Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-163
CHƯƠNG 163: CUỘC ĐẤU DƯỚI SÂN KHẤU
Câu nói này của Thôi Nguyệt Lam, ẩn chứa rất nhiều tin tức.
Nhóm phóng viên đều ghi nhớ rõ trong lòng.
Tuy họ không dám tiếp tục hỏi nữa, nhưng cũng đã phần nào đoán được, Người con gái mà lần này tổng giám đốc Hà dẫn tới, nhất định vô cùng đặc biệt.
Xem ra là người mới của cậu hai Nhà họ Hà đây mà!
Chậc chậc, đúng là tội nghiệp mà!
Vừa mới kết hôn không bao lâu, thì đã có người mới rồi, hèn gì mợ hai của Nhà họ Hà đó, muốn đến tham gia buổi lễ này, cũng phải xuất hiện dưới thân phận là bạn đồng hành của cậu cả Phương.
Nhưng mà, nói gì thì nói, thật ra cậu cả của Nhà họ Phương cũng không tệ!
Đừng tưởng trước kia anh ta cũng có chút tin đồn không tốt, nhưng đối với hào môn thật sự mà nói, chút xíu tin đồn đó không phải là gì cả!
Dù gì thì cũng để cho người khác bàn tán trong lúc đó mà thôi.
Tuyệt đối không cách nào cản trở được những người phụ nữ muốn ăn bám vào hào môn xông đầu vào được!
Tống Thanh lúc này vẫn chưa biết, thật ra cô ấy đã bị những phóng viên âm thầm thương tiếc trong lòng.
Cô khoác tay Phương Mạn Luân đi vào trong hội trường, tìm thấy chỗ ngồi của mình, yên tĩnh ngồi xuống ghế, đoan trang và điềm tĩnh y như một bức tranh của nữ sĩ vậy.
Cô vừa mới ngồi xuống không lâu thì đã nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đang đi về hướng cô.
“Không ngờ chị thật sự đã đến đây.” Thôi Nguyệt Lam ngồi xuống kế bên Tống Thanh, giọng điệu khinh thường nói: “Tôi còn tưởng cô không có mặt mũi nào đến đây nữa chứ.”
Tống Thanh vô cùng buồn bực.
Tại sao cô chưa từng gây chuyện với người khác, nhưng người khác lại cứ chủ động gây chuyện với cô chứ?
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Tống Thanh không lên tiếng, càng đắc ý hơn: “Tôi đến đây với anh Nhật Dương đó, có phải cô thất vọng lắm không? Nếu nói cô không có thì tôi sẽ thất vọng lắm đó!”
Tống Thanh thản nhiên trả lời: “Không có.”
“Chậc chậc chậc, đúng là không thành thật chút nào.” Thôi Nguyệt Lam hạ giọng xuống, cười càng đắc ý hơn: “Tống Thanh, tôi nói cho cô biết. Hà Nhật Dương, nhất định phải thuộc về tôi. Cô sẽ không thắng tôi được đâu.”
Tống Thanh không hề nói gì cả.
Thôi Nguyệt Lam còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lúc này chương trình đã bắt đầu rồi, nên cô ta không thể nói tiếp được nữa.
Tống Thanh nghiêm túc xem show diễn, cố gắng lơ đi sự tồn tại của Thôi Nguyệt Lam.
Tống Thanh mặc kệ Thôi Nguyệt Lam, không có nghĩa là Thôi Nguyệt Lam sẽ tha cho Tống Thanh.
Khi cô ta nhìn thấy Tống Thanh sáng mắt lên vì một bộ trang phục mới của mùa đông, thì cô ta lại bất chợt mở miệng nói: “Nhà quê đúng là nhà quê, show diễn như vậy mà cô cũng có thể xem say sưa như vậy được sao? Ai mà không biết, hàng ghế này, vốn dĩ dùng để nịnh hót một số người nên mới để trống chứ? Cô còn giả bộ trong ngành gì nữa?”
Tống Thanh rất bực bội trong lòng, nhưng vẫn quyết định mặc kệ cô ta.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy chiêu này với Tống Thanh không có hiệu quả, mới biết người phụ nữ này không dễ đối phó chút nào, nên lập tức thay đổi chiến lược: “Cô Tống, có phải cô có ý kiến gì với tôi không?”
Tống Thanh nhìn Thôi Nguyệt Lam với một ánh mắt kỳ quái, tác phong của cô ta tự nhiên thay đổi từ cứng cáp sang mềm yếu, rốt cuộc cô ta muốn giở trò gì chứ?
Cô chỉ không mở miệng ra thôi, nhưng tại sao cô ta lại làm bộ như cô đã ăn hiếp cô ta chứ?
“Có phải cô cảm thấy tôi đã cướp mất anh Nhật Dương, nên cô không thích tôi không?” Thôi Nguyệt Lam nức nở nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh không biết nói gì nữa, cô ấy đã không còn muốn tiếp tục tiếp chuyện với người phụ nữ này nữa.
Tống Thanh đứng dậy muốn rời khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí bên ngoài.
Nhưng không ngờ Thôi Nguyệt Lam cũng đi theo cô.
Tống Thanh nhíu mày lại, nhìn Thôi Nguyệt Lam nói: “Thôi tiểu thư, tôi không có ý muốn tranh giành gì với cô cả, xin cô đừng bám theo tôi nữa có được không?”
Cô Tống, a không, chị Tống Thanh, tại sao chị lại nói như vậy?” Thôi Nguyệt Lam chợt biến thành một bông hoa yếu ớt, nếu không phải do Tống Thanh đã sớm nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, thì cô ấy cũng sẽ tin đó là thật!
“Xin lỗi, hôm nay tôi chỉ đến xem lễ ra mắt mà thôi, tôi không hề có ý gì cả.” Tống Thanh thản nhiên nhìn Thôi Nguyệt Lam: “Không phải tôi muốn khoe khoang với cô, cũng không muốn chứng minh với cô chuyện gì cả. Đây chỉ là một trong những quá trình học tập của tôi mà thôi, xin cô tránh đường cho có được không?”
“Tôi có ngáng đường cô sao?” Thôi Nguyệt Lam mặt dày chắn ngang lối đi của Tống Thanh, khóe mắt cô ta nhìn thấy Hà Nhật Dương đang đi tới từ phía bên kia.
Nhất định cô ta phải làm cho Hà Nhật Dương căm ghét Tống Thanh!
Đây là một cơ hội tốt!
“Chị Tống Thanh, có phải chị không thích em thật sự không? Chị nói với anh Nhật Dương là chị sẽ chấp nhận em, cũng là lừa dối em có phải không?” Thôi Nguyệt Lam diễn rất hăng say, thể hiện những nỗi uất ức của một cô gái bé nhỏ một cách lâm li bi đát.
Tống Thanh thở dài một tiếng: “Tôi không có nhiều thời gian để diễn kịch với cô, phiền cô tránh ra có được không?”
“Không.” Thôi Nguyệt Lam cười lên nói: “Có ngon thì chị đẩy tôi ra đi.”
Tống Thanh bị Thôi Nguyệt Lam bám dính quá chặt, cô ta lại đang chặn đường của cô ấy, nên Tống Thanh chỉ có thể nâng tay lên đẩy cô ta ra.
Đúng lúc Tống Thanh giơ tay lên, Thôi Nguyệt Lam đột nhiên hét lên, sau đó té mạnh về phía sau.
“Chị Tống Thanh, tại sao chị lại đẩy em?” Thôi Nguyệt Lam giả vờ nhìn Tống Thanh với bộ dạng không cách nào tin được
Lúc này, những người xung quanh đều nhìn qua đó.
Tống Thanh đang đứng đó, vẫn giữ nguyên động tác đẩy cô ta ra.
Và Thôi Nguyệt Lam đã té xuống sàn, khóc lóc thảm thiết.
Tất cả mọi người đều nhìn Tống Thanh với ánh mắt khác thường.
“Không phải đâu, không phải tôi... tôi không có!” Tống Thanh bất chợt biện hộ cho mình.
Thôi Nguyệt Lam nghe thấy Tống Thanh nói vậy, bèn khóc lên: “Đúng đúng đúng, là do em không tốt, em không nên nói thật! Em không nên nói là chị đã đẩy em xuống! Huhuhu...”
Tống Thanh không cách nào chối cãi được nữa!
Đúng lúc này, Hà Nhật Dương bước nhanh về phía họ, bế Thôi Nguyệt Lam lên.
“Nhật Dương, em không có!” Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương, bèn lập tức giải thích.
“Anh Nhật Dương, anh đừng trách chị Tống Thanh có được không? Là do em đã xé nát bảng thiết kế của chị ấy, chị ấy oán hận em, đẩy em một cái cũng không sao cả, dù chị ấy có cho em một bạt tay thì em cũng không oán hận gì cả! Chỉ cần chị ấy có thể trút giận là được, anh Nhật Dương, em thật sự đã biết lỗi rồi mà!” Đôi tay Thôi Nguyệt Lam ôm lấy cổ của Hà Nhật Dương, khóc lóc rất thảm thiết.
Đôi mắt của Hà Nhật Dương lướt qua Tống Thanh: “Cô ấy sẽ không giận em đâu, ngoan, chúng ta về nhà nào.”
Sau khi nói xong, Hà Nhật Dương bèn bế Thôi Nguyệt Lam rời khỏi.
Tống Thanh bất chợt xông tới, cô giải thích: “Hà Nhật Dương, anh nghe em giải thích đi, em thật sự không có...”
Hà Nhật Dương không hề bận tâm đến cô.
Trái tim của Tống Thanh, chợt lạnh lẽo vô cùng
Hà Nhật Dương, anh ấy không hề tin cô chút nào!
Tống Thanh đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
Rốt cuộc Hà Nhật Dương cũng đâu cần cô ấy giải thích đâu!
Cô ấy muốn giải thích gì chứ?
Dù cô có nói gì, thì hắn cũng sẽ không tin.
“Anh Nhật Dương, em không muốn ở đây nữa, mất mặt quá! Em từng tuổi này rồi, lần đầu tiên bị người khác đẩy ngã trong một môi trường công cộng như vậy, xấu hổ quá. Huhuhu, em phải về nhà, em phải đi tìm ba mẹ!” Thôi Nguyệt Lam dụi đầu vào ngực của Hà Nhật Dương, càng khóc càng lớn tiếng hơn.
Tống Thanh lập tức tránh đường, gật đầu thản nhiên nói: “Tôi xin lỗi hai vị.”
Tống Thanh nhìn về phía Hà Nhật Dương và Thôi Nguyệt Lam nói: “Xin mời hai vị.”
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh với một ánh mắt sâu xa, sau đó xoay người bế Thôi Nguyệt Lam rời khỏi.
Giành với tôi ư?
Tống Thanh, cô sẽ chết không toàn thây đó!
Tôi hoàn toàn không giống với những người phụ nữ khác!
Tôi có huy chương miễn tội chết!
Chỗ dựa lớn nhất của tôi, là ba mẹ của Hà Nhật Dương!
Còn cô, không có gì cả!
Tống Thanh cúi đầu xuống, không để cho bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Cô ấy đã thua rồi.
Cuộc chiến còn chưa bắt đầu, thì cô ấy đã thua rồi.
Thôi Nguyệt Lam vừa mới xuất hiện, thì đã xử lí cô ấy trong tích tắc rồi.
Nhưng dù cho cô biết rõ Thôi Nguyệt Lam đang diễn kịch, thì có ích gì chứ?
Hà Nhật Dương đã không hề tin tưởng cô!
Tống Thanh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Tại sao lúc Hà Nhật Dương đi tảo mộ với cô, thì hắn lại dịu dàng và chu đáo như vậy.
Cách nhau chỉ mấy ngày thôi mà, nhưng tại sao dường như hắn đã biến thành một người khác rồi?
Tại sao lại như vậy chứ?
Là cô đã làm sai chỗ nào rồi sao?
Hay là, ý trung nhân thật sự của hắn đã trở về, nên thú cưng này mới phải lui về một bên?
Tống Thanh ủ rũ xoay người đi
Chương trình này cô cũng không còn tâm trạng để xem tiếp nữa.
Trái tim cô đã bị làm rối tung cả lên rồi.
Xem gì thì cũng vậy cả thôi.
Tống Thanh từ từ đi ra ngoài, đứng một bên ở hành lang, say mê nhìn ánh trăng bên ngoài.
Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên ôm lấy vòng eo của cô, kéo một cái thật mạnh, tấm lưng của cô đã đụng vào một vòng tay nào đó.
Tống Thanh vừa định la to lên.
Nhưng giọng của cô còn chưa kịp phát ra, thì đã bị một nụ hôn bá đạo nuốt chửng mất rồi.
Tống Thanh vùng vẫy một lúc, mới phát hiện người đang cưỡng hôn cô, không phải ai khác, mà là Hà Nhật Dương vừa mới quay trở về.
Tống Thanh không hiểu tại sao Hà Nhật Dương lại quay về, cũng không hiểu tại sao hắn lại trao cho cô một nụ hôn như vậy.
Cô vùng vẫy một hồi thì không tiếp tục vùng vẫy nữa.
Đôi tay của Hà Nhật Dương ôm chặt cô vào lòng, khiến cô không cách nào nhúc nhích được nữa.
Nụ hôn của Hà Nhật Dương đầy sức thu hút, cô không còn sức lực nào để vùng vẫy nữa.
Đợi đến khi Tống Thanh bình tĩnh trở lại, Hà Nhật Dương mới thả đôi môi của Tống Thanh ra.
Hà Nhật Dương áp sát trán của hắn vào trán của Tống Thanh, khẽ nói: “Thanh Thanh, em hãy nghe anh giải thích.”
Tống Thanh nghe thấy câu này, khóe mắt liền đỏ ửng lên.
“Chuyện hôm nay, anh biết không phải do em làm.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Em không phải là người như thế, cho nên em không cần phải giải thích với anh. Anh tin em.”
Nước mắt của Tống Thanh suýt nữa chảy hết ra ngoài.
“Nhưng mà Thanh Thanh, tình hình lúc đó, anh không thể nói thêm gì cả, những người đứng xem rất nhiều. Tuy anh có thể dùng quyền lực của mình ém nhẹm chuyện này xuống, nhưng đến cuối cùng sẽ tạo nên sự ảnh hưởng tiêu cực đến em.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Anh biết em oán trách anh, cho nên anh mới trở về giải thích rõ ràng với em.”
“Có gì phải giải thích chứ?” Rõ ràng trong lòng Tống Thanh không nghĩ như vậy, nhưng lại thốt ra như vậy.
Hà Nhật Dương nghe thấy câu này, khẽ cười lên.
Hắn giơ ngón tay thon dài nâng cằm của Tống Thanh lên, ép cô phải nhìn thẳng vào hắn.
“Thanh Thanh, em hãy nghe đây, em là sự tồn tại không thể thay thế được, không ai có thể thay thế được em.” Hà Nhật Dương rất nghiêm túc nói: “Bất cứ ai cũng không thể.”
“Vậy cô ấy thì sao?” Tống Thanh thản nhiên nhìn Hà Nhật Dương nói: “Nhưng đối với anh mà nói, cô ấy quan trọng hơn em, không phải sao?”
“Không, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Hà Nhật Dương lắc đầu giải thích: “Em cũng biết mà, ba mẹ của anh không làm những công việc chính đáng, họ không chịu sống cuộc sống hào môn sung sướng, nhất định phải chạy đi tham gia chiến tranh ở những khu vực bạo động. Chính vì như vậy, nên bà nội vô cùng tức giận, không cho họ về nhà. Em cũng nhìn thấy mà, bà nội đã lớn tuổi rồi, thật ra bà rất muốn cho ba mẹ trở về, nhưng bà không thể xuống nước được, nên bà mới ép anh trai và anh kết hôn.”
Câu nói này của Thôi Nguyệt Lam, ẩn chứa rất nhiều tin tức.
Nhóm phóng viên đều ghi nhớ rõ trong lòng.
Tuy họ không dám tiếp tục hỏi nữa, nhưng cũng đã phần nào đoán được, Người con gái mà lần này tổng giám đốc Hà dẫn tới, nhất định vô cùng đặc biệt.
Xem ra là người mới của cậu hai Nhà họ Hà đây mà!
Chậc chậc, đúng là tội nghiệp mà!
Vừa mới kết hôn không bao lâu, thì đã có người mới rồi, hèn gì mợ hai của Nhà họ Hà đó, muốn đến tham gia buổi lễ này, cũng phải xuất hiện dưới thân phận là bạn đồng hành của cậu cả Phương.
Nhưng mà, nói gì thì nói, thật ra cậu cả của Nhà họ Phương cũng không tệ!
Đừng tưởng trước kia anh ta cũng có chút tin đồn không tốt, nhưng đối với hào môn thật sự mà nói, chút xíu tin đồn đó không phải là gì cả!
Dù gì thì cũng để cho người khác bàn tán trong lúc đó mà thôi.
Tuyệt đối không cách nào cản trở được những người phụ nữ muốn ăn bám vào hào môn xông đầu vào được!
Tống Thanh lúc này vẫn chưa biết, thật ra cô ấy đã bị những phóng viên âm thầm thương tiếc trong lòng.
Cô khoác tay Phương Mạn Luân đi vào trong hội trường, tìm thấy chỗ ngồi của mình, yên tĩnh ngồi xuống ghế, đoan trang và điềm tĩnh y như một bức tranh của nữ sĩ vậy.
Cô vừa mới ngồi xuống không lâu thì đã nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đang đi về hướng cô.
“Không ngờ chị thật sự đã đến đây.” Thôi Nguyệt Lam ngồi xuống kế bên Tống Thanh, giọng điệu khinh thường nói: “Tôi còn tưởng cô không có mặt mũi nào đến đây nữa chứ.”
Tống Thanh vô cùng buồn bực.
Tại sao cô chưa từng gây chuyện với người khác, nhưng người khác lại cứ chủ động gây chuyện với cô chứ?
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy Tống Thanh không lên tiếng, càng đắc ý hơn: “Tôi đến đây với anh Nhật Dương đó, có phải cô thất vọng lắm không? Nếu nói cô không có thì tôi sẽ thất vọng lắm đó!”
Tống Thanh thản nhiên trả lời: “Không có.”
“Chậc chậc chậc, đúng là không thành thật chút nào.” Thôi Nguyệt Lam hạ giọng xuống, cười càng đắc ý hơn: “Tống Thanh, tôi nói cho cô biết. Hà Nhật Dương, nhất định phải thuộc về tôi. Cô sẽ không thắng tôi được đâu.”
Tống Thanh không hề nói gì cả.
Thôi Nguyệt Lam còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng lúc này chương trình đã bắt đầu rồi, nên cô ta không thể nói tiếp được nữa.
Tống Thanh nghiêm túc xem show diễn, cố gắng lơ đi sự tồn tại của Thôi Nguyệt Lam.
Tống Thanh mặc kệ Thôi Nguyệt Lam, không có nghĩa là Thôi Nguyệt Lam sẽ tha cho Tống Thanh.
Khi cô ta nhìn thấy Tống Thanh sáng mắt lên vì một bộ trang phục mới của mùa đông, thì cô ta lại bất chợt mở miệng nói: “Nhà quê đúng là nhà quê, show diễn như vậy mà cô cũng có thể xem say sưa như vậy được sao? Ai mà không biết, hàng ghế này, vốn dĩ dùng để nịnh hót một số người nên mới để trống chứ? Cô còn giả bộ trong ngành gì nữa?”
Tống Thanh rất bực bội trong lòng, nhưng vẫn quyết định mặc kệ cô ta.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy chiêu này với Tống Thanh không có hiệu quả, mới biết người phụ nữ này không dễ đối phó chút nào, nên lập tức thay đổi chiến lược: “Cô Tống, có phải cô có ý kiến gì với tôi không?”
