Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-182
CHƯƠNG 182: RÈN LUYỆN ĐỐI KHÁNG ĐOÀN ĐỘI
Lưu Nghĩa một cước đạp cái ghế ra, đứng dậy một phát xốc lên áo của Khương Tiểu Khương trực tiếp nhấc lên, một đấm tay hướng vào mặt của Khương Tiểu Khương vung qua.
Tống Thanh nhìn thấy không tốt, nhanh chóng đi lên ôm lấy cánh tay của Lưu Nghĩa: "Lưu Nghĩa, bình tĩnh, bình tĩnh! Cậu ở nơi này ra tay, sẽ trúng bẫy của các cô ấy, cậu sẽ bị rút khỏi thi đấu đấy!"
Khương Tiểu Khương vốn Lưu Nghĩa dọa đến nửa chết, sau khi nghe được Tống Thanh nói, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, hướng về phía Lưu Nghĩa mà bắt đầu kêu gào: "Đúng vậy a, anh có bản lĩnh thì đánh tôi a! Tôi xem anh rốt cuộc có gan tới cỡ nào! Nơi này là có nhiều người như vậy nhìn đấy."
Lửa giận ở dưới đáy mắt của Lưu Nghĩa càng rừng rực, thế nhưng là cô vừa giơ tay thì cảm nhận được ngón tay mềm mại ấm áp của Tống Thanh, gắt gao ngăn lại cánh tay của cô.
Cô lo lắng lỡ tay làm tổn thương đến Tống Thanh, cũng chỉ có thể hung hãn ném Khương Tiểu Khương ra, oán hận nói: "Được, xem như cô lợi hại. Các cô hãy đợi đấy."
Khương Tiểu Khương một vẻ thảm hại từ trên mặt đất bò dậy, thoáng chốc lui về phía sau hai bước, miệng cọp gan thỏ cùng Lưu Nghĩa ngang ngạnh: "Ai sợ ai a! Tôi lại không có nói sai!"
Thôi Nguyệt Lam giễu cợt nhìn thoáng qua Tống Thanh, nhưng không có lên tiếng, chỉ là đưa cổ tay lắc lư một cái.
Tống Thanh một mắt thì nhận ra, đồng hồ đeo tay ở trên cổ tay của Thôi Nguyệt Lam, thật ra là đồng hồ Vacheron Constantin mẫu nam mà Hà Nhật Dương đã từng đeo qua.
Tống Thanh bởi vì phải giúp Hà Nhật Dương làm phối hợp tạo hình, vì vậy, cô biết rõ những kiễu mẫu trang sức mà Hà Nhật Dương sở hữu.
Đây là một mẫu đồng hồ Vacheron Constantin, cũng là mẫu đặc biệt đặt theo yêu cầu.
Mặt trên còn có tên tiếng Anh viết tắt của Hà Nhật Dương.
Tống Thanh không nhận lầm.
Thì ra, hắn đem đồng hồ có mang theo ký hiệu của mình đưa cho Thôi Nguyệt Lam rồi.
Mình quả nhiên lại bị bẽ mặt rồi.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy sắc mặt của Tống Thanh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lúc này mới cười một cách hài lòng, nói với Khương Tiểu Khương: "Được rồi, cùng loại người này nói chuyện, thật sự là sẽ kéo thấp phẩm cách của mình. Chúng ta đi thôi."
Thôi Nguyệt Lam nói xong câu này, diễu võ dương oai mà xoay người rời đi.
Khương Tiểu Khương chân chó mà hướng về phía Tống Thanh hung hãn lườm một cái, cũng cùng theo rời đi.
Khí sắc của Lưu Nghĩa cũng sắp xanh mét rồi.
"Cậu vừa rồi làm gì mà ngăn cản tớ! Cho dù là rút khỏi thi đấu tớ cũng muốn thật tốt giáo huấn một phen người đàn bà không biết xấu hổ kia!" Lưu Nghĩa thở phì phò nói.
Lông mi của Tống Thanh rất nhanh run rẩy vài cái, đem nước mắt ở dưới đáy mắt hết sức ép lùi xuống, vô cùng cô đơn mà nói: "Không cần như vậy. Các cô ấy rõ ràng là muốn cố ý chọc giận chúng ta đấy, nếu như chúng ta bị lừa rồi, liền thật sự thua rồi! Cuộc thi lần này, tớ nhất định không thể bại bởi Thôi Nguyệt Lam!"
