Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-219
CHƯƠNG 219: THẾ NÀO GỌI LÀ ĐẠO NGHĨA
Xem ra thổ địa của nơi này đã sớm biết Hà Nhật Dương đến rồi.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương với ánh mắt đầy ý tứ.
E rằng Mạc đại ca không chỉ đơn thuần chỉ chào hỏi đôi câu với họ!
Hà Nhật Dương chỉ cười nhạt, cũng không giải thích bất cứ điều gì, hắn dẫn người của mình vào thẳng bên trong.
Tống Thanh nhìn xung quanh, nơi đây lắp đặt camera và sắp xếp vệ sĩ khắp nơi, hiển nhiên biến ngọn núi này thành một cái thùng sắt kiên cố.
Khi mọi người đang chậm rãi bước vào, cũng đi về hướng địa điểm ngầm.
Hiển nhiên, bên trong ngọn núi này hoàn toàn rỗng.
Khi Tống Thanh đi theo xuống tầng ba, lại bị tra khám nghiêm ngặt một lần nữa.
Sau khi kết thúc lục soát, có người thì thầm gì đó vào tai Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đột nhiên thu lại nụ cười trên môi, gật đầu một cách khó hiểu.
Sau khi Vũ Ngọc Bình, Phan Ly, Phan Thịnh bị tra khám xong thì lại được dẫn đến một nơi khác.
Hà Nhật Dương quay đầu nói Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Hai em đi cùng Ngọc Bình đi, anh đi xử lý chút chuyện.”
Tống Thanh hơi lo lắng nhìn Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương đưa tay lên xoa đỉnh đầu Tống Thanh: “Yên tâm, anh bận chút việc, chỉ đi hỏi thăm chút thôi.”
Lúc này Tống Thanh mới gật đầu: “Được.”
Hà Nhật Dương lập tức đi theo đối phương, Tống Thanh thu hồi ánh mắt, quay người đi theo Lưu Nghĩa.
“Tớ luôn cảm thấy chồng cậu rất thần bí nha!” Lưu Nghĩa thở dài một tiếng nói rằng: “Nhưng cũng khó trách, hiện giờ tớ mới biết chồng cậu là ai! Thật không ngờ, tớ lại có cơ hội làm bạn với vợ của đại gia cấp thế giới.”
Tống Thanh thổi phù một tiếng, ánh mắt đung đưa: “Tớ đây cũng rất vinh hạnh nha, có thể làm bạn với quyền vương tương lai!”
Mặt mày Lưu Nghĩa tươi như hoa, trả lời: “Tớ thích ví dụ này nha!”
Tống Thanh lại quay đầu nhìn về hướng Hà Nhật Dương vừa rời đi, tuy rằng cô không thể hiện ra ngoài nhưng nỗi bất an nơi đáy lòng vẫn luôn tồn tại.
Nếu như nói, cô chưa từng hiểu Hà Nhật Dương thì cô sẽ không lo lắng như vậy.
Chính bởi Hà Nhật Dương không hề có bất cứ sự phòng bị nào với cô, vì vậy Tống Thanh biết tập đoàn tài chính Hà thị không chỉ đơn thuần là một tập đoàn tài chính như vẻ ngoài của nó, mà thế lực của nó còn trải rộng khắp nơi.
Chưa nói đến những thứ khác, mọi thứ trên hòn đảo nhỏ kia của Nhà họ Hà đã đủ để phá vỡ nhận thức về tất cả những hạng mục kinh doanh của một công ty bình thường.
Thử hỏi, có công ty nào chịu mua một hòn đảo nhỏ để tiến hành thí nghiệm khoa học không?
Điểm mấu chốt là Quách gia sẽ cho phép tư nhân hóa đất nông nghiệp như thế nào?
Bởi vậy, Hà Nhật Dương chắc chắn có một vài bí mật không nói với cô.
Mà những bí mật này hẳn là quân át chủ bài của Nhà họ Hà.
Hắn không nói với cô, có thể cũng là một cách để bảo vệ cô.
Dù sao, cô cũng quá ngây thơ, quá lương thiện.
Những phỏng đoán của Tống Thanh quả thực rất gần với thực tế.
Sau khi Hà Nhật Dương đi cùng người kia, hắn vào thang máy ấn núi hạ xuống, cuối cùng dừng ở tầng một – tầng sát mặt đất.
Hà Nhật Dương vừa xuất hiện, bộ trưởng Bộ Công Thương liền mỉm cười nghênh đón, bắt tay với Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc Hà, bắt tội cậu phải đến đây một chuyến rồi.”
Hà Nhật Dương tươi cười: “Đâu có, đâu có, có thể góp chút tài mọn để giúp đỡ nước nhà là vinh hạnh của Hà Nhật Dương tôi.”
“Nào, xin giới thiệu một chút, vị này là người phụ trách một bộ ngành.” Bộ trưởng Bộ Công Thương mỉm cười giới thiệu một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ không tầm thường với Hà Nhật Dương, nói: “Từ ngày hôm nay, những việc này phải mời hai vị trực tiếp trao đổi rồi.”
Hà Nhật Dương khách sáo bắt tay với đối phương.
“Hạt giống mà Tổng giám đốc Hà nuôi dưỡng lần này, đã có ảnh hưởng mang tính quyết định đến hoạt động trao đổi với cộng hòa Trung Phi, tôi đại biểu người dân cả nước gửi lời cám ơn cậu.” Người phụ trách bộ ngành thần bí kia gắng sức nắm lấy ngón tay Hà Nhật Dương: “Nếu như người Trong nước ai cũng biết lấy việc nước làm trọng như Tổng giám đốc Hà đây, tôi nghĩ chúng ta chắc chắn sẽ vùng dậy trong một một ngày không xa.”
Hà Nhật Dương cười khẽ: “Việc nên làm mà, ngài tìm tôi gấp như vậy, không biết có dặn dò gì không?”
“Chuyện này quả thật có chút vướng víu tay chân. Có phải thời gian trước các cậu từng đi qua một ngôi mộ cổ phải không?” Người phụ trách bộ ngành thần bí kia khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp: “Chúng tôi là cán bộ, e rằng không tiện ra mặt, vì vậy chỉ đành làm phiền Tổng giám đốc Hà.”
Hà Nhật Dương khẽ cau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngày đó lăng mộ sụp đổ, sau khi cứu được Ellala ra thì mấy người Hà Nhật Dương cũng nhanh chóng rời khỏi đó, căn bản không biết những chuyện xảy ra sau này.
Đối phương gật gật đầu nói: “Có một lượng di vật văn hóa được lấy ra từ đó, hiện tại có một bộ phận đã bị tuồn ra nước ngoài. Nếu Tổng giám đốc Hà không phiền thì có thể giúp đỡ chúng tôi tìm về được không? Đương nhiên chúng tôi sẽ cung cấp tài chính.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Nếu chỉ tìm di vật văn hóa về thì tôi nghĩ không đến mức vội vã như vậy, có phải còn chuyện khác đúng không?”
“Đúng vậy, nghe nói có vài tập đoàn nước ngoài đều đang bí mật tìm cách thăm dò lăng mộ lần thứ hai. Tôi hi vọng, Tổng giám đốc Hà có thể bí mật nhúng tay vào chuyện này.” Đối phương trịnh trọng nói: “Chuyện này rất hệ trọng, vẫn mong Ngài Hà lấy việc nước làm trọng.”
“Tôi hiểu rồi.” Hà Nhật Dương gật đầu: “Tôi sẽ tận lực.”
Họ nói chuyện với nhau rất ngắn, chỉ nói những lời cần nói sau đó có người đưa Hà Nhật Dương rời khỏi.
Lúc quay lại tầng thứ ba, đã có người quen cũ đứng ở cửa chờ Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương thấy Tống Ngũ dựa vào vào tường, chợt cười nói: “Anh vợ đích thân đến đây sao? Thật vinh hạnh quá!”
Tống Ngũ mỉm cười, sánh vai đi ra ngoài cùng Hà Nhật Dương, thấp giọng nói: “Cứ điểm này không thể dùng nữa, sau khi anh rời khỏi đây, nơi này sẽ bị tiến hành quét sạch một lần trên diện rộng. Đương nhiên cái việc mượn cớ ấy mà, đã làm xong từ lâu rồi. Tụ họp đánh bạc, đấu trường ngầm… Bộ trưởng bảo tôi thông báo với anh một câu, Nhà họ Phương có vai trò rất quan trọng ở tỉnh H, chỉ cần anh không khiến Nhà họ Phương bị hủy hoại quá thảm thì phía trên sẽ không can thiệp.”
“Đây là bảo tôi chủ động giữ hòa bình à?” Hà Nhật Dương cười như không cười nhìn Tống Ngũ.
Tống Ngũ cười bất đắc dĩ: “Sao tôi lại có một người em rể mặt dày như anh nhỉ? Được rồi, những gì cần nói tôi cũng nói hết rồi, còn nơi mà lần trước tôi điều tra bí mật đó, bên trên đã phê chuẩn rồi, địa bàn đó thuộc về anh. Thế nào? Đủ thành ý chưa?”
Cuối cùng Hà Nhật Dương cũng cười vui vẻ.
“Tôi chỉ là một thương nhân thôi.” Hà Nhật Dương cười nhạt nói: “Chỉ cần cho tôi đủ lợi ích thì tôi bằng lòng tiếp tục hợp tác với các anh.”
“Gian thương.” Tống Ngũ không nhịn được mà mắng một tiếng.
“Thanh Thanh đang ở phía trên, anh có muốn đi chào hỏi cô ấy một tiếng không?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Không được, lần này là tôi bí mật đến đây cùng bộ trưởng, trên người tôi còn có nhiệm vụ! Nhớ đối xử tốt với em gái tôi đó!” Tống Ngũ nhắc nhở hắn một câu: “Những chuyện liên quan đến lăng mộ, không cần vội, hành động của mấy người đó cũng không nhanh lắm.”
“Rõ rồi.” Hà Nhật Dương gật đầu: “Vừa hay, tôi cũng muốn đi xem một chút. Mặc dù ngày đó, đã phóng kính viễn vọng đến mức lớn nhất nhưng laptop và camera vẫn không nhìn rõ người đàn ông thần bí đó. Nhưng không hiểu sao, tôi có cảm giác rất thân thuộc với hắn, tôi cũng từng nghĩ, đích thân đi thăm hắn lần nữa.”
Trước kia, Tống Thanh xem thi đấu cũng là xem qua video.
Cô không còn cách nào khác nên chỉ đành xem qua video.
Bao gồm cả những cuộc đua xe mà cô thích nhất.
Cô cũng tìm hiểu về boxing qua những đoạn video ngắn trên mạng.
Nhưng khi Tống Thanh thực sự đứng ở đây, lúc được trực tiếp theo dõi trận đấu mới biết thực tế sôi động đến mức nào.
Có vài người ngồi uống rượu trong một quầy bar nhỏ.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa ngồi ở hàng đầu, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly ngồi ở hàng sau.
Trận đấu bắt đầu nhưng Hà Nhật Dương vẫn chưa quay về, cứ chốc chốc Tống Thanh lại liếc mắt nhìn ra ngoài một lần, nhưng chỉ thấy người đông nghịt.
Ánh đèn lại quá tối nên Tống Thanh không nhìn thấy gì.
Lưu Nghĩa kích động nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, Thanh Thanh! Cậu mau nhìn kìa!”
Sự chú ý của Tống Thanh được Lưu Nghĩa kéo lại, ánh mắt tập trung vào vị trí trung tâm của võ đài, ở đó đã có hai boxer đeo hai bao tay màu đỏ và màu đen để phân biệt với nhau.”
Hai người vừa vào sân, tình hình về trận đấu của họ lập tức xuất hiện trên màn hình lớn.
Tống Thanh chú ý tới những người xung quanh, trong tay người nào cũng cầm một chiếc điện thoại di động để đặt cược.
Lưu Nghĩa cũng lấy một chiếc điện thoại đặt vào tay Tống Thanh, cười hì hì nói: “Trước đây, tớ đều thi đấu trên sân, là người khác đặt cược cho tớ. Hiện tại tớ được làm khán giả rồi, cũng có thể dễ dàng đặt cược. Trò chơi này rất kích thích, cậu thử xem!”
Tống Thanh không hề có bất kì hứng thú gì với loại trò chơi này, nhìn vẻ bừng bừng khí thế của người khác, cô chỉ đành nói: “Tớ không có nhiều tiền, vẫn là không nên mạo hiểm thì tốt hơn.”