Tống Thanh nhìn Thôi Nguyệt Lam với một ánh mắt kỳ quái, tác phong của cô ta tự nhiên thay đổi từ cứng cáp sang mềm yếu, rốt cuộc cô ta muốn giở trò gì chứ?
Cô chỉ không mở miệng ra thôi, nhưng tại sao cô ta lại làm bộ như cô đã ăn hiếp cô ta chứ?
“Có phải cô cảm thấy tôi đã cướp mất anh Nhật Dương, nên cô không thích tôi không?” Thôi Nguyệt Lam nức nở nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh không biết nói gì nữa, cô ấy đã không còn muốn tiếp tục tiếp chuyện với người phụ nữ này nữa.
Tống Thanh đứng dậy muốn rời khỏi chỗ ngồi, chuẩn bị đi ra ngoài hít thở không khí bên ngoài.
Nhưng không ngờ Thôi Nguyệt Lam cũng đi theo cô.
Tống Thanh nhíu mày lại, nhìn Thôi Nguyệt Lam nói: “Thôi tiểu thư, tôi không có ý muốn tranh giành gì với cô cả, xin cô đừng bám theo tôi nữa có được không?”
Cô Tống, a không, chị Tống Thanh, tại sao chị lại nói như vậy?” Thôi Nguyệt Lam chợt biến thành một bông hoa yếu ớt, nếu không phải do Tống Thanh đã sớm nhìn thấy bộ mặt thật của cô ta, thì cô ấy cũng sẽ tin đó là thật!
“Xin lỗi, hôm nay tôi chỉ đến xem lễ ra mắt mà thôi, tôi không hề có ý gì cả.” Tống Thanh thản nhiên nhìn Thôi Nguyệt Lam: “Không phải tôi muốn khoe khoang với cô, cũng không muốn chứng minh với cô chuyện gì cả. Đây chỉ là một trong những quá trình học tập của tôi mà thôi, xin cô tránh đường cho có được không?”
“Tôi có ngáng đường cô sao?” Thôi Nguyệt Lam mặt dày chắn ngang lối đi của Tống Thanh, khóe mắt cô ta nhìn thấy Hà Nhật Dương đang đi tới từ phía bên kia.
Nhất định cô ta phải làm cho Hà Nhật Dương căm ghét Tống Thanh!
Đây là một cơ hội tốt!
“Chị Tống Thanh, có phải chị không thích em thật sự không? Chị nói với anh Nhật Dương là chị sẽ chấp nhận em, cũng là lừa dối em có phải không?” Thôi Nguyệt Lam diễn rất hăng say, thể hiện những nỗi uất ức của một cô gái bé nhỏ một cách lâm li bi đát.
Tống Thanh thở dài một tiếng: “Tôi không có nhiều thời gian để diễn kịch với cô, phiền cô tránh ra có được không?”
“Không.” Thôi Nguyệt Lam cười lên nói: “Có ngon thì chị đẩy tôi ra đi.”
Tống Thanh bị Thôi Nguyệt Lam bám dính quá chặt, cô ta lại đang chặn đường của cô ấy, nên Tống Thanh chỉ có thể nâng tay lên đẩy cô ta ra.
Đúng lúc Tống Thanh giơ tay lên, Thôi Nguyệt Lam đột nhiên hét lên, sau đó té mạnh về phía sau.
“Chị Tống Thanh, tại sao chị lại đẩy em?” Thôi Nguyệt Lam giả vờ nhìn Tống Thanh với bộ dạng không cách nào tin được
Lúc này, những người xung quanh đều nhìn qua đó.
Tống Thanh đang đứng đó, vẫn giữ nguyên động tác đẩy cô ta ra.
Và Thôi Nguyệt Lam đã té xuống sàn, khóc lóc thảm thiết.
Tất cả mọi người đều nhìn Tống Thanh với ánh mắt khác thường.
“Không phải đâu, không phải tôi... tôi không có!” Tống Thanh bất chợt biện hộ cho mình.
Thôi Nguyệt Lam nghe thấy Tống Thanh nói vậy, bèn khóc lên: “Đúng đúng đúng, là do em không tốt, em không nên nói thật! Em không nên nói là chị đã đẩy em xuống! Huhuhu...”
Tống Thanh không cách nào chối cãi được nữa!
Đúng lúc này, Hà Nhật Dương bước nhanh về phía họ, bế Thôi Nguyệt Lam lên.
“Nhật Dương, em không có!” Tống Thanh nhìn thấy Hà Nhật Dương, bèn lập tức giải thích.
“Anh Nhật Dương, anh đừng trách chị Tống Thanh có được không? Là do em đã xé nát bảng thiết kế của chị ấy, chị ấy oán hận em, đẩy em một cái cũng không sao cả, dù chị ấy có cho em một bạt tay thì em cũng không oán hận gì cả! Chỉ cần chị ấy có thể trút giận là được, anh Nhật Dương, em thật sự đã biết lỗi rồi mà!” Đôi tay Thôi Nguyệt Lam ôm lấy cổ của Hà Nhật Dương, khóc lóc rất thảm thiết.
Đôi mắt của Hà Nhật Dương lướt qua Tống Thanh: “Cô ấy sẽ không giận em đâu, ngoan, chúng ta về nhà nào.”
Sau khi nói xong, Hà Nhật Dương bèn bế Thôi Nguyệt Lam rời khỏi.
Tống Thanh bất chợt xông tới, cô giải thích: “Hà Nhật Dương, anh nghe em giải thích đi, em thật sự không có...”
Hà Nhật Dương không hề bận tâm đến cô.
Trái tim của Tống Thanh, chợt lạnh lẽo vô cùng
Hà Nhật Dương, anh ấy không hề tin cô chút nào!
Tống Thanh đột nhiên cảm thấy rất lạnh.
Rốt cuộc Hà Nhật Dương cũng đâu cần cô ấy giải thích đâu!
Cô ấy muốn giải thích gì chứ?
Dù cô có nói gì, thì hắn cũng sẽ không tin.
“Anh Nhật Dương, em không muốn ở đây nữa, mất mặt quá! Em từng tuổi này rồi, lần đầu tiên bị người khác đẩy ngã trong một môi trường công cộng như vậy, xấu hổ quá. Huhuhu, em phải về nhà, em phải đi tìm ba mẹ!” Thôi Nguyệt Lam dụi đầu vào ngực của Hà Nhật Dương, càng khóc càng lớn tiếng hơn.
Tống Thanh lập tức tránh đường, gật đầu thản nhiên nói: “Tôi xin lỗi hai vị.”
Tống Thanh nhìn về phía Hà Nhật Dương và Thôi Nguyệt Lam nói: “Xin mời hai vị.”
Hà Nhật Dương nhìn Tống Thanh với một ánh mắt sâu xa, sau đó xoay người bế Thôi Nguyệt Lam rời khỏi.
Giành với tôi ư?
Tống Thanh, cô sẽ chết không toàn thây đó!
Tôi hoàn toàn không giống với những người phụ nữ khác!
Tôi có huy chương miễn tội chết!
Chỗ dựa lớn nhất của tôi, là ba mẹ của Hà Nhật Dương!
Còn cô, không có gì cả!
Tống Thanh cúi đầu xuống, không để cho bất cứ ai nhìn thấy khuôn mặt của mình.
Cô ấy đã thua rồi.
Cuộc chiến còn chưa bắt đầu, thì cô ấy đã thua rồi.
Thôi Nguyệt Lam vừa mới xuất hiện, thì đã xử lí cô ấy trong tích tắc rồi.
Nhưng dù cho cô biết rõ Thôi Nguyệt Lam đang diễn kịch, thì có ích gì chứ?
Hà Nhật Dương đã không hề tin tưởng cô!
Tống Thanh cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nữa.
Tại sao lúc Hà Nhật Dương đi tảo mộ với cô, thì hắn lại dịu dàng và chu đáo như vậy.
Cách nhau chỉ mấy ngày thôi mà, nhưng tại sao dường như hắn đã biến thành một người khác rồi?
Tại sao lại như vậy chứ?
Là cô đã làm sai chỗ nào rồi sao?