"Nói rất hay! Tớ ủng hộ cậu đến cùng!" Lưu Nghĩa một vẻ mặt hận thù sôi sục: "Tớ cho dù là thua cuộc thi lần này, cũng phải giúp cậu thắng!"
Hai người cô gái nhìn nhau cười cười.
Tình nghĩa thuộc về hai người, cứ như vậy thản nhiên nảy sinh rồi.
Kết quả ở vòng sơ tuyển rất mau đã có rồi, tỉ lệ loại bỏ kinh người.
Quả nhiên, rất nhiều người chỉ là nhớ kỹ những nguyên tắc thiết kế, rồi lại không nhớ rõ kích thước cụ thể.
Chỉ có những người nghiêm túc nghiền ngẫm qua những nhãn hiệu thiết kế này, mới có thể nhớ kỹ kích thước chi tiết đầy đủ như thế.
Những thí sinh bị loại bỏ, toàn bộ đều làm thủ tục rời khỏi khách sạn, chứa chan sự tiếc nuối cáo biệt đoàn đội này.
Trong mấy trăm con người này chỉ còn lại có không đến một trăm người.
Mặt khác chi nhánh hiện trường thi của những khách sạn khác cũng là như thế.
Sau vòng sơ khảo, những thí sinh còn dư lại toàn bộ đều tập trung đến khách sạn bên này của Tống Thanh.
Tống Thanh ban đầu đoán chừng một chút, bây giờ có lẽ chỉ còn lại không tới năm trăm người thẳng tiến vào vòng bán kết rồi.
Từ tuyển chọn đến vòng sơ khảo, chỉ đã dùng được thời gian là một ngày.
Mà từ vòng sơ khảo đến vòng bán kết, lại chỉ tốn vài ngày thời gian.
Sau khi các thí sinh một lần nữa vào trú khách sạn, đề thi của vòng bán kết cũng ra lò rồi.
Kế tiếp chính là sự đối kháng giữa các đoàn đội.
Nếu như ở trong vòng bán kết, đoàn đội thua trận, trừ phi tài hoa của cá nhân thật sự là kinh người mới có thể bị một lần nữa suy nghĩ mà giữ lại, những thứ khác, cả đoàn đều bị diệt, tập thể loại vòng!
Bởi vậy, trong vòng bán kết, thì vô cùng coi trọng tinh thần hợp tác của đoàn đội.
Những thí sinh này đến từ thiên Nam hải Bắc, thì cần đủ thời gian để trau dồi tình cảm.
Vì vậy vòng bán kết được định vào một tuần sau.
Thời gian một tuần này, là quá sinh mọi người cùng sinh hoạt với nhau, cùng trau dồi tình cảm với nhau.
Trau dồi tình cảm được tốt hay xấu, trực tiếp liên quan đến sự thắng thua của đoàn đội.
Vì vậy tất cả mọi người rất thận trọng.
Ban tổ chứ chuẩn bị một cái va li, trong mỗi cái va li đều có những quả bóng màu được đánh số khác nhau, trên bóng màu được đánh số ở trên.
Mò được con số nào, thì bị đưa vào đội gì.
Đây chính là nói, người vô cùng quen thì có khả năng bị chia rã, giải thể đến trong đoàn đội khác nhau.
Trước một giây mọi người còn là đồng bọn, sau một giây có lẽ là kẻ địch rồi.
Cuộc thi đấu này không chỉ có khảo nghiệm tay nghề của một người, càng là khảo nghiệm nhân tính của một người.
Là thắng lợi quan trọng, hay là tình nghĩa quan trọng.
Nghe được cách phân chia này, Tống Thanh hồi hộp nắm chặt ngón tay của Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa cũng rất hồi hộp.
Nếu như cô cùng Tống Thanh tách ra, cô không khẳng định được có thể giờ phút nào cũng bảo vệ tốt Tống Thanh không.
Thôi Nguyệt Lam kia vẫn nhìn chằm chằm như hổ đói với cô ấy, chỉ sợ lúc thi vòng bán kết có thể sử dụng ngáng chân.
Đám người ở phía trước bắt đầu xếp hàng đi lên mò bóng đánh số của mình.
Người mò được số, nhao nhao đứng ở trong hàng ngũ của đội của riêng mình.
Nhìn người ở phía trước từng người rời khỏi, lòng bàn tay căng thẳng của Tống Thanh cũng bắt đầu toát mồ hôi.
Cô thật sự là không muốn cùng Lưu Nghĩa tách ra a...
