• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Cuộc chiến bản thảo (2 Viewers)

  • Chương 37+38

Chương 37

Tâm trạng Lan Ninh rất phức tạp, cũng may nhờ gương mặt đẹp trai kia của thầy, bằng không với hành vi vừa nãy không gọi là chọc ghẹo con gái nhà lành mà phải là quấy rối mới đúng.

Nhưng tại sao hôm nay anh ta không có dấu hiệu đã phát tác bệnh tâm thần rồi ? :’)

Ngôn Nho Ngữ thấy Lan Ninh không nói gì, thì cong môi nở nụ cười rồi đưa đưa mắt nhìn chiếc bánh gato đang đặt trên chiếc giá xoay tròn: “Cần tôi dạy cô làm thế nào để phết kem lên bánh vừa gọn lại đẹp không?”

Anh nói xong thì vươn tay lấy chiếc dao phết kem Lan Ninh đang cầm, vừa lúc tay anh vừa chạm vào tay Lan Ninh, cô nhanh chóng gạt tay anh ra .

Vì vậy dao phết kem suýt nữa rơi xuống đất, may là Ngôn Nho Ngữ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy được. Anh khẽ chau mày, vẻ mặt không vui mà nhìn Lan Ninh : “Sao vậy, trên người tôi có bệnh dịch sao?”

Lan Ninh : “…”

Không có, chỉ là dường như có điện vậy…

Cô suy nghĩ muốn tìm một lý do rời đi, thì bỗng thấy một người đàn ông tầm ba bốn mươi tuổi đang đi về phía bọn họ. Ông ta mặc một bộ âu phục trông rất sang trọng, tóc tai cũng được cắt gọn gàng, Lan Ninh đoán ông ta có thể là ông chủ của công ty nào đó.

“Là người của công ty điện ảnh.” Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh đặt dao phết kem xuống, cũng nhìn về người đang đi tới.

“Công ty điện ảnh?” Lan Ninh dường như ngộ ra gật gật đầu, công ty bọn họ đang có vài dự án hợp tác với bên công ty điện ảnh, nên buổi tiệc chúc mừng cuối năm có sự xuất hiện của người bên công ty điện ảnh cũng không có gì là lạ.

“Ngôn tiên sinh, chào anh.” Người đàn ông tất nhiên là tới tìm Ngôn Nho Ngữ, ông ta đi tới, lịch sự đưa tay phải ra chào anh.

“Chào anh.” Ngôn Nho Ngữ cũng đưa tay ra, lịch sự bắt tay chào hỏi “Quản lý Tưởng tìm tôi có chuyện gì không?”

Người đàn ông được gọi là quản lý Tưởng hơi cong khóe miệng, có chút khó khăn mà cười nịnh: “Vẫn là chuyện hợp tác đó thôi, trước đây chúng tôi đã liên lạc với anh rất nhiều lần, để mua bản quyền bản điện ảnh của ‘Diễn Viên’, có điều anh luôn từ chối . Hiện giờ nhân cơ hội sách mới sắp ra thị trường, tôi muốn thử lại xem Ngôn tiên sinh có thay đổi ý định không đây ?.”

Lan Ninh nghe ông ta nói vậy, liền quay đầu sang nhìn Ngôn Nho Ngữ. Đối với tác giả mà nói, nếu tác phẩm của mình được chuyển thể thành phim, tuyệt đối là một sự hấp dẫn và tự hào vô cùng lớn, tiểu thuyết của thầy Hạnh Tâm cũng không phải chưa từng được chuyển thể thành bản điện ảnh, chỉ là riêng hệ liệt trinh thám An Nhiên, thì anh vẫn chưa bán bản quyền bộ nào cả.

Ngôn Nho Ngữ không trả lời ngay, dường như anh đang suy nghĩ chuyện gì đó. Quản lý Tưởng thấy thế, liền tích cực bổ sung: “Tôi biết Ngôn tiên sinh vẫn đang lo lắng vấn đề lựa chọn diễn viên cho bộ phim, hệ liệt trinh thám An Nhiên là một tác phẩm rất nổi tiếng, nên chúng tôi cũng sẽ đặc biệt cố gắng tranh thủ, vì vậy việc chọn diễn viên chính chúng tôi sẽ cố gắng mời bằng được Mạc Trăn.”

… Cái gì cơ? !

Trong lòng Lan Ninh dậy sóng, Mạc Thiên vương sao??? Tam thiên vương muốn diễn tác phẩm của Nhị thiên vương sao ???!

Mau đồng ý với ông ta đi, thầy! Lan Ninh tha thiết mong đợi mà nhìn Ngôn Nho Ngữ.

“Điều kiện của Mạc Trăn thực sự là không tệ, nếu như có thể mời anh ấy diễn Ngô Dạng, có lẽ sẽ tạo ra sự bất ngờ.”

Quản lý Tưởng thấy thái độ của anh cũng có vẻ xuôi xuôi, thì mau chóng tận dụng cơ hội nói: “Không chỉ là Ngô Dạng, vai nữ chính chúng tôi cũng chọn được vài người cảm thấy rất khá, như Lý Vi Vi, Nghê Bạch…”

“Lý Vi Vi rất xinh đẹp, có điều khả năng diễn xuất không khá lắm, Nghê Bạch diễn xuất khá tốt, nhưng nếu đóng Triệu Việt nhìn lại có vẻ hơi già.”

Lan Ninh : “…”

Cô quả thật muốn cho Ngôn Nho Ngữ mấy đấm, người ta đã gợi ý hai nữ diễn viên nổi tiếng cho anh chọn, anh còn xoi mói nhiều như vậy. Đặc biệt là Lý Vi Vi, người ta là nữ thần quốc dân đấy ạ, nếu như fans của cô ấy biết anh công kích khả năng diễn xuất của cô ấy, cuộc đời bình yên của anh sẽ chẳng còn nữa dâu!

Thế nhưng nhìn qua quản lý Tưởng có vẻ trông rất thoải mái: “Triệu Việt là linh hồn của bộ phim này, về chuyện chọn diễn viên đương nhiên là phải cẩn thận, nếu như Ngôn tiên sinh đồng ý, có thể tới xem cuộc thi tuyển diễn viên, chúng tôi tất nhiên sẽ ưu tiên ý kiến của anh.”

Lan Ninh : “…”

Quả nhiên là tác giả nổi tiếng có khác, ngay cả công ty điện ảnh cũng phải nể mặt anh như vậy. :’)

Có thể là cảm nhận được thành ý của đối phương, Ngôn Nho Ngữ cũng gật gật đầu: “Kịch bản sắp tới, tôi hy vọng có thể do chính mình biên kịch.”

Quản lý Tưởng cười nói: “Đương nhiên rồi, chúng tôi cũng có ý này, thầy có thể tự mình cầm bút tất nhiên là không còn gì tốt hơn nữa.” Ông nói, ý cười trên mặt cũng càng ngày càng đậm, “Như vậy thầy quyết định sẽ hợp tác với chúng tôi chứ?”

“Ừm.”

Quản lý Tưởng dường như thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh cười nói: “Vậy chúng ta hẹn một ngày nào đó, tới công ty để nói chuyện hợp tác, thầy thấy thế nào?”

“Được.”

“Vậy được, tôi sẽ mau chóng thông báo cho thư ký sắp xếp thời gian.” Lần thứ hai quản lý Tưởng muốn bắt tay với Ngôn Nho Ngữ, “Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Ngôn Nho Ngữ cười mỉm: “Hợp tác vui vẻ.”

Sau khi quản lý Tưởng đi rồi, Lan Ninh vẫn chưa hồi hồn lại được. Cô cảm thấy dường như trong lúc vô tình cô đã chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử quan trọng.

“Cô đang ngẩn ngơ gì vậy? Xếp hoa quả lên đi.” Giọng nói của Ngôn Nho Ngữ kéo Lan Ninh trở về hiện tại, cô đưa mắt nhìn lên bàn làm bánh, mới phát hiện Ngôn Nho Ngữ đã quệt xong kem từ bao giờ.

“Ừm, đẹp thật.” Cô lấy từng miếng hoa quả Ngôn Nho Ngữ đã cắt rất gọn gàng vừa nãy, tiện tay cầm hai quả dâu đặt lên trên lớp kem của chiếc bánh gato.

“Cô nghĩ mình đang cho lợn ăn đấy à?” Ngôn Nho Ngữ bỗng cầm lấy cô tay, kéo qua một bên, “Có thể trang trí đẹp hơn tí được không?”

Lan Ninh : “…”

Mấy người cung kim ngưu thẩm mỹ cao, vậy cứ để anh ta tự trang trí đi. Cô phủi tay một cái, đơn giản là không cần làm thêm gì nữa .

Ngôn Nho Ngữ đứng bên cạnh nghiêm túc trang trí bánh gato, Lan Ninh nhìn anh một lúc rồi hỏi: “Thầy à, anh thật sự muốn bán bản quyền điện ảnh của ‘Diễn viên’ sao?”