Hay là, ý trung nhân thật sự của hắn đã trở về, nên thú cưng này mới phải lui về một bên?
Tống Thanh ủ rũ xoay người đi
Chương trình này cô cũng không còn tâm trạng để xem tiếp nữa.
Trái tim cô đã bị làm rối tung cả lên rồi.
Xem gì thì cũng vậy cả thôi.
Tống Thanh từ từ đi ra ngoài, đứng một bên ở hành lang, say mê nhìn ánh trăng bên ngoài.
Đúng lúc này, một bàn tay mạnh mẽ đột nhiên ôm lấy vòng eo của cô, kéo một cái thật mạnh, tấm lưng của cô đã đụng vào một vòng tay nào đó.
Tống Thanh vừa định la to lên.
Nhưng giọng của cô còn chưa kịp phát ra, thì đã bị một nụ hôn bá đạo nuốt chửng mất rồi.
Tống Thanh vùng vẫy một lúc, mới phát hiện người đang cưỡng hôn cô, không phải ai khác, mà là Hà Nhật Dương vừa mới quay trở về.
Tống Thanh không hiểu tại sao Hà Nhật Dương lại quay về, cũng không hiểu tại sao hắn lại trao cho cô một nụ hôn như vậy.
Cô vùng vẫy một hồi thì không tiếp tục vùng vẫy nữa.
Đôi tay của Hà Nhật Dương ôm chặt cô vào lòng, khiến cô không cách nào nhúc nhích được nữa.
Nụ hôn của Hà Nhật Dương đầy sức thu hút, cô không còn sức lực nào để vùng vẫy nữa.
Đợi đến khi Tống Thanh bình tĩnh trở lại, Hà Nhật Dương mới thả đôi môi của Tống Thanh ra.
Hà Nhật Dương áp sát trán của hắn vào trán của Tống Thanh, khẽ nói: “Thanh Thanh, em hãy nghe anh giải thích.”
Tống Thanh nghe thấy câu này, khóe mắt liền đỏ ửng lên.
“Chuyện hôm nay, anh biết không phải do em làm.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Em không phải là người như thế, cho nên em không cần phải giải thích với anh. Anh tin em.”
Nước mắt của Tống Thanh suýt nữa chảy hết ra ngoài.
“Nhưng mà Thanh Thanh, tình hình lúc đó, anh không thể nói thêm gì cả, những người đứng xem rất nhiều. Tuy anh có thể dùng quyền lực của mình ém nhẹm chuyện này xuống, nhưng đến cuối cùng sẽ tạo nên sự ảnh hưởng tiêu cực đến em.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Anh biết em oán trách anh, cho nên anh mới trở về giải thích rõ ràng với em.”
“Có gì phải giải thích chứ?” Rõ ràng trong lòng Tống Thanh không nghĩ như vậy, nhưng lại thốt ra như vậy.
Hà Nhật Dương nghe thấy câu này, khẽ cười lên.
Hắn giơ ngón tay thon dài nâng cằm của Tống Thanh lên, ép cô phải nhìn thẳng vào hắn.
“Thanh Thanh, em hãy nghe đây, em là sự tồn tại không thể thay thế được, không ai có thể thay thế được em.” Hà Nhật Dương rất nghiêm túc nói: “Bất cứ ai cũng không thể.”
“Vậy cô ấy thì sao?” Tống Thanh thản nhiên nhìn Hà Nhật Dương nói: “Nhưng đối với anh mà nói, cô ấy quan trọng hơn em, không phải sao?”
“Không, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.” Hà Nhật Dương lắc đầu giải thích: “Em cũng biết mà, ba mẹ của anh không làm những công việc chính đáng, họ không chịu sống cuộc sống hào môn sung sướng, nhất định phải chạy đi tham gia chiến tranh ở những khu vực bạo động. Chính vì như vậy, nên bà nội vô cùng tức giận, không cho họ về nhà. Em cũng nhìn thấy mà, bà nội đã lớn tuổi rồi, thật ra bà rất muốn cho ba mẹ trở về, nhưng bà không thể xuống nước được, nên bà mới ép anh trai và anh kết hôn.”
Bình luận facebook