Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 29 TỐNG LINH ĐI TÌM EM GÁI
CHƯƠNG 29: TỐNG LINH ĐI TÌM EM GÁI
Bị mẹ ruột lừa hết tiền tiết kiệm, cô không để ý!
Bị cả nhà ba dượng gài bẫy, cô cũng không cảm thấy sao cả!
Nhưng tại sao cô đã hèn mọn như vậy rồi mà còn đuổi anh hai của cô đi nữa?
Tại sao nhất định phải ép cô đến mức này?
Có phải là nhất định phải dồn cô và anh hai vào đường cùng thì nhà họ Tống mới vui vẻ hay không?
Anh hai, anh đang ở đâu? Rốt cuộc thì anh đang ở đâu?
Mưa càng ngày càng lớn. Tống Thanh đã khóc hổn hển trong mưa.
Nếu không tìm thấy anh hai thì mình sống còn có ý nghĩa gì nữa? Không bằng nhảy xuống sông chết quách đi cho xong!
Nhảy xuống sông… Nhảy xuống sông?
Ánh mắt Tống Thanh chợt sáng lên!
Sông!
Chẳng lẽ bây giờ anh hai đang ở…
Dường như nhớ tới điều gì đó, Tống Thanh bối rối bò dậy trong mưa, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía một con sông trong thành phố cách nhà họ Tống không xa.
Trước kia, cô từng lạc đường một lần.
Chờ đến khi cả nhà tìm thấy cô thì cô đang ở bên cạnh con sông đó.
Chẳng lẽ anh hai sẽ đến bờ sông tìm mình sao?
Tống Thanh điên cuồng chạy về phía bờ sông.
Từ xa, Tống Thanh nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ cô đơn đứng trên bờ sông.
Tim Tống Thanh chợt đập nhanh hơn!
Là anh hai! Thật sự là anh hai!
Tống Thanh sợ Tống Linh sẽ nghĩ quẩn, nhất thời kết to: “Anh hai, em ở đây này! Anh hai…”
Tống Thanh vất vả xông tới.
Trên đường đi, cô đã té ngã không biết bao nhiêu lần. Nhưng bất kể có té đau đến mấy thì cô đều sẽ đứng dậy ngay lập tức, chạy về phía Tống Linh.
Sắp tới, sắp tới rồi…
Tống Thanh đã có thể nhìn rõ bóng dáng của Tống Linh.
Tống Linh đứng bên bờ sông ngơ ngác quay lại, nhìn Tống Thanh nghiêng ngả lảo đảo, khuôn mặt tuyệt đẹp lại khờ dại chợt như phát sáng: “Thanh?”
Tống Thanh vừa khóc vừa xông tới, ôm chặt lấy Tống Linh. Tất cả uất ức trong lòng chợt bùng nổ, cô lặng lẽ khóc rống lên.
Tống Linh ngơ ngác mặc cho Tống Thanh ôm lấy mình. Một lúc lâu sau, anh mới cảm thấy thỏa mãn nói: “Thanh về rồi, tốt quá.”
Tống Thanh ôm eo Tống Linh, lặng lẽ lắc đầu: “Anh… Anh hai…”
Tống Thanh đã khóc không thành tiếng.
Tống Linh vui vẻ nói: “Thanh, đã về…”
Trong trí óc của Tống Linh, cuối cùng anh cũng tìm thấy Tống Thanh ở bên bờ sông. Anh rất vui vẻ.
Tống Thanh lau nước mắt thật mạnh: “Anh hai, đi, mình về nhà thôi. Chúng ta rời khỏi ổ sói kia đi. Chúng ta không cần phải rời xa nhau nữa.”
Tống Linh vui vẻ đi theo Tống Thanh trong màn mưa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tống Thanh lại mờ mịt.
Rời khỏi nhà họ Tống, anh hai có thể đi đâu được đây?
Nơi hiện giờ mình đang ở là biệt thự mà nhà họ Hà cung cấp. Tuy rằng trong biệt thự không có ai cả, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ có người đúng giờ đến đây quét dọn và đưa đồ ăn.
Nếu mình dẫn theo anh hai đến đó, lỡ như bị phát hiện ra thì tiêu đời.
Bỗng nhiên, Tống Thanh nhớ ra mình còn thuê một căn hộ nhỏ chuyên dùng để chứa đựng hồi ức của mình và Trịnh Bảo.
Tuy rằng căn hộ đó rất nhỏ, chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, tổng cộng hơn ba mươi mét vuông.
Nhưng anh hai rất im lặng, nhất định sẽ không ồn ào.
Chi bằng…
Tống Thanh quay đầu nhìn Tống Linh, do dự một chút rồi nói: “Anh hai, mình đổi sang nhà khác ở được không?”
Tống Linh cúi đầu nhìn Tống Thanh, nụ cười lập tức trở nên xán lạn: “Được.”
Tống Thanh bị nụ cười của anh hai mình làm cho suýt nữa hoa cả mắt.
Tuy rằng từ nhỏ cô đã biết anh hai mình đẹp trai quá mức, nhưng rất hiếm khi thấy anh ấy cười vui vẻ như vậy.
Không hiểu sao, Tống Thanh lại nghĩ tới người đàn ông luôn híp mắt, khóe miệng nhếch lên kia…
Dung mạo của anh ta và anh hai ngang ngửa nhau, nhưng khi cười lại khác biệt rõ ràng…
Tống Thanh bỗng giật mình tỉnh lại, thò tay vuốt nước mưa trên mặt mình.
Chuyện gì vậy cà?
Sao tự nhiên lại nghĩ tới anh ta vậy trời?
