Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 194
Thang Uyển là một game thủ bình thường như bao người khác của "Vùng đất điền viên".
Y mới vào game đầu tháng này, hàng ngày đều mê mải làm ruộng với câu cá, vì thế y đã chọn dựng nhà ở khu dân cư gần điểm câu cá nhất.
Hoạt động tháng ba này, y cũng như tất cả những người chơi khác đều nhiệt tình tham gia vào, sau đó y phát hiện mình không phải người giỏi cướp đồ ăn. Tốc độ tay không nhanh, sức lực không đủ khỏe, khiến rau dưa y vất vả trồng ra thường xuyên bị những người khác cướp mất. Mà y lại không thể cướp lại của bọn họ, điều này dẫn đến việc mỗi lần y tham gia bản đồ khó hoặc là cực khó thì điểm tích lũy lúc này cũng ở chót đáy.
Mãi đến khi y tìm được mấy người giống mình, lập nhóm 25 người chơi bản đồ dễ, mỗi người đều cách nhau thật là xa, thì mới miễn cưỡng lấy được 80, 90 điềm gì đó ở mỗi lượt chơi. Mặc dù kiếm được ít hơn so với hai bản đồ kia, nhưng Thang Uyển thấy, đây đã là cái tốt nhất y làm được rồi.
Người chơi giống như họ, lấy khổ làm vui, đùa nhau gọi bản đồ dễ là "Thành địa kiếm điểm".
Điểm kiếm được một lượt ít, đồng nghĩa với việc tổng điểm cuối cùng cũng không quá cao, Thang Uyển đã không còn mơ tưởng gì đến mấy loại vật phẩm đứng đầu trong danh sách nữa rồi. Hôm danh sách vật phẩm đổi điểm được công bố, y lướt xem từ đầu tới cuối một lượt, phát hiện mình chỉ có thể đổi được hai loại vật phẩm giới hạn, chính là cây giống hoa tiên trị giá 1 nghìn điểm, cùng dịch dinh dưỡng giá 200 điểm một set, do "Thực phẩm vị cổ" tài trợ.
Gộp lại vừa trong 2 nghìn điểm, còn lý do gì để mà do dự nữa, nhanh xông lên nào!
Sau khi đổi thưởng bắt đầu, Thang Uyển dùng tốc độ tay luyện được trong 30 năm độc thân của y, liều cái mạng già, cuối cùng thành công đổi được hai món này. Số điểm còn lại, y đổi mấy món linh tinh mà mình thích, dùng hết toàn bộ.
Cây giống hoa tiên được trồng trong một chậu hoa nhỏ kiểu cổ, được y đặt lên bệ cửa sổ trong nhà, hai bên trái phải đều được che chắn, lại có thể phơi nắng.
Về phần dịch dinh dưỡng...
Nhìn 5 set dịch dinh dưỡng tổng cộng 35 bịch với đủ các mùi vị khác nhau đang bày trước mặt, Thang Uyển lúc này mới hối hận vì sự bốc đồng của mình, sao lúc đó y lại đổi một vị một set chứ, đều là do lòng hiếu kỳ chết tiệt, tại y tò mò không biết mấy loại dịch dinh dưỡng này có giống như lời Lê Lê nói trên Xingbo không, thông số đều lấy từ trong game ra, người dân vũ trụ có thể ăn đồ ăn có hương vị giống trong game ở ngoài hiện thực.
Đây không phải là đồng bộ vị giác 30% như khi livestream trong game, mà là khôi phục 100% hương vị vốn có.
Người chơi trong game còn có thể nhịn được, chứ những cư dân mạng không thể vào game đều sắp chết vì tò mò rồi.
Thang Uyển cũng biết mấy người chơi đổi dịch dinh dưỡng, bọn họ đổi thành công một cái là sẽ sang tay bán lại cho những dân mạng hiếu kỳ với giá 200 tinh tệ một set.
200 tinh tệ một set, giá này cũng coi như rất cao rồi, vậy mà bây giờ vẫn có người kêu gào muốn thu mua khắp nơi đây. Thực ra Thang Uyển cũng có chút động lòng, nhưng y tò mò, tò mò y như các dân mạng vậy.
" Quên đi, mình uống thử một gói trước, nếu cảm thấy không hợp khẩu vị thì sẽ bán chỗ còn lại đi, nhưng vậy vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình." Thang Uyển lầu bầu một câu, sau đó chọn lấy một vị mình thích.
Nhìn túi dịch dinh dưỡng vị dưa hấu màu đỏ nhạt, Thang Uyển nhớ đến hôm Bạch Lê và Mạc Tụng hợp tác livestream ăn dưa hấu. Người dân "Thôn Nấm" thực sự là lời to, có thể ăn dưa ngay tại hiện trường. Không giống người chơi thôn bên như bọn họ, chỉ có thể vào livestream đồng bộ vị giác 30% ăn cho đỡ thèm.
Hạt giống dưa hấu phải lên cấp 19 mới được mở khóa, người chơi mới vào game được nửa tháng vẫn chưa ai cày lên đến level này. Bây giờ, dịch dinh dưỡng vị dưa hấu ở ngay trước mặt, sao có thể không làm người ta mơ mộng viễn vông, nước miếng chảy ròng ròng đây?
Thang Uyển cầm ngay một túi dịch dinh dưỡng vị dưa hấu lên, không thể chờ thêm được nữa, nhanh nhẹn xé ra một lỗ nhỏ trên túi, rồi đưa ngay lên miệng.
Nước dưa hấu thanh mát bên trong chảy ào ra, vị dưa hấu đậm đà hơn gấp mấy lần tưởng tượng của Thang Uyển, nháy mắt tràn ngập khoang miệng. Nuốt xuống rồi vị ngọt vẫn còn đọng lại, nhang nhác nhưng vẫn có thể đánh sâu vào lòng người.
Thang Uyển ngây ra, ngon vậy luôn hả, hương vị dưa hấu trong game chính là như thế này sao? Y có thể! Lát nữa y sẽ lên game cày level ngay và luôn!
Không phải chỉ là cầy ruộng thôi à, vì sớm đến ngày được ăn dưa hấu, y liều mạng!
Một hơi tu hết hai bịch, Thang Uyển no căng bụng, đến mức y cảm thấy mình sẽ không cần ăn uống gì trong độ hai, ba ngày tới nữa. Sau đó y lên TaoTao, tìm vào của hàng của "Thực phẩm Vị Cổ" nhìn một lượt, phát hiện chỉ có một thông báo về sản phấm mới sắp được ra mắt trên trang chủ, cụ thể là cái gì, lúc nào bán thì không nói.
Lại quay về nhìn bốn loại dịch dinh dưỡng khác trên bàn, y có chút không nỡ. Dịch dinh dưỡng mới không biết lúc nào mới chính thức mở bán, nhớ y bán cái trong tay mình đi, mà trên web phải mười ngày nửa tháng nữa mới có hàng, vậy trong khoảng thời gian chờ đợi này, chắc y sẽ thèm đến mất ngủ mất.
Cho nên, dứt khoát đừng bán thì hơn!
Mặc dù bây giờ mà bán chỗ dịch dinh dưỡng kia đi, y sẽ kiếm được một khoản tiền, nhưng Thang Uyển nghĩ, tầm này cái miệng vẫn quan trọng hơn. Đây là sự thèm ăn mà y tích góp trong suốt ba mươi năm cuộc đời đấy!
