Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1435
Chương 1435: Có Cần Anh Đi Cùng Không?
CHƯƠNG 1435: CÓ CẦN ANH ĐI CÙNG KHÔNG?
“Không, thưa Phu nhân, tối qua Phu nhân đã sắp xếp rất tốt. Bây giờ công tác tiếp đãi đang diễn ra rất trật tự, buổi tối sẽ có một buổi tiệc, nên Phu nhân phải có mặt. Còn nữa bên anh Hạng đã sắp xếp buổi đấu thầu vào sáng ngày mai rồi cho nên hoạt động mà chúng ta sắp xếp sẽ kéo dài đến chiều mai.” Đổng Mạn Tuyết báo cáo.
“Bên Hạng Thịnh Duật có nói khi nào sẽ công bố kết quả đấu thầu không?” Mục Uyển hỏi.
“Anh Hạng không nói với bên tôi, cô có muốn hỏi không?” Đổng Mạn Tuyết kiến nghị.
“Ừm, được.”
“Phu nhân, cô còn chưa ăn cơm, tôi kêu nhà bếp làm một phần mang đến cho cô nha?” Đổng Mạn Tuyết hỏi.
“Không cần đâu, tối qua còn dư rất nhiều bánh mì và bánh ngọt, tôi ăn mấy thứ này là được rồi. Bây giờ mấy người đến đã được sắp xếp chỗ ở xong chưa?” Mục Uyển lại hỏi.
“Đã sắp xếp xong rồi, cũng đã tặng quà và sắp xếp lễ tiết tương ứng theo lời dặn của cô, sau đó sẽ có người ở cùng phòng với họ để nói về phong tục của đất nước chúng ta. Hôm nay không có sắp xếp đi ra ngoài, nên đa số là họ được người của chúng ta đưa đi thăm quan trong Hoàng Cung thôi, trước mắt thì mọi việc diễn ra rất thuận lợi.” Đổng Mạn Tuyết nói.
“Ừm, được rồi, tôi biết rồi, cô cứ đi bận việc của mình trước đi, tôi gọi cho Hạng Thịnh Duật một cuộc rồi tới tìm cô.” Mục Uyển nói xong thì đi tới nhà ăn.
Tối hôm qua Hạng Thịnh Duật đem rất nhiều bánh mì và bánh kem tới, để qua một đêm vẫn chưa hư, còn dư lại rất nhiều vẫn chưa ăn hết.
Cô pha một ly cà phê rồi chọn một ổ bánh mì, vừa ăn vừa gọi điện thoại cho Hạng Thịnh Duật.
Sau ba hồi chuông, Hạng Thịnh Duật nhấc máy.
“Em mới dậy à?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
“Ừm, ngủ tới bây giờ luôn. Cái đó, lúc nãy Đổng Mạn Tuyết nói sáng mai anh sẽ chuẩn bị đấu thầu sao?” Mục Uyển lên tiếng hỏi.
“Ừm, sự việc càng được giải quyết sớm thì hệ số an toàn càng cao.”
“Vậy anh định khi nào công bố kết quả vậy?” Mục Uyển lại hỏi.
“Buổi chiều anh sẽ công bố luôn.” Hạng Thịnh Duật dứt khoác nói.
“Những người trúng thầu thì tâm trạng chắc chắn sẽ rất vui, nhưng những người không trúng thì có lẽ sẽ rất khó chịu. Anh thấy sao?” Mục Uyển hỏi.
“Thật ra anh đã có câu trả lời trong đầu rồi, lần đấu thầu này có hơn 20 nhà thầu, bao gồm quốc gia cho đến cá nhân, anh định sẽ đổi giá thầu thành 25 phần và cố gắng để những người đến đây đều có thể trúng thầu.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Cá nhân? Cá nhân có đáng tin cậy không? Cá nhân có thể sẽ rất khó bảo đảm đó?” Mục Uyển lo lắng.
“Trước hết, nếu một cá nhân đã có thể đến thì chắc chắn sẽ có ai đó đứng sau họ, cho nên chúng ta không nên đánh giá thấp thế lực của họ. Thứ hai, trong phúc có hoạ, Sở Dã Bạch nhất định sẽ tìm những cá nhân đó để ra tay nên sẽ không còn thời gian và công sức cho việc khác nữa, nhưng mà Sở Dã Bạch ban đầu sẽ không biết được người đứng sau bọn họ là ai, cho nên có thể hắn sẽ tự mình đá phải băng ghế cứng, điều này đối với chúng ta mà nói lại là chuyện tốt.” Hạng Thịnh Duật phân tích.
Đối với mảng mưu lược thì Mục Uyển đương nhiên không phải là đối thủ của Hạng Thịnh Duật rồi.
Suy nghĩ của Hạng Thịnh Duật chắc chắn là chu toàn hơn cô, anh nhất định đã nghĩ ra kế sách hoàn chỉnh rồi.
“Loại người như Sở Dã Bạch là tiểu nhân, hắn không chỉ ghi hận những người đã từng đối phó với hắn mà còn ghi hận cả những người tạo ra nguy hiểm cho hắn nữa, em cảm thấy, cho dù chúng ta có phân tán tài nguyên ra ngoài đi nữa, nhưng nếu như hắn không đạt được lợi ích thì cũng sẽ nhắm đến chúng ta, anh nghĩ xem hay là chúng ta cho hắn một chút lợi ích thì sao? Ví dụ như để cho hắn có cơ hội tham gia đấu thầu? Sau đó cho hắn một nguồn tài nguyên có vấn đề, nếu như vậy thì chúng ta có thể dễ dàng bắt được hắn, hơn nữa có khi còn có thể khiến hắn vĩnh viễn cũng không trở mình được nữa?” Mục Uyển kiến nghị.
“Em thật không hổ là người phụ nữ mà anh yêu nhất, rất hiểu lòng của anh, thật ra anh cũng nghĩ đến những điều này, cho nên bây giờ vẫn đang thương thảo. Nhưng quan trọng là, cho dù chúng ta có mời hắn đến thì theo như tính cách của hắn, hắn cũng sẽ không dám đến đâu, mà cho dù có đến thì e rằng hắn ta cũng sẽ thuận tay bán đi giá thầu mà hắn trúng thôi. Kiếm được một số tiền lớn, đồng thời còn mua thêm một nhân tình, cho nên…” Hạng Thịnh Duật ngừng lại một chút.
“Cho nên ý của anh là, cố ý gài cho Sở Dã Bạch đạt được một nguồn tài nguyên có vấn đề, như vậy thì hắn ta sẽ cảm giác là tài nguyên đó không có vấn đề, đúng không?” Mục Uyển suy đoán.
Hạng Thịnh Duật khẽ nhếch môi: “Bây giờ xem ra em không chỉ khá hiểu rõ anh mà là vô cùng hiểu rõ anh rồi. Không cần lo lắng đâu, bên anh cũng đang từ từ bố trí, anh hy vọng Sở Dã Bạch là một người vô cùng lợi hại, đấu với cao thủ thì mới thú vị chứ, còn nếu như hắn còn không chịu nổi một đòn thì anh sẽ cảm thấy mất hứng lắm.”
Mục Uyển đã quá hiểu rõ sự kiêu ngạo của Hạng Thịnh Duật rồi.
Tính cách của mỗi người đều không giống nhau.
Cô lại hy vọng Sở Dã Bạch không phải là một người lợi hại, nếu như hạng người tiểu nhân như vậy mà còn lợi hại thì đúng là mối nguy hại của toàn thế giới rồi.
“Con trai của Thẩm Diên Dũng như thế nào rồi? Thẩm Diên Dũng bán tài nguyên cho anh mà không chuộc con trai của anh ta.” Mục Uyển hít một hơi thật sâu, cô rất đồng tình với Thẩm Diễn Dũng.
Thẩm Diên Dũng khó lắm mới được tẩy trắng, có thể quang minh chính đại trở về nước A, lịch sử cũng sẽ giúp anh ta tẩy trắng, nhưng mà lại phải đau lòng mất đi đứa con trai của mình, một người làm mẹ như Lưu San nhất định sẽ càng đau hơn.
Cô rất thích Lưu San, cô ấy là một người rất tốt.
“Không biết, con trai của Thẩm Diên Dũng biến mất giống như Sở Dã Bạch, cũng không biết là còn sống hay đã chết nữa. Nhưng mà nếu như anh là Sở Dã Bạch, chuyện đã đi đến nước này thì có giết con trai của Thẩm Diên Dũng để trút giận thì cũng không có ý nghĩa gì cả, cho nên chắc thằng bé vẫn còn sống. Thế nhưng nó chắc chắn sẽ phải chịu những sự đối đãi rất vô nhân đạo, có lẽ đây cũng là số phận mà thôi.”
Hạng Thịnh Duật biết trong lòng của Mục Uyển rất khó chịu nên liền an ủi: “Có rất nhiều chuyện không phải chỉ là vì chúng ta mà thôi, chúng ta cũng không thể giải quyết hết được, điều chúng ta có thể làm là khiến chúng ta vui vẻ một chút, có cơ hội giúp đỡ những người em muốn giúp đỡ hay không thì chuyện này đã có ông trời an bài rồi. Lát nữa em làm gì vậy?”
“Anh tin vào ông trời sắp đặt từ khi nào vậy, anh không phải là luôn tin số mệnh do mình chứ không phải do trời sao?” Mục Uyển dịu dàng nói rồi cắn một miếng bánh mì.
“Không phải em tin ông trời sao, anh đang phối hợp với em còn gì. Mà em đừng có nói với anh là em ngủ dậy không ăn cơm mà ăn bánh mì còn dư tối hôm qua nha?” Hạng Thịnh Duật sắc bén phát giác ra, anh cũng cố ý đổi đề tài.
Mục Uyển bị Hạng Thịnh Duật làm thay đổi mạch suy nghĩ một cách thuận lợi, cô nói: “Tối qua em no quá nên không có ăn bánh mì, mà không phải em mới dậy sao, có hơi đói nên ăn một chút thôi, em phát hiện nha, mấy cái bánh mì của anh ngon thật đó, còn nữa, em không phải là không ăn cơm mà là em cảm thấy bánh mì ngon quá thôi, còn dư nhiều lắm chắc ăn bánh mì thôi cũng no rồi. Mà hồi nãy không phải anh hỏi em lát nữa sẽ làm gì sao?”
“Ừm.”
“Tối nay Đổng Mạn Tuyết có sắp xếp một bữa tiệc nên em phải đi gặp bọn họ một chút, ăn cơm với họ một bữa nữa. Nếu như ngày mai anh đấu thầu thì chiều mai là em sẽ biết lịch trình cụ thể của họ rồi, sau đó sẽ căn cứ theo lịch trình mà tiến hành sắp xếp, cho nên trong thời gian đợi tới bữa tiệc thì em sẽ gọi điện thoại với người phụ trách để hỏi thăm họ, sau đó sẽ đi trang điểm, chọn quần áo để tham dự.” Mục Uyển nói rất tường tận.
“Có cần anh đi cùng không?” Hạng Thịnh Duật hỏi.
Phản ứng đầu tiên trong tâm trí của Mục Uyển là nếu Hạng Thịnh Duật đi cùng cô thì dương nhiên cô sẽ rất vui, nhưng mà…
….……
Bình luận facebook