Bị mẹ ruột lừa hết tiền tiết kiệm, cô không để ý!
Bị cả nhà ba dượng gài bẫy, cô cũng không cảm thấy sao cả!
Nhưng tại sao cô đã hèn mọn như vậy rồi mà còn đuổi anh hai của cô đi nữa?
Tại sao nhất định phải ép cô đến mức này?
Có phải là nhất định phải dồn cô và anh hai vào đường cùng thì nhà họ Tống mới vui vẻ hay không?
Anh hai, anh đang ở đâu? Rốt cuộc thì anh đang ở đâu?
Mưa càng ngày càng lớn. Tống Thanh đã khóc hổn hển trong mưa.
Nếu không tìm thấy anh hai thì mình sống còn có ý nghĩa gì nữa? Không bằng nhảy xuống sông chết quách đi cho xong!
Nhảy xuống sông… Nhảy xuống sông?
Ánh mắt Tống Thanh chợt sáng lên!
Sông!
Chẳng lẽ bây giờ anh hai đang ở…
Dường như nhớ tới điều gì đó, Tống Thanh bối rối bò dậy trong mưa, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía một con sông trong thành phố cách nhà họ Tống không xa.
Trước kia, cô từng lạc đường một lần.
Chờ đến khi cả nhà tìm thấy cô thì cô đang ở bên cạnh con sông đó.
Chẳng lẽ anh hai sẽ đến bờ sông tìm mình sao?
Tống Thanh điên cuồng chạy về phía bờ sông.
Từ xa, Tống Thanh nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ cô đơn đứng trên bờ sông.
Tim Tống Thanh chợt đập nhanh hơn!
Là anh hai! Thật sự là anh hai!
Tống Thanh sợ Tống Linh sẽ nghĩ quẩn, nhất thời kết to: “Anh hai, em ở đây này! Anh hai…”
Tống Thanh vất vả xông tới.
Trên đường đi, cô đã té ngã không biết bao nhiêu lần. Nhưng bất kể có té đau đến mấy thì cô đều sẽ đứng dậy ngay lập tức, chạy về phía Tống Linh.
Sắp tới, sắp tới rồi…
Tống Thanh đã có thể nhìn rõ bóng dáng của Tống Linh.
Tống Linh đứng bên bờ sông ngơ ngác quay lại, nhìn Tống Thanh nghiêng ngả lảo đảo, khuôn mặt tuyệt đẹp lại khờ dại chợt như phát sáng: “Thanh?”
Tống Thanh vừa khóc vừa xông tới, ôm chặt lấy Tống Linh. Tất cả uất ức trong lòng chợt bùng nổ, cô lặng lẽ khóc rống lên.
Tống Linh ngơ ngác mặc cho Tống Thanh ôm lấy mình. Một lúc lâu sau, anh mới cảm thấy thỏa mãn nói: “Thanh về rồi, tốt quá.”
Tống Thanh ôm eo Tống Linh, lặng lẽ lắc đầu: “Anh… Anh hai…”
Tống Thanh đã khóc không thành tiếng.
Tống Linh vui vẻ nói: “Thanh, đã về…”
Trong trí óc của Tống Linh, cuối cùng anh cũng tìm thấy Tống Thanh ở bên bờ sông. Anh rất vui vẻ.
Tống Thanh lau nước mắt thật mạnh: “Anh hai, đi, mình về nhà thôi. Chúng ta rời khỏi ổ sói kia đi. Chúng ta không cần phải rời xa nhau nữa.”
Tống Linh vui vẻ đi theo Tống Thanh trong màn mưa.
Sau khi lấy lại tinh thần, Tống Thanh lại mờ mịt.
Rời khỏi nhà họ Tống, anh hai có thể đi đâu được đây?
Nơi hiện giờ mình đang ở là biệt thự mà nhà họ Hà cung cấp. Tuy rằng trong biệt thự không có ai cả, nhưng mỗi ngày vẫn sẽ có người đúng giờ đến đây quét dọn và đưa đồ ăn.
Nếu mình dẫn theo anh hai đến đó, lỡ như bị phát hiện ra thì tiêu đời.
Bỗng nhiên, Tống Thanh nhớ ra mình còn thuê một căn hộ nhỏ chuyên dùng để chứa đựng hồi ức của mình và Trịnh Bảo.
Tuy rằng căn hộ đó rất nhỏ, chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, tổng cộng hơn ba mươi mét vuông.
Nhưng anh hai rất im lặng, nhất định sẽ không ồn ào.
Chi bằng…
Tống Thanh quay đầu nhìn Tống Linh, do dự một chút rồi nói: “Anh hai, mình đổi sang nhà khác ở được không?”
Tống Linh cúi đầu nhìn Tống Thanh, nụ cười lập tức trở nên xán lạn: “Được.”
Tống Thanh bị nụ cười của anh hai mình làm cho suýt nữa hoa cả mắt.
Tuy rằng từ nhỏ cô đã biết anh hai mình đẹp trai quá mức, nhưng rất hiếm khi thấy anh ấy cười vui vẻ như vậy.
Không hiểu sao, Tống Thanh lại nghĩ tới người đàn ông luôn híp mắt, khóe miệng nhếch lên kia…
Dung mạo của anh ta và anh hai ngang ngửa nhau, nhưng khi cười lại khác biệt rõ ràng…
Tống Thanh bỗng giật mình tỉnh lại, thò tay vuốt nước mưa trên mặt mình.
Chuyện gì vậy cà?
Sao tự nhiên lại nghĩ tới anh ta vậy trời?
Bình luận facebook