Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-193
CHƯƠNG 193: MỜI CƠM VÀI VỊ THIẾU GIA
Vũ Ngọc Bình phản đối?
Ha ha, phản đối vô ích.
Hà Nhật Dương tiếp tục thảo luận với Phan Thịnh, Phan Ly xem lúc dùng bữa nên mặc thứ gì.
Tống Thanh cũng rất khổ não!
Tống Thanh khổ não bởi vì phải suy nghĩ nên mặc gì!
Bởi vì cô phát hiện quần áo mà cô mang tới đây, căn bản chẳng có mấy bộ có thể mặc ra ngoài!
Lúc thu xếp hành lý, bởi vì đang đợi điện thoại của Hà Nhật Dương nên cô đứng ngồi không yên, chỉ lấy một vài bộ thông thường, căn bản không hề chuẩn bị lễ phục gì đó!
Bây giờ phải làm thế nào mới ổn?
Lưu Nghĩa đi từ trong nhà vệ sinh ra, tay lau tóc mắt nhìn Tống Thanh đang ngồi ngây ngốc trên giường, nhịn không được liền hỏi: “Sao vậy?”
Tống Thanh thở dài yếu ớt nói rằng: “Tớ lại không đem bộ lễ phục nào tới đây.”
“Làm tớ lại tưởng chuyện gì.” Lưu Nghĩa cười ha ha một tiếng, xoay người mở vali của mình ra rồi đẩy chiếc vali đến trước mặt Tống Thanh nói: “Chúng ta đến đây để tham gia cuộc thi dành cho stylist đó, chút chuyện nhỏ này có thể làm khó được chúng ta sao? Tớ cũng làm stylist, nhìn đi, ở đây có rất nhiều vải vóc, không mang lễ phục cũng đừng lo lắng, chúng ta làm một bộ là được mà!”
Mắt Tống Thanh sáng ngời: “Trời ơi, cậu còn đem theo cả vải vóc ư?”
Lưu Nghĩa ngượng ngùng gãi gãi đầu, giải thích: “Tớ cho rằng tới tham gia thi đấu, có nghĩa là thiết kế ra một bộ quần áo ở đây. Vì vậy mang tới rất nhiều vải, kết quả sau khi tới đây mới biết mọi người đều không làm như vậy.”
Tống Thanh bật cười khúc khích: “Nhưng đây đúng là hữu ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh nha, Tiểu Nghĩa, chụt chụt!”
Lưu Nghĩa nhoẻn miệng cười: “Ừ, có thể dùng đến là tốt rồi!”
Tiệc mời được sắp xếp vào buổi tối hôm sau.
Sở dĩ sắp xếp vào buổi tối không phải bởi vì tâm trạng buổi tối sẽ tốt hơn.
Mà bởi ban ngày khách sạn rất nhiều người!
Hà Nhật Dương cũng không nôn nóng, Tống Thanh nói khi nào thì chính là khi đó.
Gần đến thời gian dùng bữa, Tống Thanh rời khỏi phòng cùng Lưu Nghĩa, đi đến căn phòng đã được đặt từ trước.
Lưu Nghĩa vẫn mặc một bộ trang phục đầy khí chất, có điều khá lâu rồi cô không mặc chiếc T-shirt đã từng mặc năm năm trước.
Tống Thanh cũng làm cho cô một chiếc sơ–mi vô cùng thỏa mái dễ chịu, kết hợp với chiếc quần jean màu trắng của Lưu Nghĩa, quả thực là ngầu không kể xiết.
Tống Thanh thì đơn giản hơn nhiều.
Cô mặc một bộ váy màu hồng quá đầu gối, làm tôn lên vẻ xinh xắn lanh lợi, tinh tế nhưng cũng rất dễ thương.
Từ xa, Tống Thanh đã nhìn thấy bốn người Hà Nhật Dương đang đi về phía họ, Tống Thanh ngạc nhiên: “Ủa? Không phải chúng ta mời Vũ Ngọc Bình sao? Sao Hà Nhật Dương, Phan Thịnh, Phan Ly cũng đến vậy?”
Lưu Nghĩa chớp chớp mắt, nói: “Đúng vậy... Tớ cũng bực bội nha!”
Hai người liếc nhau, nghiêm túc suy nghĩ mất hồi lâu.
Đúng vậy, không sai mà!
Cô chỉ mời mỗi Vũ Ngọc Bình thôi!
Được rồi, có lẽ ba người kia không mời mà tới!
Nếu đã đến rồi, cũng không thể đuổi người về.
Hai nhóm người vừa chạm mặt, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa chạm mặt nhau trước.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, anh trừng mắt với tôi, tôi cũng trừng trả anh, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Còn những người khác thì đứng một bên, bỏ mặc hai người họ.
Tống Thanh không biết phải đối mặt với Hà Nhật Dương thế nào, chỉ đành chào hỏi Phan Thịnh và Phan Ly: “Có phải nghe nói em mời cơm, không chịu hi sinh cơ hội lấp đầy bụng nên mới tới phải không?”
“Ha ha, bị em đoán trúng rồi!” Phan Thịnh, Phan Ly cười híp mắt trả lời: “Cơm của Thanh Thanh không phải là ngon nhất sao?”
Tối nay độ đẹp trai của Hà Nhật Dương quả thực tăng vọt.
Cho dù hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro và một chiếc quần trắng nhưng cũng vẫn nổi bật giữa đám đông, chỉ số nhan sắc khiến người ta kinh ngạc.
Ngay từ khi bắt đầu, ánh mắt của hắn chỉ dán vào Tống Thanh.
Nhưng người đầu tiên mà Tống Thanh chào hỏi lại là Phan Thịnh Phan Ly, điều này khiến Hà Nhật Dương rất khó chịu.
Có điều nhìn thấy khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của Tống Thanh, hắn tỏ vẻ mừng rỡ tha thứ cho cô!
Tống Thanh chào hỏi Phan Thịnh, Phan Ly xong, quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình vẫn đang đấu mắt nên chỉ đành miễn cưỡng chào hỏi Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc Hà...”
“Em cũng gọi bà là bà nội rồi, sao còn gọi anh là Tổng giám đốc Hà?” Mắt phượng khẽ chớp, khóe mắt cong lên mang theo một tia không hài lòng.
Tống Thanh nghĩ đến nhiệm vụ chính của tối nay, chỉ có thể miễn cưỡng thay đổi khẩu khí: “Nhật Dương... Anh cũng đến à?”
Hà Nhật Dương cong khóe miệng.
Đột nhiên hắn cảm thấy tên hắn được thốt ra từ miệng Tống Thanh cực kỳ êm tai.
“Ừ.” Hà Nhật Dương kiêu ngạo trả lời: “Dù sao hiếm lắm em mới chịu mời khách một lần.”
Tống Thanh khó xử một hồi.
Suy nghĩ kỹ một chút đi, là cô ít mời thôi nha!
Tống Thanh đưa tay lay Lưu Nghĩa vẫn còn đang hăng say đấu mắt, lúc này Lưu Nghĩa mới hoàn hồn lại, chào hỏi Hà Nhật Dương, Phan Thịnh và Phan Ly: “Hân hạnh, hân hạnh.”
“Tiểu Nghĩa, giới thiệu chính thức một chút. Đây là Hà Nhật Dương, là chồng... chồng tớ.” Lúc Tống Thanh nói đến chữ chồng, vành tai cô bỗng đỏ ửng lên.
Hà Nhật Dương thì hớn hở vô cùng.
“Hai vị này là Phan Thịnh, Phan Ly, là thiếu gia của công ty giải trí Phan Thị, bốn người họ là bạn thân lớn lên bên nhau từ nhỏ.” Tống Thanh bổ sung: “Vì vậy chúng ta mời Vũ Ngọc Bình ăn cơm thì ba người còn lại cùng đến.”
Lưu Nghĩa lập tức chào hỏi chính thức với ba người họ: “Chào các anh, tôi là Lưu Nghĩa, tôi nghĩ chắc tôi không cần giới thiệu thì các cậu cũng đã sớm điều tra thông tin về tôi rồi.”
Không đợi nhóm người Hà Nhật Dương trả lời, Vũ Ngọc Bình hừ lạnh một tiếng: “Hứ? Đúng là tự mình đa tình, ai điều tra cô chứ?”
Lưu Nghĩa trừng mắt, vốn muốn sắn áo lên xông vào đánh nhau, nhưng lại nghĩ tới nhiệm vụ chính của tối nay, cô đành nhẫn nhịn nói: “Chưa điều tra thì thôi, tôi chính là Lưu Nghĩa.”
Tống Thanh vội vàng hoà giải: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng đứng đây nữa, mau vào thôi.”
Tống Thanh dẫn đầu đi vào phòng, còn chưa đi hai bước, tay phải đột nhiên bị bàn tay Hà Nhật Dương nắm lấy.
Tống Thanh vùng vẫy theo phản xạ, không ngờ càng vùng vẫy tay đối phương càng chặt.
Tống Thanh có tránh cũng không thoát, chỉ có thể để mặc Hà Nhật Dương nắm tay mình kéo vào phòng như vậy.
Mọi người vừa vào cửa, lập tức có nhân viên tiến vào phục vụ.
Tống Thanh thấp giọng nói: “Anh buông tôi ra! Lát nữa, chúng ta còn phải ăn cơm nữa.”
“Ngồi cạnh anh.” Hà Nhật Dương ra lệnh không do dự.
“Không...” Lời nói cự tuyệt của Tống Thanh còn chưa ra khỏi miệng thì Hà Nhật Dương lập tức bồi thêm: “Nếu tối nay em ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ nói em nghe nội dung chính thức của đề thi.”
Tống Thanh lập tức lặng thinh.
Trong lòng lệ chảy thành sông.
Sao cô luôn bị hắn đoán trúng tâm tình vậy?
Chao ôi...
Lại bị uy hiếp rồi!
Thấy Tống Thanh không vùng vẫy nữa, lúc này Hà Nhật Dương mới hài lòng nhếch khóe miệng.
Tống Thanh quả nhiên đến ngồi cạnh Hà Nhật Dương.
Cô ngồi xuống, Phan Thịnh Phan Ly cũng lập tức ngồi xuống theo cô.
Lúc này, Lưu Nghĩa muốn ngồi cách xa Vũ Ngọc Bình nhưng không làm được.
Cho dù hai người họ có ghét nhau nhưng một người là người mời, một người là người được mời, nên dù có thâm thù đại hận đến đâu cũng phải ngồi cùng nhau.
Lưu Nghĩa trừng mắt liếc Vũ Ngọc Bình, Vũ Ngọc Bình cũng trừng mắt liếc trả cô.
Từ lúc ngoài cửa phòng đến khi vào trong phòng, hai người họ vẫn luôn đấu mắt với nhau.
Anh thấy tôi chướng mắt, tôi cũng thấy anh chướng mắt không kém, vậy mà tối nay lại phải ngồi chung một bàn.
Lưu Nghĩa gánh trên vai sứ mệnh của cả đội.
Còn Vũ Ngọc Bình, hắn dám không đến thử xem? Hà Nhật Dương không khiến hắn sống dở chết dở mới lạ!
Lúc hai người họ đấu mắt, Hà Nhật Dương vẫn luôn nắm chặt tay Tống Thanh, sống chết cũng không chịu buông.
Rất nhiều lần Tống Thanh thử thoát khỏi tay của đối phương, nhưng chỉ cần cô có ý đồ vùng vẫy thì đối phương lại càng nắm chặt hơn.
Ngón tay của Hà Nhật Dương rất dài rất đẹp, nhưng cũng rất khỏe, vết chai mỏng ở lòng bàn tay kích thích ngón tay mềm mại của Tống Thanh, một dòng điện mong manh truyền từ ngón tay đến tận đáy lòng.
Hai bàn tay, một mạnh một yếu, một cương một nhu, một lớn một nhỏ, phù hợp hoàn mỹ không tỳ vết.
Hai người quần chúng chỉ biết ăn mì, ăn dưa, uống nước là Phan Ly, Phan Thịnh cuối cùng cũng mở miệng: “Này này, bốn người các người đừng lườm nhau nữa được không? Chỉ vì bữa cơm này mà buổi trưa chúng tôi không được ăn no đó!”
Câu nói đó khiến bốn người kia chợt hoàn hồn quay về hiện thực.
Tống Thanh đỏ ửng mặt.
Thật mất mặt mà.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương ẩn giấu một niềm vui sướng.
Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình cùng “xì” một tiếng rồi không ai chịu mở miệng.
Tống Thanh chỉ còn cách phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, nói: “Không biết các anh muốn ăn gì...”
“Ồ, bọn anh ăn gì cũng được! Chỉ cần được ăn là tốt rồi.” Phan Thịnh, Phan Ly cùng đồng thanh đáp lời: “Bọn anh không kén ăn đâu.”
“Anh cũng không kén ăn.” Hà Nhật Dương chậm rãi trả lời.
Lời nói của hắn vừa dứt, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly cùng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nếu như Hà Nhật Dương hắn không kén ăn thì trên thế giới này không có người kén ăn!
Vũ Ngọc Bình nói: “Anh cũng không có ý kiến, dù sao trừ những thứ người không ăn được ra thì cái gì cũng từng ăn rồi.”
Lưu Nghĩa cười nhạo: “Muốn ăn người khác đúng là hơi khó thật, dù sao thì mấy tên ẻo lả chỉ hợp bị ăn thôi.”
Vũ Ngọc Bình trừng mắt: “Cô nói tôi nằm dưới đúng không? Có muốn thử không?”
Lưu Nghĩa không chút sợ hãi phản công: “Anh cảm thấy anh đánh thắng được tôi chắc?”
“Nhưng tôi vẫn luôn nằm trên!”
“Đó là bởi anh chưa từng gặp đối thủ mạnh như tôi thôi!”
Tống Thanh không hiểu vì sao lại cảm thấy chủ đề mà họ đang nói không hề trong sáng?
Lẽ nào cô nghĩ nhiều rồi?
Phan Thịnh, Phan Ly cùng che mặt.
Vốn dĩ bệnh ngu xuẩn có thể lây từ người qua người đó.
Mấy hôm trước Vũ Ngọc Bình vẫn còn bình thường, mấy ngày nay bị lây bệnh của Hà Nhật Dương rồi sao?
Sao vừa gặp Lưu Nghĩa thì liền trở nên ngu xuẩn không có thuốc chữa như vậy chứ?
Hà Nhật Dương cũng phát hiện điểm này, lập tức hắng giọng một tiếng rồi nói: “Được rồi, được rồi, còn muốn ăn nữa không?”
Tổng giám đốc Hà vừa mở miệng thì tất cả mọi người ở đó không ai dám trái ý.
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cũng không cãi lộn nữa.
Tống Thanh chọn món thay mọi người, kỳ thực tối nay tâm tư của họ không hề để trên bàn ăn mà đều đang đuổi theo suy nghĩ riêng của mình.
Vì vậy ăn gì cũng không quan trọng nữa.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa mang theo nhiệm vụ tới, phải nghe ngóng được chủ đề chính của trận bán kết!
Nhưng cơm canh đã được dọn lên mà hai người họ vẫn im lặng nửa ngày không dám hé miệng.
Nhân cơ hội đi toilet, Tống Thanh không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu Nghĩa, sao tối nay cậu lại nhắm vào Vũ Ngọc Bình vậy? Tớ nhớ không nhầm, trong bữa tiệc tối mấy ngày trước hắn còn đặc biệt khen ngợi chúng ta mà.”
Gương mặt Lưu Nghĩa đột nhiên đỏ bừng, mí mắt chớp chớp mất hồi lâu mới đáp lại: “Đâu... đâu có.”
Vũ Ngọc Bình phản đối?
Ha ha, phản đối vô ích.
Hà Nhật Dương tiếp tục thảo luận với Phan Thịnh, Phan Ly xem lúc dùng bữa nên mặc thứ gì.
Tống Thanh cũng rất khổ não!
Tống Thanh khổ não bởi vì phải suy nghĩ nên mặc gì!
Bởi vì cô phát hiện quần áo mà cô mang tới đây, căn bản chẳng có mấy bộ có thể mặc ra ngoài!
Lúc thu xếp hành lý, bởi vì đang đợi điện thoại của Hà Nhật Dương nên cô đứng ngồi không yên, chỉ lấy một vài bộ thông thường, căn bản không hề chuẩn bị lễ phục gì đó!
Bây giờ phải làm thế nào mới ổn?
Lưu Nghĩa đi từ trong nhà vệ sinh ra, tay lau tóc mắt nhìn Tống Thanh đang ngồi ngây ngốc trên giường, nhịn không được liền hỏi: “Sao vậy?”
Tống Thanh thở dài yếu ớt nói rằng: “Tớ lại không đem bộ lễ phục nào tới đây.”
“Làm tớ lại tưởng chuyện gì.” Lưu Nghĩa cười ha ha một tiếng, xoay người mở vali của mình ra rồi đẩy chiếc vali đến trước mặt Tống Thanh nói: “Chúng ta đến đây để tham gia cuộc thi dành cho stylist đó, chút chuyện nhỏ này có thể làm khó được chúng ta sao? Tớ cũng làm stylist, nhìn đi, ở đây có rất nhiều vải vóc, không mang lễ phục cũng đừng lo lắng, chúng ta làm một bộ là được mà!”
Mắt Tống Thanh sáng ngời: “Trời ơi, cậu còn đem theo cả vải vóc ư?”
Lưu Nghĩa ngượng ngùng gãi gãi đầu, giải thích: “Tớ cho rằng tới tham gia thi đấu, có nghĩa là thiết kế ra một bộ quần áo ở đây. Vì vậy mang tới rất nhiều vải, kết quả sau khi tới đây mới biết mọi người đều không làm như vậy.”
Tống Thanh bật cười khúc khích: “Nhưng đây đúng là hữu ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh nha, Tiểu Nghĩa, chụt chụt!”
Lưu Nghĩa nhoẻn miệng cười: “Ừ, có thể dùng đến là tốt rồi!”
Tiệc mời được sắp xếp vào buổi tối hôm sau.
Sở dĩ sắp xếp vào buổi tối không phải bởi vì tâm trạng buổi tối sẽ tốt hơn.
Mà bởi ban ngày khách sạn rất nhiều người!
Hà Nhật Dương cũng không nôn nóng, Tống Thanh nói khi nào thì chính là khi đó.
Gần đến thời gian dùng bữa, Tống Thanh rời khỏi phòng cùng Lưu Nghĩa, đi đến căn phòng đã được đặt từ trước.
Lưu Nghĩa vẫn mặc một bộ trang phục đầy khí chất, có điều khá lâu rồi cô không mặc chiếc T-shirt đã từng mặc năm năm trước.
Tống Thanh cũng làm cho cô một chiếc sơ–mi vô cùng thỏa mái dễ chịu, kết hợp với chiếc quần jean màu trắng của Lưu Nghĩa, quả thực là ngầu không kể xiết.
Tống Thanh thì đơn giản hơn nhiều.
Cô mặc một bộ váy màu hồng quá đầu gối, làm tôn lên vẻ xinh xắn lanh lợi, tinh tế nhưng cũng rất dễ thương.
Từ xa, Tống Thanh đã nhìn thấy bốn người Hà Nhật Dương đang đi về phía họ, Tống Thanh ngạc nhiên: “Ủa? Không phải chúng ta mời Vũ Ngọc Bình sao? Sao Hà Nhật Dương, Phan Thịnh, Phan Ly cũng đến vậy?”
Lưu Nghĩa chớp chớp mắt, nói: “Đúng vậy... Tớ cũng bực bội nha!”
Hai người liếc nhau, nghiêm túc suy nghĩ mất hồi lâu.
