói của cô gái mềm mại, âm cuối lên xuống một chút, gọi đến cả người Lục Tư Sâm thoải mái.
Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt nhìn cô cái không rõ ý tứ.
Nhìn cô như vậy là có ý gì?
Trịnh Cẩn Dư chỉ có thể tiếp tục giả vờ không nhìn thấy, bắt lấy cánh tay anh: “Anh trả lời người ta một tiếng thôi.”
Lục Tư Sâm phát ra một tiếng từ trong cổ họng: “Ừ, chuyện gì?”
Được đáp lại, Trịnh Cẩn Dư lập tức cười: “Thì đó, không phải anh có một người bạn tốt là bác sĩ hay sao? Chúng ta có thể tìm anh ta được không?”
Người của Lục Tư Sâm chắc chắn đáng tin, chỉ có như thế nhà họ Tôn mới không tra ra cái gì.
“Để tôi hỗ trợ?” Lục Tư Sâm cong môi.
Lại lộ ra nụ cười đó, trong lòng Trịnh Cẩn Dư đánh trống, không biết người đàn ông lại muốn làm chuyện xấu gì.
Nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Ừ.”
Lục Tư Sâm chỉ mặt mình: “Hôn một cái.”
“Lại hôn?” Lông mày thanh tú của Trịnh Cẩn Dư cau lại.
Lục Tư Sâm không hài lòng nói: “Cái gì gọi là lại?”
“Em từng hôn rồi à?”
Trịnh Cẩn Dư chưa tình nghĩ có thể được nhìn thấy ngôi sao Tử Vi lần nữa.
Cho dù có thể thấy, cô cũng cho là nó đang đeo trên cổ chủ nhân.
Ai mà ngờ hôm đó nhà họ Lê lấy chí bảo nhà họ ra làm phần thưởng, lại không thể hiểu nổi mà chạy tới ngăn kéo của cô.
Thật sự quá không thể tưởng tượng nổi.
Cô cẩn thận lấy dây chuyền ra, hai tay nâng niu, rất sợ không cẩn thận làm rớt từ trên ghế xuống.
Đứng trước gương, cô đeo ngôi sao Tử Vi lên.
Một miếng ngọc màu lam xinh đẹp được kim cương chói mắt vây quanh, toát ra một loại ánh sáng đẹp tuyệt trần, đeo trên cổ cô, miếng ngọc màu lam vừa vặn rơi vào vị trí ngực, tôn lên làn da trắng như tuyết của cô, xinh đẹp lộng lẫy.
Thật là đẹp quá!
Trịnh Cẩn Dư yêu thích không buông sờ rồi lại sờ, còn đặt lên miệng hôn một cái.
Chợt nghe tiếng xe lăn chuyển động, chắc chắn là Lục Tư Sâm trở lại.
Trịnh Cẩn Dư vội lấy chiếc vòng xuống giấu sau lưng, đợi lát nữa hỏi anh xem anh nói như thế nào?
Cô vừa mới giấu tay ra sau thì xe lăn của Lục Tư Sâm cũng vào phòng. Cô gái nở nụ cười xinh đẹp đứng trước gương, hai tay giấu sau lưng, nụ cười trên mặt rạng rỡ, nhìn một cái đã biết rất vui vẻ.
Lục Tư Sâm chăm chú nhìn cô mấy giây, khóe mắt liếc nhìn ghế nhỏ trước tủ, ánh mắt lại trở về trên người cô gái một lần nữa.
Gương sau lưng đúng lúc có thể phản chiếu vật trong tay cô.
Mặc dù cô giấu đá quý vào lòng bàn tay, nhưng mà dây chuyền màu trắng vẫn lòi ra ngoài, đang lắc lư giữa không trung trong tay cô.
“Giấu cái gì sau lưng đó?” Lục Tư Sâm biết rồi còn hỏi,
Trịnh Cẩn Dư chớp mắt, cảm thấy không đúng rồi lại giả vờ như không nhìn thấy gì, lấy đá quý từ phía sau ra, cười híp mắt hỏi Lục Tư Sâm: “Đây là cái gì?”
Lục Tư Sâm nhướng mày, hỏi ngược lại: “Cô biết không?”
Trịnh Cẩn Dư: “… Có vẻ như không biết.”
Cô không nhìn thấy, ngôi sao Tử Vi này chỉ xuất hiện một lần ở lễ mừng thọ nhà họ Lê, tất nhiên cô không thể nói biết.
Dù sao thì cô biết thứ gì cũng phải thông qua hai tay sờ sờ.
“Dù sao thì đây cũng không phải đồ của tôi, chẳng lẽ không phải anh bỏ vào?”
Lục Tư Sâm cong môi, nhàn nhạt nói: “Nếu không biết thì hỏi làm gì.”
“Sao lại không thể hỏi?” Hai tay Trịnh Cẩn Dư vuốt ve ngôi sao Tử Vi, không phục nói: “Thứ này đặt trong hộp trang sức của tôi, sao lại không thể hỏi?”
“Nhỡ đâu anh bỏ hung khí gây án vào, chẳng lẽ tôi cũng không thể hỏi?”
Lục Tư Sâm giơ tay lên ấn xuống vùng giữa hai lông mày, anh cảm thấy nói chuyện phiếm với Trịnh Cẩn Dư tốt nhất nên khống chế lời nói trong khoảng ba cậu.
Nếu không cô luôn có một nghìn cách chọc bạn tức giận.
“Có thể hỏi.” Lục Tư Sâm cũng không định nói thật: “Tùy tiện mua ở tiệm Lưỡng Nguyên trên đường phố, nhìn đẹp thôi.”
Tiệm Lưỡng Nguyên?
Tưởng cô ngu à?
“Anh dẫn tôi tới tiệm Lưỡng Nguyên mua thêm một cái đi, tôi nhìn một chút.” Rõ ràng bắt nạt cô “người mù không nhìn thấy”, đúng là quá đáng.
Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói: “Cô cho là tôi rất rảnh rỗi à? Vì mua món đồ hai đồng bạc mà tới tiệm Lưỡng Nguyên?”
“Anh còn biết anh rất rảnh rỗi à?” Trịnh Cẩn Dư sờ soạng đi tới, đỡ xe lăn của anh: “Thật sự là hai đồng bạc?”
Lục Tư Sâm: “Nếu không thì sao?”
Trịnh Cẩn Dư hù dọa anh: “Vậy tôi ném.”
Tiểu nha đầu mặt cười đầy gian trá, rõ ràng cho thấy đang uy hiếp anh. Lục Tư Sâm chẳng mắc lừa chút nào: “Tùy cô.”
Trịnh Cẩn Dư cắn răng, mắng thầm trong lòng: Tên què chết tiệt tưởng tôi không trị được anh đúng không?
Cô nhìn ngôi sao Tử Vi, càng nhìn càng thích, tất nhiên không nỡ vứt bỏ, cầm ở trong tay nói: “Hôm nay chưa đã ném, chờ hôm nào tâm trạng không tốt thì nói sau.”
Nhưng trong lòng lại bất mãn lầm bầm, thừa nhận là đưa cô thì chết à?
Âm thầm lén thẻ vào trong hộp trang sức của cô, bây giờ còn lừa cô là tới tiệm Lưỡng Nguyên, cô mới không tin đường đường Lục thiếu nhà họ Lục lại tới tiệm Lưỡng Nguyên đâu.
Nhưng mà tại sao Lục Tư Sâm phải bỏ ngôi sao Tử Vi vào trong hộp trang sức của cô chứ?
Phải chăng là… thích cô ư?
Không thể nào, không thể nào.
Trịnh Cẩn Dư vội vàng lắc đầu, hôn nhân của hai người chỉ là gì, nói gì tới chuyện thích.
Chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Nhưng mà cô quả thật không cầm lấy ngôi sao Tử Vi, ngày mai đi tìm Triệu Lỵ Lỵ nhìn rồi xác định xem rốt cuộc có phải hay không.
Nhìn cô gái lúc thì vui vẻ, lúc lại mờ mịt, lúc thì xoắn xuýt, lúc lại rơi vào trầm tư, vẻ mặt phong phú như thế khiến Lục Tư Sâm nhếch môi.
Quả nhiên lúc không có gì làm trêu chọc tiểu nha đầu này một chút có thể khiến lòng người vui thích.
Mấy ngày nay không biết người nhà họ Tôn trúng gió gì, tự nhiên đặc biệt quan tâm tới Trịnh Cẩn Dư, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy bọn họ cứ như trúng tà hết một lượt.
Thậm chí còn nói đưa cô tới bệnh viện xem tình hình mắt, còn chủ động thúc giục việc quyên tặng liên quan.
Đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Phải biết khi nguyên chủ mười bảy tuổi vốn có thể thấy được ánh sáng, cũng là bởi vì người nhà họ Tôn cản trở, phá rối từ bên trong, nguyên chủ mấy đi cơ hội tốt lớn lần đó mới mù nhiều năm như thế.
