Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-224
CHƯƠNG 224: THUNG LŨNG LÁ ĐỎ
Khi Tống Thanh vừa mới bước đến khu vườn bên ngoài biệt thự, đã thấy Từ Vân Khê đang đứng nhảy múa trước mặt.
Mỗi động tác đều rất là mềm mại uyển chuyển, toát lên một hình ảnh đẹp không tả nổi.
Khó trách bà ấy bốn mươi mấy tuổi rồi mà vẫn giữ được dáng vẻ của cô gái chưa chồng ba mươi tuổi, mà muốn giữ được cái đẹp, thật sự phải hi sinh rất rất là nhiều.
Từ Vân Khê vừa xoay một vòng, đã phát hiện Tống Thanh, bà ấy không vội mà cứ thế nhảy nốt luôn bài múa rồi mới cười nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh sao dậy sớm thế con? Ngủ phòng lạ không quen à?”
“Dạ quen chứ ạ, cám ơn dì.” Tống Thanh trả lời một cách ngọt ngào: “Phòng ngủ rất là đẹp, là kiểu phòng ngủ mà con thích.”
Từ Vân Khê nghe được những lời của Tống Thanh, bà vui mừng hết sức: “Đúng không, là con gái thì phải tinh tế sắc sảo thì mới gọi là đẹp chứ. Hôm nay dì sẽ dẫn các con đến một nơi thú vị, đó là thung lũng lá đỏ, đẹp cực kỳ. Nghe nói con học ngành Mỹ Thuật, vẽ cũng rất đẹp đúng không? Hôm nay con có thể mang theo dụng vụ vẽ để tranh thủ vẽ cho đã rồi đó.”
“Dạ được đó.” Mắt Tống Thanh tròn xoe nhìn Từ Vân Khê: “Cám ơn dì!”
“Con bé này đúng là dẻo miệng.” Từ Vân Khê không nhịn được phải véo vào mặt Tống Thanh, càng véo càng thích.
Tống Thanh cứ mặc cho Từ Vân Khê nặn hai bên má của mình, mắt sáng rực và nói: “Từ lâu con đã nghe thành phố P có thung lũng lá đỏ, rất là đẹp. Hễ tới mùa thu, lá đỏ trên khắp các dãy núi, nhìn từ xa như những ngọn lửa cháy rực. Con muốn đi xem lâu rồi, mà mãi chưa có thời gian. Rốt cuộc lần này cũng có cơ hội rồi, con nói có thế nào đi nữa cũng phải đi xem cho đã.
Lưu Nghĩa chạy bộ từ ngoài về, nhìn thấy Từ Vân Khê đang nặn hai bên má của Tống Thanh, liền chạy đến nói: “Mẹ, mẹ lại ăn hiếp Thanh Thanh rồi!”
“Ơ, con thì biết gì chứ!” Từ Vân Khê liếc nhẹ Lưu Nghĩa: “Vậy mới gọi là con gái chứ! Rõ ràng con đâu có biết làm con gái tốt nhường nào!”
Lưu Nghĩa sợ lại làm nổi dậy chứng dài dòng của Từ Vân Khê, ngay lập tức đầu hàng và nói: “Phải phải phải, mẹ nói đúng lắm! Có phải chúng ta nên tranh thủ dọn dẹp đồ đạc để đến nhà mẹ nuôi không? Thanh Thanh, tớ nói cậu biết nhé, mẹ nuôi của tớ sống ngay dưới thung lũng lá đỏ, phong cảnh chỗ đó đẹp như tranh, rất thích hợp với kiểu người như cậu đó.”
Từ Vân Khê và Tống Thanh cùng bật cười: “Vừa nãy tớ và dì cũng nói về chuyện này đó.”
“Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta mau lên đi! Mẹ nuôi chắc cũng đang sốt ruột ngồi chờ đó.” Lưu Nghĩa nhíu mày nói tiếp: “Giờ tớ đi tắm đây!”
Vừa mới dứt câu, Lưu Nghĩa đã quay lưng bỏ đi.
Mọi người ăn bữa sáng đơn giản, Lưu Nghia giành lấy chìa khóa xe hơi, chở Tống Thanh và Từ Vân Khê thẳng tiến đến thung lũng lá đỏ.
Thung lũng lá đỏ là một hẻm núi nhỏ.
Là một thung lũng do hai bên núi nứt ra mà hình thành nên.
Địa hình ôn hòa, đất đai phì nhiêu, thực vật phong phú.
Vì thế, các loài thực vật xanh ở trên núi, là một nguồn oxy thiên nhiên.
Thời điểm này là vào cuối thu, nên cả thung lũng được bao phủ bởi lá phong.
Nhìn từ xa, rực rỡ như lửa như lụa.
Tống Thanh không nhịn được phải lấy điện thoại ra, liên tục chụp lại phong cảnh trước mắt, và chỉ trong tích tắc đã nhấn nút tải hình lên Weibo.
Phương Mạn Luân vừa nhìn thấy hình Tống Thanh đăng trên Weibo, liền nhắn tin cho Tống Thanh: “Đến nơi nhanh vậy sao? Tầm trưa nay anh mới đến nơi.”
Tống Thanh trả lời bằng một hình mặt cười, biểu hiện biết rồi.
Lưu Nghĩa vừa cầm lái vừa giới thiệu cho Tống Thanh biết: “Mẹ nuôi tớ có tầm nhìn lắm, hai mươi mấy năm trước đã mua một miếng đất ở đây, xây lên một cung điện. Cung điện chia làm hai phần, một phần gọi là Thánh Điện, một phần gọi là Tẫm Điện.”
Tống Thanh le lưỡi: “Quả nhiên chỉ có nhà văn mới có thể nghĩ được cái tên như thế.”
Lưu Nghĩa cười lớn, gật đầu nói: “Đúng là như vậy. Nhìn đi, cái chỗ phía trước ngay sát bên bờ hồ chính là Thánh Điện, thật ra đó chính là nhà tiếp đón khách.”
Tống Thanh nhìn về hướng tay Lưu Nghĩa chỉ, Kiến trúc bên đó đúng thật là….rất đặc biệt.
Nguyên căn nhà khách đó có hình dạng tam giác nằm ngay ven hồ.
Toàn thân nó màu bạc, và khi phản chiếu xuống hồ mặt hồ nước, nhìn nó lấp la lấp lánh.
Phía sau Thánh Điện là Tẩm Điện. Cũng chính là nơi mẹ nuôi nghỉ ngơi và làm việc.” Lưu Nghĩa tiếp tục giải thích: “Ở mặt sau của Tẩm điện, còn có một khu vườn, khu vườn không lớn, cũng chỉ tầm hai trăm mấy mét vuông thôi, và không có trồng loại hoa cỏ gì đắt tiền, chỉ toàn là một số hoa cỏ dại của chính chỗ này tự mọc tự lớn. Mẹ nuôi nói, phải chấp nhận món quà của thiên nhiên thì mới hiểu hết được cái đẹp của nó.
Từ Vân Khê nhảy vào nói: “Thật ra sau khi căn nhà này được xây, cô ấy đã từng bỏ trống mấy lần. Sau khi lấy chồng, thì thời gian nơi này bị bỏ trống còn nhiều hơn, và cũng mới năm nay cô ấy suy nghĩ thông suốt rồi, muốn về đây định cư nên mới sử dụng lại căn nhà.”
Tống Thanh gật đầu: “Bỏ trống lâu như vậy, đúng là đáng tiếc thật. Nhưng mà phong cảnh chỗ này đúng là đẹp quá! Ở chỗ này, tâm trạng chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều há?”
Ba người dừng xe sát bên cây bên.
Cây cầu gỗ rất hẹp, chỉ cho phép hai người cùng đi qua thôi.
Cho nên mọi người đều xuống xe đi bộ qua đó.
Tống Thanh vừa đi vừa chạm tay vào các bông hoa dại hai bên, hít vào một hơi thật sâu, mùi thơm nồng nàn của hoa cúc dại xông thẳng vào mũi.
Thật sự sảng khoái cả người.
Lưu Nghĩa có thể lực tốt, nên xách theo đồ đạc của ba người đi ở phía trước, Tống Thanh và Từ Vân Khê đi từ từ ở phía sau.
