Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-118
CHƯƠNG 118: CUỘC GỌI CỦA HÀ NHẬT KHANG
CHƯƠNG 118: CUỘC GỌI CỦA HÀ NHẬT KHANG
“Em... em đã thích một người phụ nữ khác. Cô ấy tên là Tống Thanh, em gái của cô ấy Tống Ngọc Nhan vốn dĩ được gả cho anh. Kết quả là vào ngày cưới hôm đó, cô ấy phải gả thay cho em gái, còn em phải lấy vợ thay anh, cứ trời xui đất khiến như vậy...” Giọng nói của Hà Nhật Dương ngày càng kiên định: “Sau này em mới phát hiện, người phụ nữ này rất phù hợp với những tiêu chuẩn của em, em cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy cô ấy, thì có một cảm giác quen thuộc vô cùng.”
Hà Nhật Khang không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh ta yên lặng một hồi, bèn nói: “Nhưng mà, cô gái đó đã đang bay tới đó rồi. Nhật Dương, hay là cứ gặp thử đi. Nếu em không muốn để lại bất cứ hối tiếc gì trên đời này.”
Hà Nhật Dương cười một cách bất lực: “Đành vậy thôi.”
Trong lúc dùng bữa, Hà Nhật Dương vô cùng thất thường, hắn không hề chọc ghẹo Tống Thanh gì cả, cứ yên lặng ngồi suy ngẫm tại chỗ.
Cảm giác bất an trong lòng Tống Thanh, ngày càng mãnh liệt hơn.
Tống Thanh yên lặng ngồi đó, không hỏi bất cứ thứ gì cả.
Là do hắn đã chán ghét mình rồi ư?
Hay là, hắn chỉ xem cô như một con thú cưng, thỉnh thoảng đem ra chọc ghẹo cho vui?
Thú cưng ư?
Giống như hai con thỏ núi lửa mà cô nuôi ư?
Đúng rồi, hắn cứ thích gọi cô là con thỏ con mà
Xem ra, cô thật sự chỉ là thú cưng mà thôi.
Là một con thú cưng, thì ít nhất cũng phải có sự tự giác của thú cưng.
Cô không hỏi cũng không nghe gì cả, mới chính là sự tự giác của thú cưng.
Từ nhỏ đến lớn, cô cứ dựa vào tự giác của cô, mới có thể sinh sống bình yên trong nhà của Nhà họ Tống.
Vậy thì bây giờ, cô ấy cũng nên tự giác hơn, không nên khiến người khác phải chán ghét nữa.
Dù sao thì, hắn chỉ nói hắn thích cô, nhưng lại chưa từng nói rằng hắn yêu cô.
Thích và yêu, có sự khác biệt vô cùng lớn.
Tống Thanh cứ ở đó suy nghĩ lung tung, tâm trạng của Hà Nhật Dương đang ngồi đối diện cũng rất phức tạp.
Nhìn thấy Tống Thanh yên lặng như vậy, Hà Nhật Dương cảm thấy khổ sở vô cùng.
Hắn thừa nhận, hắn đã rung động mất rồi.
Hắn muốn người phụ nữ này ở bên cạnh hắn, thậm chí là suốt đời này đều bên cạnh hắn.
Nhưng mà, giấc mơ đẹp đẽ lúc hắn còn nhỏ, lại chính là điểm yếu chết người của hắn.
Năm ấy, người con gái đó năm tuổi, hắn tám tuổi.
Ngày đó, hắn bị ném vào trong rừng tiến hành đợt huấn luyện sinh tồn trong hoang dã, khi hắn đói bụng nằm xuống sắp trút hơi thở cuối cùng, thì một thiên sứ nhỏ nhắn từ trên trời rơi xuống, chia hết thức ăn và nước của cô cho hắn.
Tiểu thiên sứ nhìn thấy hắn bị thương, cô vụng về dán những miếng băng keo cá nhân lên khắp người hắn.
Khi hắn tỉnh lại, điều hắn nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tươi cười trong sáng của tiểu thiên sứ này.
“Anh ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh có đói không? Ở đây em còn bánh mỳ nè.” Giọng nói trong trẻo của tiểu thiên sứ, cứ như âm thanh của trời vậy: “Anh đã ngủ ở đây lâu lắm rồi, tại sao anh lại ngủ ở đây vậy?”
“Cô bé, còn em sao lại ở đây?” Hắn mỉm cười hỏi, không hề tiết lộ thân phận của mình.
“Bởi vì nhà em ở đây mà.” Tiểu thiên sứ ngoan ngoãn ngồi kế bên hắn, ngước đầu lên mỉm cười nói: “Ba của em dẫn em đến đây nghỉ mát, anh xem nè, nhà em ở trên núi đó.”
Ánh mắt hắn nhìn ra xung quanh, thì ra hắn đã đi ra khỏi cấm địa rồi.
“Ba của em là ai?” Người có thể sinh sống tại đây, tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường.
“Người khác đều gọi ông ấy là Ông Lâm.” Tiểu thiên sứ mỉm cười trả lời:” “Sau này có phải em sẽ trở thành Bà Lâm không?”
Hắn nghe thấy câu nói dễ thương như vậy, nhịn không được bèn cười lớn: “Chắc chắn mà.”
“Ư, vậy anh sao lại đến đây? Anh cũng đến đây nghỉ mát sao?” Tiểu thiên sứ nghiêng đầu qua hỏi.
“Sau này anh sẽ nói cho em biết.” Hắn thò tay lên xoa đầu tiểu thiên sứ, cảm giác thật mềm mại, cô bé này trông đẹp đẽ làm sao.
“Vậy tạm biệt anh, lần sau em sẽ đem đồ ăn đến cho anh.” Tiểu thiên sứ bò dậy, huơ tay tạm biệt hắn: “Anh phải cẩn thận đó nha!”
Hắn khẽ cười: “Được, anh sẽ đợi em ở đây.”
Hà Nhật Dương thật ra vốn dĩ muốn rời khỏi đó, bởi vì hắn đã thông qua vòng thử thách rồi.
Nhưng hắn đã từ chối những vệ sĩ tới rước hắn, không biết tại sao hắn lại muốn nhìn thấy tiểu thiên sứ đó thêm một lần nữa.
Hắn cứ đợi tiểu thiên sứ ở trong suốt một ngày, sau đó cô thật sự đã xuất hiện.
Tiểu thiên sứ này không những đem theo thức ăn và nước, cô còn đem theo rất nhiều miếng băng cá nhân nữa.
Hà Nhật Dương nhìn bàn tay mập mạp của tiểu thiên sứ. vụng về dán lên người hắn những miếng băng keo, nhưng hắn lại không hề cản trở hành động của cô ấy, ngược lại còn cảm thấy dễ thương vô cùng.
“Anh ơi, em đã kêu dì mang cho em băng keo cá nhân, dì nói, chỉ cần dán băng keo lên thì sẽ không đau nữa đâu.” Tiểu thiên sứ mỉm cười nói: “Ngày mai em sẽ đem theo nhiều miếng băng keo cá nhân hơn nữa cho anh!”
Thì ra, cô ấy xem băng keo cá nhân như liều thuốc vạn năng vậy.
Thật đúng là một cô bé đáng yêu.
“Nào, nói cho anh biết, em tên gì?” Hà Nhật Dương nhéo mặt tiểu thiên sứ, thân mật hỏi.
“Em tên là Lâm Thanh...” Tiểu thiên sứ còn chưa kịp thốt ra chữ cuối cùng, thì ngoài xa đã vang lên một tiếng gọi khẩn khiết: “Tiểu thư, tiểu thư cô đang ở đâu?”
Sắc mặt tiểu thiên sứ thay đổi ngay, cô lập tức giơ ngón trỏ lên miệng nói: “Suỵt, đừng lên tiếng! Dì ấy đến để tìm em đấy! Đợi lần sau đến đây thì em sẽ nói cho anh biết.”
Sau khi nói xong, tiểu thiên sứ bén co giò lên chạy mất.
Đến khi Hà Nhật Dương gặp lại tiểu thiên sứ này, thì cô ấy đã khóc trên mặt đất rất lâu rất lâu.
Hắn ngờ nghệch nhìn cô, tiểu thiên sứ đã chủ động ôm lấy hắn, khóc rất đau lòng: “Anh ơi, ba của em đã về trời rồi, có phải ông ấy không cần em nữa hay không?”
Trái tim của Hà Nhật Dương, chợt đau thắt lại.
