Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-246
CHƯƠNG 246: TRANH TRÊN TƯỜNG VÀ TỐNG THANH
“Mẹ!” Khoảng khắc Tống Thanh nhìn thấy Tống Tử Dao, cô cảm thấy toàn thân cô như chết đứng vậy!
Không phải mẹ đang ở doanh trại đợi mình sao?
Sao mẹ lại ở đây được?
“Thanh Thanh!” Tống Tử Dao nhìn thấy Tống Thanh, chợt đi về phía Tống Thanh theo phản xạ.
Một giây sau, Thomas đột nhiên xông tới trước mặt Tống Tử Dao, anh ta giơ tay lên chém một nhát vào vai Tống Tử Dao!
Phập--
Tống Tử Dao chợt quỳ xuống trên nền nhà bằng ngọc trắng.
Tống Thanh cảm thấy trái tim cô rất đau!
“Anh muốn làm gì thì hãy nhắm về phía tôi, đừng làm khó mẹ tôi!” Nước mắt của Tống Thanh ướt hết cả khóe mắt trong chốc lát: “Mẹ, con xin lỗi…”
Tống Tử Dao đau đớn đến nỗi sắc mặt thay đổi hết, bà không ngừng lắc đầu nói: “Thanh Thanh, dù anh ta có bắt con làm gì, thì nhất định cũng rất nguy hiểm! Con đừng lo cho mẹ!”
“Bốp bốp bốp…”Thomas vỗ tay hài lòng: “Đúng là tình mẫu tử khiến người khác phải cảm động mà! Sao vậy? Tống Thanh, cô đã đồng ý hợp tác chưa?”
Tống Thanh bước nhanh tới trước, đứng trước mặt Tống Tử Dao, nhìn thẳng vào Phương Mạn Luân: “Rốt cuộc anh muốn làm như thế nào?”
“Nếu những bức tranh đó có duyên với Tống Thanh tiểu thư, thì đương nhiên phải mời Tống Thanh tiểu thư cùng chiêm ngưỡng rồi!” Phương Mạn Luân vui vẻ nói: “Tống Thanh tiểu thư, mời!”
Tống Tử Dao đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Tống Thanh: “Thanh Thanh con đừng bị mắc lừa! Họ không tốt như vậy đâu!”
“Đúng vậy, ta thật sự không có lòng tốt gì cả.” Thomas nghiêm túc trả lời: “Điều mà ta muốn chính là bí mật của sự vĩnh sinh! Chỉ cần ta lấy được bí mật này, ta sẽ là sự tồn tại của vô địch!”
“Đồ điên.” Tống Thanh căm phẫn liếc hắn một cái: “Tôi sẽ phối hợp với ông, nhưng phải thả mẹ tôi ra!”
“Cô Tống cũng thật là dứt khoát! Tổng giám đốc Hà, anh còn ý kiến gì nữa không?” Thomas xoay đầu qua nhìn Hà Nhật Dương.
Sắc mặt Hà Nhật Dương xanh xao hẳn lên, hắn giơ tay lên cất súng vào.
“Nếu ông Thomas không chịu bỏ cuộc, thì ta cũng chiều ông đến cùng.” Đôi mắt của Hà Nhật Dương tối sầm lại, sát khí đằng đằng.
Những người khác thấy vậy chợt rút vũ khí về, chỉ dám dè chừng mà thôi.
“Đi nào.” Thomas cười với người báo tin đó, rõ rằng ông ta vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của người đó.
Hà Nhật Dương chỉ nhìn tên phản bội đó một cái, không hề nói gì nữa, bèn dẫn theo những người khác đi theo sau.
Tống Tử Dao và Tống Thanh đã bị Thomas khống chế, bị đẩy đi lên phía trước.
Tống Thanh dìu Tống Tử Dao, bất chợt hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Sau khi các con đi chưa được bao lâu, thì có người đột nhiên xông tới, giết chết hết những người vệ sĩ mà Hà Nhật Dương phái tới, sau đó họ mạnh bạo đánh cho mẹ bất tỉnh rồi đem đi. Đợi đến khi mẹ tỉnh dậy. thì mẹ đã ở dưới lòng đất rồi.” Tống Tử Dao cười đau khổ nói: “Thanh Thanh, là mẹ vô dụng, mẹ lại làm liên lụy đến các con rồi.”
“Ella đi đến, dìu Tống Tử Dao cùng với Tống Thanh nói: “Việc này cũng không trách chị được. Chắc cũng do tôi đã tiết lộ tung tích ra ngoài, khiến Thomas chú ý đến tôi, nên mới liên lụy đến mọi người.”
Tống Thanh hơi lo lắng nói: “Não của tên Thomas này có phải có bệnh không? Trên đời này sao lại có vĩnh sinh được chứ? Nếu có thật thì Tần Thủy Hoàng sẽ chết sao?”
Ella thở dài một tiếng: “Có một số người trong đầu bị rỉ sét, nên không cách nào thuyết phục được họ đâu. Chúng ta đi thôi.”
Tống Thanh gật đầu, tiếp tục dìu Tống Tử Dao đi về phía trước.
Đằng sau sảnh chính là sảnh phụ, chính giữa còn có một hành lang, hành lang rất ngắn, mọi người chỉ dùng mấy phút thôi thì đã đi qua hết rồi.
Khi đi đến sảnh phụ, bèn thấy được trước mặt có một bức tường đã bị phá hủy, và một cánh cửa cũng bị phá hủy.
Nếu không có gì khác lạ, thì cánh cửa này chính là kiệt tác của Ella và Lý Xuân lúc nãy rồi!
“Vậy thì bây giờ, xin mời Ella tiểu thư và Tống Thanh tiểu thư, cùng nhau hợp tác mở cánh cửa này ra nào.” Thomas mỉm cười nhìn Tống Thanh và Ella.
Tống Thanh rất giận dữ: “Cửa ở đâu chứ?”
“Đó chính là việc của hai người! Nếu bị phá hủy thì chắc chắn vẫn có thể sửa lại được.” Thomas ung dung nhìn Hà Nhật Dương một cái: “Có phải không, Tổng giám đốc Hà.”
Hà Nhật Dương xoay đầu nhìn về phía Lý Xuân, Lý Xuân bèn gật gật đầu.
Hà Nhật Dương nói: “Được, con đường này, ta sẽ sửa. Hãy tha cho họ, ra tay với phụ nữ thì không có bản lĩnh.gì cả.”
Hà Nhật Dương bỏ hết tất cả những vũ khí trên người ra, quăng hết toàn bộ cho Thomas: “Một người đàn ông làm việc chắc chắn sẽ nhanh hơn phụ nữ rất nhiều.”
“Nếu Tổng giám đốc Hà đã có tâm như vậy, thì sao tôi lại có thể từ chối được chứ? Mời!” Thomas quả thật rất đắc ý, nên biết trên thế giới này, những người có thể ra lệnh cho Hà Nhật Dương, thật sự không nhiều!
Hôm nay quả thật ông ta cảm thấy rất oai phong!
Sau khi Hà Nhật Dương cởi hết tất cả vũ khí ra, thì Lý Xuân và Tiểu Hà cũng cởi luôn vũ khí trên người, đi kế bên Hà Nhật Dương, bắt đầu dọn dẹp lại thông đạo.
Chiếc cửa này quả nhiên đã bị phá hủy quá tàn bạo rồi, nó đã bị kẹt cứng hết.
Những con đường trong đó đều đã bị nổ tung hết trơn.
Muốn tu sửa lại, quả thật là chuyện không thể nào.
Lúc này, kế bên Thomas có người thì thầm nói: “Ngài Thomas, nếu ở đây có thông đạo, vậy thì những nơi khác có phải cũng sẽ có thông đạo tương tự như vậy hay không? Dù sao thì, tòa kiến trúc ở đây đều được xây song song với nhau. Không lý nào, ở đây chỉ có một con đường mà thôi!”
Lời nói của người này, rất có ích cho Thomas.
Thomas lập tức nói với Tống Thanh: “Xin mới Tống Thanh tiểu thư đi cùng tôi tới nơi khác xem thử nào!”
