Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1272
Chương 1272: Con Của Chúng Ta Đã Bị Đánh Tráo
CHƯƠNG 1272: CON CỦA CHÚNG TA ĐÃ BỊ ĐÁNH TRÁO
"Bây giờ Hoàng hậu đã qua đời, như vậy vị trí chủ nội các còn trống, phu nhân..."
"Tôi vẫn phải khẩn trương, không thể chờ sau khi cô ta ký xong giá dầu được, nếu không, e là, vị trí chủ nội các này cũng không đến lượt tôi." Phu nhân Lan Ninh trầm trọng nói, suy nghĩ một chút: "Tôi phải vào hoàng cung."
*
Hoàng cung.
Hoa Cẩm Vinh vừa rời giường, nhìn như già thêm mười tuổi, tóc cũng bạc đi rất nhiều.
Vệ sĩ báo cáo: "Hoàng Thượng, phu nhân Lan Ninh đợi ngài đã lâu rồi."
Hoa Cẩm Vinh phất phất tay, thể xác tinh thần càng thêm mệt mỏi.
Ông ta mặc quần áo xong, đi đến đại sảnh chính điện.
"Hoàng Thượng." Phu nhân Lan Ninh có vẻ cung kính hô.
"Thanh Quân, chúng ta bao nhiêu tuổi rồi?" Hoa Cẩm Vinh hỏi.
Phu nhân Lan Ninh dừng một chút, đã rất lâu bà không được nghe ai gọi cái tên này rồi.
Bà nhìn thẳng vào Hoa Cẩm Vinh.
Tóc Hoa Cẩm Vinh đã bạc rất nhiều, sắc mặt tiều tụy, quầng thâm mắt cũng rất sâu.
Bà lại cúi thấp đầu xuống: "Hoàng Thượng, ngài năm nay 55, tôi năm nay 46 rồi."
"46." Hoa Cẩm Vinh nhắc lại con số này, ký ức có vẻ bị kéo đi rất xa: "Tóc bà đã bạc bao nhiêu năm rồi? Thoạt nhìn bà như là hơn 70 vậy."
Phu nhân Lan Ninh giật khóe miệng, ánh mắt lóe lên vẻ bi thương, nhìn Hoa Cẩm Vinh: "Hoàng Thượng, có lẽ ngài đã quên rồi, tóc tôi là bạc sau một đêm."
"Tại sao không nhuộm? Bà còn trẻ mà." Hoa Cẩm Vinh không hiểu.
"Lúc đầu có nhuộm, sau này, lười nhuộm, những thứ đó cho dù tốt, nhưng vẫn có độc tố, sẽ tổn thương đại não, hơn nữa, tóc bạc nhìn có vẻ lớn tuổi, nhưng càng có vẻ thành thục chững chạc, cũng dễ khiến người ta tin tưởng và kính trọng, nên tôi cứ để cho bạc, tôi lại không muốn tái giá, nhìn sạch sẽ gọn gàng là được rồi." Phu nhân Lan Ninh trả lời.
Hoa Cẩm Vinh yên lặng nhìn Lan Ninh: "Thanh Quân, bà có cảm thấy hối hận không?"
"Tôi không hiểu ý của hoàng thượng là gì?" Phu nhân Lan Ninh hơi nhướng mày.
Hoa Cẩm Vinh cười khổ: "Được rồi, đêm qua tôi nghĩ quá nhiều, nên ngủ không được ngon giấc, đến giờ vẫn đau đầu, cũng cảm thấy không có hơi sức gì, rất mệt mỏi."
"Ngài mời bác sĩ đến khám chưa?" Phu nhân Lan Ninh quan tâm nói.
"Cũng không phải bệnh nặng, tâm bệnh mà thôi."
"Tại sao ngài không theo kế hoạch cũ, ngài biết sức uy hiếp của Hạng Thịnh Duật với ngài lớn cỡ nào không? Tôi vốn định dùng Tiểu Ưu để kiềm chế anh ta, nhưng Tiểu Ưu không phải là đối thủ của anh ta, cũng không phải đối thủ của Mục Uyển." Phu nhân Lan Ninh không hiểu hỏi.
"Thanh Quân, không phải tôi không nghĩ, mà là tôi không thể, trên tay Mục Uyển có video đi quá giới hạn của bà ấy, cô ta còn có đoạn ghi âm tôi uy hiếp cô ta. Người của Hạng Thịnh Duật đã sớm nắm được danh sách các ám vệ, dù tôi có theo kế hoạch mà làm thì cũng chưa chắc sẽ thành công. Mặt khác, một khi tôi ra tay thì tôi sẽ không còn đường lui, nếu tôi không thành công, thì họ sẽ có lý do lật đổ tôi." Hoa Cẩm Vinh nói.
"Ngài cho rằng bây giờ họ sẽ không lật đổ ngài nữa sao?"
"Chỉ cần tôi không phạm sai lầm nữa, thì họ không có lý do, đợi Nhiên gả cho Hình Thiên rồi, tôi cũng không còn gì phải lo lắng nữa, cứ chậm rãi sống đến già rồi chết, không có công cũng không phạm sai lầm." Ánh mắt Hoa Cẩm Vinh ảm đạm nói.
Ảm đạm đến mức bên trong không hề có ánh sáng, tinh thần sa sút.
"Ngài nghĩ đến Hoa Nhiên, vậy ngài có nghĩ đến Tiểu Ưu hay không? Tiểu Ưu cũng là con gái của ngài." Lan Ninh hơi kích động nói.
