Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-165
CHUONG 165: NHÀ TẠO MẪU ĐOÀN LÀM PHIM
Sau khi mọi người đều xem qua những bảng vẽ này, đều cảm thấy vô cùng thích thú, đạo diễn trực tiếp kêu hết tất cả mọi người đến, bỏ phiếu quyết định tạo hình của vai nữ chính.
Kết quả là mọi người đều có hình mẫu mà họ yêu thích, nên nhất thời không cách nào quyết định được.
Tống Thanh đứng ở một bên, ung dung mở miệng nói: “Nếu như mọi người đều không thể quyết định được, vậy thì hãy giao quyền quyết định cho độc giả vậy. Đây là bộ truyện trên mạng mà đàn anh đã mua, cũng có nghĩa là cuốn sách này có một nhóm độc giả cố định. Chúng ta cứ đem những hình mẫu này để lên mạng, thu thập ý kiến của độc giả vậy. Như vậy thì vừa có thể tiết kiệm được một món tiền quảng cáo, mà còn có thể tiến hành tương tác với độc giả tăng thêm hứng thú cho họ nữa.”
Những người tại đó đều mở to mắt lên ngạc nhiên!
Ý này rất tốt!
Cho nên, mọi người đều đem hết tất cả hình mẫu này đăng lên trang web công khai, thu nhập ý kiến bỏ phiếu của mọi người.
Sau đó, những độc giả của cuốn sách này đều truy cập vào trang web này hăng say bỏ phiếu phát biểu ý kiến của mình.
“Trời ơi, nhà tạo mẫu này đặc biệt quá, tôi cứ cảm thấy cô ấy là một người rất có sáng kiến.”
“Hình như tôi đã tìm được nữ chính trong lòng tôi mất rồi.”
“Đoàn làm phim thật có tâm! Nhưng chỉ hy vọng đừng hủy hoại bộ phim này là được, thân là đọc giả trung thành khi tôi nhìn thấy thái độ của đoàn làm phim, cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều.
“Thật mong chờ quá đi! Tôi sẽ hăng say luyện phim mà! Chỉ dựa vào những hình mẫu đẹp mắt như vậy thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ xem phim đâu!”
...
Những lời bình luận suýt chút nữa thì đã làm sập hết nguyên trang web đó.
Đúng lúc Tống Thanh đang cố gắng làm việc cùng mọi người trong đoàn, thì Hà Nhật Dương đã mang theo Thôi Nguyệt Lam trở về căn nhà lớn của Nhà họ Hà.
Thôi Nguyệt Lam vừa vào đến căn nhà lớn của Nhà họ Hà, thì sự tham lam trong mắt cô chưa từng dừng lại một giây nào cả.
Cô ấy đã từng nhìn thấy qua rất nhiều tòa kiến trúc ở nước ngoài, nhưng tòa nhà sang trọng có khu vườn to lớn như vậy,thì chỉ Châu Á có mà thôi.
Dù sao thì đế quốc Mỹ cũng chỉ có lịch sử hai trăm mấy năm, và khu vườn kiểu Anh đa số đều lộng lẫy kiêu sa, nhưng đều không bằng những tòa kiến trúc tỉ mỉ tinh tế của Châu Á.
Nhất là khu vườn của Trong nước, quả thật là nét đẹp điển hình trong ngành kiến trúc.
Và phong cách sân vườn của Nhà họ Hà, được thiết kế theo phong cách sân vườn điển hình.
Cây cối trùng trùng điệp điệp, đẹp đẽ thanh tao.
Từng căn biệt thự được xây chung trong một khu vườn lớn, nổi bật hơn bất cứ toàn kiến trúc nào trên thế giới này.
Nếu mỗi ngày đều có thể sống ở nơi này, tuyệt đối sẽ là sự hưởng thụ sung sướng nhất về tinh thần lẫn thể chất.
Thôi Nguyệt Lam càng ngày càng kiên quyết với suy nghĩ của mình hơn.
Nhất định cô ta phải ở lại Nhà họ Hà!
Cô ta đã hai mươi mốt tuổi rồi, nếu cô ta không thể lấy Hà Nhật Dương, thì sớm muộn gì cô ta cũng phải lấy người đàn ông khác mà thôi!
Hễ lấy người đàn ông khác rồi thì sẽ không thể sinh sống trong căn nhà đẹp đẽ tinh tế như thế này được nữa.
Cho nên, cô ta nhất định phải khiến Bà cụ Hà thích cô ta!
Cô ta nhất định phải đuổi Tống Thanh đi, để trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này!
May là cô ta còn có chỗ dựa, tấm bài cuối cùng của cô ta.
Hà Nhật Dương sẽ không từ chối cô ta đâu!
Chỉ cần Tống Thanh cút khỏi đây, thì cô ta sẽ có cơ hội rồi!
Hòa quản gia vẫn ra ngoài nghênh đón như thường ngày, khi Hòa quản gia nhìn thấy người trở về cùng Hà Nhật Dương không phải là Tống Thanh, mà là Thôi Nguyệt Lam, ông cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Cậu hai, anh đã về rồi.” Hòa quản gia mỉm cười hành lễ: “Lão phu nhân rất vui mừng khi nghe thấy tin anh về, bà còn cố tình làm thêm mấy món ăn cho hôm nay nữa.”
Hà Nhật Dương khẽ cười: “Ông vất vả rồi.”
Hà Nhật Dương xoay đầu nhìn Thôi Nguyệt Lam nói: “Lam Lam, đây là Hòa quản gia.”
“Chào dì Hòa.” Thôi Nguyệt Lam cố tình làm ra bộ dạng e thẹn của thiếu nữ, nũng nịu nói: “Nghe nói dì Hòa đã làm ở Nhà họ Hà rất lâu rồi, lúc Nhật Dương còn nhỏ cũng nhờ dì chăm sóc cho anh ấy, thật sự rất cám ơn dì.”
Đôi mắt Hòa quản gia tối sầm lại.
Bà rất không thích cô gái này.
Giả tạo quá mức, không biết phép tắc.
So với Tống Thanh, thì cô ấy thua xa.
Nhưng những việc của chủ nhân thì bà cũng không tiện nhúng miệng vào, lập tức lễ phép chào hỏi một cách xa cách: “Thôi tiểu thư, xin mời.”
Thôi Nguyệt Lam cũng không hề nói gì, nhấc chân lên đi về phía trước.
Khi đi qua người của quản gia, cô ta bèn liếc bà một cái.
Trong mắt của Thôi Nguyệt Lam, người hầu chính là người hầu.
Những lời mà cô vừa nói lúc nãy, cũng chỉ là những lời khách sáo mà thôi.
Khi Hà Nhật Dương nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam gỉả tạo như vậy, cảm thấy ớn lạnh vô cùng.
Lúc nhỏ Thôi Nguyệt Lam không phải như vậy.
Tại sao bây giờ cô ấy lại trở thành như vậy?
Thôi Nguyệt Lam chỉ chú ý đến những phong cảnh trước mặt, không hề phát hiện Hà Nhật Dương không đi theo cô.
Trong mắt của Thôi Nguyệt Lam, đây chính là nơi mà cô ấy sẽ sinh sống trong tương lai, nên đương nhiên cô ấy phải nhìn cho rõ rồi
Cuối cùng Hà Nhật Dương cũng chịu không nổi nữa, lấy điện thoại lên và gọi ra nước ngoài: “Mẹ, tại sao Lam Lam lại thay đổi nhiều như vậy?”
Bà Hà trong đầu dây bên kia thở dài một tiếng: “Mẹ biết con muốn nói gì. Mẹ và ba thường xuyên ở bên ngoài, nếu không cần huấn luyện thì lại phải chấp hành nhiệm vụ. Lam Lam từ nhỏ đã được bảo mẫu nuôi lớn, sau đó khi nó mười mấy tuổi thì đã đi học bên Châu Âu rồi, có lẽ vì vậy nên đã tạo thành một số thói quen xấu. Con cố gắng bao dung cho nó một chút đi.”
Đôi mắt Hà Nhật Dương tối sầm lại: “Nhưng tính cách của cô ấy như vậy, làm sao bà nội thích cô ấy được?”
Bà Hà ở đầu dây bên kia cứ ấp ơ ấp úng, dường như có điều gì đó chưa nói.
Hà Nhật Dương nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó: “Mẹ, có phải mẹ vẫn còn gì chưa nói với con không?”
Bà Hà lập tức trả lời: “Không có, sao lại có được chứ? Được rồi, con trai à, mẹ giao Lam Lam cho con đó! Mẹ còn phải dẫn đội đi tập huấn nữa! Con hãy nể mặt ba của cô ấy hy sinh vì ba mẹ của mình, cũng hãy nể mặt ba của con đã từng hứa với họ sẽ chăm sóc tốt cho Lam Lam, mà bao dung cho nó đi!”
Sau khi nói xong, Bà Hà liền gác máy.
Hà Nhật Dương thở dài một tiếng.
Đúng vậy, sở dĩ Thôi Nguyệt Lam trở thành cô nhi, cũng đều do ba mẹ của cô ấy cứu ba của hắn mà chết.
Dù cho cô ấy có được lòng của bà nội hay không, thì cũng phải đối đãi với cô ấy như em gái của mình.
Bất quá thì khi cô ấy kết hôn, hắn thân là anh trai, thì sẽ cho cô thêm nhiều của hồi môn hơn.
Hà Nhật Dương đi theo bước chân của Thôi Nguyệt Lam, không biết tại sao, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Thôi Nguyệt Lam, thì Hà Nhật Dương càng cảm thấy nhớ Tống Thanh hơn.
Nhớ lại lần đầu tiên khi Tống Thanh đặt chân đến căn nhà này, tuy cô ấy rất căng thẳng, nhưng không hề thất lễ chút nào, ấn tượng của bà nội đối với cô ấy dường như rất tốt.
Nghe nói cô ấy đã tham gia vào đoàn làm phim...
Không biết cô ấy ra sao rồi?
Vừa vào cửa, Hà Nhật Dương đã nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đã chạy đến bên cạnh bà nội, nịnh hót bà.
Sắc mặt của Bà cụ Hà rất lạnh nhạt, không cách nào phát hiện được bà đang vui mừng hay giận dữ.
“Bà nội.” Hà Nhật Dương đi tới trước: “Nghe nói ở nhà đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, cho nên con mới về đây.”
Bà cụ Hà lúc này mới nở nụ cười nói: “Con chỉ biết ăn nói ngọt ngào mà thôi. Nghe nói Thanh Thanh đã vào đoàn làm phim rồi à?”
Hà Nhật Dương gật đầu
Không ngờ tin tức của bà nội lại nhạy đến vậy.
“Thanh Thanh là một đứa trẻ luôn tiến về phía trước, khá lắm khá lắm.” Bà cụ Hà gật đầu nói: “Nghe nói, nó đã học hỏi không ít từ ông Charles. Sản nghiệp của Nhà họ Hà chúng ta rất nhiều, nhưng giới showbiz lại không dấn chân vào nhiều lắm, bây giờ phát triển sản nghiệp này cũng không tồi, thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng được.”
Hà Nhật Dương ngạc nhiên nhìn Bà cụ Hà.
Hắn đã nghe hiểu được ý của bà nội hắn rồi.
Bà nội đang nói cho hắn biết, bà thích Tống Thanh hơn!
Bà cụ Hà đương nhiên thích Tống Thanh hơn rồi!
Điều mà nữ chủ nhân của hào môn phải có, không phải là sắc đẹp mà là tố chất.
Từ Tử Kỳ có thể gả vào hào môn, không phải bởi vì cô ấy đẹp, mà là bởi vì cô ấy tinh thông mấy loại ngôn ngữ, có bằng thạc sĩ, không nhỏ nhen, tính cách dịu dàng.
Quách Tinh Tinh có thể gả vào hào môn, không phải bởi vì thân hình của cô ấy xinh đẹp, mà là bởi vì cô ấy là quốc bảo của nước Trung Quốc, cô ấy là hoàng hậu của môn cầu ván, là quán quân của thế vận hội!
Họ đều không dựa vào sắc đẹp để tồn tại mà là dựa vào thực lực!
Nhà họ Hà đương nhiên cũng sẽ như vậy.
Họ càng xem trọng tố chất và diện mạo tinh thần của nữ chủ nhân tương lai hơn.
Ba mẹ của Thôi Nguyệt Lam tuy đã từng cứu qua Hà Quốc Tường, nhưng đối với Bà cụ Hà mà nói, thì sao chứ?
Bà có thể cho đối phương một mớ tiền để bù đắp.
Nhưng tuyệt đối sẽ không lựa chọn họ làm vợ của đứa cháu mình!
Hà Nhật Khang hoàn toàn khác với Hà Nhật Dương!
Hà Nhật Khang là con nuôi, anh ấy sẽ không thừa kế sự nghiệp của Nhà họ Hà.
Nhưng Hà Nhật Dương lại là người thừa kế của toàn gia tộc họ Hạ, nên người được lựa chọn làm vợ của hắn, càng quan trọng hơn.
So với Thôi Nguyệt Lam vừa bước vào cửa đã vội vàng nịnh hót bà, thì Bà cụ Hà càng yêu thích sự đoan trang hiền thục của Tống Thanh hơn.
Thân là đệ nhất nữ chủ nhân của Nhà họ Hà, những người muốn nịnh hót bà nhiều như sao trên trời vậy.
Nếu bà bị người khác tâng bốc mấy câu mà đã nhảy cẫng lên sung sướng, thì Nhà họ Hà đã sớm sụp đổ từ lâu rồi.
Cũng khó trách Bà cụ Hà giận con trai của mình.
Hãy nhìn xem Hà Quốc Tường đã làm gì thế này?
Lúc còn trẻ lại không đi thừa kế gia nghiệp, cứ suốt ngày lang thang bay nhảy bên ngoài, khiến toàn bộ gia nghiệp đều được đặt lên đôi vai của Bà cụ Hà và Ông cụ Hà đã mất.
Dù Nhà họ Hà có kêu gọi như thế nào đi nữa, thì Hà Quốc Tường vẫn nhất quyết không chịu về nhà!
Sau đó trong một lần Ông cụ Hà đãi tiệc mừng thọ, Hà Quốc Tường trở về chúc thọ, liền bị chặn lại trước cửa.
Bà cụ Hà thương yêu đứa con trai của mình, hết lời khuyên ông cụ, mới thuyết phục được chỉ cần Hà Quốc Tường sinh cho Nhà họ Hà một người thừa kế, thì sẽ cho phép ông ấy vào nhà, nhưng đến phút cuối vẫn không cho ông ấy trở về nữa.
Vì thế nên Hà Quốc Tường rất cố gắng, sau đó đã bế một đứa bé trắng trẻo mập mạp về cho ba mẹ của mình.
Đúng lúc Bà cụ Hà mềm lòng, chuẩn bị cho con trai mình về nhà, thì người con dâu đã nổi hứng lên, đi làm sát thủ thuê khắp thế giới.
Bà cụ Hà suýt nữa thì tắc nghẽn cơ tim chết rồi, trong lúc nóng giận, bà đã từ chối không cho họ trở về nữa.
Mất đi sự quản thúc của Bà cụ Hà, nhưng Hà Quốc Tường vẫn không ngừng gây rắc rối cho bà.
Ông ấy trực tiếp nhận nuôi đứa con của chiến hữu mình, sau đó nhét cho Nhà họ Hà nuôi dưỡng, lấy thân phận là con nuôi của Nhà họ Hà lớn lên cùng với Hà Nhật Dương.
Được thôi, Bà cụ Hà rộng lượng, không tức giận vì việc này.
Cháu nuôi thì cháu nuôi vậy.
Nhưng chưa đến mấy năm, thì Hà Quốc Tường bê bối này, lại tự xưng đang nhận nuôi một đứa con gái nữa.
Lần này bà không chịu nổi nữa, sống chết cũng không chịu nhận thêm một đứa cháu gái nuôi cho Nhà họ Hà nữa.
Cho nên, Hà Quốc Tường chỉ có thể bỏ cuộc, nuôi nấng Thôi Nguyệt Lam bên cạnh ông.
Không thể không thừa nhận, đó chính là sự khác biệt của họ.
Hà Nhật Dương lớn lên thành một thanh niên chính trực trẻ trung dưới sự dạy dỗ của Nhà họ Hà.
Còn Hà Quốc Tường và vợ ông cứ buôn ba trên chiến trường, không có thời gian quản thốc Thôi Nguyệt Lam, nên Thôi Nguyệt Lam mới hư hỏng như vậy.
Bây giờ Lão phu nhân đã lớn tuổi, nên cũng không muốn phải tính toán với con trai và con dâu của mình nữa, nên mới chịu xuống nước nói chỉ cần Tống Thanh mang thai, thì sẽ cho con trai và con dâu trở về.
Nhưng không ngờ, Hà Quốc Tường lại cho đứa con gái nuôi này trở về đây.
Tâm tư của họ, Bà cụ Hà đã đoán ra được rồi.
So với Tống Thanh chưa từng gặp qua thế sự, thì Hà Quốc Tường nhất định sẽ yêu thích Thôi Nguyệt Lam hơn, nên mới muốn nghĩ cách chia lìa Hà Nhật Dương và Tống Thanh ra, mở đường cho Thôi Nguyệt Lam.
Bà cụ Hà là ai chứ?
Bà thông thái hơn những người bình thường rất nhiều.
Một câu nói của bà thôi cũng đã đủ để ám chỉ Hà Nhật Dương đi tìm đoàn làm phim để đầu tư, để nuôi dưỡng tình cảm với Tống Thanh
Dù sao thì Nhà họ Hà giàu có, có thể tùy ý muốn chơi như thế nào cũng được
Sau khi mọi người đều xem qua những bảng vẽ này, đều cảm thấy vô cùng thích thú, đạo diễn trực tiếp kêu hết tất cả mọi người đến, bỏ phiếu quyết định tạo hình của vai nữ chính.
Kết quả là mọi người đều có hình mẫu mà họ yêu thích, nên nhất thời không cách nào quyết định được.
Tống Thanh đứng ở một bên, ung dung mở miệng nói: “Nếu như mọi người đều không thể quyết định được, vậy thì hãy giao quyền quyết định cho độc giả vậy. Đây là bộ truyện trên mạng mà đàn anh đã mua, cũng có nghĩa là cuốn sách này có một nhóm độc giả cố định. Chúng ta cứ đem những hình mẫu này để lên mạng, thu thập ý kiến của độc giả vậy. Như vậy thì vừa có thể tiết kiệm được một món tiền quảng cáo, mà còn có thể tiến hành tương tác với độc giả tăng thêm hứng thú cho họ nữa.”
Những người tại đó đều mở to mắt lên ngạc nhiên!
Ý này rất tốt!
Cho nên, mọi người đều đem hết tất cả hình mẫu này đăng lên trang web công khai, thu nhập ý kiến bỏ phiếu của mọi người.
Sau đó, những độc giả của cuốn sách này đều truy cập vào trang web này hăng say bỏ phiếu phát biểu ý kiến của mình.
“Trời ơi, nhà tạo mẫu này đặc biệt quá, tôi cứ cảm thấy cô ấy là một người rất có sáng kiến.”
“Hình như tôi đã tìm được nữ chính trong lòng tôi mất rồi.”
“Đoàn làm phim thật có tâm! Nhưng chỉ hy vọng đừng hủy hoại bộ phim này là được, thân là đọc giả trung thành khi tôi nhìn thấy thái độ của đoàn làm phim, cũng cảm thấy được an ủi rất nhiều.
“Thật mong chờ quá đi! Tôi sẽ hăng say luyện phim mà! Chỉ dựa vào những hình mẫu đẹp mắt như vậy thì tôi cũng sẽ không bao giờ bỏ xem phim đâu!”
...
Những lời bình luận suýt chút nữa thì đã làm sập hết nguyên trang web đó.
Đúng lúc Tống Thanh đang cố gắng làm việc cùng mọi người trong đoàn, thì Hà Nhật Dương đã mang theo Thôi Nguyệt Lam trở về căn nhà lớn của Nhà họ Hà.
Thôi Nguyệt Lam vừa vào đến căn nhà lớn của Nhà họ Hà, thì sự tham lam trong mắt cô chưa từng dừng lại một giây nào cả.
Cô ấy đã từng nhìn thấy qua rất nhiều tòa kiến trúc ở nước ngoài, nhưng tòa nhà sang trọng có khu vườn to lớn như vậy,thì chỉ Châu Á có mà thôi.
Dù sao thì đế quốc Mỹ cũng chỉ có lịch sử hai trăm mấy năm, và khu vườn kiểu Anh đa số đều lộng lẫy kiêu sa, nhưng đều không bằng những tòa kiến trúc tỉ mỉ tinh tế của Châu Á.
Nhất là khu vườn của Trong nước, quả thật là nét đẹp điển hình trong ngành kiến trúc.
Và phong cách sân vườn của Nhà họ Hà, được thiết kế theo phong cách sân vườn điển hình.
Cây cối trùng trùng điệp điệp, đẹp đẽ thanh tao.
Từng căn biệt thự được xây chung trong một khu vườn lớn, nổi bật hơn bất cứ toàn kiến trúc nào trên thế giới này.
Nếu mỗi ngày đều có thể sống ở nơi này, tuyệt đối sẽ là sự hưởng thụ sung sướng nhất về tinh thần lẫn thể chất.
Thôi Nguyệt Lam càng ngày càng kiên quyết với suy nghĩ của mình hơn.
Nhất định cô ta phải ở lại Nhà họ Hà!
Cô ta đã hai mươi mốt tuổi rồi, nếu cô ta không thể lấy Hà Nhật Dương, thì sớm muộn gì cô ta cũng phải lấy người đàn ông khác mà thôi!
Hễ lấy người đàn ông khác rồi thì sẽ không thể sinh sống trong căn nhà đẹp đẽ tinh tế như thế này được nữa.
Cho nên, cô ta nhất định phải khiến Bà cụ Hà thích cô ta!
Cô ta nhất định phải đuổi Tống Thanh đi, để trở thành nữ chủ nhân của căn nhà này!
May là cô ta còn có chỗ dựa, tấm bài cuối cùng của cô ta.
Hà Nhật Dương sẽ không từ chối cô ta đâu!
Chỉ cần Tống Thanh cút khỏi đây, thì cô ta sẽ có cơ hội rồi!
Hòa quản gia vẫn ra ngoài nghênh đón như thường ngày, khi Hòa quản gia nhìn thấy người trở về cùng Hà Nhật Dương không phải là Tống Thanh, mà là Thôi Nguyệt Lam, ông cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Cậu hai, anh đã về rồi.” Hòa quản gia mỉm cười hành lễ: “Lão phu nhân rất vui mừng khi nghe thấy tin anh về, bà còn cố tình làm thêm mấy món ăn cho hôm nay nữa.”
Hà Nhật Dương khẽ cười: “Ông vất vả rồi.”
Hà Nhật Dương xoay đầu nhìn Thôi Nguyệt Lam nói: “Lam Lam, đây là Hòa quản gia.”
“Chào dì Hòa.” Thôi Nguyệt Lam cố tình làm ra bộ dạng e thẹn của thiếu nữ, nũng nịu nói: “Nghe nói dì Hòa đã làm ở Nhà họ Hà rất lâu rồi, lúc Nhật Dương còn nhỏ cũng nhờ dì chăm sóc cho anh ấy, thật sự rất cám ơn dì.”
Đôi mắt Hòa quản gia tối sầm lại.
Bà rất không thích cô gái này.
Giả tạo quá mức, không biết phép tắc.
So với Tống Thanh, thì cô ấy thua xa.
Nhưng những việc của chủ nhân thì bà cũng không tiện nhúng miệng vào, lập tức lễ phép chào hỏi một cách xa cách: “Thôi tiểu thư, xin mời.”
Thôi Nguyệt Lam cũng không hề nói gì, nhấc chân lên đi về phía trước.
Khi đi qua người của quản gia, cô ta bèn liếc bà một cái.
Trong mắt của Thôi Nguyệt Lam, người hầu chính là người hầu.
Những lời mà cô vừa nói lúc nãy, cũng chỉ là những lời khách sáo mà thôi.
Khi Hà Nhật Dương nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam gỉả tạo như vậy, cảm thấy ớn lạnh vô cùng.
Lúc nhỏ Thôi Nguyệt Lam không phải như vậy.
Tại sao bây giờ cô ấy lại trở thành như vậy?
Thôi Nguyệt Lam chỉ chú ý đến những phong cảnh trước mặt, không hề phát hiện Hà Nhật Dương không đi theo cô.
Trong mắt của Thôi Nguyệt Lam, đây chính là nơi mà cô ấy sẽ sinh sống trong tương lai, nên đương nhiên cô ấy phải nhìn cho rõ rồi
Cuối cùng Hà Nhật Dương cũng chịu không nổi nữa, lấy điện thoại lên và gọi ra nước ngoài: “Mẹ, tại sao Lam Lam lại thay đổi nhiều như vậy?”
Bà Hà trong đầu dây bên kia thở dài một tiếng: “Mẹ biết con muốn nói gì. Mẹ và ba thường xuyên ở bên ngoài, nếu không cần huấn luyện thì lại phải chấp hành nhiệm vụ. Lam Lam từ nhỏ đã được bảo mẫu nuôi lớn, sau đó khi nó mười mấy tuổi thì đã đi học bên Châu Âu rồi, có lẽ vì vậy nên đã tạo thành một số thói quen xấu. Con cố gắng bao dung cho nó một chút đi.”
Đôi mắt Hà Nhật Dương tối sầm lại: “Nhưng tính cách của cô ấy như vậy, làm sao bà nội thích cô ấy được?”
Bà Hà ở đầu dây bên kia cứ ấp ơ ấp úng, dường như có điều gì đó chưa nói.
Hà Nhật Dương nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó: “Mẹ, có phải mẹ vẫn còn gì chưa nói với con không?”
Bà Hà lập tức trả lời: “Không có, sao lại có được chứ? Được rồi, con trai à, mẹ giao Lam Lam cho con đó! Mẹ còn phải dẫn đội đi tập huấn nữa! Con hãy nể mặt ba của cô ấy hy sinh vì ba mẹ của mình, cũng hãy nể mặt ba của con đã từng hứa với họ sẽ chăm sóc tốt cho Lam Lam, mà bao dung cho nó đi!”
Sau khi nói xong, Bà Hà liền gác máy.
Hà Nhật Dương thở dài một tiếng.
Đúng vậy, sở dĩ Thôi Nguyệt Lam trở thành cô nhi, cũng đều do ba mẹ của cô ấy cứu ba của hắn mà chết.
Dù cho cô ấy có được lòng của bà nội hay không, thì cũng phải đối đãi với cô ấy như em gái của mình.
Bất quá thì khi cô ấy kết hôn, hắn thân là anh trai, thì sẽ cho cô thêm nhiều của hồi môn hơn.
Hà Nhật Dương đi theo bước chân của Thôi Nguyệt Lam, không biết tại sao, nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Thôi Nguyệt Lam, thì Hà Nhật Dương càng cảm thấy nhớ Tống Thanh hơn.
Nhớ lại lần đầu tiên khi Tống Thanh đặt chân đến căn nhà này, tuy cô ấy rất căng thẳng, nhưng không hề thất lễ chút nào, ấn tượng của bà nội đối với cô ấy dường như rất tốt.
Nghe nói cô ấy đã tham gia vào đoàn làm phim...
Không biết cô ấy ra sao rồi?
Vừa vào cửa, Hà Nhật Dương đã nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam đã chạy đến bên cạnh bà nội, nịnh hót bà.
Sắc mặt của Bà cụ Hà rất lạnh nhạt, không cách nào phát hiện được bà đang vui mừng hay giận dữ.
“Bà nội.” Hà Nhật Dương đi tới trước: “Nghe nói ở nhà đã chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, cho nên con mới về đây.”
Bà cụ Hà lúc này mới nở nụ cười nói: “Con chỉ biết ăn nói ngọt ngào mà thôi. Nghe nói Thanh Thanh đã vào đoàn làm phim rồi à?”
Hà Nhật Dương gật đầu
Không ngờ tin tức của bà nội lại nhạy đến vậy.
“Thanh Thanh là một đứa trẻ luôn tiến về phía trước, khá lắm khá lắm.” Bà cụ Hà gật đầu nói: “Nghe nói, nó đã học hỏi không ít từ ông Charles. Sản nghiệp của Nhà họ Hà chúng ta rất nhiều, nhưng giới showbiz lại không dấn chân vào nhiều lắm, bây giờ phát triển sản nghiệp này cũng không tồi, thỉnh thoảng thả lỏng một chút cũng được.”
Hà Nhật Dương ngạc nhiên nhìn Bà cụ Hà.
Hắn đã nghe hiểu được ý của bà nội hắn rồi.
Bà nội đang nói cho hắn biết, bà thích Tống Thanh hơn!
Bà cụ Hà đương nhiên thích Tống Thanh hơn rồi!
Điều mà nữ chủ nhân của hào môn phải có, không phải là sắc đẹp mà là tố chất.
Từ Tử Kỳ có thể gả vào hào môn, không phải bởi vì cô ấy đẹp, mà là bởi vì cô ấy tinh thông mấy loại ngôn ngữ, có bằng thạc sĩ, không nhỏ nhen, tính cách dịu dàng.
Quách Tinh Tinh có thể gả vào hào môn, không phải bởi vì thân hình của cô ấy xinh đẹp, mà là bởi vì cô ấy là quốc bảo của nước Trung Quốc, cô ấy là hoàng hậu của môn cầu ván, là quán quân của thế vận hội!
Họ đều không dựa vào sắc đẹp để tồn tại mà là dựa vào thực lực!
Nhà họ Hà đương nhiên cũng sẽ như vậy.
Họ càng xem trọng tố chất và diện mạo tinh thần của nữ chủ nhân tương lai hơn.
Ba mẹ của Thôi Nguyệt Lam tuy đã từng cứu qua Hà Quốc Tường, nhưng đối với Bà cụ Hà mà nói, thì sao chứ?
Bà có thể cho đối phương một mớ tiền để bù đắp.
Nhưng tuyệt đối sẽ không lựa chọn họ làm vợ của đứa cháu mình!
Hà Nhật Khang hoàn toàn khác với Hà Nhật Dương!
Hà Nhật Khang là con nuôi, anh ấy sẽ không thừa kế sự nghiệp của Nhà họ Hà.
Nhưng Hà Nhật Dương lại là người thừa kế của toàn gia tộc họ Hạ, nên người được lựa chọn làm vợ của hắn, càng quan trọng hơn.
So với Thôi Nguyệt Lam vừa bước vào cửa đã vội vàng nịnh hót bà, thì Bà cụ Hà càng yêu thích sự đoan trang hiền thục của Tống Thanh hơn.
Thân là đệ nhất nữ chủ nhân của Nhà họ Hà, những người muốn nịnh hót bà nhiều như sao trên trời vậy.
Nếu bà bị người khác tâng bốc mấy câu mà đã nhảy cẫng lên sung sướng, thì Nhà họ Hà đã sớm sụp đổ từ lâu rồi.
Cũng khó trách Bà cụ Hà giận con trai của mình.
Hãy nhìn xem Hà Quốc Tường đã làm gì thế này?
Lúc còn trẻ lại không đi thừa kế gia nghiệp, cứ suốt ngày lang thang bay nhảy bên ngoài, khiến toàn bộ gia nghiệp đều được đặt lên đôi vai của Bà cụ Hà và Ông cụ Hà đã mất.
Dù Nhà họ Hà có kêu gọi như thế nào đi nữa, thì Hà Quốc Tường vẫn nhất quyết không chịu về nhà!
Sau đó trong một lần Ông cụ Hà đãi tiệc mừng thọ, Hà Quốc Tường trở về chúc thọ, liền bị chặn lại trước cửa.
Bà cụ Hà thương yêu đứa con trai của mình, hết lời khuyên ông cụ, mới thuyết phục được chỉ cần Hà Quốc Tường sinh cho Nhà họ Hà một người thừa kế, thì sẽ cho phép ông ấy vào nhà, nhưng đến phút cuối vẫn không cho ông ấy trở về nữa.
Vì thế nên Hà Quốc Tường rất cố gắng, sau đó đã bế một đứa bé trắng trẻo mập mạp về cho ba mẹ của mình.
Đúng lúc Bà cụ Hà mềm lòng, chuẩn bị cho con trai mình về nhà, thì người con dâu đã nổi hứng lên, đi làm sát thủ thuê khắp thế giới.
Bà cụ Hà suýt nữa thì tắc nghẽn cơ tim chết rồi, trong lúc nóng giận, bà đã từ chối không cho họ trở về nữa.
Mất đi sự quản thúc của Bà cụ Hà, nhưng Hà Quốc Tường vẫn không ngừng gây rắc rối cho bà.
Ông ấy trực tiếp nhận nuôi đứa con của chiến hữu mình, sau đó nhét cho Nhà họ Hà nuôi dưỡng, lấy thân phận là con nuôi của Nhà họ Hà lớn lên cùng với Hà Nhật Dương.
Được thôi, Bà cụ Hà rộng lượng, không tức giận vì việc này.
Cháu nuôi thì cháu nuôi vậy.
Nhưng chưa đến mấy năm, thì Hà Quốc Tường bê bối này, lại tự xưng đang nhận nuôi một đứa con gái nữa.
Lần này bà không chịu nổi nữa, sống chết cũng không chịu nhận thêm một đứa cháu gái nuôi cho Nhà họ Hà nữa.
Cho nên, Hà Quốc Tường chỉ có thể bỏ cuộc, nuôi nấng Thôi Nguyệt Lam bên cạnh ông.
Không thể không thừa nhận, đó chính là sự khác biệt của họ.
Hà Nhật Dương lớn lên thành một thanh niên chính trực trẻ trung dưới sự dạy dỗ của Nhà họ Hà.
Còn Hà Quốc Tường và vợ ông cứ buôn ba trên chiến trường, không có thời gian quản thốc Thôi Nguyệt Lam, nên Thôi Nguyệt Lam mới hư hỏng như vậy.
Bây giờ Lão phu nhân đã lớn tuổi, nên cũng không muốn phải tính toán với con trai và con dâu của mình nữa, nên mới chịu xuống nước nói chỉ cần Tống Thanh mang thai, thì sẽ cho con trai và con dâu trở về.
Nhưng không ngờ, Hà Quốc Tường lại cho đứa con gái nuôi này trở về đây.
Tâm tư của họ, Bà cụ Hà đã đoán ra được rồi.
So với Tống Thanh chưa từng gặp qua thế sự, thì Hà Quốc Tường nhất định sẽ yêu thích Thôi Nguyệt Lam hơn, nên mới muốn nghĩ cách chia lìa Hà Nhật Dương và Tống Thanh ra, mở đường cho Thôi Nguyệt Lam.
Bà cụ Hà là ai chứ?
Bà thông thái hơn những người bình thường rất nhiều.
Một câu nói của bà thôi cũng đã đủ để ám chỉ Hà Nhật Dương đi tìm đoàn làm phim để đầu tư, để nuôi dưỡng tình cảm với Tống Thanh
Dù sao thì Nhà họ Hà giàu có, có thể tùy ý muốn chơi như thế nào cũng được
Bình luận facebook