Đúng vậy, không sai mà!
Cô chỉ mời mỗi Vũ Ngọc Bình thôi!
Được rồi, có lẽ ba người kia không mời mà tới!
Nếu đã đến rồi, cũng không thể đuổi người về.
Hai nhóm người vừa chạm mặt, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa chạm mặt nhau trước.
Hai người trừng mắt nhìn nhau, anh trừng mắt với tôi, tôi cũng trừng trả anh, không khí tràn ngập mùi thuốc súng.
Còn những người khác thì đứng một bên, bỏ mặc hai người họ.
Tống Thanh không biết phải đối mặt với Hà Nhật Dương thế nào, chỉ đành chào hỏi Phan Thịnh và Phan Ly: “Có phải nghe nói em mời cơm, không chịu hi sinh cơ hội lấp đầy bụng nên mới tới phải không?”
“Ha ha, bị em đoán trúng rồi!” Phan Thịnh, Phan Ly cười híp mắt trả lời: “Cơm của Thanh Thanh không phải là ngon nhất sao?”
Tối nay độ đẹp trai của Hà Nhật Dương quả thực tăng vọt.
Cho dù hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám tro và một chiếc quần trắng nhưng cũng vẫn nổi bật giữa đám đông, chỉ số nhan sắc khiến người ta kinh ngạc.
Ngay từ khi bắt đầu, ánh mắt của hắn chỉ dán vào Tống Thanh.
Nhưng người đầu tiên mà Tống Thanh chào hỏi lại là Phan Thịnh Phan Ly, điều này khiến Hà Nhật Dương rất khó chịu.
Có điều nhìn thấy khuôn mặt trang điểm xinh đẹp của Tống Thanh, hắn tỏ vẻ mừng rỡ tha thứ cho cô!
Tống Thanh chào hỏi Phan Thịnh, Phan Ly xong, quay đầu nhìn lại, thấy Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình vẫn đang đấu mắt nên chỉ đành miễn cưỡng chào hỏi Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc Hà...”
“Em cũng gọi bà là bà nội rồi, sao còn gọi anh là Tổng giám đốc Hà?” Mắt phượng khẽ chớp, khóe mắt cong lên mang theo một tia không hài lòng.
Tống Thanh nghĩ đến nhiệm vụ chính của tối nay, chỉ có thể miễn cưỡng thay đổi khẩu khí: “Nhật Dương... Anh cũng đến à?”
Hà Nhật Dương cong khóe miệng.
Đột nhiên hắn cảm thấy tên hắn được thốt ra từ miệng Tống Thanh cực kỳ êm tai.
“Ừ.” Hà Nhật Dương kiêu ngạo trả lời: “Dù sao hiếm lắm em mới chịu mời khách một lần.”
Tống Thanh khó xử một hồi.
Suy nghĩ kỹ một chút đi, là cô ít mời thôi nha!
Tống Thanh đưa tay lay Lưu Nghĩa vẫn còn đang hăng say đấu mắt, lúc này Lưu Nghĩa mới hoàn hồn lại, chào hỏi Hà Nhật Dương, Phan Thịnh và Phan Ly: “Hân hạnh, hân hạnh.”
“Tiểu Nghĩa, giới thiệu chính thức một chút. Đây là Hà Nhật Dương, là chồng... chồng tớ.” Lúc Tống Thanh nói đến chữ chồng, vành tai cô bỗng đỏ ửng lên.
Hà Nhật Dương thì hớn hở vô cùng.
“Hai vị này là Phan Thịnh, Phan Ly, là thiếu gia của công ty giải trí Phan Thị, bốn người họ là bạn thân lớn lên bên nhau từ nhỏ.” Tống Thanh bổ sung: “Vì vậy chúng ta mời Vũ Ngọc Bình ăn cơm thì ba người còn lại cùng đến.”
Lưu Nghĩa lập tức chào hỏi chính thức với ba người họ: “Chào các anh, tôi là Lưu Nghĩa, tôi nghĩ chắc tôi không cần giới thiệu thì các cậu cũng đã sớm điều tra thông tin về tôi rồi.”
