Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1271
Chương 1271: Danh Tiếng Lan Xa
CHƯƠNG 1271: DANH TIẾNG LAN XA
"Em không sợ nhưng anh sợ, với anh, tính mạng của em quan trọng hơn bất cứ chuyện gì. Em hãy yên tâm, anh đã sắp xếp xong xuôi rồi, chẳng qua là đang chờ cơ hội, sắp xếp của anh, chắc chắn sẽ không có bất kỳ vấn đề gì." Hạng Thịnh Duật tự tin nói.
"Em có cảm giác, việc em ngồi vào vị trí này đều dựa vào anh." Trong lòng Mục Uyển dao động.
"Anh là ông xã tương lai của em, em không dựa vào anh thì dựa vào ai, muốn thành việc lớn, em phải giỏi về lợi dụng tài nguyên, đây cũng là năng lực hết sức lợi hại, ví dụ như, tài nguyên chính là anh." Hạng Thịnh Duật vừa cười vừa nói, gương mặt rạng rỡ.
Thỉnh thoảng Mục Uyển cảm thấy khi anh cười lên giống như trẻ con, rất ngây thơ.
Nhưng khi anh cười như vậy, lại khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.
Mục Uyển hơi mỉm cười, ngón tay vuốt ve lông mày anh.
Da Hạng Thịnh Duật rất đẹp.
“Em không nhìn thấy anh bôi mỹ phẩm dưỡng da gì, mà sao da của em lại tốt như vậy? Anh có bí quyết dưỡng da gì sao?" Mục Uyển dịu dàng hỏi.
"Vận động ra mồ hôi, mồ hôi ra được là tốt nhất cho sắc đẹp, sau đó trao đổi chất, cũng không lưu lại độc tố gì ở trong người, sau này em phải cùng anh vận động, thể chất của em không tốt lắm." Hạng Thịnh Duật nói.
Thể chất của cô không tốt lắm, là do chính bản thân cô. Những năm qua cô chưa từng nghĩ muốn sống lâu, thậm chí, cũng không đủ quý trọng tính mạng này của mình, lúc trước không tự sát là vì Hình Thiên, cô muốn làm gì đó cho anh.
Nhưng Hạng Thịnh Duật nói cho cô, vì bản thân cô nên làm gì.
Mắt Mục Uyển hơi ẩm ướt, có xúc động muốn khóc: "Ngủ đi, em buồn ngủ rồi." Cô khẽ nói, rồi xoay người, nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra, mắt rất cay, còn hơi nhói nhói.
Lần này cô rơi lệ, là vì đau lòng cho bản thân trước kia, quá uất ức, quá oan uổng, cũng quá không xứng đáng.
Hạng Thịnh Duật khẽ kéo cô vào lòng.
Mục Uyển không quay người lại, cô bật khóc, trong lòng lập tức cảm thấy rất dễ chịu, cô nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy thì Hạng Thịnh Duật đã không có ở đây, cô liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ hai mươi lăm. Cô đứng dậy, sau khi đánh răng rửa mặt đi ra ngoài, nhìn thấy Hắc Muội đang chơi đùa với Cún con.
"Hắc Muội, em có nhìn thấy Hạng Thịnh Duật không?" Mục Uyển hỏi.
"Có thấy, sáng sớm anh ấy đã rời đi rồi, chắc là đi làm chuyện gì đó. Anh ấy cũng phải làm việc chứ. Cô chủ, chị quấn anh ta quá cũng không tốt." Hắc Muội nói.
Mục Uyển: "..."
Cô quấn anh chỗ nào, chỉ là không nhìn thấy anh nên thuận miệng hỏi thăm thôi mà.
"Em ăn sáng chưa?" Mục Uyển hỏi.
Hắc Muội mỉm cười: "Em ăn rồi, cô chủ, chị muốn ăn sáng chưa, em đi lấy bữa sáng cho chị."
Mục Uyển cũng mỉm cười.
An Kỳ không biết nấu cơm.
Có Hắc Muội ở đây, cô có cơm ăn rồi.
"Chị tự đi." Cô đi đến phòng bếp.
Hắc Muội mở nồi ra, trong nồi là cháo hoa, bánh bao hấp cách thủy, bánh gạo lứt, bánh mochi.
"Đây đều là em làm sao?" Mục Uyển hỏi.
"Cháo là em nấu, cái khác đều là em ra ngoài mua, em sợ bị lạnh nên hấp trong nồi, họ đã ăn rồi, em cũng ăn rồi." Hắc Muội nói.
Nhắc tới họ, Mục Uyển không nhìn thấy An Kỳ: "An Kỳ đâu?"
"Hình như cô ấy ở bên ngoài luyện võ, võ công của cô ấy khá tốt, em cũng đánh không lại cô ấy." Hắc Muội nói.
"Em tuổi còn nhỏ, sau này sẽ vượt qua cô ấy." Mục Uyển trấn an nói.
Hắc Muội mỉm cười: "Em cũng cảm thấy thế."
Cô lấy bánh bao hấp ra, đặt ở trên bàn ăn, còn có bánh gạo lứt và mochi.
Đang ăn sáng thì Mục Uyển nhận được điện thoại của phu nhân Lan Ninh.
"Cô đang ở đâu?" Phu nhân Lan Ninh hỏi, giọng nói nghe rất ôn hòa.
Mục Uyển suy nghĩ một chút, cũng bình tĩnh trả lời: "Tôi đang ăn sáng."
"Cô đã không đi làm nhiều ngày rồi." Phu nhân Lan Ninh nói.
"Tôi xin sửa lại một chút, tôi đang xử lý chuyện giá dầu, cũng không phải là không đi làm, mà là đang đi công tác, trong vòng một tháng, chủ yếu tôi sẽ xử lý chuyện này, phu nhân Lan Ninh, bà quên rồi sao?" Mục Uyển bình tĩnh nói, mỉm cười.
"Không phải vụ cá cược đã bị hủy bỏ sao?" Giọng điệu phu nhân Lan Ninh không tốt lắm.
"Tôi muốn làm, tôi muốn giành lấy lợi ích lớn nhất cho toàn dân, đây là việc ích nước lợi dân, nhưng thỉnh thoảng tôi sẽ tới công ty giải quyết thủ tục và chuẩn bị một số công việc, đến lúc đó, tôi sẽ báo cáo với phu nhân Lan Ninh, được chứ, lát nữa tôi có hẹn một người quan trọng, nên không thể cùng phu nhân Lan Ninh nói chuyện tiếp được." Mục Uyển nói xong định tắt điện thoại.
"Cô nói thật dễ nghe." Phu nhân Lan Ninh nói có vẻ ôn hòa, nhưng thật ra rất châm chọc.
"Tôi càng thích thì càng có thể làm tốt, nói dễ nghe, cũng vô dụng." Mục Uyển trả lời, cúp điện thoại.
Phu nhân Lan Ninh rất tức giận, ném di động lên ghế sô pha, sắc mặt tái nhợt, mím chặt môi.
Đổng Mạn Tuyết thấy phu nhân Lan Ninh tức giận như vậy, cũng nơm nớp lo sợ, cầm lấy điện thoại trên ghế sô pha, đặt trên mặt bàn của phu nhân Lan Ninh: "Cô ta không tới sao?"
"Hừ." Phu nhân Lan Ninh cười nhạo một tiếng, hung ác, nham hiểm nhìn phía trước: "Người phụ nữ này, không đơn giản."
"Vậy buổi họp báo chúng ta đã sắp xếp, có phải hủy bỏ hay không?" Đổng Mạn Tuyết lo lắng hỏi.
"Cô ta không đến, họp báo thì có tác dụng gì, hơn nữa, cô ta không hề nghe lời tôi, lúc nào cũng đề phòng, nói rất hay, tôi ghi âm cũng vô dụng, quả nhiên là người đã từng làm phu nhân tổng thống, rất khó đối phó." phu nhân Lan Ninh hận nghiến răng nói.
"Trước kia không phải chúng ta cố ý gài bẫy cô ta sao? Cái đó thế nào rồi? Có thể định tội của cô ta chứ, ít nhất có thể hắt nước bẩn chứ?" Đổng Mạn Tuyết hỏi.
"Cô ta không ngốc, cô ta đã đăng kí một công ty dược liệu, có thể nói cô ta đã bắt đầu đầu cơ trục lợi, cô ta rất thông minh, không, phải nói là rất giảo hoạt, bây giờ nếu tôi trở mặt với cô ta, thì chắc chắn cô ta sẽ xử lý chỗ dược liệu kia, mấu chốt là cô ta không hề nhắc đến chuyện này, không nắm được chút dấu vết nào." Phu nhân Lan Ninh bực bội: "Nếu Tiểu Ưu có tài hoa và mưu lược như cô ta thì tôi cũng không cần phải lo lắng."
"Vậy bây giờ, có cần để Thứ trưởng trở về hay không?" Đổng Mạn Tuyết nói.
"Nó không thể trở về, nó cần ở đó quan sát, tùy thời mà hành động, nếu như Mục Uyển ký được hiệp ước SHL kia, thì thật là..." Phu nhân Lan Ninh nghĩ cũng không dám nghĩ, do dự một hồi, nói: "Bây giờ, trong nước có hai vị phu nhân là tôi và cô ta, mọi người đều lấy tôi và cô ta ra so sánh."
"Phu nhân đã cống hiến nhiều như vậy, cô ta có cái gì? Cô ta chẳng qua là dựa vào Hạng Thịnh Duật mới ngồi được vào vị trí đó." Đổng Mạn Tuyết bất bình thay phu nhân Lan Ninh.
"Người đời đều dễ quên, họ đã sớm quên đi ân huệ quá khứ, không còn để ở trong lòng, nếu như cô ta thật sự ký được hợp đồng giảm giá mười phần trăm giá dầu, có nghĩa là giờ cô ta đã mang đến lợi ích thực sự cho họ, họ sẽ chỉ nhớ cô ta, sẽ chỉ nói cô ta tốt, chắc chắn danh tiếng của cô ta sẽ lan xa, tôi cũng sẽ bị cô ta áp chế." Phu nhân Lan Ninh vừa lo lắng vừa sợ hãi nói, nắm chặt nắm đấm, trong đầu chuyển động rất nhanh...
Bình luận facebook