• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc chiến bản thảo (4 Viewers)

  • Chương 31+32

Chương 31

Ngôn Nho Ngữ nói một câu mà làm Lan Ninh xấu hổ vô cùng, cô cũng không nán lại nhà anh quá lâu, mà vội vã bỏ về. Lúc về đến nhà, Khúc Đồng vẫn duy trì tư thế lúc cô vừa đi, nằm trên ghế không nhúc nhích.

Lan Ninh vừa thay giày, vừa nhìn cô nói: “Đừng nằm nhiều quá mau ngồi dậy hoạt động đi.”

Khúc Đồng chậm chạp nghiêng đầu qua nhìn cô hỏi: “Chị Lan Ninh, chị và thầy Ngôn có quan hệ gì vậy?”

“Quan hệ gì chứ? Chỉ là biên tập và tác giả thôi.”

“Ồ…” Sao cô thấy chả giống gì cả. Cô chậm rãi xoay người lại đứng người ngồi dậy, thâm ý nói: “Xem ra anh Diệp Trừng không có cơ hội nữa rồi.”

“Em đang nói gì đấy?” Lan Ninh có chút khó hiểu mà nhìn cô, thấy cô về phòng, liền nhíu mày nói, “Em lại về phòng? Không phải bảo em ngồi dậy vận động chút sao.” Nếu cứ tiếp tục thế này, con bé sẽ biến chất như chòm kim ngưu mất.

Khúc Đồng thở dài một hơi: “Bây giờ tâm trạng em không tốt, không muốn vận động.”

“Em làm sao ?”

“Thất tình .”

Lan Ninh : “…”

Đúng là không thể hiểu mấy đứa trẻ con thời nay nữa rồi.

Khúc Đồng đứng trước cửa phòng mình, quay đầu lại nhìn Lan Ninh một chút: “Em đoán thầy Ngôn là một tác giả rất nổi tiếng phải không? Vừa nói mua nhà thì mua nhà, thu nhập nhất định rất khả quan.”

“Ờ, ừm…”

“Không phải anh ấy là thầy Hạnh Tâm đấy chứ? !”

Lan Ninh : “…”

Khúc Đồng vui mừng nhìn cô: “Đúng là thầy Hạnh Tâm hả chị? trước đây em thấy chị đăng status đòi bản thảo anh ấy mà.” Status đó được chia sẻ lan tràn trên weibo, ngay cả một người ít khi để ý Lan Ninh như cô, cũng nhìn thấy status đó trên trang đầu.

“Không ngờ thầy Hạnh Tâm lại đẹp trai như thế! Nếu như anh ấy in thêm ảnh mình lên sách, lượng tiêu thụ tuyệt đối có thể tăng gấp đôi!”

Lan Ninh cảnh cáo nhìn cô nàng: “Không có sự cho phép của anh ấy, em không thể tiết lộ thông tin cá nhân của anh ấy ra ngoài, lại càng không thể đăng lên mạng.”

“Chị yên tâm đi, chút đạo lý đó em vẫn hiểu.” Khúc Đồng nhảy lên hai lần , “A a a, em siêu thích sách của thầy Hạnh Tâm đấy! Ngô Dạng đẹp troai nhất!”

Haiz, anh hai Diệp Trừng à, có một đối thủ nặng ký như vậy, em cũng chỉ có thể giúp anh tới đây thôi.

Sau khi Khúc Đồng trở về phòng, Lan Ninh cũng về phòng ngủ của mình. Cô đi dạo một lúc quanh weibo, đột nhiên nhớ tới lời Khúc Đồng vừa nói, cũng có chút hiếu kỳ thu nhập của thầy Hạnh Tâm. Cô tìm kiếm thông tin về bảng danh sách tác giả có thu nhập cao trong nước, tìm được bảng xếp hạng năm ngoái. Thầy Hạnh Tâm xếp thứ ba, nhuận bút thu vào lên tới… 21 triệu nhân dân tệ.

“Khụ khụ.” Lan Ninh cũng bị sặc một cái, đột nhiên ho khụ hai tiếng.

Trời cao quả thực không công bằng, tại sao người lười biếng như thầy Hạnh Tâm lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mà một tiểu biên tập chăm chỉ làm việc hàng ngày như cô, nhưng lại chỉ có thể mỗi tháng cầm vài đồng tiền lương mỏng mà sống qua ngày!

Cô tức giận bất bình đăng nhập QQ, than thở cùng Đại Thanh.

Đại Thanh: Mày đừng vơ đũa cả nắm, mày chỉ thấy mấy tác giả trên đỉnh Kim tự tháp, còn có bao nhiêu tác giả vô danh chết đói dưới chân tháp mày có thấy đâu.

Lan Ninh : =. = Mày đang tự nói mình à?

Đại Thanh: …… [ bái bai ]

Đại Thanh: Người như thầy Hạnh Tâm mới mười bảy tuổi đã tiếng tăm lừng lẫy, xem như là các cụ cho cơm ăn, còn những người không có tài năng trời cho, hoặc là liều mạng viết đến lúc đi đời nhà ma, sau đó lại đầu thai lần nữa.

Lan Ninh : “…”

Mang theo nhiều tâm sự trong lòng cô ngả người xuống giường, nhìn chằm chằm trần nhà mà suy nghĩ. Mấy năm qua cô cũng làm việc với không ít tác giả, trong số họ phần lớn đều không quá nổi tiếng, còn có rất nhiều người không tiếp tục kiên trì được, cuối cùng mai danh ẩn tích. Người như thầy Hạnh Tâm, lần đầu tiên viết sách đã tỏa sáng rực rỡ, một bước nổi tiếng trong giới văn chương nước nhà cũng khá là hiếm thấy.

Có thể thật sự như Đại Thanh nói, đây là các cụ trong nhà cho lộc ăn.

Cô lăn một vòng trong chăn, lại “Vèo” dậy phát một status mới lên weibo.

Súp Lơ V: Ông trời ắt sẽ trả công! ! Các vị tác giả cố gắng viết sách, viết lách đều đặn chắc chắn sẽ có báo đáp!

Status này vừa được đăng lên thì có rất nhiều tác giả vào comment, tặng hoa, sau đó Lan Ninh nhận được một tin nhắn mới.

Hạnh Tâm: Tối rồi mà vẫn hăng hái như thế, quả nhiên là ăn no rửng mỡ phải không?

Lan Ninh : “…”

Súp Lơ: Người đứng trên đỉnh Kim tự tháp như anh, sao có thể biết nỗi khổ vì bị chèn ép của những vị tác giả nhỏ phía dưới chân tháp!

Hạnh Tâm: Ừm, thật sự tôi không biết, dù sao tác phẩm đầu tiên của tôi vừa xuất bản đã thành công rồi :”)

Lan Ninh : “…”

Có những lúc thật sự rất muốn cho anh ta một trận!

Súp Lơ: [ bái bai ]

Cô nhắn xong tin này thì thoát weibo, tắt máy đi ngủ.

Một tuần sau đó cô vẫn dốc toàn lực cho công việc chuẩn bị sách mới cho thầy Hạnh Tâm, tháng ba mau chóng đi qua. Chào đón tháng tư đang tới, tới gần ngày ra số mới của tạp chí , cả ban biên tập bận rộn như muốn bay lên.

Mãi đến khi tạp chí thuận lợi ra số báo mới tháng tư, cả ban biên tập mới thở phào nhẹ nhõm.

Lần này Lan Ninh cũng không quá vội vàng, bởi vì trong tay cô còn có sách mới của thầy Hạnh Tâm, cậu họa sĩ vẽ bìa chậm chạp không chịu nộp bản vẽ, mỗi ngày cô đều phải gọi điện nhắc khéo một lần. Kéo dài đến hôm tạp chí ra số báo mới, họa sĩ mới nộp bản vẽ sơ thảo.

Ngay lập tức Lan Ninh báo cho Ngôn Nho Ngữ, gửi bìa ngoài sơ thảo qua cho anh xem: “Thầy, họa sĩ cuối cùng cũng nộp bài! T^T đây là bản vẽ sơ thảo, anh xem qua xem có chỗ nào không hài lòng cần sửa không ?”

Hạnh Tâm: Cũng không tệ lắm.

Súp Lơ: Ok. Họa sĩ xử lý lại xong những chi tiết nhỏ, tôi sẽ giao lại cho bộ phận thiết kế, tháng này nhất định sẽ làm xong trang bìa.

Hạnh Tâm: Ừm.

Súp Lơ: Còn nữa tôi muốn thêm một đoạn phỏng vấn nhỏ vào tác phẩm lần này, anh xem có được không?

Hạnh Tâm: Lại là phỏng vấn sao?

Súp Lơ: Cũng tương đối nhẹ nhàng thôi, anh nghĩ nó là đoạn kịch nho nhỏ cũng được!

Hạnh Tâm: Như kiểu một trăm câu hỏi cho vợ chồng à?

Lan Ninh : “…”

Thầy à bình thường anh đọc sách gì vậy ?!

Súp Lơ: Bao giờ anh rảnh vậy? o(n_n)o~

Hạnh Tâm: Tối nay.

Súp Lơ: … Buổi tối tôi không làm việc.

Hạnh Tâm: Phỏng vấn mà nên gặp gỡ đối mặt nhau thì tốt hơn, cô cứ đến thẳng nhà tôi đi.

Súp Lơ: … :”)

Súp Lơ: Được rồi.

Cô đăng thêm một status lên weibo, thu thập những câu hỏi mà mọi người tò mò về thầy Hạnh Tâm, và được mọi người tích cực hưởng ứng. Trước khi tan làm cô chốt hạ những câu hỏi cần phỏng vấn, rồi nhắn một tin xác nhận với Ngôn Nho Ngữ: “Thầy, anh có ở nhà không? Bây giờ tôi qua luôn đây.”

Hạnh Tâm: Có.

Lan Ninh đang định thoát khỏi QQ, liền nhìn thấy Trời Xanh Mây Trắng nhắn cho mình một tin: “Biên Biên, tôi thấy tên mình trong tạp chí ~\(? ? ? )/~ vừa căng thẳng lại vui sướng ~ “

Súp Lơ: :”)

Trời Xanh Mây Trắng: Hơn nữa thấy tên tôi và Biên Biên được viết cùng nhau , cứ thấy xấu hổ (*/w\*)

Lan Ninh : “…”

Súp Lơ: Bên chúng tôi sẽ tổng hợp ý kiến phản hồi về tạp chí tháng này từ độc giả, truyện ngắn được yêu thích nhất số báo sẽ có thêm tiền nhuận bút khen thưởng nhé.

Trời Xanh Mây Trắng: w(Д)w chị nói thế làm tôi càng khẩn trương hơn.

Súp Lơ: [ cười trộm ]

Súp Lơ: Bên tôi tan làm rồi, hôm khác nói tiếp nhé.

Trời Xanh Mây Trắng: Được ~ Biên Biên tan làm vui vẻ.

Lan Ninh nghĩ giờ cô chẳng thấy vui chút nào, cô còn phải tới nhà thầy Hạnh Tâm tăng ca đây.

Lúc cô vừa ra khỏi cửa công ty, cũng là lúc Ngôn Nho Ngữ đang chuẩn bị ra ngoài mua thức ăn. Lúc về đi ngang qua một nhà nhà, đúng lúc bên ngoài trưng bày số báo mới nhất của Mister Castle, Ngôn Nho Ngữ nghĩ một chút, cuối cùng cũng mua một quyển mang về.

Sau khi về nhà anh không vội vàng đi nấu ăn, mà đầu tiên mở tạp chí ra xem qua một chút. Trong trang mục lục tạp chí, có không ít tác giả anh quen tên, đương nhiên, cũng không thiếu người mới.

Ví dụ như cái tên này, ‘Cầu Xin’ của Trời Xanh Mây Trắng

Anh nhẹ nhàng chau đôi lông mi, lật đến trang hiển thị trên tờ mục lục, mất năm phút đồng hồ đọc xong câu truyện ngắn này .

Câu truyện này cũng không tệ lắm, tình tiết rất đặc sắc, tình cảm cũng rất nhẹ nhàng, coi như đây là người mới có tiền năng nhất anh gặp trong mấy năm gần đây.

Xem ra Lan Ninh thích hạt lạc giải buồn này, cũng không phải không có đạo lý.

Có điều anh đọc xong câu truyện ngắn này, liền biết đối phương nhất định đã từng đọc tiểu thuyết của mình. Phương pháp và kỹ xảo xử lý những chi tiết nhỏ rất giống phong cách của anh, vì cố gắng không mô phỏng theo phong cách của anh nên trái lại càng bết bát hơn.

Anh đi tới ngồi trước bàn làm việc mở laptop lên, tìm kiếm cái tên Trời Xanh Mây Trắng trên weibo, cuối cùng anh cũng tìm được. Click vào trang cá nhân của đối phương xác nhận một chút, sau khi chắc chắn là Trời Xanh Mây Trắng anh đang tìm, thì liền nhắn cho đối phương một tin: “Xin chào, tôi là tác giả Hạnh Tâm của Mister Castle. Hôm nay tình cờ đọc truyện ngắn của cậu trong tạp chí tháng này, cảm thấy khá tốt, nên muốn làm quen với cậu. Tôi có một nhóm tác giả, không biết cậu có muốn tham gia với chúng tôi không?”

Khi Diệp Trừng đọc được tin nhắn này thì ngây người trong ba phút. Cậu click vào trang cá nhân người vừa nhắn tin cho mình, xác nhận anh quả là tác giả trinh thám Hạnh Tâm đã được chứng thực V người nổi tiếng, thì liền rú lên trong ký túc.

“Điên cmnr sao!” Kiện Kiện cùng phòng đang chơi game tay run lên, suýt chút nữa đã chém chết đồng đội của mình. Diệp Trừng không thèm để ý đến cậu ta, tâm trạng cực kỳ phấn khích mà đáp lại tin nhắn của Hạnh Tâm.

Trời Xanh Mây Trắng: Trời ạ trời ạ! Đúng là thầy Hạnh Tâm rồi! Tôi như đang nằm mơ ấy! Tôi phải bình tĩnh lại trước đã!

Trời Xanh Mây Trắng: Thầy, tôi là fans siêu bự của anh! Từ khi học trung học tôi đã bắt đầu đọc truyện của anh rồi, hiện nay tôi đang học năm tư đại học!

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Cậu ta đang muốn nói gì vậy?

Hạnh Tâm: Cảm ơn cậu. Số QQ của nhóm chat tác giả tôi sẽ gửi lại cho cậu, nếu cậu đồng ý thì click vào nhóm.

Trời Xanh Mây Trắng: Đồng ý đồng ý! Mười ngàn lần đồng ý!

Ngôn Nho Ngữ chớp mắt một cái, đem số QQ nhóm chat gửi lại cho cậu. Sau khi Diệp Trừng nhận được số QQ, liền nhanh tay tìm kiếm nhóm, rồi click xin gia nhập, cậu chỉ lo chậm thêm chút nữa thầy Hạnh Tâm sẽ đổi ý .

Vừa gửi lời mời vào nhóm, cậu lo lắng mà đợi hai giây, sau đó nhận được tin đối phương đã chấp nhận yêu cầu gia nhập nhóm.

Mười Chín Tai: Ai vậy?

Hạnh Tâm: Một tác giả mới.

Trời Xanh Mây Trắng: Chào mọi người, em là Trời Xanh Mây Trắng! \(^o^)/~

Vân Khinh: Ơ không phải tiểu thịt tươi này có tên trong tạp chí tháng này với tôi sao? Tôi đọc bản giới thiệu tóm tắt tác giả thì cậu ta mới học năm tư đại học!

Mộc Bạch: … Hạnh Tâm càng ngày càng thần kinh, ngay cả người mới cũng không tha.

Trời Xanh Mây Trắng: Trời ạ! Toàn các đại sư ! T^T

Trời Xanh Mây Trắng: Cứ như đang nằm mơ ấy ạ, cảm động quá! QAQ

Diệp Trừng có cảm giác như mình đang ở trên thiên đường, trong nhóm của thầy Hạnh Tâm không chỉ có tác giả lớn của Mister Castle mà còn có rất nhiều tác giả ở những tạp chí khác, hơn nữa các tác giả trong nhóm này cũng không phải đều viết tiểu thuyết trinh thám, còn có người viết ngôn tình, viết truyện cổ tích, viết tiểu thuyết thám hiểm…

Trong đây quả thật bao quát toàn bộ các tác giả hàng đầu trong nước!

Diệp Trừng kích động đến mức nước mắt tuôn rơi nãy giờ, cậu liền gọi cho Lan Ninh một cuộc điện thoại, hưng phấn mà kể cho cô nghe: “Biên Biên, thầy Hạnh Tâm kéo tôi vào nhóm tác giả của anh ấy !!!”

Lan Ninh : “………”

Tại sao cô đang ngồi nghỉ trên tàu điện ngầm cũng phải nghe tin dữ thế này ?!

“Không phải tôi nói với cậu phải cách anh ta xa một chút đấy à!” Lan Ninh tức giận muốn nổ tung luôn tàu điện, “Nhóm tác giả ấy tên là gì?”

“Hôm nay cùng trốn bài nhé.”

“…” Lan Ninh hít một hơi thật sâu, cười mỉm một cái rồi nói với anh, “Cậu có thể thoát khỏi nhóm đó được không?”

“Tại sao? !” Thoát ra thì dễ mà muốn vào lại thì khó lắm!

Lan Ninh vô cùng đau đớn: “Gần mực thì đen đó!”

“Thầy Hạnh Tâm đâu có đen, anh ấy có màu đỏ mới đúng!”

Lan Ninh gật đầu: “Đúng, anh ta chính là heo [1]!”

[1] Chữ heo gần giống chữ đỏ , cái này mình bổ sung sau nhé…

Diệp Trừng: “…”

Cậu còn chưa chúp máy, liền nhìn thấy thầy Hạnh Tâm phát một tin trong nhóm chat: “Vào nhóm thì phải tuân thủ quy định của nhóm.”

“Quy định nhóm gì?”

“Quy định nhóm điều thứ nhất, phải trốn bài.”

Diệp Trừng: “…”

Hả?

Chương 32

Diệp Trừng nghe quy định thứ nhất của nhóm mà hoảng hốt sau đó thì yếu ớt hỏi: “Còn điều thứ hai thì sao?”

Lần này Hạnh Tâm còn chưa kịp nói, đã có tác giả khác thay anh trả lời .

Vân Khinh: Quy định nhóm điều thứ hai, trong cuộc đấu trốn bài người thua sẽ phải biểu diễn ‘Uy phong đường đường’.

Diệp Trừng: “…”

Thi đấu trốn bài? Uy phong đường đường?

Biên Biên, thế giới của những đại thần tôi chẳng hiểu gì cả. QAQ

Hạnh Tâm: Quy định nhóm điều thứ ba, những quy tắc trên đều không có hiệu lực với nhóm trưởng.

Vân Khinh: … Anh có thể đừng vô sỉ như thế được không? Nhắc lại mới nhớ anh còn nợ chúng tôi một lần ‘Uy phong đường đường’ đấy nhé.

Mộc Bạch: Ơ kìa, có người sắp bị cấm nói rồi .

Vân Khinh: →_→

Vân Khinh: Trời Xanh Mây Trắng, xem như cậu là tiểu sư đệ, nếu như cậu thua thì chỉ cần hát khúc nhạc dạo đoạn tám chữ a a a ~~ là được.

Trời Xanh Mây Trắng: ……

Mười Chín Tai: Tôi đoán cậu ta chưa trụ được mấy ngày, đã bị cô doạ bỏ chạy mất rồi.

Mộc Bạch: Nữ thanh niên lớn tuổi FA đáng sợ như vậy đấy ╮(╯_╰)╭

Trời Xanh Mây Trắng: ^_^

Những lúc như thế này tốt nhất cậu không nên nói gì, lẳng lặng mà mỉm cười một cái là được rồi.

Cùng lúc đó, Lan Ninh hừng hực khí thế chạy tới nhà Ngôn Nho Ngữ, khi ấy anh còn đang làm cơm tối. Nhìn người đang mặc chiếc tạp dề màu đen, nhàn nhã gọt khoai tây, trong phút chốc Lan Ninh không biết phải phát tiết đống lửa giận trong lòng thế nào.

“Sao vậy, xem ra tâm trạng cô không tốt lắm?” Ngôn Nho Ngữ tranh thủ ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại tiếp tục gọt khoai tây trên tay. Lan Ninh trên vai còn khoác túi xách, cô đi về anh một bước, hung dữ mà nhìn anh: “Thầy, anh kéo Trời Xanh Mây Trắng vào nhóm tác giả của mình phải không?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao!”

“Bởi vì tôi đọc tiểu thuyết của cậu ta, cảm thấy cũng không tệ lắm.” Ngôn Nho Ngữ hơi nhếch cằm về phòng khách ra hiệu cho cô, trên bàn còn đặt tờ tạp chí số mới nhất của Miste Castle anh vừa mua về, “Hình như cậu ta cũng rất vui mà.”

Lan Ninh : “…”

Cậu ta vẫn còn là trẻ con, anh không thể tha cho người ta à ?!

“Thầy, anh thích thì tự mình trốn bài đi, tại sao nhất định phải lôi kéo người khác xuống nước với mình!” Lan Ninh quả thực không nghĩ ra, tên này rốt cục có sở thích kỳ quái gì!

Ngôn Nho Ngữ khẽ nói: “Vui một mình không bằng mọi người đều vui, hơn nữa cô đừng quên, tôi đã nộp bản thảo cho cô rồi.”

Lan Ninh : “…”

Đó là vì cô dùng sức mạnh còn kiên cường gấp mấy lần nàng Tinh Vệ dời núi lấp biển Ngu Công trong truyền thuyết mới đòi được bản thảo.

“Tôi cảm thấy cô hiểu nhầm nhóm tác giả của chúng tôi rồi, chúng tôi liên kết với nhau không phải vì trốn bài, mà vì giao lưu chút chuyện trong nghề, thỉnh thoảng bình luận cách ghép từ của nhau rồi cũng sẽ góp ý cho nhau một chút.”

Đánh vần… Đếm xem ai viết được ít từ hơn à ?! [1]

[1] Từ gốc là 拼字 đánh vần còn chữ ‘đếm’ kia là từ chữ ‘拼’ mà tra mãi vẫn chỉ ra đánh vần, đặt vào đọc thì ko hợp chị nào biết thì chỉ em với :”)

“Thầy, anh đừng nguỵ biện nữa, nhóm của anh không phải tên ‘Hôm nay cùng trốn bài nhé’ sao ?! Hơn nữa lần trước tôi tình cờ vào nhóm, đã thấy đại sư Vân Khinh đang cùng người khác thi trốn bài, người thua còn phải hát Uy phong đường đường.” Cô nói đến đây thì đột nhiên dừng một chút, nhìn Ngôn Nho Ngữ nói “Anh đã từng phải hát lần nào chưa?”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

“Cô muốn nghe đúng không?” Anh thả củ khoai tây trong tay xuống, hai tay chống xuống kệ bếp đưa mắt nhìn Lan Ninh .

Vành tai Lan Ninh bỗng chốc nổi lên màu hồng nhạt hiếm thấy, cô ho khan hai tiếng, lại làm ra vẻ đang nói chuyện rất nghiêm túc: “Đừng lảng sang chuyện khác, nói chung xin anh đừng dạy hư Diệp Trừng!”

Khóe mắt Ngôn Nho Ngữ giật giật, anh lên tiếng nói: “Nếu như cậu ta hư thật, vậy thì không phải do tôi dạy hư, mà là bản chất của cậu ta bị lộ rồi.”

Lan Ninh : “…”

Thôi đi, tốt nhất cô vẫn nên làm công tác tư tưởng cho Diệp Trừng còn nhanh hơn.

Cô lấy một tập giấy in trong túi xách ra, nhìn trang đầu tiên nói: “Vậy chúng ta bắt đầu phỏng vấn đi.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô ngạc nhiên nói: “Cơm còn chưa ăn thì sao có sức mà phỏng vấn?”

Lan Ninh : “…”

Cô đã tức no bụng rồi, còn cần gì phải ăn cơm nữa!

Nhưng sau khi Ngôn Nho Ngữ bê từng món lên bàn cơm, cô liền có cảm giác mình nhất định có thể thử thách mình thêm trận nữa.

Cô cầm bát cơm lên, nhìn tập giấy A4 đang đặt trước mặt: “Vậy chúng ta vừa ăn vừa phỏng vấn đi.”

Ngôn Nho Ngữ hơi chau mày, ngước mắt nhìn cô: “Cô rất bận sao?”

“Không, chẳng qua tôi cảm thấy nếu không tìm đề tài nói chuyện với anh thì vừa nhìn thấy mặt anh tôi chỉ muốn chửi nhau.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

“Ờ…” Lan Ninh nhanh chóng xem lướt qua một loạt những câu hỏi trên giấy, vừa nãy cô chưa đọc kĩ mấy câu hỏi này, bây giờ mới bắt đầu chọn ra để hỏi, “Thầy à vì lý do gì mà anh bắt đầu cuộc đời sáng tác của mình?”

Ngôn Nho Ngữ ngồi đối diện cười phì một tiếng: “Đây chính là mấy câu trong ‘buổi phỏng vấn thoải mái’ cô nói đấy à?”

Lan Ninh : “…”

Tuy rằng câu hỏi này khá là vô vị, nhưng dù gì cũng là câu hỏi mở đầu cuộc phỏng vấn thường gặp.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô lại cong khóe môi, anh đặt đôi đũa trong tay xuống, đôi mắt đen bóng như ngọc thạch hấp dẫn ánh nhìn của cô: “Còn nhớ tôi đã từng hỏi một câu, có khoảnh khắc nào đó cô hận không thể giết chết một người không?”

Lan Ninh gật gật đầu nói: “Vừa nãy Diệp Trừng báo với tôi anh kéo cậu ta vào nhóm tác giả thì tôi mới thực sự được trải nghiệm cảm giác ấy một lần.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Thấy anh cầm đũa lên định tiếp tục ăn cơm, Lan Ninh nhanh mồm nói: “Không không không, tôi đùa thôi, anh nói tiếp nói tiếp đi!”

Ngôn Nho Ngữ nhìn một chút cô, Lan Ninh đặc biệt thành khẩn nhìn anh nở nụ cười nịnh nọt.

Ngôn Nho Ngữ cũng nhìn cô mà cười: “Vừa nãy cô hỏi tôi câu gì?”

Lan Ninh hắng giọng hỏi lại lần nữa: “Là vì nguyên nhân gì khiến anh bước vào con đường sáng tác truyện trinh thám?”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Bởi vì tôi muốn giết người.”

Lan Ninh : “……”

Vẻ mặt ngơ ngác ngốc nghếch kia dường như đã làm vừa lòng Ngôn Nho Ngữ, anh không lên tiếng cười mỉm một cái rồi lại nói tiếp: “Khi cô có suy nghĩ muốn giết chết đối phương, cô sẽ làm thế nào? Thật sự sẽ giết người đó sao?”

“… Đương nhiên là không.”

“Đại đa số mọi người đều sẽ không làm vậy, bởi vì bọn họ còn phải chịu ràng buộc bởi pháp luật và lý trí. Nhưng vào lúc đó, phải làm thế nào để an ủi tâm trạng của mình đây?”

“Có thể tới phòng thể hình đám cát… Không thì tới siêu thị ngồi ké ghế matxa cũng được.”

Ngôn Nho Ngữ hơi cong khóe miệng: “Mỗi người đều có sự lựa chọn khác nhau, sự lựa chọn của tôi là, để bọn họ chết dưới ngòi bút của mình.” Anh nói tới đây, đôi đũa đang cầm trên tay bỗng hóa thành chiếc bút, bên khóe miệng còn mang theo ý cười sâu sa, “Tôi cảm thấy rất dễ chịu khi thấy bọn họ chết dưới ngòi bút của mình.”

Lan Ninh : “……”

Cô cảm thấy ba mình nói thật đúng, mấy người làm trong lĩnh vực nghệ thuật, không cẩn thận sẽ thành kẻ biến thái.

Ngôn Nho Ngữ nhìn vẻ mặt dại ra vì sợ của cô mà khẽ nở nụ cười: “Tôi đùa thôi.”

“… … Không, mấy lời anh vừa nói là thật lòng, tôi biết mà…”

Ngôn Nho Ngữ hơi chớp mắt nói: “Tôi bắt đầu sáng tác, là vì chịu ảnh hưởng từ nhỏ từ ba mình, như cô cũng biết đấy, tôi xuất thân từ gia đình có truyền thống thư hương.” <Nhắc tới thư hương lại nhớ Sở ngố>

Lan Ninh : “…”

Động tác cầm bút có chút hơi cứng, cô viết lại đáp án ngay phía dưới câu hỏi: “Thầy Hạnh Tâm sinh ra trong gia đình có truyền thống thư hương, từ nhỏ đã được truyền cảm hứng từ ba mình, nên vô cùng hứng thú với văn chương.”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô loạt xoạt viết xong câu trả lời, liền bưng bát lên đưa đũa và một miếng cơm: “Câu hỏi khác đi.”

“Ừm, câu dưới là…” Lan Ninh còn có chưa kịp lấy lại tinh thần sau cơn sóng thần vừa ập tới, ngơ ngơ ngác ngác quét xuống câu hỏi ngay sau đó, liền đọc lên, “Kích cỡ của thầy là…”

Chờ chút, đây là câu hỏi quái dị gì vậy ?!

Ngôn Nho Ngữ quả nhiên dừng đũa lại, rất hứng thú mà nhìn cô: “Kích cỡ cái gì cơ?”

Lan Ninh : “…”

“Hừm, chắc là cỡ giày đi…” Lan Ninh gương mặt đỏ ửng, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

“44.”

“Ờm…” Lan Ninh cẩn thận từng li từng tí một đọc câu kế tiếp, “Bình thường khi thầy không có hứng sáng tác, thì thích làm công việc gì?”

“Trốn bài.”

“…”

Sau khi kết thúc cuộc phỏng vấn chấn động lòng người, Lan Ninh xin thề sau này sẽ không làm phỏng vấn kiểu này nữa. Sau khi ăn cơm tối cô giúp Ngôn Nho Ngữ rửa sạch bát đũa, rồi xoa xoa tay đi ra: “Thầy, có thể tới phòng làm việc của anh chụp vài kiểu không? Không ít độc giả rất muốn nhìn phòng sáng tác của các tác giả lớn thế nào.”

“Ừm, bình thường tôi sáng tác trong thư phòng.” Ngôn Nho Ngữ dẫn Lan Ninh tới cửa thư phòng, bật công tắc điện lên, “Có điều tôi vừa chuyển đến đây chưa được bao lâu, nên sách cũng không nhiều lắm.”