Tống Thanh vừa dứt lời, giọng nói trầm thấp của Hà Nhật Dương đã truyền đến bên tai: “Không sao, em muốn chơi thì cứ chơi đi. Anh vẫn chi nổi tiền để em chơi mà.”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng ngồi cạnh Tống Thanh, cầm lấy điện thoại trong tay Tống Thanh, nhẹ nhàng nói: “Em thích ai rồi?”
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương quay lại, chợt thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Em thật sự không hiểu cái này.”
“Chiếc ghế tựa của chúng ta đã được ghi vào sổ rồi, muốn chơi lớn thế nào đều có thể.” Hà Nhật Dương tùy ý liếc nhìn trận đấu trên võ đài, hai người kia đã bắt đầu đánh rồi, ngón tay nhấn một cái, tùy ý lựa chọn một tuyển thủ, cược lên người hắn một triệu đô-la.
“Boxer này không tệ nha, rất có tiềm lực.” Hà Nhật Dương hời hợt nói: “Tuy boxer nam và boxer nữ hơi bất đồng, nhưng xem trận so tài này cũng khá thú vị.”
Lưu Nghĩa ra sức gật đầu: “Tôi cũng cho rằng như vậy.”
Vũ Ngọc Bình ở phía sau vỗ vỗ bả vai Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương quay đầu lại gật đầu với, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly liền hiểu ý tú của Hà Nhật Dương.
Ba người họ cũng không phí lời, móc điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn.
Thế cục của nơi này sớm muộn cũng bị xáo trộn.
Ngư ông đắc lợi là việc thương nhân thích nhất.
Thế lực của bên này e rằng sẽ bị nhổ tận gốc.
Bốn người đàn ông bọn họ ra vẻ đang xem thi đấu, nhưng thực ra là đang ngấm ngầm điều binh khiển tướng, chuẩn bị nuốt trọn sự tàn dư của miếng bánh ngọt này.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cực kì căng thẳng.
Lưu Nghĩa căng thẳng vì quá yêu thích boxing, Tống Thanh căng thẳng vì đã bỏ ra một triệu đô-la.
Trên võ đài, trận đấu đang diễn ra rất kịch liệt.
Xem ra thổ địa của nơi này đã sớm biết Hà Nhật Dương đến rồi.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương với ánh mắt đầy ý tứ.
E rằng Mạc đại ca không chỉ đơn thuần chỉ chào hỏi đôi câu với họ!
Hà Nhật Dương chỉ cười nhạt, cũng không giải thích bất cứ điều gì, hắn dẫn người của mình vào thẳng bên trong.
Tống Thanh nhìn xung quanh, nơi đây lắp đặt camera và sắp xếp vệ sĩ khắp nơi, hiển nhiên biến ngọn núi này thành một cái thùng sắt kiên cố.
Khi mọi người đang chậm rãi bước vào, cũng đi về hướng địa điểm ngầm.
Hiển nhiên, bên trong ngọn núi này hoàn toàn rỗng.
Khi Tống Thanh đi theo xuống tầng ba, lại bị tra khám nghiêm ngặt một lần nữa.
Sau khi kết thúc lục soát, có người thì thầm gì đó vào tai Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đột nhiên thu lại nụ cười trên môi, gật đầu một cách khó hiểu.
Sau khi Vũ Ngọc Bình, Phan Ly, Phan Thịnh bị tra khám xong thì lại được dẫn đến một nơi khác.
Hà Nhật Dương quay đầu nói Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Hai em đi cùng Ngọc Bình đi, anh đi xử lý chút chuyện.”
Tống Thanh hơi lo lắng nhìn Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương đưa tay lên xoa đỉnh đầu Tống Thanh: “Yên tâm, anh bận chút việc, chỉ đi hỏi thăm chút thôi.”
Lúc này Tống Thanh mới gật đầu: “Được.”
Hà Nhật Dương lập tức đi theo đối phương, Tống Thanh thu hồi ánh mắt, quay người đi theo Lưu Nghĩa.
“Tớ luôn cảm thấy chồng cậu rất thần bí nha!” Lưu Nghĩa thở dài một tiếng nói rằng: “Nhưng cũng khó trách, hiện giờ tớ mới biết chồng cậu là ai! Thật không ngờ, tớ lại có cơ hội làm bạn với vợ của đại gia cấp thế giới.”
Tống Thanh thổi phù một tiếng, ánh mắt đung đưa: “Tớ đây cũng rất vinh hạnh nha, có thể làm bạn với quyền vương tương lai!”
Mặt mày Lưu Nghĩa tươi như hoa, trả lời: “Tớ thích ví dụ này nha!”
Tống Thanh lại quay đầu nhìn về hướng Hà Nhật Dương vừa rời đi, tuy rằng cô không thể hiện ra ngoài nhưng nỗi bất an nơi đáy lòng vẫn luôn tồn tại.
Nếu như nói, cô chưa từng hiểu Hà Nhật Dương thì cô sẽ không lo lắng như vậy.
Chính bởi Hà Nhật Dương không hề có bất cứ sự phòng bị nào với cô, vì vậy Tống Thanh biết tập đoàn tài chính Hà thị không chỉ đơn thuần là một tập đoàn tài chính như vẻ ngoài của nó, mà thế lực của nó còn trải rộng khắp nơi.
Chưa nói đến những thứ khác, mọi thứ trên hòn đảo nhỏ kia của Nhà họ Hà đã đủ để phá vỡ nhận thức về tất cả những hạng mục kinh doanh của một công ty bình thường.
Thử hỏi, có công ty nào chịu mua một hòn đảo nhỏ để tiến hành thí nghiệm khoa học không?
Điểm mấu chốt là Quách gia sẽ cho phép tư nhân hóa đất nông nghiệp như thế nào?
Bởi vậy, Hà Nhật Dương chắc chắn có một vài bí mật không nói với cô.
Mà những bí mật này hẳn là quân át chủ bài của Nhà họ Hà.
Hắn không nói với cô, có thể cũng là một cách để bảo vệ cô.
Dù sao, cô cũng quá ngây thơ, quá lương thiện.
Những phỏng đoán của Tống Thanh quả thực rất gần với thực tế.
Sau khi Hà Nhật Dương đi cùng người kia, hắn vào thang máy ấn núi hạ xuống, cuối cùng dừng ở tầng một – tầng sát mặt đất.
Hà Nhật Dương vừa xuất hiện, bộ trưởng Bộ Công Thương liền mỉm cười nghênh đón, bắt tay với Hà Nhật Dương: “Tổng giám đốc Hà, bắt tội cậu phải đến đây một chuyến rồi.”
Hà Nhật Dương tươi cười: “Đâu có, đâu có, có thể góp chút tài mọn để giúp đỡ nước nhà là vinh hạnh của Hà Nhật Dương tôi.”
“Nào, xin giới thiệu một chút, vị này là người phụ trách một bộ ngành.” Bộ trưởng Bộ Công Thương mỉm cười giới thiệu một người đàn ông trung niên nhìn có vẻ không tầm thường với Hà Nhật Dương, nói: “Từ ngày hôm nay, những việc này phải mời hai vị trực tiếp trao đổi rồi.”
Hà Nhật Dương khách sáo bắt tay với đối phương.
“Hạt giống mà Tổng giám đốc Hà nuôi dưỡng lần này, đã có ảnh hưởng mang tính quyết định đến hoạt động trao đổi với cộng hòa Trung Phi, tôi đại biểu người dân cả nước gửi lời cám ơn cậu.” Người phụ trách bộ ngành thần bí kia gắng sức nắm lấy ngón tay Hà Nhật Dương: “Nếu như người Trong nước ai cũng biết lấy việc nước làm trọng như Tổng giám đốc Hà đây, tôi nghĩ chúng ta chắc chắn sẽ vùng dậy trong một một ngày không xa.”
Hà Nhật Dương cười khẽ: “Việc nên làm mà, ngài tìm tôi gấp như vậy, không biết có dặn dò gì không?”
“Chuyện này quả thật có chút vướng víu tay chân. Có phải thời gian trước các cậu từng đi qua một ngôi mộ cổ phải không?” Người phụ trách bộ ngành thần bí kia khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp: “Chúng tôi là cán bộ, e rằng không tiện ra mặt, vì vậy chỉ đành làm phiền Tổng giám đốc Hà.”
Hà Nhật Dương khẽ cau mày: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngày đó lăng mộ sụp đổ, sau khi cứu được Ellala ra thì mấy người Hà Nhật Dương cũng nhanh chóng rời khỏi đó, căn bản không biết những chuyện xảy ra sau này.
Đối phương gật gật đầu nói: “Có một lượng di vật văn hóa được lấy ra từ đó, hiện tại có một bộ phận đã bị tuồn ra nước ngoài. Nếu Tổng giám đốc Hà không phiền thì có thể giúp đỡ chúng tôi tìm về được không? Đương nhiên chúng tôi sẽ cung cấp tài chính.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Nếu chỉ tìm di vật văn hóa về thì tôi nghĩ không đến mức vội vã như vậy, có phải còn chuyện khác đúng không?”
“Đúng vậy, nghe nói có vài tập đoàn nước ngoài đều đang bí mật tìm cách thăm dò lăng mộ lần thứ hai. Tôi hi vọng, Tổng giám đốc Hà có thể bí mật nhúng tay vào chuyện này.” Đối phương trịnh trọng nói: “Chuyện này rất hệ trọng, vẫn mong Ngài Hà lấy việc nước làm trọng.”
“Tôi hiểu rồi.” Hà Nhật Dương gật đầu: “Tôi sẽ tận lực.”
Họ nói chuyện với nhau rất ngắn, chỉ nói những lời cần nói sau đó có người đưa Hà Nhật Dương rời khỏi.
Lúc quay lại tầng thứ ba, đã có người quen cũ đứng ở cửa chờ Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương thấy Tống Ngũ dựa vào vào tường, chợt cười nói: “Anh vợ đích thân đến đây sao? Thật vinh hạnh quá!”
Tống Ngũ mỉm cười, sánh vai đi ra ngoài cùng Hà Nhật Dương, thấp giọng nói: “Cứ điểm này không thể dùng nữa, sau khi anh rời khỏi đây, nơi này sẽ bị tiến hành quét sạch một lần trên diện rộng. Đương nhiên cái việc mượn cớ ấy mà, đã làm xong từ lâu rồi. Tụ họp đánh bạc, đấu trường ngầm… Bộ trưởng bảo tôi thông báo với anh một câu, Nhà họ Phương có vai trò rất quan trọng ở tỉnh H, chỉ cần anh không khiến Nhà họ Phương bị hủy hoại quá thảm thì phía trên sẽ không can thiệp.”
“Đây là bảo tôi chủ động giữ hòa bình à?” Hà Nhật Dương cười như không cười nhìn Tống Ngũ.
Tống Ngũ cười bất đắc dĩ: “Sao tôi lại có một người em rể mặt dày như anh nhỉ? Được rồi, những gì cần nói tôi cũng nói hết rồi, còn nơi mà lần trước tôi điều tra bí mật đó, bên trên đã phê chuẩn rồi, địa bàn đó thuộc về anh. Thế nào? Đủ thành ý chưa?”
Cuối cùng Hà Nhật Dương cũng cười vui vẻ.
“Tôi chỉ là một thương nhân thôi.” Hà Nhật Dương cười nhạt nói: “Chỉ cần cho tôi đủ lợi ích thì tôi bằng lòng tiếp tục hợp tác với các anh.”
“Gian thương.” Tống Ngũ không nhịn được mà mắng một tiếng.
“Thanh Thanh đang ở phía trên, anh có muốn đi chào hỏi cô ấy một tiếng không?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Không được, lần này là tôi bí mật đến đây cùng bộ trưởng, trên người tôi còn có nhiệm vụ! Nhớ đối xử tốt với em gái tôi đó!” Tống Ngũ nhắc nhở hắn một câu: “Những chuyện liên quan đến lăng mộ, không cần vội, hành động của mấy người đó cũng không nhanh lắm.”
“Rõ rồi.” Hà Nhật Dương gật đầu: “Vừa hay, tôi cũng muốn đi xem một chút. Mặc dù ngày đó, đã phóng kính viễn vọng đến mức lớn nhất nhưng laptop và camera vẫn không nhìn rõ người đàn ông thần bí đó. Nhưng không hiểu sao, tôi có cảm giác rất thân thuộc với hắn, tôi cũng từng nghĩ, đích thân đi thăm hắn lần nữa.”
Trước kia, Tống Thanh xem thi đấu cũng là xem qua video.
Cô không còn cách nào khác nên chỉ đành xem qua video.
Bao gồm cả những cuộc đua xe mà cô thích nhất.
Cô cũng tìm hiểu về boxing qua những đoạn video ngắn trên mạng.
Nhưng khi Tống Thanh thực sự đứng ở đây, lúc được trực tiếp theo dõi trận đấu mới biết thực tế sôi động đến mức nào.
Có vài người ngồi uống rượu trong một quầy bar nhỏ.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa ngồi ở hàng đầu, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly ngồi ở hàng sau.
Trận đấu bắt đầu nhưng Hà Nhật Dương vẫn chưa quay về, cứ chốc chốc Tống Thanh lại liếc mắt nhìn ra ngoài một lần, nhưng chỉ thấy người đông nghịt.
Ánh đèn lại quá tối nên Tống Thanh không nhìn thấy gì.
Lưu Nghĩa kích động nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, Thanh Thanh! Cậu mau nhìn kìa!”
Sự chú ý của Tống Thanh được Lưu Nghĩa kéo lại, ánh mắt tập trung vào vị trí trung tâm của võ đài, ở đó đã có hai boxer đeo hai bao tay màu đỏ và màu đen để phân biệt với nhau.”
Hai người vừa vào sân, tình hình về trận đấu của họ lập tức xuất hiện trên màn hình lớn.
Tống Thanh chú ý tới những người xung quanh, trong tay người nào cũng cầm một chiếc điện thoại di động để đặt cược.
Lưu Nghĩa cũng lấy một chiếc điện thoại đặt vào tay Tống Thanh, cười hì hì nói: “Trước đây, tớ đều thi đấu trên sân, là người khác đặt cược cho tớ. Hiện tại tớ được làm khán giả rồi, cũng có thể dễ dàng đặt cược. Trò chơi này rất kích thích, cậu thử xem!”
Tống Thanh không hề có bất kì hứng thú gì với loại trò chơi này, nhìn vẻ bừng bừng khí thế của người khác, cô chỉ đành nói: “Tớ không có nhiều tiền, vẫn là không nên mạo hiểm thì tốt hơn.”
Tống Thanh vừa dứt lời, giọng nói trầm thấp của Hà Nhật Dương đã truyền đến bên tai: “Không sao, em muốn chơi thì cứ chơi đi. Anh vẫn chi nổi tiền để em chơi mà.”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng ngồi cạnh Tống Thanh, cầm lấy điện thoại trong tay Tống Thanh, nhẹ nhàng nói: “Em thích ai rồi?”
Tống Thanh thấy Hà Nhật Dương quay lại, chợt thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: “Em thật sự không hiểu cái này.”
“Chiếc ghế tựa của chúng ta đã được ghi vào sổ rồi, muốn chơi lớn thế nào đều có thể.” Hà Nhật Dương tùy ý liếc nhìn trận đấu trên võ đài, hai người kia đã bắt đầu đánh rồi, ngón tay nhấn một cái, tùy ý lựa chọn một tuyển thủ, cược lên người hắn một triệu đô-la.
“Boxer này không tệ nha, rất có tiềm lực.” Hà Nhật Dương hời hợt nói: “Tuy boxer nam và boxer nữ hơi bất đồng, nhưng xem trận so tài này cũng khá thú vị.”
Lưu Nghĩa ra sức gật đầu: “Tôi cũng cho rằng như vậy.”
Vũ Ngọc Bình ở phía sau vỗ vỗ bả vai Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương quay đầu lại gật đầu với, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly liền hiểu ý tú của Hà Nhật Dương.
Ba người họ cũng không phí lời, móc điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn.
Thế cục của nơi này sớm muộn cũng bị xáo trộn.
Ngư ông đắc lợi là việc thương nhân thích nhất.
Thế lực của bên này e rằng sẽ bị nhổ tận gốc.
Bốn người đàn ông bọn họ ra vẻ đang xem thi đấu, nhưng thực ra là đang ngấm ngầm điều binh khiển tướng, chuẩn bị nuốt trọn sự tàn dư của miếng bánh ngọt này.
Tống Thanh và Lưu Nghĩa cực kì căng thẳng.
Lưu Nghĩa căng thẳng vì quá yêu thích boxing, Tống Thanh căng thẳng vì đã bỏ ra một triệu đô-la.
Trên võ đài, trận đấu đang diễn ra rất kịch liệt.
Bình luận facebook