Không đợi nhóm người Hà Nhật Dương trả lời, Vũ Ngọc Bình hừ lạnh một tiếng: “Hứ? Đúng là tự mình đa tình, ai điều tra cô chứ?”
Lưu Nghĩa trừng mắt, vốn muốn sắn áo lên xông vào đánh nhau, nhưng lại nghĩ tới nhiệm vụ chính của tối nay, cô đành nhẫn nhịn nói: “Chưa điều tra thì thôi, tôi chính là Lưu Nghĩa.”
Tống Thanh vội vàng hoà giải: “Được rồi được rồi, chúng ta đừng đứng đây nữa, mau vào thôi.”
Tống Thanh dẫn đầu đi vào phòng, còn chưa đi hai bước, tay phải đột nhiên bị bàn tay Hà Nhật Dương nắm lấy.
Tống Thanh vùng vẫy theo phản xạ, không ngờ càng vùng vẫy tay đối phương càng chặt.
Tống Thanh có tránh cũng không thoát, chỉ có thể để mặc Hà Nhật Dương nắm tay mình kéo vào phòng như vậy.
Mọi người vừa vào cửa, lập tức có nhân viên tiến vào phục vụ.
Tống Thanh thấp giọng nói: “Anh buông tôi ra! Lát nữa, chúng ta còn phải ăn cơm nữa.”
“Ngồi cạnh anh.” Hà Nhật Dương ra lệnh không do dự.
“Không...” Lời nói cự tuyệt của Tống Thanh còn chưa ra khỏi miệng thì Hà Nhật Dương lập tức bồi thêm: “Nếu tối nay em ngoan ngoãn nghe lời thì anh sẽ nói em nghe nội dung chính thức của đề thi.”
Tống Thanh lập tức lặng thinh.
Trong lòng lệ chảy thành sông.
Sao cô luôn bị hắn đoán trúng tâm tình vậy?
Chao ôi...
Lại bị uy hiếp rồi!
Thấy Tống Thanh không vùng vẫy nữa, lúc này Hà Nhật Dương mới hài lòng nhếch khóe miệng.
Tống Thanh quả nhiên đến ngồi cạnh Hà Nhật Dương.
Cô ngồi xuống, Phan Thịnh Phan Ly cũng lập tức ngồi xuống theo cô.
Lúc này, Lưu Nghĩa muốn ngồi cách xa Vũ Ngọc Bình nhưng không làm được.
Cho dù hai người họ có ghét nhau nhưng một người là người mời, một người là người được mời, nên dù có thâm thù đại hận đến đâu cũng phải ngồi cùng nhau.
Lưu Nghĩa trừng mắt liếc Vũ Ngọc Bình, Vũ Ngọc Bình cũng trừng mắt liếc trả cô.
Từ lúc ngoài cửa phòng đến khi vào trong phòng, hai người họ vẫn luôn đấu mắt với nhau.
Anh thấy tôi chướng mắt, tôi cũng thấy anh chướng mắt không kém, vậy mà tối nay lại phải ngồi chung một bàn.
Lưu Nghĩa gánh trên vai sứ mệnh của cả đội.
Còn Vũ Ngọc Bình, hắn dám không đến thử xem? Hà Nhật Dương không khiến hắn sống dở chết dở mới lạ!
Lúc hai người họ đấu mắt, Hà Nhật Dương vẫn luôn nắm chặt tay Tống Thanh, sống chết cũng không chịu buông.
Rất nhiều lần Tống Thanh thử thoát khỏi tay của đối phương, nhưng chỉ cần cô có ý đồ vùng vẫy thì đối phương lại càng nắm chặt hơn.
Ngón tay của Hà Nhật Dương rất dài rất đẹp, nhưng cũng rất khỏe, vết chai mỏng ở lòng bàn tay kích thích ngón tay mềm mại của Tống Thanh, một dòng điện mong manh truyền từ ngón tay đến tận đáy lòng.
Hai bàn tay, một mạnh một yếu, một cương một nhu, một lớn một nhỏ, phù hợp hoàn mỹ không tỳ vết.
