Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-238
CHƯƠNG 268: PHÂN RA HÀNH ĐỘNG
Lúc này, đột nhiên Tống Thanh khẽ nói: “Mọi người còn nhớ lần trước chúng ta lén nhìn trộm trên đỉnh núi không. Lúc đó, bọn họ vẫn tin tưởng máy móc hiện đại, sau đó...”
Tống Thanh dứt lời, không một ai lên tiếng.
Nhưng những người khác đều hiểu ý Tống Thanh.
Lần trước đám người Vũ Ngọc Bình không đi theo bọn họ nên không biết Tống Thanh đang nói đến điều gì.
Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân là những người tận mắt chứng kiến, đương nhiên bọn họ hiểu ý của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân lập tức nhìn nhau một cái, nói: “Trước tiên cứ bám theo mấy tên lính lạc đàn kia đi. Đừng thấy bọn chúng ít mà lơ là, bọn chúng đều là những cao thủ giàu kinh nghiệm đấy. Đám người của Thomas tuy đông, lại còn có nhiều dụng cụ tinh vi. Thế nhưng ở đây, càng là dụng cụ tinh vi thì càng có nhiều nhược điểm.”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Anh nói có lý. Ở chỗ này, thời gian trong điện thoại của chúng ta đều mất sóng rồi.”
Lời của Lưu Nghĩa đã nhắc nhở những người khác, bọn họ lập tức lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên, thời gian của mọi người đều mất sóng cùng một thời điểm.
Tống Thanh không khỏi hít sâu một hơi: “Có cần chơi bẩn như vậy không?”
“Đoán chừng ở đây có từ trường quấy nhiễu hoạt động của những thiết bị này.” Phương Mạn Luân nói: “Vì vậy, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”
Mọi người đều rối rít gật đầu.
Đám người lập tức chia ra làm hai nhóm.
Mỗi nhóm đi theo một con đường.
Tống Thanh đếm số người, nhóm của cô có khoảng hơn năm mươi người.
Không ít hàng có hai ba người, thậm chí có người còn khoác ba lô đến đây.
Thảo nào mấy người này không muốn đi cùng mấy tên Mỹ.
Người thì ít, lại không có người nào tài giỏi, người Mỹ để ý đến họ mới kỳ lạ.
Con đường phía trước rất tối tăm.
Mọi người vội vàng bật đèn pin của mình lên, chậm chạp đi về phía trước.
Tống Thanh bước đi một cách chật vật.
Cũng may hôm nay cô mặc quần áo đặc chế, nếu không, cô thật sự lo lắng mình sẽ chết cóng vì nhiễm hơi ẩm và khí lạnh ở nơi này.
Đám người cứ đi thẳng về phía trước, đột nhiên phía cuối đội ngũ có người hét lên: “Cái quái gì thế này!”
Vừa dứt lời, liền có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một giây sau, mọi người đồng loạt chiếu đèn pin về phía sau.
Phía sau, không một bóng người.
Tất cả mọi người đều không kiềm chế được mà rùng mình sợ hãi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vẫn còn chưa chính thức đi vào địa phận nghĩa địa mà đã có nguy hiểm rồi?
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được mà nhìn về phía người đang đứng ở chính giữa.
Sắc mặt Tống Thanh có chút tái nhợt, nhưng cô không tỏ thái độ gì.
Hà Nhật Dương nhìn phía sau với ánh mắt ẩn ý, rồi nắm chặt ngón tay Tống Thanh: “Đừng sợ, đi cùng anh.”
Mọi người cũng không quan tâm xem rốt cuộc ai đã xảy ra chuyện.
Chỉ cần không phải người trong đội của mình, thì bọn họ chẳng cần quan tâm tới sống chết của đối phương.
Phía trước có một cây cầu đá, bắc ngang qua một con kênh sâu không thấy đáy.
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung ở trên người cầm la bàn, nín thở chờ hắn ta đưa ra phán đoán.
Người này cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, nhanh chóng bắt đầu kiểm tra.
Một lúc sau, hắn ta nói: “Cây cầu này chính là điểm mấu chốt. Chỉ cần đi qua cây cầu này, liền chính thức đi vào địa phận nghĩa địa. Các vị, tôi xin thông báo một câu. Đồ đạc ở bên trong đó, thứ động được thì hãy động, thứ không thể động vào, thì tuyệt đối không được chạm vào. Nếu động phải thứ không nên động vào, không chỉ khiến bản thân chết không có chỗ chôn, mà còn liên lụy đến người khác. Đến lúc đó, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì đừng trách anh em không nể tình cứu giúp.”
Những người khác vội vàng gật đầu tán thành.
“Đám người nước ngoài không tin truyền thuyết của chúng ta, muốn tìm chết thì tùy bọn họ. Nhưng những người trong chúng ta, đều sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này, chúng ta phải tuân thủ những quy tắc của cha ông.” Người đó tiếp tục nói: “Hôm nay, ai có thể ra khỏi đây, tương lai mà giàu sang phú quý, thì cũng đừng quên những anh em đã bỏ mình ở nơi đây. Muốn biết mình may mắn đến đâu, thì phải xem bản thân các vị ấy.”
Người này nói năng rất thẳng thắn.
Những người khác dù không phải người trong đội cũng rối rít gật đầu.
Hà Nhật Dương nhếch miệng, dẫn theo những người khác chuẩn bị bước lên cầu.
Đúng lúc này, phía xa truyền đến một loạt tiếng súng.
Bên kia đã có người ra tay!
Sắc mặt của hơn năm mươi người trong đội đều thay đổi, nhưng không có người nào lên tiếng.
Không một ai đưa ra đề nghị đi qua xem tình hình bên đó.
Vốn dĩ bọn họ đến nơi này để tranh giành với nhau.
Chết một người thì cũng bớt đi một đối thủ.
Không biết vì sao, lúc Tống Thanh vừa bước lên cầu, lòng cô liền có một sự hoảng sợ kỳ lạ.
Cô luôn cảm thấy khu nghĩa địa này giống như một con dã thú đang há to miệng, giấu đi răng nanh của mình, lặng lẽ chờ đợi tất cả mọi người đi vào, liền nuốt trọn tất cả!
Tống Thanh đi lên phía trước cùng đội ngũ.
Lúc ngón tay cô lướt qua cột đá, thì cảm thấy bề mặt cột đá có chút kỳ quái.
Thông thường, không phải tảng đá nào cũng khô ráo sao?
Vì sao cột đá này lại có vẻ ẩm ướt như vậy?
“Thanh Thanh, cậu sao vậy?” Lưu Nghĩ nhận ra sự bất thường của Tống Thanh.
Tống Thanh trả lời theo phản xạ: “Cậu xem cây cột này đi...”
Tống Thanh còn chưa nói xong, đột nhiên Lưu Nghĩa vươn tay đẩy Tống Thanh ra: “Cẩn thận!”
Tống Thanh quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt giữ tợn, giơ vũ khí trong tay đập về phía cô.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Một cú đấm móc tiêu chuẩn của Lưu Nghĩ đấm thẳng vào cằm người đàn ông kia.
Trong bóng tối, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên rõ ràng.
Tống Thanh bị Lưu Nghĩa đẩy đến bên người Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương liền kéo cô về phía sau lưng để bảo vệ.
“Tiểu Hà.” Giọng nói của Hà Nhật Dương khẽ vang lên: “Mang Thanh Thanh đi khỏi đây.”
Tiểu Hà như một bóng ma, nháy mắt liền xuất hiện kéo Tống Thanh rời đi.
Tống Thanh lập tức nắm lấy cánh tay Hà Nhật Dương, sợ hãi hỏi: “Anh thì sao? Những người khác thì sao đây?”
“Vốn dĩ anh muốn đi vào rồi xử lý mấy người kia sau, nhưng xem ra, bọn chúng không đợi được nữa rồi.” Hà Nhật Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu đã như vậy, vậy thì chôn xác ở chỗ này đi!”
“Hà Nhật Dương, đừng tưởng rằng chúng tôi không biết anh định làm gì? Ngoài mặt thì anh nói không tham dự vào cuộc đào mộ lần này, nhưng anh lại lén lút sắp xếp thuộc hạ, giết chết mấy tên Mỹ bên kia có đúng không?” Có người mặt mũi hung dữ hét lên: “Tôi đã nói mà, trên đời này làm gì có người nào rõ ràng không có hứng thú mà vẫn đi theo chứ. Nếu anh đã giấu giếm trước, vậy thì đừng trách chúng tôi đâm sau lưng nhé!”
Tống Thanh ngơ ngác nhìn những người kia.
Hà Nhật Dương không hề giải thích điều gì, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu các người đã thích yên nghỉ ở nơi này, thì tôi liền cho các người được toại nguyện.”
Hà Nhật Dương lập tức giơ tay phải lên ra hiệu.
Trong nháy mắt, một đám người lao ra từ trong bóng tối, nhanh chóng chĩa súng vào những người trong đội ngũ.
“Chờ đã! Chúng tôi không cùng phe với bọn họ!” Một số người vội vàng ôm đầu đi ra khỏi đám người: “Chúng tôi chỉ đến tìm của cải, chứ không phải đến để giết người.”
Hà Nhật Dương nheo mắt nhìn bốn người kia.
Bốn người đó tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng sẽ không làm hỏng việc của anh, những chuyện xảy ra vào hôm nay, chúng tôi không nhìn thấy gì hết.”
Hà Nhật Dương khẽ cười.
Vừa rồi người xếp đội hình bát quát đột nhiên đi ra, nói nhanh vào tai Hà Nhật Dương một câu: “Bốn người bọn họ là những người trong nghề.”
Ánh mắt Hà Nhật Dương sáng lên trong nháy mắt, nhếch mép cười: “Thật thú vị.”
“Bốn người các anh đi theo tôi, những người khác...” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng hất tay.
Nói xong, Hà Nhật Dương dẫn theo những người khác tiếp tục đi về phía trước.
Nhóm người còn lại đột nhiên la lên, không ngừng chửi rủa.
Hà Nhật Dương nắm lấy cổ tay Tống Thanh, kéo qua cầu.
Tống Thanh muốn quay lại xem nhóm người đó xảy ra chuyện gì, nhưng Hà Nhật Dương lại không cho cô quay lại.
Tốc độ của mọi người rất nhanh, cây cầu đá này cũng không dài lắm, chỉ khoảng hai ba mươi mét.
Đợi bọn họ đi qua cây cầu, phía sau đã im lặng không tiếng động.
Hà Nhật Dương dừng lại một chút, nói với Lý Hạ: “Đưa Thanh Thanh quay về.”
“Em không về! Muốn đi cùng đi!” Tống Thanh không đợi Hà Nhật Dương nói thêm, lập tức la lên: “Hà Nhật Dương, em không biết rốt cuộc anh đến đây để làm gì. Nhưng anh tuyệt đối không được vứt em lại một mình! Muốn đi, mọi người cùng đi! Em không thể để mọi người mạo hiểm một mình!”
Hà Nhật Dương đưa tay lên xoa mặt Thanh Thanh: “Nha đầu ngốc, giờ anh vẫn chưa làm xong những việc cần làm, sao có thể đi được chứ?”
“Anh muốn làm gì?” Tống Thanh kinh ngạc nhìn hắn.
“Đương nhiên là bảo vệ chỗ phong thủy này.” Hà Nhật Dương bình tĩnh đáp: “Có lẽ Thomas chính là người đang nắm giữ văn vật. Hắn ta chủ động xuất hiện, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua hắn?”
“Anh đang làm việc vì ai?” Tống Thanh cuối cùng cũng hiểu.
“Đương nhiên là vì tất cả chúng ta.” Hà Nhật Dương cười nhẹ: “Được rồi, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi.”
“Nhiệm vụ?” Tống Thanh kinh ngạc kêu lên: “Nhiệm vụ gì chứ?”
Hà Nhật Dương chớp mắt, nhưng không trả lời.
Lý Hạ đứng bên cạnh, không nhịn được nói: “Mợ hai, cô vẫn nên về cùng tôi đi, ở đây rất nguy hiểm!”
Tống Thanh xua tay với Lý Hạ, nhìn thẳng mắt Hà Nhật Dương, nói: “Nếu như không nói cho em biết sự thật, em sẽ không đi đâu cả!”
Hà Nhật Dương thở dài, nói: “Có những chuyện, không thể nói ra. Anh chỉ có thể nói với em, sở dĩ anh đưa em đến, là vì để che mắt, để người khác tưởng rằng chúng ta chỉ đến đây chơi. Mà em lại là sự uy hiếp đối với anh, để bảo vệ em, anh sẽ không tranh giành với người khác bất cứ thứ gì. Những người đang theo dõi anh trong bóng tối, sẽ lợi dụng em để nhân cơ hội ra tay với anh giống như vừa rồi.”
“Là sao?” Tống Thanh mơ hồ nhìn Hà Nhật Dương.
“Nói cách khác, có người muốn giết anh tại đây!” Hà Nhật Dương nói thẳng: “Nếu như chỉ có một mình anh, họ sẽ không dám ra tay, nhưng có em ở bên cạnh, anh sẽ phân tâm, bọn họ sẽ có thể sẽ giết được anh!”
Tống Thanh trừng to đôi mắt: “Cái gì!”
“Nếu anh đoán không nhầm, những người vừa nãy sớm đã bị Thomas mua chuộc rồi.” Hà Nhật Dương bình tĩnh nói: “Tranh chấp ở cửa mộ khi nãy, chỉ là diễn kịch. Người của anh, tương kế tựu kế, chia thành hai nhóm để dễ dàng ra tay.”
Tống Thanh há hốc mồm.
Đây là gì?
Âm mưu trong âm mưu?
Kế trong kế ư?
“Lần trước Thomas vẫn còn kiêng kị anh, lần này, hắn âm thầm tính kế với anh, muốn tiêu diệt anh ở đây!” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Vì vậy anh mới đưa em theo, để hắn lơ là cảnh giác. Bây giờ, bọn anh không phải giấu nữa, nhiệm vụ của em hoàn thành, em về với Lý Hạ đi!”
Lúc này, đột nhiên Tống Thanh khẽ nói: “Mọi người còn nhớ lần trước chúng ta lén nhìn trộm trên đỉnh núi không. Lúc đó, bọn họ vẫn tin tưởng máy móc hiện đại, sau đó...”
Tống Thanh dứt lời, không một ai lên tiếng.
Nhưng những người khác đều hiểu ý Tống Thanh.
Lần trước đám người Vũ Ngọc Bình không đi theo bọn họ nên không biết Tống Thanh đang nói đến điều gì.
Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân là những người tận mắt chứng kiến, đương nhiên bọn họ hiểu ý của Tống Thanh.
Hà Nhật Dương và Phương Mạn Luân lập tức nhìn nhau một cái, nói: “Trước tiên cứ bám theo mấy tên lính lạc đàn kia đi. Đừng thấy bọn chúng ít mà lơ là, bọn chúng đều là những cao thủ giàu kinh nghiệm đấy. Đám người của Thomas tuy đông, lại còn có nhiều dụng cụ tinh vi. Thế nhưng ở đây, càng là dụng cụ tinh vi thì càng có nhiều nhược điểm.”
Lưu Nghĩa gật đầu: “Anh nói có lý. Ở chỗ này, thời gian trong điện thoại của chúng ta đều mất sóng rồi.”
Lời của Lưu Nghĩa đã nhắc nhở những người khác, bọn họ lập tức lấy điện thoại ra xem. Quả nhiên, thời gian của mọi người đều mất sóng cùng một thời điểm.
Tống Thanh không khỏi hít sâu một hơi: “Có cần chơi bẩn như vậy không?”
“Đoán chừng ở đây có từ trường quấy nhiễu hoạt động của những thiết bị này.” Phương Mạn Luân nói: “Vì vậy, chúng ta nhất định phải cẩn thận.”
Mọi người đều rối rít gật đầu.
Đám người lập tức chia ra làm hai nhóm.
Mỗi nhóm đi theo một con đường.
Tống Thanh đếm số người, nhóm của cô có khoảng hơn năm mươi người.
Không ít hàng có hai ba người, thậm chí có người còn khoác ba lô đến đây.
Thảo nào mấy người này không muốn đi cùng mấy tên Mỹ.
Người thì ít, lại không có người nào tài giỏi, người Mỹ để ý đến họ mới kỳ lạ.
Con đường phía trước rất tối tăm.
Mọi người vội vàng bật đèn pin của mình lên, chậm chạp đi về phía trước.
Tống Thanh bước đi một cách chật vật.
Cũng may hôm nay cô mặc quần áo đặc chế, nếu không, cô thật sự lo lắng mình sẽ chết cóng vì nhiễm hơi ẩm và khí lạnh ở nơi này.
Đám người cứ đi thẳng về phía trước, đột nhiên phía cuối đội ngũ có người hét lên: “Cái quái gì thế này!”
Vừa dứt lời, liền có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Một giây sau, mọi người đồng loạt chiếu đèn pin về phía sau.
Phía sau, không một bóng người.
Tất cả mọi người đều không kiềm chế được mà rùng mình sợ hãi.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vẫn còn chưa chính thức đi vào địa phận nghĩa địa mà đã có nguy hiểm rồi?
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng không nhịn được mà nhìn về phía người đang đứng ở chính giữa.
Sắc mặt Tống Thanh có chút tái nhợt, nhưng cô không tỏ thái độ gì.
Hà Nhật Dương nhìn phía sau với ánh mắt ẩn ý, rồi nắm chặt ngón tay Tống Thanh: “Đừng sợ, đi cùng anh.”
Mọi người cũng không quan tâm xem rốt cuộc ai đã xảy ra chuyện.
Chỉ cần không phải người trong đội của mình, thì bọn họ chẳng cần quan tâm tới sống chết của đối phương.
Phía trước có một cây cầu đá, bắc ngang qua một con kênh sâu không thấy đáy.
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung ở trên người cầm la bàn, nín thở chờ hắn ta đưa ra phán đoán.
Người này cũng không phụ sự mong đợi của mọi người, nhanh chóng bắt đầu kiểm tra.
Một lúc sau, hắn ta nói: “Cây cầu này chính là điểm mấu chốt. Chỉ cần đi qua cây cầu này, liền chính thức đi vào địa phận nghĩa địa. Các vị, tôi xin thông báo một câu. Đồ đạc ở bên trong đó, thứ động được thì hãy động, thứ không thể động vào, thì tuyệt đối không được chạm vào. Nếu động phải thứ không nên động vào, không chỉ khiến bản thân chết không có chỗ chôn, mà còn liên lụy đến người khác. Đến lúc đó, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì đừng trách anh em không nể tình cứu giúp.”
Những người khác vội vàng gật đầu tán thành.
“Đám người nước ngoài không tin truyền thuyết của chúng ta, muốn tìm chết thì tùy bọn họ. Nhưng những người trong chúng ta, đều sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này, chúng ta phải tuân thủ những quy tắc của cha ông.” Người đó tiếp tục nói: “Hôm nay, ai có thể ra khỏi đây, tương lai mà giàu sang phú quý, thì cũng đừng quên những anh em đã bỏ mình ở nơi đây. Muốn biết mình may mắn đến đâu, thì phải xem bản thân các vị ấy.”
Người này nói năng rất thẳng thắn.
Những người khác dù không phải người trong đội cũng rối rít gật đầu.
Hà Nhật Dương nhếch miệng, dẫn theo những người khác chuẩn bị bước lên cầu.
Đúng lúc này, phía xa truyền đến một loạt tiếng súng.
Bên kia đã có người ra tay!
Sắc mặt của hơn năm mươi người trong đội đều thay đổi, nhưng không có người nào lên tiếng.
Không một ai đưa ra đề nghị đi qua xem tình hình bên đó.
Vốn dĩ bọn họ đến nơi này để tranh giành với nhau.
Chết một người thì cũng bớt đi một đối thủ.
Không biết vì sao, lúc Tống Thanh vừa bước lên cầu, lòng cô liền có một sự hoảng sợ kỳ lạ.
Cô luôn cảm thấy khu nghĩa địa này giống như một con dã thú đang há to miệng, giấu đi răng nanh của mình, lặng lẽ chờ đợi tất cả mọi người đi vào, liền nuốt trọn tất cả!
Tống Thanh đi lên phía trước cùng đội ngũ.
Lúc ngón tay cô lướt qua cột đá, thì cảm thấy bề mặt cột đá có chút kỳ quái.
Thông thường, không phải tảng đá nào cũng khô ráo sao?
Vì sao cột đá này lại có vẻ ẩm ướt như vậy?
“Thanh Thanh, cậu sao vậy?” Lưu Nghĩ nhận ra sự bất thường của Tống Thanh.
Tống Thanh trả lời theo phản xạ: “Cậu xem cây cột này đi...”
Tống Thanh còn chưa nói xong, đột nhiên Lưu Nghĩa vươn tay đẩy Tống Thanh ra: “Cẩn thận!”
Tống Thanh quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy một người đàn ông có khuôn mặt giữ tợn, giơ vũ khí trong tay đập về phía cô.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.
Một cú đấm móc tiêu chuẩn của Lưu Nghĩ đấm thẳng vào cằm người đàn ông kia.
Trong bóng tối, tiếng xương cốt vỡ nát vang lên rõ ràng.
Tống Thanh bị Lưu Nghĩa đẩy đến bên người Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương liền kéo cô về phía sau lưng để bảo vệ.
“Tiểu Hà.” Giọng nói của Hà Nhật Dương khẽ vang lên: “Mang Thanh Thanh đi khỏi đây.”
Tiểu Hà như một bóng ma, nháy mắt liền xuất hiện kéo Tống Thanh rời đi.
Tống Thanh lập tức nắm lấy cánh tay Hà Nhật Dương, sợ hãi hỏi: “Anh thì sao? Những người khác thì sao đây?”
“Vốn dĩ anh muốn đi vào rồi xử lý mấy người kia sau, nhưng xem ra, bọn chúng không đợi được nữa rồi.” Hà Nhật Dương lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu đã như vậy, vậy thì chôn xác ở chỗ này đi!”
“Hà Nhật Dương, đừng tưởng rằng chúng tôi không biết anh định làm gì? Ngoài mặt thì anh nói không tham dự vào cuộc đào mộ lần này, nhưng anh lại lén lút sắp xếp thuộc hạ, giết chết mấy tên Mỹ bên kia có đúng không?” Có người mặt mũi hung dữ hét lên: “Tôi đã nói mà, trên đời này làm gì có người nào rõ ràng không có hứng thú mà vẫn đi theo chứ. Nếu anh đã giấu giếm trước, vậy thì đừng trách chúng tôi đâm sau lưng nhé!”
Tống Thanh ngơ ngác nhìn những người kia.
Hà Nhật Dương không hề giải thích điều gì, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu các người đã thích yên nghỉ ở nơi này, thì tôi liền cho các người được toại nguyện.”
Hà Nhật Dương lập tức giơ tay phải lên ra hiệu.
Trong nháy mắt, một đám người lao ra từ trong bóng tối, nhanh chóng chĩa súng vào những người trong đội ngũ.
“Chờ đã! Chúng tôi không cùng phe với bọn họ!” Một số người vội vàng ôm đầu đi ra khỏi đám người: “Chúng tôi chỉ đến tìm của cải, chứ không phải đến để giết người.”
Hà Nhật Dương nheo mắt nhìn bốn người kia.
Bốn người đó tiếp tục nói: “Chúng tôi cũng sẽ không làm hỏng việc của anh, những chuyện xảy ra vào hôm nay, chúng tôi không nhìn thấy gì hết.”
Hà Nhật Dương khẽ cười.
Vừa rồi người xếp đội hình bát quát đột nhiên đi ra, nói nhanh vào tai Hà Nhật Dương một câu: “Bốn người bọn họ là những người trong nghề.”
Ánh mắt Hà Nhật Dương sáng lên trong nháy mắt, nhếch mép cười: “Thật thú vị.”
“Bốn người các anh đi theo tôi, những người khác...” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng hất tay.
Nói xong, Hà Nhật Dương dẫn theo những người khác tiếp tục đi về phía trước.
Nhóm người còn lại đột nhiên la lên, không ngừng chửi rủa.
Hà Nhật Dương nắm lấy cổ tay Tống Thanh, kéo qua cầu.
Tống Thanh muốn quay lại xem nhóm người đó xảy ra chuyện gì, nhưng Hà Nhật Dương lại không cho cô quay lại.
Tốc độ của mọi người rất nhanh, cây cầu đá này cũng không dài lắm, chỉ khoảng hai ba mươi mét.
Đợi bọn họ đi qua cây cầu, phía sau đã im lặng không tiếng động.
Hà Nhật Dương dừng lại một chút, nói với Lý Hạ: “Đưa Thanh Thanh quay về.”
“Em không về! Muốn đi cùng đi!” Tống Thanh không đợi Hà Nhật Dương nói thêm, lập tức la lên: “Hà Nhật Dương, em không biết rốt cuộc anh đến đây để làm gì. Nhưng anh tuyệt đối không được vứt em lại một mình! Muốn đi, mọi người cùng đi! Em không thể để mọi người mạo hiểm một mình!”
Hà Nhật Dương đưa tay lên xoa mặt Thanh Thanh: “Nha đầu ngốc, giờ anh vẫn chưa làm xong những việc cần làm, sao có thể đi được chứ?”
“Anh muốn làm gì?” Tống Thanh kinh ngạc nhìn hắn.
“Đương nhiên là bảo vệ chỗ phong thủy này.” Hà Nhật Dương bình tĩnh đáp: “Có lẽ Thomas chính là người đang nắm giữ văn vật. Hắn ta chủ động xuất hiện, sao anh có thể dễ dàng bỏ qua hắn?”
“Anh đang làm việc vì ai?” Tống Thanh cuối cùng cũng hiểu.
“Đương nhiên là vì tất cả chúng ta.” Hà Nhật Dương cười nhẹ: “Được rồi, nhiệm vụ của em hoàn thành rồi.”
“Nhiệm vụ?” Tống Thanh kinh ngạc kêu lên: “Nhiệm vụ gì chứ?”
Hà Nhật Dương chớp mắt, nhưng không trả lời.
Lý Hạ đứng bên cạnh, không nhịn được nói: “Mợ hai, cô vẫn nên về cùng tôi đi, ở đây rất nguy hiểm!”
Tống Thanh xua tay với Lý Hạ, nhìn thẳng mắt Hà Nhật Dương, nói: “Nếu như không nói cho em biết sự thật, em sẽ không đi đâu cả!”
Hà Nhật Dương thở dài, nói: “Có những chuyện, không thể nói ra. Anh chỉ có thể nói với em, sở dĩ anh đưa em đến, là vì để che mắt, để người khác tưởng rằng chúng ta chỉ đến đây chơi. Mà em lại là sự uy hiếp đối với anh, để bảo vệ em, anh sẽ không tranh giành với người khác bất cứ thứ gì. Những người đang theo dõi anh trong bóng tối, sẽ lợi dụng em để nhân cơ hội ra tay với anh giống như vừa rồi.”
“Là sao?” Tống Thanh mơ hồ nhìn Hà Nhật Dương.
“Nói cách khác, có người muốn giết anh tại đây!” Hà Nhật Dương nói thẳng: “Nếu như chỉ có một mình anh, họ sẽ không dám ra tay, nhưng có em ở bên cạnh, anh sẽ phân tâm, bọn họ sẽ có thể sẽ giết được anh!”
Tống Thanh trừng to đôi mắt: “Cái gì!”
“Nếu anh đoán không nhầm, những người vừa nãy sớm đã bị Thomas mua chuộc rồi.” Hà Nhật Dương bình tĩnh nói: “Tranh chấp ở cửa mộ khi nãy, chỉ là diễn kịch. Người của anh, tương kế tựu kế, chia thành hai nhóm để dễ dàng ra tay.”
Tống Thanh há hốc mồm.
Đây là gì?
Âm mưu trong âm mưu?
Kế trong kế ư?
“Lần trước Thomas vẫn còn kiêng kị anh, lần này, hắn âm thầm tính kế với anh, muốn tiêu diệt anh ở đây!” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Vì vậy anh mới đưa em theo, để hắn lơ là cảnh giác. Bây giờ, bọn anh không phải giấu nữa, nhiệm vụ của em hoàn thành, em về với Lý Hạ đi!”
Bình luận facebook