Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1433
Chương 1433: Đây Chính Là ‘Phu Xướng Phụ Tuỳ’.
CHƯƠNG 1433: ĐÂY CHÍNH LÀ ‘PHU XƯỚNG PHỤ TUỲ’.
“Ngủ ở văn phòng à, em chưa ăn tối sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Bây giờ em vẫn đang họp nên chắc sẽ ăn trễ một chút, các đồng nghiệp đều đang ở trong văn phòng của em bàn bạc, buổi tối mọi người cũng sẽ phải tăng ca. Ngày mai người ta sẽ lần lượt tới rồi, phải phụ trách tiếp đãi nữa, mà ngày mốt anh sẽ đấu thầu đúng không?” Mục Uyển hỏi.
“Cũng không chắc, nhưng anh cũng muốn ngày mốt sẽ đấu thầu, chuyện này kết thúc sớm thì sẽ an toàn hơn một chút. Lát nữa anh sẽ kêu người đưa đồ ăn tới, nếu đã tăng ca thì em mời đồng nghiệp của em ăn cùng luôn đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừm, cảm ơn.” Mục Uyển nói.
Hạng Thịnh Duật trợn trắng mắt một cái: “Lúc nãy không phải anh nói rồi sao, em không cần khách sáo như vậy với anh, chúng ta là một mà.”
“Em biết mà, lời cảm ơn này là em nói thay cho bọn họ đó. Hôm nay anh đừng có quên nghỉ ngơi nha, dù sao đi nữa cũng phải ngủ một chút, để ngày mai mới có sức ứng phó với những chuyện phát sinh đột ngột nữa chứ.” Mục Uyển quan tâm nói.
“Ừm, được rồi, vậy anh cúp máy trước đây.” Thanh âm Hạng Thịnh Duật có mang chút mệt mỏi.
Mục Uyển đau lòng cho anh.
Gần đây anh ấy không được nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Anh cũng đừng quên ăn cơm nữa đó.” Mục Uyển dặn dò nói.
“Anh biết rồi, em cúp máy đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
Mục Uyển cúp điện thoại, bọn họ thật sự cũng chẳng còn thời gian mà ngại ngùng với nhau nữa rồi.
Sau đó cô nói với các đồng nghiệp: “Chúng ta tiếp tục họp, tối nay mọi người sẽ cùng nhau ăn cơm. Như vậy đi, sau khi chúng ta xử lý tình hình chung xong thì sẽ thiết lập lại thời gian với nhau, bởi vì có những người có vấn đề cần giải quyết trước, giải quyết xong thì có thể về nghỉ, còn những người có việc cần giải quyết sau thì trong thời gian chờ đợi có thể đi nghỉ ngơi trước. Lát nữa tôi sẽ kêu người mang một số lều bạt, chưa tới việc của ai thì người đó có thể đi nghỉ ngơi trước.”
“Vậy Bộ Trưởng, cô không có thời gian nghỉ ngơi sao?” Đổng Thiển quan tâm hỏi.
“Sau khi kết thúc thì tôi sẽ có thời gian nghỉ ngơi thôi, sau này chủ yếu là nhờ mọi người tiếp đãi, cho nên tôi sẽ có thời gian để nghỉ ngơi, thời gian của tôi rất linh hoạt nên không cần lo lắng đâu. Bây giờ chúng ta tiếp tục đi.” Mục Uyển nói.
Cô sắp xếp thời gian trước rồi bàn bạc, phân bố cho mọi người, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.
Một khi đã họp thì sẽ giải quyết từng chuyện một, cô cần phải vận rất nhiều bộ nhớ, nên thật sự rất mệt.
Nhưng mà có thể là do tinh thần phấn chấn nên không buồn ngủ gì cả.
Vào lúc 12 giờ rưỡi khuya, điện thoại cô lại vang lên.
Cô và một người đồng nghiệp trong đó còn đang thảo luận về việc sắp xếp cụ thể, nhìn thấy là Hạng Thịnh Duật lại gọi tới, đoán được anh gọi để làm gì, đáy lòng cô lại dấy lên một sự ấm áp tràn đầy.
Cô nhấc máy.
“Còn đang họp sao?” Hạng Thịnh Duật hỏi, ngữ khí tràn ngập một ý quan tâm.
“Ừm, đang giải quyết một số việc nữa, giải quyết xong là nghỉ ngơi được rồi. Còn anh thì sao, xử lý xong hết chưa?”
“Bên anh cũng tạm thời ổn rồi nên anh có thể nghỉ ngơi một chút, nhưng mà cũng không biết khi nào phải dậy nữa. Em cũng nghỉ sớm đi, không cần lo lắng nhiều đâu, tất cả đã có anh rồi.” Hạng Thịnh Duật dịu dàng nói.
Khoé môi Mục Uyển chợt cong lên một nụ cười: “Em biết rồi.”
“Anh thật mong muốn em sẽ ở nhà, không cần làm việc gì hết, sống một cuộc sống của một mợ chủ, mỗi ngày xem ti vi, ăn xuống, mua túi xách, quần áo mình thích, đi dạo phố, trò chuyện, bốc phét với mấy quý bà khác. Anh thân làm chồng của em, đây mới chính là những thứ mà anh nên cho em mới phải.” Hạng Thịnh Duật cảm thán nói, ngữ khí có chút tự trách.
“Cuộc sống mà mỗi người muốn đều không giống nhau mà, mỗi ngày xem ti vi, ăn xuống, mua túi xách, quần áo mình thích, mấy chuyện này một tháng làm một lần thì còn thấy vui vui, chứ ngày nào cũng làm thì sẽ cảm thấy trống rỗng, buồn chán lắm đó. Đặc biệt là tám chuyện hay bốc phét với mấy quý bà í, người mà không có gì mới cần phải đi bốc phét thôi, em cái gì cũng có hết đâu cần đi bốc phét chứ, cho nên đây cũng không phải là thứ phù hợp với mong muốn của em. Hơn nữa em cũng không thích bốc phét a.” Mục Uyển cất giọng dịu dàng.
“Vậy em muốn gì, anh sẽ giúp em có được thứ đó.” Ngữ khí của Hạng Thịnh Duật rất chắc chắn.
Mục Uyển khẽ mỉm cười: “Em cảm thấy, giống như hôm nay tuy có rất nhiều việc, rất là mệt nhưng mà vì em được làm việc, cho nên em mới cảm thấy có một sự vui sướng mà trước đây chưa từng thấy, cái cảm giác này thật sự khiến người ta rất là thoải mái, hơn nữa lại còn tích cực.”
“Em muốn làm tốt chức vụ Bộ trưởng Bộ Ngoại Giao đúng không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Cũng không phải là nói muốn làm tốt, mà là em hy vọng có thể làm tốt hết tất cả mọi chuyện, sau đó sẽ làm nhiều việc có ý nghĩa hơn, bây giờ mấy việc mà có ý nghĩa hình như cũng rất nhiều, năng lực của em lại có hạn, cho nên sẽ có thể gây ra sai sót, nhưng mà có làm sai thì mới trở nên tốt hơn được, đúng không?” Mục Uyển nói với tâm trạng không tệ.
Trước đây tâm trạng của Lã Bá Vĩ có chút không được tốt, anh ta cũng tự nói rằng là bởi vì mình không có mục tiêu sống, cũng không có ước mơ.
Không có mục đích sống, không có ước mơ sẽ khiến cho con người ta cảm thấy trống rỗng và vô vị.
Nhưng sau khi đã thiết lập được mục đích sống, có được ước mơ, người đó sẽ vì ước mơ mà không ngừng nỗ lực, mỗi ngày đều biết mình sẽ phải làm gì, làm như thế nào, sau đó sẽ làm những việc mà có thể khiến cho họ tiến sát đến ước mơ của mình hơn, như vậy, thì họ sẽ cảm thấy mỗi ngày đều có ý nghĩa, mỗi ngày đều có thêm niềm vui mới, mỗi ngày đều sẽ hạnh phúc.
Cô rất thích trạng thái như bây giờ, tuy cơ thể mệt mỏi, nhưng tinh thần thì lại vô cùng thoải mái.
Thấy trạng thái của Mục Uyển rất tốt, Hạng Thịnh Duật cũng không biết là đang vui, hay là đang có chút hiu quạnh nữa.
Phụ nữ độc lập là một chuyện tốt, nhưng nếu như quá độc lập thì anh sẽ không còn quan trọng nữa, cô cũng sẽ không dựa vào anh nữa, anh lo một ngày cô sẽ bay đi xa mất.
“Đợi chuyện này kết thúc, chúng ta kết hôn đi.” Hạng Thịnh Duật lo lắng đề nghị.
“Chuyện kết hôn chắc chắn phải lên lịch rồi. Vậy trước đã nha, đồng nghiệp của em vẫn còn đang đợi, em thấy anh ta buồn ngủ lắm rồi, ngày mai còn phải tiếp đãi nữa. Anh không cần lo cho em đâu, sau khi em sắp xếp toàn bộ xong là có thể ngủ thoải mái một giấc rồi, thời gian cũng tự do linh động, em sẽ ngủ thật tốt.” Mục Uyển hứa.
“Ừm, được, dậy thì liên lạc với anh. Còn nữa, bây giờ em có đói không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Không có, buổi tối em ăn nhiều lắm. Biết hôm nay phải tăng ca nên em ăn rất nhiều, hai chén cơm lận, em ăn còn nhiều hơn đàn ông nữa.” Mục Uyển mỉm cười nói.
“Anh sẽ kêu người đem chút đồ ăn khuya tới, em không đói nhưng đồng nghiệp của em cũng phải ăn vậy.”
“Đồng nghiệp của em lần lượt đến đây để bàn với em, có người trễ lắm, đồ ăn lúc đó cũng nguội rồi, ăn lạnh không tốt cho dạ dày đâu.” Mục Uyển nói tình hình bên mình cho Hạng Thịnh Duật nghe.
“Anh biết rồi, lát nữa anh sẽ kêu người đi đưa bánh mì với bánh kem đến, cho dù bọn họ có tới muộn thì cũng sẽ ăn được. Anh cũng sẽ mang một phần nóng hổi riêng cho em, em muốn ăn gì?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Nghe thấy câu này, trong lòng Mục Uyển liền dào dạt những tia ấm áp.
Hạng Thịnh Duật tuy cao ngạo, tự đại, ngạo mạn, nhưng tâm tư anh ấy lại rất tinh tế, hơn nữa EQ của anh thật ra cũng rất cao đó…
….….
Bình luận facebook