Quyết định xong, Thang Uyển thấy cả người nhẹ nhõm hẳn đi. Y không giống như mọi khi, uống dịch dinh dưỡng xong lại uống thêm một cốc nước nóng, rửa đi hương vị kỳ quái trong miệng, trái lại, y gác chân ngồi lên sô pha, mở diễn đàn game, tìm vào mấy topic liên quan đến "Dịch dinh dưỡng".
Y không tin, sau khi dịch dinh dưỡng được gửi đến, không có người nào giống mình, vì tò mò mà mở một bịch nếm thử mùi vị. Mà chỉ cần nếm thử một ngụm thôi, những người này chắc chắn sẽ muốn kể cho tất cả mọi người biết.
Quả nhiên, y rất nhanh đã tìm được mục tiêu của mình.
Chủ post cũng giống như y, sau khi nhận được dịch dinh dưỡng thì bóc một túi uống thử. Người này đổi được dịch dinh dưỡng vị dưa chuột, mùi thơm đặc trưng của dưa chuột, còn chưa vào miệng mà đã tràn ngập khắp phòng.
Chủ post mở dịch dinh dưỡng trước mặt người nhà của mình, chờ hắn uống xong túi trong tay, đang định làm thêm túi nữa thì phát hiện, sáu bịch còn lại đã bị ba hắn, mẹ hắn cùng em gái hắn chia nhau xong đâu vào đấy rồi. Mà trong lúc hắn thưởng thức hương vị túi dịch dinh dưỡng của mình, ba người kia cũng đã xử lý xong hai túi đã chia.
???
Đây là chuyện mà người thân trong nhà sẽ làm sao? Một giây kia, chủ post thực sự cảm thấy hoài nghị, liệu có phải hắn được ba mẹ nhặt từ đống rác về không.
"Con trai! Dịch dinh dưỡng này ngon thật đấy! Đây là hương vị thực sự của dưa chuột à? Sau này nhà mình cứ mua vị này đi!" Đây là ba mẹ của chủ post nói.
"Anh, em muốn uống nữa!" Đây là em gái mới mười tuổi của chủ post.
Chủ post khóc không ra nước mắt, nói cho người nhà biết, chỗ dịch dinh dưỡng này là do mình dùng điểm tích lũy trong game để đổi, bây giờ vẫn chưa có chỗ để mua, xong rồi lại chạy lên diễn đàn game than thở về nỗi chua xót trong lòng mình.
Hắn dùng trải nghiệm thực tế của mình để nói cho tất cả mọi người, liền một lúc uống hai túi dịch dinh dưỡng là hành vi không đúng! Không nên quá chén QAQ!
Nhưng mà, cư dân mạng cả ngày ngụp lặn trên diễn đàn game lại không thấy thương cảm gì cho lắm, sau khi cho một tràng "Ha ha ha ha" xong thì bắt đầu tò mò về hương vị dịch dinh dưỡng, lập tức @ những người chơi có đổi dịch dinh dưỡng mà mình biết, để họ tới giải đáp vấn đề này.
Sau đó, xuất hiện một Thang Uyển thích hóng hớt.
"Dịch dinh dưỡng à? Tôi đổi được ba set, xong thì bán luôn rồi, kiếm được 600 tinh tệ, địa chỉ người nhận lấy luôn thông tin mà người mua cung cấp, ngay cả cái bóng của dịch dinh dưỡng tôi cũng chưa được thấy nữa. Đọc bài viết của chủ post xong, tâm trạng tôi chỉ có thể nói là vô cùng phức tạp..."
"Má nó! Mấy người nói thật không đấy, dịch dinh dưỡng ngon như vậy luôn hả? Tôi cũng bán xừ mất rồi, vậy không phải lỗ to rồi sao? Bây giờ tôi đi liên lạc với người mua, để đối phương trả lại một túi, không biết người ta có đồng ý không nhỉ..."
"Ha ha ha ha! Tôi mua được dịch dinh dưỡng của người khác, lúc nhận được hàng, ba mẹ tôi còn mắng tôi tiêu xài phung phí, cẩn thận rồi có ngày phải bán cả vợ đi mà đền, giờ thì hay rồi, bọn họ đều đang nói thiệt là thơm nè, chỉ để lại cho tôi có năm túi, còn đâu đều bị họ mang về phòng, cất vào két rồi. Mèo con khóc gào.jpg"
"Dịch dinh dưỡng nhận được được ông nội tôi đánh giá rất cao, trước kia vì không muốn vào game cùng tôi mà ông giận dỗi suốt, sau đó tôi nói với ông là trong game còn nhiều món ngon hơn nhiều, và thế là ông đã trở thành thành viên của hội nghiện game, chơi mấy tiếng rồi mà không chịu logout nữa."
"Đáng ghét! Lầu trên đang khoe cái gì thế hả?! Chúng ta đang nói về dịch dinh dưỡng cơ mà, sao thím lại nhắc đến tiêu chuẩn game ở đây? Tui khóc, không cho tui một túi dịch dinh dưỡng kia thì tui không nín nổi..."
"Ha ha! May mà tôi nhanh trí, không bán dịch dinh dưỡng vội, vị dưa hấu uống thực sự quá sảng khoái, đó rõ ràng là vị dưa hấu đúng chuẩn! Tôi cố ý vào trang web của "Thực phẩm Vị Cổ" xem rồi, lúc nào mở bán bọn họ cũng không nói, giờ tôi quyết định giữ hết 5 set dịch dinh dưỡng mình đổi được lại, ăn dè đến khi bọn họ tung sản phẩm ra!"
Thang Uyển đắc ý để lại một comment trong topic, không tới mấy phút đã nhận được không ít câu trả lời, còn có cư dân mạng điên cuồng inbox cho y, hỏi y có thể bán dịch dinh dưỡng trong tay ra không, không cần bán cả set, chỉ cần bán cho họ 1 bịch là được, giá vẫn giữ nguyên 200 tinh tệ.
Đúng vậy, sau đợt review rầm rộ này, dịch dinh dưỡng mới do công tu "Thực phẩm Vị cổ" sản xuất đã không còn ở mức giá ban đầu nữa. Giá cả của chúng nó trực tiếp tăng lên bảy lần, những vẫn có cảm giác là hàng hiếm vô giá.
Bây giờ những người có dịch dinh dưỡng trong tay, ai mà muốn bán đi nữa chứ, để lại cho mình dùng còn không đủ đây!
Lôi Báo vẫn luôn chú ý đến tin tức về dịch dinh dưỡng trên diễn đàn vui đến mức muốn bay lên. Anh ta vung tay để cấp dưới vào việc, đốc thúc nhà máy dưới danh nghĩa công ty tập trung hết sức lực để sản xuất năm loại dịch dinh dưỡng này, liên tục từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, chuẩn bị tốt cho việc ra mắt sản phẩm vào cuối tháng.
Công nhân viên nếu cần tăng ca thì tiền tăng ca cuối tháng nhân mười. Mặt khác, nếu sau khi mở bán, lượng tiêu thụ của dịch dinh dưỡng cao hơn trước đây, lương tháng này của mọi người sẽ được tăng gấp đôi. Nếu lượng tiêu thụ vượt xa dự tính của bọn họ, gấp ba anh ta cũng đồng ý trả!
Là trợ thủ đắc lực nhất của Lôi Báo, thấy Lôi Báo đưa ra quyết định vô lý, thư ký nên là người đầu tiên ngăn cản, đúng lúc nhắc nhở, nhưng lần này, y không chỉ không phản đối, mà trong lòng còn cảm thấy, chuyện đầu tiên sếp mình chỉ thị có hơi muộn, bây giờ bắt tay vào làm hết công suất, không biết có thể ngăn lại sự nhiệt tình của người dân vũ trụ không.
"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay." Thư ký nói xong thì nhanh nhẹn đi ra thông báo cho nhân viên các cấp.
Chờ đến cuối tháng, toàn thể nhân viên công ty bọn họ sẽ có một trận đánh ác liệt đây.
Từ khi trò chơi "Vùng đất điền viên" này đột nhiên xuất hiện, trong diễn đàn mỗi ngày đều náo nhiệt hơn cả đêm giao thừa.
Một ngày loáng cái đã trôi qua trong cảm xúc vui mừng tiếc nuối đan xen của người chơi, sáng ngày 19, Bạch Lê đưa mắt nhìn về phía gương mặt quen thuộc của người còn lại trên giường, một lần nữa rơi vào trầm tư.
Tại sao lúc đó cậu lại như bị ma xui quỷ khiến mà tin vào cái lý do kỳ quặc như "Quen hơi giường cậu" của người này chứ?
Chẳng lẽ giường cậu mềm mại êm ái đến vậy hả, khiến người ta ngủ rồi còn muốn ngủ nữa?
Quan trọng hơn là, Văn Tinh Diệu chạy tới phòng cậu, thực sự là chỉ để ngủ, hai người đắp chăn nói chuyện một cách vô cùng trong sáng, cái này mới là cái chết người nhất.
Vừa định ngồi dậy, lại bất thình lình không kịp chuẩn bị đối diện với đôi mắt sâu hút của Văn Tinh Diệu.
"Chào buổi sáng." So với hôm qua, giọng của hắn lại càng khàn hơn.
Bạch Lê cố nhịn cảm giác muốn nhìn vào trong chăn của mình lại, cũng đáp về ba từ y chang.
Ừm, bây giờ không sao rồi.
Cùng nhau đánh răng rửa mặt xong cuôi, hai người lập tức nhận được ánh mắt kinh ngạc của Đường Nghênh đang lên lầu tìm người, tuy trong lòng vẫn còn chút tiếc nuối, nhưng Bạch Lê vẫn bình tĩnh nhìn qua.
Chỉ cần mình không thấy xấu hổ, thì người xấu hổ là người khác.
Đường Nghênh: "..."
Đáng ghét quá đi! Sắp phải đi rồi mà lại còn bị nhét cho một tô cơm chó rõ bự!
Đang bận phiền muộn, anh ta không phát hiện ra, sắc mặt Văn Tinh Diệu trông không thỏa mãn như mình tưởng tượng, trái lại còn lộ rõ vẻ mất mát cùng ủ rũ. Ai mà ngờ được, đường đường là thượng tướng Đế quốc, ở trước mặt người mình thích, cũng chỉ là một tên nhát gan, tay chân rụt rè chứ.
Hắn và Bạch Lê, ngoại trừ tiếp xúc thân thể cơ bản ra thì ngay cả thơm một cái cũng không có! Lúc còn đang trong kỳ con non, Chí Tôn còn làm được nhiều hơn so với chính hắn!
Loại tâm trạng này của Văn Tinh Diệu cũng không kéo dài quá lâu, hắn luông tin cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến, chỉ cần hắn kiên trì, thì có như thế nào cũng sẽ đợi được.
Mấy người ăn xong bữa sáng cuối cùng trước khi chia tay, sau khi xác nhận không còn bỏ quên thứ gì nữa, Bạch Lê lấy ra nút không gian đã chuẩn bị từ sớm, đưa cho Văn Tinh Diệu.
"Trong nút không gian này em có để sẵn một ít nguyên liệu nấu ăn cùng các loại gia vị, nhiều nhấ vẫn là rau dưa, thịt thì không có nhiều lắm, sau khi trở về hai người xem rồi sắp xếp, đừng để dạ dày mình chịu thiệt."
Nghe Bạch Lê nói, Văn Tinh Diệu vô thức đưa ý thức vào nút không gian xem xét một lượt, phát hiện Bạch Lê nói thế vẫn là quá kiêm tốn, từng này sao có thể nói là "Một ít" được, đều sắp nhồi đầy phân nữa không gian bên trong rồi, thực sự rất nhiều.
"Vậy còn em?" Văn Tinh Diệu không hiểu sao có loại cảm giác mình đang ăn bám vợ.
"Em á? Chỗ em vẫn còn nhiều lắm. Hơn nữa mấy ngay nay anh nấu sẵn cho em không ít đồ, nói không chừng chờ mọi người quay lại, em vẫn còn chưa ăn hết chúng nó ấy chứ!" Mà nếu có lỡ ăn hết, Bạch Lê cũng chỉ đành tự mình xuống bếp thôi.
Đường Nghênh nghe Bạch Lê nói thế, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng lung tung. Đây là người tốt ở đâu ra vậy, sao chuyện gì cũng nghĩ cho Văn Tinh Diệu thế, cảm giác Bạch Lê lỗ to rồi.
"Đúng rồi, mọi người có muốn cầm theo mấy chậu rau dưa hay là hạt giống đi không, mang về tự mình trồng cũng vui lắm đấy. Nếu mọi người thích, em sẽ ra sân đào mấy cây về cho mọi người." Bạch Lê nghĩ tới suy đoán trước đó của mình, hào hứng đề nghị.
Đối với Nông thần mà nói, không có gì hấp dẫn hơn là trồng trọt canh tác cả.
Ngoại trừ Văn Tinh Diệu, hai người đại khái là tương đương nhau.
"Được đó được đó, chúng tôi mang chút rau dưa về, coi như có cái để Tinh Diệu nhớ đến." Không chờ Văn Tinh Diệu mở miệng, Đường Nghênh đã đồng ý luôn, sau đó anh ta còn mặt dày hỏi Bạch Lê có thể cho nhiều hạt giống một chút không, "Trong quân bộ bây giờ vẫn có không ít binh lính chưa cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, tôi thấy bọn họ cũng nhàn rỗi, chi bằng để bọn họ trồng rau trong thực tế luôn cũng ổn. Đúng lúc dưới danh nghĩa của Văn Tinh Diệu có mấy hành tinh nông nghiệp, bọn tôi cũng không cần lo thiếu đất."
Anh ta biết, bây giờ mấy sản phẩm liên quan đến nông nghiệp trên TaoTao đều đã nằm trong trạng thái thiếu hàng, khan hiếm. Mà khởi xướng ra hiện tượng này chính là Bạch Lê, người đã thiết kế trò chơi nông trai "Vùng đất điền viên".
Không biết có phải là nhìn nhiều nên hoa mắt không, mà Văn Tinh Diệu phát hiện, lúc Đường Nghênh nói tới hành tinh nông nghiệp dưới danh nghĩa của hắn, hai mắt Bạch Lê rõ ràng lóe lên một cái, giống như bên trong có vô số ngôi sao, sáng đến chói mắt.