Từ Vân Khê không nhịn được phải khen: “Cảnh sắc đẹp thế này, dì cũng muốn xây căn nhà ở đây. Tiếc là, dì không phải là người có sự kiên nhẫn, nếu không cũng đã dọn đến đây ở ẩn với cô ấy.
Tống Thanh cười nói: “Dì à, dì phải nghĩ thế này, dù sao căn nhà cũng to quá chừng, một mình dì ấy ở không hết, dì rãnh thì qua đây chơi với dì ấy, cho nên mấy đêm ở đây, dì coi như là tiền lãi cho việc dì đến bầu bạn với dì ấy.”
“Ha ha ha ha……” Từ Vân Khê cưới phá lên thật to: “Thú vị đấy, lời nói của con rất giống cô ấy. Năm xưa, cô ấy cũng nói y chang vậy đó.”
Tống Thanh đi từ từ đến vị trí Thánh Điện, ngước đầu lên nhìn, kiến trúc chỗ này hoàn toàn được thiết kế dựa trên địa hình của nó.
Hèn gì được đặt tên là Thánh Điện, quả thật là có chút cảm giác thiêng liêng.
Bề mặt của đất không hoàn toàn bằng phẳng, mà có sự nhấp nhô.
Bên này có vài bậc thang, bên kia thì có một nền đất, chính giữa được đào thành cái ao, đó là cái ao hoa được dùng đá xanh để dựng thành hình bát quái.
Đến mùa này, hoa sen cũng đã tàn hết rồi, vậy mà bông súng trong ao này vẫn còn rất tươi xanh
Phòng khách nhiều chỗ được trưng bày các món đồ sứ rất đẹp, tất cả đều có thâm niên, khiến cho cả căn nhà phủ lên mình vẻ cổ kính và yên tĩnh.
Trên nền đất khoảng tầm ba bốn mươi mét vuông, có trải một tấm thảm màu đỏ rực nhưng không hề chói lóa.
Trên tấm thảm có đặt một kệ sách không cao, ở một ngăn trên kệ sách có đặt một lư trầm nhỏ.
Có gối dựa, có nệm lót.
Hiển nhiên là chỗ cho khách ngồi trò chuyện.
Tống Thanh không nhịn được bước ngay qua khu vực đó, lấy tay chạm nhẹ vào kệ sách tinh tế, ngón tay lướt nhẹ qua các gáy sách, không biết vì sao, nhưng cứ cảm giác chủ nhân căn nhà này chắc hẳn là một người có tính cách khá mạnh mẽ và độc lập.
Lưu Nghĩa để đồ đạc gọn vào một chỗ, quay qua cười nói với Tống Thanh: “Giờ này chắc mẹ nuôi đang đi nhận thức ăn. Mỗi ngày đều có người giao thức ăn đến tận nhà.”
Tống Thanh gật đầu nhẹ, rồi bước chân lên trên thảm, tiện tay rút một quyển sách rồi ngồi xuống thảm, chuẩn bị thưởng thức nó.
Lưu Nghĩa đi theo Từ Vân Khê ra đến ao hoa, chọc phá mấy con cá dưới ao.
Tống Thanh lật rồi lại lật, đột nhiên một tấm hình vừa vàng vừa cũ rớt ra từ trong các trang sách.
Tống Thanh nhặt lên ngay, vừa định nhét lại vào trong.
Nhưng khi mắt cô vô tình nhìn lướt qua tấm hình, toàn thân cô trở nên cứng đơ, cô nhìn chằm chằm vào nó!
Ba!
Là hình của ba!
Tống Thanh nhớ tấm hình này hơn ai hết!
Đây là tấm hình mà lúc còn nhỏ ba hay lấy ra xem nhất!
Tại sao tấm hình của ba lại xuất hiện ở đây!
Dì ấy quen biết ba à?
Dì ấy có mối quan hệ với ba thế nào?
Dì….. dì…. dì ấy là ai?
Tống Thanh nghiến tấm hình thật chặt, cả người hoảng loạn hẳn lên, gần như là ngay lập tức đứng dậy, cầm theo tấm hình chạy đến ngay trước mặt Lưu Nghĩa, sắc mặt tái xanh, lên tiếng hỏi với giọng run run: “Tiểu Nghĩa, mẹ nuôi của cậu họ gì?”
Lưu Nghĩa bật dậy: “Thanh Thanh, cô làm sao vậy? Sao sắc mặt của cậu trông tệ thế? Cậu bị bệnh à?”
Từ Vân Khê cũng nhìn Tống Thanh với vẻ lo lắng: “Thanh Thanh, có phải con không quen ở chỗ này không? Dì có mang theo thuốc…..”
Tống Thanh càng nôn nóng, thì lại càng không nói được lời nào.
Bàn tay cứ nắm chặt lấy cổ tay của Lưu Nghĩa, trong tích tắc nước mắt ứa ra ở khóe mắt, và sẽ tuôn trào bất cứ lúc nào.
“Thanh Thanh, con đừng vội, có gì từ từ nói.” Từ Vân Khê cũng nhìn ra được Tống Thanh có gì đó không ổn, cứ liên tục vuốt sau lưng của Tống Thanh: “có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Con…. Con…. Nhìn thấy tấm hình này.” Tống Thanh đưa tấm hình của ba mình Lâm Vũ Tường ra trước mặt hai người: “tấm hình này!”
Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê cũng ngơ ngác.
“Thanh Thanh, cậu sao vậy?” Lưu Nghĩa sợ hãi hỏi tiếp: “Tấm hình thì sao? Nhưng mà, tớ có bao giờ nghe mẹ nuôi nói bên ngoài có bạn trai nào đâu?”
Trong chốc lát, Tống Thanh khóc không lên tiếng, nước mắt cứ chảy như mưa: “Đây là, đây là tấm hình của ba tớ! Ba tớ thích nhất là tấm hình này. Ba nói, đây là tấm hình duy nhất mà mẹ đã chụp cho ba! Tớ nhớ ra rồi, ba tớ thật sự đã nói câu này! Năm tớ năm tuổi, ba nói với tớ, đây là tấm hình duy nhất mà mẹ chụp cho ba, nếu như ba mất rồi, thì trên mộ ba phải để tấm hình này!”
Gương mặt của Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê cùng biến sắc.
Tống Thanh hỏi tiếp: “Chủ nhân căn nhà này tên là gì? Có phải dì ấy họ Tống, có phải tên Tống Tử Dao không?”
Lưu Nghĩa thốt lên: “Sao cậu biết vậy?”
Tống Thanh liền khóc thét lên: “Mẹ của tớ, tên mẹ tớ là Tống Tử Dao!”
“Không phải chứ!” Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê cùng đồng thanh: “Sao mà trùng hợp đến vậy chứ?”
“Mẹ tớ sinh ra trong gia đình họ Tống tỉnh g, xếp cuối cùng, là đại tiểu thư duy nhất nhà họ Tống. Bà ấy là một nhà thơ, họa sĩ, nhà văn!” Tống Thanh cảm thấy không kềm được nước mắt nữa: “Bà ấy đang ở đâu? Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
Lưu Nghĩa đứng bất động từ nãy đến giờ, chỉ tay về phía cửa ra vào rồi nói: “Tớ cũng không biết xuất thân của mẹ nuôi từ đâu. Giờ này, chắc bà ấy sắp về đến rồi.”
Vừa nói xong, Tống Thanh không thèm mang giày vào, xông thẳng ra ngoài kia.
Mẹ, mẹ, có thật là mẹ không?
Mẹ, có thật là mẹ quay về rồi không?
Đừng bỏ rơi con nữa
Mẹ, đừng bỏ rơi con nữa!
Đừng mà…..
Tống Thanh cầm tấm hình trong tay khóc nức nở chạy ra ngoài, làm cho Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê đều hoảng sợ.
Lưu Nghĩa chưa bao giờ thấy Tống Thanh đau buồn đến như thế.
Nhìn như một người sắp chết đuối, đang cố gắng bám lấy bụi cỏ để cứu lấy mình.
Khóc đến xót xa lòng người.
Hai người liền chạy theo sau Tống Thanh.
Sợ rằng Tống Thanh không cẩn thận, sẽ té xuống dưới hồ.
Trong dòng nước mắt giàn giụa, Tống Thanh nhìn thấy bóng dáng một ai đó, mang theo một cái rổ, đang ung dung đi về phía mình.
Khi Tống Thanh vừa mới bước đến khu vườn bên ngoài biệt thự, đã thấy Từ Vân Khê đang đứng nhảy múa trước mặt.
Mỗi động tác đều rất là mềm mại uyển chuyển, toát lên một hình ảnh đẹp không tả nổi.
Khó trách bà ấy bốn mươi mấy tuổi rồi mà vẫn giữ được dáng vẻ của cô gái chưa chồng ba mươi tuổi, mà muốn giữ được cái đẹp, thật sự phải hi sinh rất rất là nhiều.
Từ Vân Khê vừa xoay một vòng, đã phát hiện Tống Thanh, bà ấy không vội mà cứ thế nhảy nốt luôn bài múa rồi mới cười nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh sao dậy sớm thế con? Ngủ phòng lạ không quen à?”
“Dạ quen chứ ạ, cám ơn dì.” Tống Thanh trả lời một cách ngọt ngào: “Phòng ngủ rất là đẹp, là kiểu phòng ngủ mà con thích.”
Từ Vân Khê nghe được những lời của Tống Thanh, bà vui mừng hết sức: “Đúng không, là con gái thì phải tinh tế sắc sảo thì mới gọi là đẹp chứ. Hôm nay dì sẽ dẫn các con đến một nơi thú vị, đó là thung lũng lá đỏ, đẹp cực kỳ. Nghe nói con học ngành Mỹ Thuật, vẽ cũng rất đẹp đúng không? Hôm nay con có thể mang theo dụng vụ vẽ để tranh thủ vẽ cho đã rồi đó.”
“Dạ được đó.” Mắt Tống Thanh tròn xoe nhìn Từ Vân Khê: “Cám ơn dì!”
“Con bé này đúng là dẻo miệng.” Từ Vân Khê không nhịn được phải véo vào mặt Tống Thanh, càng véo càng thích.
Tống Thanh cứ mặc cho Từ Vân Khê nặn hai bên má của mình, mắt sáng rực và nói: “Từ lâu con đã nghe thành phố P có thung lũng lá đỏ, rất là đẹp. Hễ tới mùa thu, lá đỏ trên khắp các dãy núi, nhìn từ xa như những ngọn lửa cháy rực. Con muốn đi xem lâu rồi, mà mãi chưa có thời gian. Rốt cuộc lần này cũng có cơ hội rồi, con nói có thế nào đi nữa cũng phải đi xem cho đã.
Lưu Nghĩa chạy bộ từ ngoài về, nhìn thấy Từ Vân Khê đang nặn hai bên má của Tống Thanh, liền chạy đến nói: “Mẹ, mẹ lại ăn hiếp Thanh Thanh rồi!”
“Ơ, con thì biết gì chứ!” Từ Vân Khê liếc nhẹ Lưu Nghĩa: “Vậy mới gọi là con gái chứ! Rõ ràng con đâu có biết làm con gái tốt nhường nào!”
Lưu Nghĩa sợ lại làm nổi dậy chứng dài dòng của Từ Vân Khê, ngay lập tức đầu hàng và nói: “Phải phải phải, mẹ nói đúng lắm! Có phải chúng ta nên tranh thủ dọn dẹp đồ đạc để đến nhà mẹ nuôi không? Thanh Thanh, tớ nói cậu biết nhé, mẹ nuôi của tớ sống ngay dưới thung lũng lá đỏ, phong cảnh chỗ đó đẹp như tranh, rất thích hợp với kiểu người như cậu đó.”
Từ Vân Khê và Tống Thanh cùng bật cười: “Vừa nãy tớ và dì cũng nói về chuyện này đó.”
“Vậy còn đợi gì nữa, chúng ta mau lên đi! Mẹ nuôi chắc cũng đang sốt ruột ngồi chờ đó.” Lưu Nghĩa nhíu mày nói tiếp: “Giờ tớ đi tắm đây!”
Vừa mới dứt câu, Lưu Nghĩa đã quay lưng bỏ đi.
Mọi người ăn bữa sáng đơn giản, Lưu Nghia giành lấy chìa khóa xe hơi, chở Tống Thanh và Từ Vân Khê thẳng tiến đến thung lũng lá đỏ.
Thung lũng lá đỏ là một hẻm núi nhỏ.
Là một thung lũng do hai bên núi nứt ra mà hình thành nên.
Địa hình ôn hòa, đất đai phì nhiêu, thực vật phong phú.
Vì thế, các loài thực vật xanh ở trên núi, là một nguồn oxy thiên nhiên.
Thời điểm này là vào cuối thu, nên cả thung lũng được bao phủ bởi lá phong.
Nhìn từ xa, rực rỡ như lửa như lụa.
Tống Thanh không nhịn được phải lấy điện thoại ra, liên tục chụp lại phong cảnh trước mắt, và chỉ trong tích tắc đã nhấn nút tải hình lên Weibo.
Phương Mạn Luân vừa nhìn thấy hình Tống Thanh đăng trên Weibo, liền nhắn tin cho Tống Thanh: “Đến nơi nhanh vậy sao? Tầm trưa nay anh mới đến nơi.”
Tống Thanh trả lời bằng một hình mặt cười, biểu hiện biết rồi.
Lưu Nghĩa vừa cầm lái vừa giới thiệu cho Tống Thanh biết: “Mẹ nuôi tớ có tầm nhìn lắm, hai mươi mấy năm trước đã mua một miếng đất ở đây, xây lên một cung điện. Cung điện chia làm hai phần, một phần gọi là Thánh Điện, một phần gọi là Tẫm Điện.”
Tống Thanh le lưỡi: “Quả nhiên chỉ có nhà văn mới có thể nghĩ được cái tên như thế.”
Lưu Nghĩa cười lớn, gật đầu nói: “Đúng là như vậy. Nhìn đi, cái chỗ phía trước ngay sát bên bờ hồ chính là Thánh Điện, thật ra đó chính là nhà tiếp đón khách.”
Tống Thanh nhìn về hướng tay Lưu Nghĩa chỉ, Kiến trúc bên đó đúng thật là….rất đặc biệt.
Nguyên căn nhà khách đó có hình dạng tam giác nằm ngay ven hồ.
Toàn thân nó màu bạc, và khi phản chiếu xuống hồ mặt hồ nước, nhìn nó lấp la lấp lánh.
Phía sau Thánh Điện là Tẩm Điện. Cũng chính là nơi mẹ nuôi nghỉ ngơi và làm việc.” Lưu Nghĩa tiếp tục giải thích: “Ở mặt sau của Tẩm điện, còn có một khu vườn, khu vườn không lớn, cũng chỉ tầm hai trăm mấy mét vuông thôi, và không có trồng loại hoa cỏ gì đắt tiền, chỉ toàn là một số hoa cỏ dại của chính chỗ này tự mọc tự lớn. Mẹ nuôi nói, phải chấp nhận món quà của thiên nhiên thì mới hiểu hết được cái đẹp của nó.
Từ Vân Khê nhảy vào nói: “Thật ra sau khi căn nhà này được xây, cô ấy đã từng bỏ trống mấy lần. Sau khi lấy chồng, thì thời gian nơi này bị bỏ trống còn nhiều hơn, và cũng mới năm nay cô ấy suy nghĩ thông suốt rồi, muốn về đây định cư nên mới sử dụng lại căn nhà.”
Tống Thanh gật đầu: “Bỏ trống lâu như vậy, đúng là đáng tiếc thật. Nhưng mà phong cảnh chỗ này đúng là đẹp quá! Ở chỗ này, tâm trạng chắc hẳn sẽ tốt hơn nhiều há?”
Ba người dừng xe sát bên cây bên.
Cây cầu gỗ rất hẹp, chỉ cho phép hai người cùng đi qua thôi.
Cho nên mọi người đều xuống xe đi bộ qua đó.
Tống Thanh vừa đi vừa chạm tay vào các bông hoa dại hai bên, hít vào một hơi thật sâu, mùi thơm nồng nàn của hoa cúc dại xông thẳng vào mũi.
Thật sự sảng khoái cả người.
Lưu Nghĩa có thể lực tốt, nên xách theo đồ đạc của ba người đi ở phía trước, Tống Thanh và Từ Vân Khê đi từ từ ở phía sau.
Từ Vân Khê không nhịn được phải khen: “Cảnh sắc đẹp thế này, dì cũng muốn xây căn nhà ở đây. Tiếc là, dì không phải là người có sự kiên nhẫn, nếu không cũng đã dọn đến đây ở ẩn với cô ấy.
Tống Thanh cười nói: “Dì à, dì phải nghĩ thế này, dù sao căn nhà cũng to quá chừng, một mình dì ấy ở không hết, dì rãnh thì qua đây chơi với dì ấy, cho nên mấy đêm ở đây, dì coi như là tiền lãi cho việc dì đến bầu bạn với dì ấy.”
“Ha ha ha ha……” Từ Vân Khê cưới phá lên thật to: “Thú vị đấy, lời nói của con rất giống cô ấy. Năm xưa, cô ấy cũng nói y chang vậy đó.”
Tống Thanh đi từ từ đến vị trí Thánh Điện, ngước đầu lên nhìn, kiến trúc chỗ này hoàn toàn được thiết kế dựa trên địa hình của nó.
Hèn gì được đặt tên là Thánh Điện, quả thật là có chút cảm giác thiêng liêng.
Bề mặt của đất không hoàn toàn bằng phẳng, mà có sự nhấp nhô.
Bên này có vài bậc thang, bên kia thì có một nền đất, chính giữa được đào thành cái ao, đó là cái ao hoa được dùng đá xanh để dựng thành hình bát quái.
Đến mùa này, hoa sen cũng đã tàn hết rồi, vậy mà bông súng trong ao này vẫn còn rất tươi xanh
Phòng khách nhiều chỗ được trưng bày các món đồ sứ rất đẹp, tất cả đều có thâm niên, khiến cho cả căn nhà phủ lên mình vẻ cổ kính và yên tĩnh.
Trên nền đất khoảng tầm ba bốn mươi mét vuông, có trải một tấm thảm màu đỏ rực nhưng không hề chói lóa.
Trên tấm thảm có đặt một kệ sách không cao, ở một ngăn trên kệ sách có đặt một lư trầm nhỏ.
Có gối dựa, có nệm lót.
Hiển nhiên là chỗ cho khách ngồi trò chuyện.
Tống Thanh không nhịn được bước ngay qua khu vực đó, lấy tay chạm nhẹ vào kệ sách tinh tế, ngón tay lướt nhẹ qua các gáy sách, không biết vì sao, nhưng cứ cảm giác chủ nhân căn nhà này chắc hẳn là một người có tính cách khá mạnh mẽ và độc lập.
Lưu Nghĩa để đồ đạc gọn vào một chỗ, quay qua cười nói với Tống Thanh: “Giờ này chắc mẹ nuôi đang đi nhận thức ăn. Mỗi ngày đều có người giao thức ăn đến tận nhà.”
Tống Thanh gật đầu nhẹ, rồi bước chân lên trên thảm, tiện tay rút một quyển sách rồi ngồi xuống thảm, chuẩn bị thưởng thức nó.
Lưu Nghĩa đi theo Từ Vân Khê ra đến ao hoa, chọc phá mấy con cá dưới ao.
Tống Thanh lật rồi lại lật, đột nhiên một tấm hình vừa vàng vừa cũ rớt ra từ trong các trang sách.
Tống Thanh nhặt lên ngay, vừa định nhét lại vào trong.
Nhưng khi mắt cô vô tình nhìn lướt qua tấm hình, toàn thân cô trở nên cứng đơ, cô nhìn chằm chằm vào nó!
Ba!
Là hình của ba!
Tống Thanh nhớ tấm hình này hơn ai hết!
Đây là tấm hình mà lúc còn nhỏ ba hay lấy ra xem nhất!
Tại sao tấm hình của ba lại xuất hiện ở đây!
Dì ấy quen biết ba à?
Dì ấy có mối quan hệ với ba thế nào?
Dì….. dì…. dì ấy là ai?
Tống Thanh nghiến tấm hình thật chặt, cả người hoảng loạn hẳn lên, gần như là ngay lập tức đứng dậy, cầm theo tấm hình chạy đến ngay trước mặt Lưu Nghĩa, sắc mặt tái xanh, lên tiếng hỏi với giọng run run: “Tiểu Nghĩa, mẹ nuôi của cậu họ gì?”
