Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-194
CHƯƠNG 194: NHỮNG CON NGƯỜI GHÉT NHAU
“Ừm? Không đúng lắm. Trông hai người cứ thấy sai sai ấy nha!” Tống Thanh tỏ vẻ hoài nghi.
“Ôi dào, thực ra cũng không có gì.” Lưu Nghĩa lập tức dựa vào vách tường đầy chán nản, nói: “Cậu còn nhớ sáng hôm cãi nhau với Thôi Nguyệt Lam lúc ăn cơm không?”
Tống Thanh gật nhẹ đầu: “Đương nhiên mình nhớ. Ăn một phát tát trước mặt nhiều người như vậy, đời này có thể quên mới lạ.”
“Sau hôm đó, bỗng nhiên Vũ Ngọc Bình chạy tới tìm tớ hỏi chuyện, hỏi vì sao cậu không gọi điện thoại cho Hà Nhật Dương. Tớ nói, ‘làm sao tôi biết được chứ?’” Lưu Nghĩa dang tay tỏ ý không biết rồi nói tiếp: “Sau đó đầu óc anh ta cứ như bị chập điện ý, tự dưng quay sang coi thường tớ. Anh ta nói, tớ biết mới là lạ. Tớ không phục liền hỏi sao anh ta lại nói như thế?”
“Sau đó anh ta trả lời, nói tên đàn ông như tớ căn bản chẳng hiểu gì về tình cảm, tất nhiên không hiểu chuyện giữa cậu và Hà Nhật Dương.” Lưu Nghĩa nói tới đây, khuôn mặt bừng bừng nổi giận: “Sao tớ có thể bị anh ta nói như vậy chứ?”
“Thế rồi cậu đáp trả thế nào?” Đến lúc này, Tống Thanh cũng thấy hứng thú. Cô không ngờ rằng vẫn còn xảy ra chuyện như vậy sau khi chuyện kia kết thúc!
“Tất nhiên tớ quật ngã anh ta rồi!” Lưu Nghĩa nói giọng thản nhiên: “Không phải anh ta nói tớ là đàn ông sao? Vậy thì cho anh ta cảm nhận một chút sức mạnh của đàn ông là được rồi!”
Trong nháy mắt, Tống Thanh há hốc miệng: “...”
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao tối nay vừa gặp mặt nhau, hai người này liền giống như gà chọi rồi!
Cảm tình trước đó đã bị mất hết còn đâu!
Ây chậc chậc.
Vũ Ngọc Bình còn được xưng là đi qua trăm khóm hoa, không dính một chiếc lá cơ đấy!
Bây giờ bị gai chích rồi sao?
“Ôi dào, nếu lần này không vì đội của chúng ta, thực lòng tớ không muốn tới.” Lưu Nghĩa thở dài một tiếng: “Tiếp theo, Thanh Thanh, chỉ có thể dựa vào cậu thôi!”
“Hả? Tớ?” Tống Thanh chỉ vào chóp mũi mình: “Tớ cũng không làm được! Tớ còn phải ly hôn với anh ta đó!”
“Thanh Thanh!” Hai tay Lưu Nghĩa vịn chặt bả vai Tống Thanh, vẻ mặt trịnh trọng: “Ít ra cậu còn có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với Hà Nhật Dương. Cậu cảm thấy tớ và Vũ Ngọc Bình có thể trò chuyện tử tế với nhau sao? Chỉ cần một câu lệch tông phát là quật nhau ra đó, biết không?”
Tống Thanh câm nín.
Quả thật cô và Hà Nhật Dương ở cùng nhau sẽ không vì một câu nói không hợp ý mà gây gổ!
Nhưng mà tên kia sẵn sàng cưỡng hôn nếu không hợp ý đấy!
Thế này làm sao nói chuyện được?
Lưu Nghĩa nói: “Thanh Thanh, thời điểm hy sinh vì đội của chúng ta tới rồi, tiếp theo tất cả đều dựa vào cậu!”
Dứt câu Lưu Nghĩa chắp tay trước ngực, vẻ mặt cầu xin nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh trông thấy Lưu Nghĩa như vậy vô cùng khó xử, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, để tớ đi hỏi.”
