Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 643-4
Chương 643-4
Ở một nơi khác, sau khi Tô Kim Thư rời khỏi phòng siêu âm, Lệ Hữu Tuấn và Mộ Mẫn Loan là người phản ứng đầu tiên, vội vàng đi thẳng tới Lệ Hữu Tuấn dịu dàng hỏi cô: “Sao rồi em?”
Tô Kim Thư đưa mắt nhìn anh, không muốn khiến anh lo lắng: “Không có gì ạ, bác sĩ nói em đi lấy máu trước, tuần sau tới lấy kết quả”
Mộ Mẫn Loan hơi ngạc nhiên.
“Không phải nói là làm siêu âm bốn chiều à? Sao còn phải thử máu nữa”
Mộ Mẫn Loan nói vậy cũng nhắc nhở Lệ Hữu Tuấn, anh nghỉ ngờ nhìn về phía Tô Kim Thư.
Nhưng mà lúc này đây vẻ mặt Tô Kim Thư lại vô cùng bình tĩnh, cô nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Chắc là bên này quy trình kiểm tra không giống như trong nước”
Mộ Mẫn Loan cũng không nghĩ gì nhiều, cô ấy đi tới bên cạnh Tô Kim Thư.
“Thử máu ở lầu hai bên kia, để chị đưa em đi”
Tô Kim Thư gật đầu: “Chồng ơi, bọn em sang tầng hai bên kia lấy máu, sẽ về nhanh thôi, anh ở lại đây chờ em một chút nhé.”
“Được.
Sau khi bóng người Tô Kim Thư và Mộ Mẫn Loan biến mất nơi thang máy, Lệ Hữu Tuấn trầm ngâm một lúc rồi xoay người đi tới trước cửa phòng siêu âm.
‘Cốc cốc cốc.”
Trong phòng siêu âm, Weilia còn muốn nói chuyện với người phụ nữ đầu dây thêm một lúc, căn dặn mấy câu, nhưng thình lình nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Dường như theo bản năng, cô ta che ống nghe lại, hét về phía cửa: ““Excuse me, thời gian xem bệnh sáng nay đã hết, nếu có gì cần hỏi ý kiến thì mai hãy tới”
Sau khi nói xong, cô ta bỏ tay ra khỏi ống nghe.
Ngay lúc đang chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên liếc mắt về phía cửa phòng làm việc, cánh cửa bị một người bên ngoài đẩy ra Bóng người cao lớn vô cùng cứ thế xuất hiện trước cửa, trong lòng Weilia chợt giật thót, cô ta cúp điện thoại như là phản xạ có điều kiện.
Đợi đến lúc ngẩng đâu lên thì thấy bóng người cao †o khôi ngô đó đã trực tiếp đi tới trước mặt mình.
‘Weilia ngẩng đầu nhìn lên, hô hấp như: sững lại.
Bởi vì xuất hiện trước mặt cô ta là một người đàn ông phương Đông, cao gần mét chín, ngũ quan sắc nét, đường nét như dao.
Gương mặt đó như được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc thành, không hề có bất kỳ tì vết, chỉ đi ngang cũng toát lên hơi thở quý tộc ra ngoài.
Weilia tỏ ra khá bất ngờ, người đàn ông phương Đông này hoàn mỹ quá.
Vốn cô ta còn cho rằng gu thẩm mỹ của mình rất cao, nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cô ta đã cảm thấy tim mình không khống chế nổi như nhảy lên cuồng loạn.
Sự quyến rũ, lạnh lùng, tao nhã của người đàn ông này là tổ hợp lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ở một người đàn ông, hơn nữa còn không hề cảm thấy phản cảm một chút nào.
”Oh, excuse me, anh à, xin hỏi anh có chuyện gì sao?”
‘Weilia cũng không hề biết giọng nói của mình bắt đầu trở nên mất tự nhiên, thậm chí cô ta còn hơi sốt sảng và có phần mong đợi.
Lệ Hữu Tuấn nhìn nữ bác sĩ trước mặt rồi mở lời, lúc nói chuyện anh vẫn giữ sự lịch sự và tôn trọng cần có: “Tôi là chồng của cô gái vừa mới vào đây, tôi muốn hỏi kết quả siêu âm lần này của cô ấy sao rồi?”
Tiếng Anh lưu loát và tự nhiên của anh khiến Weilia lại bất ngờ lần nữa.
Nhưng những lời anh nói ra mới khiến cho cô ta ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông này là chồng Tô Kim Thư?
Không sai, đột nhiên cô ta nhớ ra bức chân dung mà bà Smith đưa cho mình nhìn, đây đúng là người đàn ông hoàn mỹ đứng bên cạnh Tô Kim Thư.
Chỉ có điều lúc này xuất hiện trước mặt mình, anh ta càng trở nên anh tuấn và quyến rũ hơn trong ảnh.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cô ta mới không nhận ra được.
Bà Smith nói không sai một chút nào, người đàn ông này xem Tô Kim Thư như một phần vô cùng quan trọng.
‘Weilia lập tức đứng lên, hai tay bất giác nắm chặt, không biết tại sao cô ta lại thấy hơi ghen tị €ô Tô Kim Thư kia ngoài khuôn mặt dễ nhìn ra thì có cái gì đáng để người đàn ông ưu tú này chiều chuộng như thế?
Một sinh viên tài cao ở đại học nổi tiếng như cô ta, vậy mà chỉ có thể gặp được một gã đàn ông ăn không ngồi rồi, còn phải làm việc trong phòng siêu âm ở một bệnh viện nhỏ, thậm chí còn bị tên khốn kia áp bức, đánh đập.
Ông trời đúng là không công bằng.
Nhưng mà những tháng này tươi đẹp của Tô Kim Thư có thể còn bao lâu nữa chứ.
Đối thủ một mất một còn của cô ta đang tới đây, chờ xem cô ta rơi vào cõi vạn kiếp bất phục Chỉ là mấy giây ngắn ngủi, trong đầu ‘Weilia đã có trăm ngàn suy nghĩ.
Ở một nơi khác, sau khi Tô Kim Thư rời khỏi phòng siêu âm, Lệ Hữu Tuấn và Mộ Mẫn Loan là người phản ứng đầu tiên, vội vàng đi thẳng tới Lệ Hữu Tuấn dịu dàng hỏi cô: “Sao rồi em?”
Tô Kim Thư đưa mắt nhìn anh, không muốn khiến anh lo lắng: “Không có gì ạ, bác sĩ nói em đi lấy máu trước, tuần sau tới lấy kết quả”
Mộ Mẫn Loan hơi ngạc nhiên.
“Không phải nói là làm siêu âm bốn chiều à? Sao còn phải thử máu nữa”
Mộ Mẫn Loan nói vậy cũng nhắc nhở Lệ Hữu Tuấn, anh nghỉ ngờ nhìn về phía Tô Kim Thư.
Nhưng mà lúc này đây vẻ mặt Tô Kim Thư lại vô cùng bình tĩnh, cô nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Chắc là bên này quy trình kiểm tra không giống như trong nước”
Mộ Mẫn Loan cũng không nghĩ gì nhiều, cô ấy đi tới bên cạnh Tô Kim Thư.
“Thử máu ở lầu hai bên kia, để chị đưa em đi”
Tô Kim Thư gật đầu: “Chồng ơi, bọn em sang tầng hai bên kia lấy máu, sẽ về nhanh thôi, anh ở lại đây chờ em một chút nhé.”
“Được.
Sau khi bóng người Tô Kim Thư và Mộ Mẫn Loan biến mất nơi thang máy, Lệ Hữu Tuấn trầm ngâm một lúc rồi xoay người đi tới trước cửa phòng siêu âm.
‘Cốc cốc cốc.”
Trong phòng siêu âm, Weilia còn muốn nói chuyện với người phụ nữ đầu dây thêm một lúc, căn dặn mấy câu, nhưng thình lình nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Dường như theo bản năng, cô ta che ống nghe lại, hét về phía cửa: ““Excuse me, thời gian xem bệnh sáng nay đã hết, nếu có gì cần hỏi ý kiến thì mai hãy tới”
Sau khi nói xong, cô ta bỏ tay ra khỏi ống nghe.
Ngay lúc đang chuẩn bị nói tiếp, đột nhiên liếc mắt về phía cửa phòng làm việc, cánh cửa bị một người bên ngoài đẩy ra Bóng người cao lớn vô cùng cứ thế xuất hiện trước cửa, trong lòng Weilia chợt giật thót, cô ta cúp điện thoại như là phản xạ có điều kiện.
Đợi đến lúc ngẩng đâu lên thì thấy bóng người cao †o khôi ngô đó đã trực tiếp đi tới trước mặt mình.
‘Weilia ngẩng đầu nhìn lên, hô hấp như: sững lại.
Bởi vì xuất hiện trước mặt cô ta là một người đàn ông phương Đông, cao gần mét chín, ngũ quan sắc nét, đường nét như dao.
Gương mặt đó như được Thượng Đế tỉ mỉ điêu khắc thành, không hề có bất kỳ tì vết, chỉ đi ngang cũng toát lên hơi thở quý tộc ra ngoài.
Weilia tỏ ra khá bất ngờ, người đàn ông phương Đông này hoàn mỹ quá.
Vốn cô ta còn cho rằng gu thẩm mỹ của mình rất cao, nhưng ngay lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông này, cô ta đã cảm thấy tim mình không khống chế nổi như nhảy lên cuồng loạn.
Sự quyến rũ, lạnh lùng, tao nhã của người đàn ông này là tổ hợp lần đầu tiên cô ta nhìn thấy ở một người đàn ông, hơn nữa còn không hề cảm thấy phản cảm một chút nào.
”Oh, excuse me, anh à, xin hỏi anh có chuyện gì sao?”
‘Weilia cũng không hề biết giọng nói của mình bắt đầu trở nên mất tự nhiên, thậm chí cô ta còn hơi sốt sảng và có phần mong đợi.
Lệ Hữu Tuấn nhìn nữ bác sĩ trước mặt rồi mở lời, lúc nói chuyện anh vẫn giữ sự lịch sự và tôn trọng cần có: “Tôi là chồng của cô gái vừa mới vào đây, tôi muốn hỏi kết quả siêu âm lần này của cô ấy sao rồi?”
Tiếng Anh lưu loát và tự nhiên của anh khiến Weilia lại bất ngờ lần nữa.
Nhưng những lời anh nói ra mới khiến cho cô ta ngây ngẩn cả người.
Người đàn ông này là chồng Tô Kim Thư?
Không sai, đột nhiên cô ta nhớ ra bức chân dung mà bà Smith đưa cho mình nhìn, đây đúng là người đàn ông hoàn mỹ đứng bên cạnh Tô Kim Thư.
Chỉ có điều lúc này xuất hiện trước mặt mình, anh ta càng trở nên anh tuấn và quyến rũ hơn trong ảnh.
Cho nên lần đầu tiên nhìn thấy cô ta mới không nhận ra được.
Bà Smith nói không sai một chút nào, người đàn ông này xem Tô Kim Thư như một phần vô cùng quan trọng.
‘Weilia lập tức đứng lên, hai tay bất giác nắm chặt, không biết tại sao cô ta lại thấy hơi ghen tị €ô Tô Kim Thư kia ngoài khuôn mặt dễ nhìn ra thì có cái gì đáng để người đàn ông ưu tú này chiều chuộng như thế?
Một sinh viên tài cao ở đại học nổi tiếng như cô ta, vậy mà chỉ có thể gặp được một gã đàn ông ăn không ngồi rồi, còn phải làm việc trong phòng siêu âm ở một bệnh viện nhỏ, thậm chí còn bị tên khốn kia áp bức, đánh đập.
Ông trời đúng là không công bằng.
Nhưng mà những tháng này tươi đẹp của Tô Kim Thư có thể còn bao lâu nữa chứ.
Đối thủ một mất một còn của cô ta đang tới đây, chờ xem cô ta rơi vào cõi vạn kiếp bất phục Chỉ là mấy giây ngắn ngủi, trong đầu ‘Weilia đã có trăm ngàn suy nghĩ.
Bình luận facebook