Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-236
CHƯƠNG 236:ĐÀO BẪY CÓ GIÁM ĐỐC HÀ LÀ ĐƯỢC RỒI
“Thanh Thanh quá hiền lành, bao giờ cô ấy cũng lo lắng cho người khác. Nhưng trong chuyện này, con thật sự rất khó xử.” Hà Nhật Dương than khẽ, nói: “Phương Mạn Luân là đàn anh của Thanh Thanh, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, về chuyện này con tin tưởng mẹ cũng đã nhìn ra. Cô ấy là sư muội lo lắng cho cuộc sống tình cảm của đàn anh, con cũng có thể hiểu được. Nhưng Thanh Thanh muốn giúp Phương Mạn Luân tìm một người vợ thích hợp, chuyện này lại thật sự quá khó khăn.”
“Khó khăn?” Tống Tử Dao kinh ngạc nhìn Hà Nhật Dương.
“Đúng vậy.” Hà Nhật Dương than khẽ một tiếng: “Dù sao anh Mạn Luân từ lâu đã không để ý tới danh hiệu công tử! Anh Mạn Luân chỉ một lòng vì sự nghiệp, đúng là người hiếm thấy trong cuộc đời, con rất bội phục! Con cũng không làm được như anh ấy. Ở trong mắt con, gia đình còn nặng hơn sự nghiệp. Có lẽ bởi vì con có khởi điểm cao hơn cho nên con mới nói chuyện không có trách nhiệm như vậy. Cũng không phải con cố ý muốn thể hiện với mẹ mà nói như vậy. Tuy nhiên, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ không bạc đãi Thanh Thanh. Bà nội rất thích Thanh Thanh, lần này con ra khỏi cửa, bà nội còn dặn dò hết lần này tới lần khác, bảo con nhất định phải chăm sóc tốt cho Thanh Thanh.”
“Cho nên, con đã thu xếp người âm thầm bảo vệ Thanh Thanh. Chờ Thanh Thanh chơi đã thì con sẽ bảo người ta dẫn cô ấy ra. Con cũng sẽ không tiện can thiệp vào quá sâu, dù sao giả vờ một chút cũng là chuyện nên làm.” Hà Nhật Dương lộ ra nụ cười vô tội: “Mẹ ngàn vạn lần không cần lo lắng cho bọn con, lần này bọn con đã chuẩn bị đầy đủ nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn đâu ạ.”
Tống Tử Dao cũng không biết Hà Nhật Dương rốt cuộc muốn làm gì, tuy nhiên bà cũng hiểu rõ, cái gì mình nên hỏi thì hỏi, cái gì không nên hỏi thì tuyệt đối không thể hỏi.
Tống Tử Dao gật đầu nói: “Mẹ hiểu.”
“Vậy con không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nữa, trái cây này thật sự rất ngon, Thanh Thanh rất thích ăn đấy ạ.” Hà Nhật Dương đứng lên: “Có chuyện gì xin mẹ cứ việc bảo bọn họ đi làm, ngàn vạn lần không nên khách khí.”
“Được.” Tống Tử Dao tiễn Hà Nhật Dương ra ngoài.
Chờ sau khi Hà Nhật Dương rời khỏi, Tống Tử Dao mới phục hồi lại tinh thần.
Cái gì?
Phương Mạn Luân kia không có tâm tư làm công tử sao?
Phương Mạn Luân là một người coi trọng sự nghiệp hơn cả gia đình sao?
Sao có thể như vậy được?
Sao có thể gửi gắm hy vọng vào người đàn ông vô tâm được?
Sau khi Hà Nhật Dương đào hố hãm hại Phương Mạn Luân nhưng không chịu trách nhiệm và rời đi.
Tin tức bên phía Tiểu Đông vẫn không ngừng được gửi tới, mà đoàn đội liên minh trên trấn cũng đang thương lượng về hành động tiếp theo.
Bên kia, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa lại bắt đầu tranh cãi.
Lần này bọn họ chỉ tranh luận về vấn đề trình tự hành động lần này.
Lưu Nghĩa cười lạnh: “Ngay cả tôi anh còn đánh không nổi, anh dựa vào cái gì mà đòi chạy trước tôi?”
Vũ Ngọc Bình trừng mắt: “Ôi, cô có còn là phụ nữ không thế? Loại chuyện này thì đương nhiên phải để đàn ông đi trước rồi?”
Lưu Nghĩa tiếp tục cười lạnh: “Tôi không phải là đàn ông, vậy anh thì phải sao? Có cần cởi quần để kiểm tra hay không?”
“Cô...” Vũ Ngọc Bình cảm thấy cả đời này hắn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như vậy!
Từ trước đến nay đều không có!
Nhất định là đời trước hắn thiếu nợ Lưu Nghĩa này, nên đời này mới gặp phải!
“Về loại chuyện này thì đương nhiên phải nói tới thực lực.” Lưu Nghĩa xoay cơ tay của mình: “Anh muốn chạy phía trước tôi thì phải đánh thắng được tôi rồi hãy nói!”
“Cô đúng là vô lý mà.” Vũ Ngọc Bình thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn quả thật đánh không lại Lưu Nghĩa!
“Lại nói, cô thật sự cảm thấy Nhật Dương làm việc là vì đại nghĩa sao?” Vũ Ngọc Bình chuyển đề tài.
“Tôi cần gì phải quan tâm tới chuyện của hắn chứ? Hắn có liên quan gì đến tôi sao? Tôi chỉ tới chơi thôi.” Lưu Nghĩa rất không có trách nhiệm trả lời.
Vũ Ngọc Bình lại cắn răng.
Tại sao người phụ nữ này đến thêm chút dầu muối cũng không chịu như vậy chứ?
“Được rồi được rồi, cô muốn đi thì cô đi! Tôi không tranh với cô làm gì.” Vũ Ngọc Bình không còn cách nào khác đành phải nói: “Dù sao lần này Nhật Dương tới là để phá hủy, công việc này quả thật thích hợp với cô.”
“Anh sớm hiểu rõ như vậy không phải là xong rồi sao?” Lưu Nghĩa ném lại những lời này rồi quay đầu rời đi.
Vũ Ngọc Bình nhìn theo bóng lưng của Lưu Nghĩa, thật sự không còn cách nào khác.
Phan Thịnh Phan Ly thận trọng tiến lại gần từ phía xa, một người bên trái một người bên phải kẹp lấy Vũ Ngọc Bình ở giữa.
“Ôi, Ngọc Bình, không phải anh nói không cần đến ba ngày anh sẽ tán được cô ấy sao?” Phan Thịnh bóc mẽ Vũ Ngọc Bình nói: “Bây giờ đã là mấy lần của ba ngày rồi ấy nhỉ?”
“Tôi...” Vũ Ngọc Bình nghẹn lời.
“Ôi, Ngọc Bình, anh không phải đã nói trong thiên hạ này không có người phụ nữ nào mà anh không chinh phục được sao?” Phan Ly cũng bổ thêm một đao: “Lần này rốt cuộc anh có làm được hay không thế?”
“Tôi...” Vũ Ngọc Bình lại nghẹn lời.
“Cô gái này rất mạnh mẽ, anh rốt cuộc có thể làm được hay không hả?” Phan Thịnh Phan Ly đều đồng thanh cười hì hì hỏi.
“Cho tôi thêm một ít thời gian nữa đi, tôi nhất định sẽ làm được! Tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy quỳ gối ở dưới đáy quần của tôi mà hát bài ca chinh phục!” Trong nháy mắt Vũ Ngọc Bình trợn tròn hai mắt, cặp mắt đào hoa trợn tròn, nhưng rõ ràng không có sức thuyết phục gì cả!
Phan Thịnh Phan Ly cười hớn hở: “Thật sao? Anh sẽ không gạt người chứ? Có cần đánh cược hay không đây? Thua thì bảo bối của anh sẽ mặc cho chúng tôi lựa chọn nhé?”
Vũ Ngọc Bình tiếp tục trừng mắt: “Các người phải tin tưởng tôi! Hơn nữa, tôi... tôi đã bao giờ thua chưa? Anh xem thử những con bé hotgirl kia đi, có người nào mà không phải ngoan ngoãn nghe lời tôi chứ? Chỉ là Lưu Nghĩa có cá tính khác thường cho nên tôi cũng phải sử dụng thủ đoạn khác thôi, các người đừng có nóng vội! Tôi gọi cái này là nước ấm nấu ếch, chậm rãi nấu chết cô ấy!”
Phan Thịnh Phan Ly cười cực kỳ xán lạn: “Đây là anh nói nhé! Anh đừng làm cho chúng tôi thất vọng đấy!”
“Hừ, hai người cứ chờ xem!” Vũ Ngọc Bình tiếp tục trừng mắt.
Năng lực hiệu triệu và khả năng chấp hành của người nào đó quả thật không tệ.
Sau khi liên minh được hình thành, hắn lập tức triệu tập những người chịu trách nhiệm của các đội ngũ lại họp, lập ra kế hoạch, tuyến đường và thời gian tiến vào ngôi mộ.
Trong toàn bộ hành trình, Hà Nhật Dương đều không có ý kiến.
Những người khác nhìn thấy Hà Nhật Dương thật sự không tham dự nên cũng yên lòng phát biểu quan điểm của mình.
Trang bị của mọi người đều rõ ràng, ai trang bị tốt nhất thì cũng sẽ được chiếm ưu thế khi phân chia tài nguyên.
Dù sao mới ở bên ngoài ngôi mộ đã có thể nhận được nhiều bảo bối đáng tiền như vậy, một khi tiến vào bên trong thì chẳng phải sẽ phát tài rồi sao?
Có người nói, mấy đồ cổ được đánh cắp từ bên ngoài, sau khi đưa ra nước ngoài bán đấu giá lại có thể bán được với giá hàng trăm tỷ đấy!
Cũng chính bởi vì điều này nên người tới đây thám hiểm mới có thể càng lúc càng nhiều.
Ngày hành động đã được quyết định là vào ngày kia.
Thời gian hai ngày này sẽ dùng để làm công tác chuẩn bị.
Lần này tất cả mọi người đã quyết định phải tiến vào bên trong, cho nên cần mang theo không ít trang bị và vật tư để sinh tồn.
Thức ăn, nước, vũ khí, máy thăm dò cùng với túi cứu thương các loại đều là thứ không thể thiếu.
Trong toàn bộ hành trình Hà Nhật Dương không lên tiếng, không ai hay biết gì về trang bị của hắn.
Trong đó cũng có người cố tìm hiểu tin tức, nhưng mặc đối phương tìm hiểu kiểu gì, người bên phía Hà Nhật Dương đều chỉ cười mà không nói gì cả.
Vào buổi tối trước khi lên đường, Tống Thanh và Hà Nhật Dương nắm tay nhau đi dạo trên bờ ruộng.
Lúc này đã vào cuối thu, trong ruộng đã được thu hoạch gần xong.
Hai người lại cứ chậm rãi đi bộ như thế, hóng gió, nhìn mặt trời chiều xuống núi.
Nhìn về phía xa, dường như có thể giơ tay là chạm được vào phần mộ của Đại Đế.
Tống Thanh không nhịn được xúc động nói: “Anh nói xem, Đại Đế cam tâm tình nguyện canh giữ ở nơi này sao?”
“Tại sao em lại hỏi như vậy?” Hà Nhật Dương nhíu mày nhìn Tống Thanh.
“Thành lập một đế quốc chỉ vì một cô gái, hủy diệt một đế quốc cũng chỉ vì một cô gái. Lập công lập nghiệp không phải là chuyện người đàn ông luôn hướng tới sao?” Tống Thanh nhớ tới người đàn ông trong giấc mộng kia, khi hắn nhìn về phía mình, trong đôi mắt hình như che giấu tâm tình khó khó đoán.
“Đúng vậy, lập công lập nghiệp thật sự là mục tiêu cuối cùng của đàn ông. Nhưng khi đứng ở trên một độ cao nhất định sẽ cảm thấy rất cô đơn. Ở trên cao không tránh khỏi sẽ thấy lạnh, quan sát chúng sinh, nhìn những người khác vội vàng mưu sinh, bản thân mình lại cô đơn vắng vẻ. Loại cảm giác này thật ra cũng không dễ chịu gì. Con người là một loại động vật sống quần cư, không quan tâm bản thân có vị trí thế nào, bọn họ đều hy vọng có người có thể làm bạn ở bên cạnh mình.”
“Em xem, những các hoàng đế cổ đại đứng ở vị trí đỉnh cao, không người nào có thể với tới. Cho nên bọn họ tự xưng là quả nhân. Bọn họ nhìn có vẻ rất vinh quang nhưng thật ra là người cô độc nhất thế gian. Bọn họ thậm chí không thể giống như người dân bình thường, bên cạnh có một người vợ hiểu mình chăm sóc mình, cho dù hậu cung của bọn họ có ba nghìn mỹ nữ nhưng mỗi người đều mang theo mục đích khác nhau. Hắn vì cân đối giữa triều đình và hậu cung, lại yêu một cô gái, hắn cũng không thể dành riêng sủng ái của mình cho cô ấy được.”
“Thật ra người như vậy mới thật sự đáng buồn nhất. Đối với Đại Đế, hắn thà rằng muốn một người sống làm bạn, cũng không muốn cái giang sơn lạnh lẽo kia.” Mắt phượng của Hà Nhật Dương hạ xuống, dưới hàng lông mi thật dài, ánh mặt trời chiều chiếu xuống tạo thành cái bóng tuyệt đẹp. Màu sắc của mặt trời chiều nhuộm cả vào trong mắt của hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn tự nhiên càng lúc càng giống với người đàn ông thần bí kia.
“Vậy tại sao người thiếu nữ kia vẫn từ chối Đại Đế?” Tống Thanh không hiểu hỏi: “Là bởi vì thiếu nữ ấy cảm thấy mình không xứng với Đại Đế sao? Em luôn cảm thấy cô ấy làm vậy không chỉ bởi vì gia tộc.”
Hà Nhật Dương giơ tay lên khẽ vuốt ve gương mặt của Tống Thanh, ngón tay thon dài của hắn nâng cằm của Tống Thanh lên.
Gương mặt của hai người càng lúc càng gần.
Giờ phút này, trong nháy mắt ánh sáng mặt trời đã in sâu vào trong lòng cả hai người.
“Bởi vì, thiếu nữ vẫn không đủ thực lực để sánh vai với Đại Đế.” Ánh mắt của Hà Nhật Dương trấn tĩnh nhìn Tống Thanh: “Chúng ta đều không phải là bọn họ, cho nên chúng ta không thể nào suy đoán được sự thật của năm đó. Nhưng Thanh Thanh, anh không phải là Đại Đế, em cũng không phải là người thiếu nữ kia. Đời này, chúng ta sẽ không xa nhau.”
Tống Thanh mỉm cười nhìn Hà Nhật Dương.
“Chỉ cần em kiên định đứng cạnh anh, tất cả cản trở phía trước, anh sẽ tới san bằng hết.” Hà Nhật Dương chăm chú nhìn vào mắt Tống Thanh nói: “Đại Đế có thể bỏ qua đế quốc của hắn, anh cũng có thể bỏ qua giang sơn của anh.”
Tống Thanh khẽ gật đầu, tươi cười ngọt ngào nói: “Ừ, em tin anh.”
Hai tay Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nâng gương mặt của Tống Thanh lên, chậm rãi cúi người, cúi đầu, trịnh trọng hôn lên trên môi của Tống Thanh.
Hai tay của Tống Thanh vòng qua thắt lưng của Hà Nhật Dương, đón nhận nụ hôn này của hắn.
Đang lúc cuối mùa thu, mặt trời chiều dường như càng thêm ấm áp, càng tăng thêm một sắc thái đẹp tuyệt khó có được.
Gió thu nhẹ nhàng thổi qua mái tóc dài của Tống Thanh.
Sợi tóc bay lên đầu và vai của Hà Nhật Dương, quấn lấy ngón tay Hà Nhật Dương.
Hai bên dây dưa, sống chết không rời.
Khi bọn họ trở lại chỗ tập hợp thì tất cả mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, các loại dụng cụ đều được bỏ vào túi.
Lưu Nghĩa ném một cái túi cho Tống Thanh, Tống Thanh đưa tay đón lấy, cô mở túi ra nhìn thì thấy bên trong có một bộ trang phục màu đen tương tự với đồng phục của lực lượng bộ đội đặc chủng.
Đây là trang phục thống nhất của đám người Hà Nhật Dương.
Một là mặc để tiện nhận ra nhau.
Hai là trang phục này quả thật rất thuận tiện. Trên trang phục đã được trang bị rất nhiều công cụ thực dụng.
Ba là đề phòng bị ngộ sát.
Dù sao, lần này Hà Nhật Dương tới đây chính là muốn quấy nhiễu đám người này.
“Mười giờ sáng ngày mai, mọi người không được tới muộn. Mỗi người dựa theo vị trí bản đồ mình nhận được, rơi đi theo trình tự.” Hà Nhật Dương khẽ mở miệng nói: “An toàn là trên hết. Hiểu chưa?”
“Thanh Thanh quá hiền lành, bao giờ cô ấy cũng lo lắng cho người khác. Nhưng trong chuyện này, con thật sự rất khó xử.” Hà Nhật Dương than khẽ, nói: “Phương Mạn Luân là đàn anh của Thanh Thanh, quan hệ giữa hai người cũng không tệ, về chuyện này con tin tưởng mẹ cũng đã nhìn ra. Cô ấy là sư muội lo lắng cho cuộc sống tình cảm của đàn anh, con cũng có thể hiểu được. Nhưng Thanh Thanh muốn giúp Phương Mạn Luân tìm một người vợ thích hợp, chuyện này lại thật sự quá khó khăn.”
“Khó khăn?” Tống Tử Dao kinh ngạc nhìn Hà Nhật Dương.
“Đúng vậy.” Hà Nhật Dương than khẽ một tiếng: “Dù sao anh Mạn Luân từ lâu đã không để ý tới danh hiệu công tử! Anh Mạn Luân chỉ một lòng vì sự nghiệp, đúng là người hiếm thấy trong cuộc đời, con rất bội phục! Con cũng không làm được như anh ấy. Ở trong mắt con, gia đình còn nặng hơn sự nghiệp. Có lẽ bởi vì con có khởi điểm cao hơn cho nên con mới nói chuyện không có trách nhiệm như vậy. Cũng không phải con cố ý muốn thể hiện với mẹ mà nói như vậy. Tuy nhiên, mẹ cứ yên tâm, con nhất định sẽ không bạc đãi Thanh Thanh. Bà nội rất thích Thanh Thanh, lần này con ra khỏi cửa, bà nội còn dặn dò hết lần này tới lần khác, bảo con nhất định phải chăm sóc tốt cho Thanh Thanh.”
“Cho nên, con đã thu xếp người âm thầm bảo vệ Thanh Thanh. Chờ Thanh Thanh chơi đã thì con sẽ bảo người ta dẫn cô ấy ra. Con cũng sẽ không tiện can thiệp vào quá sâu, dù sao giả vờ một chút cũng là chuyện nên làm.” Hà Nhật Dương lộ ra nụ cười vô tội: “Mẹ ngàn vạn lần không cần lo lắng cho bọn con, lần này bọn con đã chuẩn bị đầy đủ nên không cần lo lắng về vấn đề an toàn đâu ạ.”
Tống Tử Dao cũng không biết Hà Nhật Dương rốt cuộc muốn làm gì, tuy nhiên bà cũng hiểu rõ, cái gì mình nên hỏi thì hỏi, cái gì không nên hỏi thì tuyệt đối không thể hỏi.
Tống Tử Dao gật đầu nói: “Mẹ hiểu.”
“Vậy con không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nữa, trái cây này thật sự rất ngon, Thanh Thanh rất thích ăn đấy ạ.” Hà Nhật Dương đứng lên: “Có chuyện gì xin mẹ cứ việc bảo bọn họ đi làm, ngàn vạn lần không nên khách khí.”
“Được.” Tống Tử Dao tiễn Hà Nhật Dương ra ngoài.
Chờ sau khi Hà Nhật Dương rời khỏi, Tống Tử Dao mới phục hồi lại tinh thần.
Cái gì?
Phương Mạn Luân kia không có tâm tư làm công tử sao?
Phương Mạn Luân là một người coi trọng sự nghiệp hơn cả gia đình sao?
Sao có thể như vậy được?
Sao có thể gửi gắm hy vọng vào người đàn ông vô tâm được?
Sau khi Hà Nhật Dương đào hố hãm hại Phương Mạn Luân nhưng không chịu trách nhiệm và rời đi.
Tin tức bên phía Tiểu Đông vẫn không ngừng được gửi tới, mà đoàn đội liên minh trên trấn cũng đang thương lượng về hành động tiếp theo.
Bên kia, Vũ Ngọc Bình và Lưu Nghĩa lại bắt đầu tranh cãi.
Lần này bọn họ chỉ tranh luận về vấn đề trình tự hành động lần này.
Lưu Nghĩa cười lạnh: “Ngay cả tôi anh còn đánh không nổi, anh dựa vào cái gì mà đòi chạy trước tôi?”
Vũ Ngọc Bình trừng mắt: “Ôi, cô có còn là phụ nữ không thế? Loại chuyện này thì đương nhiên phải để đàn ông đi trước rồi?”
Lưu Nghĩa tiếp tục cười lạnh: “Tôi không phải là đàn ông, vậy anh thì phải sao? Có cần cởi quần để kiểm tra hay không?”
“Cô...” Vũ Ngọc Bình cảm thấy cả đời này hắn chưa từng gặp qua người phụ nữ nào như vậy!
Từ trước đến nay đều không có!
Nhất định là đời trước hắn thiếu nợ Lưu Nghĩa này, nên đời này mới gặp phải!
“Về loại chuyện này thì đương nhiên phải nói tới thực lực.” Lưu Nghĩa xoay cơ tay của mình: “Anh muốn chạy phía trước tôi thì phải đánh thắng được tôi rồi hãy nói!”
“Cô đúng là vô lý mà.” Vũ Ngọc Bình thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn quả thật đánh không lại Lưu Nghĩa!
“Lại nói, cô thật sự cảm thấy Nhật Dương làm việc là vì đại nghĩa sao?” Vũ Ngọc Bình chuyển đề tài.
“Tôi cần gì phải quan tâm tới chuyện của hắn chứ? Hắn có liên quan gì đến tôi sao? Tôi chỉ tới chơi thôi.” Lưu Nghĩa rất không có trách nhiệm trả lời.
Vũ Ngọc Bình lại cắn răng.
Tại sao người phụ nữ này đến thêm chút dầu muối cũng không chịu như vậy chứ?
“Được rồi được rồi, cô muốn đi thì cô đi! Tôi không tranh với cô làm gì.” Vũ Ngọc Bình không còn cách nào khác đành phải nói: “Dù sao lần này Nhật Dương tới là để phá hủy, công việc này quả thật thích hợp với cô.”
“Anh sớm hiểu rõ như vậy không phải là xong rồi sao?” Lưu Nghĩa ném lại những lời này rồi quay đầu rời đi.
Vũ Ngọc Bình nhìn theo bóng lưng của Lưu Nghĩa, thật sự không còn cách nào khác.
Phan Thịnh Phan Ly thận trọng tiến lại gần từ phía xa, một người bên trái một người bên phải kẹp lấy Vũ Ngọc Bình ở giữa.
“Ôi, Ngọc Bình, không phải anh nói không cần đến ba ngày anh sẽ tán được cô ấy sao?” Phan Thịnh bóc mẽ Vũ Ngọc Bình nói: “Bây giờ đã là mấy lần của ba ngày rồi ấy nhỉ?”
“Tôi...” Vũ Ngọc Bình nghẹn lời.
“Ôi, Ngọc Bình, anh không phải đã nói trong thiên hạ này không có người phụ nữ nào mà anh không chinh phục được sao?” Phan Ly cũng bổ thêm một đao: “Lần này rốt cuộc anh có làm được hay không thế?”
“Tôi...” Vũ Ngọc Bình lại nghẹn lời.
“Cô gái này rất mạnh mẽ, anh rốt cuộc có thể làm được hay không hả?” Phan Thịnh Phan Ly đều đồng thanh cười hì hì hỏi.
“Cho tôi thêm một ít thời gian nữa đi, tôi nhất định sẽ làm được! Tôi nhất định sẽ khiến cho cô ấy quỳ gối ở dưới đáy quần của tôi mà hát bài ca chinh phục!” Trong nháy mắt Vũ Ngọc Bình trợn tròn hai mắt, cặp mắt đào hoa trợn tròn, nhưng rõ ràng không có sức thuyết phục gì cả!
Phan Thịnh Phan Ly cười hớn hở: “Thật sao? Anh sẽ không gạt người chứ? Có cần đánh cược hay không đây? Thua thì bảo bối của anh sẽ mặc cho chúng tôi lựa chọn nhé?”
Vũ Ngọc Bình tiếp tục trừng mắt: “Các người phải tin tưởng tôi! Hơn nữa, tôi... tôi đã bao giờ thua chưa? Anh xem thử những con bé hotgirl kia đi, có người nào mà không phải ngoan ngoãn nghe lời tôi chứ? Chỉ là Lưu Nghĩa có cá tính khác thường cho nên tôi cũng phải sử dụng thủ đoạn khác thôi, các người đừng có nóng vội! Tôi gọi cái này là nước ấm nấu ếch, chậm rãi nấu chết cô ấy!”
Phan Thịnh Phan Ly cười cực kỳ xán lạn: “Đây là anh nói nhé! Anh đừng làm cho chúng tôi thất vọng đấy!”
“Hừ, hai người cứ chờ xem!” Vũ Ngọc Bình tiếp tục trừng mắt.
Năng lực hiệu triệu và khả năng chấp hành của người nào đó quả thật không tệ.
Sau khi liên minh được hình thành, hắn lập tức triệu tập những người chịu trách nhiệm của các đội ngũ lại họp, lập ra kế hoạch, tuyến đường và thời gian tiến vào ngôi mộ.
Trong toàn bộ hành trình, Hà Nhật Dương đều không có ý kiến.
Những người khác nhìn thấy Hà Nhật Dương thật sự không tham dự nên cũng yên lòng phát biểu quan điểm của mình.
Trang bị của mọi người đều rõ ràng, ai trang bị tốt nhất thì cũng sẽ được chiếm ưu thế khi phân chia tài nguyên.
Dù sao mới ở bên ngoài ngôi mộ đã có thể nhận được nhiều bảo bối đáng tiền như vậy, một khi tiến vào bên trong thì chẳng phải sẽ phát tài rồi sao?
Có người nói, mấy đồ cổ được đánh cắp từ bên ngoài, sau khi đưa ra nước ngoài bán đấu giá lại có thể bán được với giá hàng trăm tỷ đấy!
Cũng chính bởi vì điều này nên người tới đây thám hiểm mới có thể càng lúc càng nhiều.
Ngày hành động đã được quyết định là vào ngày kia.
Thời gian hai ngày này sẽ dùng để làm công tác chuẩn bị.
Lần này tất cả mọi người đã quyết định phải tiến vào bên trong, cho nên cần mang theo không ít trang bị và vật tư để sinh tồn.
Thức ăn, nước, vũ khí, máy thăm dò cùng với túi cứu thương các loại đều là thứ không thể thiếu.
Trong toàn bộ hành trình Hà Nhật Dương không lên tiếng, không ai hay biết gì về trang bị của hắn.
Trong đó cũng có người cố tìm hiểu tin tức, nhưng mặc đối phương tìm hiểu kiểu gì, người bên phía Hà Nhật Dương đều chỉ cười mà không nói gì cả.
Vào buổi tối trước khi lên đường, Tống Thanh và Hà Nhật Dương nắm tay nhau đi dạo trên bờ ruộng.
Lúc này đã vào cuối thu, trong ruộng đã được thu hoạch gần xong.
Hai người lại cứ chậm rãi đi bộ như thế, hóng gió, nhìn mặt trời chiều xuống núi.
Nhìn về phía xa, dường như có thể giơ tay là chạm được vào phần mộ của Đại Đế.
Tống Thanh không nhịn được xúc động nói: “Anh nói xem, Đại Đế cam tâm tình nguyện canh giữ ở nơi này sao?”
“Tại sao em lại hỏi như vậy?” Hà Nhật Dương nhíu mày nhìn Tống Thanh.
“Thành lập một đế quốc chỉ vì một cô gái, hủy diệt một đế quốc cũng chỉ vì một cô gái. Lập công lập nghiệp không phải là chuyện người đàn ông luôn hướng tới sao?” Tống Thanh nhớ tới người đàn ông trong giấc mộng kia, khi hắn nhìn về phía mình, trong đôi mắt hình như che giấu tâm tình khó khó đoán.
“Đúng vậy, lập công lập nghiệp thật sự là mục tiêu cuối cùng của đàn ông. Nhưng khi đứng ở trên một độ cao nhất định sẽ cảm thấy rất cô đơn. Ở trên cao không tránh khỏi sẽ thấy lạnh, quan sát chúng sinh, nhìn những người khác vội vàng mưu sinh, bản thân mình lại cô đơn vắng vẻ. Loại cảm giác này thật ra cũng không dễ chịu gì. Con người là một loại động vật sống quần cư, không quan tâm bản thân có vị trí thế nào, bọn họ đều hy vọng có người có thể làm bạn ở bên cạnh mình.”
“Em xem, những các hoàng đế cổ đại đứng ở vị trí đỉnh cao, không người nào có thể với tới. Cho nên bọn họ tự xưng là quả nhân. Bọn họ nhìn có vẻ rất vinh quang nhưng thật ra là người cô độc nhất thế gian. Bọn họ thậm chí không thể giống như người dân bình thường, bên cạnh có một người vợ hiểu mình chăm sóc mình, cho dù hậu cung của bọn họ có ba nghìn mỹ nữ nhưng mỗi người đều mang theo mục đích khác nhau. Hắn vì cân đối giữa triều đình và hậu cung, lại yêu một cô gái, hắn cũng không thể dành riêng sủng ái của mình cho cô ấy được.”
“Thật ra người như vậy mới thật sự đáng buồn nhất. Đối với Đại Đế, hắn thà rằng muốn một người sống làm bạn, cũng không muốn cái giang sơn lạnh lẽo kia.” Mắt phượng của Hà Nhật Dương hạ xuống, dưới hàng lông mi thật dài, ánh mặt trời chiều chiếu xuống tạo thành cái bóng tuyệt đẹp. Màu sắc của mặt trời chiều nhuộm cả vào trong mắt của hắn, khiến cho hắn thoạt nhìn tự nhiên càng lúc càng giống với người đàn ông thần bí kia.
“Vậy tại sao người thiếu nữ kia vẫn từ chối Đại Đế?” Tống Thanh không hiểu hỏi: “Là bởi vì thiếu nữ ấy cảm thấy mình không xứng với Đại Đế sao? Em luôn cảm thấy cô ấy làm vậy không chỉ bởi vì gia tộc.”
Hà Nhật Dương giơ tay lên khẽ vuốt ve gương mặt của Tống Thanh, ngón tay thon dài của hắn nâng cằm của Tống Thanh lên.
Gương mặt của hai người càng lúc càng gần.
Giờ phút này, trong nháy mắt ánh sáng mặt trời đã in sâu vào trong lòng cả hai người.
“Bởi vì, thiếu nữ vẫn không đủ thực lực để sánh vai với Đại Đế.” Ánh mắt của Hà Nhật Dương trấn tĩnh nhìn Tống Thanh: “Chúng ta đều không phải là bọn họ, cho nên chúng ta không thể nào suy đoán được sự thật của năm đó. Nhưng Thanh Thanh, anh không phải là Đại Đế, em cũng không phải là người thiếu nữ kia. Đời này, chúng ta sẽ không xa nhau.”
Tống Thanh mỉm cười nhìn Hà Nhật Dương.
“Chỉ cần em kiên định đứng cạnh anh, tất cả cản trở phía trước, anh sẽ tới san bằng hết.” Hà Nhật Dương chăm chú nhìn vào mắt Tống Thanh nói: “Đại Đế có thể bỏ qua đế quốc của hắn, anh cũng có thể bỏ qua giang sơn của anh.”
Tống Thanh khẽ gật đầu, tươi cười ngọt ngào nói: “Ừ, em tin anh.”
Hai tay Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nâng gương mặt của Tống Thanh lên, chậm rãi cúi người, cúi đầu, trịnh trọng hôn lên trên môi của Tống Thanh.
Hai tay của Tống Thanh vòng qua thắt lưng của Hà Nhật Dương, đón nhận nụ hôn này của hắn.
Đang lúc cuối mùa thu, mặt trời chiều dường như càng thêm ấm áp, càng tăng thêm một sắc thái đẹp tuyệt khó có được.
Gió thu nhẹ nhàng thổi qua mái tóc dài của Tống Thanh.
Sợi tóc bay lên đầu và vai của Hà Nhật Dương, quấn lấy ngón tay Hà Nhật Dương.
Hai bên dây dưa, sống chết không rời.
Khi bọn họ trở lại chỗ tập hợp thì tất cả mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, các loại dụng cụ đều được bỏ vào túi.
Lưu Nghĩa ném một cái túi cho Tống Thanh, Tống Thanh đưa tay đón lấy, cô mở túi ra nhìn thì thấy bên trong có một bộ trang phục màu đen tương tự với đồng phục của lực lượng bộ đội đặc chủng.
Đây là trang phục thống nhất của đám người Hà Nhật Dương.
Một là mặc để tiện nhận ra nhau.
Hai là trang phục này quả thật rất thuận tiện. Trên trang phục đã được trang bị rất nhiều công cụ thực dụng.
Ba là đề phòng bị ngộ sát.
Dù sao, lần này Hà Nhật Dương tới đây chính là muốn quấy nhiễu đám người này.
“Mười giờ sáng ngày mai, mọi người không được tới muộn. Mỗi người dựa theo vị trí bản đồ mình nhận được, rơi đi theo trình tự.” Hà Nhật Dương khẽ mở miệng nói: “An toàn là trên hết. Hiểu chưa?”
Bình luận facebook