Thế nhưng là, đây là thi đấu, không được phép cô ngang bướng.
Tống Thanh theo đội ngũ chậm rãi đi tới trước một va li lớn, cô vừa định thò tay đi mò bóng đánh số, nhân viên công tác đang ôm vali đột nhiên nói khẽ với Tống Thanh: "Cô Tống, tám giờ tối nay, khu vườn trên trời có người muốn gặp cô."
Tống Thanh sững sờ.
Cô vừa định nói gì, đối phương lại bay nhanh cúi đầu, giả bộ như không quen biết Tống Thanh.
Tống Thanh cắn cắn bờ môi, đáy lòng lại là âm thầm suy nghĩ, là ai muốn ở khu vườn trên trời gặp mình?
Thôi Nguyệt Lam vừa rồi ở đó khoe khoang qua với mình, chẳng lẽ lại muốn ở khu vườn trên trời bẽ mặt nữa sao?
Thật sự là đủ nhàm chán.
Đôi mắt của Tống Thanh rủ xuống, cũng không nói gì, thò tay chạm tới bóng đánh số của mình.
Màu đen số năm.
A, thật không biết là con số và màu sau may mắn hay là xúi xẻo a!
Thứ sáu ngày mười ba sao?
Tống Thanh đứng ở vị trí của đội năm, đội năm đã có người cùng Tống Thanh chào hỏi rồi.
Tống Thanh thân thiết cùng đối phương mỉm cười gật đầu đáp lại.
Một tuần này, mọi người sẽ phải cùng nhau trau dồi tình cảm rồi.
Hầu như tất cả mọi người không hy vọng đồng đội của mình là một người khó làm quen.
Đó sẽ là nhân tố lớn nhất dẫn đến cả đoàn bị diệt.
Lưu Nghĩa không lâu sau cũng tới mò bóng đánh số rồi.
Tống Thanh cả người hồi hộp đến sắp cứng ngạnh rồi, ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào tay của Lưu Nghĩa, vô cùng mong mỏi Lưu Nghĩa cũng có thể đi vào đội năm.
Thế nhưng là nhiều bóng như vậy, cô ấy có thể mờ đến số năm sao?
Đáy lòng của Lưu Nghĩa cũng là một hồi tâm thần bất định.
Cô cũng muốn cùng Tống Thanh cùng chung một đội ngũ, nhưng là bây giờ cái va li này là hoàn toàn trong suốt đấy, chỉ dựa vào cảm giác của tay thì không cách nào xác định con số đấy.
Lưu Nghĩa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh, ánh mắt tràn đầy mong chờ của Tống Thanh, khiến Lưu Nghĩa cũng là một cơn áp lực tăng gấp bội.
Ngón tay của Lưu Nghĩa ở trong va li bơi qua một lần, cuối cùng cũng quyết định chắc chắn, nhắm mắt nắm lấy một cái bóng, dốc sức giơ lên trước mặt của đối phương.
"Màu đỏ số năm, đội số năm!" Có người đọc con số của Lưu Nghĩa.
Tống Thanh nghe được kết quả này, xém chút nữa vui đến phát khóc!
Lưu Nghĩa vẫn nhắm mắt lại, cô sợ nắm được một con số khác mà cùng Tống Thanh lỡ mất dịp tốt.
Khi cô nghe nói mình được phân phối đến đội số năm, cả người quả thực vui mừng đến hỏng mất rồi!
Tống Thanh bay thẳng đến Lưu Nghĩa, giang ra hai tay.
Lưu Nghĩa quay người liền hướng về phía Tống Thanh chạy tới, lúc vọt tới trước mặt của Tống Thanh, một phát bế lên Tống Thanh, không quan tâm nhiều người ở đây đang nhìn chăm chú, ở tại chỗ xoay nhiều vòng.
Tống Thanh giật mình, lập tức ôm lấy cổ của Lưu Nghĩa: "Này, đừng làm rộn! Nhiều người như vậy đấy!"
Lưu Nghĩa cười ha ha, thả Tống Thanh xuống.
Hai người nhìn nhau cười cười, đừng nói là vui vẻ biết bao nhiêu.
Một màn này đều bị Thôi Nguyệt Lam nhìn vào mắt, Thôi Nguyệt Lam nhịn không được lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Thật sự là không biết xấu hổ!"
Một màn này không chỉ kích động Thôi Nguyệt Lam, còn kích động Hà Nhật Dương.
Lúc Hà Nhật Dương nhìn thấy tấm hình Lưu Nghĩa nhéo gò má của Tống Thanh kia còn là rất bình tĩnh đấy, nhưng khi hắn nhìn thấy Lưu Nghĩa bế lên Tống Thanh xoay vòng tại chỗ, hơn nữa lúc Tống Thanh chủ động ôm lấy Lưu Nghĩa, Tổng giám đốc Hà cuối cùng cũng không bình tĩnh được rồi!
Hà Nhật Dương mặt đen tới không khác gì đáy nồi.
Bên cạnh lại còn có Vũ Ngọc Bình đổ dầu vào lửa: "Ái chà, thằng nhóc này không tệ a! Một tay liền bế lên Thanh Thanh! Nhật Dương a, anh một tay có thể bế lên được không a? Đáng tiếc thằng nhóc không có lộ ra chính mặt, bằng không thì có thể so sánh chỉ số nhan sắc của hai người rồi."
Sắc mặt của Hà Nhật Dương càng thêm tối rồi.
Nói giỡn cái quốc tế gì?
Hắn một tay bế không lên ư?
Hắn còn làm ăn cái gì được!
Hừ, chỉ với thằng nhóc kia, dám cùng hắn so chỉ số nhan sắc?
Muốn chết à!
Phan Thịnh và Phan Ly ở bên cạnh cười thở không ra hơi: "Ái chà chà, không ngờ tới a không ngờ tới, Nhật Dương cuối cùng cũng có đối thủ a! Thằng nhóc này tôi nhìn cũng không tệ chứ! Quan trọng là Thanh Thanh thích!"
Thích cái con c*c!
Cô ấy làm sao có thể thích người đàn ông như vậy!
Hà Nhật Dương hỏa khí càng lớn!
Vũ Ngọc Bình một biểu cảm vẫn chưa thỏa mãn mà nói: "Nghe nói vòng bán kết là cuộc thi đoàn đội. người ở trong một đoàn đội cũng phải cùng nhau sinh hoạt trong một tuần đấy, không biết giữa Thanh Thanh cùng thằng nhóc này sẽ xảy ra chuyện gì thú vị đây?"
Hà Nhật Dương cũng ngồi yên không được nữa!
Xảy ra chuyện gì thú vị?
Cho chuyện thú vị đi gặp mà rồi đi!
Hà Nhật Dương đen mặt gọi tới Lý Xuân: "Thử điều tra người đàn ông này là ai cho tôi!"
Lý Xuân không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời: "Tổng giám đốc, ngài không phải đã đáp ứng lão phu nhân, không nhúng tay vào cuộc thi đấu này đấy sao?"
"Tôi nói tôi không nhúng tay vào, tôi có nói qua người khác không nhúng tay vào sao?" Mắt phượng của Hà Nhật Dương hung hãn lườm Lý Xuân, đưa tay chỉ vào Vũ Ngọc Bình: "Ngươi là phụng nghe mệnh lệnh của Vũ Ngọc Bình đi điều tra đấy! Biết rồi chưa?"
Đáy mắt của Lý Xuân che không được ý cười: "Đúng, tôi hiểu rồi! Tôi là Cậu Vũ gọi tới, đặc biệt đi điều tra tài liệu của người kia đấy!"
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh Phan Ly trực tiếp cười nằm ở trên ghế sa lon rồi.
Giấu đầu hở đuôi a giấu đầu hở đuôi!
"Cậu Vũ, tôi lập tức đi điều tra ngay." Lý Xuân cố ý nghiêm trang nói với Vũ Ngọc Bình.
"Được được được, đi đi đi đi!" Vũ Ngọc Bình cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Hà Nhật Dương cảm thấy hắn sắp nhịn không nổi rồi!
Nếu như không phải Vũ Ngọc Bình chết sống lôi kéo hắn, không cho hắn trực tiếp đi tìm Tống Thanh, hắn đã sớm không nhịn được tìm Tống Thanh hoàn toàn ngả bài rồi!
"Bình tĩnh bình tĩnh!" Vũ Ngọc Bình đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Hà Nhật Dương, nói: "Thanh Thanh bây giờ đối với anh có thành kiến quá sâu, anh nói cái gì cô ấy đều sẽ không tin đấy, anh phải từ từ toan tính đấy."
Hà Nhật Dương cảm thấy mình tiếp tục bình tĩnh đến cỡ nào, thì sắp bị người thọc gậy bánh xe rồi!
Lưu Nghĩa một cước đạp cái ghế ra, đứng dậy một phát xốc lên áo của Khương Tiểu Khương trực tiếp nhấc lên, một đấm tay hướng vào mặt của Khương Tiểu Khương vung qua.
Tống Thanh nhìn thấy không tốt, nhanh chóng đi lên ôm lấy cánh tay của Lưu Nghĩa: "Lưu Nghĩa, bình tĩnh, bình tĩnh! Cậu ở nơi này ra tay, sẽ trúng bẫy của các cô ấy, cậu sẽ bị rút khỏi thi đấu đấy!"
Khương Tiểu Khương vốn Lưu Nghĩa dọa đến nửa chết, sau khi nghe được Tống Thanh nói, trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo, hướng về phía Lưu Nghĩa mà bắt đầu kêu gào: "Đúng vậy a, anh có bản lĩnh thì đánh tôi a! Tôi xem anh rốt cuộc có gan tới cỡ nào! Nơi này là có nhiều người như vậy nhìn đấy."
Lửa giận ở dưới đáy mắt của Lưu Nghĩa càng rừng rực, thế nhưng là cô vừa giơ tay thì cảm nhận được ngón tay mềm mại ấm áp của Tống Thanh, gắt gao ngăn lại cánh tay của cô.
Cô lo lắng lỡ tay làm tổn thương đến Tống Thanh, cũng chỉ có thể hung hãn ném Khương Tiểu Khương ra, oán hận nói: "Được, xem như cô lợi hại. Các cô hãy đợi đấy."
Khương Tiểu Khương một vẻ thảm hại từ trên mặt đất bò dậy, thoáng chốc lui về phía sau hai bước, miệng cọp gan thỏ cùng Lưu Nghĩa ngang ngạnh: "Ai sợ ai a! Tôi lại không có nói sai!"
Thôi Nguyệt Lam giễu cợt nhìn thoáng qua Tống Thanh, nhưng không có lên tiếng, chỉ là đưa cổ tay lắc lư một cái.
Tống Thanh một mắt thì nhận ra, đồng hồ đeo tay ở trên cổ tay của Thôi Nguyệt Lam, thật ra là đồng hồ Vacheron Constantin mẫu nam mà Hà Nhật Dương đã từng đeo qua.
Tống Thanh bởi vì phải giúp Hà Nhật Dương làm phối hợp tạo hình, vì vậy, cô biết rõ những kiễu mẫu trang sức mà Hà Nhật Dương sở hữu.
Đây là một mẫu đồng hồ Vacheron Constantin, cũng là mẫu đặc biệt đặt theo yêu cầu.
Mặt trên còn có tên tiếng Anh viết tắt của Hà Nhật Dương.
Tống Thanh không nhận lầm.
Thì ra, hắn đem đồng hồ có mang theo ký hiệu của mình đưa cho Thôi Nguyệt Lam rồi.
Mình quả nhiên lại bị bẽ mặt rồi.
Thôi Nguyệt Lam nhìn thấy sắc mặt của Tống Thanh trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lúc này mới cười một cách hài lòng, nói với Khương Tiểu Khương: "Được rồi, cùng loại người này nói chuyện, thật sự là sẽ kéo thấp phẩm cách của mình. Chúng ta đi thôi."
Thôi Nguyệt Lam nói xong câu này, diễu võ dương oai mà xoay người rời đi.
Khương Tiểu Khương chân chó mà hướng về phía Tống Thanh hung hãn lườm một cái, cũng cùng theo rời đi.
Khí sắc của Lưu Nghĩa cũng sắp xanh mét rồi.
"Cậu vừa rồi làm gì mà ngăn cản tớ! Cho dù là rút khỏi thi đấu tớ cũng muốn thật tốt giáo huấn một phen người đàn bà không biết xấu hổ kia!" Lưu Nghĩa thở phì phò nói.
Lông mi của Tống Thanh rất nhanh run rẩy vài cái, đem nước mắt ở dưới đáy mắt hết sức ép lùi xuống, vô cùng cô đơn mà nói: "Không cần như vậy. Các cô ấy rõ ràng là muốn cố ý chọc giận chúng ta đấy, nếu như chúng ta bị lừa rồi, liền thật sự thua rồi! Cuộc thi lần này, tớ nhất định không thể bại bởi Thôi Nguyệt Lam!"
"Nói rất hay! Tớ ủng hộ cậu đến cùng!" Lưu Nghĩa một vẻ mặt hận thù sôi sục: "Tớ cho dù là thua cuộc thi lần này, cũng phải giúp cậu thắng!"
Hai người cô gái nhìn nhau cười cười.
Tình nghĩa thuộc về hai người, cứ như vậy thản nhiên nảy sinh rồi.
Kết quả ở vòng sơ tuyển rất mau đã có rồi, tỉ lệ loại bỏ kinh người.
Quả nhiên, rất nhiều người chỉ là nhớ kỹ những nguyên tắc thiết kế, rồi lại không nhớ rõ kích thước cụ thể.
Chỉ có những người nghiêm túc nghiền ngẫm qua những nhãn hiệu thiết kế này, mới có thể nhớ kỹ kích thước chi tiết đầy đủ như thế.
Những thí sinh bị loại bỏ, toàn bộ đều làm thủ tục rời khỏi khách sạn, chứa chan sự tiếc nuối cáo biệt đoàn đội này.
Trong mấy trăm con người này chỉ còn lại có không đến một trăm người.
Mặt khác chi nhánh hiện trường thi của những khách sạn khác cũng là như thế.
Sau vòng sơ khảo, những thí sinh còn dư lại toàn bộ đều tập trung đến khách sạn bên này của Tống Thanh.
Tống Thanh ban đầu đoán chừng một chút, bây giờ có lẽ chỉ còn lại không tới năm trăm người thẳng tiến vào vòng bán kết rồi.
Từ tuyển chọn đến vòng sơ khảo, chỉ đã dùng được thời gian là một ngày.
Mà từ vòng sơ khảo đến vòng bán kết, lại chỉ tốn vài ngày thời gian.
Sau khi các thí sinh một lần nữa vào trú khách sạn, đề thi của vòng bán kết cũng ra lò rồi.
Kế tiếp chính là sự đối kháng giữa các đoàn đội.
Nếu như ở trong vòng bán kết, đoàn đội thua trận, trừ phi tài hoa của cá nhân thật sự là kinh người mới có thể bị một lần nữa suy nghĩ mà giữ lại, những thứ khác, cả đoàn đều bị diệt, tập thể loại vòng!
Bởi vậy, trong vòng bán kết, thì vô cùng coi trọng tinh thần hợp tác của đoàn đội.
Những thí sinh này đến từ thiên Nam hải Bắc, thì cần đủ thời gian để trau dồi tình cảm.
Vì vậy vòng bán kết được định vào một tuần sau.
Thời gian một tuần này, là quá sinh mọi người cùng sinh hoạt với nhau, cùng trau dồi tình cảm với nhau.
Trau dồi tình cảm được tốt hay xấu, trực tiếp liên quan đến sự thắng thua của đoàn đội.
Vì vậy tất cả mọi người rất thận trọng.
Ban tổ chứ chuẩn bị một cái va li, trong mỗi cái va li đều có những quả bóng màu được đánh số khác nhau, trên bóng màu được đánh số ở trên.
Mò được con số nào, thì bị đưa vào đội gì.
Đây chính là nói, người vô cùng quen thì có khả năng bị chia rã, giải thể đến trong đoàn đội khác nhau.
Trước một giây mọi người còn là đồng bọn, sau một giây có lẽ là kẻ địch rồi.
Cuộc thi đấu này không chỉ có khảo nghiệm tay nghề của một người, càng là khảo nghiệm nhân tính của một người.
Là thắng lợi quan trọng, hay là tình nghĩa quan trọng.
Nghe được cách phân chia này, Tống Thanh hồi hộp nắm chặt ngón tay của Lưu Nghĩa.
Lưu Nghĩa cũng rất hồi hộp.
Nếu như cô cùng Tống Thanh tách ra, cô không khẳng định được có thể giờ phút nào cũng bảo vệ tốt Tống Thanh không.
Thôi Nguyệt Lam kia vẫn nhìn chằm chằm như hổ đói với cô ấy, chỉ sợ lúc thi vòng bán kết có thể sử dụng ngáng chân.
Đám người ở phía trước bắt đầu xếp hàng đi lên mò bóng đánh số của mình.
Người mò được số, nhao nhao đứng ở trong hàng ngũ của đội của riêng mình.
Nhìn người ở phía trước từng người rời khỏi, lòng bàn tay căng thẳng của Tống Thanh cũng bắt đầu toát mồ hôi.
Cô thật sự là không muốn cùng Lưu Nghĩa tách ra a...
Thế nhưng là, đây là thi đấu, không được phép cô ngang bướng.
Tống Thanh theo đội ngũ chậm rãi đi tới trước một va li lớn, cô vừa định thò tay đi mò bóng đánh số, nhân viên công tác đang ôm vali đột nhiên nói khẽ với Tống Thanh: "Cô Tống, tám giờ tối nay, khu vườn trên trời có người muốn gặp cô."
Tống Thanh sững sờ.
Cô vừa định nói gì, đối phương lại bay nhanh cúi đầu, giả bộ như không quen biết Tống Thanh.
Tống Thanh cắn cắn bờ môi, đáy lòng lại là âm thầm suy nghĩ, là ai muốn ở khu vườn trên trời gặp mình?
Thôi Nguyệt Lam vừa rồi ở đó khoe khoang qua với mình, chẳng lẽ lại muốn ở khu vườn trên trời bẽ mặt nữa sao?
Thật sự là đủ nhàm chán.
Đôi mắt của Tống Thanh rủ xuống, cũng không nói gì, thò tay chạm tới bóng đánh số của mình.
Màu đen số năm.
A, thật không biết là con số và màu sau may mắn hay là xúi xẻo a!
Thứ sáu ngày mười ba sao?
Tống Thanh đứng ở vị trí của đội năm, đội năm đã có người cùng Tống Thanh chào hỏi rồi.
Tống Thanh thân thiết cùng đối phương mỉm cười gật đầu đáp lại.
Một tuần này, mọi người sẽ phải cùng nhau trau dồi tình cảm rồi.
Hầu như tất cả mọi người không hy vọng đồng đội của mình là một người khó làm quen.
Đó sẽ là nhân tố lớn nhất dẫn đến cả đoàn bị diệt.
Lưu Nghĩa không lâu sau cũng tới mò bóng đánh số rồi.
Tống Thanh cả người hồi hộp đến sắp cứng ngạnh rồi, ánh mắt luôn chăm chú nhìn vào tay của Lưu Nghĩa, vô cùng mong mỏi Lưu Nghĩa cũng có thể đi vào đội năm.
Thế nhưng là nhiều bóng như vậy, cô ấy có thể mờ đến số năm sao?
Đáy lòng của Lưu Nghĩa cũng là một hồi tâm thần bất định.
Cô cũng muốn cùng Tống Thanh cùng chung một đội ngũ, nhưng là bây giờ cái va li này là hoàn toàn trong suốt đấy, chỉ dựa vào cảm giác của tay thì không cách nào xác định con số đấy.
Lưu Nghĩa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Thanh, ánh mắt tràn đầy mong chờ của Tống Thanh, khiến Lưu Nghĩa cũng là một cơn áp lực tăng gấp bội.
Ngón tay của Lưu Nghĩa ở trong va li bơi qua một lần, cuối cùng cũng quyết định chắc chắn, nhắm mắt nắm lấy một cái bóng, dốc sức giơ lên trước mặt của đối phương.
"Màu đỏ số năm, đội số năm!" Có người đọc con số của Lưu Nghĩa.
Tống Thanh nghe được kết quả này, xém chút nữa vui đến phát khóc!
Lưu Nghĩa vẫn nhắm mắt lại, cô sợ nắm được một con số khác mà cùng Tống Thanh lỡ mất dịp tốt.
Khi cô nghe nói mình được phân phối đến đội số năm, cả người quả thực vui mừng đến hỏng mất rồi!
Tống Thanh bay thẳng đến Lưu Nghĩa, giang ra hai tay.
Lưu Nghĩa quay người liền hướng về phía Tống Thanh chạy tới, lúc vọt tới trước mặt của Tống Thanh, một phát bế lên Tống Thanh, không quan tâm nhiều người ở đây đang nhìn chăm chú, ở tại chỗ xoay nhiều vòng.
Tống Thanh giật mình, lập tức ôm lấy cổ của Lưu Nghĩa: "Này, đừng làm rộn! Nhiều người như vậy đấy!"
Lưu Nghĩa cười ha ha, thả Tống Thanh xuống.
Hai người nhìn nhau cười cười, đừng nói là vui vẻ biết bao nhiêu.
Một màn này đều bị Thôi Nguyệt Lam nhìn vào mắt, Thôi Nguyệt Lam nhịn không được lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Thật sự là không biết xấu hổ!"
Một màn này không chỉ kích động Thôi Nguyệt Lam, còn kích động Hà Nhật Dương.
Lúc Hà Nhật Dương nhìn thấy tấm hình Lưu Nghĩa nhéo gò má của Tống Thanh kia còn là rất bình tĩnh đấy, nhưng khi hắn nhìn thấy Lưu Nghĩa bế lên Tống Thanh xoay vòng tại chỗ, hơn nữa lúc Tống Thanh chủ động ôm lấy Lưu Nghĩa, Tổng giám đốc Hà cuối cùng cũng không bình tĩnh được rồi!
Hà Nhật Dương mặt đen tới không khác gì đáy nồi.
Bên cạnh lại còn có Vũ Ngọc Bình đổ dầu vào lửa: "Ái chà, thằng nhóc này không tệ a! Một tay liền bế lên Thanh Thanh! Nhật Dương a, anh một tay có thể bế lên được không a? Đáng tiếc thằng nhóc không có lộ ra chính mặt, bằng không thì có thể so sánh chỉ số nhan sắc của hai người rồi."
Sắc mặt của Hà Nhật Dương càng thêm tối rồi.
Nói giỡn cái quốc tế gì?
Hắn một tay bế không lên ư?
Hắn còn làm ăn cái gì được!
Hừ, chỉ với thằng nhóc kia, dám cùng hắn so chỉ số nhan sắc?
Muốn chết à!
Phan Thịnh và Phan Ly ở bên cạnh cười thở không ra hơi: "Ái chà chà, không ngờ tới a không ngờ tới, Nhật Dương cuối cùng cũng có đối thủ a! Thằng nhóc này tôi nhìn cũng không tệ chứ! Quan trọng là Thanh Thanh thích!"
Thích cái con c*c!
Cô ấy làm sao có thể thích người đàn ông như vậy!
Hà Nhật Dương hỏa khí càng lớn!
Vũ Ngọc Bình một biểu cảm vẫn chưa thỏa mãn mà nói: "Nghe nói vòng bán kết là cuộc thi đoàn đội. người ở trong một đoàn đội cũng phải cùng nhau sinh hoạt trong một tuần đấy, không biết giữa Thanh Thanh cùng thằng nhóc này sẽ xảy ra chuyện gì thú vị đây?"
Hà Nhật Dương cũng ngồi yên không được nữa!
Xảy ra chuyện gì thú vị?
Cho chuyện thú vị đi gặp mà rồi đi!
Hà Nhật Dương đen mặt gọi tới Lý Xuân: "Thử điều tra người đàn ông này là ai cho tôi!"
Lý Xuân không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời: "Tổng giám đốc, ngài không phải đã đáp ứng lão phu nhân, không nhúng tay vào cuộc thi đấu này đấy sao?"
"Tôi nói tôi không nhúng tay vào, tôi có nói qua người khác không nhúng tay vào sao?" Mắt phượng của Hà Nhật Dương hung hãn lườm Lý Xuân, đưa tay chỉ vào Vũ Ngọc Bình: "Ngươi là phụng nghe mệnh lệnh của Vũ Ngọc Bình đi điều tra đấy! Biết rồi chưa?"
Đáy mắt của Lý Xuân che không được ý cười: "Đúng, tôi hiểu rồi! Tôi là Cậu Vũ gọi tới, đặc biệt đi điều tra tài liệu của người kia đấy!"
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh Phan Ly trực tiếp cười nằm ở trên ghế sa lon rồi.
Giấu đầu hở đuôi a giấu đầu hở đuôi!
"Cậu Vũ, tôi lập tức đi điều tra ngay." Lý Xuân cố ý nghiêm trang nói với Vũ Ngọc Bình.
"Được được được, đi đi đi đi!" Vũ Ngọc Bình cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra rồi.
Hà Nhật Dương cảm thấy hắn sắp nhịn không nổi rồi!
Nếu như không phải Vũ Ngọc Bình chết sống lôi kéo hắn, không cho hắn trực tiếp đi tìm Tống Thanh, hắn đã sớm không nhịn được tìm Tống Thanh hoàn toàn ngả bài rồi!
"Bình tĩnh bình tĩnh!" Vũ Ngọc Bình đưa tay vỗ vỗ bờ vai của Hà Nhật Dương, nói: "Thanh Thanh bây giờ đối với anh có thành kiến quá sâu, anh nói cái gì cô ấy đều sẽ không tin đấy, anh phải từ từ toan tính đấy."
Hà Nhật Dương cảm thấy mình tiếp tục bình tĩnh đến cỡ nào, thì sắp bị người thọc gậy bánh xe rồi!
Bình luận facebook