Tống Thanh lập tức nhìn Thomas một cách cảnh giác.
“Muốn đi thì đi chung.” Hà Nhật Dương thản nhiên nói: “Con đường này e là nhất thời vẫn không dọn dẹp xong được.”
“Được thôi.” Thomas thuận miệng trả lời: “Xin mời!”
Khi Hà Nhật Dương đi kế bên Tống Thanh, ngón tay của hắn làm một động tác kỳ quái ở đằng sau.
Ella lập tức nhỏ tiếng nói với Tống Thanh: “Nó kêu cháu đừng lo, nó đã có chuẩn bị sẵn rồi.”
Một đoàn người lập tức rời khỏi sảnh phụ đó, đi về hướng của sảnh phụ khác.
Ánh mắt Hà Nhật Dương liếc về phía Lý Xuân, Lý Xuân liền âm thầm gật đầu.
Khóe môi của Hà Nhật Dương khẽ cong lên.
Cái bẫy của hắn, sắp thu hoạch được rồi.
Quả nhiên, phía bên kia đại sảnh, cũng có một con đường y hệt như vậy, cuối con đường đó cũng có một sảnh phụ y chang.
Chỉ khác là, bên này không hề bị phá hủy qua bất cứ thứ gì cả.
Trên tường quả nhiên có một bức tranh, bức tranh rất lớn, chiếm hết nguyên một bức tường.
Ánh mắt của Tống Thanh cứ nhìn vào bức tranh trên tường, trên đó chính là cô gái mà cô nhìn thấy trong mơ.
Cô gái đó, giống y hệt cô.
Những người ở đó, đều nhìn về phía Tống Thanh, sắc mặt của ai cũng kinh ngạc cả.
Tuy khuôn mặt giống nhau không có gì là lạ, nhưng tình trạng giống nhau y hệt như photocopy, thì rất hiếm thấy!
Thomas nhìn Tống Thanh đầy ẩn ý.
Lần trước khi ông ta nhìn thấy người đàn ông bí ẩn đó, thì đã phát hiện người đó giống hệt Hà Nhật Dương.
Và cô gái trong tranh trên đại sảnh này, lại giống y hệt Tống Thanh.
Nếu nói tất cả những thứ ở đây không có bất cứ quan hệ nào với Tống Thanh và Hà Nhật Dương, thì có đánh chết Thomas cũng không tin được!
Chẳng lẽ, chìa khóa giải mã bí mật của sự vĩnh sinh lại ở trên người Hà Nhật Dương và Tống Thanh ư?
Thomas liếc qua liếc lại không ngừng trên khuôn mặt của Tống Thanh và Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Nhưng Tống Thanh lại rất thấp thỏm lo âu.
Còn những người khác thì vẫn còn đang hoang mang.
Tất cả đều đứng ngoài cửa, Hà Nhật Dương thì đứng trước mặt Tống Thanh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng nắm tay nhau, ấn lên cửa.
Cánh cửa này rộng năm mét, gồm cửa trái và cửa phải.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh dùng sức đẩy cả hai cánh cửa cùng lúc về phía sau.
Trái tim Tống Thanh cứ đập mạnh liên hồi, cô cũng không khẳng định được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Hà Nhật Dương mất bao công sức, mới có thể làm nổ tung con đường đó, chẳng lẽ bên này thì có thể dễ dàng đi qua như vậy ư?
Hà Nhật Dương đâu phải kẻ ngốc đến như vậy.
Không, không đúng.
Có chút bất ổn.
Cánh cửa, bị đẩy ra phát ra tiếng két----
Trong cửa không hề có nguy hiểm nào ập đến như mọi người tưởng tượng cả, cũng không hề có sinh vật hung dữ nào.
Phía sau cửa chỉ là một đường đi rất dài.
Lại là đường đi ư?
Tống Thanh bất chợt nhìn về phía Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương nháy mắt với Tống Thanh một cái, sau đó nhanh chóng nói với Thomas: “Chúng ta có thể vào được chưa?”
“Đương nhiên, hai người đi trước đi.” Thomas đến tận bây giờ, vẫn không dám mạo hiểm, những người đang cầm súng chĩa vào Hà Nhật Dương, đều đang ép họ đi về phía trước.
Hà Nhật Dương cũng không hề phản đối, hắn dẫn theo những người của mình, dẫn đầu đi vào bên trong.
Tống Thanh cứ đi kế bên Hà Nhật Dương, lo sợ ngước đầu lên nhìn hắn.
Hà Nhật Dương giơ tay nắm chặt tay của Tống Thanh, cho cô một chút an ủi.
Anh ấy sao lại là loại người dễ bị kẻ khác khống chế được chứ?
Đường đi rất ngắn, đoàn người đi xuống cầu thang rất nhanh, sau khi đi xong cầu thang thì cuối cùng cũng đến được một căn phòng chứa hầm mộ rộng khoảng ba trăm mét.
Nơi đây chẳng lẽ là trung tâm của hầm mộ ư?
Dễ dàng đi vào đến vậy ư?
Tống Thanh còn đang nghi ngờ thì đằng sau có người kêu lên: “Xem kìa!”
Tống Thanh ngước đầu lên, thì nhìn thấy một cỗ quan tài màu bạc đang lặng lẽ bị treo lên ở đằng trước.
Ella nhỏ tiếng nói: “Chiếc quan tài này lần trước không phải xuất hiện ở nơi đó, có nghĩa là, trong hầm mộ đã có sự thay đổi rồi!”
Con ngươi của Tống Thanh co rút lại!
Hà Nhật Dương khẽ nói: “Mọi người hãy nhìn phía dưới quan tài đi!”
Tống Thanh nhìn về phía mà Hà Nhật Dương đã nói.
Một tế đàn có hình thù kỳ quái, đang ở phía dưới quan tài đó.
Tám cánh cửa của bát quái, đều có một chỗ lõm nhỏ, không biết dùng để làm gì.
Lúc này, Thomas đã tiến vào trong.
Thomas vừa nhìn thấy chiếc quan tài màu bạc này, vui mừng đến đỏ hết cả mặt.
“Quả nhiên là thần tích mà!” Thomas kích động kêu lên: “Ta sắp phá giải được bí mật của vĩnh sinh rồi!”
Lúc này, đằng sau Thomas lập tức xuất hiện tám người, họ lấy tám viên ngọc lớn bằng nắm đấm trong túi ra, đặt trước tám cánh cửa bát quái.
Sắc mặt Ella chợt thay đổi: “Họ đã từng đi qua phòng bồi táng rồi!”
“Theo lời đồn chỉ cần thu thập đầy đủ bảy viên ngọc rồng thì có thể triệu hồi long thần. Tổng giám đốc Hà, Tống Thanh, làm phiền hai người, đứng trên tế đàn đó đi.” Thomas cười ha hả nói với Hà Nhật Dương và Tống Thanh: “Chúng ta phải triệu hồi thần linh rồi.”
Hà Nhật Dương thản nhiên liếc Thomas một cái: “Ông muốn lấy máu của ta và Thanh Thanh chứ gì? Chỉ cần hai chúng ta thì sao đủ? Hay là cho những người của chúng ta lên đây hết cả đi?”
Thomas cười lớn: “Tổng giám đốc Hà quả nhiên là người thông minh! Nếu Tổng giám đốc Hà đã chủ động đề nghị, thì sao tôi lại không đồng ý được chứ?”
Thomas hất đầu một cái, toàn bộ những người của Hà Nhật Dương đều bị đuổi lên đó hết.
Nguyên một tế đàn, đều đứng chật kín hết trơn.
Tống Thanh ngước đầu nhìn chiếc quan tài đang treo lơ lửng trên đầu, không biết tại sao, cô cứ cảm thấy rất kỳ lạ, cứ cảm thấy có chỗ nào bất ổn.
Hà Nhật Dương ra hiệu cho Lý Xuân một cái.
Lý Xuân lập tức gật đầu.
Hà Nhật Dương xoay đầu qua nhìn Ella, bà cũng nhanh chóng gật đầu.
Rất tốt, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng!