Nếu không cô cũng là một thiên sứ nhỏ mắt sáng lòng rộng mở.
Lúc ăn cơm tối, vẻ mặt Dương Lan Hoa đầy nịnh hót: “Cẩn Dư, chú cháu vẫn luôn lo lắng cho đôi mắt của cháu, mấy ngày nay cố ý hẹn riêng một chuyên gia nước ngoài cho cháu, ngày mai đi xem một chút, nhỡ đâu có thể khôi phục thị lực.”
Đây là kết quả bà ta và bà nội Tôn, Tôn Đại Sơn cùng nhau nghiên cứu.
Trước giả bộ đối tốt với Trịnh Cẩn Dư, sau đó ly gián cô và Lục Tư Sâm.
Chờ sau khi kế hoạch thành công, Trịnh Cẩn Dư mắt không nhìn thấy vẫn phải mặc cho người nhà họ Tôn bọn họ định đoạt.
Còn đôi mắt này chính là tâm bệnh của Trịnh Cẩn Dư, lấy điều này để dẫn dắt, nhất định có thể khiến cô động lòng.
Chẳng biết có thể chữa khỏi hay không, không nằm trong phạm vi hiểu biết của họ.
Cho nên hôm nay Dương Lan Hoa mới nói một chút thế này.
Trịnh Cẩn Dư nghe vậy nghiêm túc suy nghĩ một chút, có chút khổ sở nói: “Aiz, trước kia có nhiều lần tràn đầy hy vọng, nhưng cuối cùng vẫn không có kết quả, bây giờ…”
Cô vươn tay nắm cổ tay Lục Tư Sâm, dùng sức nhéo một cái, tiếp tục nói: “Thà lần lượt thất vọng, còn không bằng dứt khoát buông tha đi, hu hu hu…”
Lục Tư Sâm ngồi bên cạnh cô.
Ngón tay vô cùng mềm mại của cô gái nhỏ đặt trên cổ tay anh, mặc dù cô chưa trao anh bất kỳ ánh nhìn nào nhưng anh cảm thấy chắc chắn cô đang truyền ý tưởng gì đó cho anh.
Cô gái không muốn tới bệnh viện, đây là điều chắc chắn.
Mặc dù tới bây giờ anh cũng không xác định rốt cuộc cô có thể nhìn thấy hay không, cho dù có thể thấy nhưng thị lực khôi phục bao nhiêu thì anh vẫn luôn không biết.
Nhưng mà điều duy nhất anh có thể khẳng định là bây giờ cô đang có kế hoạch gì đó.
Hơn nữa còn đang thực hiện.
Bây giờ cứ như đang phát tín hiệu cầu cứu cho anh.
Nếu như anh đoán không sai thì mục đích cầu cứu chắc là không muốn tới bệnh viện.
Dương Lan Hoa thấy cô không muốn đi, chỉ cho là cô sợ bệnh viện, khuyên: “Như vậy sao được, bà nội cháu và chú cháu cả ngày vì đôi mắt của cháu mà ăn không ngon ngủ không yên, ngày nào còn nhìn thấy mắt cháu không tốt thì ngày đó bọn họ ngủ không yên ổn.”
Trịnh Cẩn Dư thút tha thút thít nói: “Trời sinh không thấy, tới bệnh viện cũng chỉ là nhận tội thôi.”
Dương Lan Hoa nhìn cô bất động, lại ra hiệu với Tôn Đại Sơn, Tôn Đại Sơn lập tức nói: “Đúng thế đó Cẩn Dư, năm đó lúc anh cả đi chú đã đồng ý với anh ấy rằng nhất định phải trị lành mắt cho cháu, sau này để cho cháu sống thật tốt. nếu cháu mà không tới bệnh viện, vậy thì sao chú dám đi gặp anh cả đã chết của mình chứ.”
Trịnh Cẩn Dư vẫn kiên trì: “Đều là mấy tên lang băm, kẻ gian giở trò lừa bịp người khác, một chút bản lĩnh thật sự cũng không có, vẫn là không đi.”
Tôn Đại Sơn thấy ông ta không lay chuyển được, lại kéo bà nội theo: “Mẹ, bình thường Cẩn Dư nghe lời mẹ nhất, mẹ nói con bé một chút đi.”
Bà cụ nhìn một cái cũng không quá để ý, chẳng qua là con trai lên tiếng, bà ta mới nói qua loa: “Đúng thế đó Cẩn Dư, bộ dạng như thế này của cháu không thể được, sau này bà nội không có ở đây.” Bà ta nhìn lướt qua Lục Tư Sâm, có chút giận dữ bất bình: “Cháu sẽ bị người ta bắt nạt.”
Trước kia mọi người đều cảm thấy Lục Tư Sâm chỉ là một tên què vô tích sự, nhưng ai biết từ khi anh tới nhà họ Tôn lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Mấy người thay nhau ra trận, Trịnh Cẩn Dư ứng phó có chút mất sức, đúng lúc nói: “Vậy ngày mai cháu để Lục Tư Sâm đưa cháu đi.”
Sau khi nói xong còn cố ý nhéo cổ tay Lục Tư Sâm một cái.
Lục Tư Sâm nhận được tín hiệu, phối hợp mới: “Bà nội yên tâm đi, ngày mai cháu sẽ đưa em ấy tới bệnh viện.”
Bà cụ nhìn Dương Lan Hoa một cái, hai người trao đổi ánh mắt một phen, Dương Lan Hoa không quá đồng ý nói: “Sao lại có thể không biết xấu hổ làm phiền tới cháu chứ.”
Lục Tư Sâm nhàn nhạt nói: “Em ấy là vợ cháu, có gì mà phiền chứ?”
Dương Lan Hoa còn muốn nói gì đó, Lục Tư Sâm lại ném ánh mắt lạnh như dao qua, dù gì cũng là thái tử gia nhà họ Lục, vốn đã ngang ngược. Trong lòng bà ta run lên, không nói được gì nữa.
Nhưng mà bà ta không cam lòng, chỉ có thể không ngừng nháy mắt với Tôn Đại Sơn.
Tôn Đại Sơn nhấp một ngụm trà, nói: “Tư Sâm, chú là chú của con bé, có nghĩa vụ và trách nhiệm nuôi dưỡng con bé, chuyện đôi mắt lớn như thế, nhờ người khác làm hộ thì sao chú có thể yên tâm?”
Lo rằng Lục Tư Sâm sẽ buông bỏ, Trịnh Cẩn Dư lại nhéo cổ tay anh.
Cũng không biết Lục Tư Sâm đang nghĩ gì, bỗng nhiên nâng cánh tay lên, trở tay đè tới, dùng ngón út của anh móc vào ngón út của cô.
Tiếp xúc rõ ràng như thế, đầu tim Trịnh Cẩn Dư như bị cái gì chọt một cái run rẩy, nhưng mà cũng chỉ có thể nhịn.
Lục Tư Sâm hừ lạnh một tiếng, nhẹ bẫng hỏi ngược lại: “Thật không?”
“Nếu như cháu nhớ không lần, lần trước Cẩn Dư tới bệnh viện là một năm trước, chú thật sự làm tròn trách nhiệm ư?”
Một cô gái có vấn đề về mắt, người nhà cô luôn mồm liến thoắng nói chữa khỏi cho cô, nhưng cách một năm hết tết đến cũng không tới bệnh viện, đây là thái độ quan tâm người khác à?
Tôn Đại Sơn bị hỏi á khẩu không trả lời được, mấu chốt là Lục Tư Sâm vốn không cho mặt mũi.
Thẹn quá thành giận, ông ta hạ giọng nói: “Tư Sâm, dù gì chú cũng là chú của cháu, nói chuyện như vậy có phải không hay hay không?”
Lục Tư Sâm nhếch môi: “Đối với trưởng bối thật lòng yêu thương Cẩn Dư nhà cháu tất nhiên sẽ tôn trọng, nếu là thuần tâm lừa bịp, cũng đừng trách cháu không khách sáo.”
“Phản rồi!” Tôn Đại Sơn bỗng nhiên vỗ bàn một cái, đứng dậy rời đi.
Dương Lan Hoa mắt thấy bầy không khí căng thẳng, vẫn có chút không cam lòng, hòa hoãn nói: “Tư sâm, chú của cháu chỉ là quá quan tâm Cẩn Dư mà thôi, cháu cũng đừng để trong lòng.”
Ngay sau đó lại nói với Trịnh Cẩn Dư: “Cẩn Dư, nói thế nào thì chú cháu cũng chảy chung dòng máu với cháu, nếu chú đối xử với cháu không tốt, vậy cũng sẽ không còn ai đối xử với cháu tốt hơn chú nữa.”
Trịnh Cẩn Dư không lên tiếng.
Nếu cô mà tiện thì nhất định sẽ cho bọn họ một cái liếc mắt.
Cuối cùng nguyên chủ rơi vào kết quả gì, không phải cô không biết.
Ai còn dám tin những lời quỷ này của bọn họ nữa.
Bởi vì hồi tối Lục Tư Sâm hỗ trợ giải vây, Trịnh Cẩn Dư tạm thời thay đổi cái nhìn với anh.
Buổi tối trước kia lên giường, Trịnh Cẩn Dư cố ý nói với anh một câu: “Ngủ ngon, mơ đẹp.”
Lục Tư Sâm: “Thật sự muốn để tôi mơ đẹp?”
Trịnh Cẩn Dư cười mi mắt cong cong: “Tất nhiên rồi.”
Lục Tư Sâm chỉ chỉ vào mặt mình: “Vậy hôn chỗ này một cái đi.”
Chương 34:
Không biết xấu hổ, lại còn quay ngược lại dụ mình hôn anh.
Trịnh Cẩn Dư không mới không làm loại chuyện ngu ngốc này, cô vươn tay qua loa sờ soạng trong không khí một cái, giọng nói vô cùng khổ sở: “Làm sao đây, tôi chẳng nhìn thấy anh ở đâu hết.”
Đôi mắt của cô gái sáng ngời như trăng sáng trên bầu trời.
Bình thường khi giả vờ sẽ thay đổi dáng vẻ, có chút mờ mịt.
Nhưng nếu lúc quên giả vờ, một đôi mắt đen láy sáng ngời tràn đầy linh khí khiến lòng người ngứa ngáy.
Mới lúc nãy còn chớp mấy cái, gian xảo lại tràn đầy tinh thần phấn chấn, giờ phút này liền giả bộ không nhìn thấy gì hết.
Trong lòng Lục Tư Sâm xì một tiếng, cố ý nắm tay cô đặt lên mặt mình: “Không sao, tôi sẽ nắm tay nói cho em biết.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Cẩn Dư sờ mặt Lục Tư Sâm.
Da dẻ người đàn ông cũng quá tốt, còn có tính đàn hồi hơn cô với Triệu Lỵ Lỵ đi thẩm mỹ.
Nhưng lại không mịn màng như phụ nữ, hơi mang theo chút cảm giác góc cạnh khi vuốt ve trong lòng bàn tay, lúc nãy còn mang theo hơi lạnh, rất nhanh đã nóng lên.
Đến cuối cùng nhiệt độ nóng bỏng xuyên thấy qua lòng bàn tay, từ cánh tay đánh thẳng tới bả vai cô.
Vừa dễ chịu vừa tê dại.
Lục Tư Sâm cười giễu cợt, cong môi: “Có thể tìm được chứ?”
“Thực sự tôi không thể tự đưa mặt mình tới?”
“Đừng.” Trịnh Cẩn Dư bỗng nhiên rút tay trở về cứ như chạm phải dòng điện. Một bên cô xoa cái tai đã nóng lên, một bên trở mình nằm xuống, dùng sức kéo chăn đắp lên đầu.
“À ờm, không còn sớm nữa, ngày mai tôi còn phải dậy sớm.”
Tôi tin gì lời quỷ của cô!
Mỗi ngày cô chẳng có chuyện gì làm, không đúng, là mỗi ngày ngoài bận giả mù thì cô gái còn có thể có chuyện gì?
Bỏ đi, không hôn thì không hôn.
Đợi ngày nào đó để cô ấy cầu xin mình lại tính sổ vụ này.
Trịnh Cẩn Dư cũng không biết Lục Tư Sâm đang nghĩ cái gì, nếu biết anh tính toán để cô cầu xin cô hôn anh, chắc chắn sẽ xù lông.
Cũng biết trêu ghẹo cô.
Cô gái với đôi môi thắm nhuận, Lục Tư Sâm đã sớm muốn nếm thử một chút xem có mùi vị gì rồi.
Nhưng mà nếu chuyện này Trịnh Cẩn Dư không có ý thì anh cũng không muốn làm người khác khó chịu.
Dù sao thì dưa hái xanh không ngọt.
Cho nên anh liền thử thăm dò từng bước một, hy vọng có thể được bù đắp như mong muốn.
Tất nhiên, hôm nay lại là một ngày không hôn được.
Trong lòng Lục Tư Sâm có chút không quá vui vẻ. Anh nằm ở trên giường, yên lặng nhìn trần nhà một hồi, bên cạnh nhanh chóng truyền tới tiếng hít thở đều đều, trong lòng lại không vui mấy giây, muốn mau chóng ngủ sớm nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Không ngủ được liền muốn tìm một vài chuyện để làm.
Anh từ từ trở mình, một tay chống nằm nửa ngồi dậy, mắt nhìn cô gái đang ngủ say.
Ban đêm tắt đèn, chỉ có ánh trăng sáng nhàn nhạt chiếu tới, trái lại vẫn có thế thấy rõ vẻ mặt của cô gái.
Cô gái chu cái miệng nhỏ nhắn, ngủ rất an tĩnh.
Cũng không biết là mơ thấy cái gì mà cái miệng nhỏ nhắn bỗng nhiên động hai cái.
Vốn là da thịt mềm mại trắng nõn, động như một một cái, mang theo sự mê hoặc mười phần, Lục Tư Sâm cảm thấy yết hầu căng thẳng, dòng máu chảy trong cơ thể bắt đầu rục rịch không an phận.
Da cô gái trắng như tuyết, da thịt nõn nà, cứ như thịt quả vải mới lột vỏ, nhìn một cái liền rất thèm ăn.
Lý lại vươn nửa người lên một chút, vượt qua người Trịnh Cẩn Dư, cúi đầu muốn hôn lên môi cô một cái.
Sự đầy đặn kia, nếu hôn một cái mà chết thì cũng không đáng tiếc.
Mắt thấy miệng mình sắp sát tới môi cô gái, nhưng mà đúng lúc đó cô gái bỗng nhiên trở mình, mơ màng mắng một câu mơ ngủ gì đó: “Lục Tư Sâm xấu xa, còn dám trêu chọc tôi liền đá phế chân anh…”
Chỉ cảm thấy hai chân chợt lạnh, Lục Tư Sâm lập tức lui về chỗ của mình, thành thực nằm xuống cũng không dám nhúc nhích chút nào.
Buổi sáng ngày hôm sau, hiếm khi thấy lần đầu tiên khi Trịnh Cẩn Dư tỉnh lại mà Lục Tư Sâm vẫn còn đang ngủ.
Đây đúng là kỳ tích.
Thời gian của Lục Tư Sâm quy củ hơn cô rất nhiều, mỗi ngày buổi tối đi ngủ đúng giờ, buổi sáng thức dậy đúng giờ, cho tới giờ chưa bao giờ dính giường.
Cho nên mỗi ngày khi cô tỉnh lại, Lục Tư Sâm đều đã sửa soạn xong đi ra ngoài.
Hôm nay rất lạ, vẫn đang ngủ.
Trịnh Cẩn Dư lặng lẽ bò dậy, thấy trên người người đàn ông đắp chăn hè, trong lòng thầm nói, trời nóng như thế cũng không sợ bị nổi rôm sảy à.
Giúp anh mát mẻ một chút.
Khóe môi Trịnh Cẩn Dư cười đểu nhếch lên, lặng lẽ vén góc chăn ra một chút.
Mỗi ngày giả bộ bị liệt ngồi trên xe lăn, không biết hai chân này rốt cuộc như thế nào?
Hôm nay cô phải thăm dò kết quả.
Cũng không biết là do động tĩnh của cô quá lớn hay là người đàn ông ngay cả khi ngủ cũng rất nhạy bén, cô mới kéo được một bên chăn, tay người đàn ông chợt bắt lấy tay cô, lực rất lớn, liền đè người dưới cánh tay anh.
Khoảng cách gần như vậy, cô có thể ngửi thấy rõ ràng mùi trà mộc nhàn nhạt trên người anh.
Còn có cây gậy nóng rực của người đàn ông.
Tim bỗng nhiên bắt đầu cuồng loạn, cô chỉ có thể không nhúc nhích giả chết.
Xem ra tiểu nha đầu cảm thấy rất hứng thú đối với thân thể của anh, Lục Tư Sâm cong môi, anh suy tư nhìn Trịnh Cẩn Dư giả chết, giọng đầy vẻ cười nhạo: “Em không sợ tôi không mặc quần áo à?”
“Không mặc quần áo là ý gì?” Trịnh Cẩn Dư từ từ mở mắt, có chút không dám tin hỏi.
Giọng nói của người đàn ông lúc sáng sớm nồng đậm khàn khàn, khiến trái tim người nghe run rẩy.
Trịnh Cẩn Dư không tự chủ đỏ mặt.
