Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9-10
Chương 9:
Đôi mắt sâu của Lục Tư Sâm u ám, không rõ ý tứ, lẳng lặng nhìn chăm chú cô gái nói dối mà không chớp mắt lấy một cái trước mặt.
Ba chữ “cũng tạm được” đúng là anh đã nói, nhưng mà tại sao lại biến thành sự so sánh quần áo của hai cô gái?
Hơn nữa rõ ràng là cô nhắc tới váy sen bồng trước, bây giờ ý trong lời của cô lại thành anh chủ động nhắc tới rồi.
Anh thật sự nhàm chán như thế à?
Nhàm chán tới nỗi đi thảo luận váy của một người phụ nữ?
Lục Tư Sâm không ngờ mình bỗng nhiên biến thành tiêu điểm của mọi người, lửa lan đến trên người mình.
Trịnh Cẩn Dư vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi lên mặt anh, trong ánh mắt của tất cả đều là sự soi mói và vẻ cười nhạo xem trò hay.
Trước kia Lục Tư Sâm là đại thiếu gia nhà họ Lục, thái tử gia của tập đoàn Lục thị, biệt hiệu là Diêm Vương mặt lạnh, nói một không hai, toàn bộ thành phố Ly gần như không có ai dám nhìn thẳng vào mắt anh, huống chi là loại ánh mắt thế này.
Nhưng mà từ khi anh xảy ra tai nạn xe cộ mấy tháng trước, tình thế liền thay đổi.
Cho dù trước kia là con hổ ăn thịt người, gãy hai cái chân rồi biến luôn thành thú hoang không có răng cũng chẳng có lực uy hiếp gì.
Rất nhanh ánh mắt của một vài người biến thành thương xót, thậm chí còn có đồng cảm.
“Lục thiếu nhà người ta sao có thể nói chuyện này với cô được?” Tôn Cẩn Tình nhìn Lục Tư Sâm yên lặng không nói, cười lạnh bảo: “Trịnh cẩn Dư, cho dù mắt cô không nhìn thấy cũng không thể tùy tiện làm loại chuyện này được. Hôm nay cô nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý!”
Sắc mặt Trịnh Cẩn Dư không thay đổi, chỉ nhìn về phía Tôn Cẩn Tình, nhưng lại nói với Lục Tư Sâm: “Lục thiếu nhà người ta còn chưa mở miệng, chị gấp gáp cái gì?”
Ánh mắt của tất cả những người ở đây đều đặt trên người Lục Tư Sâm, mong chờ câu trả lời của anh.
Bao gồm của Trịnh Cẩn Dư trong đó.
Lục Tư Sâm im lặng mấy giây rồi gật đầu nói: “Không sai, tôi đã nói với cô ấy, không sai.”
Trịnh Cẩn Dư buồn cười nói: “Nghe thấy chưa? Là Lục thiếu nói với tôi, chị còn có gì muốn nói không?”
Tôn Cẩn Tình không ngờ Lục Tư Sâm luôn luôn lạnh lùng vô tình sẽ đứng chung thuyền với Trịnh Cẩn Dư.
Bây giờ cứ ai giúp Trịnh Cẩn Dư sẽ chính là kẻ địch của Tôn Cẩn Tình cô ta.
Nhưng mà đối phương là Lục Tư Sâm, trong lòng cô vẫn phải suy tính.
Trước kia Lục Tư Sâm là đại thiếu gia nhà họ Lục, người thừa kế hàng đầu của nhà họ Lục, người như vậy tất nhiên ai cũng muốn quỳ lạy sùng bái.
Nhưng bây giờ anh tàn phế hai chân, còn thiếu nước cắt cụt, nghe người ta nói rằng không đứng lên nổi nữa, tập đoàn Lục thị đã rơi vào tay bà Lục, bây giờ thân phận anh không có, địa vị cũng không nốt.
Hôm nay có đắc tội anh cũng chẳng sợ, cùng lắm thì sau này nghĩ cách liên lạc với người của bà Lục, cũng không tin anh có ngày làm phản được!
Trong lòng Tôn Cẩn Tình lạch cạch tính toán, vẻ mặt rất nhanh biến thành giễu cợt: “Lục thiếu, tôi không biết tại sao cậu phải giúp con nhóc này, nhưng mà lời nói của một người bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài như cậu cũng có quyền quyết định?”
Cô ta thốt ra những lời này xong, vẻ mặt Lục Tư Sâm lập tức thay đổi.
Nhưng bây giờ anh đúng là một tên liệt, còn là một tên liệt cử động không tiện, chỉ có thành thật chịu đựng như thế mới là tính cách anh thiết lập bây giờ.
Ngàn vạn lần không thể để nghĩa khí nắm quyền, hủy bỏ nửa đường trước khi giành lại những gì thuộc về mình từ trong tay mẹ kế.
Cho nên anh nhịn một chút, trừ ánh mắt trở nên ngày càng ác liệt thì giọng nói vẫn ung dung: “Vậy cô nghĩ thế nào?”
Không ngờ Lục Tư Sâm sẽ dễ dàng bỏ qua, Trịnh Cẩn Dư nhìn cô ta nhíu mày một cái.
Tôn Cẩn Tình sỉ nhục anh trước mặt sự nghi ngờ của tất cả mọi người, sao dáng vẻ lại chẳng có chút tức giận nào?
Cô suy nghĩ một hồi liền hiểu, Lục Tư Sâm đang bán thảm.
Có thể nhịn được những điều người bình thường không nhịn được mới chính là phong độ của một đại tướng!
Chậc chậc chậc, đại lão chính là đại lão, dưới tình huống như thế này cũng có thể nhịn được.
Nhưng mà đại lão có thể nhịn, cô lại không nhịn được. Ngay sau đó cô nói với Tôn Cẩn Tình: “Tôn Cẩn Tình, đừng tưởng rằng tôi không biết chị đang có ý gì, rõ ràng chính là chị không có liêm sỉ, muốn dùng loại chuyện này để nổi tiếng, bây giờ lại vu oan cho tôi…”
Cô dừng một chút, nhất định phải để Lục Tư Sâm vướng vào.
Cho dù bây giờ cô không thể làm gì Tôn Cẩn Tình, nhưng mà tới ba tháng sau, Lục Tư Sâm đứng lên, chỉ bằng tính cách có thù tất báo của anh cũng không tha cho Tôn Cẩn Tình.
“Chị có vu oan cho tôi cũng không sao hết, nhưng mà sao chị có thể nói như vậy với Lục thiếu?”
“Đánh người đánh mặt, chửi người không vạch khuyết điểm, người nhà chị không dạy chị à?”
“Bắt đầu từ hôm nay, chị bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh, Trịnh gia chúng tôi không chứa nổi loại người như chị!”
Nhà bọn họ ở là nhà bà ngoại, người nhà họ Tôn cũng chỉ là ở nhờ.
Nếu không phải dáng vẻ ngoài mặt của người nhà họ Tôn luôn một bộ khách sáo với nguyên chủ, bây giờ mỗi một người của nhà họ Tôn cô đều muốn đuổi ra ngoài.
Bây giờ chỉ đuổi Tôn Cẩn Tình ra ngoài đã là nể mặt lắm rồi.
“Gì cơ?” Tôn Cẩn Tình không dám tin nhìn Trịnh Cẩn Dư, lại con mù luôn luôn ngoan ngoãn biết điều, rắm cũng không dám đánh ra lại muốn đuổi cô ta ra ngoài?
“Cô tính kế tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn đuổi tôi ra ngoài?”
Cô ta bỗng nhiên như nổi điên mà đánh về phía Trịnh Cẩn Dư: “Hôm nay tôi phải thay bác cả và bác gái dạy dỗ cô một phen mới được!”
Lúc nãy khi Tôn Cẩn Tình tới tìm Trịnh Cẩn Dư, Triệu Lỵ Lỵ liền ra lệnh kêu quản gia kéo cô ta ra ngoài, nhưng mà bị Lê Mặc Dương cản lại.
Gương mặt Triệu Lỵ Lỵ cương trực, đôi môi đỏ mọng, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh với bầu không khí tối nay, căm tức nhìn Lê Mặc Dương: “Anh làm gì đó?’
“Nếu hôm nay bạn tôi bị bắt nạt ở chỗ của anh, có tin tôi phá hủy cả nhà anh không?”
Lê Mặc Dương cũng là một phú tam đại, bình thường quen tung hoành ngang dọc, không cần biết đó là ai.
Nhưng mà chỉ không dám ho he với Triệu Lỵ Lỵ, bị người ta uy hiếp như thế cũng không giận, kéo cánh tay cô ấy, giương mắt nhìn về phía Lục Tư Sâm: “Em gấp cái gì chứ, anh em của anh vẫn còn ở đó sao có thể để cô ấy bị thiệt thòi được?”
“Ai?” Triệu Lỵ Lỵ hỏi xong mới nhớ ra vừa rồi cô ấy còn nhờ người ta để ý Trịnh Cẩn Dư.
Nhưng mà cô ấy vẫn lo lắng: “Tôn Cẩn Tình trông như người điên ấy, người anh em đó của anh…”
Đoạn tàn phế phía sau cô ấy không nói ra miệng.
Lê Mặc Dương khinh thường nói: “Con hổ có nhổ răng thì vẫn là hổ, uy phong của hổ vẫn còn đó, cứ chờ xem đi.”
Triệu Lỵ Lỵ vẫn không thể yên lòng, Lê Mặc Dương vẫn kéo cô ấy còn hỏi một câu rất kỳ lạ: “Aiz, em không cảm thấy hai người bọn họ nhìn rất xứng đôi hay sao?”
Triệu Lỵ Lỵ cau mày: “Người anh em của anh?”
“Cùng với bạn thân của em?”
Lê Mặc Dương gật đầu, hỏi ngược lại: “Sao nào, không xứng à?”
Một người không nhìn thấy, một người không thể đi, rất xứng đôi. Triệu Lỵ Lỵ vô cùng khinh thường xì một tiếng: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Điều này thì Lê Mặc Dương mất hứng: “Cóc ghẻ là bạn thân của em mới đúng.”
Ánh mắt lạnh giá của Triệu Lỵ Lỵ quét qua, Lê Mặc Dương lập tức sửa lại: “Người anh em của anh, người anh em của anh được chưa?’
Mặc dù tạm thời Triệu Lỵ Lỵ không đi qua đó, nhưng không có nghĩa là cô liền có thể yên tâm để Tôn Cẩn Tình múa may.
Quả nhiên nhanh chóng nhìn thấy cô ta đánh Trịnh Cẩn Dư, Triệu Lỵ Lỵ bị dọa sợ, gạt bỏ Lê Mặc Dương ra rồi chạy tới.
Cô ấy cho rằng mình rất nhanh, nhưng luôn có người nhanh hơn cô.
Cho tới khi cô chạy tới bên cạnh, cổ tay giơ lên của Tôn Cẩn Tình đã bị người ta nắm lấy, là Lục Tư Sâm lạnh lẽo nhìn đối phương, toàn thân lạnh băng cũng phát ra ánh sáng lạnh.
“Người đâu, đuổi người phụ nữ đanh đá này ra ngoài cho tôi!”
Lục Tư Sâm vừa dứt lời, một đội an ninh của nhà họ Lê lập tức tập kết trước mặt Trịnh Cẩn Dư: “Xin lỗi Lục thiếu, chúng tôi tới trễ.”
“Trịnh Cẩn Dư, cô chờ đó cho tôi…” Tôn Cẩn Tình giống như một con đàn bà chanh chua bị lôi ra khỏi sảnh lớn, vẫn có thể nghe thấy tiếng cô ta điên cuồng mắng chửi: “Cô hại tôi như thế sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng.”
Trong phòng khách Trịnh Cẩn Dư khóc sướt mướt, trông cô cùng đau khổ: “Rõ ràng tôi không nhìn thấy quần áo của chị ấy, sao lại biết mà động vào quần áo chị ấy được, sao chị ấy có thể trách tôi như thế chứ?”
Cho dù ai cũng sẽ không cho là dáng vẻ đau lòng muốn chết của Trịnh Cẩn Dư là giả, lúc này ánh mắt mọi người đều biến thành đồng cảm.
“Trước đó nghe nói nhà họ Tôn rất tốt với cô bé mồ côi này, sao có thể xảy ra chuyện như thế?”
“Đúng vậy, chị bắt nạt em gái như thế, cha mẹ nhà họ Tôn đều không quan tâm à?”
“Tôi cứ cho rằng nhà họ Tôn đều là người tốt, thì ra lại bắt nạt người ta như thế.”
“Nhìn một cái đã biết là giả vờ, muốn lừa tài sản nhà người ta rồi, kết quả hôm nay không giấu kỹ nên bị lộ tẩy ấy mà.”
“Mấy ngày trước người ta còn cùng với vị hôn phu của mình lên hot search, mọi người đều quên rồi ư?”
“Tôi biết, không phải còn livestream ở hiện trường hay sao, hai người thông đồng làm việc bất chính, còn muốn hại chết cô bé mồ côi này của nhà họ Trịnh.”
“Đứa trẻ đáng thương, không có cha mẹ đúng là đáng thương quá, lại gặp phải chú thím như thế, cuộc sống sau này phải làm thế nào đây.”
…
Có người không ưa dáng vẻ hung hăng càn quấy vừa rồi của Tôn Cẩn Tình, rõ ràng là mình trộm quần áo của em gái, xảy ra chuyện lại đổ tội lên em gái mình.
Lúc này có người cố ý đi tới trước mặt Trịnh Cẩn Dư, vươn tay vỗ bả vai cô, giọng nói an ủi nói: “Sau này có chuyện gì có thể liên lạc với tôi.” Dứt lời kín đáo đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Trịnh Cẩn Dư nhìn một cái, là một luật sư của công ty luật.
Cô cũng không quá rõ đối với cái nghề luật sư này, chỉ biết là giúp người ta kiện cáo chứ không nghĩ nhiều, một tay lau nước mắt, một tay nhét danh thiếp vào trong túi xách.
Lục Tư Sâm ở bên cạnh nhìn cô lúc nãy còn rơi nước mắt như mưa, đám người vừa mới tản đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã cười rộ, cũng không biết là thật sự không tim không phổi hay là cố ý giả vờ đau lòng như thế.
Nếu như là giả vờ…
Trái tim Lục Tư Sâm khẽ động, có thể kỹ năng diễn còn tốt hơn so với anh.
Sau khi yến hội kết thúc, Trịnh Cẩn Dư phải lấy tất cả tài sản quyên góp làm uy hiếp cuối cùng để đuổi Tôn Cẩn Tình ra khỏi nhà họ Trịnh.
Lúc này lỗ tai thanh tịnh hơn rất nhiều.
Nhưng mà cũng không tránh được Dương Lan Hoa chỉ cây hòe mắng cây dâu: “Bình thường chúng ta móc hết cả tim phổi ra cho nó, không ngờ lại là một con sói mắt trắng, đúng là quá đáng.”
Bà cụ Trịnh cũng rên rỉ oán thán nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo đây là tài sản nhà người ta chứ, mấy người cứ tranh giành đi, nếu nó thật sự muốn quyên ra ngoài thì để tôi chống mắt lên xem mấy người làm thế nào?”
Dương Lan Hoa tức giận mắng: “Nó dám ư? Nếu nó dám quyên, con sẽ dám liều mạng với nó!”
Dừng lại, bà ta lại bắt đầu bán thảm với bà cụ: “Nếu mà quyên ra ngoài thì cháu trai của mẹ sau này sống thế nào đây, chẳng lẽ phải trở về cái trấn nhỏ chim chẳng thèm đậu đó ư?”
Cuối cùng thì gừng càng già càng cay, hai người chửi mắng một hồi, bà cụ bắt đầu lảm nhảm: “Cô nói xem sao đang êm đẹp nó lại như biến thành người khác vậy?”
Dương Lan Hoa cũng thấy vậy: “Đúng thế, một người trước kia rắm cũng không dám đánh, bây giờ lại lợi hại như thế, ngay cả con cũng bị nó bắt nạt, Tình nhi còn bị nó đuổi ra ngoài, nhưng mà không giống như là điềm tốt.”
Bà cụ Trịnh: “Có phải tại con nhóc Triệu Lỵ Lỵ kia không?”
“Chính là cô ta hành động không đứng đắn, bây giờ liền xúi giục Cẩn Dư, không biết sẽ còn làm ra loại chuyện gì nữa!”
Dương Lan Hoa: “Cứ tiếp tục như vậy thì nhà chúng ta sẽ không trôi qua tốt đẹp đâu.”
Bà cụ Trịnh nhìn hai cây đinh hương nở rộ trong sân, bỗng nhiên nghĩ ra một ý hay: “Mẹ của sắp nhỏ, chuyện này cứ bắt đầu từ hôn sự của Cẩn Dư đi, nếu không thì bây giờ chúng ta giới thiệu cho nó một người?”
Dương Lan Hoa suy nghĩ một chút, luôn miệng nói: “Con thấy được, con bé này đã trưởng thành rồi, gả nó ra ngoài, để xem nó có thể làm được gì nữa.”
Bà cụ Trịnh suy nghĩ cẩn thận: “Lần này không thể giống với Triệu Minh Viễn được, phải tìm một người chúng ta có thể dùng được, tới lúc đó cái gì cũng nghe chúng ta thì một con mù như nó còn có thể làm gì được.”
Hai người đơn giản ăn nhịp với nhau, Dương Lan Hoa lập tức như mở cờ trong bụng, đứng dậy đi ra ngoài: “Mẹ, con bỗng nhiên nghĩ ra một người thích hợp, con đi nói chuyện một chút, mẹ chờ tin của con nhé.”
Chương 10:
Thật vất vả hủy bỏ hôn ước, Trịnh Cẩn Dư không ngờ người nhà họ Tôn lại sắp xếp chuyện xem mắt cho cô nhanh như thế.
“Xem mắt thì không cần đâu, bây giờ đàn ông đều không đáng tin cậy.” Trịnh Cẩn Dư ngồi trong phòng khách định thay đổi cái nhìn của người nhà họ Tôn.
Mặc dù cô biết vậy cũng vô ích, nhưng mà rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi, xem thử xem rốt cuộc bọn họ có thể làm đến mức nào.
Cô cứ thấy chiêu phá chiêu như thế này, để cho bọn họ gặp phải báo ứng.
Bà nội một bộ vô cùng thương tiếc nói: “Aiz, Cẩn Dư à, cháu là đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất. bà đã lớn tuổi rồi, một ngày nào đó sẽ rời khỏi cháu, tới lúc đó chẳng có ai chăm sóc cháu nữa, vậy thì phải làm thế nào đây?”
Dương Lan Hoa ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đó cẩn Dư, bà cháu không yên tâm về cháu nhất, nếu chuyện hôn nhân đại sự không giải quyết thì làm sao có thể yên tâm cho được.”
Nghe được những lời này làm Trịnh Cẩn Dư buồn nôn.
Nếu không phải cha mẹ nguyên chủ để lại di chúc chỉ cần không phải nguyên chủ chết bình thường thì sẽ quyên góp tài sản thì e rằng nguyên chủ đã đi đời nhà ma từ lâu rồi
“Bà ơi.” Cô cũng làm bộ nói: “Bà mới bao nhiêu tuổi, cuộc sống sau này còn dài, không cần vội vàng đâu.”
Bà nội vuốt cái mặt già nua: “Cháu gái à, thân thể bà nội càng ngày càng kém, cháu thật sự không thể để bà đau lòng được. Lần này thím cháu giới thiệu cho cháu là công tử nhà họ Tôn, bảo đảm đáng tin, nhất định sẽ đối tốt với cháu.”
Công tử nhà họ Tôn là ai cô không biết, nhưng mà chắc chắn không tốt là được.
Trịnh Cẩn Dư tiếp tục khóc lóc kể lể: “Lỡ đâu gặp phải người như Triệu Minh Viễn thì sao?”
Dương Lan Hoa khuyên nhủ: “Sao có thể được, trên đời nào có nhiều tra nam như thế.”
“Cháu nhìn chú cháu mà xem, cả ông nội cháu nữa, đều là những người đàn ông giữ khuôn phép, giống như Triệu Minh Viễn nào có mấy người.”
Bà nội cũng phụ họa nói: “Đúng thế Cẩn Dư, cháu không thể giấu bệnh sợ thầy được, trên đời vẫn có nhiều người giống như chú cháu và ông nội của cháu mà.”
Dương Lan Hoa suy nghĩ một chút, nói thêm: “Hơn nữa chuyện này cháu cũng có trách nhiệm, con gái đã lớn như thế rồi phải học làm sao để thu phục trái tim đàn ông.”
Lúc bà ta nói lời này thì ngón tay nhẹ nhàng giơ lên cuốn tóc mình, vẫn cảm giác được dáng vẻ quyến rũ động lòng người của mình: “Cháu nhìn thử chú của cháu mà xem, bọn thím đã kết hôn nhiều năm như thế vẫn đối xử với thím như lúc mới quen vậy đó.”
“Tối hôm qua còn mua một bộ đồ trang điểm cho thím nữa.”
Bà nội cũng nói: “Đúng vậy đó Cẩn Dư, đàn ông mê gái thì có thể hiểu, nhưng là phụ nữ nhất định phải nghĩ cách để đàn ông mỗi ngày ở bên cạnh mình đều có những cảm xúc khác nhau, vậy tự nhiên anh ta sẽ không thể rời khỏi cháu.”
…
Trịnh Cẩn Dư nghe mà muốn ói, dựa vào đâu mà không phải mỗi ngày đàn ông cho phụ nữ những cảm xúc khác nhau?
Tại sao phụ nữ phải lấy lòng đàn ông?
Cái thế giới gì thế này, phụ nữ phải sống hèn mọn như thế?
Đúng là buồn cười.
Tất nhiên cuối cùng Trịnh Cẩn Dư vẫn đồng ý gặp đối tượng hẹn hò.
Ngược lại cô phải nhìn xem người nhà họ Tôn giới thiệu cho cô mẫu đàn ông như thế nào?
Xem mắt thường sẽ chọn buổi trưa, nhưng mà người nhà họ Tôn hẹn với đối phương là bữa tối, như vậy hai người vừa ý nhau là có thể thuận tiện làm vài chuyện xấu hổ rồi.
Tất nhiên Trịnh Cẩn Dư biết bọn họ đang có suy tính gì, nhưng mà cô có lòng chuẩn bị, trái lại muốn biết bọn họ sẽ bày trò gì.
Đừng có là mấy thứ không thể ra tay, để cô chơi rất nhàm chán.
Hơn năm giờ tối, Trịnh Cẩn Dư rửa mặt chải đầu sửa soạn xong, chuẩn bị ra cửa.
Cô mặc một chiếc váy công chúa, tóc xoăn, máu tóc đen nhánh rơi trên bờ vai, nổi bật lên khuôn mặt đặc biệt nhỏ nhắn thông minh của cô.
Vừa ra tới cửa, người nhà họ Tôn lo lắng Triệu Lỵ Lỵ sẽ làm chuyện xấu, cố ý dặn dò Trịnh Cẩn Dư: “Cháu đừng có ngày nào cũng chơi bời với Triệu Lỵ Lỵ đó, người đã đính hôn rồi, không phải tiểu thịt tươi được bao nuôi, chính là bỏ tiền bưng ngôi sao, ở chung với loại người như cô ta, danh tiếng cũng bị xấu đi. Nhà họ Tôn chúng ta đều là những người sống yên qua ngày.”
Hình như những người này đã quên mấy ngày trước Tôn Cẩn Tình vừa lên hot search.
Trịnh Cẩn Dư khẽ mỉm cười một cái, nói: “Vâng ạ, cho nên người như chị họ càng nên tránh xa một chút. Đúng rồi, cháu không ở nhà, ngàn vạn lần đừng để cho chị ấy quay lại nhé.”
“Tránh cho bêu xấu danh tiếng nhà họ Trịnh.”
“Cháu…” Dương Lan Hoa tức giận muốn ra tay, bị ánh mắt của bà cụ Tôn cản lại.
Chờ Trịnh Cẩn Dư ra khỏi nhà, bà cụ Tôn lập tức nói: “Sắp lập gia đình tới nơi rồi, cô gấp gáp làm cái gì?”
Lúc này sự tức giận của Dương Lan Hoa giảm đi chút ít: “Nghe nói mợ chủ nhà họ Tôn đó cũng không phải người bình thường, Tôn công tử này cũng không phải là kẻ tốt lành gì, chờ cô ta gả qua đó sống những ngày tháng tốt lành đi.”
Tôn Chí Cường vốn không muốn xem mắt với một con mù, cho dù nhà bọn họ sa sút nhưng cũng không suy bại tới mức phải cưới một người mù.
Nhưng mà nhà họ Tôn đồng ý hợp tác một hạng mục với nhà bọn họ nên lúc này mới đồng ý buổi hẹn hôm nay.
Hơn nữa anh ta nghe nói Trịnh Cẩn Dư trông rất đẹp, người cũng dịu dàng, là một trong thập đại mỹ nhân.
Quan trọng nhất chính là mặc dù cưới vợ có chút miễn cưỡng nhưng mà nhà họ Trịnh có tiền, chỉ có một đứa con gái là cô, tương lai tài sản nhà họ Trịnh đều là của anh ta hết.
Những thứ này vốn anh ta không tính đến, vẫn là mẹ anh ta giải thích cho anh ta một hồi mới hiểu được.
Trịnh Cẩn Dư rất nhanh đã tới nơi, cô bước xuống từ trên xe, được quản gia đỡ vào nhà hàng.
Tôn Chí Cường chọn nhà hàng rất có tâm cơ, từ tầng ba trở xuống là nhà ăn, từ tầng ba trở lên là khách sạn.
Sau khi ăn uống no đủ rồi có thể lên trên lầu nghỉ ngơi.
Trịnh Cẩn Dư cẩn thận nhìn tòa nhà cao chọc trời mấy chục tầng, thở dài trong lòng. Xã hội bây giờ thật sự quá tiên tiến, trước kia bọn họ ở giới Tu Tiên, chỉ những người có pháp lực mới có thể đến được độ cao này.
“Tiểu thư, bên này.” Quản gia đỡ cô tránh khỏi chướng ngại vật ở cửa, dẫn cô đi vào đúng chỗ ngồi.
Quả thật vóc dáng nguyên chủ rất đẹp, hơn nữa còn là loại dễ nhìn.
Giống như một thiên sứ nhỏ phát ra ánh sáng, nhất là khi cha mẹ còn sống.
Đáng tiếc sau khi cha mẹ ra đi, người nhà họ Tôn hận không thể hành hạ tinh thần cô đến chết, cho nên trừ bên ngoài cô tinh thần uể oải, ăn cũng không ngon, cả người cũng gầy guộc không còn ra cái dạng gì.
Nào có tinh thần là sự ấm áp trước kia nữa!
Bây giờ cô xuyên qua, ăn ngon, mặc tốt, tâm trạng tốt, tất nhiên sắc mặt nhanh chóng hồng hào, thân thể cũng đầy đặn hơn nhiều so với trước kia.
Trên đường đi tới, lúc cô giả bộ mù cũng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tán thưởng của người qua đường.
Sau khi Trịnh Cẩn Dư ngồi xuống, Tôn Chí Cường cũng nhanh chóng tới, anh ta vừa nhìn thấy cô, quả nhiên đã nhanh chóng lộ ra ánh mắt tham lam.
Con gái đang độ xuân xinh đẹp, da thịt trắng nõn như ngọc, kết hợp với mái tóc thẳng dài đen nhánh, trang điểm đơn giản mà tinh tế, chắc chắn chính là dáng vẻ của mối tình đầu.
“Cẩn Dư.” Anh ta lập tức nắm tay Trịnh Cẩn Dư, còn vuốt vuốt: “Chờ lâu lắm đúng không?”
Cuối cùng thì vẫn là cảm thấy Trịnh Cẩn Dư mà một đứa mù, trong lòng anh ta có mâu thuẫn nên mới chơi cho đã với bạn rồi mới tới.
Nếu không cũng sẽ không tới trễ hơn Trịnh Cẩn Dư.
Nếu biết cô đẹp như thế thì anh ta đã tới sớm hơn một chút rồi.
Trịnh Cẩn Dư tỉnh rụi rút tay mình về, mím môi cười một tiếng: “Không lâu lắm, anh Tôn tới cũng đúng lúc.”
Ánh mắt cô không có tiêu cực, trong mắt tràn đầy sự mờ mịt.
Không ngờ giọng cô gái này cũng dễ nghe như thế, mềm mại như nước suối trong vắt vậy, nghe như đàn tấu bên tai.
“Thật đáng ghét, trên đường kẹt xe, nếu không tôi đã tới sớm hơn rồi, em cũng biết tình hình giao thông trong thành phố đó.” Anh ta còn đang tìm cớ giải thích cho mình.
“Đúng rồi Cẩn Dư, em thích ăn gì? Hôm nay em cứ gọi thoải mái đi, anh mời.”
Có người muốn làm kẻ tiêu tiền như rác, tất nhiên Trịnh Cẩn Dư không khách sáo, cô nghĩ một chút rồi nói: “Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm cũng từng nghe người ta đọc cho tôi nghe, có thể loại con gái thích nhìn ấy, anh không biết không?”
“Con gái thích nhìn?” Tôn Chí Cường có chút khó hiểu.
Trịnh Cẩn Dư thở dài, vẻ mặt có chút mất mát: “Mắt tôi không nhìn thấy, nhưng mà nghe thì vẫn thấy rất cảm động.”
Tôn Chí Cường thấy cô dáng vẻ xinh đẹp, bản chất cũng dịu dàng, lúc này nghe cô gái nói cảm động, chính là muốn trăng sáng trên trời cũng phải hái xuống cho cô.
“Chuyện gì có thể khiến em cảm động vậy? Tôi đều có thể làm được.”
Trịnh Cẩn Dư lập tức hiện ra nét mặt hưng phấn như bé gái nói: “Chính là người ta muốn tới nhà hàng, tổng tài bá đạo vung tay lên, nói: “Cho hết món trong thực đơn lên đây.”.”
“Thực, thực đơn lên hết một lượt?” Mặc dù nhà Tôn Chí Cường có tiền, nhưng vẫn chưa muốn hoang phí nhiều tiền trên một cô gái mù như thế.
Hơn nữa anh ta vì thể hiện khả năng kinh tế của nhà mình mà cố ý chọn nhà hàng đắt nhất thành phố, chủ yếu là cho người nhà họ Tôn thấy.
Mỗi một món ăn ở đây đều đắt đỏ, nếu lên hết một lần, vậy không phải tốn mấy mươi vạn hay sao?
Trịnh Cẩn Dư thấy anh ta không nói lời này, sắc mặt lại giống như nhuộm thuốc màu, cứ một lúc lại thay đổi mấy màu sắc liên tục.
Trong lòng buồn cười, trên mặt vẫn giả bộ làm ra dáng vẻ vô cùng khổ sở: “Sao thế? Chẳng lẽ anh Tôn không đồng ý vì Cẩn Dư mà vung chút bạc sao?”
Sau khi cô nói lời này xong, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi trà mộc rất nhạt.
Bởi vì khi cô ở giới Tu Tiên là một tiểu dược đồng, ngày ngày giúp sư phụ phân loại thuốc, có được một chiếc mũi vô cùng nhạy cảm đối với mùi vị.
Cho nên dù là bất kỳ mùi gì, cho dù nhạt đến mấy cô cũng có thể nhận ra.
Vị trà mộc này nhanh chóng khiến cô nhớ ra nó thuộc về ai.
Lục Tư Sâm.
Cho nên là Lục Tư Sâm tới?
Quả nhiên suy nghĩ của cô vừa chuyển liền nghe thấy âm thanh tiếng xe lạch cạch trên mặt đất.
Cô từ từ quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông tuấn tú thanh nhã ngồi xe lăn đi tới, bên người còn có hai người đàn ông đi theo, một cao một thấp.
Lục Tư Sâm cũng nhìn thấy cô, có vẻ có chút bất ngờ, nhưng mà chỉ dừng lại một chút, không nói lời nào.
Trịnh Cẩn Dư hơi do dự một chút, lên tiếng hỏi: “Là Lục thiếu ư/”
Tôn Chí Cường không ngờ Trịnh Cẩn Dư lại quen biết Lục Tư Sâm.
Nhưng mà Lục Tư Sâm đã ra khỏi nhà họ Lục, không có nhà họ Lục chống lưng, anh ta chẳng sợ đối phương chút nào, lúc này mặt đầy thăm dò nhìn anh.
Lục Tư Sâm hơi gật đầu: “Cô Trịnh nhận ra tôi bằng cách nào vậy?”
Quả thật anh rất ngạc nhiên, rõ ràng con ngươi Trịnh Cẩn Dư linh khí mười phần, nhưng mỗi lần đối mặt sau một giây liền biến thành dáng vẻ mờ mịt không có tiêu cự.
Rốt cuộc là cô đang che giấu mình hay là quả thật không nhìn thấy?
Trịnh Cẩn Dư cong khóe miệng, rất tự nhiên nói: “Trên người Lục thiếu có một mùi trà mộc rất nhạt, rất đặc biệt.”
“Mùi trà mộc?” Lục Tư Sâm nhíu mày, anh chưa từng dùng qua hương liệu gì mà.
Trịnh Cẩn Dư nói tiếp: “Có thể là do mùi thuốc bắc nào đó Lục thiếu uống lưu lại. Người bình thường sẽ không ngửi thấy, bởi vì thị lực tôi không tốt nên mũi vô cùng nhạy bén, thế nên có thể ngửi thấy.”
Đôi mắt sâu của Lục Tư Sâm u ám, không rõ ý tứ, lẳng lặng nhìn chăm chú cô gái nói dối mà không chớp mắt lấy một cái trước mặt.
Ba chữ “cũng tạm được” đúng là anh đã nói, nhưng mà tại sao lại biến thành sự so sánh quần áo của hai cô gái?
Hơn nữa rõ ràng là cô nhắc tới váy sen bồng trước, bây giờ ý trong lời của cô lại thành anh chủ động nhắc tới rồi.
Anh thật sự nhàm chán như thế à?
Nhàm chán tới nỗi đi thảo luận váy của một người phụ nữ?
Lục Tư Sâm không ngờ mình bỗng nhiên biến thành tiêu điểm của mọi người, lửa lan đến trên người mình.
Trịnh Cẩn Dư vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt rơi lên mặt anh, trong ánh mắt của tất cả đều là sự soi mói và vẻ cười nhạo xem trò hay.
Trước kia Lục Tư Sâm là đại thiếu gia nhà họ Lục, thái tử gia của tập đoàn Lục thị, biệt hiệu là Diêm Vương mặt lạnh, nói một không hai, toàn bộ thành phố Ly gần như không có ai dám nhìn thẳng vào mắt anh, huống chi là loại ánh mắt thế này.
Nhưng mà từ khi anh xảy ra tai nạn xe cộ mấy tháng trước, tình thế liền thay đổi.
Cho dù trước kia là con hổ ăn thịt người, gãy hai cái chân rồi biến luôn thành thú hoang không có răng cũng chẳng có lực uy hiếp gì.
Rất nhanh ánh mắt của một vài người biến thành thương xót, thậm chí còn có đồng cảm.
“Lục thiếu nhà người ta sao có thể nói chuyện này với cô được?” Tôn Cẩn Tình nhìn Lục Tư Sâm yên lặng không nói, cười lạnh bảo: “Trịnh cẩn Dư, cho dù mắt cô không nhìn thấy cũng không thể tùy tiện làm loại chuyện này được. Hôm nay cô nhất định phải cho tôi một câu trả lời hợp lý!”
Sắc mặt Trịnh Cẩn Dư không thay đổi, chỉ nhìn về phía Tôn Cẩn Tình, nhưng lại nói với Lục Tư Sâm: “Lục thiếu nhà người ta còn chưa mở miệng, chị gấp gáp cái gì?”
Ánh mắt của tất cả những người ở đây đều đặt trên người Lục Tư Sâm, mong chờ câu trả lời của anh.
Bao gồm của Trịnh Cẩn Dư trong đó.
Lục Tư Sâm im lặng mấy giây rồi gật đầu nói: “Không sai, tôi đã nói với cô ấy, không sai.”
Trịnh Cẩn Dư buồn cười nói: “Nghe thấy chưa? Là Lục thiếu nói với tôi, chị còn có gì muốn nói không?”
Tôn Cẩn Tình không ngờ Lục Tư Sâm luôn luôn lạnh lùng vô tình sẽ đứng chung thuyền với Trịnh Cẩn Dư.
Bây giờ cứ ai giúp Trịnh Cẩn Dư sẽ chính là kẻ địch của Tôn Cẩn Tình cô ta.
Nhưng mà đối phương là Lục Tư Sâm, trong lòng cô vẫn phải suy tính.
Trước kia Lục Tư Sâm là đại thiếu gia nhà họ Lục, người thừa kế hàng đầu của nhà họ Lục, người như vậy tất nhiên ai cũng muốn quỳ lạy sùng bái.
Nhưng bây giờ anh tàn phế hai chân, còn thiếu nước cắt cụt, nghe người ta nói rằng không đứng lên nổi nữa, tập đoàn Lục thị đã rơi vào tay bà Lục, bây giờ thân phận anh không có, địa vị cũng không nốt.
Hôm nay có đắc tội anh cũng chẳng sợ, cùng lắm thì sau này nghĩ cách liên lạc với người của bà Lục, cũng không tin anh có ngày làm phản được!
Trong lòng Tôn Cẩn Tình lạch cạch tính toán, vẻ mặt rất nhanh biến thành giễu cợt: “Lục thiếu, tôi không biết tại sao cậu phải giúp con nhóc này, nhưng mà lời nói của một người bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài như cậu cũng có quyền quyết định?”
Cô ta thốt ra những lời này xong, vẻ mặt Lục Tư Sâm lập tức thay đổi.
Nhưng bây giờ anh đúng là một tên liệt, còn là một tên liệt cử động không tiện, chỉ có thành thật chịu đựng như thế mới là tính cách anh thiết lập bây giờ.
Ngàn vạn lần không thể để nghĩa khí nắm quyền, hủy bỏ nửa đường trước khi giành lại những gì thuộc về mình từ trong tay mẹ kế.
Cho nên anh nhịn một chút, trừ ánh mắt trở nên ngày càng ác liệt thì giọng nói vẫn ung dung: “Vậy cô nghĩ thế nào?”
Không ngờ Lục Tư Sâm sẽ dễ dàng bỏ qua, Trịnh Cẩn Dư nhìn cô ta nhíu mày một cái.
Tôn Cẩn Tình sỉ nhục anh trước mặt sự nghi ngờ của tất cả mọi người, sao dáng vẻ lại chẳng có chút tức giận nào?
Cô suy nghĩ một hồi liền hiểu, Lục Tư Sâm đang bán thảm.
Có thể nhịn được những điều người bình thường không nhịn được mới chính là phong độ của một đại tướng!
Chậc chậc chậc, đại lão chính là đại lão, dưới tình huống như thế này cũng có thể nhịn được.
Nhưng mà đại lão có thể nhịn, cô lại không nhịn được. Ngay sau đó cô nói với Tôn Cẩn Tình: “Tôn Cẩn Tình, đừng tưởng rằng tôi không biết chị đang có ý gì, rõ ràng chính là chị không có liêm sỉ, muốn dùng loại chuyện này để nổi tiếng, bây giờ lại vu oan cho tôi…”
Cô dừng một chút, nhất định phải để Lục Tư Sâm vướng vào.
Cho dù bây giờ cô không thể làm gì Tôn Cẩn Tình, nhưng mà tới ba tháng sau, Lục Tư Sâm đứng lên, chỉ bằng tính cách có thù tất báo của anh cũng không tha cho Tôn Cẩn Tình.
“Chị có vu oan cho tôi cũng không sao hết, nhưng mà sao chị có thể nói như vậy với Lục thiếu?”
“Đánh người đánh mặt, chửi người không vạch khuyết điểm, người nhà chị không dạy chị à?”
“Bắt đầu từ hôm nay, chị bị tôi đuổi ra khỏi nhà họ Trịnh, Trịnh gia chúng tôi không chứa nổi loại người như chị!”
Nhà bọn họ ở là nhà bà ngoại, người nhà họ Tôn cũng chỉ là ở nhờ.
Nếu không phải dáng vẻ ngoài mặt của người nhà họ Tôn luôn một bộ khách sáo với nguyên chủ, bây giờ mỗi một người của nhà họ Tôn cô đều muốn đuổi ra ngoài.
Bây giờ chỉ đuổi Tôn Cẩn Tình ra ngoài đã là nể mặt lắm rồi.
“Gì cơ?” Tôn Cẩn Tình không dám tin nhìn Trịnh Cẩn Dư, lại con mù luôn luôn ngoan ngoãn biết điều, rắm cũng không dám đánh ra lại muốn đuổi cô ta ra ngoài?
“Cô tính kế tôi còn chưa đủ, bây giờ còn muốn đuổi tôi ra ngoài?”
Cô ta bỗng nhiên như nổi điên mà đánh về phía Trịnh Cẩn Dư: “Hôm nay tôi phải thay bác cả và bác gái dạy dỗ cô một phen mới được!”
Lúc nãy khi Tôn Cẩn Tình tới tìm Trịnh Cẩn Dư, Triệu Lỵ Lỵ liền ra lệnh kêu quản gia kéo cô ta ra ngoài, nhưng mà bị Lê Mặc Dương cản lại.
Gương mặt Triệu Lỵ Lỵ cương trực, đôi môi đỏ mọng, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh với bầu không khí tối nay, căm tức nhìn Lê Mặc Dương: “Anh làm gì đó?’
“Nếu hôm nay bạn tôi bị bắt nạt ở chỗ của anh, có tin tôi phá hủy cả nhà anh không?”
Lê Mặc Dương cũng là một phú tam đại, bình thường quen tung hoành ngang dọc, không cần biết đó là ai.
Nhưng mà chỉ không dám ho he với Triệu Lỵ Lỵ, bị người ta uy hiếp như thế cũng không giận, kéo cánh tay cô ấy, giương mắt nhìn về phía Lục Tư Sâm: “Em gấp cái gì chứ, anh em của anh vẫn còn ở đó sao có thể để cô ấy bị thiệt thòi được?”
“Ai?” Triệu Lỵ Lỵ hỏi xong mới nhớ ra vừa rồi cô ấy còn nhờ người ta để ý Trịnh Cẩn Dư.
Nhưng mà cô ấy vẫn lo lắng: “Tôn Cẩn Tình trông như người điên ấy, người anh em đó của anh…”
Đoạn tàn phế phía sau cô ấy không nói ra miệng.
Lê Mặc Dương khinh thường nói: “Con hổ có nhổ răng thì vẫn là hổ, uy phong của hổ vẫn còn đó, cứ chờ xem đi.”
Triệu Lỵ Lỵ vẫn không thể yên lòng, Lê Mặc Dương vẫn kéo cô ấy còn hỏi một câu rất kỳ lạ: “Aiz, em không cảm thấy hai người bọn họ nhìn rất xứng đôi hay sao?”
Triệu Lỵ Lỵ cau mày: “Người anh em của anh?”
“Cùng với bạn thân của em?”
Lê Mặc Dương gật đầu, hỏi ngược lại: “Sao nào, không xứng à?”
Một người không nhìn thấy, một người không thể đi, rất xứng đôi. Triệu Lỵ Lỵ vô cùng khinh thường xì một tiếng: “Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Điều này thì Lê Mặc Dương mất hứng: “Cóc ghẻ là bạn thân của em mới đúng.”
Ánh mắt lạnh giá của Triệu Lỵ Lỵ quét qua, Lê Mặc Dương lập tức sửa lại: “Người anh em của anh, người anh em của anh được chưa?’
Mặc dù tạm thời Triệu Lỵ Lỵ không đi qua đó, nhưng không có nghĩa là cô liền có thể yên tâm để Tôn Cẩn Tình múa may.
Quả nhiên nhanh chóng nhìn thấy cô ta đánh Trịnh Cẩn Dư, Triệu Lỵ Lỵ bị dọa sợ, gạt bỏ Lê Mặc Dương ra rồi chạy tới.
Cô ấy cho rằng mình rất nhanh, nhưng luôn có người nhanh hơn cô.
Cho tới khi cô chạy tới bên cạnh, cổ tay giơ lên của Tôn Cẩn Tình đã bị người ta nắm lấy, là Lục Tư Sâm lạnh lẽo nhìn đối phương, toàn thân lạnh băng cũng phát ra ánh sáng lạnh.
“Người đâu, đuổi người phụ nữ đanh đá này ra ngoài cho tôi!”
Lục Tư Sâm vừa dứt lời, một đội an ninh của nhà họ Lê lập tức tập kết trước mặt Trịnh Cẩn Dư: “Xin lỗi Lục thiếu, chúng tôi tới trễ.”
“Trịnh Cẩn Dư, cô chờ đó cho tôi…” Tôn Cẩn Tình giống như một con đàn bà chanh chua bị lôi ra khỏi sảnh lớn, vẫn có thể nghe thấy tiếng cô ta điên cuồng mắng chửi: “Cô hại tôi như thế sớm muộn gì cũng gặp phải báo ứng.”
Trong phòng khách Trịnh Cẩn Dư khóc sướt mướt, trông cô cùng đau khổ: “Rõ ràng tôi không nhìn thấy quần áo của chị ấy, sao lại biết mà động vào quần áo chị ấy được, sao chị ấy có thể trách tôi như thế chứ?”
Cho dù ai cũng sẽ không cho là dáng vẻ đau lòng muốn chết của Trịnh Cẩn Dư là giả, lúc này ánh mắt mọi người đều biến thành đồng cảm.
“Trước đó nghe nói nhà họ Tôn rất tốt với cô bé mồ côi này, sao có thể xảy ra chuyện như thế?”
“Đúng vậy, chị bắt nạt em gái như thế, cha mẹ nhà họ Tôn đều không quan tâm à?”
“Tôi cứ cho rằng nhà họ Tôn đều là người tốt, thì ra lại bắt nạt người ta như thế.”
“Nhìn một cái đã biết là giả vờ, muốn lừa tài sản nhà người ta rồi, kết quả hôm nay không giấu kỹ nên bị lộ tẩy ấy mà.”
“Mấy ngày trước người ta còn cùng với vị hôn phu của mình lên hot search, mọi người đều quên rồi ư?”
“Tôi biết, không phải còn livestream ở hiện trường hay sao, hai người thông đồng làm việc bất chính, còn muốn hại chết cô bé mồ côi này của nhà họ Trịnh.”
“Đứa trẻ đáng thương, không có cha mẹ đúng là đáng thương quá, lại gặp phải chú thím như thế, cuộc sống sau này phải làm thế nào đây.”
…
Có người không ưa dáng vẻ hung hăng càn quấy vừa rồi của Tôn Cẩn Tình, rõ ràng là mình trộm quần áo của em gái, xảy ra chuyện lại đổ tội lên em gái mình.
Lúc này có người cố ý đi tới trước mặt Trịnh Cẩn Dư, vươn tay vỗ bả vai cô, giọng nói an ủi nói: “Sau này có chuyện gì có thể liên lạc với tôi.” Dứt lời kín đáo đưa cho cô một tấm danh thiếp.
Trịnh Cẩn Dư nhìn một cái, là một luật sư của công ty luật.
Cô cũng không quá rõ đối với cái nghề luật sư này, chỉ biết là giúp người ta kiện cáo chứ không nghĩ nhiều, một tay lau nước mắt, một tay nhét danh thiếp vào trong túi xách.
Lục Tư Sâm ở bên cạnh nhìn cô lúc nãy còn rơi nước mắt như mưa, đám người vừa mới tản đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã cười rộ, cũng không biết là thật sự không tim không phổi hay là cố ý giả vờ đau lòng như thế.
Nếu như là giả vờ…
Trái tim Lục Tư Sâm khẽ động, có thể kỹ năng diễn còn tốt hơn so với anh.
Sau khi yến hội kết thúc, Trịnh Cẩn Dư phải lấy tất cả tài sản quyên góp làm uy hiếp cuối cùng để đuổi Tôn Cẩn Tình ra khỏi nhà họ Trịnh.
Lúc này lỗ tai thanh tịnh hơn rất nhiều.
Nhưng mà cũng không tránh được Dương Lan Hoa chỉ cây hòe mắng cây dâu: “Bình thường chúng ta móc hết cả tim phổi ra cho nó, không ngờ lại là một con sói mắt trắng, đúng là quá đáng.”
Bà cụ Trịnh cũng rên rỉ oán thán nói: “Không còn cách nào khác, ai bảo đây là tài sản nhà người ta chứ, mấy người cứ tranh giành đi, nếu nó thật sự muốn quyên ra ngoài thì để tôi chống mắt lên xem mấy người làm thế nào?”
Dương Lan Hoa tức giận mắng: “Nó dám ư? Nếu nó dám quyên, con sẽ dám liều mạng với nó!”
Dừng lại, bà ta lại bắt đầu bán thảm với bà cụ: “Nếu mà quyên ra ngoài thì cháu trai của mẹ sau này sống thế nào đây, chẳng lẽ phải trở về cái trấn nhỏ chim chẳng thèm đậu đó ư?”
Cuối cùng thì gừng càng già càng cay, hai người chửi mắng một hồi, bà cụ bắt đầu lảm nhảm: “Cô nói xem sao đang êm đẹp nó lại như biến thành người khác vậy?”
Dương Lan Hoa cũng thấy vậy: “Đúng thế, một người trước kia rắm cũng không dám đánh, bây giờ lại lợi hại như thế, ngay cả con cũng bị nó bắt nạt, Tình nhi còn bị nó đuổi ra ngoài, nhưng mà không giống như là điềm tốt.”
Bà cụ Trịnh: “Có phải tại con nhóc Triệu Lỵ Lỵ kia không?”
“Chính là cô ta hành động không đứng đắn, bây giờ liền xúi giục Cẩn Dư, không biết sẽ còn làm ra loại chuyện gì nữa!”
Dương Lan Hoa: “Cứ tiếp tục như vậy thì nhà chúng ta sẽ không trôi qua tốt đẹp đâu.”
Bà cụ Trịnh nhìn hai cây đinh hương nở rộ trong sân, bỗng nhiên nghĩ ra một ý hay: “Mẹ của sắp nhỏ, chuyện này cứ bắt đầu từ hôn sự của Cẩn Dư đi, nếu không thì bây giờ chúng ta giới thiệu cho nó một người?”
Dương Lan Hoa suy nghĩ một chút, luôn miệng nói: “Con thấy được, con bé này đã trưởng thành rồi, gả nó ra ngoài, để xem nó có thể làm được gì nữa.”
Bà cụ Trịnh suy nghĩ cẩn thận: “Lần này không thể giống với Triệu Minh Viễn được, phải tìm một người chúng ta có thể dùng được, tới lúc đó cái gì cũng nghe chúng ta thì một con mù như nó còn có thể làm gì được.”
Hai người đơn giản ăn nhịp với nhau, Dương Lan Hoa lập tức như mở cờ trong bụng, đứng dậy đi ra ngoài: “Mẹ, con bỗng nhiên nghĩ ra một người thích hợp, con đi nói chuyện một chút, mẹ chờ tin của con nhé.”
Chương 10:
Thật vất vả hủy bỏ hôn ước, Trịnh Cẩn Dư không ngờ người nhà họ Tôn lại sắp xếp chuyện xem mắt cho cô nhanh như thế.
“Xem mắt thì không cần đâu, bây giờ đàn ông đều không đáng tin cậy.” Trịnh Cẩn Dư ngồi trong phòng khách định thay đổi cái nhìn của người nhà họ Tôn.
Mặc dù cô biết vậy cũng vô ích, nhưng mà rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi, xem thử xem rốt cuộc bọn họ có thể làm đến mức nào.
Cô cứ thấy chiêu phá chiêu như thế này, để cho bọn họ gặp phải báo ứng.
Bà nội một bộ vô cùng thương tiếc nói: “Aiz, Cẩn Dư à, cháu là đứa cháu gái mà bà yêu thương nhất. bà đã lớn tuổi rồi, một ngày nào đó sẽ rời khỏi cháu, tới lúc đó chẳng có ai chăm sóc cháu nữa, vậy thì phải làm thế nào đây?”
Dương Lan Hoa ở bên cạnh phụ họa: “Đúng đó cẩn Dư, bà cháu không yên tâm về cháu nhất, nếu chuyện hôn nhân đại sự không giải quyết thì làm sao có thể yên tâm cho được.”
Nghe được những lời này làm Trịnh Cẩn Dư buồn nôn.
Nếu không phải cha mẹ nguyên chủ để lại di chúc chỉ cần không phải nguyên chủ chết bình thường thì sẽ quyên góp tài sản thì e rằng nguyên chủ đã đi đời nhà ma từ lâu rồi
“Bà ơi.” Cô cũng làm bộ nói: “Bà mới bao nhiêu tuổi, cuộc sống sau này còn dài, không cần vội vàng đâu.”
Bà nội vuốt cái mặt già nua: “Cháu gái à, thân thể bà nội càng ngày càng kém, cháu thật sự không thể để bà đau lòng được. Lần này thím cháu giới thiệu cho cháu là công tử nhà họ Tôn, bảo đảm đáng tin, nhất định sẽ đối tốt với cháu.”
Công tử nhà họ Tôn là ai cô không biết, nhưng mà chắc chắn không tốt là được.
Trịnh Cẩn Dư tiếp tục khóc lóc kể lể: “Lỡ đâu gặp phải người như Triệu Minh Viễn thì sao?”
Dương Lan Hoa khuyên nhủ: “Sao có thể được, trên đời nào có nhiều tra nam như thế.”
“Cháu nhìn chú cháu mà xem, cả ông nội cháu nữa, đều là những người đàn ông giữ khuôn phép, giống như Triệu Minh Viễn nào có mấy người.”
Bà nội cũng phụ họa nói: “Đúng thế Cẩn Dư, cháu không thể giấu bệnh sợ thầy được, trên đời vẫn có nhiều người giống như chú cháu và ông nội của cháu mà.”
Dương Lan Hoa suy nghĩ một chút, nói thêm: “Hơn nữa chuyện này cháu cũng có trách nhiệm, con gái đã lớn như thế rồi phải học làm sao để thu phục trái tim đàn ông.”
Lúc bà ta nói lời này thì ngón tay nhẹ nhàng giơ lên cuốn tóc mình, vẫn cảm giác được dáng vẻ quyến rũ động lòng người của mình: “Cháu nhìn thử chú của cháu mà xem, bọn thím đã kết hôn nhiều năm như thế vẫn đối xử với thím như lúc mới quen vậy đó.”
“Tối hôm qua còn mua một bộ đồ trang điểm cho thím nữa.”
Bà nội cũng nói: “Đúng vậy đó Cẩn Dư, đàn ông mê gái thì có thể hiểu, nhưng là phụ nữ nhất định phải nghĩ cách để đàn ông mỗi ngày ở bên cạnh mình đều có những cảm xúc khác nhau, vậy tự nhiên anh ta sẽ không thể rời khỏi cháu.”
…
Trịnh Cẩn Dư nghe mà muốn ói, dựa vào đâu mà không phải mỗi ngày đàn ông cho phụ nữ những cảm xúc khác nhau?
Tại sao phụ nữ phải lấy lòng đàn ông?
Cái thế giới gì thế này, phụ nữ phải sống hèn mọn như thế?
Đúng là buồn cười.
Tất nhiên cuối cùng Trịnh Cẩn Dư vẫn đồng ý gặp đối tượng hẹn hò.
Ngược lại cô phải nhìn xem người nhà họ Tôn giới thiệu cho cô mẫu đàn ông như thế nào?
Xem mắt thường sẽ chọn buổi trưa, nhưng mà người nhà họ Tôn hẹn với đối phương là bữa tối, như vậy hai người vừa ý nhau là có thể thuận tiện làm vài chuyện xấu hổ rồi.
Tất nhiên Trịnh Cẩn Dư biết bọn họ đang có suy tính gì, nhưng mà cô có lòng chuẩn bị, trái lại muốn biết bọn họ sẽ bày trò gì.
Đừng có là mấy thứ không thể ra tay, để cô chơi rất nhàm chán.
Hơn năm giờ tối, Trịnh Cẩn Dư rửa mặt chải đầu sửa soạn xong, chuẩn bị ra cửa.
Cô mặc một chiếc váy công chúa, tóc xoăn, máu tóc đen nhánh rơi trên bờ vai, nổi bật lên khuôn mặt đặc biệt nhỏ nhắn thông minh của cô.
Vừa ra tới cửa, người nhà họ Tôn lo lắng Triệu Lỵ Lỵ sẽ làm chuyện xấu, cố ý dặn dò Trịnh Cẩn Dư: “Cháu đừng có ngày nào cũng chơi bời với Triệu Lỵ Lỵ đó, người đã đính hôn rồi, không phải tiểu thịt tươi được bao nuôi, chính là bỏ tiền bưng ngôi sao, ở chung với loại người như cô ta, danh tiếng cũng bị xấu đi. Nhà họ Tôn chúng ta đều là những người sống yên qua ngày.”
Hình như những người này đã quên mấy ngày trước Tôn Cẩn Tình vừa lên hot search.
Trịnh Cẩn Dư khẽ mỉm cười một cái, nói: “Vâng ạ, cho nên người như chị họ càng nên tránh xa một chút. Đúng rồi, cháu không ở nhà, ngàn vạn lần đừng để cho chị ấy quay lại nhé.”
“Tránh cho bêu xấu danh tiếng nhà họ Trịnh.”
“Cháu…” Dương Lan Hoa tức giận muốn ra tay, bị ánh mắt của bà cụ Tôn cản lại.
Chờ Trịnh Cẩn Dư ra khỏi nhà, bà cụ Tôn lập tức nói: “Sắp lập gia đình tới nơi rồi, cô gấp gáp làm cái gì?”
Lúc này sự tức giận của Dương Lan Hoa giảm đi chút ít: “Nghe nói mợ chủ nhà họ Tôn đó cũng không phải người bình thường, Tôn công tử này cũng không phải là kẻ tốt lành gì, chờ cô ta gả qua đó sống những ngày tháng tốt lành đi.”
Tôn Chí Cường vốn không muốn xem mắt với một con mù, cho dù nhà bọn họ sa sút nhưng cũng không suy bại tới mức phải cưới một người mù.
Nhưng mà nhà họ Tôn đồng ý hợp tác một hạng mục với nhà bọn họ nên lúc này mới đồng ý buổi hẹn hôm nay.
Hơn nữa anh ta nghe nói Trịnh Cẩn Dư trông rất đẹp, người cũng dịu dàng, là một trong thập đại mỹ nhân.
Quan trọng nhất chính là mặc dù cưới vợ có chút miễn cưỡng nhưng mà nhà họ Trịnh có tiền, chỉ có một đứa con gái là cô, tương lai tài sản nhà họ Trịnh đều là của anh ta hết.
Những thứ này vốn anh ta không tính đến, vẫn là mẹ anh ta giải thích cho anh ta một hồi mới hiểu được.
Trịnh Cẩn Dư rất nhanh đã tới nơi, cô bước xuống từ trên xe, được quản gia đỡ vào nhà hàng.
Tôn Chí Cường chọn nhà hàng rất có tâm cơ, từ tầng ba trở xuống là nhà ăn, từ tầng ba trở lên là khách sạn.
Sau khi ăn uống no đủ rồi có thể lên trên lầu nghỉ ngơi.
Trịnh Cẩn Dư cẩn thận nhìn tòa nhà cao chọc trời mấy chục tầng, thở dài trong lòng. Xã hội bây giờ thật sự quá tiên tiến, trước kia bọn họ ở giới Tu Tiên, chỉ những người có pháp lực mới có thể đến được độ cao này.
“Tiểu thư, bên này.” Quản gia đỡ cô tránh khỏi chướng ngại vật ở cửa, dẫn cô đi vào đúng chỗ ngồi.
Quả thật vóc dáng nguyên chủ rất đẹp, hơn nữa còn là loại dễ nhìn.
Giống như một thiên sứ nhỏ phát ra ánh sáng, nhất là khi cha mẹ còn sống.
Đáng tiếc sau khi cha mẹ ra đi, người nhà họ Tôn hận không thể hành hạ tinh thần cô đến chết, cho nên trừ bên ngoài cô tinh thần uể oải, ăn cũng không ngon, cả người cũng gầy guộc không còn ra cái dạng gì.
Nào có tinh thần là sự ấm áp trước kia nữa!
Bây giờ cô xuyên qua, ăn ngon, mặc tốt, tâm trạng tốt, tất nhiên sắc mặt nhanh chóng hồng hào, thân thể cũng đầy đặn hơn nhiều so với trước kia.
Trên đường đi tới, lúc cô giả bộ mù cũng có thể hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tán thưởng của người qua đường.
Sau khi Trịnh Cẩn Dư ngồi xuống, Tôn Chí Cường cũng nhanh chóng tới, anh ta vừa nhìn thấy cô, quả nhiên đã nhanh chóng lộ ra ánh mắt tham lam.
Con gái đang độ xuân xinh đẹp, da thịt trắng nõn như ngọc, kết hợp với mái tóc thẳng dài đen nhánh, trang điểm đơn giản mà tinh tế, chắc chắn chính là dáng vẻ của mối tình đầu.
“Cẩn Dư.” Anh ta lập tức nắm tay Trịnh Cẩn Dư, còn vuốt vuốt: “Chờ lâu lắm đúng không?”
Cuối cùng thì vẫn là cảm thấy Trịnh Cẩn Dư mà một đứa mù, trong lòng anh ta có mâu thuẫn nên mới chơi cho đã với bạn rồi mới tới.
Nếu không cũng sẽ không tới trễ hơn Trịnh Cẩn Dư.
Nếu biết cô đẹp như thế thì anh ta đã tới sớm hơn một chút rồi.
Trịnh Cẩn Dư tỉnh rụi rút tay mình về, mím môi cười một tiếng: “Không lâu lắm, anh Tôn tới cũng đúng lúc.”
Ánh mắt cô không có tiêu cực, trong mắt tràn đầy sự mờ mịt.
Không ngờ giọng cô gái này cũng dễ nghe như thế, mềm mại như nước suối trong vắt vậy, nghe như đàn tấu bên tai.
“Thật đáng ghét, trên đường kẹt xe, nếu không tôi đã tới sớm hơn rồi, em cũng biết tình hình giao thông trong thành phố đó.” Anh ta còn đang tìm cớ giải thích cho mình.
“Đúng rồi Cẩn Dư, em thích ăn gì? Hôm nay em cứ gọi thoải mái đi, anh mời.”
Có người muốn làm kẻ tiêu tiền như rác, tất nhiên Trịnh Cẩn Dư không khách sáo, cô nghĩ một chút rồi nói: “Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm cũng từng nghe người ta đọc cho tôi nghe, có thể loại con gái thích nhìn ấy, anh không biết không?”
“Con gái thích nhìn?” Tôn Chí Cường có chút khó hiểu.
Trịnh Cẩn Dư thở dài, vẻ mặt có chút mất mát: “Mắt tôi không nhìn thấy, nhưng mà nghe thì vẫn thấy rất cảm động.”
Tôn Chí Cường thấy cô dáng vẻ xinh đẹp, bản chất cũng dịu dàng, lúc này nghe cô gái nói cảm động, chính là muốn trăng sáng trên trời cũng phải hái xuống cho cô.
“Chuyện gì có thể khiến em cảm động vậy? Tôi đều có thể làm được.”
Trịnh Cẩn Dư lập tức hiện ra nét mặt hưng phấn như bé gái nói: “Chính là người ta muốn tới nhà hàng, tổng tài bá đạo vung tay lên, nói: “Cho hết món trong thực đơn lên đây.”.”
“Thực, thực đơn lên hết một lượt?” Mặc dù nhà Tôn Chí Cường có tiền, nhưng vẫn chưa muốn hoang phí nhiều tiền trên một cô gái mù như thế.
Hơn nữa anh ta vì thể hiện khả năng kinh tế của nhà mình mà cố ý chọn nhà hàng đắt nhất thành phố, chủ yếu là cho người nhà họ Tôn thấy.
Mỗi một món ăn ở đây đều đắt đỏ, nếu lên hết một lần, vậy không phải tốn mấy mươi vạn hay sao?
Trịnh Cẩn Dư thấy anh ta không nói lời này, sắc mặt lại giống như nhuộm thuốc màu, cứ một lúc lại thay đổi mấy màu sắc liên tục.
Trong lòng buồn cười, trên mặt vẫn giả bộ làm ra dáng vẻ vô cùng khổ sở: “Sao thế? Chẳng lẽ anh Tôn không đồng ý vì Cẩn Dư mà vung chút bạc sao?”
Sau khi cô nói lời này xong, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi trà mộc rất nhạt.
Bởi vì khi cô ở giới Tu Tiên là một tiểu dược đồng, ngày ngày giúp sư phụ phân loại thuốc, có được một chiếc mũi vô cùng nhạy cảm đối với mùi vị.
Cho nên dù là bất kỳ mùi gì, cho dù nhạt đến mấy cô cũng có thể nhận ra.
Vị trà mộc này nhanh chóng khiến cô nhớ ra nó thuộc về ai.
Lục Tư Sâm.
Cho nên là Lục Tư Sâm tới?
Quả nhiên suy nghĩ của cô vừa chuyển liền nghe thấy âm thanh tiếng xe lạch cạch trên mặt đất.
Cô từ từ quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông tuấn tú thanh nhã ngồi xe lăn đi tới, bên người còn có hai người đàn ông đi theo, một cao một thấp.
Lục Tư Sâm cũng nhìn thấy cô, có vẻ có chút bất ngờ, nhưng mà chỉ dừng lại một chút, không nói lời nào.
Trịnh Cẩn Dư hơi do dự một chút, lên tiếng hỏi: “Là Lục thiếu ư/”
Tôn Chí Cường không ngờ Trịnh Cẩn Dư lại quen biết Lục Tư Sâm.
Nhưng mà Lục Tư Sâm đã ra khỏi nhà họ Lục, không có nhà họ Lục chống lưng, anh ta chẳng sợ đối phương chút nào, lúc này mặt đầy thăm dò nhìn anh.
Lục Tư Sâm hơi gật đầu: “Cô Trịnh nhận ra tôi bằng cách nào vậy?”
Quả thật anh rất ngạc nhiên, rõ ràng con ngươi Trịnh Cẩn Dư linh khí mười phần, nhưng mỗi lần đối mặt sau một giây liền biến thành dáng vẻ mờ mịt không có tiêu cự.
Rốt cuộc là cô đang che giấu mình hay là quả thật không nhìn thấy?
Trịnh Cẩn Dư cong khóe miệng, rất tự nhiên nói: “Trên người Lục thiếu có một mùi trà mộc rất nhạt, rất đặc biệt.”
“Mùi trà mộc?” Lục Tư Sâm nhíu mày, anh chưa từng dùng qua hương liệu gì mà.
Trịnh Cẩn Dư nói tiếp: “Có thể là do mùi thuốc bắc nào đó Lục thiếu uống lưu lại. Người bình thường sẽ không ngửi thấy, bởi vì thị lực tôi không tốt nên mũi vô cùng nhạy bén, thế nên có thể ngửi thấy.”
Bình luận facebook