Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-251
CHƯƠNG 251: THÀNH PHỐ BẰNG TUYẾT
Cậu tứ suy tư nhìn con trai của mình một cái: “Ý kiến này hình như cũng không tồi!”
Vào buổi tối, lúc Tống Thanh và Hà Nhật Dương vừa vào phòng, thì Tống Thanh vui đến nỗi suýt nữa thì lăn lộn trên sàn mất rồi.
Bởi vì, thật sự quá thoải mái mà!
Ai nói mùa đông của miền Bắc rất cực khổ chứ?
Mau đứng ra đây, đảm bảo người đó sẽ không bị đánh chết đâu!
Lúc ở nhà thi cô đã muốn được thoải mái lăn qua lăn lại từ sớm rồi
Lần này Tống Thanh thật sự đã làm như vậy!
Cô vứt đôi dép qua một bên, sau đó chạy tới lăn lộn trên tấm thảm trải sàn!
A, đúng là thoải mái quá mà!
Hơi nóng ấm áp bay lên từ nền nhà, nằm trên thảm như vậy, quả nhiên là thoải mái đến nỗi không muốn đứng dậy nữa.
Hà Nhật Dương ngồi kế bên Tống Thanh, nhìn cô một cách chiều chuộng: “Em thích hơi ấm đến vậy ư?”
Tống Thanh thoải mái ưỡn lưng ra một cái: “Cái này ở miền Nam đâu có đâu.”
“Ai nói không có?” Hà Nhật Dương nhíu mày lên: “Trang viên Cảnh Hoa cũng có hơi ấm mà.”
Tống Thanh hơi nghi ngờ nhìn hắn: “Hả? Sao em lại không biết vậy?”
“Em cũng đâu có hỏi anh đâu!” Hà Nhật Dương bực bội trả lời: “Tuy miền Nam không tập trung cung cấp hơi ấm, nhưng không có nghĩa là chúng ta không có hệ thống cung cấp không khí độc lập!”
Tống Thanh suy nghĩ một hồi, cảm thấy hình như cũng có lý!
Trước kia khi cô sống ở chỗ của Tống Cương, Nhà họ Tống không hề có hệ thống cung cấp không khí của riêng mình, mọi người chỉ dùng máy điều hòa mà thôi.
Nên mới khiến cô ấy cho rằng, miền Nam không cung cấp hơi ấm được!
Nếu Trang viên Cảnh Hoa cũng có, thì Tống Thanh yên tâm rồi!
Đêm đó, Tống Thanh quả thật ngủ rất ngon.
Sáng ngày hôm sau, cô đã làm một giấc ngủ nướng hiếm có.
Người hầu đã đi vào nhìn hết mấy lần, đều phát hiện Tống Thanh vẫn chưa tỉnh dậy, bèn rón rén xoay người ra ngoài báo cáo tình hình.
Đợi đến khi Tống Thanh tỉnh dậy, thì mặt trời cũng đã lên cao rồi.
Tống Thanh chớp chớp mắt, mới chợt nhớ ra, ở đây là nhà của bà ngoại.
Cô lập tức nhảy xuống giường ngay, vừa dự định chạy nhanh qua đó thỉnh an bà, thì người hầu đã gõ cửa vào nói: “Tiểu tiểu thư, lão phu nhân đã nói rồi, cô chỉ cần ngủ cho tốt! Ở nhà chồng thì không còn cách nào khác, nhưng chỉ cần về đến nhà mẹ, thì cô chính là thiên kim của Nhà họ Tống, có thể hưởng thụ tất cả những đặc quyền.”
Động tác trên tay Tống Thanh chợt dừng lại, mặt đỏ ửng vô cùng.
“Vậy, những người khác thì sao?”
Tống Thanh ngại ngùng hỏi.
“Các thiếu gia đều đang trò chuyện bên ngoài, họ đều nói không cần phải gấp, đợi cô tỉnh dậy chải chuốt cho gọn gàng, thì sẽ dẫn cô đi chơi cũng không muộn.” Người hầu mỉm cười trả lời.
“Tôi biết rồi, cám ơn!” Tống Thanh nhanh chóng trả lời, trong lòng cô vẫn không ngừng oán trách cái tên Hà Nhật Dương bê bối này, hắn dậy sớm mà cũng không gọi cô dậy nữa!
Tống Thanh nhanh chóng chuẩn bị xong, sau đó chạy ra ngoài xem thử, may quá, các anh và Hà Nhật Dương đều ở đây!
Tống tam là người đầu tiên phát hiện ra Tống Thanh, chợt mỉm cười nói: “Em ngủ có quen không? Có cảm thấy không thoải mái không?”
Khuôn mặt Tống Thanh ửng hồng nói: “Tam ca, quen mà. Nhưng sao mọi người lại không gọi em dậy! Mất mặt quá!”
Tống Tứ híp mắt lại: “Không sao cả, nghe ba anh nói, lúc cô còn chưa lấy chồng, thì cũng có đặc quyền như vậy.”
Tống Ngũ gật đầu nói: “Em có muốn ăn chút gì trước không? Một lát phạm vi hoạt động của chúng ta có chút rộng lớn đó nha!”
Tống Thanh vừa nghe thấy thì đôi mắt cô chợt lóe sáng lên.
Hà Nhật Dương mỉm cười nói: “Bọn anh vừa mới ăn xong điểm tâm, mùi vị cũng không tồi! Em có muốn ăn thử không?”
Tống Thanh cũng không hề khách sáo, bèn ngồi xuống nói: “Được thôi!”
Người hầu lập tức bưng bữa sáng lên.
Bốn năm loại điểm tâm nhỏ đặt trên bàn, tuy số lượng không nhiều cũng không ít, nhưng cũng đủ để Tống Thanh ăn no, và cũng không lãng phí.
Tống Thanh vừa ăn vừa ngồi nghe các anh và Hà Nhật Dương trò chuyện.
Được thôi, những câu chuyện của đàn ông nhiều khi có chút cao siêu, Tống Thanh chỉ là một nhà tạo mẫu nhỏ nhoi và một nhà thiết kế mới vào nghề, đối với một số lĩnh vực cao siêu cô thực sự không hiểu biết gì nhiều.
Nhất là Tam ca lại làm việc trong nhà nước, những lời nói của anh được thể hiện vô cùng nghệ thuật.
Cũng làm khó cho Hà Nhật Dương, hắn phải bàn chuyện từ nhỏ đến lớn với kẻ ranh ma như Tam ca, thì thật là không dễ dàng chút nào!
Tống Nhất đang từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tống Thanh ăn cũng gần xong, bèn nói: “Xe đã chuẩn bị sẵn hết rồi, chúng ta có thể xuất phát!”
Tống Thanh nghe thấy vậy, bên nhanh chóng uống hết ly sữa trong tay, đứng thẳng người nói: “Em đã chuẩn bị xong rồi!”
Những người khác đều cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng hớn hở của Tống Thanh.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh đi đến miền Bắc vào mùa đông giá rét, vả lại còn là miền Đông Bắc rất lạnh giá nữa, nên rất hiếu kỳ với nó.
Vừa tới cửa chính, thì Tống Thanh đã nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe hơi dài màu đen dừng ở đó, bèn nói: “Nhà chúng ta nhiều người như vậy, đúng là chỉ có chiếc xe hơi dài này mới có thể chở hết được!”
“Trong đó chỉ có em nói nhiều nhất thôi!” Tống Ngũ thò tay sờ đầu Tống Thanh.
Mọi người nghe thấy vậy bèn cười ha hả lên xe.
Lý Xuân cùng những người khác đều đi theo chiếc xe đó ở đằng sau.
Tống Nhất xoay đầu qua nói với Tống Thanh: “Nơi đầu tiên em muốn đi đâu?”
Tống Thanh suy nghĩ một hồi nói: “Tam ca nói, ở đó có băng đăng!”
“Cái này phải xem vào buổi tối mới đẹp!” Tống tam nói với Tống Thanh: “Bây giờ thì đi trượt tuyết trước, có được không?”
“Được!” Tống Thanh vui vẻ trả lời!
Đoàn xe lập tức chạy về phía sân trượt tuyết lớn nhất ở nơi đó.
Khác với những sân trượt tuyết khác, tuyết ở đây hoàn toàn là tuyết thật, vả lại còn rất dày nữa!
Trận tuyết lớn như vậy, che phủ hết nguyên thành phố bằng màu trắng, trông đẹp đẽ lạ thường.
Tống Thanh ngồi trong xe, lấy điện thoại ra không ngừng chụp ảnh, vừa chụp vừa kinh ngạc kêu lên: “Aaaa, những mỹ nữ đó mặc ít vải như vậy, thật sự không sợ lạnh sao?”
Mọi người đều nhìn về phía của Tống Thanh đang nhìn, chỉ nhìn thấy nơi đó có hai mỹ nữ đang mặc áo lông vũ ở trên, còn phía dưới thì chỉ mặc đôi quần tất lưới mà thôi.
“Đẹp run lạnh lòng người mà!” Tống Tứ mỉm cười nói: “Có đúng không? Nhị ca?”
Tống Nhị cứ nhìn thẳng về phía trước trong suốt chuyến đi, nghe thấy Tống Tứ nói như vậy, anh chỉ liếc một cái qua bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Không đẹp bằng Thanh Thanh!”
Tống Thanh nghe thấy vậy, cảm thấy thích thú vô cùng: “Mợ ba nói Nhị ca không biết nói những lời ngon tiếng ngọt! Xem ra là mợ ba quá khiêm tốn rồi!”
Tống Nhất cười lớn và nói: “Anh cũng cảm thấy Thanh Thanh nhà ta là đẹp nhất!”
Những người anh khác đều hùa theo tán thành.
Hà Nhật Dương ung dung nói: “Anh cũng cảm thấy như vậy!”
Cái miệng của Tống Thanh sắp phải rớt ra ngoài mất rồi!
Trời ơi! Ở cạnh các anh lâu như vậy, mức độ mặt dày của mình đã lên cao chót vót rồi!
Sau khi đến nơi, Tống Thanh bèn nhảy xuống xe, hít một hơi thật sâu!
Woa, lạnh chết đi được!
Nếu không mặc như một cái bánh bao, thì Tống Thanh cảm thấy mình sẽ chết cóng thành một que băng mất thôi!
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh đi trượt tuyết, nên dưới sự hỗ trợ của nhân viên tại đó, cô đi từ từ về phía trước, y hệt như một con chim cánh cụt ngốc nghếch mập mạp vậy.
Động tác của cô ấy khiến ai cũng phải lăn ra cười.
Hà Nhật Dương và Tống Tứ càng quá đáng hơn, họ cứ không ngừng chụp Tống Thanh, nói nhất định phải chụp ảnh làm kỷ niệm!
Tống Thanh xông tới chụp lấy điện thoại, cuối cùng lại do không đứng vững, té ngã ngay xuống nền đất!
Lần này, dù cho là Tống Nhị lạnh lùng như băng thì cũng phải bật cười!
Thì ra, có một cô em gái ngốc nghếch, là như vậy!
Tống Thanh vùi đầu xuống trong tuyết.
Chết rồi, mất mặt chết đi được.
Đừng nói là những người anh đang đứng xem, dù là những nhân viên trong sân trượt cũng phải bò lăn ra cười.
Tống Thanh vùng vẫy hết nửa ngày, cuối cùng cũng bò dậy được từ trong đống tuyết, sau đó cô mới hung dữ liếc những người đang cười như điên đó một cái, rồi mới tiếp tục trượt tuyết dưới sự giúp đỡ của các nhân viên sân trượt.
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Tống Thanh, Tống Ngũ thở dài một hơi, nói với Hà Nhật Dương: “Ngốc như vậy, mà em cũng thích ư?”
Hà Nhật Dương bùi ngùi nói: “Hết cách rồi, em đã lỡ thích rồi, dù ngốc thế nào đi nữa cũng không thể đánh mất được.”
Tống Thanh sau khi lộn thêm mấy vòng, cuối cùng cũng biết cách trượt tuyết.
Đợi đến khi Tống Thanh không còn lộn vòng nữa, thì những đại soái ca đó mới đi tới, dẫn theo Tống Thanh đi trượt tuyết.
Tống Thanh nhìn thấy năm người anh của mình và Hà Nhật Dương, người này cứ đẹp trai hơn người kia, nhất là Hà Nhật Dương và Tống Ngũ, hai người đó quả thật là trượt vô cùng điệu nghệ, thân hình bảnh bao khiến những người xung quanh cứ không ngừng la hét và cổ vũ!
Tống Thanh nhìn thấy hai người này cứ lướt qua lướt lại bên cạnh cô, thậm chí lượn vòng quanh cô, chợt thở dài một tiếng.
Kỹ năng trượt tuyết này, quả nhiên hoàn toàn nhờ vào tài năng thiên phú mà!
“Coi chừng, phía trước có một khúc quanh lớn, mau theo sau nào!” Tống Nhị nhắc nhở Tống Thanh: “Tiểu Ngũ, lo cho Tống Thanh đi!”
“Được rồi!” Tống Ngũ vui mừng hô to, anh giảm tốc độ xuống, cùng Hà Nhật Dương bảo vệ Tống Thanh, từ từ quẹo qua.
Tống Thanh nghe theo sự chỉ dẫn của Hà Nhật Dương, vụng về quẹo qua, sau đó lướt nhanh xuống con dốc ở dưới!
Tống Thanh hớn hở phát ra tiếng la hét liên hoàn!
“Aaaaaa! Đúng là sướng quá đi!” Tống Thanh cảm nhận được tiếng gió cứ réo rít bên tai mình, chợt cảm thấy thân hình nhẹ tênh, y hệt như võ công cái thế, không gì có thể sánh bằng được!
Hèn gì nhiều người thích trượt tuyết như vậy!
Cảm giác lướt nhanh như gió này, thật là sảng khoái biết bao!
Tống Thanh lúc bắt đầu tập luyện tay chân vẫn còn bỡ ngỡ, sau đó dần dần thích ứng, nên cũng bắt đầu làm được những chiêu mới mẻ.
Nhìn thấy Tống Thanh cười vui vẻ suốt dọc đường như vậy, Tống Tứ mới tới gần Hà Nhật Dương nói: “Thanh Thanh thích tốc độ đến vậy sao? Có phải con bé rất thích đua xe không?”
“Anh đoán đúng rồi!” Hà Nhật Dương gật đầu: “Cô ấy rất thích tốc độ và những sự kích thích!”
Tống Tứ chợt hiểu ra, nhưng Hà Nhật Dương lại tiếp tục chế giễu: “Thế nhưng cô ấy rất nhát gan, không dám chạy nhanh, nên chỉ có thể ngắm nhìn người khác đua xe mà thôi.”
Những người xung quanh đều bò lăn ra cười.
Tống Thanh đã chơi suốt ba tiếng đồng hồ, đến nỗi mệt mỏi nằm lên đất không đứng dậy được nữa.
Khi cô cởi đồ trượt tuyết ra, thì Tống Thanh cảm thấy tê nhức khắp toàn thân.
Quả nhiên là không muốn đi thêm một bước nào nữa đâu.
Hà Nhật Dương chợt đi đến trước mặt Tống Thanh, hắn cong lưng lại, ngước đầu lên nhìn cô.
Phản ứng đầu tiên của Tống Thanh là ngơ ngác, nhưng sau đó cô đã hiểu ra, liền hí hửng nhảy lên lưng của Hà Nhật Dương.
Đôi tay Hà Nhật Dương ôm lấy chân của Tống Thanh, hắn bèn hất cô lên một cái, xoay vòng mấy cái trên đất.
Tống Thanh ôm lấy cổ của Hà Nhật Dương hét lên, sống chết cũng không chịu buông tay!
“Đi nào, chúng ta đi ăn nào!” Tống Nhất thân là lão đại đã ra mệnh lệnh: “Anh dẫn mọi người đi ăn món ngon đích thực của chúng ta!”
Tống Thanh chợt rất vui mừng, nằm trên lưng của Hà Nhật Dương nói: “Cho anh vất vả chút đó, một lát mới có thể ăn nhiều hơn.”
Hà Nhật Dương giơ tay lên vỗ vào mông của Tống Thanh: “Hình như em lại nặng hơn rồi!”
Cậu tứ suy tư nhìn con trai của mình một cái: “Ý kiến này hình như cũng không tồi!”
Vào buổi tối, lúc Tống Thanh và Hà Nhật Dương vừa vào phòng, thì Tống Thanh vui đến nỗi suýt nữa thì lăn lộn trên sàn mất rồi.
Bởi vì, thật sự quá thoải mái mà!
Ai nói mùa đông của miền Bắc rất cực khổ chứ?
Mau đứng ra đây, đảm bảo người đó sẽ không bị đánh chết đâu!
Lúc ở nhà thi cô đã muốn được thoải mái lăn qua lăn lại từ sớm rồi
Lần này Tống Thanh thật sự đã làm như vậy!
Cô vứt đôi dép qua một bên, sau đó chạy tới lăn lộn trên tấm thảm trải sàn!
A, đúng là thoải mái quá mà!
Hơi nóng ấm áp bay lên từ nền nhà, nằm trên thảm như vậy, quả nhiên là thoải mái đến nỗi không muốn đứng dậy nữa.
Hà Nhật Dương ngồi kế bên Tống Thanh, nhìn cô một cách chiều chuộng: “Em thích hơi ấm đến vậy ư?”
Tống Thanh thoải mái ưỡn lưng ra một cái: “Cái này ở miền Nam đâu có đâu.”
“Ai nói không có?” Hà Nhật Dương nhíu mày lên: “Trang viên Cảnh Hoa cũng có hơi ấm mà.”
Tống Thanh hơi nghi ngờ nhìn hắn: “Hả? Sao em lại không biết vậy?”
“Em cũng đâu có hỏi anh đâu!” Hà Nhật Dương bực bội trả lời: “Tuy miền Nam không tập trung cung cấp hơi ấm, nhưng không có nghĩa là chúng ta không có hệ thống cung cấp không khí độc lập!”
Tống Thanh suy nghĩ một hồi, cảm thấy hình như cũng có lý!
Trước kia khi cô sống ở chỗ của Tống Cương, Nhà họ Tống không hề có hệ thống cung cấp không khí của riêng mình, mọi người chỉ dùng máy điều hòa mà thôi.
Nên mới khiến cô ấy cho rằng, miền Nam không cung cấp hơi ấm được!
Nếu Trang viên Cảnh Hoa cũng có, thì Tống Thanh yên tâm rồi!
Đêm đó, Tống Thanh quả thật ngủ rất ngon.
Sáng ngày hôm sau, cô đã làm một giấc ngủ nướng hiếm có.
Người hầu đã đi vào nhìn hết mấy lần, đều phát hiện Tống Thanh vẫn chưa tỉnh dậy, bèn rón rén xoay người ra ngoài báo cáo tình hình.
Đợi đến khi Tống Thanh tỉnh dậy, thì mặt trời cũng đã lên cao rồi.
Tống Thanh chớp chớp mắt, mới chợt nhớ ra, ở đây là nhà của bà ngoại.
Cô lập tức nhảy xuống giường ngay, vừa dự định chạy nhanh qua đó thỉnh an bà, thì người hầu đã gõ cửa vào nói: “Tiểu tiểu thư, lão phu nhân đã nói rồi, cô chỉ cần ngủ cho tốt! Ở nhà chồng thì không còn cách nào khác, nhưng chỉ cần về đến nhà mẹ, thì cô chính là thiên kim của Nhà họ Tống, có thể hưởng thụ tất cả những đặc quyền.”
Động tác trên tay Tống Thanh chợt dừng lại, mặt đỏ ửng vô cùng.
“Vậy, những người khác thì sao?”
Tống Thanh ngại ngùng hỏi.
“Các thiếu gia đều đang trò chuyện bên ngoài, họ đều nói không cần phải gấp, đợi cô tỉnh dậy chải chuốt cho gọn gàng, thì sẽ dẫn cô đi chơi cũng không muộn.” Người hầu mỉm cười trả lời.
“Tôi biết rồi, cám ơn!” Tống Thanh nhanh chóng trả lời, trong lòng cô vẫn không ngừng oán trách cái tên Hà Nhật Dương bê bối này, hắn dậy sớm mà cũng không gọi cô dậy nữa!
Tống Thanh nhanh chóng chuẩn bị xong, sau đó chạy ra ngoài xem thử, may quá, các anh và Hà Nhật Dương đều ở đây!
Tống tam là người đầu tiên phát hiện ra Tống Thanh, chợt mỉm cười nói: “Em ngủ có quen không? Có cảm thấy không thoải mái không?”
Khuôn mặt Tống Thanh ửng hồng nói: “Tam ca, quen mà. Nhưng sao mọi người lại không gọi em dậy! Mất mặt quá!”
Tống Tứ híp mắt lại: “Không sao cả, nghe ba anh nói, lúc cô còn chưa lấy chồng, thì cũng có đặc quyền như vậy.”
Tống Ngũ gật đầu nói: “Em có muốn ăn chút gì trước không? Một lát phạm vi hoạt động của chúng ta có chút rộng lớn đó nha!”
Tống Thanh vừa nghe thấy thì đôi mắt cô chợt lóe sáng lên.
Hà Nhật Dương mỉm cười nói: “Bọn anh vừa mới ăn xong điểm tâm, mùi vị cũng không tồi! Em có muốn ăn thử không?”
Tống Thanh cũng không hề khách sáo, bèn ngồi xuống nói: “Được thôi!”
Người hầu lập tức bưng bữa sáng lên.
Bốn năm loại điểm tâm nhỏ đặt trên bàn, tuy số lượng không nhiều cũng không ít, nhưng cũng đủ để Tống Thanh ăn no, và cũng không lãng phí.
Tống Thanh vừa ăn vừa ngồi nghe các anh và Hà Nhật Dương trò chuyện.
Được thôi, những câu chuyện của đàn ông nhiều khi có chút cao siêu, Tống Thanh chỉ là một nhà tạo mẫu nhỏ nhoi và một nhà thiết kế mới vào nghề, đối với một số lĩnh vực cao siêu cô thực sự không hiểu biết gì nhiều.
Nhất là Tam ca lại làm việc trong nhà nước, những lời nói của anh được thể hiện vô cùng nghệ thuật.
Cũng làm khó cho Hà Nhật Dương, hắn phải bàn chuyện từ nhỏ đến lớn với kẻ ranh ma như Tam ca, thì thật là không dễ dàng chút nào!
Tống Nhất đang từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Tống Thanh ăn cũng gần xong, bèn nói: “Xe đã chuẩn bị sẵn hết rồi, chúng ta có thể xuất phát!”
Tống Thanh nghe thấy vậy, bên nhanh chóng uống hết ly sữa trong tay, đứng thẳng người nói: “Em đã chuẩn bị xong rồi!”
Những người khác đều cảm thấy buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng hớn hở của Tống Thanh.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh đi đến miền Bắc vào mùa đông giá rét, vả lại còn là miền Đông Bắc rất lạnh giá nữa, nên rất hiếu kỳ với nó.
Vừa tới cửa chính, thì Tống Thanh đã nhìn thấy bên ngoài có một chiếc xe hơi dài màu đen dừng ở đó, bèn nói: “Nhà chúng ta nhiều người như vậy, đúng là chỉ có chiếc xe hơi dài này mới có thể chở hết được!”
“Trong đó chỉ có em nói nhiều nhất thôi!” Tống Ngũ thò tay sờ đầu Tống Thanh.
Mọi người nghe thấy vậy bèn cười ha hả lên xe.
Lý Xuân cùng những người khác đều đi theo chiếc xe đó ở đằng sau.
Tống Nhất xoay đầu qua nói với Tống Thanh: “Nơi đầu tiên em muốn đi đâu?”
Tống Thanh suy nghĩ một hồi nói: “Tam ca nói, ở đó có băng đăng!”
“Cái này phải xem vào buổi tối mới đẹp!” Tống tam nói với Tống Thanh: “Bây giờ thì đi trượt tuyết trước, có được không?”
“Được!” Tống Thanh vui vẻ trả lời!
Đoàn xe lập tức chạy về phía sân trượt tuyết lớn nhất ở nơi đó.
Khác với những sân trượt tuyết khác, tuyết ở đây hoàn toàn là tuyết thật, vả lại còn rất dày nữa!
Trận tuyết lớn như vậy, che phủ hết nguyên thành phố bằng màu trắng, trông đẹp đẽ lạ thường.
Tống Thanh ngồi trong xe, lấy điện thoại ra không ngừng chụp ảnh, vừa chụp vừa kinh ngạc kêu lên: “Aaaa, những mỹ nữ đó mặc ít vải như vậy, thật sự không sợ lạnh sao?”
Mọi người đều nhìn về phía của Tống Thanh đang nhìn, chỉ nhìn thấy nơi đó có hai mỹ nữ đang mặc áo lông vũ ở trên, còn phía dưới thì chỉ mặc đôi quần tất lưới mà thôi.
“Đẹp run lạnh lòng người mà!” Tống Tứ mỉm cười nói: “Có đúng không? Nhị ca?”
Tống Nhị cứ nhìn thẳng về phía trước trong suốt chuyến đi, nghe thấy Tống Tứ nói như vậy, anh chỉ liếc một cái qua bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Không đẹp bằng Thanh Thanh!”
Tống Thanh nghe thấy vậy, cảm thấy thích thú vô cùng: “Mợ ba nói Nhị ca không biết nói những lời ngon tiếng ngọt! Xem ra là mợ ba quá khiêm tốn rồi!”
Tống Nhất cười lớn và nói: “Anh cũng cảm thấy Thanh Thanh nhà ta là đẹp nhất!”
Những người anh khác đều hùa theo tán thành.
Hà Nhật Dương ung dung nói: “Anh cũng cảm thấy như vậy!”
Cái miệng của Tống Thanh sắp phải rớt ra ngoài mất rồi!
Trời ơi! Ở cạnh các anh lâu như vậy, mức độ mặt dày của mình đã lên cao chót vót rồi!
Sau khi đến nơi, Tống Thanh bèn nhảy xuống xe, hít một hơi thật sâu!
Woa, lạnh chết đi được!
Nếu không mặc như một cái bánh bao, thì Tống Thanh cảm thấy mình sẽ chết cóng thành một que băng mất thôi!
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh đi trượt tuyết, nên dưới sự hỗ trợ của nhân viên tại đó, cô đi từ từ về phía trước, y hệt như một con chim cánh cụt ngốc nghếch mập mạp vậy.
Động tác của cô ấy khiến ai cũng phải lăn ra cười.
Hà Nhật Dương và Tống Tứ càng quá đáng hơn, họ cứ không ngừng chụp Tống Thanh, nói nhất định phải chụp ảnh làm kỷ niệm!
Tống Thanh xông tới chụp lấy điện thoại, cuối cùng lại do không đứng vững, té ngã ngay xuống nền đất!
Lần này, dù cho là Tống Nhị lạnh lùng như băng thì cũng phải bật cười!
Thì ra, có một cô em gái ngốc nghếch, là như vậy!
Tống Thanh vùi đầu xuống trong tuyết.
Chết rồi, mất mặt chết đi được.
Đừng nói là những người anh đang đứng xem, dù là những nhân viên trong sân trượt cũng phải bò lăn ra cười.
Tống Thanh vùng vẫy hết nửa ngày, cuối cùng cũng bò dậy được từ trong đống tuyết, sau đó cô mới hung dữ liếc những người đang cười như điên đó một cái, rồi mới tiếp tục trượt tuyết dưới sự giúp đỡ của các nhân viên sân trượt.
Nhìn thấy bộ dạng ngốc nghếch của Tống Thanh, Tống Ngũ thở dài một hơi, nói với Hà Nhật Dương: “Ngốc như vậy, mà em cũng thích ư?”
Hà Nhật Dương bùi ngùi nói: “Hết cách rồi, em đã lỡ thích rồi, dù ngốc thế nào đi nữa cũng không thể đánh mất được.”
Tống Thanh sau khi lộn thêm mấy vòng, cuối cùng cũng biết cách trượt tuyết.
Đợi đến khi Tống Thanh không còn lộn vòng nữa, thì những đại soái ca đó mới đi tới, dẫn theo Tống Thanh đi trượt tuyết.
Tống Thanh nhìn thấy năm người anh của mình và Hà Nhật Dương, người này cứ đẹp trai hơn người kia, nhất là Hà Nhật Dương và Tống Ngũ, hai người đó quả thật là trượt vô cùng điệu nghệ, thân hình bảnh bao khiến những người xung quanh cứ không ngừng la hét và cổ vũ!
Tống Thanh nhìn thấy hai người này cứ lướt qua lướt lại bên cạnh cô, thậm chí lượn vòng quanh cô, chợt thở dài một tiếng.
Kỹ năng trượt tuyết này, quả nhiên hoàn toàn nhờ vào tài năng thiên phú mà!
“Coi chừng, phía trước có một khúc quanh lớn, mau theo sau nào!” Tống Nhị nhắc nhở Tống Thanh: “Tiểu Ngũ, lo cho Tống Thanh đi!”
“Được rồi!” Tống Ngũ vui mừng hô to, anh giảm tốc độ xuống, cùng Hà Nhật Dương bảo vệ Tống Thanh, từ từ quẹo qua.
Tống Thanh nghe theo sự chỉ dẫn của Hà Nhật Dương, vụng về quẹo qua, sau đó lướt nhanh xuống con dốc ở dưới!
Tống Thanh hớn hở phát ra tiếng la hét liên hoàn!
“Aaaaaa! Đúng là sướng quá đi!” Tống Thanh cảm nhận được tiếng gió cứ réo rít bên tai mình, chợt cảm thấy thân hình nhẹ tênh, y hệt như võ công cái thế, không gì có thể sánh bằng được!
Hèn gì nhiều người thích trượt tuyết như vậy!
Cảm giác lướt nhanh như gió này, thật là sảng khoái biết bao!
Tống Thanh lúc bắt đầu tập luyện tay chân vẫn còn bỡ ngỡ, sau đó dần dần thích ứng, nên cũng bắt đầu làm được những chiêu mới mẻ.
Nhìn thấy Tống Thanh cười vui vẻ suốt dọc đường như vậy, Tống Tứ mới tới gần Hà Nhật Dương nói: “Thanh Thanh thích tốc độ đến vậy sao? Có phải con bé rất thích đua xe không?”
“Anh đoán đúng rồi!” Hà Nhật Dương gật đầu: “Cô ấy rất thích tốc độ và những sự kích thích!”
Tống Tứ chợt hiểu ra, nhưng Hà Nhật Dương lại tiếp tục chế giễu: “Thế nhưng cô ấy rất nhát gan, không dám chạy nhanh, nên chỉ có thể ngắm nhìn người khác đua xe mà thôi.”
Những người xung quanh đều bò lăn ra cười.
Tống Thanh đã chơi suốt ba tiếng đồng hồ, đến nỗi mệt mỏi nằm lên đất không đứng dậy được nữa.
Khi cô cởi đồ trượt tuyết ra, thì Tống Thanh cảm thấy tê nhức khắp toàn thân.
Quả nhiên là không muốn đi thêm một bước nào nữa đâu.
Hà Nhật Dương chợt đi đến trước mặt Tống Thanh, hắn cong lưng lại, ngước đầu lên nhìn cô.
Phản ứng đầu tiên của Tống Thanh là ngơ ngác, nhưng sau đó cô đã hiểu ra, liền hí hửng nhảy lên lưng của Hà Nhật Dương.
Đôi tay Hà Nhật Dương ôm lấy chân của Tống Thanh, hắn bèn hất cô lên một cái, xoay vòng mấy cái trên đất.
Tống Thanh ôm lấy cổ của Hà Nhật Dương hét lên, sống chết cũng không chịu buông tay!
“Đi nào, chúng ta đi ăn nào!” Tống Nhất thân là lão đại đã ra mệnh lệnh: “Anh dẫn mọi người đi ăn món ngon đích thực của chúng ta!”
Tống Thanh chợt rất vui mừng, nằm trên lưng của Hà Nhật Dương nói: “Cho anh vất vả chút đó, một lát mới có thể ăn nhiều hơn.”
Hà Nhật Dương giơ tay lên vỗ vào mông của Tống Thanh: “Hình như em lại nặng hơn rồi!”
Bình luận facebook