Hoa Cẩm Vinh lặng thinh nhìn phu nhân Lan Ninh, ánh mắt bình tĩnh: "Thanh Quân, tôi đã từng làm giám định ADN rồi, Tiểu Ưu không phải con gái của tôi."
"Cái gì?" Lan Ninh rất khiếp sợ, không thể tưởng tượng được nhìn Hoa Cẩm Vinh: "Không thể, tôi chỉ từng ở cùng ngài, làm sao Tiểu Ưu lại không phải con ngài?"
Hoa Cẩm Vinh vẫn ảm đạm nhìn phu nhân Lan Ninh, lặp lại: "Tôi đã làm giám định ADN, làm ba lần, đều cho kết quả nó không phải con gái tôi."
"Không thể." Lan Ninh khẳng định lần nữa, cũng lặp lại: "Tôi chỉ từng ở cùng ngài, làm sao Tiểu Ưu không phải con ngài chứ, tôi đau đớn mười mấy tiếng mới sinh ra nó."
Nói đến đây, Phu nhân Lan Ninh hơi sửng sốt, hình như nghĩ đến cái gì đó, nhìn Hoa Cẩm Vinh.
Năm đó, bà ta rời nhà trốn đi, gặp được Hoa Cẩm Vinh cũng phiêu bạt bên ngoài, hai người đều dùng tên giả.
Hoa Cẩm Vinh không phải Thái tử, mà là con trai thứ hai, cũng không quan tâm tới chính trị.
Họ đã có duyên tình cờ gặp gỡ, vô lo vô nghĩ, thật vui vẻ, ngoài yêu đương không quan tâm chuyện gì khác, nhưng có một ngày, Hoa Cẩm Vinh đột nhiên biến mất.
Sau này, Phu nhân Lan Ninh mới biết được, vì anh trai Hoa Cẩm Vinh phát bệnh tim chết nên ông phải trở về thừa kế vị trí Thái tử.
Nhưng khi đó phu nhân Lan Ninh không biết Hoa Cẩm Vinh đã thành Thái tử, bà cũng không biết tên thật của Hoa Cẩm Vinh.
Bà đã mang thai, cũng không dám trở về, mà ở bên ngoài sinh con.
Khi đó bà rất khổ, cũng không có tiền, nên đã đến một bệnh viện tư nhân làm chui.
Lúc ấy ở cùng phòng bệnh với bà, còn có một người phụ nữ, người này dáng dấp rất đẹp, tính tình ôn hòa, nhìn dễ chịu, họ từng nói chuyện với nhau.
Bà sinh con trước, nhưng vì quá đau nên ngất đi, đến khi tỉnh lại, nằm ở trên giường, người phụ nữ kia cũng đã sinh, nhưng không biết tại sao, cứ ôm con khóc thút thít.
Người phụ nữ đó chỉ ở trong bệnh viện một ngày thì bị người ta mang đi.
Khi người đó được đưa đi, mắt vẫn nhìn con của bà không rời.
Lúc ấy bà còn nghĩ, có phải con của người phụ nữ đó không giữ được hay không, nên mới hâm mộ con của bà vẫn còn bên cạnh?
Sau này, khi xem trên TV thấy Hoàng đế là Hoa Cẩm Vinh, bà đã rất ngạc nhiên.
Bà đưa Phó Hâm Ưu trở về, từng bước từng bước trở thành phu nhân Lan Ninh như bây giờ.
"Con của chúng ta đã bị đánh tráo rồi." Phu nhân Lan Ninh nói.
"Cái gì?" Hoa Cẩm Vinh nhìn chằm chằm phu nhân Lan Ninh.
Phu nhân Lan Ninh cũng giống như bị sét đánh, trong đầu đột nhiên trống rỗng, sau đó, ảo não, căm hận, bực bội, nổi giận, các loại cảm xúc hỗn hợp, khiến tâm trạng bà ta rất khó chịu, huyết áp nhanh chóng tăng cao, căm hận nói: "Người phụ nữ đó đã đổi con của chúng ta."
"Người phụ nữ nào, ai, ai đổi con của chúng ta, con của chúng ta là ai?" Hoa Cẩm Vinh không hiểu hỏi.
"Tôi phải đi điều tra, con của tôi..." Mắt Phu nhân Lan Ninh đỏ ngầu.
Bà nhớ lại, khi người phụ nữ đó rời đi, ánh mắt điềm đạm đáng yêu nhìn về phía bà , bà nghi ngờ rằng, con của người phụ nữ đó không giữ được, nên đã đánh tráo con của bà.
Vì vậy rất có thể con của bà ta đã chết.
"Tôi phải đi điều tra. Tôi nhất định phải điều tra, tôi muốn biết bà ta là ai, bà ta đã làm gì, con của tôi đã xảy ra chuyện gì rồi?" Phu nhân Lan Ninh kích động nói.
"Thanh Quân, bà đang nói gì, tôi nghe không hiểu." Hoa Cẩm Vinh hỏi.
Phu nhân Lan Ninh trừng mắt với Hoa Cẩm Vinh, vừa uất ức vừa không cam lòng: "Hai mươi sáu năm trước, vì quyền lực, ông đã bỏ tôi và con, bây giờ, cũng là vì quyền lực, ông lại bỏ tôi và con, ngoài quyền lực, ông còn có cái gì?"
Bình luận facebook