Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-291
CHƯƠNG 291: VÒNG TUẦN HOÀN MẸ CHỒNG CON DÂU
May thay Thiếu gia có con mắt nhìn người, đã chọn tiểu thư nhà họ Tống làm Thiếu phu nhân.
Nếu không thì, một gia tộc đang yên đang lành, bỗng dưng lại bị con mụ đàn bà ngu xuẩn đó phá mất đi sự hòa thuận trong nhà.
Hòa quản gia mỉm cười và trả lời: “Đây là công việc tôi nên làm. Thưa ngài, phu nhân, xin mời vào trong!”
Hòa quản gia đích thân đón tiếp, Hà Quốc Tường muốn đứng đây đợi Thôi Nguyệt Lam cũng không thể được.
Hà Quốc Tường nhìn về phía Bà Hà.
Bà Hà nhìn sang hướng khác, không dám giúp Thôi Nguyệt Lam nói một lời.
Chuyện này, đích thực là Thôi Nguyệt Lam không đúng, cô ấy muốn bào chữa cho Thôi Nguyệt Lam cũng rất khó.
Hà Quốc Tường mong muốn quay về ngôi nhà đã hai mươi mấy năm rồi.
Trong tình huống cấp bách này, Bà Hà tất nhiên sẽ không dám mặt dày nói với chồng mình, đợi chút xíu hãy vô, đợi Thôi Nguyệt Lam thêm chút.
Hiện giờ, chỉ có thể tạm gác chuyện Thôi Nguyệt Lam một bên, lo ứng phó trước Bà cụ Hà hãy mới nói.
Hà Quốc Tường thở dài, nắm lấy tay kéo Bà Hà đi vào trong.
Năm đó anh ấy thà từ bỏ thân phận người thừa kế Nhà họ Hà để đến chung với người phụ nữ của mình.
Có thể nói là tình yêu thật sự của Hà Quốc Tường
Đã bao nhiêu năm rồi, con trai cũng đã lớn cỡ này, nhưng tình cảm này vẫn chưa từng thay đổi.
Bà Hà thấy được chồng mình chu đáo và tỉ mỉ, sự uất ức trong lòng, trong một phút chốc đã tan biến.
Trong khi Tống Thanh nơm nớp lo sợ, không biết đối mắt với mẹ chồng như thế nào, thực ra tâm trạng của Bà Hà cũng giống như vậy.
Cô ấy không chỉ là một người mẹ chồng, mà còn là một nàng dâu nữa!
Cô ấy gả cho Hà Quốc Tường hơn hai mươi mấy năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên chính thức được bước vào cửa nhà Nhà họ Hà.
Làm sao cô ấy không lo lắng được?
Đừng nhìn cô ấy ở bên ngoài hô mưa gọi gió tự cao tự đại.
Nhưng khi bước vô ngôi nhà này, cô ấy cũng chỉ là một con gà mơ thôi.
Hà Quốc Tường cùng với Bà Hà đi theo sau Hòa quản gia với tốc độ rất nhanh, chưa gì đã tới gần căn biệt thự Bà cụ Hà đang ở.
Bà Hà không có tâm trạng chiêm ngưỡng sự nguy nga của ngôi nhà Nhà họ Hà, trong lòng chỉ đang dự tính, và nghĩ cách ứng phó như thế nào.
Tống Thanh từ xa thấy được Hòa quản gia dẫn theo một cặp vợ chồng trung niên sang đây, đoán được hai người đó là bố mẹ chồng của mình, Tống Thanh liền vội vã đứng dậy.
Hà Nhật Dương nắm lấy ngón tay Tống Thanh, dắt cô ấy đi ra đón tiếp Hà Quốc Tường và Bà Hà.
Tống Thanh cùng với Hà Nhật Dương đi tới cửa chính, giọng nói Hà Nhật Dương từ trên đầu truyền xuống: “Đừng lo lắng quá! Ba mẹ anh đâu phải quái vật, nhìn em kìa căng thẳng tới nỗi toàn thân cứng đơ luôn.”
Tống Thanh cười gượng.
Cô ấy sao không lo lắng được?
Cô ấy là người không được công nhận cơ!
Thôi được, Mẹ chồng mình chắc cũng giống mình đang lo lắng?
Hai thế hệ đều là lần đầu tiên gặp mặt mẹ chồng mình……
Người cùng cảnh ngộ?
Hòa quản gia bước đi uyển chuyển, đoan trang thanh lịch, cúi người vừa phải, thể hiện được sự tôn kính đối với Hà Quốc Tường và Bà Hà, và cũng không hề thất lễ.
Cô ấy là người của lão phu nhân, hiển nhiên sẽ không mất đi lễ nghĩa, và cũng không bị người ta coi thường.
Địa vị của Hòa quản gia, cũng giống hệt như vị Tô Ma Lạt-cung nữ bên cạnh Hiếu Trang Thái Hậu.
Tuyệt đối là người có tiếng nói nhất trong nhà Nhà họ Hà.
Vì vậy, Hà Quốc Tường rất cung kính với cô ấy, Bà Hà cũng phải khách khí với cô ấy.
Nghĩ lại, Thôi Nguyệt Lam khi mới đến nhà Nhà họ Hà, cái vẻ mặt giả tạo đó, đúng là buồn cười.
Tống Thanh thấy được Hà Quốc Tường và Bà Hà đang đi tới, cảm giác trên đầu có một áp lực đang đè nặng, toàn thân
Hà Nhật Dương từ bên canh vang lên với giọng nói vui vẻ: “Ba mẹ! Cuối cùng hai người cũng đã về! Giới thiệu cho ba mẹ, đây là Tống Thanh. Ba mẹ cứ kêu là Thanh Thanh được rồi, là con dâu của hai người. Tống Thanh mau kêu ba mẹ!
Tống Thanh nghe thấy sự thúc giục của Hà Nhật Dương, hai tay đặt ngay dưới bụng, khẽ cúi chào: “Ba, mẹ”
Hà Quốc Tường lướt nhìn Tống Thanh bằng ánh mắt dò xét, gật đầu khẽ.
Ấn tượng đầu không tệ.
So với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Thôi Nguyệt Lam trong khoảng thời gian này không ngừng ở bên cạnh Hà Quốc Tường buông lời nói xấu Tống Thanh, dẫn tới Hà Quốc Tường không có một chút mong mỏi với Tống Thanh.
Nhưng, hôm nay gặp được, nó có vẻ tốt hơn nhiều so với tương tưởng ban đầu.
Bà Hà nghe được tiếng Tống Thanh gọi mình, chỉ thoáng nhìn cô ấy một cái, và không có trả lời gì.
Tống Thanh đột nhiên có chút cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn phải gắng gượng nói rằng: “Bà nội đang ở trong nhà.”
“Được.” Hà Quốc Tường trả lời ngắn gọn, dắt Bà Hà sải bước vào trong.
Tống Thanh vội vã lách mình đứng qua một bên, đợi tới sau khi Hà Quốc Tường và Bà Hà vào trong, mới cùng Hà Nhật Dương đi vào.
Nhìn phía sau lưng Bà Hà, Tống Thanh trong lòng thở ngắn.
Quả nhiên rất khó xử.
Về diện mạo mà nói, Bà Hà là một phụ nữ có khuôn mặt rất xinh đẹp.
Nghĩ cũng đúng, có thể sinh được một đứa yêu nghiệt như Hà Nhật Dương thế này, thì sao kém được?
Nhưng, trên người cô ấy mang một khí thế mãnh liệt, phần lớn đã lấn áp diện mạo mang đến ấn tượng đầu cho người khác.
Lần đầu gặp Bà Hà, chỉ có cho người ta cảm thấy cô ấy là một nữ cường nhân quả quyết và hung tàn, mà không để ý đến tướng mạo ngũ quan của cô ấy có đẹp hay không.
Đây mới đúng là sự khác biệt giữa phụ nữ có thực lực với phụ nữ bình hoa di động.
Hà Nhật Dương cảm nhận được tâm trạng lên xuống của Tống Thanh, anh liền nắm chặt lấy tay Tống Thanh, nói khe khẽ: “Tống Thanh, xin lỗi em.”
Tống Thanh lắc đầu: “không sao đâu, có thể là do em làm không đủ tốt, ba mẹ mới không thích em lắm.”
Nghe thấy lời Tống Thanh giúp ba mẹ bào chữa, trong lòng Hà Nhật Dương cũng không dễ chịu.
Anh ấy thực ra biết rất rõ
Nguyên nhân ba mẹ không thích Tống Thanh, nói thẳng ra, cũng là vì Thôi Nguyệt Lam.
Trong cuộc thi nhà Thiết kế, anh ấy thấy rất rõ, ba mẹ đã dồn hết sức muốn tách rời anh ấy với Tống Thanh.
Gặp phải chuyện này, anh ấy là người đứng chính giữa, đôi khi thực sự rất khó xử.
Đối với chuyện bên ngoài anh ấy có thể mạnh mẽ và giải quyết nhanh gọn, thế nhưng đối với người mình thực sự để tâm, thì làm sao mạnh mẽ vang dội được?
Anh ấy nỗ lực bao lâu nay, cuối cùng cũng có được cơ hội ba mẹ chính thức được trở về nhà.
Do đó, có thể sẽ không thiếu được sự tủi thân tạm thời cho mình và Tống Thanh, trước tiên ba mẹ cứ về tới nhà rồi mới nói.
May mắn thay Tống Thanh dịu dàng và chu đáo, chủ động khuyên giải anh ấy.
Hà Nhật Dương thật là cảm kích vô tận.
Có cảm giác nhà có người vợ hiền thục, người chồng còn mong gì hơn.
Hà Quốc Tường và Bà Hà đi ngang qua Tống Thanh và Hà Nhật Dương, đi tới phía Bà cụ Hà.
Khi tới trước mặt Bà cụ Hà, Hà Quốc Tường liền quỳ xuống.
Bà Hà thấy được, cũng quỳ xuống theo.
“Mẹ, con về rồi.” Hà Quốc Tường nói câu này, âm thanh mang chút nấc nghẹn: “Con dắt con dâu về nhà rồi!”
Hạ lão phu nhan đã không gặp con trai trong bao nhiêu năm, trong khoảng khắc ấy nhìn thấy Hà Quốc Tường, bà đã bật khóc.
Bà ấy đã tám mươi tuổi rồi
Cuộc đời lấy đâu thêm tám mươi.
Cuối cùng thì trước khi qua đời, bà ấy cũng đã gặp được đứa con trai mình nuôi nấng trong bao nhiêu năm.
Bà cụ Hà gật đầu nhẹ: “Tốt, về tới nhà là tốt rồi.”
Hà Quốc Tường kéo tay Bà Hà, nói: “Tâm Nguyệt, mau kêu mẹ.”
Vưu Tâm Nguyệt-Bà Hà phải kiềm chế lại sự ngông cuồng của mình, và cất tiếng chào hỏi: “Mẹ, con là Tâm Nguyệt.”
Ánh mắt Bà cụ Hà nhìn lướt nhanh người Vưu Tâm Nguyệt, nhưng không trả lời.
Lúc nãy chuyện xảy ra trước cửa nhà, Cô ta tưởng bà lão này không thấy được sao?
Cô không thích Tống Thanh, Tôi cũng có thích cô đâu?
Nhưng, tôi cũng vẫn vì con trai tôi mà thừa nhận cô?
Cô mới bước vô nhà này, mà đã lên mặt với cháu dâu tôi?
Hứ, coi bà lão này chết rồi à!
Cái căn nhà này còn chưa tới lượt cô làm chủ!
Vì vậy, Vưu Tâm Nguyệt-Bà Hà lúc nãy ở trước cửa không trả lời Tống Thanh, Bà cụ Hà cũng không muốn trả lời lại Vưu Tâm Nguyệt.
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cứ thế mà quỳ trước mặt Bà cụ Hà, không có sự cho phép của lão phu nhân, họ không dám tự đứng lên.
Hà Quốc Tường đầu óc nhạy bén, liền hiểu ra rằng, mẹ muốn ra uy với con dâu mình!
Hà Quốc Tường lòng thầm kêu khổ.
Tâm Nguyệt à! Tâm Nguyệt, em tranh chấp với con dâu mình, cũng đừng có vào trong thời khắc này chứ!
Mẹ rõ ràng bênh con dâu Tống Thanh, lúc nãy em lên mặt với con bé, giờ mẹ mới thay Tống Thanh trút giận lại.
Hà Quốc Tường rất tinh vi, ngay tức khắc nháy mắt về phía Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhận được chỉ lệnh của ba mình, liền nói rằng: “Bà ơi, Ba mẹ còn đang quỳ cơ!”
Bà cụ Hà nhìn về phía Hà Nhật Dương sâu sắc, trong ánh mắt hiện ra một chút bất lực.
Cháu nội này quá hiếu thảo rồi, có lúc cũng không phải là một chuyện tốt đây!
Bà cụ Hà mới nói: “Tuổi tác già rồi, mắt bị mờ, không có lưu ý việc này. Đứng dậy đi.”
Được sự cho phép của Bà cụ Hà, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mới dám đứng lên.
Hòa quản gia bưng mâm trà lên, Hà Quốc Tường liền bưng một tách trà, kính mời Bà cụ Hà: “Thưa mẹ, con xin mời dùng trà.”
Bà cụ Hà nhận lấy tách trà, giơ nắp lên nhấp một ngụm: “Quốc Tường, lần này về nhà rồi, thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi. Đừng có đi khắp nơi nữa.”
Hà Quốc Tường không dám hứa lấy một lời, chỉ đáp rằng: “Mẹ dạy bảo đúng ạ.”
Đặt tách trà xuống bàn xong, Bà Hà Vưu Tâm Nguyệt cũng từ khay mâm của Hòa quản gia bưng một tách trà tới: “Thưa mẹ, xin mời dùng trà.”
Bà cụ Hà nhìn về phía Bà Hà một hồi rất lâu, mới đưa tay nhận lấy tách trà.
Tất cả người trong khi thấy được Bà cụ Hà nhận lấy ly trà đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, uống xong ly trà nàng dâu thì mới thật sự là được công nhận.
Bà cụ Hà ung dung dùng nắp trà quét qua, gạt lá trà ra trên ly trà, nhè nhẹ nói: “Tâm Nguyệt đã về nhà rồi, thì hãy làm tốt bổn phận của một Bà Hà. Tuổi tác của tôi đã lớn rồi, có rất nhiều chuyện không thể nhúng tay được, nhưng mà liên quan đến tương lai của Nhà họ Hà, cho dù tôi đôi mắt có bị mờ, cũng không phải không có hỏi han tới.”
Vưu Tâm Nguyệt chưa từng gặp qua một bà lão uy nghiệm như vậy.
Rõ ràng không có biết một chút võ công, nhưng sự áp lực đem đến cho người khác lại bao phủ khắp nơi.
Vưu Tâm Nguyệt đành phải ngoan ngoãn trả lời: “Mẹ dạy rất đúng.”
Nghe được câu trả lời của Vưu Tâm Nguyệt, Bà cụ Hà mới nhấp một ngụm trà, đặt tách trà xuống bàn, nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, cháu qua đây, mau qua mời trà ba mẹ chồng!”
Tống Thanh liều mau chạy tới, cùng với Hà Nhật Dương quỳ xuống trước mặt Hà Quốc Tường và Bà Hà: “Mừng ba mẹ đã về nhà.”
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mới nãy bị Bà cụ Hà cảnh cáo, giờ đâu dám lên mặt với Tống Thanh?
Vưu Tâm Nguyệt cho dù không có thích Tống Thanh, cũng buộc phải mỉm cười ôn hòa, bảo: “Hai con đứng lên đi.”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương nghe vậy, mới từ dưới đất đứng dậy.
Tống Thanh nhận lấy tách trà từ trên Hòa quản gia đưa tới, trân trọng dâng mời trà cho Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Hai người họ đồng thời đưa tay nhận lấy tách trà.
Trong lúc này, Bà cụ Hà đột nhiên hỏi: “Ơ? Không phải nói là Cô Thôi cũng sẽ tới à? Cổ đâu rồi? Sao bận việc quá vậy? Có phải là do bà lão này không quan trọng lắm, nên Cô Thôi mới không muốn đích thân qua đây thăm gặp?”
May thay Thiếu gia có con mắt nhìn người, đã chọn tiểu thư nhà họ Tống làm Thiếu phu nhân.
Nếu không thì, một gia tộc đang yên đang lành, bỗng dưng lại bị con mụ đàn bà ngu xuẩn đó phá mất đi sự hòa thuận trong nhà.
Hòa quản gia mỉm cười và trả lời: “Đây là công việc tôi nên làm. Thưa ngài, phu nhân, xin mời vào trong!”
Hòa quản gia đích thân đón tiếp, Hà Quốc Tường muốn đứng đây đợi Thôi Nguyệt Lam cũng không thể được.
Hà Quốc Tường nhìn về phía Bà Hà.
Bà Hà nhìn sang hướng khác, không dám giúp Thôi Nguyệt Lam nói một lời.
Chuyện này, đích thực là Thôi Nguyệt Lam không đúng, cô ấy muốn bào chữa cho Thôi Nguyệt Lam cũng rất khó.
Hà Quốc Tường mong muốn quay về ngôi nhà đã hai mươi mấy năm rồi.
Trong tình huống cấp bách này, Bà Hà tất nhiên sẽ không dám mặt dày nói với chồng mình, đợi chút xíu hãy vô, đợi Thôi Nguyệt Lam thêm chút.
Hiện giờ, chỉ có thể tạm gác chuyện Thôi Nguyệt Lam một bên, lo ứng phó trước Bà cụ Hà hãy mới nói.
Hà Quốc Tường thở dài, nắm lấy tay kéo Bà Hà đi vào trong.
Năm đó anh ấy thà từ bỏ thân phận người thừa kế Nhà họ Hà để đến chung với người phụ nữ của mình.
Có thể nói là tình yêu thật sự của Hà Quốc Tường
Đã bao nhiêu năm rồi, con trai cũng đã lớn cỡ này, nhưng tình cảm này vẫn chưa từng thay đổi.
Bà Hà thấy được chồng mình chu đáo và tỉ mỉ, sự uất ức trong lòng, trong một phút chốc đã tan biến.
Trong khi Tống Thanh nơm nớp lo sợ, không biết đối mắt với mẹ chồng như thế nào, thực ra tâm trạng của Bà Hà cũng giống như vậy.
Cô ấy không chỉ là một người mẹ chồng, mà còn là một nàng dâu nữa!
Cô ấy gả cho Hà Quốc Tường hơn hai mươi mấy năm, nhưng đây lại là lần đầu tiên chính thức được bước vào cửa nhà Nhà họ Hà.
Làm sao cô ấy không lo lắng được?
Đừng nhìn cô ấy ở bên ngoài hô mưa gọi gió tự cao tự đại.
Nhưng khi bước vô ngôi nhà này, cô ấy cũng chỉ là một con gà mơ thôi.
Hà Quốc Tường cùng với Bà Hà đi theo sau Hòa quản gia với tốc độ rất nhanh, chưa gì đã tới gần căn biệt thự Bà cụ Hà đang ở.
Bà Hà không có tâm trạng chiêm ngưỡng sự nguy nga của ngôi nhà Nhà họ Hà, trong lòng chỉ đang dự tính, và nghĩ cách ứng phó như thế nào.
Tống Thanh từ xa thấy được Hòa quản gia dẫn theo một cặp vợ chồng trung niên sang đây, đoán được hai người đó là bố mẹ chồng của mình, Tống Thanh liền vội vã đứng dậy.
Hà Nhật Dương nắm lấy ngón tay Tống Thanh, dắt cô ấy đi ra đón tiếp Hà Quốc Tường và Bà Hà.
Tống Thanh cùng với Hà Nhật Dương đi tới cửa chính, giọng nói Hà Nhật Dương từ trên đầu truyền xuống: “Đừng lo lắng quá! Ba mẹ anh đâu phải quái vật, nhìn em kìa căng thẳng tới nỗi toàn thân cứng đơ luôn.”
Tống Thanh cười gượng.
Cô ấy sao không lo lắng được?
Cô ấy là người không được công nhận cơ!
Thôi được, Mẹ chồng mình chắc cũng giống mình đang lo lắng?
Hai thế hệ đều là lần đầu tiên gặp mặt mẹ chồng mình……
Người cùng cảnh ngộ?
Hòa quản gia bước đi uyển chuyển, đoan trang thanh lịch, cúi người vừa phải, thể hiện được sự tôn kính đối với Hà Quốc Tường và Bà Hà, và cũng không hề thất lễ.
Cô ấy là người của lão phu nhân, hiển nhiên sẽ không mất đi lễ nghĩa, và cũng không bị người ta coi thường.
Địa vị của Hòa quản gia, cũng giống hệt như vị Tô Ma Lạt-cung nữ bên cạnh Hiếu Trang Thái Hậu.
Tuyệt đối là người có tiếng nói nhất trong nhà Nhà họ Hà.
Vì vậy, Hà Quốc Tường rất cung kính với cô ấy, Bà Hà cũng phải khách khí với cô ấy.
Nghĩ lại, Thôi Nguyệt Lam khi mới đến nhà Nhà họ Hà, cái vẻ mặt giả tạo đó, đúng là buồn cười.
Tống Thanh thấy được Hà Quốc Tường và Bà Hà đang đi tới, cảm giác trên đầu có một áp lực đang đè nặng, toàn thân
Hà Nhật Dương từ bên canh vang lên với giọng nói vui vẻ: “Ba mẹ! Cuối cùng hai người cũng đã về! Giới thiệu cho ba mẹ, đây là Tống Thanh. Ba mẹ cứ kêu là Thanh Thanh được rồi, là con dâu của hai người. Tống Thanh mau kêu ba mẹ!
Tống Thanh nghe thấy sự thúc giục của Hà Nhật Dương, hai tay đặt ngay dưới bụng, khẽ cúi chào: “Ba, mẹ”
Hà Quốc Tường lướt nhìn Tống Thanh bằng ánh mắt dò xét, gật đầu khẽ.
Ấn tượng đầu không tệ.
So với trong tưởng tượng tốt hơn nhiều.
Thôi Nguyệt Lam trong khoảng thời gian này không ngừng ở bên cạnh Hà Quốc Tường buông lời nói xấu Tống Thanh, dẫn tới Hà Quốc Tường không có một chút mong mỏi với Tống Thanh.
Nhưng, hôm nay gặp được, nó có vẻ tốt hơn nhiều so với tương tưởng ban đầu.
Bà Hà nghe được tiếng Tống Thanh gọi mình, chỉ thoáng nhìn cô ấy một cái, và không có trả lời gì.
Tống Thanh đột nhiên có chút cảm thấy ngượng ngùng, nhưng vẫn phải gắng gượng nói rằng: “Bà nội đang ở trong nhà.”
“Được.” Hà Quốc Tường trả lời ngắn gọn, dắt Bà Hà sải bước vào trong.
Tống Thanh vội vã lách mình đứng qua một bên, đợi tới sau khi Hà Quốc Tường và Bà Hà vào trong, mới cùng Hà Nhật Dương đi vào.
Nhìn phía sau lưng Bà Hà, Tống Thanh trong lòng thở ngắn.
Quả nhiên rất khó xử.
Về diện mạo mà nói, Bà Hà là một phụ nữ có khuôn mặt rất xinh đẹp.
Nghĩ cũng đúng, có thể sinh được một đứa yêu nghiệt như Hà Nhật Dương thế này, thì sao kém được?
Nhưng, trên người cô ấy mang một khí thế mãnh liệt, phần lớn đã lấn áp diện mạo mang đến ấn tượng đầu cho người khác.
Lần đầu gặp Bà Hà, chỉ có cho người ta cảm thấy cô ấy là một nữ cường nhân quả quyết và hung tàn, mà không để ý đến tướng mạo ngũ quan của cô ấy có đẹp hay không.
Đây mới đúng là sự khác biệt giữa phụ nữ có thực lực với phụ nữ bình hoa di động.
Hà Nhật Dương cảm nhận được tâm trạng lên xuống của Tống Thanh, anh liền nắm chặt lấy tay Tống Thanh, nói khe khẽ: “Tống Thanh, xin lỗi em.”
Tống Thanh lắc đầu: “không sao đâu, có thể là do em làm không đủ tốt, ba mẹ mới không thích em lắm.”
Nghe thấy lời Tống Thanh giúp ba mẹ bào chữa, trong lòng Hà Nhật Dương cũng không dễ chịu.
Anh ấy thực ra biết rất rõ
Nguyên nhân ba mẹ không thích Tống Thanh, nói thẳng ra, cũng là vì Thôi Nguyệt Lam.
Trong cuộc thi nhà Thiết kế, anh ấy thấy rất rõ, ba mẹ đã dồn hết sức muốn tách rời anh ấy với Tống Thanh.
Gặp phải chuyện này, anh ấy là người đứng chính giữa, đôi khi thực sự rất khó xử.
Đối với chuyện bên ngoài anh ấy có thể mạnh mẽ và giải quyết nhanh gọn, thế nhưng đối với người mình thực sự để tâm, thì làm sao mạnh mẽ vang dội được?
Anh ấy nỗ lực bao lâu nay, cuối cùng cũng có được cơ hội ba mẹ chính thức được trở về nhà.
Do đó, có thể sẽ không thiếu được sự tủi thân tạm thời cho mình và Tống Thanh, trước tiên ba mẹ cứ về tới nhà rồi mới nói.
May mắn thay Tống Thanh dịu dàng và chu đáo, chủ động khuyên giải anh ấy.
Hà Nhật Dương thật là cảm kích vô tận.
Có cảm giác nhà có người vợ hiền thục, người chồng còn mong gì hơn.
Hà Quốc Tường và Bà Hà đi ngang qua Tống Thanh và Hà Nhật Dương, đi tới phía Bà cụ Hà.
Khi tới trước mặt Bà cụ Hà, Hà Quốc Tường liền quỳ xuống.
Bà Hà thấy được, cũng quỳ xuống theo.
“Mẹ, con về rồi.” Hà Quốc Tường nói câu này, âm thanh mang chút nấc nghẹn: “Con dắt con dâu về nhà rồi!”
Hạ lão phu nhan đã không gặp con trai trong bao nhiêu năm, trong khoảng khắc ấy nhìn thấy Hà Quốc Tường, bà đã bật khóc.
Bà ấy đã tám mươi tuổi rồi
Cuộc đời lấy đâu thêm tám mươi.
Cuối cùng thì trước khi qua đời, bà ấy cũng đã gặp được đứa con trai mình nuôi nấng trong bao nhiêu năm.
Bà cụ Hà gật đầu nhẹ: “Tốt, về tới nhà là tốt rồi.”
Hà Quốc Tường kéo tay Bà Hà, nói: “Tâm Nguyệt, mau kêu mẹ.”
Vưu Tâm Nguyệt-Bà Hà phải kiềm chế lại sự ngông cuồng của mình, và cất tiếng chào hỏi: “Mẹ, con là Tâm Nguyệt.”
Ánh mắt Bà cụ Hà nhìn lướt nhanh người Vưu Tâm Nguyệt, nhưng không trả lời.
Lúc nãy chuyện xảy ra trước cửa nhà, Cô ta tưởng bà lão này không thấy được sao?
Cô không thích Tống Thanh, Tôi cũng có thích cô đâu?
Nhưng, tôi cũng vẫn vì con trai tôi mà thừa nhận cô?
Cô mới bước vô nhà này, mà đã lên mặt với cháu dâu tôi?
Hứ, coi bà lão này chết rồi à!
Cái căn nhà này còn chưa tới lượt cô làm chủ!
Vì vậy, Vưu Tâm Nguyệt-Bà Hà lúc nãy ở trước cửa không trả lời Tống Thanh, Bà cụ Hà cũng không muốn trả lời lại Vưu Tâm Nguyệt.
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt cứ thế mà quỳ trước mặt Bà cụ Hà, không có sự cho phép của lão phu nhân, họ không dám tự đứng lên.
Hà Quốc Tường đầu óc nhạy bén, liền hiểu ra rằng, mẹ muốn ra uy với con dâu mình!
Hà Quốc Tường lòng thầm kêu khổ.
Tâm Nguyệt à! Tâm Nguyệt, em tranh chấp với con dâu mình, cũng đừng có vào trong thời khắc này chứ!
Mẹ rõ ràng bênh con dâu Tống Thanh, lúc nãy em lên mặt với con bé, giờ mẹ mới thay Tống Thanh trút giận lại.
Hà Quốc Tường rất tinh vi, ngay tức khắc nháy mắt về phía Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương nhận được chỉ lệnh của ba mình, liền nói rằng: “Bà ơi, Ba mẹ còn đang quỳ cơ!”
Bà cụ Hà nhìn về phía Hà Nhật Dương sâu sắc, trong ánh mắt hiện ra một chút bất lực.
Cháu nội này quá hiếu thảo rồi, có lúc cũng không phải là một chuyện tốt đây!
Bà cụ Hà mới nói: “Tuổi tác già rồi, mắt bị mờ, không có lưu ý việc này. Đứng dậy đi.”
Được sự cho phép của Bà cụ Hà, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mới dám đứng lên.
Hòa quản gia bưng mâm trà lên, Hà Quốc Tường liền bưng một tách trà, kính mời Bà cụ Hà: “Thưa mẹ, con xin mời dùng trà.”
Bà cụ Hà nhận lấy tách trà, giơ nắp lên nhấp một ngụm: “Quốc Tường, lần này về nhà rồi, thì nên ở nhà nghỉ ngơi đi. Đừng có đi khắp nơi nữa.”
Hà Quốc Tường không dám hứa lấy một lời, chỉ đáp rằng: “Mẹ dạy bảo đúng ạ.”
Đặt tách trà xuống bàn xong, Bà Hà Vưu Tâm Nguyệt cũng từ khay mâm của Hòa quản gia bưng một tách trà tới: “Thưa mẹ, xin mời dùng trà.”
Bà cụ Hà nhìn về phía Bà Hà một hồi rất lâu, mới đưa tay nhận lấy tách trà.
Tất cả người trong khi thấy được Bà cụ Hà nhận lấy ly trà đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, uống xong ly trà nàng dâu thì mới thật sự là được công nhận.
Bà cụ Hà ung dung dùng nắp trà quét qua, gạt lá trà ra trên ly trà, nhè nhẹ nói: “Tâm Nguyệt đã về nhà rồi, thì hãy làm tốt bổn phận của một Bà Hà. Tuổi tác của tôi đã lớn rồi, có rất nhiều chuyện không thể nhúng tay được, nhưng mà liên quan đến tương lai của Nhà họ Hà, cho dù tôi đôi mắt có bị mờ, cũng không phải không có hỏi han tới.”
Vưu Tâm Nguyệt chưa từng gặp qua một bà lão uy nghiệm như vậy.
Rõ ràng không có biết một chút võ công, nhưng sự áp lực đem đến cho người khác lại bao phủ khắp nơi.
Vưu Tâm Nguyệt đành phải ngoan ngoãn trả lời: “Mẹ dạy rất đúng.”
Nghe được câu trả lời của Vưu Tâm Nguyệt, Bà cụ Hà mới nhấp một ngụm trà, đặt tách trà xuống bàn, nói với Tống Thanh: “Thanh Thanh, cháu qua đây, mau qua mời trà ba mẹ chồng!”
Tống Thanh liều mau chạy tới, cùng với Hà Nhật Dương quỳ xuống trước mặt Hà Quốc Tường và Bà Hà: “Mừng ba mẹ đã về nhà.”
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt mới nãy bị Bà cụ Hà cảnh cáo, giờ đâu dám lên mặt với Tống Thanh?
Vưu Tâm Nguyệt cho dù không có thích Tống Thanh, cũng buộc phải mỉm cười ôn hòa, bảo: “Hai con đứng lên đi.”
Tống Thanh và Hà Nhật Dương nghe vậy, mới từ dưới đất đứng dậy.
Tống Thanh nhận lấy tách trà từ trên Hòa quản gia đưa tới, trân trọng dâng mời trà cho Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Hai người họ đồng thời đưa tay nhận lấy tách trà.
Trong lúc này, Bà cụ Hà đột nhiên hỏi: “Ơ? Không phải nói là Cô Thôi cũng sẽ tới à? Cổ đâu rồi? Sao bận việc quá vậy? Có phải là do bà lão này không quan trọng lắm, nên Cô Thôi mới không muốn đích thân qua đây thăm gặp?”
Bình luận facebook