Lưu Nghĩa bật dậy: “Thanh Thanh, cô làm sao vậy? Sao sắc mặt của cậu trông tệ thế? Cậu bị bệnh à?”
Từ Vân Khê cũng nhìn Tống Thanh với vẻ lo lắng: “Thanh Thanh, có phải con không quen ở chỗ này không? Dì có mang theo thuốc…..”
Tống Thanh càng nôn nóng, thì lại càng không nói được lời nào.
Bàn tay cứ nắm chặt lấy cổ tay của Lưu Nghĩa, trong tích tắc nước mắt ứa ra ở khóe mắt, và sẽ tuôn trào bất cứ lúc nào.
“Thanh Thanh, con đừng vội, có gì từ từ nói.” Từ Vân Khê cũng nhìn ra được Tống Thanh có gì đó không ổn, cứ liên tục vuốt sau lưng của Tống Thanh: “có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
“Con…. Con…. Nhìn thấy tấm hình này.” Tống Thanh đưa tấm hình của ba mình Lâm Vũ Tường ra trước mặt hai người: “tấm hình này!”
Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê cũng ngơ ngác.
“Thanh Thanh, cậu sao vậy?” Lưu Nghĩa sợ hãi hỏi tiếp: “Tấm hình thì sao? Nhưng mà, tớ có bao giờ nghe mẹ nuôi nói bên ngoài có bạn trai nào đâu?”
Trong chốc lát, Tống Thanh khóc không lên tiếng, nước mắt cứ chảy như mưa: “Đây là, đây là tấm hình của ba tớ! Ba tớ thích nhất là tấm hình này. Ba nói, đây là tấm hình duy nhất mà mẹ đã chụp cho ba! Tớ nhớ ra rồi, ba tớ thật sự đã nói câu này! Năm tớ năm tuổi, ba nói với tớ, đây là tấm hình duy nhất mà mẹ chụp cho ba, nếu như ba mất rồi, thì trên mộ ba phải để tấm hình này!”
Gương mặt của Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê cùng biến sắc.
Tống Thanh hỏi tiếp: “Chủ nhân căn nhà này tên là gì? Có phải dì ấy họ Tống, có phải tên Tống Tử Dao không?”
Lưu Nghĩa thốt lên: “Sao cậu biết vậy?”
Tống Thanh liền khóc thét lên: “Mẹ của tớ, tên mẹ tớ là Tống Tử Dao!”
“Không phải chứ!” Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê cùng đồng thanh: “Sao mà trùng hợp đến vậy chứ?”
“Mẹ tớ sinh ra trong gia đình họ Tống tỉnh g, xếp cuối cùng, là đại tiểu thư duy nhất nhà họ Tống. Bà ấy là một nhà thơ, họa sĩ, nhà văn!” Tống Thanh cảm thấy không kềm được nước mắt nữa: “Bà ấy đang ở đâu? Bây giờ bà ấy đang ở đâu?”
Lưu Nghĩa đứng bất động từ nãy đến giờ, chỉ tay về phía cửa ra vào rồi nói: “Tớ cũng không biết xuất thân của mẹ nuôi từ đâu. Giờ này, chắc bà ấy sắp về đến rồi.”
Vừa nói xong, Tống Thanh không thèm mang giày vào, xông thẳng ra ngoài kia.
Mẹ, mẹ, có thật là mẹ không?
Mẹ, có thật là mẹ quay về rồi không?
Đừng bỏ rơi con nữa
Mẹ, đừng bỏ rơi con nữa!
Đừng mà…..
Tống Thanh cầm tấm hình trong tay khóc nức nở chạy ra ngoài, làm cho Lưu Nghĩa và Từ Vân Khê đều hoảng sợ.
Lưu Nghĩa chưa bao giờ thấy Tống Thanh đau buồn đến như thế.
Nhìn như một người sắp chết đuối, đang cố gắng bám lấy bụi cỏ để cứu lấy mình.
Khóc đến xót xa lòng người.
Hai người liền chạy theo sau Tống Thanh.
Sợ rằng Tống Thanh không cẩn thận, sẽ té xuống dưới hồ.
Trong dòng nước mắt giàn giụa, Tống Thanh nhìn thấy bóng dáng một ai đó, mang theo một cái rổ, đang ung dung đi về phía mình.
Bình luận facebook