• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Cùng Tổng Tài Daddy Cưng Chiều Mẹ Tô Kim Thư (2 Viewers)

  • Chương 644-1

Chương 644-1


Mộ Mẫn Loan đè nén sự sung sướng trong lòng lại: “Như vậy đi, đợi lát nữa sau khi Kim Thư làm kiểm tra xong, em sẽ đi đến dưới công ty của anh tìm anh nhé.”


“Được, đợi lát nữa anh bảo Thomas đi đón em Ban đầu Mộ Mẫn Loan cũng không định sẽ làm phiền anh ấy, dù sao thì công việc của anh ấy cũng bận rộn, còn phải bớt thời gian đề quan tâm cho mình.


Nhưng cô ta còn chưa nói xong, đã bị người đàn ông cắt đứt không do dự: “Cứ quyết định như vậy đi, đợi lát nữa gặp”


Sau khi người đàn ông bá đạo nói xong những lời này thì đã cúp điện thoại luôn.


Mộ Mẫn Loan ngơ ngác nhìn điện thoại di động, mấy giây sau màn hình đã tối đi, lúc này cô ta mới lộ ra nụ cười ngọt ngào.


Loại cảm giác này, thật giống như hai người đã quay lại năm năm về trước lần nữa vậy.


Sau khi Tô Duy Nam cúp điện thoại xong thì lại gọi một cuộc điện thoại cho Âu Mỹ Lệ.


Công việc của tập đoàn Âu thị anh ấy cũng đã xử lý gần xong, là lúc nên cầm quyền sinh sát của tập đoàn Âu thị trả lại cho người thừa kế chân chính rồi “Tút tút tút..”


Nhưng sau khi điện thoại reo lên một lúc rất lâu lại truyền đến giọng nói của một người phụ nữ xa lạ: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không thể liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau.”


Tô Duy Nam nghi ngờ nhíu mày, lịch trình công tác của Âu Mỹ Lệ bây giờ cũng không được xem là bí mật lắm, lại càng không đến tình trạng không thể nhận được điện thoại.


Cho nên đang lúc Tô Duy Nam chuẩn bị gọi lại lần thứ hai, đột nhiên ngoài cửa truyên đến một loạt âm thanh huyên náo: “Các ông, các ông không thể vào được”


“Nếu các ông cứ nhất quyết muốn xông vào, tôi sẽ gọi bảo vệ đến!”


Ngoài cửa có mấy người đang xô đẩy nhau, người đang mở miệng ngăn cản bọn họ là thư ký của tổng giám đốc.


Nhưng mà một người phụ nữ thì cơ bản cũng không có cách nào ngăn cản được mấy người đàn ông hung hãn như thế được, cửa phòng làm việc bị ai đó đẩy ra.


Mấy tên vệ sĩ mặc vest đen nối đuôi nhau tiến vào, theo sau lưng bọn họ chính là nữ thư ký có chút hốt hoảng chạy vào, hết sức có lỗi nhìn về phía Tô Duy Nam: “Xin lồi tổng giám đốc, tôi không ngăn cản được bọn họ”


Cúng đúng vào lúc này, một bóng người cao lớn từ cửa xông vào.


Đó là một người đàn ông trung niên, ông †a mặc một chiếc áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, trên khuôn mặt còn có khí chất vốn có của người Bạch Lạc.


Trên mặt ông ta cũng không lộ ra biểu cảm gì, chỉ là nhiệt độ xung quanh người ông ta rất thấp, tạo nên một cảm giác vô cùng áp bách.


Sau khi Tô Duy Nam nhìn thấy người đàn ông đó, trong lòng bảy tám phần đã đoán ra được chuyện gì.


Anh ấy khoát tay với nữ thư ký đứng bên cạnh “Các cô ra ngoài trước đi “Vâng”


Sau khi mấy nữ thư ký giữ cửa lại, Tô Duy Nam ở phía sau còn nói thêm một câu: “Đóng cửa lại đi”


Tiếng cửa kính nặng nề bị người ta đóng lại, nó đã ngăn cách tất cả âm thanh bên trong.


Tô Duy Nam rất ưu nhã ngồi dựa vào ghế so pha, hai chân của anh ấy lười biếng bắt chéo nhau, một đôi mắt giống như hồ ly trông rất giảo hoạt.


“Các ông cứ xông vào như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?”


“Cậu Tô, tôi tin rằng cậu là một người biết thức thời, cho nên tôi sẽ nói thẳng ra luôn”


Tô Duy Nam vẫn giữ vẻ ung dung nhìn ông †a, tay tay của anh đan vào nhau đặt dưới cằm, giống như đang chăm chú lắng nghe câu chuyện.


“Tấm huy chương đó rốt cuộc đang ở đâu?”


Cuối cùng Tô Duy Nam thể hiện dáng vẻ như vừa bừng tỉnh: “À, thì ra ông đến đây là vì tấm huy chương đó sao?”


Người đàn ông trung niên sau khi nhìn thấy biểu hiện này của anh ấy thì hai mắt lập tức sáng lên: “Cậu biết thứ đó ở đâu sao?”


Tô Duy Nam ngay lập tức nhún vai, anh ấy làm điệu bộ rất vô tội xòe hai tay ra nói: “Rất xin lỗi, tôi chỉ sợ chuyến này của các ông phải ra về mà không có kết quả gì”


Người đàn ông trung niên không kìm được mà nhíu mày: “Cậu Tô, tôi biết cậu rất thông minh, cũng rất giảo hoạt. Nhưng thuộc hạ của tôi đã đến Bạch Lạc một chuyến rồi, bọn họ có manh mối chứng cứ rõ ràng, tấm huy chương đó rất có khả năng đang ở trong tay của cậu”


“ỒI Nếu có loại khả năng đó, vậy nó thể hiện rằng cũng không có chứng cứ gì rõ ràng cả! Thật không ngờ khả năng bồi dưỡng thủ hạ của ông Hồng lại chỉ được như thế thôi, ngay cả chứng cứ rõ ràng cũng không tìm được mà đã dám báo ngay cho ông biết”


Người đàn ông trung niên được gọi là ông Hồng kia sau khi nghe được những lời này thì vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, ánh mắt cũng theo đó mà tối xuống.


‘Ông Hồng, nếu tôi là ông, thì điều đầu tiên tôi làm sẽ là về dạy dỗ lại thủ hạ của mình, nói cho bọn họ biết cái gì mới là chứng cứ rõ ràng, cái gì gọi là tưởng tượng vô căn cứ”


Trông thấy vẻ mặt dương dương đắc ý của Tô Duy Nam, vẻ mặt của người được gọi là ông Hồng kia càng trở nên nặng nề hơn: “Thủ hạ của tôi đương nhiên tôi sẽ dạy bảo lại, nhưng tại đây tôi cũng nhắc nhở cậu một chút, tấm huy chương đó có ý nghĩa như thế nào với tôi thì chắc cậu cũng biết rõ. Nếu không tìm ra nó thì chắc chắn tôi sẽ không từ bỏ ý định”


Khóe miệng Tô Duy Nam khẽ nhếch lên “ồ, tôi đây cũng chỉ có thể chúc phúc cho ông Hồng sớm ngày tìm được đồ quý giá của mình thôi”


Ông Hồng lạnh lùng nhìn chăm chăm Tô Duy Nam, ông ta cũng biết mặc dù chuyến này đã đến nhưng chỉ sợ cũng sẽ tay không mà về.


Cho nên sau khi hừ lạnh một tiếng, ông ta vẻ mặt hầm hầm xoay người rời đi.


Mấy tên vệ sĩ khôi ngô cao lớn sau lưng ông ta cũng yên lặng rời đi.


Trong thang máy, ông Hồng bấm một số điện thoại lạ hoäc: “Thưa ngài, miệng của Tô Duy Nam rất cứng, cơ bản không cạy ra được.”


Bên kia đầu dây điện thoại, một giọng nói trầm thấp bình tĩnh của một người đàn ông cất lên: “Anh ta cứng miệng như vậy thì cứ tìm chỗ mềm của anh ta, chỉ cần là người thì sẽ luôn có điểm yếu”


Điện thoại ngắt, ông Hồng cũng bước từ trong thang máy ra.


Ra khỏi thang máy đến tận khi rời khỏi tòa nhà tập đoàn Âu thị, ông ta vẫn luôn suy nghĩ đến câu nói vừa nãy.


Cái gì mà nếu là con người thì đều sẽ có nhược điểm chứ?


Người giống như Tô Duy Nam, là một nhân vật truyền kỳ thì nhược điểm của cậu ta sẽ là cái gì đây?


Đúng lúc ông ta chuẩn bị lên xe, bọn họ thoáng bắt gặp một bóng người cao gây vừa lướt qua.


Bước chân của ông Hồng hơi dừng lại một chút, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn theo.


Người phụ nữ kia mặc một chiếc váy trắng, tóc đen, điển hình cho những người phụ nữ phương đông trang nhã cao quý, từng động tác giơ tay nhấc chân đều chứa đựng hơi thở quý tộc được tạo thành một cách tự nhiên.


Chỉ là trên người người phụ nữ ấy có một sự xa cách nhàn nhạt khiến cho người ta khó quên được.


Nhìn qua một cái thôi cũng đủ cho ông ta phân biệt được, người phụ nữ này là kiểu người chỉ có thể đứng nhìn từ xa mà không thể khinh thường đùa bốn được.


Đột nhiên ông Hồng có cảm giác hơi ngẩn ngơ, người phụ nữ phương đông xinh đẹp này làm cho ông ta nhớ đến một người mà ông ta vẫn luôn giấu kín trong ký ức.


“Alo, Duy Nam, em đến nơi rồi… Vâng, em đang ở dưới lầu tập đoàn Âu thị, đây đợi anh được không… Vâng”


Giọng nói của người phụ nữ dễ nghe như tiếng chuông bạc.


Sau khi tắt điện thoại, trên gương mặt của cô ta xuất hiện một nụ cười ngọt ngào.


Ánh mắt của ông Hồng đột nhiên trở nên lạnh lẽo: Duy Nam sao? Người phụ nữ này mới vừa tự gọi điện cho Tô Duy Nam sao?


Khóe miệng ông Hồng nhẹ nhàng hé ra, ông ta lập tức xoay người lên xe, rất nhanh đã bấm lại dấy số vừa nấy lần nữa: “Thưa ngài, tôi đã nghĩ ra được nhược điểm của Tô Duy Nam rồi, không mất bao lâu nữa thì người mà ngài muốn tìm rất nhanh sẽ xuất hiện thôi!”


Tám giờ tối, sân bay Elburg.


Sau khi Weilia đã đợi được một lúc lâu, rốt cuộc lúc sắp hết người ở cửa ra vào cô ta đã nhìn thấy được một dáng người quen thuộc.


Đó là một cô gái, cô ta ăn mặc chiếc áo.


lông rộng thùng thình, đội mũ, đeo kính râm, đeo găng tay, gần như bịt kín tất cả Cô gái kia hình như cũng đã nhìn thấy ‘Weilia, cô ta nhanh chóng chạy về phía bên này, ngay lập tức dừng trước mặt Weilia: “Chị, chị đến rồi”


Giọng nói của cô ta khàn khàn, giống như móng tay cào trên mặt kính thủy tinh vậy, khiến cho người nghe cảm thấy rất khó chịu.


Weilia không nghỉ ngờ gì nhìn cô gái trước mặt mình: “Gô là cô ấy đúng không?”


Người phụ nữ cần răng thật chặt, thậm chí cơ thể cô ta cũng không kìm được mà run rẩy.


Cô ta tự tay tháo kính râm trên mặt xuống, sau đó cũng tháo luôn khẩu trang xuống.


“Oh my godl”


‘Weilia bị cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình, hai chân cô ta như nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã ngay ra mặt đất.


Không dám tin lùi lại phía sau mấy bước, ‘Weilia mở miệng nói: “Ôi trời ơi, Minh Hoa có phải là cô không?”


Đúng vậy, người phụ nữ đang đứng trước mặt cô ta không phải ai khác, chính là Liễu Minh Hoa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom