Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1436
Chương 1436: Nhẹ Nhàng Đặt Xuống.
CHƯƠNG 1436: NHẸ NHÀNG ĐẶT XUỐNG.
Anh ấy chắc chắn còn có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa chuyện mà anh ấy làm đều rất là quan trọng, đặc biệt là trong thời gian này.
“Không cần đâu, em có thể ứng phó được, anh xử lý tốt chuyện của mình là được rồi.” Mục Uyển từ chối.
“Anh cũng phải ăn cơm vậy, mà ăn với em mới có hứng được, hơn nữa anh gặp mặt bọn họ trước cũng được mà, bọn họ chắc chắn cũng rất trông đợi được gặp anh, nói không chừng anh gặp được bọn họ sẽ có thu hoạch mới thì sao?” Hạng Thịnh Duật suy nghĩ rồi nói.
“Vậy chuyện của anh xử lý xong chưa?” Mục Uyển lo mình sẽ làm gián đoạn việc của anh ấy.
“Anh làm việc mà em còn không yên tâm sao, yên tâm đi.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừm, vậy cũng được, buổi tiệc tối nay em đã sắp xếp ở trong Hoàng Cung, 7 giờ cỡ đó, chúng ta đi chung với nhau hay là em đi trước?” Mục Uyển hỏi.
“Anh tới đón em. Thôi em ăn uống đàng hoàng đi, nếu có chuyện gì hoặc chuyện gì đó em không giải quyết được thì cứ gọi anh bất kì lúc nào cũng được.” Hạng Thịnh Duật nói.
“Ừm, được, vậy em cúp máy đây.” Mục Uyển nói, rồi cúp điện thoại.
Đột nhiên có người đến gõ cửa, cùng lúc đó chuông điện thoại của cô cũng reo lên.
Cô nhìn điện thoại thì thấy là Hình Thiên gọi tới, cô kêu người ngoài cửa vào xong rồi mới nghe máy.
“Uyển Uyển, chiều nay 4 giờ anh sẽ tới nước M, anh sẽ tham dự buổi đấu thầu ngày mai.” Hình Thiên trực tiếp nói thẳng trọng điểm.
Mục Uyển nhớ tới những cuộc gọi trước đây của họ, lãnh khốc, thực tế, nhưng bên trong…thật ra vẫn còn có chút tình nghĩa.
Cô nên đối mặt với cảm xúc bên trong của mình, không trốn tránh, bất kể là loại cảm xúc nào cô cũng phải chấp nhận, và đưa ra những phán đoán lý trí.
“Được, nhưng mà Hình Thiên, chuyện của nước SKY chắc anh cũng biết rồi, bây giờ Sở Dã Bạch vẫn còn nấp trong bóng tối, chỉ e anh sẽ là tấm bia bắn tên cho hắn, một là do hắn tiểu nhân, hắn luôn có thù với anh, hắn hận anh. Hai là bởi vì, nếu như anh xảy ra chuyện ở nước M thì nước A chỉ e sẽ trở nên hỗn loạn, mâu thuẫn giữa nước A và nước M sẽ không thể hoà giải trong một thời gian ngắn. Cho nên tôi thật sự kiến nghị anh hãy phái một người nào đó tới đây, còn anh thì không nên đến.” Mục Uyển kiến nghị.
“Đầu tiên, trước khi anh đến anh đã sắp xếp xong rồi. Nếu như anh xảy ra chuyện thì người kế vị sẽ là Cố Lăng Kiệt. Thứ hai Sở Dã Bạch sẽ không muốn anh xảy ra chuyện đâu, bởi vì hắn cảm thấy nếu như anh xảy ra chuyện thì có thể người kế vị sẽ là Thẩm Diên Dũng, dù sao Thẩm Diên Dũng cũng đã được tẩy trắng rồi. Mà trong số tất cả mọi người thì thù hận giữa hắn ta và Thẩm Diên Dũng là sâu đậm nhất, hắn ta thật ra vừa sợ vừa căm hận Thẩm Diên Dũng cho nên anh ra ngoài là an toàn nhất. Thứ ba, anh sắp phải liên hôn với Hoa Nhiên rồi, nếu anh qua đó thì sẽ đại biểu cho sự tôn trọng và quan tâm, hơn nữa cũng có thể để cho người ngoài nhìn thấy tình cảm và mối quan hệ của anh và cô ấy rất tốt, điều này rất có ích cho hai nước.” Hình Thiên phân tích tỉ mỉ.
Mục Uyển nghe vậy, cảm thấy Hình Thiên nói rất có lý: “Được rồi, anh làm việc dù sao cũng tỉ mỉ, suy nghĩ cũng chu toàn hơn tôi mà. Cẩn thận một chút là được.”
Nhìn thấy Đổng Mạn Tuyết đi tới trước mặt cô, cô liền chuyển đề tài: “Bên này tôi có việc phải làm rồi, tôi cúp máy trước đây, buổi tối liên lạc sau, tối nay tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc trong Hoàng Cung để chiêu đãi tất cả các vị khách VIP, cứ vậy trước nha.”
Mục Uyển không đợi Hình Thiên trả lởi mà cúp máy luôn, sau đó cô đưa mắt nhìn qua Đổng Mạn Tuyết.
Giờ này mà Đổng Mạn Tuyết đến tìm cô thì chắc chắn là có chuyện gì đó rồi, bởi vì cô vốn đã nói trước là lát nữa sẽ qua tìm Đổng Mạn Tuyết mà.
“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Mục Uyển hỏi.