Nghe được câu trả lời của Tống Thanh, cuối cùng Lưu Nghĩa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này ở trong phòng, bốn người đàn ông ngồi quanh bàn tròn cũng không nhàn rỗi. Bấy giờ bọn họ đang cùng thảo luận với nhau về vụ sát nhập Đằng Phi.
Hiện tại Đằng Phi đã không còn nữa, hoàn toàn sáp nhập vào Điện lực Hải Sơn và trở thành một phần của Điện lực Hải Sơn rồi.
Năm trước, Phương Mạn Luân chỉ dùng giá tiền bằng một phần mười đã nuốt trọn một miếng bánh ngọt lớn.
Chấn động do chuyện này mang lại đến ngày hôm nay vẫn còn dư âm dai dẳng không dứt.
Sau khi Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình, cùng Phan Thịnh và Phan Ly nghiêm túc nghiên cứu sách lược và thủ đoạn của Phương Mạn Luân, không khỏi nhíu mày rồi nói: “Từ việc phân tích thủ đoạn của Phương Mạn Luân cho thấy, phong cách làm việc của anh ta đã khác trước đây rồi. Qua hai lần chúng ta chiến thắng, giành được khoáng mỏ Tây Bắc và hai đề án của Bộ Công Thương, thẳng thắn thừa nhận rằng chúng ta có phần may mắn!”
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly gật đầu bày tỏ đồng ý.
“Thủ đoạn của hai chúng tôi rất giống nhau, đều đánh nhanh thắng lớn, một đường công phá mạnh mẽ, tương tự phong cách Hitler đánh trận năm đó. Đến hôm nay là đủ thời gian một năm để cho Phùng Mạn Luận dần dần hồi sức trở lại. Đằng Phi cũng đã sát nhập hoàn toàn vào Điện lực Hải Sơn. Tuy rằng muốn lấy một miếng thịt ra khỏi miệng anh ta là rất khó khăn, nhưng không phải không thể làm.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Giữa tôi và anh ta cũng xem như hiểu biết lẫn nhau. Nếu anh ta lựa chọn thẳng tay đấu đá, vậy tôi lựa chọn cách nước ấm đun ếch, xâm nhập từng chút một.”
“Cậu có ý gì hay?” Nét mặt Vũ Ngọc Bình đầy nghiêm túc, không còn dáng vẻ bất cần đời như trước: “Nhật Dương, Điện lực Hải Sơn là tập đoàn trụ cột của tỉnh H. Nếu cậu tùy tiện ra tay với Điện lực Hải Sơn, chỉ sợ chưa chắc bên trên đã đồng ý.”
Khóe miệng Hà Nhật Dương cong cong: “Quả thực tôi không thể công khai ra tay với Điện lực Hải Sơn, nhưng không có nghĩa người khác không thể.”
“Cậu lại có ý đồ xấu rồi.” Phan Thịnh, Phan Ly nghiêm túc nói: “Chỉ cần mỗi lần cậu nói như vậy, chúng tôi đều biết cậu lại ôm một bụng xấu xa.”
Hà Nhật Dương không phủ nhận, gật đầu nói: “Chuyện tôi không thể nhúng tay vào thì Bộ Công Thương vẫn có thể nhúng tay mà. Không phải Phương Mạn Luân vẫn luôn để ý tới mấy đề án chưa lấy được từ Bộ Công Thương sao? Anh vợ Tống Ngũ của tôi tạm thời được điều tới Bộ Công Thương hỗ trợ. Nếu có thể thuyết phục anh ta giúp đỡ, để Bộ Công Thương tìm Nhà họ Phương tâm sự đôi điều. Sau đó, tôi giả bộ làm như không biết, được Bộ Công Thương báo tin cho. Nhà họ Phương đồng ý bỏ ra một chút ít cổ phần của Điện lực Hải Sơn đổi lấy đề án nào đó trong tay tôi. Mọi người nói, liệu Phương Mạn Luân có đồng ý không?”
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly cùng lúc làm ra một động tác khinh bỉ.
“Quá vô liêm sỉ!” Ba người Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly cùng lúc kêu lên: “Chiếm lời lại còn khoe mẽ, loại ác bá như cậu vì sao vẫn sống sung sướng chứ? Lẽ trời đâu rồi?”
Hà Nhật Dương ha ha cười, đáp: “Thật ra khúc mắc lớn nhất của Phương Mạn Luân là tôi. Bất cứ lúc nào anh ta cũng muốn chèn ép tôi xuống. Mà anh ta chẳng trông cậy gì được vào khoáng nghiệp Tây Bắc nữa, vì đây đã là vật nằm trong bàn tay chúng ta rồi. Nhưng mấy đề án của Bộ Công Thương kia, chưa phải là ván đã đóng thuyền. Chúng ta chỉ đang nắm được cán cân thôi. Mọi người nói xem, Phương Mạn Luân sẽ thật sự từ bỏ sao?”
Phan Ly tiếp lời: “Có lẽ Phương Mạn Luân cũng khẳng định được cậu sẽ ra tay với Điện lực Hải Sơn cho nên mới ngang nhiên tới thành phố M cùng chúng ta. Mục đích là muốn dụ cậu ra tay. Đừng quên, cậu hiểu Phương Mạn Luân, thì Phương Mạn Luân cũng thế, anh ta hiểu rõ cậu.”
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh gật đầu đồng ý.
“Khả năng này không phải không có. Nhưng mà, Hà Nhật Dương tôi sẽ sợ Phương Mạn Luân sao?” Hà Nhật Dương tự tin cười: “Mấy đề án hợp tác của Bộ Công thương có lớn có nhỏ. Trọng điểm là cầu nối hình thành quan hệ với bên trên. Điểm này, Phương Mạn Luân còn cần hơn tôi. Nhà họ Hà tôi trải rộng toàn thế giới, còn Nhà họ Phương chỉ cắm rễ ở tỉnh H, khác biệt quá rõ ràng. Anh ta phải nóng vội khơi thông con kênh của mình hơn. Cho dù đoán đúng tôi sẽ ra tay với anh ta thì thế nào? Cái tôi muốn chỉ là một bát canh của Điện lực Hải Sơn chứ không phải toàn bộ Điện lực Hải Sơn.”
“Cậu suy nghĩ rõ ràng như thế là được rồi.” Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Chỉ cần cậu không ăn sạch Điện lực Hải Sơn thì bên trên sẽ không làm gì cậu.”
“Tôi tự có chừng mực.” Hà Nhật Dương khẽ nở nụ cười: “Nhà họ Phương cũng chẳng dám nói không với tôi.”
Lúc này, Tống Thanh và Lưu Nghĩa đã quay về. Bốn người tự động dừng vấn đề này lại.
Tống Thanh lại ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu ăn uống trong im lặng.
Tuy rằng trong lòng mọi người đều biết rõ mục đích của cô.
Nhưng mà ở trên bàn cơm mà nói ra vấn đề đó thì ngượng ngùng lắm.
Nhất là hiện giờ, thân phận của mọi người đều không tiện như vậy.
Ba người Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh và Phan Ly rất biết tùy cơ ứng biến. Ăn cơm xong, cả đám túm lấy Lưu Nghĩa còn muốn ở lại cùng rời khỏi phòng.
Vốn dĩ Lưu Nghĩa không muốn đi. Nhưng mà suy nghĩ cân nhắc một hồi, vợ chồng người ta muốn nói chuyện, cô tham gia làm gì?
Vì thế cũng theo bọn họ rời đi.
Bấy giờ cả căn phòng chỉ còn lại Hà Nhật Dương và Tống Thanh mà thôi.
Tống Thanh cảm nhận được áp lực tỏa ra từ người đàn ông bên cạnh này, theo bản năng cũng muốn đứng dậy rời khỏi.
“Đi đâu?” Hà Nhật Dương lười biếng mở miệng.
“Tôi... Tôi... Tôi đi tính tiền.” Tống Thanh thuận miệng nói dối.
“Vũ Ngọc Bình đã tính tiền rồi.” Hà Nhật Dương lập tức vạch trần lời nói dối của Tống Thanh: “Để cho phụ nữ mời cơm thì đám đàn ông bọn anh còn mặt mũi nữa sao?”
“Tôi... Tôi...” Bỗng nhiên Tống Thanh không biết nên nói gì cho phải.
Hà Nhật Dương hơi xoay người lại, đối mặt với Tống Thanh.
Tống Thanh muốn đi cũng không được, muốn ở cũng chẳng xong.
Hà Nhật Dương cười gian xảo: “Em không có lời nào muốn hỏi anh sao? Hửm?”
Hai tay Tống Thanh níu vạt váy trên người mình theo phản xạ: “Tôi... Tôi...”
Hà Nhật Dương từ từ đứng lên, bước về phía Tống Thanh.
Tống Thanh lùi về sau theo bản năng, lùi rồi lại lùi, cứ lùi về sau liên tục, đến lúc lùi đến chân tường thì không sao lùi được nữa.
Hà Nhật Dương không nhanh không chậm, giống như con báo đi săn nhìn chằm chằm con mồi của mình, vây con mồi vào trong vòng tấn công.
Lưng Tống Thanh tựa trên vách tường, lo lắng nhìn Hà Nhật Dương.
Không biết vì điều gì, cô luôn cảm thấy Hà Nhật Dương đêm nay rất nguy hiểm.
Ngón tay thon dài của Hà Nhật Dương nâng cằm Tống Thanh, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Em thật sự không định hỏi anh gì à? Có lẽ qua đêm nay, em sẽ không có cơ hội hỏi nữa đâu.”
Tống Thanh ngẫm nghĩ tới nhiệm vụ của mình, trong lòng đấu tranh qua lại.
Giãy giụa rất lâu, Tống Thanh cắn môi dưới, cố gắng lấy can đảm hỏi: “Có, tôi có việc muốn hỏi anh. Rốt cuộc thì đề thi cho lần đấu bán kết này là gì?”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhíu nhíu, ý cười trong khóe mắt chan hòa yêu thương.
“Vậy bây giờ em đang xin anh giúp đỡ sao?” Hà Nhật Dương từ từ cúi đầu, chóp mũi truyền đến mùi hương từ làn tóc của Tống Thanh.
Đây là mùi hương hắn vô cùng quen thuộc!
Mỗi lần ngửi thấy mùi hương ấy, hắn đều có thể yên giấc cả đêm.
Đã rất lâu rồi hắn chưa được yên giấc.
Tống Thanh giương mắt nhìn Hà Nhật Dương đang tiến sát lại về phía mình nhưng cô chỉ có thể đứng yên ở đó chẳng biết làm gì.
“Ưm...” Tống Thanh nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Hắn dựa gần như vậy, sẽ không vì một lời chẳng hợp ý mà lại cưỡng hôn chứ?
Vành tai Tống Thanh ửng đỏ, gò má trắng mịn cũng ửng hồng.
Hà Nhật Dương hạ tầm nhìn, nhìn thẳng vào Tống Thanh, đùa dai: “Em đang nghĩ gì thế? Sao bỗng nhiên đỏ mặt thế này?”
“Hả? tôi... ơ, tôi không có mà...” Tống Thanh bối rối né tránh ánh mắt của Hà Nhật Dương.
“Vậy sao?” Khóe mắt Hà Nhật Dương cong cong: “Thân thể của em thành thật hơn miệng em nhiều. Không phải em đang chờ anh hôn em ở đây chứ?”
Ây, vậy mà hắn lại nói ra rồi!
Vậy mà hắn lại thật sự nói ra câu này rồi!
“Tôi... tôi không có!” Tống Thanh cảm thấy da mắt mình sắp bị thiêu cháy rồi!
Lời nói thế này, sao có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy chứ!
Lời nói thân mật như vậy, sao có thể được nói ra từ đôi vợ chồng sắp ly hôn chứ
“Ừm? Không đúng lắm. Trông hai người cứ thấy sai sai ấy nha!” Tống Thanh tỏ vẻ hoài nghi.
“Ôi dào, thực ra cũng không có gì.” Lưu Nghĩa lập tức dựa vào vách tường đầy chán nản, nói: “Cậu còn nhớ sáng hôm cãi nhau với Thôi Nguyệt Lam lúc ăn cơm không?”
Tống Thanh gật nhẹ đầu: “Đương nhiên mình nhớ. Ăn một phát tát trước mặt nhiều người như vậy, đời này có thể quên mới lạ.”
“Sau hôm đó, bỗng nhiên Vũ Ngọc Bình chạy tới tìm tớ hỏi chuyện, hỏi vì sao cậu không gọi điện thoại cho Hà Nhật Dương. Tớ nói, ‘làm sao tôi biết được chứ?’” Lưu Nghĩa dang tay tỏ ý không biết rồi nói tiếp: “Sau đó đầu óc anh ta cứ như bị chập điện ý, tự dưng quay sang coi thường tớ. Anh ta nói, tớ biết mới là lạ. Tớ không phục liền hỏi sao anh ta lại nói như thế?”
“Sau đó anh ta trả lời, nói tên đàn ông như tớ căn bản chẳng hiểu gì về tình cảm, tất nhiên không hiểu chuyện giữa cậu và Hà Nhật Dương.” Lưu Nghĩa nói tới đây, khuôn mặt bừng bừng nổi giận: “Sao tớ có thể bị anh ta nói như vậy chứ?”
“Thế rồi cậu đáp trả thế nào?” Đến lúc này, Tống Thanh cũng thấy hứng thú. Cô không ngờ rằng vẫn còn xảy ra chuyện như vậy sau khi chuyện kia kết thúc!
“Tất nhiên tớ quật ngã anh ta rồi!” Lưu Nghĩa nói giọng thản nhiên: “Không phải anh ta nói tớ là đàn ông sao? Vậy thì cho anh ta cảm nhận một chút sức mạnh của đàn ông là được rồi!”
Trong nháy mắt, Tống Thanh há hốc miệng: “...”
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ vì sao tối nay vừa gặp mặt nhau, hai người này liền giống như gà chọi rồi!
Cảm tình trước đó đã bị mất hết còn đâu!
Ây chậc chậc.
Vũ Ngọc Bình còn được xưng là đi qua trăm khóm hoa, không dính một chiếc lá cơ đấy!
Bây giờ bị gai chích rồi sao?
“Ôi dào, nếu lần này không vì đội của chúng ta, thực lòng tớ không muốn tới.” Lưu Nghĩa thở dài một tiếng: “Tiếp theo, Thanh Thanh, chỉ có thể dựa vào cậu thôi!”
“Hả? Tớ?” Tống Thanh chỉ vào chóp mũi mình: “Tớ cũng không làm được! Tớ còn phải ly hôn với anh ta đó!”
“Thanh Thanh!” Hai tay Lưu Nghĩa vịn chặt bả vai Tống Thanh, vẻ mặt trịnh trọng: “Ít ra cậu còn có thể ngồi xuống nói chuyện tử tế với Hà Nhật Dương. Cậu cảm thấy tớ và Vũ Ngọc Bình có thể trò chuyện tử tế với nhau sao? Chỉ cần một câu lệch tông phát là quật nhau ra đó, biết không?”
Tống Thanh câm nín.
Quả thật cô và Hà Nhật Dương ở cùng nhau sẽ không vì một câu nói không hợp ý mà gây gổ!
Nhưng mà tên kia sẵn sàng cưỡng hôn nếu không hợp ý đấy!
Thế này làm sao nói chuyện được?
Lưu Nghĩa nói: “Thanh Thanh, thời điểm hy sinh vì đội của chúng ta tới rồi, tiếp theo tất cả đều dựa vào cậu!”
Dứt câu Lưu Nghĩa chắp tay trước ngực, vẻ mặt cầu xin nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh trông thấy Lưu Nghĩa như vậy vô cùng khó xử, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu: “Được rồi, để tớ đi hỏi.”
