Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
*Đại gia cậu là một câu chửi, như kiểu bố mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Gian Thần, Thích Mộ Dương ghét bỏ đứng cách xa ra: “Đã nói mày không hiểu rồi còn hỏi!”
“… Không phải, chuyện này ai hiểu được chứ?” Gian Thần hồi hồn, nghẹn họng trân trối nhìn cậu ta, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Không phải đại ca nói tình cảm của bố mẹ đại ca rất tốt, là gia đình mẫu mực mà làng trên xóm dưới đều phải hâm mộ sao?”
“Đúng vậy.” Nhắc đến bố mẹ, trong mắt Thích Mộ Dương lại thêm vài phần buồn bực.
Gian Thần: “Vậy không phải được rồi sao! Nếu tình cảm hai người tốt như vậy thì sao có thể song song ngoại tình được, có lẽ đại ca hiểu lầm rồi.”
Thích Mộ Dương cắm mặt vào album ảnh trong điện thoại, lướt lướt một lát rồi click mở ra một bức ảnh hơi mờ: “Bức ảnh này là bố mẹ tao chụp năm 21 tuổi, mày cảm thấy tao đang hiểu lầm sao?”
Gian Thần ngó đầu qua nhìn, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của hai người đang nắm tay nhau trong ảnh thì ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được: “Đây, đây... sinh đôi cũng không giống nhau đến mức này!” So với ảnh thì hai người trong lớp ngoại trừ không già dặn bằng ra, những cái khác giống nhau như đúc.
“Mày cũng cảm thấy vậy đúng không!” Thích Mộ Dương hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không quăng chiếc di động trong tay đi.
Gian Thần im lặng một lát: “Có khi nào họ là em trai của bố với em gái của mẹ đại ca không, nghe nói hơn hai mươi năm trước hết hạn chế việc sinh con thứ hai, rất nhiều người đã lớn tuổi cũng sinh con thứ hai…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thể nào, mày sẽ đặt tên cho đứa thứ hai giống với đứa thứ nhất à?” Thích Mộ Dương cắt lời cậu ta.
Gian Thần sửng sốt: “Là sao?”
“Hai người vừa nãy, con gái tên Chử Tình, con trai tên Thích Vị Thần.” Thích Mộ Dương nói xong, im lặng một lát, mang vẻ mặt khó chịu bổ sung một câu: “Giống tên bố mẹ tao.”
Dứt lời, không khí trên sân thượng lập tức im ắng lại. Nhiệt độ của mặt trời lúc tám chín giờ sáng đã bắt đầu tăng lên khiến không khí và xi măng trên mặt đất nóng bỏng.
“… Ý đại ca là, bố mẹ đại ca đặt tên cho con riêng giống với tên mình à.” Gian Thần thử tổng kết, tổng kết xong lại mang vẻ mặt chân thành hỏi: “Bố mẹ đại ca có tính toán gì?”
“Tao nào biết họ có tính toán gì.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn: “Có lẽ cảm thấy thẹn với con riêng nên dùng tên mình đặt cho họ, bên nước ngoài cũng thường xuyên làm vậy còn gì?”
“Bố mẹ đại ca đỉnh vl… nhưng cũng có thể là vì muốn đối phương khó chịu.” Gian Thần bổ sung một câu, nhận thấy ánh mắt bất mãn của Thích Mộ Dương thì nhanh chóng chữa cháy: “Đương nhiên tình cảm của bố mẹ đại ca đã tốt đến mức không so đo đối phương ngoại tình, nên việc này có thể bỏ qua.”
Thích Mộ Dương liếc xéo cậu ta.
Gian Thần gượng cười, định làm bầu không khí vui vẻ thoải mái hơn: “Thực ra còn có một khả năng.”
“Khả năng gì?” Thích Mộ Dương nhíu mày.
Gian Thần lấy hết can đảm: “Bố mẹ đại ca không ngoại tình, chỉ là phản lão hoàn đồng(*), giờ đang vui vẻ chờ đại ca ở phòng học, đại ca xem họ trông giống…”
(*) Phản lão hoàn đồng: Trẻ lại
Thấy ánh mắt giết người của Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm về phía mình, tiếng nói của cậu ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt, trong lòng thầm nghĩ….
Tạo không khí vui vẻ thất bại rồi.
Thích Mộ Dương xụ mặt, không những không muốn nói chuyện mà còn muốn ném cậu ta từ sân thượng xuống.
Gian Thần không biết bản thân đã chết mấy lần trong lòng Thích Mộ Dương, vẫn cứ thở ngắn than dài bên cạnh, nửa ngày sau đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Bọn họ đồng thời đưa con riêng đến, chắc hẳn đã thương lượng với nhau, nếu đã giấu giếm đại ca cả đời thì sao đột nhiên lại rêu rao như vậy?”
“Hơn nữa còn đưa người đến ngay lúc họ bị cách ly, tao không tin đây là trùng hợp." Tâm trạng Thích Mộ Dương bị đè nén, có cảm giác buồn bực. Hai người này đoán chắc cậu ta không thể đi chất vấn họ nên mới công khai vào lúc này, có lẽ còn muốn cậu ta tự mình phát hiện rồi chủ động nhận thân nữa đây.
Gian Thần đồng tình nhìn cậu ta: “Vậy đại ca định làm gì bây giờ?”
“Trước khi họ giải thích rõ ràng cho tao, đừng mơ tao nhận hai người kia, sau này tao sẽ coi như không biết gì, coi hai đứa kia là bạn học bình thường, lúc nào bố mẹ tao giải thích thì tính sau.” Thích Mộ Dương nghiến răng nghiến lợi nói, thật sự là càng nghĩ càng tức giận.
Gian Thần gật đầu liên tục, cũng không biết nên nói gì, bèn ngồi trên sân thượng cùng đại ca, nhưng sau đó trời càng ngày càng nắng, sắc mặt Thích Mộ Dương cũng càng ngày càng thối. Cuối cùng, cậu ta cũng không chịu được: “Đại ca, hay là chúng ta vào lớp đi.”
“Không đi!” Thích Mộ Dương quyết đoán từ chối.
Gian Thần kêu khổ không ngừng: “Tiếp tục ngồi đây chúng ta sẽ bị mặt trời hong thành người khô, hơn nữa bọn họ mới là người đến sau, dựa vào đâu mà chúng ta phải trốn tránh bọn họ?”
“Ai nói tao trốn tránh?!” Thích Mộ Dương nhíu mày.
Gian Thần lập tức nói: “Không sai! Chúng ta không tránh, lúc nên về ngồi điều hòa thì cứ về, cho bọn họ biết ai mới là đại ca ở đây!”
Thích Mộ Dương ngẫm nghĩ nhìn cậu ta, cậu ta lập tức lúng túng: “Sao, sao vậy?”
“Mày nói có lý, đi.” Thích Mộ Dương nói, sau đó đứng dậy đi xuống lầu.
Gian Thần: “…” Nếu biết trước dễ dỗ như vậy thì đã dùng chiêu này ngay từ đầu rồi.
Thích Mộ Dương nhanh chóng trở về, vừa đến cửa lớp thì đụng phải Thích Vị Thần. Cổ họng cậu ta phát ra một tiếng ‘hừ’ nhẹ không rõ ràng, nhanh chóng lướt qua Thích Vị Thần, sau đó đi thẳng đến cuối lớp, kiêu ngạo ngồi xuống bên cạnh Chử Tình.
Chử Tình liếc mắt nhìn bộ “lông gà tây héo”, lại nhìn khuôn mặt đường nét rõ ràng, đẹp trai tỏa nắng của cậu ta, nghĩ thầm thật là phí phạm gương mặt đẹp như vậy, đầu óc không tốt thì thôi đi, gu thẩm mỹ lại còn kém đến mức này.
Thật ra Thích Mộ Dương đã nhận ra cô đang nhìn mình, nhưng vì quyết tâm giữ vững tư tưởng nên cậu ta lạnh mặt, không nhìn cô lấy một cái. Chử Tình cũng lười quan tâm tên nhóc không giống ai này, kết quả chính là cả buổi sáng hai người không nói với nhau một câu nào.
Đến giữa trưa tan học, Thích Mộ Dương đeo cặp sách lên rồi đi thẳng. Chử Tình ghét bỏ nhìn cậu ta, đợi đến lúc mọi người về gần hết mới chậm rì rì đi ra ngoài, đi được vài bước thì thấy Thích Vị Thần. Cô tạm dừng lại, xuất hiện dự cảm không tốt.
“Đi thôi.” Thích Vị Thần nhìn về phía cô.
Dự cảm trở thành sự thật, Chử Tình ngại ngùng cười: “Tôi không đến nhà ăn, cậu cứ đi đi.”
Thích Vị Thần chăm chú nhìn cô, không hề có ý định đi trước.
Chử Tình bị cậu nhìn đến mức to đầu, nhìn bốn phía không còn ai nữa mới cúi đầu đi về phía cậu: “Chuyện này… bây giờ tuy hoàn cảnh của chúng ta giống nhau, cần giúp đỡ lẫn nhau nhưng dù sao cũng đã chia tay, tôi cảm thấy nếu không xuất hiện tình huống đặc biệt thì đừng nên đi cùng nhau nhiều.”
Dù sao được Thích Vị Thần 41 tuổi giúp nên cô mới có thể tránh khỏi vận mệnh lưu lạc đầu đường, vậy nên lúc nói những lời này, thực ra cô không hề có chút tự tin nào. Nếu cậu kiên trì muốn cùng cô… ai da, thật là không tiện từ chối, cho dù sau khi xuyên trở về sẽ trả lại tiền cho cậu, nhưng vẫn nợ ân tình.
Cô không dám nhìn vẻ mặt của đối phương, chỉ đành cúi đầu buồn rầu, kết quả chờ một hồi lâu cũng không thấy đối phương trả lời, cô chỉ đành ngẩng đầu lên nhìn cậu… Người đâu? Chử Tình đơ mặt ra nhìn hành lang trống rỗng, tức đến mức cười ra tiếng.
Thời tiết quá nóng, cô cũng không thiết ăn, trực tiếp đến siêu thị mua sữa chua, xúc xích nướng và một đống đồ ăn vặt. Lúc xếp hàng đi quẹt thẻ, vừa để thẻ trên máy quẹt, định ấn mật mã thì nhìn đến số dư trong thẻ là 1000 tệ, cô lập tức bàng hoàng.
Nếu cô nhớ không sai, Thích Vị Thần 41 tuổi từng nói đây sinh hoạt phí trong vòng một năm của cô.
Chử Tình nhìn sữa chua hai tệ một hộp, xúc xích nướng ba tệ một cái, xác định giá tiền các mặt hàng không khác gì mấy so với năm 2019, lại nghĩ đến số dư tài khoản của mình… Cô yên lặng trả đồ ăn vặt về vị trí cũ, chỉ lấy sữa chua và xúc xích đã ăn dở, vừa ăn vừa đi về ký túc xá, trong đầu đều là câu hỏi làm thế nào có thể duy trì cuộc sống trong một năm với chút tiền ấy.
Lúc này hầu hết học sinh còn đang ăn cơm ở nhà ăn, trên đường chỉ có lác đác vài người. Chử Tình vừa đi vừa ăn xúc xích, lúc đi đến nơi ít người thì bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt không có ý tốt. Cô nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này gần như không có ai đi về ký túc xá. Càng đến gần ký túc thì càng ít người, mà ánh mắt kia vẫn cứ dính lấy, dõi theo cô. Cô vờ như không phát hiện, tiếp tục lười biếng đi về phía trước.
Lúc này, ở ngã rẽ cách đó không xa, mấy thiếu niên đang ngồi dưới bóng cây ăn cơm hộp. Thích Mộ Dương ngồi đối diện đường nhìn thấy cô, vừa định dời mắt thì nhận ra có người đang theo đuôi cô, lông mày lập tức nhíu lại.
Gian Thần ngồi cạnh nhìn cậu ta một cái, dừng lại một lát rồi dõi theo ánh mắt cậu ta, không khỏi kinh ngạc nói: “Kia không phải Hư Hầu sao? Thằng đó đang đi theo… Chử Tình?”
“Hư Hầu? Sao tao thấy tên này nghe quen quen?” Có người nghi hoặc hỏi.
Gian Thần nghiêng đầu liếc nhìn người đó một cái: “Chính là cái thằng biến thái quấy rối nữ sinh tí nữa thì bị đuổi học đấy.”
“Thằng đó á, quấy rối cái gì chứ, rõ ràng là cưỡng gian không thành, sau đó dùng tiền giải quyết, một thằng đặc biệt ghê tởm, ai bị nó quấn lấy chỉ có xui xẻo.” Một nam sinh khác biết chuyện, nói đến người này với giọng tràn đầy chán ghét.
Lúc mấy người nói chuyện, Chử Tình và Hư Hầu đều đã đi vào ngã rẽ, không thấy bóng dáng đâu.
Gian Thần lo lắng nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Đại ca…”
Thích Mộ Dương rất muốn coi như không thấy, đáng tiếc nhịn không đến ba giây thì trên mặt đã tràn đầy tức giận, lập tức buông cơm hộp xuống, đứng dậy đi về phía ký túc xá. Gian Thần cùng những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng chạy theo.
Lúc bọn họ đuổi đến, Chử Tình đã bị chặn ở góc tường, đang dựa lưng vào tường, trong tay còn cầm xiên xúc xích chỉ còn khoảng 2 miếng, nhìn chằm chằm nam sinh xa lạ đang càng ngày càng gần mình: “Mày đừng có mà đến đây, đừng đến gần tao."
Giọng nói của cô lộ ra sự chán ghét nồng đậm, nhưng lọt vào tai thiếu niên lại trở thành lời cầu xin bất lực nhỏ bé đáng thương. Hơn nữa cô khá xinh đẹp, đôi mắt ngập nước, hai hàng lông mày vừa dài vừa rõ nét, đôi môi anh đào nhẹ nhàng mấp máy, khiến người khác vừa nhìn đã có ý muốn bảo vệ.
Lại nhìn Hư Hầu trước mặt cô, người cũng như tên, giống như một con khỉ hư hỏng, dáng vẻ vừa xấu xí vừa đáng khinh, đừng nói đến chuyện hắn ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, dù không làm chuyện xấu thì dáng vẻ này cũng làm người khác muốn đập hắn ta một trận. Đối lập rõ ràng, các thiếu niên xoa tay hầm hừ, chỉ chờ Thích Mộ Dương ra lệnh một tiếng là lập tức thay trời hành đạo, làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Mắt thấy Hư Hầu càng ngày càng quá đáng, Thích Mộ Dương lạnh mặt mở miệng: “Chử Tình, đến đây.”
Giọng nói của cậu ta khiến hai người ở góc tường đều quay lại nhìn. Hư Hầu nhìn thấy cậu ta thì sửng sốt, lập tức không dám lộn xộn.
Chử Tình khó hiểu nhìn cậu ta, tiện tay nhét xiên xúc xích vào miệng: “Tìm tôi có việc gì?”
“… Tôi bảo cậu lại đây.” Thích Mộ Dương chưa từng gặp ai không biết tốt xấu, không có mắt như vậy, cậu ta dằn cơn giận nói lại một lần nữa.
Chử Tình nhíu mày, miễn cưỡng đáp: “Được, cậu đứng chờ ở kia, tôi còn có chút chuyện phải xử lý.”
Thích Mộ Dương hoàn toàn tức giận: “Cậu con mẹ nó có thể…”
Vừa mắng ra mấy chữ thì đã nhìn thấy cô ra quyền đánh trúng cằm Hư Hầu, lúc hắn ta theo quán tính ngửa ra sau thì bị một chân đá về phía đầu gối. Hư Hầu còn chưa kịp phản ứng đã ngã ngửa ra đằng sau, Chử Tình lại cho hắn ta một khuỷu tay vào bụng. Cô xuống tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, Hư Hầu kêu thảm một tiếng, cuộn mình lăn trên mặt đất như một con tôm, không còn sức phản kích.
Nhưng Chử Tình vẫn chưa dừng lại, vừa đá hắn ta vừa mắng: “Ông đây đã bảo không cho phép mày đến gần rồi, con mẹ mày còn không chịu nghe! Mày hôi thối đến mức nào còn không tự biết hả?! Giở trò lưu manh? Dám đùa ông? Lúc Chử gia tao đây làm đại ca mày còn chưa đầu thai đâu!”
Thích Mộ Dương: “…”
Cả đám thiếu niên chờ anh hùng cứu mỹ nhân: “…”
Đợi đến khi Chử Tình đánh mệt, Hư Hầu đã biến thành một con khỉ chết, nằm liệt trên mặt đất cuộn thành một đống, nhìn qua còn hơi… đáng thương. Mấy bạn nhỏ chứng kiến trận bạo hành này bắt đầu nghĩ lại, sao bản thân có thể đồng tình với loại rác rưởi như Hư Hầu chứ.
Chử Tình vừa lao động chân tay, hô hấp hơi dồn dập, tỏa ra sự lười biếng dựa vào tường nghỉ ngơi một lát, rồi mới nhìn về phía Thích Mộ Dương hỏi: “Cậu gọi tôi qua đó rốt cuộc có chuyện gì?”
“… Không có gì.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Gian Thần, Thích Mộ Dương ghét bỏ đứng cách xa ra: “Đã nói mày không hiểu rồi còn hỏi!”
“… Không phải, chuyện này ai hiểu được chứ?” Gian Thần hồi hồn, nghẹn họng trân trối nhìn cậu ta, nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Không phải đại ca nói tình cảm của bố mẹ đại ca rất tốt, là gia đình mẫu mực mà làng trên xóm dưới đều phải hâm mộ sao?”
“Đúng vậy.” Nhắc đến bố mẹ, trong mắt Thích Mộ Dương lại thêm vài phần buồn bực.
Gian Thần: “Vậy không phải được rồi sao! Nếu tình cảm hai người tốt như vậy thì sao có thể song song ngoại tình được, có lẽ đại ca hiểu lầm rồi.”
Thích Mộ Dương cắm mặt vào album ảnh trong điện thoại, lướt lướt một lát rồi click mở ra một bức ảnh hơi mờ: “Bức ảnh này là bố mẹ tao chụp năm 21 tuổi, mày cảm thấy tao đang hiểu lầm sao?”
Gian Thần ngó đầu qua nhìn, sau khi nhìn rõ khuôn mặt của hai người đang nắm tay nhau trong ảnh thì ngạc nhiên đến mức không khép miệng lại được: “Đây, đây... sinh đôi cũng không giống nhau đến mức này!” So với ảnh thì hai người trong lớp ngoại trừ không già dặn bằng ra, những cái khác giống nhau như đúc.
“Mày cũng cảm thấy vậy đúng không!” Thích Mộ Dương hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn lắm mới không quăng chiếc di động trong tay đi.
Gian Thần im lặng một lát: “Có khi nào họ là em trai của bố với em gái của mẹ đại ca không, nghe nói hơn hai mươi năm trước hết hạn chế việc sinh con thứ hai, rất nhiều người đã lớn tuổi cũng sinh con thứ hai…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không thể nào, mày sẽ đặt tên cho đứa thứ hai giống với đứa thứ nhất à?” Thích Mộ Dương cắt lời cậu ta.
Gian Thần sửng sốt: “Là sao?”
“Hai người vừa nãy, con gái tên Chử Tình, con trai tên Thích Vị Thần.” Thích Mộ Dương nói xong, im lặng một lát, mang vẻ mặt khó chịu bổ sung một câu: “Giống tên bố mẹ tao.”
Dứt lời, không khí trên sân thượng lập tức im ắng lại. Nhiệt độ của mặt trời lúc tám chín giờ sáng đã bắt đầu tăng lên khiến không khí và xi măng trên mặt đất nóng bỏng.
“… Ý đại ca là, bố mẹ đại ca đặt tên cho con riêng giống với tên mình à.” Gian Thần thử tổng kết, tổng kết xong lại mang vẻ mặt chân thành hỏi: “Bố mẹ đại ca có tính toán gì?”
“Tao nào biết họ có tính toán gì.” Thích Mộ Dương không kiên nhẫn: “Có lẽ cảm thấy thẹn với con riêng nên dùng tên mình đặt cho họ, bên nước ngoài cũng thường xuyên làm vậy còn gì?”
“Bố mẹ đại ca đỉnh vl… nhưng cũng có thể là vì muốn đối phương khó chịu.” Gian Thần bổ sung một câu, nhận thấy ánh mắt bất mãn của Thích Mộ Dương thì nhanh chóng chữa cháy: “Đương nhiên tình cảm của bố mẹ đại ca đã tốt đến mức không so đo đối phương ngoại tình, nên việc này có thể bỏ qua.”
Thích Mộ Dương liếc xéo cậu ta.
Gian Thần gượng cười, định làm bầu không khí vui vẻ thoải mái hơn: “Thực ra còn có một khả năng.”
“Khả năng gì?” Thích Mộ Dương nhíu mày.
Gian Thần lấy hết can đảm: “Bố mẹ đại ca không ngoại tình, chỉ là phản lão hoàn đồng(*), giờ đang vui vẻ chờ đại ca ở phòng học, đại ca xem họ trông giống…”
(*) Phản lão hoàn đồng: Trẻ lại
Thấy ánh mắt giết người của Thích Mộ Dương nhìn chằm chằm về phía mình, tiếng nói của cậu ta càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt, trong lòng thầm nghĩ….
Tạo không khí vui vẻ thất bại rồi.
Thích Mộ Dương xụ mặt, không những không muốn nói chuyện mà còn muốn ném cậu ta từ sân thượng xuống.
Gian Thần không biết bản thân đã chết mấy lần trong lòng Thích Mộ Dương, vẫn cứ thở ngắn than dài bên cạnh, nửa ngày sau đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Bọn họ đồng thời đưa con riêng đến, chắc hẳn đã thương lượng với nhau, nếu đã giấu giếm đại ca cả đời thì sao đột nhiên lại rêu rao như vậy?”
“Hơn nữa còn đưa người đến ngay lúc họ bị cách ly, tao không tin đây là trùng hợp." Tâm trạng Thích Mộ Dương bị đè nén, có cảm giác buồn bực. Hai người này đoán chắc cậu ta không thể đi chất vấn họ nên mới công khai vào lúc này, có lẽ còn muốn cậu ta tự mình phát hiện rồi chủ động nhận thân nữa đây.
Gian Thần đồng tình nhìn cậu ta: “Vậy đại ca định làm gì bây giờ?”
“Trước khi họ giải thích rõ ràng cho tao, đừng mơ tao nhận hai người kia, sau này tao sẽ coi như không biết gì, coi hai đứa kia là bạn học bình thường, lúc nào bố mẹ tao giải thích thì tính sau.” Thích Mộ Dương nghiến răng nghiến lợi nói, thật sự là càng nghĩ càng tức giận.
Gian Thần gật đầu liên tục, cũng không biết nên nói gì, bèn ngồi trên sân thượng cùng đại ca, nhưng sau đó trời càng ngày càng nắng, sắc mặt Thích Mộ Dương cũng càng ngày càng thối. Cuối cùng, cậu ta cũng không chịu được: “Đại ca, hay là chúng ta vào lớp đi.”
“Không đi!” Thích Mộ Dương quyết đoán từ chối.
Gian Thần kêu khổ không ngừng: “Tiếp tục ngồi đây chúng ta sẽ bị mặt trời hong thành người khô, hơn nữa bọn họ mới là người đến sau, dựa vào đâu mà chúng ta phải trốn tránh bọn họ?”
“Ai nói tao trốn tránh?!” Thích Mộ Dương nhíu mày.
Gian Thần lập tức nói: “Không sai! Chúng ta không tránh, lúc nên về ngồi điều hòa thì cứ về, cho bọn họ biết ai mới là đại ca ở đây!”
Thích Mộ Dương ngẫm nghĩ nhìn cậu ta, cậu ta lập tức lúng túng: “Sao, sao vậy?”
“Mày nói có lý, đi.” Thích Mộ Dương nói, sau đó đứng dậy đi xuống lầu.
Gian Thần: “…” Nếu biết trước dễ dỗ như vậy thì đã dùng chiêu này ngay từ đầu rồi.
Thích Mộ Dương nhanh chóng trở về, vừa đến cửa lớp thì đụng phải Thích Vị Thần. Cổ họng cậu ta phát ra một tiếng ‘hừ’ nhẹ không rõ ràng, nhanh chóng lướt qua Thích Vị Thần, sau đó đi thẳng đến cuối lớp, kiêu ngạo ngồi xuống bên cạnh Chử Tình.
Chử Tình liếc mắt nhìn bộ “lông gà tây héo”, lại nhìn khuôn mặt đường nét rõ ràng, đẹp trai tỏa nắng của cậu ta, nghĩ thầm thật là phí phạm gương mặt đẹp như vậy, đầu óc không tốt thì thôi đi, gu thẩm mỹ lại còn kém đến mức này.
Thật ra Thích Mộ Dương đã nhận ra cô đang nhìn mình, nhưng vì quyết tâm giữ vững tư tưởng nên cậu ta lạnh mặt, không nhìn cô lấy một cái. Chử Tình cũng lười quan tâm tên nhóc không giống ai này, kết quả chính là cả buổi sáng hai người không nói với nhau một câu nào.
Đến giữa trưa tan học, Thích Mộ Dương đeo cặp sách lên rồi đi thẳng. Chử Tình ghét bỏ nhìn cậu ta, đợi đến lúc mọi người về gần hết mới chậm rì rì đi ra ngoài, đi được vài bước thì thấy Thích Vị Thần. Cô tạm dừng lại, xuất hiện dự cảm không tốt.
“Đi thôi.” Thích Vị Thần nhìn về phía cô.
Dự cảm trở thành sự thật, Chử Tình ngại ngùng cười: “Tôi không đến nhà ăn, cậu cứ đi đi.”
Thích Vị Thần chăm chú nhìn cô, không hề có ý định đi trước.
Chử Tình bị cậu nhìn đến mức to đầu, nhìn bốn phía không còn ai nữa mới cúi đầu đi về phía cậu: “Chuyện này… bây giờ tuy hoàn cảnh của chúng ta giống nhau, cần giúp đỡ lẫn nhau nhưng dù sao cũng đã chia tay, tôi cảm thấy nếu không xuất hiện tình huống đặc biệt thì đừng nên đi cùng nhau nhiều.”
Dù sao được Thích Vị Thần 41 tuổi giúp nên cô mới có thể tránh khỏi vận mệnh lưu lạc đầu đường, vậy nên lúc nói những lời này, thực ra cô không hề có chút tự tin nào. Nếu cậu kiên trì muốn cùng cô… ai da, thật là không tiện từ chối, cho dù sau khi xuyên trở về sẽ trả lại tiền cho cậu, nhưng vẫn nợ ân tình.
Cô không dám nhìn vẻ mặt của đối phương, chỉ đành cúi đầu buồn rầu, kết quả chờ một hồi lâu cũng không thấy đối phương trả lời, cô chỉ đành ngẩng đầu lên nhìn cậu… Người đâu? Chử Tình đơ mặt ra nhìn hành lang trống rỗng, tức đến mức cười ra tiếng.
Thời tiết quá nóng, cô cũng không thiết ăn, trực tiếp đến siêu thị mua sữa chua, xúc xích nướng và một đống đồ ăn vặt. Lúc xếp hàng đi quẹt thẻ, vừa để thẻ trên máy quẹt, định ấn mật mã thì nhìn đến số dư trong thẻ là 1000 tệ, cô lập tức bàng hoàng.
Nếu cô nhớ không sai, Thích Vị Thần 41 tuổi từng nói đây sinh hoạt phí trong vòng một năm của cô.
Chử Tình nhìn sữa chua hai tệ một hộp, xúc xích nướng ba tệ một cái, xác định giá tiền các mặt hàng không khác gì mấy so với năm 2019, lại nghĩ đến số dư tài khoản của mình… Cô yên lặng trả đồ ăn vặt về vị trí cũ, chỉ lấy sữa chua và xúc xích đã ăn dở, vừa ăn vừa đi về ký túc xá, trong đầu đều là câu hỏi làm thế nào có thể duy trì cuộc sống trong một năm với chút tiền ấy.
Lúc này hầu hết học sinh còn đang ăn cơm ở nhà ăn, trên đường chỉ có lác đác vài người. Chử Tình vừa đi vừa ăn xúc xích, lúc đi đến nơi ít người thì bỗng nhiên cảm thấy một ánh mắt không có ý tốt. Cô nhíu mày, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc này gần như không có ai đi về ký túc xá. Càng đến gần ký túc thì càng ít người, mà ánh mắt kia vẫn cứ dính lấy, dõi theo cô. Cô vờ như không phát hiện, tiếp tục lười biếng đi về phía trước.
Lúc này, ở ngã rẽ cách đó không xa, mấy thiếu niên đang ngồi dưới bóng cây ăn cơm hộp. Thích Mộ Dương ngồi đối diện đường nhìn thấy cô, vừa định dời mắt thì nhận ra có người đang theo đuôi cô, lông mày lập tức nhíu lại.
Gian Thần ngồi cạnh nhìn cậu ta một cái, dừng lại một lát rồi dõi theo ánh mắt cậu ta, không khỏi kinh ngạc nói: “Kia không phải Hư Hầu sao? Thằng đó đang đi theo… Chử Tình?”
“Hư Hầu? Sao tao thấy tên này nghe quen quen?” Có người nghi hoặc hỏi.
Gian Thần nghiêng đầu liếc nhìn người đó một cái: “Chính là cái thằng biến thái quấy rối nữ sinh tí nữa thì bị đuổi học đấy.”
“Thằng đó á, quấy rối cái gì chứ, rõ ràng là cưỡng gian không thành, sau đó dùng tiền giải quyết, một thằng đặc biệt ghê tởm, ai bị nó quấn lấy chỉ có xui xẻo.” Một nam sinh khác biết chuyện, nói đến người này với giọng tràn đầy chán ghét.
Lúc mấy người nói chuyện, Chử Tình và Hư Hầu đều đã đi vào ngã rẽ, không thấy bóng dáng đâu.
Gian Thần lo lắng nhìn về phía Thích Mộ Dương: “Đại ca…”
Thích Mộ Dương rất muốn coi như không thấy, đáng tiếc nhịn không đến ba giây thì trên mặt đã tràn đầy tức giận, lập tức buông cơm hộp xuống, đứng dậy đi về phía ký túc xá. Gian Thần cùng những người khác thấy vậy cũng nhanh chóng chạy theo.
Lúc bọn họ đuổi đến, Chử Tình đã bị chặn ở góc tường, đang dựa lưng vào tường, trong tay còn cầm xiên xúc xích chỉ còn khoảng 2 miếng, nhìn chằm chằm nam sinh xa lạ đang càng ngày càng gần mình: “Mày đừng có mà đến đây, đừng đến gần tao."
Giọng nói của cô lộ ra sự chán ghét nồng đậm, nhưng lọt vào tai thiếu niên lại trở thành lời cầu xin bất lực nhỏ bé đáng thương. Hơn nữa cô khá xinh đẹp, đôi mắt ngập nước, hai hàng lông mày vừa dài vừa rõ nét, đôi môi anh đào nhẹ nhàng mấp máy, khiến người khác vừa nhìn đã có ý muốn bảo vệ.
Lại nhìn Hư Hầu trước mặt cô, người cũng như tên, giống như một con khỉ hư hỏng, dáng vẻ vừa xấu xí vừa đáng khinh, đừng nói đến chuyện hắn ta đã làm rất nhiều chuyện xấu, dù không làm chuyện xấu thì dáng vẻ này cũng làm người khác muốn đập hắn ta một trận. Đối lập rõ ràng, các thiếu niên xoa tay hầm hừ, chỉ chờ Thích Mộ Dương ra lệnh một tiếng là lập tức thay trời hành đạo, làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Mắt thấy Hư Hầu càng ngày càng quá đáng, Thích Mộ Dương lạnh mặt mở miệng: “Chử Tình, đến đây.”
Giọng nói của cậu ta khiến hai người ở góc tường đều quay lại nhìn. Hư Hầu nhìn thấy cậu ta thì sửng sốt, lập tức không dám lộn xộn.
Chử Tình khó hiểu nhìn cậu ta, tiện tay nhét xiên xúc xích vào miệng: “Tìm tôi có việc gì?”
“… Tôi bảo cậu lại đây.” Thích Mộ Dương chưa từng gặp ai không biết tốt xấu, không có mắt như vậy, cậu ta dằn cơn giận nói lại một lần nữa.
Chử Tình nhíu mày, miễn cưỡng đáp: “Được, cậu đứng chờ ở kia, tôi còn có chút chuyện phải xử lý.”
Thích Mộ Dương hoàn toàn tức giận: “Cậu con mẹ nó có thể…”
Vừa mắng ra mấy chữ thì đã nhìn thấy cô ra quyền đánh trúng cằm Hư Hầu, lúc hắn ta theo quán tính ngửa ra sau thì bị một chân đá về phía đầu gối. Hư Hầu còn chưa kịp phản ứng đã ngã ngửa ra đằng sau, Chử Tình lại cho hắn ta một khuỷu tay vào bụng. Cô xuống tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, Hư Hầu kêu thảm một tiếng, cuộn mình lăn trên mặt đất như một con tôm, không còn sức phản kích.
Nhưng Chử Tình vẫn chưa dừng lại, vừa đá hắn ta vừa mắng: “Ông đây đã bảo không cho phép mày đến gần rồi, con mẹ mày còn không chịu nghe! Mày hôi thối đến mức nào còn không tự biết hả?! Giở trò lưu manh? Dám đùa ông? Lúc Chử gia tao đây làm đại ca mày còn chưa đầu thai đâu!”
Thích Mộ Dương: “…”
Cả đám thiếu niên chờ anh hùng cứu mỹ nhân: “…”
Đợi đến khi Chử Tình đánh mệt, Hư Hầu đã biến thành một con khỉ chết, nằm liệt trên mặt đất cuộn thành một đống, nhìn qua còn hơi… đáng thương. Mấy bạn nhỏ chứng kiến trận bạo hành này bắt đầu nghĩ lại, sao bản thân có thể đồng tình với loại rác rưởi như Hư Hầu chứ.
Chử Tình vừa lao động chân tay, hô hấp hơi dồn dập, tỏa ra sự lười biếng dựa vào tường nghỉ ngơi một lát, rồi mới nhìn về phía Thích Mộ Dương hỏi: “Cậu gọi tôi qua đó rốt cuộc có chuyện gì?”
“… Không có gì.”
Bình luận facebook