Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-250
CHƯƠNG 250: NGƯỜI NHÀ ĐOÀN TỤ
Nhìn thấy bà ngoại vui mừng như vậy khi bị hắn nịnh hót, thì đã biết được, công lực nói lời ăn tiếng ngọt của tên này lại nâng cấp nữa rồi!
Lúc này Lý Xuân mới đi tới, gật đầu với Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương lập tức nói: “Bà ngoại, lần này chúng cháu trở về đây, sau khi bà nội của cháu biết tin cũng muốn đi theo để thăm ngoại, nhưng do nội đã lớn tuổi, sức khỏe không cho phép, cho nên mới kêu cháu mang quà tới thăm ngoại. Nội nói, ngoại lớn hơn nội mấy tuổi, vốn dĩ nội phải đến thăm trước, nhưng lần này người không đến được, thì tấm lòng nhất định phải đến được.”
Hà Nhật Dương giơ tay lên, Lý Xuân lập tức lễ phép đưa danh sách quà tặng cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đích thân đưa danh sách cho Bà cụ Tống: “Bà ngoại, đây là chút lòng thành của bà nội và của Nhà họ Hà, hy vọng bà ngoại đừng từ chối. Mẹ cháu vừa mới về nước, mẹ cũng muốn tới bày tỏ lòng hiếu thảo với ngoại nhưng vẫn chưa đến được. Cháu thân là con rể cũng là đứa con của mẹ, hãy cho phép cháu thay thế cho mẹ cháu, bày tỏ lòng hiếu thảo này.”
“Xem nào xem nào, cái miệng ngọt như đường này, hèn gì Thanh Thanh nhà ta mới cam tâm tình nguyện đi theo cháu.” Bà cụ Hà cố ý nghiêm túc nói: “Bà già này có muốn từ chối cũng không được rồi! Lỡ như chọc cho Thanh Thanh của nhà ta không vui, thì tội của ta quá lớn rồi!”
Tống Thanh đỏ mặt lên: “Bà ngoại!”
Tiếng cười chợt vang lên khắp phòng.
Nhà họ Hà lần này đã thực hiện đủ hết tất cả các lễ nghĩa.
Không những Bà cụ Hà, mà những người khác trong Nhà họ Tống đều nhận được một phần quà riêng và một danh sách tinh tế.
Những món quà này, không quý giá gì mấy, nhưng lại là những món quà thích hợp nhất với từng hoàn cảnh gia đình.
Vì thế nên khi nhận được những món quà đó, mọi người ai cũng vui mừng khôn xiết, cứ cười mãi không thôi.
Nhà họ Tống nhanh chóng đi về phía bàn ăn, ngồi đầy hết cả hai bàn.
Nam một bàn, nữ một bàn.
Tống Tử Dao và Tống Thanh, mỗi người một bên, ngồi kế bên Bà cụ Tống.
Không còn cách nào khác, quý nữ của Nhà họ Tống thì đương nhiên sẽ có đặc quyền.
Dù bất cứ khi nào, thì đặc quyền này vẫn luôn tồn tại.
Ai biểu Nhà họ Hà con trai nhiều con gái ít chứ? Nên con gái đương nhiên là bảo bối quý hiếm trong nhà rồi.
Bà cụ Tống gắp thức ăn cho Tống Tử Dao trước, vừa gắp vừa nói: “Những món này đều là những món con thích ăn lúc nhỏ. Những ngày tháng ở nước ngoài, không ăn được những món ăn nhà làm, giờ hãy ăn nhiều cho bổ. Con cũng đã bốn mươi mấy tuổi rồi, hãy nhìn xem con ốm thành như vậy nè.”
Tống Tử Dao cúi đầu xuống, ăn một cách buồn rầu, khóe mắt dần dần đỏ lên.
Tống Thanh nhìn qua bên đó, chợt làm nũng với Bà cụ Tống: “Bà ngoại, con cũng muốn!”
Bà cụ Tống thò tay chạm nhẹ vào chóp mũi của Tống Thanh: “Con bé này, sẽ không thiếu phần của con đâu mà!”
Điện thoại của Hà Nhật Dương reo lên, Lý Xuân vừa nhìn thấy số điện thoại, thì đã không hề do dự gì, nhanh chóng đi đến bên cạnh Hà Nhật Dương, và đưa điện thoại cho hắn, khẽ nói: “Là điện thoại của phu nhân.”
Hà Nhật Dương vừa nghe thấy thì đã lập tức nói với các anh họ và các cậu: “Xin lỗi, cháu ra ngoài một lát!”
Hà Nhật Dương xoay người qua và bắt máy: “Mẹ, có phải mẹ chuẩn bị về nước kích động quá nên ngủ không được phải không?”
