• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (105 Viewers)

  • Chap-203

CHƯƠNG 203: TỰ ĐÁNH MẶT MÌNH




Hà Nhật Dương gật đầu: “nói đi, vừa rồi tôi đã nói rồi, ngày hôm nay, quyết không tha thứ!”
Lúc này người của ban Tổ chức mới dám trả lời: “chiếc dây chuyền này được tìm thấy ở phòng Thôi Nguyệt Lam và Khương Tiểu Khương.”
Vừa dứt lời, Khương Tiểu Khương kích động nhảy lên: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể như thế được! Hôm nay lúc ở nhà hàng, chính tay tôi đã nhét chiếc dây chuyền này vào túi áo Tống Thanh! Nó tuyệt đối không thể xuất hiện ở trong phòng tôi được!”
Khương Tiểu Khương vừa dứt lời, Thôi Nguyệt Lam cười lạnh một tiếng.
Con tốt này, phải bỏ thôi.
Lời nói của Khương Tiểu Khương, lập tức khiến khán phòng xôn xao.
Sao cơ?
Hóa ra là Khương Tiểu Khương cố ý nhét vào túi của Tống Thanh?
Đúng là Khương Tiểu Khương đã cố tình hãm hại Tống Thanh.
Trời đất ơi!
Những chuyện như vậy, trước đây chỉ có xem trên Tivi thôi, không ngờ nó đã thực sự xảy ra ngay cạnh chúng ta!
Trên đời này sao lại có loại người vô liêm xỉ đến thế chứ!
Đã hãm hại người khác rồi, lại còn hùng hổ lý lẽ khóc nức nở chỉ trích người khác?
Da mặt phải dày biết bao đây!
Khương Tiểu Khương vừa nói xong, liền lấy tay bịt mạnh vào miệng mình.
Sắc mặt Khương Tiểu Khương đột nhiên trắng bạch.
Thôi Nguyệt Lam đứng dậy, nói một cách nhẹ nhàng: “Khương Tiểu Khương, giờ cô đã thừa nhận hãm hại Tống Thanh. Vậy, sao cô còn không xin lỗi Tống Thanh ngay đi?”
Khương Tiểu Khương nhìn Thôi Nguyệt Lam một cách sợ hãi.
Thôi Nguyệt Lam lườm Khương Tiểu Khương, tuy cô không nói một lời nào, nhưng trong ánh mắt cô như chứa hàng ngàn câu chữ.
Tống Thanh nhìn vậy, hiểu ngày ý đồ của cô ta.
Quả thật. Thôi Nguyệt Lam đã nắm trong tay điểm yếu của Khương Tiểu Khương. Vậy, điểm yếu đó là gì đây?
Sao lại có thể khiến Khương Tiểu Khương không màng tất cả giác tâm đổ tội hãm hại mình?
Khương Tiểu Khương như sụp đổ ngay lập tức, cô ngồi bệt xuống ghế, nhìn Thôi Nguyệt Lam với ánh mắt cầu xin.
Nhưng Thôi Nguyệt Lam đã quyết định vứt bỏ Khương Tiểu Khương, cô đưa ra một ngón tay, ấn nhẹ lên chiếc bàn ăn.
Nhìn thấy động tác này của Thôi Nguyệt Lam, Khương Tiểu Khương như người mất hồn, đơ người ngay lập tức.
Trong chuyện này, Thôi Nguyệt Lam từ đầu đến cuối không hề hé một lời nào.
Cho dù Khương Tiểu Khương bị trừng trị, cô vẫn có thể không can sự gì.
Tống Thanh quay sang nhìn Hà Nhật Dương, khi Tống Thanh thấy ánh mắt của Hà Nhật Dương đang nhìn về Thôi Nguyệt Lam, ánh mắt cô sụp xuống.
Đúng thật là, anh ta vẫn quan tâm Thôi Nguyệt Lam hơn?
Thôi vậy, thôi vậy.
Mọi việc đã sáng tỏ, trả lại sự trong sạch cho mình là được rồi.
Còn những chuyện khác, không nên để ý đến nữa.
Mình có để ý đến nó, cũng có làm được gì đâu.
Người phụ trách ban Tổ chức nhìn Tống Thanh hơi ngượng nói: “Thật ra câu trả lời của tôi vừa rồi là sai, chiếc dây truyền được tìm thấy ở thùng rác trong phòng cô. Nhưng, có người đã dặn tôi cố tình nói là tìm được ở trong phòng của Khương Tiểu Khương...”
Còn những chuyện xảy ta tiếp theo đó, đều rất rõ ràng.
Tâm trí của Khương Tiểu Khương không đủ kiên định, vì câu trả lời của ban Tổ chức mà bị suy sụp, đã buột miệng nói ra sự thật.
Nếu ban Tổ chức không cố tình nói sai, chắc chắn ngày hôm nay Tống Thanh sẽ khó mà thoát khỏi tội danh ăn cắp.
Tống Thanh nhìn sang người của ban Tổ chức, đáp: “xin cảm ơn người đó đã giúp tôi, cũng cảm ơn người đó đã lấy lại sự trong sạch cho tôi.”
Người phụ trách ban Tổ chức ho nhẹ một cái, nói thật to: “giờ mọi việc đã được sáng tỏ. Vì Khương Tiểu Khương đã cố tình hãm hại, khiến Tống Thanh và Lưu Nghĩa bị đối xử không công bằng. Vì vậy ban Tổ chức chính thức đưa ra quyết định, tước bỏ tư cách tham gia cuộc thi của Khương Tiểu Khương.
Khương Tiểu Khương nghe xong, người đổ sụp xuống bàn, ôm đầu khóc nức nở.
Tống Thanh nhìn Khương Tiểu Khương, tuy cô ta rất đáng thương, còn bị làm con tốt thí nữa.
Nhưng Tống Thanh không có ý định thương hại cô ta.
Vừa rồi, cô ta đã nhất mực muốn dồn mình vào chỗ chết.
Tuy mình luôn thân thiện với mọi người, nhưng không có nghĩa họ có thể coi mình như cái bánh bao, vớ đâu một con chó ra cũng muốn cắn một miếng.
“Các thí sinh vừa rồi đã góp phần cùng Khương Tiểu Khương công kích Tống Thanh, đều bị tước quyền tham dự!” Người phụ trách của ban Tổ chức tiếp tục thông báo: “các người đừng nghĩ camera nhà hàng bị hỏng, là có thể đổi trắng thay đen. Ngay lúc vừa rồi, bộ phận bảo vệ đã thông báo cho tôi, hệ thống camera của nhà hàng đã được sửa xong, tất cả những lời nói của các người vừa rồi, đều được ghi chép lại.”
Xoạt xoạt xoạt... rất nhiều gương mặt đã trắng bạch ngay tức khắc!
Họ không dám tính sổ với ban Tổ chức, tất cả cùng nhìn sang Tống Thanh.
Nếu không phải do Tống Thanh, thì họ đã không bị liên lụy.
Ánh mắt Hà Nhật Dương đã dịu hơn, xem ra người của ban Tổ chức, coi như cũng biết làm được một chút việc đúng đắn.
CEO và nhà thiết kế của các hãng khác không hề lên tiếng.
Đến Hà Nhật Dương còn không nói gì, thì những người khác cũng không cần thiết phải lên tiếng.
Đặc biệt là trong tình huống như hiện nay.
“Được rồi, giờ sự việc đã được giải quyết, cứ xử lý theo cách như vậy đi.” Hà Nhật Dương đứng dậy, dẫn đoàn rời khỏi.
Khi Hà Nhật Dương đi đến bên cạnh Tống Thanh, anh hơi cười và sựng lại, nhưng chỉ có 2 giây thời gian, rồi lại quay người đi luôn.
Vũ Ngọc Bình đưa tay nắm lấy túm tóc trên đỉnh đầu Tống Thanh, cười với Tống Thanh, sau đó cũng đi luôn.
Phương Mạn Luân đi đến bên cạnh Tống Thanh, nhấc tay lên vỗ vỗ vai cô, nói nhỏ: em được lắm.”
CEO và nhà thiết kế các hãng khác thì gật đầu mỉm cười với Tống Thanh, rồi cũng rời khỏi.
Nếu họ còn không biết về mối quan hệ giữa Hà Nhật Dương và Tống Thanh, thì đúng là quá ngu ngốc hoặc cố tình giả ngơ rồi.
Tống Thanh hơi lúng túng. Đây là tình hình gì vậy?
Rõ ràng là hôm nay mình bị hãm hại mà, sao ai nấy đều cười tủm tỉm cười với mình vậy?
Sao cảm giác tình cảnh này hơi không hợp lý?
Sau khi đoàn rời khỏi, những người đã hoàn hồn cùng nhau chạy đến vây quanh Tống Thanh: “Cô Tống, chúng tôi không biết gì hết! Thật sự là chúng tôi không biết gì hết! Chúng tôi chỉ là buột miệng hùa vào thôi. Xin cô hãy đi nói một tiếng với ban Tổ chức, cô hãy xin giúp chúng tôi được không?”
Tống Thanh còn chưa kịp mở lời, Lưu Nghĩa giọng lạnh tanh ngắt luôn lời của họ: “không biết rõ sự việc là có thể tùy ý vu khống sinh sự sao? Một câu không biết sự tình là có thể xóa đi tội danh của các người sao? Đây là quyết định của ban Tổ chức, có phải quyết định đơn phương của Thanh Thanh đâu, sao các người lại đi cầu xin Thanh Thanh? Đi cầu xin Khương Tiểu Khương đi nào? Chính cô ta mới là người làm liên lụy đến mọi người, các cô đi tìm cô ta đi, đừng có tìm nạn nhân vô tội này! Nhìn mặt mũi các người đúng là khó coi quá đấy!”
Nói xong câu này, Lưu Nghĩa không cho thêm những người này một chút cơ hội nào nữa, kéo Tống Thanh rời khỏi luôn chỗ đó.
Một trò gây rối, cuối cùng cũng kết thúc như vậy.
Trong trò gây rối này, có hơn bốn mươi người bao gồm Khương Tiểu Khương trong đó, đều bị tước đoạt thẳng thừng quyền thi tiếp.
Cấm thi suốt đời.
Một nhà thiết kế có thể kém về mặt kỹ thuật, nhưng nhân phẩm thì không thể kém được.
Tuy rằng những đồ vật thiết kế đều là một số vật chết.
Nhưng nhà thiết kế sẽ gửi gắm một phần linh hồn của mình, vào trong tác phẩm đó.
Nếu trong đáy lòng của một con người là những thứ tốt đẹp, lương thiện, vậy tác phẩm của người đó chắc sẽ tràn đầy sức sống như ánh mặt trời và chứa đầy sức mạnh.
Ngược lại, nếu một con người bỉ ổi, vậy thế giới của người đó cũng sẽ bị hạn chế chỉ có thể rộng đến thế mà thôi, những thành công trong cuộc đời này cũng sẽ chỉ dừng chân tại đó.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa về phòng.
Phòng của họ tuy từng bị lục soát.
Nhưng những người lục soát rất cẩn thận trả về hiện trạng cũ, không hề nhìn ra có một dấu vết gì.
Tống Thanh thở dài, nói: “tuy tớ đã sớm đoán được Thôi Nguyệt Lam sẽ ra tay với mình, nhưng không ngờ cô ta lại dùng Khương Tiểu Khương làm tay súng hãm hại tớ.”
Lưu Nghĩa an ủi cô: “chuyện hôm nay cũng là một lời cảnh tỉnh cho chúng ta, sau này phải thật sự cẩn thận Thôi Nguyệt Lam đó. Thôi Nguyệt Lam này từ lần trứơc đã thua thiệt đến bây giờ, chỉ trong mấy ngày thôi mà đã trưởng thành đến thế này, không thể không đề phòng được.
Tống Thanh gật gật đầu.
Đúng đấy, thực sự là ai đang đứng sau dạy bảo cho Thôi Nguyệt Lam đây?
Tống Thanh có lẽ không thể ngờ tới, lần này cô bị vu oan, thực ra không hề đơn giản như cô đã nghĩ.
Đây là một cuộc chiến sức lực giữa nhiều phương với nhau.
Thôi Nguyệt Lam thay đổi hẳn với mọi khi, sự chủ động xuất kích của Khương Tiểu Khương, mấy lần thay đổi thái độ của ban Tổ chức, sự xuất hiện rất kịp thời của Hà Nhật Dương...
Vậy vậy vậy vậy.
Tất cả mọi việc này, đều có rất nhiều điểm đáng nghi ngờ.
Sau khi mọi người rời khỏi nhà hàng, Hà Nhật Dương gọi điện ngay cho bà: “con chào bà nội, chuyện ngày hôm nay con cảm ơn bà ạ.”
Bà cụ Hà ừ nhẹ, trả lời: “cảm ơn thì không cần đâu, bây giờ, cuối cùng con cũng tin bà rồi chứ.”
Hà Nhật Dương không trả lời.
“Lần này mẹ con quá đáng quá.” Bà cụ Hà nhấn mạnh: “mẹ con đã âm thầm đứng sau thao túng việc này, như vậy là đã vi phạm hẹn ước của chúng ta! Xem ra, nhà Hà không thể giữ lại người đàn bà như vậy nữa!”
“Bà nội...” Hà Nhật Dương bất lực trả lời: “mẹ con lần này chỉ là... mẹ con chỉ là... chỉ là chưa hiểu được cái tốt của Thanh Thanh thôi, nên mới làm như vậy! Bà nội, bà đã hứa với con rồi! Chỉ cần con đạt được ước nguyện của bà, bà sẽ cho mẹ con về nhà! Hơn nữa, không phải bà cũng rất nhớ bố con sao? Nếu như mẹ con không về nhà, bố con cũng sẽ không về đâu!”
“Cho nên. cô ta tính lấy chuyện này để uy hiếp bà già này sao? Bà già này đã sống bao nhiêu năm rồi, ta sẽ dễ dàng cúi đầu trước cô ta sao?” Bà cụ Hà càng nhấn mạnh thêm: “Nhật Dương, con cũng đã hứa với bà, con sẽ sống tốt cùng Tống Thanh. Nhưng chuyện bây giờ lại là như thế nào?”
“Bà nội, bà cứ yên tâm. Việc con đã hứa với bà, nhất định con sẽ làm được!” Hà Nhật Dương trả lời kiên định: “đây không chỉ là yêu cầu của bà, mà cũng là mục đích cuối cùng của con.”
“Tốt, bà xem biểu hiện của con.” Bà cụ Hà nói chậm lại: “tuy ông bố kém cỏi của con, luôn khiến bà bực mình, may là con còn tốt, còn biết hiếu thuận với bà. Chuyện này, chấm dứt tại đây thôi.”
“Con cảm ơn bà nội.” Hà Nhật Dương thở phào nhẹ nhõm.
Vừa dứt cuộc gọi, điện thoại Hà Nhật Dương đột nhiên đổ chuông.
“Mẹ, mẹ đã gây sự đủ chưa?’ Sau khi kết nối cuộc gọi, Hà Nhật Dương bất lực trả lời: “tại sao mẹ cứ nhất quyết phải nhúng tay vào việc này?”
Bà Hà cười lạnh đáp: “sao thế? Đau xót? Lúc Lam Lam bị đánh, sao không thấy con đau xót? Lam Lam là em gái của con đấy! Sao con có thể khoanh tay đứng nhìn được, để cho người khác ức hiếp Lam Lam đến vậy?”
Hà Nhật Dương thấy cơn đau đầu ùa về.
“Cái con Tống Thanh kia thật là bản lĩnh, vừa mới lấy con được có mấy ngày, mà đã bám vào chân của lão phu nhân rồi!” Bà Hà trầm giọng xuống nói tiếp: “Vì vướng đến hiếu đạo, mẹ không thể nói được gì. Nhưng chuyện hôn nhân của con trai ta, chả lẽ đến cái quyền nói cũng không có sao? Tống Thanh đó có điểm gì mà tốt đến thế, sao lại khiến con không thể quên được thế?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom