Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-222
CHƯƠNG 222: BA LƯU NGHĨ - LƯU VÂN
“Em nhìn em kìa, với anh mà em còn tính toán kỹ thế à. Chúng ta chỉ có một đứa con gái, của em hay của anh thì sau này cũng thuộc về con gái mình thôi, đúng không?” Lưu Vân tiếp tục nói một cách từ tốn: “Căn biệt thự này là do anh cố tình để lại cho em đó, em từng nói, trong tên anh có chữ Vân, trong tên của em cũng có chữ Vân, vậy thì đặt tên biệt thự này là Song Vân Sơn Trang. Em xem, anh đã đổi tên biệt thự thành Song Vân Sơn Trang rồi nè.”
Từ Vân Khê trả lời một cách lạnh nhạt: “Ai thèm chứ.”
Tống Thanh nói nhỏ với Lưu Nghĩa ở phía sau: “Chú chu đáo với dì quá há, mà năm xưa tại sao chú đồng ý ly hôn vậy?”
“Đừng nhắc nữa.” Lưu Nghĩa thở một hơi nói tiếp: “Năm xưa hình như có một cô nhân viên cấp dưới tranh thủ lúc mẹ tớ đang đi ra ngoài tập múa, đã tặng cho ba tớ bộ đồ lót, mà ba tớ là một người ẩu thả, không thèm xem thử người ta tặng cái gì cho mình, mà cứ thế quăng vào tủ quần áo. Lúc mẹ tớ về đến nhìn thấy nó, liền nổi giận lôi đình. Sau đó thì hai người…….”
Gương mặt của Tống Thanh cũng tỏ vẻ bất lực.
Chuyện của người lớn, đừng nên nhúng tay vào.
Bốn người đi vào trong nhà, Lưu Vân không ngừng năn nỉ Từ Vân Khê nhận lấy căn biệt thự, cuối cùng còn lôi cả lý do của những người khác ra để thuyết phục: “Em xem, mấy đứa nhỏ đều thích môi trường ở đây, ở chỗ của em ồn ào quá không được yên tĩnh. Em coi như nghĩ cho mấy đứa nhỏ, chịu khó một chút, nhận lấy căn biệt thự này đi.”
Từ Vân Khê quay đầu nhìn Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Rồi lại nhận thấy ánh mắt cầu xin của Lưu Vân, cô chỉ còn cách lẳng lặng gật đầu đồng ý.
“Thôi được rồi, nể mặt căn biệt thự này dù sao cũng được trang trí theo phong cách mà tôi yêu thích, tôi miễn cưỡng nhận lấy nó vậy.” Từ Vân Khê nói tiếp với vẻ mặt kiêu ngạo: “Nhưng mà, căn biệt thự này một khi đã thuộc về tôi, thì anh không được đến đây nữa.”
“Được được được, chỉ cần em không gật đầu, anh sẽ không dám bước vào cửa.” Lưu Vân thấy Từ Vân Khê thật sự đồng ý nhận lấy căn biệt thự, anh cười toét cả miệng rồi nói: “Đầu bếp cũng đã sẵn sàng rồi, chỉ chờ lên món thôi. Hay là chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện tiếp nhé?”
Lúc ăn cơm, Lưu Nghĩa quay sang nói với Tống Thanh: “Đừng thấy vẻ ngoài mạn mẽ của mẹ tớ hiện giờ mà tưởng bở. Thật ra, mẹ tớ là người ngoài cứng trong mềm đó. Mẹ nuôi tớ thì hoàn toàn ngược lại, ngoài mềm trong cứng. Ủa, mẹ nuôi của tớ giống cậu đó, bên ngoài nhìn có vẻ yếu đuối lắm, nhưng hễ mà gặp phải chuyện gì, là rất bình tĩnh.”
“Nhìn ra được mà.” Tống Thanh cũng thỏ thẻ trả lời: “Tuy dì lúc nào cũng mặt nặng mặt nhẹ với chú, nhưng nếu thật sự đã quên hết chuyện cũ thì đâu cần phải khó chịu vậy chứ.”
“Cho nên tớ rất là đau đầu.” Lưu nghĩa thở dài rồi nói: “Cả hai người bọn họ như vậy cũng đã lâu lắm rồi, tớ không biết phải làm sao nữa.”
Tống Thanh thể hiện sự đồng cảm: “Chúng ta cứ làm ngơ xem như không biết gì hết đi.”
Trong khi Tống Thanh đang tận hưởng ngày phép của mình, thì Hà Nhật Dương lại không hề sung sướng chút nào.
Thôi Nguyệt Lam dò la được vị trí của Hà Nhật Dương, lập tức chạy đến ngay, và đứng chặn ngoài cửa cả ngày trời.
Hà Nhật Dương mà không gặp cô, thì có chết cô cũng không rời khỏi đây.
Và ngay lúc này, điện thoại của Bà Hà gọi tới, cầu xin Hà Nhật Dương cho Thôi Nguyệt Lam thêm một cơ hội.
Từ trước đến giờ Bà Hà luôn là người rất hào phóng, nhưng đột nhiên lại trở nên nhỏ nhẹ với Hà Nhật Dương, và quả nhiên ít nhiều cũng đã lay động được Hà Nhật Dương.
“Nhật Dương, mẹ đã suy nghĩ về chuyện đó, mẹ biết mẹ chưa hỏi ý kiến của con mà đã giúp con ra quyết định, địch thực là do mẹ quá manh động.” Bà Hà nói với Hà Nhật Dương với giọng đầy thương cảm: “Có thể là vì mẹ chưa bao giờ được gặp Tống Thanh, mà Lam Lam lại là người mà mẹ đã nuôi nấng từ nhỏ, cho nên mẹ mới có sự thiên vị. Bây giờ, con có thể nể mặt mẹ, nghe Lam Lam nói gì trước đã rồi con hãy ra quyết định được không?”
Hà Nhật Dương không ngờ Bà Hà lại nói những lời chân thành như vậy, thái độ của anh cũng bắt đầu dịu xuống: “Mẹ, năm xưa ba đã theo đuổi mẹ như thế nào, mẹ là người biết rõ nhất. Mẹ cũng là người biết rõ nhất về sự chân thành của đàn ông nhà họ Hà mà. Con đã chọn Tống Thanh, thì cả đời này cũng chỉ có Tống Thanh thôi. Con lúc nào cũng chỉ xem Lam Lam là em gái, làm sao con có thể có ý khác với em ấy được chứ? Mẹ, mẹ đừng ép con nữa có được không?”
“Mẹ hiểu, mẹ biết ý của con mà.” Bà Hà nói tiếp: “Nhưng mà Lam Lam chưa bao giờ mang họ Hà. Con bé không giống với Hà Nhật Khang. Hà Nhật Khang đã đổi họ một cách rõ ràng, và trở thành một thành viên của nhà họ Hà. Nhưng mà bà nội con chưa bao giờ chấp nhận Lam Lam, và cũng không cho Lam Lam đổi họ. Nhật Dương, con có từng nghĩ là, nếu sau này Lam Lam lấy chồng rồi bị ức hiếp thì phải làm sao? Con bé không còn ba mẹ để bảo vệ nó, người khác muốn ức hiếp sao cũng được. Mẹ và ba con làm sao mà yên lòng được chứ? Mà năm xưa, ba mẹ con bé vì cứu ba con nên mới chết ngoài chiến trường đó.”
Hà Nhật Dương không lên tiếng.
“Đáng ra mẹ tính là, Lam Lam là do mẹ nuôi nấng và dưỡng dục thành người, cũng không khác gì là con gái ruột của mẹ. Mà Lam Lam từ nhỏ đã thích con, nếu nó là con dâu của mẹ thì có gì mà không tốt?” Bà Hà tiếp tục thuyết phục Hà Nhật Dương: “Nếu như con và Tống Thanh là thanh mai trúc mã chơi từ nhỏ đến lớn, mẹ sẽ không còn gì để nói, đành chấp nhận để hai đứa bên nhau. Nhưng tiếc là hai đứa không phải. Đáng ra Tống Thanh phải lấy Hà Nhật Khang, con bé đáng ra là chị dâu của con đó! Nhưng mà ma xui quỷ khiến, làm hủy hoại hạnh phúc của mấy đứa tụi con.”
“Con và Lam Lam có vài năm không gặp nhau, bây giờ con bị Tống Thanh che mắt rồi, không còn nhìn thấy điểm tốt của Lam Lam, cho nên con mới có thành kiến với Lam Lam. Thêm nữa, giai đoạn này xảy ra quá nhiều chuyện, ngay từ đầu con đã nhận định Lam Lam làm sai, con không hề cho Lam Lam cơ hội giải thích. Bây giờ, bà nội của con rõ ràng là muốn làm mất mặt mẹ, cho nên mới toàn tâm toàn ý ủng hộ cho Tống Thanh. Nhật Dương, con là con trai của mẹ, con đã cố gắng bao nhiêu để gia đình này được đoàn tụ, mẹ đều nhìn thấy hết.”
“Xét về đạo hiếu, mẹ cũng không thể nào đối kháng với bà nội con. Mẹ cũng muốn làm con dâu thảo, làm người mẹ tốt. Nhưng mà, mọi người cũng phải cho mẹ cơ hội chứ, đúng không? Cũng giống như Lam Lam hiện giờ, con bé cũng chỉ muốn làm đứa con ngoan, mọi người phải cho nó cơ hội chứ!” Bà Hà thở dài và nói: “Bây giờ mẹ không cầu xin gì khác, chỉ xin con gặp Lam Lam một chút, đừng né tránh nó nữa. Con xem thử có phải nó đã nhận được một bài học rồi không, có phải đã khôn lanh hơn rồi không.”
“Cho dù không thành vợ chồng, thì hai con vẫn là anh em của nhau, vẫn là người thân trong nhà. Cứ né tránh thế này hoài cũng đâu có được.” Bà Hà thở nhẹ một tiếng, rồi nói: “Bà nội của con đã xác nhận với mẹ một tin, rằng một thời gian nữa, ba mẹ sẽ quay về nước. Mẹ đã trải nghiệm đủ những tháng ngày phiêu bạt bên ngoài rồi, giờ tuổi đã lớn, cũng tới lúc quay về nhà rồi. Mẹ chỉ hy vọng cả nhà đều hòa thuận với nhau, đừng lúc nào cũng cãi nhau làm mất hòa khí.”
Nếu như mẹ ruột cũng đã nói đến nước này rồi, Hà Nhật Dương còn nói gì được nữa?
Anh chỉ có thể trả lời: “Được rồi, mẹ, con sẽ nể mặt mẹ mà đi nghe em ấy giải thích. Mẹ, đợi mẹ quay về, đợi mẹ nhìn thấy Thanh Thanh, mẹ sẽ thấy điểm tốt của cô ấy.”
Bà Hà nhận được câu trả lời như ý, bèn cười nói: “Được, vậy cứ đợi ba mẹ về nước rồi nói nhé.”
Sau khi gác máy của Bà Hà, Hà Nhật Dương cho người mời Thôi Nguyệt Lam vào.
Thôi Nguyệt Lam vừa bước vào cửa, Hà Nhật Dương đã thấy cô ấy tiều tụy đến mức không diễn tả nổi.
Dù sao thì đây cũng là cô em gái mình thương yêu trong nhiều năm qua, nên cơn giận của Hà Nhật Dương cũng từ từ hạ xuống.
“Anh à.” Thôi Nguyệt Lam vừa bước vào đã nhìn Hà Nhật Dương với vẻ rất tội nghiệp: “Em sai rồi.”
Hiếm khi Thôi Nguyệt Lam không có trang điểm, trên gương mặt mộc mạc đó là một màu tái xanh không nhìn thấy miếng máu nào, mắt thì sưng một cách ghê gớm, cho thấy đã khóc rất lâu rồi.
Nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam vừa bước vào đã nhận lỗi, cơn giận của Hà Nhật Dương không còn nổi dậy được nữa.
“Ngồi đi.” Hà Nhật Dương chỉ tay về phía sofa và nói: “Có chuyện gì cần nói thì nói đi.”
“Anh à, lần này em biết lỗi thật rồi. Em không nên chống đối Tống Thanh, Em chỉ ghen tị vì cô ấy cướp mất vị trí của em. Vì ngày xưa, anh chỉ yêu thương mỗi mình em thôi. Bây giờ có thêm một Tống Thanh, em thấy vị trí của mình đang bị uy hiếp, nên mới chống đối cô ấy .” Thôi Nguyệt Lam nước mắt rưng rưng nhìn Hà Nhật Dương và nói: “Em thích anh, nhưng em cũng hi vọng anh sẽ có được nhiều hạnh phúc. Em thật sự không cố ý đâu.”
“Từ nhỏ đến lớn, cả hai anh trai đều rất thương yêu, nuông chiều em. Không cần biết em muốn gì, các anh đều cố gắng thực hiện để làm em vui. Khi em bi ăn hiếp, cũng do các anh giúp em trả thù. Em giống như một cô công chúa vậy, lúc nào cũng được nâng niu trên tay. Nhưng đột nhiên có một ngày, người nằm trong tay của anh, lại trở thành một người khác, em thật sự rất ghen tị.” Thôi Nguyệt Lam vừa khóc thút thít vừa nói: “Nhưng em không biết phải thể hiện cảm xúc của mình như thế nào, chỉ có thể như một đứa trẻ cố ý đi ức hiếp Tống Thanh. Em thật sự không phải là một đứa trẻ xấu! Anh à, anh đừng bỏ rơi em mà.”
“Em đảm bảo với anh, em sẽ không bào giờ làm những chuyện đó nữa. Em thật sự biết lỗi rồi, Em đã có được một bài học đáng nhớ!” Thôi Nguyệt Lam khóc nức nở, khóc đến Hà Nhật Dương cũng phải xiêu lòng.
“Nếu như đã biết lỗi rồi thì phải sửa sai đi nhé. Anh từng nói, chúng ta mãi mãi là hai anh em của nhau, và câu nói này lúc nào cũng có hiệu lực.” Hà Nhật Dương thở nhẹ rồi nói: “Ba mẹ sắp về nước rồi, em qua đó phụ một tay đi, đợi khi gia đình đoàn tụ rồi, anh sẽ giúp em giải thích với Thanh Thanh.”
“Vậy anh thật sự không còn trách em nữa đúng không? Không còn giận em nữa đúng không?” Thôi Nguyệt Lam rươm rướm nước mắt hỏi lại.
“Cám ơn anh,” Thôi Nguyệt Lam nhận lấy ly nước một cách lễ phép, uống hai ngụm rồi đứng lên, nói: “Anh cứ làm việc mình đi, em đi thu dọn đồ đạc, em đi qua bên ba mẹ trước. Sau này em nhất định sẽ không làm anh thất vọng nữa.”
“Được rồi, ngoan.” Hà Nhật Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, và cũng không giữ Thôi Nguyệt Lam ngồi lại, tiễn cô ấy rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng của Thôi Nguyệt Lam, vẻ mặt Hà Nhật Dương có vẻ khá hài lòng, không ai biết lúc này anh đang nghĩ gì.
Sau khi Thôi Nguyệt Lam rời khỏi, ngồi vào xe của mình, lấy khăn giấy lau sạch vết nước mắt trên mặt mình.
Mở túi xách ra bắt đầu dặm lại phấn trên mặt.
Vì diễn tuồng phim này mà cô đã phải luyện tập rất lâu.
Xem ra, kết quả không tệ.
Trước mắt cô ta đang bị thất thế, ngay lúc dầu sôi lửa bỏng không nên tiếp tục làm phiền Tống Thanh.
Mà phải lấy lại lòng tin của Hà Nhật Dương đối với cô.
Chỉ là, nếu muốn nghĩ cách đối phó Tống Thanh lần nữa, coi bộ hơi khó.
Thế thì, thế thì cứ âm thầm mà ra tay vậy.
Sau khi bôi son xong, Thôi Nguyệt Lam nhìn chính mình trong gương, rồi nở một nụ cười.
Tống Thanh à, sao tôi lại chịu thua dễ dàng vậy chứ?
Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi!
Tất cả của nhà họ Hà, chỉ cần đó là thứ của tôi - Thôi Nguyệt Lam!
“Em nhìn em kìa, với anh mà em còn tính toán kỹ thế à. Chúng ta chỉ có một đứa con gái, của em hay của anh thì sau này cũng thuộc về con gái mình thôi, đúng không?” Lưu Vân tiếp tục nói một cách từ tốn: “Căn biệt thự này là do anh cố tình để lại cho em đó, em từng nói, trong tên anh có chữ Vân, trong tên của em cũng có chữ Vân, vậy thì đặt tên biệt thự này là Song Vân Sơn Trang. Em xem, anh đã đổi tên biệt thự thành Song Vân Sơn Trang rồi nè.”
Từ Vân Khê trả lời một cách lạnh nhạt: “Ai thèm chứ.”
Tống Thanh nói nhỏ với Lưu Nghĩa ở phía sau: “Chú chu đáo với dì quá há, mà năm xưa tại sao chú đồng ý ly hôn vậy?”
“Đừng nhắc nữa.” Lưu Nghĩa thở một hơi nói tiếp: “Năm xưa hình như có một cô nhân viên cấp dưới tranh thủ lúc mẹ tớ đang đi ra ngoài tập múa, đã tặng cho ba tớ bộ đồ lót, mà ba tớ là một người ẩu thả, không thèm xem thử người ta tặng cái gì cho mình, mà cứ thế quăng vào tủ quần áo. Lúc mẹ tớ về đến nhìn thấy nó, liền nổi giận lôi đình. Sau đó thì hai người…….”
Gương mặt của Tống Thanh cũng tỏ vẻ bất lực.
Chuyện của người lớn, đừng nên nhúng tay vào.
Bốn người đi vào trong nhà, Lưu Vân không ngừng năn nỉ Từ Vân Khê nhận lấy căn biệt thự, cuối cùng còn lôi cả lý do của những người khác ra để thuyết phục: “Em xem, mấy đứa nhỏ đều thích môi trường ở đây, ở chỗ của em ồn ào quá không được yên tĩnh. Em coi như nghĩ cho mấy đứa nhỏ, chịu khó một chút, nhận lấy căn biệt thự này đi.”
Từ Vân Khê quay đầu nhìn Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Rồi lại nhận thấy ánh mắt cầu xin của Lưu Vân, cô chỉ còn cách lẳng lặng gật đầu đồng ý.
“Thôi được rồi, nể mặt căn biệt thự này dù sao cũng được trang trí theo phong cách mà tôi yêu thích, tôi miễn cưỡng nhận lấy nó vậy.” Từ Vân Khê nói tiếp với vẻ mặt kiêu ngạo: “Nhưng mà, căn biệt thự này một khi đã thuộc về tôi, thì anh không được đến đây nữa.”
“Được được được, chỉ cần em không gật đầu, anh sẽ không dám bước vào cửa.” Lưu Vân thấy Từ Vân Khê thật sự đồng ý nhận lấy căn biệt thự, anh cười toét cả miệng rồi nói: “Đầu bếp cũng đã sẵn sàng rồi, chỉ chờ lên món thôi. Hay là chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện tiếp nhé?”
Lúc ăn cơm, Lưu Nghĩa quay sang nói với Tống Thanh: “Đừng thấy vẻ ngoài mạn mẽ của mẹ tớ hiện giờ mà tưởng bở. Thật ra, mẹ tớ là người ngoài cứng trong mềm đó. Mẹ nuôi tớ thì hoàn toàn ngược lại, ngoài mềm trong cứng. Ủa, mẹ nuôi của tớ giống cậu đó, bên ngoài nhìn có vẻ yếu đuối lắm, nhưng hễ mà gặp phải chuyện gì, là rất bình tĩnh.”
“Nhìn ra được mà.” Tống Thanh cũng thỏ thẻ trả lời: “Tuy dì lúc nào cũng mặt nặng mặt nhẹ với chú, nhưng nếu thật sự đã quên hết chuyện cũ thì đâu cần phải khó chịu vậy chứ.”
“Cho nên tớ rất là đau đầu.” Lưu nghĩa thở dài rồi nói: “Cả hai người bọn họ như vậy cũng đã lâu lắm rồi, tớ không biết phải làm sao nữa.”
Tống Thanh thể hiện sự đồng cảm: “Chúng ta cứ làm ngơ xem như không biết gì hết đi.”
Trong khi Tống Thanh đang tận hưởng ngày phép của mình, thì Hà Nhật Dương lại không hề sung sướng chút nào.
Thôi Nguyệt Lam dò la được vị trí của Hà Nhật Dương, lập tức chạy đến ngay, và đứng chặn ngoài cửa cả ngày trời.
Hà Nhật Dương mà không gặp cô, thì có chết cô cũng không rời khỏi đây.
Và ngay lúc này, điện thoại của Bà Hà gọi tới, cầu xin Hà Nhật Dương cho Thôi Nguyệt Lam thêm một cơ hội.
Từ trước đến giờ Bà Hà luôn là người rất hào phóng, nhưng đột nhiên lại trở nên nhỏ nhẹ với Hà Nhật Dương, và quả nhiên ít nhiều cũng đã lay động được Hà Nhật Dương.
“Nhật Dương, mẹ đã suy nghĩ về chuyện đó, mẹ biết mẹ chưa hỏi ý kiến của con mà đã giúp con ra quyết định, địch thực là do mẹ quá manh động.” Bà Hà nói với Hà Nhật Dương với giọng đầy thương cảm: “Có thể là vì mẹ chưa bao giờ được gặp Tống Thanh, mà Lam Lam lại là người mà mẹ đã nuôi nấng từ nhỏ, cho nên mẹ mới có sự thiên vị. Bây giờ, con có thể nể mặt mẹ, nghe Lam Lam nói gì trước đã rồi con hãy ra quyết định được không?”
Hà Nhật Dương không ngờ Bà Hà lại nói những lời chân thành như vậy, thái độ của anh cũng bắt đầu dịu xuống: “Mẹ, năm xưa ba đã theo đuổi mẹ như thế nào, mẹ là người biết rõ nhất. Mẹ cũng là người biết rõ nhất về sự chân thành của đàn ông nhà họ Hà mà. Con đã chọn Tống Thanh, thì cả đời này cũng chỉ có Tống Thanh thôi. Con lúc nào cũng chỉ xem Lam Lam là em gái, làm sao con có thể có ý khác với em ấy được chứ? Mẹ, mẹ đừng ép con nữa có được không?”
“Mẹ hiểu, mẹ biết ý của con mà.” Bà Hà nói tiếp: “Nhưng mà Lam Lam chưa bao giờ mang họ Hà. Con bé không giống với Hà Nhật Khang. Hà Nhật Khang đã đổi họ một cách rõ ràng, và trở thành một thành viên của nhà họ Hà. Nhưng mà bà nội con chưa bao giờ chấp nhận Lam Lam, và cũng không cho Lam Lam đổi họ. Nhật Dương, con có từng nghĩ là, nếu sau này Lam Lam lấy chồng rồi bị ức hiếp thì phải làm sao? Con bé không còn ba mẹ để bảo vệ nó, người khác muốn ức hiếp sao cũng được. Mẹ và ba con làm sao mà yên lòng được chứ? Mà năm xưa, ba mẹ con bé vì cứu ba con nên mới chết ngoài chiến trường đó.”
Hà Nhật Dương không lên tiếng.
“Đáng ra mẹ tính là, Lam Lam là do mẹ nuôi nấng và dưỡng dục thành người, cũng không khác gì là con gái ruột của mẹ. Mà Lam Lam từ nhỏ đã thích con, nếu nó là con dâu của mẹ thì có gì mà không tốt?” Bà Hà tiếp tục thuyết phục Hà Nhật Dương: “Nếu như con và Tống Thanh là thanh mai trúc mã chơi từ nhỏ đến lớn, mẹ sẽ không còn gì để nói, đành chấp nhận để hai đứa bên nhau. Nhưng tiếc là hai đứa không phải. Đáng ra Tống Thanh phải lấy Hà Nhật Khang, con bé đáng ra là chị dâu của con đó! Nhưng mà ma xui quỷ khiến, làm hủy hoại hạnh phúc của mấy đứa tụi con.”
“Con và Lam Lam có vài năm không gặp nhau, bây giờ con bị Tống Thanh che mắt rồi, không còn nhìn thấy điểm tốt của Lam Lam, cho nên con mới có thành kiến với Lam Lam. Thêm nữa, giai đoạn này xảy ra quá nhiều chuyện, ngay từ đầu con đã nhận định Lam Lam làm sai, con không hề cho Lam Lam cơ hội giải thích. Bây giờ, bà nội của con rõ ràng là muốn làm mất mặt mẹ, cho nên mới toàn tâm toàn ý ủng hộ cho Tống Thanh. Nhật Dương, con là con trai của mẹ, con đã cố gắng bao nhiêu để gia đình này được đoàn tụ, mẹ đều nhìn thấy hết.”
“Xét về đạo hiếu, mẹ cũng không thể nào đối kháng với bà nội con. Mẹ cũng muốn làm con dâu thảo, làm người mẹ tốt. Nhưng mà, mọi người cũng phải cho mẹ cơ hội chứ, đúng không? Cũng giống như Lam Lam hiện giờ, con bé cũng chỉ muốn làm đứa con ngoan, mọi người phải cho nó cơ hội chứ!” Bà Hà thở dài và nói: “Bây giờ mẹ không cầu xin gì khác, chỉ xin con gặp Lam Lam một chút, đừng né tránh nó nữa. Con xem thử có phải nó đã nhận được một bài học rồi không, có phải đã khôn lanh hơn rồi không.”
“Cho dù không thành vợ chồng, thì hai con vẫn là anh em của nhau, vẫn là người thân trong nhà. Cứ né tránh thế này hoài cũng đâu có được.” Bà Hà thở nhẹ một tiếng, rồi nói: “Bà nội của con đã xác nhận với mẹ một tin, rằng một thời gian nữa, ba mẹ sẽ quay về nước. Mẹ đã trải nghiệm đủ những tháng ngày phiêu bạt bên ngoài rồi, giờ tuổi đã lớn, cũng tới lúc quay về nhà rồi. Mẹ chỉ hy vọng cả nhà đều hòa thuận với nhau, đừng lúc nào cũng cãi nhau làm mất hòa khí.”
Nếu như mẹ ruột cũng đã nói đến nước này rồi, Hà Nhật Dương còn nói gì được nữa?
Anh chỉ có thể trả lời: “Được rồi, mẹ, con sẽ nể mặt mẹ mà đi nghe em ấy giải thích. Mẹ, đợi mẹ quay về, đợi mẹ nhìn thấy Thanh Thanh, mẹ sẽ thấy điểm tốt của cô ấy.”
Bà Hà nhận được câu trả lời như ý, bèn cười nói: “Được, vậy cứ đợi ba mẹ về nước rồi nói nhé.”
Sau khi gác máy của Bà Hà, Hà Nhật Dương cho người mời Thôi Nguyệt Lam vào.
Thôi Nguyệt Lam vừa bước vào cửa, Hà Nhật Dương đã thấy cô ấy tiều tụy đến mức không diễn tả nổi.
Dù sao thì đây cũng là cô em gái mình thương yêu trong nhiều năm qua, nên cơn giận của Hà Nhật Dương cũng từ từ hạ xuống.
“Anh à.” Thôi Nguyệt Lam vừa bước vào đã nhìn Hà Nhật Dương với vẻ rất tội nghiệp: “Em sai rồi.”
Hiếm khi Thôi Nguyệt Lam không có trang điểm, trên gương mặt mộc mạc đó là một màu tái xanh không nhìn thấy miếng máu nào, mắt thì sưng một cách ghê gớm, cho thấy đã khóc rất lâu rồi.
Nhìn thấy Thôi Nguyệt Lam vừa bước vào đã nhận lỗi, cơn giận của Hà Nhật Dương không còn nổi dậy được nữa.
“Ngồi đi.” Hà Nhật Dương chỉ tay về phía sofa và nói: “Có chuyện gì cần nói thì nói đi.”
“Anh à, lần này em biết lỗi thật rồi. Em không nên chống đối Tống Thanh, Em chỉ ghen tị vì cô ấy cướp mất vị trí của em. Vì ngày xưa, anh chỉ yêu thương mỗi mình em thôi. Bây giờ có thêm một Tống Thanh, em thấy vị trí của mình đang bị uy hiếp, nên mới chống đối cô ấy .” Thôi Nguyệt Lam nước mắt rưng rưng nhìn Hà Nhật Dương và nói: “Em thích anh, nhưng em cũng hi vọng anh sẽ có được nhiều hạnh phúc. Em thật sự không cố ý đâu.”
“Từ nhỏ đến lớn, cả hai anh trai đều rất thương yêu, nuông chiều em. Không cần biết em muốn gì, các anh đều cố gắng thực hiện để làm em vui. Khi em bi ăn hiếp, cũng do các anh giúp em trả thù. Em giống như một cô công chúa vậy, lúc nào cũng được nâng niu trên tay. Nhưng đột nhiên có một ngày, người nằm trong tay của anh, lại trở thành một người khác, em thật sự rất ghen tị.” Thôi Nguyệt Lam vừa khóc thút thít vừa nói: “Nhưng em không biết phải thể hiện cảm xúc của mình như thế nào, chỉ có thể như một đứa trẻ cố ý đi ức hiếp Tống Thanh. Em thật sự không phải là một đứa trẻ xấu! Anh à, anh đừng bỏ rơi em mà.”
“Em đảm bảo với anh, em sẽ không bào giờ làm những chuyện đó nữa. Em thật sự biết lỗi rồi, Em đã có được một bài học đáng nhớ!” Thôi Nguyệt Lam khóc nức nở, khóc đến Hà Nhật Dương cũng phải xiêu lòng.
“Nếu như đã biết lỗi rồi thì phải sửa sai đi nhé. Anh từng nói, chúng ta mãi mãi là hai anh em của nhau, và câu nói này lúc nào cũng có hiệu lực.” Hà Nhật Dương thở nhẹ rồi nói: “Ba mẹ sắp về nước rồi, em qua đó phụ một tay đi, đợi khi gia đình đoàn tụ rồi, anh sẽ giúp em giải thích với Thanh Thanh.”
“Vậy anh thật sự không còn trách em nữa đúng không? Không còn giận em nữa đúng không?” Thôi Nguyệt Lam rươm rướm nước mắt hỏi lại.
“Cám ơn anh,” Thôi Nguyệt Lam nhận lấy ly nước một cách lễ phép, uống hai ngụm rồi đứng lên, nói: “Anh cứ làm việc mình đi, em đi thu dọn đồ đạc, em đi qua bên ba mẹ trước. Sau này em nhất định sẽ không làm anh thất vọng nữa.”
“Được rồi, ngoan.” Hà Nhật Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, và cũng không giữ Thôi Nguyệt Lam ngồi lại, tiễn cô ấy rời khỏi.
Nhìn theo bóng dáng của Thôi Nguyệt Lam, vẻ mặt Hà Nhật Dương có vẻ khá hài lòng, không ai biết lúc này anh đang nghĩ gì.
Sau khi Thôi Nguyệt Lam rời khỏi, ngồi vào xe của mình, lấy khăn giấy lau sạch vết nước mắt trên mặt mình.
Mở túi xách ra bắt đầu dặm lại phấn trên mặt.
Vì diễn tuồng phim này mà cô đã phải luyện tập rất lâu.
Xem ra, kết quả không tệ.
Trước mắt cô ta đang bị thất thế, ngay lúc dầu sôi lửa bỏng không nên tiếp tục làm phiền Tống Thanh.
Mà phải lấy lại lòng tin của Hà Nhật Dương đối với cô.
Chỉ là, nếu muốn nghĩ cách đối phó Tống Thanh lần nữa, coi bộ hơi khó.
Thế thì, thế thì cứ âm thầm mà ra tay vậy.
Sau khi bôi son xong, Thôi Nguyệt Lam nhìn chính mình trong gương, rồi nở một nụ cười.
Tống Thanh à, sao tôi lại chịu thua dễ dàng vậy chứ?
Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về tôi!
Tất cả của nhà họ Hà, chỉ cần đó là thứ của tôi - Thôi Nguyệt Lam!
Bình luận facebook