Bên kia, bây giờ vẫn đang là nửa đêm.
Bà Hà lạnh lùng hừ lên một tiếng: “Mẹ quả thật là ngủ không được, nhưng không phải do sắp về mà ngủ không được, mà là bởi vì con!”
“Mẹ, con bị làm sao?” Hà Nhật Dương giả vờ ngốc nghếch.
“Nghe nói con nhường hết những công lao làm việc lần này cho Tống Thanh đúng không?” Bà Hà cao giọng nói: “Còn cho nó thân phận thành viên ngoại bộ của học viện nữa sao? Ai cho phép con làm thế?”
“Mẹ!” Hà Nhật Dương bất lực xoa đầu chân mày lại: “Việc này, vốn dĩ có công lao của Thanh Thanh.”
“Nhưng bên phía học viện…” Bà Hà vẫn chưa hài lòng.
“Mẹ! Mẹ dự định sử dụng quyền lợi phu nhân của Nhà họ Hà phải không?” Hà Nhật Dương chợt ngắt ngang lời của Bà Hà: “Nếu là như vậy, thì mẹ có thể dùng thân phận của Bà Hà, xác định mẹ có tư cách can thiệp không cho Thanh Thanh trở thành thành viên ngoại bộ của học viện.”
“Mẹ….” Bà Hà bị chặn cứng họng.
Bà chưa từng chính thức trở về Nhà họ Hà bao giờ cả!
Nói thật là, bà thật sự không có quyền lợi gì để can thiệp vào bất cứ quyết định nào của Nhà họ Hà!
Và quyết định này, không những là quyết định của Hà Nhật Dương, mà còn là ý kiến của Bà cụ Hà nữa!
Cũng có nghĩa là, Bà Hà bây giờ vốn dĩ không có quyền nào để quản lí Tống Thanh cả!
Ngoại trừ thân phận mẹ chồng của Tống Thanh để giáo dục Tống Thanh, thì không thể sử dụng bất cứ quyền lợi nào của Nhà họ Hà cả!
“Đây là ý kiến của bà nội, con chỉ tuân thủ theo lệnh của bà để làm việc thôi.” Hà Nhật Dương mỉm cười trả lời: “Mẹ, mẹ còn có dặn dò gì nữa không?”
Nhưng Bà Hà lại cười: “Được rồi, thằng chó con này, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì. con cứ ở bên cạnh người vợ và hiếu thảo với mẹ vợ của con đi! Mẹ không có việc gì nữa! Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, nếu con đã tha thứ cho Lam Lam, thì đừng suốt ngày không nghe điện thoại của nó.”
“Cô ấy đâu có chuyện gì để nói đâu.” Hà Nhật Dương không hề nể mặt trả lời: “Cô ấy muốn yêu đương cũng được, muốn ra ngoài chơi cũng được, con sẽ trả tiền cho cô ấy, nhưng không thể quản được cô ấy đã làm gì!”
“Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa.” Bà Hà cũng nói, bây giờ không phải lúc có thể chống đối được với Tống Thanh: “Nhưng con cũng không thể nuông chiều Tống Thanh như vậy.”
Bà bây giờ vẫn chưa thể chính thức trở về Nhà họ Hà, nên bà chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Đợi cơ hội trở về mừng thọ tám mươi tuổi của Bà cụ Hà, chính thức trở về Nhà họ Hà, thì lúc đó nhất định sẽ giáo xuyến lại con trai mình cho tốt!
“Mẹ, con nói thật với mẹ. Thanh Thanh chính là người mà con muốn tìm kiếm! Con đã tìm suốt mười tám năm rồi, bây giờ ông trời có mắt, đem cô ấy trở về bên con, dù gì đi nữa thì con cũng sẽ không bỏ lỡ cô ấy nữa!” Hà Nhật Dương bá đạo nói: “Dù mẹ có không thích Thanh Thanh như thế nào đi nữa, thì con cũng sẽ không ly hôn đâu! Bất quá thì, con sẽ học theo ba của năm ấy, bỏ hết tất cả vì tình yêu!”
“Được được được, xem như mẹ sợ con rồi.” Bà Hà nghe thấy Hà Nhật Dương nói như vậy, mới thốt lên: “Tất cả hãy cứ đợi ta về rồi nói.”
Sau khi cúp máy, Hà Nhật Dương ném lại điện thoại cho Lý Xuân: “Nếu Thôi Nguyệt Lam còn gọi điện đến thì nói ta không có ở đây.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Lý Xuân cười vui mừng nói.
Sau khi ăn uống no say, Tống Thanh cứ dám dính kế bên Bà cụ Tống để ăn quà vặt.
Bà không cho ai ăn quà vặt cả, chỉ cho duy nhất Tống Thanh ăn mà thôi.
Những người đàn ông cứ chơi đánh mạt chược chơi bài nói chuyện ở căn phòng bên ngoài, còn những người phụ nữ thì ở trong nhà bàn tán chuyện trò cùng nhau.
Khi trời trở nên tối mịt, thì Tống Nhị cuối cùng cũng về đến nhà.
Anh vừa vào cửa, thì một luồng gió lạnh thổi đến.
Còn chưa kịp chào hỏi các anh em chú bác, thì đã bị kêu vào trong rồi.
“Nhị ca!” Tống Thanh dịu dàng gọi tên anh: “Cho anh nè, đồ ăn vặt của bà ngoại bóc cho đó!”
Nhìn thấy Tống Thanh ôm lấy cả đồng đồ ăn vặt cười híp mắt lại, Tống Nhị chợt cười to lên, giơ tay xoa đầu Tống Thanh: “Thanh Thanh ăn là được rồi, anh không đói.”
Tống Nhị là một người lính nhiệt huyết.
Năm nay đã ba mươi ba tuổi rồi.
Nhưng vẫn cắm đầu vào công việc, không màng đến chuyện hôn nhân.
Quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, rất ít khi về nhà.
Lẩn trước cũng bởi vì anh nghe nói có tin tức của Tống Thanh, nên mới tạm thời sắp xếp một ngày nghỉ để đi gặp Tống Thanh.
Lần này cũng bởi vì Tống Thanh và Tống Tử Dao, nên mới đổi ngày nghỉ để trở về nhà.
“Cô, cuối cùng cô cũng về rồi!” Tống Nhị cười với Tống Tử Dao nói: “Cô còn nhớ khuôn mặt của cháu lúc nhỏ không?”
Tống Tử Dao nhịn không được bèn cười lên: “Đương nhiên nhớ rồi. Chỉ là thay đổi nhiều quá! Lúc nhỏ đứa bé đen thui kia, lại trở thành một người đàn ông bảnh bao như vậy rồi!”
Tống Nhị cao ráo lực lưỡng, việc tập luyện hằng ngày khiến anh trông hung dữ lạ thường.
Mợ ba thở dài một hơi nói: “Con nhà chúng ta sao thế này? Những đứa con gái thì đều cưới sớm hết cả rồi, còn những đứa con trai thì lại…”
Bà cụ Tống gật đầu nói: “Đúng vậy, các anh trai của nhà ta phải tranh thủ! Lão đại kinh doanh nên thường quen biết những đứa con gái khác, nhưng lão nhị thì lại không thể! Hằng ngày con đều phải giao lưu với một đống đàn ông, con không được lầm đường lạc lối đó nha!”
Tống Nhị còn chưa kịp mở miệng thì Tống Thanh cả cười phì ra rồi.
Sao bà ngoại lại theo kịp thời đại đến vậy?
Chẳng lẽ bà ngoại tưởng Nhị ca đang là gay sao?
Tống Nhị bất lực nhìn Bà cụ Tống một cái, sau đó xoay đầu qua nhìn Tống Thanh, thì đã biết được tiểu nha đầu này đã nghĩ bậy rồi.
“Dạ, bà nội! Lãnh đạo đội của cháu nói, sau tết sẽ cho cháu đổi gác. Sau này cháu sẽ không cần phải dẫn đội trực tiếp nữa, sẽ điều đến bộ phận quản lí. Đến lúc đó, thì cháu sẽ có thời gian đi xem mắt rồi!” Tống Nhị kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ thì cháu cũng không còn cách nào khác, mỗi ngày đều lăn lộn khắp nơi, cứ lên núi thì sẽ đi suốt mấy tháng trời, muốn đi xem mắt cũng không được!”
“Được, là cháu nói đó nha! Thanh Thanh, cháu đều nghe rõ hết đó nha?” Mợ ba vui mừng nói: “Để Thanh Thanh giám sát con!”
Tống Thanh lập tức gật đầu: “Dạ, mợ ba! Con đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Được! Vậy thì để Thanh Thanh giám sát vậy!” Tống Nhị sảng khoái trả lời.
Anh ấy cởi áo khoác ra, để lộ bộ quân phục màu xanh lá của quân đội bên trong, trên vai là hai ngôi sao đang phát ra ánh sáng chói chang hai bên.
Nhìn thấy đôi mắt sáng trưng của Tống Thanh, Tống Nhị chợt ném chiếc áo trong tay cho cô: “Anh được lệnh của bà nội nên mới cố tình sắp xếp lịch nghỉ phép, em hãy nói đi, em muốn đi đâu chơi?”
Tống Thanh cầm chiếc áo khoác của Tống Nhị trên tay, chớp mắt hỏi: “Anh Tiểu Ngũ nói, sẽ dẫn em đi xem băng đăng và đèn băng, còn nói, có màn câu cá trên băng nữa!”
Tống Nhị cười ha hả: “Được, vậy thì anh sẽ dẫn em đi xem thế giới băng tuyết!”
Những người đàn ông bên ngoài chúm tụm vào nhau, không ngừng nói về những chuyện liên quan đến Tống Thanh.
“Em rể, Thanh Thanh có bị ăn hiếp trong nhà của em không? Nhà họ Tống của chúng ta vẫn luôn là con trai nhiều hơn con gái! Thanh Thanh là đứa em gái duy nhất trong đời này của chúng ta, em không được ăn hiếp nó.” Tống tam ném con bài trong tay của mình ra.
Tống Tứ hùa theo: “Không được đâu! Nhà họ Hà không phải là người như vậy!”
Tống Ngũ nhìn Hà Nhật Dương một cái, không hề nói gì cả.
Những người khác đều không hiểu rõ Hà Nhật Dương là người như thế nào, nhưng anh ấy sao lại không biết được?
Anh ấy chưa bao giờ gặp qua đứa em rể nào nham hiểm thích hãm hại người như vậy!
Vả lại còn chuyên gia hãm hại người ngoài nữa chứ!
Hà Nhật Dương ung dung đánh bài trong tay ra ngoài: “Các anh, Thanh Thanh không những là bảo bối của các anh, mà cũng là bảo bối của em! Nếu có một ngày em phụ lòng của Thanh Thanh, thì các anh cứ đánh vào chỗ hiểm của em, em tuyệt đối sẽ không đánh trả lại!”
Tống tam ném mạnh con bài một cái: “Được, là em nói đó nha! Các anh em chúng ta đều nghe thấy đó!”
Hà Nhật Dương cười một cách kiêu ngạo: “Các anh cứ chờ mà xem!”
Ở một cái bàn còn lại, những người lớn đang trò chuyện cùng nhau.
Tống Nhất đứa cháu lớn nhất này đương nhiên phải ngồi cùng với ba và các chú của mình rồi.
“Tống Nhất, lần này Thanh Thanh và cô của con trở về đây, bà nội rất vui. Bà đã lớn tuổi rồi, không trải qua được quá nhiều sự vui mừng và đau buồn đâu. Nên lần này họ trở về, thì con biết nên làm như thế nào rồi đó.” Cậu cả mở miệng đầu tiên.
“Ba, con hiểu ý của ba mà.” Tống Nhất lập tức trả lời: “Con đảm bảo sẽ chăm sóc chu đáo cho Thanh Thanh và cô.”
Cậu cả gật đầu: “Mẹ con nhiều lúc cũng sẽ ghen tỵ, nên con phải khống chế sao cho vừa phải!”
“Con hiểu rồi!” Tống Nhất lập tức gật đầu trả lời.
“Còn nữa, Tiểu Linh bây giờ vẫn còn đang điều trị bên nước ngoài. Món tiền này, chúng ta không thể để cho Nhà họ Hà trả một mình được, Nhà họ Tống chúng ta còn chưa đến nỗi phải nghèo như vậy.” Cậu hai mở miệng nói: “Nhà chúng ta tuy không nhiều tiền lắm, nhưng mấy trăm triệu cũng có thể trả được mà.”
Cậu tư lập tức hùa theo: “Chú và anh ba cũng vậy.”
Tống Nhất lập tức hiểu ra: “Không cần đâu, món tiền này con sẽ trả! Con làm anh cả, thì nhất định phải chăm sóc cho Tiểu Linh. Tiểu Linh là người bất hạnh nhất trong anh em chúng con, nhưng cũng là người thông minh nhất. Nên nhất định không thể trì trệ việc điều trị được!”
Câu nói của Tống Nhất, khiến những người cậu đó rất hài lòng.
“Con là anh cả, nên chừng nào con mới dẫn đầu tổ chức đám cưới đây?” Cậu ba nhíu mày lên nói: “Từng đứa các con thật là làm người khác phải sốt cả ruột! Đến cuối năm thì con cũng đã ba mươi sáu tuổi rồi đó!”
Tống Nhất hơi ngại ngùng: “Chú hai!”
“Được rồi, được rồi.” Cậu sáu ra cứu vớt câu chuyện: “Lúc nãy không phải mẹ còn cho Thanh Thanh phải giám sát việc xem mắt của Tống Nhị sao? Hay là việc này cũng giao cho Thanh Thanh luôn đi! Được đứa con gái nhà chúng ta đảm nhiệm, thì chúng ta cũng yên tâm hơn!”
Nhìn thấy bà ngoại vui mừng như vậy khi bị hắn nịnh hót, thì đã biết được, công lực nói lời ăn tiếng ngọt của tên này lại nâng cấp nữa rồi!
Lúc này Lý Xuân mới đi tới, gật đầu với Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương lập tức nói: “Bà ngoại, lần này chúng cháu trở về đây, sau khi bà nội của cháu biết tin cũng muốn đi theo để thăm ngoại, nhưng do nội đã lớn tuổi, sức khỏe không cho phép, cho nên mới kêu cháu mang quà tới thăm ngoại. Nội nói, ngoại lớn hơn nội mấy tuổi, vốn dĩ nội phải đến thăm trước, nhưng lần này người không đến được, thì tấm lòng nhất định phải đến được.”
Hà Nhật Dương giơ tay lên, Lý Xuân lập tức lễ phép đưa danh sách quà tặng cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đích thân đưa danh sách cho Bà cụ Tống: “Bà ngoại, đây là chút lòng thành của bà nội và của Nhà họ Hà, hy vọng bà ngoại đừng từ chối. Mẹ cháu vừa mới về nước, mẹ cũng muốn tới bày tỏ lòng hiếu thảo với ngoại nhưng vẫn chưa đến được. Cháu thân là con rể cũng là đứa con của mẹ, hãy cho phép cháu thay thế cho mẹ cháu, bày tỏ lòng hiếu thảo này.”
“Xem nào xem nào, cái miệng ngọt như đường này, hèn gì Thanh Thanh nhà ta mới cam tâm tình nguyện đi theo cháu.” Bà cụ Hà cố ý nghiêm túc nói: “Bà già này có muốn từ chối cũng không được rồi! Lỡ như chọc cho Thanh Thanh của nhà ta không vui, thì tội của ta quá lớn rồi!”
Tống Thanh đỏ mặt lên: “Bà ngoại!”
Tiếng cười chợt vang lên khắp phòng.
Nhà họ Hà lần này đã thực hiện đủ hết tất cả các lễ nghĩa.
Không những Bà cụ Hà, mà những người khác trong Nhà họ Tống đều nhận được một phần quà riêng và một danh sách tinh tế.
Những món quà này, không quý giá gì mấy, nhưng lại là những món quà thích hợp nhất với từng hoàn cảnh gia đình.
Vì thế nên khi nhận được những món quà đó, mọi người ai cũng vui mừng khôn xiết, cứ cười mãi không thôi.
Nhà họ Tống nhanh chóng đi về phía bàn ăn, ngồi đầy hết cả hai bàn.
Nam một bàn, nữ một bàn.
Tống Tử Dao và Tống Thanh, mỗi người một bên, ngồi kế bên Bà cụ Tống.
Không còn cách nào khác, quý nữ của Nhà họ Tống thì đương nhiên sẽ có đặc quyền.
Dù bất cứ khi nào, thì đặc quyền này vẫn luôn tồn tại.
Ai biểu Nhà họ Hà con trai nhiều con gái ít chứ? Nên con gái đương nhiên là bảo bối quý hiếm trong nhà rồi.
Bà cụ Tống gắp thức ăn cho Tống Tử Dao trước, vừa gắp vừa nói: “Những món này đều là những món con thích ăn lúc nhỏ. Những ngày tháng ở nước ngoài, không ăn được những món ăn nhà làm, giờ hãy ăn nhiều cho bổ. Con cũng đã bốn mươi mấy tuổi rồi, hãy nhìn xem con ốm thành như vậy nè.”
Tống Tử Dao cúi đầu xuống, ăn một cách buồn rầu, khóe mắt dần dần đỏ lên.
Tống Thanh nhìn qua bên đó, chợt làm nũng với Bà cụ Tống: “Bà ngoại, con cũng muốn!”
Bà cụ Tống thò tay chạm nhẹ vào chóp mũi của Tống Thanh: “Con bé này, sẽ không thiếu phần của con đâu mà!”
Điện thoại của Hà Nhật Dương reo lên, Lý Xuân vừa nhìn thấy số điện thoại, thì đã không hề do dự gì, nhanh chóng đi đến bên cạnh Hà Nhật Dương, và đưa điện thoại cho hắn, khẽ nói: “Là điện thoại của phu nhân.”
Hà Nhật Dương vừa nghe thấy thì đã lập tức nói với các anh họ và các cậu: “Xin lỗi, cháu ra ngoài một lát!”
Hà Nhật Dương xoay người qua và bắt máy: “Mẹ, có phải mẹ chuẩn bị về nước kích động quá nên ngủ không được phải không?”
Bên kia, bây giờ vẫn đang là nửa đêm.
Bà Hà lạnh lùng hừ lên một tiếng: “Mẹ quả thật là ngủ không được, nhưng không phải do sắp về mà ngủ không được, mà là bởi vì con!”
“Mẹ, con bị làm sao?” Hà Nhật Dương giả vờ ngốc nghếch.
“Nghe nói con nhường hết những công lao làm việc lần này cho Tống Thanh đúng không?” Bà Hà cao giọng nói: “Còn cho nó thân phận thành viên ngoại bộ của học viện nữa sao? Ai cho phép con làm thế?”
“Mẹ!” Hà Nhật Dương bất lực xoa đầu chân mày lại: “Việc này, vốn dĩ có công lao của Thanh Thanh.”
“Nhưng bên phía học viện…” Bà Hà vẫn chưa hài lòng.
“Mẹ! Mẹ dự định sử dụng quyền lợi phu nhân của Nhà họ Hà phải không?” Hà Nhật Dương chợt ngắt ngang lời của Bà Hà: “Nếu là như vậy, thì mẹ có thể dùng thân phận của Bà Hà, xác định mẹ có tư cách can thiệp không cho Thanh Thanh trở thành thành viên ngoại bộ của học viện.”
“Mẹ….” Bà Hà bị chặn cứng họng.
Bà chưa từng chính thức trở về Nhà họ Hà bao giờ cả!
Nói thật là, bà thật sự không có quyền lợi gì để can thiệp vào bất cứ quyết định nào của Nhà họ Hà!
Và quyết định này, không những là quyết định của Hà Nhật Dương, mà còn là ý kiến của Bà cụ Hà nữa!
Cũng có nghĩa là, Bà Hà bây giờ vốn dĩ không có quyền nào để quản lí Tống Thanh cả!
Ngoại trừ thân phận mẹ chồng của Tống Thanh để giáo dục Tống Thanh, thì không thể sử dụng bất cứ quyền lợi nào của Nhà họ Hà cả!
“Đây là ý kiến của bà nội, con chỉ tuân thủ theo lệnh của bà để làm việc thôi.” Hà Nhật Dương mỉm cười trả lời: “Mẹ, mẹ còn có dặn dò gì nữa không?”
Nhưng Bà Hà lại cười: “Được rồi, thằng chó con này, đủ lông đủ cánh rồi chứ gì. con cứ ở bên cạnh người vợ và hiếu thảo với mẹ vợ của con đi! Mẹ không có việc gì nữa! Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con, nếu con đã tha thứ cho Lam Lam, thì đừng suốt ngày không nghe điện thoại của nó.”
“Cô ấy đâu có chuyện gì để nói đâu.” Hà Nhật Dương không hề nể mặt trả lời: “Cô ấy muốn yêu đương cũng được, muốn ra ngoài chơi cũng được, con sẽ trả tiền cho cô ấy, nhưng không thể quản được cô ấy đã làm gì!”
“Được rồi được rồi, mẹ không nói nữa.” Bà Hà cũng nói, bây giờ không phải lúc có thể chống đối được với Tống Thanh: “Nhưng con cũng không thể nuông chiều Tống Thanh như vậy.”
Bà bây giờ vẫn chưa thể chính thức trở về Nhà họ Hà, nên bà chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.
Đợi cơ hội trở về mừng thọ tám mươi tuổi của Bà cụ Hà, chính thức trở về Nhà họ Hà, thì lúc đó nhất định sẽ giáo xuyến lại con trai mình cho tốt!
“Mẹ, con nói thật với mẹ. Thanh Thanh chính là người mà con muốn tìm kiếm! Con đã tìm suốt mười tám năm rồi, bây giờ ông trời có mắt, đem cô ấy trở về bên con, dù gì đi nữa thì con cũng sẽ không bỏ lỡ cô ấy nữa!” Hà Nhật Dương bá đạo nói: “Dù mẹ có không thích Thanh Thanh như thế nào đi nữa, thì con cũng sẽ không ly hôn đâu! Bất quá thì, con sẽ học theo ba của năm ấy, bỏ hết tất cả vì tình yêu!”
“Được được được, xem như mẹ sợ con rồi.” Bà Hà nghe thấy Hà Nhật Dương nói như vậy, mới thốt lên: “Tất cả hãy cứ đợi ta về rồi nói.”
Sau khi cúp máy, Hà Nhật Dương ném lại điện thoại cho Lý Xuân: “Nếu Thôi Nguyệt Lam còn gọi điện đến thì nói ta không có ở đây.”
“Vâng, tổng giám đốc.” Lý Xuân cười vui mừng nói.
Sau khi ăn uống no say, Tống Thanh cứ dám dính kế bên Bà cụ Tống để ăn quà vặt.
Bà không cho ai ăn quà vặt cả, chỉ cho duy nhất Tống Thanh ăn mà thôi.
Những người đàn ông cứ chơi đánh mạt chược chơi bài nói chuyện ở căn phòng bên ngoài, còn những người phụ nữ thì ở trong nhà bàn tán chuyện trò cùng nhau.
Khi trời trở nên tối mịt, thì Tống Nhị cuối cùng cũng về đến nhà.
Anh vừa vào cửa, thì một luồng gió lạnh thổi đến.
Còn chưa kịp chào hỏi các anh em chú bác, thì đã bị kêu vào trong rồi.
“Nhị ca!” Tống Thanh dịu dàng gọi tên anh: “Cho anh nè, đồ ăn vặt của bà ngoại bóc cho đó!”
Nhìn thấy Tống Thanh ôm lấy cả đồng đồ ăn vặt cười híp mắt lại, Tống Nhị chợt cười to lên, giơ tay xoa đầu Tống Thanh: “Thanh Thanh ăn là được rồi, anh không đói.”
Tống Nhị là một người lính nhiệt huyết.
Năm nay đã ba mươi ba tuổi rồi.
Nhưng vẫn cắm đầu vào công việc, không màng đến chuyện hôn nhân.
Quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, rất ít khi về nhà.
Lẩn trước cũng bởi vì anh nghe nói có tin tức của Tống Thanh, nên mới tạm thời sắp xếp một ngày nghỉ để đi gặp Tống Thanh.
Lần này cũng bởi vì Tống Thanh và Tống Tử Dao, nên mới đổi ngày nghỉ để trở về nhà.
“Cô, cuối cùng cô cũng về rồi!” Tống Nhị cười với Tống Tử Dao nói: “Cô còn nhớ khuôn mặt của cháu lúc nhỏ không?”
Tống Tử Dao nhịn không được bèn cười lên: “Đương nhiên nhớ rồi. Chỉ là thay đổi nhiều quá! Lúc nhỏ đứa bé đen thui kia, lại trở thành một người đàn ông bảnh bao như vậy rồi!”
Tống Nhị cao ráo lực lưỡng, việc tập luyện hằng ngày khiến anh trông hung dữ lạ thường.
Mợ ba thở dài một hơi nói: “Con nhà chúng ta sao thế này? Những đứa con gái thì đều cưới sớm hết cả rồi, còn những đứa con trai thì lại…”
Bà cụ Tống gật đầu nói: “Đúng vậy, các anh trai của nhà ta phải tranh thủ! Lão đại kinh doanh nên thường quen biết những đứa con gái khác, nhưng lão nhị thì lại không thể! Hằng ngày con đều phải giao lưu với một đống đàn ông, con không được lầm đường lạc lối đó nha!”
Tống Nhị còn chưa kịp mở miệng thì Tống Thanh cả cười phì ra rồi.
Sao bà ngoại lại theo kịp thời đại đến vậy?
Chẳng lẽ bà ngoại tưởng Nhị ca đang là gay sao?
Tống Nhị bất lực nhìn Bà cụ Tống một cái, sau đó xoay đầu qua nhìn Tống Thanh, thì đã biết được tiểu nha đầu này đã nghĩ bậy rồi.
“Dạ, bà nội! Lãnh đạo đội của cháu nói, sau tết sẽ cho cháu đổi gác. Sau này cháu sẽ không cần phải dẫn đội trực tiếp nữa, sẽ điều đến bộ phận quản lí. Đến lúc đó, thì cháu sẽ có thời gian đi xem mắt rồi!” Tống Nhị kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ thì cháu cũng không còn cách nào khác, mỗi ngày đều lăn lộn khắp nơi, cứ lên núi thì sẽ đi suốt mấy tháng trời, muốn đi xem mắt cũng không được!”
“Được, là cháu nói đó nha! Thanh Thanh, cháu đều nghe rõ hết đó nha?” Mợ ba vui mừng nói: “Để Thanh Thanh giám sát con!”
Tống Thanh lập tức gật đầu: “Dạ, mợ ba! Con đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
“Được! Vậy thì để Thanh Thanh giám sát vậy!” Tống Nhị sảng khoái trả lời.
Anh ấy cởi áo khoác ra, để lộ bộ quân phục màu xanh lá của quân đội bên trong, trên vai là hai ngôi sao đang phát ra ánh sáng chói chang hai bên.
Nhìn thấy đôi mắt sáng trưng của Tống Thanh, Tống Nhị chợt ném chiếc áo trong tay cho cô: “Anh được lệnh của bà nội nên mới cố tình sắp xếp lịch nghỉ phép, em hãy nói đi, em muốn đi đâu chơi?”
Tống Thanh cầm chiếc áo khoác của Tống Nhị trên tay, chớp mắt hỏi: “Anh Tiểu Ngũ nói, sẽ dẫn em đi xem băng đăng và đèn băng, còn nói, có màn câu cá trên băng nữa!”
Tống Nhị cười ha hả: “Được, vậy thì anh sẽ dẫn em đi xem thế giới băng tuyết!”
Những người đàn ông bên ngoài chúm tụm vào nhau, không ngừng nói về những chuyện liên quan đến Tống Thanh.
“Em rể, Thanh Thanh có bị ăn hiếp trong nhà của em không? Nhà họ Tống của chúng ta vẫn luôn là con trai nhiều hơn con gái! Thanh Thanh là đứa em gái duy nhất trong đời này của chúng ta, em không được ăn hiếp nó.” Tống tam ném con bài trong tay của mình ra.
Tống Tứ hùa theo: “Không được đâu! Nhà họ Hà không phải là người như vậy!”
Tống Ngũ nhìn Hà Nhật Dương một cái, không hề nói gì cả.
Những người khác đều không hiểu rõ Hà Nhật Dương là người như thế nào, nhưng anh ấy sao lại không biết được?
Anh ấy chưa bao giờ gặp qua đứa em rể nào nham hiểm thích hãm hại người như vậy!
Vả lại còn chuyên gia hãm hại người ngoài nữa chứ!
Hà Nhật Dương ung dung đánh bài trong tay ra ngoài: “Các anh, Thanh Thanh không những là bảo bối của các anh, mà cũng là bảo bối của em! Nếu có một ngày em phụ lòng của Thanh Thanh, thì các anh cứ đánh vào chỗ hiểm của em, em tuyệt đối sẽ không đánh trả lại!”
Tống tam ném mạnh con bài một cái: “Được, là em nói đó nha! Các anh em chúng ta đều nghe thấy đó!”
Hà Nhật Dương cười một cách kiêu ngạo: “Các anh cứ chờ mà xem!”
Ở một cái bàn còn lại, những người lớn đang trò chuyện cùng nhau.
Tống Nhất đứa cháu lớn nhất này đương nhiên phải ngồi cùng với ba và các chú của mình rồi.
“Tống Nhất, lần này Thanh Thanh và cô của con trở về đây, bà nội rất vui. Bà đã lớn tuổi rồi, không trải qua được quá nhiều sự vui mừng và đau buồn đâu. Nên lần này họ trở về, thì con biết nên làm như thế nào rồi đó.” Cậu cả mở miệng đầu tiên.
“Ba, con hiểu ý của ba mà.” Tống Nhất lập tức trả lời: “Con đảm bảo sẽ chăm sóc chu đáo cho Thanh Thanh và cô.”
Cậu cả gật đầu: “Mẹ con nhiều lúc cũng sẽ ghen tỵ, nên con phải khống chế sao cho vừa phải!”
“Con hiểu rồi!” Tống Nhất lập tức gật đầu trả lời.
“Còn nữa, Tiểu Linh bây giờ vẫn còn đang điều trị bên nước ngoài. Món tiền này, chúng ta không thể để cho Nhà họ Hà trả một mình được, Nhà họ Tống chúng ta còn chưa đến nỗi phải nghèo như vậy.” Cậu hai mở miệng nói: “Nhà chúng ta tuy không nhiều tiền lắm, nhưng mấy trăm triệu cũng có thể trả được mà.”
Cậu tư lập tức hùa theo: “Chú và anh ba cũng vậy.”
Tống Nhất lập tức hiểu ra: “Không cần đâu, món tiền này con sẽ trả! Con làm anh cả, thì nhất định phải chăm sóc cho Tiểu Linh. Tiểu Linh là người bất hạnh nhất trong anh em chúng con, nhưng cũng là người thông minh nhất. Nên nhất định không thể trì trệ việc điều trị được!”
Câu nói của Tống Nhất, khiến những người cậu đó rất hài lòng.
“Con là anh cả, nên chừng nào con mới dẫn đầu tổ chức đám cưới đây?” Cậu ba nhíu mày lên nói: “Từng đứa các con thật là làm người khác phải sốt cả ruột! Đến cuối năm thì con cũng đã ba mươi sáu tuổi rồi đó!”
Tống Nhất hơi ngại ngùng: “Chú hai!”
“Được rồi, được rồi.” Cậu sáu ra cứu vớt câu chuyện: “Lúc nãy không phải mẹ còn cho Thanh Thanh phải giám sát việc xem mắt của Tống Nhị sao? Hay là việc này cũng giao cho Thanh Thanh luôn đi! Được đứa con gái nhà chúng ta đảm nhiệm, thì chúng ta cũng yên tâm hơn!”
Bình luận facebook