Hai người quần chúng chỉ biết ăn mì, ăn dưa, uống nước là Phan Ly, Phan Thịnh cuối cùng cũng mở miệng: “Này này, bốn người các người đừng lườm nhau nữa được không? Chỉ vì bữa cơm này mà buổi trưa chúng tôi không được ăn no đó!”
Câu nói đó khiến bốn người kia chợt hoàn hồn quay về hiện thực.
Tống Thanh đỏ ửng mặt.
Thật mất mặt mà.
Mắt phượng của Hà Nhật Dương ẩn giấu một niềm vui sướng.
Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình cùng “xì” một tiếng rồi không ai chịu mở miệng.
Tống Thanh chỉ còn cách phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này, nói: “Không biết các anh muốn ăn gì...”
“Ồ, bọn anh ăn gì cũng được! Chỉ cần được ăn là tốt rồi.” Phan Thịnh, Phan Ly cùng đồng thanh đáp lời: “Bọn anh không kén ăn đâu.”
“Anh cũng không kén ăn.” Hà Nhật Dương chậm rãi trả lời.
Lời nói của hắn vừa dứt, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly cùng nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.
Nếu như Hà Nhật Dương hắn không kén ăn thì trên thế giới này không có người kén ăn!
Vũ Ngọc Bình nói: “Anh cũng không có ý kiến, dù sao trừ những thứ người không ăn được ra thì cái gì cũng từng ăn rồi.”
Lưu Nghĩa cười nhạo: “Muốn ăn người khác đúng là hơi khó thật, dù sao thì mấy tên ẻo lả chỉ hợp bị ăn thôi.”
Vũ Ngọc Bình trừng mắt: “Cô nói tôi nằm dưới đúng không? Có muốn thử không?”
Lưu Nghĩa không chút sợ hãi phản công: “Anh cảm thấy anh đánh thắng được tôi chắc?”
“Nhưng tôi vẫn luôn nằm trên!”
“Đó là bởi anh chưa từng gặp đối thủ mạnh như tôi thôi!”
Tống Thanh không hiểu vì sao lại cảm thấy chủ đề mà họ đang nói không hề trong sáng?
Lẽ nào cô nghĩ nhiều rồi?
Phan Thịnh, Phan Ly cùng che mặt.
Vốn dĩ bệnh ngu xuẩn có thể lây từ người qua người đó.
Mấy hôm trước Vũ Ngọc Bình vẫn còn bình thường, mấy ngày nay bị lây bệnh của Hà Nhật Dương rồi sao?
Sao vừa gặp Lưu Nghĩa thì liền trở nên ngu xuẩn không có thuốc chữa như vậy chứ?
Hà Nhật Dương cũng phát hiện điểm này, lập tức hắng giọng một tiếng rồi nói: “Được rồi, được rồi, còn muốn ăn nữa không?”
Tổng giám đốc Hà vừa mở miệng thì tất cả mọi người ở đó không ai dám trái ý.
Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa cũng không cãi lộn nữa.
Tống Thanh chọn món thay mọi người, kỳ thực tối nay tâm tư của họ không hề để trên bàn ăn mà đều đang đuổi theo suy nghĩ riêng của mình.
Vì vậy ăn gì cũng không quan trọng nữa.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa mang theo nhiệm vụ tới, phải nghe ngóng được chủ đề chính của trận bán kết!
Nhưng cơm canh đã được dọn lên mà hai người họ vẫn im lặng nửa ngày không dám hé miệng.
Nhân cơ hội đi toilet, Tống Thanh không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu Nghĩa, sao tối nay cậu lại nhắm vào Vũ Ngọc Bình vậy? Tớ nhớ không nhầm, trong bữa tiệc tối mấy ngày trước hắn còn đặc biệt khen ngợi chúng ta mà.”
Gương mặt Lưu Nghĩa đột nhiên đỏ bừng, mí mắt chớp chớp mất hồi lâu mới đáp lại: “Đâu... đâu có.”
Bình luận facebook