Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-220
CHƯƠNG 220: TRẬN ĐẤU KỊCH LIỆT
Nhưng mà đấu trường ngầm không có những hạn chế này.
Những người xem đều rất sôi nổi, bọn họ va chạm vào nhau một cách kịch kiệt.
Nhìn thấy máu tươi, tất cả mọi người đều trở nên kích động, ai ai cũng phấn khích lạ thường, không ngừng gọi tên tuyển thủ trên đài.
Tống Thanh đúng thật là không thể nào thích nổi tình cành này.
Lưu Nghĩa cùng mang một khuôn mặt cảm khái mà nói: “Thật may là một boxer chính quy như tớ không rơi vào tình cảnh này. Ở chỗ này, boxer chỉ là nô lệ chứ không hề có một chút tôn nghiêm nào.”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng thế. Nhưng mà mỗi người đều đi trên con đường của chính mình, đều cần phải chịu trách nhiệm với bản thân. Cho dù họ có vì cái gì đi chăng nữa thì một khi đã chọn con đường này rồi thì cũng khiến cho người khác động lòng trắc ẩn.”
Hà Nhật Dương thuận tay đặt tiền cược cho boxer vừa bị đối phương đánh gục, quỳ rạp trên mặt đất mà không thể đứng dậy nổi.
Mọi người xung quanh chỉ quan tâm đến việc tiền đặt cược của họ trôi mất chứ không có ai đến hỏi xem người kia còn sống hay đã chết.
Rất nhiều người ném đồ lên trên đài để để trút giận .
Hiện trường lộn xộn hết cả lên trong nháy mắt.
Tống Thanh cảm thấy trái tim cô bị bao phủ bởi sự hoảng sợ.
Lưu Nghĩa khoanh tay, cô cũng hơi bất bình: “Thảo nào mà ở đây chỉ có thể là đấu trường ngầm, đúng là quá coi thường sự tôn nghiêm của tính mạng con người.”
Hà Nhật Dương thản nhiên nói: “Không có cách nào cả, quy tắc ở đây chính là như thế. Muốn chơi ở đây thì sẽ phải tuân thủ đúng quy tắc.”
Lưu Nghĩa nói: “Đúng thế, lúc lấy trứng chọi đá thì chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Những người này là những người không có tư cách để đứng trên đài thi đấu quốc tế, cho nên chỉ có thể tới đây để làm tổn hại tính mạng của bản thân thôi. Giống như Thanh Thanh nói vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho bản thân. Chỉ là một khi đã lựa chọn rồi thì phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”
Hà Nhật Dương quay đầu nhìn lướt qua Vũ Ngọc Bình và Phan Thành, Phan Ly.
Phan Ly vươn tay sờ vào một bên tai, rồi gật đầu với Hà Nhật Dương, hắn ta thấp giọng nói: “Bên kia đã bắt đầu hành động rồi, chúng ta nên rút thôi.”
Hà Nhật Dương khẽ vuốt cằm, hắn quay đầu nói với Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Bỏ đi, trận đấu này cũng xem đủ rồi, không cần phải phiền lòng như thế. Thanh Thanh, nếu như em không thích một nơi như thế này, vậy thì chúng ta đến chỗ khác thăm thú vậy.”
Tống Thanh đúng là cảm thấy khó chịu trong lòng, cô lập tức gật đầu, nhưng mà cô vẫn rất tôn trọng Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa còn muốn xem không?”
Lưu Nghĩa cười ung dung, cô ta nói: “Tớ cũng chỉ đến xem đấu trường ngầm một chút. Trước đấy thầy tớ vẫn luôn lải nhải cái này với tớ. Bây giờ nhìn thấy rồi, cuối cũng tớ cũng biết những lời sư phụ nói với tớ trước đây có ý gì rồi. Biết rồi thì cũng không còn gì lưu luyến nữa. Dù sao thì tớ cũng không phải là một tên ham mê cờ bạc.”
Nếu như Lưu Nghĩa đã nói như vậy thì Tống Thanh cũng không do dự nữa, cô liền rời khỏi căn phòng cuồng nhiệt này cùng với đám người Hà Nhật Dương.
Đi ra ngoài, tiếng ồn ào bên trong vẫn không dứt bên tai.
Lúc Hà Nhật Dương đi ra khỏi cửa thì liền có người đến tiễn bọn họ rời đi.
Lúc sượt qua người, đối phương thấp giọng thì thầm bên tai Hà Nhật Dương một câu: “Tôi đã sắp xếp đường đi cho các vị rồi. Chắc là tầm nửa tiếng nữa thì chỗ này sẽ bị quét sạch.”
Hà Nhật Dương chỉ hơi gật gật đầu, hắn lái xe đưa những người khác nhanh chóng rời khỏi nơi này, họ bỏ xa nơi ầm ĩ vô cùng này.
“Đã khuya như vậy rồi, hay là chúng ta đi ăn gì đi?” Phan Thịnh đạp mạnh chân ga đuổi theo, hắn nói với Tống Thanh ngồi bên ghế lái phụ: “Thanh Thanh, gần đây có một nhà hàng thịt thỏ rừng, nghe nói làm ăn rất ngon, em có muốn đến nếm thử không?”
Tống Thanh vốn dĩ không hề thấy đói, nhưng khi được Phan Thịnh hỏi như thế thì bỗng nhiên lại thấy hơi đói.
Trên đường về, Lưu Nghĩa cướp lấy chìa khóa xe của Vũ Ngọc Bình, cô ta tự đạp chân ga xông tới rồi hét ầm lên: “Tớ đói rồi, tớ đói rồi, tớ muốn được ăn thịt!”
Nếu như Lưu Nghĩa đã nói như vậy thì Tống Thanh cũng không còn ý kiến gì nữa.
Mọi người lập tức đi ăn khuya.
Một nhà hàng nhỏ không hề thu hút nằm trên con đường lớn ở ngọn núi cách đó không xa.
Đừng thấy nhà hàng nhỏ như thế mà xem thường, ven đường trước của hàng đậu rất nhiều xe sang trọng.
Hoặc là chuẩn bị lên núi chơi, hoặc là chơi chán rồi nên xuống đây ăn khuya.
Vì vậy mà việc buôn bán quả thực rất thuận lợi.
Điều khiến Tống Thanh không ngờ tới là, lúc cô vừa xuống xe thì đã thấy Lý Xuân và Tiểu Hà mang theo nụ cười khả ái đứng chờ phía bên đường.
“Tổng giám đốc, phòng đã được chuẩn bị xong rồi.” Lý Xuân cười híp mắt nói: “Là chỗ nằm ven đường.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Chúng ta vào trong thôi.”
Mọi người vừa ngồi xuống thì đã có người lục tục mang đồ ăn khuya lên, rõ ràng đã được gọi từ trước rồi, vừa đến là có thể ăn ngay, tiết kiệm thời gian chờ đợi.
Sức ăn của Lưu Nghĩa vốn dĩ đã rất khỏe, lại còn nhanh đói.
Vì vậy mà thức ăn vừa được đưa lên thì cô là người ăn hăng nhất.
Vũ Ngọc Bình vỗn dĩ định trêu chọc sức ăn của Lưu Nghĩa một chút, nhưng sau đó lại nghĩ đến hai lần bị quẳng qua vai thì cuối cùng lại nhịn mà không nói.
Tống Thanh thì lại cảm thấy vẫn rất ổn, cô chỉ cùng ăn với Lưu Nghĩa.
Chỉ cần Lưu Nghĩa cảm thấy ngon thì đều gắp cho Tống Thanh một ít, vì vậy nên chỉ nếm thử thôi mà Tống Thanh cũng đã ăn rất nhiều rồi.
Bên ngoài có mấy chiếc xe nhanh chóng chạy qua.
Tốc độ rất nhanh nên không thể nhìn thấy rõ biển số.
Hà Nhật Dương nhanh chóng ngước mắt nhìn thoáng qua, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười khe khẽ, hắn nhẹ nhàng nói với những người khác: “Bắt đầu thu lưới rồi. Lần này có thể cướp được bao nhiêu thứ thì phải xem ai nhanh tay hơn rồi.”
“Lần này cậu lại muốn lật đổ ai?” Vũ Ngọc Bình không nhịn được mà hỏi: “Có phải cậu đã ra tay từ trước rồi không?”
Hà Nhật Dương không hề hé răng, Phan Thành, Phan Ly thì lại cười nói: “Nhưng từ trước đến nay Nhật Dương đều không chơi xấu, chúng ta chỉ cần yên lặng là được rồi! Mặc kệ cậu ấy muốn lật đổ ai đi!”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Nói cũng phải.”
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn mấy người bọn họ: “Các anh đang nói gì đấy?”
Bốn người đàn ông lập tức cười mà không nói gì.
Lưu Nghĩa cầm một chiếc chân thỏ lên vừa gặm vừa nói: “Cậu quan tâm đến bọn họ làm gì! Mấy người bọn họ đều là gian thương cả, ngoài tính toán ra thì có thể làm gì chứ? Nào, Thanh Thanh, thịt thỏ rừng này đúng là rất ngon, cho cậu cái chân này, bọn họ thích ra vẻ huyền bí thì mặc kệ đi, chúng ta cứ ăn thôi!”
Tống Thanh cầm lấy chiếc chân thỏ mà Lưu Nghĩa đưa cho, rồi cô đặt xuống chiếc đĩa ở trước mặt, sau đó nói với bọn họ: “Ngay mai bọn em sẽ phải rời khỏi thành phố M, bữa tối nay cứ xem như là bữa tiệc chia tay đi. Mọi người có muốn uống một ly để chúc mừng không?”
“Được.” Phan Thành, Phan Ly cười híp mắt nói: “Thật sự rất thích một cô gái thẳng thắn như Thanh Thanh!”
Tối hôm nay, Tống Thanh cảm thấy Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình, Phan Thành, Phan Ly dường như đang làm chuyện gì đó, ánh mắt của người nào cũng mập mờ, ngón tay cứ chỉ thị không ngừng.
Nhưng mà, Tống Thanh cũng lười hỏi, lười thăm dò, sau khi vui vẻ ăn no, cô liền đi theo bọn họ về khu vực thành thị của thành phố M.
Hà Nhật Dương để cho Tống Thanh và Lưu Nghĩa ở cùng một phòng, để cho các cô nghỉ ngơi thật thoải mái, không cần phải lo lắng đến chuyện lỡ chuyến bay, hắn sẽ cho người đưa các cô đến sân bay.
Không có cách nào cả, mấy người bọn họ còn phải làm chủ trận đấu chung kết của những nhà thiết kế cuối cùng nữa.
Vì vậy, Tống Thanh và Lưu Nghĩa đúng là đã ngủ ngon lành đến tận trưa, sau khi thu xếp một số đồ dùng đơn giản thì Lý Xuân đã đích thân đến đưa các cô ra sân bay.
Trước lúc lên máy bay, Lý Xuân nói với Tống Thanh: “Mợ hai, tổng giám đốc bảo tôi chuyển lời tới cô. Tổng giám đốc nói, tất cả đã có cậu ấy rồi.”
Đôi mắt Tống Thanh lóe lên, cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lúc sắp lên máy bay, Tống Thanh quay lại nhìn theo bản năng.
Một bóng người quen thuộc tựa vào phía sau cây cột.
Cuối cũng hắn cũng tới.
Đáy lòng của Tống Thanh hiện lên tầng tầng gợn sóng và những ý nghĩ ngọt ngào.
Hắn nói, cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không phản bội cô.
Hắn nói, hắn hiểu rõ cô.
Hắn nói, tất cả đã có hắn.
Hà Nhật Dương, cảm ơn anh đã yêu em nhiều như vậy.
Bởi vì được đưa Tống Thanh về nhà mình nên Lưu Nghĩa có vẻ rất phấn khích.
Nếu như người khác nhìn vào thì đó là kiểu hưng phấn của một chàng trai sắp dẫn vợ về nhà.
Nhưng mà...
Lưu Nghĩa là hàng thật giá thật, là một cô gái thuần khiết không thể nào giả được!
Hơn nữa định hướng giới tính của cô ấy cũng bình thường!
“Thanh Thanh, tớ đã nói với cậu rồi, mẹ tớ thích nhất là những cô gái như cậu! Nếu như mẹ tớ có mua giày dép, quần áo, hay túi xách cho cậu thì cậu nhất định đừng từ chối nhé.” Vừa lên máy bay mà Lưu Nghĩa đã bắt đầu thao thao bất tuyệt về những tật xấu của mẹ mình rồi: “Nếu như mẹ tớ có trang trí phòng cậu thành phòng công chúa thì cậu nhất định không được nhổ nước bọt đâu đấy. Không sai, đây chính là trò lừa bịp với bố tớ của mẹ tớ, à không, là hại khiếu thẩm mỹ của con gái chứ!”
Tống Thanh thắt chặt dây an toàn, không hiểu mà nhìn Lưu Nghĩa: “Tớ không thấy có ý hãm hại gì cả! Hầu như các bà mẹ đều như thế!”
“Hả? Như thế mà còn không phải hãm hại à? Trời ạ!” Lưu Nghĩa đau khổ kêu lên: “Nhưng mà mẹ tớ đã vứt hết quần áo của tớ đi, thay toàn bộ quần áo trong tủ tớ thành nhưng bộ váy công chúa! Cậu có tưởng tượng nổi không? Lúc tớ sinh nhật năm tuổi, tớ gọi một đám bạn đến tổ chức sinh nhật, kết quả thì lúc tớ tắm, toàn bộ quần áo của tớ đều biến mất luôn! Tớ chỉ có thể mặc bộ váy công chúa trong phòng đi xuống dưới! Cậu thử tượng tưởng xem vẻ mặt của các bạn trong lớp tớ thế nào.”
Không biết có phải là Lưu Nghĩa miêu tả quá sinh động hay không mà chỉ cần tưởng tượng qua dáng vẻ mặc váy công chúa của Lưu Nghĩa là Tống Thanh liền không nhịn được mà bật cười.
Đúng là, quá sức tưởng tượng.
Lưu Nghĩa lải nhải rất nhiều, suy nghĩ trong lòng chính là, cho dù Từ Ngọc Khuê mua cái gì thì Tống Thanh chỉ cần nhận là được.
Hai người cứ nói chuyện phiếm như thế cho tới thành phố P.
Vừa xuống máy bay, Tống Thanh liền nhìn thấy một cô gái có vóc dáng cao gầy, xinh đẹp, trang điểm rất tinh tế, đeo một cặp kính râm trông lạnh lùng như kiểu nữ thần, mái tóc dài xoăn gợn sóng rất gợi cảm đang đứng ở đó.
Cô ấy đứng ở chỗ nào thì chỗ đấy chính là phong cảnh.
Xung quanh không biết có bao nhiêu người đều tập trung ánh nhìn lên người cô.
Lưu Nghĩa một tay kéo va ly, một tay che mặt: “Mẹ tớ đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng mà vẫn giả vờ như một cô gái xinh đẹp độc thân! Trên thế giới tàn khốc này, nếu như không có sự so sánh thì sẽ không có sự tổn thương!”
“Hì hì.” Tống Thanh lập tức cười phì ra: “Chỉ có mỗi mình cậu nói mẹ mình như thế thôi phải không?”
“Cậu không tin à? Lát nữa cậu sẽ hiểu ngay!” Lưu Nghĩa bất đắc dĩ nói.
“Như thế nào cơ?” Tống Thanh tò mò hỏi.
“Ba của tớ cũng tới, chắc là tối nay bốn người chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Lưu Nghĩa thấp giọng nói: “Đến lúc đó cậu đừng quá kinh ngạc nhé.”
Tống Thanh chưa kịp hỏi tiếp thì chỉ một giây sau, Từ Vân Khê đã phát hiện ra Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Không có cách nào cả, cái dáng người cao lớn này của Lưu Nghĩa đúng kiểu hạc đứng giữa bầy gà bậy.
“Tiểu Di, Thanh Thanh!” Từ Vân Khê khẽ bỏ kính râm xuống, phong thái ngút trời vẫy tay về phía hai người họ.
Tống Thanh cũng kịp thời giơ tay lên, vẫn còn chưa kịp chào hỏi thì đã thấy mấy người đàn ông phía sau tập trung quanh Từ Vân Khê, nhao nhao xin chụp ảnh chung và xin chữ ký!
Tay của Tống Thanh lập tức cứng đờ giữa không trung.
Lưu Nghĩa thông cảm liếc nhìn Tống Thanh: “Có phải là không có sự so sánh thì sẽ không có sự tổn thương không?”
Nhưng mà đấu trường ngầm không có những hạn chế này.
Những người xem đều rất sôi nổi, bọn họ va chạm vào nhau một cách kịch kiệt.
Nhìn thấy máu tươi, tất cả mọi người đều trở nên kích động, ai ai cũng phấn khích lạ thường, không ngừng gọi tên tuyển thủ trên đài.
Tống Thanh đúng thật là không thể nào thích nổi tình cành này.
Lưu Nghĩa cùng mang một khuôn mặt cảm khái mà nói: “Thật may là một boxer chính quy như tớ không rơi vào tình cảnh này. Ở chỗ này, boxer chỉ là nô lệ chứ không hề có một chút tôn nghiêm nào.”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng thế. Nhưng mà mỗi người đều đi trên con đường của chính mình, đều cần phải chịu trách nhiệm với bản thân. Cho dù họ có vì cái gì đi chăng nữa thì một khi đã chọn con đường này rồi thì cũng khiến cho người khác động lòng trắc ẩn.”
Hà Nhật Dương thuận tay đặt tiền cược cho boxer vừa bị đối phương đánh gục, quỳ rạp trên mặt đất mà không thể đứng dậy nổi.
Mọi người xung quanh chỉ quan tâm đến việc tiền đặt cược của họ trôi mất chứ không có ai đến hỏi xem người kia còn sống hay đã chết.
Rất nhiều người ném đồ lên trên đài để để trút giận .
Hiện trường lộn xộn hết cả lên trong nháy mắt.
Tống Thanh cảm thấy trái tim cô bị bao phủ bởi sự hoảng sợ.
Lưu Nghĩa khoanh tay, cô cũng hơi bất bình: “Thảo nào mà ở đây chỉ có thể là đấu trường ngầm, đúng là quá coi thường sự tôn nghiêm của tính mạng con người.”
Hà Nhật Dương thản nhiên nói: “Không có cách nào cả, quy tắc ở đây chính là như thế. Muốn chơi ở đây thì sẽ phải tuân thủ đúng quy tắc.”
Lưu Nghĩa nói: “Đúng thế, lúc lấy trứng chọi đá thì chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi. Những người này là những người không có tư cách để đứng trên đài thi đấu quốc tế, cho nên chỉ có thể tới đây để làm tổn hại tính mạng của bản thân thôi. Giống như Thanh Thanh nói vậy, mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho bản thân. Chỉ là một khi đã lựa chọn rồi thì phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình.”
Hà Nhật Dương quay đầu nhìn lướt qua Vũ Ngọc Bình và Phan Thành, Phan Ly.
Phan Ly vươn tay sờ vào một bên tai, rồi gật đầu với Hà Nhật Dương, hắn ta thấp giọng nói: “Bên kia đã bắt đầu hành động rồi, chúng ta nên rút thôi.”
Hà Nhật Dương khẽ vuốt cằm, hắn quay đầu nói với Tống Thanh và Lưu Nghĩa: “Bỏ đi, trận đấu này cũng xem đủ rồi, không cần phải phiền lòng như thế. Thanh Thanh, nếu như em không thích một nơi như thế này, vậy thì chúng ta đến chỗ khác thăm thú vậy.”
Tống Thanh đúng là cảm thấy khó chịu trong lòng, cô lập tức gật đầu, nhưng mà cô vẫn rất tôn trọng Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa còn muốn xem không?”
Lưu Nghĩa cười ung dung, cô ta nói: “Tớ cũng chỉ đến xem đấu trường ngầm một chút. Trước đấy thầy tớ vẫn luôn lải nhải cái này với tớ. Bây giờ nhìn thấy rồi, cuối cũng tớ cũng biết những lời sư phụ nói với tớ trước đây có ý gì rồi. Biết rồi thì cũng không còn gì lưu luyến nữa. Dù sao thì tớ cũng không phải là một tên ham mê cờ bạc.”
Nếu như Lưu Nghĩa đã nói như vậy thì Tống Thanh cũng không do dự nữa, cô liền rời khỏi căn phòng cuồng nhiệt này cùng với đám người Hà Nhật Dương.
Đi ra ngoài, tiếng ồn ào bên trong vẫn không dứt bên tai.
Lúc Hà Nhật Dương đi ra khỏi cửa thì liền có người đến tiễn bọn họ rời đi.
Lúc sượt qua người, đối phương thấp giọng thì thầm bên tai Hà Nhật Dương một câu: “Tôi đã sắp xếp đường đi cho các vị rồi. Chắc là tầm nửa tiếng nữa thì chỗ này sẽ bị quét sạch.”
Hà Nhật Dương chỉ hơi gật gật đầu, hắn lái xe đưa những người khác nhanh chóng rời khỏi nơi này, họ bỏ xa nơi ầm ĩ vô cùng này.
“Đã khuya như vậy rồi, hay là chúng ta đi ăn gì đi?” Phan Thịnh đạp mạnh chân ga đuổi theo, hắn nói với Tống Thanh ngồi bên ghế lái phụ: “Thanh Thanh, gần đây có một nhà hàng thịt thỏ rừng, nghe nói làm ăn rất ngon, em có muốn đến nếm thử không?”
Tống Thanh vốn dĩ không hề thấy đói, nhưng khi được Phan Thịnh hỏi như thế thì bỗng nhiên lại thấy hơi đói.
Trên đường về, Lưu Nghĩa cướp lấy chìa khóa xe của Vũ Ngọc Bình, cô ta tự đạp chân ga xông tới rồi hét ầm lên: “Tớ đói rồi, tớ đói rồi, tớ muốn được ăn thịt!”
Nếu như Lưu Nghĩa đã nói như vậy thì Tống Thanh cũng không còn ý kiến gì nữa.
Mọi người lập tức đi ăn khuya.
Một nhà hàng nhỏ không hề thu hút nằm trên con đường lớn ở ngọn núi cách đó không xa.
Đừng thấy nhà hàng nhỏ như thế mà xem thường, ven đường trước của hàng đậu rất nhiều xe sang trọng.
Hoặc là chuẩn bị lên núi chơi, hoặc là chơi chán rồi nên xuống đây ăn khuya.
Vì vậy mà việc buôn bán quả thực rất thuận lợi.
Điều khiến Tống Thanh không ngờ tới là, lúc cô vừa xuống xe thì đã thấy Lý Xuân và Tiểu Hà mang theo nụ cười khả ái đứng chờ phía bên đường.
“Tổng giám đốc, phòng đã được chuẩn bị xong rồi.” Lý Xuân cười híp mắt nói: “Là chỗ nằm ven đường.”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Chúng ta vào trong thôi.”
Mọi người vừa ngồi xuống thì đã có người lục tục mang đồ ăn khuya lên, rõ ràng đã được gọi từ trước rồi, vừa đến là có thể ăn ngay, tiết kiệm thời gian chờ đợi.
Sức ăn của Lưu Nghĩa vốn dĩ đã rất khỏe, lại còn nhanh đói.
Vì vậy mà thức ăn vừa được đưa lên thì cô là người ăn hăng nhất.
Vũ Ngọc Bình vỗn dĩ định trêu chọc sức ăn của Lưu Nghĩa một chút, nhưng sau đó lại nghĩ đến hai lần bị quẳng qua vai thì cuối cùng lại nhịn mà không nói.
Tống Thanh thì lại cảm thấy vẫn rất ổn, cô chỉ cùng ăn với Lưu Nghĩa.
Chỉ cần Lưu Nghĩa cảm thấy ngon thì đều gắp cho Tống Thanh một ít, vì vậy nên chỉ nếm thử thôi mà Tống Thanh cũng đã ăn rất nhiều rồi.
Bên ngoài có mấy chiếc xe nhanh chóng chạy qua.
Tốc độ rất nhanh nên không thể nhìn thấy rõ biển số.
Hà Nhật Dương nhanh chóng ngước mắt nhìn thoáng qua, khóe miệng hắn hiện ra một nụ cười khe khẽ, hắn nhẹ nhàng nói với những người khác: “Bắt đầu thu lưới rồi. Lần này có thể cướp được bao nhiêu thứ thì phải xem ai nhanh tay hơn rồi.”
“Lần này cậu lại muốn lật đổ ai?” Vũ Ngọc Bình không nhịn được mà hỏi: “Có phải cậu đã ra tay từ trước rồi không?”
Hà Nhật Dương không hề hé răng, Phan Thành, Phan Ly thì lại cười nói: “Nhưng từ trước đến nay Nhật Dương đều không chơi xấu, chúng ta chỉ cần yên lặng là được rồi! Mặc kệ cậu ấy muốn lật đổ ai đi!”
Vũ Ngọc Bình gật đầu: “Nói cũng phải.”
Tống Thanh ngẩng đầu nhìn mấy người bọn họ: “Các anh đang nói gì đấy?”
Bốn người đàn ông lập tức cười mà không nói gì.
Lưu Nghĩa cầm một chiếc chân thỏ lên vừa gặm vừa nói: “Cậu quan tâm đến bọn họ làm gì! Mấy người bọn họ đều là gian thương cả, ngoài tính toán ra thì có thể làm gì chứ? Nào, Thanh Thanh, thịt thỏ rừng này đúng là rất ngon, cho cậu cái chân này, bọn họ thích ra vẻ huyền bí thì mặc kệ đi, chúng ta cứ ăn thôi!”
Tống Thanh cầm lấy chiếc chân thỏ mà Lưu Nghĩa đưa cho, rồi cô đặt xuống chiếc đĩa ở trước mặt, sau đó nói với bọn họ: “Ngay mai bọn em sẽ phải rời khỏi thành phố M, bữa tối nay cứ xem như là bữa tiệc chia tay đi. Mọi người có muốn uống một ly để chúc mừng không?”
“Được.” Phan Thành, Phan Ly cười híp mắt nói: “Thật sự rất thích một cô gái thẳng thắn như Thanh Thanh!”
Tối hôm nay, Tống Thanh cảm thấy Hà Nhật Dương, Vũ Ngọc Bình, Phan Thành, Phan Ly dường như đang làm chuyện gì đó, ánh mắt của người nào cũng mập mờ, ngón tay cứ chỉ thị không ngừng.
Nhưng mà, Tống Thanh cũng lười hỏi, lười thăm dò, sau khi vui vẻ ăn no, cô liền đi theo bọn họ về khu vực thành thị của thành phố M.
Hà Nhật Dương để cho Tống Thanh và Lưu Nghĩa ở cùng một phòng, để cho các cô nghỉ ngơi thật thoải mái, không cần phải lo lắng đến chuyện lỡ chuyến bay, hắn sẽ cho người đưa các cô đến sân bay.
Không có cách nào cả, mấy người bọn họ còn phải làm chủ trận đấu chung kết của những nhà thiết kế cuối cùng nữa.
Vì vậy, Tống Thanh và Lưu Nghĩa đúng là đã ngủ ngon lành đến tận trưa, sau khi thu xếp một số đồ dùng đơn giản thì Lý Xuân đã đích thân đến đưa các cô ra sân bay.
Trước lúc lên máy bay, Lý Xuân nói với Tống Thanh: “Mợ hai, tổng giám đốc bảo tôi chuyển lời tới cô. Tổng giám đốc nói, tất cả đã có cậu ấy rồi.”
Đôi mắt Tống Thanh lóe lên, cô mỉm cười rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Lúc sắp lên máy bay, Tống Thanh quay lại nhìn theo bản năng.
Một bóng người quen thuộc tựa vào phía sau cây cột.
Cuối cũng hắn cũng tới.
Đáy lòng của Tống Thanh hiện lên tầng tầng gợn sóng và những ý nghĩ ngọt ngào.
Hắn nói, cả đời này hắn tuyệt đối sẽ không phản bội cô.
Hắn nói, hắn hiểu rõ cô.
Hắn nói, tất cả đã có hắn.
Hà Nhật Dương, cảm ơn anh đã yêu em nhiều như vậy.
Bởi vì được đưa Tống Thanh về nhà mình nên Lưu Nghĩa có vẻ rất phấn khích.
Nếu như người khác nhìn vào thì đó là kiểu hưng phấn của một chàng trai sắp dẫn vợ về nhà.
Nhưng mà...
Lưu Nghĩa là hàng thật giá thật, là một cô gái thuần khiết không thể nào giả được!
Hơn nữa định hướng giới tính của cô ấy cũng bình thường!
“Thanh Thanh, tớ đã nói với cậu rồi, mẹ tớ thích nhất là những cô gái như cậu! Nếu như mẹ tớ có mua giày dép, quần áo, hay túi xách cho cậu thì cậu nhất định đừng từ chối nhé.” Vừa lên máy bay mà Lưu Nghĩa đã bắt đầu thao thao bất tuyệt về những tật xấu của mẹ mình rồi: “Nếu như mẹ tớ có trang trí phòng cậu thành phòng công chúa thì cậu nhất định không được nhổ nước bọt đâu đấy. Không sai, đây chính là trò lừa bịp với bố tớ của mẹ tớ, à không, là hại khiếu thẩm mỹ của con gái chứ!”
Tống Thanh thắt chặt dây an toàn, không hiểu mà nhìn Lưu Nghĩa: “Tớ không thấy có ý hãm hại gì cả! Hầu như các bà mẹ đều như thế!”
“Hả? Như thế mà còn không phải hãm hại à? Trời ạ!” Lưu Nghĩa đau khổ kêu lên: “Nhưng mà mẹ tớ đã vứt hết quần áo của tớ đi, thay toàn bộ quần áo trong tủ tớ thành nhưng bộ váy công chúa! Cậu có tưởng tượng nổi không? Lúc tớ sinh nhật năm tuổi, tớ gọi một đám bạn đến tổ chức sinh nhật, kết quả thì lúc tớ tắm, toàn bộ quần áo của tớ đều biến mất luôn! Tớ chỉ có thể mặc bộ váy công chúa trong phòng đi xuống dưới! Cậu thử tượng tưởng xem vẻ mặt của các bạn trong lớp tớ thế nào.”
Không biết có phải là Lưu Nghĩa miêu tả quá sinh động hay không mà chỉ cần tưởng tượng qua dáng vẻ mặc váy công chúa của Lưu Nghĩa là Tống Thanh liền không nhịn được mà bật cười.
Đúng là, quá sức tưởng tượng.
Lưu Nghĩa lải nhải rất nhiều, suy nghĩ trong lòng chính là, cho dù Từ Ngọc Khuê mua cái gì thì Tống Thanh chỉ cần nhận là được.
Hai người cứ nói chuyện phiếm như thế cho tới thành phố P.
Vừa xuống máy bay, Tống Thanh liền nhìn thấy một cô gái có vóc dáng cao gầy, xinh đẹp, trang điểm rất tinh tế, đeo một cặp kính râm trông lạnh lùng như kiểu nữ thần, mái tóc dài xoăn gợn sóng rất gợi cảm đang đứng ở đó.
Cô ấy đứng ở chỗ nào thì chỗ đấy chính là phong cảnh.
Xung quanh không biết có bao nhiêu người đều tập trung ánh nhìn lên người cô.
Lưu Nghĩa một tay kéo va ly, một tay che mặt: “Mẹ tớ đã hơn bốn mươi tuổi rồi nhưng mà vẫn giả vờ như một cô gái xinh đẹp độc thân! Trên thế giới tàn khốc này, nếu như không có sự so sánh thì sẽ không có sự tổn thương!”
“Hì hì.” Tống Thanh lập tức cười phì ra: “Chỉ có mỗi mình cậu nói mẹ mình như thế thôi phải không?”
“Cậu không tin à? Lát nữa cậu sẽ hiểu ngay!” Lưu Nghĩa bất đắc dĩ nói.
“Như thế nào cơ?” Tống Thanh tò mò hỏi.
“Ba của tớ cũng tới, chắc là tối nay bốn người chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm.” Lưu Nghĩa thấp giọng nói: “Đến lúc đó cậu đừng quá kinh ngạc nhé.”
Tống Thanh chưa kịp hỏi tiếp thì chỉ một giây sau, Từ Vân Khê đã phát hiện ra Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Không có cách nào cả, cái dáng người cao lớn này của Lưu Nghĩa đúng kiểu hạc đứng giữa bầy gà bậy.
“Tiểu Di, Thanh Thanh!” Từ Vân Khê khẽ bỏ kính râm xuống, phong thái ngút trời vẫy tay về phía hai người họ.
Tống Thanh cũng kịp thời giơ tay lên, vẫn còn chưa kịp chào hỏi thì đã thấy mấy người đàn ông phía sau tập trung quanh Từ Vân Khê, nhao nhao xin chụp ảnh chung và xin chữ ký!
Tay của Tống Thanh lập tức cứng đờ giữa không trung.
Lưu Nghĩa thông cảm liếc nhìn Tống Thanh: “Có phải là không có sự so sánh thì sẽ không có sự tổn thương không?”
Bình luận facebook