Đổng Mạn Tuyết đặt tài liệu trên tay xuống trước mặt Mục Uyển: “Bên tôi mới nhận được thông báo là Tổng thống của nước A sẽ đến đây, thông báo này mới có thôi, tôi cảm thấy là nên nói với Phu nhân một tiếng.”
“Anh ta vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nên tôi cũng biết chuyện này rồi. Anh ta nói là bốn giờ chiều sẽ đến thì có thể là đang ở trên máy bay rồi, cô lập tức phái một người đi liên lạc với bên đấy để làm tốt công tác đón tiếp đi, còn quà tặng thì…” Mục Uyển ngưng lại một lát: “Để tôi đích thân chuẩn bị cho, tối nay tôi sẽ tặng cho anh ta luôn.
“Vậy cũng được, vậy tôi đi sắp xếp đây Phu nhân.” Đổng Mạn Tuyết nói.
“Đợi chút.” Mục Uyển gọi Đổng Mạn Tuyết: “Bên Hạng Thịnh Duật nói là chiều mai sẽ thông báo giá thầu, cho nên chiều mai thì mấy người đó có thể nhận được kết quả rồi, cô đi xác nhận lịch trình của họ một cách chi tiết đi.”
“Dạ được, tôi biết rồi Phu nhân.” Đổng Mạn Tuyết gật đầu rồi quay người đi ra ngoài.
Mục Uyển gặm miếng bánh mì trong tay, trong lòng cô vẫn còn có chút cảm giác nặng nề.
Thật ra cô nên hiểu và chấp nhận mà, không phải sao?
Một người bị người đồng nghiệp vốn đã có mối quan hệ không tốt nói xấu, bị một người hàng xóm có mối quan hệ xấu bàn tán lung tung, hoặc là có một công việc gì đó mà người đó vốn đã không muốn làm nên đã bị sếp sa thải trước, hay là bị những người bạn trên mạng đã chat với nhau một khoảng thời gian cho vào danh sách đen, trong lòng của người đó chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Loại tình cảnh này giống như là khi bạn thái rau, bị dao làm ngón tay mình bị thương vậy.
Ngón tay của bạn sẽ chảy máu và đau, nhưng sau khi bạn xử lý vết thương, bạn xem TV, chơi trò chơi, trò chuyện với bạn bè hoặc tiếp tục làm việc, thì chỉ sau vài ngày, vết thương sẽ không còn đau nữa, nó sẽ để lại sẹo hoặc là sẽ không có gì cả.
Đạo lý của bọn họ đều giống nhau.
Cơ thể của chúng ta sẽ cảm thấy đau đớn, cho dù bạn có tỏ ra dũng cảm, có tỏ ra không hề hấn gì hết, nhưng sự đau đớn này vẫn không hề bị lý trí chi phối.
Bạn chỉ cần cảm thấy nó rất bình thường, không cần phải bi thương quá lên, cũng không cần phải bởi vì bi thương mà cảm thấy mình có phải không nỡ bỏ công việc hay không, rồi lại vì không muốn rời đi nên đã thoả hiệp, vì không nỡ chia tay người bạn trên mạng mà một lần nữa gởi cho họ một lời mời kết bạn khác, hoặc là sử dụng thái độ hèn mọn của mình để có được tình yêu của đồng nghiệp.
Không nên, và cũng không cần thiết mà quan trọng hơn, là nó không hề có tác dụng.
Một khi người bạn trên mạng block bạn được một lần thì họ sẽ có lần thứ hai, bởi vì vốn dĩ bạn đã không phải là người mà người bạn đó muốn rồi.
Sự hèn mọn của bạn, sự uỷ khuất và cầu hoà của bạn chẳng qua chỉ khiến bạn lãng phí thêm thời gian để đợi bị block thêm lần thứ hai mà thôi.
Những đồng nghiệp không thích bạn cũng sẽ không vì sự thoả hiệp hay cầu xin của bạn mà trở nên thích bạn đâu. Ngược lại, họ sẽ coi thường bạn nhiều hơn, nói xấu bạn và làm tổn thương bạn thêm thôi.
Những gì bạn phải làm là từ từ ổn định bản thân, học tập và phấn đấu một cách chăm chỉ và siêng năng, bạn tỏa sáng lặng lẽ để một ngày nào đó bạn sẽ trở thành một ngôi sao sáng chói.
Khi bạn trở thành một ngôi sao sáng chói, trở thành một con người có vô số tài nguyên và giá trị lợi dụng, bạn sẽ nhận ra những người bên cạnh bạn sẽ không chỉ thích bạn ngày càng nhiều, mà những người xung quanh của bạn cũng sẽ ngày càng trở nên có cấp bậc hơn.
Những nhân mạch này, trên thực tế, sẽ thu hút thêm nhiều sự vững chắc và đáng tin cậy hơn.
Cho nên bây giờ cô vẫn đang rất khó chịu, đó cũng là điều bình thường mà thôi.
Chỉ là vết thương lúc cô thái rau vẫn chưa lành.
Khi vết thương còn chưa lành thì đừng nên đè ép dồn nén, nên nhớ, xé vết sẹo ra chỉ càng làm cho vết thương thêm nặng hơn mà thôi.
Những gì cô phải làm là nhẹ nhàng đặt nó xuống, không liên tưởng, cũng không đi hoang tưởng, mà dùng lý trí để xử lý mọi việc, xử lý tình cảm, xử lý vết thương, sau đó theo như thời gian trôi qua, sẽ giống như Barney nói, sẽ không còn con sóng nào gợn trào lên nữa.
Mục Uyển hít một hơi thật sâu, không còn để tâm đên sự khó chịu trong lòng mình nữa mà tiếp tục gặm bánh mì.
….……
Bình luận facebook