Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-324
CHƯƠNG 324:
“Tống Thanh.” một giọng nói trầm ở phía sau phát ra, Tống Thanh lập tức quay người, nhìn từ xa thì thấy Đại Đế đó vừa lạ vừa quen, theo hướng mình mà tới.
Đại Đế mãi là đều mặc bộ áo dài màu đen tuyền, vẫn là tư thế phong thần anh tuấn đó, tràn đầy tiên khí.
Tóc dài màu xám bồng bềnh theo gió, đôi mắt màu đỏ chớp nhẹ, cùng với nụ cười tà ác khó sánh, thật sự là tuấn tú làm cho người ta không thể rời khỏi con mắt.
Tống Thanh đứng tại chỗ, muốn động cũng không động được.
Trong lòng Tống Thanh có chút hoang mang.
Tuy biết rằng đây chỉ là giấc mơ, nhưng khó giải thích đây là thể hiện trong lòng hoang mang.
Đại Đế từ từ bước đến trước Tống Thanh, liền cúi đầu nhìn cô ấy.
Tống Thanh đột nhiên thấy mình có thể động được rồi, lập tức phản xạ muốn giữ khoảng cách với đối phương.
Nhưng cho dù cô ấy có lùi thế nào, thì khoảng cách hai người không hề đổi nửa bước.
Tống Thanh từ bỏ ý định này.
Đã lại mơ thấy người con trai này, thì nghe xem anh ta sẽ nói gì.
Đại Đế nhìn thấy Tống Thanh không có ý đồ rời đi, miệng cười dụ dỗ, để cho anh ta càng trở nên anh tuấn say động lòng người.
“Tống Thanh, em chạy không được đâu. Đây là vận mệnh của em.” Trong lời nói của Đại Đế có sự độc đoán, giống như Hà Nhật Dương trước đây.
Chỉ là bây giờ khi Hà Nhật Dương đối diện với Tống Thanh, ngữ điệu tự nhiên mà trở nên nhẹ nhàng.
Đại Đế vẫn là độc đoán như trước.
Tống Thanh cuối cùng cũng có quyền lời mở lời: “Ngươi là ai?”
Đại Đế nghe được câu hỏi của Tống Thanh, nháy lông mày, liếc qua nhìn: “Ồ, em lại hỏi tôi là ai?”
Tống Thanh không hiểu nhìn anh ta.
Đại Đế không trả lời vấn đề này của Tống Thanh, chỉ nói nhẹ nhàng: “Đừng có suy nghĩ bỏ trốn, thuộc về vận mệnh của em, cuối cùng cũng phải hoàn thành. Càng huồng hồ, em cảm thấy em có thể trốn được không?”
Đại Đế nói xong câu này, nhẹ nhàng hạ xuống, thân thể vụt vào nhanh, dường như trong thời gian rất ngắn đã đến trước mắt.
Tống Thanh còn chưa kịp phản ứng, cằm dưới đã bị nâng lên.
Ánh mắt của Tống Thanh bị ép nhìn dung mạo của Đại Đế.
Có nợ phải trả, là việc hiển nhiên.
Em nợ tôi, lúc cần phải trả thì phải trả.
Đột nhiên, nét mặt và ánh mắt của Đại Đế biến sắc.
Hà Nhật Dương!
Hà Nhật Dương đột nhiên lại gần, nắm chặt tay của Tống Thanh, nói gấp gắp: “Thanh Thanh, anh cuối cùng tìm thấy em rồi!”
Tống Thanh dùng lực đẩy ra, toàn bộ người ở trên giường ngồi bật dậy.
Quả nhiên là giấc mơ.
Giấc mơ này thật kỳ lạ.
Rõ ràng biết chỉ là mơ, nhưng lại không tỉnh dậy được.
Lồng ngực vẫn còn khó chịu, dường như bị tảng đá đè lên.
Đại Đế và Hà Nhật Dương lần lượt đi vào giấc mơ, điều này là dự liệu việc gì?
Đột nhiên không muốn ngủ, Tống Thanh mặc đồ ngủ đi ra ngoài hóng gió.
Không khí đêm khuya, lạnh lẽo khác thường.
Trong không khí có theo hơi lạnh, nhanh chóng bám lấy chiếc áo mỏng.
Tống Thanh không thể không mang theo chiếc chăn từ trong phòng ôm ra ngoài, trực tiếp ôm theo chiếc ăn ngồi ngây người trên nền nhà.
Giấc mơ vửa nãy, lại chân thực như thế.
Cảm giác đó Đại Đế nâng cằm của mình lên, dường như rõ ràng xảy ra trong hiện thực.
Nhưng cũng chỉ là giấc mơ.
Điện thoại kêu lên một tiếng, lục lọi trong túi lấy điện thoại ra.
Một tin nhắn trong điện thoại.
Tin nhắn của Tống Tử Dao gửi tới: “Thanh Thanh, nói với bố tâm sự lòng mình chưa?”
Nhìn thấy tin nhắn của Tống Tử Dao, mũi của Tống Thanh cay cay.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tống Thanh đều không nói rõ tình hình với người nhà lại chạy ra ngoài.
Hành động ngang ngược này, lại nhận được sự tha thứ của người nhà.
Mũi của Tống Thanh làm sao không cay được?
Tống Thanh trả lời tin nhắn: “mẹ ơi, con xin lỗi.”
Tin nhắn của Tống Tử Dao rất nhanh gửi lại: “Làm con, đừng nói xin lỗi với mẹ. Chỉ cần con tốt, thì mẹ cũng đủ hài lòng rồi.”
Tống Thanh trực tiếp gọi điện qua: “Mẹ, vẫn chưa ngủ sao?”
“Chưa.” Tống Tử Dao trả lời nhẹ nhàng: “Tiểu Lục vẫn chưa về, mẹ đợi anh con. Không yên tâm cho con, cho nên mới gửi tin nhắn cho con.”
“Mẹ ơi” nước mắt của Tống Thanh liền rơi xuống.
“Con hôm nay cũng làm mẹ rồi, sẽ có một ngày, con cũng sẽ cảm nhận được tâm trạng của mẹ hiện giờ.” Tống Tử Dao nói nhẹ nhàng: “Con cái trưởng thành rồi, người làm cha mẹ, chỉ có thể đứng ở xa nhìn, mà không thể giống như lúc còn nhỏ đưa các con vào trong đôi cánh để bảo vệ nữa. Con ở bên ngoài phải tốt, đừng lo lắng việc nhà. Khi nhớ tới bố, thì nói chuyện cùng bố. Tiểu Lục nói, thẻ mà đưa cho con lại vừa gửi một khoản tiền vào đó, ở bên ngoài, không có tiền không được. Đừng có tiếc không tiêu. Cho dù Nhà họ Hà không đưa một đồng nào, mẹ cũng nuôi con và con của con.”
“Mẹ” Tống Thanh nước mắt rơi như mưa, mà lại không biết nên nói gì.
“Sắp đến tết rồi, ra ngoài cho thoải mái thì về.” Tống Tử Dao nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày hôm nay mẹ nuôi của con và Tiểu Nghĩ chạy đi chạy lại sắp gãy chân rồi, nói gì mà sẽ đưa con đến thành phố P để đón tết. Mẹ muốn nghe ý kiến của con và Tiểu Lục.”
“Con biết rồi ạ.” Tống Thanh vừa khóc vừa gật đầu: “Mẹ ơi, con xin lỗi, để mẹ phải lo lắng rồi.”
“Được rồi, đừng khóc nữa. Sẽ không tốt cho con của con.” Tống Tử Dao cười nói: “Mẹ ở nhà đợi con về nhà.”
“Vâng.” Tống Thanh gật đầu rất mạnh.
Tắt điện thoại xong, Tống Thanh ôm lấy chăn khóc một trận cho đã.
Mà ở đầu bên kia, Tống Tử Dao nghe xong điện thoại, nhìn trong phòng nhìn vào người của mình, nói: “Thanh Thanh nói, đợi tảo mộ xong sẽ quay về. Không ảnh hưởng đến việc đón tết.”
Hà Nhật Dương thở nhẹ nhõm.
Vũ Ngọc Bình quay đầu nói với Tiểu Nghĩ: “Em yên tâm rồi chứ? Anh nói Thanh Thanh nhất định sẽ quay lại!”
Phan Thịnh Phan Ly cũng nói theo: “Thanh Thanh chỉ là ra ngoài cho khuây khỏa, mà không phải là xuất gia làm ni cô!”
Những người khác hùng hổ nhìn Phan Thịnh Phan Ly.
Phan Thịnh Phan Ly lập tức làm động tác kéo áo kéo quần.
“Được rồi, điện thoại cùng gọi rồi, mọi người có thể yên tâm vè nhà rồi?” Tống Tử Dao nói với giọng bất lực: “Nhật Dương, mấy ngày hôm nay con đừng qua đây nữa, Thanh Thanh bây giờ vẫn chưa muốn gặp con.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Hà Nhật Dương thoáng trong mắt một sự cô đơn vô tận.
Vũ Ngọc Bình nói với Lưu Nghĩ: “Anh đưa em về.”
Lưu Nghĩ nhìn thời gian, vào thời gian này gọi xe thực sự rất khó, cho nên đành gật đầu.
Tống Thanh điện thoại xong, khóc một trận cho đã.
Lau nước mắt, ôm lấy chăn chuẩn bị quay vào phòng, khi vừa quay người, lại nhìn thấy Phương Mạn Luân đứng ở chỗ không xa.
Tống Thanh rất ngại ngùng.
Bản thân mình dáng vẻ vừa mới mất hình tượng, chắc là anh ấy đều nhìn thấy rồi?
Phương Mạn Luân dường như với bộ dạng cái gì cũng không nhìn thấy, nói: “Đột nhiên mất ngủ, bảo nhà bếp làm món súp nấm. Có đến uống một bát không?”
Tống Thanh nói nhỏ: “Vâng ạ.”
Phương Mạn Luân mời Tống Thanh vào trong phòng của mình, vừa vào cửa, liền ngửi thấy mùi nấm thơm lừng.
Nồi súp này, được hầm rất có mùi vị.
Tống Thanh vốn không muốn ăn gì, lúc này có lẽ là đã bỏ qua phục thù trong lòng, lạp tức cũng cảm thấy có chút đói.
Phương Mạn Luân múc ra hai bát, em một bát anh một bát, chỉ sợ không có thức ăn khác kèm theo, hai người cũng ăn rất ngon lành.
“Thật sự là sắp tới tết rồi, ở đây không có mấy ai.” Tống Thanh nói nhẹ nhàng.
“Uhm, đại bộ phận mọi người đều về quê ăn tết. Trước đâynhân viên của khách sạn nhà nghỉ ở đây đều là thuê ở bên ngoài tới, bây giờ làm ăn ảm đạm, chắc chắn sớm đã cho họ nghỉ ngơi rồi.” Phương Mạn Luân giải thích nói: “Những nhân viên bản địa, cùng vì kinh doanh không khởi sắc, đều về nhà rồi. Có thể ở nơi đây, ngoài người bản địa thì không có nơi nào đi nữa.”
Tống Thanh cười, “Vẫn còn có chúng ta như vậy.”
Phương Mạn Luân cùng cười lên.
Nói thêm vào như thế, tâm trạng của Tống Thanh lpaj tực tốt hơn nhiều.
Phương Mạn Luân cùng không nói với Tống Thanh những lời hão huyền, mà nói một số chuyện về công ty.
“Còn nhớ hạng mục tàu cao tốc không? Chính là lần đầu chúng ta tới, Hà Nhật Dương lấy những cổ phiếu của anh.” Phương Mạn Luân ngậm chặt môi nói: “Vào ngày hôm kia, báo hiểu tháng và báo biểu quý đều đã có, đúng lúc, anh còn muốn tìm em gửi một bản. Bây giờ sẽ có thể đưa cho em xem rồi.”
Tống Thanh nét mặt cười đau khổ: “Em đã giao cho Hà Nhật Dương những thứ thuộc về Nhà họ Hà rồi.”
“Không sao. Thứ này cần phải ký giấy tờ chuyển nhượng ủy quyền mới có thể chuyển dịch, em cho dù có đưa cho anh ta 100 lần, quyền cổ phần vẫn là em.”
Phương Mạn Luân cười nhỏ nói: “Đưa cho em, đây là báo biểu. có gì không hiểu thì cứ hỏi anh.”
Tống Thanh thật sự là xem không hiểu, trực tiếp hỏi: “Em có thể cầm được bao nhiêu lợi nhuận?”
“Mấy trăm vạn chăng. Bởi vì cổ phần của em hơi ít.”Phương Mạn Luân trả lời một cách không để ý: “Hạng mục này mới bắt đầu, lợi nhuận cũng mới bắt đầu.”
“Nhiều như thế!: “Mắt của Tống Thanh đều sáng rực lên.
Phương Mạn Luân cười: “Đây mới chỉ là bắt đầu. Nhà họ Phương chúng tôi tuy không bằng Nhà họ Hà có tiền, nhưng về sau cũng là gia tộc thứ nhất của tỉnh H. Điện lực lớn mạnh là căn bản của Nhà họ Phương, sự khác biệt hai thế giới.”
Tống Thanh thở một hơi, nói: “Nếu là hai thế giới hoàn toàn không giống. Thời trước đây, anh luôn cảm thấy Tống Cương cũng là người có tiền. Nhưng bây giờ mới hiểu, sự khác biệt hai thế giới.”
Phương Mạn Luân gật đầu: “Đúng thế. Hai thế giới phân minh rõ ràng.”
Tối hôm nay, Phương Mạn Luân mượn cơ hội này, giảng rất nhiều đạo lý nhận thức cho Tống Thanh.
Không chỉ sự hiểu biết về nghệ thuật, nhiều hơn là nhận thức về tài chính.
Tống Thanh chủ định phải là người bước lên xã hội tầm cao.
Cho dù cô ấy có li hôn với Hà Nhật Dương không, chỉ cần cô ấy sinh xong đưa con này, thì thân phận và địa vị của cô ấy, thì sẽ không bị lay động.
Cho nên, bổ sung những kiến thức của hôm nay, chỉ có lợi không có hại.
Trong khi Tống Thanh đang học cùng Phương Mạn Luân về kiến thức tài chính, Tống Linh cũng không nhàn nhã.
Đúng, không sai.
Anh ta lại bị Sùng Minh mời qua đó.
Đây không phải là lần đầu Tống Linh đến chỗ ở của Sùng Minh.
Mỗi lần đến, Tống Linh đều phát điên lên.
Nhưng lần sau vẫn phải ngoan ngoan đi đến.
Bởi vì lần này, Sùng Minh nói với Tống Linh, ta đã biết anh là ai rồi. Nếu anh không muốn người nhà anh gặp nguy hiểm, thì phải tới.
Cho nên, Tống Linh ngoan ngoãn đến đó.
“Tống Thanh.” một giọng nói trầm ở phía sau phát ra, Tống Thanh lập tức quay người, nhìn từ xa thì thấy Đại Đế đó vừa lạ vừa quen, theo hướng mình mà tới.
Đại Đế mãi là đều mặc bộ áo dài màu đen tuyền, vẫn là tư thế phong thần anh tuấn đó, tràn đầy tiên khí.
Tóc dài màu xám bồng bềnh theo gió, đôi mắt màu đỏ chớp nhẹ, cùng với nụ cười tà ác khó sánh, thật sự là tuấn tú làm cho người ta không thể rời khỏi con mắt.
Tống Thanh đứng tại chỗ, muốn động cũng không động được.
Trong lòng Tống Thanh có chút hoang mang.
Tuy biết rằng đây chỉ là giấc mơ, nhưng khó giải thích đây là thể hiện trong lòng hoang mang.
Đại Đế từ từ bước đến trước Tống Thanh, liền cúi đầu nhìn cô ấy.
Tống Thanh đột nhiên thấy mình có thể động được rồi, lập tức phản xạ muốn giữ khoảng cách với đối phương.
Nhưng cho dù cô ấy có lùi thế nào, thì khoảng cách hai người không hề đổi nửa bước.
Tống Thanh từ bỏ ý định này.
Đã lại mơ thấy người con trai này, thì nghe xem anh ta sẽ nói gì.
Đại Đế nhìn thấy Tống Thanh không có ý đồ rời đi, miệng cười dụ dỗ, để cho anh ta càng trở nên anh tuấn say động lòng người.
“Tống Thanh, em chạy không được đâu. Đây là vận mệnh của em.” Trong lời nói của Đại Đế có sự độc đoán, giống như Hà Nhật Dương trước đây.
Chỉ là bây giờ khi Hà Nhật Dương đối diện với Tống Thanh, ngữ điệu tự nhiên mà trở nên nhẹ nhàng.
Đại Đế vẫn là độc đoán như trước.
Tống Thanh cuối cùng cũng có quyền lời mở lời: “Ngươi là ai?”
Đại Đế nghe được câu hỏi của Tống Thanh, nháy lông mày, liếc qua nhìn: “Ồ, em lại hỏi tôi là ai?”
Tống Thanh không hiểu nhìn anh ta.
Đại Đế không trả lời vấn đề này của Tống Thanh, chỉ nói nhẹ nhàng: “Đừng có suy nghĩ bỏ trốn, thuộc về vận mệnh của em, cuối cùng cũng phải hoàn thành. Càng huồng hồ, em cảm thấy em có thể trốn được không?”
Đại Đế nói xong câu này, nhẹ nhàng hạ xuống, thân thể vụt vào nhanh, dường như trong thời gian rất ngắn đã đến trước mắt.
Tống Thanh còn chưa kịp phản ứng, cằm dưới đã bị nâng lên.
Ánh mắt của Tống Thanh bị ép nhìn dung mạo của Đại Đế.
Có nợ phải trả, là việc hiển nhiên.
Em nợ tôi, lúc cần phải trả thì phải trả.
Đột nhiên, nét mặt và ánh mắt của Đại Đế biến sắc.
Hà Nhật Dương!
Hà Nhật Dương đột nhiên lại gần, nắm chặt tay của Tống Thanh, nói gấp gắp: “Thanh Thanh, anh cuối cùng tìm thấy em rồi!”
Tống Thanh dùng lực đẩy ra, toàn bộ người ở trên giường ngồi bật dậy.
Quả nhiên là giấc mơ.
Giấc mơ này thật kỳ lạ.
Rõ ràng biết chỉ là mơ, nhưng lại không tỉnh dậy được.
Lồng ngực vẫn còn khó chịu, dường như bị tảng đá đè lên.
Đại Đế và Hà Nhật Dương lần lượt đi vào giấc mơ, điều này là dự liệu việc gì?
Đột nhiên không muốn ngủ, Tống Thanh mặc đồ ngủ đi ra ngoài hóng gió.
Không khí đêm khuya, lạnh lẽo khác thường.
Trong không khí có theo hơi lạnh, nhanh chóng bám lấy chiếc áo mỏng.
Tống Thanh không thể không mang theo chiếc chăn từ trong phòng ôm ra ngoài, trực tiếp ôm theo chiếc ăn ngồi ngây người trên nền nhà.
Giấc mơ vửa nãy, lại chân thực như thế.
Cảm giác đó Đại Đế nâng cằm của mình lên, dường như rõ ràng xảy ra trong hiện thực.
Nhưng cũng chỉ là giấc mơ.
Điện thoại kêu lên một tiếng, lục lọi trong túi lấy điện thoại ra.
Một tin nhắn trong điện thoại.
Tin nhắn của Tống Tử Dao gửi tới: “Thanh Thanh, nói với bố tâm sự lòng mình chưa?”
Nhìn thấy tin nhắn của Tống Tử Dao, mũi của Tống Thanh cay cay.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tống Thanh đều không nói rõ tình hình với người nhà lại chạy ra ngoài.
Hành động ngang ngược này, lại nhận được sự tha thứ của người nhà.
Mũi của Tống Thanh làm sao không cay được?
Tống Thanh trả lời tin nhắn: “mẹ ơi, con xin lỗi.”
Tin nhắn của Tống Tử Dao rất nhanh gửi lại: “Làm con, đừng nói xin lỗi với mẹ. Chỉ cần con tốt, thì mẹ cũng đủ hài lòng rồi.”
Tống Thanh trực tiếp gọi điện qua: “Mẹ, vẫn chưa ngủ sao?”
“Chưa.” Tống Tử Dao trả lời nhẹ nhàng: “Tiểu Lục vẫn chưa về, mẹ đợi anh con. Không yên tâm cho con, cho nên mới gửi tin nhắn cho con.”
“Mẹ ơi” nước mắt của Tống Thanh liền rơi xuống.
“Con hôm nay cũng làm mẹ rồi, sẽ có một ngày, con cũng sẽ cảm nhận được tâm trạng của mẹ hiện giờ.” Tống Tử Dao nói nhẹ nhàng: “Con cái trưởng thành rồi, người làm cha mẹ, chỉ có thể đứng ở xa nhìn, mà không thể giống như lúc còn nhỏ đưa các con vào trong đôi cánh để bảo vệ nữa. Con ở bên ngoài phải tốt, đừng lo lắng việc nhà. Khi nhớ tới bố, thì nói chuyện cùng bố. Tiểu Lục nói, thẻ mà đưa cho con lại vừa gửi một khoản tiền vào đó, ở bên ngoài, không có tiền không được. Đừng có tiếc không tiêu. Cho dù Nhà họ Hà không đưa một đồng nào, mẹ cũng nuôi con và con của con.”
“Mẹ” Tống Thanh nước mắt rơi như mưa, mà lại không biết nên nói gì.
“Sắp đến tết rồi, ra ngoài cho thoải mái thì về.” Tống Tử Dao nhẹ nhàng nói: “Mấy ngày hôm nay mẹ nuôi của con và Tiểu Nghĩ chạy đi chạy lại sắp gãy chân rồi, nói gì mà sẽ đưa con đến thành phố P để đón tết. Mẹ muốn nghe ý kiến của con và Tiểu Lục.”
“Con biết rồi ạ.” Tống Thanh vừa khóc vừa gật đầu: “Mẹ ơi, con xin lỗi, để mẹ phải lo lắng rồi.”
“Được rồi, đừng khóc nữa. Sẽ không tốt cho con của con.” Tống Tử Dao cười nói: “Mẹ ở nhà đợi con về nhà.”
“Vâng.” Tống Thanh gật đầu rất mạnh.
Tắt điện thoại xong, Tống Thanh ôm lấy chăn khóc một trận cho đã.
Mà ở đầu bên kia, Tống Tử Dao nghe xong điện thoại, nhìn trong phòng nhìn vào người của mình, nói: “Thanh Thanh nói, đợi tảo mộ xong sẽ quay về. Không ảnh hưởng đến việc đón tết.”
Hà Nhật Dương thở nhẹ nhõm.
Vũ Ngọc Bình quay đầu nói với Tiểu Nghĩ: “Em yên tâm rồi chứ? Anh nói Thanh Thanh nhất định sẽ quay lại!”
Phan Thịnh Phan Ly cũng nói theo: “Thanh Thanh chỉ là ra ngoài cho khuây khỏa, mà không phải là xuất gia làm ni cô!”
Những người khác hùng hổ nhìn Phan Thịnh Phan Ly.
Phan Thịnh Phan Ly lập tức làm động tác kéo áo kéo quần.
“Được rồi, điện thoại cùng gọi rồi, mọi người có thể yên tâm vè nhà rồi?” Tống Tử Dao nói với giọng bất lực: “Nhật Dương, mấy ngày hôm nay con đừng qua đây nữa, Thanh Thanh bây giờ vẫn chưa muốn gặp con.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Hà Nhật Dương thoáng trong mắt một sự cô đơn vô tận.
Vũ Ngọc Bình nói với Lưu Nghĩ: “Anh đưa em về.”
Lưu Nghĩ nhìn thời gian, vào thời gian này gọi xe thực sự rất khó, cho nên đành gật đầu.
Tống Thanh điện thoại xong, khóc một trận cho đã.
Lau nước mắt, ôm lấy chăn chuẩn bị quay vào phòng, khi vừa quay người, lại nhìn thấy Phương Mạn Luân đứng ở chỗ không xa.
Tống Thanh rất ngại ngùng.
Bản thân mình dáng vẻ vừa mới mất hình tượng, chắc là anh ấy đều nhìn thấy rồi?
Phương Mạn Luân dường như với bộ dạng cái gì cũng không nhìn thấy, nói: “Đột nhiên mất ngủ, bảo nhà bếp làm món súp nấm. Có đến uống một bát không?”
Tống Thanh nói nhỏ: “Vâng ạ.”
Phương Mạn Luân mời Tống Thanh vào trong phòng của mình, vừa vào cửa, liền ngửi thấy mùi nấm thơm lừng.
Nồi súp này, được hầm rất có mùi vị.
Tống Thanh vốn không muốn ăn gì, lúc này có lẽ là đã bỏ qua phục thù trong lòng, lạp tức cũng cảm thấy có chút đói.
Phương Mạn Luân múc ra hai bát, em một bát anh một bát, chỉ sợ không có thức ăn khác kèm theo, hai người cũng ăn rất ngon lành.
“Thật sự là sắp tới tết rồi, ở đây không có mấy ai.” Tống Thanh nói nhẹ nhàng.
