Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-247
CHƯƠNG 247: NGOÀI Ý MUỐN
Tám người đó cùng đặt tám viên ngọc lên tế đàn, Thomas vui mừng cười lớn: “Tổng giám đốc Hà, hợp tác một chút được không?”
Hà Nhật Dương đột nhiên cười rất vui vẻ: “Cám ơn ông Thomas đã cho chúng tôi toại nguyện!”
Nụ cười trên khuôn mặt Thomas chợt khựng lại: “Ý của ngươi là gì?”
“Nếu không có sự phối hợp của ông, thì ta cũng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của ta dễ dàng như vậy. Dù sao thì, Thomas cũng không giống với những tên ngu khác, muốn cho ông xanh cỏ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” Hà Nhật Dương đột nhiên cười rất tươi về hướng Thomas: “Bây giờ, cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi, à không, là vĩnh biệt!”
Vừa dứt lời, không đợi Thomas kịp phản ứng, thì tám viên ngọc đột nhiên phát ra luồng sáng lạ thường, bao quanh hết xung quanh tế đàn trong tích tắc.
Thomas nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, dù có ngu như thế nào đi nữa thì hắn cũng đã phản ứng ra rồi.
Hắn rút súng ra bắn điên cuồng về phía Hà Nhật Dương.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Tất cả những người trên tế đàn, chợt biến mất hết trơn!
Một giây sau, vị trí phía dưới tế đàn, có một cái lỗ rất to lớn hiện ra!
Lúc này, có người đột nhiên kêu lên: “Hãy nhìn xem, chiếc quan tài đó là giả!”
Cái gì? Giả ư?
Đúng lúc này, chợt không ngừng có tiếng nước phát ra từ cánh cửa đằng sau.
Thomas xoay đầu qua nhìn, chết đứng cả người!
Một dòng nước to lớn đang điên cuồng chảy về phía những người trong phòng.
“Chạy mau…” Thomas chỉ kịp nói được hai chữ, thì đã bị dòng nước nhấn chìm mất rồi!
Những người khác đang thử nhảy xuống cái lỗ đó, nhưng sau khi những người đó nhảy xuống, chỉ kịp nghe thấy họ kêu thét thảm thiết, sau đó thì đã biệt vô âm tín cả rồi.
Dòng nước, chảy quá siết.
Những người trong phòng, bất cứ ai cũng không có thời gian để phản ứng, thì đã bị nuốt chửng mất rồi.
Và Tống Thanh bọn họ, trong khoảng khắc tám viên ngọc phát sáng, thì tế đàn dưới chân họ chợt mở ra!
Mọi người đều rớt xuống một cái hố sâu rất lớn, không cách nào đoán trước được.
Thế nhưng, Tống Thanh sau khi rơi xuống liền cảm thấy mình đã nằm trên một túi hơi cực lớn.
Đợi sau khi tất cả mọi người rơi xuống hết, thì có người đã vung đao cắt đứt túi hơi rồi.
Túi hơi giống y như một cái sủi cảo to lớn vậy, ôm hết tất cả mọi người lại. Sau đó nhanh chóng rơi xuống dưới.
Tống Thanh cố nhịn không phát ra bất kỳ tiếng hét nào cả, cô cứ ôm chặt lấy Tống Tử Dao, cố gắng chịu đựng cảm giác mất đi trọng tâm đó và rơi nhanh xuống dưới.
Không biết đã rơi xuống bao lâu, đến khi Tống Thanh sắp chịu không nổi nữa, thì cuối cùng cũng cảm nhận được túi hơi rơi vào trong nước, khiến mọi người lấy lại được thăng bằng.
Túi hơi cứ nổi lên và lặn xuống trong nước rất lâu, cuối cùng cũng từ nơi nước chảy siết chảy xuống nơi nước chảy chậm.
Đợi sau khi ổn định lại hết hoàn cảnh xung quanh, mới có người mở túi khí ra.
Khi không khí tươi mới bên ngoài tràn vào thì Tống Thanh kích động đến nỗi sắp khóc ra ngoài.
Mặt trời!
Cô thật sự đã nhìn thấy Mặt trời rồi!
Đúng là mặt trời mọc của buổi sáng!
Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, khốn khổ bò lên bờ từ trong túi hơi, sau đó vui mừng hét lên.
Chúc mừng mọi người cuối cùng cũng có thể sống sót ra ngoài!
Tống Thanh chợt ôm lấy Tống Tử Dao và Ella: “Chúng ta đã trở về rồi, chúng ta đã sống sót trở về rồi!”
Tống Tử Dao và Ella gật đầu lia lịa, ôm Tống Thanh lại.
Những người khác cũng vui mừng ôm nhau, trao cho nhau những sự an ủi và động viên.
Đợi đến khi mặt trời ló dạng hết, thì tâm trạng kích động của mọi người mới từ từ bình phục lại được.
Từ tối qua Phương Mạn Luân đã rất ít khi mở miệng nói chuyện, cuối cùng anh ta cũng chịu không nổi hỏi Hà Nhật Dương: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao anh lại đặt túi hơi ở đây?|
Hà Nhật Dương mỉm cười nhìn những người khác một cái, thản nhiên nói: “mọi người tưởng ta cho cô và Lý Xuân, dẫn theo thuộc hạ bí mật tiến vào đây chỉ để làm nổ tung lối đi đó thôi ư?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Nhưng người khác đều hiếu kỳ hỏi.
Hà Nhật Dương thản nhiên nói: “Sao ta lại cho ông ta chạm vào trung tâm hầm mộ thật sự được chứ? Cho nên ta mới cho cô ella và Lý Xuân tạo ra một hiện trường giả. Cỗ quan tài đó, cô ella đã từng gặp qua, cho nên mới làm ra được một cái giả mạo, đặt ở đó từ sớm, sau đó làm một cái tế đàn giả.”
“Nhưng tại sao Thomas lại dễ dàng mắc bẫy được như vậy?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Bởi vì đó là đồ giả mạo được làm y hệt! Mọi người có còn nhớ ta đã từng nói qua, bức vẽ mặt bằng mà ta có được, những người khác đều có không? Ta còn một câu nữa vẫn chưa nói, đó chính là, ta đã lấy được tấm chi tiết hơn nữa, nhưng họ lại không có.” Hà Nhật Dương cười rất tự tin: “Nơi cung cấp cho ta bức vẽ đó, chính là Cục địa chất và di tích văn hóa của quốc gia. Về mặt này, ta hoàn toàn nắm được phần thắng.”
Những người xung quanh, đều há hốc mồm kinh ngạc!
“Ta đã cho Lý Xuân và cô của ta làm nổ tung hết một bên của sảnh phụ, chính là vì để thu hút Thomas đi về phía sảnh phụ còn lại kia, dụ hắn đi vào vị trí đó.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Kể cả việc Lý Xuân bị thương bị bắt làm con tin, thật ra cũng là một màn kịch mà chúng ta đã vạch ra sẵn. Nhưng để có thể diễn xuất chân thật hơn, nên đành phải vất vả cho Lý Xuân vậy! Vất vả cho cậu rồi, Lý Xuân.”
Lý Xuân mỉm cười trả lời: “Đây chỉ là trách nhiệm của tôi mà thôi.”
“Thomas có thể chèn người vào trong đội ngũ của ta, thì người của ta cũng có thể được sắp đặt cạnh ông ta. Người của ta vẫn luôn luôn ám chỉ cho Thomas biết, nơi mà Lý Xuân và Ella đã phá hủy, nhất định là nơi thông đến hầm mộ thật sự, cho nên họ mới ra tay phá hủy trước. Cũng vì vậy, nên Thomas mới tin tưởng không chút nghi ngờ nào cả.”
“Thomas cảm thấy ông ta rất hiểu rõ ta, cho nên mới càng tin rằng trung tâm của hầm mộ là ở đây.” Hà Nhật Dương khẽ cười lên: “Thật ra tám viên ngọc đó, cũng là ta cố ý để trong căn phòng bồi táng. Tất cả đều là công lao của cô ella, là cô ấy cố ý nói cho họ biết, muốn có được bí mật của vĩnh sinh thì nhất định phải khởi động tế đàn. Và người của ta, cứ đứng kế bên châm dầu vào lửa, Thomas muốn không mắc bẫy cũng rất khó.”
“Quả thật là quá kỳ diệu rồi, vậy thì, trung tâm của hầm mộ thật sự ở đó sao?” Có người nhịn không được bèn hỏi.
“Đương nhiên không ở đó rồi.” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Chúng ta từ đầu tới cuối, đều chỉ đang xoay vòng vòng bên ngoài mà thôi.”
Tất cả những người tại đó đều dựng hết cả tóc gáy.
Khi những người này nhìn Hà Nhật Dương thêm lần nữa, trong mắt họ chợt có chút gì đó khó hiểu.
Người đàn ông này, rốt cuộc đã lập ra được bao nhiêu kế hoạch rồi?
Trên bề mặt hắn không hề làm gì cả, nhưng thực chất hắn đã làm hết tất cả rồi!
Mọi người cũng vất vả suốt một ngày một đêm, ngay đến trung tâm của hầm mộ cũng không hề chạm đến được ư?
Ella gật đầu nói: “May là chúng ta nhanh tay lẹ chân, nếu không thì, sẽ bị lộ hết!”
Miệng của Tống Thanh mở rất to.
Cô cứ cảm thấy tất cả những thứ này thật vi diệu.
Tại sao những người khác đạo mộ đều giống như một bộ phim kinh dị, nhưng khi bản thân cô đạo mộ lại là sự trộn lẫn giữa những cuộc chiến của gián điệp cộng thêm 007 và cuộc chiến hỗn loạn trong phim Hồng Kong hết vậy?
Thì ra mọi người đều là ảnh đế ảnh hậu!
Chỉ có mình cô là đồ ngốc mà thôi!
“Được rồi, dù sao thì chúng ta cũng đã thoát ra ngoài, vậy thì hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Hà Nhật Dương ra lệnh.
Có một chút việc, hắn không muốn giải thích quá rõ.
Khi trở về thị trấn, Tống Thanh cuối cùng cũng hoàn hồn lại, hỏi Hà Nhật Dương: “Những việc đó tất cả đều nằm trong dự tính của anh ư?’
Hà Nhật Dương cười đau khổ: “Sao lại tất cả được? Anh cũng rất bất ngờ với việc mẹ em bị bắt làm con tin. May là lúc sau cũng không có xảy ra việc gì ngoài dự kiến, nếu không thì tội lỗi của anh quá lớn rồi. Anh cũng không ngờ Thomas lại điên rồ đến như vậy.”
Tống Thanh đến giờ mới yên tâm, cô kéo dãn tay chân ra, sau đó thoải mái phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.
Một ngày một đêm dưới mặt đất, quả thật là dài như cả năm vậy.
Ánh nắng mặt trời ấm áp này mới là an toàn nhất!
“Vậy anh bắt đầu lập kế hoạch từ khi nào vậy?” Tống Thanh hiếu kỳ hỏi.
“Đã được một khoảng thời gian rồi.” Hà Nhật Dương hàm hồ trả lời.
“Vậy cô ella thì sao?” Tống Thanh tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên cũng đã liên lạc trước rồi.” Hà Nhật Dương tiếp tục cười nói: “Chỉ là việc này nhất định phải giấu hết tất cả mọi người. Bên cạnh anh có tai mắt của ông ta, nên không an toàn. Dù là vậy, nhưng vẫn có tin tức bị tiết lộ ra ngoài. Ví dụ như, chuyện bức tranh đó. Thật ra chuyến đi xuống hầm mộ lần này, chắc chắn có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp. Anh cũng không hiểu, tại sao người đàn ông bí ẩn đó lại giống y hệt anh, tại sao người phụ nữ trên bức tranh đó lại giống y hệt em như vậy.”
“Nhưng anh cũng không dự định sẽ làm rõ những chuyện này. Anh chỉ cần biết, em vẫn ở bên anh, thì đã quá đủ rồi.” Hà Nhật Dương say đắm nhìn Tống Thanh: “Thanh Thanh, lời nói mà em đã từng nói trong đó, bây giờ còn có tác dụng không?”
Tống Thanh vô cùng cảm động, sau đó đôi tai cô chợt đỏ lên, cô gật đầu.
Hai người đã từng trải qua sống chết cùng nhau, thì còn gì không thể khắc phục được nữa chứ?
“Vậy thì đã đủ rồi.” Hà Nhật Dương nắm lấy tay của Tống Thanh, đặt lên môi hôn một cái: “Trên thế giới này luôn tràn đầy các loại bí ẩn. Anh không hề quan tâm. Anh chỉ quan tâm, tương lai của chúng ta mà thôi!”
Tống Thanh khẽ gật đầu.
Cô xoay đầu nhìn về phía hầm mộ, con đường bên đó đã bị phá hủy rồi.
Những người khác nếu muốn vào đó, chỉ e là rất khó.
Vậy thì cứ để hầm mộ này vĩnh viễn phong ấn tại nơi này, vĩnh viễn bảo vệ phong cảnh và đất đai của nơi này vậy.
Còn giấc mơ dưới nước đó, rốt cuộc có thật sự tồn tại hay không, hay chỉ là ảo giác của mình mà thôi?
Nhưng mà, đó cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Điều quan trọng nhất, chính là mình chính là người đang sống sờ sờ trên đời.
Mình tên là Tống Thanh.
Vậy thì đã quá đủ rồi.
Khi đến thị trấn, thì nghe thấy những người trên thị trấn nói, sáng nay có một cơn động đất diễn ra, tuy cơn động đất không lớn, nhưng cũng khiến đất đai nứt ra rất dữ dội.
Những người sống sót trở về đều biết, chắc hầm mộ đó đã bị phong ấn lại một cách triệt để rồi.
Dòng nước mà họ dẫn tới, cũng đủ để nhấn chìm nguyên một cái thị trấn.
Nên cũng vừa đủ để nhấn chìm một cái hầm mộ.
Mọi người vừa run vừa sợ suốt một ngày một đêm, sau khi trở về, thì ai cũng không còn sức để nói chuyện nữa, lăn ra ngủ ngay, nghỉ ngơi suốt hai ngày mới có thể hồi phục lại bình thường.
Những người không liên quan đều nhất nhất cáo từ rời khỏi, cuối cùng chỉ còn những người quan trọng ở lại mà thôi.
Phan Thịnh Phan Ly cứ cảm thán nói: “Trải nghiệm lần này quả thật rất kích thích! Suốt đời này tôi cũng không thể quên được.”
“Tôi cũng vậy.” Vũ Ngọc Bình chống cằm nói.
“Anh sao vậy?” Phan Thịnh Phan Ly hỏi.
“Đừng nói nữa.” Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng: “Chắc lần này tôi thua thật rồi.”
Sau đó Phan Thịnh Phan Ly cứ cười khúc khích hết nửa ngày.
Tại một nơi khác, Phương Mạn Luân nhìn thẳng vào Hà Nhật Dương, thẳng thắn hỏi: “Anh định trao hết công lao lần này cho Thanh Thanh ư?”
Tám người đó cùng đặt tám viên ngọc lên tế đàn, Thomas vui mừng cười lớn: “Tổng giám đốc Hà, hợp tác một chút được không?”
Hà Nhật Dương đột nhiên cười rất vui vẻ: “Cám ơn ông Thomas đã cho chúng tôi toại nguyện!”
Nụ cười trên khuôn mặt Thomas chợt khựng lại: “Ý của ngươi là gì?”
“Nếu không có sự phối hợp của ông, thì ta cũng sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ của ta dễ dàng như vậy. Dù sao thì, Thomas cũng không giống với những tên ngu khác, muốn cho ông xanh cỏ, cũng không phải chuyện dễ dàng gì.” Hà Nhật Dương đột nhiên cười rất tươi về hướng Thomas: “Bây giờ, cũng đến lúc phải nói lời tạm biệt rồi, à không, là vĩnh biệt!”
Vừa dứt lời, không đợi Thomas kịp phản ứng, thì tám viên ngọc đột nhiên phát ra luồng sáng lạ thường, bao quanh hết xung quanh tế đàn trong tích tắc.
Thomas nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, dù có ngu như thế nào đi nữa thì hắn cũng đã phản ứng ra rồi.
Hắn rút súng ra bắn điên cuồng về phía Hà Nhật Dương.
Nhưng đã quá trễ rồi.
Tất cả những người trên tế đàn, chợt biến mất hết trơn!
Một giây sau, vị trí phía dưới tế đàn, có một cái lỗ rất to lớn hiện ra!
Lúc này, có người đột nhiên kêu lên: “Hãy nhìn xem, chiếc quan tài đó là giả!”
Cái gì? Giả ư?
Đúng lúc này, chợt không ngừng có tiếng nước phát ra từ cánh cửa đằng sau.
Thomas xoay đầu qua nhìn, chết đứng cả người!
Một dòng nước to lớn đang điên cuồng chảy về phía những người trong phòng.
“Chạy mau…” Thomas chỉ kịp nói được hai chữ, thì đã bị dòng nước nhấn chìm mất rồi!
Những người khác đang thử nhảy xuống cái lỗ đó, nhưng sau khi những người đó nhảy xuống, chỉ kịp nghe thấy họ kêu thét thảm thiết, sau đó thì đã biệt vô âm tín cả rồi.
Dòng nước, chảy quá siết.
Những người trong phòng, bất cứ ai cũng không có thời gian để phản ứng, thì đã bị nuốt chửng mất rồi.
Và Tống Thanh bọn họ, trong khoảng khắc tám viên ngọc phát sáng, thì tế đàn dưới chân họ chợt mở ra!
Mọi người đều rớt xuống một cái hố sâu rất lớn, không cách nào đoán trước được.
Thế nhưng, Tống Thanh sau khi rơi xuống liền cảm thấy mình đã nằm trên một túi hơi cực lớn.
Đợi sau khi tất cả mọi người rơi xuống hết, thì có người đã vung đao cắt đứt túi hơi rồi.
Túi hơi giống y như một cái sủi cảo to lớn vậy, ôm hết tất cả mọi người lại. Sau đó nhanh chóng rơi xuống dưới.
Tống Thanh cố nhịn không phát ra bất kỳ tiếng hét nào cả, cô cứ ôm chặt lấy Tống Tử Dao, cố gắng chịu đựng cảm giác mất đi trọng tâm đó và rơi nhanh xuống dưới.
Không biết đã rơi xuống bao lâu, đến khi Tống Thanh sắp chịu không nổi nữa, thì cuối cùng cũng cảm nhận được túi hơi rơi vào trong nước, khiến mọi người lấy lại được thăng bằng.
Túi hơi cứ nổi lên và lặn xuống trong nước rất lâu, cuối cùng cũng từ nơi nước chảy siết chảy xuống nơi nước chảy chậm.
Đợi sau khi ổn định lại hết hoàn cảnh xung quanh, mới có người mở túi khí ra.
Khi không khí tươi mới bên ngoài tràn vào thì Tống Thanh kích động đến nỗi sắp khóc ra ngoài.
Mặt trời!
Cô thật sự đã nhìn thấy Mặt trời rồi!
Đúng là mặt trời mọc của buổi sáng!
Những người khác đều thở phào nhẹ nhõm, khốn khổ bò lên bờ từ trong túi hơi, sau đó vui mừng hét lên.
Chúc mừng mọi người cuối cùng cũng có thể sống sót ra ngoài!
Tống Thanh chợt ôm lấy Tống Tử Dao và Ella: “Chúng ta đã trở về rồi, chúng ta đã sống sót trở về rồi!”
Tống Tử Dao và Ella gật đầu lia lịa, ôm Tống Thanh lại.
Những người khác cũng vui mừng ôm nhau, trao cho nhau những sự an ủi và động viên.
Đợi đến khi mặt trời ló dạng hết, thì tâm trạng kích động của mọi người mới từ từ bình phục lại được.
Từ tối qua Phương Mạn Luân đã rất ít khi mở miệng nói chuyện, cuối cùng anh ta cũng chịu không nổi hỏi Hà Nhật Dương: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sao anh lại đặt túi hơi ở đây?|
Hà Nhật Dương mỉm cười nhìn những người khác một cái, thản nhiên nói: “mọi người tưởng ta cho cô và Lý Xuân, dẫn theo thuộc hạ bí mật tiến vào đây chỉ để làm nổ tung lối đi đó thôi ư?”
“Chẳng lẽ không phải sao? Nhưng người khác đều hiếu kỳ hỏi.
Hà Nhật Dương thản nhiên nói: “Sao ta lại cho ông ta chạm vào trung tâm hầm mộ thật sự được chứ? Cho nên ta mới cho cô ella và Lý Xuân tạo ra một hiện trường giả. Cỗ quan tài đó, cô ella đã từng gặp qua, cho nên mới làm ra được một cái giả mạo, đặt ở đó từ sớm, sau đó làm một cái tế đàn giả.”
“Nhưng tại sao Thomas lại dễ dàng mắc bẫy được như vậy?” Vũ Ngọc Bình hỏi.
“Bởi vì đó là đồ giả mạo được làm y hệt! Mọi người có còn nhớ ta đã từng nói qua, bức vẽ mặt bằng mà ta có được, những người khác đều có không? Ta còn một câu nữa vẫn chưa nói, đó chính là, ta đã lấy được tấm chi tiết hơn nữa, nhưng họ lại không có.” Hà Nhật Dương cười rất tự tin: “Nơi cung cấp cho ta bức vẽ đó, chính là Cục địa chất và di tích văn hóa của quốc gia. Về mặt này, ta hoàn toàn nắm được phần thắng.”
Những người xung quanh, đều há hốc mồm kinh ngạc!
“Ta đã cho Lý Xuân và cô của ta làm nổ tung hết một bên của sảnh phụ, chính là vì để thu hút Thomas đi về phía sảnh phụ còn lại kia, dụ hắn đi vào vị trí đó.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “Kể cả việc Lý Xuân bị thương bị bắt làm con tin, thật ra cũng là một màn kịch mà chúng ta đã vạch ra sẵn. Nhưng để có thể diễn xuất chân thật hơn, nên đành phải vất vả cho Lý Xuân vậy! Vất vả cho cậu rồi, Lý Xuân.”
Lý Xuân mỉm cười trả lời: “Đây chỉ là trách nhiệm của tôi mà thôi.”
“Thomas có thể chèn người vào trong đội ngũ của ta, thì người của ta cũng có thể được sắp đặt cạnh ông ta. Người của ta vẫn luôn luôn ám chỉ cho Thomas biết, nơi mà Lý Xuân và Ella đã phá hủy, nhất định là nơi thông đến hầm mộ thật sự, cho nên họ mới ra tay phá hủy trước. Cũng vì vậy, nên Thomas mới tin tưởng không chút nghi ngờ nào cả.”
“Thomas cảm thấy ông ta rất hiểu rõ ta, cho nên mới càng tin rằng trung tâm của hầm mộ là ở đây.” Hà Nhật Dương khẽ cười lên: “Thật ra tám viên ngọc đó, cũng là ta cố ý để trong căn phòng bồi táng. Tất cả đều là công lao của cô ella, là cô ấy cố ý nói cho họ biết, muốn có được bí mật của vĩnh sinh thì nhất định phải khởi động tế đàn. Và người của ta, cứ đứng kế bên châm dầu vào lửa, Thomas muốn không mắc bẫy cũng rất khó.”
“Quả thật là quá kỳ diệu rồi, vậy thì, trung tâm của hầm mộ thật sự ở đó sao?” Có người nhịn không được bèn hỏi.
“Đương nhiên không ở đó rồi.” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Chúng ta từ đầu tới cuối, đều chỉ đang xoay vòng vòng bên ngoài mà thôi.”
Tất cả những người tại đó đều dựng hết cả tóc gáy.
Khi những người này nhìn Hà Nhật Dương thêm lần nữa, trong mắt họ chợt có chút gì đó khó hiểu.
Người đàn ông này, rốt cuộc đã lập ra được bao nhiêu kế hoạch rồi?
Trên bề mặt hắn không hề làm gì cả, nhưng thực chất hắn đã làm hết tất cả rồi!
Mọi người cũng vất vả suốt một ngày một đêm, ngay đến trung tâm của hầm mộ cũng không hề chạm đến được ư?
Ella gật đầu nói: “May là chúng ta nhanh tay lẹ chân, nếu không thì, sẽ bị lộ hết!”
Miệng của Tống Thanh mở rất to.
Cô cứ cảm thấy tất cả những thứ này thật vi diệu.
Tại sao những người khác đạo mộ đều giống như một bộ phim kinh dị, nhưng khi bản thân cô đạo mộ lại là sự trộn lẫn giữa những cuộc chiến của gián điệp cộng thêm 007 và cuộc chiến hỗn loạn trong phim Hồng Kong hết vậy?
Thì ra mọi người đều là ảnh đế ảnh hậu!
Chỉ có mình cô là đồ ngốc mà thôi!
“Được rồi, dù sao thì chúng ta cũng đã thoát ra ngoài, vậy thì hãy nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Hà Nhật Dương ra lệnh.
Có một chút việc, hắn không muốn giải thích quá rõ.
Khi trở về thị trấn, Tống Thanh cuối cùng cũng hoàn hồn lại, hỏi Hà Nhật Dương: “Những việc đó tất cả đều nằm trong dự tính của anh ư?’
Hà Nhật Dương cười đau khổ: “Sao lại tất cả được? Anh cũng rất bất ngờ với việc mẹ em bị bắt làm con tin. May là lúc sau cũng không có xảy ra việc gì ngoài dự kiến, nếu không thì tội lỗi của anh quá lớn rồi. Anh cũng không ngờ Thomas lại điên rồ đến như vậy.”
Tống Thanh đến giờ mới yên tâm, cô kéo dãn tay chân ra, sau đó thoải mái phơi mình dưới ánh nắng mặt trời.
Một ngày một đêm dưới mặt đất, quả thật là dài như cả năm vậy.
Ánh nắng mặt trời ấm áp này mới là an toàn nhất!
“Vậy anh bắt đầu lập kế hoạch từ khi nào vậy?” Tống Thanh hiếu kỳ hỏi.
“Đã được một khoảng thời gian rồi.” Hà Nhật Dương hàm hồ trả lời.
“Vậy cô ella thì sao?” Tống Thanh tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên cũng đã liên lạc trước rồi.” Hà Nhật Dương tiếp tục cười nói: “Chỉ là việc này nhất định phải giấu hết tất cả mọi người. Bên cạnh anh có tai mắt của ông ta, nên không an toàn. Dù là vậy, nhưng vẫn có tin tức bị tiết lộ ra ngoài. Ví dụ như, chuyện bức tranh đó. Thật ra chuyến đi xuống hầm mộ lần này, chắc chắn có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp. Anh cũng không hiểu, tại sao người đàn ông bí ẩn đó lại giống y hệt anh, tại sao người phụ nữ trên bức tranh đó lại giống y hệt em như vậy.”
“Nhưng anh cũng không dự định sẽ làm rõ những chuyện này. Anh chỉ cần biết, em vẫn ở bên anh, thì đã quá đủ rồi.” Hà Nhật Dương say đắm nhìn Tống Thanh: “Thanh Thanh, lời nói mà em đã từng nói trong đó, bây giờ còn có tác dụng không?”
Tống Thanh vô cùng cảm động, sau đó đôi tai cô chợt đỏ lên, cô gật đầu.
Hai người đã từng trải qua sống chết cùng nhau, thì còn gì không thể khắc phục được nữa chứ?
“Vậy thì đã đủ rồi.” Hà Nhật Dương nắm lấy tay của Tống Thanh, đặt lên môi hôn một cái: “Trên thế giới này luôn tràn đầy các loại bí ẩn. Anh không hề quan tâm. Anh chỉ quan tâm, tương lai của chúng ta mà thôi!”
Tống Thanh khẽ gật đầu.
Cô xoay đầu nhìn về phía hầm mộ, con đường bên đó đã bị phá hủy rồi.
Những người khác nếu muốn vào đó, chỉ e là rất khó.
Vậy thì cứ để hầm mộ này vĩnh viễn phong ấn tại nơi này, vĩnh viễn bảo vệ phong cảnh và đất đai của nơi này vậy.
Còn giấc mơ dưới nước đó, rốt cuộc có thật sự tồn tại hay không, hay chỉ là ảo giác của mình mà thôi?
Nhưng mà, đó cũng không còn quan trọng nữa rồi.
Điều quan trọng nhất, chính là mình chính là người đang sống sờ sờ trên đời.
Mình tên là Tống Thanh.
Vậy thì đã quá đủ rồi.
Khi đến thị trấn, thì nghe thấy những người trên thị trấn nói, sáng nay có một cơn động đất diễn ra, tuy cơn động đất không lớn, nhưng cũng khiến đất đai nứt ra rất dữ dội.
Những người sống sót trở về đều biết, chắc hầm mộ đó đã bị phong ấn lại một cách triệt để rồi.
Dòng nước mà họ dẫn tới, cũng đủ để nhấn chìm nguyên một cái thị trấn.
Nên cũng vừa đủ để nhấn chìm một cái hầm mộ.
Mọi người vừa run vừa sợ suốt một ngày một đêm, sau khi trở về, thì ai cũng không còn sức để nói chuyện nữa, lăn ra ngủ ngay, nghỉ ngơi suốt hai ngày mới có thể hồi phục lại bình thường.
Những người không liên quan đều nhất nhất cáo từ rời khỏi, cuối cùng chỉ còn những người quan trọng ở lại mà thôi.
Phan Thịnh Phan Ly cứ cảm thán nói: “Trải nghiệm lần này quả thật rất kích thích! Suốt đời này tôi cũng không thể quên được.”
“Tôi cũng vậy.” Vũ Ngọc Bình chống cằm nói.
“Anh sao vậy?” Phan Thịnh Phan Ly hỏi.
“Đừng nói nữa.” Vũ Ngọc Bình thở dài một tiếng: “Chắc lần này tôi thua thật rồi.”
Sau đó Phan Thịnh Phan Ly cứ cười khúc khích hết nửa ngày.
Tại một nơi khác, Phương Mạn Luân nhìn thẳng vào Hà Nhật Dương, thẳng thắn hỏi: “Anh định trao hết công lao lần này cho Thanh Thanh ư?”
Bình luận facebook