“Mẹ!” Khoảng khắc Tống Thanh nhìn thấy Tống Tử Dao, cô cảm thấy toàn thân cô như chết đứng vậy!
Không phải mẹ đang ở doanh trại đợi mình sao?
Sao mẹ lại ở đây được?
“Thanh Thanh!” Tống Tử Dao nhìn thấy Tống Thanh, chợt đi về phía Tống Thanh theo phản xạ.
Một giây sau, Thomas đột nhiên xông tới trước mặt Tống Tử Dao, anh ta giơ tay lên chém một nhát vào vai Tống Tử Dao!
Phập--
Tống Tử Dao chợt quỳ xuống trên nền nhà bằng ngọc trắng.
Tống Thanh cảm thấy trái tim cô rất đau!
“Anh muốn làm gì thì hãy nhắm về phía tôi, đừng làm khó mẹ tôi!” Nước mắt của Tống Thanh ướt hết cả khóe mắt trong chốc lát: “Mẹ, con xin lỗi…”
Tống Tử Dao đau đớn đến nỗi sắc mặt thay đổi hết, bà không ngừng lắc đầu nói: “Thanh Thanh, dù anh ta có bắt con làm gì, thì nhất định cũng rất nguy hiểm! Con đừng lo cho mẹ!”
“Bốp bốp bốp…”Thomas vỗ tay hài lòng: “Đúng là tình mẫu tử khiến người khác phải cảm động mà! Sao vậy? Tống Thanh, cô đã đồng ý hợp tác chưa?”
Tống Thanh bước nhanh tới trước, đứng trước mặt Tống Tử Dao, nhìn thẳng vào Phương Mạn Luân: “Rốt cuộc anh muốn làm như thế nào?”
“Nếu những bức tranh đó có duyên với Tống Thanh tiểu thư, thì đương nhiên phải mời Tống Thanh tiểu thư cùng chiêm ngưỡng rồi!” Phương Mạn Luân vui vẻ nói: “Tống Thanh tiểu thư, mời!”
Tống Tử Dao đứng dậy, nắm lấy cánh tay của Tống Thanh: “Thanh Thanh con đừng bị mắc lừa! Họ không tốt như vậy đâu!”
“Đúng vậy, ta thật sự không có lòng tốt gì cả.” Thomas nghiêm túc trả lời: “Điều mà ta muốn chính là bí mật của sự vĩnh sinh! Chỉ cần ta lấy được bí mật này, ta sẽ là sự tồn tại của vô địch!”
“Đồ điên.” Tống Thanh căm phẫn liếc hắn một cái: “Tôi sẽ phối hợp với ông, nhưng phải thả mẹ tôi ra!”
“Cô Tống cũng thật là dứt khoát! Tổng giám đốc Hà, anh còn ý kiến gì nữa không?” Thomas xoay đầu qua nhìn Hà Nhật Dương.
Sắc mặt Hà Nhật Dương xanh xao hẳn lên, hắn giơ tay lên cất súng vào.
“Nếu ông Thomas không chịu bỏ cuộc, thì ta cũng chiều ông đến cùng.” Đôi mắt của Hà Nhật Dương tối sầm lại, sát khí đằng đằng.
Những người khác thấy vậy chợt rút vũ khí về, chỉ dám dè chừng mà thôi.
“Đi nào.” Thomas cười với người báo tin đó, rõ rằng ông ta vô cùng hài lòng với sự sắp xếp của người đó.
Hà Nhật Dương chỉ nhìn tên phản bội đó một cái, không hề nói gì nữa, bèn dẫn theo những người khác đi theo sau.
Tống Tử Dao và Tống Thanh đã bị Thomas khống chế, bị đẩy đi lên phía trước.
Tống Thanh dìu Tống Tử Dao, bất chợt hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
Sau khi các con đi chưa được bao lâu, thì có người đột nhiên xông tới, giết chết hết những người vệ sĩ mà Hà Nhật Dương phái tới, sau đó họ mạnh bạo đánh cho mẹ bất tỉnh rồi đem đi. Đợi đến khi mẹ tỉnh dậy. thì mẹ đã ở dưới lòng đất rồi.” Tống Tử Dao cười đau khổ nói: “Thanh Thanh, là mẹ vô dụng, mẹ lại làm liên lụy đến các con rồi.”
“Ella đi đến, dìu Tống Tử Dao cùng với Tống Thanh nói: “Việc này cũng không trách chị được. Chắc cũng do tôi đã tiết lộ tung tích ra ngoài, khiến Thomas chú ý đến tôi, nên mới liên lụy đến mọi người.”
Tống Thanh hơi lo lắng nói: “Não của tên Thomas này có phải có bệnh không? Trên đời này sao lại có vĩnh sinh được chứ? Nếu có thật thì Tần Thủy Hoàng sẽ chết sao?”
Ella thở dài một tiếng: “Có một số người trong đầu bị rỉ sét, nên không cách nào thuyết phục được họ đâu. Chúng ta đi thôi.”
Tống Thanh gật đầu, tiếp tục dìu Tống Tử Dao đi về phía trước.
Đằng sau sảnh chính là sảnh phụ, chính giữa còn có một hành lang, hành lang rất ngắn, mọi người chỉ dùng mấy phút thôi thì đã đi qua hết rồi.
Khi đi đến sảnh phụ, bèn thấy được trước mặt có một bức tường đã bị phá hủy, và một cánh cửa cũng bị phá hủy.
Nếu không có gì khác lạ, thì cánh cửa này chính là kiệt tác của Ella và Lý Xuân lúc nãy rồi!
“Vậy thì bây giờ, xin mời Ella tiểu thư và Tống Thanh tiểu thư, cùng nhau hợp tác mở cánh cửa này ra nào.” Thomas mỉm cười nhìn Tống Thanh và Ella.
Tống Thanh rất giận dữ: “Cửa ở đâu chứ?”
“Đó chính là việc của hai người! Nếu bị phá hủy thì chắc chắn vẫn có thể sửa lại được.” Thomas ung dung nhìn Hà Nhật Dương một cái: “Có phải không, Tổng giám đốc Hà.”
Hà Nhật Dương xoay đầu nhìn về phía Lý Xuân, Lý Xuân bèn gật gật đầu.
Hà Nhật Dương nói: “Được, con đường này, ta sẽ sửa. Hãy tha cho họ, ra tay với phụ nữ thì không có bản lĩnh.gì cả.”
Hà Nhật Dương bỏ hết tất cả những vũ khí trên người ra, quăng hết toàn bộ cho Thomas: “Một người đàn ông làm việc chắc chắn sẽ nhanh hơn phụ nữ rất nhiều.”
“Nếu Tổng giám đốc Hà đã có tâm như vậy, thì sao tôi lại có thể từ chối được chứ? Mời!” Thomas quả thật rất đắc ý, nên biết trên thế giới này, những người có thể ra lệnh cho Hà Nhật Dương, thật sự không nhiều!
Hôm nay quả thật ông ta cảm thấy rất oai phong!
Sau khi Hà Nhật Dương cởi hết tất cả vũ khí ra, thì Lý Xuân và Tiểu Hà cũng cởi luôn vũ khí trên người, đi kế bên Hà Nhật Dương, bắt đầu dọn dẹp lại thông đạo.
Chiếc cửa này quả nhiên đã bị phá hủy quá tàn bạo rồi, nó đã bị kẹt cứng hết.
Những con đường trong đó đều đã bị nổ tung hết trơn.
Muốn tu sửa lại, quả thật là chuyện không thể nào.
Lúc này, kế bên Thomas có người thì thầm nói: “Ngài Thomas, nếu ở đây có thông đạo, vậy thì những nơi khác có phải cũng sẽ có thông đạo tương tự như vậy hay không? Dù sao thì, tòa kiến trúc ở đây đều được xây song song với nhau. Không lý nào, ở đây chỉ có một con đường mà thôi!”
Lời nói của người này, rất có ích cho Thomas.
Thomas lập tức nói với Tống Thanh: “Xin mới Tống Thanh tiểu thư đi cùng tôi tới nơi khác xem thử nào!”
Tống Thanh lập tức nhìn Thomas một cách cảnh giác.