Ừm, người có thể thiết kế ra game nông trại, chắc chắn chấp niệm đối với trồng trọt chăn nuôi phải vượt xa người thường nhỉ? Chờ hắn quay về, liệu có nên tìn một lý do để dẫn Bạch Lê tới thăm mấy hành tinh nông nghiệp đó một chút không?
Bạch Lê đương nhiên là đồng ý với yêu cầu của Đường Nghênh, ngay ở trước mặt anh ta móc một bao hạt giống trong không gian ra, nói cho anh ta biết, chỗ hạt giống này chỉ cần chăm sóc đúng cách thì có thể trồng ra được một ruộng rau lớn. Đường Nghênh hí hửng nhận lấy, còn khen Bạch Lê từ đầu đến chân một lượt.
Nhân lúc Đường Nghênh đi ra sân chọn rau để bứng đi, Bạch Lê lặng lẽ kéo Văn Tinh Diệu đến góc nhà, bộ dạng trông vô cùng khả nghi, rất có mùi bí hiểm.
"Thân thể của anh đã khôi phục hoàn toàn chưa, có thể luôn duy trì hình người không?" Vấn đề này thực ra Bạch Lê đã hỏi không dưới ba lần, lần hỏi trước, Văn Tinh Diệu đã cho cậu một câu trả lời chính xác.
Nhưng cậu vẫn thấy lo lắng, sợ lúc mình không biết, chứng đứt gãy gien khó khăn lắm mới ổn định được của Văn Tinh Diệu lại lần nữa phát tác, hắn sẽ lại biến thành sư tử lớn hoặc là mèo nhỏ, vậy nỗ lực mấy ngày nay của họ, chẳng phải đều uổng phí cả sao?
Văn Tinh Diệu hoàn toàn không thấy Bạch Lê dông dài, trái lại trong lòng còn ngọt muốn chết, biểu hiện này của cậu là đang quan tâm đến hắn. Vì vậy hắn kiên nhẫn trả lời một lần nữa: "Yên tâm đi, đã ổn định rồi, nếu tôi cảm thấy có dấu hiệu tái phát thì chỉ cần vào game một lúc là có thể thuận lợi vượt qua."
Tuy hiệu quả khi vào game còn khuya mới bằng được việc Bạch Lê trực tiếp cho hắn ăn một ngụm, nhưng so với những game giả lập hắn chơi trước kia vẫn tốt hơn nhiều.
Bạch Lê chớp mắt, nhìn Văn Tinh Diệu đang nghiêm túc giải thích với mình, trong lòng không nhịn được muốn trêu chọc hắn. Vì thế cậu chầm chậm lắc đầu, nói: "Có thật không, em không tin."
Văn Tinh Diệu: "???" Chuyện gì đây, sao lại không tin, rõ ràng hai lần trước cậu đã tin rồi mà.
Hắn há há miệng, muốn giải thích cẩn thận hơn một chút, lại đột nhiên bị một đôi môi khác áp tới, ngăn lại lời hắn sắp nói ra.
"Trừ phi, để em độ thêm cho anh mấy hơi, duy trì sự ổn định."
Giữa đôi môi quấn quýt, một câu nói ngắn ngủi được phát ra.
Văn Tinh Diệu đầu óc choáng váng, suýt chút nữa không nghe rõ được Bạch Lê nói gì, chỉ gật đầu theo bản năng, cảm thấy Bạch Lê nói gì cũng đúng hết.
Sau đó, hắn thấy một luồng khí mát mẻ chảy vào trong miệng mình, hóa thành gió mát vô hình vô thanh, thổi quét qua toàn thân, cuốn đi cảm giác khô nóng trong người.
Lại sau đó nữa, hắn nghe thấy một tiếng "Gào" đầy tức giận từ phía sau truyền tới, cảnh tượng giống như được tái hiện lại của ngày hôm qua, đang định lùi về phía sau một bước, kết thúc quá trình làm hắn mê mẩn ngây ngất này, lại bị Bạch Lê túm cánh tay, dùng sức giữ lại. Giờ phút này, có nói là mặt đỏ tim đập nhanh cũng không ngoa.
"Đừng lơ đãng, cơ hội hiếm có, anh còn không chịu nắm lấy cho chắc?" Giọng điệu Bạch Lê giống như đang đùa giỡn.
Chỉ một câu nói, lại giống như nạp đầy năng lượng cho Văn Tinh Diệu. Đúng vậy, thời điểm như thế này, sao hắn có thể hoảng sợ được? Vì thế đổi khách thành chủ, chủ động làm nụ hôn này sâu hơn.
Đối với mấy cú đá đạp ở bắp chân, hắn làm như không cảm thấy. Bây giờ có là thần thánh phương nào đến, hắn cũng phải vẽ nên một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của hai người đã.
Nụ hôn kết thúc, sắc mặt hai người đều đỏ hồng, thở hổn hển tách ra, cúi đầu nhìn thì thấy hồ ly nhỏ màu đen cào cấu mệt đã nằm nhoài xuống sàn. Ban nãy chính nó là người bày tỏ sự phản kháng mãnh liệt với hành vi của hau người, mà vừa được chú ý đến một cái, nó đã hoàn toàn quên mất luôn.
Thân thể mềm nhũn giống như thảm trải sàn màu đen nằm bẹp trên nền nhà bóng loáng, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn về phía Bạch Lê tràn đầu ai oán, nhìn về phía Văn Tinh Diệu lại đầy chán ghét!
Văn Tinh Diệu từ từ tỉnh táo lại, lúc đối diện với ánh mắt chán ghét kia thì chợt nhận ra, có lẽ Chúc Mặc Lăng cũng giống hắn khi trước, ý thức nhân loại đã thức tỉnh trong thân thể kỳ con non rồi.
Lại nghĩ đến lời đối phương nói với mình lúc xé bảng tên trong thành cổ, rất nhanh hắn đã biết tại sao đối phương lại tức giận như vậy.
Hôn môi bạn trai ngay trước mặt anh vợ, hắn thực sự quá to gan!
Nhưng hắn không hối hận.
Trước mặt sự "Dụ dỗ" của bạn trai, anh vợ cũng phải đi đường vòng.
Nhưng rất nhanh hắn đã chẳng vui vẻ nổi nữa, đắc tội anh vợ tương lại, chờ hắn đi rồi, liệu có bị đối phương chọc gây bánh xe không nhỉ?
Để lấy lòng anh vợ, hắn nhất định phải nghĩ ra cách gì đó.
Thấy Bạch Lê đã ngồi xổm xuống bế hồ ly nhỏ lên, hắn nghĩ một chút rồi nói: "Anh ta là tộc trưởng tộc Thiên Hồ, cứ luôn ở trong trạng thái kỳ con non cũng không phải cách hay, nếu có thể thì tốt nhất là để anh ta nhanh chóng khôi phục hình người?"
Anh vợ tương lai (Có khả năng) này, tôi chỉ có thể giúp anh được đến đây thôi. Muốn làm quen với Bạch Lê hay là tìm ra em trai thì phải dựa vào nỗ lực của chính anh...
Y mới vào game đầu tháng này, hàng ngày đều mê mải làm ruộng với câu cá, vì thế y đã chọn dựng nhà ở khu dân cư gần điểm câu cá nhất.
