• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Cuộc hôn nhân bất ngờ (99 Viewers)

  • Chap-201

CHƯƠNG 201: BỊ VU KHỐNG




Tống Thanh cảm thấy dường như ánh mắt của những người khác đều hướng về phía cô, tất cả đều ẩn chứa đầy ác ý.
Những người còn ở lại đa số là người của đội 3 và đội 6.
Những thành viên trong đội của Khương Tiểu Khương, sau khi trải qua bao nhiêu ngày thi đấu cùng nhau, chắc chắn họ sẽ đứng về phía Khương Tiểu Khương rồi.
Họ đâu có thân với Tống Thanh.
Thường thì người ta hay đứng về phía người thân chứ không đứng về lẽ phải.
Vậy là, không ít người trong số họ chưa tìm hiểu sự việc đã bắt đầu công kích cô.
Một người con gái chua ngoa đanh đá bắt đầu mở giọng nói: “Ôi, tôi cứ tưởng Cô Tống giàu có lắm đấy! Không ngờ một cái dây chuyền không bắt mắt như vậy cũng lọt vào mắt xanh của cô được! Đúng là khiến ngươi ta mở rộng tầm mắt! Tôi tuy nghèo, nhưng dù sao cũng có một ít tiền dư giả. Hay cô qua đây cầu xin tôi, tôi sẽ thưởng luôn cho cô cái dây truyền Tiffany mới mua từ Hong Kong này!
“Đúng đấy, nhìn mà xem một cô gái mặt trông tử tế thế này, nghe nói lại không hề tử tế. Hình như cô ta sắp ly hôn đấy! Chà chà chà, bị đàn ông ruồng bỏ, nên đã chút tức giận lên người khác đúng không? Có nhất thiết phải nổi nóng thế không? Có nhất thiết phải ra vẻ thế không?
“Đâu chỉ mỗi thế! Ngày nào cũng đú đởn với đứa đàn ông không ra đàn ông đàn bà không ra đàn bà thế kia, nhân phẩm có thể tốt đến đâu được chứ? Thật không biết hai người đã ở chung một phòng bao lâu rồi, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây? Hô hô hô hô.”
Lưu Nghĩa không thể nhịn được nữa, xông lên muốn dạy cho mấy đứa con gái vừa nói linh tinh kia một bài học.
Tống Thanh kéo chặt lấy Lưu Nghĩa: “Thanh giả tự thanh, đục giả tự đục. Tôi chưa bao giờ ăp cắp đồ, đương nhiên sẽ không sợ bị người khác vu khống.”
“Ôi, lại còn giả bộ thanh cao gì nữa? Cô có giám cho chúng tôi lục soát người không? Chỉ cần cho chúng tôi lục soát người cô và phòng cô, chúng tôi sẽ tin cô không ăn cắp đồ. “Người con gái chua ngoa đanh đá vừa rồi lên tiếng.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cùng quay người lại, tức giận lườm lấy cô ta.
Thật là quá sỉ nhục người khác!
Sao lại có thể nói ra những lời nói như vậy chứ!
Trong lúc này, Tống Thanh phát hiện người nói câu nói trên, hóa ra lại là cô gái mình đã giúp đỡ lúc mới bước vào khách sạn!
Lúc đó cô ta đến rất vội vàng, còn suýt nữa bị muộn giờ điểm danh, Tống Thanh đã giúp cô khiêng vali chạy đến bàn điểm danh, mới tránh vận xum uổng công đến đây.
Tống Thanh không thể ngờ tới, trên đời này lại có loại người lòng lang dạ sói đến vậy!
Bản thân mình xưa nay luôn thân thiện với mọi người, không bao giờ tranh giành với người khác, sống vậy mà cũng khiến người khác ghen ghét.
Sao lại có thể như vậy chứ!
Chính vì cô đã tiến cấp lọt vào bán kết, nên mới bị người khác ghét sao?
Cô gái đó thấy Tống Thanh nhìn mình, đã né tránh ánh mắt một chút, sau đó lại lườm lại Tống Thanh với ánh mắt đầy ghét bỏ và khinh bỉ: “Nhìn gì mà nhìn? Tôi ngứa mắt nhất loại người giả tạo như cô! Nếu cô không ăn cắp đồ, thì lục soát người đi! Ai bảo cô tự nhiên va vào Khương Tiểu Khương chứ? Tất nhiên là sẽ nghi ngờ cô rồi! Chẳng lẽ vì tôi đã nói một câu lý lẽ, mà cô lại nhằm vào tôi sao? Chuyện này có phải do tôi đâu?
Tống Thanh hít một hơi thật sâu, cố nén những bực bội vào lòng, quay đầu nói với Khương Tiểu Khương: “Vậy tôi hỏi cô, vì sao cô lại nghi ngờ lên đầu tôi? Tôi có thù oán lớn gì với cô sao? Hay là do tôi đã từng đắc tội cô? Dây chuyền đó của cô đáng giá lắm sao? Tôi thiếu tiền đến nông nỗi này sao?
Khương Tiểu Khương vỗ ngực nói: “Tôi làm sao mà biết được cô nhìn tôi ngứa mắt ở chỗ nào? Hôm nay tôi chỉ va vào mỗi mình cô thôi, chưa hề tiếp xúc với người khác, không nghi ngờ cô thì nghi ngờ ai? Tôi còn nghi ngờ cô đã dùng những thủ đoạn không tầm thường mới có thể tiến bước đến ngày hôm nay được đấy! Mọi người đều biết đấy, thời gian trước vì việc đề thi thật sự, ai nấy đều tìm mọi cách nghĩ vắt óc. Tôi còn nghe nói đêm hôm đó cô không về phòng nghỉ ngơi, mà đã ngủ ở chỗ khác đấy.
Khương Tiểu Khương vừa dứt lời, cả nhà hàng lập tức xôn xao.
Ngoài Lưu Nghĩa ra, tất cả mọi người đều nhìn Tống Thanh với ánh mắt khác lạ.
Những ánh mắt đó có khinh bỉ có coi thường có cả sự cười nhạo, cũng có người không quan tâm và mặc kệ.
Tất nhiên, cũng không ít người hóng chuyện và thêm dầu vào lửa!
“Bảo sao ban Tổ chức khen ý tưởng của đội 5 hay, hóa ra là có người đã bán thân đổi lấy tình báo! Chà chà chà.”
“Đã nói rồi mà! Chúng mày xem đi, cả đội 5 bị loại hết. Chỉ có mỗi Tống Thanh và Lưu Nghĩa có tư cách lọt vào vòng trong. Nếu trong chuyện này không có uẩn khúc, có ai tin không?
“Bảo sao! Người ta xinh đẹp thế cơ mà, chỉ cần ngủ qua đếm thôi là xong rồi!”
“Ha ha ha ha.”
...
Những lời phỉ báng và chửi bới như sóng biển ập đến, ngập cả trời đất.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa đứng trong đám người đó, cảm thấy thật cô độc và bất lực.
Trong lúc đó, có một cô gái từ trước đến giờ chưa hé một câu đã khẽ lên tiếng: “Mọi người cũng không nên nói người ta như vậy. Lúc đó vì lấy được đề thi thật, mọi người ai nấy chả như bát tiên quá hải các hiển thần thông còn gì nữa? Còn nữa, mọi người nói Tống Thanh là qua đêm với người ta để đổi lấy đề thi, ở đây ai đã tận mắt nhìn thấy chưa? Không tận mắt nhìn thấy mà tùy ý nói người khác như vậy, đây là phỉ báng người khác đấy.”
Khương Tiểu Khương liền tức giận nói với cô gái đó: “Cô là ai chứ? Cô là cái thứ gì? Chẳng lẽ chính mắt cô nhìn thấy Tống Thanh không ngủ với người khác sao?”
“Tôi...” Cô gái lập tức bị Khương Tiểu Khương chặn họng không nói lên lời nào, tức giận mặt đỏ tái tê.
Khương Tiểu Khương sau khi xả xong lại giả bộ đáng thương, lau nước mắt nói tiếp: “Cô Tống, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu trả lại chiếc dây chuyền cho tôi? Chỉ cần cô trả lại chiếc dây truyền cho tôi, cô muốn điều kiện gì cứ nói ra.”
Tống Thanh không trả lời, quay lại nhìn Thôi Nguyệt Lam người đã im lặng từ đầu đến giờ.
Nếu lúc này mà Tống Thanh còn không biết đây là trò của Thôi Nguyệt Lam, thì cô đúng là đồ ngốc rồi.
Khương Tiểu Khương trước đây luôn là cây súng của Thôi Nguyệt Lam, Thôi Nguyệt Lam chỉ chỗ nào, Khương Tiểu Khương bắn chỗ đó.
Hoặc Khương Tiểu Khương đang có việc nhờ vả Thôi Nguyệt Lam, hoặc là điểm yếu của cô Giang đang trên tay Thôi Nguyệt Lam, hoặc có thể là Khương Tiểu Khương đã cam tâm giúp kẻ ác ức hiếp người lành.
Nếu Thôi Nguyệt Lam và Khương Tiểu Khương không có quan hệ gì, gặp cơ hội tốt như vậy, Thôi Nguyệt Lam nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội dẫm thêm một chân đâu.
Trong lúc này Thôi Nguyệt Lam không hề lên tiếng, lại càng chứng tỏ quan hệ nhân quả giữa hai người.
Quả nhiên, khi Tống Thanh nhìn về Thôi Nguyệt Lam, khóe miệng Thôi Nguyệt Lam bất giác nở một nụ cười đắc ý.
Tống Thanh nhận thấy lần đầu tiên Thôi Nguyệt Lam không lao lên trên, mà đứng đằng sau chi đạo, là đủ hiểu Thôi Nguyệt Lam đã thực sự lên một tầm cao mới.
Không biết là vị cao nhân nào đã đứng sau chỉ dạy cho cô ta.
Chỉ trong thời gian mấy ngày gần đây, có thể khiến cô ta lĩnh hội được cảnh giới này, người thầy này thật sự đáng sợ.
Tống Thanh quay sang nhìn Khương Tiểu Khương, lặng lẽ nói: “Lục soát người và phòng, tôi không đồng ý. Đây là sự xỉ nhục đối với nhân cách của tôi. Nhưng, tôi có một đề nghị chúng ta có thể cùng đi xem camera. Đây là khách sạn 5 sao, tất cả các nơi công cộng đều có camera, đảm bảo an toàn về tài sản và tính mạng cho chúng ta. Nếu camera hiển thị tôi đã ăn cắp đồ của cô, tôi sẽ đồng ý cho lục soát. Nhưng nếu không có chứng cớ, tôi có quyền từ trối lục soát.
“Hô hô, Tống Tống, Cô Tống? Cô đang thoái thác như vậy, có phải sớm đã biết camera nhà hàng bị hỏng rồi không, chính vì vậy nên cô mới không sợ mà ra tay.” Khương Tiểu Khương cười lạnh nhạt nói
Ánh mắt Tống Thanh trầm xuống: “sao cơ, camera hỏng rồi sao? Chính vì vậy nên cô đã chọn đúng chỗ này để hãm hại đổ tội cho tôi?”
Khương Tiểu Khương giọng lạnh tanh: “có phải tôi đổ tội hãm hại cô không, chỉ cần lục soát là biết ngay thôi? Sao cô cứ thà chết không cho lục soát? Có phải là chột dạ không?”
Lưu Nghĩa tiến lên một bước, ngạo nhiên đáp: “Thế cô thử nói xem, lý do gì mà Thanh Thanh lại ăn cắp đồ của cô, vì nhìn cô ngứa mắt sao? Xin lỗi, cô là thứ gì mà phải ngứa mắt? Cô ấy không bao giờ nhìn cô ngứa mắt, bởi vì Thanh Thanh không hề nhìn thấy cô! Cô làm móng vuốt cho kẻ khác, chẳng lẽ chưa hề nghĩ đến, một ngày nào đó cô sẽ trở thành một con tốt bị vứt bỏ sao?”
Khương Tiểu Khương lúng túng nhìn Thôi Nguyệt Lam.
Lưu Nghĩa càng khẳng định Khương Tiểu Khương có liên quan đến Thôi Nguyệt Lam.
Tống Thanh thở nhẹ rồi nói: “Khương Tiểu Khương, cô đúng là làm ô uế cái tên này, Khương Tử Nha trong lịch sử, là người tài giỏi biết bao, tài hoa vô song! Cô thật là làm xấu hổ cả cái họ vĩ đại như vậy! Hôm nay cô một mực nói tôi ăn cắp đồ của cô, còn đích tên muốn lục soát người tôi và phòng tôi. Vậy tôi hỏi cô một câu, nếu không tìm thấy thì sao? Nếu không tìm được bất cứ thứ gì thì sao?
Khương Tiểu Khương nhếc mép đáp: “Nếu thế thì tôi sẽ xin lỗi cô là được chứ sao.”
Tống Thanh lắc đầu, đáp: “Lời xin lỗi của cô, có thể xóa đi sự xỉ nhục nhân cách của tôi sao? Nếu tôi cũng nói, Khương Tiểu Khương, lúc vừa rồi ở nhà hàng, trong lúc cô va vào tôi, tôi đã bị mất thứ quý báu nhất của mình, có phải tôi cũng có thể đến phòng cô để lục soát không?”
“Tất nhiên là không được rồi!” Khương Tiểu Khương buột miệng trả lời: “phòng tôi là cô có thể tùy tiện lục soát được sao.”
“Vậy đấy, cô lấy đâu ra cái cớ, mà hùng hổ đòi lục soát phòng tôi đầy lý lẽ thế? Nếu mọi người đều có thắc mắc, tôi đề nghị báo Cảnh sát.” Tống Thanh dơ tay lên nói: “Ngoài Cảnh sát ra tôi từ trối người khác lục soát phòng tôi. Không phải mọi người đều muốn sự việc minh bạch sao? Vậy thì báo Cảnh sát đi! Để Cảnh sát đưa ra phán quyết!”
Trong lúc này, những người trong đám đông lại bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Nếu báo Cảnh sát, sẽ có thêm rất nhiều những yếu tố không ổn định khác.
Rất nhiều người trong đây, họ đều không muốn dính vào rắc rối.
Đặc biệt là những rắc rối như thế này, họ chỉ xem cho vui thôi, nhưng nếu Cảnh sát can thiệp vào, thì họ không hề muốn.
“Ai chà, Tống Thanh, cô báo Cảnh sát làm gì, cho Khương Tiểu Khương lục soát là xong rồi?” Trong đám đông có người đã phát biểu một cách vô trách nhiệm: “Chỉ là lục soát một tý thôi, có mất miếng thịt nào đâu mà lo.”
“Đúng rồi, đúng rồi, cứ để cho cô ta tìm đi. Nếu không tìm được, cũng có thể rửa luôn nỗi oan của cô.” Trong đám đông lại có người lên tiếng.
Tống Thanh kiên định đáp: “Không, nếu muốn kiểm tra, thì phải kiểm tra cho minh bạch rõ ràng! Tống Thanh tôi cả đời sống quang minh chính đại, tôi không thể làm bôi bác bố mẹ được, không thể làm mất mặt anh trai tôi, càng không thể làm mất mặt người họ Tống, Tống Thanh tôi không thể mang theo vết dở bẩn này trong cuộc đời được!”
“Nói hay lắm!” Lưu Nghĩa cúi xuống nhìn Tống Thanh: “Chẳng phải các người nghi ngờ sao? Nếu muốn kiểm tra thì kiểm tra hết luôn!”
Trong đám động bắt đầu rối lên, mỗi người một câu rất nhiều ý kiến.
Khương Tiểu Khương lén lút nhìn Thôi Nguyệt Lam.
Trong mắt Thôi Nguyệt Lam quả nhiên lóe lên sự khó chịu, trách Khương Tiểu Khương làm việc quá lè nhè.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom