Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-293
CHƯƠNG 293: VƯU TÂM NGUYỆT CHÂM BIẾNG TỐNG THANH
Bữa cơm này Tống Thanh đã hao tổn nhiều tâm tư, nhất thiết phải cố gắng chăm sóc được khẩu vị của từng người.
Bà cụ Hà do tuổi tác đã cao, ăn không được những món ăn nhiều dầu mỡ, cho nên những món ăn đầu Tống Thanh đã lựa chọn làm món ăn thanh đạm để kích thích sự thèm ăn.
Chính giữa là vì săn sóc cho Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Họ lâu rồi không về nước, cho nên Tống Thanh cho lên những món ăn trong nước đặc biệt kinh điển nhưng cách nấu lại rất khó.
Chỉ có món ăn nước mình mới là chính thống, cũng xem là một đặc sắc.
Món ăn sau, lại dựa theo khẩu vị của Hà Nhật Dương và Hà Nhật Khang làm chủ.
Trái cây sau bữa ăn cũng có rất nhiều chủng loại.
Tống Thanh vì những trái cây này cũng để tâm không ít.
Đặt tới mấy chục loại trái cây, sau đó dựa theo lượng đường và hàm lượng phối hợp tốt, lấy những tạo hình khác nhau đẩy tới phía bên cạnh của riêng từng người.
Bà cụ Hà lấy trái cây trung tính làm chủ để giữ ấm bổ dưỡng.
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt thì lấy trái cây tươi làm chủ để ăn ngon miệng và dễ tiêu hóa
Cho Hà Nhật Khang và Hà Nhật Dương là những trái cây chủ yếu giúp cho tiêu hóa, làm tăng cường tinh thần và bổ sung khí huyết.
Bà cụ Hà rất vừa ý cháu dâu này.
Đứa bé này vì muốn được hờ, trái cây cho Bà cụ Hà đều được là kiểu dáng động vật nhỏ.
Con khỉ con, con thỏ con, con nào con nấy cũng giống như thật vậy.
Mà mâm quả cho Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lại được làm thành phong cảnh, một ngôi nhà Nhà họ Hà được rút nhỏ trong bức ảnh, sử dụng bằng những trái cây được lắp ráp đặt sẵn. Như vậy, ăn hết mâm trái cây này, cũng coi như hiểu rõ được đường đi và kiến trúc của ngôi nhà dinh thư Nhà họ Hà.
Và trái cây của Hà Nhật Khang và Hà Nhật Dương, được xếp thành một con đường tài phú.
Mỗi lần ăn một miếng trái cây thì sẽ thông quan trái cây kế tiếp, rất đầy tính tinh thần trò chơi.
Không thể không nói, về mặt trái cây, Tống Thanh thật sự rất tốn tâm tư.
Bà cụ Hà cười hi hí nhìn về phía Tống Thanh, khỏi phải nói quá hài lòng rồi.
Bà cụ Hà nói: “Các con xem, những trái cây này, con bé Thanh Thanh này phải hao tâm tổn trí. Nghe nói, Cách ghép trái cây này cũng là do con chỉ dạy cho đầu bếp?”
Tống Thanh mỉm cười gật đầu: “Dạ, con ở giảng đường đại học từng học qua điêu khắc. Cho nên, mới nhanh trí nghĩ ra dùng trên trái cây. Thức ăn khi nãy có chút dầu mỡ, ăn nhiều trái cây chút dễ tiêu hoá tí, tốt với dạ dày.”
Hà Quốc Tường bất ngờ và nhìn về phía Tống Thanh.
Đứa con dâu này có vẻ so với ông ấy nghĩ còn ưu tú hơn đây!
Vưu Tâm Nguyệt chỉ giơ mắt nhìn Tống Thanh, cái gì cũng không nói.
Tuy không thể đả kích cô ấy, nhưng cũng không khen ngợi cô ấy!
Hà Nhật Khang liền giơ ngón cái về phía Tống Thanh nói: “Em dâu rất thông minh.”
Hà Nhật Dương đắc ý trả lời: “Đúng vậy đúng vậy, Thanh Thanh nhà chúng tôi là cái gì cũng đều thông minh khéo tay.”