Lan Ninh vừa nhìn thì trố mắt ngoác mồm, trên chiếc bàn dài trải đầy sách, chỉ có một chút khoảng trống nhỏ ở giữa là chỗ đặt laptop, trên mặt bàn còn dán không ít giấy ghi chú, hẳn là một vài , trên giá sách lớn bên trái cũng chật ních sách.

… Đây gọi là không có nhiều sách sao? Ngồi trong căn phòng này thôi cũng quả thực có cảm giác như bị sách đè chết .

“Gần đây tôi đang chuẩn bị cuốn tiểu thuyết mới, chứ bình thường cũng không lộn xộn thế này đâu.” Ngôn Nho Ngữ nhìn bàn làm việc của mình, chắc hẳn là cảm thấy sách vứt lung tung mọi chỗ, nên anh hơi chau mày.

Lan Ninh lấy điện thoại di động ra, hướng về phía bàn chụp vài cái: “Không sao, điều họ muốn chính là trạng thái chân thật nhất này. Cô chụp xong thì cất điện thoại vào trong túi, quay lại cúi chào Ngôn Nho Ngữ một cái, “Hôm nay đã quấy rầy thầy rồi , tôi về trước .”

“Ừm.”

Lan Ninh đi mấy bước rồi lại quay đầu cảnh cáo anh: “Không được tiếp xúc nhiều với Trời Xanh Mây Trắng!”

Ngôn Nho Ngữ chau lông mi: “Nhưng hình như cậu ta rất thích tôi thì phải.”

… Đó là do cậu ta bị mờ mắt!

Lan Ninh giận đùng đùng rời khỏi nhà Ngôn Nho Ngữ.

Buổi tối trước khi cô đi ngủ, liền nhận được một tin nhắn thông báo có người vừa chuyển khoản cho cô. Cô mở ra liếc mắt nhìn, là của Vu Mộ Viễn – người lâu lắm rồi chưa xuất hiện.

Lần trước khi bọn họ chia tay, cô đã đưa mọi phương thức liên lạc của Vu Mộ Viễn vào danh sách đen, vậy mà quên mất không xóa mã tài khoản của anh ta, không ngờ tên này vẫn có chỗ trống để chui vào.

Hắn ta chuyển khoản cho cô một ngàn tệ, còn nhắn thêm một câu: “Anh quyết định sang công ty bên nước ngoài, chúng ta hãy kết thúc như vậy đi.”

Lan Ninh : “…”

Hắn nói thế là có ý gì? Chẳng lẽ bọn họ không phải đã kết thúc từ ba năm trước rồi sao? Hơn nữa hắn ta còn gửi cho cô một ngàn tệ, là phí chia tay sao?

Lan Ninh quả thực cảm thấy tên này bệnh cũng không nhẹ.

Cô gửi lại một ngàn tệ cho Vu Mộ Viễn, cũng nhắn lại cho hắn một tin: “Vu tiên sinh, ba năm trước chúng ta đã kết thúc rồi, sau này tôi không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa.”

Cô vừa mới nhắn lại, Vu Mộ Viễn đã lại nhắn tin sang cho cô, cô lại gửi lại cho hắn lần nữa, Vu Mộ Viễn lại chuyển lại cho cô… Lan Ninh rốt cục cũng nổi giận, chuyển thẳng cho hắn 1005 tệ: “Cho anh thêm 5 tệ, cút!”

Lần này Vu Mộ Viễn rốt cục cũng dừng lại, Lan Ninh mau chóng bôi đen số của hắn.

Nằm trên giường yên tĩnh được một lúc, cô lại nhắn tin cho Ngôn Nho Ngữ qua Wechat: “Thầy, Vu Mộ Viễn nói hắn muốn về công ty bên kia, sau này anh đi xung quanh khu nhà cũng không thấy mặt hắn ta nữa đâu.”

Ngôn Nho Ngữ: Cô vẫn liên lạc với anh ta?

Lan Ninh : Số tài khoản của hắn tôi quên chưa xóa, vừa rồi hắn còn chuyển cho tôi một ngàn tệ, nói với tôi hắn phải đi :”)

Lan Ninh : Anh là người viết tiểu thuyết trinh thám, anh nói xem hắn ta gửi một ngàn tệ cho tôi là có ý gì? Ý là tình cảm trước đây của tôi chỉ đáng giá một ngàn tệ thôi sao ? :”)

Ngôn Nho Ngữ: Tôi có thể sửa lại bản thảo lần nữa không?

Lan Ninh : ……
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom