Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-117
CHƯƠNG 117: NHÀ HỌ TỐNG CỦA TỈNH H BỊ HUY
CHƯƠNG 117: NHÀ HỌ TỐNG CỦA TỈNH H BỊ HUY
Tại sao lại có người liếm màn hình, sao đó lại kêu cô ấy là nữ thần chứ?
Tống Thanh chưa từng phát trực tiếp qua bao giờ, nên cũng không hiểu những quy tắc này lắm.
Nhìn thấy sự việc đã được giải quyết xong, Tống Thanh mới chào tạm biệt mọi người và xuống mạng.
Sau khi xuống mạng, Tống Thanh mới định thần lại, rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Hà Nhật Dương: “Anh đã biết trước cả rồi ư?”
Hà Nhật Dương thản nhiên cười: “Ngốc à, từ giây phút cô ta ở lại Trang viên Cảnh Hoa, thì anh đã biết mục đích của cô ta không đơn giản rồi. Thật ra em cũng biết mà, không phải sao?”
Tống Thanh mặt ửng đỏ lên: “Xin lỗi anh, em đã đem rất nhiều phiền phức đến cho anh rồi.”
Hà Nhật Dương khẽ cười: “Không sao cả, anh rất thích những phiền phức này.”
Nếu không có những phiền phức này, thì hắn còn phải dùng thủ đoạn nhiều hơn nữa, mới ép được con thỏ con này cam tâm tình nguyện ở lại bên hắn.
Có được sự giúp đỡ của Tống Ngọc Nhan, ngược lại hắn càng thoải mái hơn nữa.
Sau khi cúp máy, Hà Nhật Dương bèn gọi điện thoại qua Đức.
Điện thoại đó gọi cho Tống Linh.
“Lúc nãy cám ơn anh.” Hà Nhật Dương khẽ cười: “không ngờ tài năng của anh lại giỏi giang như vậy.”
Tống Linh yên lặng một hồi rồi nói: “Hãy bảo vệ Thanh Thanh cho tốt.”
“Nhất định.” Hà Nhật Dương kiên định nói: “Không ai có thể làm hại cô ấy được.”
“Ừ.” Tống Linh trả lời một cách đơn giản: “Tôi phải tiến hành trị liệu trong ba tháng, trong thời gian này tôi không thể liên hệ với thế giới bên ngoài nữa rồi.”
“Được, anh yên tâm, Thanh Thanh sẽ rất an toàn.” Hà Nhật Dương lập tức trả lời.
Tống Linh im lặng một lúc, sau đó gác máy.
Hà Nhật Dương sờ vào điện thoại, khóe miệng hắn cong lên bằng một nụ cười vô cùng cuốn hút.
Động tác của Lý Xuân rất nhanh
Ngày thứ hai, những cổ phiếu mà Nhà họ Tống tham gia bị rớt rất nhanh.
Chưa đến mười giờ thì đã toàn bộ bị rớt xuống hết.
Liên tục trong ba ngày, những cổ phiếu này đã trở thành một đống rác thải.
Tất cả mọi người đều biết Nhà họ Tống đã đắc tội với Nhà họ Hà, đều mau chóng chấm dứt mối quan hệ với họ.
Tống Cương mấy ngày nay vô cùng khốn khổ, ông ta đi cầu xin khắp nơi, nhưng không ai dám giúp ông ta cả.
Những người xưng hô anh em với ông trước kia, đều né tránh ông.
Ngân hàng hối ông ta trả nợ, những người đầu tư đều rút vốn về hết, những món nợ cứ ập đến.
Tống Cương đầu tóc bạc phơ trong một đêm.
Đợi đến khi hắn nhớ ra có thể tìm vợ của mình lấy tiền ra giúp ông qua cơn khó khăn thì lại phát hiện vợ ông đã mất đi liên lạc rồi.
Không những như thế, những thứ đáng giá trong nhà đều bị càn quét sạch hết trơn.
Những thứ đáng giá như sổ tiết kiệm, vàng bạc, cổ phiếu, trang sức, xe hơi trong nhà đều không còn nữa.
Tống Cương ngây người sao.
Sao lại như vậy?
Đúng lúc này, Tống Ngọc Nhan cứ trốn bên ngoài cuối cùng cũng trở về nhà.
Cô ta tức giận trở về tìm Bà Tống để tính sổ, nhưng cô vừa xông vào nhà thì đã phát hiện trong nhà trống không.
Căn nhà vốn dĩ được dát vàng tỏa ra ánh sáng chói mắt kia, đã biến thành trống rỗng ngay trước mắt.
“Mẹ?” Tống Ngọc Nhan hét lên: “Đâu mất tiêu rồi? Người trong nhà đâu cả rồi? Đi đâu hết rồi?”
Giọng nói cứ vang lên trong nhà, nhưng không hề có ai trả lời cô cả.
Tống Ngọc Nhan mở từng căn phòng ra, nhưng trong từng phòng như đều bị ăn trộm vào nhà vậy, ngoài một đống ngổn ngang trong phòng thì không còn nhìn thấy thứ gì nữa hết!
“Không, không thể nào đâu!” Tống Ngọc Nhan không tin được lùi về sau mấy bước: “Sao lại có thể như vậy được?”
Đúng lúc này, Tống Cương đầy mùi rượu đang loạng choạng trở về nhà.
Tống Ngọc Nhan chạy qua đó: “Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao trong nhà lại biến thành như vậy? Mẹ con đâu rồi? Bà ấy đã đi đâu rồi?”
“Hết rồi, hết tất cả rồi! Đều bị người khác cướp đi cả rồi! Con đừng nhắc đến người đàn bà đó với ta!” Tống Cương đột nhiên cắn chặt răng kêu lên: “Con đàn bà đê tiện đó! Đồ tham lam chết tiệt! Năm xưa bà ta chê ta nghèo, nên mới bày mưu nghĩ kế bò lên giường của người đàn ông đó. Bây giờ lại chê ta nghèo, đem hết tất cả tài sản của ta trốn đi!”
Tống Ngọc Nhan chợt mở to mắt lên: “Trốn rồi ư? Ba nói bà ta trốn rồi ư?”
Tống Ngọc Nhan hét lên: “Sao lại có thể trốn được! Sao bà ta có thể hãm hại con, sau đó lại vô trách nhiệm trốn đi được? A! Con sắp phải điên lên mất rồi!”
Tống Ngọc Nhan la hét điên cuồng: “Đồ đê tiện!”
Tống Cương đột nhiên nhìn về phía Tống Ngọc Nhan, sau đó lấy chai rượu trong tay đập mạnh vào đỉnh đầu của cô.
Một giây sau, Tống Ngọc Nhan cảm thấy vô cùng đau đớn trên đầu.
Một dòng máu tươi chảy xuống ven theo mặt cô.
Tống Ngọc Nhan thò tay ra sờ, máu me dính đầy trên tay cô.
Tống Ngọc Nhan sợ hãi đến nỗi run lên, lui về sau một bước: “Ba, con là Ngọc Nhan mà, con là con gái của ba mà!”
Tống Cương chợt nhăn mặt lại, giơ tay tán cô một bạt tay: “Con gái ư? Con gái cái gì? Nếu không phải vì mày tự bày mưu tính kế đi mê hoặc Hà Nhật Dương, thì Nhà họ Tống sao lại biến thành như thế này? Đều là do mày, bởi vì con tiểu tiện nhân như mày! Mày là do bà ta sinh ra, bà ta là đại tiện nhân, thì mày chính là tiểu tiện nhân!”
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy người cha vẫn luôn yêu thương cô, chợt biến đổi thành một người khác, đang dự tợn đi về phía cô, bèn rút lên chân lên chuẩn bị bỏ chạy, nhưng không may té ngã xuống sàn.
Tống Ngọc Nhan sợ hãi nhìn Tống Cương: “Ba, không phải con! Đây đều là do mẹ bắt con làm vậy hết! Là bà ta đã phá tan Nhà họ Tống! Không có liên quan gì đến con cả!”
Tống Cương hiên ngang nhìn Tống Ngọc Nhan, giọng nói đầy lạnh lùng nói: “Dù sao thì mày cũng đã không còn nguyên vẹn nữa, đúng lúc lắm, những người bên ngân hàng đang hối tao trả nợ, hay là mày đi qua đó, nói không chừng họ sẽ không ép tao phải trả nợ nữa.”
Tống Ngọc Nhan không ngờ ngay đến người cha ruột của mình cũng có thể thốt ra những lời nói như vậy!
Tống Ngọc Nhan không ngừng lắc đầu: “Không, con không muốn, con không muốn!”
“Bây giờ không đến phiên mày quyết định! Nếu Nhà họ Tống phá sản thì mày nghĩ mày có thể đi đến đâu? Những thứ đáng giá của mày đã bị người mẹ vô liêm sỉ của mày đem đi hết cả rồi!” Đôi mắt Tống Cương đỏ rực, như muốn nổ tung ra vậy, toàn thân trông giận dữ đáng sợ vô cùng: “Từ nhỏ đến lớn mày không chuyên tâm học hàng, cái gì cũng không biết! Bây giờ Nhà họ Tống hết thời rồi, đã kết thúc thật rồi! Mày dựa vào đâu để sống đây? Hà? Bây giờ mày chỉ còn có khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể trẻ trung này là đáng giá mà thôi! Không nhân lúc này kiếm một mớ, chẳng lẽ đợi đến khi mày già rồi mới kiếm hay sao?”
Tống Ngọc Nhan không ngừng lui về phía sau.
Cô ta cảm thấy thế giới của cô ta đã sụp đổ hết cả rồi.
Người mẹ đã từng rất yêu thương cô, đã cuốn gói hết tất cả đồ đạc của cô bỏ trốn.
Người cha đã từng rất yêu thương cọ, lại bắt cô phải đi ngủ với những người đàn ông già đó!
Tất cả những người trước kia cứ nâng niu cô trên tay, bây giờ đều đã dẫm đạp cô không thương tiếc dưới chân họ.
Dường như, bây giờ người có thể sẵn lòng ra tay cứu giúp cô, sẵn lòng bảo vệ cô trước mặt bao nhiêu người hâm mộ, lại chính là Tống Thanh người mà cô vẫn luôn khinh thường ấy?
Tống Thanh... Tống Thanh...
Đúng, cô ấy phải đi cầu xin Tống Thanh!
Tống Thanh hiền lành như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho cô!
Chỉ cần cô ấy mở miệng cầu xin Hà Nhật Dương, thì Nhà họ Tống sẽ không phá sản!
Tống Ngọc Nhan xoay người chạy ra ngoài
Nhưng chưa chạy được hai bước thì trước mặt bỗng cảm thấy choáng váng
Máu trên đầu cô chảy ra càng ngày càng nhiều.
Tiếng bước chân chạy đến của Tống Cương ngày càng rõ rệt hơn.
Tống Ngọc Nhan chỉ kịp xoay đầu về nhìn Tống Cương hung dữ đó một lần, sau đó lại say xẩm mặt mày thêm lần nữa.
Một giây sau, Tống Ngọc Nhan đã không còn biết gì nữa rồi.
Trong giây phút sắp ngất xỉu, Tống Ngọc Nhan biết rất rõ, lần này cô ta chết chắc rồi.
Lần này, chết thật rồi.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh đứng rất lâu trước cửa sổ, bèn ôm lấy vòng eo của cô nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Tống Thanh thu tầm nhìn lại, đôi tay đặt trên bàn tay của Hà Nhật Dương: “Nghe nói Nhà họ Tống đã hết thật rồi.”
“Ừ. Sao vậy? Em muốn van xin giúp họ ư?” Hà Nhật Dương thổi một hơi nhẹ bên lỗ tai của Tống Thanh: “Không được cầu xin! Đây đều là họ tự chuốc lấy cả!”
Tống Thanh khẽ cười: “Em không phải muốn cầu xin giùm họ. Em chỉ muốn nói, dù sao thì họ cũng đã cho em cái họ này, đã từng cho em một nơi để trú ẩn trong những ngày bão rét. Anh có thể nể mặt em, chỉ khiến họ phá sản thôi, chứ đừng nên đuổi giết đến cùng có được không?”