Nghe được câu trả lời của Tống Thanh, cuối cùng Lưu Nghĩa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này ở trong phòng, bốn người đàn ông ngồi quanh bàn tròn cũng không nhàn rỗi. Bấy giờ bọn họ đang cùng thảo luận với nhau về vụ sát nhập Đằng Phi.
Hiện tại Đằng Phi đã không còn nữa, hoàn toàn sáp nhập vào Điện lực Hải Sơn và trở thành một phần của Điện lực Hải Sơn rồi.
Năm trước, Phương Mạn Luân chỉ dùng giá tiền bằng một phần mười đã nuốt trọn một miếng bánh ngọt lớn.
Chấn động do chuyện này mang lại đến ngày hôm nay vẫn còn dư âm dai dẳng không dứt.
Sau khi Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình, cùng Phan Thịnh và Phan Ly nghiêm túc nghiên cứu sách lược và thủ đoạn của Phương Mạn Luân, không khỏi nhíu mày rồi nói: “Từ việc phân tích thủ đoạn của Phương Mạn Luân cho thấy, phong cách làm việc của anh ta đã khác trước đây rồi. Qua hai lần chúng ta chiến thắng, giành được khoáng mỏ Tây Bắc và hai đề án của Bộ Công Thương, thẳng thắn thừa nhận rằng chúng ta có phần may mắn!”
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly gật đầu bày tỏ đồng ý.
“Thủ đoạn của hai chúng tôi rất giống nhau, đều đánh nhanh thắng lớn, một đường công phá mạnh mẽ, tương tự phong cách Hitler đánh trận năm đó. Đến hôm nay là đủ thời gian một năm để cho Phùng Mạn Luận dần dần hồi sức trở lại. Đằng Phi cũng đã sát nhập hoàn toàn vào Điện lực Hải Sơn. Tuy rằng muốn lấy một miếng thịt ra khỏi miệng anh ta là rất khó khăn, nhưng không phải không thể làm.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Giữa tôi và anh ta cũng xem như hiểu biết lẫn nhau. Nếu anh ta lựa chọn thẳng tay đấu đá, vậy tôi lựa chọn cách nước ấm đun ếch, xâm nhập từng chút một.”
“Cậu có ý gì hay?” Nét mặt Vũ Ngọc Bình đầy nghiêm túc, không còn dáng vẻ bất cần đời như trước: “Nhật Dương, Điện lực Hải Sơn là tập đoàn trụ cột của tỉnh H. Nếu cậu tùy tiện ra tay với Điện lực Hải Sơn, chỉ sợ chưa chắc bên trên đã đồng ý.”
Khóe miệng Hà Nhật Dương cong cong: “Quả thực tôi không thể công khai ra tay với Điện lực Hải Sơn, nhưng không có nghĩa người khác không thể.”
“Cậu lại có ý đồ xấu rồi.” Phan Thịnh, Phan Ly nghiêm túc nói: “Chỉ cần mỗi lần cậu nói như vậy, chúng tôi đều biết cậu lại ôm một bụng xấu xa.”
Hà Nhật Dương không phủ nhận, gật đầu nói: “Chuyện tôi không thể nhúng tay vào thì Bộ Công Thương vẫn có thể nhúng tay mà. Không phải Phương Mạn Luân vẫn luôn để ý tới mấy đề án chưa lấy được từ Bộ Công Thương sao? Anh vợ Tống Ngũ của tôi tạm thời được điều tới Bộ Công Thương hỗ trợ. Nếu có thể thuyết phục anh ta giúp đỡ, để Bộ Công Thương tìm Nhà họ Phương tâm sự đôi điều. Sau đó, tôi giả bộ làm như không biết, được Bộ Công Thương báo tin cho. Nhà họ Phương đồng ý bỏ ra một chút ít cổ phần của Điện lực Hải Sơn đổi lấy đề án nào đó trong tay tôi. Mọi người nói, liệu Phương Mạn Luân có đồng ý không?”
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh, Phan Ly cùng lúc làm ra một động tác khinh bỉ.
“Quá vô liêm sỉ!” Ba người Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly cùng lúc kêu lên: “Chiếm lời lại còn khoe mẽ, loại ác bá như cậu vì sao vẫn sống sung sướng chứ? Lẽ trời đâu rồi?”
Hà Nhật Dương ha ha cười, đáp: “Thật ra khúc mắc lớn nhất của Phương Mạn Luân là tôi. Bất cứ lúc nào anh ta cũng muốn chèn ép tôi xuống. Mà anh ta chẳng trông cậy gì được vào khoáng nghiệp Tây Bắc nữa, vì đây đã là vật nằm trong bàn tay chúng ta rồi. Nhưng mấy đề án của Bộ Công Thương kia, chưa phải là ván đã đóng thuyền. Chúng ta chỉ đang nắm được cán cân thôi. Mọi người nói xem, Phương Mạn Luân sẽ thật sự từ bỏ sao?”
Phan Ly tiếp lời: “Có lẽ Phương Mạn Luân cũng khẳng định được cậu sẽ ra tay với Điện lực Hải Sơn cho nên mới ngang nhiên tới thành phố M cùng chúng ta. Mục đích là muốn dụ cậu ra tay. Đừng quên, cậu hiểu Phương Mạn Luân, thì Phương Mạn Luân cũng thế, anh ta hiểu rõ cậu.”
Vũ Ngọc Bình và Phan Thịnh gật đầu đồng ý.
“Khả năng này không phải không có. Nhưng mà, Hà Nhật Dương tôi sẽ sợ Phương Mạn Luân sao?” Hà Nhật Dương tự tin cười: “Mấy đề án hợp tác của Bộ Công thương có lớn có nhỏ. Trọng điểm là cầu nối hình thành quan hệ với bên trên. Điểm này, Phương Mạn Luân còn cần hơn tôi. Nhà họ Hà tôi trải rộng toàn thế giới, còn Nhà họ Phương chỉ cắm rễ ở tỉnh H, khác biệt quá rõ ràng. Anh ta phải nóng vội khơi thông con kênh của mình hơn. Cho dù đoán đúng tôi sẽ ra tay với anh ta thì thế nào? Cái tôi muốn chỉ là một bát canh của Điện lực Hải Sơn chứ không phải toàn bộ Điện lực Hải Sơn.”
“Cậu suy nghĩ rõ ràng như thế là được rồi.” Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Chỉ cần cậu không ăn sạch Điện lực Hải Sơn thì bên trên sẽ không làm gì cậu.”
“Tôi tự có chừng mực.” Hà Nhật Dương khẽ nở nụ cười: “Nhà họ Phương cũng chẳng dám nói không với tôi.”
Lúc này, Tống Thanh và Lưu Nghĩa đã quay về. Bốn người tự động dừng vấn đề này lại.
Tống Thanh lại ngồi xuống vị trí của mình, bắt đầu ăn uống trong im lặng.
Tuy rằng trong lòng mọi người đều biết rõ mục đích của cô.
Nhưng mà ở trên bàn cơm mà nói ra vấn đề đó thì ngượng ngùng lắm.
Nhất là hiện giờ, thân phận của mọi người đều không tiện như vậy.
Ba người Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh và Phan Ly rất biết tùy cơ ứng biến. Ăn cơm xong, cả đám túm lấy Lưu Nghĩa còn muốn ở lại cùng rời khỏi phòng.
Vốn dĩ Lưu Nghĩa không muốn đi. Nhưng mà suy nghĩ cân nhắc một hồi, vợ chồng người ta muốn nói chuyện, cô tham gia làm gì?
Vì thế cũng theo bọn họ rời đi.
Bấy giờ cả căn phòng chỉ còn lại Hà Nhật Dương và Tống Thanh mà thôi.
Tống Thanh cảm nhận được áp lực tỏa ra từ người đàn ông bên cạnh này, theo bản năng cũng muốn đứng dậy rời khỏi.
“Đi đâu?” Hà Nhật Dương lười biếng mở miệng.
“Tôi... Tôi... Tôi đi tính tiền.” Tống Thanh thuận miệng nói dối.
“Vũ Ngọc Bình đã tính tiền rồi.” Hà Nhật Dương lập tức vạch trần lời nói dối của Tống Thanh: “Để cho phụ nữ mời cơm thì đám đàn ông bọn anh còn mặt mũi nữa sao?”
“Tôi... Tôi...” Bỗng nhiên Tống Thanh không biết nên nói gì cho phải.
Hà Nhật Dương hơi xoay người lại, đối mặt với Tống Thanh.
Tống Thanh muốn đi cũng không được, muốn ở cũng chẳng xong.
Hà Nhật Dương cười gian xảo: “Em không có lời nào muốn hỏi anh sao? Hửm?”
Hai tay Tống Thanh níu vạt váy trên người mình theo phản xạ: “Tôi... Tôi...”
Hà Nhật Dương từ từ đứng lên, bước về phía Tống Thanh.
Tống Thanh lùi về sau theo bản năng, lùi rồi lại lùi, cứ lùi về sau liên tục, đến lúc lùi đến chân tường thì không sao lùi được nữa.
Hà Nhật Dương không nhanh không chậm, giống như con báo đi săn nhìn chằm chằm con mồi của mình, vây con mồi vào trong vòng tấn công.
Lưng Tống Thanh tựa trên vách tường, lo lắng nhìn Hà Nhật Dương.
Không biết vì điều gì, cô luôn cảm thấy Hà Nhật Dương đêm nay rất nguy hiểm.
Ngón tay thon dài của Hà Nhật Dương nâng cằm Tống Thanh, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên: “Em thật sự không định hỏi anh gì à? Có lẽ qua đêm nay, em sẽ không có cơ hội hỏi nữa đâu.”
Tống Thanh ngẫm nghĩ tới nhiệm vụ của mình, trong lòng đấu tranh qua lại.
Giãy giụa rất lâu, Tống Thanh cắn môi dưới, cố gắng lấy can đảm hỏi: “Có, tôi có việc muốn hỏi anh. Rốt cuộc thì đề thi cho lần đấu bán kết này là gì?”
Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nhíu nhíu, ý cười trong khóe mắt chan hòa yêu thương.
“Vậy bây giờ em đang xin anh giúp đỡ sao?” Hà Nhật Dương từ từ cúi đầu, chóp mũi truyền đến mùi hương từ làn tóc của Tống Thanh.
Đây là mùi hương hắn vô cùng quen thuộc!
Mỗi lần ngửi thấy mùi hương ấy, hắn đều có thể yên giấc cả đêm.
Đã rất lâu rồi hắn chưa được yên giấc.
Tống Thanh giương mắt nhìn Hà Nhật Dương đang tiến sát lại về phía mình nhưng cô chỉ có thể đứng yên ở đó chẳng biết làm gì.
“Ưm...” Tống Thanh nuốt nước miếng một cách khó khăn.
Hắn dựa gần như vậy, sẽ không vì một lời chẳng hợp ý mà lại cưỡng hôn chứ?
Vành tai Tống Thanh ửng đỏ, gò má trắng mịn cũng ửng hồng.
Hà Nhật Dương hạ tầm nhìn, nhìn thẳng vào Tống Thanh, đùa dai: “Em đang nghĩ gì thế? Sao bỗng nhiên đỏ mặt thế này?”
“Hả? tôi... ơ, tôi không có mà...” Tống Thanh bối rối né tránh ánh mắt của Hà Nhật Dương.
“Vậy sao?” Khóe mắt Hà Nhật Dương cong cong: “Thân thể của em thành thật hơn miệng em nhiều. Không phải em đang chờ anh hôn em ở đây chứ?”
Ây, vậy mà hắn lại nói ra rồi!
Vậy mà hắn lại thật sự nói ra câu này rồi!
“Tôi... tôi không có!” Tống Thanh cảm thấy da mắt mình sắp bị thiêu cháy rồi!
Lời nói thế này, sao có thể nói ra nhẹ nhàng như vậy chứ!
Lời nói thân mật như vậy, sao có thể được nói ra từ đôi vợ chồng sắp ly hôn chứ
Bình luận facebook