Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-166
CHƯƠNG 166: CUỘC SỐNG THOẢI MÁI
Hà Nhật Dương hiểu được ý của bà nội, chợt cười lên: “Cháu đã hiểu rồi.”
Bà cụ Hà mới mỉm cười hài lòng, nói với Thôi Nguyệt Lam đang đứng nịnh hót kế bên: “Nhà họ Hà của chúng ta đều có người hầu hết, cho nên không cần khách khứ phải bắt tay vào làm việc gì cả. Thôi tiểu thư, xin mời ngồi.”
Thôi Nguyệt Lam cầm lấy ly trà, bị làm cho mất hết mặt mũi.
Nhưng cô ta lại không dám nổi giận trước mặt Bà cụ Hà, nên chỉ có thể bực tức bỏ ly trà xuống, ngồi xuống kế bên Hà Nhật Dương.
Bà cụ Hà nhìn chằm chằm vào Thôi Nguyệt Lam, càng ngày bà càng không thích cô ta nữa.
Tống Thanh hoàn toàn không biết Bà cụ Hà đang đứng ở lập trường của mình, ra sức vạch kế hoạch cho cô.
Cuộc sống của cô bây giờ quả thật vô cùng thơ mộng.
Những lúc rảnh rỗi, cô dựng giá vẽ lên, tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu vẽ.
Tiến độ quay phim lúc vừa bắt đầu của đoàn rất chậm, nên đa số đều là cảnh quay của nhân vật phụ.
Việc trang điểm cho các nhân vật phụ không cần Tống Thanh phải lo, nên Tống Thanh là nhà tạo mẫu thảnh thơi nhất.
Phương Mạn Luân mang theo một bình đất sét đi tới, nhìn thấy Tống Thanh đã vẽ sắp xong rồi, mới mở miệng nói: “Em có mệt không? Thử cái này đi, đầu bếp của tôi vừa mới hầm xong đó, là gà đất sét hầm với măng tươi được hái trong rừng trúc.”
Tống Thanh dọn bút vẽ lại, hít sâu một cái, một mùi thơm phưng phức bay tới!
“Em cảm thấy em tới đây là để du lịch, chứ không phải đến để hỗ trợ.” Tống Thanh ngồi lên đất cùng với Phương Mạn Luân, lắng nghe tiếng trúc xào xạc, hít thở mùi thơm từ thịt gà, cảm giác đó thật vô cùng sảng khoái!
“Em thích thì được rồi, chỉ cần tâm trạng thoải mái, thì mới có thể làm tốt công việc được.” Phương Mạn Luân khẽ cười: “Ý kiến mà em đề nghị rất tốt, bây giờ bộ phim của chúng ta chưa phát sóng nhưng đã rất hot rồi.”
Tống Thanh nhìn thấy Phương Mạn Luân múc một chén canh gà cho mình, liền giơ tay ra đón lấy: “Cám ơn anh, mùi hương rất thơm.”
Uống một ngụm vào bụng, Tống Thanh cảm thấy lỗ chân lông khắp toàn thân cô như được nở ra hết vậy, bèn trả lời: “Em được ăn và ngủ miễn phí, nhưng vẫn phải tạo một chút cống hiến cho đoàn làm phim chứ! Tuy em dựa vào mối quan hệ mới được vào đây, nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi được!”
“Hahahaha!” Phương Mạn Luân cười lớn tiếng: “Em đó...”
Giọng điệu chiều chuộng đó, có lẽ ngay đến hắn cũng không phát hiện được.
Cảnh tượng hai người vừa ăn vừa trò chuyện, đã bị những người trong đoàn làm phim chụp lại, sau đó tải lên mạng.
Sau đó thì những người khác xúm lại bàn tán nhanh đến mức chóng mặt.
Không ít người ngạc nhiên vì cảnh sắc quá đẹp, quả thật khiến ai cũng phải ngưỡng mộ!
Dù chỉ là hình chụp từ sau lưng, nhưng hai người họ cứ ngồi kế nhau trên mặt đất, kế bên lại có một giá vẽ, bình đất sét trên mặt đất, gió hiu hiu thổi, những phiến lá trúc rơi xuống xào xạc.
Cảnh tượng này thơ mộng vô cùng.
Tấm ảnh này trở tấm ảnh hot nhất suốt mấy này nay, vô số người đều nói muốn đi tìm thế giới thơ mộng đó, để hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Điều trùng hợp là, Hà Nhật Dương đang lướt xem trang cá nhân của Tống Thanh, thì chợt nhìn thấy tấm ảnh này.
Dù chỉ là ảnh chụp sau lưng, nhưng Hà Nhật Dương vừa nhìn thấy thì đã biết đó là tấm lưng của Tống Thanh.
Cái gì? Vừa mới mấy ngày thôi mà, vậy mà cô ấy đã chụp tấm hình thân mật với người đàn ông khác như vậy ư?
Cô bé này, hãy chờ xem ta sẽ trừng trị em như thế nào!
Hà Nhật Dương đập tay lên bàn, hắn phải đầu tư vào đó, hắn phải gia nhập đoàn làm phim!
Khi rời khỏi Nhà họ Hà, Thôi Nguyệt Lam vô cùng lo lắng hỏi Hà Nhật Dương: “Bà nội có thích em không? Có nói những câu như giữ em ở lại mấy ngày không?”
Hà Nhật Dương nhìn thẳng vào đôi mắt của Thôi Nguyệt Lam, kiên nhẫn nói: “Lam Lam, căn nhà lớn của Nhà họ Hà, chỉ có người có quan hệ trực tiếp mới được ở mà thôi.”
“Vậy Tống Thanh có tư cách ở lại không?” Thôi Nguyệt Lam hỏi.
“Có.” Hà Nhật Dương không hề do dự trả lời: “Cô ấy là cháu dâu mà Nhà họ Hà thừa nhận.”
Lời của Hà Nhật Dương như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim của Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam âm thẩm cắn chặt răng.
Tống Thanh, nếu không đuổi được cô thì tôi thề không làm người!
Hà Nhật Dương vừa mới về đến Trang viên Cảnh Hoa, lập tức ra lệnh cho Lý Xuân đầu tư vào bộ phim đó.
Vả lại nguồn vốn đầu tư càng lớn, thì cổ phần sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nhà họ Phương của Phương Mạn Luân, không chuyên về phim ảnh, cho nên bộ phim này cũng được quay theo hình thức đầu tư mà thôi.
Hà Nhật Dương thật ra giống y hệt Phương Mạn Luân vậy, hắn cũng không phải chuyên nghiệp, nhưng hắn không chuyên nghiệp cũng không sao cả, chỉ cần có người chuyên nghiệp làm việc cho hắn là được rồi.
Phan Thịnh và Phan Ly đã bị hắn lãng quên gần đây, Công ty giải trí Phan Thị của họ vẫn luôn kinh doanh ngành này đó thôi!
Hà Nhật Dương thông qua Phan Thịnh và Phan Ly nhanh chóng đầu tư 1000 tỷ, trở thành đại cổ đông của bộ phim này.
Những người đó dù đắc tội ai đi nữa, cũng sẽ không dám đắc tội với công ty giải trí Phan Thị!
Huống hồ gì, có được danh tiếng và đầu tư từ Công ty giải trí Phan Thị, thì bộ truyện được chuyển đổi thành phim truyền hình này, sẽ được nâng cấp lên cao chót vót trong chốc lát.
Mấy công ty giải trí trong nước cũng bất chợt quan tâm đến câu chuyện lí thú này hơn.
Bộ phim có thể khiến cho Công ty giải trí Phan Thị nhúng tay vào, nhất định sẽ là liều thuốc độc cho đài truyền hình!
Sau đó, những chuyện diễn ra tiếp theo mới náo nhiệt.
Bởi vì sự nhúng tay của Công ty giải trí Phan Thị, nên những công ty giải trí khác cũng thể hiện ý muốn đầu tư.
Vì thế, vốn dĩ chỉ là một bộ phim tiên hiệp được đầu tư 700 tỷ, nhưng vốn đầu tư lại chợt tích lũy trên 3500 tỷ, ngay đến bộ phim lớn trong quốc tế cũng thua xa.
Bộ phim quốc tế của người khác đều có một mức đầu tư lớn được trả phí cát xê cho diễn viên.
Nhưng diễn viên chính của bộ phim này chỉ là diễn viên hạng ba hạng tư thậm chí có một số diễn viên vừa mới vào nghề, nhưng tiền cát xê của họ có bao nhiêu đâu?
Cho nên, đoàn làm phim có nhiều tiền hơn, lập tức thay đổi hết tất cả các thiết bị và các trang bị cho mình.
Đạo diễn và chế tác mấy ngày nay cứ cười híp cả mắt.
Vốn đầu tư thời kỳ sau quả thật quá nhiều rồi!
Đợi đến giờ ăn trưa, Tống Thanh mới ôm lấy hộp cơm của mình hỏi: “Thức ăn dạo gần đây của chúng ta cao cấp quá rồi, ngày nào cũng có rất nhiều thịt để ăn!”
Nữ chính trong phim tên thật là Tiểu Bàng, Tiểu Bàng trả lời: “Đúng vậy, mấy ông nhà giàu gần đây không biết tại sao nữa, cứ nhắm vào bộ phim của chúng ta, ai ai cũng đầu tư vào hết. Bây giờ chúng ta có tiền rồi, nên có thể ăn uống cho tốt rồi.”
Hả? Không phải chỉ là một bộ truyện được chuyển thể thành phim thôi sao?
Chứ đâu phải tác phẩm lớn lao gì đâu?
Bộ phim này chỉ cần phát sóng xong thì hết hot thôi, chỉ cần kiếm lợi nhuận từ những người hâm mộ là được rồi, cũng đâu hề mong chờ lãnh giải thưởng quốc tế gì đâu.
Những nhà đầu tư đó, nhiều tiền quá tiêu xài không hết nên mới rảnh rang như vậy sao?
Tiểu Bàng tiếp tục nói với Tống Thanh: “Nghe nói những ông chủ đó sẽ tới đây. Nhưng cũng thật là ngộ, lần này ngay đến ông chủ cũng xuất hiện nữa. họ đều đến đây để giám sát chúng ta đóng phim đây mà. Tôi cảm thấy nhiều áp lực quá! Trước giờ tôi vẫn chưa từng gặp qua ông chủ như vậy cả!”
Tống Thanh không biết nói gì nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy, ông chủ xuất hiện khi đang đóng phim.
Tống Thanh nói với Tiểu Bàng: “Cô chỉ cần diễn tốt vai diễn của mình là được, tôi nghĩ chắc họ không phải tới đây vì cô đâu.”
Câu nói này của Tống Thanh, khiến Tiểu Bàng bừng tỉnh!
Đúng là họ không tới đây vì nữ chính, mà là tới đây vì nhà tạo mẫu của nam nữ chính!
Khi Tống Thanh nhìn thấy những ông chủ đầu tư, cô vô cùng ngạc nhiên.
Tại sao đều là người quen thế này?
Hà Nhật Dương trước mặt người khác vẫn luôn lạnh lùng, khiến người khác không cách nào tới gần được.
Nhưng đôi sinh đôi Phan Thịnh và Phan Ly này, thì lại thân thiết hơn rất nhiều.
Vừa nhìn thấy Tống Thanh, Phan Thịnh và Phan Ly đã chủ động chào hỏi: “Thanh Thanh, lâu quá không gặp! Lần trước không phải cô khen điểm tâm rất ngon sao? Lần này chúng tôi lại đem cho cô một phần nữa nè. Đừng vui quá nha Hahahaha...”
Hahaha cái gì chứ?
Nhưng mà, Phan Thịnh Phan Ly, các anh thân là thiếu gia của công ty giải trí Phan Thị, các anh xuất hiện ở đây làm gì cơ chứ?
Đừng nói với tôi biết, các anh đều là nhà đầu tư nghen!
Hà Nhật Dương đi về phía Tống Thanh.
Giây phút đó, bầu không khí xung quanh yên tĩnh vô cùng.
Người đàn ông tựa như vị đế vương đó, trong mắt hắn dường như không còn bất kỳ ai khác, chỉ nhìn thấy người phụ nữ đó thôi.
Tống Thanh cũng không ngờ Hà Nhật Dương lại đến đây.
Lúc này không phải hắn vẫn đang ở bên cạnh Thôi Nguyệt Lam sao?
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ?
Chẳng lẽ hắn cũng đầu tư rồi ư?
“Thanh Thanh.” Hà Nhật Dương hạ giọng xuống, giọng nói của hắn như tiếng đàn piano vậy, hay đến nỗi có thể khiến lỗ tai mang thai: “Anh đến rồi đây.”
Tống Thanh ngơ ngác, sau đó lại cười lên: “Ừ.”
Hà Nhật Dương đã đến đây rồi, Thôi Nguyệt Lam cũng sẽ đến đây nữa sao?
Sở dĩ cô chạy đến đây, là vì không muốn nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam mà thôi.
Nhưng không ngờ họ lại đuổi theo đến tận đây.
Đúng là dai như đỉa mà.
Dường như có thể nghe được tiếng lòng của Tống Thanh vậy, khóe miệng Hà Nhật Dương cong lên: “Lam Lam không đi theo đến đây.”
Tống Thanh nghe thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm ngay!
Tốt quá rồi!
Hà Nhật Dương đứng trước mặt Tống Thanh, hắn giơ tay sờ đầu của Tống Thanh, trong ánh mắt hắn tràn đầy tâm sự: “Bà nội nhớ em rồi, muốn anh rảnh rỗi thì dắt em về nhà gặp bà.”
Tống Thanh xấu hổ: “Ừ.”
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, đều vô cùng ngơ ngác.
Đợi chút!
Xin lỗi nha...
Cái gì thế này?
Người đàn ông cao quý lạnh lùng lúc nãy, là tổng giám đốc Hà Nhật Dương của Tập đoàn Hà thị sao?
Có phải vậy không? Chúng ta không nhìn lầm chứ?
Vậy thì, nhà thiết kế được anh ta gọi là Thanh Thanh kia...
Aaaaaaa... chết chắc rồi!
Nhà tạo mẫu của họ sao lại là phu nhân tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị chứ?
Aaaaaaa, cuộc sống của tôi sao lại đột nhiên tràn đầy kinh ngạc thế này?
Đường đường là phu nhân tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị, nhưng lại cùng ăn cùng ngủ với họ suốt mấy ngày! Còn tạo mẫu cho họ nữa chứ!
Trời ơi, cuộc sống sao lại phấn khích thế này, đã không còn bút mực nào có thể tả xiết nữa rồi!
Còn đâu là phu nhân cao quý nữa chứ?
Còn đâu là oai phong lẫm liệt nữa chứ?
Tại sao phu nhân tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị lại dịu dàng gần gũi như vậy chứ?
Nguyên một đoàn làm phim đã hóa đá hết trong một thời gian dài, họ còn chưa kịp giải trừ trạng thái của họ, thì đã xảy ra một chuyện bất ngờ khác!
“Em yêu thích câu chuyện này như vậy, nên anh đã chuyển nhượng cổ phần của anh cho em hết rồi.” Hà Nhật Dương hạ giọng cười nói: “Em đã là một trong những bà chủ của bộ phim này rồi!”
Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều thể hiện: Bà chủ, đôi chân của bà có mỏi không, có cần người nhắc ghế cho ngồi xuống nghỉ ngơi không?
Phương Mạn Luân lúc này cũng đi tới, dường như hắn không hề ngạc nhiên gì cả, chỉ thản nhiên gật đầu với mọi người: “Các anh đều đã đến hết rồi à?”
Phan Thịnh Phan Ly mỉm cười gật đầu: “Cậu Phương, lâu quá không gặp.”
“Cũng không lâu, chỉ mấy ngày không gặp thôi, nhưng mấy anh đã chơi xỏ tôi hai lần rồi.” Phương Mạn Luân cố tình trả lời.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Lần trước chơi xỏ Phương Mạn Luân, Phan Thịnh Phan Ly là chủ mưu.
Phương Mạn Luân lúc đó vẫn nghĩ quẩn, nhưng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi.
Nếu không có sự giúp đỡ của Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh Phan Ly, thì chiêu Kim Thiền Thoát Xác của Hà Nhật Dương đã không thể tiến hành thuận lợi như vậy.
“Nếu mọi người đều đã đến đông đủ, vậy thì đoàn chúng ta nghỉ phép một ngày, hãy nghỉ ngơi cho thoải mái.” Phương Mạn Luân thân là người phụ trách tạm thời, ra lệnh nói với mọi người.
Bây giờ cổ phần của nhà đầu tư đã có sự thay đổi, xem ra mọi người đều phải bàn bạc cho rõ nên giao cho ai chấp hành.
Tống Thanh giơ tay phát biểu: “Tôi không thích làm những việc này, vì tôi đến đây để vừa thư giãn vừa làm việc.”
Hà Nhật Dương nói: “Tôi không có hứng thú quản lý những chuyện này.”
Phan Thịnh và Phan Ly nói: “Chỉ riêng công ty giải trí của bọn tôi thôi cũng đủ nhức đầu rồi, nên chúng tôi chỉ đầu tư vào bộ phim này nhưng sẽ không phụ trách gì hết.”
Cho nên, quyền quản lý vẫn giao cho Phương Mạn Luân như cũ.
Hà Nhật Dương hiểu được ý của bà nội, chợt cười lên: “Cháu đã hiểu rồi.”
Bà cụ Hà mới mỉm cười hài lòng, nói với Thôi Nguyệt Lam đang đứng nịnh hót kế bên: “Nhà họ Hà của chúng ta đều có người hầu hết, cho nên không cần khách khứ phải bắt tay vào làm việc gì cả. Thôi tiểu thư, xin mời ngồi.”
Thôi Nguyệt Lam cầm lấy ly trà, bị làm cho mất hết mặt mũi.
Nhưng cô ta lại không dám nổi giận trước mặt Bà cụ Hà, nên chỉ có thể bực tức bỏ ly trà xuống, ngồi xuống kế bên Hà Nhật Dương.
Bà cụ Hà nhìn chằm chằm vào Thôi Nguyệt Lam, càng ngày bà càng không thích cô ta nữa.
Tống Thanh hoàn toàn không biết Bà cụ Hà đang đứng ở lập trường của mình, ra sức vạch kế hoạch cho cô.
Cuộc sống của cô bây giờ quả thật vô cùng thơ mộng.
Những lúc rảnh rỗi, cô dựng giá vẽ lên, tìm một nơi yên tĩnh bắt đầu vẽ.
Tiến độ quay phim lúc vừa bắt đầu của đoàn rất chậm, nên đa số đều là cảnh quay của nhân vật phụ.
Việc trang điểm cho các nhân vật phụ không cần Tống Thanh phải lo, nên Tống Thanh là nhà tạo mẫu thảnh thơi nhất.
Phương Mạn Luân mang theo một bình đất sét đi tới, nhìn thấy Tống Thanh đã vẽ sắp xong rồi, mới mở miệng nói: “Em có mệt không? Thử cái này đi, đầu bếp của tôi vừa mới hầm xong đó, là gà đất sét hầm với măng tươi được hái trong rừng trúc.”
Tống Thanh dọn bút vẽ lại, hít sâu một cái, một mùi thơm phưng phức bay tới!
“Em cảm thấy em tới đây là để du lịch, chứ không phải đến để hỗ trợ.” Tống Thanh ngồi lên đất cùng với Phương Mạn Luân, lắng nghe tiếng trúc xào xạc, hít thở mùi thơm từ thịt gà, cảm giác đó thật vô cùng sảng khoái!
“Em thích thì được rồi, chỉ cần tâm trạng thoải mái, thì mới có thể làm tốt công việc được.” Phương Mạn Luân khẽ cười: “Ý kiến mà em đề nghị rất tốt, bây giờ bộ phim của chúng ta chưa phát sóng nhưng đã rất hot rồi.”
Tống Thanh nhìn thấy Phương Mạn Luân múc một chén canh gà cho mình, liền giơ tay ra đón lấy: “Cám ơn anh, mùi hương rất thơm.”
Uống một ngụm vào bụng, Tống Thanh cảm thấy lỗ chân lông khắp toàn thân cô như được nở ra hết vậy, bèn trả lời: “Em được ăn và ngủ miễn phí, nhưng vẫn phải tạo một chút cống hiến cho đoàn làm phim chứ! Tuy em dựa vào mối quan hệ mới được vào đây, nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi được!”
“Hahahaha!” Phương Mạn Luân cười lớn tiếng: “Em đó...”
Giọng điệu chiều chuộng đó, có lẽ ngay đến hắn cũng không phát hiện được.
Cảnh tượng hai người vừa ăn vừa trò chuyện, đã bị những người trong đoàn làm phim chụp lại, sau đó tải lên mạng.
Sau đó thì những người khác xúm lại bàn tán nhanh đến mức chóng mặt.
Không ít người ngạc nhiên vì cảnh sắc quá đẹp, quả thật khiến ai cũng phải ngưỡng mộ!
Dù chỉ là hình chụp từ sau lưng, nhưng hai người họ cứ ngồi kế nhau trên mặt đất, kế bên lại có một giá vẽ, bình đất sét trên mặt đất, gió hiu hiu thổi, những phiến lá trúc rơi xuống xào xạc.
Cảnh tượng này thơ mộng vô cùng.
Tấm ảnh này trở tấm ảnh hot nhất suốt mấy này nay, vô số người đều nói muốn đi tìm thế giới thơ mộng đó, để hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh đẹp đẽ nhất trong cuộc đời.
Điều trùng hợp là, Hà Nhật Dương đang lướt xem trang cá nhân của Tống Thanh, thì chợt nhìn thấy tấm ảnh này.
Dù chỉ là ảnh chụp sau lưng, nhưng Hà Nhật Dương vừa nhìn thấy thì đã biết đó là tấm lưng của Tống Thanh.
Cái gì? Vừa mới mấy ngày thôi mà, vậy mà cô ấy đã chụp tấm hình thân mật với người đàn ông khác như vậy ư?
Cô bé này, hãy chờ xem ta sẽ trừng trị em như thế nào!
Hà Nhật Dương đập tay lên bàn, hắn phải đầu tư vào đó, hắn phải gia nhập đoàn làm phim!
Khi rời khỏi Nhà họ Hà, Thôi Nguyệt Lam vô cùng lo lắng hỏi Hà Nhật Dương: “Bà nội có thích em không? Có nói những câu như giữ em ở lại mấy ngày không?”
Hà Nhật Dương nhìn thẳng vào đôi mắt của Thôi Nguyệt Lam, kiên nhẫn nói: “Lam Lam, căn nhà lớn của Nhà họ Hà, chỉ có người có quan hệ trực tiếp mới được ở mà thôi.”
“Vậy Tống Thanh có tư cách ở lại không?” Thôi Nguyệt Lam hỏi.
“Có.” Hà Nhật Dương không hề do dự trả lời: “Cô ấy là cháu dâu mà Nhà họ Hà thừa nhận.”
Lời của Hà Nhật Dương như một con dao sắc bén đâm thẳng vào tim của Thôi Nguyệt Lam.
Thôi Nguyệt Lam âm thẩm cắn chặt răng.
Tống Thanh, nếu không đuổi được cô thì tôi thề không làm người!
Hà Nhật Dương vừa mới về đến Trang viên Cảnh Hoa, lập tức ra lệnh cho Lý Xuân đầu tư vào bộ phim đó.
Vả lại nguồn vốn đầu tư càng lớn, thì cổ phần sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nhà họ Phương của Phương Mạn Luân, không chuyên về phim ảnh, cho nên bộ phim này cũng được quay theo hình thức đầu tư mà thôi.
Hà Nhật Dương thật ra giống y hệt Phương Mạn Luân vậy, hắn cũng không phải chuyên nghiệp, nhưng hắn không chuyên nghiệp cũng không sao cả, chỉ cần có người chuyên nghiệp làm việc cho hắn là được rồi.
Phan Thịnh và Phan Ly đã bị hắn lãng quên gần đây, Công ty giải trí Phan Thị của họ vẫn luôn kinh doanh ngành này đó thôi!
Hà Nhật Dương thông qua Phan Thịnh và Phan Ly nhanh chóng đầu tư 1000 tỷ, trở thành đại cổ đông của bộ phim này.
Những người đó dù đắc tội ai đi nữa, cũng sẽ không dám đắc tội với công ty giải trí Phan Thị!
Huống hồ gì, có được danh tiếng và đầu tư từ Công ty giải trí Phan Thị, thì bộ truyện được chuyển đổi thành phim truyền hình này, sẽ được nâng cấp lên cao chót vót trong chốc lát.
Mấy công ty giải trí trong nước cũng bất chợt quan tâm đến câu chuyện lí thú này hơn.
Bộ phim có thể khiến cho Công ty giải trí Phan Thị nhúng tay vào, nhất định sẽ là liều thuốc độc cho đài truyền hình!
Sau đó, những chuyện diễn ra tiếp theo mới náo nhiệt.
Bởi vì sự nhúng tay của Công ty giải trí Phan Thị, nên những công ty giải trí khác cũng thể hiện ý muốn đầu tư.
Vì thế, vốn dĩ chỉ là một bộ phim tiên hiệp được đầu tư 700 tỷ, nhưng vốn đầu tư lại chợt tích lũy trên 3500 tỷ, ngay đến bộ phim lớn trong quốc tế cũng thua xa.
Bộ phim quốc tế của người khác đều có một mức đầu tư lớn được trả phí cát xê cho diễn viên.
Nhưng diễn viên chính của bộ phim này chỉ là diễn viên hạng ba hạng tư thậm chí có một số diễn viên vừa mới vào nghề, nhưng tiền cát xê của họ có bao nhiêu đâu?
Cho nên, đoàn làm phim có nhiều tiền hơn, lập tức thay đổi hết tất cả các thiết bị và các trang bị cho mình.
Đạo diễn và chế tác mấy ngày nay cứ cười híp cả mắt.
Vốn đầu tư thời kỳ sau quả thật quá nhiều rồi!
Đợi đến giờ ăn trưa, Tống Thanh mới ôm lấy hộp cơm của mình hỏi: “Thức ăn dạo gần đây của chúng ta cao cấp quá rồi, ngày nào cũng có rất nhiều thịt để ăn!”
Nữ chính trong phim tên thật là Tiểu Bàng, Tiểu Bàng trả lời: “Đúng vậy, mấy ông nhà giàu gần đây không biết tại sao nữa, cứ nhắm vào bộ phim của chúng ta, ai ai cũng đầu tư vào hết. Bây giờ chúng ta có tiền rồi, nên có thể ăn uống cho tốt rồi.”
Hả? Không phải chỉ là một bộ truyện được chuyển thể thành phim thôi sao?
Chứ đâu phải tác phẩm lớn lao gì đâu?
Bộ phim này chỉ cần phát sóng xong thì hết hot thôi, chỉ cần kiếm lợi nhuận từ những người hâm mộ là được rồi, cũng đâu hề mong chờ lãnh giải thưởng quốc tế gì đâu.
Những nhà đầu tư đó, nhiều tiền quá tiêu xài không hết nên mới rảnh rang như vậy sao?
Tiểu Bàng tiếp tục nói với Tống Thanh: “Nghe nói những ông chủ đó sẽ tới đây. Nhưng cũng thật là ngộ, lần này ngay đến ông chủ cũng xuất hiện nữa. họ đều đến đây để giám sát chúng ta đóng phim đây mà. Tôi cảm thấy nhiều áp lực quá! Trước giờ tôi vẫn chưa từng gặp qua ông chủ như vậy cả!”
Tống Thanh không biết nói gì nữa.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy, ông chủ xuất hiện khi đang đóng phim.
Tống Thanh nói với Tiểu Bàng: “Cô chỉ cần diễn tốt vai diễn của mình là được, tôi nghĩ chắc họ không phải tới đây vì cô đâu.”
Câu nói này của Tống Thanh, khiến Tiểu Bàng bừng tỉnh!
Đúng là họ không tới đây vì nữ chính, mà là tới đây vì nhà tạo mẫu của nam nữ chính!
Khi Tống Thanh nhìn thấy những ông chủ đầu tư, cô vô cùng ngạc nhiên.
Tại sao đều là người quen thế này?
Hà Nhật Dương trước mặt người khác vẫn luôn lạnh lùng, khiến người khác không cách nào tới gần được.
Nhưng đôi sinh đôi Phan Thịnh và Phan Ly này, thì lại thân thiết hơn rất nhiều.
Vừa nhìn thấy Tống Thanh, Phan Thịnh và Phan Ly đã chủ động chào hỏi: “Thanh Thanh, lâu quá không gặp! Lần trước không phải cô khen điểm tâm rất ngon sao? Lần này chúng tôi lại đem cho cô một phần nữa nè. Đừng vui quá nha Hahahaha...”
Hahaha cái gì chứ?
Nhưng mà, Phan Thịnh Phan Ly, các anh thân là thiếu gia của công ty giải trí Phan Thị, các anh xuất hiện ở đây làm gì cơ chứ?
Đừng nói với tôi biết, các anh đều là nhà đầu tư nghen!
Hà Nhật Dương đi về phía Tống Thanh.
Giây phút đó, bầu không khí xung quanh yên tĩnh vô cùng.
Người đàn ông tựa như vị đế vương đó, trong mắt hắn dường như không còn bất kỳ ai khác, chỉ nhìn thấy người phụ nữ đó thôi.
Tống Thanh cũng không ngờ Hà Nhật Dương lại đến đây.
Lúc này không phải hắn vẫn đang ở bên cạnh Thôi Nguyệt Lam sao?
Tại sao hắn lại xuất hiện ở đây chứ?
Chẳng lẽ hắn cũng đầu tư rồi ư?
“Thanh Thanh.” Hà Nhật Dương hạ giọng xuống, giọng nói của hắn như tiếng đàn piano vậy, hay đến nỗi có thể khiến lỗ tai mang thai: “Anh đến rồi đây.”
Tống Thanh ngơ ngác, sau đó lại cười lên: “Ừ.”
Hà Nhật Dương đã đến đây rồi, Thôi Nguyệt Lam cũng sẽ đến đây nữa sao?
Sở dĩ cô chạy đến đây, là vì không muốn nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam mà thôi.
Nhưng không ngờ họ lại đuổi theo đến tận đây.
Đúng là dai như đỉa mà.
Dường như có thể nghe được tiếng lòng của Tống Thanh vậy, khóe miệng Hà Nhật Dương cong lên: “Lam Lam không đi theo đến đây.”
Tống Thanh nghe thấy vậy, liền thở phào nhẹ nhõm ngay!
Tốt quá rồi!
Hà Nhật Dương đứng trước mặt Tống Thanh, hắn giơ tay sờ đầu của Tống Thanh, trong ánh mắt hắn tràn đầy tâm sự: “Bà nội nhớ em rồi, muốn anh rảnh rỗi thì dắt em về nhà gặp bà.”
Tống Thanh xấu hổ: “Ừ.”
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, đều vô cùng ngơ ngác.
Đợi chút!
Xin lỗi nha...
Cái gì thế này?
Người đàn ông cao quý lạnh lùng lúc nãy, là tổng giám đốc Hà Nhật Dương của Tập đoàn Hà thị sao?
Có phải vậy không? Chúng ta không nhìn lầm chứ?
Vậy thì, nhà thiết kế được anh ta gọi là Thanh Thanh kia...
Aaaaaaa... chết chắc rồi!
Nhà tạo mẫu của họ sao lại là phu nhân tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị chứ?
Aaaaaaa, cuộc sống của tôi sao lại đột nhiên tràn đầy kinh ngạc thế này?
Đường đường là phu nhân tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị, nhưng lại cùng ăn cùng ngủ với họ suốt mấy ngày! Còn tạo mẫu cho họ nữa chứ!
Trời ơi, cuộc sống sao lại phấn khích thế này, đã không còn bút mực nào có thể tả xiết nữa rồi!
Còn đâu là phu nhân cao quý nữa chứ?
Còn đâu là oai phong lẫm liệt nữa chứ?
Tại sao phu nhân tổng giám đốc của Tập đoàn Hà thị lại dịu dàng gần gũi như vậy chứ?
Nguyên một đoàn làm phim đã hóa đá hết trong một thời gian dài, họ còn chưa kịp giải trừ trạng thái của họ, thì đã xảy ra một chuyện bất ngờ khác!
“Em yêu thích câu chuyện này như vậy, nên anh đã chuyển nhượng cổ phần của anh cho em hết rồi.” Hà Nhật Dương hạ giọng cười nói: “Em đã là một trong những bà chủ của bộ phim này rồi!”
Tất cả mọi người trong đoàn làm phim đều thể hiện: Bà chủ, đôi chân của bà có mỏi không, có cần người nhắc ghế cho ngồi xuống nghỉ ngơi không?
Phương Mạn Luân lúc này cũng đi tới, dường như hắn không hề ngạc nhiên gì cả, chỉ thản nhiên gật đầu với mọi người: “Các anh đều đã đến hết rồi à?”
Phan Thịnh Phan Ly mỉm cười gật đầu: “Cậu Phương, lâu quá không gặp.”
“Cũng không lâu, chỉ mấy ngày không gặp thôi, nhưng mấy anh đã chơi xỏ tôi hai lần rồi.” Phương Mạn Luân cố tình trả lời.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Lần trước chơi xỏ Phương Mạn Luân, Phan Thịnh Phan Ly là chủ mưu.
Phương Mạn Luân lúc đó vẫn nghĩ quẩn, nhưng cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi.
Nếu không có sự giúp đỡ của Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh Phan Ly, thì chiêu Kim Thiền Thoát Xác của Hà Nhật Dương đã không thể tiến hành thuận lợi như vậy.
“Nếu mọi người đều đã đến đông đủ, vậy thì đoàn chúng ta nghỉ phép một ngày, hãy nghỉ ngơi cho thoải mái.” Phương Mạn Luân thân là người phụ trách tạm thời, ra lệnh nói với mọi người.
Bây giờ cổ phần của nhà đầu tư đã có sự thay đổi, xem ra mọi người đều phải bàn bạc cho rõ nên giao cho ai chấp hành.
Tống Thanh giơ tay phát biểu: “Tôi không thích làm những việc này, vì tôi đến đây để vừa thư giãn vừa làm việc.”
Hà Nhật Dương nói: “Tôi không có hứng thú quản lý những chuyện này.”
Phan Thịnh và Phan Ly nói: “Chỉ riêng công ty giải trí của bọn tôi thôi cũng đủ nhức đầu rồi, nên chúng tôi chỉ đầu tư vào bộ phim này nhưng sẽ không phụ trách gì hết.”
Cho nên, quyền quản lý vẫn giao cho Phương Mạn Luân như cũ.
Bình luận facebook