Ngôn Nho Ngữ cũng không ngẩng đầu lên đáp lại cô một tiếng: “Ừm.”

“Nhưng không phải trước đây anh không muốn bán sao? Sao lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ ?” Mạc Thiên Vương cũng debut được hơn hai năm nay rồi, cô tin rằng trước đây cũng có công ty điện ảnh nào đó đã hứa với anh sẽ mời bằng được Mạc Trăn diễn Ngô Dạng, nhưng lúc đó không phải anh đã từ chối rồi sao?

Hay là, anh ta cảm thấy hai năm trôi qua diễn xuất của Mạc Thiên Vương càng ngày càng trưởng thành rồi?

Ngôn Nho Ngữ ngừng động tác trang trí chiếc bánh, anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Bởi vì tôi dự định sẽ kết hôn .”

Lan Ninh : “…”

Ha? Câu trả lời của anh có liên quan gì tới câu hỏi của cô không?

“Chuyện đó… có liên quan gì không?”

“Đương nhiên là có.” Ngôn Nho Ngữ nói, “Nếu như muốn kết hôn, tôi càng cần phải gia tăng điều kiện vật chất của mình, để cuộc sống của vợ tôi sẽ càng tốt hơn.”

“À…” Lan Ninh mở to mắt nhìn anh, cố gắng bắt kịp lối suy nghĩ của anh, “Bây giờ điều kiện vật chất của anh đã rất tốt rồi… Không đúng, anh có đối tượng kết hôn rồi á? !”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, trong đôi đồng tử đen như mực ẩn chứa ý cười tinh tế: “Có chứ.”

“!!!!” Lan Ninh cảm thấy như mình vừa bị sét đánh giữa trời quang, anh ta tìm được đối tượng kết hôn lúc nào chứ? Rõ ràng người phụ nữ ra vào nhà anh nhiều nhất chính là cô mà ??!

Ngôn Nho Ngữ tiến sát lại gần cô, trong đôi mắt sáng lập loè tia sáng nhạt: “Sao trông cô có vẻ bị đả kích nghiêm trọng vậy?”

“Ha ha.” Lan Ninh nở nụ cười nhạt hai tiếng, “Ngay cả người như anh cũng đã tìm được đối tượng kết hôn, mà tôi vẫn còn độc thân, chẳng lẽ không phải đáng thương quá rồi sao?”

Trời cao quả thực không công bằng , cô sống tử tế hơn Ngôn Nho Ngữ gấp mười lần, tại sao không có ai quan tâm để ý tới cô chứ ?!

Khóe miệng Ngôn Nho Ngữ hơi cong lên, anh cúi đầu tiếp tục trang trí bánh gato: “Cô thích ăn ô mai hay cam?”

Lan Ninh ngơ ngơ ngác ngác đáp: “Ô mai.”

Ngôn Nho Ngữ cầm mấy viên ô mai trong đĩa, trang trí lên bánh gato. Lan Ninh dừng một chút, vẫn chưa từ bỏ ý định tìm hiểu lại tiếp tục hỏi: “Anh thật sự có đối tượng kết hôn sao? Rốt cục người đó là ai vậy?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô: “Cô không biết thật à?”

“Nếu tôi biết còn hỏi anh làm gì thế?”

Ngôn Nho Ngữ hơi chau mày: “Vậy cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi.”

Lan Ninh : “…”

Chuyện này cũng phải suy luận sao? Nhưng nếu anh ta đã có đối tượng kết hôn tại sao vẫn muốn nô dịch sai cô làm cơm? Sao anh không gọi đối tượng kết hôn tới làm cho mình!

Lan Ninh chẹp một tiếng, lườm anh nói: “Nếu anh đã có đối tượng kết hôn, vậy sau này cứ gọi cô ấy đến làm cho mà ăn.”

Ngôn Nho Ngữ mím môi cười nói: “Được rồi, tôi nhất định sẽ gọi.”

Lan Ninh : “…”

Tại sao anh ta lại… cười nham hiểm thế kia hả?

“Được rồi, ăn đi.” Ngôn Nho Ngữ cắt một miếng bánh từ chiếc bánh gato vừa trang trí xong, đưa cho cô. Lan Ninh nhận đĩa bánh, cầm thìa xúc một miếng bánh đưa vào miệng: “Ừm! Mùi vị cũng không tệ lắm !”

“Ừ” Ngôn Nho Ngữ cũng ăn một miếng, coi như cũng không tệ.

Lan Ninh cười tít mắt với anh nói: “Tôi phết kem cũng được lắm phải không ?!”

Ngôn Nho Ngữ nói: “Đều là do công tôi trang trí.”

“… anh trang trí bánh gato đẹp như vậy nhìn cũng vô dụng, không phải ăn một miếng thì hết luôn sao .”

“Cô không biết sao? Thị giác sẽ ảnh hưởng đến vị giác.”

“Ha ha, vị giác của anh chẳng kiên định chút nào.”

“… Ngu ngốc là từ tạo ra dành riêng cho người như cô đấy.”

“Ờ, những từ tạo ra dành riêng cho anh còn nhiều hơn, tự cao tự đại vô liêm sỉ miệng độc mặt dày… Trời ạ cho tôi ba ngày ba đêm cũng kể không hết đâu.”

“…” Ngôn Nho Ngữ quay lại nhìn cô cười nhạo: “Hai năm nữa rồi hãy tới gặp tôi hỏi bản thảo nhé.”



Cút đi ai thèm cái bản thảo của anh chứ!

Tuy rằng có chút mâu thuẫn nhỏ trong buổi tiệc, nhưng sau khi kết thúc bữa tiệc cuối năm, Ngôn Nho Ngữ vẫn cho Lan Ninh đi nhờ xe về nhà.

Sau khi đến trước tòa nhà Lan Ninh sống, Ngôn Nho Ngữ dừng xe lại. Lan Ninh cởi dây an toàn, trước khi mở cửa xuống xe, thì cô không nhịn được quay đầu lại hỏi Ngôn Nho Ngữ: “Anh không cần hẹn hò với đối tượng kết hôn của mình sao?”

Ngôn Nho Ngữ cúi đầu, cười khẽ một tiếng: “Cô vẫn đang suy nghĩ chuyện đó sao?”

“Bởi vì rất lạ nhé, anh không cần hẹn hò với người ta đã định kết hôn sao?” Cũng sắp đến giai đoạn làm lễ cưới rồi sao, không phải hai người sẽ gặp nhau gọi anh anh em em sao?

Ngôn Nho Ngữ cười nhìn cô vẫy tay: “Tạm biệt.”

Lan Ninh : “…”

Thèm vào, có cái gì mà giữ bí mật chứ, cô chẳng thèm tò mò cái bí mật của anh nữa.

Lúc xuống xe, cô đóng cửa xe thật mạnh vang lên “rầm” một tiếng.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô đi vào khu nhà, mỉm cười rồi lái xe đi rồi.

Sau khi Lan Ninh về đến nhà thì cởi bộ lễ phục ra, đi vào phòng vệ sinh tắm rửa qua. Cô vốn định tắm nước nóng để tinh thần được thoải mái, nhưng trong đầu cô tất cả đều là chuyện của Ngôn Nho Ngữ và đối tượng kết hôn của anh.

Bởi vì lý do công việc, trong khoảng thời gian này rõ ràng cô và anh luôn đi cùng nhau, thế mà cô lại không phát hiện ra chút tung tích nào về đối tượng kết hôn của anh mới lạ. Hơn nữa để kiếm được nhiều tiền hơn anh còn sẵn sàng bán bản quyền tác phẩm mà mình chưa từng nghĩ sẽ bán… quả nhiên anh ấy đối với vợ mình rất tốt.

Cô tắm rửa xong thì ra ngoài, đi lấy một lon bia Ba La trong tủ lạnh. Sau khi trở về phòng, cô ngồi trước máy vi tính, uống một hớp bia rồi quyết định đăng một status mới trên weibo.

Súp Lơ V: Khắp nơi trên thế giới đều tràn ngập mùi chua thối của tình yêu, chỉ có mình ta toả mùi hương thơm ngát độc nhất của FA.
_.gif
#đốt_cháy_tình_yêu #đốt_cháy_tất_cả~

Chương 38

Lan Ninh vừa đăng status được vài phút, đã nhanh chóng nhận được sự quan tâm từ các chư vị bốn phương tám hướng.

“Biên Biên chế vừa trải qua kích thích vậy? (⊙v⊙)?”

“Bật lửa và xăng xin hân hạnh tài trợ chương trình này.”

“Hóa ra là thất tình [mặt chó] “

Lông mi của Lan Ninh nhảy lên một cái, cô thất tình sao? Ha ha.