Hắn rất nghiêm túc nâng khuôn mặt của tiểu thiên sứ lên: “Không có đâu, ba em là người yêu thương em nhất! Em hãy nhìn đi, không phải ông ấy đã phái anh đến đây, yêu thương em giùm ông ấy rồi sao?”
“Thật sao? Anh sẽ yêu thương em sao?” Tiểu thiên sứ nghẹn ngào hỏi.
“Thật! Nè, hay là như vậy đi, em hãy mau chóng lớn lên, đợi lớn lên thì gả cho anh có được không?” Hà Nhật Dương tươi cười dỗ dành cô: “Đợi đến khi lớn lên thì anh sẽ rất đẹp trai, anh sẽ không lấy ai cả, chỉ lấy em thôi có được không?”
“Anh bây giờ đã rất đẹp trai rồi.” Tiểu thiên sứ khóc bù lu bù loa lên: “Vậy anh không được lừa dối em! Đợi đến khi em lớn lên rồi thì anh phải tới lấy em đó!”
“Được!” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Nào, đừng khóc nữa. Ba của em ở trên trời sẽ không thích em khóc đỏ hết khuôn mặt đâu.”
Tiểu thiên sứ đột nhiên nhón chân lần, hôn nhẹ lên má của Hà Nhật Dương: “Em đã đóng dấu rồi, anh không được hối hận.”
Hà Nhật Dương chợt ngẩn ngây người ra.
Khi từ biệt, tiểu thiên sứ huơ tay về phía hắn: “Anh ơi, đợi lần sau gặp lại, anh phải nói cho em biết tên của anh đó!”
Tiếc rằng, tiểu thiên sứ này lại không hề xuất hiện qua nữa.
Hà Nhật Dương cứ đợi ở đó suốt một tháng trời, tiểu thiên sứ vẫn không hề quay về.
Sau khi Hà Nhật Dương rời khỏi, hắn liền thăm hỏi khắp nơi về vị phú hào họ Lâm, nhưng không hề có chút tin tức nào cả.
Chỉ biết rằng phú hào họ Lâm này, không phải người bản địa, ông ấy chỉ đến đây nghỉ mát mà thôi.
Hắn chợt bừng tỉnh, lần này Hà Nhật Dương phát hiện Tống Thanh ăn rất ít, trông có rất nhiều tâm sự.
Hà Nhật Dương vừa mới mở lời hỏi thăm, thì Tống Thanh đã chủ động đứng dậy nói: “Em đã ăn no rồi. Em về phòng tiếp tục ôn bài đây.”
Vừa dứt lời, Tống Thanh đã không đợi Hà Nhật Dương trả lời, bèn luống cuống bỏ chạy.
Tống Thanh thừa nhận mình rất sợ.
Nhưng cô không cách nào không sợ được.
Cô thật sự rất sợ bị bỏ rơi.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều là người bị bỏ rơi.
Ba cô đã qua đời, anh trai cô bị trầm cảm, mẹ ruột bỏ rơi cô.
Ngay đến mối tình đầu lớn lên cùng cô, cũng đã không còn trên cõi đời này nữa.
Bị người mình yêu thương nhất bỏ rơi, sự đau lòng đó, xuyên tận xương tủy, không cách nào tả xiết được.
Cơn đau khi bị bỏ rơi này đã trở thành cấm địa không thể đụng chạm đến của Tống Thanh.
Cô thật sự không muốn bị bỏ rơi thêm lần nữa.
Nếu định mệnh đã an bài cô sẽ tiếp tục bị bỏ rơi, vậy thì hãy để cô tự mình rời khỏi trước.
Hà Nhật Dương vừa dự định đuổi theo, thì quản gia trong lúc này đã đi nhanh về phía hắn, nói nhỏ bên tai hắn: “Thiếu gia, có một cô gái tự xưng là Lâm Khê tới đây, cô ấy nói, cô ấy đến tìm ngài.”
Tống Thanh vừa bước được nữa bước, bèn cảm thấy đau nhói khắp toàn thân.
Cảm giác bất an trong lòng cô, lan truyền khắp người thêm lần nữa.
Cảm giác đó, ngày càng mãnh liệt.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, Phụng Mạn Luân đã từng nói với cô, Hà Nhật Dương vẫn đang tìm kiếm một người bạn từ nhỏ.
Phương Mạn Luân còn nói, người con gái đó là người mà Hà Nhật Dương luôn yêu thương suốt mười mấy năm nay.
Vậy thì Lâm Khê này...
Tống Thanh đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Trong lúc này, Tống Thanh chợt cảm thấy đau lòng vì tư duy của mình càng ngày càng rõ rệt hơn.
Có lẽ không phải thì sao?
Nhưng một giây sau, câu trả lời của Hà Nhật Dương, đã làm tan nát hết những hy vọng của Tống Thanh một cách triệt để.
“Mời cô ấy vào đây, cho cô ấy vào phòng khách đợi tôi.” Hà Nhật Dương bình thản trả lời.
Tống Thanh khẽ nhắm mắt lại
Cơn đau lòng này, cứ lan tỏa khắp toàn thân của cô.
Người con gái này là do Hà Nhật Dương tìm đến sao?
Nếu không thì tại sao anh ấy lại kêu cô ấy đợi ở phòng khách chứ?
Chẳng lẽ, đến bây giờ anh ta vẫn chưa dừng việc tìm kiếm cô gái ấy ư?
Vậy thì, cô là gì chứ?
Hắn nói hắn thích cô, lại là sao chứ?
Tống Thanh ơi Tống Thanh, cô nên làm sao đây?
Một trái tim đã tan nát, liệu còn có thể tìm lại được nữa hay không?
Tống Thanh bước đi nhanh hơn, cứ như phải chạy trốn một cách hối hả vậy.
Đột nhiên cô ấy chỉ muốn làm một con đà điểu, núp mình vào trong, có lẽ như vậy sẽ không cẩn phải đối mặt với sự thật đáng sợ này, có lẽ, cô sẽ không bị làm tổn thương nữa.
Hà Nhật Dương nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của Tống Thanh, chợt tối tăm mặt mày lại.
Lúc này hắn cảm thấy rối loạn vô cùng,
Hắn vốn tưởng rằng hắn đã quên đi nhưng chuyện trong quá khứ, nhưng tùy theo việc xuất hiện của Lâm Khê, Hà Nhật Dương đột nhiên phát hiện, những ký ức đó vẫn nằm trong đầu hắn, chưa từng bị lãng quên.
Tiểu thiên sứ đối với Hà Nhật Dương mà nói, là một ánh sáng duy nhất tồn tại trong tuổi thơ đen tối của hắn.
Những ngày tháng bên cạnh tiểu thiên sứ, là một khoảng thời gian rực rỡ nhất trong những tháng ngày huấn luyện trong những phương pháp tàn khốc như địa ngục của hắn.
Khắc cốt ghi tâm, không cách nào quên được.
Hà Nhật Dương xoay người đi về phía phòng khách.
Hắn phải đi xem thử, người phụ nữ mà anh trai đã tìm được, liệu có phải là tiểu thiên sứ của hắn không.
Hà Nhật Dương vừa bước vào phòng khách, còn chưa kịp đi vào, thì hắn đã nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn bay vào người hắn, cô ôm chặt lấy hắn, ngọt ngào kêu lên: “Anh, cuối cùng em đã tìm được anh rồi.”
Hà Nhật Dương cứng đơ cả người.
Cảm giác đầu tiên của hắn, lại không phải là vui mừng ôm cô ấy vào lòng, mà lại là muốn hất đối phương ra khỏi người hắn!
Hà Nhật Dương cố gắng chịu đựng sự chán ghét đó, lấy tay kéo cô gái này ra.
Cô ấy này có một khuôn mặt rất xinh đẹp, thân hình hoàn hảo, trang điểm rất tinh tế.
“Cô là Lâm Khê sao?” Hà Nhật Dương nhìn xuống, trong mắt tràn đầy cơn thịnh nộ.
Lâm Khê mê mẩn nhìn Hà Nhật Dương: “Nhiều năm không gặp, anh đã quên mất em rồi ư?”
Hà Nhật Dương không trả lời câu hỏi của cô.
Lâm Khê tiếp tục nói: “Nhưng em vẫn chưa hề quên anh. Em xin lỗi, lần đó em không cố tình ra đi không một lời từ biệt đâu, em có nỗi khổ của em. Lời hứa mà anh đã từng nói sẽ chăm sóc cho em suốt liệu có còn hiệu lực nữa không?”
Tống Thanh rót trà đi tới trước cửa, thì vừa đúng lúc nghe được câu nói này.
CHƯƠNG 118: CUỘC GỌI CỦA HÀ NHẬT KHANG
“Em... em đã thích một người phụ nữ khác. Cô ấy tên là Tống Thanh, em gái của cô ấy Tống Ngọc Nhan vốn dĩ được gả cho anh. Kết quả là vào ngày cưới hôm đó, cô ấy phải gả thay cho em gái, còn em phải lấy vợ thay anh, cứ trời xui đất khiến như vậy...” Giọng nói của Hà Nhật Dương ngày càng kiên định: “Sau này em mới phát hiện, người phụ nữ này rất phù hợp với những tiêu chuẩn của em, em cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy cô ấy, thì có một cảm giác quen thuộc vô cùng.”
Hà Nhật Khang không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh ta yên lặng một hồi, bèn nói: “Nhưng mà, cô gái đó đã đang bay tới đó rồi. Nhật Dương, hay là cứ gặp thử đi. Nếu em không muốn để lại bất cứ hối tiếc gì trên đời này.”
Hà Nhật Dương cười một cách bất lực: “Đành vậy thôi.”
Trong lúc dùng bữa, Hà Nhật Dương vô cùng thất thường, hắn không hề chọc ghẹo Tống Thanh gì cả, cứ yên lặng ngồi suy ngẫm tại chỗ.
Cảm giác bất an trong lòng Tống Thanh, ngày càng mãnh liệt hơn.
Tống Thanh yên lặng ngồi đó, không hỏi bất cứ thứ gì cả.
Là do hắn đã chán ghét mình rồi ư?
Hay là, hắn chỉ xem cô như một con thú cưng, thỉnh thoảng đem ra chọc ghẹo cho vui?
Thú cưng ư?
Giống như hai con thỏ núi lửa mà cô nuôi ư?
Đúng rồi, hắn cứ thích gọi cô là con thỏ con mà
Xem ra, cô thật sự chỉ là thú cưng mà thôi.
Là một con thú cưng, thì ít nhất cũng phải có sự tự giác của thú cưng.
Cô không hỏi cũng không nghe gì cả, mới chính là sự tự giác của thú cưng.
Từ nhỏ đến lớn, cô cứ dựa vào tự giác của cô, mới có thể sinh sống bình yên trong nhà của Nhà họ Tống.
Vậy thì bây giờ, cô ấy cũng nên tự giác hơn, không nên khiến người khác phải chán ghét nữa.
Dù sao thì, hắn chỉ nói hắn thích cô, nhưng lại chưa từng nói rằng hắn yêu cô.
Thích và yêu, có sự khác biệt vô cùng lớn.
Tống Thanh cứ ở đó suy nghĩ lung tung, tâm trạng của Hà Nhật Dương đang ngồi đối diện cũng rất phức tạp.
Nhìn thấy Tống Thanh yên lặng như vậy, Hà Nhật Dương cảm thấy khổ sở vô cùng.
Hắn thừa nhận, hắn đã rung động mất rồi.
Hắn muốn người phụ nữ này ở bên cạnh hắn, thậm chí là suốt đời này đều bên cạnh hắn.
Nhưng mà, giấc mơ đẹp đẽ lúc hắn còn nhỏ, lại chính là điểm yếu chết người của hắn.
Năm ấy, người con gái đó năm tuổi, hắn tám tuổi.
Ngày đó, hắn bị ném vào trong rừng tiến hành đợt huấn luyện sinh tồn trong hoang dã, khi hắn đói bụng nằm xuống sắp trút hơi thở cuối cùng, thì một thiên sứ nhỏ nhắn từ trên trời rơi xuống, chia hết thức ăn và nước của cô cho hắn.
Tiểu thiên sứ nhìn thấy hắn bị thương, cô vụng về dán những miếng băng keo cá nhân lên khắp người hắn.
Khi hắn tỉnh lại, điều hắn nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt tươi cười trong sáng của tiểu thiên sứ này.
“Anh ơi, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, anh có đói không? Ở đây em còn bánh mỳ nè.” Giọng nói trong trẻo của tiểu thiên sứ, cứ như âm thanh của trời vậy: “Anh đã ngủ ở đây lâu lắm rồi, tại sao anh lại ngủ ở đây vậy?”
“Cô bé, còn em sao lại ở đây?” Hắn mỉm cười hỏi, không hề tiết lộ thân phận của mình.
“Bởi vì nhà em ở đây mà.” Tiểu thiên sứ ngoan ngoãn ngồi kế bên hắn, ngước đầu lên mỉm cười nói: “Ba của em dẫn em đến đây nghỉ mát, anh xem nè, nhà em ở trên núi đó.”
Ánh mắt hắn nhìn ra xung quanh, thì ra hắn đã đi ra khỏi cấm địa rồi.
“Ba của em là ai?” Người có thể sinh sống tại đây, tuyệt đối sẽ không phải là người bình thường.
“Người khác đều gọi ông ấy là Ông Lâm.” Tiểu thiên sứ mỉm cười trả lời:” “Sau này có phải em sẽ trở thành Bà Lâm không?”
Hắn nghe thấy câu nói dễ thương như vậy, nhịn không được bèn cười lớn: “Chắc chắn mà.”
“Ư, vậy anh sao lại đến đây? Anh cũng đến đây nghỉ mát sao?” Tiểu thiên sứ nghiêng đầu qua hỏi.
“Sau này anh sẽ nói cho em biết.” Hắn thò tay lên xoa đầu tiểu thiên sứ, cảm giác thật mềm mại, cô bé này trông đẹp đẽ làm sao.
“Vậy tạm biệt anh, lần sau em sẽ đem đồ ăn đến cho anh.” Tiểu thiên sứ bò dậy, huơ tay tạm biệt hắn: “Anh phải cẩn thận đó nha!”
Hắn khẽ cười: “Được, anh sẽ đợi em ở đây.”
Hà Nhật Dương thật ra vốn dĩ muốn rời khỏi đó, bởi vì hắn đã thông qua vòng thử thách rồi.
Nhưng hắn đã từ chối những vệ sĩ tới rước hắn, không biết tại sao hắn lại muốn nhìn thấy tiểu thiên sứ đó thêm một lần nữa.
Hắn cứ đợi tiểu thiên sứ ở trong suốt một ngày, sau đó cô thật sự đã xuất hiện.
Tiểu thiên sứ này không những đem theo thức ăn và nước, cô còn đem theo rất nhiều miếng băng cá nhân nữa.
Hà Nhật Dương nhìn bàn tay mập mạp của tiểu thiên sứ. vụng về dán lên người hắn những miếng băng keo, nhưng hắn lại không hề cản trở hành động của cô ấy, ngược lại còn cảm thấy dễ thương vô cùng.
“Anh ơi, em đã kêu dì mang cho em băng keo cá nhân, dì nói, chỉ cần dán băng keo lên thì sẽ không đau nữa đâu.” Tiểu thiên sứ mỉm cười nói: “Ngày mai em sẽ đem theo nhiều miếng băng keo cá nhân hơn nữa cho anh!”
Thì ra, cô ấy xem băng keo cá nhân như liều thuốc vạn năng vậy.
Thật đúng là một cô bé đáng yêu.
“Nào, nói cho anh biết, em tên gì?” Hà Nhật Dương nhéo mặt tiểu thiên sứ, thân mật hỏi.
“Em tên là Lâm Thanh...” Tiểu thiên sứ còn chưa kịp thốt ra chữ cuối cùng, thì ngoài xa đã vang lên một tiếng gọi khẩn khiết: “Tiểu thư, tiểu thư cô đang ở đâu?”
Sắc mặt tiểu thiên sứ thay đổi ngay, cô lập tức giơ ngón trỏ lên miệng nói: “Suỵt, đừng lên tiếng! Dì ấy đến để tìm em đấy! Đợi lần sau đến đây thì em sẽ nói cho anh biết.”
Sau khi nói xong, tiểu thiên sứ bén co giò lên chạy mất.
Đến khi Hà Nhật Dương gặp lại tiểu thiên sứ này, thì cô ấy đã khóc trên mặt đất rất lâu rất lâu.
Hắn ngờ nghệch nhìn cô, tiểu thiên sứ đã chủ động ôm lấy hắn, khóc rất đau lòng: “Anh ơi, ba của em đã về trời rồi, có phải ông ấy không cần em nữa hay không?”
Trái tim của Hà Nhật Dương, chợt đau thắt lại.
Hắn rất nghiêm túc nâng khuôn mặt của tiểu thiên sứ lên: “Không có đâu, ba em là người yêu thương em nhất! Em hãy nhìn đi, không phải ông ấy đã phái anh đến đây, yêu thương em giùm ông ấy rồi sao?”
“Thật sao? Anh sẽ yêu thương em sao?” Tiểu thiên sứ nghẹn ngào hỏi.
“Thật! Nè, hay là như vậy đi, em hãy mau chóng lớn lên, đợi lớn lên thì gả cho anh có được không?” Hà Nhật Dương tươi cười dỗ dành cô: “Đợi đến khi lớn lên thì anh sẽ rất đẹp trai, anh sẽ không lấy ai cả, chỉ lấy em thôi có được không?”
“Anh bây giờ đã rất đẹp trai rồi.” Tiểu thiên sứ khóc bù lu bù loa lên: “Vậy anh không được lừa dối em! Đợi đến khi em lớn lên rồi thì anh phải tới lấy em đó!”
“Được!” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Nào, đừng khóc nữa. Ba của em ở trên trời sẽ không thích em khóc đỏ hết khuôn mặt đâu.”
Tiểu thiên sứ đột nhiên nhón chân lần, hôn nhẹ lên má của Hà Nhật Dương: “Em đã đóng dấu rồi, anh không được hối hận.”
Hà Nhật Dương chợt ngẩn ngây người ra.
Khi từ biệt, tiểu thiên sứ huơ tay về phía hắn: “Anh ơi, đợi lần sau gặp lại, anh phải nói cho em biết tên của anh đó!”
Tiếc rằng, tiểu thiên sứ này lại không hề xuất hiện qua nữa.
Hà Nhật Dương cứ đợi ở đó suốt một tháng trời, tiểu thiên sứ vẫn không hề quay về.
Sau khi Hà Nhật Dương rời khỏi, hắn liền thăm hỏi khắp nơi về vị phú hào họ Lâm, nhưng không hề có chút tin tức nào cả.
Chỉ biết rằng phú hào họ Lâm này, không phải người bản địa, ông ấy chỉ đến đây nghỉ mát mà thôi.
Hắn chợt bừng tỉnh, lần này Hà Nhật Dương phát hiện Tống Thanh ăn rất ít, trông có rất nhiều tâm sự.
Hà Nhật Dương vừa mới mở lời hỏi thăm, thì Tống Thanh đã chủ động đứng dậy nói: “Em đã ăn no rồi. Em về phòng tiếp tục ôn bài đây.”
Vừa dứt lời, Tống Thanh đã không đợi Hà Nhật Dương trả lời, bèn luống cuống bỏ chạy.
Tống Thanh thừa nhận mình rất sợ.
Nhưng cô không cách nào không sợ được.
Cô thật sự rất sợ bị bỏ rơi.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều là người bị bỏ rơi.
Ba cô đã qua đời, anh trai cô bị trầm cảm, mẹ ruột bỏ rơi cô.
Ngay đến mối tình đầu lớn lên cùng cô, cũng đã không còn trên cõi đời này nữa.
Bị người mình yêu thương nhất bỏ rơi, sự đau lòng đó, xuyên tận xương tủy, không cách nào tả xiết được.
Cơn đau khi bị bỏ rơi này đã trở thành cấm địa không thể đụng chạm đến của Tống Thanh.
Cô thật sự không muốn bị bỏ rơi thêm lần nữa.
Nếu định mệnh đã an bài cô sẽ tiếp tục bị bỏ rơi, vậy thì hãy để cô tự mình rời khỏi trước.
Hà Nhật Dương vừa dự định đuổi theo, thì quản gia trong lúc này đã đi nhanh về phía hắn, nói nhỏ bên tai hắn: “Thiếu gia, có một cô gái tự xưng là Lâm Khê tới đây, cô ấy nói, cô ấy đến tìm ngài.”
Tống Thanh vừa bước được nữa bước, bèn cảm thấy đau nhói khắp toàn thân.
Cảm giác bất an trong lòng cô, lan truyền khắp người thêm lần nữa.
Cảm giác đó, ngày càng mãnh liệt.
Cô vẫn còn nhớ rất rõ, Phụng Mạn Luân đã từng nói với cô, Hà Nhật Dương vẫn đang tìm kiếm một người bạn từ nhỏ.
Phương Mạn Luân còn nói, người con gái đó là người mà Hà Nhật Dương luôn yêu thương suốt mười mấy năm nay.
Vậy thì Lâm Khê này...
Tống Thanh đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa.
Trong lúc này, Tống Thanh chợt cảm thấy đau lòng vì tư duy của mình càng ngày càng rõ rệt hơn.
Có lẽ không phải thì sao?
Nhưng một giây sau, câu trả lời của Hà Nhật Dương, đã làm tan nát hết những hy vọng của Tống Thanh một cách triệt để.
“Mời cô ấy vào đây, cho cô ấy vào phòng khách đợi tôi.” Hà Nhật Dương bình thản trả lời.
Tống Thanh khẽ nhắm mắt lại
Cơn đau lòng này, cứ lan tỏa khắp toàn thân của cô.
Người con gái này là do Hà Nhật Dương tìm đến sao?
Nếu không thì tại sao anh ấy lại kêu cô ấy đợi ở phòng khách chứ?
Chẳng lẽ, đến bây giờ anh ta vẫn chưa dừng việc tìm kiếm cô gái ấy ư?
Vậy thì, cô là gì chứ?
Hắn nói hắn thích cô, lại là sao chứ?
Tống Thanh ơi Tống Thanh, cô nên làm sao đây?
Một trái tim đã tan nát, liệu còn có thể tìm lại được nữa hay không?
Tống Thanh bước đi nhanh hơn, cứ như phải chạy trốn một cách hối hả vậy.
Đột nhiên cô ấy chỉ muốn làm một con đà điểu, núp mình vào trong, có lẽ như vậy sẽ không cẩn phải đối mặt với sự thật đáng sợ này, có lẽ, cô sẽ không bị làm tổn thương nữa.
Hà Nhật Dương nhìn thấy bóng lưng chạy trốn của Tống Thanh, chợt tối tăm mặt mày lại.
Lúc này hắn cảm thấy rối loạn vô cùng,
Hắn vốn tưởng rằng hắn đã quên đi nhưng chuyện trong quá khứ, nhưng tùy theo việc xuất hiện của Lâm Khê, Hà Nhật Dương đột nhiên phát hiện, những ký ức đó vẫn nằm trong đầu hắn, chưa từng bị lãng quên.
Tiểu thiên sứ đối với Hà Nhật Dương mà nói, là một ánh sáng duy nhất tồn tại trong tuổi thơ đen tối của hắn.
Những ngày tháng bên cạnh tiểu thiên sứ, là một khoảng thời gian rực rỡ nhất trong những tháng ngày huấn luyện trong những phương pháp tàn khốc như địa ngục của hắn.
Khắc cốt ghi tâm, không cách nào quên được.
Hà Nhật Dương xoay người đi về phía phòng khách.
Hắn phải đi xem thử, người phụ nữ mà anh trai đã tìm được, liệu có phải là tiểu thiên sứ của hắn không.
Hà Nhật Dương vừa bước vào phòng khách, còn chưa kịp đi vào, thì hắn đã nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn bay vào người hắn, cô ôm chặt lấy hắn, ngọt ngào kêu lên: “Anh, cuối cùng em đã tìm được anh rồi.”
Hà Nhật Dương cứng đơ cả người.
Cảm giác đầu tiên của hắn, lại không phải là vui mừng ôm cô ấy vào lòng, mà lại là muốn hất đối phương ra khỏi người hắn!
Hà Nhật Dương cố gắng chịu đựng sự chán ghét đó, lấy tay kéo cô gái này ra.
Cô ấy này có một khuôn mặt rất xinh đẹp, thân hình hoàn hảo, trang điểm rất tinh tế.
“Cô là Lâm Khê sao?” Hà Nhật Dương nhìn xuống, trong mắt tràn đầy cơn thịnh nộ.
Lâm Khê mê mẩn nhìn Hà Nhật Dương: “Nhiều năm không gặp, anh đã quên mất em rồi ư?”
Hà Nhật Dương không trả lời câu hỏi của cô.
Lâm Khê tiếp tục nói: “Nhưng em vẫn chưa hề quên anh. Em xin lỗi, lần đó em không cố tình ra đi không một lời từ biệt đâu, em có nỗi khổ của em. Lời hứa mà anh đã từng nói sẽ chăm sóc cho em suốt liệu có còn hiệu lực nữa không?”
Tống Thanh rót trà đi tới trước cửa, thì vừa đúng lúc nghe được câu nói này.
Bình luận facebook