Lục Tư Sâm nhướng mày: “Chính là ngủ khỏa thân ấy.”
Trịnh Cẩn Dư theo bản năng nhìn về phía người đàn ông.
Cho tới khi nhìn thấy Lục Tư Sâm mặc một cái quần đùi trắng rộng thùng thình, tâm tình căng thẳng của cô mới chậm rãi buông xuống: “Anh bớt lừa gạt tôi đi, không phải anh đang mặc quần đùi trắng hay sao?”
“Em có thể nhìn thấy?” Khóe miệng Lục Tư Sâm cong lên nụ cười đểu, nụ cười tràn lan ra đáy mắt, giống như một chó sói đuôi to thành thạo chạy như bay trên thảo nguyên.
Trịnh Cẩn Dư lập tức che mắt lại: “Anh nói bậy, tôi nhìn thấy lúc nào?”
“Rõ ràng là sờ được.”
Âm thanh của Lục Tư Sâm lười biếng: “Ngay cả màu sắc quần áo em cũng có thể sờ ra?”
Được rồi, mới nãy chính là cô làm lộ miệng.
Nhưng dù thế nào cô cũng sẽ không thừa nhận.
Dù sao thì ngựa của cô cũng phải phi lâu hơn anh một chút.
Cắn răng nói: “Chính là có thể sờ ra đó thì sao?”
“Anh cũng không phải người mù, sao anh biết sờ không ra?”
Lục Tư Sâm từ chối cho ý kiến, kéo tay cô nói: “Tới đây, em sờ sờ thử xem tôi mặc áo lót bên trong màu gì?”
“Lục Tư Sâm…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trịnh Cẩn Dư đỏ như chu sa, giận dữ lại xấu hổ: “Anh đừng có quá đáng!”
Cô nói xong liền lăn một vòng chạy xuống đất, không thể ở trên cái giường này nữa.
Cho tới khi cô chạy xuống đất đi dép vào mới ôm eo thở phì phì nói với Lục Tư Sâm: “Tối nay anh ngủ ghế sô pha.”
Lục Tư Sâm cong môi: “Em chịu được thì ok.”
“Ai không chịu được chứ?” Trịnh Cẩn Dư cảm thấy da mặt của Lục Tư Sâm quá dày rồi.
Dựa vào cái gì mà cảm thấy cô không bỏ được?
Hôm nay tâm trạng của Lục Tư Sâm rõ ràng rất tốt, ngay cả khi cãi nhau với cô cũng mang theo sự đặc biệt: “Dù gì thì chân tôi cũng không tiện, nếu em nhẫn tâm để anh chồng chân không tiện ngủ trên ghế sô pha thì tôi không còn gì để nói.”
Giả vờ!
Trịnh Cẩn Dư lườm anh trắng mắt, cắn răng nói: “Có gì đâu chứ, tôi vẫn ngủ ngon.”
Sau bữa sáng, Tôn Đại Sơn chưa từ bỏ ý định lại nói chuyện phải dẫn Trịnh Cẩn Dư tới bệnh viện, Trịnh Cẩn Dư liền vội vàng nói: “Không cần, Tư Sâm đã hẹn bác sĩ giúp cháu rồi, chúng cháu cũng phải đi rồi.”
Dứt lời, cô không muốn nghe người nhà họ Tôn lằng nhằng nữa, vội vàng đẩy xe lăn của Lục Tư Sâm ra ngoài.
Sau khi lên xe, Trịnh Cẩn Dư nói với Lục Tư Sâm: “Để tôi ở phía trước là được.”
Lục Tư Sâm cau mày: “Em muốn đi đâu?”
Trịnh Cẩn Dư: “Đương nhiên là tìm bạn chơi rồi, chẳng lẽ thật sự tới bệnh viện?”
Lục Tư Sâm: “Chẳng lẽ không tới bệnh viện?”
Mắt cũng chẳng có bệnh gì, tới bệnh viện mới là có vấn đề.
Hơn nữa Trịnh Cẩn Dư cực kỳ ghét những dụng cụ lạnh như băng kia đảo tới đảo lui trên người cô, cảm giác có chút mặc người ức hiếp.
“Không đi, tôi sợ tới bệnh viện.”
Mặc dù lý do này đã từng nói rồi nhưng mà Lục Tư Sâm tuyệt đối không tin đây là lý do thật sự.
Anh dịch lại gần mặt Trịnh Cẩn Dư một chút, cẩn thận quan sát mắt cô: “Thật sự không đi?”
Người đàn ông bỗng nhiên phóng đại trước mặt mình, Trịnh Cẩn Dư theo bản năng lùi về sau một bước: “Thật sự không đi.”
Lục Tư Sâm quay đầu nhìn một cái: “Nhưng mà người nhà họ Tôn sẽ đi theo, nếu như không đi, bọn họ chẳng những sẽ nói tôi không đối xử tốt với cô Trịnh mà còn suy đoán có phải cô Trịnh có thể nhìn thấy hay không?”
Đây là Lục Tư Sâm đang thử thăm dò cô?
Trong lòng Trịnh Cẩn Dư căng thẳng, cô quay đầu nhìn một cái, quả nhiên một chiếc xe của nhà họ Tôn đi theo phía sau.
Do dự một chút, giọng nói có chút không kiên nhẫn: “Được rồi, bỏ đi, vậy thì tới bệnh viện.”
Dừng lại: “Anh bận cái gì thì đi ngay đi, tự tôi cũng được.”
Lục Tư Sâm lắc đầu một cái: “Không được, vợ mình đi khám bệnh, chồng không đi cùng thì sao được?”
Lại phải đi gặp bác sĩ dưới sự giám thị của anh, trong lòng Trịnh Cẩn Dư vô cùng không thoải mái, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Lục Tư Sâm nhìn bộ dáng cô gái chu cái miệng nhỏ nhắn, dễ thương muốn chết, luôn muốn trêu chọc cô một chút.
Nhưng mà lại nghĩ tới tối hôm qua không được hôn, anh một đêm bị lửa đốt, bây giờ cũng không có tinh thần gì, tâm trạng cũng đi xuống.
Nghĩ như thế, Trịnh Cẩn Dư cảm thấy mình phải nghĩ cách gì đó.
Cô suy tính một hồi, trái lại có thể nhờ Triệu Lỵ Lỵ giúp đỡ, nhưng mà Lục Tư Sâm đang ngồi ngay bên cạnh, cô không tiện.
Vậy thì chỉ có thể nhờ giúp đỡ…
Mắt Trịnh Cẩn Dư rơi vào trên người Lục Tư Sâm, chần chừ nói: “Lục thiếu…’
Lục Tư Sâm dựa lưng vào ghế, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Một giọng nữ mềm mại mang theo mùi thơm truyền tới, lông mày anh giật giật, làm bộ không nghe thấy.
Trịnh Cẩn Dư thấy anh không nhận, nhích tới gần anh một chút, giờ phút này cách mặt người đàn ông chưa tới ba mươi centimet, tiếp tục dò xét: “Lục thiếu…”
Vẫn là không có phản ứng.
“Tư Sâm…”
“Lục Tư Sâm…”
Cho dù cô gọi thế nào người đàn ông cũng vẫn không phản ứng.
Trịnh Cẩn Dư cắn môi, một bộ bằng bất cứ giá nào: “Anh Sâm.”
Giọng nói của cô gái mềm mại, âm cuối lên xuống một chút, gọi đến cả người Lục Tư Sâm thoải mái.
Người đàn ông đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt nhìn cô cái không rõ ý tứ.
Nhìn cô như vậy là có ý gì?
Trịnh Cẩn Dư chỉ có thể tiếp tục giả vờ không nhìn thấy, bắt lấy cánh tay anh: “Anh trả lời người ta một tiếng thôi.”
Lục Tư Sâm phát ra một tiếng từ trong cổ họng: “Ừ, chuyện gì?”
Được đáp lại, Trịnh Cẩn Dư lập tức cười: “Thì đó, không phải anh có một người bạn tốt là bác sĩ hay sao? Chúng ta có thể tìm anh ta được không?”
Người của Lục Tư Sâm chắc chắn đáng tin, chỉ có như thế nhà họ Tôn mới không tra ra cái gì.
“Để tôi hỗ trợ?” Lục Tư Sâm cong môi.
Lại lộ ra nụ cười đó, trong lòng Trịnh Cẩn Dư đánh trống, không biết người đàn ông lại muốn làm chuyện xấu gì.
Nhưng cô vẫn gật đầu nói: “Ừ.”
Lục Tư Sâm chỉ mặt mình: “Hôn một cái.”
“Lại hôn?” Lông mày thanh tú của Trịnh Cẩn Dư cau lại.
Lục Tư Sâm không hài lòng nói: “Cái gì gọi là lại?”
“Em từng hôn rồi à?”
Bình luận facebook