Cô mím môi đáp lại một tin cho đối phương: “Người yêu còn chưa có sao mà thất được [ bái bai ] “

“Đơn phương cũng là yêu mà [mặt chó] “

Lan Ninh : “…”

“Có người thầm mến cũng đủ lắm rồi, như mị đây nè bao nhiêu năm qua ngay cả đối tượng yêu thầm mị cũng không có một chàng [ bái bai ] “

Lan Ninh : “…”

Cô cong khóe miệng, đáp lại một bình luận dưới status của mình: “Tôi không thầm mến ai cả, cũng không thất tình, cảm ơn mọi người đã quan tâm :”) “

Hạnh Tâm@Súp Lơ: Hôm nay cũng không phải valentine, đốt cháy các cặp đôi làm gì? :’)

Súp Lơ@Hạnh Tâm: Muốn thiêu sạch mấy kẻ yêu nhau còn phải xem ngày tháng à? :’)

Trời Xanh Mây Trắng@Súp Lơ: Biên Biên, chị muốn bạn trai sao ~ là kiểu có thể làm ấm giường á ~\(≧▽≦)/~

Hạnh Tâm@ Trời Xanh Mây Trắng: Có thể gửi cho tôi một tấm ảnh của cậu không?

Lan Ninh : “…”

Lẽ nào anh ta thật sự sẽ gửi ảnh của Diệp Trừng cho Vân Khinh đại sư sao ??!

Cô đang định gửi inbox nhắc khéo Trời Xanh Mây Trắng, cuối cùng lại đọc được một comment bình luận của người qua đường: “Mối quan hệ này hỗn loạn quá, quả thực như chốn Tu La [mặt chó] “

Lan Ninh : “…”

Cô nên im lặng mà xóa status này thôi.

Thứ năm, bộ phận thiết kế cuối cùng cũng bàn giao bản cuối bìa của ‘Tin nhắn tử vong’cho cô. Lan Ninh gửi cho chủ biên và Ngôn Nho Ngữ xem qua, cả hai đều tương đối hài lòng, cũng coi như Lan Ninh có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.

Súp Lơ: Thầy, bìa truyện cứ quyết định như vậy đi, chúng tôi đã bàn bạc với bên xưởng in rồi, sau khi kỳ nghỉ mùng 01/05 kết thúc sẽ bắt đầu in sách.

Hạnh Tâm: Ừ.

Súp Lơ: Vậy tôi tan làm trước!

Hạnh Tâm: Giờ tan làm thì tiện đường mua chút đồ ăn tới đây đi.

Súp Lơ: ………

Hạnh Tâm: Hôm nay tôi tập trung viết sách quá, nên quên cả thời gian :’) trong tủ lạnh cũng không còn gì nữa.

… sao anh không tự đi mua đi ?!

Lan Ninh bực bội tắt máy tính đi về, nhưng có ai tới nói cho cô biết đi, tại sao khi đi qua siêu thị cô vẫn không kiềm chế được mà đi vào mua đồ ăn cho anh?!

Lan Ninh cầm túi đồ ăn, buồn rầu đứng trước cửa nhà Ngôn Nho Ngữ.

Lẽ nào bị anh ta nô dịch lâu rồi, nên hình thành nô tính à! Quả thực thật đáng sợ!

“Cô về nhanh thật.” Ngôn Nho Ngữ mở cửa, khóe miệng khẽ cong lên cười mỉm. Lan Ninh nở nụ cười nhạt hời hợt rồi đi vào, thay đôi dép lê trong nhà: “Thầy à, tốt nhất là anh thật sự đã viết bản thảo cả ngày hôm nay.”

“Đương nhiên, tôi thèm lừa cô sao?”

“… Ha ha.” Cô xách túi đồ xuống nhà bếp, lấy từng món ra. Ngôn Nho Ngữ đi tới bên cạnh, mở vòi nước bắt đầu rửa rau trong bồn: “Đúng rồi, sáng sớm hôm nay ba tôi mới xuất viện , sau này cô không cần tới bệnh viện nữa nhé.”

Lan Ninh đổ ớt xanh vào bồn nước, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sức khỏe chú Ngôn đã khá hơn chưa?”

“Ừm, bác sĩ nói không cần phải nằm viện, ông ấy cũng muốn về nhà dưỡng bệnh nữa.”

“Cũng đúng thôi.” Dù sao không ai thích ở lâu trong bệnh viện, “Có điều chú Ngôn sống cách xa đây như vậy, anh nên đi thăm chú ấy nhiều hơn, không thì lại giống như lần trước, chú ấy nằm viện anh cũng không biết.”

Ngôn Nho Ngữ nở nụ cười một tiếng: “Bên ấy có chú hai tôi nữa, bọn họ sống với nhau còn thoải mái hơn tôi nhiều.”

Lan Ninh nhớ tới căn biệt thự xa hoa chú hai anh tặng cho anh, cảm thấy cũng có chút hợp lý: “Dù sao chú ấy cũng già rồi cần phải được quan tâm.”

“Được rồi tôi biết rồi, sao cô nói nhiều thế nhỉ, trước tiên cô cứ lo cho mình đi đã.”

“Tôi làm sao ?” Lan Ninh không phục nhìn anh.

Ngôn Nho Ngữ hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Lần trước cô về nhà là lúc nào?”

Lan Ninh : “…”

“Tôi… tôi mùng 01/05 tôi nhất định sẽ về!” Lan Ninh mạnh miệng đáp lời chắc nịch, dù sao cô cũng tính toán cẩn thận rồi, đã hơn một năm nay cô chưa về nhà.

“Tại sao tết âm không về nhà?”

Lan Ninh bĩu môi nói: “Lúc ấy tôi vừa mới thất nghiệp, hơn nữa lại không có bạn trai, về nhà không phải sẽ nghe lải nhải đến chết sao.”

“Thì ra là như vậy.” Ngôn Nho Ngữ nói đuôi lông mi khẽ chớp, “Bây giờ cô có bạn trai rồi sao?”

“Vèo” một mũi tên chọc trúng khớp gối Lan Ninh, kẻ vừa có người yêu đã bắt đầu khinh bỉ FA như cô đây quả thực rất đáng ghét . Cô ngẩng đầu nhìn anh cười mỉa: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, không phải đã nói sau này muốn ăn thì gọi người yêu anh tới mà nấu rồi sao, tại sao còn gọi tôi tới làm gì?”

Ngôn Nho Ngữ nhìn cô, hiếm khi để lộ ánh mắt thật lòng mang theo chút mê hoặc quyến rũ: “Đúng nhỉ, cô nói thử xem là tại sao?”

Khi nói câu này Ngôn Nho Ngữ hạ tông giọng xuống nốt trầm nhỏ nhất, nghe qua giống như một câu thần chú thầm thì bên tai cô, trái tim Lan Ninh cũng vì thế mà lỗi nhịp.

Cô hơi hơi chớp mắt, có chút ngạc nhiên mà nhìn người đang đứng trước mặt.

Là cô hiểu sai chỗ nào rồi sao? Hay ý của anh chính là như vậy? Thần kinh cũng không theo điều khiển mà hoảng loạn, cô cảm thấy ngay cả việc thở giờ đây đối với cô cũng thật khó khăn.

Nhưng anh vẫn đang nhìn cô, Lan Ninh muốn nhìn sang hướng khác, lại phát hiện đôi mắt của anh dường như rất hấp dẫn, cô vốn không thể lảng tránh đôi mắt kia.

Trên mặt cô dần xuất hiện những vết ửng đỏ màu nhạt, Ngôn Nho Ngữ hơi nghiêng người về phía cô, Lan Ninh bị bất ngờ mà hét lên một tiếng, rồi cô nhanh chóng lùi người về phía sau: “Tôi đột nhiên nhớ ra mình có chút việc, tôi về trước nhé!”

Cô nói xong thì mau chóng chạy ra khỏi nhà Ngôn Nho Ngữ, nhanh như một tia chớp vừa xoẹt qua căn phòng.

Ngôn Nho Ngữ nhìn cửa phòng vừa đóng lại, im lặng đứng đó một lúc lâu, rồi anh cúi người nhặt mấy quả ớt xanh đang rơi bừa bãi trên mặt đất.

Sau khi Lan Ninh rời khỏi nhà Ngôn Nho Ngữ, cô vẫn ở trong trạng thái mơ hồ chưa tỉnh táo lại được.

Mẹ ơi ý của anh ta giống như những gì cô đang nghĩ sao? Không không không, nhất định là do cô nghĩ quá nhiều rồi! Đừng có ảo tưởng sức mạnh như thế Lan Ninh !

Cô liên tục thầm nhắc nhở bản thân, nhưng ánh mắt và lời nói lúc nãy của Ngôn Nho Ngữ, lại không ngừng xuất hiện trong đầu cô, càng ngày lại càng trở nên rõ ràng hơn.

“Mợ nó~ anh ta thật nham hiểm!” Lan Ninh chạy vòng quanh con đường đi bộ của khu chung cư, hi vọng gió lạnh có thể làm cho mình tỉnh táo hơn.

Bước chân của Lan Ninh càng ngày càng nhanh, nhưng trong đầu cô tất cả vẫn là Ngôn Nho Ngữ. Cô bỗng cảm thấy thật kỳ quái, rõ ràng trong khoảng thời gian này cô luôn ra vào nhà anh, nếu như anh ta thật sự có đối tượng kết hôn, cô không thể nào không biết được, cứ coi như hai người đó không hẹn hò, nhưng ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho nhau chứ ?!

Nếu như đối tượng kết hôn anh nói chính là cô, thì tất cả mọi thứ trông có vẻ khá hợp lý!

Không! Chuyện này quá đáng sợ ! Thầy làm sao có thể sẽ thích cô được, thái độ của anh đối với cô rõ ràng hung dữ như vậy mà!

Nhưng anh ta là đồ thần kinh mà, có thể mấy người bất bình thường thể hiện tình cảm của họ như vậy thì sao… ?

… Lan Ninh có cảm giác cô cũng sắp bị điên lên theo anh luôn rồi .

Chạy mấy vòng cũng không thể bình tĩnh lại được, nên cô quyết định từ bỏ đường chạy, đi vào thang máy về thẳng nhà.

Ngả người xuống chiếc sofa cỡ lớn ngoài phòng khách, Lan Ninh nhìn chằm chằm trần nhà suy nghĩ về cuộc sống của sống.

Có phải cô nên gặp anh ta hỏi thẳng thì tốt hơn đúng không? Nhưng … nhỡ đâu anh ấy nói người đó không phải cô, thì mối quan hệ này sẽ lúng túng thế nào chứ, mà nhỡ đâu anh nói người đó chính là cô… Vậy thì càng ngại ngùng hơn.

“A a a, tại sao tôi đến cái tuổi này rồi, còn phải lo lắng chuyện yêu đương như mấy cô nữ sinh thế này!” Lan Ninh nằm trên sofa tuyệt vọng lăn lộn oán hận.

Càng tệ hại hơn chính là, cô hoàn toàn không biết sau này nên đối mặt với anh thế nào.. Trong tay cô còn đang xử lý cuốn sách của anh, bọn họ không thể cắt đứt liên lạc với nhau được.

Tiếng chuông điện thoại di động trong túi xách vang lên, nghe thấy lại rĩ. Trong lòng Lan Ninh căng thẳng, sẽ không phải là thầy gọi tới cho cô chứ ?!

Cô bật nhảy khỏi sofa như chú cá chép mạnh mẽ vượt vũ môn, hít một hơi thật dài, cô lấy chiếc điện thoại ra khỏi túi xách.

… Là mẹ cô gọi tới.

“Mẹ, có việc gì ạ?” Trong nháy mắt đầu óc Lan Ninh tỉnh táo hơn hẳn, cô lại nằm vật xuống sofa lần nữa.

Mẹ Lan Ninh ở đầu điện thoại bên kia nói sang: “Ninh Ninh, có phải ngày mai con về nhà không?”

“Vâng, con đã mua vé tàu rồi .”

“Ừ, vậy thì tốt, ngày mai mẹ làm món cô thích ăn nhất đấy nhé gà quay khoai sọ.”

“Dạ!” Lan Ninh nói xong, lại có chút mệt mỏi, “Có điều chắc chiều tan làm xong con mới về, lúc về đến nhà chắc cũng tối muộn đấy ạ .”

“Không sao, mẹ chờ cô về.”

Lan Ninh cảm động trong lòng, đôi mắt cũng đỏ lên rồi: “Con sẽ cố gắng về sớm hơn ạ.”

“Được, vậy mẹ không quấy rầy cô nữa, cô ngủ sớm một chút.”

“Vâng.” Lan Ninh nghe đầu dây bên kia đã cúp máy, thì tiện tay vứt di động lên sofa. Thôi đi, tốt nhất cố đừng nên nghĩ nhiều nữa, vừa đúng lúc có kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm, nói không chừng chờ mùng một tháng năm trôi qua, cả hai cũng quên việc này luôn rồi.

Ngày cuối cùng Lan Ninh đi làm cũng không liên lạc với Ngôn Nho Ngữ, sau khi tan làm thì từ công ty tới thẳng nhà gà.

Vừa trở lại quê nhà, cảm giác tinh thần đều thoải mái không ít, tuy rằng kỳ nghỉ chỉ có ba ngày, nhưng cô muốn bản thân mình có thể thả lỏng một chút.

Ba ngày nay cô không chủ động liên hệ với bất cứ ai, chỉ thỉnh thoảng lướt weibo bạn bè, xem qua những tấm ảnh về giải thi đấu mùng một tháng năm. Việc nhà cô cũng không phải làm, mỗi ngày mẹ cô còn nấu đồ ăn ngon cho cô ăn, cô có cảm giác mình thật sự sắp quên luôn Ngôn Nho Ngữ rồi.

Nhưng mỗi lần đăng nhập Weibo, cô cũng sẽ không kiềm chế được mà kiểm tra xem thầy Hạnh Tâm có đăng status mới hay không. Ngôn Nho Ngữ rất ít khi phát status, ngay cả kỳ nghỉ lễ mùng một tháng năm cũng rất im ắng.

Lan Ninh vừa ăn hoa quả mẹ gọt, vừa đăng nhập Weibo bằng di động, liền nhìn thấy tin tức đang hot nhất ngày hôm nay.

Công ty điện ảnh Hoàn Vũ V: Tin hot nhất ngày hôm nay – công ty chúng tôi đã ký bản quyền điện ảnh của ‘Diễn viên’ với thầy Hạnh Tâm thành công! [ Dẩy đầm ~ ] về vấn đề chọn diễn viên, Mạc Trăn đã được xác định đóng vai nhân vật chính Ngô Dạng! Hơn nữa thầy Hạnh Tâm sẽ tự mình đảm nhiệm vị trí biên kịch của bản điện ảnh, Nhạc sĩ Kiều – Kiều Dĩ Thần phụ trách toàn bộ mảng âm nhạc! Nghe nói ca khúc chủ đề sẽ do Đinh Mông biểu diễn đấy nhé! [ tát hoaa ] mọi người nhớ đón chờ! Dù sao mị cũng hóng lắm rồi! !

Lan Ninh : “!!!”

Bản quyền bản điện ảnh của ‘Diễn viên’ đã được bán! Hơn nữa còn có một đội hình long lanh thế kia đi kèm theo! Gào gào gào cô cũng muốn đặt gạch hóng!

Cô vội vã click vào Weibo cá nhân của Ngôn Nho Ngữ, nhìn thấy anh cũng vừa share lại tin từ weibo của công ty điện ảnh kia. Cô mở khung bình luận, vốn là muốn cho nhắn chúc mừng anh, nhưng lại phát hiện dưới bình luận đang bùng nổ.

“Quá tuyệt ! Rất mong chờ! Nhanh hơn cả tốc độ ánh sáng!”

“Trăn Trăn Trăng Trăn Trăn Trăn! Ngô Dạng Ngô Dạng Ngô Dạng Ngô Dạng! Yêu thầy nhất moaz moaz moaz!”

“[ bái bai ] Rốt cục thầy vẫn vì tiền mà bán Ngô Dạng, mấy người không cẩn thận còn làm hỏng cả một tác phẩm?”

“Có mùi ghen tị đâu đây, không biết kẻ cần cẩn thận là ai [ móc mũi ] tác giả người ta bán tiểu thuyết của mình kiếm tiền, còn không được sao?”

“Bán thì bán đi, tại sao diễn viên phải là Mạc Trăn diễn [ bái bái ] anh ta có thể diễn được sao?”

“… Thực sự là đi đâu cũng nhìn thấy antifan của Mạc Trăn
_.gif
.”

“Đặt gạch hóng, dù sao mỗi lần có tin tiểu thuyết sẽ được chuyển thể, fan của diễn viên và fan của truyện đều cãi nhau [doge] “

“Đạo diễn bộ phim này rất có tâm đấy ạ! Nhìn đội hình quá long lanh quá đi! Mị vô cùng hónggg! Không xem thì cút!”

Lan Ninh đọc qua một lượt các ý kiến, rồi chợt nhớ tới lời Ngôn Nho Ngữ đã nói lần trước, vì muốn cuộc sống của vợ mình ngày càng tốt hơn nên anh mới bán bản quyền tác phẩm, cũng là vì muốn kiếm được nhiều tiền hơn…

Cô dùng sức mà ấn share status của anh.

Súp Lơ V: Vô cùng mong chờ! [ đáng yêu ] Nếu ai không muốn xem thì nhẹ nhàng đi ra nhé, xin đừng nói lời cay đắng. [ mỉm cười ]
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom