Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 31 TÀI NĂNG KINH NGƯỜI
CHƯƠNG 31: TÀI NĂNG KINH NGƯỜI
Tống Linh không đáp lại.
Tống Thanh như thể nhớ tới cái gì đó, xoay người lại ra sức mò sách giáo khoa đại học của mình từ trong hòm ra, giơ lên trước mặt Tống Linh như là hiến vật quý: “Mấy thứ này anh có thể đọc hiểu được không?”
Ánh mắt Tống Linh dừng lại trên sách giáo khoa đại học của Tống Thanh, khẽ gật đầu.
Tống Thanh ngây ngẩn cả người!
Sao có thể được chứ?
Thế này thì khủng bố quá rồi!
Tống Thanh lục tung túi xách, may mà cái túi này làm bằng da PU nên dầm mưa tầm tã như thế mà di động vẫn bình yên vô sự.
Ông trời đang giúp mình rồi!
Tống Thanh lấy di động ra, mở đại một trò chơi đưa cho Tống Linh, hơn nữa tay cầm tay dạy anh cách chơi như thế nào. Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh nhìn anh chơi.
Chuyện khiến Tống Thanh càng kinh sợ đã xảy ra.
Đây là lần đầu tiên Tống Linh chơi game di động, nhưng dường như anh không cần dạy cũng biết, chỉ mới mấy phút thôi mà đã phá đảo cả thế giới ảo!
Tống Thanh cảm thấy mình rơi vào thế giới huyền ảo. Cô không chịu thua lấy di động lại, bắt đầu chơi lại từ đầu.
Tiếc rằng cô chỉ thắng ba mốc rồi bị xử lý luôn!
Sao có thể được chứ?
Tống Thanh không phục, liên tục tìm mấy trò chơi nữa cho Tống Linh. Chỉ cần dạy quy tắc cho anh thì anh có thể phá đảo trong chớp mắt!
Tống Thanh đã không biết phải nói gì bây giờ.
Thì ra trên thế giới này thật sự có người sở hữu tài năng kinh người như thế.
Trước kia Tống Thanh nghe nói người bệnh tự kỷ có trí lực kinh người, cô còn không tin cơ.
Bởi vì anh cô rõ ràng từ nhỏ đã chất phác như thế, thậm chí giáo viên cũng nói IQ của anh thấp hơn người bình thường một chút, không hiểu được lời nói của người khác.
Bây giờ xem ra, anh cô cơ bản không phải là IQ rất thấp, mà là IQ vượt trội.
Anh biểu hiện ra không nghe hiểu lời nói của người khác không phải là vì không hiểu, mà là không muốn nghe!
Anh vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, tự tìm niềm vui thú, cho dù là Tống Thanh cũng không phát hiện ra IQ của anh khủng bố như thế.
Mấy năm nay, do được trị liệu kịp thời nên chứng tự kỷ của anh đã giảm đáng kể.
Ít nhất thế giới của anh đã chứa được Tống Thanh.
Tống Thanh đã không biết phải nói gì về phát hiện hôm nay nữa rồi, chỉ có thể lúng túng nói: “Anh hai, sau này anh sống ở đây được không?”
“Thanh có ở đây không?” Tống Linh bình tĩnh nhìn cô.
Tống Thanh ngẫm nghĩ, nếu cô bỏ mặc một mình anh ở đây thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Dù sao ở biệt thự kia, ông chồng trên danh nghĩa của cô cũng sẽ không đến.
Thật ra cô sống ở đâu cũng chẳng quan trọng.
Nghĩ vậy, Tống Thanh gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải sống cùng nhau rồi.”
Vốn dĩ căn hộ này là dùng để chôn vùi ký ức của cô và Trịnh Bảo. Không ngờ cô lại thật sự phải sống ở đây!
Tống Thanh thầm nghĩ, mỗi ngày mình còn phải đến biệt thự một chuyến, mang thức ăn bên kia qua đây, vậy thì mình có thể tiết kiệm một khoản tiền rồi.
Nghe Tống Thanh nói vậy, quả nhiên Tống Linh nở nụ cười vui vẻ.
Chỉ cần Tống Thanh có ở đây thì Tống Linh sẽ rất vui vẻ.
Tống Thanh thở dài một tiếng, nói: “Anh có đói không? Em gọi đồ ăn cho anh nhé?”
Tống Linh lắc đầu tỏ vẻ không đói.
Tống Thanh vẫn đứng dậy, nhìn xem trong phòng bếp có đồ ăn nào không.
Tiếc rằng nơi này vẫn không có người sinh sống nên thật sự không có cái gì để ăn cả.
Tống Thanh nhìn đồng hồ, chưa khuya lắm, nhất thời cô nói với Tống Linh: “Anh hai ở nhà chờ em một lát, em ra ngoài mua chút đồ ăn. Sáng mai em nấu cơm cho anh ăn được không?”
Tống Linh vui vẻ gật đầu.
Tống Thanh cầm lấy ví tiền, khóa cửa kỹ rồi rời khỏi chung cư.
Tống Linh không đáp lại.
Tống Thanh như thể nhớ tới cái gì đó, xoay người lại ra sức mò sách giáo khoa đại học của mình từ trong hòm ra, giơ lên trước mặt Tống Linh như là hiến vật quý: “Mấy thứ này anh có thể đọc hiểu được không?”
Ánh mắt Tống Linh dừng lại trên sách giáo khoa đại học của Tống Thanh, khẽ gật đầu.
Tống Thanh ngây ngẩn cả người!
Sao có thể được chứ?
Thế này thì khủng bố quá rồi!
Tống Thanh lục tung túi xách, may mà cái túi này làm bằng da PU nên dầm mưa tầm tã như thế mà di động vẫn bình yên vô sự.
Ông trời đang giúp mình rồi!
Tống Thanh lấy di động ra, mở đại một trò chơi đưa cho Tống Linh, hơn nữa tay cầm tay dạy anh cách chơi như thế nào. Sau đó cô ngồi xuống bên cạnh nhìn anh chơi.
Chuyện khiến Tống Thanh càng kinh sợ đã xảy ra.
Đây là lần đầu tiên Tống Linh chơi game di động, nhưng dường như anh không cần dạy cũng biết, chỉ mới mấy phút thôi mà đã phá đảo cả thế giới ảo!
Tống Thanh cảm thấy mình rơi vào thế giới huyền ảo. Cô không chịu thua lấy di động lại, bắt đầu chơi lại từ đầu.
Tiếc rằng cô chỉ thắng ba mốc rồi bị xử lý luôn!
Sao có thể được chứ?
Tống Thanh không phục, liên tục tìm mấy trò chơi nữa cho Tống Linh. Chỉ cần dạy quy tắc cho anh thì anh có thể phá đảo trong chớp mắt!
Tống Thanh đã không biết phải nói gì bây giờ.
Thì ra trên thế giới này thật sự có người sở hữu tài năng kinh người như thế.
Trước kia Tống Thanh nghe nói người bệnh tự kỷ có trí lực kinh người, cô còn không tin cơ.
Bởi vì anh cô rõ ràng từ nhỏ đã chất phác như thế, thậm chí giáo viên cũng nói IQ của anh thấp hơn người bình thường một chút, không hiểu được lời nói của người khác.
Bây giờ xem ra, anh cô cơ bản không phải là IQ rất thấp, mà là IQ vượt trội.
Anh biểu hiện ra không nghe hiểu lời nói của người khác không phải là vì không hiểu, mà là không muốn nghe!
Anh vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, tự tìm niềm vui thú, cho dù là Tống Thanh cũng không phát hiện ra IQ của anh khủng bố như thế.
Mấy năm nay, do được trị liệu kịp thời nên chứng tự kỷ của anh đã giảm đáng kể.
Ít nhất thế giới của anh đã chứa được Tống Thanh.
Tống Thanh đã không biết phải nói gì về phát hiện hôm nay nữa rồi, chỉ có thể lúng túng nói: “Anh hai, sau này anh sống ở đây được không?”
“Thanh có ở đây không?” Tống Linh bình tĩnh nhìn cô.
Tống Thanh ngẫm nghĩ, nếu cô bỏ mặc một mình anh ở đây thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Dù sao ở biệt thự kia, ông chồng trên danh nghĩa của cô cũng sẽ không đến.
Thật ra cô sống ở đâu cũng chẳng quan trọng.
Nghĩ vậy, Tống Thanh gật đầu nói: “Đương nhiên rồi. Chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải sống cùng nhau rồi.”
Vốn dĩ căn hộ này là dùng để chôn vùi ký ức của cô và Trịnh Bảo. Không ngờ cô lại thật sự phải sống ở đây!
Tống Thanh thầm nghĩ, mỗi ngày mình còn phải đến biệt thự một chuyến, mang thức ăn bên kia qua đây, vậy thì mình có thể tiết kiệm một khoản tiền rồi.
Nghe Tống Thanh nói vậy, quả nhiên Tống Linh nở nụ cười vui vẻ.
Chỉ cần Tống Thanh có ở đây thì Tống Linh sẽ rất vui vẻ.
Tống Thanh thở dài một tiếng, nói: “Anh có đói không? Em gọi đồ ăn cho anh nhé?”
Tống Linh lắc đầu tỏ vẻ không đói.
Tống Thanh vẫn đứng dậy, nhìn xem trong phòng bếp có đồ ăn nào không.
Tiếc rằng nơi này vẫn không có người sinh sống nên thật sự không có cái gì để ăn cả.
Tống Thanh nhìn đồng hồ, chưa khuya lắm, nhất thời cô nói với Tống Linh: “Anh hai ở nhà chờ em một lát, em ra ngoài mua chút đồ ăn. Sáng mai em nấu cơm cho anh ăn được không?”
Tống Linh vui vẻ gật đầu.
Tống Thanh cầm lấy ví tiền, khóa cửa kỹ rồi rời khỏi chung cư.
Bình luận facebook