“Thỏ con à, em quá nhân từ rồi, sẽ bị người ta ăn hiếp đến chết đó.” Hà Nhật Dương khẽ cắn vào tai của Tống Thanh, cô chợt đỏ mặt hẳn lên.
Tống Thanh không ngừng né tránh: “Đừng đùa nữa, em đang nói nghiêm túc với anh mà. Dù sao thì ông ấy vẫn là dượng ghẻ của em, dù có đối xử tệ với em thì em làm con cũng không thể nào bất hiếu... được...”
“Em nói em theo mẹ tái giá qua đó, vậy trước kia em tên gì?” Hà Nhật Dương chợt nhớ ra, không biết tại sao, hắn đột nhiên rất mong đợi chuyện này.
Nếu nói rằng, thỏ con chính là người mà hắn tìm...
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, người con gái đó họ Lâm...
Tiếc rằng, lúc ấy hắn còn chưa kịp hỏi cô ấy tên gì.
Tống Thanh mở miệng ra, vừa định nói tên trước kia của mình ra, thì lúc này điện thoại của Hà Nhật Dương chợt reo lên.
Hà Nhật Dương vừa nghe thấy tiếng chuông, bèn nghe máy ngay lập tức: “Anh?”
Giọng nói của Hà Nhật Khang vô cùng gấp gút trong điện thoại: “Nhật Dương, người con gái mà em muốn tìm, anh đã tìm được rồi!”
Bùm----- Đầu óc của Hà Nhật Dương chợt cảm thấy trống rỗng.
Tìm được rồi ư?
Người con gái mà hắn tưởng nhớ đến mười mấy năm nay, cuối cùng cũng tìm được rồi ư?
Vậy có nghĩa là, Tống Thanh không phải người mà hắn phải tìm ư?
Cũng có nghĩa là...
Vết bớt chính giữa xương quai xanh của Tống Thanh, thật sự chỉ là trùng hợp thôi ư?
Hà Nhật Dương bỏ Tống Thanh ra, xoay người rời khỏi.
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương đột nhiên buông cô ra, không biết tại sao, cô cảm thấy bất an vô cùng.
Cô cứ cảm thấy, sắp có thứ gì đó quan trọng phải rời xa cô.
Sau khi Hà Nhật Dương rời khỏi, hắn mới nói tiếp: “Anh, có thật anh không tìm sai người không?”
Hà Nhật Khang nói trong điện thoại: “Anh không phải tên khờ đâu, anh đã đối chiếu qua rất nhiều thứ, rất nhiều thứ đều trùng với tình hình mà em đã từng nói. Vả lại vết bớt giữa xương quai xanh của cô ấy, anh đã tìm người giám định qua rồi, hoàn toàn đo trời sinh, chứ không phải do lúc sau mới hình thành. Và lại cô ấy cũng có nhắc đến, năm đó cô đã bỏ lỡ một cuộc hẹn, đến bây giờ cô ấy vẫn luôn tìm kiếm tung tích của em. Dù sao thì lúc đó chúng ta cũng bí mật qua đó thực hiện nhiệm vụ, không ai biết được thân phận của chúng ta cả. cô ấy vẫn luôn tìm không được em thì cũng là điều đương nhiên.”
Hà Nhật Dương bất chợt xoay đầu qua nhìn Tống Thanh.
Nếu người con gái mà hắn đang tìm đã quay về. Vậy thì, Tống Thanh nên làm sao đây?
Đột nhiên, Hà Nhật Dương không muốn người con gái đó quay về nữa.
Bởi vì trong tim hắn, đã có một người phụ nữ khác rồi.
Hà Nhật Khang nói: “Nhật Dương, em sao vậy? Nghe được tin này, sao em lại không hề vui mừng chút nào vậy?”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói: “Anh, có lẽ em... đã thay lòng rồi.”
Hà Nhật Khang ngây người ra: “Là sao?”
CHƯƠNG 117: NHÀ HỌ TỐNG CỦA TỈNH H BỊ HUY
Tại sao lại có người liếm màn hình, sao đó lại kêu cô ấy là nữ thần chứ?
Tống Thanh chưa từng phát trực tiếp qua bao giờ, nên cũng không hiểu những quy tắc này lắm.
Nhìn thấy sự việc đã được giải quyết xong, Tống Thanh mới chào tạm biệt mọi người và xuống mạng.
Sau khi xuống mạng, Tống Thanh mới định thần lại, rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Hà Nhật Dương: “Anh đã biết trước cả rồi ư?”
Hà Nhật Dương thản nhiên cười: “Ngốc à, từ giây phút cô ta ở lại Trang viên Cảnh Hoa, thì anh đã biết mục đích của cô ta không đơn giản rồi. Thật ra em cũng biết mà, không phải sao?”
Tống Thanh mặt ửng đỏ lên: “Xin lỗi anh, em đã đem rất nhiều phiền phức đến cho anh rồi.”
Hà Nhật Dương khẽ cười: “Không sao cả, anh rất thích những phiền phức này.”
Nếu không có những phiền phức này, thì hắn còn phải dùng thủ đoạn nhiều hơn nữa, mới ép được con thỏ con này cam tâm tình nguyện ở lại bên hắn.
Có được sự giúp đỡ của Tống Ngọc Nhan, ngược lại hắn càng thoải mái hơn nữa.
Sau khi cúp máy, Hà Nhật Dương bèn gọi điện thoại qua Đức.
Điện thoại đó gọi cho Tống Linh.
“Lúc nãy cám ơn anh.” Hà Nhật Dương khẽ cười: “không ngờ tài năng của anh lại giỏi giang như vậy.”
Tống Linh yên lặng một hồi rồi nói: “Hãy bảo vệ Thanh Thanh cho tốt.”
“Nhất định.” Hà Nhật Dương kiên định nói: “Không ai có thể làm hại cô ấy được.”
“Ừ.” Tống Linh trả lời một cách đơn giản: “Tôi phải tiến hành trị liệu trong ba tháng, trong thời gian này tôi không thể liên hệ với thế giới bên ngoài nữa rồi.”
“Được, anh yên tâm, Thanh Thanh sẽ rất an toàn.” Hà Nhật Dương lập tức trả lời.
Tống Linh im lặng một lúc, sau đó gác máy.
Hà Nhật Dương sờ vào điện thoại, khóe miệng hắn cong lên bằng một nụ cười vô cùng cuốn hút.
Động tác của Lý Xuân rất nhanh
Ngày thứ hai, những cổ phiếu mà Nhà họ Tống tham gia bị rớt rất nhanh.
Chưa đến mười giờ thì đã toàn bộ bị rớt xuống hết.
Liên tục trong ba ngày, những cổ phiếu này đã trở thành một đống rác thải.
Tất cả mọi người đều biết Nhà họ Tống đã đắc tội với Nhà họ Hà, đều mau chóng chấm dứt mối quan hệ với họ.
Tống Cương mấy ngày nay vô cùng khốn khổ, ông ta đi cầu xin khắp nơi, nhưng không ai dám giúp ông ta cả.
Những người xưng hô anh em với ông trước kia, đều né tránh ông.
Ngân hàng hối ông ta trả nợ, những người đầu tư đều rút vốn về hết, những món nợ cứ ập đến.
Tống Cương đầu tóc bạc phơ trong một đêm.
Đợi đến khi hắn nhớ ra có thể tìm vợ của mình lấy tiền ra giúp ông qua cơn khó khăn thì lại phát hiện vợ ông đã mất đi liên lạc rồi.
Không những như thế, những thứ đáng giá trong nhà đều bị càn quét sạch hết trơn.
Những thứ đáng giá như sổ tiết kiệm, vàng bạc, cổ phiếu, trang sức, xe hơi trong nhà đều không còn nữa.
Tống Cương ngây người sao.
Sao lại như vậy?
Đúng lúc này, Tống Ngọc Nhan cứ trốn bên ngoài cuối cùng cũng trở về nhà.
Cô ta tức giận trở về tìm Bà Tống để tính sổ, nhưng cô vừa xông vào nhà thì đã phát hiện trong nhà trống không.
Căn nhà vốn dĩ được dát vàng tỏa ra ánh sáng chói mắt kia, đã biến thành trống rỗng ngay trước mắt.
“Mẹ?” Tống Ngọc Nhan hét lên: “Đâu mất tiêu rồi? Người trong nhà đâu cả rồi? Đi đâu hết rồi?”
Giọng nói cứ vang lên trong nhà, nhưng không hề có ai trả lời cô cả.
Tống Ngọc Nhan mở từng căn phòng ra, nhưng trong từng phòng như đều bị ăn trộm vào nhà vậy, ngoài một đống ngổn ngang trong phòng thì không còn nhìn thấy thứ gì nữa hết!
“Không, không thể nào đâu!” Tống Ngọc Nhan không tin được lùi về sau mấy bước: “Sao lại có thể như vậy được?”
Đúng lúc này, Tống Cương đầy mùi rượu đang loạng choạng trở về nhà.
Tống Ngọc Nhan chạy qua đó: “Ba, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao trong nhà lại biến thành như vậy? Mẹ con đâu rồi? Bà ấy đã đi đâu rồi?”
“Hết rồi, hết tất cả rồi! Đều bị người khác cướp đi cả rồi! Con đừng nhắc đến người đàn bà đó với ta!” Tống Cương đột nhiên cắn chặt răng kêu lên: “Con đàn bà đê tiện đó! Đồ tham lam chết tiệt! Năm xưa bà ta chê ta nghèo, nên mới bày mưu nghĩ kế bò lên giường của người đàn ông đó. Bây giờ lại chê ta nghèo, đem hết tất cả tài sản của ta trốn đi!”
Tống Ngọc Nhan chợt mở to mắt lên: “Trốn rồi ư? Ba nói bà ta trốn rồi ư?”
Tống Ngọc Nhan hét lên: “Sao lại có thể trốn được! Sao bà ta có thể hãm hại con, sau đó lại vô trách nhiệm trốn đi được? A! Con sắp phải điên lên mất rồi!”
Tống Ngọc Nhan la hét điên cuồng: “Đồ đê tiện!”
Tống Cương đột nhiên nhìn về phía Tống Ngọc Nhan, sau đó lấy chai rượu trong tay đập mạnh vào đỉnh đầu của cô.
Một giây sau, Tống Ngọc Nhan cảm thấy vô cùng đau đớn trên đầu.
Một dòng máu tươi chảy xuống ven theo mặt cô.
Tống Ngọc Nhan thò tay ra sờ, máu me dính đầy trên tay cô.
Tống Ngọc Nhan sợ hãi đến nỗi run lên, lui về sau một bước: “Ba, con là Ngọc Nhan mà, con là con gái của ba mà!”
Tống Cương chợt nhăn mặt lại, giơ tay tán cô một bạt tay: “Con gái ư? Con gái cái gì? Nếu không phải vì mày tự bày mưu tính kế đi mê hoặc Hà Nhật Dương, thì Nhà họ Tống sao lại biến thành như thế này? Đều là do mày, bởi vì con tiểu tiện nhân như mày! Mày là do bà ta sinh ra, bà ta là đại tiện nhân, thì mày chính là tiểu tiện nhân!”
Tống Ngọc Nhan nhìn thấy người cha vẫn luôn yêu thương cô, chợt biến đổi thành một người khác, đang dự tợn đi về phía cô, bèn rút lên chân lên chuẩn bị bỏ chạy, nhưng không may té ngã xuống sàn.
Tống Ngọc Nhan sợ hãi nhìn Tống Cương: “Ba, không phải con! Đây đều là do mẹ bắt con làm vậy hết! Là bà ta đã phá tan Nhà họ Tống! Không có liên quan gì đến con cả!”
Tống Cương hiên ngang nhìn Tống Ngọc Nhan, giọng nói đầy lạnh lùng nói: “Dù sao thì mày cũng đã không còn nguyên vẹn nữa, đúng lúc lắm, những người bên ngân hàng đang hối tao trả nợ, hay là mày đi qua đó, nói không chừng họ sẽ không ép tao phải trả nợ nữa.”
Tống Ngọc Nhan không ngờ ngay đến người cha ruột của mình cũng có thể thốt ra những lời nói như vậy!
Tống Ngọc Nhan không ngừng lắc đầu: “Không, con không muốn, con không muốn!”
“Bây giờ không đến phiên mày quyết định! Nếu Nhà họ Tống phá sản thì mày nghĩ mày có thể đi đến đâu? Những thứ đáng giá của mày đã bị người mẹ vô liêm sỉ của mày đem đi hết cả rồi!” Đôi mắt Tống Cương đỏ rực, như muốn nổ tung ra vậy, toàn thân trông giận dữ đáng sợ vô cùng: “Từ nhỏ đến lớn mày không chuyên tâm học hàng, cái gì cũng không biết! Bây giờ Nhà họ Tống hết thời rồi, đã kết thúc thật rồi! Mày dựa vào đâu để sống đây? Hà? Bây giờ mày chỉ còn có khuôn mặt xinh đẹp và cơ thể trẻ trung này là đáng giá mà thôi! Không nhân lúc này kiếm một mớ, chẳng lẽ đợi đến khi mày già rồi mới kiếm hay sao?”
Tống Ngọc Nhan không ngừng lui về phía sau.
Cô ta cảm thấy thế giới của cô ta đã sụp đổ hết cả rồi.
Người mẹ đã từng rất yêu thương cô, đã cuốn gói hết tất cả đồ đạc của cô bỏ trốn.
Người cha đã từng rất yêu thương cọ, lại bắt cô phải đi ngủ với những người đàn ông già đó!
Tất cả những người trước kia cứ nâng niu cô trên tay, bây giờ đều đã dẫm đạp cô không thương tiếc dưới chân họ.
Dường như, bây giờ người có thể sẵn lòng ra tay cứu giúp cô, sẵn lòng bảo vệ cô trước mặt bao nhiêu người hâm mộ, lại chính là Tống Thanh người mà cô vẫn luôn khinh thường ấy?
Tống Thanh... Tống Thanh...
Đúng, cô ấy phải đi cầu xin Tống Thanh!
Tống Thanh hiền lành như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho cô!
Chỉ cần cô ấy mở miệng cầu xin Hà Nhật Dương, thì Nhà họ Tống sẽ không phá sản!
Tống Ngọc Nhan xoay người chạy ra ngoài
Nhưng chưa chạy được hai bước thì trước mặt bỗng cảm thấy choáng váng
Máu trên đầu cô chảy ra càng ngày càng nhiều.
Tiếng bước chân chạy đến của Tống Cương ngày càng rõ rệt hơn.
Tống Ngọc Nhan chỉ kịp xoay đầu về nhìn Tống Cương hung dữ đó một lần, sau đó lại say xẩm mặt mày thêm lần nữa.
Một giây sau, Tống Ngọc Nhan đã không còn biết gì nữa rồi.
Trong giây phút sắp ngất xỉu, Tống Ngọc Nhan biết rất rõ, lần này cô ta chết chắc rồi.
Lần này, chết thật rồi.
Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh đứng rất lâu trước cửa sổ, bèn ôm lấy vòng eo của cô nhẹ nhàng hỏi: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì.” Tống Thanh thu tầm nhìn lại, đôi tay đặt trên bàn tay của Hà Nhật Dương: “Nghe nói Nhà họ Tống đã hết thật rồi.”
“Ừ. Sao vậy? Em muốn van xin giúp họ ư?” Hà Nhật Dương thổi một hơi nhẹ bên lỗ tai của Tống Thanh: “Không được cầu xin! Đây đều là họ tự chuốc lấy cả!”
Tống Thanh khẽ cười: “Em không phải muốn cầu xin giùm họ. Em chỉ muốn nói, dù sao thì họ cũng đã cho em cái họ này, đã từng cho em một nơi để trú ẩn trong những ngày bão rét. Anh có thể nể mặt em, chỉ khiến họ phá sản thôi, chứ đừng nên đuổi giết đến cùng có được không?”
“Thỏ con à, em quá nhân từ rồi, sẽ bị người ta ăn hiếp đến chết đó.” Hà Nhật Dương khẽ cắn vào tai của Tống Thanh, cô chợt đỏ mặt hẳn lên.
Tống Thanh không ngừng né tránh: “Đừng đùa nữa, em đang nói nghiêm túc với anh mà. Dù sao thì ông ấy vẫn là dượng ghẻ của em, dù có đối xử tệ với em thì em làm con cũng không thể nào bất hiếu... được...”
“Em nói em theo mẹ tái giá qua đó, vậy trước kia em tên gì?” Hà Nhật Dương chợt nhớ ra, không biết tại sao, hắn đột nhiên rất mong đợi chuyện này.
Nếu nói rằng, thỏ con chính là người mà hắn tìm...
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, người con gái đó họ Lâm...
Tiếc rằng, lúc ấy hắn còn chưa kịp hỏi cô ấy tên gì.
Tống Thanh mở miệng ra, vừa định nói tên trước kia của mình ra, thì lúc này điện thoại của Hà Nhật Dương chợt reo lên.
Hà Nhật Dương vừa nghe thấy tiếng chuông, bèn nghe máy ngay lập tức: “Anh?”
Giọng nói của Hà Nhật Khang vô cùng gấp gút trong điện thoại: “Nhật Dương, người con gái mà em muốn tìm, anh đã tìm được rồi!”
Bùm----- Đầu óc của Hà Nhật Dương chợt cảm thấy trống rỗng.
Tìm được rồi ư?
Người con gái mà hắn tưởng nhớ đến mười mấy năm nay, cuối cùng cũng tìm được rồi ư?
Vậy có nghĩa là, Tống Thanh không phải người mà hắn phải tìm ư?
Cũng có nghĩa là...
Vết bớt chính giữa xương quai xanh của Tống Thanh, thật sự chỉ là trùng hợp thôi ư?
Hà Nhật Dương bỏ Tống Thanh ra, xoay người rời khỏi.
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương đột nhiên buông cô ra, không biết tại sao, cô cảm thấy bất an vô cùng.
Cô cứ cảm thấy, sắp có thứ gì đó quan trọng phải rời xa cô.
Sau khi Hà Nhật Dương rời khỏi, hắn mới nói tiếp: “Anh, có thật anh không tìm sai người không?”
Hà Nhật Khang nói trong điện thoại: “Anh không phải tên khờ đâu, anh đã đối chiếu qua rất nhiều thứ, rất nhiều thứ đều trùng với tình hình mà em đã từng nói. Vả lại vết bớt giữa xương quai xanh của cô ấy, anh đã tìm người giám định qua rồi, hoàn toàn đo trời sinh, chứ không phải do lúc sau mới hình thành. Và lại cô ấy cũng có nhắc đến, năm đó cô đã bỏ lỡ một cuộc hẹn, đến bây giờ cô ấy vẫn luôn tìm kiếm tung tích của em. Dù sao thì lúc đó chúng ta cũng bí mật qua đó thực hiện nhiệm vụ, không ai biết được thân phận của chúng ta cả. cô ấy vẫn luôn tìm không được em thì cũng là điều đương nhiên.”
Hà Nhật Dương bất chợt xoay đầu qua nhìn Tống Thanh.
Nếu người con gái mà hắn đang tìm đã quay về. Vậy thì, Tống Thanh nên làm sao đây?
Đột nhiên, Hà Nhật Dương không muốn người con gái đó quay về nữa.
Bởi vì trong tim hắn, đã có một người phụ nữ khác rồi.
Hà Nhật Khang nói: “Nhật Dương, em sao vậy? Nghe được tin này, sao em lại không hề vui mừng chút nào vậy?”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói: “Anh, có lẽ em... đã thay lòng rồi.”
Hà Nhật Khang ngây người ra: “Là sao?”
Bình luận facebook