Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-102
Chương 102. Không Ghét, Em Sợ Cái Gì
CHƯƠNG 102. KHÔNG GHÉT, EM SỢ CÁI GÌ
Lúc Bạch Nguyệt đến vườn hoa Kim Đô, Tô Khánh Nam đã đến rồi. Khi nhìn thấy Bạch Nguyệt, trong mắt hắn ta thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Bình thường Bạch Nguyệt chẳng mấy khi trang điểm, ăn mặc cũng giản dị, chưa bao giờ ăn diện giống như hôm nay.
Gợi cảm, xinh đẹp, không chút tùy tiện, lại vẫn thanh cao, khác biệt.
Vốn dĩ cô đã xinh đẹp. Năm xưa Bạch Bích cũng dựa vào sắc đẹp nên mới lấy được Hình Bắc Xuyên.
Còn Bạch Nguyệt thì được thừa hưởng ưu điểm của cả Bạch Bích lẫn Hình Bắc Xuyên.
Cô ngồi xuống trước mặt Tô Khánh Nam. Hắn ta nhếch môi, cười quyến rũ, rót rượu cho Bạch Nguyệt, “Không ngờ cô lại hẹn tôi đi ăn đấy, tôi cảm thấy rất ngạc nhiên.”
Bạch Nguyệt cụp mắt: “Trước kia tôi với anh căn bản cũng chẳng có thù oán gì sâu đậm.”
Tô Khánh Nam cười cười, lười biếng ngửa người dựa vào lưng ghế, “Nói đi, có chuyện gì cần tôi giúp?”
Bạch Nguyệt lắc lắc ly rượu vang, đôi mắt xinh đẹp như được phủ một lớp sương mờ, nhìn thế giới méo mó qua thành ly rượu vang, không nói câu nào.
Tô Khánh Nam cảm thấy cô càng im lặng lại càng có nét đẹp thần bí.
Hắn ta cầm lấy tay Bạch Nguyệt. Cô không động đậy.
Hắn ta ngồi xuống cạnh cô, Bạch Nguyệt nhìn hắn, vẫn là ánh mắt lạnh lẽo bình thản như trước kia, nhưng bây giờ nó có thêm vẻ xinh đẹp lạnh lùng. Kiểu khí chất này chính là thứ hắn ta vẫn theo đuổi, ngoại trừ cô ra hắn ta chưa từng thấy ai được như vậy.
Trong lòng Tô Khánh Nam dao động, hắn ta cúi xuống định hôn lên môi cô.
Bạch Nguyệt ngăn hắn ta lại, “Quả đúng là tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Cái gì?” Tô Khánh Nam say mê nhìn Bạch Nguyệt, “Bây giờ trông em rất quyến rũ, trước kia tôi đúng là đã lãng phí của trời, bây giờ hối hận còn kịp không?”
“Tôi muốn quay về nhà.” Bạch Nguyệt thản nhiên nói.
“Về nhà? Về nhà ai? Nhà của tôi sao? Em cũng biết đấy, chỗ tôi lúc nào cũng chào đón em.” Tô Khánh Nam cười quyến rũ.
“Không phải nhà anh, mà là nhà Hình Bắc Xuyên, tôi muốn lấy lại mọi thứ vốn phải thuộc về tôi.” Bạch Nguyệt nói với vẻ kiên quyết.
Tô Khánh Nam nghi ngờ, “Trước kia em chưa bao giờ nói mình là con gái của châu trưởng, cho dù là Lưu San cũng không biết chuyện này, bây giờ em lại muốn quay về nhà Hình Bắc Xuyên, tại sao vậy?”
“Chẳng qua là đã nhìn rõ thực tế rồi, anh có giúp tôi không?” Bạch Nguyệt hỏi.
Tô Khánh Nam dựa vào gần cô hơn, nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, giọng điệu của hắn ta trở nên mập mờ, “Vậy em có thể cho tôi cái gì?”
“Vậy anh muốn gì từ tôi? Trên thực tế tôi chẳng có gì cả, anh cũng biết đấy, nếu như không còn con đường nào nữa thì tôi cũng sẽ không nhớ ra ông bố làm châu trưởng của mình đâu.” Bạch Nguyệt tự giễu.
“Bạch Nguyệt, bây giờ tôi càng lúc càng thích em, trở thành người phụ nữ của tôi đi.” Nhịp thở của Tô Khánh Nam mỗi lúc một nặng nề, hắn cúi xuống định hôn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt đứng dậy, lạnh lùng nhìn Tô Khánh Nam. Lúc đầu khi hắn ta theo đuổi cô cũng nói rằng hắn thích cô, nhưng kết quả thì sao?
“Nếu tôi trở thành con gái của Hình Bắc Xuyên, anh sẽ trở thành em rể tôi, tốt nhất là nên giữ khoảng cách đi. Tôi muốn bước chân vào nhà họ Hình, một trong những vấn đề khó giải quyết nhất chính là Hình Cẩm Nhi, làm phiền anh thuyết phục cô ta.”
Tô Khánh Nam khó chịu ra mặt.
Hắn ta thực sự không thích nghe phụ nữ từ chối, bèn cầm ly rượu vang đứng dậy, tu một hơi cạn sạch, Tô Khánh Nam nói với giọng nguy hiểm: “Tôi có thể giúp em, còn thứ tôi muốn thì sao?”
“Ngài Tô đâu có thiếu phụ nữ.” Bạch Nguyệt từ chối.
Tô Khánh Nam đứng dậy nhìn cô đầy dò xét, “Bây giờ Cố Lăng Kiệt đã lấy Tô Tiểu Linh rồi, chẳng lẽ em còn mong chờ ở hắn ta?”
“Tôi biết người nào đáng để tôi chờ đợi, đáng để tôi bảo vệ, người nào đáng để tôi yêu. Ngài Tô không cần nhọc lòng, tôi đi thanh toán.” Bạch Nguyệt đứng dậy đi ra cửa.
Tô Khánh Nam túm lấy cánh tay cô: “Vội thế sao? Bây giờ mới được nửa tiếng, chúng ta còn có hai tiếng rưỡi nữa, lại đây ăn cùng tôi.”
Bạch Nguyệt bất đắc dĩ ngồi xuống, Tô Khánh Nam gọi đồ ăn,
Bạch Nguyệt cúi đầu, kiểm tra đoạn video mà camera ghi được trên điện thoại,
Đoạn video ghi được ngày hôm nay đã đủ để thuyết phục Hình Bắc Xuyên, chưa chắc Hình Cẩm Nhi đã tóm được Tô Khánh Nam.
“Mấy ngày hôm nay em đi đâu vậy?” Tô Khánh Nam hỏi.
“Tôi không cần thiết phải thông báo với anh.” Bạch Nguyệt tắt camera giám sát, cất điện thoại vào trong túi xách.
“Để tôi đoán xem, Cố Lăng Kiệt đưa em đến thôn Đường Tiền để tìm Đường Tiến Công.” Tô Khánh Nam cười nói.
Bạch Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Tô Khánh Nam, trong mắt thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ, “Tại sao anh biết?”
“Bố mẹ Cố Lăng Kiệt cũng không mong anh ta tìm được hung thủ, còn về phần kẻ đã giết Đường Tiến Công, em đoán xem, là Cố Thanh Hùng hay là Tô Bắc?” Tô Khánh Nam cười nói.
“Tôi cảm thấy tỷ lệ người đó là anh cũng không nhỏ.”
Tô Khánh Nam ung dung rót cho mình một ly vang nữa, “Dù sao đều là giết người, nếu như là tôi, tôi sẽ giết luôn cả Cố Lăng Kiệt, sao phải quanh co lòng vòng.”
Bạch Nguyệt nghĩ anh ta nói vậy cũng đúng.
Điện thoại trong tay cô réo vang, là Cố Lăng Kiệt gọi đến, đôi mắt đen thẫm của cô lại không giấu nổi bi thương.
Đôi đồng tử trong mắt Tô Khánh Nam cũng co lại, hắn lạnh lùng nhìn Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không nghe, tắt máy.
Tô Khánh Nam nhếch môi, “Nhớ trước kia tôi từng nói với em, tốt nhất là đừng chọc vào Cố Lăng Kiệt, anh ta không phải là người em có thể dây vào được, nhà anh ta tuyệt đối không chấp nhận em đâu, hà tất em phải tự chuốc nhục vào thân như thế.”
Bạch Nguyệt cầm ly rượu vang lên, tu một hơi cạn hết.
Cố Lăng Kiệt gửi tin nhắn đến, Bạch Nguyệt mở ra đọc.
“Sao thế? Em không ở nhà à? 10 phút nữa anh đến trước cửa nhà em.”
Bạch Nguyệt đứng lên.
Tô Khánh Nam đứng dậy chắn trước mặt cô, hung ác khóa chặt lấy cô, “Tôi không cho phép em đi.”
“Tôi có chuyện cần nói rõ với anh ấy, tôi không muốn trốn tránh.” Mắt Bạch Nguyệt đỏ bừng, cô nói.
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
“Được, nói rõ đi.” Tô Khánh Nam tránh đường cho cô đi.
Bạch Nguyệt rời khỏi đây. Hắn cắn môi, gọi điện thoại cho Hình Cẩm Nhi, “Đến vườn hoa Kim Đô.”
…
Bạch Nguyệt về đến nhà đã thấy Cố Lăng Kiệt đứng chờ cô ở cửa, anh mỉm cười với cô. Trái tim Bạch Nguyệt đầy chua chát. Anh tốt như thế, tốt như vậy mà…
Cô đi về phía anh, đưa tay ôm lấy eo Cố Lăng Kiệt, vùi mặt vào lòng anh, tận hưởng sự ấm áp của anh.
Cô còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh cũng ôm cô như thế, nói rằng: Tôi sẽ bảo vệ em.
Anh cũng đã thực hiện lời hứa của mình, bảo vệ cô hết lần này đến lần khác. Trước kia cô không thích nhớ lại, vì những ký ức của cô đều là những ký ức đau thương, nó chỉ khiến cô thêm tuyệt vọng. Bây giờ cô lại thích nhớ lại, bởi vì những ký ức ấm áp đó có thể tiếp thêm dũng cảm cho cô bước tiếp.
Cố Lăng Kiệt dịu giọng hỏi: “Chúng ta cứ đứng ngoài cửa thế này à?”
“Em cứ muốn ôm anh thế này.” Bạch Nguyệt nói khe khẽ.
“Sao thế? Hôm nay em đi đâu vậy? Sao lại ăn mặc như thế này?” Cố Lăng Kiệt hỏi.
Bạch Nguyệt sực tỉnh, đi mở cửa.
“Muốn thay đổi hình tượng mà thôi, em đi mua đồ trang điểm.” Bạch Nguyệt nói, đi vào phòng vệ sinh.
Cố Lăng Kiệt đi theo cô, nhếch miệng cười, “Em không cần trang điểm đã xinh đẹp rồi, những lúc xấu nhất anh cũng đã thấy, giờ còn lo bị anh chê à?”
Đôi mắt Bạch Nguyệt đỏ lên, cô nhắm mắt, dùng nước lạnh vã lên mặt.
Cố Lăng Kiệt đưa khăn mặt cho cô, “Hôm nay bên anh rất thuận lợi, tuần này anh định đưa em về nhà, chúng ta cố gắng hết sức sắp xếp chuyện kết hôn cho xong nhé.”
Bình luận facebook