“Muốn đi thì đi chung.” Hà Nhật Dương thản nhiên nói: “Con đường này e là nhất thời vẫn không dọn dẹp xong được.”
“Được thôi.” Thomas thuận miệng trả lời: “Xin mời!”
Khi Hà Nhật Dương đi kế bên Tống Thanh, ngón tay của hắn làm một động tác kỳ quái ở đằng sau.
Ella lập tức nhỏ tiếng nói với Tống Thanh: “Nó kêu cháu đừng lo, nó đã có chuẩn bị sẵn rồi.”
Một đoàn người lập tức rời khỏi sảnh phụ đó, đi về hướng của sảnh phụ khác.
Ánh mắt Hà Nhật Dương liếc về phía Lý Xuân, Lý Xuân liền âm thầm gật đầu.
Khóe môi của Hà Nhật Dương khẽ cong lên.
Cái bẫy của hắn, sắp thu hoạch được rồi.
Quả nhiên, phía bên kia đại sảnh, cũng có một con đường y hệt như vậy, cuối con đường đó cũng có một sảnh phụ y chang.
Chỉ khác là, bên này không hề bị phá hủy qua bất cứ thứ gì cả.
Trên tường quả nhiên có một bức tranh, bức tranh rất lớn, chiếm hết nguyên một bức tường.
Ánh mắt của Tống Thanh cứ nhìn vào bức tranh trên tường, trên đó chính là cô gái mà cô nhìn thấy trong mơ.
Cô gái đó, giống y hệt cô.
Những người ở đó, đều nhìn về phía Tống Thanh, sắc mặt của ai cũng kinh ngạc cả.
Tuy khuôn mặt giống nhau không có gì là lạ, nhưng tình trạng giống nhau y hệt như photocopy, thì rất hiếm thấy!
Thomas nhìn Tống Thanh đầy ẩn ý.
Lần trước khi ông ta nhìn thấy người đàn ông bí ẩn đó, thì đã phát hiện người đó giống hệt Hà Nhật Dương.
Và cô gái trong tranh trên đại sảnh này, lại giống y hệt Tống Thanh.
Nếu nói tất cả những thứ ở đây không có bất cứ quan hệ nào với Tống Thanh và Hà Nhật Dương, thì có đánh chết Thomas cũng không tin được!
Chẳng lẽ, chìa khóa giải mã bí mật của sự vĩnh sinh lại ở trên người Hà Nhật Dương và Tống Thanh ư?
Thomas liếc qua liếc lại không ngừng trên khuôn mặt của Tống Thanh và Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương không hề bị ảnh hưởng gì cả.
Nhưng Tống Thanh lại rất thấp thỏm lo âu.
Còn những người khác thì vẫn còn đang hoang mang.
Tất cả đều đứng ngoài cửa, Hà Nhật Dương thì đứng trước mặt Tống Thanh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, cùng nắm tay nhau, ấn lên cửa.
Cánh cửa này rộng năm mét, gồm cửa trái và cửa phải.
Hà Nhật Dương và Tống Thanh dùng sức đẩy cả hai cánh cửa cùng lúc về phía sau.
Trái tim Tống Thanh cứ đập mạnh liên hồi, cô cũng không khẳng định được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Hà Nhật Dương mất bao công sức, mới có thể làm nổ tung con đường đó, chẳng lẽ bên này thì có thể dễ dàng đi qua như vậy ư?
Hà Nhật Dương đâu phải kẻ ngốc đến như vậy.
Không, không đúng.
Có chút bất ổn.
Cánh cửa, bị đẩy ra phát ra tiếng két----
Trong cửa không hề có nguy hiểm nào ập đến như mọi người tưởng tượng cả, cũng không hề có sinh vật hung dữ nào.
Phía sau cửa chỉ là một đường đi rất dài.
Lại là đường đi ư?
Tống Thanh bất chợt nhìn về phía Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương nháy mắt với Tống Thanh một cái, sau đó nhanh chóng nói với Thomas: “Chúng ta có thể vào được chưa?”
“Đương nhiên, hai người đi trước đi.” Thomas đến tận bây giờ, vẫn không dám mạo hiểm, những người đang cầm súng chĩa vào Hà Nhật Dương, đều đang ép họ đi về phía trước.
Hà Nhật Dương cũng không hề phản đối, hắn dẫn theo những người của mình, dẫn đầu đi vào bên trong.
Tống Thanh cứ đi kế bên Hà Nhật Dương, lo sợ ngước đầu lên nhìn hắn.
Hà Nhật Dương giơ tay nắm chặt tay của Tống Thanh, cho cô một chút an ủi.
Anh ấy sao lại là loại người dễ bị kẻ khác khống chế được chứ?
Đường đi rất ngắn, đoàn người đi xuống cầu thang rất nhanh, sau khi đi xong cầu thang thì cuối cùng cũng đến được một căn phòng chứa hầm mộ rộng khoảng ba trăm mét.
Nơi đây chẳng lẽ là trung tâm của hầm mộ ư?
Dễ dàng đi vào đến vậy ư?
Tống Thanh còn đang nghi ngờ thì đằng sau có người kêu lên: “Xem kìa!”
Tống Thanh ngước đầu lên, thì nhìn thấy một cỗ quan tài màu bạc đang lặng lẽ bị treo lên ở đằng trước.
Ella nhỏ tiếng nói: “Chiếc quan tài này lần trước không phải xuất hiện ở nơi đó, có nghĩa là, trong hầm mộ đã có sự thay đổi rồi!”
Con ngươi của Tống Thanh co rút lại!
Hà Nhật Dương khẽ nói: “Mọi người hãy nhìn phía dưới quan tài đi!”
Tống Thanh nhìn về phía mà Hà Nhật Dương đã nói.
Một tế đàn có hình thù kỳ quái, đang ở phía dưới quan tài đó.
Tám cánh cửa của bát quái, đều có một chỗ lõm nhỏ, không biết dùng để làm gì.
Lúc này, Thomas đã tiến vào trong.
Thomas vừa nhìn thấy chiếc quan tài màu bạc này, vui mừng đến đỏ hết cả mặt.
“Quả nhiên là thần tích mà!” Thomas kích động kêu lên: “Ta sắp phá giải được bí mật của vĩnh sinh rồi!”
Lúc này, đằng sau Thomas lập tức xuất hiện tám người, họ lấy tám viên ngọc lớn bằng nắm đấm trong túi ra, đặt trước tám cánh cửa bát quái.
Sắc mặt Ella chợt thay đổi: “Họ đã từng đi qua phòng bồi táng rồi!”
“Theo lời đồn chỉ cần thu thập đầy đủ bảy viên ngọc rồng thì có thể triệu hồi long thần. Tổng giám đốc Hà, Tống Thanh, làm phiền hai người, đứng trên tế đàn đó đi.” Thomas cười ha hả nói với Hà Nhật Dương và Tống Thanh: “Chúng ta phải triệu hồi thần linh rồi.”
Hà Nhật Dương thản nhiên liếc Thomas một cái: “Ông muốn lấy máu của ta và Thanh Thanh chứ gì? Chỉ cần hai chúng ta thì sao đủ? Hay là cho những người của chúng ta lên đây hết cả đi?”
Thomas cười lớn: “Tổng giám đốc Hà quả nhiên là người thông minh! Nếu Tổng giám đốc Hà đã chủ động đề nghị, thì sao tôi lại không đồng ý được chứ?”
Thomas hất đầu một cái, toàn bộ những người của Hà Nhật Dương đều bị đuổi lên đó hết.
Nguyên một tế đàn, đều đứng chật kín hết trơn.
Tống Thanh ngước đầu nhìn chiếc quan tài đang treo lơ lửng trên đầu, không biết tại sao, cô cứ cảm thấy rất kỳ lạ, cứ cảm thấy có chỗ nào bất ổn.
Hà Nhật Dương ra hiệu cho Lý Xuân một cái.
Lý Xuân lập tức gật đầu.
Hà Nhật Dương xoay đầu qua nhìn Ella, bà cũng nhanh chóng gật đầu.
Rất tốt, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng!
Bình luận facebook