Hoạt động tháng ba này, y cũng như tất cả những người chơi khác đều nhiệt tình tham gia vào, sau đó y phát hiện mình không phải người giỏi cướp đồ ăn. Tốc độ tay không nhanh, sức lực không đủ khỏe, khiến rau dưa y vất vả trồng ra thường xuyên bị những người khác cướp mất. Mà y lại không thể cướp lại của bọn họ, điều này dẫn đến việc mỗi lần y tham gia bản đồ khó hoặc là cực khó thì điểm tích lũy lúc này cũng ở chót đáy.
Mãi đến khi y tìm được mấy người giống mình, lập nhóm 25 người chơi bản đồ dễ, mỗi người đều cách nhau thật là xa, thì mới miễn cưỡng lấy được 80, 90 điềm gì đó ở mỗi lượt chơi. Mặc dù kiếm được ít hơn so với hai bản đồ kia, nhưng Thang Uyển thấy, đây đã là cái tốt nhất y làm được rồi.
Người chơi giống như họ, lấy khổ làm vui, đùa nhau gọi bản đồ dễ là "Thành địa kiếm điểm".
Điểm kiếm được một lượt ít, đồng nghĩa với việc tổng điểm cuối cùng cũng không quá cao, Thang Uyển đã không còn mơ tưởng gì đến mấy loại vật phẩm đứng đầu trong danh sách nữa rồi. Hôm danh sách vật phẩm đổi điểm được công bố, y lướt xem từ đầu tới cuối một lượt, phát hiện mình chỉ có thể đổi được hai loại vật phẩm giới hạn, chính là cây giống hoa tiên trị giá 1 nghìn điểm, cùng dịch dinh dưỡng giá 200 điểm một set, do "Thực phẩm vị cổ" tài trợ.
Gộp lại vừa trong 2 nghìn điểm, còn lý do gì để mà do dự nữa, nhanh xông lên nào!
Sau khi đổi thưởng bắt đầu, Thang Uyển dùng tốc độ tay luyện được trong 30 năm độc thân của y, liều cái mạng già, cuối cùng thành công đổi được hai món này. Số điểm còn lại, y đổi mấy món linh tinh mà mình thích, dùng hết toàn bộ.
Cây giống hoa tiên được trồng trong một chậu hoa nhỏ kiểu cổ, được y đặt lên bệ cửa sổ trong nhà, hai bên trái phải đều được che chắn, lại có thể phơi nắng.
Về phần dịch dinh dưỡng...
Nhìn 5 set dịch dinh dưỡng tổng cộng 35 bịch với đủ các mùi vị khác nhau đang bày trước mặt, Thang Uyển lúc này mới hối hận vì sự bốc đồng của mình, sao lúc đó y lại đổi một vị một set chứ, đều là do lòng hiếu kỳ chết tiệt, tại y tò mò không biết mấy loại dịch dinh dưỡng này có giống như lời Lê Lê nói trên Xingbo không, thông số đều lấy từ trong game ra, người dân vũ trụ có thể ăn đồ ăn có hương vị giống trong game ở ngoài hiện thực.
Đây không phải là đồng bộ vị giác 30% như khi livestream trong game, mà là khôi phục 100% hương vị vốn có.
Người chơi trong game còn có thể nhịn được, chứ những cư dân mạng không thể vào game đều sắp chết vì tò mò rồi.
Thang Uyển cũng biết mấy người chơi đổi dịch dinh dưỡng, bọn họ đổi thành công một cái là sẽ sang tay bán lại cho những dân mạng hiếu kỳ với giá 200 tinh tệ một set.
200 tinh tệ một set, giá này cũng coi như rất cao rồi, vậy mà bây giờ vẫn có người kêu gào muốn thu mua khắp nơi đây. Thực ra Thang Uyển cũng có chút động lòng, nhưng y tò mò, tò mò y như các dân mạng vậy.
" Quên đi, mình uống thử một gói trước, nếu cảm thấy không hợp khẩu vị thì sẽ bán chỗ còn lại đi, nhưng vậy vừa có thể kiếm tiền, vừa có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình." Thang Uyển lầu bầu một câu, sau đó chọn lấy một vị mình thích.
Nhìn túi dịch dinh dưỡng vị dưa hấu màu đỏ nhạt, Thang Uyển nhớ đến hôm Bạch Lê và Mạc Tụng hợp tác livestream ăn dưa hấu. Người dân "Thôn Nấm" thực sự là lời to, có thể ăn dưa ngay tại hiện trường. Không giống người chơi thôn bên như bọn họ, chỉ có thể vào livestream đồng bộ vị giác 30% ăn cho đỡ thèm.
Hạt giống dưa hấu phải lên cấp 19 mới được mở khóa, người chơi mới vào game được nửa tháng vẫn chưa ai cày lên đến level này. Bây giờ, dịch dinh dưỡng vị dưa hấu ở ngay trước mặt, sao có thể không làm người ta mơ mộng viễn vông, nước miếng chảy ròng ròng đây?
Thang Uyển cầm ngay một túi dịch dinh dưỡng vị dưa hấu lên, không thể chờ thêm được nữa, nhanh nhẹn xé ra một lỗ nhỏ trên túi, rồi đưa ngay lên miệng.
Nước dưa hấu thanh mát bên trong chảy ào ra, vị dưa hấu đậm đà hơn gấp mấy lần tưởng tượng của Thang Uyển, nháy mắt tràn ngập khoang miệng. Nuốt xuống rồi vị ngọt vẫn còn đọng lại, nhang nhác nhưng vẫn có thể đánh sâu vào lòng người.
Thang Uyển ngây ra, ngon vậy luôn hả, hương vị dưa hấu trong game chính là như thế này sao? Y có thể! Lát nữa y sẽ lên game cày level ngay và luôn!
Không phải chỉ là cầy ruộng thôi à, vì sớm đến ngày được ăn dưa hấu, y liều mạng!
Một hơi tu hết hai bịch, Thang Uyển no căng bụng, đến mức y cảm thấy mình sẽ không cần ăn uống gì trong độ hai, ba ngày tới nữa. Sau đó y lên TaoTao, tìm vào của hàng của "Thực phẩm Vị Cổ" nhìn một lượt, phát hiện chỉ có một thông báo về sản phấm mới sắp được ra mắt trên trang chủ, cụ thể là cái gì, lúc nào bán thì không nói.
Lại quay về nhìn bốn loại dịch dinh dưỡng khác trên bàn, y có chút không nỡ. Dịch dinh dưỡng mới không biết lúc nào mới chính thức mở bán, nhớ y bán cái trong tay mình đi, mà trên web phải mười ngày nửa tháng nữa mới có hàng, vậy trong khoảng thời gian chờ đợi này, chắc y sẽ thèm đến mất ngủ mất.
Cho nên, dứt khoát đừng bán thì hơn!
Mặc dù bây giờ mà bán chỗ dịch dinh dưỡng kia đi, y sẽ kiếm được một khoản tiền, nhưng Thang Uyển nghĩ, tầm này cái miệng vẫn quan trọng hơn. Đây là sự thèm ăn mà y tích góp trong suốt ba mươi năm cuộc đời đấy!
Quyết định xong, Thang Uyển thấy cả người nhẹ nhõm hẳn đi. Y không giống như mọi khi, uống dịch dinh dưỡng xong lại uống thêm một cốc nước nóng, rửa đi hương vị kỳ quái trong miệng, trái lại, y gác chân ngồi lên sô pha, mở diễn đàn game, tìm vào mấy topic liên quan đến "Dịch dinh dưỡng".
Y không tin, sau khi dịch dinh dưỡng được gửi đến, không có người nào giống mình, vì tò mò mà mở một bịch nếm thử mùi vị. Mà chỉ cần nếm thử một ngụm thôi, những người này chắc chắn sẽ muốn kể cho tất cả mọi người biết.
Quả nhiên, y rất nhanh đã tìm được mục tiêu của mình.
Chủ post cũng giống như y, sau khi nhận được dịch dinh dưỡng thì bóc một túi uống thử. Người này đổi được dịch dinh dưỡng vị dưa chuột, mùi thơm đặc trưng của dưa chuột, còn chưa vào miệng mà đã tràn ngập khắp phòng.
Chủ post mở dịch dinh dưỡng trước mặt người nhà của mình, chờ hắn uống xong túi trong tay, đang định làm thêm túi nữa thì phát hiện, sáu bịch còn lại đã bị ba hắn, mẹ hắn cùng em gái hắn chia nhau xong đâu vào đấy rồi. Mà trong lúc hắn thưởng thức hương vị túi dịch dinh dưỡng của mình, ba người kia cũng đã xử lý xong hai túi đã chia.
???
Đây là chuyện mà người thân trong nhà sẽ làm sao? Một giây kia, chủ post thực sự cảm thấy hoài nghị, liệu có phải hắn được ba mẹ nhặt từ đống rác về không.
"Con trai! Dịch dinh dưỡng này ngon thật đấy! Đây là hương vị thực sự của dưa chuột à? Sau này nhà mình cứ mua vị này đi!" Đây là ba mẹ của chủ post nói.
"Anh, em muốn uống nữa!" Đây là em gái mới mười tuổi của chủ post.
Chủ post khóc không ra nước mắt, nói cho người nhà biết, chỗ dịch dinh dưỡng này là do mình dùng điểm tích lũy trong game để đổi, bây giờ vẫn chưa có chỗ để mua, xong rồi lại chạy lên diễn đàn game than thở về nỗi chua xót trong lòng mình.
Hắn dùng trải nghiệm thực tế của mình để nói cho tất cả mọi người, liền một lúc uống hai túi dịch dinh dưỡng là hành vi không đúng! Không nên quá chén QAQ!
Nhưng mà, cư dân mạng cả ngày ngụp lặn trên diễn đàn game lại không thấy thương cảm gì cho lắm, sau khi cho một tràng "Ha ha ha ha" xong thì bắt đầu tò mò về hương vị dịch dinh dưỡng, lập tức @ những người chơi có đổi dịch dinh dưỡng mà mình biết, để họ tới giải đáp vấn đề này.
Sau đó, xuất hiện một Thang Uyển thích hóng hớt.
"Dịch dinh dưỡng à? Tôi đổi được ba set, xong thì bán luôn rồi, kiếm được 600 tinh tệ, địa chỉ người nhận lấy luôn thông tin mà người mua cung cấp, ngay cả cái bóng của dịch dinh dưỡng tôi cũng chưa được thấy nữa. Đọc bài viết của chủ post xong, tâm trạng tôi chỉ có thể nói là vô cùng phức tạp..."
"Má nó! Mấy người nói thật không đấy, dịch dinh dưỡng ngon như vậy luôn hả? Tôi cũng bán xừ mất rồi, vậy không phải lỗ to rồi sao? Bây giờ tôi đi liên lạc với người mua, để đối phương trả lại một túi, không biết người ta có đồng ý không nhỉ..."
"Ha ha ha ha! Tôi mua được dịch dinh dưỡng của người khác, lúc nhận được hàng, ba mẹ tôi còn mắng tôi tiêu xài phung phí, cẩn thận rồi có ngày phải bán cả vợ đi mà đền, giờ thì hay rồi, bọn họ đều đang nói thiệt là thơm nè, chỉ để lại cho tôi có năm túi, còn đâu đều bị họ mang về phòng, cất vào két rồi. Mèo con khóc gào.jpg"
"Dịch dinh dưỡng nhận được được ông nội tôi đánh giá rất cao, trước kia vì không muốn vào game cùng tôi mà ông giận dỗi suốt, sau đó tôi nói với ông là trong game còn nhiều món ngon hơn nhiều, và thế là ông đã trở thành thành viên của hội nghiện game, chơi mấy tiếng rồi mà không chịu logout nữa."
"Đáng ghét! Lầu trên đang khoe cái gì thế hả?! Chúng ta đang nói về dịch dinh dưỡng cơ mà, sao thím lại nhắc đến tiêu chuẩn game ở đây? Tui khóc, không cho tui một túi dịch dinh dưỡng kia thì tui không nín nổi..."
"Ha ha! May mà tôi nhanh trí, không bán dịch dinh dưỡng vội, vị dưa hấu uống thực sự quá sảng khoái, đó rõ ràng là vị dưa hấu đúng chuẩn! Tôi cố ý vào trang web của "Thực phẩm Vị Cổ" xem rồi, lúc nào mở bán bọn họ cũng không nói, giờ tôi quyết định giữ hết 5 set dịch dinh dưỡng mình đổi được lại, ăn dè đến khi bọn họ tung sản phẩm ra!"
Thang Uyển đắc ý để lại một comment trong topic, không tới mấy phút đã nhận được không ít câu trả lời, còn có cư dân mạng điên cuồng inbox cho y, hỏi y có thể bán dịch dinh dưỡng trong tay ra không, không cần bán cả set, chỉ cần bán cho họ 1 bịch là được, giá vẫn giữ nguyên 200 tinh tệ.
Đúng vậy, sau đợt review rầm rộ này, dịch dinh dưỡng mới do công tu "Thực phẩm Vị cổ" sản xuất đã không còn ở mức giá ban đầu nữa. Giá cả của chúng nó trực tiếp tăng lên bảy lần, những vẫn có cảm giác là hàng hiếm vô giá.
Bây giờ những người có dịch dinh dưỡng trong tay, ai mà muốn bán đi nữa chứ, để lại cho mình dùng còn không đủ đây!
Lôi Báo vẫn luôn chú ý đến tin tức về dịch dinh dưỡng trên diễn đàn vui đến mức muốn bay lên. Anh ta vung tay để cấp dưới vào việc, đốc thúc nhà máy dưới danh nghĩa công ty tập trung hết sức lực để sản xuất năm loại dịch dinh dưỡng này, liên tục từ sáng đến tối không ngừng nghỉ, chuẩn bị tốt cho việc ra mắt sản phẩm vào cuối tháng.
Công nhân viên nếu cần tăng ca thì tiền tăng ca cuối tháng nhân mười. Mặt khác, nếu sau khi mở bán, lượng tiêu thụ của dịch dinh dưỡng cao hơn trước đây, lương tháng này của mọi người sẽ được tăng gấp đôi. Nếu lượng tiêu thụ vượt xa dự tính của bọn họ, gấp ba anh ta cũng đồng ý trả!
Là trợ thủ đắc lực nhất của Lôi Báo, thấy Lôi Báo đưa ra quyết định vô lý, thư ký nên là người đầu tiên ngăn cản, đúng lúc nhắc nhở, nhưng lần này, y không chỉ không phản đối, mà trong lòng còn cảm thấy, chuyện đầu tiên sếp mình chỉ thị có hơi muộn, bây giờ bắt tay vào làm hết công suất, không biết có thể ngăn lại sự nhiệt tình của người dân vũ trụ không.
"Vâng, tôi sẽ đi làm ngay." Thư ký nói xong thì nhanh nhẹn đi ra thông báo cho nhân viên các cấp.
Chờ đến cuối tháng, toàn thể nhân viên công ty bọn họ sẽ có một trận đánh ác liệt đây.
Từ khi trò chơi "Vùng đất điền viên" này đột nhiên xuất hiện, trong diễn đàn mỗi ngày đều náo nhiệt hơn cả đêm giao thừa.
Một ngày loáng cái đã trôi qua trong cảm xúc vui mừng tiếc nuối đan xen của người chơi, sáng ngày 19, Bạch Lê đưa mắt nhìn về phía gương mặt quen thuộc của người còn lại trên giường, một lần nữa rơi vào trầm tư.
Tại sao lúc đó cậu lại như bị ma xui quỷ khiến mà tin vào cái lý do kỳ quặc như "Quen hơi giường cậu" của người này chứ?
Chẳng lẽ giường cậu mềm mại êm ái đến vậy hả, khiến người ta ngủ rồi còn muốn ngủ nữa?
Quan trọng hơn là, Văn Tinh Diệu chạy tới phòng cậu, thực sự là chỉ để ngủ, hai người đắp chăn nói chuyện một cách vô cùng trong sáng, cái này mới là cái chết người nhất.
Vừa định ngồi dậy, lại bất thình lình không kịp chuẩn bị đối diện với đôi mắt sâu hút của Văn Tinh Diệu.
"Chào buổi sáng." So với hôm qua, giọng của hắn lại càng khàn hơn.
Bạch Lê cố nhịn cảm giác muốn nhìn vào trong chăn của mình lại, cũng đáp về ba từ y chang.
Ừm, bây giờ không sao rồi.
Cùng nhau đánh răng rửa mặt xong cuôi, hai người lập tức nhận được ánh mắt kinh ngạc của Đường Nghênh đang lên lầu tìm người, tuy trong lòng vẫn còn chút tiếc nuối, nhưng Bạch Lê vẫn bình tĩnh nhìn qua.
Chỉ cần mình không thấy xấu hổ, thì người xấu hổ là người khác.
Đường Nghênh: "..."
Đáng ghét quá đi! Sắp phải đi rồi mà lại còn bị nhét cho một tô cơm chó rõ bự!
Đang bận phiền muộn, anh ta không phát hiện ra, sắc mặt Văn Tinh Diệu trông không thỏa mãn như mình tưởng tượng, trái lại còn lộ rõ vẻ mất mát cùng ủ rũ. Ai mà ngờ được, đường đường là thượng tướng Đế quốc, ở trước mặt người mình thích, cũng chỉ là một tên nhát gan, tay chân rụt rè chứ.
Hắn và Bạch Lê, ngoại trừ tiếp xúc thân thể cơ bản ra thì ngay cả thơm một cái cũng không có! Lúc còn đang trong kỳ con non, Chí Tôn còn làm được nhiều hơn so với chính hắn!
Loại tâm trạng này của Văn Tinh Diệu cũng không kéo dài quá lâu, hắn luông tin cái gì phải đến rồi cũng sẽ đến, chỉ cần hắn kiên trì, thì có như thế nào cũng sẽ đợi được.
Mấy người ăn xong bữa sáng cuối cùng trước khi chia tay, sau khi xác nhận không còn bỏ quên thứ gì nữa, Bạch Lê lấy ra nút không gian đã chuẩn bị từ sớm, đưa cho Văn Tinh Diệu.
"Trong nút không gian này em có để sẵn một ít nguyên liệu nấu ăn cùng các loại gia vị, nhiều nhấ vẫn là rau dưa, thịt thì không có nhiều lắm, sau khi trở về hai người xem rồi sắp xếp, đừng để dạ dày mình chịu thiệt."
Nghe Bạch Lê nói, Văn Tinh Diệu vô thức đưa ý thức vào nút không gian xem xét một lượt, phát hiện Bạch Lê nói thế vẫn là quá kiêm tốn, từng này sao có thể nói là "Một ít" được, đều sắp nhồi đầy phân nữa không gian bên trong rồi, thực sự rất nhiều.
"Vậy còn em?" Văn Tinh Diệu không hiểu sao có loại cảm giác mình đang ăn bám vợ.
"Em á? Chỗ em vẫn còn nhiều lắm. Hơn nữa mấy ngay nay anh nấu sẵn cho em không ít đồ, nói không chừng chờ mọi người quay lại, em vẫn còn chưa ăn hết chúng nó ấy chứ!" Mà nếu có lỡ ăn hết, Bạch Lê cũng chỉ đành tự mình xuống bếp thôi.
Đường Nghênh nghe Bạch Lê nói thế, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng lung tung. Đây là người tốt ở đâu ra vậy, sao chuyện gì cũng nghĩ cho Văn Tinh Diệu thế, cảm giác Bạch Lê lỗ to rồi.
"Đúng rồi, mọi người có muốn cầm theo mấy chậu rau dưa hay là hạt giống đi không, mang về tự mình trồng cũng vui lắm đấy. Nếu mọi người thích, em sẽ ra sân đào mấy cây về cho mọi người." Bạch Lê nghĩ tới suy đoán trước đó của mình, hào hứng đề nghị.
Đối với Nông thần mà nói, không có gì hấp dẫn hơn là trồng trọt canh tác cả.
Ngoại trừ Văn Tinh Diệu, hai người đại khái là tương đương nhau.
"Được đó được đó, chúng tôi mang chút rau dưa về, coi như có cái để Tinh Diệu nhớ đến." Không chờ Văn Tinh Diệu mở miệng, Đường Nghênh đã đồng ý luôn, sau đó anh ta còn mặt dày hỏi Bạch Lê có thể cho nhiều hạt giống một chút không, "Trong quân bộ bây giờ vẫn có không ít binh lính chưa cướp được tiêu chuẩn đăng nhập, tôi thấy bọn họ cũng nhàn rỗi, chi bằng để bọn họ trồng rau trong thực tế luôn cũng ổn. Đúng lúc dưới danh nghĩa của Văn Tinh Diệu có mấy hành tinh nông nghiệp, bọn tôi cũng không cần lo thiếu đất."
Anh ta biết, bây giờ mấy sản phẩm liên quan đến nông nghiệp trên TaoTao đều đã nằm trong trạng thái thiếu hàng, khan hiếm. Mà khởi xướng ra hiện tượng này chính là Bạch Lê, người đã thiết kế trò chơi nông trai "Vùng đất điền viên".
Không biết có phải là nhìn nhiều nên hoa mắt không, mà Văn Tinh Diệu phát hiện, lúc Đường Nghênh nói tới hành tinh nông nghiệp dưới danh nghĩa của hắn, hai mắt Bạch Lê rõ ràng lóe lên một cái, giống như bên trong có vô số ngôi sao, sáng đến chói mắt.
Ừm, người có thể thiết kế ra game nông trại, chắc chắn chấp niệm đối với trồng trọt chăn nuôi phải vượt xa người thường nhỉ? Chờ hắn quay về, liệu có nên tìn một lý do để dẫn Bạch Lê tới thăm mấy hành tinh nông nghiệp đó một chút không?
Bạch Lê đương nhiên là đồng ý với yêu cầu của Đường Nghênh, ngay ở trước mặt anh ta móc một bao hạt giống trong không gian ra, nói cho anh ta biết, chỗ hạt giống này chỉ cần chăm sóc đúng cách thì có thể trồng ra được một ruộng rau lớn. Đường Nghênh hí hửng nhận lấy, còn khen Bạch Lê từ đầu đến chân một lượt.
Nhân lúc Đường Nghênh đi ra sân chọn rau để bứng đi, Bạch Lê lặng lẽ kéo Văn Tinh Diệu đến góc nhà, bộ dạng trông vô cùng khả nghi, rất có mùi bí hiểm.
"Thân thể của anh đã khôi phục hoàn toàn chưa, có thể luôn duy trì hình người không?" Vấn đề này thực ra Bạch Lê đã hỏi không dưới ba lần, lần hỏi trước, Văn Tinh Diệu đã cho cậu một câu trả lời chính xác.
Nhưng cậu vẫn thấy lo lắng, sợ lúc mình không biết, chứng đứt gãy gien khó khăn lắm mới ổn định được của Văn Tinh Diệu lại lần nữa phát tác, hắn sẽ lại biến thành sư tử lớn hoặc là mèo nhỏ, vậy nỗ lực mấy ngày nay của họ, chẳng phải đều uổng phí cả sao?
Văn Tinh Diệu hoàn toàn không thấy Bạch Lê dông dài, trái lại trong lòng còn ngọt muốn chết, biểu hiện này của cậu là đang quan tâm đến hắn. Vì vậy hắn kiên nhẫn trả lời một lần nữa: "Yên tâm đi, đã ổn định rồi, nếu tôi cảm thấy có dấu hiệu tái phát thì chỉ cần vào game một lúc là có thể thuận lợi vượt qua."
Tuy hiệu quả khi vào game còn khuya mới bằng được việc Bạch Lê trực tiếp cho hắn ăn một ngụm, nhưng so với những game giả lập hắn chơi trước kia vẫn tốt hơn nhiều.
Bạch Lê chớp mắt, nhìn Văn Tinh Diệu đang nghiêm túc giải thích với mình, trong lòng không nhịn được muốn trêu chọc hắn. Vì thế cậu chầm chậm lắc đầu, nói: "Có thật không, em không tin."
Văn Tinh Diệu: "???" Chuyện gì đây, sao lại không tin, rõ ràng hai lần trước cậu đã tin rồi mà.
Hắn há há miệng, muốn giải thích cẩn thận hơn một chút, lại đột nhiên bị một đôi môi khác áp tới, ngăn lại lời hắn sắp nói ra.
"Trừ phi, để em độ thêm cho anh mấy hơi, duy trì sự ổn định."
Giữa đôi môi quấn quýt, một câu nói ngắn ngủi được phát ra.
Văn Tinh Diệu đầu óc choáng váng, suýt chút nữa không nghe rõ được Bạch Lê nói gì, chỉ gật đầu theo bản năng, cảm thấy Bạch Lê nói gì cũng đúng hết.
Sau đó, hắn thấy một luồng khí mát mẻ chảy vào trong miệng mình, hóa thành gió mát vô hình vô thanh, thổi quét qua toàn thân, cuốn đi cảm giác khô nóng trong người.
Lại sau đó nữa, hắn nghe thấy một tiếng "Gào" đầy tức giận từ phía sau truyền tới, cảnh tượng giống như được tái hiện lại của ngày hôm qua, đang định lùi về phía sau một bước, kết thúc quá trình làm hắn mê mẩn ngây ngất này, lại bị Bạch Lê túm cánh tay, dùng sức giữ lại. Giờ phút này, có nói là mặt đỏ tim đập nhanh cũng không ngoa.
"Đừng lơ đãng, cơ hội hiếm có, anh còn không chịu nắm lấy cho chắc?" Giọng điệu Bạch Lê giống như đang đùa giỡn.
Chỉ một câu nói, lại giống như nạp đầy năng lượng cho Văn Tinh Diệu. Đúng vậy, thời điểm như thế này, sao hắn có thể hoảng sợ được? Vì thế đổi khách thành chủ, chủ động làm nụ hôn này sâu hơn.
Đối với mấy cú đá đạp ở bắp chân, hắn làm như không cảm thấy. Bây giờ có là thần thánh phương nào đến, hắn cũng phải vẽ nên một dấu chấm tròn hoàn mỹ cho lần tiếp xúc thân mật đầu tiên của hai người đã.
Nụ hôn kết thúc, sắc mặt hai người đều đỏ hồng, thở hổn hển tách ra, cúi đầu nhìn thì thấy hồ ly nhỏ màu đen cào cấu mệt đã nằm nhoài xuống sàn. Ban nãy chính nó là người bày tỏ sự phản kháng mãnh liệt với hành vi của hau người, mà vừa được chú ý đến một cái, nó đã hoàn toàn quên mất luôn.
Thân thể mềm nhũn giống như thảm trải sàn màu đen nằm bẹp trên nền nhà bóng loáng, ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt nhìn về phía Bạch Lê tràn đầu ai oán, nhìn về phía Văn Tinh Diệu lại đầy chán ghét!
Văn Tinh Diệu từ từ tỉnh táo lại, lúc đối diện với ánh mắt chán ghét kia thì chợt nhận ra, có lẽ Chúc Mặc Lăng cũng giống hắn khi trước, ý thức nhân loại đã thức tỉnh trong thân thể kỳ con non rồi.
Lại nghĩ đến lời đối phương nói với mình lúc xé bảng tên trong thành cổ, rất nhanh hắn đã biết tại sao đối phương lại tức giận như vậy.
Hôn môi bạn trai ngay trước mặt anh vợ, hắn thực sự quá to gan!
Nhưng hắn không hối hận.
Trước mặt sự "Dụ dỗ" của bạn trai, anh vợ cũng phải đi đường vòng.
Nhưng rất nhanh hắn đã chẳng vui vẻ nổi nữa, đắc tội anh vợ tương lại, chờ hắn đi rồi, liệu có bị đối phương chọc gây bánh xe không nhỉ?
Để lấy lòng anh vợ, hắn nhất định phải nghĩ ra cách gì đó.
Thấy Bạch Lê đã ngồi xổm xuống bế hồ ly nhỏ lên, hắn nghĩ một chút rồi nói: "Anh ta là tộc trưởng tộc Thiên Hồ, cứ luôn ở trong trạng thái kỳ con non cũng không phải cách hay, nếu có thể thì tốt nhất là để anh ta nhanh chóng khôi phục hình người?"
Anh vợ tương lai (Có khả năng) này, tôi chỉ có thể giúp anh được đến đây thôi. Muốn làm quen với Bạch Lê hay là tìm ra em trai thì phải dựa vào nỗ lực của chính anh...
Bình luận facebook