“Uhm, đại bộ phận mọi người đều về quê ăn tết. Trước đâynhân viên của khách sạn nhà nghỉ ở đây đều là thuê ở bên ngoài tới, bây giờ làm ăn ảm đạm, chắc chắn sớm đã cho họ nghỉ ngơi rồi.” Phương Mạn Luân giải thích nói: “Những nhân viên bản địa, cùng vì kinh doanh không khởi sắc, đều về nhà rồi. Có thể ở nơi đây, ngoài người bản địa thì không có nơi nào đi nữa.”
Tống Thanh cười, “Vẫn còn có chúng ta như vậy.”
Phương Mạn Luân cùng cười lên.
Nói thêm vào như thế, tâm trạng của Tống Thanh lpaj tực tốt hơn nhiều.
Phương Mạn Luân cùng không nói với Tống Thanh những lời hão huyền, mà nói một số chuyện về công ty.
“Còn nhớ hạng mục tàu cao tốc không? Chính là lần đầu chúng ta tới, Hà Nhật Dương lấy những cổ phiếu của anh.” Phương Mạn Luân ngậm chặt môi nói: “Vào ngày hôm kia, báo hiểu tháng và báo biểu quý đều đã có, đúng lúc, anh còn muốn tìm em gửi một bản. Bây giờ sẽ có thể đưa cho em xem rồi.”
Tống Thanh nét mặt cười đau khổ: “Em đã giao cho Hà Nhật Dương những thứ thuộc về Nhà họ Hà rồi.”
“Không sao. Thứ này cần phải ký giấy tờ chuyển nhượng ủy quyền mới có thể chuyển dịch, em cho dù có đưa cho anh ta 100 lần, quyền cổ phần vẫn là em.”
Phương Mạn Luân cười nhỏ nói: “Đưa cho em, đây là báo biểu. có gì không hiểu thì cứ hỏi anh.”
Tống Thanh thật sự là xem không hiểu, trực tiếp hỏi: “Em có thể cầm được bao nhiêu lợi nhuận?”
“Mấy trăm vạn chăng. Bởi vì cổ phần của em hơi ít.”Phương Mạn Luân trả lời một cách không để ý: “Hạng mục này mới bắt đầu, lợi nhuận cũng mới bắt đầu.”
“Nhiều như thế!: “Mắt của Tống Thanh đều sáng rực lên.
Phương Mạn Luân cười: “Đây mới chỉ là bắt đầu. Nhà họ Phương chúng tôi tuy không bằng Nhà họ Hà có tiền, nhưng về sau cũng là gia tộc thứ nhất của tỉnh H. Điện lực lớn mạnh là căn bản của Nhà họ Phương, sự khác biệt hai thế giới.”
Tống Thanh thở một hơi, nói: “Nếu là hai thế giới hoàn toàn không giống. Thời trước đây, anh luôn cảm thấy Tống Cương cũng là người có tiền. Nhưng bây giờ mới hiểu, sự khác biệt hai thế giới.”
Phương Mạn Luân gật đầu: “Đúng thế. Hai thế giới phân minh rõ ràng.”
Tối hôm nay, Phương Mạn Luân mượn cơ hội này, giảng rất nhiều đạo lý nhận thức cho Tống Thanh.
Không chỉ sự hiểu biết về nghệ thuật, nhiều hơn là nhận thức về tài chính.
Tống Thanh chủ định phải là người bước lên xã hội tầm cao.
Cho dù cô ấy có li hôn với Hà Nhật Dương không, chỉ cần cô ấy sinh xong đưa con này, thì thân phận và địa vị của cô ấy, thì sẽ không bị lay động.
Cho nên, bổ sung những kiến thức của hôm nay, chỉ có lợi không có hại.
Trong khi Tống Thanh đang học cùng Phương Mạn Luân về kiến thức tài chính, Tống Linh cũng không nhàn nhã.
Đúng, không sai.
Anh ta lại bị Sùng Minh mời qua đó.
Đây không phải là lần đầu Tống Linh đến chỗ ở của Sùng Minh.
Mỗi lần đến, Tống Linh đều phát điên lên.
Nhưng lần sau vẫn phải ngoan ngoan đi đến.
Bởi vì lần này, Sùng Minh nói với Tống Linh, ta đã biết anh là ai rồi. Nếu anh không muốn người nhà anh gặp nguy hiểm, thì phải tới.
Cho nên, Tống Linh ngoan ngoãn đến đó.
Bình luận facebook