Thấy được con trai và mẹ mình cũng đều bị thu phục, Hà Quốc Tường nghiêm túc nhìn lại Tống Thanh lần nữa, hỏi: “Con tốt nghiệp ở đại học nào? Học vấn gì?”
Tống Thanh mặt đỏ hồng: “Chỉ là một trường cao đẳng mỹ thuật thôi, là sinh viên nghệ thuật. Chỉ là tốt nghiệp cao đẳng ạ.”
Bà Hà Vưu Tâm Nguyệt liền nói ngay: “ồ? Vậy hả?Lam Lam còn học nghiên cứu sinh.”
Bà cụ Hà nghe Vưu Tâm Nguyệt lại nhắc tới Thôi Nguyệt Lam, cái nĩa trong tay liền đặt mạnh trên bàn.
Vưu Tâm Nguyệt quả nhiên không dám nói tiếp.
Hà Nhật Dương giúp Tống Thanh giải thích: “Ba mẹ, đừng coi Tống Thanh đã học cao đẳng mỹ thuật, năm đó thi đại học cô ấy còn là trạng nguyên tỉnh mình, chỉ là vì muốn tiện chăm sóc người nhà đang bệnh, mới chọn học viện mỹ thuật dễ tiện tự do. Do từ học viện mỹ thuật tới nhà, chỉ cách nhau mấy bước. Còn những trường khác lại quá cách xa và hoang vắng, chăm sóc người nhà không tiện mấy. Thanh Thanh vì muốn nỗ lực kiếm tiền chữa bệnh cho anh trai. Từ cấp hai đã bắt đầu vừa học vừa làm, cho tới lên đại học cũng không chưa tạm ngừng.”
Bà cụ Hà liền khen thưởng: “Con gái Nhà họ Hà chúng ta đều phải biết cần cù chăm chỉ không khó ngại khổ! như vậy mới biết được yêu thương hiền lành chăm sóc gia đình! Như vậy mới là một đứa con biết yêu thương anh em thương yêu người thân!”
Bà Hà nhìn về Tống Thanh, không dám cất tiếng.
Bà cụ Hà tiếp tục nói: “Nhà họ Hà chúng tôi tuy rằng tài sản của cải nhiều, cho dù bây giờ cái gì cũng không làm, cũng đủ cho con cháu ăn đủ mấy kiếp. Nhưng mà, đây không phải là tinh thần của Nhà họ Hà, chúng tôi tuy rằng có tiền, nhưng cũng phải tiêu trên chỗ cần thiết nhất, tiêu xài phung phí là tuyệt đối không nên làm! Thanh Thanh điều này lại làm rất tốt. Nghe nói về phía sắp xếp yến tiệc, không chỉ sử dụng đúng mức lượng tối đa, mà còn suy nghĩ tới khẩu vị khác nhau của các khu, các nước và dân tộc, đứa bé tốt như vậy, sao không xứng đáng để biểu dương chứ?”
Mới dứt lời, Bà cụ Hà liền nói với Hòa quản gia: “Người khác biểu dương không biểu dương tôi không quản được, Bà lão này không thể để cho con bé chịu uất ức được! Nào, đem ngôi biệt thự trên núi Ứng Dương trong của hồi môn của tôi tặng cho Thanh Thanh!”
Hoà quản gia cười rất dịu dàng: “Dạ, lão phu nhân, thủ tục qua tay sắp sửa có có thể làm xong.”
Tống Thanh không ngờ Bà cụ Hà không nói một lời tặng căn nhà chứ!
Tức khắc có chút ngơ ngác tới không biết phải làm sao: “cám ơn bà nội! Nhưng mà, đắt tiền quá!”
“không chỉ đắt tiền đâu.” Hà Quốc Tường nói: “Đó là một trong sản nghiệp của hồi môn của mẹ.”
Nói xong, Hà Quốc Tường liền nói với Bà cụ Hà: “Thưa mẹ, người hãy suy nghĩ lại. Ngôi biệt thự núi Ứng Dương, vốn là bảo bối trong lòng người, người sao có thể đem tặng người khác được?”
“Tặng cho cháu dâu tôi đâu phải tặng cho người ngoài, chẳng lẽ bà này đi vào nhà của cháu dâu, cháu dâu chẳng lẽ không cho vào à?” Bà cụ Hà tràn quở mắng Hà Quốc Tường một trận: “Hai người làm ba mẹ chồng, lần đầu gặp hậu bối, kể cả quà ra mắt cũng không có sao?”
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt sắc mặt có chút thay đổi.
Họ đúng là chẳng có chuẩn bị.
Dù gì, họ vốn không công nhận Tống Thanh làm con dâu họ, cho nên căn bản cái gì cũng không có chuẩn bị.
Bây giờ Bà cụ Hà không vui vẻ và công khai đánh vào mặt họ, họ chỉ đành gắng gượng đón nhận!
Hà Quốc Tường cười nặng nề, nói: “Thưa mẹ, tụi con đương nhiên có chuẩn bị. Chỉ là tài sản nhà cửa tụi con ở bên ngoài, không có cách nào tặng được? Cho nên, chúng con đã chuẩn bị một số như cổ phiếu, trang sức đá quý làm quà ra mắt.”
Lời cũng nói ra rồi, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt ngoảnh đầu không muốn cho Tống Thanh quà ra mắt cũng phải đưa cho!
Bà cụ Hà gật đầu: “Như vậy mới được.”
Tống Thanh bây giờ đúng là có chút hết sức lo sọ: “Bà nội, Ba mẹ, không cần đâu……”
“Cho con thì con cứ lấy!” Bà cụ Hà ăn nói mạnh mẽ: “Thân là hậu bối, người lớn trao tặng thì không được từ chối!”
Tống Thanh liền đứng dậy: “Dạ, bà nội! Cám ơn nội, cám ơn ba mẹ!”
“Được rồi, tôi ăn no rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước. Các ngươi tự nhiên.” Bà cụ Hà đứng lên, dẫn theo Hoà quản gia quay người rời khỏi.
Hà Quốc Tường đợi Bà cụ Hà sau khi rời xa, liền nói với Tống Thanh: “Con qua đây với ba một chút!”
“Dạ…...thưa ba.”Tống Thanh mau chóng đứng lên, theo Hà Quốc Tường quay người rời khỏi.
Hà Nhật Dương đầy vẻ lo lắng nhìn phía sau lưng Tống Thanh và ba mình rời khỏi phòng ăn, Vưu Tâm Nguyệt ngồi bên cạnh nói: “Kỳ lạ, Điện thoại Lam Lam sao gọi không được? Tắt máy ư?”
Hà Nhật Dương nhích mí nói: “Lam Lam càng ngày càng bướng bỉnh! Mẹ! Trường hợp hôm nay, cô ấy không trở về nữa, về sau cũng không còn cơ hội!”
“Mẹ biết! Mẹ cũng đang phiền não nè!” Vưu Tâm Nguyệt cũng buồn bực nói: “Buổi sáng còn nói tử tế, sao trong phút chốc lại lật lọng vậy? Đứa bé này, đi đâu không biết? Điện thoại gọi mãi cũng không được? Mẹ vừa nãy còn nói với con bé, kêu con bé mau chóng tới đây!”
“Cô ấy đi đâu không phải đều bẩm báo với mẹ à?” Hà Nhật Dương nghi ngờ nhìn vào Vưu Tâm Nguyệt.
Vưu Tâm Nguyệt nghẹn giọng một hồi.
Bà ấy không thể nói cho Hà Nhật Dương, Thôi Nguyệt Lam chạy đi xem náo nhiệt việc Tống Thanh bị người ta hãm hiếp chứ?
Kết quả trận náo nhiệt không coi được, người thì mất tích không để lại tung tích!
Hà Nhật Khang bên cạnh nhìn vẻ mặt Vưu Tâm Nguyệt không tốt, liền giảng hòa nói: “Không sao không sao, cho dù Lam lam không vào cánh cửa Nhà họ Hà, cũng là em gái chúng con, cũng là em gái lớn lên trong sự cưng chiều của tụi con!”
Vưu Tâm Nguyệt và Hà Nhật Dương liền cùng nhìn về phía Hà Nhật Khang.
Ánh mắt hai người họ đều có ý nghĩa như nhau, như là: Hà Nhật Khang người mới là không có tư cách nói câu đó? Ngươi cùng với Lam Lam đã xảy ra quan hệ kiểu đó…...
Nhưng mà, việc này Vưu Tâm Nguyệt và Hà Nhật Dương cũng không dự định nói ra.
Một người là Thôi Nguyệt Lam dùng cái chết để uy hiếp không được nói.
Một người là Vưu Tâm Nguyệt không hy vọng Thôi Nguyệt Lam có vết dơ, như vậy sẽ không cách nào gả cho Hà Nhật Dương.
Mà Sự đắn đo của Hà Nhật Dương là, Chỉ cần Hà Nhật Khang không thừa nhận, anh ấy cũng không tác hợp hai người họ đến với nhau.
Dù gì, từ anh em biến thành vợ chồng, rất kỳ quái.
Hà Nhật Khang là người theo đuổi tự do.
Thôi Nguyệt Lam quả thật không thích hợp với anh ấy.
Trước đây, nếu gặp chuyện này, Hà Nhật Dương sẽ đứng trên góc độ Thôi Nguyệt Lam thảo phạt Hà Nhật Khang.
Nhưng từ khi xảy ra một số mâu thuẫn trong cuộc thi đấu nhà thiết kế, tâm thái Hà Nhật Dương đã dần dần xảy ra biến hóa.
Anh ấy đối với Thôi Nguyệt Lam, trên tâm lý, đang từ từ cách xa.
Nếu Thôi Nguyệt Lam là em gái có quan hệ máu muội với anh ấy, anh ấy sẽ nuông chiều tới cùng.
Thế nhưng Thôi Nguyệt Lam không phải.
Với lại còn đối với anh ấy có suy nghĩ không thể tả được, cộng thêm ba mẹ không phân biệt trắng đen muốn tác hợp họ, càng khiến cho Hà Nhật Dương xa lánh vô ý thức.
Ngày hôm đó, Vũ Ngọc Bình nói chuyện với Phan Thịnh và Phan Ly, đích thực đánh thức Hà Nhật Dương.
Cho dù anh ấy rất thương Thôi Nguyệt Lam, cũng không thể vượt qua Tống Thanh được!
Đây là sắc lệnh!
Một bên khác, sau khi Hà Quốc Tường dẫn Tống Thanh tới sảnh phụ bên cạnh, Hà Quốc Tường nhìn chằm chằm vào Tống Thanh nói: “Ngồi xuống đi”
“Dạ, thưa ba.” Tống Thanh ngoan ngoãn ngồi yên theo đúng phép tắc, thanh lịch tao nhã, lễ nghi tới gần hoàn mỹ .
Dù cho Hà Quốc Tường người có thành kiến với Tống Thanh cũng phải gật đầu hài lòng.
Cô bé này, đích thực rất rốt.
Nói thẳng ra, nếu không có Thôi Nguyệt Lam, ông ấy cũng không để bụng Hà Nhật Dương đến chung với cô bé này.
Tiếc rằng, ông ấy càng thương Thôi Nguyệt Lam hơn.
“Tống Thanh.” Hà Quốc Tường nhẹ nhàng mở lời: “Nghe nói con gả cho Nhật Dương, chỉ là một sự hiểu lầm?”
Tống Thanh trong lòng thầm kêu khổ: Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng tới bước này!
Cửa ải này, cô ấy đã chuẩn bị rất lâu.
Nhưng mà thật sự tới thời khắc bị xét hỏi, Tống Thanh quả là có cảm giác mình như bị treo trên lò giá được đuông nướng vậy.
“Dạ, thưa ba.” Tống Thanh cố gắng không khiến cho giọng mình run rẩy: “Thế nhưng, đó đúng là một sự trùng hợp đẹp đẽ.”
Hà Quốc Tường chớp chớp đôi mắt phụng nhãn, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Tống Thanh.
Tống Thanh liền cảm thấy cực kỳ bất an, đứng ngồi không yên.
Bữa cơm này Tống Thanh đã hao tổn nhiều tâm tư, nhất thiết phải cố gắng chăm sóc được khẩu vị của từng người.
Bà cụ Hà do tuổi tác đã cao, ăn không được những món ăn nhiều dầu mỡ, cho nên những món ăn đầu Tống Thanh đã lựa chọn làm món ăn thanh đạm để kích thích sự thèm ăn.
Chính giữa là vì săn sóc cho Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt.
Họ lâu rồi không về nước, cho nên Tống Thanh cho lên những món ăn trong nước đặc biệt kinh điển nhưng cách nấu lại rất khó.
Chỉ có món ăn nước mình mới là chính thống, cũng xem là một đặc sắc.
Món ăn sau, lại dựa theo khẩu vị của Hà Nhật Dương và Hà Nhật Khang làm chủ.
Trái cây sau bữa ăn cũng có rất nhiều chủng loại.
Tống Thanh vì những trái cây này cũng để tâm không ít.
Đặt tới mấy chục loại trái cây, sau đó dựa theo lượng đường và hàm lượng phối hợp tốt, lấy những tạo hình khác nhau đẩy tới phía bên cạnh của riêng từng người.
Bà cụ Hà lấy trái cây trung tính làm chủ để giữ ấm bổ dưỡng.
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt thì lấy trái cây tươi làm chủ để ăn ngon miệng và dễ tiêu hóa
Cho Hà Nhật Khang và Hà Nhật Dương là những trái cây chủ yếu giúp cho tiêu hóa, làm tăng cường tinh thần và bổ sung khí huyết.
Bà cụ Hà rất vừa ý cháu dâu này.
Đứa bé này vì muốn được hờ, trái cây cho Bà cụ Hà đều được là kiểu dáng động vật nhỏ.
Con khỉ con, con thỏ con, con nào con nấy cũng giống như thật vậy.
Mà mâm quả cho Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt lại được làm thành phong cảnh, một ngôi nhà Nhà họ Hà được rút nhỏ trong bức ảnh, sử dụng bằng những trái cây được lắp ráp đặt sẵn. Như vậy, ăn hết mâm trái cây này, cũng coi như hiểu rõ được đường đi và kiến trúc của ngôi nhà dinh thư Nhà họ Hà.
Và trái cây của Hà Nhật Khang và Hà Nhật Dương, được xếp thành một con đường tài phú.
Mỗi lần ăn một miếng trái cây thì sẽ thông quan trái cây kế tiếp, rất đầy tính tinh thần trò chơi.
Không thể không nói, về mặt trái cây, Tống Thanh thật sự rất tốn tâm tư.
Bà cụ Hà cười hi hí nhìn về phía Tống Thanh, khỏi phải nói quá hài lòng rồi.
Bà cụ Hà nói: “Các con xem, những trái cây này, con bé Thanh Thanh này phải hao tâm tổn trí. Nghe nói, Cách ghép trái cây này cũng là do con chỉ dạy cho đầu bếp?”
Tống Thanh mỉm cười gật đầu: “Dạ, con ở giảng đường đại học từng học qua điêu khắc. Cho nên, mới nhanh trí nghĩ ra dùng trên trái cây. Thức ăn khi nãy có chút dầu mỡ, ăn nhiều trái cây chút dễ tiêu hoá tí, tốt với dạ dày.”
Hà Quốc Tường bất ngờ và nhìn về phía Tống Thanh.
Đứa con dâu này có vẻ so với ông ấy nghĩ còn ưu tú hơn đây!
Vưu Tâm Nguyệt chỉ giơ mắt nhìn Tống Thanh, cái gì cũng không nói.
Tuy không thể đả kích cô ấy, nhưng cũng không khen ngợi cô ấy!
Hà Nhật Khang liền giơ ngón cái về phía Tống Thanh nói: “Em dâu rất thông minh.”
Hà Nhật Dương đắc ý trả lời: “Đúng vậy đúng vậy, Thanh Thanh nhà chúng tôi là cái gì cũng đều thông minh khéo tay.”
Thấy được con trai và mẹ mình cũng đều bị thu phục, Hà Quốc Tường nghiêm túc nhìn lại Tống Thanh lần nữa, hỏi: “Con tốt nghiệp ở đại học nào? Học vấn gì?”
Tống Thanh mặt đỏ hồng: “Chỉ là một trường cao đẳng mỹ thuật thôi, là sinh viên nghệ thuật. Chỉ là tốt nghiệp cao đẳng ạ.”
Bà Hà Vưu Tâm Nguyệt liền nói ngay: “ồ? Vậy hả?Lam Lam còn học nghiên cứu sinh.”
Bà cụ Hà nghe Vưu Tâm Nguyệt lại nhắc tới Thôi Nguyệt Lam, cái nĩa trong tay liền đặt mạnh trên bàn.
Vưu Tâm Nguyệt quả nhiên không dám nói tiếp.
Hà Nhật Dương giúp Tống Thanh giải thích: “Ba mẹ, đừng coi Tống Thanh đã học cao đẳng mỹ thuật, năm đó thi đại học cô ấy còn là trạng nguyên tỉnh mình, chỉ là vì muốn tiện chăm sóc người nhà đang bệnh, mới chọn học viện mỹ thuật dễ tiện tự do. Do từ học viện mỹ thuật tới nhà, chỉ cách nhau mấy bước. Còn những trường khác lại quá cách xa và hoang vắng, chăm sóc người nhà không tiện mấy. Thanh Thanh vì muốn nỗ lực kiếm tiền chữa bệnh cho anh trai. Từ cấp hai đã bắt đầu vừa học vừa làm, cho tới lên đại học cũng không chưa tạm ngừng.”
Bà cụ Hà liền khen thưởng: “Con gái Nhà họ Hà chúng ta đều phải biết cần cù chăm chỉ không khó ngại khổ! như vậy mới biết được yêu thương hiền lành chăm sóc gia đình! Như vậy mới là một đứa con biết yêu thương anh em thương yêu người thân!”
Bà Hà nhìn về Tống Thanh, không dám cất tiếng.
Bà cụ Hà tiếp tục nói: “Nhà họ Hà chúng tôi tuy rằng tài sản của cải nhiều, cho dù bây giờ cái gì cũng không làm, cũng đủ cho con cháu ăn đủ mấy kiếp. Nhưng mà, đây không phải là tinh thần của Nhà họ Hà, chúng tôi tuy rằng có tiền, nhưng cũng phải tiêu trên chỗ cần thiết nhất, tiêu xài phung phí là tuyệt đối không nên làm! Thanh Thanh điều này lại làm rất tốt. Nghe nói về phía sắp xếp yến tiệc, không chỉ sử dụng đúng mức lượng tối đa, mà còn suy nghĩ tới khẩu vị khác nhau của các khu, các nước và dân tộc, đứa bé tốt như vậy, sao không xứng đáng để biểu dương chứ?”
Mới dứt lời, Bà cụ Hà liền nói với Hòa quản gia: “Người khác biểu dương không biểu dương tôi không quản được, Bà lão này không thể để cho con bé chịu uất ức được! Nào, đem ngôi biệt thự trên núi Ứng Dương trong của hồi môn của tôi tặng cho Thanh Thanh!”
Hoà quản gia cười rất dịu dàng: “Dạ, lão phu nhân, thủ tục qua tay sắp sửa có có thể làm xong.”
Tống Thanh không ngờ Bà cụ Hà không nói một lời tặng căn nhà chứ!
Tức khắc có chút ngơ ngác tới không biết phải làm sao: “cám ơn bà nội! Nhưng mà, đắt tiền quá!”
“không chỉ đắt tiền đâu.” Hà Quốc Tường nói: “Đó là một trong sản nghiệp của hồi môn của mẹ.”
Nói xong, Hà Quốc Tường liền nói với Bà cụ Hà: “Thưa mẹ, người hãy suy nghĩ lại. Ngôi biệt thự núi Ứng Dương, vốn là bảo bối trong lòng người, người sao có thể đem tặng người khác được?”
“Tặng cho cháu dâu tôi đâu phải tặng cho người ngoài, chẳng lẽ bà này đi vào nhà của cháu dâu, cháu dâu chẳng lẽ không cho vào à?” Bà cụ Hà tràn quở mắng Hà Quốc Tường một trận: “Hai người làm ba mẹ chồng, lần đầu gặp hậu bối, kể cả quà ra mắt cũng không có sao?”
Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt sắc mặt có chút thay đổi.
Họ đúng là chẳng có chuẩn bị.
Dù gì, họ vốn không công nhận Tống Thanh làm con dâu họ, cho nên căn bản cái gì cũng không có chuẩn bị.
Bây giờ Bà cụ Hà không vui vẻ và công khai đánh vào mặt họ, họ chỉ đành gắng gượng đón nhận!
Hà Quốc Tường cười nặng nề, nói: “Thưa mẹ, tụi con đương nhiên có chuẩn bị. Chỉ là tài sản nhà cửa tụi con ở bên ngoài, không có cách nào tặng được? Cho nên, chúng con đã chuẩn bị một số như cổ phiếu, trang sức đá quý làm quà ra mắt.”
Lời cũng nói ra rồi, Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt ngoảnh đầu không muốn cho Tống Thanh quà ra mắt cũng phải đưa cho!
Bà cụ Hà gật đầu: “Như vậy mới được.”
Tống Thanh bây giờ đúng là có chút hết sức lo sọ: “Bà nội, Ba mẹ, không cần đâu……”
“Cho con thì con cứ lấy!” Bà cụ Hà ăn nói mạnh mẽ: “Thân là hậu bối, người lớn trao tặng thì không được từ chối!”
Tống Thanh liền đứng dậy: “Dạ, bà nội! Cám ơn nội, cám ơn ba mẹ!”
“Được rồi, tôi ăn no rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước. Các ngươi tự nhiên.” Bà cụ Hà đứng lên, dẫn theo Hoà quản gia quay người rời khỏi.
Hà Quốc Tường đợi Bà cụ Hà sau khi rời xa, liền nói với Tống Thanh: “Con qua đây với ba một chút!”
“Dạ…...thưa ba.”Tống Thanh mau chóng đứng lên, theo Hà Quốc Tường quay người rời khỏi.
Hà Nhật Dương đầy vẻ lo lắng nhìn phía sau lưng Tống Thanh và ba mình rời khỏi phòng ăn, Vưu Tâm Nguyệt ngồi bên cạnh nói: “Kỳ lạ, Điện thoại Lam Lam sao gọi không được? Tắt máy ư?”
Hà Nhật Dương nhích mí nói: “Lam Lam càng ngày càng bướng bỉnh! Mẹ! Trường hợp hôm nay, cô ấy không trở về nữa, về sau cũng không còn cơ hội!”
“Mẹ biết! Mẹ cũng đang phiền não nè!” Vưu Tâm Nguyệt cũng buồn bực nói: “Buổi sáng còn nói tử tế, sao trong phút chốc lại lật lọng vậy? Đứa bé này, đi đâu không biết? Điện thoại gọi mãi cũng không được? Mẹ vừa nãy còn nói với con bé, kêu con bé mau chóng tới đây!”
“Cô ấy đi đâu không phải đều bẩm báo với mẹ à?” Hà Nhật Dương nghi ngờ nhìn vào Vưu Tâm Nguyệt.
Vưu Tâm Nguyệt nghẹn giọng một hồi.
Bà ấy không thể nói cho Hà Nhật Dương, Thôi Nguyệt Lam chạy đi xem náo nhiệt việc Tống Thanh bị người ta hãm hiếp chứ?
Kết quả trận náo nhiệt không coi được, người thì mất tích không để lại tung tích!
Hà Nhật Khang bên cạnh nhìn vẻ mặt Vưu Tâm Nguyệt không tốt, liền giảng hòa nói: “Không sao không sao, cho dù Lam lam không vào cánh cửa Nhà họ Hà, cũng là em gái chúng con, cũng là em gái lớn lên trong sự cưng chiều của tụi con!”
Vưu Tâm Nguyệt và Hà Nhật Dương liền cùng nhìn về phía Hà Nhật Khang.
Ánh mắt hai người họ đều có ý nghĩa như nhau, như là: Hà Nhật Khang người mới là không có tư cách nói câu đó? Ngươi cùng với Lam Lam đã xảy ra quan hệ kiểu đó…...
Nhưng mà, việc này Vưu Tâm Nguyệt và Hà Nhật Dương cũng không dự định nói ra.
Một người là Thôi Nguyệt Lam dùng cái chết để uy hiếp không được nói.
Một người là Vưu Tâm Nguyệt không hy vọng Thôi Nguyệt Lam có vết dơ, như vậy sẽ không cách nào gả cho Hà Nhật Dương.
Mà Sự đắn đo của Hà Nhật Dương là, Chỉ cần Hà Nhật Khang không thừa nhận, anh ấy cũng không tác hợp hai người họ đến với nhau.
Dù gì, từ anh em biến thành vợ chồng, rất kỳ quái.
Hà Nhật Khang là người theo đuổi tự do.
Thôi Nguyệt Lam quả thật không thích hợp với anh ấy.
Trước đây, nếu gặp chuyện này, Hà Nhật Dương sẽ đứng trên góc độ Thôi Nguyệt Lam thảo phạt Hà Nhật Khang.
Nhưng từ khi xảy ra một số mâu thuẫn trong cuộc thi đấu nhà thiết kế, tâm thái Hà Nhật Dương đã dần dần xảy ra biến hóa.
Anh ấy đối với Thôi Nguyệt Lam, trên tâm lý, đang từ từ cách xa.
Nếu Thôi Nguyệt Lam là em gái có quan hệ máu muội với anh ấy, anh ấy sẽ nuông chiều tới cùng.
Thế nhưng Thôi Nguyệt Lam không phải.
Với lại còn đối với anh ấy có suy nghĩ không thể tả được, cộng thêm ba mẹ không phân biệt trắng đen muốn tác hợp họ, càng khiến cho Hà Nhật Dương xa lánh vô ý thức.
Ngày hôm đó, Vũ Ngọc Bình nói chuyện với Phan Thịnh và Phan Ly, đích thực đánh thức Hà Nhật Dương.
Cho dù anh ấy rất thương Thôi Nguyệt Lam, cũng không thể vượt qua Tống Thanh được!
Đây là sắc lệnh!
Một bên khác, sau khi Hà Quốc Tường dẫn Tống Thanh tới sảnh phụ bên cạnh, Hà Quốc Tường nhìn chằm chằm vào Tống Thanh nói: “Ngồi xuống đi”
“Dạ, thưa ba.” Tống Thanh ngoan ngoãn ngồi yên theo đúng phép tắc, thanh lịch tao nhã, lễ nghi tới gần hoàn mỹ .
Dù cho Hà Quốc Tường người có thành kiến với Tống Thanh cũng phải gật đầu hài lòng.
Cô bé này, đích thực rất rốt.
Nói thẳng ra, nếu không có Thôi Nguyệt Lam, ông ấy cũng không để bụng Hà Nhật Dương đến chung với cô bé này.
Tiếc rằng, ông ấy càng thương Thôi Nguyệt Lam hơn.
“Tống Thanh.” Hà Quốc Tường nhẹ nhàng mở lời: “Nghe nói con gả cho Nhật Dương, chỉ là một sự hiểu lầm?”
Tống Thanh trong lòng thầm kêu khổ: Đến rồi đến rồi, cuối cùng cũng tới bước này!
Cửa ải này, cô ấy đã chuẩn bị rất lâu.
Nhưng mà thật sự tới thời khắc bị xét hỏi, Tống Thanh quả là có cảm giác mình như bị treo trên lò giá được đuông nướng vậy.
“Dạ, thưa ba.” Tống Thanh cố gắng không khiến cho giọng mình run rẩy: “Thế nhưng, đó đúng là một sự trùng hợp đẹp đẽ.”
Hà Quốc Tường chớp chớp đôi mắt phụng nhãn, cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Tống Thanh.
Tống Thanh liền cảm thấy cực kỳ bất an, đứng ngồi không yên.
Bình luận facebook