• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (110 Viewers)

  • Chap-183

CHƯƠNG 183: THỂ HIỆN SỰ TỒN TẠI




Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa luôn lo lắng Thôi Nguyệt Lam cũng lấy được đội số năm, như vậy thì sẽ khổ bức rồi.
Mỗi ngày cùng một người phụ nữ như vậy, có thể trau dồi tình cảm ra ma a?
Cũng may Thôi Nguyệt Lam lấy được đội số ba, hoàn toàn ngăn chặn tận gốc khả năng cùng hợp tác rồi.
Nhìn thấy kết quả này, Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa lúc này mới thở phào một hơi, quay người cùng nhau chào hỏi làm quen với những đội viên khác.
Vào đêm đó, Tống Thanh suy nghĩ một hồi.
Mặc kệ người hẹn gặp mình có phải Thôi Nguyệt Lam hay không, mình cũng đừng đến thì tốt hơn.
Bây giờ tất cả mọi người đã chia ra đội ngũ rồi, phải cùng những người khác giữ một chút khoảng cách.
Nói cách khác, không đủ sự tin tưởng, các đội viên còn làm sao trau dồi tình cảm được?
Vì vậy, Tống Thanh đem cuộc hẹn kia quăng tới tận sau đầu, cùng Lưu Nghĩa với những đội viên khác, chạy đến phòng bài bạc liên hệ tình cảm rồi.
Lúc tám giờ, gió lớn và mưa to của đài khí tượng dự báo cuối cùng cũng tới đúng hẹn.
Hà Nhật Dương một người đứng ở khu vườn trên trời của đỉnh lầu, bị cơn mưa lớn đột nhiên đến xối tới ướt sũng.
Hắn ngoan cố từ tám giờ chờ đến chín giờ, đều không có đợi được bóng dáng của Tống Thanh.
Chờ hắn trở lại biệt thự, Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh Phan Ly lại lần nữa cười đến bụng cũng chuột rút.
Cho dù là Hà Nhật Dương ở trên thương trường oai phong một cõi đến cỡ nào thì có thể thế nào?
Ở trên mặt tình cảm, hắn còn không bằng Phan Thịnh Phan Ly đấy!
Hà Nhật Dương hung hãn lườm ba người bọn họ.
Nếu như không phải coi trên phần bọn họ là những người bạn khốn, dám như vậy chê cười hắn, hắn đã sớm... Hừ hừ...
"Tôi đã nói Thanh Thanh sẽ không đi rồi! Anh còn không tin!" Vũ Ngọc Bình cười đến nước mắt đều chảy ra rồi!
Phan Thịnh cũng cùng theo nói: "Biểu thị đồng ý."
Phan Ly ôm bụng nói: "Đồng ý +1."
Hà Nhật Dương đưa tay nhận lấy khăn mặt của Lý Xuân đưa tới, hung hãn lau tóc, đặt mông ngồi ở trên ghế sa lon, không hiểu mà hỏi Vũ Ngọc Bình: "Cô ấy tại sao không đi?"
"Rất đơn giản a!" Vũ Ngọc Bình vừa mở tay, trả lời: "Cô ấy lại không biết là ai hẹn cô ấy, cô ấy tại sao phải đi? Nếu như là gây xích chia rẻ do đội của kẻ địch cố ý tạo ra thì sao? Phải biết rằng, bắt đầu bây giờ, vòng bán kết đã coi như là đã bắt đầu rồi!"
Hà Nhật Dương một hồi nghiến răng: "Chết tiệt!"
Lúc này, Lý Xuân đi nghe điện thoại, chẳng lâu sau đó, bước chân nhẹ nhàng mang theo một phần tài liệu trở về.
"Cậu Vũ, tài liệu của ngài muốn." Lý Xuân cố ý một mực cung kính đưa tài liệu ở trong tay ra vẻ muốn đưa cho Vũ Ngọc Bình.
Không chờ Vũ Ngọc Bình phản ứng lại, Hà Nhật Dương một phát từ trong tay của Lý Xuân giật lấy: "Ngươi là trợ lý của ai a?"
Lý Xuân cố nhịn cười trả lời: "Thế nhưng chuyện này, là Cậu Vũ dặn dò tôi đi làm a."
"Phụt..." Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh Phan Ly lại lần nữa cười phun ra!
Bọn họ trước kia làm sao không có phát hiện Hà Nhật Dương lại thú vị như vậy?
Hình như, vừa gặp phải chuyện của Tống Thanh, hắn liền trở nên không bình tĩnh rồi.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương lạnh lùng nhìn lướt qua Lý Xuân, Lý Xuân lập tức ngoan ngoãn lui qua một bên.
Tổng giám đốc cũng không phải là một tồn tại có thế tùy tiện trêu chọc a...
Hà Nhật Dương đọc nhanh như gió xem xong tài liệu của Lưu Nghĩa, mắt phượng đột nhiên chết đứng ở mục giới tính của Lưu Nghĩa rồi!
Giới tính: Nữ.
Giới tính, nữ?
Hắn là nữ?
Hà Nhật Dương gần như cho là mình hoa mắt rồi, một lần nữa đem tài liệu của Lưu Nghĩa coi lại một lần!
Không sai, Lưu Nghĩa là nữ! Cô ấy là nữ đấy!
A a ha ha ha!
Khí đục kia ở dưới đáy lòng của Hà Nhật Dương, trong nháy mắt được nôn ra đến sạch sạch sẽ sẽ!
Tinh thần sảng khoái đến không có bạn bè rồi!
Vũ Ngọc Bình nhìn thấy biểu cảm của Hà Nhật Dương biến hóa nhanh như vậy, lập tức cũng có hứng thú, một phát cướp đi tài liệu ở trong tay của Hà Nhật Dương.
Chờ Vũ Ngọc Bình nhìn rõ ràng mục giới tính kia, cả người cũng kinh ngạc đến ngây người rồi.
"Đợi một chút, người gọi là Lưu Nghĩa này, là nữ đấy ư?" Vũ Ngọc Bình lục lọi tài liệu: "Sao không có ảnh chụp a?"
Lý Xuân đứng ở một bên trả lời: "Chỉ tìm được ảnh chụp lúc cô ấy năm tuổi, về sau cô ấy hình như rất không thích chụp hình, bởi vậy không có ảnh chụp được lưu truyền ra."
Phan Thịnh Phan Ly cũng có hứng thú, từ trong tay của Vũ Ngọc Bình lấy đi tài liệu, trên dưới đều xem qua một lần, lập tức há to miệng: "Quả thực là khiến người ta khó có thể tin! Lại là một tay Boxing cấp bậc sáu mươi kg?"
"In tơ rét tin (Interesting)." Vũ Ngọc Bình cố ý nói một câu tiếng Anh quái đản.
Tâm trạng của Hà Nhật Dương trong nháy mắt nắng ráo sáng sủa, hoàn toàn không ngại sự quái gở của Vũ Ngọc Bình.
Chỉ cần người cùng Thanh Thanh ở với nhau không phải là đàn ông, như vậy mọi thứ đều không là vấn đề!
Hắn đã nói rồi, Thanh Thanh của hắn làm sao lại là loại phu nữ đó?
Làm sao có thể cùng người đàn ông khác gần gũi như vậy?
Lúc này Phan Thịnh mới ung dung mở miệng nói: "Tuy rằng giới tính là nữ, thế nhưng là bề ngoài thoạt nhìn lại không chút nào thua kém những người đàn ông khác a! Người phụ nữ như vậy, chỉ sợ là nguy hiểm hơn chăng?"
Phan Ly cũng cùng theo mở miệng nói: "Đúng, bởi vì mọi người là phụ nữ, vì vậy Thanh Thanh cũng sẽ không đối với cô ấy mà có sự phòng vệ. Trái lại, sẽ bởi vì đối phương là phụ nữ, mà thả lỏng lòng phòng bị mà chủ động tới gần tiếp cận. Nếu như nói Lưu Nghĩa là cong..."
Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly đồng thời ý tứ sâu xa mà nhìn Hà Nhật Dương.
Câu nói độc thoại trong nội tâm của Hà Nhật Dương: Ba người các ngươi là mấy ý gì a? Không cho tôi dựng nên một tình địch là các ngươi liền không cam lòng a có phải không?
Nhưng mà, Hà Nhật Dương lại cảm thấy ba người bọn họ nói rất có lý!
Không được, hắn nhất định không thể để cho Thanh Thanh cong rồi!
Hắn phải mọi lúc nhắc nhở một cái Thanh Thanh, ưu điểm của trai thẳng!
Ngày đầu tiên của vòng bán kết trau dồi tình cảm.
Thành phố M vừa mới mưa xong, không khí tươi mát cực khủng.
Tất cả mọi người bị dẫn ra khỏi khách sạn, hít thở không khí trong lành.
Năm trăm người hùng hùng dũng dũng giết đến một sân thể dục của trong vùng.
Sân thể dục này cũng không lớn, nsố lượng người được dung nạp cũng chỉ hơn một nghìn người.
Bởi vậy hơn năm trăm người tới nơi này vận động, là quá thích hợp hơn rồi.
Tống Thanh cùng theo đội ngũ đi tới sân thể dục, vận động hay tay hai chân, khởi động một hồi, nghe nói hôm nay phải ở chỗ này hoàn thành một loạt trò chơi, gia tăng tình cảm các đội viên.
Ngay vào lúc này, trong đám người đột nhiên có người kinh hô một tiếng: "Mọi người xem, có người đang chơi bóng rổ!"
Tống Thanh thuận theo phương hướng ngón tay của người kia nhìn sang.
Nhìn thoáng qua thì không có sao, cả người đều ngớ ra một hồi!
Chỉ thấy Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh Phan Ly cùng Lý Xuân mặc trang phục thể thao, cùng một đội người khác đang chơi bóng rổ!
Bọn họ sao lại chạy đến nơi đây chơi bóng rổ rồi?
Không đúng!
Hà Nhật Dương muốn chơi bóng rổ, có thể đi đến nơi càng cao cấp, mà không phải tới sân thể dục nhỏ bé cũ nát này!
Ngay vào lúc này, Hà Nhật Dương một cái three-point shot vô cùng đẹp, vững vàng rơi vào trong vòng rổ.
Xung quanh không ít người lập tức bạo phát một tiếng reo hò.
Tống Thanh im lặng lắc đầu.
Hà Nhật Dương xem ra là thật sự thích Thôi Nguyệt Lam rồi chăng?
Vì đến xem Thôi Nguyệt Lam một cái, lại có thể bằng lòng hạ mình đến sân thể dục nhỏ bé cũ nát như vậy mà chơi bóng rổ.
Tống Thanh quay người nhìn thoáng qua đội số ba của Thôi Nguyệt Lam.
Trên mặt của Thôi Nguyệt Lam quả nhiên là một cơn kích động, đáy mắt đều thiêu đốt lên ngọn lửa nhỏ.
Ánh mắt của Tống Thanh hơi hơi buồn.
Quả nhiên là đến xem Thôi Nguyệt Lam đấy.
Hà Nhật Dương hết lần này đến lần khác chạy đến trước mặt mình cùng Thôi Nguyệt Lam thể hiện tình cảm, là đang thúc giục mình ly hôn sao?
Lưu Nghĩa nhìn thấy sự buồn bã ở trên mặt của Tống Thanh, đưa tay nắm lấy ngón tay của Tống Thanh, cho cô ấy một an ủi im ắng.
Tống Thanh hướng về phía Lưu Nghĩa khó khăn mà cười, khẽ lắc đầu, ý bảo đối phương đừng lo lắng cho mình.
"Không phải là chơi bóng rổ sao?" Lưu Nghĩa cười nhạo một tiếng: "Đấu thể lực? Một lát, xem anh Nghĩa xử khô bọn họ!"
Đáy lòng của Tống Thanh ấm áp lên.
Biết rõ đây là Lưu Nghĩa cách của mình đang bảo vệ mình.
Lúc mình yếu ớt nhất, có một người không hỏi nguyên nhân không hỏi lý do đứng tại bên cạnh của mình bảo vệ mình, ủng hộ mình, cái loại cảm giác này thật là vượt qua ấm áp.
Hốc mắt của Tống Thanh trong nháy mắt đỏ hồng lên.
Thế nhưng là cô không thích tình cảm lộ ra ngoài, cứng rắn mà đem cảm giác muốn khóc này ép về.
Chờ sau khi tất cả mọi người đều đến sân thể dục, ban tổ chức lập tức tuyên bố hoạt động của hôm nay là cuộc thi hữu nghị bóng rổ.
Ha ha, quả nhiên là chơi bóng rổ.
Từng đội ngũ đều có bốn năm mươi người, gom thành một đội bóng rổ quả thực là quá dễ dàng.
Mọi người đều biết, quy mô của một đội bóng rổ là mười mấy người, nhưng mà thi đấu cũng chỉ là năm người.
Vì vậy, tha hồ từ trong đội ngũ bới đi bới lại, thì bới ra một đám người.
Lưu Nghĩa một vẻ lo việc nghĩa không thể chểnh mảng mà đứng dậy, cô cái gì cũng không làm, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất một tay một hơi làm hai mươi cái hít đất, trong nháy mắt thẳng tiến trở thành một trong những tuyển thủ được lên sân.
Chơi bóng rổ muốn thắng, thể lực cũng là một mấu chốt.
Mọi người đều là nhà thiết kế.
Phần lớn đều là gà yếu nho nhã yếu ớt, hoặc là chỉ là những cô gái.
Cho người cô gái mang giày cao gót đi chơi bóng rổ?
Ha ha a, trừ phi là trình độ của đội tuyển quốc gia, nếu không trực tiếp chưa đủ nhìn đấy.
Mười cái đội ngũ rất nhanh liền đã chọn được đội viên tham gia thi đấu, hai hai đối kháng, thời gian thi đấu cũng không dài, cũng liền chỉ có thời gian là một nửa trận.
Bây giờ so đấu chính là sức bật.
Xem ai có thể ở trong thời gian ngắn như vậy đạt được thắng lợi.
Lưu Nghĩa cùng theo những người khác rất nhanh đi thay xong quần áo.
Tống Thanh nhìn thấy Lưu Nghĩa suất khí chạy tới, lộ ra cơ bắp xinh đẹp, nhịn không được hướng về phía Lưu Nghĩa giơ ngón tay cái lên.
Không giống với khối cơ bắp khoa trương rối răm kia của đàn ông, đường nét của Lưu Nghĩa quả thực là quá đẹp rồi.
Với một bộ dạng đầu tóc ngắn, ngực phẳng vốn có của cô, quả thực là quá quá ngầu rồi.
Không ít ánh mắt của người phụ nữ ở cả sân đều bị Lưu Nghĩa thu hút qua.
Lưu Nghĩa hướng về phía Tống Thanh cười một cách sáng sủa, không biết bao nhiêu người đã đố kỵ Tống Thanh rồi.
Xa xa, Hà Nhật Dương một mình chơi bóng rổ khởi động người, khi nhìn thấy sự tương tác của giữa Lưu Nghĩa và Tống Thanh, tuy biết rõ Lưu Nghĩa là một người phụ nữ, nhưng cái tác động trực quan này vẫn là làm cho hắn rất khó chịu!
Vũ Ngọc Bình đứng ở bên cạnh, xoa xoa cằm nói: "Ấy chà chà không ngờ tới một người phụ nữ cũng có thể đẹp trai đến trình độ này. Không tệ không tệ."
Vũ Ngọc Bình cuối cùng cũng gặp được người thật, nhịn không được ở phía xa đánh giá Lưu Nghĩa mấy lần: "Cơ bắp không tệ, đường cong không tệ. Nếu như tôi là phụ nữ, tôi cũng sẽ bị mê hoặc đấy."
Mắt phượng của Hà Nhật Dương quét qua Vũ Ngọc Bình, Vũ Ngọc Bình lập tức làm cái động tác kéo kín khóa kéo.
Phan Thịnh Phan Ly đứng ở bên cạnh vừa cười vừa nói: "Một lát nhìn xem, bọn họ có thể đi đến cuối cùng không, cùng chúng ta chiến một trận!"
"Tôi cũng rất mong chờ." Ánh mắt tính sói của Hà Nhật Dương từ đáy mắt phớt qua, hắn nhịn không được liếm liếm bờ môi. Cho dù là phụ nữ, hắn cũng không thể cho phép trở thành tình địch của mình!
Thi đấu ở bên này của Tống Thanh càng đánh càng kịch liệt.
Thể lực của Lưu Nghĩa quả nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp, mặc dù là phụ nữ, nhưng toàn thắng người đàn ông ở hiện trường.
Một cú Slam Dunk, lúc mạnh mẽ đập xuống, cả khung bóng rỗ cũng đang run rẩy!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom